Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
“Bởi vì anh ta có bệnh!”
***
Lồng ngực thiếu niên rắn chắc, vết thương trên trán của anh vẫn còn chưa khỏi hẳn, nhìn thế nào cũng thấy hung dữ.
Lúc anh không cười thì giọng điệu lạnh như băng, cặp mắt đen như mực rủ xuống nhìn cô, trông hết sức doạ người.
Mạnh Thính rất sợ bộ dạng này của anh, cô ngước mắt nhìn anh, hàng mi run rẩy: “Không phải vậy.”
Ngay kế bên chỗ này là lớp ba, bên trong lớp học truyền đến âm thanh lật sách và một vài tiếng đọc từ vựng bài học tiếng Anh. Giang Nhẫn lên tiếng hỏi: “Nếu vậy tại sao không cho tôi đến lớp của em?”
Cô rủ mắt xuống, dùng sức đẩy anh ra: “Anh buông ra, tôi phải vào lớp.”
Cách đó không xa chính là phòng làm việc của các thầy cô, Mạnh Thính sợ thầy cô trông thấy nên nói rất nhỏ, nhìn qua dễ khiến cho người khác nghĩ cô đang bị bắt nạt.
Đang là đầu xuân, chiếc áo cô mặc rất phong phanh, dưới cánh tay Giang Nhẫn là vòng eo mềm mại tinh tế, từ góc độ của anh nhìn xuống dưới vừa hay là phần cổ mảnh khảnh trắng nõn của cô, trắng đến độ có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt.
Anh không có cách nào dời mắt sang nơi khác được, đột nhiên cười lên: “Em sợ tôi dây dưa với em à?”
Mạnh Thính bị nhìn thấu tâm tư, đỏ mặt, nhỏ giọng phủ nhận: “Không phải.” Cô giãy dụa, “Anh có thể đừng suốt ngày suy nghĩ mấy thứ này hay không, cố gắng học cho tốt đi.”
Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, khiến cô nhìn mình, trong mắt mang theo ý cười: “Mạnh Thính.”
Ngày xuân gió nhẹ nhàng, gương mặt mũm mĩm trắng hồng của cô mềm mại vô cùng.
“Em không cho anh đến thì anh sẽ không đến.”
Cô chớp mắt vài cái, dường như cho là mình nghe lầm.
Anh cười nói: “Con người của anh tầm nhìn hạn hẹp, chỉ biết lợi ích trước mắt thôi.”
Mạnh Thính không hiểu.
Giang Nhẫn ôm lấy gò má cô, yết hầu khẽ động: “Em cho anh hôn chút nha, anh sẽ không đến đó, có được hay không?”
Mạnh Thính sửng sốt vài giây, sau đó hai vành tai đỏ bừng.
Cô đáp lại bằng cách bóp mu bàn tay anh, buộc anh phải buông tay.
Cô gái nhỏ chỉ biết vân vê một phần da thịt, dùng sức nhéo.
Anh cười, mẹ nó đau chết, nhưng anh không có tránh.
Một lúc lâu sau, tiếng đọc từ của lớp ba sát vách đã ngừng lại. Trong mắt anh mang theo vài phần ý cười: “Đánh đủ rồi à? Đến phiên anh nhé.”
Anh đưa tay bắt chéo hai tay của cô ra sau lưng, cúi đầu vùi vào phần cổ trắng nõn của cô.
Buổi trưa tháng Ba, ánh mặt trời xán lạn.
Khuôn mặt Mạnh Thính đỏ bừng.
Giáo viên lớp học kế bên gào thét: “Các em đọc từ sao không có xíu sức sống nào hết vậy? Chưa ăn sáng hả? Đọc to lên!”
Người thiếu niên trước mặt cô lại tràn trề sinh lực. Cô có đánh anh cũng không biết đau, có mắng chửi anh cũng không biết xấu hổ. Mạnh Thính vừa tức vừa thẹn, rốt cuộc tức đến phát khóc.
Cô có loại tuyệt vọng muốn cách xa anh ra nhưng lại không thể, sao anh có thể vô liêm sỉ như vậy chứ, bả vai Mạnh Thính co rụt lại.
Giang Nhẫn ngẩng đầu, hàng mi của cô dinh dính vài giọt nước mắt, tựa như muốn hung hăng cắn anh vài phát.
Trong lòng anh đau xót, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Lòng bàn tay thiếu niên thô ráp, rất sợ sẽ làm sưng đỏ gò má cô.
Thật ra Giang Nhẫn vẫn chưa làm gì cả, thậm chí còn chưa kịp nếm chút hương vị gì. Anh chỉ ngửi được mùi hương ấm áp của người con gái, mùi hương ấy khiến cho người ta rung động.
Nhưng mà lúc này đây cô khóc mất rồi.
