Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87: Tôi Thương Bà...
*
Suốt cả buổi chia nhau tìm kiếm. Anh Ngọc thì lục tung cả thành phố rồi những vùng ngoại ô. Lê Đan sau khi đến Trương Gia không thấy Trương Dĩnh và Tử Đình thì cũng chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Không phải chần chờ thêm bất kỳ thời khắc nào nữa, hiện Anh Ngọc đã báo với cảnh sát về tình hình bế tắc này và họ cũng đã bắt tay vào cuộc. Không cần phải nhân nhượng nữa. Cô cho họ con đường sống thế thì họ có tha cho cô được hưởng yên bình không? Năm xưa một tay Trương Dĩnh bắt Tử Đình, bây giờ cũng chính cô ta mang con gái của cô đi không một lời từ biệt. Vì sốt ruột tìm con mãi không được nên Anh Ngọc lúc này cũng muốn phát điên lên rồi.
Sau khi nhận được lệnh của sở cảnh sát thì Anh Ngọc đã quay về nhà. Họ bảo bây giờ không được manh động, cứ cuống cuồng lên cũng chẳng được gì. Trước tiên phải âm thầm điều tra và theo dõi đã. Thêm cả Trương Dĩnh yêu thương Tử Đình như thế thì chắc chắn sẽ không làm hại con bé đâu.
Mệt mỏi đi vào trong nhà, không khi nào Anh Ngọc có thể bình tĩnh được. Đôi vai gầy run run, gương mặt cũng lấm lem nước mắt. Vừa tủi thân khi không tìm được con gái vừa giận mình khi đã quá lơ là. Chưa bao giờ Anh Ngọc là một người mẹ tốt. Ngày ấy là vậy mà bây giờ cũng thế.
Vừa vào phòng khách đã trông thấy Lê Đan. Anh đứng đó nhìn cô, không nói một câu gì. Không gian xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng. Nếu như anh nói một câu gì đó cũng có thể khiến cô nguôi ngoai phần nào còn đằng này anh lại xem như không có gì xảy ra cả. Cô là con ngốc ư? Anh còn muốn giấu diếm đến bao giờ?
*Bốp*
- Đồ tồi!
Tát một cái đau điếng vào mặt anh, cô gằng giọng, răng cũng nghiến chặt. Anh giữ bằng chứng làm gì? Nếu đưa ra từ sớm thì Tử Đình có bị bắt đi như thế này không?
- Anh vốn là yêu thương tôi hay đang muốn giết chết tôi vậy? Đình Đình là con tôi đứt ruột sinh ra các người xem nó như trò chơi như thế liệu vui lắm sao?
- Em nghe anh nói đã. Đừng tức giận như thế.
Lê Đan bắt lấy cổ tay giữ lại nhưng cô đã lập tức gạt ra. Còn gì nữa? Lí do gì anh cứ phải bao che cho cô ta?
- Không cần!
Anh Ngọc mất tự chủ mà oà khóc. Cô không thể giữ bình tĩnh được nữa. Chồng thì bao che cho tội phạm, con gái cũng bị bắt mất không thấy tăm hơi. Cô phải sống như thế nào cho vừa lòng những người này đây? Khiến người khác tổn thương, chịu đau khổ ắt hẳn vui lắm.
Chỉ liếc mắt nhìn anh, cô quay đầu đi về phòng tuy nhiên từng câu nói của anh khiến cô phải dừng bước.
- Anh chỉ tội nghiệp cho chú Trương thôi. Chú không có lỗi, chú cũng biết phân biệt đúng sai. Vì muốn Trương Dĩnh được kéo dài thời gian thậm chí chú ấy đã quỳ xuống chân của anh mà van xin cầu cứu. Nếu là em thì cầm lòng được không?
Anh Ngọc cười khẩy một cái rồi quay người đối diện với anh. Ai bảo ông ta không có tội? Người bắt nguồn tất cả mọi chuyện chẳng phải là Trương Đằng ư?
- Không có tội? Haha...ông ta không có tội. Ông ta không có tội khi vứt bỏ đi mẹ tôi lúc thừa biết bà ấy đã có thai. Ông ta không có tội mà chỉ là kẻ vô dụng khi đứng bên ngoài nhìn Trương Dĩnh và Lâm Thu Hoa thay phiên nhau chà đạp, vấy bẩn vào cuộc đời tôi. Còn anh? Yêu anh đã là sai trái bây giờ lại càng sai... Hức, trong lòng anh vốn dĩ có Trương Dĩnh, anh không muốn cô ta chịu trừng phạt bằng cách tiếp tục chèn ép tôi. Hạo Lê Đan, chúng ta không thể yên bình được sao?
Anh Ngọc khóc ngất ngã quỵ xuống sàn nhà, cả người run lên cầm cập. Còn gì đau hơn lúc này? Có một ai thật sự vì cô không? Hay chỉ toàn là những cơn gió lướt ngang rồi thôi? Người thân ruồng bỏ, người đàn ông luôn miệng nói yêu mình cũng không là thật lòng. Sau khi mẹ mất tích thì hai mươi lăm năm qua có khi nào bản thân cô được hưởng hạnh phúc? Khi còn bé phải vừa đi học vừa đi làm. Đến tuổi trưởng thành gặp được người đàn ông của cuộc đời thì biết bao lần gặp bế tắc. Năm năm lưu lạc đất người phải mang nỗi đau mất con và mối thù hận không nguôi ngoai được. Còn bây giờ? Trả thù được họ thì bản thân cũng khổ sở theo.
Lê Đan nuốt đau thương vào lòng, chậm rãi đi đến bên cạnh và ôm lấy cô. Anh biết những gì Anh Ngọc đang làm và anh hiểu những gì cô đã chịu đựng. Chuyện này thật hư do ai vẫn chưa rõ và anh chỉ biết rằng bản thân mình đã quá sai khi làm cô tổn thương như vậy.
- Anh xin lỗi! Là anh không tốt nên đã khiến em đau lòng thế này. Em muốn mắng chửi anh thế nào cũng được nhưng em đừng khóc như thế. Anh đau!
Bàn tay siết chặt áo sơmi trước ngực anh, Anh Ngọc chỉ biết gục đầu vào vòm ngực ấy mà khóc thật to. Lúc này bản thân cô cần nhất là một điểm tựa. Có thể Lê Đan không hoàn hảo nhưng anh sẽ là người duy nhất để có thể nương tựa vào.
