Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Editor: Thùy Linh
Ngày âm u, sương mù như tâm trí cô.
Trong lòng Vân Tri hoàn toàn bị mây đen bao phủ.
Buồn bã học tập.
Buồn bã ăn cơm.
Buồn bã đi vệ sinh.
Ngay cả khi tan học về ký túc xá cũng không kêu Lộ Tinh Minh đi cùng, đeo cặp sách, bóng lưng hồn bay phách lạc.
Sau khi một đám người đi, ánh mắt của một nửa người trong lớp đều nhìn trên người Lộ Tinh Minh.
Mi mắt anh rũ xuống: “Nhìn tôi làm gì?”
Võ Hiểu Tùng quả quyết: “Chắc chắn cậu đã bắt nạt Vân tỷ.”
Anh bắt nạt cái rắm!
Lộ Tinh Minh nghiến răng, lười so đo với những người này, xách cặp sách lên sải bước rời đi.
Lưu Bưu Hổ ở phía sau kêu: “Lộ ca, cuối tuần đi chơi với anh em nhá!”
Chỉ nhận được hai chữ nhẹ bổng của Lộ Tinh Minh –
“Không đi.”
Ra ngoài trường, người người rộn rã.
Vân Tri vùi đầu đi bộ, vẻ mặt uể oải, ngay cả có người kêu ở phía sau cô cũng không để ý.
Đối phương không có tính nhẫn nại, đầu ngón tay móc một cái, kéo cặp sách cô lại.
Vân Tri bị kéo, buồn bã ngước mặt lên.
“Tôi gọi cậu đấy.” Lộ Tinh Minh buông tay, đảo mắt nhìn quanh một vòng.
Bọn họ đứng ở trước cổng trường nên rất đáng chú ý, không ít người nhìn lại. Lộ Tinh Minh kéo tay Vân Tri tách ra khỏi đám người.
Cô không giãy giụa, chậm rãi đi theo sau lưng anh.
Khóe mắt Lộ Tinh Minh quét qua, nhìn đôi mắt của cô gái nhỏ còn bị sưng vù, nhất thời loạn tâm trí.
“Này, nhỏ tóc giả.”
Anh gọi.
Không ngờ ba chữ nhỏ tóc giả lại chạm vào nỗi đau của Vân Tri.
Vành mắt cô lại đỏ, vẻ mặt đáng thương, “Đừng gọi mình là nhỏ tóc giả.” Vân Tri tự giận mình, “… Kêu mình là lõm.”
“…”
Lộ Tinh Minh sửng sốt, trong đầu không khỏi hiện lên đầu tóc của cô, không đồng đều, cổ họng tự cười châm biếm.
Thấy ánh mắt cô u oán, Lộ Tinh Minh hít sâu, vội vàng nhịn cười.
“Hay là cạo hết luôn đi?” Lộ Tinh Minh thương lượng.
Anh là con trai nên không biết khát vọng nuôi tóc dài thướt tha của các thiếu nữ, chỉ là đơn giản cảm thấy đầu trọc nhỏ của Vân Tri dễ thương hơn nhiều.
Vân Tri lắc đầu, giọng nức nở: “Không muốn, mình muốn tóc…”
Thấy cô sắp vỡ đê, Lộ Tinh Minh vội vàng dỗ: “Được, chúng ta không cạo sạch, cậu đừng khóc.”
“Mình không khóc.” Vân Tri cắn răng nhịn nước mắt về, nhìn anh nói, “Lộ thí chủ đừng để ý, cảm ơn cậu đã quan tâm mình, mình không sao cả, để tự mình dỗ mình là được rồi.”
Tóc thôi mà.
Luôn có thể mọc ra.
Vân Tri xoa đôi mắt chua xót, làm bộ không có gì.
Lộ Tinh Minh không nói gì, kéo tay Vân Tri băng qua đường.
Anh dẫn Vân Tri qua khu phố bán hàng lúc trước, ở trong một góc phố, Lộ Tinh Minh tìm được chỗ bán tóc giả. Đẩy cửa vào, Vân Tri cúi đầu ở bên người anh.
Tiệm tóc giả rất nhỏ, trên kệ bày đủ loại, đủ màu, tóc giả ngắn dài không giống nhau, có đẹp có xấu.
