-
Chương 556-560
Chương 556 Huynh Đệ Đoàn Tụ (1)
Trong cơ thể Trần Mục, huyết mạch kim sắc xuất hiện chút điểm lấm tấm ngân sắc, đó là Quang Minh thần huy, chứa đựng Quang Minh thần lực mạnh mẽ, có thể xua tan hắc ám, chiếu sáng trần thế.
Trải qua ba tháng tu luyện, Trần Mục rốt cục sức cùng lực kiệt, hắn ngã vào trong lòng vị hôn thê, Khương Phục Tiên nhìn vị hôn phu ngủ say, khóe miệng hiện lên nụ cười hạnh phúc.
Nhục thân của Trần Mục hiện ra ánh bạc lộng lẫy, Khương Phục Tiên thoáng phất một cái, có ngân mang rơi xuống, lúc đạo ngân mang kia tới gần thân thể Trần Mục thì biến mất.
Khương Phục Tiên hài lòng gật đầu, trên người Trần Mục có tầng màn chắn đặc thù, có thể vạn pháp bất xâm.
Vừa rồi Khương Phục Tiên ra tay chính là để nghiệm chứng, có điều sau khi màn chắn đặc thù kia ngăn cản một lần công kích thì tiêu tan, lúc này đang chậm rãi ngưng tụ lại, ngưng tụ lại lần nữa có lẽ cần khoảng gần nửa ngày, cũng không phải là thật sự vô địch.
Tầng màn chắn này có thể ngăn cản một lần công kích vào lúc mấu chốt, không thể nghi ngờ chính là cứu mạng, Khương Phục Tiên ôm lấy Trần Mục đi tới gian phòng cách vách, ở đây có thùng tắm gỗ, trong phòng rất ấm áp.
Khương Phục Tiên xoa bóp từ đầu đến chân cho Trần Mục đang mệt mỏi, trong miệng dịu dàng nói: "Phu quân, bình thường đều là chàng hầu hạ ta, hôm nay sư tỷ hầu hạ chàng một lần."
Trần Mục ngủ rất say.
Thời điểm hắn mở mắt ra phát hiện mình mặc đồ ngủ, Khương Phục Tiên nằm ở trong lòng hắn, cảnh tượng trước mắt có chút quen thuộc: "Ta trở về rồi!"
Khương Phục Tiên mở mắt ra, mỉm cười nói: "Phu quân, chàng ngủ được thật đấy, đã ngủ hơn nửa tháng rồi."
Cả người Trần Mục cực kỳ dễ chịu, cảm giác có sức lực dùng không hết, hắn ôm lấy vị hôn thê hôn hai cái: "Sư tỷ, nàng thật tốt!"
Khương Phục Tiên vui cười nói: "Kỳ thật chúng ta vừa trở về được hai ngày, chờ ta trang điểm xong thì đi gặp mọi người."
"Để ta làm."
"Ta tự mình làm."
Giây phút Trần Mục và Khương Phục Tiên đẩy cửa ra, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào mặt.
Bắc Hoang, trời sáng khí trong.
Trong đình viện tràn ngập mùi thơm ngát của hoa cỏ.
Trần Mục ra ngoài vươn eo, toàn thân thoải mái cực kỳ, hắn mặc một thân bạch y, phong thần tuấn lãng, giống như trích tiên.
Khương Phục Tiên mặc váy trắng quá gối, toàn thân tản ra sức sống thanh xuân, da thịt phát ra ánh sáng óng ánh, tóc bạc dùng ngọc trâm cuộn lại.
"Vẫn là trong nhà thoải mái."
Mặt mày Trần Mục tràn đầy hơi thở hạnh phúc.
Khương Phục Tiên nhếch miệng lên: "Chàng thoải mái, chẳng lẽ không phải do sư tỷ phục vụ tốt?"
"Sư tỷ nhà ta tốt nhất!" Trần Mục nhìn cách ăn mặc thanh thuần của Khương Phục Tiên, có loại cảm giác thật kỳ diệu, có lẽ là cảm giác mối tình đầu.
Soạt!
Trần Dao đáp từ trên trời xuống.
Nàng ta hóa thành kim quang vọt tới gần.
Trần Mục thấy thế mỉm cười giơ tay, bàn tay của Trần Dao và bàn tay của Trần Mục đụng vào nhau.
Bịch!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Trần Dao bị đánh lui ra ngoài mấy bước, đầu đầy tóc đen đều đang phấp phới: "Hừ!"
Kế tiếp Tiểu Hắc xông tới, nó hưng phấn mà bổ nhào vào trong ngực Trần Mục nũng nịu làm nũng.
Trần Mục xoa nhẹ đầu của nó, hắn nhìn Trần Dao: "Dao Dao, có nhớ ca không?"
"Đương nhiên là không nhớ."
Trần Dao ngạo kiều lắc đầu.
Nàng ta vừa muốn thử xem tu vi của Trần Mục mới phát hiện chênh lệch giữa mình và hắn càng lúc càng lớn.
Khương Phục Tiên vui vẻ nói: "Dao Dao, muội thật là xinh đẹp, còn đẹp hơn cả tiên tử."
Trần Dao đi tới bên cạnh Khương Phục Tiên, khuôn mặt hiện lên nụ cười khó thấy, lanh lảnh nói: "Phục Tiên tỷ tỷ, vẫn là tỷ xinh đẹp nhất."
"Hai người đều đẹp."
Lời của Trần Mục hai nữ tử đều thích.
"Sao Dĩnh Dĩnh còn chưa trở về?" Trần Mục cảm ứng được đám người Trần Dĩnh vẫn đang ở Huyền Châu.
"Tỷ tỷ bọn họ thích chơi ở bên ngoài." Trần Dao tùy ý nói, đột nhiên nàng ta nghĩ đến cái gì đó: "Ca, năm ngoái có phải huynh từng trở về không?"
"Xem như thế đi, ý thức của ta từng trở về, lúc ấy chỉ có muội phát giác được." Trần Mục nhìn Trần Dao, dù sao cũng là muội muội ruột.
"Muội biết ngay mà."
Trần Dao ngẩng đầu lên kiêu ngạo.
"Lần này huynh trở về muội cũng biết, hai người ở trong phòng nghỉ ngơi, nên không tới quấy rầy." Trần Dao nhếch miệng lên, trong mắt có chút đắc ý.
Trần Mục biết tính cách của tiểu muội, ngoài miệng ngạo kiều, trong lòng lại vô cùng quan tâm người nhà, hắn đưa tay nhẹ nhàng gõ gõ cái trán Trần Dao.
"Hừ!"
Ánh mắt của Trần Dao trở nên vừa dữ vừa đáng yêu.
"Phục Tiên tỷ tỷ, tỷ xem Trần Mục, huynh ấy từ nhỏ đã thích cốc muội." Trần Dao nhìn về phía Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên đưa tay véo tai Trần Mục, lạnh giọng nói: "Về sau không cho phép cốc Dao Dao."
"Sư tỷ, dừng dừng, nàng như thế này làm cho ta thật mất mặt, uy nghiêm của ta ở đâu?"
"Ha ha ha, không cần phải giấu, mọi người chúng ta đều biết huynh sợ Phục Tiên tỷ tỷ."
Khương Phục Tiên chỉ là nói đùa, cũng không có làm dáng, nàng ta mỉm cười buông tay ra, Tiểu Hắc ở trong ngực Trần Mục cười tới bốn chân chổng lên trời.
Trần Dao nhiệt tình nói: "Phục Tiên tỷ tỷ, lần này hai người trở về, phải ở Trần gia chơi mấy ngày, muội còn muốn theo tỷ thảo luận tu hành."
"Ừm."
Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu.
Trong lòng Trần Mục biết rõ, trạng thái hiện tại của vị hôn thê rất khó để ở lại nhân gian quá lâu, bây giờ nàng ta phải áp chế tu vi mới có thể miễn cưỡng ở lại nhân gian.
Trần Mục quan sát Trần Dao, nàng ta đã trưởng thành thành tiên tử duyên dáng yêu kiều, hai bên là tóc ngang vai, tóc đen ở giữa dùng dây đỏ buộc lại.
Mặc dù Trần Dao không thường xuyên ra ngoài, nhưng các nơi đều thịnh truyền nàng ta là tiên tử đẹp nhất Bắc Hoang.
Hiện tại nàng ta là Thất phẩm Kiếm Thánh trung kỳ, phóng tầm mắt khắp Hoang Châu đều là cường giả có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bạch Thanh Hoan đã rất nhiều năm chưa tới Trần gia, bởi vì nàng ta không có gì có thể dạy, mấy năm gần đây đều là Trần Dao tự mình ở nhà tu luyện.
Trần Mục đặt Tiểu Hắc xuống dưới đất, sau đó lấy mấy cái bình ngọc ra, trong đó có thần dịch kim sắc, có căn nguyên thần lôi, còn có thần đan hiếm thấy.
"Dao Dao, những tài nguyên này hẳn là có thể trợ giúp muội nhanh chóng đột phá đến Kiếm Thánh đỉnh phong."
Chương 557 Huynh Đệ Đoàn Tụ (2)
Trần Mục cho tiểu muội những tài nguyên này, chủ yếu là trong nhà người có thể sử dụng cũng chỉ có Trần Dao.
Trần Dao nhận lấy tài nguyên trân quý, nhướn mày cười xinh đẹp nói: "Vậy tha thứ cho huynh lần này."
Kế tiếp Trần Mục lấy mấy cái thần hạch ra, còn nhắc nhở: "Dao Dao, những thần hạch này không dễ dàng luyện hóa, từ từ luyện hóa, hiểu chưa?"
"Được."
Trần Dao nhận lấy thần hạch.
Mỗi lần Trần Mục trở về nàng ta đều rất vui vẻ, chỉ là trên mặt giả vờ như rất không quan tâm.
Khương Phục Tiên yêu ai yêu cả đường đi, cũng thích muội muội của Trần Mục, đối xử với các nàng cực kỳ dịu dàng.
Trần Mục nắm tay Khương Phục Tiên: "Dao Dao, chúng ta cùng đi thăm phụ mẫu."
"Được."
Trần Dao cũng kéo tay Khương Phục Tiên, Tiểu Hắc theo ở phía sau bọn họ.
Trong đình viện của phụ mẫu.
Trần Nghiêm đang dạy Đường Uyển luyện kiếm.
Trước kia Đường Uyển không có tu luyện gì, hiện tại Trần gia dồi dào tài nguyên, bà ta cũng trở thành cường giả Kiếm Hậu, Trần Nghiêm không có việc gì thì sẽ cầm tay dạy bà ta luyện kiếm.
"Cha, nương."
"Bá phụ, bá mẫu."
Trần Nghiêm và Đường Uyển nhìn thấy Trần Mục và Khương Phục Tiên, kích động nói: "Mục Nhi, Phục Tiên!"
Trần Nghiêm mạnh mẽ ôm lấy Trần Mục.
Đường Uyển lôi kéo bàn tay nhỏ nhắn của Khương Phục Tiên, hai tay đều đang run rẩy, trong hốc mắt có nước mắt đang đảo quanh, những năm này đều trông mong bọn họ có thể trở về sớm một chút.
Người một nhà ngồi trong đình trò chuyện.