- Anh không thương em nữa...anh là tên khốn...
- Đúng đúng, anh là tên khốn. Anh thật khốn kiếp khi để vợ mình hết lần này đến lần khác đau khổ.
Càng ôm chặt Anh Ngọc, Lê Đan nhẹ nhàng tựa cằm lên đỉnh đầu. Dịu dàng đưa tay lau đi nước mắt cho cô. Là anh sai rồi! Biết Anh Ngọc luôn vắt công bỏ sức tìm bằng chứng vậy mà còn muốn giấu giếm không công khai. Ngày hôm nay ăn cái tát này cũng không có gì có gì oan uổng.
Hai bàn tay áp vào đôi má của cô. Ánh mắt Lê Đan nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh, ướt đẫm nước mắt. Anh hiểu Anh Ngọc đã lo lắng cho Tử Đình thế nào. Nhìn cô như thế anh cũng đau lòng biết là bao.
- Sau khi cảnh sát tìm được tung tích thì Trương Dĩnh sẽ bị tạm giam. Lúc đó anh sẽ giao hết bằng chứng cho em, không giữ lại thứ gì cả.
Anh Ngọc mím chặt môi rồi ôm chặt lấy Lê Đan, đầu cũng tựa vào vòm ngực săn chắc. Chẳng nói được gì chỉ có thể khóc thật to. Cô cầu mong con gái của mình sẽ không sao cả.
Bầu không khí bao phủ xung quanh nặng nề hơn trông thấy. Cả Lê Đan và Anh Ngọc đều mang chung một nỗi đau. Một người nhún nhường, một người không quyết đoán. Nếu như anh cứng rắn hơn đôi chút thì Tử Đình đã không gặp nguy hiểm.
- Em yên tâm đi. Trương Dĩnh sẽ không làm hại Tử Đình đâu, vả lại...cô ấy cũng là chị gái của em.
Lê Đan biết chứ! Anh biết Anh Ngọc có quan hệ huyết thống với Trương Gia vào vài ngày trước. Không tha thứ cho Trương Dĩnh cũng được nhưng anh muốn Anh Ngọc đối mặt với Trương Đằng một lần. Anh tin rằng ông ấy chỉ là bị ép buộc mà thôi.
- Anh nghĩ...em có thể tha thứ cho họ sao?- Cố ngăn tiếng nấc, cô nghẹn giọng.
- Dù trước hay sau thì em cũng là người của Trương Gia. Anh không xúi giục nhưng anh mong một ngày nào đó mọi người sẽ thực sự vui vẻ khi nhìn thấy nhau. Tảng đá trong lòng em quá lớn, lớn đến độ chính bản thân của em cũng tự thấy mệt mỏi. Thay vì cứ ôm mãi lấy nó thì đưa anh mang cất giúp cho.
Anh Ngọc hoàn toàn im lặng. Ngày trước vì chữ "hiếu" mà cô đánh đổi tất cả lo lắng cho Hoàng Anh Thiếu dù ông tệ bạc ra sao. Nhưng hôm nay cô lại gạt đi chữ "hiếu" và bỏ mặc người mang mình đến thế giới này. Tuy nhiên Anh Ngọc làm sao quên được những đau đớn mà mình đã gánh chịu. Họ chưa cho cô một xu, đối xử thua cả một con thú lại bắt cô phục tùng ư? Không đời nào!
Anh Ngọc ngước mặt nhìn Lê Đan, gương mặt của cô tối sầm, đáy mắt cũng rất phức tạp. Thật sự Anh Ngọc đã thay đổi rất nhiều. Đến cả anh còn chưa bao giờ nhìn thấy nét mặt đầy kinh hãi này.
- Đã chiến là phải chiến đến cùng. Đúng không?
...
- Mẹ ơi, chúng ta đi đâu vậy?
Tử Đình nắm chặt tay và đi theo Trương Dĩnh. Ban đầu chỉ là vòng quanh thành phố còn bây giờ thì đã lạc sâu vào trong rừng. Trời thì tối, thức ăn cũng tạm bợ. Cứ đi theo cô ấy đến khi đôi chân đã mỏi nhừ vẫn không thể dừng lại.
Trương Dĩnh chỉ biết xoa nhẹ lên đầu của con bé. Ban đầu chỉ muốn hai mẹ con đi đâu đó cho khuây khỏa ai ngờ lại lạc vào rừng. Xung quanh tối đen như mực lại toàn là tiếng côn trùng kêu, đến người lớn như cô còn sợ huống hồ chi Tử Đình.
- Con cố một chút, mẹ sẽ tìm đường ra ngoài nha.
- Nhưng con không đi nổi nữa.- Tử Đình mím môi, chất giọng cũng yếu hẳn đi.
Trương Dĩnh thở dài, đặt túi đồ xuống đất xong thì bế Tử Đình. Lúc này tiếp xúc thân nhiệt thì mới nhận ra con bé có vấn đề. Vội đặt con bé xuống một gốc cây to gần đấy, cô lo lắng áp mặt mình vào trán Tử Đình.
- Đình Đình không sao chứ? Sao con sốt rồi?
- Con mệt quá mẹ ơi! Con không đi nổi nữa.
Tử Đình nhắm nghiền hai mắt, thân nhiệt cũng cao hơn bình thường rất nhiều. Con bé không thể kiềm được, cả thân người đau nhức đến độ phải bậc khóc. Từng tiếng nấc liên tục dồn dập khiến cho Trương Dĩnh bên cạnh cũng rối rắm theo.
- Đợi mẹ, mẹ tìm gì đó giúp con.- Trương Dĩnh quýnh quáng lục lọi cả túi đồ.
- Mình về nhà đi mẹ, hức hức...con nhớ cha...hức, nhớ mẹ Anh Ngọc nữa.
Trương Dĩnh mím chặt môi, tâm trạng cũng khó kiểm soát. Ôm lấy Tử Đình vào lòng rồi tựa cằm lên đỉnh đầu. Dù đã cố gắng kiềm chế nhưng không được. Lúc này đây, giữa nơi rừng sâu hoang vắng, Trương Dĩnh chỉ có thể ôm lấy Tử Đình mà khóc ngất. Chỗ này không có điện nước, không vật chất gì cả. Chỉ toàn cây cỏ, đất đá. Tử Đình lúc này cũng đang sốt, những thứ này làm sao giúp được con bé đây?
