• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh (6 Viewers)

  • Chương 461-465

Chương 461 Tử Nguyệt Tiên Tử (2)

Trần Mục vuốt cái đầu của nó, Khương Phục Tiên khẽ nở nụ cười, sự chú ý của bọn họ đều ở trên người Nguyệt Linh Hi, nàng ta đang chống chọi với vòng lôi kiếp đầu tiên.

Nguyệt Linh Hi đón lấy lôi kiếp xông vào trong lôi hải, vòng lôi kiếp đầu tiên rơi xuống, nàng ta đắm mình trong lôi quang, sau khi kiên trì trong thời gian một chén trà, lôi kiếp biến mất.

Vòng thứ nhất của kiếp lôi đã thuận lợi chống đỡ được.

Trong mắt mỹ phụ lãnh diễm và lão bà lưng gù của Tử Nguyệt Tiên Các đều mang theo hưng phấn, bọn họ cho rằng thiên kiếp đã kết thúc, chỉ có Trần Mục và Khương Phục Tiên là hiểu rõ, đây chỉ là bắt đầu, khảo nghiệm chân chính vẫn còn ở phía sau.

Vòng kiếp lôi thứ hai là hơn trăm con lôi long, mỗi con lôi long đều dài hơn trăm trượng, hung hăng khủng bố, mang theo năng lượng kinh khủng ập về phái Nguyệt Linh Hi.

Cường giả của Tử Nguyệt Tiên Các đều đang run rẩy, cỗ năng lượng kia quá đáng sợ, đủ để hủy diệt toàn bộ Tử Nguyệt Tiên Các, tiểu bối bình thường đang run lẩy bẩy, thần hồn cũng đang run sợ, không nhịn được muốn quỳ lạy.

Trong mắt Nguyệt Linh Hi không hề có ý sợ hãi, nàng ta không dùng phương pháp khác để chống lại kiếp lôi mà là tập trung toàn bộ lực lượng vào trên nhục thân, muốn cứng rắn chống lại kiếp lôi, Trần Mục đang quan sát tỉ mỉ.

Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên khẽ nheo lại, với nhục thân của Nguyệt Linh Hi muốn chống lại vòng thứ hai của kiếp lôi là rất khó, cho dù chống đỡ được cũng rất khó đối phó với kiếp lôi tiếp theo, cường độ của kiếp lôi vô cùng kinh khủng.

Tiếng gầm của lôi long làm rung chuyển bầu trời.

Khi tất cả lôi long đều gào thét xông tới, Nguyệt Linh Hi trông vô cùng nhỏ bé đứng trước lôi long.

Tiếng sét chói tai bao trùm Tử Nguyệt Tiên Các, trong bán kính ngàn dặm đều có thể nhìn thấy cảnh tượng ở chỗ này.

Cho dù là ở Bồng Lai Tiên Các xa xôi, lão đầu béo cũng nhìn không rời mắt khỏi hướng của Tử Nguyệt Tiên Các.

Trong Lan Hải Tiên Cảnh, rất nhiều lão bối cường giả đang chú ý đến Tử Nguyệt Tiên Các, bọn họ ôm theo mong đợi, hy vọng rằng có người có thể độ kiếp thành công.

Nguyệt Linh Hi bị mấy trăm đạo lôi long bao phủ, áo tím đã bắt đầu rách nát, da thịt bị tổn hại không ngừng, bên trong lôi quang tràn ngập sương máu.

Long ngâm chói tai khiến đám tiểu bối đầu váng mắt hoa, mắt của bọn họ khó mà mở ra được.

Sắc mặt mỹ phụ lãnh diễm và lão bà lưng gù đều không thể chịu nổi, bọn họ biết tình hình của Nguyệt Linh Hi không tốt, có thể cảm giác được khí tức của nàng ta không ngừng suy yếu.

Trần Mục lắc đầu, Nguyệt Linh Hi ở nhân gian là sự tồn tại vô cùng cường đại, vòng lôi kiếp thứ hai đã hung tợn như vậy, có thể thấy được độ kiếp khó bao nhiêu.

