Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96
Sau khi tất cả kết thúc, Thẩm Quyền vẫn kinh doanh tiệm hoa như trước, Lương Chấp ở lại tiệm để hỗ trợ, tuy cậu đã không còn thể chất đặc biệt thu hút kẻ xấu, bây giờ, cậu chỉ muốn có thể luôn được ở bên cạnh Thẩm Quyền, sống một cuộc sống bình thản.
Hệ thống đã lâu rồi không xuất hiện, nhưng một đêm nọ, Lương Chấp đang nằm trên giường, trong đầu đột nhiên xuất hiện một hàng thông báo.
[Cám ơn ngài đã sử dụng hệ thống 3303, xin ngài đánh giá chất lượng phục vụ.]
1. Khen ngợi
2. Khiếu nại
Lương Chấp liếc một cái, cậu dứt khoát chọn khiếu nại, cậu từ lâu đã muốn tìm bộ phận chăm sóc khách hàng, trách cứ hệ thống ngược đãi cậu đủ kiểu!
[Đang kết nối dịch vụ khách hàng cho ngài, xin chờ đợi ---]
[Hệ thống 3303 xin phục vụ ngài.]
Lương Chấp:...... Số ID này nhìn sai sai.
Hệ thống chăm sóc khách hàng 3303 lộ ra giọng điệu lạnh như băng vô cùng quen thuộc: "Muốn khiếu nại cái gì?"
Lương Chấp cười gượng hai tiếng: "Hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm! Tao thật ra chỉ là nhớ mày...... muốn thông qua bộ phận chăm sóc khách hàng để liên hệ mày."
Hệ thống: "Thế à, vậy cậu muốn tán gẫu cái gì?"
Tại một khắc nguy hiểm này, Lương Chấp đột nhiên thông minh hẳn, cậu nghĩ ra một lý do tuyệt hảo: "Tao muốn xem Thẩm Quyền trong nguyên tác trông như thế nào."
Nói xong, cậu cũng có chút rục rịch, tuy với cậu mà nói, dù Thẩm Quyền có như thế nào thì cậu vẫn yêu, nhưng cậu rất muốn thấy Thẩm Quyền bản gốc sẽ trông như thế nào.
Do vẻ mặt của cậu khá thành thật, hệ thống cũng buông hoài nghi trong đầu, nó nói: "Có thể."
Lương Chấp giật mình, hệ thống đã vậy còn đồng ý thoải mái, cậu còn chưa kịp nói gì, trước mắt liền tối sầm.
Trải nghiệm quen thuộc quá đi mất, khi cậu mở mắt ra, cậu phát hiện trước mặt mình là một thi thể.
Lương Chấp không còn là một con gà yếu ớt vừa thấy xác chết sẽ ói mật xanh mật vàng như ở chương một nữa, cậu thậm chí còn đi quan sát thi thể kia, rồi thốt lên khiếp sợ: "Đây không phải là cái xác bị rìu chém ba nhát sao?"
Hệ thống nói: "Cái xác này là cậu đó."
Lương Chấp sửng sốt, sau đó mới nhận ra, cậu chỉ vào chính mình: "Đây là tao trong nguyên tác?"
Hệ thống: "Đúng."
"Vãi lờ! Sao vừa mở màn mà tao đã chết rồi, pháo hôi đen như chó vậy? Thế tao bây giờ là thế nào?" Lương Chấp hỏi.
Hệ thống nói: "Cậu bây giờ đang trong trạng thái linh hồn. Sao nào? Cậu còn muốn cơ thể thật mới được à?"
Lương Chấp vội sửa lại biểu cảm trên mặt, sợ bị hệ thống nhìn ra manh mối, cậu ban đầu còn tính sẽ tìm cơ hội để yêu đương ngọt ngào một hồi với Thẩm Quyền nguyên tác: "Không, trạng thái linh hồn cũng tốt."
Bên ngoài dây cảnh báo, một chiếc xe đạp dừng lại, Lương Chấp thấy thân ảnh cao lớn của Thẩm Quyền ở xa xa.
Đối phương bước đôi chân dài về phía bên này, có phóng viên tinh mắt, vừa thấy hắn thì vội vã chạy qua, đưa micro đến, hỏi: "Cảnh sát Thẩm, vụ án lần này có cùng hung thủ với vụ giết người lần trước không?"
Thẩm Quyền cười cười, trong ánh mắt mang theo sự cởi mở thoải mái và ánh mặt trời, hắn nói: "Tôi tới hiện trường còn trễ hơn cả cậu, làm sao tôi biết được chứ?"
"Cảnh sát Thẩm, mời anh nhận phỏng vấn của toàn soạn chúng tôi!"
Thẩm Quyền cũng không nhìn đối phương, hắn nói: "Họp báo công bố vụ án nhất định sẽ mời cậu."
Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên: "Cảnh sát Thẩm, đã có vụ giết người xảy ra, sao anh còn có thể cười được?"
Lời này vừa ra, không chỉ có Thẩm Quyền, tất cả ống kính và ánh mắt của các phóng viên đều chuyển đến người thanh niên vừa lên tiếng.
Cậu trai kia bị nhiều người nhìn như vậy, nhất thời muốn lùi bước, nhưng cậu ta cảm thấy bản thân không sai, nên cậu ưỡn ngực, nói: "Đây là chứng minh anh không có lòng thương cảm đối với nạn nhân, đúng không?"
Lương Chấp trong trạng thái linh hồn đã sớm bay tới giữa đám phóng viên, cậu không ngờ vừa tới đã có drama để xem, cậu hưng trí bừng bừng bu theo.
Thẩm Quyền mới đầu có chút kinh ngạc, hắn nhướn mày: "Tôi chưa từng gặp cậu, xem ra cậu là phóng viên thực tập."
Cậu phóng viên kia nghĩ mình bị coi thường, đang định nói chuyện thì Thẩm Quyền giơ tay ra hiệu dừng lại, hắn nói: "Xuất phát từ lễ phép, tôi nên trả lời câu hỏi của cậu trước, cậu hỏi tại sao tôi còn cười được, vấn đề này, cậu sẽ đi hỏi đồ tể, pháp y hay bác sĩ sao?"
Vẻ mặt cậu phóng viên thực tập thay đổi, lúc này, cậu ta mới nhận ra mình đã hỏi một câu ngu ngốc, cậu ta muốn chạy, nhưng người xung quanh chen chúc quá, làm cậu tiến lùi không xong.
Thẩm Quyền tiếp tục nói: "Đối với tôi, điều tra phá án là một phần của nghề nghiệp, cậu không thể bắt cóc đạo đức tôi, những kẻ thật sự không có đạo đức tam quan chính là những tên tội phạm giết người, chức trách của tôi chính là bắt bọn chúng."
"Giỏi!" Lương Chấp hét lớn một tiếng, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Phóng viên xung quanh liên tục chụp hình Thẩm Quyền, cậu phóng viên thực tập kia cúi đầu xấu hổ vô cùng.
Thẩm Quyền đi vào hiện trường, pháp y và các cảnh sát khác đang điều tra xung quanh, pháp y nói: "Hung thủ sử dụng rìu, chém ba nhát ở cổ, dưới ngực và đùi của nạn nhân, sức chém gần như muốn chặt đứt cơ thể, xem ra là có hận thù rất lớn với người chết."
Lương Chấp nhớ rất rõ những lời này, lúc đấy, Thẩm Quang Minh đưa ra giải thích khác với pháp y, cậu dù sao cũng sống đến chương cuối cùng, nên tự nhiên biết vụ này là do thành viên Hoa Bách Hợp gây ra, cậu nhịn không được, lập lại lời của Thẩm Quang Minh lúc đó: "Không hẳn là báo thù, ta có thể nhìn ra khi hung thủ xuống tay cũng không có bao nhiêu tức giận, tuy cách giết tàn nhẫn, nhưng mỗi một nhát chém đều có tính toán kỹ lưỡng."
Hệ thống cằn nhằn: "Cậu cũng rảnh quá đấy."
Lương Chấp cười há há: "Như vậy mới có cảm giác mình đang biến thành nhân vật chính."
Lương Chấp phát hiện Thẩm Quyền vẫn không nói chuyện, cậu quay đầu nhìn, thấy đối phương đang trông về hướng cậu, trên mặt là vẻ kỳ dị không nói nên lời.
Lương Chấp nhìn ra sau lưng mình, không có ai, cậu không biết Thẩm Quyền đang nhìn cái gì.
Mãi đến lúc pháp y gọi Thẩm Quyền một tiếng, Lương Chấp nghĩ đối phương sẽ nói tiếp gì đó, ai ngờ Thẩm Quyền chỉ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, không nói thêm lời thoại trinh thám kinh diễm nào nữa.
Lương Chấp bảo hệ thống: "Xem ra Thẩm Quyền nguyên tác khác với Thẩm Quang Minh."
Hệ thống nói: "Bình thường thôi, Thẩm Quang Minh cũng không phải nhân vật chính."
Điều tra hiện trường xong, Thẩm Quyền trở về cục cảnh sát ngay, Lương Chấp nhờ trạng thái linh hồn nên thuận tiện bay nhảy khắp nơi ở đó. Trong nguyên tác, Thẩm Hổ bị thương nên đã về hưu.