Là cô sai. Nếu như ngày trước không cố gắng để ở bên cạnh Lê Đan thì bản thân đã không khổ sở như thế này. Nếu như cô kiềm chế một chút, nhẫn nhịn một chút nữa thì Tử Đình bây giờ cũng không phải chịu đau đớn. Và nếu cô không đón Tử Đình thì con bé bây giờ có lẽ đang hạnh phúc, vui vẻ với gia đình nhỏ thực thụ. Hối hận muộn màng, giờ đây có làm gì cũng vô ích.
- Đình Đình ngoan! Mẹ sẽ cố để đưa con ra ngoài.
Trương Dĩnh cõng Tử Đình trên lưng. Không còn tay nào để mang túi đồ theo nên bỏ luôn tại chỗ đó. Bây giờ cô phải đi tìm lối ra, Tử Đình đang sốt cao mà cứ thế này có lẽ sẽ mất cả mạng. Phải nhanh chóng thoát ra khỏi đây và tìm nơi nào đó có thể giúp được con bé. Tích góp kinh nghiệm nuôi con trong năm năm thì mọi khi chuyện con sốt cô có thể xoay sở được nhưng bây giờ thứ gì cũng thiếu thốn càng khiến Trương Dĩnh lao đao hơn.
...
- Ếi? Không di chuyển nữa?- Lam Trạch nhíu mày nhìn ba người ngồi bên cạnh.
Cảnh sát lúc này đang ráo riết lùng sục Trương Dĩnh ở khắp nơi. Lê Đan cùng mọi người ở nhà theo dõi thiết kế định vị thông qua màn hình máy tính. Từ ngày đầu tiên Tử Đình đi học thì Lê Đan đã giấu thiết bị ấy vào một ngăn nhỏ trong cặp. Bất cứ lúc nào anh cũng có thể xem Tử Đình sẽ đi đến đâu khi không ở trong vòng tay của mình. Suốt mấy năm trôi qua thì ngày hôm nay nó mới thật sự có ích.
Trong lúc đang theo dõi thì chấm đỏ đã dừng lại rất lâu ở một điểm. Nhưng đã gần nửa tiếng rồi nó không di chuyển nữa, có lẽ hai người họ đang nghỉ mệt chăng? Đây chắc chắn cũng sẽ là cơ hội tốt để đưa Tử Đình quay về nhà.
- Lê Đan, con mau gọi cho cảnh sát ngay đi.- Lâm Phi Sương lo lắng mà hối thúc.
Lê Đan và Anh Ngọc nhìn nhau. Trông thấy sắc mặt không khỏi lo lắng, bàn tay cũng nắm chặt khủy tay của anh thù chỉ đặt tay lên tay của cô an ủi, Lê Đan mở máy để gọi cho cảnh sát trưởng. Đến đây thôi, anh không thể làm bất kỳ điều gì cho Trương Gia nữa. Cũng không thể vì một chút tình nghĩa mà ảnh hưởng đến tương lai của mình.
"Tôi nghe đây Hạo Tổng!"
"Con gái tôi đang ở bìa rừng ngoại ô, các ngài phong tỏa nơi đó trước, chúng tôi sẽ đến ngay."
"Được!"
- Chúng ta đi thôi!
- Ơ...có tin của Đình Đình rồi sao?
Tiểu Khuê vừa bước xuống bậc thang. Cô vừa vỗ giấc ngủ cho Nhật Lâm rồi xuống đây, thấy mọi người đều đứng dậy thì không khỏi thắc mắc.
- Uhm!- Lam Trạch gật đầu.- Em ở nhà với bác gái và Nhật Lâm đi. Anh đi cùng Lê Đan một chút.
- Anh và mọi người đi cẩn thận!- Cô mỉm cười trấn an.
- Chúng ta đi thôi!
Lê Đan chỉ vừa mới lấy chìa khoá xe, chưa kịp ra ngoài thì đã thấy Dăng Lãng chạy hối hả vào. Xem có vẻ chuyện rất gấp.
- Mọi người ơi! Mọi người ơi...
Hai tay chống lên gối thở gấp, Dăng Lãng cứ như sắp đứt hơi đến nơi. Anh Ngọc thấy thế thì liền rót một cốc nước đưa cho cậu. Như vừa bắt được vàng, cậu uống một hơi cạn sạch.
- Em uống từ từ thôi rồi nói chị nghe xem chuyện gì.
- Hộc, hộc...chuyện là...lúc nãy em nghe lời anh chị đến bệnh viện xem tình hình của Trương lão thái thái. Lúc em vừa đến thì Trương lão gia thất thần nói bà ấy qua đời rồi.
- Qua đời?
Tất cả đều kinh hãi tột độ, cùng nhau đồng thanh. Chỉ riêng Anh Ngọc là im bặt không nói gì. Bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Thấy Lê Đan nhìn mình với ánh mắt khác lạ, cô không nói một lời liền dứt khoát quay lưng đi.
- Anh Ngọc! Anh Ngọc!
Lê Đan và Lam Trạch vội vàng đuổi theo để lại Dăng Lãng cùng Tiểu Khuê ngóng ngơ nhìn họ mà vẫn chưa hiểu gì. Lâm Phi Sương thở dài gọi hai người họ lại ngồi cạnh mình và kể đầu đuôi sự việc. Ai cũng há hốc mồm kinh ngạc, đôi mắt đồng loạt mở to. Nói vậy thì quá khó xử. Anh Ngọc làm sao có thể vô tình mà đưa Trương Dĩnh ra toà cơ chứ?
- Bác ơi! Làm sao đây? Tình hình càng ngày càng rối rắm hơn rồi.- Tiểu Khuê không khỏi lo lắng.
- Bác cũng không biết nữa. Bây giờ Anh Ngọc không kiện thì quá ư là thiệt thòi.
- Thiệt tình khổ quá đi! Hết chuyện này đến chuyện khác liên tục kéo đến. Chị Anh Ngọc chẳng hiểu mệnh gì mà cuộc đời lại sóng gió như vậy.
Dăng Lãng lắc đầu ngao ngán. Mọi người cũng chỉ biết thở dài không nói gì. Chỉ đến khi không còn Trương Dĩnh thì mọi chuyện có lẽ mới được bình yên. Không khí bỗng nhiên chìm trong tĩnh lặng, mỗi người chạy theo một suy nghĩ riêng nhưng chung quy cũng là lo cho Anh Ngọc. Không biết tương lai sau này còn gì nữa không?