Tiếng đọc từ vựng của lớp ba lại vang lên, lúc này càng thêm vang dội.
“Khóc cái gì, không phải vẫn chưa làm gì hết sao?”
“Anh sai rồi có được không, anh không đến dự thính nữa nhé.”
“Sau này cũng không chạm vào em nữa.” Anh dỗ cô, “Haizz, đừng khóc nữa nha, lúc nãy anh chỉ đùa em xíu thôi mà.”
Anh khép nép dỗ dành, Mạnh Thính lau khô nước mắt, vòng qua anh định rời khỏi. Một câu cũng không muốn nói với anh nữa.
Nhìn thấy ánh mắt chán ghét muốn trốn không kịp của cô khiến trái tim Giang Nhẫn đau nhói. Dù anh biết mình không đúng nhưng vẫn không nhịn được lại nhớ đến đêm hôm đó cô hôn người khác dưới trời tuyết. Anh ghen ghét đến đau đớn tâm can.
Khi ấy cô ngoan lắm, mặc quần áo xinh đẹp, ngẩng mặt phối hợp với người đó. Mà cô cho tới bây giờ đối với anh không đánh thì đá.
Giang Nhẫn chỉ muốn gần cô một chút.
Anh không kìm được lòng mình khi bị cô hấp dẫn, anh không cần mặt mũi, không cần tự tôn, cái gì cũng không cần nữa. Nhưng cô vẫn không hề thích anh. Thật ra anh cũng không nhẹ dạ như vậy, nhưng vẫn không chờ nổi muốn chứng minh điều gì đó.
Lần đầu tiên Giang Nhẫn cảm nhận được, thích một người, vừa hận không thể đem cô hung hăng giằng xé, nhưng vẫn luôn nâng niu thương tiếc trong lòng.
Giang Nhẫn kéo lấy cổ tay cô.
Anh không có cách nào so đo, lại không cách nào không so đo.
Chuyện của Từ Gia anh không muốn nghĩ đến nữa, kỳ nghỉ đông đó anh đã điên rồi, tự để bản thân quên đi chuyện đó. Nhưng lần tiếp theo gặp cô lại không nhịn được nhớ lại.
Nó gặm nhấm nội tâm anh từng chút một, anh càng cười nhạo lại càng muốn biết kết quả. Nhưng càng buồn cười hơn chính là, anh không dám nghe đoạn kết quả kia.
Cho nên khi ba anh sắp xếp, lần đầu tiên anh không kháng cự. Cô cũng không hi vọng anh đến Thất Trung.
Được thôi, anh sẽ đường hoàng trở về Lợi Tài đợi.
Không chạm mặt những học sinh tài giỏi này nữa.
Nhưng tên Từ Gia kia đâu?
Giang Nhẫn ra sức bình tĩnh nói với cô: “Cậu bạn thư sinh của em sao không đến tìm anh vậy, hắn ta nhát gan thật.” Anh muốn chạm vào tóc cô, lúc cô ngước mắt lên nhìn lại thu tay về, “Đừng thích hắn có được hay không?” Giống như đang giảng đạo lý, lại càng giống như đang khẩn cầu.
Mạnh Thính và anh rất hợp với câu nói ‘nước đổ đầu vịt’.
Nhưng bây giờ cô là người ghét Giang Nhẫn nhất trên đời.
Anh có nói cái gì cô đều thấy không tốt.
Cô không muốn lời nói dối như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, nhưng vẫn hất tay anh ra, đi về phía lớp học của mình.
Giang Nhẫn đưa mắt nhìn cô rời khỏi. Mạnh Thính không nói một lời, anh ngầm thừa nhận cô cự tuyệt.
Anh cười lạnh, lúc trước cô giống như chim non nép vào người Từ Gia, nhưng đối với anh thì hận không thể hung hăng đâm hai nhát dao.
Đó là người cô thích nhưng cũng là kẻ mà anh ghét cay ghét đắng.
À, ngay cả tư cách đến lớp bọn họ học anh cũng không có nữa.
Tên Từ Gia kia nhát gan như vậy, cô cũng không thất vọng, hắn có cái gì tốt hả? Thành tích tốt sao? Cô nói anh kéo thấp điểm trung bình lớp họ là thật ư?
Giang Nhẫn ngăn lại ngọn lửa bùng lên trong lòng, đi theo cô đến lớp một.
Mạnh Thính tiến vào phòng học, bây giờ đang là tiết Vật Lý. Giọng của giáo viên Đặng giảng bài trầm bồng du dương, thỉnh thoảng còn xuất hiện vài câu tiếng Quảng Đông. Các bạn học bắt chước theo, vì vậy bầu không khí trong lớp cũng xem như thú vị.
Mạnh Thính hô báo cáo, cô Đặng nói vào đi.