Trên mặt Trần Mục mang theo vui vẻ, trịnh trọng nói: "Cha, nương, ta đã gặp phụ mẫu của Phục Tiên, bọn họ đối xử với ta rất tốt, cũng đồng ý hôn ước của hai chúng ta, bây giờ Thần Vực cũng biết chuyện này, ta và sư tỷ trở về quyết định công khai hôn ước với bên ngoài."
Đường Uyển và Trần Nghiêm nghe được tin tức này, rất vui vẻ, Trần Dao không có cảm giác gì, ca ca và Phục Tiên tỷ tỷ ở bên nhau, vì sao còn phải công khai?
Giọng nói của Khương Phục Tiên dịu dàng, nói: "Bá mẫu, hi vọng ngài có thể thích sợi dây chuyền này."
Đó là một sợi dây chuyền màu bạc, nhìn có vẻ rất trân quý, Đường Uyển rất thích, nhưng bà ta không biết nói cái gì cho phải: "Phục Tiên, mỗi lần ngươi tới đều chuẩn bị lễ vật cho ta, ta cũng thật ngại."
Khương Phục Tiên cười ngọt ngào nói: "Bá mẫu, đây là mẫu thân của ta chuẩn bị cho ngài, ngài nhận lấy đi."
Đường Uyển mỉm cười nhận lấy lễ vật.
Sau đó Khương Phục Tiên lấy nhẫn ngọc ra: "Bá phụ, đây là mẫu thân của ta tặng ngài."
Nhẫn ngọc trắng bạc tản ra ánh sáng nhu hòa, đeo ở bên người có thể kéo dài tuổi thọ, hai thứ đồ này đều là bảo bối cực kỳ dưỡng sinh.
Trần Nghiêm kích động nói không ra lời.
Trần Mục biết rõ, những vật này rất trân quý, Khương Phục Tiên nói khẽ: "Dao Dao, mẫu thân của ta chỉ chuẩn bị lễ vật cho bá mẫu và bá phụ, tỷ tỷ lúc đi vội vàng, không có chuẩn bị lễ vật cho các ngươi."
Trần Dao vui vẻ nói: "Phục Tiên tỷ tỷ, chỉ cần tỷ có thể tới Trần gia làm khách là tốt rồi."
Trên mặt Khương Phục Tiên phớt hồng: "Bá phụ, bá mẫu, nếu như có thể, ta muốn trong khoảng thời gian gần nhất này hoàn thành hôn lễ với sư đệ."
Trần Nghiêm và Đường Uyển đầu tiên là sững sờ, có chút không biết phải làm sao, sau đó liên tục gật đầu, Trần Mục và Khương Phục Tiên hoàn thành hôn lễ, trước kia bọn họ không dám nghĩ tới, nhưng lần này là Khương Phục Tiên chủ động nhắc đến.
"Được chứ!"
Trần Dao cười vui vẻ nhất.
Trần Mục lại không vui vẻ như vậy, hắn biết sư tỷ phải trở về Thần Vực, không muốn để lại tiếc nuối.
Khương Phục Tiên có sức mạnh cường đại sánh ngang với Mạn Đà La, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, chỗ sâu trong tinh không xuất hiện hỗn loạn, Thần Vực cần sức mạnh của nàng ta.
"Ta muốn hôn lễ đơn giản một chút."
Khương Phục Tiên nhìn phụ mẫu của Trần Mục.
Trần Nghiêm nghiêm túc nói: "Phục Tiên, nếu như ngươi không thích náo nhiệt, chúng ta có thể giản lược."
Đường Uyển gật đầu, mỉm cười nói: "Dĩnh Dĩnh còn ở bên ngoài, hay là thông báo cho nàng trở về, nếu như nàng bỏ lỡ hôn lễ, khẳng định sẽ ồn ào rất lâu."
Trần Mục nhìn về phía vị hôn thê, Khương Phục Tiên vui vẻ đồng ý: "Được, đợi Dĩnh Dĩnh trở về trước, sau đó lại tìm gia gia thương lượng ngày tốt."
Khương Phục Tiên để tay trên mu bàn tay Trần Mục, Trần Mục lật bàn tay ra, hai người mười ngón đan xen, bọn họ nhìn đối phương, đồng thời mỉm cười.
Trần Mục nói chuyện với phụ mẫu, kể về những gì trải qua khi tiến về tinh không, Đường Uyển và Trần Nghiêm thích nghe.
Tới gần giữa trưa, Đường Uyển vui vẻ nói: "Mục Nhi, tối nay nương làm đồ ăn ngon cho các ngươi, đến lúc đó các ngươi phải qua đây."
Đường Uyển đã rất lâu chưa xuống bếp, bình thường bà ta đều là luyện hóa linh thạch tu luyện, không cảm thấy đói khát, nhưng Trần Mục trở về, nhất định phải đích thân xuống bếp.
Trần Mục và Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu.
Trần Dao mỉm cười nói: "Đám người Trần Tô ở diễn võ trường tu luyện, chúng ta đi xem một chút đi."
Trần Mục và Khương Phục Tiên theo Trần Dao đi tới diễn võ trường, chỉ thấy Trần Tô cùng Trần Đồng cầm đoản kiếm, hai người bọn họ nhìn trông chỉ có bảy tám tuổi.
"Tiểu cô!"
Trần Tô bổ nhào vào trong lòng Trần Dao.
Trần Đồng cũng đi tới gần, mắt to của hắn ta nhìn chằm chằm Trần Mục và Khương Phục Tiên, không tự chủ mà vò đầu, dáng vẻ này rất giống Trần Hạo.
Trần Uy và Trần Thiên Nam ở rìa biên diễn võ trường, bọn họ đang giám sát hai tiểu bối tu luyện, cả nhà đều nhìn hai bọn họ chằm chằm, Trần Tô và Trần Đồng từ nhỏ đã nhận được giáo dục tốt nhất, đều là thiên kiêu.
"Gia gia, đại bá."
Trần Mục cùng Khương Phục Tiên đồng thời gọi.
Trần Thiên Nam và Trần Uy kích động gật đầu: "Mục Nhi, cuối cùng các ngươi cũng trở về rồi."
Trần Mục rời đi nhiều năm, trên dưới Trần gia đều ngóng trông hắn có thể bình an trở về.
Trần Uy vội vàng nói: "Đồng Đồng, Tô Tô, đây là tam thúc của các ngươi, vị này là Khương tiên tử, nàng là tông chủ Lăng Vân tông, sư tỷ của tam thúc các ngươi, Kiếm Thánh lợi hại nhất Hoang Châu chúng ta."
"Oa!"
"Tam thúc!"
"Tiên tử tỷ tỷ!"
Trần Tô và Trần Đồng nhiệt tình nói.
Trần Mục cười gật đầu, nhưng hắn cứ cảm thấy kỳ kỳ chỗ nào: "Đây không phải là tỷ tỷ, đây là vị hôn thê của tam thúc, về sau các ngươi phải gọi tam thẩm."
Khương Phục Tiên che miệng cười khẽ.
"Tam thẩm!"
Chương 558 Huynh Đệ Đoàn Tụ (3)
Trần Tô và Trần Đồng gọi lại lần nữa.
Trần Thiên Nam và Trần Dao đều cười ra tiếng.
Trần Mục khẽ bóp mặt Trần Đồng: "Hai người các ngươi ở nhà có nhớ cha nương hay không?"
Trần Đồng và Trần Tô lắc đầu: "Phụ thân bọn họ thường cách một đoạn thời gian thì sẽ trở lại thăm chúng ta."
"Tam thúc, cha ta thường xuyên kể chuyện của thúc cho chúng ta nghe, ông ấy nói thúc là tu tiên giả lợi hại nhất Bắc Hoang!" Trong mắt Trần Đồng ẩn chứa sự ngưỡng mộ.
Đôi mắt Trần Tô sáng ngời, nàng ta hiếu kỳ nói: "Tam thẩm, thẩm với tam thúc ai lợi hại hơn?"
"Đương nhiên là tam thúc ngươi lợi hại!" Khương Phục Tiên cũng chớp mắt dí dỏm, Trần Tô nghi ngờ nói: "Thế nhưng cha ta nói, chỉ có ngài có thể trấn trụ được tam thúc."
"Ha ha ha."
Trần Mục không khỏi bật cười ra tiếng.
Trần Dao và Trần Thiên Nam đều thoải mái cười to.
Trần Uy lớn tiếng nói: "Đợi lát nữa ta phái người thông báo cho Hạo Nhi, mỗi lần hắn trở về đều hỏi ngươi, sợ bỏ lỡ cơ hội gặp mặt với ngươi."
Trần Mục mỉm cười nói: "Đại bá, ngài không cần phái người, ta đi đón nhị ca."
Trần Uy cười gật đầu.
Trần Mục mở miệng nói: "Tiểu Hãn ở Yêu vực phương bắc, không tính là xa, ta có thể đón bọn họ trở về, sau đó lại liên hệ với đám Trần Dĩnh."
Trần Thiên Nam vui vẻ nói: "Được, được, được, Trần Hạo và Tạ Nhã mỗi năm đều trở về, Dĩnh Dĩnh cùng Tiểu Hãn ra ngoài đã nhiều năm chưa trở lại."
Sau khi nói xong, Khương Phục Tiên ở diễn võ trường chỉ điểm cho Trần Dao tu hành, thuận tiện dạy bảo hai tỷ đệ Trần Tô và Trần Đồng, bọn họ đều đang nghiêm túc nghe.
Trần Dao huyết mạch phản tổ, trên con đường tu tiên chưa bao giờ gặp trở ngại, nếu như vẫn cứ thuận lợi như vậy, thì có lẽ qua mấy năm nữa nàng ta sẽ phải đối mặt với khốn cảnh độ kiếp, đối với nàng ta mà nói là thử thách rất khó.
Tốc độ tu hành của Trần Đồng và Trần Tô rất nhanh, hai người bọn họ không có nghiêm khắc như lúc các bậc bề trên tu hành, dưới sự tẩm bổ của đại lượng tài nguyên, tuổi còn nhỏ đều đã đến cảnh giới Kiếm Hậu.
Trần gia có Trần Mục, Trần Dĩnh, Trần Dao, là gia tộc tu tiên đứng đầu chân chính, còn có vãn bối ưu tú, tương lai rất đáng mong chờ.
Trần Mục khởi động thần thuyền màu xanh lam tiến về Yêu vực phương bắc, chuẩn bị đi đón Trần Hãn trước, sau đó đi đón Trần Hạo và Tạ Nhã, hắn dùng Trấn Thiên Ấn phát giác được thiếu nữ áo đỏ bên cạnh Trần Hãn không thích hợp, quyết định tới bên Trần Hãn xem trước.
Yêu vực phương bắc.
Nơi này cỏ cây phong phú, sinh cơ bừng bừng, không tràn ngập gió tuyết giống hai mươi năm trước, số lượng yêu thú càng ngày càng nhiều, nhưng không xuống phía nam nữa.
Thanh niên tráng kiện vác kiếm đi ở phía trước, hổ yêu vằn đỏ trắng đi theo ở phía sau, trên lưng hổ yêu có thiếu nữ áo đỏ mảnh mai đang ngồi.
Đột nhiên, không gian chấn động, thanh niên quay đầu, Trần Hãn nhìn không gian rách ra, thần thuyền màu xanh lam bay ngang trời xuất hiện, bóng dáng quen thuộc đứng ở đầu thuyền.