*Reeng...Reeng...*
Lâm Phi Sương chộp lấy điện thoại trên bàn thì thấy số máy lạ. Tính của bà trước đây ít khi nào nhấc máy với những số như thế này, tuy nhiên không hiểu sao bây giờ lại thấy trong lòng bồn chồn, đau nhói đến khó tả. Có một thứ gì đó cứ thúc đẩy buộc bà nhất định phải nghe máy.
"Tôi là Lâm Phi Sương, ai gọi đấy?"
"Xin chào! Tôi là cảnh sát đây, phiền bà Hạo đến đường Tô Nam, ông Hạo vừa gặp tai nạn khá nghiêm trọng."
"Cái gì? Cậu nói thật chứ?"
"Chúng tôi đang thực hiện công tác điều tra hiện trường. Mong bà đến kịp lúc."
"Được, được."
Lâm Phi Sương quýnh quáng cả lên. Vừa ngắt máy thì đã cuống cuồng lấy túi xách mà chạy ra ngoài.
- Hai đứa cứ ở đây, bác có tí việc.
- Bác ơi! Bác...
Tiểu Khuê và Dăng Lãng nhìn nhau xong thì thở dài bất lực. Cùng một lúc mà có đến vài tin xấu. Thật sự lúc này ai cũng rối rắm cả. Chẳng biết bao giờ mới kết thúc chứ bây giờ ai cũng quá là mệt mỏi rồi.
Lâm Phi Sương lo lắng ngồi trên xe đi đến đường Tô Nam. Nói qua nói lại thì bà vẫn lo lắng cho Hạo Chính Quốc đôi phần. Không hiểu sao lúc này trong lòng lại khó chịu đến như thế. Bên trái lồng ngực cũng như có ai đó đang cố bóp nghẹn, rất đau. Với linh cảm tuyệt vời của phụ nữ thì bà chắc chắn rằng đây là sự thật chứ không phải tin giả để đánh lừa mình.
Chẳng mấy chốc xe đã đến đường Tô Nam. Trước mắt Lâm Phi Sương là chiếc ôtô quen thuộc của Hạo Chính Quốc đã bị đâm sầm vào gốc cây to, gần nó còn có cả một xe bồn chở dầu bị rò rỉ. Tâm lý lập tức choáng váng, hai mắt hoa cả lên. Bà cố gắng thở mạnh từng nhịp lấy lại sự bình tĩnh rồi ra ngoài. Xe cứu thương vừa được điều động đến. Các cảnh sát cũng ra sức để cứu ông. Vì đâm vào gốc cây và thiêng về bên ghế lái nhiều hơn nên ông cũng sẽ ảnh hưởng trầm trọng hơn khi ngồi ghế phụ.
- Ông ơi...- Cả người run cầm cập, chất giọng của bà run run, yếu hẳn đi.
Hạo Chính Quốc hoàn toàn bất tỉnh ở trong xe. Đứng một bên nhìn người đàn ông máu me bê bết mà bà chỉ biết câm nín, tự mình chống chịu với nỗi đau. Ngày xưa ông ấy là doanh nhân nổi tiếng nhất trong giới, đầu óc sâu rộng, thâm thúy. Thêm cả ngoại hình xuất chúng không ai sánh bì. Có một người phụ nữ nào không lay động khi chồng mình vừa giỏi giang, vừa đẹp trai, phong độ? Ban đầu cảm nhận được tất cả sự chiều chuộng, yêu thương từ ông nhưng vì tình cảm với người cũ của bà quá sâu sắc nên khó lòng chấp nhận. Đến khi Lê Đan chào đời, bà biết không thể cứ nuôi hy vọng, níu kéo quá khứ nên chấp nhận cuộc sống hôn nhân với ông. Là do bà ích kỷ luôn khiến ông thấy mình đã quá tốn sức cho một thứ xa vời hay là bản chất con người của ông là như thế? Hạo Chính Quốc càng ngày sống càng buông thả. Tuy nhiên không thể phủ nhận rằng ông không bao giờ bỏ vợ bỏ con. Chỉ là quá vô tâm và không cố gắng hiểu cho người khác. Suốt mấy mươi năm hai vợ chồng lời qua tiếng lại, cãi nhau suốt, không ai nhường ai. Nhưng bây giờ, khi ông nằm đây thì bà mới biết bản thân đau đến mức nào. Không hiểu là bản thân đang thương hại hay tình yêu mà bà luôn giấu kín bây giờ mới ngờ ngợ ra?
Băng ca đưa Hạo Chính Quốc đến phòng cấp cứu, Lâm Phi Sương chạy theo và nắm chặt tay ông, miệng cũng không ngừng động viên rất nhiều. Theo như suy đoán là do xe bồn đã bị rò rỉ nên dầu tràn lan xuống mặt đường. Cùng lúc xe của Hạo Chính Quốc chạy đến nên khiến cho bánh xe bị trơn trượt, mất khiển soát mà lao thẳng sang lế đường bên kia. Chẳng biết là nghiệp hay là bất kỳ điều gì. Chỉ cần ông không sao cả thì bà xí xóa hết. Không giận hờn, không cãi vã. Ông muốn gì cũng được, bà sẽ cho ông tất.
- Ông cố lên! Có tôi ở đây...có Lê Đan và cháu nội nữa. Ông sẽ không sao hết.
Hạo Chính Quốc nắm chặt tay của bà cứ như đang dùng hết sức lực cuối cùng của mình vậy. Tuy rằng bản thân đau đớn nhưng con tim của ông lại cảm thấy rất ấm áp. Ít ra khi bản thân mình gặp bất trắc vẫn còn người mình yêu thương ở bên cạnh.
Càng đến gần phòng cấp cứu bàn tay của ông càng siết chặt như mách bảo gì đó. Băng ca ngừng lại chờ cửa mở, Lâm Phi Sương cúi đầu, kề tai chăm chú lắng nghe ông nói gì. Ông không nói được rõ ràng, hơi thở cũng yếu hẳn, chỉ có thể thều thào đôi ba từ. Chỉ là một câu ngắn gọn nhưng đau đến xé lòng. Bàn tay to lớn ấy dần dần buông lỏng, băng ca cũng đưa ông đi vào phòng cấp cứu bỏ lại người phụ nữ đang khóc ngất, cả cơ thể lẫn tinh thần đều hoàn toàn ngã quỵ.
- Bà ơi...tôi thương bà...