Đổi thành người khác lên lớp lâu như vậy mới tiến vào nhất định cô Đặng sẽ tức giận.
Nhưng Mạnh Thính không giống vậy, có đến văn phòng nhất định có chuyện gì đó mới chậm trễ như vậy, bình thường cô ngoan ngoãn nghe lời, giáo viên nào cũng thích cô, vậy nên cũng khá bao dung cho cô.
Mạnh Thính ngồi ở hàng thứ ba, vừa mới ngồi xuống, cả lớp im lặng. Mọi người rối rít trừng to mắt nhìn ra bên ngoài. Chốc lát sau biểu tình kích động muốn điên rồi, trời ơi, kia là Giang Nhẫn của Lợi Tài sao! Sao Giang Nhẫn lại đến lớp bọn họ vậy?
Mạnh Thính quay đầu, liếc mắt liền nhìn thấy nét mặt không cảm xúc của Giang Nhẫn.
Suýt chút nữa cô đã đứng lên, anh muốn làm gì? Điên rồi sao?
Cô Đặng đẩy gọng kính, nhíu mày nhìn nam sinh đứng trước cửa. Thiếu niên mặc áo sơ mi màu đen, quần thể thao màu đen. Trên trán có một vết sẹo, nhìn qua là biết không phải học sinh trường bọn họ.
Tính tình cô Đặng cũng khá tốt, “Bạn học này có chuyện gì sao?”
Giang Nhẫn cong cong môi: “Chào cô và các bạn.”
Học sinh lớp một kích động cả lên! Vị lão đại ở trường sát vách này bọn họ đã nghe đồn lâu rồi, anh ta vô cùng ngang tàng, nhìn qua cũng không phải dễ trêu chọc, lớp một có bao giờ thấy qua học sinh không chịu gò bó và ngổ ngược này đâu.
Sắc mặt cô Đặng tối sầm lại.
Giang Nhẫn nói: “Hỏi thăm một chút em sẽ đi liền, điểm trung bình lớp cô là bao nhiêu?”
Lời vừa nói ra, tập thể lớp như bị mộng du.
Mạnh Thính sửng sốt hồi lâu, vừa thẹn vừa phẫn nộ, quả thực muốn cùng anh đồng quy vu tận!
Cô Đặng không kiên nhẫn nói: “Em đến hỏi chủ nhiệm lớp đi, cô ấy đang ở văn phòng, đừng quấy rầy thầy lên lớp.”
Học sinh trong lớp không dám nói tiếng nào, Lý Dật Long ngồi ở dãy đầu tiên trong lớp, đó là khu vực mỗi người một bàn “ghế ngồi riêng biệt”, anh ta nhìn phiếu điểm bên cạnh một chút, sau đó lớn tiếng cười hì hì trả lời: “Anh Nhẫn! 538!”
Lớp học cười to một trận.
“Anh Nhẫn! 666!”
Giang Nhẫn cũng cười: “Cám ơn.”
Anh xoay người rời đi, trái lại không hề nuốt lời.
Cô Đặng vỗ bàn: “Giỏi, giỏi lắm, nhìn lên bảng hết cho tôi! Nhìn cậu ta làm cái gì! Suốt ngày không chịu học hành cho tốt!”
Mấy nữ sinh trong lớp âm thầm nói: “Bề ngoài anh ấy không tệ nha.” Không phải cái kiểu ‘tiểu thịt tươi’ kia, là thuộc dạng mạnh mẽ cứng cáp, nhìn rất ‘man’ nha.
“Suỵt, cô Đặng nhìn kìa.”
Triệu Noãn Chanh không kiềm được viết cho Mạnh Thính một tờ giấy.
“Thính Thính, cậu nói xem sao anh ta muốn biết điểm trung bình của lớp mình vậy?” Cô nàng rất tò mò, viết xong thừa dịp cô giáo đang ghi bảng, cô nàng nhanh chóng ném lên mặt bàn của Mạnh Thính.
Hồi lâu sau Triệu Noãn Chanh mới nhận được hồi âm từ Mạnh Thính.
Cô nàng khẽ than. Trên tờ giấy, chữ viết xinh xắn, nét chữ cứng cáp nhưng lại biểu hiện cho tâm tình phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi của thiếu nữ.
Mạnh Thính viết là…
“Bởi vì anh ta có bệnh!”
“…!”
Không đến mấy ngày, bên trường Lợi Tài đã phát bài kiểm tra ở kỳ thi đợt này. Cả lớp xếp bài thi thành máy bay giấy ném loạn xạ, một trận ầm ĩ.
Giang Nhẫn nhìn bài thi môn toán có con số 25 màu đỏ tươi trên đó, nhíu nhíu mày.
