Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Editor + beta: sellsell2610
Thời Ôn chỉ chỉ chiếc túi: "Cậu nhìn xem có đẹp không? Là người theo đuổi cậu đưa đấy! Lợi hại thật nha bạn học Trần Trì."
Ánh sáng trong mắt Trần Trì dần dần ảm đạm.
Thời Ôn cũng không quên lời dặn của nữ sinh kia, đặc biệt tốt bụng mà nhắc lại: "Cô ấy nói cô ấy chính là người tối hôm qua, cũng chính là người sáng hôm nay. Này, rốt cuộc là ai vậy?"
Trần Trì cũng không quản cô ta là ai, tuỳ ý đẩy cái túi về một bên, tiếp tục nằm bò ra bàn.
Thấy túi chỉ một chút nữa là rơi xuống, Thời Ôn nhanh tay đỡ lấy.
"Này, nếu là đồ thuỷ tinh sẽ vỡ mất." Cô đem túi đến trước mặt cậu: "Cậu không định xem qua sao? Cậu ấy đã rất dụng tâm đấy."
Thời Ôn vừa dứt lời, Trần Trì đã ngồi dậy, cầm lấy cái túi, chuẩn xác ném vào thùng rác.
Tiếng vỡ giòn vang.
Thời Ôn nhìn thấy sắc mặt cậu không tốt, cảm thấy cả người mờ mịt vô thố.
Nhận thấy trong túi nhất định là đồ bằng thuỷ tinh, hơn nữa cũng đã vỡ. Cô lo lắng mấy bạn trực nhật không may sẽ bị thương, liền xắn tay áo muốn gom chúng lại.
Tay còn chưa đụng tới túi, một bàn tay khác đã xượt qua bả vai của cô, làm nổi lên một làn gió nhỏ lay động tóc mái của cô. Thời Ôn nghiêng đầu, nhìn thấy một bên sườn mặt tinh xảo lạnh nhạt của Trần Trì.
Cậu nhặt lên cái túi kia, một câu cũng không nói, vòng qua người cô đi ra khỏi phòng học.
Thời Ôn chà xát góc áo, cảm thấy chính mình chọc cậu không vui.
Đến lúc tan học, Thời Ôn cũng chưa nói chuyện với Trần Trì, mà cậu vẫn luôn ngủ. Thời Noãn từ trước tới nay chưa từng tới tìm cô, nay lại chủ động đến.
Thời Ôn làm trò trước mặt Thời Noãn, không dám đánh thức Trần Trì, đeo cặp sách lên lưng rồi nhẹ nhàng rời đi.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng ngày càng xa.
Trần Trì ngồi dậy, một tay chống trán, biểu tình tối tăm.
Thời Ôn cùng Thời Noãn cũng không trực tiếp trở về nhà, mà ghé vào siêu thị gần trường, ở đây mới có loại sữa chua mới, hai người muốn uống thử.
Hai người đều cầm sữa chua, chạy vội về trạm xe bus, váy dài màu đen vẽ lên một đạo phong cảnh.
Trần Trì chăm chú nhìn Thời Ôn lên xe bus.
Cậu đi vào trong siêu thị, mua một hộp sữa chua có vị giống của Thời Ôn.
Nhân viên siêu thị lúc đi ra ngoài cửa, đụng phải mấy nam sinh, mấy nam sinh nghiêng người, chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Trần Trì ra khỏi cửa, nam sinh kia mới kịp phản ứng lại, vội kéo lấy nam sinh tóc đỏ bên cạnh:
"Anh, hình như vừa rồi em thấy Sinh ca."
Lưu Cánh cùng với mấy người này vừa mới đi ẩu đả, đánh không thắng khiến tâm trạng bực bội. Nhưng sự sợ hãi nhanh chóng được thay thế khi nghe được hai chữ "Sinh ca".
"Cmn mày có nhìn nhầm không?"
"Em, em không chắc. Nhưng em cảm thấy rất giống."
Lưu Cánh đẩy cậu ta ra, chạy về ra ngoài cửa, nhìn thấy một bóng dáng cao gầy, mà người này cũng đúng lúc rẽ phải.
