Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24: Con trai bà có bị bệnh không?
Không chỉ Tiểu Thỏ, ngay cả bà Giản và Tần Ca cũng bị Giản Chính Dương nói đến mức dọa sợ.
Tần Ca nhíu mày. Dùng kinh nghiệm nhiều năm của anh, biểu hiện của Giản Chính Dương lúc này quả thực quá cố chấp. Ông muốn dùng vũ lực nhưng lại sợ phạm tới Tiểu Thỏ, chỉ có thể chuyển ánh mắt về phía bà Giản.
Giờ phút này, tâm tình bà Giản vô cùng phức tạp. Vừa nãy, thấy Tiểu Thỏ bảo vệ Tiểu Bân mà không đứng ra thay con trai mình, bà đã cảm thấy bất mãn, nhưng giờ phút này, nhìn biểu hiện của con trai, chỉ sợ Bạch Tiểu Thỏ không đơn giản chỉ là bạn gái của nó.
Bà khẽ nhếch miệng. Đã nhiều năm như vậy, trừ cha mẹ ruột thịt ra, Tiểu Thỏ là người đầu tiên mà con trai mà thân cận như vậy, thậm chí còn là một người khác phái, biểu hiện của nó là tốt hay xấu đây?
Không đợi bà Giản và Tần Ca kịp làm gì, Tiểu Thỏ đã bình tĩnh trở lại, chỉ là cô không hề cảm động chút nào, ngược lại còn rất sợ hãi. Giản Chính Dương, lời nói điên cuồng của anh khiến cô sợ. Không kịp suy nghĩ ý nghĩa trong câu nói của anh, cô chỉ biết mình không thích một người đàn ông bạo lực, cũng chẳng thích một người đàn ông hễ một chút là động tay động chân. Cho nên, vừa mới phục hồi lại tinh thần, cô liền giãy dụa.
"Đồ điên! Anh đúng là đồ điên! Buông ra! Tôi không muốn đi cùng với anh!”
Tuy Giản Chính Dương rất tuấn tú, cô cũng thích anh, nhưng bọn họ mới kết giao được một ngày, còn chưa tới mức này nọ, thậm chí Tiểu Thỏ cũng không nghĩ rằng mình có sức hấp dẫn đủ để khiến anh không thể thiếu cô dù chỉ mới kết giao một ngày. Vì vậy, lời giải thích duy nhất chỉ có thể là Giản Chính Dương không được bình thường.
Vì vậy, ngoài việc rời khỏi anh, cách xa anh, cô không nghĩ được cách nào nào khác, “Buông ra.”
Giản Chính Dương nghe Tiểu Thỏ nói vậy, ánh mắt càng thêm cố chấp, không rời, tuyệt đối không rời; nhất là khi Tiểu Thỏ nói không muốn đi cùng với anh, dây thần kinh của anh càng bị kích thích.
Bà Giản chợt cảm thấy có gì đó không thích hợp. Tiểu Thỏ từ chối một hồi lâu, giọng nói càng ngày càng nhỏ. Cuối cùng, cô không còn sức lực, ngã vào người Giản Chính Dương rồi ngất đi.
"Tiểu Dương, mau buông tay. Con dùng lực quá mạnh, khiến con bé bị choáng rồi!” Bà Giản khẩn trương.
Giản Chính Dương ôm Tiểu Thỏ vào ngực như bảo bối, ngay cả bà Giản muốn lại gần cũng bị anh tránh né. Anh lạnh lùng nhìn bà, “Không được qua đây! Mẹ không được tách chúng con ra, không ai được phép tách chúng tôi ra!”
Bà Giản khẩn trương, "Tiểu Dương, không phải mẹ muốn tách hai đứa ra, con thả lỏng con bé ra một chút được không? Con xem, Tiểu Thỏ bị con ôm chặt quá mà hôn mê bất tỉnh rồi. Nếu con không buông tay, nó sẽ bị con ép chết!”