Hạ Tuấn Minh hỏi: “Anh Nhẫn thi được nhiêu?” Anh ta tiến tới nhìn, thấy số 25, anh ta khen ngợi: “Anh Nhẫn làm bài không tệ nha, em chỉ được 22 điểm thôi.” Anh ta thản nhiên mở bài thi ra, đập vào mắt là con số 22.
“…”
Giang Nhẫn bực bội kêu anh ta cút xa chút.
Sau đó anh sờ soạng trong hộc bàn lấy ra một quyển sách.
Là một quyển sách toán lớp 10, Giang Nhẫn mượn nó từ một học sinh thành tích không tệ lắm, anh lật ra chương đầu tiên bắt đầu xem.
Hà Hàn lúc đầu muốn gọi bọn họ cùng đi chơi game, lát sau thấy Giang Nhẫn mặt không biểu tình trầm mặc đọc sách, quả thật là sợ ngây người.
Hạ Tuấn Minh bày ra vẻ mặt mới vừa ăn sh*t, “Anh Nhẫn nghiêm túc hả?”
Giang Nhẫn nói: “Đừng quấy rầy ông mày học bài.” Anh vừa nói vừa lật trang mới.
Trông không giống giả bộ nha.
Hạ Tuấn Minh tò mò hỏi: “Anh xem có hiểu không anh Nhẫn?”
Giang Nhẫn trầm mặc.
Hạ Tuấn Minh rất muốn sảng khoái cười điên, nhưng anh ta không có gan đó. Phương Đàm cũng nín cười: “Anh muốn học thì đi tìm hiệu trưởng bên Thất Trung ấy, quyên tiền, xây thư viện gì đó.”
Giang Nhẫn không nói tiếng nào.
Anh nghĩ đến cặp mắt trong suốt gợn sóng nén nước mắt phẫn nộ chán ghét của cô, máu trong người đều sôi trào lên.
Anh không muốn cô xem thường anh. Nếu như, trong mắt cô anh không còn là học sinh lưu manh cá biệt nữa, cô có thể cho anh một cơ hội và chia tay với Từ Gia hay không? Cô có thể ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn anh, cũng dùng cặp mắt long lanh trong veo đó mà nhìn anh hay không?
Nhưng mà từ nhỏ đến lớn anh chưa từng học bao giờ, anh xem mấy cái này giống như đang đọc chiếu thư vậy.
Giang Nhẫn thấy đau đầu, thật muốn lật bàn.
Nhưng anh đã nhịn xuống.
Hạ Tuấn Minh hỏi anh: “Giáo viên bên đó yêu cầu phải bao nhiêu điểm mới được?”
“538.”
“Mẹ nó!” Hạ Tuấn Minh sợ ngây người, hạng nhất lớp họ còn chưa được 538 nữa kìa, anh ta khuyên: “Anh Nhẫn vẫn nên đi quyên tiền thôi.”
Không phải anh ta xem thường anh Nhẫn, mà thành tích của đám người bọn họ còn chưa được đến 200 điểm nữa.
Kêu Hạ Tuấn Minh thi được 538 điểm, vậy kêu anh ta mập lên 538 cân (1/2 kg) còn dễ hơn nhiều.
Giang Nhẫn lạnh lùng liếc anh ta một cái, anh ta không dám lên tiếng nữa.
Sau đó Hạ Tuấn Minh mở di động, tạo nhóm chat phỉ nhổ anh Nhẫn nhà bọn họ.
Hạ Tuấn Minh: Anh Nhẫn hết thuốc chữa rồi, anh ấy mà thi được 400 điểm tao liền cắt ngay.
Hà Hàn cười đến run rẩy: Mày muốn làm thái giám thì cứ việc nói thẳng nha.
Hạ Tuấn Minh: …
Hà Hàn: Dù vậy tao cũng thấy không được.
Giang Nhẫn không biết bọn họ đang nói cái gì.
Anh nhíu mày liếc nhìn ký hiệu trên sách, con mẹ nó, cái chữ U này vừa mới thấy qua, sao chỗ này vẫn lặp lại chứ?
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Nhẫn: Cho bọn mày cơ hội nữa, 538, tin hay không?
Hạ Tuấn Minh (nhỏ giọng ấm ức): Không tin, anh Nhẫn mà thi được 538 điểm, em liền ngậm tất ngay. (im lặng) ——
Chi Chi: Đừng nhìn tôi nha, độc giả tin là tôi tin.
Anh Nhẫn nhìn về phía độc giả, trong mắt mang theo thâm ý.
Độc giả (lớn tiếng): Mọi người mau lại đây, anh Nhẫn tự mình phán đoán “tiểu tam” xong còn muốn so thành tích cùng “tình địch” nữa kìa, tinh thần của ảnh thật đáng khen, nên cổ vũ cho anh ấy nha.
