-
Chương 8
Edit: Han
Yếm mỏng thêu sen trắng bị Quý Thịnh cởi bỏ, thân trên của Nhiễm Diên đã hoàn toàn quang lõa, nàng hoảng sợ dùng cánh tay ngó sen ôm lấy bộ ngực sữa lõa lồ, lại thấy Quý Thịnh cầm yếm của nàng đưa lên mũi nhẹ ngửi.
"Thật thơm, là hương vị của A Diên."
Yếm ngực mang theo mấy phần nhiệt độ cơ thể tràn đầy mùi hương mê người, đó là mùi thơm thuộc về cơ thể Nhiễm Diên, Quý Thịnh nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, cảm xúc mê luyến đến biến thái đã ngấm vào tận huyết mạch, khi mở mắt ra, đáy mắt hắn liền lóe lên tinh quang nguy hiểm.
Bắt lấy cổ tay nhỏ nhắn của Nhiễm Diên đang che đậy trước ngực, hắn thoáng dùng sức liền kéo lên, áp chế ở trên đầu, cặp vú non mềm kiều diễm bị đẩy lên cao, hoàn toàn lọt vào tầm mắt Quý Thịnh, trong khoảnh khắc hô hấp hắn trở nên thô nặng.
Giữa làn da ngọc trắng mịn là hai luồng ngực nhũ cao chót vót, tròn trịa kinh người, trong trắng lộ ra hồng, câu dẫn hắn nhịn không được muốn nếm thử một ngụm.
"Buông ta ra! Không cần xem!"
Ánh mắt hắn phiếm u quang như lang sói, tựa hồ ngay giây tiếp theo là có thể đem nàng cắn lấy xé nát, Nhiễm Diên cảm thấy thẹn lại buồn bực nên không ngừng giãy giụa, nhưng chẳng thể biết rằng nàng càng vặn vẹo chỉ càng khiến cho cặp ngực sữa lả lướt cũng rung động dồn dập theo, đầu vú đỏ bừng lắc lư lay động đến tâm Quý Thịnh.
Hắn vốn định lực vững vàng như núi Thái Sơn, chung quy lại vẫn là thua ở trên người Nhiễm Diên, hắn thuận tay túm lấy dải lụa choàng mềm mại, bóp trụ hai cổ tay mảnh khảnh của Nhiễm Diên trói trụ từng vòng từng vòng, ở giữa tiếng kêu kháng cự của nàng, hãy còn đem sa mỏng trói tay nàng cột lên trên thành giường.
"Làm thế này, A Diên sẽ ngoan hơn."
Hắn nhàn nhạt cười nhẹ, tuấn nhan đẹp đẽ như ngọc đầy thong dong, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt tức giận đến ửng đỏ của Nhiễm Diên, sau đó không chờ nổi mà gấp gáp đi thưởng thức hai luồng tròn trịa.
Đôi tay bị trói chặt, hai đùi cũng bị Quý Thịnh kẹp ở dưới háng, Nhiễm Diên hoàn toàn trở thành vật trong tay hắn: "Quý Thịnh...ngươi, tên vương bát đản này! Biến thái! Một ngày nào đó ta muốn giết ngươi!!"
Xoa nắn ngực sữa kiều nộn mềm mại trong tay, Quý Thịnh tỏ ra mắt điếc tai ngơ với lời hồ ngôn của Nhiễm Diên, nắm lấy hai khỏa mịn màng co dãn chậm chạp vuốt ve, hắn thế mới biết, lột sạch Nhiễm Diên, có thể tìm được nhiều thứ so với mặt nàng còn mỹ hơn.
"Ngực nhũ của A Diên quả nhiên đẹp như ngọc, mềm như cao, làm Bổn vương yêu thích không nỡ buông tay."
Quý Thịnh người này trời sinh bản năng biến thái từ trong xương cốt, đôi tay âu yếm nhũ ngực dần trở nên thô bạo, vui vẻ mạnh mẽ chà đạp nhũ thịt mềm mại, thẳng đến khi xoa nắn làm Nhiễm Diên nhịn không được nhẹ ngâm ra tiếng.
"Ngô!"
Nhiễm Diên nhíu chặt mi tâm hoảng loạn, nam nhân vỗ về chơi đùa cùng với tự mình ngày thường sờ nắn hoàn toàn bất đồng, lòng bàn tay hơi lạnh còn mang theo chút tàn bạo, trừ bỏ hơi đau, thế nhưng còn có một loại cảm giác tê dại khó nói thành lời.....
Nàng bản năng muốn chống cự lại cỗ điện lưu quỷ dị này.
Quý Thịnh được một tấc lại càng muốn tiến lên một thước, cúi người dùng môi mỏng nhẹ mổ đôi môi đang cắn chặt của Nhiễm Diên, nhìn thoáng qua vẻ mặt nàng quật cường, liền cười thấp đem môi dời xuống, gáy ngọc của giai nhân như thiên nga vươn cổ, đẹp đến liêu nhân, Quý Thịnh đã sớm không chờ được mà cắn lên, lại mút từng cái từng cái tạo thành một đạo dấu vết ái muội.