Ông chủ đang hút thuốc, nói bọn họ tự chọn rồi cúi đầu chơi điện thoại.
Lộ Tinh Minh cầm lên một mái tóc giả ngắn, để trên đầu cô soi xét, lại cầm lên mái tóc giả dài, để trên đầu cô soi xét, cuối cùng còn lấy một cái màu hồng đội lên đầu cô; Vân Tri nhìn khắp nơi, cầm một cái màu xanh muốn đội lên thử, lại bị Lộ Tinh Minh đoạt lấy, đặt ở trên cao nhất.
Vân Tri than thở, không làm gì nữa.
Cuối cùng, Lộ Tinh Minh chọn hai cái ngắn nhẹ, tính tiền xong xách tóc giả rời đi.
“Này.” Lộ Tinh Minh đưa cái túi qua.
Vân Tri không nhận.
“Tận hai cái luôn đấy, có thể thay đổi.” Nói xong lại trấn an, “Mấy ngày là tóc có thể mọc lại, không được khóc.”
Vân Tri nhận lấy cái túi, vẫn còn buồn bã: “… Nhưng mình vẫn xấu xí như cũ.”
Xấu đến mức gương cũng chả muốn nhìn.
“Không có.” Giọng nói anh êm ái, “Vẫn rất đáng yêu.”
Vân Tri siết chặt cái túi, không tự chủ được nhìn anh.
Hốc mắt anh thâm thúy, trong con ngươi như có hồn.
Trong lòng Vân Tri khẽ nhúc nhích, suy nghĩ một chút, sau đó tháo tóc giả ở trước mặt anh, cầm tóc giả Lộ Tinh Minh mới mua đội lên, điều chỉnh xong còn xoay một vòng cho anh xem.
“Được không?”
Lộ Tinh Minh không nói.
Tóc giả màu đen ngắn ngủn bao lấy mặt nhỏ của cô, tóc mái rất mỏng, mi dài phủ đôi mắt đen nhánh ướt át. Tóc ngắn càng làm cô dịu dàng, Lộ Tinh Minh nhìn, từ từ đưa tay vén tóc ra sau tai cho cô, cuối cùng mới khàn giọng nói:
“Rất hợp với cậu.”
Thật ra anh chỉ thích đầu trọc nhỏ của cô, nhưng bây giờ lại gấp gáp chờ không nổi muốn nhìn bộ dáng khi tóc cô dài ra.
Tóc ngắn dịu dàng, tóc dài nhất định sẽ xinh xắn hoạt bát.
Mặc kệ là kiểu gì cũng đều sẽ thích hợp với cô.
Câu trả lời này khiến Vân Tri rung rinh, lông mi nhấp nháy.
Từ đầu đến cuối Lộ Tinh Minh luôn nhìn cô, hai tròng mắt như là sâu thẳm xoáy nước, bị cô hấp dẫn không rời mắt.
Hai người không nói gì, yên lặng làm cho bầu không khí trở nên càng mập mờ.
Tay của thiếu niên ở trên mặt cô hồi âu cũng không rời đi, đầu ngón tay lạnh lẽo vuốt ve làn da trắng nõn mềm mại của cô, chọc người run sợ.
Vân Tri thấy yết hầu anh lăn lên xuống, đôi mắt âm trầm rơi vào môi cô, sau đó khom người, chậm rãi ép tới gần cô.
Hô hấp Vân Tri càng loạn, hai chân giống như đang cắm rễ trên mặt đất, không cách nào nhúc nhích, chỉ mở to hai mắt ngơ ngác nhìn gương mặt anh tuấn tới gần.
Hai tay cô siết chặt, trong lòng vừa khẩn trương vừa mong đợi.
Lộ Tinh Minh càng gần, Vân Tri càng nín thở, hàm răng run rẩy.
Ngay lúc không khí đang nóng bỏng thì tiếng chuông điện thoại từ cặp sách của cô vang lên.
Lộ Tinh Minh dừng lại, thân thể giật mình, bỗng nhiên ưu tư suy nghĩ. Nhanh chóng lui về sau kéo ra khoảng cách của hai người, nghiêng người sang im lặng không nói.
Vân Tri thức tỉnh, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng biết tại sao đáy lòng lại mất mát.