Ở khu làm việc, Lương Chấp ngồi trên ghế nhìn Thẩm Quyền đứng trước bảng kính, phân tích và suy luận quá trình giết người của hung thủ, cậu không khỏi cười si ngốc: "Đẹp trai, thật sự quá đẹp trai, không hổ là người yêu của tao!"
Hệ thống hỏi: "Vậy cậu thích Thẩm Quyền này hay là Thẩm ca?"
Lương Chấp nói: "Này có gì khác nhau sao, đều cùng là một người cả."
Thẩm Quyền đang ở bên kia phân tích ý nghĩa của hoa Bách Hợp, Lương Chấp nhớ đến Ôn Đăng Nhất. Trong truyện, hoa Bách Hợp cũng chẳng có ý nghĩa sâu xa gì, chỉ là bọn sát nhân đương lúc giết người thì tìm đại một thứ có mang tính dấu hiệu này nọ thôi, cậu mở miệng nói: "Hoa Bách Hợp không có gì quan trọng cả, bọn chúng chỉ muốn làm cảnh sát nhiễu loạn, nếu tao có thể nói cho Thẩm ca biết tên cầm đầu băng Hoa Bách Hợp đang ở ngay tại thôn XX thì tốt rồi, người tàn tật ở đó cũng đang bị bắt đi ăn xin, khổ lắm."
Hệ thống lạnh lùng nói: "Tư tưởng này của cậu rất nguy hiểm, đừng có làm gì để phá hỏng nguyên tác đấy."
Lương Chấp nhún vai như thể không có gì quan trọng: "Dù sao thì Thẩm ca cũng không nghe thấy tiếng tao nói."
Lương Chấp không chú ý tới, Thẩm Quyền lại nhìn về vị trí của cậu với biểu cảm kỳ dị, đối phương cầm bút chỉ vào vài chỗ, lúc Lương Chấp nhìn qua, trông hắn như đang phân tích vụ án, không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, một viên cảnh sát bước vào, nói: "Người nhà của Lương Chấp đến rồi."
Các cảnh sát đang ngồi đều nhìn lẫn nhau, muốn từ chối đi ra, chuyện này quả thật còn khó hơn phá án, bọn họ phải đối mặt với cảm xúc đau khổ của thân nhân người bị hại, tâm trạng của họ vì thế cũng trùng xuống theo.
Thẩm Quyền nói: "Để tôi đi."
Nhóm cảnh sát kinh ngạc, bởi vì từ trước đến giờ, Thẩm Quyền chỉ chuyên tâm vào phá án, chưa bao giờ đi làm công việc này.
Thẩm Quyền đi ra ngoài dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Lương Chấp đi theo bên cạnh Thẩm Quyền, cậu hỏi hệ thống: "Tại sao người nhà tao chỉ xuất hiện trong nguyên tác? Lúc trước, dù tao dùng lý do gì, thậm chí cả lúc bị thương, bọn họ cũng chưa bao giờ xuất hiện."
Cậu lúc trước cũng từng để ý chuyện này, nhưng sau đó vì có Thẩm Quyền, hơn nữa đây là thế giới trong sách, chuyện vô lý cỡ nào cũng xảy ra được, nên cậu cũng không theo đuổi đến cùng nữa.
Hệ thống không trả lời.
Rất nhanh, một cô gái trẻ tuổi có diện mạo giống Lương Chấp đến tám phần xuất hiện.
Thẩm Quyền hỏi: "Cô là người nhà của Lương Chấp?"
Mắt cô gái trẻ đỏ quạch, rõ ràng là lúc trước đã khóc, nhìn vẻ mặt cô lúc này xem ra đã bình tĩnh lại, cô gật đầu, nói: "Tôi là em gái của anh ấy, Lương Tử Nhiễm."
Thẩm Quyền thu lại ánh mắt đánh giá, hắn nói: "Vậy cô đi theo tôi, tôi đưa cô đi xác nhận thi thể."
Thẩm Quyền đưa Lương Tử Nhiễm đến phòng chứa xác, khi Lương Tử Nhiễm nhấc tấm vải trắng lên, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Lương Chấp, chân cô mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất, nước mắt tuôn ra từ đôi mắt, cô không gào khóc, chỉ im lặng rơi lệ.
Dáng vẻ khóc của cô như vậy càng làm cho người ta cảm thấy đau thương, Lương Chấp cũng tự nhiên có cảm giác như thế, cậu nói: "Tại sao ở thế giới kia, em gái tao chưa bao giờ xuất hiện vậy?"
Hệ thống lúc này mới trả lời: "Vì cô ấy là nữ chính."
Lương Chấp: "Hả???"
Hệ thống nói: "Dựa theo cốt truyện, do cậu chết rồi nên Lương Tử Nhiễm ở nước ngoài mới có thể về nước, Thẩm Quyền phát hiện cô ấy bí mật điều tra tổ chức Hoa Bách Hợp, hai người mới có cơ sở để liên hệ với nhau, rồi cả hai hợp tác phá án, đạt được HE."
Hèn gì cậu mãi vẫn không gặp được người nhà, ra là do cậu chưa chết.
Ánh mắt nhìn Lương Tử Nhiễm của Lương Chấp lập tức thay đổi, cậu nghĩ thầm, em gái à, em cứ tiếp tục sống ở nước ngoài đi.
Nhưng dù dấm chua trong lòng cậu đã đổ mấy bình, cậu bây giờ chỉ có thể ở trong trạng thái linh hồn, tiếp tục xem câu chuyện phát triển.
Lương Tử Nhiễm được bác sĩ pháp y nữ ở đấy an ủi, tâm tình cũng bình phục lại, sau đấy, Thẩm Quyền tiễn cô ra khỏi cục cảnh sát, Lương Chấp nhìn theo bóng Lương Tử Nhiễm, cậu thở dài, nói: "Sao lại phải như thế chứ, mấy chuyện như tìm hung thủ cứ để Thẩm ca làm là được, mạo hiểm âm thầm đi điều tra như vậy, nếu không phải là nữ chính, chắc em đã sớm bị mấy tên sát nhân hung ác xử lý rồi."
Thẩm Quyền trở vào trong cục cảnh sát, Lương Chấp đứng do dự ở cửa một hồi, tuy trong lòng đang ghen, nhưng cậu vẫn có thiện cảm trời sinh với Lương Tử Nhiễm.
Cuối cùng, cậu vẫn lựa chọn đi theo Thẩm Quyền, dù sao Lương Tử Nhiễm là nữ chính, cứ ở bên cạnh Thẩm Quyền thì sớm muộn cũng có thể gặp lại.
Lương Chấp nhìn Thẩm Quyền bận rộn cả ngày, mãi đến tối muộn, đối phương mới về nhà, trong nguyên tác, Thẩm Quyền không có cơ hội ra ngoài mở tiệm hoa, nên dĩ nhiên là hắn vẫn ở trong nhà Thẩm gia.
Hắn về nhà, đi vào phòng khách, mẹ Thẩm ngồi ở sô-pha, nói với hắn: "Mẹ biết thế nào con cũng về muộn, canh ở trên bàn đã hâm nóng rồi, ăn nhanh rồi đi nghỉ ngơi cho sớm."
Thẩm Quyền nở một nụ cười ấm áp: "Cám ơn mẹ, mẹ cũng đi nghỉ sớm đi, đúng rồi, ba đâu rồi ạ?"
Mẹ Thẩm nói: "Ba con nghe nói hôm nay lại có vụ án giết người, bây giờ còn đang ngồi trong thư phòng chờ con đó."
Thẩm Quyền cầm bát canh trên bàn, húp một ngụm, nói: "Nếu đêm nay con không về, chắc là ba sẽ mất ngủ cả đêm."
Mẹ Thẩm cười cười bất đắc dĩ, bà lại ngồi xem TV tiếp, Lương Chấp lúc này mới cảm nhận được sự khác biệt trong nguyên tác, không có Hồ Bình Phàm can thiệp, Thẩm Quyền dĩ nhiên được ba Thẩm hun đúc, tiếp bước con đường của ông, thậm chí còn xuất sắc hơn cả ba mình, quan hệ giữa hắn và người nhà vô cùng hòa thuận.
Lương Chấp chú ý tới TV đang phát chương trình giải trí, trong đấy thế mà có Thẩm Quang Minh.
Cậu trợn tròn mắt, bay lại gần để xem, miệng lầm bầm: "Thẩm Quang Minh của nguyên tác hóa ra làm ngôi sao à, cái tên này có kỹ năng diễn xuất hả?"
Hệ thống nói: "Đẹp trai thì cần gì kỹ năng."
Lương Chấp gật gù đồng ý: "Có lý."
Đối với Lương Chấp, Thẩm Quang Minh trở thành ngôi sao là một chuyện thật sự rất đáng ngạc nhiên, cậu bèn ở lại xem thêm một chút.
Thẩm Quyền ăn xong canh, đặt bát xuống, hắn đột nhiên ho nhẹ một tiếng, nói: "Mẹ, con lên thư phòng đây."
Mẹ Thẩm quay đầu nói với hắn: "Ừ, con đi đi."
Lương Chấp còn đang chăm chú xem Thẩm Quang Minh chơi trò chơi mà còn hố đồng đội, cậu cười ha ha: "Sao làm cảnh sát thì thông minh, mà đi chơi trò chơi thì kéo chân người ta dữ vậy."
Thẩm Quyền xoay người đi thư phòng đột nhiên dừng một chút, sau đó hắn lại như không có sự gì, tiếp tục lên lầu.