Chữ “chết” đã kích thích kích thích Giản Chính Dương. Anh nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiểu Thỏ, nhất thời hoảng hốt, vội vàng buông lỏng ra một chút nhưng vẫn ôm cô trong lòng, "Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ."
Tần Ca định kéo Tiểu Thỏ ra, bà Giản lập tức giữ ông ta lại, “Đừng qua đó.”
"Nếu tôi không qua thì sẽ thành tai nạn chết người đó, con trai bà có bị bệnh không vậy?” Tần Ca trừng mắt với bà Giản, “Con bé là nhân viên của tôi, không lẽ tôi thấy chết mà không cứu sao?”
"Đó là chuyện giữa hai vợ chồng son bọn nó.” Bà Giản lạnh lùng đáp trả, “Tôi là mẹ chồng tương lai của con bé, tôi thay nó từ chức với ông. Từ nay về sau, nó không liên quan tới nơi này nữa, ông kiếm người khác đi. Tiểu Dương, đưa Tiểu Thỏ về nhà thôi.”
"Cái bà này...” Tần Ca muốn nói gì đó, nhưng bà Giản đã nói đây là việc nhà của bà, ông không có liên quan, tuy là ông chủ cũng chẳng thể đi quản việc nhà người ta, Tần Ca đành trơ mắt nhìn Giản Chính Dương đưa Tiểu Thỏ rời đi.
Giản Chính Dương đưa Tiểu Thỏ về nhà, tự mình mở cửa phòng ngủ rồi đỡ cô lên giường thật cẩn thận, sau đó cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái.
"Tiểu Thỏ ~ "
Bà Giản đi theo phía sau, nhìn dáng vẻ kỳ lạ của con trai rồi thầm thở dài một hơi. Rốt cuộc là tốt hay là xấu đây?
Nhìn đứa con trai không thèm quan tâm tới lý lẽ, bà mới bỏ túi xách xuống, đi tới trước mặt anh, “Tiểu Dương, có thể nói chuyện với mẹ một chút không?”
Giản Chính Dương: "..."
Hiểu con không ai bằng mẹ. Thấy con trai không phản ứng, bà Giản nói thẳng vào vấn đề, “Có phải từ trước tới giờ, con luôn muốn cùng Tiểu Thỏ ở chung một chỗ?”
Quả nhiên, bà Giản vừa hỏi như vậy, Giản Chính Dương lập tức quay đầu nhìn bà, trong mắt tràn đầy sự khẩn cầu. Anh nên làm cái gì bây giờ.. Anh rất muốn Tiểu Thỏ, từ lần đầu tiên cô cười với anh, anh đã yêu cô mất rồi. Anh không thể sống thiếu cô được...
Bà Giản âm thầm thở dài một hơi, "Nói mẹ nghe, nếu hai đứa chia tay, con sẽ làm thế nào?”
Giản Chính Dương suy nghĩ một hồi rồi nhìn mẹ, “Con không biết... Con nghĩ là... con sẽ sống không bằng chết."
Nghe được câu trả lời của con trai, bà Giản chỉ cảm thấy đau lòng vô cùng. Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiểu Thỏ, dù có độc ác nhẫn tâm, vì hạnh phúc của con trai, bà đành xin lỗi Tiểu Thỏ vậy.
"Nếu con muốn ở cùng với Tiểu Thỏ vĩnh viễn, vậy con nghe mẹ một câu này.”
"Sao ạ?" Giản Chính Dương lập tức vui mừng, nhìn bà Giản.
"Cùng con bé trở thành vợ chồng.” Bà Giản nhìn Tiểu Thỏ đang hôn mê ở trên giường, không có phản ứng, ánh mắt bà tựa như trông ra xa xăm, giống như đang nhìn một người khác...