Chỉ cần nhìn sườn mặt là đủ rồi.
"Sinh ca!"
Lưu Cánh vừa chạy vừa gọi.
Người nọ không dừng lại, hắn cứ chạy theo đến lúc không thấy bóng dáng người đó đâu.
Đỗ Khải Trình đứng ở một góc ở siêu thị, bị một màn vừa rồi làm mông lung.
Người vừa rồi mua sữa chua không phải là Trần Trì sao?
Tại sao bọn họ lại gọi cậu là Sinh ca?
Cậu ta do dự một chút, mới đi đến trước mặt đám người kia.
"Người vừa rồi mấy cậu gọi, tôi...tôi...có quen..."
Các nam sinh kia nghe vậy, hai mắt sáng ngời:
"Cậu quen sao?"
Đỗ Khải Trình gật gật đầu, đẩy mắt kính: "Nhưng cậu ta có lẽ không phải người mà các cậu tìm. Tên của cậu ta không có chữ "Sinh" "
"Vậy tên là gì?"
Đỗ Khải Trình không nghĩ muốn nói.
Một nam sinh thấy cậu ta không chịu lên tiếng, liền xắn tay áo, lộ ra vẻ mặt hung ác, Đỗ Khải Trình nuốt nuốt nước miếng: "Tên, tên là Trần Trì."
Các nam sinh bất động, nhìn nhau.
Rốt cuộc, có người lên tiếng.
"Không sai, đúng là Sinh ca."
Trần Trì, Trần Trì Sinh.
Chỉ là ít đi một chữ.
*
Cả buổi sáng ngày hôm sau, Đỗ Khải Trình đều suy nghĩ về việc xảy ra ngày hôm qua.
Bàn phía sau có động tĩnh, Trần Trì đứng dậy, cậu ta đoán Trần Trì đi toilet, vội đứng dậy đi theo.
Hai người đứng gần nhau.
Đỗ Khải trình đánh giá cậu từ trên xuống dưới vài lần.
Không nghĩ tới thành tích của Trần Trì tốt như vậy, đánh nhau còn rất giỏi. May mắn lúc trước cậu ta không có trêu chọc Thời Ôn.
Đôi mắt lơ đãng ngó xuống phía dưới.
Cậu ta nhướng mày, kinh ngạc thổn thức.
Trần Trì nghe được, lạnh lùng liếc cậu ta một cái.
Đỗ Khải Trình xấu hổ cười cười: "Cái kia...cái kia..."
Trần Trì xoay người muốn đi.
Đỗ Khải Trình duỗi tay muốn kéo cậu, lại bị cậu ghét bỏ né tránh.
Đỗ Khải Trình: "Tôi nghe nói cậu đánh nhau rất giỏi...Cậu có thể giúp, giúp tôi? Giải quyết vài người không?"
Bước chân của Trần Trì không dừng lại.
"Tôi cũng biết cậu thích Thời Ôn. Tôi giúp cậu theo đuổi cậu ấy, chẳng hạn như cậu ngại hỏi về ngày sinh nhật của Thời Ôn, tôi sẽ giúp cậu, còn nữa,..."
Trần Trì: "Không cần."
Đỗ Khải Trình nhìn Trần Trì đi xa, gãi đầu khó xử.
*
Bụng của Thời Ôn vô cùng đau đớn, cơm trưa cô cũng không muốn ăn. Lại đúng lúc trường học phát sữa chua, cô không uống được sữa chua lạnh, mà đây cũng không phải vị Thời Noãn thích. Nhà Vương Đình ở gần đây, trưa nào cô ấy cũng trở về nhà. Thức ăn trong nhà ngon, cô ấy ăn no cũng không muốn uống sữa chua.
Thời Ôn cầm sữa chua trên tay, không biết phải làm thế nào.
Trên đường trở về lớp học cô gặp được Quan Ngọc, sữa chua rốt cuộc cũng có người uống.
"Anh Quan Ngọc, gần đây anh hay xuất hiện ở khu bọn em vậy?" Thời Ôn cười khẽ, thanh âm có chút suy yếu, đưa sữa chua qua: "Anh có muốn uống không?"