Nguyệt Linh Hi cau chặt mày, sắc mặt trắng nhợt, khuôn mặt trắng nõn xuất hiện vết nứt, y phục tả tơi, vết thương chồng chất.

Nàng ta đã không còn đường lui nữa, chỉ có thể cắn chặt răng, đón lấy lôi long lao vào chỗ sâu trong lôi hải.

Trải qua nửa canh giờ lôi long tẩy lễ, Nguyệt Linh Hi kéo lấy thân thể tán nát đi vào chỗ sâu trong lôi hải kim sắc, chỗ đó không thể dùng mắt thường để nhìn thẳng, chỉ có Trần Mục và Khương Phục Tiên là vẫn còn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Y phục của Nguyệt Linh Hi hóa thành bột mịn bên trong thiên kiếp, da thịt nàng ta bị tổn hại nghiêm trọng, khí huyết trong cơ thể đã sắp khô cạn, còn chống đỡ tiếp nữa sẽ rất nguy hiểm.

Độ kiếp không phải nói dừng là dừng, hiện giờ Nguyệt Linh Hi đã ở bên trong kiếp lôi, đã không còn đường lui nữa.

Nguyệt Linh Hi nhắm mắt lại, lôi quang trên người nàng ta vẫn đang nháo động, ở chỗ sâu trong lôi hải, kim lôi lại dâng trào lần nữa, hơn ngàn đạo kim lôi xen lẫn nhau rơi xuống như lưới..

Vòng thứ ba của kiếp lôi xuất hiện.

Trong lôi hải xuất hiện tử quang nồng đậm.

Trong mắt Trần Mục mang theo kinh ngạc, ở chỗ sâu trong lôi hải đột nhiên xuất hiện bóng dáng của ba Nguyệt Linh Hi, bọn họ hoàn toàn giống nhau.

Khương Phục Tiên nhẹ giọng nói: “Nguyên thần, nhục thần, đạo quả đều là trình độ đỉnh tiêm ở nhân gian, lực lượng cân đối như vậy ở thế gian rất khó gặp.

Nguyên thần của Trần Mục bây giờ vẫn chưa đủ mạnh, nhưng nguyên thần của Nguyệt Linh Hi cũng giống như nhục thân của nàng ta.

Ba thân ảnh của Nguyệt Linh Hi cùng xuất hiện, bọn họ chống lại lôi kiếp rơi xuống như lưới, ba thân ảnh giải phóng tử quang chói mắt giống như ba vòng tử nguyệt.

Trong lôi hải kim lôi quay cuồng, kim quang chói lọi bao phủ Tử Nguyệt Tiên Các.

Áp bách kinh khủng khiến đám tiểu bối ho ra máu, mỹ phụ lãnh diễm và lão bà lưng gù đều không thể nhìn rõ cảnh tượng trong lôi hải, tay bọn họ đều đổ đầy mồ hôi.

Nếu như Nguyệt Linh Hi thành công thì sẽ là sự cổ vũ với toàn bộ tu hành giả ở nhân gian, nếu như thất bại thì e rằng những lão bối cường giả khác cũng đều không dám độ kiếp.

Ở chỗ sâu trong lôi hải, lôi võng rơi xuống, nguyên thần và đạo quả của Nguyệt Linh Hi đều xuất hiện vết nứt.

Bọn họ cùng nhau chia sẻ thương tổn của lôi kiếp, Nguyệt Linh Hi đang cố gắng chống đỡ trong lôi võng kim sắc.

Bên cạnh Trần Mục, hắc ngư không dám nhìn vào lôi hải, kiếp lôi kéo dài rất lâu, thời gian tiêu hao còn dài hơn cả khi Khương Phục Tiên độ kiếp.

Đột nhiên.

Lôi hải trở nên yên tĩnh.