"Tam ca!"
Trần Hãn hưng phấn nói.
Trần Mục dịch chuyển đến trước mặt Trần Hãn, hai tay của hắn ôm lấy Trần Hãn, vỗ nhẹ phía sau lưng hắn ta: "Một mình ra ngoài lịch luyện, không sợ gặp phải nguy hiểm sao?"
"Tam ca, đệ đang học đối mặt với nguy hiểm như thế nào." Ánh mắt Trần Hãn kiên định.
Hắn ta có niềm tin trở thành cường giả.
Đại Tráng chạy tới nằm bò ở trước mặt Trần Mục, thiếu nữ áo đỏ bước xuống mặt đất, dáng người nàng ta mảnh mai, phảng phất như một trận gió cũng có thể thổi ngã.
Trần Hãn vội vàng giới thiệu: "Tiểu Vũ, đây chính là tam ca mà ta từng nói với ngươi, huynh ấy vô cùng lợi hại, còn từng giết chết Kiếm Tiên ở trên trời."
"Tam ca."
Thiếu nữ áo đỏ ngại ngùng nói.
Trần Mục cười hỏi: "Tiểu Hãn, đệ và vị cô nương này là quen biết như thế nào?"
Vẻ mặt Trần Hãn kiêu ngạo nói: "Tam ca, thời điểm đệ lịch luyện ở Yêu vực, gặp phải Sở Vũ bị yêu thú truy sát, thuận tay cứu nàng, bây giờ nàng không chỗ nương tựa, đệ bèn dẫn nàng theo, bởi vì sống ở bên ngoài không tiện đệ đang định mang nàng về nhà."
Trần Mục nhìn chằm chằm Sở Vũ, nhàn nhạt nói: "Nói, ngươi tiếp cận Tiểu Hãn có mục đích gì?"
Sở Vũ cảm giác được uy áp đáng sợ, nàng ta quỳ trên mặt đất tại chỗ, hai tay thả xuống mặt đất, trán dập đầu trên đất: "Tam ca, ta thích Tiểu Hãn mới đi theo hắn, không có ác ý."
Trần Hãn lôi kéo cánh tay Sở Vũ: "Tiểu Vũ, đừng sợ, tam ca của ta sẽ không tổn thương ngươi."
Trần Mục đưa tay, ánh sáng tím vàng vọt ra, Trần Hãn bị đẩy ra, trên trán Sở Vũ xuất hiện tai cáo, sau lưng xuất hiện đuôi hồ ly.
Trong mắt Trần Hãn ẩn chứa sự kinh ngạc, không dám tin nói: "Tiểu Vũ, ngươi là hồ ly tinh!"
Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh nói: "Nàng ta không phải hồ ly tinh đơn giản, mà chính là Yêu Thánh ngàn năm."
Sở Vũ cũng không giả bộ yếu đuối, nàng ta ngẩng đầu lên, cường thế nói: "Ta là hồ yêu không sai, nhưng nếu như ta muốn hại Trần Hãn, hắn có thể sống đến bây giờ? Nếu như không phải ta một đường đuổi những đại yêu khác đi, hắn có thể thoải mái hoành hành tại Yêu vực?"
Trần Hãn biết mình bị lừa gạt, có chút thất vọng, khó trách trên đường lại nhẹ nhõm như thế, còn tưởng là do mình quá mạnh, không nghĩ tới là do Sở Vũ doạ chạy.
"Vậy tại sao ngươi lại theo ta?"
Trên mặt Trần Hãn mang vẻ nghi hoặc.
Sở Vũ nhìn Trần Hãn, thở dài nói: "Thật xin lỗi, ta vốn không muốn lừa ngươi, đại trưởng lão bảo ta bảo vệ ngươi, nàng nói ngươi là tiểu bối Trần gia, nếu như ngươi xảy ra chuyện tại Yêu vực, nàng lo lắng Yêu vực sẽ bị san bằng."
"Thì ra là thế."
Trần Hãn có chút mất mát lắc đầu.
Người cường giả Yêu vực sợ thật ra là Trần Mục.
Trần Mục thấy Sở Vũ không có ác ý, biểu cảm lạnh nhạt nói: "Ngươi đi đi."
Sở Vũ đứng dậy, nàng ta nhìn Trần Hãn, giọng nói dịu dàng: "Ngươi đã nói muốn cưới ta!"
"Là ngươi gạt ta trước, nếu nương của ta biết ta muốn cưới hồ ly tinh, khẳng định sẽ đánh chết ta." Trần Hãn quyết tâm quay người, không nhìn Sở Vũ nữa.
Trần Mục lắc đầu, nếu như hắn không phát hiện ra có lẽ Trần Hãn thật sự sẽ cưới hồ ly tinh này.
Chương 559 Huynh Đệ Đoàn Tụ (4)
"Tam ca, chúng ta đi."
"Đi thôi."
Trần Mục mang theo Trần Hãn và Đại Tráng trở lại thần thuyền, để lại Sở Vũ dậm chân tại chỗ: "Trần Hãn, ngươi đừng hối hận, rất nhiều Yêu Thánh theo đuổi lão nương."
Thần thuyền màu xanh lam biến mất trên không trung.
Trong hư không, Trần Hãn quay đầu, nhẹ giọng thở dài, tâm hồn đơn thuần chịu thương tổn, Trần Mục cười hỏi: "Thế nào, không nỡ?"
Trần Hãn gật đầu, có chút hổ thẹn nói: "Tam ca, huynh đừng nói việc này với mọi người."
Trên mặt Trần Mục nở nụ cười, cổ vũ nói: "Đệ còn trẻ, về sau chú ý là được."
Ánh mắt Trần Hãn kiên định, nghiêm túc nói: "Sau này đệ trở thành Kiếm Thánh sẽ lại tới Yêu vực tìm nàng."
Trần Mục vỗ vỗ bả vai Trần Hãn, không nói gì thêm: "Chúng ta đi Huyền Kiếm tông đón nhị ca."
Huyền Kiếm tông.
Lúc Thần thuyền xuất hiện cả tông môn đều chấn động, Bạch Thanh Hoan bế quan cũng lập tức xuất quan, nàng ta mặc một bộ bạch y, ánh mắt nhìn trên cao.
"Trần Mục, ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy, dọa ta một trận!" Bạch Thanh Hoan hét với trên cao.
Trần Mục xuất hiện ở Huyền Kiếm tông, hắn chắp tay nói: "Bạch tỷ, đã lâu không gặp, tu vi hiện tại của ngươi phóng tầm mắt khắp Vạn Tượng đại lục cũng là đứng đầu nha."
Bạch Thanh Hoan đánh giá Trần Mục, khẽ thở dài: "So với ngươi thì kém xa."
Chào hỏi Bạch Thanh Hoan xong, bọn họ liền đến bên ngoài động phủ của Trần Hạo và Tạ Nhã, hai người cũng vì động tĩnh vừa rồi mà tỉnh táo lại từ trong bế quan, hai phu thê rời khỏi động phủ.
"Tam đệ, Tiểu Hãn."
"Nhị ca, Tiểu Nhã tỷ."
Ba huynh đệ ôm nhau cười to ha ha.
Trên mặt Tạ Nhã cũng nở nụ cười: "Tam đệ, Trần Hạo thường xuyên nhắc đến ngươi, cuối cùng cũng chờ được ngươi."
Trần Mục ôm bả vai Trần Hạo: "Nhị ca, chúng ta về Trần gia uống hai chén."
"Được, thuận tiện nói về những gì ngươi trải qua ở tinh không." Trần Hạo lộ ra nụ cười thật thà.
Trên đường trở về Trần gia, Trần Mục nói cho Trần Hạo những gì trải qua lúc tiến về tinh không, kỳ thật thứ có thể nói cũng không nhiều, phần lớn thời gian là tu luyện với sư tỷ, cái này chắc chắn không thể nói, cũng chỉ có chuyện Thần Khư bí cảnh có thể nói.
Trần Mục nói cho bọn họ những việc từng trải trong Thần Khư bí cảnh, nghe thấy Trần Mục khổ chiến với Thần vương, hai huynh đệ đều sôi trào nhiệt huyết, bọn họ đều đang lấy Trần Mục làm mục tiêu tu luyện.
Chạng vạng tối.
Đám người Trần Mục trở lại Trần gia.
Trần Hạo và Tạ Nhã trở về xem bọn trẻ, Trần Hãn nhiều năm chưa về, đi về thăm phụ mẫu trước.
Trần Mục đến đình viện của phụ mẫu, Khương Phục Tiên và Trần Dao trò chuyện ở trong đình.
Hai nữ tử vốn đang vừa nói vừa cười, nhưng lúc Trần Mục đến gần các nàng lại không nói nữa.
"Sao hai người lại không nói nữa?"
"Phục Tiên tỷ tỷ vừa mới khen huynh các kiểu đấy."
"Sư tỷ, bình thường cũng không nghe thấy nàng khen ta, khen ta cái gì, Dao Dao, nói cho ta nghe một chút."
Khương Phục Tiên nháy mắt với Trần Dao, cười duyên nói: "Dao Dao, không được nói cho hắn biết."
"Đúng, không thể để cho huynh đắc ý."
Trần Dao ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ ngạo kiều.
Thời điểm Trần Mục và vị hôn thê ở trong đình viện nói chuyện, Trần Nghiêm và Đường Uyển đến nhà bếp làm đồ ăn, rất nhanh ba bát mì trường thọ nóng hổi được bọn họ bưng ra, mùi thơm xông vào mặt.
Khương Phục Tiên đứng dậy, Đường Uyển nhiệt tình nói: "Phục Tiên, ngươi mau ngồi xuống, bá mẫu cũng không chuẩn bị sơn hào hải vị, chỉ có một tô mì trường thọ chiêu đãi ngươi."
"Cám ơn bá mẫu."
Hai tay Khương Phục Tiên bưng bát qua, nàng ta nhắm hai mắt hít hà, nở nụ cười xinh đẹp: "Thơm quá."
Trần Mục và Trần Dao đều có một bát.
Trong đình viện có cái bàn đá, bọn họ ngồi vây quanh cùng ăn mì, Khương Phục Tiên ăn mì trường thọ, nàng ta nhìn sang Trần Mục cũng đang ăn mì, lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Trần Dao nghĩ đến khi còn bé, những ngày cùng Trần Mục và Trần Dĩnh ăn mì với nhau, trong lòng rất vui vẻ.
Nghe được tin Trần Mục trở về, sau khi Trần Hi từ Hắc Thạch thành trở lại, lập tức chạy tới.
"Tiểu Mục, Phục Tiên tỷ."
Trên mặt Trần Hi mang theo vui mừng tới gần, bọn họ vừa ăn xong mì trường thọ, Trần Mục khen ngợi nói: "Đại tỷ, ngươi bây giờ càng ngày càng đẹp!"
"Nào có?"
Trần Hi nhướn mày.
Khương Phục Tiên gật đầu cười khẽ.
Trần Dao lanh lảnh nói: "Đại tỷ, qua đây ngồi, đợi lát nữa ta kêu nhị ca bọn họ đến, chúng ta đã rất lâu không có trò chuyện cùng nhau rồi."
"Được."
Trần Hi cũng rất hoài niệm.