Lương Chấp xem trọn cả chương trình giải trí, lúc này, đã không thấy bóng Thẩm Quyền đâu, linh hồn cậu trôi khắp nơi rồi mới tìm được Thẩm Quyền trong phòng ngủ ở tầng hai, đối phương đang ngồi trước máy tính. Khi cậu bay đến gần, nhìn thấy màn hình thì không khỏi thốt lên một tiếng á đù.
Thẩm Quyền đang đọc về những sự kiện có liên quan đến người tàn tật đi ăn xin.
Lương Chấp thật sự ngạc nhiên, cậu vội vàng hỏi hệ thống: "Thẩm Quyền trong nguyên tác nhanh như vậy đã tìm ra được manh mối quan trọng giữa tổ chức chăn dắt ăn xin và Hoa Bách Hợp rồi sao?"
Hệ thống còn ngạc nhiên hơn cả Lương Chấp, cốt truyện nguyên tác không phải phát triển như vậy, nó cảm thấy không ổn, nói: "Tôi phải đi xử lý chút chuyện."
Nói xong câu đấy, hệ thống không còn phản ứng gì nữa, Lương Chấp ghé vào trên bàn, cậu chống cằm quan sát Thẩm Quyền, cảm thán: "Đã đẹp trai như vậy mà lại còn thông minh nữa, không hổ là nhân vật chính!"
Thẩm Quyền dĩ nhiên là không biết bên cạnh mình có một linh hồn đang điên cuồng tâng bốc hắn, mặt hắn vẫn không chút biểu cảm, tiếp tục tìm đọc tin tức trên mạng.
Hai ngày sau, Thẩm Quyền thông qua điều tra, tìm được chứng cứ, hắn dẫn theo một đội cảnh sát đi phá tan tổ chức chăn dắt người tàn tật ăn xin, giải cứu các nạn nhân.
Lương Chấp thấy Ôn Đăng Nhất lẫn trong nhóm nạn nhân, cậu tức giận, nói: "Ôn Đăng Nhất đúng là cái đồ có vỏ ngoài lừa người!"
Lương Chấp vĩnh viễn không quên được cảnh mình bị đối phương cắt gân tay chân, cậu cũng không biết Thẩm Quyền sẽ phải mất bao lâu mới biết được kẻ tàn tật có bề ngoài vô hại, trong sáng như Ôn Đăng Nhất chính là thủ lĩnh của Hoa Bách Hợp.
Thẩm Quyền đi đến trước mặt Ôn Đăng Nhất, hắn nhìn chằm chằm đối phương một hồi rồi nói: "Cậu không bị thương, còn có thể nói chuyện, vậy mời cậu đến cục cảnh sát để phối hợp điều tra với chúng tôi."
Ôn Đăng Nhất chớp mắt: "Nhưng mà tôi hiện giờ thấy không khỏe lắm."
"Tôi sẽ gọi bác sĩ cùng đi theo chúng ta về cục cảnh sát, nếu cơ thể cậu xuất hiện tình trạng gì thì cũng có thể kịp thời cứu chữa." Ngữ điệu của Thẩm Quyền cứng rắn, ra lệnh không cho người ta từ chối, "Tình huống hiện tại cần có lời khai của cậu, mời cậu phối hợp với chúng tôi để điều tra."
Ôn Đăng Nhất không tìm được cớ từ chối, đành phải đi đến cục cảnh sát.
Trong phòng thẩm vấn, Thẩm Quyền tắt camera ghi hình, hắn nói ra một câu kinh người: "Cậu là thủ lĩnh của Hoa Bách Hợp."
Giọng điệu của hắn không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Cằm của Lương Chấp sắp rớt xuống đất rồi, mà Ôn Đăng Nhất còn kinh ngạc hơn cả cậu, y không kịp đề phòng, sửng sốt một lúc mới nói: "Tôi không rõ anh cảnh sát nói gì, cái gì mà thũ lĩnh Hoa Bách Hợp, tôi không hiểu."
Thẩm Quyền nói: "Cậu không cần hiểu, cậu chỉ cần biết một khi cậu bước chân ra khỏi cửa cục cảnh sát, sẽ có đặc nhiệm bảo hộ bên cạnh cậu suốt 24 giờ."
Ôn Đăng Nhất trầm mặc, thiết lập tính cách của y khác với Hồ Bình Phàm, dục v0ng sống cũng không mạnh, bị phát hiện rồi thì y cũng thoải mái lộ ra bộ mặt thật luôn, y nở một nụ cười kỳ dị, hỏi: "Ai nói cho mày biết?"
Thẩm Quyền thản nhiên trả lời: "Mày có tin con người sau khi chết, sẽ đổi sang trạng thái khác để tiếp tục sống không?"
Lương Chấp đột nhiên rùng mình, cậu có dự cảm cực xấu, tiếc là hệ thống không ở đây, cậu muốn hỏi cũng không được.
Lựa chọn khiếu nại ở trong đầu lúc trước cũng không còn, má nó, quả nhiên là hệ thống đang chơi cậu.
Ôn Đăng Nhất khẽ cười: "Không lẽ cảnh sát Thẩm muốn nói rằng, có ma nói cho mày biết sao?"
Thẩm Quyền không trả lời.
Sau đó, Ôn Đăng Nhất thẳng thắng thừa nhận mình là thủ lĩnh Hoa Bách Hợp, với y mà nói, thừa nhận hậu quả chỉ đơn giản là chết, các thành viên còn lại đã bỏ trốn từ sớm khi y bị đưa vào cục cảnh sát.
Chuyện này đối với nhân vật chính Thẩm Quyền thì bắt được đám tội phạm đấy cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Sau khi vụ án Hoa Bách Hợp được phá, cảnh sát tổ chức họp báo công bố, trong lúc đó, Thẩm Quyền được người người tán thưởng.
Lương Tử Nhiễm đặc biệt đem cờ thưởng (*) đến cục cảnh sát để cám ơn Thẩm Quyền, cô nói: "Cám ơn cảnh sát Thẩm, nếu không nhờ anh, em thật sự không dám nghĩ những tên tội phạm tàn nhẫn này còn có thể làm hại thêm bao nhiêu người mất đi thân nhân nữa."
Thẩm Quyền nhận cờ thưởng, nói: "Tất cả không phải chỉ có mỗi mình tôi cố gắng, nhưng tôi sẽ nhận kỳ vọng của mọi người, tiếp tục bắt hết những thế lực còn núp trong bóng tối."
Lương Tử Nhiễm ngơ ngẩn nhìn gương mặt anh tuấn của Thẩm Quyền, cô đột nhiên đỏ ửng mặt, ngượng ngùng nói: "Cảnh sát Thẩm lát nữa có rảnh không? Em biết có một quán ăn ngon lắm."
Nói xong lời này, cô đợi cả một lúc lâu vẫn không được trả lời, cô ngẩng đầu nhìn, vừa lúc thấy Thẩm Quyền đang trông sang hướng khác, cô nhìn theo hướng đấy nhưng không có ai cả, cô lại gọi: "Cảnh sát Thẩm?"
Thẩm Quyền quay đầu, nói: "Tôi còn có công việc cần xử lý, gặp lại sau."
Lương Tử Nhiễm sao lại không hiểu đây là ý từ chối, cô vốn có hảo cảm với Thẩm Quyền, nhưng đối phương lại không có ý gì với cô, hơn nữa nhìn công việc bận rộn của người kia, xem ra tình cảm của cả hai sẽ rất khó phát triển.
Cô thở dài, lúc trước, cô muốn xin nghỉ công việc đang làm ở nước ngoài, dù có phải tốn bao nhiêu thời gian, cô phải điều tra cho bằng được kẻ đã giết anh mình, nhưng không ngờ chưa tới một tuần thì vụ án này đã được phá, bây giờ, cô không còn lý do gì để ở lại trong nước.
Đã đến lúc cần phải về rồi.
Lương Chấp hiện tại đang ngồi trên nắp toilet, chỉ có ở đây, cậu mới có thể tỉnh táo, suy nghĩ cẩn thận lại, dù chỉ số thông minh của cậu không trâu bò như của Thẩm Quyền, nhưng nhìn tình huống trước mắt, có ngốc đến mấy cũng thấy rằng có gì đó sai sai.
Ôn Đăng Nhất ở thế giới kia, tuy chỉ số vũ lực bằng không, nhưng tốt xấu gì cũng là một trong những tên tội phạm gây chuyện phiền nhiễu đến tận nửa cuốn sách, như thế nào mà vào nguyên tác đã bị Thẩm Quyền nhanh chóng tóm được, với tốc độ phát triển thế này của cuốn truyện, chưa đến mười chương là hết sách!
Rốt cuộc bao giờ hệ thống mới về vậy, Lương Chấp thở dài, cậu chậm rãi bay ra khỏi toilet, ai ngờ vừa mới bay ra ngoài đã đâm sầm ngay vào trước mặt Thẩm Quyền.
Vừa lúc có bóng tối đổ xuống, làm không thể nhìn rõ khuôn mặt Thẩm Quyền, trông hắn như có một loại khí tràng áp chế người khác.
Lương Chấp theo phản xạ bay lùi về phía sau, trở lại vào trong toilet.
Mà Thẩm Quyền mở cửa toilet bước vào, hắn nói: "Tại sao cậu không đợi bên cạnh tôi?"
Lương Chấp lại theo phản xạ nhìn ra đằng sau, không có ai.