Anh Nhẫn: …
***
Lồng ngực thiếu niên rắn chắc, vết thương trên trán của anh vẫn còn chưa khỏi hẳn, nhìn thế nào cũng thấy hung dữ.
Lúc anh không cười thì giọng điệu lạnh như băng, cặp mắt đen như mực rủ xuống nhìn cô, trông hết sức doạ người.
Mạnh Thính rất sợ bộ dạng này của anh, cô ngước mắt nhìn anh, hàng mi run rẩy: “Không phải vậy.”
Ngay kế bên chỗ này là lớp ba, bên trong lớp học truyền đến âm thanh lật sách và một vài tiếng đọc từ vựng bài học tiếng Anh. Giang Nhẫn lên tiếng hỏi: “Nếu vậy tại sao không cho tôi đến lớp của em?”
Cô rủ mắt xuống, dùng sức đẩy anh ra: “Anh buông ra, tôi phải vào lớp.”
Cách đó không xa chính là phòng làm việc của các thầy cô, Mạnh Thính sợ thầy cô trông thấy nên nói rất nhỏ, nhìn qua dễ khiến cho người khác nghĩ cô đang bị bắt nạt.
Đang là đầu xuân, chiếc áo cô mặc rất phong phanh, dưới cánh tay Giang Nhẫn là vòng eo mềm mại tinh tế, từ góc độ của anh nhìn xuống dưới vừa hay là phần cổ mảnh khảnh trắng nõn của cô, trắng đến độ có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt.
Anh không có cách nào dời mắt sang nơi khác được, đột nhiên cười lên: “Em sợ tôi dây dưa với em à?”
Mạnh Thính bị nhìn thấu tâm tư, đỏ mặt, nhỏ giọng phủ nhận: “Không phải.” Cô giãy dụa, “Anh có thể đừng suốt ngày suy nghĩ mấy thứ này hay không, cố gắng học cho tốt đi.”
Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, khiến cô nhìn mình, trong mắt mang theo ý cười: “Mạnh Thính.”
Ngày xuân gió nhẹ nhàng, gương mặt mũm mĩm trắng hồng của cô mềm mại vô cùng.
“Em không cho anh đến thì anh sẽ không đến.”
Cô chớp mắt vài cái, dường như cho là mình nghe lầm.
Anh cười nói: “Con người của anh tầm nhìn hạn hẹp, chỉ biết lợi ích trước mắt thôi.”
Mạnh Thính không hiểu.
Giang Nhẫn ôm lấy gò má cô, yết hầu khẽ động: “Em cho anh hôn chút nha, anh sẽ không đến đó, có được hay không?”
Mạnh Thính sửng sốt vài giây, sau đó hai vành tai đỏ bừng.
Cô đáp lại bằng cách bóp mu bàn tay anh, buộc anh phải buông tay.
Cô gái nhỏ chỉ biết vân vê một phần da thịt, dùng sức nhéo.
Anh cười, mẹ nó đau chết, nhưng anh không có tránh.
Một lúc lâu sau, tiếng đọc từ của lớp ba sát vách đã ngừng lại. Trong mắt anh mang theo vài phần ý cười: “Đánh đủ rồi à? Đến phiên anh nhé.”
Anh đưa tay bắt chéo hai tay của cô ra sau lưng, cúi đầu vùi vào phần cổ trắng nõn của cô.
Buổi trưa tháng Ba, ánh mặt trời xán lạn.
Khuôn mặt Mạnh Thính đỏ bừng.
Giáo viên lớp học kế bên gào thét: “Các em đọc từ sao không có xíu sức sống nào hết vậy? Chưa ăn sáng hả? Đọc to lên!”
Người thiếu niên trước mặt cô lại tràn trề sinh lực. Cô có đánh anh cũng không biết đau, có mắng chửi anh cũng không biết xấu hổ. Mạnh Thính vừa tức vừa thẹn, rốt cuộc tức đến phát khóc.
Cô có loại tuyệt vọng muốn cách xa anh ra nhưng lại không thể, sao anh có thể vô liêm sỉ như vậy chứ, bả vai Mạnh Thính co rụt lại.
Giang Nhẫn ngẩng đầu, hàng mi của cô dinh dính vài giọt nước mắt, tựa như muốn hung hăng cắn anh vài phát.
Trong lòng anh đau xót, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Lòng bàn tay thiếu niên thô ráp, rất sợ sẽ làm sưng đỏ gò má cô.
Thật ra Giang Nhẫn vẫn chưa làm gì cả, thậm chí còn chưa kịp nếm chút hương vị gì. Anh chỉ ngửi được mùi hương ấm áp của người con gái, mùi hương ấy khiến cho người ta rung động.
Nhưng mà lúc này đây cô khóc mất rồi.