Trong đình viện trở nên náo nhiệt, trên mặt Trần Nghiêm và Đường Uyển đều nở nụ cười vui sướng, từ khi bọn trẻ trưởng thành, thời gian gặp nhau càng lúc càng ngắn.
"Đáng tiếc Dĩnh Dĩnh không ở đây, nếu như nàng ở đây thì trong nhà chắc chắn càng náo nhiệt." Trần Hi khẽ thở dài.
Trần Dao gật đầu: "Nếu tỷ của ta ở trong nhà nửa năm, đoán chừng có thể dỡ luôn ngôi nhà."
Trần Mục thông qua Trấn Thiên Ấn cảm ứng được vị trí của Trần Dĩnh: "Dĩnh Dĩnh ở Huyền Châu, tuy rằng biết vị trí, nhưng liên hệ với nàng vẫn là rất phiền phức."
Khương Phục Tiên vừa vung một cái, ánh bạc thánh khiết phá không đi xa, Trần Mục phát hiện cỗ thánh huy này rơi xuống Huyền Châu, ngay tại bên người Trần Dĩnh.
Huyền Châu, bên trong rừng rậm nguyên thủy, Trần Dĩnh đang nướng thịt hung thú, nàng ta mặc váy đỏ, đôi mắt đỏ thẫm như là ma nữ.
Tiểu Bạch lăn qua lăn lại ở bên cạnh đống lửa, nó thích chạy khắp nơi, cho nên theo Trần Dĩnh, Tiểu Hắc thích ngủ, liền đi theo bên người Trần Dao.
Dáng vẻ của Thất Thất không thay đổi, nàng ta ngồi ở trên lưng Côn Tử, lúc này đang đợi ăn.
Thánh huy rơi xuống.
Trần Dĩnh cảm ứng được, nàng ta nhận được tin tức Khương Phục Tiên truyền đến, hưng phấn nói: "A! Ca của ta và Phục Tiên tỷ trở về rồi, chúng ta mau về nhà."
Tiểu Côn cũng kích động nói: "Được thôi! Không biết đại ca có mang tin tức của phụ thân ta về không."
"Ta cũng muốn biết tin tức của phụ thân." Trong mắt Thất Thất mang theo chờ mong.
Bọn họ không quan tâm tới việc ăn đồ ăn, Tiểu Côn biến thành hắc côn cao vài trượng, đám người Trần Dĩnh ngồi ở sau lưng Tiểu Côn, sau đó xuyên ngang qua hư không rời đi.
Chương 560 Chấn Động Lăng Vân Tông (1)
Tông (1)
Khương Phục Tiên chớp chớp mắt, Trần Mục hơi kinh ngạc, hắn dựa vào Trấn Thiên Ấn mới có thể tìm được vị trí của Trần Dĩnh, vị hôn thê lại có thể trực tiếp định vị, sức mạnh của Quang Minh Nữ Thần vượt xa tưởng tượng.
Trần Nghiêm và Đường Uyển chuẩn bị đến từ đường dâng hương, cảm tạ tổ tiên phù hộ Trần Mục bình an trở về.
Trần Mục nhìn thấy hành động của phụ mẫu, cười đề nghị: "Cha, nương, ta cũng đi."
Trần Hi và Trần Dao nhìn nhau cười một tiếng, hai người đồng thời mở miệng: "Chúng ta cũng đi."
Mọi người cùng nhau đến từ đường.
Trần Nghiêm dẫn đầu châm hương, sau đó đám người Trần Mục theo thứ tự dâng hương, cảm tạ tổ tiên phù hộ, Trần Mục không tin những thứ này, chỉ là tôn trọng tập tục.
Lúc dâng hương Trần Mục đột nhiên nhíu mày, hắn nhìn thấy khói xanh trước người vừa dâng lên liền tiêu tan.
Trần Mục cảm thấy không lành, hắn nhìn về phía vị hôn thê ở bên cạnh, vẻ mặt Khương Phục Tiên cũng ngưng trọng.
Hương hỏa tiêu tan, mang ý nghĩa có lẽ tổ tiên Trần gia đã mất, chỗ sâu trong tinh không có đại biến.
Mạn Đà La từng nói máu nhuộm tinh không, chỗ sâu trong tinh không xuất hiện biến cố, có chí cường giả chết đi, hỗn loạn sắp tới, chẳng lẽ người chết chính là tổ tiên Trần gia?
Sau khi dâng hương xong, Trần Nghiêm và Đường Uyển rất vui vẻ, bọn họ không biết biến cố ở chỗ sâu trong tinh không, Trần Mục cũng sẽ không nói chuyện này với mọi người.
Bọn họ không giúp được gì, cũng không thể để bọn họ lo lắng sợ hãi, Khương Phục Tiên đi đến bên cạnh Trần Mục, kéo cánh tay của hắn dịu dàng nói: "Hương hỏa tiêu tan, còn có một khả năng chính là tổ tiên Trần gia không muốn vị trí Trần gia bị bại lộ."
Hiện tại Trần Mục chỉ có thể nghĩ tới mặt tốt, có thể xác định là chỗ sâu trong tinh không xuất hiện biến cố, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ tinh không.
Dâng hương xong bọn họ đi tới tổ trạch, chủ yếu là muốn gia gia vui vẻ, Trần Tô và Trần Đồng vây quanh Trần Mục, hai người bọn họ thích nghe kể chuyện.
Trần Mục không am hiểu kể chuyện, bèn nói đơn giản một chút về những gì mình trải qua, hai vị tiểu bối nghe rất say sưa, Trần Hạo cũng nghe tới mê mẩn.
Khương Phục Tiên ở bên Đường Uyển, nói cho bà ta về lời khen của Huyền Vận Thần hậu và Đông Hoàng dành cho Trần Mục, còn nói có cơ hội sẽ mời bọn họ tới Thần Vực làm khách.
Trần Nghiêm ở bên cạnh Trần Thiên Nam: "Cha, tin tức Phục Tiên và Mục Nhi đính hôn hiện tại có thể công khai, hơn nữa bọn chúng muốn làm hôn lễ đơn giản."
Trần Thiên Nam nghe vậy cười gật đầu: "Bọn chúng thích khiêm tốn, việc này không cần khoa trương, lựa chọn ngày lành tháng tốt là được, chủ yếu là Dĩnh Dĩnh vẫn chưa trở về, nếu như nàng không ở đây nhất định phải làm ầm ĩ phạt nặng."
Trần Nghiêm cảm thấy phụ thân nói có lý, bây giờ cả nhà đều đang đợi Trần Dĩnh.
Trần Dao cũng nói những chuyện này cho Trần Hi biết, nàng ta nghe xong cũng cảm thấy vui vẻ vì Trần Mục.
Từ Yến đang hỏi chuyện Trần Hãn lịch luyện.
Trần Hãn có chút xấu hổ, hắn ta tới Yêu vực không nghiêm túc chiến đấu được bao nhiêu, theo Sở Vũ dạo chơi không ngờ rằng nàng ta lại là hồ ly tinh.
Trần Hi tự đề cử mình: "Phục Tiên tỷ, ta có thể chủ trì hôn lễ cho các ngươi."
"Được thôi."
Khương Phục Tiên gật đầu cười nhẹ.
Trần Mục đột nhiên đứng dậy: "Ta mang ra rất nhiều thần thụ, thần dược, còn có thần thổ từ trong Thần Khư bí cảnh, để lại một phần cho mọi người sử dụng, còn lại có thể trồng trọt ở xung quanh Trần gia."
Đám người Trần Thiên Nam chưa từng thấy thần thụ và thần dược, trong mắt đều mang theo hiếu kỳ.
"Sư tỷ, nàng giúp ta luyện hóa một phần thần dược, nhị ca, Tiểu Hãn, các ngươi tới giúp ta trồng thần dược."
"Được."
Trần Mục huy động toàn bộ cả nhà.
Thần dược bình thường tu tiên giả không cách nào sử dụng được, Khương Phục Tiên có thể giúp luyện hóa một phần, Trần Hạo và Trần Hãn theo Trần Mục trồng thần thụ ở chung quanh Trần gia.
Đất đai xung quanh bị thay đổi thành thần thổ, dưới lòng đất còn chôn lượng lớn thần thạch, chỉ có như thế này mới có thể chống đỡ được thần thụ và thần dược sinh trưởng.
Trải qua một đêm bận rộn, Trần gia tràn ngập linh khí nồng đậm, mạnh hơn trước kia không chỉ mười lần, cấm địa của thế lực siêu cấp cũng không bằng Trần gia.
Chung quanh Trần gia có rất nhiều thần dược, không cần sử dụng, hít thở ở trong hoàn cảnh như thế này, cũng có thể tăng tu vi lên rất lớn, Đại Tráng phụ trách trông coi thần dược và thần thụ của Trần gia.
Trần Mục xây dựng Tàng Thư các tại Trần gia, đặt cổ tịch mình lấy được tại vực ngoại trong lầu các, có thể cung cấp cho tộc nhân Trần gia sử dụng.
Những cổ tịch bày, rất nhiều thế lực siêu cấp đều không có, đây là trân tàng của cường giả Thần Vực.
Hôm sau, sáng sớm.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng Trần gia.
Sáng sớm Trần Hạo đã ở trong sân luyện kiếm, hắn ta cảm thấy tốc độ tu luyện nhanh hơn rất nhiều: "Sư tỷ, linh khí Trần gia nồng đậm, ta thậm chí không muốn quay về tông môn."
"Ta cũng vậy, mặc dù chàng là chấp sự của tông môn, nhưng nếu như chàng không muốn quay về tông môn, tông môn cũng sẽ không trách cứ chàng." Tạ Nhã khẽ cười nói.
Trần Hạo lắc đầu, nở nụ cười chất phác nói: "Chờ Tiểu Mục kết hôn, ta vẫn phải quay về, Huyền Kiếm tông đã bồi dưỡng chúng ta, ta vẫn phải báo đáp tông môn."
"Sau này Tô Tô và Đồng Đồng không cần vào tông môn, bọn chúng có thể có càng nhiều lựa chọn hơn."
Trần Hạo tiếp tục luyện kiếm, thiên phú của hắn ta không bằng Trần Hãn và Trần Dao, nhưng lại rất nỗ lực, bây giờ cũng là Kiếm Vương đỉnh phong, cách đột phá không xa.
Trần Mục và Khương Phục Tiên còn đang ngủ.
Trong phòng, bọn họ mặc đồ ngủ ôm nhau ngủ, Khương Phục Tiên mở mắt ra trước, nàng ta nhéo nhéo mặt Trần Mục, sau đó lại lặng lẽ hôn hắn.
"Phu quân."
"Chúng ta về Lăng Vân tông nhìn xem."
Trần Mục mở mắt ra: "Được, rất nhiều năm chưa trở về, có chút nhớ Tần sư tỷ."
Khương Phục Tiên véo tai Trần Mục.
"Sư tỷ!"
"Nói đùa thôi!"
"Ta xem về sau đệ còn dám nhây không!"
Khương Phục Tiên thay váy tuyết ưu nhã dày nặng chạm đất, tóc trắng rối tung đầy đầu.
Trần Mục đi tới diễn võ trường: "Dao Dao, các muội có muốn tới Lăng Vân tông không?"
Bình thường Trần Dao đều ở Trần gia tu luyện, rất ít khi rời khỏi Trần gia: "Nể mặt của Phục Tiên tỷ tỷ, muội theo huynh đến Lăng Vân tông nhìn xem."