"Đừng nhìn." Thẩm Quyền nở nụ cười, "Nhờ cậu mà tôi mới có thể bắt được Ôn Đăng Nhất, nếu không, sẽ có thêm nhiều người vô tội bị hại."
Lương Chấp rốt cuộc đã hiểu tại sao cốt truyện lại phi như chó chạy ngoài đồng thế này, hóa ra là Thẩm Quyền nhìn thấy cậu! Nguyên nhân chính là những lời cậu nói đã giúp đối phương bắt được tội phạm nhanh như thế.
Lúc này, Thẩm Quyền muốn đụng vào Lương Chấp, nhưng tay hắn lại chỉ chạm được khoảng không, hắn ngẩn ngơ nhìn bàn tay mình, rồi nắm chặt lại: "Cậu thích tôi phải không?"
Hắn từ bé đến giờ đều rất được người xung quanh yêu thích, trong đó cũng có nam giới, cơ hồ là lần đầu tiên thấy cậu, hắn đã nhìn thấy sự yêu mến nồng nhiệt toát ra trong mắt Lương Chấp.
Lương Chấp dĩ nhiên sẽ không phủ nhận, cậu gật đầu.
Thẩm Quyền mỉm cười, nói: "Vậy cậu vĩnh viễn ở bên cạnh tôi được không?"
"Không được!" Lương Chấp sực tỉnh, Thẩm ca thân ái nhà cậu còn đang ở bên kia chờ cậu về.
Thấy Lương Chấp dứt khoát từ chối, Thẩm Quyền sầm mặt, hỏi: "Tại sao?"
Lương Chấp thật sự không biết giải thích thế nào.
Đúng lúc này, hệ thống xuất hiện, nó nói: "Thế giới này cần sửa chữa, tôi đưa cậu đi."
Thẩm Quyền thấy cơ thể Lương Chấp phai nhạt dần, trong mắt rốt cuộc lộ ra chút hốt hoảng: "Cậu sắp biến mất sao?! Đừng rời khỏi tôi được không?"
Lương Chấp thấy vẻ mặt như vậy của Thẩm Quyền, trái tim cậu nhất thời không nỡ.
Hệ thống nói: "Hắn là Thẩm Quyền của nguyên tác đó."
Lời của hệ thống như chậu nước lạnh giội xuống người, Lương Chấp tỉnh táo lại, Thẩm Quyền là trai thẳng đuồn đuột, làm sao có thể cong như nhang muỗi được chứ, đối phương muốn giữ mình lại, chắc chắn là có mục đích không trong sáng.
Lương Chấp hỏi hệ thống: "Có phải anh ấy muốn thông qua tao, biết chân tướng của thế giới không?"
Hệ thống: "Xem ra cậu cũng không ngu lắm, ai bảo cậu nói lời không nên nói."
Lương Chấp có chút chột dạ, cậu nói với Thẩm Quyền: "Em vốn không nên xuất hiện trước mặt anh."
Thẩm Quyền nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn nói: "Tôi sẽ không để cho cậu đi."
Lúc này, hệ thống hoảng sợ: "Chết rồi, không dịch chuyển được!"
Lương Chấp: "Có chuyện gì?!"
Hệ thống nói: "Tất cả là tại cậu, ý chí của thế giới tuân theo suy nghĩ của nhân vật chính, muốn ép cậu ở lại."
"Nhưng mà tao không muốn ở lại, người với ma khác biệt nhau, tao không thể chịu được nỗi khổ ngày ngày chỉ có thể nhìn mà không thể ăn!" Lương Chấp ôm đầu, thốt lên.
Hệ thống quát: "Con mẹ nhà cậu, ngoại trừ ăn uống ngủ thì cậu có nhận ra độ nghiêm trọng của sự tình không! Cậu làm Thẩm Quyền thức tỉnh ý chí, thế giới này nếu không được sửa chữa đúng lúc sẽ bị tiêu hủy đấy!"
Lại còn thế nữa! Lương Chấp vội vàng nói: "Không phải, em cần đi đầu thai, nếu anh không cho em đi, em sẽ rất thống khổ."
Thẩm Quyền nghe vậy, trong mắt có chút dao động.
Tầm nhìn của Lương Chấp đột nhiên tối sầm, khi cậu mở mắt ra lần nữa thì thấy Thẩm Quyền đang cầm vai cậu, trông bộ dáng rất căng thẳng.
Thấy cậu tỉnh rồi, Thẩm Quyền thở một hơi nhẹ nhõm, nói: "Sao em ngủ gì mà say như chết thế? Anh gọi cả một lúc cũng không dậy được."
Lương Chấp nhìn xung quanh, đây đúng là tầng trên của tiệm hoa nhà hai người, cậu nghĩ thầm rốt cuộc đã trở về, cậu thở ra nhẹ nhàng, nói: "Em vừa gặp ác mộng."
Thẩm Quyền cũng không để ý cậu mơ gì, chỉ nói: "Ngày mai anh đưa em đi bệnh viện khám thử, làm sao lại có chuyện nằm mơ mà gọi mãi không tỉnh."
Lương Chấp thấy Thẩm Quyền vào phòng tắm, cậu lại nằm xuống giường, gọi hệ thống ở trong đầu: "Hệ thống hệ thống, mày có đấy không?"
Một lát sau, hệ thống mới trả lời: "Cậu còn dám gọi tôi."
Do bản thân mà thế giới nguyên tác bị loạn cào cào, Lương Chấp chỉ biết cười làm lành: "Tao sai rồi, ai ngờ là nhân vật chính có thể nhìn thấy tao chứ?"
Hệ thống biết rõ cũng không thể trách Lương Chấp hoàn toàn, nó nói: "Hiện tại, bên nguyên tác đã bắt đầu sửa chữa, tất cả sẽ nhanh chóng trở lại quỹ đạo."
Lương Chấp nghe thế thì yên tâm, cậu hỏi: "Vậy tao làm thế nào mà trở về được vậy?"
Hệ thống nói: "Lúc đó trong nguyên tác, ý chí của Thẩm Quyền bị dao động, trùng hợp lúc này, vị kia nhà cậu do gọi cậu mãi mà không tỉnh dậy, nên sinh ra ý chí thế giới mạnh mẽ hơn, kéo cậu trở về, nếu không có hắn, có khi cậu vĩnh viễn ở lại trong thế giới nguyên tác rồi."
Lương Chấp nghe thế thì đổ mồ hôi lạnh cả người, cậu cảm thấy bản thân như vừa trải qua một ải sinh tử vừa khó nhằn vừa vô cùng k1ch thích.
Chờ Thầm Quyền tắm rửa xong, nằm xuống giường, cậu lập tức nhích qua, ôm lấy đối phương.
Thẩm Quyền để mặc cho cậu ôm, chỉ khàn khàn hỏi: "Làm sao vậy?"
Lương Chấp nói: "Cơn ác mộng hồi nãy em mơ thấy cực kỳ đáng sợ, em thấy mình đến một chỗ rất kỳ quái, ở đó có một anh nữa, nhưng cũng không phải là anh chân chính, xém nữa em đã nghĩ sẽ không còn được gặp lại anh."
Thẩm Quyền còn đang tưởng Lương Chấp mơ linh tinh, nhưng hắn có thể nhận ra sự bất an của Lương Chấp, hắn nhéo má đối phương, nói: "Dù em đi đến chỗ nào, anh cũng sẽ đưa em trở về bên cạnh anh."
Thẩm Quyền không biết hắn vừa thật sự làm được lời mới nói.
Lòng Lương Chấp tràn ngập vui sướng nhưng không biết cách nào biểu đạt ra ngoài, cậu ôm Thẩm Quyền càng chặt hơn, hôn hắn hai cái rồi nói: "Thẩm ca, cho dù trên thế giới có vô số anh tồn tại, em yêu nhất chỉ có anh trước mắt em thôi."
Có ai mà không thích người yêu mình thổ lộ thẳng thắn như thế chứ? Thẩm Quyền cũng không còn che giấu cảm xúc như trước, hắn cúi đầu hôn cậu, thì thầm: "Xem ra em còn chưa mệt, chúng ta tiếp tục đi."
Lương Chấp mù mờ, cậu nghĩ tiếp tục là tiếp tục cái gì nhỉ?
Hệ thống còn chưa đi, nó nghe thấy suy nghĩ của Lương Chấp, bèn nói: "Cậu quên trước khi dịch chuyển, cậu và Thẩm Quyền vừa mới giúp nhau xong sao?"
Lương Chấp: "......" Cậu bị dày vò một trận bên nguyên tác nên đã quên béng mất chuyện này!
Lúc này, một bàn tay hư hỏng đặt lên mông cậu, Lương Chấp đưa tay đẩy Thẩm Quyền đang ép người sát rạt vào cậu, nói: "Từ từ! Chuyện này không nên miệt mài quá độ."
Thẩm Quyền cởi cúc áo Lương Chấp, hắn cười: "Sao lại nói là miệt mài được chứ? Thế này đi, em cứ ngủ tiếp, để anh miệt mài là được rồi."
"Em làm sao mà ngủ tiếp được nữa! A a a! Mông em nở hoa rồi này!!!"
Hệ thống nhìn cảnh trước mắt, nó gửi một đơn yêu cầu lên tổng bộ.
[Xin thêm một thuộc tính cho Thẩm Quyền: một đêm bảy lần.]