"A ~ đau.., ngươi, ngươi đừng cắn!"
Đầu lưỡi ấm áp linh hoạt cực kỳ, trong tiếng tiêm hô của Nhiễm Diên, phút chốc liền biến thành nhu tình mật ý, nhẹ nhàng mút hôn xương quai xanh tinh xảo của nàng, thân thể mềm mại tản ra hương thơm nhất thời cứng đờ, chiếc lưỡi ướt át rất mau liền đi tới vú nàng, liếm láp ở trên nhũ thịt tuyết nộn phiếm hồng, tạo ra một mảnh ánh nước.
Khi đầu lưỡi cường hãn quấn lấy hai quả anh đào cứng rắn, thân thể Nhiễm Diên trong trạng thái căng cứng đã lâu cuối cùng cũng nhịn không được rùng mình, yêu kiều rên rỉ ra tiếng.
"Ân a ~"
Thanh âm rên rỉ mềm mại, nghe vào tai Quý Thịnh phá lệ xôn xao, răng khẽ cắn đầu vú, một phen giữ lấy eo liễu, gắng gượng dùng hạ thân đỉnh lộng chân tâm nóng bỏng của nàng.
Váy lụa đơn bạc khó khăn lắm mới che đậy được ở giữa hai chân, cự vật nóng cứng nguy hiểm cực kỳ kia đâm loạn làm địa phương kiều nộn của Nhiễm Diên sinh đau, khiến nàng không khỏi khủng hoảng, phải là đồ vật hung mãnh thế nào, mới có thể lợi hại như vậy!
"Ngô ~ không cần đỉnh, ngươi đâm ta đau quá ~ mau lấy ra!"
Mắt đẹp lộng lẫy nhiễm thủy quang, thanh âm thiếu đi một phần quật cường, lại nhiều hơn một phần sợ hãi với nam nhân, cổ tay không thoát khỏi được trói buộc, làm nàng tựa như con thú nhỏ rơi vào bẫy rập, vô pháp thoát khỏi, Qúy Thịnh câu môi thoáng nâng thân lên, dùng lòng bàn tay xoa lên bụng nhỏ bằng phẳng trắng mịn của nàng, cảm thụ được nữ nhân dưới thân run rẩy một trận.
"Đã thực cứng, A Diên muốn nhìn sao?"
Nụ cười tà tứ, giữa môi răng tựa hồ tràn đầy hương vị nhũ thịt nàng, dư vị vô tận.
Yếm mỏng thêu sen trắng bị Quý Thịnh cởi bỏ, thân trên của Nhiễm Diên đã hoàn toàn quang lõa, nàng hoảng sợ dùng cánh tay ngó sen ôm lấy bộ ngực sữa lõa lồ, lại thấy Quý Thịnh cầm yếm của nàng đưa lên mũi nhẹ ngửi.
"Thật thơm, là hương vị của A Diên."
Yếm ngực mang theo mấy phần nhiệt độ cơ thể tràn đầy mùi hương mê người, đó là mùi thơm thuộc về cơ thể Nhiễm Diên, Quý Thịnh nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, cảm xúc mê luyến đến biến thái đã ngấm vào tận huyết mạch, khi mở mắt ra, đáy mắt hắn liền lóe lên tinh quang nguy hiểm.
Bắt lấy cổ tay nhỏ nhắn của Nhiễm Diên đang che đậy trước ngực, hắn thoáng dùng sức liền kéo lên, áp chế ở trên đầu, cặp vú non mềm kiều diễm bị đẩy lên cao, hoàn toàn lọt vào tầm mắt Quý Thịnh, trong khoảnh khắc hô hấp hắn trở nên thô nặng.
Giữa làn da ngọc trắng mịn là hai luồng ngực nhũ cao chót vót, tròn trịa kinh người, trong trắng lộ ra hồng, câu dẫn hắn nhịn không được muốn nếm thử một ngụm.
"Buông ta ra! Không cần xem!"
Ánh mắt hắn phiếm u quang như lang sói, tựa hồ ngay giây tiếp theo là có thể đem nàng cắn lấy xé nát, Nhiễm Diên cảm thấy thẹn lại buồn bực nên không ngừng giãy giụa, nhưng chẳng thể biết rằng nàng càng vặn vẹo chỉ càng khiến cho cặp ngực sữa lả lướt cũng rung động dồn dập theo, đầu vú đỏ bừng lắc lư lay động đến tâm Quý Thịnh.
Hắn vốn định lực vững vàng như núi Thái Sơn, chung quy lại vẫn là thua ở trên người Nhiễm Diên, hắn thuận tay túm lấy dải lụa choàng mềm mại, bóp trụ hai cổ tay mảnh khảnh của Nhiễm Diên trói trụ từng vòng từng vòng, ở giữa tiếng kêu kháng cự của nàng, hãy còn đem sa mỏng trói tay nàng cột lên trên thành giường.
"Làm thế này, A Diên sẽ ngoan hơn."