Trong cơ thể Trần Mục, huyết mạch kim sắc xuất hiện chút điểm lấm tấm ngân sắc, đó là Quang Minh thần huy, chứa đựng Quang Minh thần lực mạnh mẽ, có thể xua tan hắc ám, chiếu sáng trần thế.
Trải qua ba tháng tu luyện, Trần Mục rốt cục sức cùng lực kiệt, hắn ngã vào trong lòng vị hôn thê, Khương Phục Tiên nhìn vị hôn phu ngủ say, khóe miệng hiện lên nụ cười hạnh phúc.
Nhục thân của Trần Mục hiện ra ánh bạc lộng lẫy, Khương Phục Tiên thoáng phất một cái, có ngân mang rơi xuống, lúc đạo ngân mang kia tới gần thân thể Trần Mục thì biến mất.
Khương Phục Tiên hài lòng gật đầu, trên người Trần Mục có tầng màn chắn đặc thù, có thể vạn pháp bất xâm.
Vừa rồi Khương Phục Tiên ra tay chính là để nghiệm chứng, có điều sau khi màn chắn đặc thù kia ngăn cản một lần công kích thì tiêu tan, lúc này đang chậm rãi ngưng tụ lại, ngưng tụ lại lần nữa có lẽ cần khoảng gần nửa ngày, cũng không phải là thật sự vô địch.
Tầng màn chắn này có thể ngăn cản một lần công kích vào lúc mấu chốt, không thể nghi ngờ chính là cứu mạng, Khương Phục Tiên ôm lấy Trần Mục đi tới gian phòng cách vách, ở đây có thùng tắm gỗ, trong phòng rất ấm áp.
Khương Phục Tiên xoa bóp từ đầu đến chân cho Trần Mục đang mệt mỏi, trong miệng dịu dàng nói: "Phu quân, bình thường đều là chàng hầu hạ ta, hôm nay sư tỷ hầu hạ chàng một lần."
Trần Mục ngủ rất say.
Thời điểm hắn mở mắt ra phát hiện mình mặc đồ ngủ, Khương Phục Tiên nằm ở trong lòng hắn, cảnh tượng trước mắt có chút quen thuộc: "Ta trở về rồi!"
Khương Phục Tiên mở mắt ra, mỉm cười nói: "Phu quân, chàng ngủ được thật đấy, đã ngủ hơn nửa tháng rồi."
Cả người Trần Mục cực kỳ dễ chịu, cảm giác có sức lực dùng không hết, hắn ôm lấy vị hôn thê hôn hai cái: "Sư tỷ, nàng thật tốt!"
Khương Phục Tiên vui cười nói: "Kỳ thật chúng ta vừa trở về được hai ngày, chờ ta trang điểm xong thì đi gặp mọi người."
"Để ta làm."
"Ta tự mình làm."
Giây phút Trần Mục và Khương Phục Tiên đẩy cửa ra, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào mặt.
Bắc Hoang, trời sáng khí trong.
Trong đình viện tràn ngập mùi thơm ngát của hoa cỏ.
Trần Mục ra ngoài vươn eo, toàn thân thoải mái cực kỳ, hắn mặc một thân bạch y, phong thần tuấn lãng, giống như trích tiên.
Khương Phục Tiên mặc váy trắng quá gối, toàn thân tản ra sức sống thanh xuân, da thịt phát ra ánh sáng óng ánh, tóc bạc dùng ngọc trâm cuộn lại.
"Vẫn là trong nhà thoải mái."
Mặt mày Trần Mục tràn đầy hơi thở hạnh phúc.
Khương Phục Tiên nhếch miệng lên: "Chàng thoải mái, chẳng lẽ không phải do sư tỷ phục vụ tốt?"
"Sư tỷ nhà ta tốt nhất!" Trần Mục nhìn cách ăn mặc thanh thuần của Khương Phục Tiên, có loại cảm giác thật kỳ diệu, có lẽ là cảm giác mối tình đầu.
Soạt!
Trần Dao đáp từ trên trời xuống.
Nàng ta hóa thành kim quang vọt tới gần.
Trần Mục thấy thế mỉm cười giơ tay, bàn tay của Trần Dao và bàn tay của Trần Mục đụng vào nhau.
Bịch!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Trần Dao bị đánh lui ra ngoài mấy bước, đầu đầy tóc đen đều đang phấp phới: "Hừ!"
Kế tiếp Tiểu Hắc xông tới, nó hưng phấn mà bổ nhào vào trong ngực Trần Mục nũng nịu làm nũng.
Trần Mục xoa nhẹ đầu của nó, hắn nhìn Trần Dao: "Dao Dao, có nhớ ca không?"
"Đương nhiên là không nhớ."
Trần Dao ngạo kiều lắc đầu.
Nàng ta vừa muốn thử xem tu vi của Trần Mục mới phát hiện chênh lệch giữa mình và hắn càng lúc càng lớn.
Khương Phục Tiên vui vẻ nói: "Dao Dao, muội thật là xinh đẹp, còn đẹp hơn cả tiên tử."
Trần Dao đi tới bên cạnh Khương Phục Tiên, khuôn mặt hiện lên nụ cười khó thấy, lanh lảnh nói: "Phục Tiên tỷ tỷ, vẫn là tỷ xinh đẹp nhất."
"Hai người đều đẹp."
Lời của Trần Mục hai nữ tử đều thích.
"Sao Dĩnh Dĩnh còn chưa trở về?" Trần Mục cảm ứng được đám người Trần Dĩnh vẫn đang ở Huyền Châu.
"Tỷ tỷ bọn họ thích chơi ở bên ngoài." Trần Dao tùy ý nói, đột nhiên nàng ta nghĩ đến cái gì đó: "Ca, năm ngoái có phải huynh từng trở về không?"
"Xem như thế đi, ý thức của ta từng trở về, lúc ấy chỉ có muội phát giác được." Trần Mục nhìn Trần Dao, dù sao cũng là muội muội ruột.
"Muội biết ngay mà."
Trần Dao ngẩng đầu lên kiêu ngạo.
"Lần này huynh trở về muội cũng biết, hai người ở trong phòng nghỉ ngơi, nên không tới quấy rầy." Trần Dao nhếch miệng lên, trong mắt có chút đắc ý.
Trần Mục biết tính cách của tiểu muội, ngoài miệng ngạo kiều, trong lòng lại vô cùng quan tâm người nhà, hắn đưa tay nhẹ nhàng gõ gõ cái trán Trần Dao.
"Hừ!"
Ánh mắt của Trần Dao trở nên vừa dữ vừa đáng yêu.
"Phục Tiên tỷ tỷ, tỷ xem Trần Mục, huynh ấy từ nhỏ đã thích cốc muội." Trần Dao nhìn về phía Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên đưa tay véo tai Trần Mục, lạnh giọng nói: "Về sau không cho phép cốc Dao Dao."
"Sư tỷ, dừng dừng, nàng như thế này làm cho ta thật mất mặt, uy nghiêm của ta ở đâu?"
"Ha ha ha, không cần phải giấu, mọi người chúng ta đều biết huynh sợ Phục Tiên tỷ tỷ."
Khương Phục Tiên chỉ là nói đùa, cũng không có làm dáng, nàng ta mỉm cười buông tay ra, Tiểu Hắc ở trong ngực Trần Mục cười tới bốn chân chổng lên trời.
Trần Dao nhiệt tình nói: "Phục Tiên tỷ tỷ, lần này hai người trở về, phải ở Trần gia chơi mấy ngày, muội còn muốn theo tỷ thảo luận tu hành."
"Ừm."
Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu.
Trong lòng Trần Mục biết rõ, trạng thái hiện tại của vị hôn thê rất khó để ở lại nhân gian quá lâu, bây giờ nàng ta phải áp chế tu vi mới có thể miễn cưỡng ở lại nhân gian.
Trần Mục quan sát Trần Dao, nàng ta đã trưởng thành thành tiên tử duyên dáng yêu kiều, hai bên là tóc ngang vai, tóc đen ở giữa dùng dây đỏ buộc lại.
Mặc dù Trần Dao không thường xuyên ra ngoài, nhưng các nơi đều thịnh truyền nàng ta là tiên tử đẹp nhất Bắc Hoang.
Hiện tại nàng ta là Thất phẩm Kiếm Thánh trung kỳ, phóng tầm mắt khắp Hoang Châu đều là cường giả có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bạch Thanh Hoan đã rất nhiều năm chưa tới Trần gia, bởi vì nàng ta không có gì có thể dạy, mấy năm gần đây đều là Trần Dao tự mình ở nhà tu luyện.
Trần Mục đặt Tiểu Hắc xuống dưới đất, sau đó lấy mấy cái bình ngọc ra, trong đó có thần dịch kim sắc, có căn nguyên thần lôi, còn có thần đan hiếm thấy.
"Dao Dao, những tài nguyên này hẳn là có thể trợ giúp muội nhanh chóng đột phá đến Kiếm Thánh đỉnh phong."
Chương 557 Huynh Đệ Đoàn Tụ (2)
Trần Mục cho tiểu muội những tài nguyên này, chủ yếu là trong nhà người có thể sử dụng cũng chỉ có Trần Dao.
Trần Dao nhận lấy tài nguyên trân quý, nhướn mày cười xinh đẹp nói: "Vậy tha thứ cho huynh lần này."
Kế tiếp Trần Mục lấy mấy cái thần hạch ra, còn nhắc nhở: "Dao Dao, những thần hạch này không dễ dàng luyện hóa, từ từ luyện hóa, hiểu chưa?"
"Được."
Trần Dao nhận lấy thần hạch.
Mỗi lần Trần Mục trở về nàng ta đều rất vui vẻ, chỉ là trên mặt giả vờ như rất không quan tâm.
Khương Phục Tiên yêu ai yêu cả đường đi, cũng thích muội muội của Trần Mục, đối xử với các nàng cực kỳ dịu dàng.
Trần Mục nắm tay Khương Phục Tiên: "Dao Dao, chúng ta cùng đi thăm phụ mẫu."
"Được."
Trần Dao cũng kéo tay Khương Phục Tiên, Tiểu Hắc theo ở phía sau bọn họ.
Trong đình viện của phụ mẫu.
Trần Nghiêm đang dạy Đường Uyển luyện kiếm.
Trước kia Đường Uyển không có tu luyện gì, hiện tại Trần gia dồi dào tài nguyên, bà ta cũng trở thành cường giả Kiếm Hậu, Trần Nghiêm không có việc gì thì sẽ cầm tay dạy bà ta luyện kiếm.
"Cha, nương."
"Bá phụ, bá mẫu."
Trần Nghiêm và Đường Uyển nhìn thấy Trần Mục và Khương Phục Tiên, kích động nói: "Mục Nhi, Phục Tiên!"
Trần Nghiêm mạnh mẽ ôm lấy Trần Mục.
Đường Uyển lôi kéo bàn tay nhỏ nhắn của Khương Phục Tiên, hai tay đều đang run rẩy, trong hốc mắt có nước mắt đang đảo quanh, những năm này đều trông mong bọn họ có thể trở về sớm một chút.
Người một nhà ngồi trong đình trò chuyện.