Suốt cả buổi chia nhau tìm kiếm. Anh Ngọc thì lục tung cả thành phố rồi những vùng ngoại ô. Lê Đan sau khi đến Trương Gia không thấy Trương Dĩnh và Tử Đình thì cũng chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Không phải chần chờ thêm bất kỳ thời khắc nào nữa, hiện Anh Ngọc đã báo với cảnh sát về tình hình bế tắc này và họ cũng đã bắt tay vào cuộc. Không cần phải nhân nhượng nữa. Cô cho họ con đường sống thế thì họ có tha cho cô được hưởng yên bình không? Năm xưa một tay Trương Dĩnh bắt Tử Đình, bây giờ cũng chính cô ta mang con gái của cô đi không một lời từ biệt. Vì sốt ruột tìm con mãi không được nên Anh Ngọc lúc này cũng muốn phát điên lên rồi.
Sau khi nhận được lệnh của sở cảnh sát thì Anh Ngọc đã quay về nhà. Họ bảo bây giờ không được manh động, cứ cuống cuồng lên cũng chẳng được gì. Trước tiên phải âm thầm điều tra và theo dõi đã. Thêm cả Trương Dĩnh yêu thương Tử Đình như thế thì chắc chắn sẽ không làm hại con bé đâu.
Mệt mỏi đi vào trong nhà, không khi nào Anh Ngọc có thể bình tĩnh được. Đôi vai gầy run run, gương mặt cũng lấm lem nước mắt. Vừa tủi thân khi không tìm được con gái vừa giận mình khi đã quá lơ là. Chưa bao giờ Anh Ngọc là một người mẹ tốt. Ngày ấy là vậy mà bây giờ cũng thế.
Vừa vào phòng khách đã trông thấy Lê Đan. Anh đứng đó nhìn cô, không nói một câu gì. Không gian xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng. Nếu như anh nói một câu gì đó cũng có thể khiến cô nguôi ngoai phần nào còn đằng này anh lại xem như không có gì xảy ra cả. Cô là con ngốc ư? Anh còn muốn giấu diếm đến bao giờ?
*Bốp*
- Đồ tồi!
Tát một cái đau điếng vào mặt anh, cô gằng giọng, răng cũng nghiến chặt. Anh giữ bằng chứng làm gì? Nếu đưa ra từ sớm thì Tử Đình có bị bắt đi như thế này không?
- Anh vốn là yêu thương tôi hay đang muốn giết chết tôi vậy? Đình Đình là con tôi đứt ruột sinh ra các người xem nó như trò chơi như thế liệu vui lắm sao?
- Em nghe anh nói đã. Đừng tức giận như thế.
Lê Đan bắt lấy cổ tay giữ lại nhưng cô đã lập tức gạt ra. Còn gì nữa? Lí do gì anh cứ phải bao che cho cô ta?
- Không cần!
Anh Ngọc mất tự chủ mà oà khóc. Cô không thể giữ bình tĩnh được nữa. Chồng thì bao che cho tội phạm, con gái cũng bị bắt mất không thấy tăm hơi. Cô phải sống như thế nào cho vừa lòng những người này đây? Khiến người khác tổn thương, chịu đau khổ ắt hẳn vui lắm.
Chỉ liếc mắt nhìn anh, cô quay đầu đi về phòng tuy nhiên từng câu nói của anh khiến cô phải dừng bước.
- Anh chỉ tội nghiệp cho chú Trương thôi. Chú không có lỗi, chú cũng biết phân biệt đúng sai. Vì muốn Trương Dĩnh được kéo dài thời gian thậm chí chú ấy đã quỳ xuống chân của anh mà van xin cầu cứu. Nếu là em thì cầm lòng được không?
Anh Ngọc cười khẩy một cái rồi quay người đối diện với anh. Ai bảo ông ta không có tội? Người bắt nguồn tất cả mọi chuyện chẳng phải là Trương Đằng ư?
- Không có tội? Haha...ông ta không có tội. Ông ta không có tội khi vứt bỏ đi mẹ tôi lúc thừa biết bà ấy đã có thai. Ông ta không có tội mà chỉ là kẻ vô dụng khi đứng bên ngoài nhìn Trương Dĩnh và Lâm Thu Hoa thay phiên nhau chà đạp, vấy bẩn vào cuộc đời tôi. Còn anh? Yêu anh đã là sai trái bây giờ lại càng sai... Hức, trong lòng anh vốn dĩ có Trương Dĩnh, anh không muốn cô ta chịu trừng phạt bằng cách tiếp tục chèn ép tôi. Hạo Lê Đan, chúng ta không thể yên bình được sao?
Anh Ngọc khóc ngất ngã quỵ xuống sàn nhà, cả người run lên cầm cập. Còn gì đau hơn lúc này? Có một ai thật sự vì cô không? Hay chỉ toàn là những cơn gió lướt ngang rồi thôi? Người thân ruồng bỏ, người đàn ông luôn miệng nói yêu mình cũng không là thật lòng. Sau khi mẹ mất tích thì hai mươi lăm năm qua có khi nào bản thân cô được hưởng hạnh phúc? Khi còn bé phải vừa đi học vừa đi làm. Đến tuổi trưởng thành gặp được người đàn ông của cuộc đời thì biết bao lần gặp bế tắc. Năm năm lưu lạc đất người phải mang nỗi đau mất con và mối thù hận không nguôi ngoai được. Còn bây giờ? Trả thù được họ thì bản thân cũng khổ sở theo.
Lê Đan nuốt đau thương vào lòng, chậm rãi đi đến bên cạnh và ôm lấy cô. Anh biết những gì Anh Ngọc đang làm và anh hiểu những gì cô đã chịu đựng. Chuyện này thật hư do ai vẫn chưa rõ và anh chỉ biết rằng bản thân mình đã quá sai khi làm cô tổn thương như vậy.
- Anh xin lỗi! Là anh không tốt nên đã khiến em đau lòng thế này. Em muốn mắng chửi anh thế nào cũng được nhưng em đừng khóc như thế. Anh đau!
Bàn tay siết chặt áo sơmi trước ngực anh, Anh Ngọc chỉ biết gục đầu vào vòm ngực ấy mà khóc thật to. Lúc này bản thân cô cần nhất là một điểm tựa. Có thể Lê Đan không hoàn hảo nhưng anh sẽ là người duy nhất để có thể nương tựa vào.