"Phụ nữ đều là người mềm lòng. Con và con bé làm vợ chồng, cho dù nó không muốn, nó hận con, nhưng chỉ cần con đối tốt với nó, một ngày nào đó, trái tim của nó sẽ hoàn toàn hướng về phía con; bởi vì từ trong xương cốt, phụ nữ đã không phóng khoáng như nam nhân... Đối với người đàn ông của mình, cho dù hận đến đâu, ở với nhau lâu dài cũng sẽ nảy sinh tình cảm, đó mới là phụ nữ.”
Giản Chính Dương nghe nhưng không hiểu hàm ý trong lời của bà Giản, nhưng lại hiểu ý của bà. Ý của bà là muốn anh và Tiểu Thỏ trở thành vợ chồng.
"Nhưng nếu cô ấy không muốn, con sẽ thành người làm nhục cô ấy sao?”
"Mẹ sẽ giúp con, đảm bảo Tiểu Thỏ cam tâm tình nguyện.”
Lần đầu tiên trong đời, Giản Chính Dương nở nụ cười chân thành với mẹ, “Được!”
Thấy con trai đã hiểu chuyện, Giản Tình (tên của bà Giản) mới nở nụ cười. Cho dù bà làm chuyện xấu, nhưng chỉ cần con trai được hạnh phúc, có báo ứng cỡ nào bà cũng chịu. Sau đó, bà đứng dậy.
"Con chăm sóc Tiểu Thỏ. Nếu nó tỉnh lại, nhất định phải nói chuyện đàng hoàng, không được động tay chân có biết không? Điều kỵ nhất của đàn ông chính là ra tay với phụ nữ. Mẹ có việc ra ngoài một chút.”
Giản Chính Dương gật đầu, "Được, con biết rồi."
Anh yêu cô còn không kịp, sao anh nỡ ra tay đánh cô chứ? Chỉ cần cô ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, dù là tính mạng, anh cũng không chút do dự mà cho cô.
Tiểu Thỏ bị hôn mê, hoàn toàn không biết mình đã được mẹ con nhà họ Giản lo lắng, quan tâm.
Tần Ca nhíu mày. Dùng kinh nghiệm nhiều năm của anh, biểu hiện của Giản Chính Dương lúc này quả thực quá cố chấp. Ông muốn dùng vũ lực nhưng lại sợ phạm tới Tiểu Thỏ, chỉ có thể chuyển ánh mắt về phía bà Giản.
Giờ phút này, tâm tình bà Giản vô cùng phức tạp. Vừa nãy, thấy Tiểu Thỏ bảo vệ Tiểu Bân mà không đứng ra thay con trai mình, bà đã cảm thấy bất mãn, nhưng giờ phút này, nhìn biểu hiện của con trai, chỉ sợ Bạch Tiểu Thỏ không đơn giản chỉ là bạn gái của nó.
Bà khẽ nhếch miệng. Đã nhiều năm như vậy, trừ cha mẹ ruột thịt ra, Tiểu Thỏ là người đầu tiên mà con trai mà thân cận như vậy, thậm chí còn là một người khác phái, biểu hiện của nó là tốt hay xấu đây?
Không đợi bà Giản và Tần Ca kịp làm gì, Tiểu Thỏ đã bình tĩnh trở lại, chỉ là cô không hề cảm động chút nào, ngược lại còn rất sợ hãi. Giản Chính Dương, lời nói điên cuồng của anh khiến cô sợ. Không kịp suy nghĩ ý nghĩa trong câu nói của anh, cô chỉ biết mình không thích một người đàn ông bạo lực, cũng chẳng thích một người đàn ông hễ một chút là động tay động chân. Cho nên, vừa mới phục hồi lại tinh thần, cô liền giãy dụa.
"Đồ điên! Anh đúng là đồ điên! Buông ra! Tôi không muốn đi cùng với anh!”