Trên mặt Trần Mục mang theo vui vẻ, trịnh trọng nói: "Cha, nương, ta đã gặp phụ mẫu của Phục Tiên, bọn họ đối xử với ta rất tốt, cũng đồng ý hôn ước của hai chúng ta, bây giờ Thần Vực cũng biết chuyện này, ta và sư tỷ trở về quyết định công khai hôn ước với bên ngoài."
Đường Uyển và Trần Nghiêm nghe được tin tức này, rất vui vẻ, Trần Dao không có cảm giác gì, ca ca và Phục Tiên tỷ tỷ ở bên nhau, vì sao còn phải công khai?
Giọng nói của Khương Phục Tiên dịu dàng, nói: "Bá mẫu, hi vọng ngài có thể thích sợi dây chuyền này."
Đó là một sợi dây chuyền màu bạc, nhìn có vẻ rất trân quý, Đường Uyển rất thích, nhưng bà ta không biết nói cái gì cho phải: "Phục Tiên, mỗi lần ngươi tới đều chuẩn bị lễ vật cho ta, ta cũng thật ngại."
Khương Phục Tiên cười ngọt ngào nói: "Bá mẫu, đây là mẫu thân của ta chuẩn bị cho ngài, ngài nhận lấy đi."
Đường Uyển mỉm cười nhận lấy lễ vật.
Sau đó Khương Phục Tiên lấy nhẫn ngọc ra: "Bá phụ, đây là mẫu thân của ta tặng ngài."
Nhẫn ngọc trắng bạc tản ra ánh sáng nhu hòa, đeo ở bên người có thể kéo dài tuổi thọ, hai thứ đồ này đều là bảo bối cực kỳ dưỡng sinh.
Trần Nghiêm kích động nói không ra lời.
Trần Mục biết rõ, những vật này rất trân quý, Khương Phục Tiên nói khẽ: "Dao Dao, mẫu thân của ta chỉ chuẩn bị lễ vật cho bá mẫu và bá phụ, tỷ tỷ lúc đi vội vàng, không có chuẩn bị lễ vật cho các ngươi."
Trần Dao vui vẻ nói: "Phục Tiên tỷ tỷ, chỉ cần tỷ có thể tới Trần gia làm khách là tốt rồi."
Trên mặt Khương Phục Tiên phớt hồng: "Bá phụ, bá mẫu, nếu như có thể, ta muốn trong khoảng thời gian gần nhất này hoàn thành hôn lễ với sư đệ."
Trần Nghiêm và Đường Uyển đầu tiên là sững sờ, có chút không biết phải làm sao, sau đó liên tục gật đầu, Trần Mục và Khương Phục Tiên hoàn thành hôn lễ, trước kia bọn họ không dám nghĩ tới, nhưng lần này là Khương Phục Tiên chủ động nhắc đến.
"Được chứ!"
Trần Dao cười vui vẻ nhất.
Trần Mục lại không vui vẻ như vậy, hắn biết sư tỷ phải trở về Thần Vực, không muốn để lại tiếc nuối.
Khương Phục Tiên có sức mạnh cường đại sánh ngang với Mạn Đà La, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, chỗ sâu trong tinh không xuất hiện hỗn loạn, Thần Vực cần sức mạnh của nàng ta.
"Ta muốn hôn lễ đơn giản một chút."
Khương Phục Tiên nhìn phụ mẫu của Trần Mục.
Trần Nghiêm nghiêm túc nói: "Phục Tiên, nếu như ngươi không thích náo nhiệt, chúng ta có thể giản lược."
Đường Uyển gật đầu, mỉm cười nói: "Dĩnh Dĩnh còn ở bên ngoài, hay là thông báo cho nàng trở về, nếu như nàng bỏ lỡ hôn lễ, khẳng định sẽ ồn ào rất lâu."
Trần Mục nhìn về phía vị hôn thê, Khương Phục Tiên vui vẻ đồng ý: "Được, đợi Dĩnh Dĩnh trở về trước, sau đó lại tìm gia gia thương lượng ngày tốt."
Khương Phục Tiên để tay trên mu bàn tay Trần Mục, Trần Mục lật bàn tay ra, hai người mười ngón đan xen, bọn họ nhìn đối phương, đồng thời mỉm cười.
Trần Mục nói chuyện với phụ mẫu, kể về những gì trải qua khi tiến về tinh không, Đường Uyển và Trần Nghiêm thích nghe.
Tới gần giữa trưa, Đường Uyển vui vẻ nói: "Mục Nhi, tối nay nương làm đồ ăn ngon cho các ngươi, đến lúc đó các ngươi phải qua đây."
Đường Uyển đã rất lâu chưa xuống bếp, bình thường bà ta đều là luyện hóa linh thạch tu luyện, không cảm thấy đói khát, nhưng Trần Mục trở về, nhất định phải đích thân xuống bếp.
Trần Mục và Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu.
Trần Dao mỉm cười nói: "Đám người Trần Tô ở diễn võ trường tu luyện, chúng ta đi xem một chút đi."
Trần Mục và Khương Phục Tiên theo Trần Dao đi tới diễn võ trường, chỉ thấy Trần Tô cùng Trần Đồng cầm đoản kiếm, hai người bọn họ nhìn trông chỉ có bảy tám tuổi.
"Tiểu cô!"
Trần Tô bổ nhào vào trong lòng Trần Dao.
Trần Đồng cũng đi tới gần, mắt to của hắn ta nhìn chằm chằm Trần Mục và Khương Phục Tiên, không tự chủ mà vò đầu, dáng vẻ này rất giống Trần Hạo.
Trần Uy và Trần Thiên Nam ở rìa biên diễn võ trường, bọn họ đang giám sát hai tiểu bối tu luyện, cả nhà đều nhìn hai bọn họ chằm chằm, Trần Tô và Trần Đồng từ nhỏ đã nhận được giáo dục tốt nhất, đều là thiên kiêu.
"Gia gia, đại bá."
Trần Mục cùng Khương Phục Tiên đồng thời gọi.
Trần Thiên Nam và Trần Uy kích động gật đầu: "Mục Nhi, cuối cùng các ngươi cũng trở về rồi."
Trần Mục rời đi nhiều năm, trên dưới Trần gia đều ngóng trông hắn có thể bình an trở về.
Trần Uy vội vàng nói: "Đồng Đồng, Tô Tô, đây là tam thúc của các ngươi, vị này là Khương tiên tử, nàng là tông chủ Lăng Vân tông, sư tỷ của tam thúc các ngươi, Kiếm Thánh lợi hại nhất Hoang Châu chúng ta."
"Oa!"
"Tam thúc!"
"Tiên tử tỷ tỷ!"
Trần Tô và Trần Đồng nhiệt tình nói.
Trần Mục cười gật đầu, nhưng hắn cứ cảm thấy kỳ kỳ chỗ nào: "Đây không phải là tỷ tỷ, đây là vị hôn thê của tam thúc, về sau các ngươi phải gọi tam thẩm."
Khương Phục Tiên che miệng cười khẽ.
"Tam thẩm!"
Chương 558 Huynh Đệ Đoàn Tụ (3)
Trần Tô và Trần Đồng gọi lại lần nữa.
Trần Thiên Nam và Trần Dao đều cười ra tiếng.
Trần Mục khẽ bóp mặt Trần Đồng: "Hai người các ngươi ở nhà có nhớ cha nương hay không?"
Trần Đồng và Trần Tô lắc đầu: "Phụ thân bọn họ thường cách một đoạn thời gian thì sẽ trở lại thăm chúng ta."
"Tam thúc, cha ta thường xuyên kể chuyện của thúc cho chúng ta nghe, ông ấy nói thúc là tu tiên giả lợi hại nhất Bắc Hoang!" Trong mắt Trần Đồng ẩn chứa sự ngưỡng mộ.
Đôi mắt Trần Tô sáng ngời, nàng ta hiếu kỳ nói: "Tam thẩm, thẩm với tam thúc ai lợi hại hơn?"
"Đương nhiên là tam thúc ngươi lợi hại!" Khương Phục Tiên cũng chớp mắt dí dỏm, Trần Tô nghi ngờ nói: "Thế nhưng cha ta nói, chỉ có ngài có thể trấn trụ được tam thúc."
"Ha ha ha."
Trần Mục không khỏi bật cười ra tiếng.
Trần Dao và Trần Thiên Nam đều thoải mái cười to.
Trần Uy lớn tiếng nói: "Đợi lát nữa ta phái người thông báo cho Hạo Nhi, mỗi lần hắn trở về đều hỏi ngươi, sợ bỏ lỡ cơ hội gặp mặt với ngươi."
Trần Mục mỉm cười nói: "Đại bá, ngài không cần phái người, ta đi đón nhị ca."
Trần Uy cười gật đầu.
Trần Mục mở miệng nói: "Tiểu Hãn ở Yêu vực phương bắc, không tính là xa, ta có thể đón bọn họ trở về, sau đó lại liên hệ với đám Trần Dĩnh."
Trần Thiên Nam vui vẻ nói: "Được, được, được, Trần Hạo và Tạ Nhã mỗi năm đều trở về, Dĩnh Dĩnh cùng Tiểu Hãn ra ngoài đã nhiều năm chưa trở lại."
Sau khi nói xong, Khương Phục Tiên ở diễn võ trường chỉ điểm cho Trần Dao tu hành, thuận tiện dạy bảo hai tỷ đệ Trần Tô và Trần Đồng, bọn họ đều đang nghiêm túc nghe.
Trần Dao huyết mạch phản tổ, trên con đường tu tiên chưa bao giờ gặp trở ngại, nếu như vẫn cứ thuận lợi như vậy, thì có lẽ qua mấy năm nữa nàng ta sẽ phải đối mặt với khốn cảnh độ kiếp, đối với nàng ta mà nói là thử thách rất khó.
Tốc độ tu hành của Trần Đồng và Trần Tô rất nhanh, hai người bọn họ không có nghiêm khắc như lúc các bậc bề trên tu hành, dưới sự tẩm bổ của đại lượng tài nguyên, tuổi còn nhỏ đều đã đến cảnh giới Kiếm Hậu.
Trần gia có Trần Mục, Trần Dĩnh, Trần Dao, là gia tộc tu tiên đứng đầu chân chính, còn có vãn bối ưu tú, tương lai rất đáng mong chờ.
Trần Mục khởi động thần thuyền màu xanh lam tiến về Yêu vực phương bắc, chuẩn bị đi đón Trần Hãn trước, sau đó đi đón Trần Hạo và Tạ Nhã, hắn dùng Trấn Thiên Ấn phát giác được thiếu nữ áo đỏ bên cạnh Trần Hãn không thích hợp, quyết định tới bên Trần Hãn xem trước.
Yêu vực phương bắc.
Nơi này cỏ cây phong phú, sinh cơ bừng bừng, không tràn ngập gió tuyết giống hai mươi năm trước, số lượng yêu thú càng ngày càng nhiều, nhưng không xuống phía nam nữa.
Thanh niên tráng kiện vác kiếm đi ở phía trước, hổ yêu vằn đỏ trắng đi theo ở phía sau, trên lưng hổ yêu có thiếu nữ áo đỏ mảnh mai đang ngồi.
Đột nhiên, không gian chấn động, thanh niên quay đầu, Trần Hãn nhìn không gian rách ra, thần thuyền màu xanh lam bay ngang trời xuất hiện, bóng dáng quen thuộc đứng ở đầu thuyền.
"Tam ca!"
Trần Hãn hưng phấn nói.