Tổng bộ bên kia phê chuẩn nhanh chóng.
[Yêu cầu được chấp nhận.]
Đêm này, còn dài lắm.
=======================
Cờ thưởng
Hệ thống đã lâu rồi không xuất hiện, nhưng một đêm nọ, Lương Chấp đang nằm trên giường, trong đầu đột nhiên xuất hiện một hàng thông báo.
[Cám ơn ngài đã sử dụng hệ thống 3303, xin ngài đánh giá chất lượng phục vụ.]
1. Khen ngợi
2. Khiếu nại
Lương Chấp liếc một cái, cậu dứt khoát chọn khiếu nại, cậu từ lâu đã muốn tìm bộ phận chăm sóc khách hàng, trách cứ hệ thống ngược đãi cậu đủ kiểu!
[Đang kết nối dịch vụ khách hàng cho ngài, xin chờ đợi ---]
[Hệ thống 3303 xin phục vụ ngài.]
Lương Chấp:...... Số ID này nhìn sai sai.
Hệ thống chăm sóc khách hàng 3303 lộ ra giọng điệu lạnh như băng vô cùng quen thuộc: "Muốn khiếu nại cái gì?"
Lương Chấp cười gượng hai tiếng: "Hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm! Tao thật ra chỉ là nhớ mày...... muốn thông qua bộ phận chăm sóc khách hàng để liên hệ mày."
Hệ thống: "Thế à, vậy cậu muốn tán gẫu cái gì?"
Tại một khắc nguy hiểm này, Lương Chấp đột nhiên thông minh hẳn, cậu nghĩ ra một lý do tuyệt hảo: "Tao muốn xem Thẩm Quyền trong nguyên tác trông như thế nào."
Nói xong, cậu cũng có chút rục rịch, tuy với cậu mà nói, dù Thẩm Quyền có như thế nào thì cậu vẫn yêu, nhưng cậu rất muốn thấy Thẩm Quyền bản gốc sẽ trông như thế nào.
Do vẻ mặt của cậu khá thành thật, hệ thống cũng buông hoài nghi trong đầu, nó nói: "Có thể."
Lương Chấp giật mình, hệ thống đã vậy còn đồng ý thoải mái, cậu còn chưa kịp nói gì, trước mắt liền tối sầm.
Trải nghiệm quen thuộc quá đi mất, khi cậu mở mắt ra, cậu phát hiện trước mặt mình là một thi thể.
Lương Chấp không còn là một con gà yếu ớt vừa thấy xác chết sẽ ói mật xanh mật vàng như ở chương một nữa, cậu thậm chí còn đi quan sát thi thể kia, rồi thốt lên khiếp sợ: "Đây không phải là cái xác bị rìu chém ba nhát sao?"
Hệ thống nói: "Cái xác này là cậu đó."
Lương Chấp sửng sốt, sau đó mới nhận ra, cậu chỉ vào chính mình: "Đây là tao trong nguyên tác?"
Hệ thống: "Đúng."
"Vãi lờ! Sao vừa mở màn mà tao đã chết rồi, pháo hôi đen như chó vậy? Thế tao bây giờ là thế nào?" Lương Chấp hỏi.
Hệ thống nói: "Cậu bây giờ đang trong trạng thái linh hồn. Sao nào? Cậu còn muốn cơ thể thật mới được à?"
Lương Chấp vội sửa lại biểu cảm trên mặt, sợ bị hệ thống nhìn ra manh mối, cậu ban đầu còn tính sẽ tìm cơ hội để yêu đương ngọt ngào một hồi với Thẩm Quyền nguyên tác: "Không, trạng thái linh hồn cũng tốt."
Bên ngoài dây cảnh báo, một chiếc xe đạp dừng lại, Lương Chấp thấy thân ảnh cao lớn của Thẩm Quyền ở xa xa.
Đối phương bước đôi chân dài về phía bên này, có phóng viên tinh mắt, vừa thấy hắn thì vội vã chạy qua, đưa micro đến, hỏi: "Cảnh sát Thẩm, vụ án lần này có cùng hung thủ với vụ giết người lần trước không?"
Thẩm Quyền cười cười, trong ánh mắt mang theo sự cởi mở thoải mái và ánh mặt trời, hắn nói: "Tôi tới hiện trường còn trễ hơn cả cậu, làm sao tôi biết được chứ?"
"Cảnh sát Thẩm, mời anh nhận phỏng vấn của toàn soạn chúng tôi!"
Thẩm Quyền cũng không nhìn đối phương, hắn nói: "Họp báo công bố vụ án nhất định sẽ mời cậu."
Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên: "Cảnh sát Thẩm, đã có vụ giết người xảy ra, sao anh còn có thể cười được?"
Lời này vừa ra, không chỉ có Thẩm Quyền, tất cả ống kính và ánh mắt của các phóng viên đều chuyển đến người thanh niên vừa lên tiếng.
Cậu trai kia bị nhiều người nhìn như vậy, nhất thời muốn lùi bước, nhưng cậu ta cảm thấy bản thân không sai, nên cậu ưỡn ngực, nói: "Đây là chứng minh anh không có lòng thương cảm đối với nạn nhân, đúng không?"
Lương Chấp trong trạng thái linh hồn đã sớm bay tới giữa đám phóng viên, cậu không ngờ vừa tới đã có drama để xem, cậu hưng trí bừng bừng bu theo.
Thẩm Quyền mới đầu có chút kinh ngạc, hắn nhướn mày: "Tôi chưa từng gặp cậu, xem ra cậu là phóng viên thực tập."
Cậu phóng viên kia nghĩ mình bị coi thường, đang định nói chuyện thì Thẩm Quyền giơ tay ra hiệu dừng lại, hắn nói: "Xuất phát từ lễ phép, tôi nên trả lời câu hỏi của cậu trước, cậu hỏi tại sao tôi còn cười được, vấn đề này, cậu sẽ đi hỏi đồ tể, pháp y hay bác sĩ sao?"
Vẻ mặt cậu phóng viên thực tập thay đổi, lúc này, cậu ta mới nhận ra mình đã hỏi một câu ngu ngốc, cậu ta muốn chạy, nhưng người xung quanh chen chúc quá, làm cậu tiến lùi không xong.
Thẩm Quyền tiếp tục nói: "Đối với tôi, điều tra phá án là một phần của nghề nghiệp, cậu không thể bắt cóc đạo đức tôi, những kẻ thật sự không có đạo đức tam quan chính là những tên tội phạm giết người, chức trách của tôi chính là bắt bọn chúng."
"Giỏi!" Lương Chấp hét lớn một tiếng, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Phóng viên xung quanh liên tục chụp hình Thẩm Quyền, cậu phóng viên thực tập kia cúi đầu xấu hổ vô cùng.
Thẩm Quyền đi vào hiện trường, pháp y và các cảnh sát khác đang điều tra xung quanh, pháp y nói: "Hung thủ sử dụng rìu, chém ba nhát ở cổ, dưới ngực và đùi của nạn nhân, sức chém gần như muốn chặt đứt cơ thể, xem ra là có hận thù rất lớn với người chết."
Lương Chấp nhớ rất rõ những lời này, lúc đấy, Thẩm Quang Minh đưa ra giải thích khác với pháp y, cậu dù sao cũng sống đến chương cuối cùng, nên tự nhiên biết vụ này là do thành viên Hoa Bách Hợp gây ra, cậu nhịn không được, lập lại lời của Thẩm Quang Minh lúc đó: "Không hẳn là báo thù, ta có thể nhìn ra khi hung thủ xuống tay cũng không có bao nhiêu tức giận, tuy cách giết tàn nhẫn, nhưng mỗi một nhát chém đều có tính toán kỹ lưỡng."
Hệ thống cằn nhằn: "Cậu cũng rảnh quá đấy."
Lương Chấp cười há há: "Như vậy mới có cảm giác mình đang biến thành nhân vật chính."
Lương Chấp phát hiện Thẩm Quyền vẫn không nói chuyện, cậu quay đầu nhìn, thấy đối phương đang trông về hướng cậu, trên mặt là vẻ kỳ dị không nói nên lời.
Lương Chấp nhìn ra sau lưng mình, không có ai, cậu không biết Thẩm Quyền đang nhìn cái gì.
Mãi đến lúc pháp y gọi Thẩm Quyền một tiếng, Lương Chấp nghĩ đối phương sẽ nói tiếp gì đó, ai ngờ Thẩm Quyền chỉ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, không nói thêm lời thoại trinh thám kinh diễm nào nữa.
Lương Chấp bảo hệ thống: "Xem ra Thẩm Quyền nguyên tác khác với Thẩm Quang Minh."
Hệ thống nói: "Bình thường thôi, Thẩm Quang Minh cũng không phải nhân vật chính."
Điều tra hiện trường xong, Thẩm Quyền trở về cục cảnh sát ngay, Lương Chấp nhờ trạng thái linh hồn nên thuận tiện bay nhảy khắp nơi ở đó. Trong nguyên tác, Thẩm Hổ bị thương nên đã về hưu.
Ở khu làm việc, Lương Chấp ngồi trên ghế nhìn Thẩm Quyền đứng trước bảng kính, phân tích và suy luận quá trình giết người của hung thủ, cậu không khỏi cười si ngốc: "Đẹp trai, thật sự quá đẹp trai, không hổ là người yêu của tao!"