Tiếng đọc từ vựng của lớp ba lại vang lên, lúc này càng thêm vang dội.
“Khóc cái gì, không phải vẫn chưa làm gì hết sao?”
“Anh sai rồi có được không, anh không đến dự thính nữa nhé.”
“Sau này cũng không chạm vào em nữa.” Anh dỗ cô, “Haizz, đừng khóc nữa nha, lúc nãy anh chỉ đùa em xíu thôi mà.”
Anh khép nép dỗ dành, Mạnh Thính lau khô nước mắt, vòng qua anh định rời khỏi. Một câu cũng không muốn nói với anh nữa.
Nhìn thấy ánh mắt chán ghét muốn trốn không kịp của cô khiến trái tim Giang Nhẫn đau nhói. Dù anh biết mình không đúng nhưng vẫn không nhịn được lại nhớ đến đêm hôm đó cô hôn người khác dưới trời tuyết. Anh ghen ghét đến đau đớn tâm can.
Khi ấy cô ngoan lắm, mặc quần áo xinh đẹp, ngẩng mặt phối hợp với người đó. Mà cô cho tới bây giờ đối với anh không đánh thì đá.
Giang Nhẫn chỉ muốn gần cô một chút.
Anh không kìm được lòng mình khi bị cô hấp dẫn, anh không cần mặt mũi, không cần tự tôn, cái gì cũng không cần nữa. Nhưng cô vẫn không hề thích anh. Thật ra anh cũng không nhẹ dạ như vậy, nhưng vẫn không chờ nổi muốn chứng minh điều gì đó.
Lần đầu tiên Giang Nhẫn cảm nhận được, thích một người, vừa hận không thể đem cô hung hăng giằng xé, nhưng vẫn luôn nâng niu thương tiếc trong lòng.
Giang Nhẫn kéo lấy cổ tay cô.
Anh không có cách nào so đo, lại không cách nào không so đo.
Chuyện của Từ Gia anh không muốn nghĩ đến nữa, kỳ nghỉ đông đó anh đã điên rồi, tự để bản thân quên đi chuyện đó. Nhưng lần tiếp theo gặp cô lại không nhịn được nhớ lại.
Nó gặm nhấm nội tâm anh từng chút một, anh càng cười nhạo lại càng muốn biết kết quả. Nhưng càng buồn cười hơn chính là, anh không dám nghe đoạn kết quả kia.
Cho nên khi ba anh sắp xếp, lần đầu tiên anh không kháng cự. Cô cũng không hi vọng anh đến Thất Trung.
Được thôi, anh sẽ đường hoàng trở về Lợi Tài đợi.
Không chạm mặt những học sinh tài giỏi này nữa.
Nhưng tên Từ Gia kia đâu?
Giang Nhẫn ra sức bình tĩnh nói với cô: “Cậu bạn thư sinh của em sao không đến tìm anh vậy, hắn ta nhát gan thật.” Anh muốn chạm vào tóc cô, lúc cô ngước mắt lên nhìn lại thu tay về, “Đừng thích hắn có được hay không?” Giống như đang giảng đạo lý, lại càng giống như đang khẩn cầu.
Mạnh Thính và anh rất hợp với câu nói ‘nước đổ đầu vịt’.
Nhưng bây giờ cô là người ghét Giang Nhẫn nhất trên đời.
Anh có nói cái gì cô đều thấy không tốt.
Cô không muốn lời nói dối như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, nhưng vẫn hất tay anh ra, đi về phía lớp học của mình.
Giang Nhẫn đưa mắt nhìn cô rời khỏi. Mạnh Thính không nói một lời, anh ngầm thừa nhận cô cự tuyệt.
Anh cười lạnh, lúc trước cô giống như chim non nép vào người Từ Gia, nhưng đối với anh thì hận không thể hung hăng đâm hai nhát dao.
Đó là người cô thích nhưng cũng là kẻ mà anh ghét cay ghét đắng.
À, ngay cả tư cách đến lớp bọn họ học anh cũng không có nữa.
Tên Từ Gia kia nhát gan như vậy, cô cũng không thất vọng, hắn có cái gì tốt hả? Thành tích tốt sao? Cô nói anh kéo thấp điểm trung bình lớp họ là thật ư?
Giang Nhẫn ngăn lại ngọn lửa bùng lên trong lòng, đi theo cô đến lớp một.
Mạnh Thính tiến vào phòng học, bây giờ đang là tiết Vật Lý. Giọng của giáo viên Đặng giảng bài trầm bồng du dương, thỉnh thoảng còn xuất hiện vài câu tiếng Quảng Đông. Các bạn học bắt chước theo, vì vậy bầu không khí trong lớp cũng xem như thú vị.
Mạnh Thính hô báo cáo, cô Đặng nói vào đi.
