-
Chương 28
Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Nhiễm Diên thành công bị Quý Thịnh đẩy lên nơi đầu ngọn sóng chỉ trích. Trịnh thái hậu còn chưa tới, thế mà cựu thần tướng quốc đã ùn ùn kéo tới cung điện của nàng, nói với nàng đủ loại giáo thuyết lý lẽ, mượn gió nói mưa, gián tiếp lẫn chữ tiếp. Nói tóm lại đều có chung một ý nghĩ là nữ nhân xuất thân hèn mọn như nàng làm sao có thể vững vàng mà ngồi trên vị trí mẫu nghi thiên hạ như thế.
Mới đầu Nhiễm Diên chỉ xem những lời nói này như gió thoảng bên tai, không quá để tâm đến việc này. Thế nhưng, nàng đã xem thường nhóm "đỉa lớn" này rồi, cuối cùng do bị quấy rầy không yên, dưới sự giận dữ nàng dọn ra khỏi Trường Hoa Điện đi đến nơi yên lặng nhất Bàng Cung, những người tới để nói nhảm đều trực tiếp bị cung nhân chặn ngoài cửa.
Mà Quý Thịnh từ đầu đến cuối vẫn cứ để mặc cho sự tình phát triển như thế. Rất hiển nhiên, hắn cố ý.
"Xưa nay không biết, thì ra sơn anh nở ở nơi này thật đẹp."
Lười biếng nằm nghiêng người, Nhiễm Diên thưởng thức sơn anh trong tay, cái hoa rơi rụng thật diễm lệ. Cây cao mọc ở chính giữa đình, hương hoa nhè nhẹ lan tỏa mê người.
Nữ Âm nấu trà hoa sen, múc một ít rồi đưa cho Nhiễm Diên: "Nghe nói Chiêu Thái hậu thích sơn anh nên đã cố ý trồng chút ít. Mới đầu thì không có tiến triển gì, qua một vài năm thì mới tốt lên chút ít, lại không nghĩ tới hơn chục năm sau bọn chúng đã nở rộ khắp nơi này."
Chiêu Thái hậu Mị Trinh là người mà Nhiễm Diên đã sớm nghe danh. Nàng ấy là người mà Yến Khang Công Tự mang đi từ Sở quốc, vốn chỉ là một nô tỳ giặt quần áo nho nhỏ trong cung. Khi Khang Công Tề du tẩu khắp nơi thì trời xui đất khiến thế nào mà gặp được nàng ấy ở Vân Mộng Trạch, vừa gặp đã yêu. Không để ý đến tranh cãi mà cưới nàng, nhưng không ngờ chỉ một cung nữ giặt quần áo nhỏ nhoi thế mà lại là người vừa có sắc, vừa có tài, hai người Đế - Hậu sánh vai nhau lâm triều, khai sáng thời kỳ cường thịnh của Yến quốc.
Nàng ấy vốn không tên không họ, vẫn là nhờ có Khang Công Tề ban cho. Sở quốc nghe nói vương hậu chính là nữ nhân nước Sở, vì để thiết lập mối quan hệ hữu hảo giữa hai nước Yến - Sở, lập tức tôn chiêu Thái hậu là Sở Quốc công nữ, ban cho nàng họ Mị cao quý.
"Phu nhân, nếu luận về xuất thân, Chiêu Thái hậu còn chưa sánh bằng ngài đâu. Ngài đừng nghe những quần thần kia nói bậy, nếu Đại Vương đã nói sẽ lập ngài làm hậu thì chắc chắn sẽ không nuốt lời."
Nhiễm Diên nhấp một ngụm trà hoa, hương thơm tinh tế tràn trong miệng, vị vừa có vài phần lạnh lẽo, cũng lại có chút ấm ấm, nàng hài hước cười, "Ngươi gan cũng lớn đấy, những lời này mà cũng dám nói lung tung. Ta thì khác, ta đây không có bản lĩnh trị quốc như Chiêu Thái hậu thời xưa.
"Ta có chút mệt mỏi, ngươi lui xuống trước đi. Nhớ kỹ, đừng cho ai quấy rầy ta."
Bị nhóm người kia quấy rầy nhiều ngày như vậy, nàng ngủ cũng không ngon. Vừa vặn lúc này có chút thời gian yên bình như thế, lại đang ở gần bờ hồ mát mẻ, không khí thoang thoảng hương thơm, nàng dần dần ngã người trên gối, chầm chậm mà tiến vào giấc ngủ.
Khi Quý Thịnh đi dạo, từ xa hắn đã nhìn thấy một cảnh đẹp mỹ nhân đang say ngủ. Hắn nhẹ nhàng đến gần, từ trên cao nhìn xuống con mèo nhỏ Nhiễm Diên, lâu ngày không gặp nàng lại đẹp hơn không ít.
