Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Edit: Sel
Beta: Ree
Trần Trì ăn khá đẹp mắt, thậm chí có thể gọi là nhã nhặn. Nhưng tốc độ ăn của cậu cũng rất nhanh, bất tri bất giác đã ăn hết một hộp cơm.
Cô phát hiện, cậu rất thích ăn rau cần, ăn còn rất nhanh. Nhưng lại không thích cải bắp, mỗi lần đều chỉ cắn một ngụm rất nhỏ. Vậy mà cậu rất ngoan, không lãng phí lương thực, dù không thích ăn bắp cải nhưng vẫn kiên trì ăn hết.
Chờ cậu ăn xong, Thời Ôn đưa cho cậu một tờ khăn giấy: "Chúng ta quay trở lại lớp nhé?"
Trần Trì nhìn tờ khăn giấy kia, sau một hồi lâu mới đưa tay tiếp nhận.
Cậu đứng lên, bỗng nhiên hơi lảo đảo một chút, Thời Ôn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu: "Chân bị thương sao?"
Cậu gật đầu.
Thời Ôn: "Vì thế mới không về nhà?"
Lần này cậu không phản ứng.
Thời Ôn nhíu mày, không phải nhà cậu rất giàu sao? Sao ngay cả một người tới đón cũng không có?
"Để tôi xem."
Trần Trì vội vàng đem chân lui lại, rũ mắt nói: "Chỉ sưng lên một chút thôi."
Nghe cậu nói vậy, Thời Ôn cũng yên tâm một chút. Đỡ lấy cánh tay cậu, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp: "Thời gian bây giờ cách lúc vào lớp còn khá dài, chúng ta đi từ từ thôi."
Lúc Thời Ôn đỡ Trần Trì đi vào phòng học, cả lớp đều sợ ngây người, châu đầu ghé tai bắt đầu bàn tán.
Trần Trì nhẹ nhàng đẩy cô, muốn đi tới hướng bên cạnh, Thời Ôn trực tiếp nắm lấy tay cậu, không cho cậu tránh.
Cô dìu cậu về chỗ ngồi, từ trong balo lấy ra thuốc cùng nước khoáng để trên bàn cậu. Trần Trì cầm lấy thuốc, cũng không đọc hướng dẫn, trực tiếp bóc hai viên.
Thời Ôn vội vàng ngăn lại: "Chỉ được uống một viên thôi."
Cậu nâng mắt nhìn cô, đôi mắt đen như hắc diệu thạch.
Nhất thời cô không thể nói bất kì lời trách cứ nào: "Lần sau muốn uống thuốc phải đọc kỹ hướng dẫn, không được uống bậy."
Trần Trì vẫn nhìn cô không chớp mắt.
Tiếng chuông vào học vang lên, Thời Ôn ngồi thẳng người dậy, lấy sách giáo khoa ra bắt đầu học bài. Vương Đình vốn có chuyện muốn hỏi cô, nhưng thấy giáo viên bước vào đành nuốt một bụng tò mò xuống.
-
Lúc chuông tan học reo lên, Trần Trì vẫn còn đang ngủ. Thời Ôn đang đoán xem cậu có thể phát sốt nữa hay không. Chờ học sinh ra về hết, cô mới đi tới bên cạnh cậu.
Bộ dáng lúc cậu ngủ ngoan ngoãn vô cùng, nhìn giống như một đứa trẻ.
Ít nhất cho tới bây giờ, Thời Ôn vẫn chưa thấy cậu có khuynh hướng bạo lực cùng tính cách tàn bạo.
Làm nổ trường học... chắc phải rất đau khổ, mới có thể hạ quyết tâm cùng với người khác đồng quy vu tận*, làm ra việc khủng khiếp như vậy.
(*cùng chết chung)
Thời Ôn đối với Trần Trì là hận, cũng có tự trách. Bây giờ nhìn thấy cậu sống chật vật như vậy, cô cảm thấy mình ngay cả tư cách hận cũng không có.
Đời trước xảy ra nhiều bi kịch như thế, cũng là lỗi sai của nhiều người.
Trong việc này, cô cũng sai. Biết rõ Thời Noãn vì trả thù mình mới tiếp cận Trần Trì, nhưng cô lại không quan tâm. Nếu cô để ý hai người một chút, có lẽ đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Mà Thời Noãn đối mặt với một thiếu niên đã chồng chất vết thương như vậy, thế mà vẫn vô tình đâm cho cậu một nhát.
Sống lại một đời, cô không muốn trả thù Trần Trì mà muốn giúp cậu, để cậu không hắc hoá, không mất niềm tin vào cuộc sống.
Nhiệt độ trên trán không tính là nóng, có lẽ cậu đã hết sốt.
Thời Ôn nhẹ giọng gọi: "Trần Trì, dậy thôi. Tan học rồi."
Trong giấc mơ, Trần Trì như cũ đi vào trong một cái động đen ngòm, nước chảy dầm dề, không có ánh sáng. Cậu liều mạng hô hấp, nhưng vẫn không thể thở nổi.