Hắn nhàn nhạt cười nhẹ, tuấn nhan đẹp đẽ như ngọc đầy thong dong, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt tức giận đến ửng đỏ của Nhiễm Diên, sau đó không chờ nổi mà gấp gáp đi thưởng thức hai luồng tròn trịa.
Đôi tay bị trói chặt, hai đùi cũng bị Quý Thịnh kẹp ở dưới háng, Nhiễm Diên hoàn toàn trở thành vật trong tay hắn: "Quý Thịnh...ngươi, tên vương bát đản này! Biến thái! Một ngày nào đó ta muốn giết ngươi!!"
Xoa nắn ngực sữa kiều nộn mềm mại trong tay, Quý Thịnh tỏ ra mắt điếc tai ngơ với lời hồ ngôn của Nhiễm Diên, nắm lấy hai khỏa mịn màng co dãn chậm chạp vuốt ve, hắn thế mới biết, lột sạch Nhiễm Diên, có thể tìm được nhiều thứ so với mặt nàng còn mỹ hơn.
"Ngực nhũ của A Diên quả nhiên đẹp như ngọc, mềm như cao, làm Bổn vương yêu thích không nỡ buông tay."
Quý Thịnh người này trời sinh bản năng biến thái từ trong xương cốt, đôi tay âu yếm nhũ ngực dần trở nên thô bạo, vui vẻ mạnh mẽ chà đạp nhũ thịt mềm mại, thẳng đến khi xoa nắn làm Nhiễm Diên nhịn không được nhẹ ngâm ra tiếng.
"Ngô!"
Nhiễm Diên nhíu chặt mi tâm hoảng loạn, nam nhân vỗ về chơi đùa cùng với tự mình ngày thường sờ nắn hoàn toàn bất đồng, lòng bàn tay hơi lạnh còn mang theo chút tàn bạo, trừ bỏ hơi đau, thế nhưng còn có một loại cảm giác tê dại khó nói thành lời.....
Nàng bản năng muốn chống cự lại cỗ điện lưu quỷ dị này.
Quý Thịnh được một tấc lại càng muốn tiến lên một thước, cúi người dùng môi mỏng nhẹ mổ đôi môi đang cắn chặt của Nhiễm Diên, nhìn thoáng qua vẻ mặt nàng quật cường, liền cười thấp đem môi dời xuống, gáy ngọc của giai nhân như thiên nga vươn cổ, đẹp đến liêu nhân, Quý Thịnh đã sớm không chờ được mà cắn lên, lại mút từng cái từng cái tạo thành một đạo dấu vết ái muội.
"A ~ đau.., ngươi, ngươi đừng cắn!"
Đầu lưỡi ấm áp linh hoạt cực kỳ, trong tiếng tiêm hô của Nhiễm Diên, phút chốc liền biến thành nhu tình mật ý, nhẹ nhàng mút hôn xương quai xanh tinh xảo của nàng, thân thể mềm mại tản ra hương thơm nhất thời cứng đờ, chiếc lưỡi ướt át rất mau liền đi tới vú nàng, liếm láp ở trên nhũ thịt tuyết nộn phiếm hồng, tạo ra một mảnh ánh nước.
Khi đầu lưỡi cường hãn quấn lấy hai quả anh đào cứng rắn, thân thể Nhiễm Diên trong trạng thái căng cứng đã lâu cuối cùng cũng nhịn không được rùng mình, yêu kiều rên rỉ ra tiếng.
"Ân a ~"
Thanh âm rên rỉ mềm mại, nghe vào tai Quý Thịnh phá lệ xôn xao, răng khẽ cắn đầu vú, một phen giữ lấy eo liễu, gắng gượng dùng hạ thân đỉnh lộng chân tâm nóng bỏng của nàng.
Váy lụa đơn bạc khó khăn lắm mới che đậy được ở giữa hai chân, cự vật nóng cứng nguy hiểm cực kỳ kia đâm loạn làm địa phương kiều nộn của Nhiễm Diên sinh đau, khiến nàng không khỏi khủng hoảng, phải là đồ vật hung mãnh thế nào, mới có thể lợi hại như vậy!
"Ngô ~ không cần đỉnh, ngươi đâm ta đau quá ~ mau lấy ra!"
Mắt đẹp lộng lẫy nhiễm thủy quang, thanh âm thiếu đi một phần quật cường, lại nhiều hơn một phần sợ hãi với nam nhân, cổ tay không thoát khỏi được trói buộc, làm nàng tựa như con thú nhỏ rơi vào bẫy rập, vô pháp thoát khỏi, Qúy Thịnh câu môi thoáng nâng thân lên, dùng lòng bàn tay xoa lên bụng nhỏ bằng phẳng trắng mịn của nàng, cảm thụ được nữ nhân dưới thân run rẩy một trận.
"Đã thực cứng, A Diên muốn nhìn sao?"
Nụ cười tà tứ, giữa môi răng tựa hồ tràn đầy hương vị nhũ thịt nàng, dư vị vô tận.
Bình luận facebook