Lôi võng kim sắc biến mất, Nguyệt Linh Hi còn sống, ba đạo thân ảnh cùng đứng ở chỗ sâu trong lôi hải, nàng ta đưa lưng về phía nhân gian, ánh mắt vô cùng kiên định.

Trần Mục lắc đầu, hắn cảm giác Nguyệt Linh Hi đã đạt tới cực hạt, Khương Phục Tiên trầm giọng nói: “Giữa thiên địa có năng lượng đặc biệt nào đó đang ngưng tụ!”

Giữa thiên địa có năng lượng đặc biệt dao động, trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, hắn nhìn thấy không gian bầu trời bị bóp méo. Có vật chất hoàng sắc tràn ra từ hư không.

Lúc Trần Mục chú ý đến những thay đổi này, chỗ sâu trong lôi hải có thanh phi đao kim sắc ngưng tụ lại.

Phi đao kim sắc gào thét bay đến, mang theo tiếng lôi đình gào thét, khi Trần Mục hồi thần lại, hắn nhìn thấy nhục thân của Nguyệt Linh Hi bị phi đao chém trúng.

Vết thương bị chém trúng của Nguyệt Linh Hi tỏa ra lưu quang màu vàng, sinh mệnh căn nguyên trong nhục thân đang trôi đi, sau đó nguyên thần và đạo quả của nàng ta đều bị chém trúng.
Chương 462 Tử Nguyệt Tiên Tử (3)

Ba đạo thân ảnh đều đang tiêu tan, lôi hải không xao động nữa, thiên địa trở nên tĩnh mịch.

Trần Mục không khỏi thở dài, thiên kiếp vô tình, Nguyệt Linh Hi không thể chống đỡ được thiên kiếp, toàn bộ Tử Nguyệt Tiên Các đều trở nên yên tĩnh.

Trong mắt lão bà lưng gù hiện lên lệ quang, bà ta có thể cảm ứng được khí tức của lão tổ đang biến mất.

Cường giả trong Lan hải Tiên Cảnh đều đang lắc đầu thở dài, đây vẫn là thời đại không thể thành tiên.

Hắc ngư nhô lên bầu trời, kinh hãi nói: “Đại ca, sâu trong hư không có vòng tử nguyệt đang giáng xuống!”

Trần Mục cau mày, hắn nhìn thấy nhục thân, nguyên thần, đạo quả của Nguyệt Linh Hi đều đã hóa thành lưu quang, ở gần lưu quang có vật chất phiếm hoàng xuất hiện.

Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên nhìn chăm chú vào lôi hải, nàng ta cảm nhận được có sinh linh cường đại đang vượt giới.

Không gian ở chỗ sâu trong lôi hải bị bóp méo, vật chất phiếm hoàng ngưng kết thành con đường đá cổ xưa, con đường cổ xưa kia thông đến chỗ sâu trong lôi hải, thông đến hư không vô biên.

Hư không vô biên vô hạn, thâm thúy đáng sợ.

Trần Mục không khỏi nhìn sang vị hôn thê bên cạnh.

Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu: “Ta cũng không biết đó là tình huống gì, có sự tồn tại cường ngạnh đang vượt giới đến đây, khí tức gần giống với Nguyệt Linh Hi!”

“Là tổ tiên của Nguyệt Linh Hi sao?” Trần Mục đoán, ở cuối con đường cổ kia có sinh linh cường ngạnh muốn vượt giới đến đây.

Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu.

Nàng ta vẫn không thể xác định được đó là thứ gì.

Ở phía cuối con đường cổ, chỗ sâu trong hư không, một vòng tử nguyệt vượt giới xông đến.

Đồng thời, lôi hải trở nên cuồng bạo, vạn tia lôi quang trong lôi hải đồng thời rơi xuống giống như cây liễu màu vàng, ngàn vạn cành liễu màu vàng tung bay.

Tử nguyệt cường thế đột phá thiên la địa võng do kiếp lôi bố trí, thành công giáng xuống chỗ sâu trong lôi hải.