Trần Mục dịch chuyển đến trước mặt Trần Hãn, hai tay của hắn ôm lấy Trần Hãn, vỗ nhẹ phía sau lưng hắn ta: "Một mình ra ngoài lịch luyện, không sợ gặp phải nguy hiểm sao?"
"Tam ca, đệ đang học đối mặt với nguy hiểm như thế nào." Ánh mắt Trần Hãn kiên định.
Hắn ta có niềm tin trở thành cường giả.
Đại Tráng chạy tới nằm bò ở trước mặt Trần Mục, thiếu nữ áo đỏ bước xuống mặt đất, dáng người nàng ta mảnh mai, phảng phất như một trận gió cũng có thể thổi ngã.
Trần Hãn vội vàng giới thiệu: "Tiểu Vũ, đây chính là tam ca mà ta từng nói với ngươi, huynh ấy vô cùng lợi hại, còn từng giết chết Kiếm Tiên ở trên trời."
"Tam ca."
Thiếu nữ áo đỏ ngại ngùng nói.
Trần Mục cười hỏi: "Tiểu Hãn, đệ và vị cô nương này là quen biết như thế nào?"
Vẻ mặt Trần Hãn kiêu ngạo nói: "Tam ca, thời điểm đệ lịch luyện ở Yêu vực, gặp phải Sở Vũ bị yêu thú truy sát, thuận tay cứu nàng, bây giờ nàng không chỗ nương tựa, đệ bèn dẫn nàng theo, bởi vì sống ở bên ngoài không tiện đệ đang định mang nàng về nhà."
Trần Mục nhìn chằm chằm Sở Vũ, nhàn nhạt nói: "Nói, ngươi tiếp cận Tiểu Hãn có mục đích gì?"
Sở Vũ cảm giác được uy áp đáng sợ, nàng ta quỳ trên mặt đất tại chỗ, hai tay thả xuống mặt đất, trán dập đầu trên đất: "Tam ca, ta thích Tiểu Hãn mới đi theo hắn, không có ác ý."
Trần Hãn lôi kéo cánh tay Sở Vũ: "Tiểu Vũ, đừng sợ, tam ca của ta sẽ không tổn thương ngươi."
Trần Mục đưa tay, ánh sáng tím vàng vọt ra, Trần Hãn bị đẩy ra, trên trán Sở Vũ xuất hiện tai cáo, sau lưng xuất hiện đuôi hồ ly.
Trong mắt Trần Hãn ẩn chứa sự kinh ngạc, không dám tin nói: "Tiểu Vũ, ngươi là hồ ly tinh!"
Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh nói: "Nàng ta không phải hồ ly tinh đơn giản, mà chính là Yêu Thánh ngàn năm."
Sở Vũ cũng không giả bộ yếu đuối, nàng ta ngẩng đầu lên, cường thế nói: "Ta là hồ yêu không sai, nhưng nếu như ta muốn hại Trần Hãn, hắn có thể sống đến bây giờ? Nếu như không phải ta một đường đuổi những đại yêu khác đi, hắn có thể thoải mái hoành hành tại Yêu vực?"
Trần Hãn biết mình bị lừa gạt, có chút thất vọng, khó trách trên đường lại nhẹ nhõm như thế, còn tưởng là do mình quá mạnh, không nghĩ tới là do Sở Vũ doạ chạy.
"Vậy tại sao ngươi lại theo ta?"
Trên mặt Trần Hãn mang vẻ nghi hoặc.
Sở Vũ nhìn Trần Hãn, thở dài nói: "Thật xin lỗi, ta vốn không muốn lừa ngươi, đại trưởng lão bảo ta bảo vệ ngươi, nàng nói ngươi là tiểu bối Trần gia, nếu như ngươi xảy ra chuyện tại Yêu vực, nàng lo lắng Yêu vực sẽ bị san bằng."
"Thì ra là thế."
Trần Hãn có chút mất mát lắc đầu.
Người cường giả Yêu vực sợ thật ra là Trần Mục.
Trần Mục thấy Sở Vũ không có ác ý, biểu cảm lạnh nhạt nói: "Ngươi đi đi."
Sở Vũ đứng dậy, nàng ta nhìn Trần Hãn, giọng nói dịu dàng: "Ngươi đã nói muốn cưới ta!"
"Là ngươi gạt ta trước, nếu nương của ta biết ta muốn cưới hồ ly tinh, khẳng định sẽ đánh chết ta." Trần Hãn quyết tâm quay người, không nhìn Sở Vũ nữa.
Trần Mục lắc đầu, nếu như hắn không phát hiện ra có lẽ Trần Hãn thật sự sẽ cưới hồ ly tinh này.
Chương 559 Huynh Đệ Đoàn Tụ (4)
"Tam ca, chúng ta đi."
"Đi thôi."
Trần Mục mang theo Trần Hãn và Đại Tráng trở lại thần thuyền, để lại Sở Vũ dậm chân tại chỗ: "Trần Hãn, ngươi đừng hối hận, rất nhiều Yêu Thánh theo đuổi lão nương."
Thần thuyền màu xanh lam biến mất trên không trung.
Trong hư không, Trần Hãn quay đầu, nhẹ giọng thở dài, tâm hồn đơn thuần chịu thương tổn, Trần Mục cười hỏi: "Thế nào, không nỡ?"
Trần Hãn gật đầu, có chút hổ thẹn nói: "Tam ca, huynh đừng nói việc này với mọi người."
Trên mặt Trần Mục nở nụ cười, cổ vũ nói: "Đệ còn trẻ, về sau chú ý là được."
Ánh mắt Trần Hãn kiên định, nghiêm túc nói: "Sau này đệ trở thành Kiếm Thánh sẽ lại tới Yêu vực tìm nàng."
Trần Mục vỗ vỗ bả vai Trần Hãn, không nói gì thêm: "Chúng ta đi Huyền Kiếm tông đón nhị ca."
Huyền Kiếm tông.
Lúc Thần thuyền xuất hiện cả tông môn đều chấn động, Bạch Thanh Hoan bế quan cũng lập tức xuất quan, nàng ta mặc một bộ bạch y, ánh mắt nhìn trên cao.
"Trần Mục, ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy, dọa ta một trận!" Bạch Thanh Hoan hét với trên cao.
Trần Mục xuất hiện ở Huyền Kiếm tông, hắn chắp tay nói: "Bạch tỷ, đã lâu không gặp, tu vi hiện tại của ngươi phóng tầm mắt khắp Vạn Tượng đại lục cũng là đứng đầu nha."
Bạch Thanh Hoan đánh giá Trần Mục, khẽ thở dài: "So với ngươi thì kém xa."
Chào hỏi Bạch Thanh Hoan xong, bọn họ liền đến bên ngoài động phủ của Trần Hạo và Tạ Nhã, hai người cũng vì động tĩnh vừa rồi mà tỉnh táo lại từ trong bế quan, hai phu thê rời khỏi động phủ.
"Tam đệ, Tiểu Hãn."
"Nhị ca, Tiểu Nhã tỷ."
Ba huynh đệ ôm nhau cười to ha ha.
Trên mặt Tạ Nhã cũng nở nụ cười: "Tam đệ, Trần Hạo thường xuyên nhắc đến ngươi, cuối cùng cũng chờ được ngươi."
Trần Mục ôm bả vai Trần Hạo: "Nhị ca, chúng ta về Trần gia uống hai chén."
"Được, thuận tiện nói về những gì ngươi trải qua ở tinh không." Trần Hạo lộ ra nụ cười thật thà.
Trên đường trở về Trần gia, Trần Mục nói cho Trần Hạo những gì trải qua lúc tiến về tinh không, kỳ thật thứ có thể nói cũng không nhiều, phần lớn thời gian là tu luyện với sư tỷ, cái này chắc chắn không thể nói, cũng chỉ có chuyện Thần Khư bí cảnh có thể nói.
Trần Mục nói cho bọn họ những việc từng trải trong Thần Khư bí cảnh, nghe thấy Trần Mục khổ chiến với Thần vương, hai huynh đệ đều sôi trào nhiệt huyết, bọn họ đều đang lấy Trần Mục làm mục tiêu tu luyện.
Chạng vạng tối.
Đám người Trần Mục trở lại Trần gia.
Trần Hạo và Tạ Nhã trở về xem bọn trẻ, Trần Hãn nhiều năm chưa về, đi về thăm phụ mẫu trước.
Trần Mục đến đình viện của phụ mẫu, Khương Phục Tiên và Trần Dao trò chuyện ở trong đình.
Hai nữ tử vốn đang vừa nói vừa cười, nhưng lúc Trần Mục đến gần các nàng lại không nói nữa.
"Sao hai người lại không nói nữa?"
"Phục Tiên tỷ tỷ vừa mới khen huynh các kiểu đấy."
"Sư tỷ, bình thường cũng không nghe thấy nàng khen ta, khen ta cái gì, Dao Dao, nói cho ta nghe một chút."
Khương Phục Tiên nháy mắt với Trần Dao, cười duyên nói: "Dao Dao, không được nói cho hắn biết."
"Đúng, không thể để cho huynh đắc ý."
Trần Dao ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ ngạo kiều.
Thời điểm Trần Mục và vị hôn thê ở trong đình viện nói chuyện, Trần Nghiêm và Đường Uyển đến nhà bếp làm đồ ăn, rất nhanh ba bát mì trường thọ nóng hổi được bọn họ bưng ra, mùi thơm xông vào mặt.
Khương Phục Tiên đứng dậy, Đường Uyển nhiệt tình nói: "Phục Tiên, ngươi mau ngồi xuống, bá mẫu cũng không chuẩn bị sơn hào hải vị, chỉ có một tô mì trường thọ chiêu đãi ngươi."
"Cám ơn bá mẫu."
Hai tay Khương Phục Tiên bưng bát qua, nàng ta nhắm hai mắt hít hà, nở nụ cười xinh đẹp: "Thơm quá."
Trần Mục và Trần Dao đều có một bát.
Trong đình viện có cái bàn đá, bọn họ ngồi vây quanh cùng ăn mì, Khương Phục Tiên ăn mì trường thọ, nàng ta nhìn sang Trần Mục cũng đang ăn mì, lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Trần Dao nghĩ đến khi còn bé, những ngày cùng Trần Mục và Trần Dĩnh ăn mì với nhau, trong lòng rất vui vẻ.
Nghe được tin Trần Mục trở về, sau khi Trần Hi từ Hắc Thạch thành trở lại, lập tức chạy tới.
"Tiểu Mục, Phục Tiên tỷ."
Trên mặt Trần Hi mang theo vui mừng tới gần, bọn họ vừa ăn xong mì trường thọ, Trần Mục khen ngợi nói: "Đại tỷ, ngươi bây giờ càng ngày càng đẹp!"
"Nào có?"
Trần Hi nhướn mày.
Khương Phục Tiên gật đầu cười khẽ.
Trần Dao lanh lảnh nói: "Đại tỷ, qua đây ngồi, đợi lát nữa ta kêu nhị ca bọn họ đến, chúng ta đã rất lâu không có trò chuyện cùng nhau rồi."
"Được."
Trần Hi cũng rất hoài niệm.
Trong đình viện trở nên náo nhiệt, trên mặt Trần Nghiêm và Đường Uyển đều nở nụ cười vui sướng, từ khi bọn trẻ trưởng thành, thời gian gặp nhau càng lúc càng ngắn.