- Anh không thương em nữa...anh là tên khốn...
- Đúng đúng, anh là tên khốn. Anh thật khốn kiếp khi để vợ mình hết lần này đến lần khác đau khổ.
Càng ôm chặt Anh Ngọc, Lê Đan nhẹ nhàng tựa cằm lên đỉnh đầu. Dịu dàng đưa tay lau đi nước mắt cho cô. Là anh sai rồi! Biết Anh Ngọc luôn vắt công bỏ sức tìm bằng chứng vậy mà còn muốn giấu giếm không công khai. Ngày hôm nay ăn cái tát này cũng không có gì có gì oan uổng.
Hai bàn tay áp vào đôi má của cô. Ánh mắt Lê Đan nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh, ướt đẫm nước mắt. Anh hiểu Anh Ngọc đã lo lắng cho Tử Đình thế nào. Nhìn cô như thế anh cũng đau lòng biết là bao.
- Sau khi cảnh sát tìm được tung tích thì Trương Dĩnh sẽ bị tạm giam. Lúc đó anh sẽ giao hết bằng chứng cho em, không giữ lại thứ gì cả.
Anh Ngọc mím chặt môi rồi ôm chặt lấy Lê Đan, đầu cũng tựa vào vòm ngực săn chắc. Chẳng nói được gì chỉ có thể khóc thật to. Cô cầu mong con gái của mình sẽ không sao cả.
Bầu không khí bao phủ xung quanh nặng nề hơn trông thấy. Cả Lê Đan và Anh Ngọc đều mang chung một nỗi đau. Một người nhún nhường, một người không quyết đoán. Nếu như anh cứng rắn hơn đôi chút thì Tử Đình đã không gặp nguy hiểm.
- Em yên tâm đi. Trương Dĩnh sẽ không làm hại Tử Đình đâu, vả lại...cô ấy cũng là chị gái của em.
Lê Đan biết chứ! Anh biết Anh Ngọc có quan hệ huyết thống với Trương Gia vào vài ngày trước. Không tha thứ cho Trương Dĩnh cũng được nhưng anh muốn Anh Ngọc đối mặt với Trương Đằng một lần. Anh tin rằng ông ấy chỉ là bị ép buộc mà thôi.
- Anh nghĩ...em có thể tha thứ cho họ sao?- Cố ngăn tiếng nấc, cô nghẹn giọng.
- Dù trước hay sau thì em cũng là người của Trương Gia. Anh không xúi giục nhưng anh mong một ngày nào đó mọi người sẽ thực sự vui vẻ khi nhìn thấy nhau. Tảng đá trong lòng em quá lớn, lớn đến độ chính bản thân của em cũng tự thấy mệt mỏi. Thay vì cứ ôm mãi lấy nó thì đưa anh mang cất giúp cho.
Anh Ngọc hoàn toàn im lặng. Ngày trước vì chữ "hiếu" mà cô đánh đổi tất cả lo lắng cho Hoàng Anh Thiếu dù ông tệ bạc ra sao. Nhưng hôm nay cô lại gạt đi chữ "hiếu" và bỏ mặc người mang mình đến thế giới này. Tuy nhiên Anh Ngọc làm sao quên được những đau đớn mà mình đã gánh chịu. Họ chưa cho cô một xu, đối xử thua cả một con thú lại bắt cô phục tùng ư? Không đời nào!
Anh Ngọc ngước mặt nhìn Lê Đan, gương mặt của cô tối sầm, đáy mắt cũng rất phức tạp. Thật sự Anh Ngọc đã thay đổi rất nhiều. Đến cả anh còn chưa bao giờ nhìn thấy nét mặt đầy kinh hãi này.
- Đã chiến là phải chiến đến cùng. Đúng không?
...
- Mẹ ơi, chúng ta đi đâu vậy?
Tử Đình nắm chặt tay và đi theo Trương Dĩnh. Ban đầu chỉ là vòng quanh thành phố còn bây giờ thì đã lạc sâu vào trong rừng. Trời thì tối, thức ăn cũng tạm bợ. Cứ đi theo cô ấy đến khi đôi chân đã mỏi nhừ vẫn không thể dừng lại.
Trương Dĩnh chỉ biết xoa nhẹ lên đầu của con bé. Ban đầu chỉ muốn hai mẹ con đi đâu đó cho khuây khỏa ai ngờ lại lạc vào rừng. Xung quanh tối đen như mực lại toàn là tiếng côn trùng kêu, đến người lớn như cô còn sợ huống hồ chi Tử Đình.
- Con cố một chút, mẹ sẽ tìm đường ra ngoài nha.
- Nhưng con không đi nổi nữa.- Tử Đình mím môi, chất giọng cũng yếu hẳn đi.
Trương Dĩnh thở dài, đặt túi đồ xuống đất xong thì bế Tử Đình. Lúc này tiếp xúc thân nhiệt thì mới nhận ra con bé có vấn đề. Vội đặt con bé xuống một gốc cây to gần đấy, cô lo lắng áp mặt mình vào trán Tử Đình.
- Đình Đình không sao chứ? Sao con sốt rồi?
- Con mệt quá mẹ ơi! Con không đi nổi nữa.
Tử Đình nhắm nghiền hai mắt, thân nhiệt cũng cao hơn bình thường rất nhiều. Con bé không thể kiềm được, cả thân người đau nhức đến độ phải bậc khóc. Từng tiếng nấc liên tục dồn dập khiến cho Trương Dĩnh bên cạnh cũng rối rắm theo.
- Đợi mẹ, mẹ tìm gì đó giúp con.- Trương Dĩnh quýnh quáng lục lọi cả túi đồ.
- Mình về nhà đi mẹ, hức hức...con nhớ cha...hức, nhớ mẹ Anh Ngọc nữa.
Trương Dĩnh mím chặt môi, tâm trạng cũng khó kiểm soát. Ôm lấy Tử Đình vào lòng rồi tựa cằm lên đỉnh đầu. Dù đã cố gắng kiềm chế nhưng không được. Lúc này đây, giữa nơi rừng sâu hoang vắng, Trương Dĩnh chỉ có thể ôm lấy Tử Đình mà khóc ngất. Chỗ này không có điện nước, không vật chất gì cả. Chỉ toàn cây cỏ, đất đá. Tử Đình lúc này cũng đang sốt, những thứ này làm sao giúp được con bé đây?