Hệ thống hỏi: "Vậy cậu thích Thẩm Quyền này hay là Thẩm ca?"
Lương Chấp nói: "Này có gì khác nhau sao, đều cùng là một người cả."
Thẩm Quyền đang ở bên kia phân tích ý nghĩa của hoa Bách Hợp, Lương Chấp nhớ đến Ôn Đăng Nhất. Trong truyện, hoa Bách Hợp cũng chẳng có ý nghĩa sâu xa gì, chỉ là bọn sát nhân đương lúc giết người thì tìm đại một thứ có mang tính dấu hiệu này nọ thôi, cậu mở miệng nói: "Hoa Bách Hợp không có gì quan trọng cả, bọn chúng chỉ muốn làm cảnh sát nhiễu loạn, nếu tao có thể nói cho Thẩm ca biết tên cầm đầu băng Hoa Bách Hợp đang ở ngay tại thôn XX thì tốt rồi, người tàn tật ở đó cũng đang bị bắt đi ăn xin, khổ lắm."
Hệ thống lạnh lùng nói: "Tư tưởng này của cậu rất nguy hiểm, đừng có làm gì để phá hỏng nguyên tác đấy."
Lương Chấp nhún vai như thể không có gì quan trọng: "Dù sao thì Thẩm ca cũng không nghe thấy tiếng tao nói."
Lương Chấp không chú ý tới, Thẩm Quyền lại nhìn về vị trí của cậu với biểu cảm kỳ dị, đối phương cầm bút chỉ vào vài chỗ, lúc Lương Chấp nhìn qua, trông hắn như đang phân tích vụ án, không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, một viên cảnh sát bước vào, nói: "Người nhà của Lương Chấp đến rồi."
Các cảnh sát đang ngồi đều nhìn lẫn nhau, muốn từ chối đi ra, chuyện này quả thật còn khó hơn phá án, bọn họ phải đối mặt với cảm xúc đau khổ của thân nhân người bị hại, tâm trạng của họ vì thế cũng trùng xuống theo.
Thẩm Quyền nói: "Để tôi đi."
Nhóm cảnh sát kinh ngạc, bởi vì từ trước đến giờ, Thẩm Quyền chỉ chuyên tâm vào phá án, chưa bao giờ đi làm công việc này.
Thẩm Quyền đi ra ngoài dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Lương Chấp đi theo bên cạnh Thẩm Quyền, cậu hỏi hệ thống: "Tại sao người nhà tao chỉ xuất hiện trong nguyên tác? Lúc trước, dù tao dùng lý do gì, thậm chí cả lúc bị thương, bọn họ cũng chưa bao giờ xuất hiện."
Cậu lúc trước cũng từng để ý chuyện này, nhưng sau đó vì có Thẩm Quyền, hơn nữa đây là thế giới trong sách, chuyện vô lý cỡ nào cũng xảy ra được, nên cậu cũng không theo đuổi đến cùng nữa.
Hệ thống không trả lời.
Rất nhanh, một cô gái trẻ tuổi có diện mạo giống Lương Chấp đến tám phần xuất hiện.
Thẩm Quyền hỏi: "Cô là người nhà của Lương Chấp?"
Mắt cô gái trẻ đỏ quạch, rõ ràng là lúc trước đã khóc, nhìn vẻ mặt cô lúc này xem ra đã bình tĩnh lại, cô gật đầu, nói: "Tôi là em gái của anh ấy, Lương Tử Nhiễm."
Thẩm Quyền thu lại ánh mắt đánh giá, hắn nói: "Vậy cô đi theo tôi, tôi đưa cô đi xác nhận thi thể."
Thẩm Quyền đưa Lương Tử Nhiễm đến phòng chứa xác, khi Lương Tử Nhiễm nhấc tấm vải trắng lên, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Lương Chấp, chân cô mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất, nước mắt tuôn ra từ đôi mắt, cô không gào khóc, chỉ im lặng rơi lệ.
Dáng vẻ khóc của cô như vậy càng làm cho người ta cảm thấy đau thương, Lương Chấp cũng tự nhiên có cảm giác như thế, cậu nói: "Tại sao ở thế giới kia, em gái tao chưa bao giờ xuất hiện vậy?"
Hệ thống lúc này mới trả lời: "Vì cô ấy là nữ chính."
Lương Chấp: "Hả???"
Hệ thống nói: "Dựa theo cốt truyện, do cậu chết rồi nên Lương Tử Nhiễm ở nước ngoài mới có thể về nước, Thẩm Quyền phát hiện cô ấy bí mật điều tra tổ chức Hoa Bách Hợp, hai người mới có cơ sở để liên hệ với nhau, rồi cả hai hợp tác phá án, đạt được HE."
Hèn gì cậu mãi vẫn không gặp được người nhà, ra là do cậu chưa chết.
Ánh mắt nhìn Lương Tử Nhiễm của Lương Chấp lập tức thay đổi, cậu nghĩ thầm, em gái à, em cứ tiếp tục sống ở nước ngoài đi.
Nhưng dù dấm chua trong lòng cậu đã đổ mấy bình, cậu bây giờ chỉ có thể ở trong trạng thái linh hồn, tiếp tục xem câu chuyện phát triển.
Lương Tử Nhiễm được bác sĩ pháp y nữ ở đấy an ủi, tâm tình cũng bình phục lại, sau đấy, Thẩm Quyền tiễn cô ra khỏi cục cảnh sát, Lương Chấp nhìn theo bóng Lương Tử Nhiễm, cậu thở dài, nói: "Sao lại phải như thế chứ, mấy chuyện như tìm hung thủ cứ để Thẩm ca làm là được, mạo hiểm âm thầm đi điều tra như vậy, nếu không phải là nữ chính, chắc em đã sớm bị mấy tên sát nhân hung ác xử lý rồi."
Thẩm Quyền trở vào trong cục cảnh sát, Lương Chấp đứng do dự ở cửa một hồi, tuy trong lòng đang ghen, nhưng cậu vẫn có thiện cảm trời sinh với Lương Tử Nhiễm.
Cuối cùng, cậu vẫn lựa chọn đi theo Thẩm Quyền, dù sao Lương Tử Nhiễm là nữ chính, cứ ở bên cạnh Thẩm Quyền thì sớm muộn cũng có thể gặp lại.
Lương Chấp nhìn Thẩm Quyền bận rộn cả ngày, mãi đến tối muộn, đối phương mới về nhà, trong nguyên tác, Thẩm Quyền không có cơ hội ra ngoài mở tiệm hoa, nên dĩ nhiên là hắn vẫn ở trong nhà Thẩm gia.
Hắn về nhà, đi vào phòng khách, mẹ Thẩm ngồi ở sô-pha, nói với hắn: "Mẹ biết thế nào con cũng về muộn, canh ở trên bàn đã hâm nóng rồi, ăn nhanh rồi đi nghỉ ngơi cho sớm."
Thẩm Quyền nở một nụ cười ấm áp: "Cám ơn mẹ, mẹ cũng đi nghỉ sớm đi, đúng rồi, ba đâu rồi ạ?"
Mẹ Thẩm nói: "Ba con nghe nói hôm nay lại có vụ án giết người, bây giờ còn đang ngồi trong thư phòng chờ con đó."
Thẩm Quyền cầm bát canh trên bàn, húp một ngụm, nói: "Nếu đêm nay con không về, chắc là ba sẽ mất ngủ cả đêm."
Mẹ Thẩm cười cười bất đắc dĩ, bà lại ngồi xem TV tiếp, Lương Chấp lúc này mới cảm nhận được sự khác biệt trong nguyên tác, không có Hồ Bình Phàm can thiệp, Thẩm Quyền dĩ nhiên được ba Thẩm hun đúc, tiếp bước con đường của ông, thậm chí còn xuất sắc hơn cả ba mình, quan hệ giữa hắn và người nhà vô cùng hòa thuận.
Lương Chấp chú ý tới TV đang phát chương trình giải trí, trong đấy thế mà có Thẩm Quang Minh.
Cậu trợn tròn mắt, bay lại gần để xem, miệng lầm bầm: "Thẩm Quang Minh của nguyên tác hóa ra làm ngôi sao à, cái tên này có kỹ năng diễn xuất hả?"
Hệ thống nói: "Đẹp trai thì cần gì kỹ năng."
Lương Chấp gật gù đồng ý: "Có lý."
Đối với Lương Chấp, Thẩm Quang Minh trở thành ngôi sao là một chuyện thật sự rất đáng ngạc nhiên, cậu bèn ở lại xem thêm một chút.
Thẩm Quyền ăn xong canh, đặt bát xuống, hắn đột nhiên ho nhẹ một tiếng, nói: "Mẹ, con lên thư phòng đây."
Mẹ Thẩm quay đầu nói với hắn: "Ừ, con đi đi."
Lương Chấp còn đang chăm chú xem Thẩm Quang Minh chơi trò chơi mà còn hố đồng đội, cậu cười ha ha: "Sao làm cảnh sát thì thông minh, mà đi chơi trò chơi thì kéo chân người ta dữ vậy."
Thẩm Quyền xoay người đi thư phòng đột nhiên dừng một chút, sau đó hắn lại như không có sự gì, tiếp tục lên lầu.
Lương Chấp xem trọn cả chương trình giải trí, lúc này, đã không thấy bóng Thẩm Quyền đâu, linh hồn cậu trôi khắp nơi rồi mới tìm được Thẩm Quyền trong phòng ngủ ở tầng hai, đối phương đang ngồi trước máy tính. Khi cậu bay đến gần, nhìn thấy màn hình thì không khỏi thốt lên một tiếng á đù.