Duỗi tay chỉnh lại bộ y phục hỗn độn của nàng, cánh tay trắng nõn mềm mại làm tâm hắn ngứa ngáy. Cánh hoa xinh đẹp dừng lại trên khuôn mặt nàng, vầng trán oánh bạch kiều mị, núi xa thanh đại như tên, đôi môi mấp máy mê hoặc.
Mới đó mà đã qua hai năm, kể từ khi lần đầu tiên gặp nàng, hắn vẫn không thể quên đi khoảnh khắc ấy. Khi đó, tim hắn bất chợt hưng phấn mà đập mạnh, hình ảnh nàng ngã ngồi ở bụi cây khóc thút thít so với những con tiểu thú chưa cai xưa thì còn đáng yêu hơn vạn phần.
Nhiễm Diên lúc đó, ngây ngây ngô ngô, như một đóa hoa u lan, luôn nói những thứ kỳ quái, ai cũng không biết rõ về lai lịch của nàng. Cho dù đã là người của Yến Vương, thế nhưng các nam nhân khác cũng sẽ dùng ánh mắt trộm dõi theo nàng.
Mà Nhiễm Diên hiện tại đã trở nên thành thục vũ mị, phong tư yểu điệu, mỗi một hành động đều có sức sát thương tinh thần. Thật may mắn, nàng như thế đều do một tay hắn tạo ra, cho dù có một ngày hắn chết trong sự nhu tình của nàng, hắn cũng sẽ không bao giờ hối hận.
"A Diên của ta..."
Hắn thâm tình nỉ non, ánh mắt lướt nhẹ trên bầu má của nàng, cũng không biết là mơ thấy điều gì mà cánh môi phấn nộn của nàng khẽ nhếch lên, lộ ra vài phần tinh nghịch. Quý Thịnh nhịn không được mà cúi người hôn lên trán nàng.
Vừa mới rời đi, lông mi thon dài như cánh bướm của Nhiễm Diên khẽ run lên, ánh mắt hai người đối diện nhau. Nàng ấy tựa hồ như có chút hoảng hốt, khi thấy bóng dáng hắn, mày liễu gắt gao nhíu chặt.
"Ngươi không chết à?"
Khuôn mặt tuấn tú của hắn trong nháy mắt trầm xuống. Hiện tại, hắn đã đoán ra được giấc mơ đẹp đẽ của nàng là gì, đưa tay bóp chặt cằm dưới của nàng: "Làm sao, thấy bổn vương còn sống, A Diên thất vọng lắm à?"
Thanh âm lạnh lùng, vô tình làm cho Nhiễm Diên thanh tỉnh lại một chút. Xấu hổ đẩy đẩy tay hắn, chịu đựng cơn đau nhức ở cằm, ngọt ngào cười: "Đại vương này, người ta vừa rồi là nói mớ, nhất định là nói mớ mà!"
Đôi mắt trong trẻo của nàng tràn đầy ý cười chân chó (nịnh nọt), hắn hừ lạnh một tiếng: "Nói mớ sao? Vậy nói đi, mơ thấy cái gì?"
Nhiễm Diên làm sao dám nói rằng trong mơ hắn bị nàng lột sạch quần áo, sau đó một cước đạp vào trong ao? Giấc mộng sung sướng như thế, chỉ có một mình nàng được hưởng thôi.
"Không, không có gì cả!"
"Không nói thì thôi."
Ấn đường hắn khẽ nhúc nhích, sau đó tăng thêm vài phần nguy hiểm tà nịnh. Nhiễm Diên lại không hay biết, còn tưởng hắn không truy vấn nữa, vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, không ngờ đến hắn bỗng nhưng duỗi tay, đem nàng chặn ngay dưới cánh tay, với sức lực này hoàn toàn chế trụ nàng.
"A! Ngươi muốn làm cái gì?"
Nhiễm Diên thét lớn nàng. Do nàng quá nhỏ bé, nên hắn không cần dùng nhiều sức cũng có thể khống chế nàng, đôi bàn tay to của hắn không thương tiếc mà vỗ mạnh vào chiếc mông đang vặn vẹo, giãy giụa của nàng.
"Ngoan nào, nếu bổn vương là nàng, ta sẽ không hư như thế đâu."
Eo bị hắn nắm chặt đến đau đớn, Nhiễm Diên rũ đầu sau lưng hắn liều mạng công kích hắn, nhưng như thế cũng không ngăn cản được bước đi đến trong rừng hoa anh đào của hắn...