Là cô sai. Nếu như ngày trước không cố gắng để ở bên cạnh Lê Đan thì bản thân đã không khổ sở như thế này. Nếu như cô kiềm chế một chút, nhẫn nhịn một chút nữa thì Tử Đình bây giờ cũng không phải chịu đau đớn. Và nếu cô không đón Tử Đình thì con bé bây giờ có lẽ đang hạnh phúc, vui vẻ với gia đình nhỏ thực thụ. Hối hận muộn màng, giờ đây có làm gì cũng vô ích.
- Đình Đình ngoan! Mẹ sẽ cố để đưa con ra ngoài.
Trương Dĩnh cõng Tử Đình trên lưng. Không còn tay nào để mang túi đồ theo nên bỏ luôn tại chỗ đó. Bây giờ cô phải đi tìm lối ra, Tử Đình đang sốt cao mà cứ thế này có lẽ sẽ mất cả mạng. Phải nhanh chóng thoát ra khỏi đây và tìm nơi nào đó có thể giúp được con bé. Tích góp kinh nghiệm nuôi con trong năm năm thì mọi khi chuyện con sốt cô có thể xoay sở được nhưng bây giờ thứ gì cũng thiếu thốn càng khiến Trương Dĩnh lao đao hơn.
...
- Ếi? Không di chuyển nữa?- Lam Trạch nhíu mày nhìn ba người ngồi bên cạnh.
Cảnh sát lúc này đang ráo riết lùng sục Trương Dĩnh ở khắp nơi. Lê Đan cùng mọi người ở nhà theo dõi thiết kế định vị thông qua màn hình máy tính. Từ ngày đầu tiên Tử Đình đi học thì Lê Đan đã giấu thiết bị ấy vào một ngăn nhỏ trong cặp. Bất cứ lúc nào anh cũng có thể xem Tử Đình sẽ đi đến đâu khi không ở trong vòng tay của mình. Suốt mấy năm trôi qua thì ngày hôm nay nó mới thật sự có ích.
Trong lúc đang theo dõi thì chấm đỏ đã dừng lại rất lâu ở một điểm. Nhưng đã gần nửa tiếng rồi nó không di chuyển nữa, có lẽ hai người họ đang nghỉ mệt chăng? Đây chắc chắn cũng sẽ là cơ hội tốt để đưa Tử Đình quay về nhà.
- Lê Đan, con mau gọi cho cảnh sát ngay đi.- Lâm Phi Sương lo lắng mà hối thúc.
Lê Đan và Anh Ngọc nhìn nhau. Trông thấy sắc mặt không khỏi lo lắng, bàn tay cũng nắm chặt khủy tay của anh thù chỉ đặt tay lên tay của cô an ủi, Lê Đan mở máy để gọi cho cảnh sát trưởng. Đến đây thôi, anh không thể làm bất kỳ điều gì cho Trương Gia nữa. Cũng không thể vì một chút tình nghĩa mà ảnh hưởng đến tương lai của mình.
"Tôi nghe đây Hạo Tổng!"
"Con gái tôi đang ở bìa rừng ngoại ô, các ngài phong tỏa nơi đó trước, chúng tôi sẽ đến ngay."
"Được!"
- Chúng ta đi thôi!
- Ơ...có tin của Đình Đình rồi sao?
Tiểu Khuê vừa bước xuống bậc thang. Cô vừa vỗ giấc ngủ cho Nhật Lâm rồi xuống đây, thấy mọi người đều đứng dậy thì không khỏi thắc mắc.
- Uhm!- Lam Trạch gật đầu.- Em ở nhà với bác gái và Nhật Lâm đi. Anh đi cùng Lê Đan một chút.
- Anh và mọi người đi cẩn thận!- Cô mỉm cười trấn an.
- Chúng ta đi thôi!
Lê Đan chỉ vừa mới lấy chìa khoá xe, chưa kịp ra ngoài thì đã thấy Dăng Lãng chạy hối hả vào. Xem có vẻ chuyện rất gấp.
- Mọi người ơi! Mọi người ơi...
Hai tay chống lên gối thở gấp, Dăng Lãng cứ như sắp đứt hơi đến nơi. Anh Ngọc thấy thế thì liền rót một cốc nước đưa cho cậu. Như vừa bắt được vàng, cậu uống một hơi cạn sạch.
- Em uống từ từ thôi rồi nói chị nghe xem chuyện gì.
- Hộc, hộc...chuyện là...lúc nãy em nghe lời anh chị đến bệnh viện xem tình hình của Trương lão thái thái. Lúc em vừa đến thì Trương lão gia thất thần nói bà ấy qua đời rồi.
- Qua đời?
Tất cả đều kinh hãi tột độ, cùng nhau đồng thanh. Chỉ riêng Anh Ngọc là im bặt không nói gì. Bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Thấy Lê Đan nhìn mình với ánh mắt khác lạ, cô không nói một lời liền dứt khoát quay lưng đi.
- Anh Ngọc! Anh Ngọc!
Lê Đan và Lam Trạch vội vàng đuổi theo để lại Dăng Lãng cùng Tiểu Khuê ngóng ngơ nhìn họ mà vẫn chưa hiểu gì. Lâm Phi Sương thở dài gọi hai người họ lại ngồi cạnh mình và kể đầu đuôi sự việc. Ai cũng há hốc mồm kinh ngạc, đôi mắt đồng loạt mở to. Nói vậy thì quá khó xử. Anh Ngọc làm sao có thể vô tình mà đưa Trương Dĩnh ra toà cơ chứ?
- Bác ơi! Làm sao đây? Tình hình càng ngày càng rối rắm hơn rồi.- Tiểu Khuê không khỏi lo lắng.
- Bác cũng không biết nữa. Bây giờ Anh Ngọc không kiện thì quá ư là thiệt thòi.
- Thiệt tình khổ quá đi! Hết chuyện này đến chuyện khác liên tục kéo đến. Chị Anh Ngọc chẳng hiểu mệnh gì mà cuộc đời lại sóng gió như vậy.
Dăng Lãng lắc đầu ngao ngán. Mọi người cũng chỉ biết thở dài không nói gì. Chỉ đến khi không còn Trương Dĩnh thì mọi chuyện có lẽ mới được bình yên. Không khí bỗng nhiên chìm trong tĩnh lặng, mỗi người chạy theo một suy nghĩ riêng nhưng chung quy cũng là lo cho Anh Ngọc. Không biết tương lai sau này còn gì nữa không?