Tiếng chuông điện thoại kéo dài, tay chân Vân Tri luống cuống lục lấy ra, liếc nhìn Lộ Tinh Minh sau đó rón rén bắt máy.
Trong điện thoại, Hàn Lệ thở hổn hển: “Cô ở đâu vậy? Tan học lâu như vậy sao không thấy?”
Cô lặng lẽ nghiêng đầu nhìn Lộ Tinh Minh, hạ thấp giọng: “Cô về liền.”
“Vậy cô nhanh lên, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Vân Tri ừ một tiếng, cúp máy.
“Thí, thí chủ, mình muốn đi về trước.” Vân Tri lắp bắp, không dám nhìn thẳng Lộ Tinh Minh, ánh mắt chỉ nhìn xuống mũi chân, bả vai khẽ run, hoàn toàn bán đứng nội tâm của cô.
“Ừ, tôi cũng có việc, cũng không cùng đường với cậu.” Bề ngoài Lộ Tinh Minh bình tĩnh, nhưng trong lòng lại xao động khó khăn.
Anh biết hành động vừa rồi của mình quá mức đường đột, nếu như không phải tiếng chuông điện thoại thì có lẽ đã hôn thật rồi.
Lộ Tinh Minh cẩn thận nhìn cô.
Vân Tri cúi đầu, môi dưới bị cắn đến trắng bệch, có thể thấy cô cũng rối rắm.
Cô gái nhỏ nhát gan, nếu làm thật như vậy nhất định sẽ làm xấu cô.
Lộ Tinh Minh không khỏi vui thầm.
Bất kể là ai gọi tới anh đều cảm thấy biết ơn.
“Mình đi trước nhé, thí chủ nhớ chú ý an toàn.” Vân Tri vội vàng nói, xách cặp sách chậm rời đi.
Nhìn bóng người Vân Tri biến mất, lộ Tinh Minh quyến luyến không thôi, thu hồi tầm mắt, xoay người đi về hướng ngược lại.
**
Một đường Vân Tri chạy đến tiểu khu mới dừng lại.
Cô bước nhẹ nhàng, thở dốc.
Nhớ lại hành động vừa rồi của Lộ Tinh Minh, Vân Tri loạn tâm.
Cô không hiểu tại sao Lộ Tinh Minh lại bỗng nhiên đến gần, gần như vậy, giống như là muốn hôn cô.
Hôn cô…
Trước mắt bỗng nhiên hiện ra đôi môi đẹp đẽ của Lộ Tinh Minh, môi mỏng nhưng đẹp, độ cong hoàn mỹ, có cảm giác cấm dục.
Vân Tri nuốt nước miếng.
Rất nhanh, bên tai ngượng đỏ.
Cô gấp gáp dẹp đi suy nghĩ trong đầu, đọc “Tâm kinh” hai ba lần để tỉnh táo.
Vân Tri nói với bản thân, cô là người xuất gia, bây giờ chỉ là tạm thời hoàn tục, chùa Thanh Tâm mới là nơi ở của cô, cô không thể giống như Lộ thí chủ băng thanh ngọc khiết, đó là không đạo đức!
Nhưng mà…
Vẫn có chút mất mát, mất mát không rõ.
“Hàn Vân Tri, sao bây giờ cô mới về!” Bên ngoài ký túc xá, Hàn Lệ thấy Vân Tri liền đùng đùng than phiền.
“Tôi nhắn WeChat cho cô cũng không trả lời, làm gì vậy chứ?”
“Sao cô không nói chuyện?”
“Mắt đỏ như vậy có phải là mới khóc không?” Hàn Lệ lạnh lùng nói, “Đứa nào ăn hiếp cô?”
Cậu chú ý đến ánh mắt sưng đỏ của Vân Tri, cảm xúc không tích cực như lúc trước, rõ ràng là có tâm sự, cho nên nghĩ đến chuyện cô bị bắt nạt.
“Không có, cậu đừng suy nghĩ nhiều.” Vân Tri tận lực tránh ánh mắt nghiên cứu của Hàn Lệ, móc ra thẻ phòng mở cửa.