Nhiễm Diên thành công bị Quý Thịnh đẩy lên nơi đầu ngọn sóng chỉ trích. Trịnh thái hậu còn chưa tới, thế mà cựu thần tướng quốc đã ùn ùn kéo tới cung điện của nàng, nói với nàng đủ loại giáo thuyết lý lẽ, mượn gió nói mưa, gián tiếp lẫn chữ tiếp. Nói tóm lại đều có chung một ý nghĩ là nữ nhân xuất thân hèn mọn như nàng làm sao có thể vững vàng mà ngồi trên vị trí mẫu nghi thiên hạ như thế.
Mới đầu Nhiễm Diên chỉ xem những lời nói này như gió thoảng bên tai, không quá để tâm đến việc này. Thế nhưng, nàng đã xem thường nhóm "đỉa lớn" này rồi, cuối cùng do bị quấy rầy không yên, dưới sự giận dữ nàng dọn ra khỏi Trường Hoa Điện đi đến nơi yên lặng nhất Bàng Cung, những người tới để nói nhảm đều trực tiếp bị cung nhân chặn ngoài cửa.
Mà Quý Thịnh từ đầu đến cuối vẫn cứ để mặc cho sự tình phát triển như thế. Rất hiển nhiên, hắn cố ý.
"Xưa nay không biết, thì ra sơn anh nở ở nơi này thật đẹp."
Lười biếng nằm nghiêng người, Nhiễm Diên thưởng thức sơn anh trong tay, cái hoa rơi rụng thật diễm lệ. Cây cao mọc ở chính giữa đình, hương hoa nhè nhẹ lan tỏa mê người.
Nữ Âm nấu trà hoa sen, múc một ít rồi đưa cho Nhiễm Diên: "Nghe nói Chiêu Thái hậu thích sơn anh nên đã cố ý trồng chút ít. Mới đầu thì không có tiến triển gì, qua một vài năm thì mới tốt lên chút ít, lại không nghĩ tới hơn chục năm sau bọn chúng đã nở rộ khắp nơi này."
Chiêu Thái hậu Mị Trinh là người mà Nhiễm Diên đã sớm nghe danh. Nàng ấy là người mà Yến Khang Công Tự mang đi từ Sở quốc, vốn chỉ là một nô tỳ giặt quần áo nho nhỏ trong cung. Khi Khang Công Tề du tẩu khắp nơi thì trời xui đất khiến thế nào mà gặp được nàng ấy ở Vân Mộng Trạch, vừa gặp đã yêu. Không để ý đến tranh cãi mà cưới nàng, nhưng không ngờ chỉ một cung nữ giặt quần áo nhỏ nhoi thế mà lại là người vừa có sắc, vừa có tài, hai người Đế - Hậu sánh vai nhau lâm triều, khai sáng thời kỳ cường thịnh của Yến quốc.
Nàng ấy vốn không tên không họ, vẫn là nhờ có Khang Công Tề ban cho. Sở quốc nghe nói vương hậu chính là nữ nhân nước Sở, vì để thiết lập mối quan hệ hữu hảo giữa hai nước Yến - Sở, lập tức tôn chiêu Thái hậu là Sở Quốc công nữ, ban cho nàng họ Mị cao quý.
"Phu nhân, nếu luận về xuất thân, Chiêu Thái hậu còn chưa sánh bằng ngài đâu. Ngài đừng nghe những quần thần kia nói bậy, nếu Đại Vương đã nói sẽ lập ngài làm hậu thì chắc chắn sẽ không nuốt lời."
Nhiễm Diên nhấp một ngụm trà hoa, hương thơm tinh tế tràn trong miệng, vị vừa có vài phần lạnh lẽo, cũng lại có chút ấm ấm, nàng hài hước cười, "Ngươi gan cũng lớn đấy, những lời này mà cũng dám nói lung tung. Ta thì khác, ta đây không có bản lĩnh trị quốc như Chiêu Thái hậu thời xưa.
"Ta có chút mệt mỏi, ngươi lui xuống trước đi. Nhớ kỹ, đừng cho ai quấy rầy ta."
Bị nhóm người kia quấy rầy nhiều ngày như vậy, nàng ngủ cũng không ngon. Vừa vặn lúc này có chút thời gian yên bình như thế, lại đang ở gần bờ hồ mát mẻ, không khí thoang thoảng hương thơm, nàng dần dần ngã người trên gối, chầm chậm mà tiến vào giấc ngủ.
Khi Quý Thịnh đi dạo, từ xa hắn đã nhìn thấy một cảnh đẹp mỹ nhân đang say ngủ. Hắn nhẹ nhàng đến gần, từ trên cao nhìn xuống con mèo nhỏ Nhiễm Diên, lâu ngày không gặp nàng lại đẹp hơn không ít.