Quan Ngọc thấy sắc mặt cô tái nhợt, lo lắng hỏi: "Tiểu Ôn, em khó chịu chỗ nào à?"
Thời Ôn lắc đầu: "Chỉ đau bụng một chút thôi."
Quan Ngọc: "Dạ dày không khoẻ?"
Giọng nói của Thời Ôn nhỏ lại: "Không phải, không có chuyện gì đâu. Anh đừng lo..."
Quan Ngọc banh mặt: "Sắc mặt em đã kém như vậy rồi, còn không có chuyện gì à? Có gì khó chịu phải nói với anh."
Giọng nói của anh ôn nhu hơn một chút: "Anh cũng đâu có chê em phiền?"
Mặt của Thời Ôn có chút nóng.
Rốt cuộc cũng không thể nói là...cô bị đau bụng kinh chứ?
Quan Ngọc nhẹ nhàng xoa tóc cô: "Ngại ngùng cái gì chứ?..."
Nói đến đây, anh mới kịp phản ứng.
Thấy cô gái nhỏ mặt càng ngày càng hồng, gãi gãi ót, ho khan một tiếng: "À...à, có cần anh mua cho chút gì không?"
Thời Ôn cúi gằm mặt, cảm thấy xấu hổ không chịu được: "Không cần...em đi trước."
Cúi đầu vòng qua Quan Ngọc.
Ở chỗ ngoặt của cầu thang, Thời Ôn bị một người cản trở.
Cô muốn đi sát ra bên cạnh, người nọ lại cố tình chặn cô, Thời Ôn đau bụng khó chịu, bị đùa dai như vậy không thoải mái chút nào. Muốn ngẩng đầu xem là ai, hoá ra là Trần Trì.
Gương mặt tái nhợt lúc đầu giờ đã thành ửng hồng vì xấu hổ.
Trần Trì nghĩ đến cảnh nam sinh vừa rồi xoa đầu cô, bàn tay không khống chế được siết chặt.
Cậu đứng dưới bậc thang, sắc mặt âm u, đôi mắt lạnh lẽo tới mức có thể tích ra nước đá, ngữ khí lại bình đạm giống như thường.
"Nóng lòng đem tôi đẩy cho nữ sinh khác, là vì muốn dây dưa với nam sinh kia à?"
Cậu thật sự ghen tị đến phát điên.
"Không phải..."
Thời Ôn biết cậu còn tức giận chuyện sáng hôm qua, muốn giải thích nhưng lại không có sức lực, bụng cô thật sự rất đau.
Người phía trước vẫn không nhúc nhích.
"Thật sự không phải..." Thời Ôn nói, lại một trận đau kéo tới, cô cúi người, kéo góc áo Trần Trì, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Trần Trì, có thể giúp tôi một chút không?"
Ấn đường Trần Trì vừa động.
Rũ mắt, nhìn thấy sắc mặt của cô không biết từ lúc nào đã chuyển sang trắng bệch.
Đồng tử của cậu co rụt lại, đỡ lấy cô, cả người cô mềm như bông, đầy mồ hôi.
"Làm sao vậy?"
Thời Ôn lắc đầu: "Có thể đưa tôi về lớp học không?"
Ánh mắt Trần Trì trầm xuống: "Đi phòng y tế."
Nói xong, muốn đem cô bế lên.
Thời Ôn vỗ vỗ cậu, cả người không có bao nhiêu lực: "Không cần mà."
Trần Trì cũng không cứng đầu, đỡ cô về phòng học rồi lại đi ra ngoài.
Không lâu sau, có người chạy vào.
Thời Ôn híp nửa mắt, cũng đoán được là ai.
Trên bàn xuất hiện một cái túi, Thời Ôn mở mắt ra, phát hiện bên trong đều là thuốc dạ dày.
Trên trán của Trần Trì xuất hiện mồ hôi tinh mịn, cậu mở túi ra: "Cậu mau uống thuốc đi."
Thời Ôn cảm thấy buồn cười, nhưng cũng vô cùng ấm áp.