Tử quang chói mắt bao phủ toàn bộ Tử Nguyệt Tiên Các, vùng phụ cận hải vực đều có thể nhìn thấy vòng tử nguyệt kia, trên trời đồng thời xuất hiện ba vầng trăng.

“Tử nguyệt giáng xuống rồi!”

Trong mắt lão bà lưng gù mang theo kích động.

Ở Tử Nguyệt Tiên Các có truyền thuyết cổ xưa, khi tử nguyệt trở về, tổ tiên của tử Nguyệt Tiên Các sẽ có thể quay lại thế gian!

Tử nguyệt rơi xuống chỗ Nguyệt Linh Hi bỏ mạng, lưu quang xung quanh đều tan trong tử nguyệt.

Bóng dáng tuyệt mỹ bước ra từ trong tử nguyệt, thân mặc áo tím cao quý, tóc tím tung bay, độc lập với thế gian, áp bách cường ngạnh bao phủ toàn bộ Lan Hải Tiên Cảnh.

Trần Mục cảm nhận được áp lực cực kỳ lớn, đó là lực lượng vượt qua phàm trần, ngay cả Khương Phục Tiên cũng cảm nhận được áp lực, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú lên bầu trời.

Trần Mục dám cảm thấy đó chính là Chân Tiên!

Bóng dáng kia rất giống với Nguyệt Linh Hi, khí tức cũng hoàn toàn ăn khớp, vẻ mặt Trần Mục kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ bản tôn của Nguyệt Linh Hi chính là Chân Tiên?”

“Là nàng ta.”

Khương Phục Tiên gật đầu.

Trong Lan hải Tiên Cảnh, tất cả cường giả đều phát giác được dị tượng xảy ra trong lôi hải.

Lôi hải trở nên càng thêm cuồng bạo, kiếp lôi hồng sắc rơi xuống từ chỗ sâu trong lôi hải, con đường cổ bị đánh trúng trực tiếp đổ nát, tiêu tan như mây khói, ngay sau đó lôi quang đáng sợ rơi xuống phía Nguyệt Linh Hi.

Nguyệt Linh Hi phất tay, dải lụa màu tím phóng lên bầu trời, kiếp lôi hồng sắc bị đánh nát.

“Đủ rồi!”

Giọng nói thanh lạnh vang vọng khắp Tử Nguyệt Tiên Các.

Lôi hải bỗng nhiên khôi phục lại yên tĩnh, lôi hải kim sắc rất nhanh đã biến mất, thiên địa trở lại bình thường, Nguyệt Linh Hi đứng giữa biển trời, trên thân nàng ta giải phóng tử quang giống như tử nguyệt.

Mỹ phụ lãnh diễm kích động quỳ xuống, cao giọng hét lớn: “Cung nghênh Tử Nguyệt tiên tử trở về!”

Toàn bộ trưởng lão và đệ tử của Tử Nguyệt Tiên Các đều lần lượt quỳ xuống, trên mặt bọn họ mang theo vui mừng: “Cung nghênh Tử Nguyệt tiên tử trở về!”

Cường giả của Lan Hải Tiên Cảnh hơi nghi hoặc, độ kiếp thành công? Lôi hải biến mất, nhưng bóng dáng đáng sợ kia của Tử Nguyệt Tiên Các vẫn còn tồn tại!

Bóng dáng tuyệt mỹ của bầu trời quay người lại, Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn thấy Nguyệt Linh Hi.

“Miễn lễ.”

Giọng điệu của Nguyệt Linh Hi bình tĩnh, sau đó thuấn di đến bên cạnh Trần Mục và Khương Phục Tiên.

Hắc ngư bị dọa trốn sau lưng Trần Mục.

Vẻ mặt Trần Mục mang theo nụ cười, chắp tay nói: “Linh Hi tiên tử, chúc mừng ngươi độ kiếp thành công.”

Dung nhan Nguyệt Linh Hi như ngọc, khí chất cao lãnh, mang theo vẻ cao ngạo không dính khói lửa nhân gian.