Duỗi tay chỉnh lại bộ y phục hỗn độn của nàng, cánh tay trắng nõn mềm mại làm tâm hắn ngứa ngáy. Cánh hoa xinh đẹp dừng lại trên khuôn mặt nàng, vầng trán oánh bạch kiều mị, núi xa thanh đại như tên, đôi môi mấp máy mê hoặc.
Mới đó mà đã qua hai năm, kể từ khi lần đầu tiên gặp nàng, hắn vẫn không thể quên đi khoảnh khắc ấy. Khi đó, tim hắn bất chợt hưng phấn mà đập mạnh, hình ảnh nàng ngã ngồi ở bụi cây khóc thút thít so với những con tiểu thú chưa cai xưa thì còn đáng yêu hơn vạn phần.
Nhiễm Diên lúc đó, ngây ngây ngô ngô, như một đóa hoa u lan, luôn nói những thứ kỳ quái, ai cũng không biết rõ về lai lịch của nàng. Cho dù đã là người của Yến Vương, thế nhưng các nam nhân khác cũng sẽ dùng ánh mắt trộm dõi theo nàng.
Mà Nhiễm Diên hiện tại đã trở nên thành thục vũ mị, phong tư yểu điệu, mỗi một hành động đều có sức sát thương tinh thần. Thật may mắn, nàng như thế đều do một tay hắn tạo ra, cho dù có một ngày hắn chết trong sự nhu tình của nàng, hắn cũng sẽ không bao giờ hối hận.
"A Diên của ta..."
Hắn thâm tình nỉ non, ánh mắt lướt nhẹ trên bầu má của nàng, cũng không biết là mơ thấy điều gì mà cánh môi phấn nộn của nàng khẽ nhếch lên, lộ ra vài phần tinh nghịch. Quý Thịnh nhịn không được mà cúi người hôn lên trán nàng.
Vừa mới rời đi, lông mi thon dài như cánh bướm của Nhiễm Diên khẽ run lên, ánh mắt hai người đối diện nhau. Nàng ấy tựa hồ như có chút hoảng hốt, khi thấy bóng dáng hắn, mày liễu gắt gao nhíu chặt.
"Ngươi không chết à?"
Khuôn mặt tuấn tú của hắn trong nháy mắt trầm xuống. Hiện tại, hắn đã đoán ra được giấc mơ đẹp đẽ của nàng là gì, đưa tay bóp chặt cằm dưới của nàng: "Làm sao, thấy bổn vương còn sống, A Diên thất vọng lắm à?"
Thanh âm lạnh lùng, vô tình làm cho Nhiễm Diên thanh tỉnh lại một chút. Xấu hổ đẩy đẩy tay hắn, chịu đựng cơn đau nhức ở cằm, ngọt ngào cười: "Đại vương này, người ta vừa rồi là nói mớ, nhất định là nói mớ mà!"
Đôi mắt trong trẻo của nàng tràn đầy ý cười chân chó (nịnh nọt), hắn hừ lạnh một tiếng: "Nói mớ sao? Vậy nói đi, mơ thấy cái gì?"
Nhiễm Diên làm sao dám nói rằng trong mơ hắn bị nàng lột sạch quần áo, sau đó một cước đạp vào trong ao? Giấc mộng sung sướng như thế, chỉ có một mình nàng được hưởng thôi.
"Không, không có gì cả!"
"Không nói thì thôi."
Ấn đường hắn khẽ nhúc nhích, sau đó tăng thêm vài phần nguy hiểm tà nịnh. Nhiễm Diên lại không hay biết, còn tưởng hắn không truy vấn nữa, vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, không ngờ đến hắn bỗng nhưng duỗi tay, đem nàng chặn ngay dưới cánh tay, với sức lực này hoàn toàn chế trụ nàng.
"A! Ngươi muốn làm cái gì?"
Nhiễm Diên thét lớn nàng. Do nàng quá nhỏ bé, nên hắn không cần dùng nhiều sức cũng có thể khống chế nàng, đôi bàn tay to của hắn không thương tiếc mà vỗ mạnh vào chiếc mông đang vặn vẹo, giãy giụa của nàng.
"Ngoan nào, nếu bổn vương là nàng, ta sẽ không hư như thế đâu."
Eo bị hắn nắm chặt đến đau đớn, Nhiễm Diên rũ đầu sau lưng hắn liều mạng công kích hắn, nhưng như thế cũng không ngăn cản được bước đi đến trong rừng hoa anh đào của hắn...
Bình luận facebook