Có một giọng nói vô cùng ôn nhu, một tiếng lại một tiếng kêu tên của cậu.
Trước mắt xuất hiện một luồng ánh sáng, trong động nứt ra một khe hở, cậu liều mạng hít thở.
Thiếu nữ ôn hoà điềm tĩnh, lông mi xinh đẹp như cánh bướm khiến lòng cậu ngứa ngáy.
"Trần Trì? Cậu tỉnh rồi sao?" Khoé môi Thời Ôn khẽ nhoẻn: "Tan học rồi."
Trần Trì đứng dậy, cúi đầu nhìn xuống dưới đất.
Thời Ôn nhẹ giọng hỏi: "Không về nhà sao?"
Cậu không nói chuyện, qua hồi lâu mới quay qua nhìn cô, khoé môi giật giật: "Chân."
"Còn đau sao?"
Cậu gật gật đầu, thanh âm rất thấp: "Cậu có thể đưa tôi về không?"
Thời Ôn hơi ngừng lại, như vậy có ổn không nhỉ?
"Cậu không có điện thoại sao? Hay tôi cho cậu mượn điện thoại để gọi cho ba mẹ tới đón nhé?"
Cậu không nói.
Cô có thể cảm nhận được, cảm xúc của cậu bắt đầu trầm xuống.
Lại nghĩ tới cậu đã nằm một đêm ở rừng cây nhỏ cũng không ai quan tâm.
Ba mẹ cậu không quan tâm cậu sao?
Thời Ôn rối rắm một hồi, cuối cùng gật đầu: "Được rồi."
Nhưng Thời Noãn còn đang đợi cô. Nếu để Thời Noãn thấy cô đi cùng cậu, nhất định sẽ nghĩ cô thích Trần Trì. Sau đó sẽ tìm cách tiếp cận cậu.
Thời Ôn gửi tin nhắn cho Thời Noãn.
[ Chị, xin lỗi hôm nay không về cùng chị được rồi. Giáo viên chủ nhiệm muốn tìm em nói chuyện, chị về trước đi. ]
Thời Noãn trả lời ngay lập tức: [ Giáo viên tên gì? ]
Thời Ôn tuỳ tiện nói một tên giáo viên nữ.
Thời Noãn: [ Nếu ba mẹ có trách tao về mà không đợi mày. Mày phải lấy tiền tiêu vặt tháng này của mày đưa cho tao. Coi như bồi thường. ]
Thời Ôn: [ Được. ]
Thời Ôn đem điện thoại cất vào balo, sau đó nhìn Trần Trì cười: "Chúng ta đi thôi."
Beta: Ree
Trần Trì ăn khá đẹp mắt, thậm chí có thể gọi là nhã nhặn. Nhưng tốc độ ăn của cậu cũng rất nhanh, bất tri bất giác đã ăn hết một hộp cơm.
Cô phát hiện, cậu rất thích ăn rau cần, ăn còn rất nhanh. Nhưng lại không thích cải bắp, mỗi lần đều chỉ cắn một ngụm rất nhỏ. Vậy mà cậu rất ngoan, không lãng phí lương thực, dù không thích ăn bắp cải nhưng vẫn kiên trì ăn hết.
Chờ cậu ăn xong, Thời Ôn đưa cho cậu một tờ khăn giấy: "Chúng ta quay trở lại lớp nhé?"
Trần Trì nhìn tờ khăn giấy kia, sau một hồi lâu mới đưa tay tiếp nhận.
Cậu đứng lên, bỗng nhiên hơi lảo đảo một chút, Thời Ôn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu: "Chân bị thương sao?"
Cậu gật đầu.
Thời Ôn: "Vì thế mới không về nhà?"
Lần này cậu không phản ứng.
Thời Ôn nhíu mày, không phải nhà cậu rất giàu sao? Sao ngay cả một người tới đón cũng không có?
"Để tôi xem."
Trần Trì vội vàng đem chân lui lại, rũ mắt nói: "Chỉ sưng lên một chút thôi."
Nghe cậu nói vậy, Thời Ôn cũng yên tâm một chút. Đỡ lấy cánh tay cậu, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp: "Thời gian bây giờ cách lúc vào lớp còn khá dài, chúng ta đi từ từ thôi."
Lúc Thời Ôn đỡ Trần Trì đi vào phòng học, cả lớp đều sợ ngây người, châu đầu ghé tai bắt đầu bàn tán.
Trần Trì nhẹ nhàng đẩy cô, muốn đi tới hướng bên cạnh, Thời Ôn trực tiếp nắm lấy tay cậu, không cho cậu tránh.
Cô dìu cậu về chỗ ngồi, từ trong balo lấy ra thuốc cùng nước khoáng để trên bàn cậu. Trần Trì cầm lấy thuốc, cũng không đọc hướng dẫn, trực tiếp bóc hai viên.
Thời Ôn vội vàng ngăn lại: "Chỉ được uống một viên thôi."
Cậu nâng mắt nhìn cô, đôi mắt đen như hắc diệu thạch.
Nhất thời cô không thể nói bất kì lời trách cứ nào: "Lần sau muốn uống thuốc phải đọc kỹ hướng dẫn, không được uống bậy."