Thẩm Quyền đang đọc về những sự kiện có liên quan đến người tàn tật đi ăn xin.
Lương Chấp thật sự ngạc nhiên, cậu vội vàng hỏi hệ thống: "Thẩm Quyền trong nguyên tác nhanh như vậy đã tìm ra được manh mối quan trọng giữa tổ chức chăn dắt ăn xin và Hoa Bách Hợp rồi sao?"
Hệ thống còn ngạc nhiên hơn cả Lương Chấp, cốt truyện nguyên tác không phải phát triển như vậy, nó cảm thấy không ổn, nói: "Tôi phải đi xử lý chút chuyện."
Nói xong câu đấy, hệ thống không còn phản ứng gì nữa, Lương Chấp ghé vào trên bàn, cậu chống cằm quan sát Thẩm Quyền, cảm thán: "Đã đẹp trai như vậy mà lại còn thông minh nữa, không hổ là nhân vật chính!"
Thẩm Quyền dĩ nhiên là không biết bên cạnh mình có một linh hồn đang điên cuồng tâng bốc hắn, mặt hắn vẫn không chút biểu cảm, tiếp tục tìm đọc tin tức trên mạng.
Hai ngày sau, Thẩm Quyền thông qua điều tra, tìm được chứng cứ, hắn dẫn theo một đội cảnh sát đi phá tan tổ chức chăn dắt người tàn tật ăn xin, giải cứu các nạn nhân.
Lương Chấp thấy Ôn Đăng Nhất lẫn trong nhóm nạn nhân, cậu tức giận, nói: "Ôn Đăng Nhất đúng là cái đồ có vỏ ngoài lừa người!"
Lương Chấp vĩnh viễn không quên được cảnh mình bị đối phương cắt gân tay chân, cậu cũng không biết Thẩm Quyền sẽ phải mất bao lâu mới biết được kẻ tàn tật có bề ngoài vô hại, trong sáng như Ôn Đăng Nhất chính là thủ lĩnh của Hoa Bách Hợp.
Thẩm Quyền đi đến trước mặt Ôn Đăng Nhất, hắn nhìn chằm chằm đối phương một hồi rồi nói: "Cậu không bị thương, còn có thể nói chuyện, vậy mời cậu đến cục cảnh sát để phối hợp điều tra với chúng tôi."
Ôn Đăng Nhất chớp mắt: "Nhưng mà tôi hiện giờ thấy không khỏe lắm."
"Tôi sẽ gọi bác sĩ cùng đi theo chúng ta về cục cảnh sát, nếu cơ thể cậu xuất hiện tình trạng gì thì cũng có thể kịp thời cứu chữa." Ngữ điệu của Thẩm Quyền cứng rắn, ra lệnh không cho người ta từ chối, "Tình huống hiện tại cần có lời khai của cậu, mời cậu phối hợp với chúng tôi để điều tra."
Ôn Đăng Nhất không tìm được cớ từ chối, đành phải đi đến cục cảnh sát.
Trong phòng thẩm vấn, Thẩm Quyền tắt camera ghi hình, hắn nói ra một câu kinh người: "Cậu là thủ lĩnh của Hoa Bách Hợp."
Giọng điệu của hắn không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Cằm của Lương Chấp sắp rớt xuống đất rồi, mà Ôn Đăng Nhất còn kinh ngạc hơn cả cậu, y không kịp đề phòng, sửng sốt một lúc mới nói: "Tôi không rõ anh cảnh sát nói gì, cái gì mà thũ lĩnh Hoa Bách Hợp, tôi không hiểu."
Thẩm Quyền nói: "Cậu không cần hiểu, cậu chỉ cần biết một khi cậu bước chân ra khỏi cửa cục cảnh sát, sẽ có đặc nhiệm bảo hộ bên cạnh cậu suốt 24 giờ."
Ôn Đăng Nhất trầm mặc, thiết lập tính cách của y khác với Hồ Bình Phàm, dục v0ng sống cũng không mạnh, bị phát hiện rồi thì y cũng thoải mái lộ ra bộ mặt thật luôn, y nở một nụ cười kỳ dị, hỏi: "Ai nói cho mày biết?"
Thẩm Quyền thản nhiên trả lời: "Mày có tin con người sau khi chết, sẽ đổi sang trạng thái khác để tiếp tục sống không?"
Lương Chấp đột nhiên rùng mình, cậu có dự cảm cực xấu, tiếc là hệ thống không ở đây, cậu muốn hỏi cũng không được.
Lựa chọn khiếu nại ở trong đầu lúc trước cũng không còn, má nó, quả nhiên là hệ thống đang chơi cậu.
Ôn Đăng Nhất khẽ cười: "Không lẽ cảnh sát Thẩm muốn nói rằng, có ma nói cho mày biết sao?"
Thẩm Quyền không trả lời.
Sau đó, Ôn Đăng Nhất thẳng thắng thừa nhận mình là thủ lĩnh Hoa Bách Hợp, với y mà nói, thừa nhận hậu quả chỉ đơn giản là chết, các thành viên còn lại đã bỏ trốn từ sớm khi y bị đưa vào cục cảnh sát.
Chuyện này đối với nhân vật chính Thẩm Quyền thì bắt được đám tội phạm đấy cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Sau khi vụ án Hoa Bách Hợp được phá, cảnh sát tổ chức họp báo công bố, trong lúc đó, Thẩm Quyền được người người tán thưởng.
Lương Tử Nhiễm đặc biệt đem cờ thưởng (*) đến cục cảnh sát để cám ơn Thẩm Quyền, cô nói: "Cám ơn cảnh sát Thẩm, nếu không nhờ anh, em thật sự không dám nghĩ những tên tội phạm tàn nhẫn này còn có thể làm hại thêm bao nhiêu người mất đi thân nhân nữa."
Thẩm Quyền nhận cờ thưởng, nói: "Tất cả không phải chỉ có mỗi mình tôi cố gắng, nhưng tôi sẽ nhận kỳ vọng của mọi người, tiếp tục bắt hết những thế lực còn núp trong bóng tối."
Lương Tử Nhiễm ngơ ngẩn nhìn gương mặt anh tuấn của Thẩm Quyền, cô đột nhiên đỏ ửng mặt, ngượng ngùng nói: "Cảnh sát Thẩm lát nữa có rảnh không? Em biết có một quán ăn ngon lắm."
Nói xong lời này, cô đợi cả một lúc lâu vẫn không được trả lời, cô ngẩng đầu nhìn, vừa lúc thấy Thẩm Quyền đang trông sang hướng khác, cô nhìn theo hướng đấy nhưng không có ai cả, cô lại gọi: "Cảnh sát Thẩm?"
Thẩm Quyền quay đầu, nói: "Tôi còn có công việc cần xử lý, gặp lại sau."
Lương Tử Nhiễm sao lại không hiểu đây là ý từ chối, cô vốn có hảo cảm với Thẩm Quyền, nhưng đối phương lại không có ý gì với cô, hơn nữa nhìn công việc bận rộn của người kia, xem ra tình cảm của cả hai sẽ rất khó phát triển.
Cô thở dài, lúc trước, cô muốn xin nghỉ công việc đang làm ở nước ngoài, dù có phải tốn bao nhiêu thời gian, cô phải điều tra cho bằng được kẻ đã giết anh mình, nhưng không ngờ chưa tới một tuần thì vụ án này đã được phá, bây giờ, cô không còn lý do gì để ở lại trong nước.
Đã đến lúc cần phải về rồi.
Lương Chấp hiện tại đang ngồi trên nắp toilet, chỉ có ở đây, cậu mới có thể tỉnh táo, suy nghĩ cẩn thận lại, dù chỉ số thông minh của cậu không trâu bò như của Thẩm Quyền, nhưng nhìn tình huống trước mắt, có ngốc đến mấy cũng thấy rằng có gì đó sai sai.
Ôn Đăng Nhất ở thế giới kia, tuy chỉ số vũ lực bằng không, nhưng tốt xấu gì cũng là một trong những tên tội phạm gây chuyện phiền nhiễu đến tận nửa cuốn sách, như thế nào mà vào nguyên tác đã bị Thẩm Quyền nhanh chóng tóm được, với tốc độ phát triển thế này của cuốn truyện, chưa đến mười chương là hết sách!
Rốt cuộc bao giờ hệ thống mới về vậy, Lương Chấp thở dài, cậu chậm rãi bay ra khỏi toilet, ai ngờ vừa mới bay ra ngoài đã đâm sầm ngay vào trước mặt Thẩm Quyền.
Vừa lúc có bóng tối đổ xuống, làm không thể nhìn rõ khuôn mặt Thẩm Quyền, trông hắn như có một loại khí tràng áp chế người khác.
Lương Chấp theo phản xạ bay lùi về phía sau, trở lại vào trong toilet.
Mà Thẩm Quyền mở cửa toilet bước vào, hắn nói: "Tại sao cậu không đợi bên cạnh tôi?"
Lương Chấp lại theo phản xạ nhìn ra đằng sau, không có ai.
"Đừng nhìn." Thẩm Quyền nở nụ cười, "Nhờ cậu mà tôi mới có thể bắt được Ôn Đăng Nhất, nếu không, sẽ có thêm nhiều người vô tội bị hại."