Nhưng là...
"Tôi không có đau dạ dày..."
Trần Trì mím môi, lại nghe người ngồi phía trước thở dài.
Đỗ Khải Trình lắc đầu, nghĩ thầm lão đại này đúng là một thiếu niên ngây thơ. Đau bụng tháng cũng không biết. Như vậy còn muốn theo đuổi người ta, lại còn cự tuyệt cùng cậu ta hợp tác.
Đang suy nghĩ hăng say, lưng ghế đã bị người gõ vài cái.
Cậu ta bị doạ nhảy dựng, quay lại thì thấy Trần Trì đạm mạc đang nhìn mình.
"Ra đây."
Thời Ôn nhìn chằm chằm bóng dáng của hai người rời đi, chớp chớp mắt.
Đây là lần đầu tiên...
Cậu chủ động cùng người khác nói chuyện.
Một lúc sau, chỉ có một mình Đỗ Khải Trình quay trở lại.
Thời Ôn: "Trần Trì đâu?"
Đỗ Khải Trình lắc đầu: "Không biết."
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Trần Trì còn chưa quay lại.
Thời Ôn có chút lo lắng.
Sẽ không bị người khác chặn đường kiếm chuyện chứ?
Vào tiết được mười phút, cửa sau được mở ra.
Toán học lão sư bị doạ đến, phấn cũng bị gãy thành hai nửa, nhìn thấy Trần Trì, sắc mặt cũng không tốt lên.
"Tại sao vào muộn?"
Vô pháp vô thiên, vào tiết của ông chưa ai dám đến trễ, dựa vào thành tích tốt thì có thể tuỳ hứng sao?
Từ trước tới nay ông luốn đối xử với mọi người bình đẳng.
"Vào muộn mười phút, đứng cuối lớp hai mươi phút cho tôi."
Trần Trì không trả lời, đem đồ trong tay để lên ghế của mình, lại đem ghế dựa kéo ra, ở chỗ mọi người không thấy được mà Thời Ôn vẫn có thể chạm tới.
Rồi sau đó, quy củ đứng cuối lớp.
Thời Ôn biết ý của cậu, nhìn qua cái túi.
Băng vệ sinh, nước đường đỏ, thuốc giảm đau...
Nhân lúc không ai chú ý, Thời Ôn cầm vài miếng băng vệ sinh. Quay đầu lại nhìn Trần Trì đang cúi đầu, khoé miệng khẽ cong, nhàn nhạt cười.
Có thứ gì đó mềm mại lướt qua trong lòng cô giây lát.
*
Thời Ôn cảm thấy, mọi thứ bây giờ đều rất tốt, tốt vô cùng tốt.
Mọi lời đồn về Trần Trì đều biến mất, người theo đuổi cậu lại nhiều vô kể, không ít nữ sinh tặng quà cùng với tỏ tình. Chỉ là cậu một mực không quan tâm, đối với quà để trên bàn cậu, Trần Trì liếc cũng không thèm liếc, trực tiếp ném vào thùng rác.
Thời Ôn cảm thấy vô cùng đáng tiếc, những nữ sinh đó ai cũng xinh đẹp đáng yêu.
Sau đó cô lại nghĩ, tại sao không có nam sinh nào tìm cậu kết bạn?
Suy nghĩ này vừa nảy ra, đã có nam sinh mời cậu gia nhập đội bóng rổ.
Mãi đến khi có tiết thể dục, cậu cùng mấy nam sinh chơi bóng rổ, Thời Ôn cùng Vương Đình chơi cầu lông mới biết được.
Khi đội bóng rổ thi đấu, sẽ mời những nữ sinh trường nghệ thuật làm cổ động viên. Mà đội trưởng đội bóng rổ lại có ý với đội trưởng đội cổ vũ. Mà trong đội cổ vũ lại có vài nữ sinh tỏ vẻ rằng: nếu Trần Trì gia nhập đội bóng, bọn họ sẽ làm cổ động viên, hơn nữa cũng sẽ giúp đội trưởng đội bóng rổ theo đuổi đội trưởng đội cổ vũ.