*Reeng...Reeng...*
Lâm Phi Sương chộp lấy điện thoại trên bàn thì thấy số máy lạ. Tính của bà trước đây ít khi nào nhấc máy với những số như thế này, tuy nhiên không hiểu sao bây giờ lại thấy trong lòng bồn chồn, đau nhói đến khó tả. Có một thứ gì đó cứ thúc đẩy buộc bà nhất định phải nghe máy.
"Tôi là Lâm Phi Sương, ai gọi đấy?"
"Xin chào! Tôi là cảnh sát đây, phiền bà Hạo đến đường Tô Nam, ông Hạo vừa gặp tai nạn khá nghiêm trọng."
"Cái gì? Cậu nói thật chứ?"
"Chúng tôi đang thực hiện công tác điều tra hiện trường. Mong bà đến kịp lúc."
"Được, được."
Lâm Phi Sương quýnh quáng cả lên. Vừa ngắt máy thì đã cuống cuồng lấy túi xách mà chạy ra ngoài.
- Hai đứa cứ ở đây, bác có tí việc.
- Bác ơi! Bác...
Tiểu Khuê và Dăng Lãng nhìn nhau xong thì thở dài bất lực. Cùng một lúc mà có đến vài tin xấu. Thật sự lúc này ai cũng rối rắm cả. Chẳng biết bao giờ mới kết thúc chứ bây giờ ai cũng quá là mệt mỏi rồi.
Lâm Phi Sương lo lắng ngồi trên xe đi đến đường Tô Nam. Nói qua nói lại thì bà vẫn lo lắng cho Hạo Chính Quốc đôi phần. Không hiểu sao lúc này trong lòng lại khó chịu đến như thế. Bên trái lồng ngực cũng như có ai đó đang cố bóp nghẹn, rất đau. Với linh cảm tuyệt vời của phụ nữ thì bà chắc chắn rằng đây là sự thật chứ không phải tin giả để đánh lừa mình.
Chẳng mấy chốc xe đã đến đường Tô Nam. Trước mắt Lâm Phi Sương là chiếc ôtô quen thuộc của Hạo Chính Quốc đã bị đâm sầm vào gốc cây to, gần nó còn có cả một xe bồn chở dầu bị rò rỉ. Tâm lý lập tức choáng váng, hai mắt hoa cả lên. Bà cố gắng thở mạnh từng nhịp lấy lại sự bình tĩnh rồi ra ngoài. Xe cứu thương vừa được điều động đến. Các cảnh sát cũng ra sức để cứu ông. Vì đâm vào gốc cây và thiêng về bên ghế lái nhiều hơn nên ông cũng sẽ ảnh hưởng trầm trọng hơn khi ngồi ghế phụ.
- Ông ơi...- Cả người run cầm cập, chất giọng của bà run run, yếu hẳn đi.
Hạo Chính Quốc hoàn toàn bất tỉnh ở trong xe. Đứng một bên nhìn người đàn ông máu me bê bết mà bà chỉ biết câm nín, tự mình chống chịu với nỗi đau. Ngày xưa ông ấy là doanh nhân nổi tiếng nhất trong giới, đầu óc sâu rộng, thâm thúy. Thêm cả ngoại hình xuất chúng không ai sánh bì. Có một người phụ nữ nào không lay động khi chồng mình vừa giỏi giang, vừa đẹp trai, phong độ? Ban đầu cảm nhận được tất cả sự chiều chuộng, yêu thương từ ông nhưng vì tình cảm với người cũ của bà quá sâu sắc nên khó lòng chấp nhận. Đến khi Lê Đan chào đời, bà biết không thể cứ nuôi hy vọng, níu kéo quá khứ nên chấp nhận cuộc sống hôn nhân với ông. Là do bà ích kỷ luôn khiến ông thấy mình đã quá tốn sức cho một thứ xa vời hay là bản chất con người của ông là như thế? Hạo Chính Quốc càng ngày sống càng buông thả. Tuy nhiên không thể phủ nhận rằng ông không bao giờ bỏ vợ bỏ con. Chỉ là quá vô tâm và không cố gắng hiểu cho người khác. Suốt mấy mươi năm hai vợ chồng lời qua tiếng lại, cãi nhau suốt, không ai nhường ai. Nhưng bây giờ, khi ông nằm đây thì bà mới biết bản thân đau đến mức nào. Không hiểu là bản thân đang thương hại hay tình yêu mà bà luôn giấu kín bây giờ mới ngờ ngợ ra?
Băng ca đưa Hạo Chính Quốc đến phòng cấp cứu, Lâm Phi Sương chạy theo và nắm chặt tay ông, miệng cũng không ngừng động viên rất nhiều. Theo như suy đoán là do xe bồn đã bị rò rỉ nên dầu tràn lan xuống mặt đường. Cùng lúc xe của Hạo Chính Quốc chạy đến nên khiến cho bánh xe bị trơn trượt, mất khiển soát mà lao thẳng sang lế đường bên kia. Chẳng biết là nghiệp hay là bất kỳ điều gì. Chỉ cần ông không sao cả thì bà xí xóa hết. Không giận hờn, không cãi vã. Ông muốn gì cũng được, bà sẽ cho ông tất.
- Ông cố lên! Có tôi ở đây...có Lê Đan và cháu nội nữa. Ông sẽ không sao hết.
Hạo Chính Quốc nắm chặt tay của bà cứ như đang dùng hết sức lực cuối cùng của mình vậy. Tuy rằng bản thân đau đớn nhưng con tim của ông lại cảm thấy rất ấm áp. Ít ra khi bản thân mình gặp bất trắc vẫn còn người mình yêu thương ở bên cạnh.
Càng đến gần phòng cấp cứu bàn tay của ông càng siết chặt như mách bảo gì đó. Băng ca ngừng lại chờ cửa mở, Lâm Phi Sương cúi đầu, kề tai chăm chú lắng nghe ông nói gì. Ông không nói được rõ ràng, hơi thở cũng yếu hẳn, chỉ có thể thều thào đôi ba từ. Chỉ là một câu ngắn gọn nhưng đau đến xé lòng. Bàn tay to lớn ấy dần dần buông lỏng, băng ca cũng đưa ông đi vào phòng cấp cứu bỏ lại người phụ nữ đang khóc ngất, cả cơ thể lẫn tinh thần đều hoàn toàn ngã quỵ.
- Bà ơi...tôi thương bà...
Bình luận facebook