Lương Chấp rốt cuộc đã hiểu tại sao cốt truyện lại phi như chó chạy ngoài đồng thế này, hóa ra là Thẩm Quyền nhìn thấy cậu! Nguyên nhân chính là những lời cậu nói đã giúp đối phương bắt được tội phạm nhanh như thế.
Lúc này, Thẩm Quyền muốn đụng vào Lương Chấp, nhưng tay hắn lại chỉ chạm được khoảng không, hắn ngẩn ngơ nhìn bàn tay mình, rồi nắm chặt lại: "Cậu thích tôi phải không?"
Hắn từ bé đến giờ đều rất được người xung quanh yêu thích, trong đó cũng có nam giới, cơ hồ là lần đầu tiên thấy cậu, hắn đã nhìn thấy sự yêu mến nồng nhiệt toát ra trong mắt Lương Chấp.
Lương Chấp dĩ nhiên sẽ không phủ nhận, cậu gật đầu.
Thẩm Quyền mỉm cười, nói: "Vậy cậu vĩnh viễn ở bên cạnh tôi được không?"
"Không được!" Lương Chấp sực tỉnh, Thẩm ca thân ái nhà cậu còn đang ở bên kia chờ cậu về.
Thấy Lương Chấp dứt khoát từ chối, Thẩm Quyền sầm mặt, hỏi: "Tại sao?"
Lương Chấp thật sự không biết giải thích thế nào.
Đúng lúc này, hệ thống xuất hiện, nó nói: "Thế giới này cần sửa chữa, tôi đưa cậu đi."
Thẩm Quyền thấy cơ thể Lương Chấp phai nhạt dần, trong mắt rốt cuộc lộ ra chút hốt hoảng: "Cậu sắp biến mất sao?! Đừng rời khỏi tôi được không?"
Lương Chấp thấy vẻ mặt như vậy của Thẩm Quyền, trái tim cậu nhất thời không nỡ.
Hệ thống nói: "Hắn là Thẩm Quyền của nguyên tác đó."
Lời của hệ thống như chậu nước lạnh giội xuống người, Lương Chấp tỉnh táo lại, Thẩm Quyền là trai thẳng đuồn đuột, làm sao có thể cong như nhang muỗi được chứ, đối phương muốn giữ mình lại, chắc chắn là có mục đích không trong sáng.
Lương Chấp hỏi hệ thống: "Có phải anh ấy muốn thông qua tao, biết chân tướng của thế giới không?"
Hệ thống: "Xem ra cậu cũng không ngu lắm, ai bảo cậu nói lời không nên nói."
Lương Chấp có chút chột dạ, cậu nói với Thẩm Quyền: "Em vốn không nên xuất hiện trước mặt anh."
Thẩm Quyền nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn nói: "Tôi sẽ không để cho cậu đi."
Lúc này, hệ thống hoảng sợ: "Chết rồi, không dịch chuyển được!"
Lương Chấp: "Có chuyện gì?!"
Hệ thống nói: "Tất cả là tại cậu, ý chí của thế giới tuân theo suy nghĩ của nhân vật chính, muốn ép cậu ở lại."
"Nhưng mà tao không muốn ở lại, người với ma khác biệt nhau, tao không thể chịu được nỗi khổ ngày ngày chỉ có thể nhìn mà không thể ăn!" Lương Chấp ôm đầu, thốt lên.
Hệ thống quát: "Con mẹ nhà cậu, ngoại trừ ăn uống ngủ thì cậu có nhận ra độ nghiêm trọng của sự tình không! Cậu làm Thẩm Quyền thức tỉnh ý chí, thế giới này nếu không được sửa chữa đúng lúc sẽ bị tiêu hủy đấy!"
Lại còn thế nữa! Lương Chấp vội vàng nói: "Không phải, em cần đi đầu thai, nếu anh không cho em đi, em sẽ rất thống khổ."
Thẩm Quyền nghe vậy, trong mắt có chút dao động.
Tầm nhìn của Lương Chấp đột nhiên tối sầm, khi cậu mở mắt ra lần nữa thì thấy Thẩm Quyền đang cầm vai cậu, trông bộ dáng rất căng thẳng.
Thấy cậu tỉnh rồi, Thẩm Quyền thở một hơi nhẹ nhõm, nói: "Sao em ngủ gì mà say như chết thế? Anh gọi cả một lúc cũng không dậy được."
Lương Chấp nhìn xung quanh, đây đúng là tầng trên của tiệm hoa nhà hai người, cậu nghĩ thầm rốt cuộc đã trở về, cậu thở ra nhẹ nhàng, nói: "Em vừa gặp ác mộng."
Thẩm Quyền cũng không để ý cậu mơ gì, chỉ nói: "Ngày mai anh đưa em đi bệnh viện khám thử, làm sao lại có chuyện nằm mơ mà gọi mãi không tỉnh."
Lương Chấp thấy Thẩm Quyền vào phòng tắm, cậu lại nằm xuống giường, gọi hệ thống ở trong đầu: "Hệ thống hệ thống, mày có đấy không?"
Một lát sau, hệ thống mới trả lời: "Cậu còn dám gọi tôi."
Do bản thân mà thế giới nguyên tác bị loạn cào cào, Lương Chấp chỉ biết cười làm lành: "Tao sai rồi, ai ngờ là nhân vật chính có thể nhìn thấy tao chứ?"
Hệ thống biết rõ cũng không thể trách Lương Chấp hoàn toàn, nó nói: "Hiện tại, bên nguyên tác đã bắt đầu sửa chữa, tất cả sẽ nhanh chóng trở lại quỹ đạo."
Lương Chấp nghe thế thì yên tâm, cậu hỏi: "Vậy tao làm thế nào mà trở về được vậy?"
Hệ thống nói: "Lúc đó trong nguyên tác, ý chí của Thẩm Quyền bị dao động, trùng hợp lúc này, vị kia nhà cậu do gọi cậu mãi mà không tỉnh dậy, nên sinh ra ý chí thế giới mạnh mẽ hơn, kéo cậu trở về, nếu không có hắn, có khi cậu vĩnh viễn ở lại trong thế giới nguyên tác rồi."
Lương Chấp nghe thế thì đổ mồ hôi lạnh cả người, cậu cảm thấy bản thân như vừa trải qua một ải sinh tử vừa khó nhằn vừa vô cùng k1ch thích.
Chờ Thầm Quyền tắm rửa xong, nằm xuống giường, cậu lập tức nhích qua, ôm lấy đối phương.
Thẩm Quyền để mặc cho cậu ôm, chỉ khàn khàn hỏi: "Làm sao vậy?"
Lương Chấp nói: "Cơn ác mộng hồi nãy em mơ thấy cực kỳ đáng sợ, em thấy mình đến một chỗ rất kỳ quái, ở đó có một anh nữa, nhưng cũng không phải là anh chân chính, xém nữa em đã nghĩ sẽ không còn được gặp lại anh."
Thẩm Quyền còn đang tưởng Lương Chấp mơ linh tinh, nhưng hắn có thể nhận ra sự bất an của Lương Chấp, hắn nhéo má đối phương, nói: "Dù em đi đến chỗ nào, anh cũng sẽ đưa em trở về bên cạnh anh."
Thẩm Quyền không biết hắn vừa thật sự làm được lời mới nói.
Lòng Lương Chấp tràn ngập vui sướng nhưng không biết cách nào biểu đạt ra ngoài, cậu ôm Thẩm Quyền càng chặt hơn, hôn hắn hai cái rồi nói: "Thẩm ca, cho dù trên thế giới có vô số anh tồn tại, em yêu nhất chỉ có anh trước mắt em thôi."
Có ai mà không thích người yêu mình thổ lộ thẳng thắn như thế chứ? Thẩm Quyền cũng không còn che giấu cảm xúc như trước, hắn cúi đầu hôn cậu, thì thầm: "Xem ra em còn chưa mệt, chúng ta tiếp tục đi."
Lương Chấp mù mờ, cậu nghĩ tiếp tục là tiếp tục cái gì nhỉ?
Hệ thống còn chưa đi, nó nghe thấy suy nghĩ của Lương Chấp, bèn nói: "Cậu quên trước khi dịch chuyển, cậu và Thẩm Quyền vừa mới giúp nhau xong sao?"
Lương Chấp: "......" Cậu bị dày vò một trận bên nguyên tác nên đã quên béng mất chuyện này!
Lúc này, một bàn tay hư hỏng đặt lên mông cậu, Lương Chấp đưa tay đẩy Thẩm Quyền đang ép người sát rạt vào cậu, nói: "Từ từ! Chuyện này không nên miệt mài quá độ."
Thẩm Quyền cởi cúc áo Lương Chấp, hắn cười: "Sao lại nói là miệt mài được chứ? Thế này đi, em cứ ngủ tiếp, để anh miệt mài là được rồi."
"Em làm sao mà ngủ tiếp được nữa! A a a! Mông em nở hoa rồi này!!!"
Hệ thống nhìn cảnh trước mắt, nó gửi một đơn yêu cầu lên tổng bộ.
[Xin thêm một thuộc tính cho Thẩm Quyền: một đêm bảy lần.]
Tổng bộ bên kia phê chuẩn nhanh chóng.
[Yêu cầu được chấp nhận.]
Đêm này, còn dài lắm.
=======================
Cờ thưởng
Bình luận facebook