Thời Ôn chỉ chỉ chiếc túi: "Cậu nhìn xem có đẹp không? Là người theo đuổi cậu đưa đấy! Lợi hại thật nha bạn học Trần Trì."
Ánh sáng trong mắt Trần Trì dần dần ảm đạm.
Thời Ôn cũng không quên lời dặn của nữ sinh kia, đặc biệt tốt bụng mà nhắc lại: "Cô ấy nói cô ấy chính là người tối hôm qua, cũng chính là người sáng hôm nay. Này, rốt cuộc là ai vậy?"
Trần Trì cũng không quản cô ta là ai, tuỳ ý đẩy cái túi về một bên, tiếp tục nằm bò ra bàn.
Thấy túi chỉ một chút nữa là rơi xuống, Thời Ôn nhanh tay đỡ lấy.
"Này, nếu là đồ thuỷ tinh sẽ vỡ mất." Cô đem túi đến trước mặt cậu: "Cậu không định xem qua sao? Cậu ấy đã rất dụng tâm đấy."
Thời Ôn vừa dứt lời, Trần Trì đã ngồi dậy, cầm lấy cái túi, chuẩn xác ném vào thùng rác.
Tiếng vỡ giòn vang.
Thời Ôn nhìn thấy sắc mặt cậu không tốt, cảm thấy cả người mờ mịt vô thố.
Nhận thấy trong túi nhất định là đồ bằng thuỷ tinh, hơn nữa cũng đã vỡ. Cô lo lắng mấy bạn trực nhật không may sẽ bị thương, liền xắn tay áo muốn gom chúng lại.
Tay còn chưa đụng tới túi, một bàn tay khác đã xượt qua bả vai của cô, làm nổi lên một làn gió nhỏ lay động tóc mái của cô. Thời Ôn nghiêng đầu, nhìn thấy một bên sườn mặt tinh xảo lạnh nhạt của Trần Trì.
Cậu nhặt lên cái túi kia, một câu cũng không nói, vòng qua người cô đi ra khỏi phòng học.
Thời Ôn chà xát góc áo, cảm thấy chính mình chọc cậu không vui.
Đến lúc tan học, Thời Ôn cũng chưa nói chuyện với Trần Trì, mà cậu vẫn luôn ngủ. Thời Noãn từ trước tới nay chưa từng tới tìm cô, nay lại chủ động đến.
Thời Ôn làm trò trước mặt Thời Noãn, không dám đánh thức Trần Trì, đeo cặp sách lên lưng rồi nhẹ nhàng rời đi.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng ngày càng xa.
Trần Trì ngồi dậy, một tay chống trán, biểu tình tối tăm.
Thời Ôn cùng Thời Noãn cũng không trực tiếp trở về nhà, mà ghé vào siêu thị gần trường, ở đây mới có loại sữa chua mới, hai người muốn uống thử.
Hai người đều cầm sữa chua, chạy vội về trạm xe bus, váy dài màu đen vẽ lên một đạo phong cảnh.
Trần Trì chăm chú nhìn Thời Ôn lên xe bus.
Cậu đi vào trong siêu thị, mua một hộp sữa chua có vị giống của Thời Ôn.
Nhân viên siêu thị lúc đi ra ngoài cửa, đụng phải mấy nam sinh, mấy nam sinh nghiêng người, chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Trần Trì ra khỏi cửa, nam sinh kia mới kịp phản ứng lại, vội kéo lấy nam sinh tóc đỏ bên cạnh:
"Anh, hình như vừa rồi em thấy Sinh ca."
Lưu Cánh cùng với mấy người này vừa mới đi ẩu đả, đánh không thắng khiến tâm trạng bực bội. Nhưng sự sợ hãi nhanh chóng được thay thế khi nghe được hai chữ "Sinh ca".
"Cmn mày có nhìn nhầm không?"
"Em, em không chắc. Nhưng em cảm thấy rất giống."
Lưu Cánh đẩy cậu ta ra, chạy về ra ngoài cửa, nhìn thấy một bóng dáng cao gầy, mà người này cũng đúng lúc rẽ phải.