Đêm nay, Lan Hải Tiên Cảnh không hề yên tĩnh, sinh linh cường ngạnh xuất hiện trong thiên kiếp, lão bối cường giả đều cho rằng Tử Nguyệt Tiên Các có người độ kiếp thành tiên.

Bọn họ không nhìn thấy hy vọng, ngược lại nhìn thấy sự đáng sợ của thiên kiếp, càng thêm sợ hãi đối với thiên kiếp.

Tử Nguyệt Tiên Các, cấm địa sơn cốc.

Nguyệt Linh Hi đứng trước nhà gỗ, y phục lay động, tóc tím xõa bay.

Đôi mắt nàng ta nhìn chăm chú vào chỗ sâu trong tinh không, thương cảm trong mắt người thường khó có thể phát giác được.

Giữa thiên địa có cấm chế, không cho phép loại sinh linh cường đại giáng xuống, nhưng Nguyệt Linh Hi đến từ chỗ sâu trong hư không, đi ra từ trong thiên kiếp, hoàn hảo vô khuyết đứng trước mặt bọn họ.

Nguyệt Linh Hi trước mắt có lực lượng cường ngạnh, không yếu hơn Ma Thần mà bọn họ đã gặp.

Nguyệt Linh Hi bình tĩnh nói: “Ràng buộc giữa thiên địa vẫn còn tồn tại như cũ, ta không thể độ kiếp thành công, chỉ là thông qua người kế nhiệm nhiều năm trước để trở về mà thôi.”

Trong đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên mang theo nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi: “Cấm chế giữa thiên địa không cho phép Chân Tiên giáng xuống, vì sao tiền bối có thể quay về?”

Nguyệt Linh Hi khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Cấm chế vẫn tồn tại, cho dù ta đã quay lại cũng không thể nào rời khỏi Lan Hải Tiên Cảnh!”

Trần Mục tò mò nói: “Linh Hi tiên tử, xin hỏi ngươi trở về từ nơi nào, có dự định gì không?”

Nguyệt Linh Hi quay người lại, nàng ta nhìn Trần Mục mỉm cười nói: “Ta đến từ chỗ sâu trong tinh không, cố ý trở về để trấn áp loạn lạc sắp tới.”

Trần Mục và Khương Phục Tiên đồng thời chấn kinh: “Linh Hi tiên tử, điều ngươi ám chỉ là Ma Thần?”
Chương 463 Ngũ Trùng Thiên Lôi

Nguyệt Linh Hi gật đầu, trầm giọng nói: “Không sai, còn phải cảm ơn các ngươi thay ta phong ấn Ma Thần.”

“Việc nên làm.” Trần Mục khó hiểu nói: “Linh Hi tiên tử, ngươi không thể rời khỏi Lan Hải Tiên Cảnh thì làm sao trấn áp được Ma Thần ở những nơi khác?”

“Ta chỉ phụ trách Lan Hải Tiên Cảnh, Ma Thần của những chỗ khác không phải do ta quản.” Nguyệt Linh Hi bình tĩnh trả lời, trong mắt nàng ta mang theo ý cười.

Chẳng lẽ nói là cường giả trở về? Vẻ mặt Trần Mục và Khương Phục Tiên kinh ngạc, bọn họ đến từ chỗ sâu trong tinh không, là nhóm cường giả chinh chiến ở tinh không kia?

“Linh Hi tiên tử, các ngươi chinh chiến ở sâu trong tinh không?” Trong mắt Trần Mục mang theo nghi hoặc.

Nguyệt Linh Hi khẽ lắc đầu, tự giễu nói: “Ta chỉ bỏ ra chút sức, góp thêm số lượng.”

Người có thể tham dự chinh chiến ở tinh không nói thế nào cũng đều là cường giả, Trần Mục trầm giọng nói: “Linh Hi tiên tử, chỗ sâu trong tinh không tình hình thế nào?”