Đổi thành người khác lên lớp lâu như vậy mới tiến vào nhất định cô Đặng sẽ tức giận.
Nhưng Mạnh Thính không giống vậy, có đến văn phòng nhất định có chuyện gì đó mới chậm trễ như vậy, bình thường cô ngoan ngoãn nghe lời, giáo viên nào cũng thích cô, vậy nên cũng khá bao dung cho cô.
Mạnh Thính ngồi ở hàng thứ ba, vừa mới ngồi xuống, cả lớp im lặng. Mọi người rối rít trừng to mắt nhìn ra bên ngoài. Chốc lát sau biểu tình kích động muốn điên rồi, trời ơi, kia là Giang Nhẫn của Lợi Tài sao! Sao Giang Nhẫn lại đến lớp bọn họ vậy?
Mạnh Thính quay đầu, liếc mắt liền nhìn thấy nét mặt không cảm xúc của Giang Nhẫn.
Suýt chút nữa cô đã đứng lên, anh muốn làm gì? Điên rồi sao?
Cô Đặng đẩy gọng kính, nhíu mày nhìn nam sinh đứng trước cửa. Thiếu niên mặc áo sơ mi màu đen, quần thể thao màu đen. Trên trán có một vết sẹo, nhìn qua là biết không phải học sinh trường bọn họ.
Tính tình cô Đặng cũng khá tốt, “Bạn học này có chuyện gì sao?”
Giang Nhẫn cong cong môi: “Chào cô và các bạn.”
Học sinh lớp một kích động cả lên! Vị lão đại ở trường sát vách này bọn họ đã nghe đồn lâu rồi, anh ta vô cùng ngang tàng, nhìn qua cũng không phải dễ trêu chọc, lớp một có bao giờ thấy qua học sinh không chịu gò bó và ngổ ngược này đâu.
Sắc mặt cô Đặng tối sầm lại.
Giang Nhẫn nói: “Hỏi thăm một chút em sẽ đi liền, điểm trung bình lớp cô là bao nhiêu?”
Lời vừa nói ra, tập thể lớp như bị mộng du.
Mạnh Thính sửng sốt hồi lâu, vừa thẹn vừa phẫn nộ, quả thực muốn cùng anh đồng quy vu tận!
Cô Đặng không kiên nhẫn nói: “Em đến hỏi chủ nhiệm lớp đi, cô ấy đang ở văn phòng, đừng quấy rầy thầy lên lớp.”
Học sinh trong lớp không dám nói tiếng nào, Lý Dật Long ngồi ở dãy đầu tiên trong lớp, đó là khu vực mỗi người một bàn “ghế ngồi riêng biệt”, anh ta nhìn phiếu điểm bên cạnh một chút, sau đó lớn tiếng cười hì hì trả lời: “Anh Nhẫn! 538!”
Lớp học cười to một trận.
“Anh Nhẫn! 666!”
Giang Nhẫn cũng cười: “Cám ơn.”
Anh xoay người rời đi, trái lại không hề nuốt lời.
Cô Đặng vỗ bàn: “Giỏi, giỏi lắm, nhìn lên bảng hết cho tôi! Nhìn cậu ta làm cái gì! Suốt ngày không chịu học hành cho tốt!”
Mấy nữ sinh trong lớp âm thầm nói: “Bề ngoài anh ấy không tệ nha.” Không phải cái kiểu ‘tiểu thịt tươi’ kia, là thuộc dạng mạnh mẽ cứng cáp, nhìn rất ‘man’ nha.
“Suỵt, cô Đặng nhìn kìa.”
Triệu Noãn Chanh không kiềm được viết cho Mạnh Thính một tờ giấy.
“Thính Thính, cậu nói xem sao anh ta muốn biết điểm trung bình của lớp mình vậy?” Cô nàng rất tò mò, viết xong thừa dịp cô giáo đang ghi bảng, cô nàng nhanh chóng ném lên mặt bàn của Mạnh Thính.
Hồi lâu sau Triệu Noãn Chanh mới nhận được hồi âm từ Mạnh Thính.
Cô nàng khẽ than. Trên tờ giấy, chữ viết xinh xắn, nét chữ cứng cáp nhưng lại biểu hiện cho tâm tình phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi của thiếu nữ.
Mạnh Thính viết là…
“Bởi vì anh ta có bệnh!”
“…!”
Không đến mấy ngày, bên trường Lợi Tài đã phát bài kiểm tra ở kỳ thi đợt này. Cả lớp xếp bài thi thành máy bay giấy ném loạn xạ, một trận ầm ĩ.
Giang Nhẫn nhìn bài thi môn toán có con số 25 màu đỏ tươi trên đó, nhíu nhíu mày.