Chỉ cần nhìn sườn mặt là đủ rồi.
"Sinh ca!"
Lưu Cánh vừa chạy vừa gọi.
Người nọ không dừng lại, hắn cứ chạy theo đến lúc không thấy bóng dáng người đó đâu.
Đỗ Khải Trình đứng ở một góc ở siêu thị, bị một màn vừa rồi làm mông lung.
Người vừa rồi mua sữa chua không phải là Trần Trì sao?
Tại sao bọn họ lại gọi cậu là Sinh ca?
Cậu ta do dự một chút, mới đi đến trước mặt đám người kia.
"Người vừa rồi mấy cậu gọi, tôi...tôi...có quen..."
Các nam sinh kia nghe vậy, hai mắt sáng ngời:
"Cậu quen sao?"
Đỗ Khải Trình gật gật đầu, đẩy mắt kính: "Nhưng cậu ta có lẽ không phải người mà các cậu tìm. Tên của cậu ta không có chữ "Sinh" "
"Vậy tên là gì?"
Đỗ Khải Trình không nghĩ muốn nói.
Một nam sinh thấy cậu ta không chịu lên tiếng, liền xắn tay áo, lộ ra vẻ mặt hung ác, Đỗ Khải Trình nuốt nuốt nước miếng: "Tên, tên là Trần Trì."
Các nam sinh bất động, nhìn nhau.
Rốt cuộc, có người lên tiếng.
"Không sai, đúng là Sinh ca."
Trần Trì, Trần Trì Sinh.
Chỉ là ít đi một chữ.
*
Cả buổi sáng ngày hôm sau, Đỗ Khải Trình đều suy nghĩ về việc xảy ra ngày hôm qua.
Bàn phía sau có động tĩnh, Trần Trì đứng dậy, cậu ta đoán Trần Trì đi toilet, vội đứng dậy đi theo.
Hai người đứng gần nhau.
Đỗ Khải trình đánh giá cậu từ trên xuống dưới vài lần.
Không nghĩ tới thành tích của Trần Trì tốt như vậy, đánh nhau còn rất giỏi. May mắn lúc trước cậu ta không có trêu chọc Thời Ôn.
Đôi mắt lơ đãng ngó xuống phía dưới.
Cậu ta nhướng mày, kinh ngạc thổn thức.
Trần Trì nghe được, lạnh lùng liếc cậu ta một cái.
Đỗ Khải Trình xấu hổ cười cười: "Cái kia...cái kia..."
Trần Trì xoay người muốn đi.
Đỗ Khải Trình duỗi tay muốn kéo cậu, lại bị cậu ghét bỏ né tránh.
Đỗ Khải Trình: "Tôi nghe nói cậu đánh nhau rất giỏi...Cậu có thể giúp, giúp tôi? Giải quyết vài người không?"
Bước chân của Trần Trì không dừng lại.
"Tôi cũng biết cậu thích Thời Ôn. Tôi giúp cậu theo đuổi cậu ấy, chẳng hạn như cậu ngại hỏi về ngày sinh nhật của Thời Ôn, tôi sẽ giúp cậu, còn nữa,..."
Trần Trì: "Không cần."
Đỗ Khải Trình nhìn Trần Trì đi xa, gãi đầu khó xử.
*
Bụng của Thời Ôn vô cùng đau đớn, cơm trưa cô cũng không muốn ăn. Lại đúng lúc trường học phát sữa chua, cô không uống được sữa chua lạnh, mà đây cũng không phải vị Thời Noãn thích. Nhà Vương Đình ở gần đây, trưa nào cô ấy cũng trở về nhà. Thức ăn trong nhà ngon, cô ấy ăn no cũng không muốn uống sữa chua.
Thời Ôn cầm sữa chua trên tay, không biết phải làm thế nào.
Trên đường trở về lớp học cô gặp được Quan Ngọc, sữa chua rốt cuộc cũng có người uống.
"Anh Quan Ngọc, gần đây anh hay xuất hiện ở khu bọn em vậy?" Thời Ôn cười khẽ, thanh âm có chút suy yếu, đưa sữa chua qua: "Anh có muốn uống không?"