"Đáng tiếc Dĩnh Dĩnh không ở đây, nếu như nàng ở đây thì trong nhà chắc chắn càng náo nhiệt." Trần Hi khẽ thở dài.
Trần Dao gật đầu: "Nếu tỷ của ta ở trong nhà nửa năm, đoán chừng có thể dỡ luôn ngôi nhà."
Trần Mục thông qua Trấn Thiên Ấn cảm ứng được vị trí của Trần Dĩnh: "Dĩnh Dĩnh ở Huyền Châu, tuy rằng biết vị trí, nhưng liên hệ với nàng vẫn là rất phiền phức."
Khương Phục Tiên vừa vung một cái, ánh bạc thánh khiết phá không đi xa, Trần Mục phát hiện cỗ thánh huy này rơi xuống Huyền Châu, ngay tại bên người Trần Dĩnh.
Huyền Châu, bên trong rừng rậm nguyên thủy, Trần Dĩnh đang nướng thịt hung thú, nàng ta mặc váy đỏ, đôi mắt đỏ thẫm như là ma nữ.
Tiểu Bạch lăn qua lăn lại ở bên cạnh đống lửa, nó thích chạy khắp nơi, cho nên theo Trần Dĩnh, Tiểu Hắc thích ngủ, liền đi theo bên người Trần Dao.
Dáng vẻ của Thất Thất không thay đổi, nàng ta ngồi ở trên lưng Côn Tử, lúc này đang đợi ăn.
Thánh huy rơi xuống.
Trần Dĩnh cảm ứng được, nàng ta nhận được tin tức Khương Phục Tiên truyền đến, hưng phấn nói: "A! Ca của ta và Phục Tiên tỷ trở về rồi, chúng ta mau về nhà."
Tiểu Côn cũng kích động nói: "Được thôi! Không biết đại ca có mang tin tức của phụ thân ta về không."
"Ta cũng muốn biết tin tức của phụ thân." Trong mắt Thất Thất mang theo chờ mong.
Bọn họ không quan tâm tới việc ăn đồ ăn, Tiểu Côn biến thành hắc côn cao vài trượng, đám người Trần Dĩnh ngồi ở sau lưng Tiểu Côn, sau đó xuyên ngang qua hư không rời đi.
Chương 560 Chấn Động Lăng Vân Tông (1)
Tông (1)
Khương Phục Tiên chớp chớp mắt, Trần Mục hơi kinh ngạc, hắn dựa vào Trấn Thiên Ấn mới có thể tìm được vị trí của Trần Dĩnh, vị hôn thê lại có thể trực tiếp định vị, sức mạnh của Quang Minh Nữ Thần vượt xa tưởng tượng.
Trần Nghiêm và Đường Uyển chuẩn bị đến từ đường dâng hương, cảm tạ tổ tiên phù hộ Trần Mục bình an trở về.
Trần Mục nhìn thấy hành động của phụ mẫu, cười đề nghị: "Cha, nương, ta cũng đi."
Trần Hi và Trần Dao nhìn nhau cười một tiếng, hai người đồng thời mở miệng: "Chúng ta cũng đi."
Mọi người cùng nhau đến từ đường.
Trần Nghiêm dẫn đầu châm hương, sau đó đám người Trần Mục theo thứ tự dâng hương, cảm tạ tổ tiên phù hộ, Trần Mục không tin những thứ này, chỉ là tôn trọng tập tục.
Lúc dâng hương Trần Mục đột nhiên nhíu mày, hắn nhìn thấy khói xanh trước người vừa dâng lên liền tiêu tan.
Trần Mục cảm thấy không lành, hắn nhìn về phía vị hôn thê ở bên cạnh, vẻ mặt Khương Phục Tiên cũng ngưng trọng.
Hương hỏa tiêu tan, mang ý nghĩa có lẽ tổ tiên Trần gia đã mất, chỗ sâu trong tinh không có đại biến.
Mạn Đà La từng nói máu nhuộm tinh không, chỗ sâu trong tinh không xuất hiện biến cố, có chí cường giả chết đi, hỗn loạn sắp tới, chẳng lẽ người chết chính là tổ tiên Trần gia?
Sau khi dâng hương xong, Trần Nghiêm và Đường Uyển rất vui vẻ, bọn họ không biết biến cố ở chỗ sâu trong tinh không, Trần Mục cũng sẽ không nói chuyện này với mọi người.
Bọn họ không giúp được gì, cũng không thể để bọn họ lo lắng sợ hãi, Khương Phục Tiên đi đến bên cạnh Trần Mục, kéo cánh tay của hắn dịu dàng nói: "Hương hỏa tiêu tan, còn có một khả năng chính là tổ tiên Trần gia không muốn vị trí Trần gia bị bại lộ."
Hiện tại Trần Mục chỉ có thể nghĩ tới mặt tốt, có thể xác định là chỗ sâu trong tinh không xuất hiện biến cố, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ tinh không.
Dâng hương xong bọn họ đi tới tổ trạch, chủ yếu là muốn gia gia vui vẻ, Trần Tô và Trần Đồng vây quanh Trần Mục, hai người bọn họ thích nghe kể chuyện.
Trần Mục không am hiểu kể chuyện, bèn nói đơn giản một chút về những gì mình trải qua, hai vị tiểu bối nghe rất say sưa, Trần Hạo cũng nghe tới mê mẩn.
Khương Phục Tiên ở bên Đường Uyển, nói cho bà ta về lời khen của Huyền Vận Thần hậu và Đông Hoàng dành cho Trần Mục, còn nói có cơ hội sẽ mời bọn họ tới Thần Vực làm khách.
Trần Nghiêm ở bên cạnh Trần Thiên Nam: "Cha, tin tức Phục Tiên và Mục Nhi đính hôn hiện tại có thể công khai, hơn nữa bọn chúng muốn làm hôn lễ đơn giản."
Trần Thiên Nam nghe vậy cười gật đầu: "Bọn chúng thích khiêm tốn, việc này không cần khoa trương, lựa chọn ngày lành tháng tốt là được, chủ yếu là Dĩnh Dĩnh vẫn chưa trở về, nếu như nàng không ở đây nhất định phải làm ầm ĩ phạt nặng."
Trần Nghiêm cảm thấy phụ thân nói có lý, bây giờ cả nhà đều đang đợi Trần Dĩnh.
Trần Dao cũng nói những chuyện này cho Trần Hi biết, nàng ta nghe xong cũng cảm thấy vui vẻ vì Trần Mục.
Từ Yến đang hỏi chuyện Trần Hãn lịch luyện.
Trần Hãn có chút xấu hổ, hắn ta tới Yêu vực không nghiêm túc chiến đấu được bao nhiêu, theo Sở Vũ dạo chơi không ngờ rằng nàng ta lại là hồ ly tinh.
Trần Hi tự đề cử mình: "Phục Tiên tỷ, ta có thể chủ trì hôn lễ cho các ngươi."
"Được thôi."
Khương Phục Tiên gật đầu cười nhẹ.
Trần Mục đột nhiên đứng dậy: "Ta mang ra rất nhiều thần thụ, thần dược, còn có thần thổ từ trong Thần Khư bí cảnh, để lại một phần cho mọi người sử dụng, còn lại có thể trồng trọt ở xung quanh Trần gia."
Đám người Trần Thiên Nam chưa từng thấy thần thụ và thần dược, trong mắt đều mang theo hiếu kỳ.
"Sư tỷ, nàng giúp ta luyện hóa một phần thần dược, nhị ca, Tiểu Hãn, các ngươi tới giúp ta trồng thần dược."
"Được."
Trần Mục huy động toàn bộ cả nhà.
Thần dược bình thường tu tiên giả không cách nào sử dụng được, Khương Phục Tiên có thể giúp luyện hóa một phần, Trần Hạo và Trần Hãn theo Trần Mục trồng thần thụ ở chung quanh Trần gia.
Đất đai xung quanh bị thay đổi thành thần thổ, dưới lòng đất còn chôn lượng lớn thần thạch, chỉ có như thế này mới có thể chống đỡ được thần thụ và thần dược sinh trưởng.
Trải qua một đêm bận rộn, Trần gia tràn ngập linh khí nồng đậm, mạnh hơn trước kia không chỉ mười lần, cấm địa của thế lực siêu cấp cũng không bằng Trần gia.
Chung quanh Trần gia có rất nhiều thần dược, không cần sử dụng, hít thở ở trong hoàn cảnh như thế này, cũng có thể tăng tu vi lên rất lớn, Đại Tráng phụ trách trông coi thần dược và thần thụ của Trần gia.
Trần Mục xây dựng Tàng Thư các tại Trần gia, đặt cổ tịch mình lấy được tại vực ngoại trong lầu các, có thể cung cấp cho tộc nhân Trần gia sử dụng.
Những cổ tịch bày, rất nhiều thế lực siêu cấp đều không có, đây là trân tàng của cường giả Thần Vực.
Hôm sau, sáng sớm.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng Trần gia.
Sáng sớm Trần Hạo đã ở trong sân luyện kiếm, hắn ta cảm thấy tốc độ tu luyện nhanh hơn rất nhiều: "Sư tỷ, linh khí Trần gia nồng đậm, ta thậm chí không muốn quay về tông môn."
"Ta cũng vậy, mặc dù chàng là chấp sự của tông môn, nhưng nếu như chàng không muốn quay về tông môn, tông môn cũng sẽ không trách cứ chàng." Tạ Nhã khẽ cười nói.
Trần Hạo lắc đầu, nở nụ cười chất phác nói: "Chờ Tiểu Mục kết hôn, ta vẫn phải quay về, Huyền Kiếm tông đã bồi dưỡng chúng ta, ta vẫn phải báo đáp tông môn."
"Sau này Tô Tô và Đồng Đồng không cần vào tông môn, bọn chúng có thể có càng nhiều lựa chọn hơn."
Trần Hạo tiếp tục luyện kiếm, thiên phú của hắn ta không bằng Trần Hãn và Trần Dao, nhưng lại rất nỗ lực, bây giờ cũng là Kiếm Vương đỉnh phong, cách đột phá không xa.
Trần Mục và Khương Phục Tiên còn đang ngủ.
Trong phòng, bọn họ mặc đồ ngủ ôm nhau ngủ, Khương Phục Tiên mở mắt ra trước, nàng ta nhéo nhéo mặt Trần Mục, sau đó lại lặng lẽ hôn hắn.
"Phu quân."
"Chúng ta về Lăng Vân tông nhìn xem."
Trần Mục mở mắt ra: "Được, rất nhiều năm chưa trở về, có chút nhớ Tần sư tỷ."
Khương Phục Tiên véo tai Trần Mục.
"Sư tỷ!"
"Nói đùa thôi!"
"Ta xem về sau đệ còn dám nhây không!"
Khương Phục Tiên thay váy tuyết ưu nhã dày nặng chạm đất, tóc trắng rối tung đầy đầu.
Trần Mục đi tới diễn võ trường: "Dao Dao, các muội có muốn tới Lăng Vân tông không?"
Bình thường Trần Dao đều ở Trần gia tu luyện, rất ít khi rời khỏi Trần gia: "Nể mặt của Phục Tiên tỷ tỷ, muội theo huynh đến Lăng Vân tông nhìn xem."
Bình luận facebook