Trở về phòng, Hàn Lệ lười biếng nằm trên ghế sa lon, hai chân chống lên, “Mẹ tôi mới đưa tiền tiêu vặt cho tôi, có phần cô nữa.”
Vân Tri thay dép xong cầm giẻ lau tỉ mỉ chùi bàn ghế, cúi đầu nói: “Không cần, cậu cầm giúp cô đi, chờ sang năm tốt nghiệp lại trả cho anh chị.”
Hàn Lệ cau mày: “Cô không cần tiền thật đấy à?”
“Lương ông Lý cho cô rất nhiều, Lộ thí chủ cho cũng không ít, cộng lại cũng đủ cho cô ăn uống, nhiều hơn cũng không làm gì.”
Không đợi Hàn Lệ nói chuyện, Vân Tri nói tiếp: “Cô chuẩn bị vào lớp đặc chiêu, điểm kiểm tra được 550 là sẽ được, đến lúc đó là có thể xin giúp tiền thưởng.”
Biểu tình cô nghiêm túc, không giống như là nói mạnh miệng.
Hàn Lệ á khẩu không nói được.
Thật lâu mới mở miệng: “Bằng thành tích kia của cô? Nghĩ dễ ăn hả.”
Mẹ Hàn sở dĩ để cho cô đi theo cậu mà không phải Hàn Chúc Chúc là có nguyên nhân, thành tích của cô không bằng trường Hàn Chúc Chúc. Vừa lúc Thành Nam đổi thành trường hỗn hợp, thiếu nữ sinh, thành tích ngưỡng cửa lại cực thấp, chỉ cần tốn ít tiền là có thể vào, vì vậy mới cho cô đi theo cậu, chờ đến tốt nghiệp sẽ an bài một vị trí ở công ti, cho cô một cuộc đời vô ưu vô lo.
Cô thì ngược lại, lại mơ mộng hão huyền.
Hàn Lệ đã xem qua bài kiểm tra của Vân Tri rồi, không nhiều điểm bao nhiêu so với cậu.
— Một cái học tra.
Cậu đã nghe qua lớp đặc chiêu, bên trong đó là một đám máy móc học tập, dở nhất trong lớp đó cũng đủ để đánh bại những lớp khác, dựa vào cái đầu nhỏ của Vân Tri, mười phần thì có tám phần không được.
Vân Tri nhất định phải vào lớp đặc chiêu, không quan tâm Hàn Lệ đang giễu cợt.
Hàn Lệ lắc chân, ánh mắt di chuyển, lúc này mới chú ý tới tóc giả trên đỉnh đầu của cô.
— Khác với trước kia.
“Cô mới đổi tóc giả sao?”
Vân Tri che đầu không nói.
“Sao đột nhiên lại đổi tóc giả, đưa tôi xem thử.” Vừa nói, Hàn Lệ đứng dậy.
Thần kinh Vân Tri căng thẳng, cảnh giác lui về sau.
“Ơ, cô che kín mít như vậy làm gì.” Hàn lệ cảm thấy quái lạ, càng muốn xem tóc giả kia để tìm kết quả.
“Cậu đừng tới đây, không cho cậu nhìn đâu.” Vân Tri rúc lại một xó, sau lưng là vách tường lạnh căm.
“Đừng dễ giận như vậy mà, cô~”
Hàn Lệ không da không mặt mũi giả bộ nũng nịu, sau khi qua một lần kêu cô bây giờ đã trở nên dễ dàng, ngay cả xấu hổ cũng không còn.
Vân Tri không dễ bị dụ, gắt gao ôm đầu không buông tay.
Hàn Lệ ỷ vào thân cao, với cánh tay dài của mình dễ dàng kéo tay cô xuống, ngón tay móc một cái, tóc giả ngay trên tay cậu.
Sau đó, cậu nhìn thấy kiểu tóc kỳ lạ của Vân Tri.
Không nói được, chính là… có một loại cảm giác vi diệu lại quen thuộc.
Hàn Lệ lập tức ngơ ngẩn, sau mấy giây, cậu thốt lên hai chữ —
“Thái quân?”
(Một cách gọi nịnh nọt quân Nhật có kiểu tóc cạo giữa đỉnh đầu như Samurai)
Vân Tri vất vả mới chịu đựng được: “…” Hốc mắt lại ửng đỏ.