Tuy Giản Chính Dương rất tuấn tú, cô cũng thích anh, nhưng bọn họ mới kết giao được một ngày, còn chưa tới mức này nọ, thậm chí Tiểu Thỏ cũng không nghĩ rằng mình có sức hấp dẫn đủ để khiến anh không thể thiếu cô dù chỉ mới kết giao một ngày. Vì vậy, lời giải thích duy nhất chỉ có thể là Giản Chính Dương không được bình thường.
Vì vậy, ngoài việc rời khỏi anh, cách xa anh, cô không nghĩ được cách nào nào khác, “Buông ra.”
Giản Chính Dương nghe Tiểu Thỏ nói vậy, ánh mắt càng thêm cố chấp, không rời, tuyệt đối không rời; nhất là khi Tiểu Thỏ nói không muốn đi cùng với anh, dây thần kinh của anh càng bị kích thích.
Bà Giản chợt cảm thấy có gì đó không thích hợp. Tiểu Thỏ từ chối một hồi lâu, giọng nói càng ngày càng nhỏ. Cuối cùng, cô không còn sức lực, ngã vào người Giản Chính Dương rồi ngất đi.
"Tiểu Dương, mau buông tay. Con dùng lực quá mạnh, khiến con bé bị choáng rồi!” Bà Giản khẩn trương.
Giản Chính Dương ôm Tiểu Thỏ vào ngực như bảo bối, ngay cả bà Giản muốn lại gần cũng bị anh tránh né. Anh lạnh lùng nhìn bà, “Không được qua đây! Mẹ không được tách chúng con ra, không ai được phép tách chúng tôi ra!”
Bà Giản khẩn trương, "Tiểu Dương, không phải mẹ muốn tách hai đứa ra, con thả lỏng con bé ra một chút được không? Con xem, Tiểu Thỏ bị con ôm chặt quá mà hôn mê bất tỉnh rồi. Nếu con không buông tay, nó sẽ bị con ép chết!”
Chữ “chết” đã kích thích kích thích Giản Chính Dương. Anh nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiểu Thỏ, nhất thời hoảng hốt, vội vàng buông lỏng ra một chút nhưng vẫn ôm cô trong lòng, "Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ."
Tần Ca định kéo Tiểu Thỏ ra, bà Giản lập tức giữ ông ta lại, “Đừng qua đó.”
"Nếu tôi không qua thì sẽ thành tai nạn chết người đó, con trai bà có bị bệnh không vậy?” Tần Ca trừng mắt với bà Giản, “Con bé là nhân viên của tôi, không lẽ tôi thấy chết mà không cứu sao?”
"Đó là chuyện giữa hai vợ chồng son bọn nó.” Bà Giản lạnh lùng đáp trả, “Tôi là mẹ chồng tương lai của con bé, tôi thay nó từ chức với ông. Từ nay về sau, nó không liên quan tới nơi này nữa, ông kiếm người khác đi. Tiểu Dương, đưa Tiểu Thỏ về nhà thôi.”
"Cái bà này...” Tần Ca muốn nói gì đó, nhưng bà Giản đã nói đây là việc nhà của bà, ông không có liên quan, tuy là ông chủ cũng chẳng thể đi quản việc nhà người ta, Tần Ca đành trơ mắt nhìn Giản Chính Dương đưa Tiểu Thỏ rời đi.
Giản Chính Dương đưa Tiểu Thỏ về nhà, tự mình mở cửa phòng ngủ rồi đỡ cô lên giường thật cẩn thận, sau đó cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái.
"Tiểu Thỏ ~ "
Bà Giản đi theo phía sau, nhìn dáng vẻ kỳ lạ của con trai rồi thầm thở dài một hơi. Rốt cuộc là tốt hay là xấu đây?
Nhìn đứa con trai không thèm quan tâm tới lý lẽ, bà mới bỏ túi xách xuống, đi tới trước mặt anh, “Tiểu Dương, có thể nói chuyện với mẹ một chút không?”