“Đó là chiến trường của chí cường giả, chúng ta không thể đến gần, khó nói.” Nguyệt Linh Hi lắc đầu khẽ thở dài, nàng ta không giúp được gì, chỉ có thể trở về trước.

Trần Mục hỏi tiếp: “Linh Hi tiên tử, ngươi có biết tổ tiên của Trần gia chúng ta không?”

Nếu như tổ tiên của Trần gia quay về, sau này Trần gia sẽ không sợ gì cả, Nguyệt Linh Hi nghiêm túc nói: “Có biết, hắn ta rất mạnh, ngạo thị quần hùng, cùng chinh chiến với chí cường giả giữa thiên địa ở sâu trong tinh không.”

Trong mắt Trần Mục có kính ngưỡng với tổ tiên.

Nguyệt Linh Hi lấy ra Bạch Ngọc thạch nhiễm máu: “Đây ra tổ tiên của Trần gia bảo ta giao cho ngươi, mảnh vỡ của Thiên Đạo nguyên thạch, hàm chứa tạo hóa của thiên địa, có thể bổ sung quy tắc trật tự trong cơ thể ngươi.”

Phía trên nguyên thạch, máu bốc lên kim quang, đây là máu của tổ tiên Trần gia, năng lượng bên trong đã bị phai mờ, cường giả có thể khiến ông ta bị thương khó mà tưởng tượng được.

Trần Mục nhận lấy khối Thiên Đạo nguyên thạch kia, vẻ mặt cảm kích nói: “Đa tạ Linh Hi tiên tử.”

Nguyệt Linh Hi nhìn Trần Mục, trong mắt mang vẻ tán thưởng: “Tu luyện cho tốt, tương lai sẽ là ngươi.”

Trần Mục khiêm tốn nói: “Ta sẽ, Linh Hi tiên tử, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”

Nguyệt Linh Hi nhìn sang Khương Phục Tiên: “Khương tông chủ, chỗ sâu trong tinh không cần có lực lượng của Thần quốc, hy vọng ngươi có thể giúp đỡ.”

“Được.”

Khương Phục Tiên gật đầu cười nhẹ.

Bọn họ đến xem Nguyệt Linh Hi độ kiếp, nàng ta độ kiếp thất bại nhưng cuối cùng lại ngoài ý muốn tiếp dẫn bản tôn quay về, đây cũng xem như trong cái rủi có cái may.

Khương Phục Tiên và Trần Mục chuẩn bị rời khỏi Lan hải Tiên Cảnh, bọn họ muốn đi đến tinh không, có rất nhiều công tác chuẩn bị cần phải làm, không có thời gian trì hoãn.

Hai người cáo biệt Nguyệt Linh Hi, hắc ngư cũng theo bọn họ rời khỏi Lan Hải Tiên Cảnh.

Trên thuyền tiên, Trần Mục và Khương Phục Tiên cùng nhau tu luyện, hắc ngư nằm ngủ trên đầu thuyền.

Trần Mục đang luyện hóa khối Thiên Đạo nguyên thạch kia, hắn cảm thấy có quy tắc thần bí tràn vào cơ thể, Hồng Mông tiểu thụ sinh trưởng mạnh mẽ, cỗ năng lượng kia không giống như linh lực có thể nắm giữ, nó vô hình nhưng lại thật sự tồn tại.

Khương Phục Tiên cảm nhận được có cỗ năng lượng đặc biệt tràn vào trong cơ thể thì lập tức thoát ra khỏi trạng thái tu luyện, nàng ta không muốn phân chia tạo hóa của vị hôn phu.

“Phu quân, ta nghỉ ngơi trước một lát.”

“Sư tỷ, không sao đâu, ta cảm thấy miệng Thiên Đạo nguyên thạch này đủ cho chúng ta tu luyện.”

Khương Phục Tiên nhướng màu, tiên nhan tuyệt mỹ mang theo nụ cười, nàng ta dịu dọng nói: “Phu quân, chàng phải trở nên mạnh mẽ, cần có lượng lớn tài nguyên, mà ta lại không cần.”