Ngày âm u, sương mù như tâm trí cô.
Trong lòng Vân Tri hoàn toàn bị mây đen bao phủ.
Buồn bã học tập.
Buồn bã ăn cơm.
Buồn bã đi vệ sinh.
Ngay cả khi tan học về ký túc xá cũng không kêu Lộ Tinh Minh đi cùng, đeo cặp sách, bóng lưng hồn bay phách lạc.
Sau khi một đám người đi, ánh mắt của một nửa người trong lớp đều nhìn trên người Lộ Tinh Minh.
Mi mắt anh rũ xuống: “Nhìn tôi làm gì?”
Võ Hiểu Tùng quả quyết: “Chắc chắn cậu đã bắt nạt Vân tỷ.”
Anh bắt nạt cái rắm!
Lộ Tinh Minh nghiến răng, lười so đo với những người này, xách cặp sách lên sải bước rời đi.
Lưu Bưu Hổ ở phía sau kêu: “Lộ ca, cuối tuần đi chơi với anh em nhá!”
Chỉ nhận được hai chữ nhẹ bổng của Lộ Tinh Minh –
“Không đi.”
Ra ngoài trường, người người rộn rã.
Vân Tri vùi đầu đi bộ, vẻ mặt uể oải, ngay cả có người kêu ở phía sau cô cũng không để ý.
Đối phương không có tính nhẫn nại, đầu ngón tay móc một cái, kéo cặp sách cô lại.
Vân Tri bị kéo, buồn bã ngước mặt lên.
“Tôi gọi cậu đấy.” Lộ Tinh Minh buông tay, đảo mắt nhìn quanh một vòng.
Bọn họ đứng ở trước cổng trường nên rất đáng chú ý, không ít người nhìn lại. Lộ Tinh Minh kéo tay Vân Tri tách ra khỏi đám người.
Cô không giãy giụa, chậm rãi đi theo sau lưng anh.
Khóe mắt Lộ Tinh Minh quét qua, nhìn đôi mắt của cô gái nhỏ còn bị sưng vù, nhất thời loạn tâm trí.
“Này, nhỏ tóc giả.”
Anh gọi.
Không ngờ ba chữ nhỏ tóc giả lại chạm vào nỗi đau của Vân Tri.
Vành mắt cô lại đỏ, vẻ mặt đáng thương, “Đừng gọi mình là nhỏ tóc giả.” Vân Tri tự giận mình, “… Kêu mình là lõm.”
“…”
Lộ Tinh Minh sửng sốt, trong đầu không khỏi hiện lên đầu tóc của cô, không đồng đều, cổ họng tự cười châm biếm.
Thấy ánh mắt cô u oán, Lộ Tinh Minh hít sâu, vội vàng nhịn cười.
“Hay là cạo hết luôn đi?” Lộ Tinh Minh thương lượng.
Anh là con trai nên không biết khát vọng nuôi tóc dài thướt tha của các thiếu nữ, chỉ là đơn giản cảm thấy đầu trọc nhỏ của Vân Tri dễ thương hơn nhiều.
Vân Tri lắc đầu, giọng nức nở: “Không muốn, mình muốn tóc…”
Thấy cô sắp vỡ đê, Lộ Tinh Minh vội vàng dỗ: “Được, chúng ta không cạo sạch, cậu đừng khóc.”
“Mình không khóc.” Vân Tri cắn răng nhịn nước mắt về, nhìn anh nói, “Lộ thí chủ đừng để ý, cảm ơn cậu đã quan tâm mình, mình không sao cả, để tự mình dỗ mình là được rồi.”
Tóc thôi mà.
Luôn có thể mọc ra.
Vân Tri xoa đôi mắt chua xót, làm bộ không có gì.
Lộ Tinh Minh không nói gì, kéo tay Vân Tri băng qua đường.
Anh dẫn Vân Tri qua khu phố bán hàng lúc trước, ở trong một góc phố, Lộ Tinh Minh tìm được chỗ bán tóc giả. Đẩy cửa vào, Vân Tri cúi đầu ở bên người anh.
Tiệm tóc giả rất nhỏ, trên kệ bày đủ loại, đủ màu, tóc giả ngắn dài không giống nhau, có đẹp có xấu.