Giản Chính Dương: "..."
Hiểu con không ai bằng mẹ. Thấy con trai không phản ứng, bà Giản nói thẳng vào vấn đề, “Có phải từ trước tới giờ, con luôn muốn cùng Tiểu Thỏ ở chung một chỗ?”
Quả nhiên, bà Giản vừa hỏi như vậy, Giản Chính Dương lập tức quay đầu nhìn bà, trong mắt tràn đầy sự khẩn cầu. Anh nên làm cái gì bây giờ.. Anh rất muốn Tiểu Thỏ, từ lần đầu tiên cô cười với anh, anh đã yêu cô mất rồi. Anh không thể sống thiếu cô được...
Bà Giản âm thầm thở dài một hơi, "Nói mẹ nghe, nếu hai đứa chia tay, con sẽ làm thế nào?”
Giản Chính Dương suy nghĩ một hồi rồi nhìn mẹ, “Con không biết... Con nghĩ là... con sẽ sống không bằng chết."
Nghe được câu trả lời của con trai, bà Giản chỉ cảm thấy đau lòng vô cùng. Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiểu Thỏ, dù có độc ác nhẫn tâm, vì hạnh phúc của con trai, bà đành xin lỗi Tiểu Thỏ vậy.
"Nếu con muốn ở cùng với Tiểu Thỏ vĩnh viễn, vậy con nghe mẹ một câu này.”
"Sao ạ?" Giản Chính Dương lập tức vui mừng, nhìn bà Giản.
"Cùng con bé trở thành vợ chồng.” Bà Giản nhìn Tiểu Thỏ đang hôn mê ở trên giường, không có phản ứng, ánh mắt bà tựa như trông ra xa xăm, giống như đang nhìn một người khác...
"Phụ nữ đều là người mềm lòng. Con và con bé làm vợ chồng, cho dù nó không muốn, nó hận con, nhưng chỉ cần con đối tốt với nó, một ngày nào đó, trái tim của nó sẽ hoàn toàn hướng về phía con; bởi vì từ trong xương cốt, phụ nữ đã không phóng khoáng như nam nhân... Đối với người đàn ông của mình, cho dù hận đến đâu, ở với nhau lâu dài cũng sẽ nảy sinh tình cảm, đó mới là phụ nữ.”
Giản Chính Dương nghe nhưng không hiểu hàm ý trong lời của bà Giản, nhưng lại hiểu ý của bà. Ý của bà là muốn anh và Tiểu Thỏ trở thành vợ chồng.
"Nhưng nếu cô ấy không muốn, con sẽ thành người làm nhục cô ấy sao?”
"Mẹ sẽ giúp con, đảm bảo Tiểu Thỏ cam tâm tình nguyện.”
Lần đầu tiên trong đời, Giản Chính Dương nở nụ cười chân thành với mẹ, “Được!”
Thấy con trai đã hiểu chuyện, Giản Tình (tên của bà Giản) mới nở nụ cười. Cho dù bà làm chuyện xấu, nhưng chỉ cần con trai được hạnh phúc, có báo ứng cỡ nào bà cũng chịu. Sau đó, bà đứng dậy.
"Con chăm sóc Tiểu Thỏ. Nếu nó tỉnh lại, nhất định phải nói chuyện đàng hoàng, không được động tay chân có biết không? Điều kỵ nhất của đàn ông chính là ra tay với phụ nữ. Mẹ có việc ra ngoài một chút.”
Giản Chính Dương gật đầu, "Được, con biết rồi."
Anh yêu cô còn không kịp, sao anh nỡ ra tay đánh cô chứ? Chỉ cần cô ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, dù là tính mạng, anh cũng không chút do dự mà cho cô.
Tiểu Thỏ bị hôn mê, hoàn toàn không biết mình đã được mẹ con nhà họ Giản lo lắng, quan tâm.
Bình luận facebook