Quan Ngọc thấy sắc mặt cô tái nhợt, lo lắng hỏi: "Tiểu Ôn, em khó chịu chỗ nào à?"
Thời Ôn lắc đầu: "Chỉ đau bụng một chút thôi."
Quan Ngọc: "Dạ dày không khoẻ?"
Giọng nói của Thời Ôn nhỏ lại: "Không phải, không có chuyện gì đâu. Anh đừng lo..."
Quan Ngọc banh mặt: "Sắc mặt em đã kém như vậy rồi, còn không có chuyện gì à? Có gì khó chịu phải nói với anh."
Giọng nói của anh ôn nhu hơn một chút: "Anh cũng đâu có chê em phiền?"
Mặt của Thời Ôn có chút nóng.
Rốt cuộc cũng không thể nói là...cô bị đau bụng kinh chứ?
Quan Ngọc nhẹ nhàng xoa tóc cô: "Ngại ngùng cái gì chứ?..."
Nói đến đây, anh mới kịp phản ứng.
Thấy cô gái nhỏ mặt càng ngày càng hồng, gãi gãi ót, ho khan một tiếng: "À...à, có cần anh mua cho chút gì không?"
Thời Ôn cúi gằm mặt, cảm thấy xấu hổ không chịu được: "Không cần...em đi trước."
Cúi đầu vòng qua Quan Ngọc.
Ở chỗ ngoặt của cầu thang, Thời Ôn bị một người cản trở.
Cô muốn đi sát ra bên cạnh, người nọ lại cố tình chặn cô, Thời Ôn đau bụng khó chịu, bị đùa dai như vậy không thoải mái chút nào. Muốn ngẩng đầu xem là ai, hoá ra là Trần Trì.
Gương mặt tái nhợt lúc đầu giờ đã thành ửng hồng vì xấu hổ.
Trần Trì nghĩ đến cảnh nam sinh vừa rồi xoa đầu cô, bàn tay không khống chế được siết chặt.
Cậu đứng dưới bậc thang, sắc mặt âm u, đôi mắt lạnh lẽo tới mức có thể tích ra nước đá, ngữ khí lại bình đạm giống như thường.
"Nóng lòng đem tôi đẩy cho nữ sinh khác, là vì muốn dây dưa với nam sinh kia à?"
Cậu thật sự ghen tị đến phát điên.
"Không phải..."
Thời Ôn biết cậu còn tức giận chuyện sáng hôm qua, muốn giải thích nhưng lại không có sức lực, bụng cô thật sự rất đau.
Người phía trước vẫn không nhúc nhích.
"Thật sự không phải..." Thời Ôn nói, lại một trận đau kéo tới, cô cúi người, kéo góc áo Trần Trì, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Trần Trì, có thể giúp tôi một chút không?"
Ấn đường Trần Trì vừa động.
Rũ mắt, nhìn thấy sắc mặt của cô không biết từ lúc nào đã chuyển sang trắng bệch.
Đồng tử của cậu co rụt lại, đỡ lấy cô, cả người cô mềm như bông, đầy mồ hôi.
"Làm sao vậy?"
Thời Ôn lắc đầu: "Có thể đưa tôi về lớp học không?"
Ánh mắt Trần Trì trầm xuống: "Đi phòng y tế."
Nói xong, muốn đem cô bế lên.
Thời Ôn vỗ vỗ cậu, cả người không có bao nhiêu lực: "Không cần mà."
Trần Trì cũng không cứng đầu, đỡ cô về phòng học rồi lại đi ra ngoài.
Không lâu sau, có người chạy vào.
Thời Ôn híp nửa mắt, cũng đoán được là ai.
Trên bàn xuất hiện một cái túi, Thời Ôn mở mắt ra, phát hiện bên trong đều là thuốc dạ dày.
Trên trán của Trần Trì xuất hiện mồ hôi tinh mịn, cậu mở túi ra: "Cậu mau uống thuốc đi."
Thời Ôn cảm thấy buồn cười, nhưng cũng vô cùng ấm áp.