Ông chủ đang hút thuốc, nói bọn họ tự chọn rồi cúi đầu chơi điện thoại.
Lộ Tinh Minh cầm lên một mái tóc giả ngắn, để trên đầu cô soi xét, lại cầm lên mái tóc giả dài, để trên đầu cô soi xét, cuối cùng còn lấy một cái màu hồng đội lên đầu cô; Vân Tri nhìn khắp nơi, cầm một cái màu xanh muốn đội lên thử, lại bị Lộ Tinh Minh đoạt lấy, đặt ở trên cao nhất.
Vân Tri than thở, không làm gì nữa.
Cuối cùng, Lộ Tinh Minh chọn hai cái ngắn nhẹ, tính tiền xong xách tóc giả rời đi.
“Này.” Lộ Tinh Minh đưa cái túi qua.
Vân Tri không nhận.
“Tận hai cái luôn đấy, có thể thay đổi.” Nói xong lại trấn an, “Mấy ngày là tóc có thể mọc lại, không được khóc.”
Vân Tri nhận lấy cái túi, vẫn còn buồn bã: “… Nhưng mình vẫn xấu xí như cũ.”
Xấu đến mức gương cũng chả muốn nhìn.
“Không có.” Giọng nói anh êm ái, “Vẫn rất đáng yêu.”
Vân Tri siết chặt cái túi, không tự chủ được nhìn anh.
Hốc mắt anh thâm thúy, trong con ngươi như có hồn.
Trong lòng Vân Tri khẽ nhúc nhích, suy nghĩ một chút, sau đó tháo tóc giả ở trước mặt anh, cầm tóc giả Lộ Tinh Minh mới mua đội lên, điều chỉnh xong còn xoay một vòng cho anh xem.
“Được không?”
Lộ Tinh Minh không nói.
Tóc giả màu đen ngắn ngủn bao lấy mặt nhỏ của cô, tóc mái rất mỏng, mi dài phủ đôi mắt đen nhánh ướt át. Tóc ngắn càng làm cô dịu dàng, Lộ Tinh Minh nhìn, từ từ đưa tay vén tóc ra sau tai cho cô, cuối cùng mới khàn giọng nói:
“Rất hợp với cậu.”
Thật ra anh chỉ thích đầu trọc nhỏ của cô, nhưng bây giờ lại gấp gáp chờ không nổi muốn nhìn bộ dáng khi tóc cô dài ra.
Tóc ngắn dịu dàng, tóc dài nhất định sẽ xinh xắn hoạt bát.
Mặc kệ là kiểu gì cũng đều sẽ thích hợp với cô.
Câu trả lời này khiến Vân Tri rung rinh, lông mi nhấp nháy.
Từ đầu đến cuối Lộ Tinh Minh luôn nhìn cô, hai tròng mắt như là sâu thẳm xoáy nước, bị cô hấp dẫn không rời mắt.
Hai người không nói gì, yên lặng làm cho bầu không khí trở nên càng mập mờ.
Tay của thiếu niên ở trên mặt cô hồi âu cũng không rời đi, đầu ngón tay lạnh lẽo vuốt ve làn da trắng nõn mềm mại của cô, chọc người run sợ.
Vân Tri thấy yết hầu anh lăn lên xuống, đôi mắt âm trầm rơi vào môi cô, sau đó khom người, chậm rãi ép tới gần cô.
Hô hấp Vân Tri càng loạn, hai chân giống như đang cắm rễ trên mặt đất, không cách nào nhúc nhích, chỉ mở to hai mắt ngơ ngác nhìn gương mặt anh tuấn tới gần.
Hai tay cô siết chặt, trong lòng vừa khẩn trương vừa mong đợi.
Lộ Tinh Minh càng gần, Vân Tri càng nín thở, hàm răng run rẩy.
Ngay lúc không khí đang nóng bỏng thì tiếng chuông điện thoại từ cặp sách của cô vang lên.
Lộ Tinh Minh dừng lại, thân thể giật mình, bỗng nhiên ưu tư suy nghĩ. Nhanh chóng lui về sau kéo ra khoảng cách của hai người, nghiêng người sang im lặng không nói.
Vân Tri thức tỉnh, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng biết tại sao đáy lòng lại mất mát.