Trần Trì vẫn nhìn cô không chớp mắt.
Tiếng chuông vào học vang lên, Thời Ôn ngồi thẳng người dậy, lấy sách giáo khoa ra bắt đầu học bài. Vương Đình vốn có chuyện muốn hỏi cô, nhưng thấy giáo viên bước vào đành nuốt một bụng tò mò xuống.
-
Lúc chuông tan học reo lên, Trần Trì vẫn còn đang ngủ. Thời Ôn đang đoán xem cậu có thể phát sốt nữa hay không. Chờ học sinh ra về hết, cô mới đi tới bên cạnh cậu.
Bộ dáng lúc cậu ngủ ngoan ngoãn vô cùng, nhìn giống như một đứa trẻ.
Ít nhất cho tới bây giờ, Thời Ôn vẫn chưa thấy cậu có khuynh hướng bạo lực cùng tính cách tàn bạo.
Làm nổ trường học... chắc phải rất đau khổ, mới có thể hạ quyết tâm cùng với người khác đồng quy vu tận*, làm ra việc khủng khiếp như vậy.
(*cùng chết chung)
Thời Ôn đối với Trần Trì là hận, cũng có tự trách. Bây giờ nhìn thấy cậu sống chật vật như vậy, cô cảm thấy mình ngay cả tư cách hận cũng không có.
Đời trước xảy ra nhiều bi kịch như thế, cũng là lỗi sai của nhiều người.
Trong việc này, cô cũng sai. Biết rõ Thời Noãn vì trả thù mình mới tiếp cận Trần Trì, nhưng cô lại không quan tâm. Nếu cô để ý hai người một chút, có lẽ đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Mà Thời Noãn đối mặt với một thiếu niên đã chồng chất vết thương như vậy, thế mà vẫn vô tình đâm cho cậu một nhát.
Sống lại một đời, cô không muốn trả thù Trần Trì mà muốn giúp cậu, để cậu không hắc hoá, không mất niềm tin vào cuộc sống.
Nhiệt độ trên trán không tính là nóng, có lẽ cậu đã hết sốt.
Thời Ôn nhẹ giọng gọi: "Trần Trì, dậy thôi. Tan học rồi."
Trong giấc mơ, Trần Trì như cũ đi vào trong một cái động đen ngòm, nước chảy dầm dề, không có ánh sáng. Cậu liều mạng hô hấp, nhưng vẫn không thể thở nổi.
Có một giọng nói vô cùng ôn nhu, một tiếng lại một tiếng kêu tên của cậu.
Trước mắt xuất hiện một luồng ánh sáng, trong động nứt ra một khe hở, cậu liều mạng hít thở.
Thiếu nữ ôn hoà điềm tĩnh, lông mi xinh đẹp như cánh bướm khiến lòng cậu ngứa ngáy.
"Trần Trì? Cậu tỉnh rồi sao?" Khoé môi Thời Ôn khẽ nhoẻn: "Tan học rồi."
Trần Trì đứng dậy, cúi đầu nhìn xuống dưới đất.
Thời Ôn nhẹ giọng hỏi: "Không về nhà sao?"
Cậu không nói chuyện, qua hồi lâu mới quay qua nhìn cô, khoé môi giật giật: "Chân."
"Còn đau sao?"
Cậu gật gật đầu, thanh âm rất thấp: "Cậu có thể đưa tôi về không?"
Thời Ôn hơi ngừng lại, như vậy có ổn không nhỉ?
"Cậu không có điện thoại sao? Hay tôi cho cậu mượn điện thoại để gọi cho ba mẹ tới đón nhé?"
Cậu không nói.
Cô có thể cảm nhận được, cảm xúc của cậu bắt đầu trầm xuống.
Lại nghĩ tới cậu đã nằm một đêm ở rừng cây nhỏ cũng không ai quan tâm.
Ba mẹ cậu không quan tâm cậu sao?
Thời Ôn rối rắm một hồi, cuối cùng gật đầu: "Được rồi."
Nhưng Thời Noãn còn đang đợi cô. Nếu để Thời Noãn thấy cô đi cùng cậu, nhất định sẽ nghĩ cô thích Trần Trì. Sau đó sẽ tìm cách tiếp cận cậu.
Thời Ôn gửi tin nhắn cho Thời Noãn.
[ Chị, xin lỗi hôm nay không về cùng chị được rồi. Giáo viên chủ nhiệm muốn tìm em nói chuyện, chị về trước đi. ]
Thời Noãn trả lời ngay lập tức: [ Giáo viên tên gì? ]
Thời Ôn tuỳ tiện nói một tên giáo viên nữ.
Thời Noãn: [ Nếu ba mẹ có trách tao về mà không đợi mày. Mày phải lấy tiền tiêu vặt tháng này của mày đưa cho tao. Coi như bồi thường. ]
Thời Ôn: [ Được. ]
Thời Ôn đem điện thoại cất vào balo, sau đó nhìn Trần Trì cười: "Chúng ta đi thôi."
Bình luận facebook