Nhưng là...
"Tôi không có đau dạ dày..."
Trần Trì mím môi, lại nghe người ngồi phía trước thở dài.
Đỗ Khải Trình lắc đầu, nghĩ thầm lão đại này đúng là một thiếu niên ngây thơ. Đau bụng tháng cũng không biết. Như vậy còn muốn theo đuổi người ta, lại còn cự tuyệt cùng cậu ta hợp tác.
Đang suy nghĩ hăng say, lưng ghế đã bị người gõ vài cái.
Cậu ta bị doạ nhảy dựng, quay lại thì thấy Trần Trì đạm mạc đang nhìn mình.
"Ra đây."
Thời Ôn nhìn chằm chằm bóng dáng của hai người rời đi, chớp chớp mắt.
Đây là lần đầu tiên...
Cậu chủ động cùng người khác nói chuyện.
Một lúc sau, chỉ có một mình Đỗ Khải Trình quay trở lại.
Thời Ôn: "Trần Trì đâu?"
Đỗ Khải Trình lắc đầu: "Không biết."
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Trần Trì còn chưa quay lại.
Thời Ôn có chút lo lắng.
Sẽ không bị người khác chặn đường kiếm chuyện chứ?
Vào tiết được mười phút, cửa sau được mở ra.
Toán học lão sư bị doạ đến, phấn cũng bị gãy thành hai nửa, nhìn thấy Trần Trì, sắc mặt cũng không tốt lên.
"Tại sao vào muộn?"
Vô pháp vô thiên, vào tiết của ông chưa ai dám đến trễ, dựa vào thành tích tốt thì có thể tuỳ hứng sao?
Từ trước tới nay ông luốn đối xử với mọi người bình đẳng.
"Vào muộn mười phút, đứng cuối lớp hai mươi phút cho tôi."
Trần Trì không trả lời, đem đồ trong tay để lên ghế của mình, lại đem ghế dựa kéo ra, ở chỗ mọi người không thấy được mà Thời Ôn vẫn có thể chạm tới.
Rồi sau đó, quy củ đứng cuối lớp.
Thời Ôn biết ý của cậu, nhìn qua cái túi.
Băng vệ sinh, nước đường đỏ, thuốc giảm đau...
Nhân lúc không ai chú ý, Thời Ôn cầm vài miếng băng vệ sinh. Quay đầu lại nhìn Trần Trì đang cúi đầu, khoé miệng khẽ cong, nhàn nhạt cười.
Có thứ gì đó mềm mại lướt qua trong lòng cô giây lát.
*
Thời Ôn cảm thấy, mọi thứ bây giờ đều rất tốt, tốt vô cùng tốt.
Mọi lời đồn về Trần Trì đều biến mất, người theo đuổi cậu lại nhiều vô kể, không ít nữ sinh tặng quà cùng với tỏ tình. Chỉ là cậu một mực không quan tâm, đối với quà để trên bàn cậu, Trần Trì liếc cũng không thèm liếc, trực tiếp ném vào thùng rác.
Thời Ôn cảm thấy vô cùng đáng tiếc, những nữ sinh đó ai cũng xinh đẹp đáng yêu.
Sau đó cô lại nghĩ, tại sao không có nam sinh nào tìm cậu kết bạn?
Suy nghĩ này vừa nảy ra, đã có nam sinh mời cậu gia nhập đội bóng rổ.
Mãi đến khi có tiết thể dục, cậu cùng mấy nam sinh chơi bóng rổ, Thời Ôn cùng Vương Đình chơi cầu lông mới biết được.
Khi đội bóng rổ thi đấu, sẽ mời những nữ sinh trường nghệ thuật làm cổ động viên. Mà đội trưởng đội bóng rổ lại có ý với đội trưởng đội cổ vũ. Mà trong đội cổ vũ lại có vài nữ sinh tỏ vẻ rằng: nếu Trần Trì gia nhập đội bóng, bọn họ sẽ làm cổ động viên, hơn nữa cũng sẽ giúp đội trưởng đội bóng rổ theo đuổi đội trưởng đội cổ vũ.
Bình luận facebook