Tiếng chuông điện thoại kéo dài, tay chân Vân Tri luống cuống lục lấy ra, liếc nhìn Lộ Tinh Minh sau đó rón rén bắt máy.
Trong điện thoại, Hàn Lệ thở hổn hển: “Cô ở đâu vậy? Tan học lâu như vậy sao không thấy?”
Cô lặng lẽ nghiêng đầu nhìn Lộ Tinh Minh, hạ thấp giọng: “Cô về liền.”
“Vậy cô nhanh lên, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Vân Tri ừ một tiếng, cúp máy.
“Thí, thí chủ, mình muốn đi về trước.” Vân Tri lắp bắp, không dám nhìn thẳng Lộ Tinh Minh, ánh mắt chỉ nhìn xuống mũi chân, bả vai khẽ run, hoàn toàn bán đứng nội tâm của cô.
“Ừ, tôi cũng có việc, cũng không cùng đường với cậu.” Bề ngoài Lộ Tinh Minh bình tĩnh, nhưng trong lòng lại xao động khó khăn.
Anh biết hành động vừa rồi của mình quá mức đường đột, nếu như không phải tiếng chuông điện thoại thì có lẽ đã hôn thật rồi.
Lộ Tinh Minh cẩn thận nhìn cô.
Vân Tri cúi đầu, môi dưới bị cắn đến trắng bệch, có thể thấy cô cũng rối rắm.
Cô gái nhỏ nhát gan, nếu làm thật như vậy nhất định sẽ làm xấu cô.
Lộ Tinh Minh không khỏi vui thầm.
Bất kể là ai gọi tới anh đều cảm thấy biết ơn.
“Mình đi trước nhé, thí chủ nhớ chú ý an toàn.” Vân Tri vội vàng nói, xách cặp sách chậm rời đi.
Nhìn bóng người Vân Tri biến mất, lộ Tinh Minh quyến luyến không thôi, thu hồi tầm mắt, xoay người đi về hướng ngược lại.
**
Một đường Vân Tri chạy đến tiểu khu mới dừng lại.
Cô bước nhẹ nhàng, thở dốc.
Nhớ lại hành động vừa rồi của Lộ Tinh Minh, Vân Tri loạn tâm.
Cô không hiểu tại sao Lộ Tinh Minh lại bỗng nhiên đến gần, gần như vậy, giống như là muốn hôn cô.
Hôn cô…
Trước mắt bỗng nhiên hiện ra đôi môi đẹp đẽ của Lộ Tinh Minh, môi mỏng nhưng đẹp, độ cong hoàn mỹ, có cảm giác cấm dục.
Vân Tri nuốt nước miếng.
Rất nhanh, bên tai ngượng đỏ.
Cô gấp gáp dẹp đi suy nghĩ trong đầu, đọc “Tâm kinh” hai ba lần để tỉnh táo.
Vân Tri nói với bản thân, cô là người xuất gia, bây giờ chỉ là tạm thời hoàn tục, chùa Thanh Tâm mới là nơi ở của cô, cô không thể giống như Lộ thí chủ băng thanh ngọc khiết, đó là không đạo đức!
Nhưng mà…
Vẫn có chút mất mát, mất mát không rõ.
“Hàn Vân Tri, sao bây giờ cô mới về!” Bên ngoài ký túc xá, Hàn Lệ thấy Vân Tri liền đùng đùng than phiền.
“Tôi nhắn WeChat cho cô cũng không trả lời, làm gì vậy chứ?”
“Sao cô không nói chuyện?”
“Mắt đỏ như vậy có phải là mới khóc không?” Hàn Lệ lạnh lùng nói, “Đứa nào ăn hiếp cô?”
Cậu chú ý đến ánh mắt sưng đỏ của Vân Tri, cảm xúc không tích cực như lúc trước, rõ ràng là có tâm sự, cho nên nghĩ đến chuyện cô bị bắt nạt.
“Không có, cậu đừng suy nghĩ nhiều.” Vân Tri tận lực tránh ánh mắt nghiên cứu của Hàn Lệ, móc ra thẻ phòng mở cửa.
Trở về phòng, Hàn Lệ lười biếng nằm trên ghế sa lon, hai chân chống lên, “Mẹ tôi mới đưa tiền tiêu vặt cho tôi, có phần cô nữa.”