Hạ Tuấn Minh hỏi: “Anh Nhẫn thi được nhiêu?” Anh ta tiến tới nhìn, thấy số 25, anh ta khen ngợi: “Anh Nhẫn làm bài không tệ nha, em chỉ được 22 điểm thôi.” Anh ta thản nhiên mở bài thi ra, đập vào mắt là con số 22.
“…”
Giang Nhẫn bực bội kêu anh ta cút xa chút.
Sau đó anh sờ soạng trong hộc bàn lấy ra một quyển sách.
Là một quyển sách toán lớp 10, Giang Nhẫn mượn nó từ một học sinh thành tích không tệ lắm, anh lật ra chương đầu tiên bắt đầu xem.
Hà Hàn lúc đầu muốn gọi bọn họ cùng đi chơi game, lát sau thấy Giang Nhẫn mặt không biểu tình trầm mặc đọc sách, quả thật là sợ ngây người.
Hạ Tuấn Minh bày ra vẻ mặt mới vừa ăn sh*t, “Anh Nhẫn nghiêm túc hả?”
Giang Nhẫn nói: “Đừng quấy rầy ông mày học bài.” Anh vừa nói vừa lật trang mới.
Trông không giống giả bộ nha.
Hạ Tuấn Minh tò mò hỏi: “Anh xem có hiểu không anh Nhẫn?”
Giang Nhẫn trầm mặc.
Hạ Tuấn Minh rất muốn sảng khoái cười điên, nhưng anh ta không có gan đó. Phương Đàm cũng nín cười: “Anh muốn học thì đi tìm hiệu trưởng bên Thất Trung ấy, quyên tiền, xây thư viện gì đó.”
Giang Nhẫn không nói tiếng nào.
Anh nghĩ đến cặp mắt trong suốt gợn sóng nén nước mắt phẫn nộ chán ghét của cô, máu trong người đều sôi trào lên.
Anh không muốn cô xem thường anh. Nếu như, trong mắt cô anh không còn là học sinh lưu manh cá biệt nữa, cô có thể cho anh một cơ hội và chia tay với Từ Gia hay không? Cô có thể ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn anh, cũng dùng cặp mắt long lanh trong veo đó mà nhìn anh hay không?
Nhưng mà từ nhỏ đến lớn anh chưa từng học bao giờ, anh xem mấy cái này giống như đang đọc chiếu thư vậy.
Giang Nhẫn thấy đau đầu, thật muốn lật bàn.
Nhưng anh đã nhịn xuống.
Hạ Tuấn Minh hỏi anh: “Giáo viên bên đó yêu cầu phải bao nhiêu điểm mới được?”
“538.”
“Mẹ nó!” Hạ Tuấn Minh sợ ngây người, hạng nhất lớp họ còn chưa được 538 nữa kìa, anh ta khuyên: “Anh Nhẫn vẫn nên đi quyên tiền thôi.”
Không phải anh ta xem thường anh Nhẫn, mà thành tích của đám người bọn họ còn chưa được đến 200 điểm nữa.
Kêu Hạ Tuấn Minh thi được 538 điểm, vậy kêu anh ta mập lên 538 cân (1/2 kg) còn dễ hơn nhiều.
Giang Nhẫn lạnh lùng liếc anh ta một cái, anh ta không dám lên tiếng nữa.
Sau đó Hạ Tuấn Minh mở di động, tạo nhóm chat phỉ nhổ anh Nhẫn nhà bọn họ.
Hạ Tuấn Minh: Anh Nhẫn hết thuốc chữa rồi, anh ấy mà thi được 400 điểm tao liền cắt ngay.
Hà Hàn cười đến run rẩy: Mày muốn làm thái giám thì cứ việc nói thẳng nha.
Hạ Tuấn Minh: …
Hà Hàn: Dù vậy tao cũng thấy không được.
Giang Nhẫn không biết bọn họ đang nói cái gì.
Anh nhíu mày liếc nhìn ký hiệu trên sách, con mẹ nó, cái chữ U này vừa mới thấy qua, sao chỗ này vẫn lặp lại chứ?
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Nhẫn: Cho bọn mày cơ hội nữa, 538, tin hay không?
Hạ Tuấn Minh (nhỏ giọng ấm ức): Không tin, anh Nhẫn mà thi được 538 điểm, em liền ngậm tất ngay. (im lặng) ——
Chi Chi: Đừng nhìn tôi nha, độc giả tin là tôi tin.
Anh Nhẫn nhìn về phía độc giả, trong mắt mang theo thâm ý.
Độc giả (lớn tiếng): Mọi người mau lại đây, anh Nhẫn tự mình phán đoán “tiểu tam” xong còn muốn so thành tích cùng “tình địch” nữa kìa, tinh thần của ảnh thật đáng khen, nên cổ vũ cho anh ấy nha.
Anh Nhẫn: …
Bình luận facebook