Vân Tri thay dép xong cầm giẻ lau tỉ mỉ chùi bàn ghế, cúi đầu nói: “Không cần, cậu cầm giúp cô đi, chờ sang năm tốt nghiệp lại trả cho anh chị.”
Hàn Lệ cau mày: “Cô không cần tiền thật đấy à?”
“Lương ông Lý cho cô rất nhiều, Lộ thí chủ cho cũng không ít, cộng lại cũng đủ cho cô ăn uống, nhiều hơn cũng không làm gì.”
Không đợi Hàn Lệ nói chuyện, Vân Tri nói tiếp: “Cô chuẩn bị vào lớp đặc chiêu, điểm kiểm tra được 550 là sẽ được, đến lúc đó là có thể xin giúp tiền thưởng.”
Biểu tình cô nghiêm túc, không giống như là nói mạnh miệng.
Hàn Lệ á khẩu không nói được.
Thật lâu mới mở miệng: “Bằng thành tích kia của cô? Nghĩ dễ ăn hả.”
Mẹ Hàn sở dĩ để cho cô đi theo cậu mà không phải Hàn Chúc Chúc là có nguyên nhân, thành tích của cô không bằng trường Hàn Chúc Chúc. Vừa lúc Thành Nam đổi thành trường hỗn hợp, thiếu nữ sinh, thành tích ngưỡng cửa lại cực thấp, chỉ cần tốn ít tiền là có thể vào, vì vậy mới cho cô đi theo cậu, chờ đến tốt nghiệp sẽ an bài một vị trí ở công ti, cho cô một cuộc đời vô ưu vô lo.
Cô thì ngược lại, lại mơ mộng hão huyền.
Hàn Lệ đã xem qua bài kiểm tra của Vân Tri rồi, không nhiều điểm bao nhiêu so với cậu.
— Một cái học tra.
Cậu đã nghe qua lớp đặc chiêu, bên trong đó là một đám máy móc học tập, dở nhất trong lớp đó cũng đủ để đánh bại những lớp khác, dựa vào cái đầu nhỏ của Vân Tri, mười phần thì có tám phần không được.
Vân Tri nhất định phải vào lớp đặc chiêu, không quan tâm Hàn Lệ đang giễu cợt.
Hàn Lệ lắc chân, ánh mắt di chuyển, lúc này mới chú ý tới tóc giả trên đỉnh đầu của cô.
— Khác với trước kia.
“Cô mới đổi tóc giả sao?”
Vân Tri che đầu không nói.
“Sao đột nhiên lại đổi tóc giả, đưa tôi xem thử.” Vừa nói, Hàn Lệ đứng dậy.
Thần kinh Vân Tri căng thẳng, cảnh giác lui về sau.
“Ơ, cô che kín mít như vậy làm gì.” Hàn lệ cảm thấy quái lạ, càng muốn xem tóc giả kia để tìm kết quả.
“Cậu đừng tới đây, không cho cậu nhìn đâu.” Vân Tri rúc lại một xó, sau lưng là vách tường lạnh căm.
“Đừng dễ giận như vậy mà, cô~”
Hàn Lệ không da không mặt mũi giả bộ nũng nịu, sau khi qua một lần kêu cô bây giờ đã trở nên dễ dàng, ngay cả xấu hổ cũng không còn.
Vân Tri không dễ bị dụ, gắt gao ôm đầu không buông tay.
Hàn Lệ ỷ vào thân cao, với cánh tay dài của mình dễ dàng kéo tay cô xuống, ngón tay móc một cái, tóc giả ngay trên tay cậu.
Sau đó, cậu nhìn thấy kiểu tóc kỳ lạ của Vân Tri.
Không nói được, chính là… có một loại cảm giác vi diệu lại quen thuộc.
Hàn Lệ lập tức ngơ ngẩn, sau mấy giây, cậu thốt lên hai chữ —
“Thái quân?”
(Một cách gọi nịnh nọt quân Nhật có kiểu tóc cạo giữa đỉnh đầu như Samurai)
Vân Tri vất vả mới chịu đựng được: “…” Hốc mắt lại ửng đỏ.
Bình luận facebook