Trần Mục hiểu ý của vị hôn thê, nhưng Thiên Đạo nguyên thạch chắc chắc là có lợi cho nàng ta, Khương Phục Tiên không muốn dùng hắn cũng không cách nào cưỡng ép được.

Bảy ngày trôi qua.

Trần Mục luyện hóa Thiên Đạo nguyên thạch, hắn cảm nhận được trong cơ thể có sự tồn tại của quy tắc đặc biệt, da thịt phủ đầy quang huy sáng bóng, nhục thân lại trở nên mạnh mẽ.

Trần Mục cảm thấy trạng thái hiện giờ của bản thân hoàn toàn có thể thử sức tầng thiên lôi thứ năm.

Nếu như tu luyện Bất Diệt Kinh đến cảnh giới đại viên mãn thì khi đối mặt với Ma Thần cấp thấp, cho dù không đánh thắng cũng có vốn liếng để chạy thoát.

Mỗi lần Trần Mục sống sót qua thiên lôi, Bất Diệt Kinh đều sẽ trở nên mạnh hơn, nhục thân cũng theo đó mà thăng cấp với biên độ lớn, nếu như có thể sống sót qua tầng tiên kiếp thứ năm, hắn có thể nắm giữ nhục thân sánh ngang với cường giả Chân Tiên.

Trần Mục vừa mở mắt ra đã thấy vị hôn thê một tay nắm lấy cằm, mặt mũi chứa ý cười, dung nhan tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành: “Phu quân, chúng ta về Trần gia thuận tiện mang theo chút hải sản trở về, thế nào?”

“Sư tỷ, đề nghị này không tồi, Lan Hải hoang vu vắng vẻ, chỗ này thức ăn tràn lan, để ở đây cũng là lãng phí.” Trần Mục mỉm cười gật đầu.

Khương Phục Tiên và Trần Mục bắt đầu ra biển bắt hải sản.

Thuyền tiên vừa đi vừa ngừng, bọn họ bắt được lượng lớn hải sản, còn hái được rất nhiều trái cây, lúc đến gần Lan Hải, bọn họ đã thu hoạch đầy túi.

Trần Mục ngồi khoanh chân bên Lan Hải, hắn cảm thấy Bất Diệt Kinh đã sắp đột phá, đột phá ở những chỗ khác có thể sẽ gây ra tổn thất nghiêm trọng.

Ầm ầm!

Tiếng sấm sét vang lên.

Hắc ngư giật mình tỉnh lại.

“Tại sao gần đây luôn có sét đánh?”

Bầu trời u ám, trong bán kính hơn mười dặm đều bao phủ lôi vân màu đen.

Trong mây đen, lôi quang kim sắc phun trào, hắc ngư kích động nói: “Đại ca cũng muốn độ kiếp?”

Hắc ngư xem Trần Mục như chỗ dựa, nó tự nhiên sẽ muốn đại ca càng mạnh càng tốt.

Khương Phục Tiên đứng ở phía xa, trong đôi mắt đẹp có chút lo lắng, cường độ của thiên lôi lần này mạnh hơn rất nhiều so với thiên lôi lần thứ tư.

Cường độ thiên lôi lần này thậm chí còn không yếu hơn thiên kiếp lúc vừa bắt đầu, hơn nữa thiên lôi lúc vừa bắt đầu có thể không yếu hơn thiên kiếp mà Nguyệt Linh Hi gặp phải.

Hàng ngàn tia lôi quang đồng thời rơi xuống, xung quanh Trần Mục trong nháy mắt bị thiên lôi bao phủ.
Chương 464 Ngũ Trùng Thiên Lôi (2)

Mặt đất trở nên cháy đen, bóng người cường tráng kia ngồi khoanh chân trong thiên lôi, sừng sững bất động.

Sinh cơ trong bán kính ngàn trượng nháy mắt điêu tàn.

Trần Mục thôi động Bất Diệt Kinh, dưới đòn công kích của thiên lôi, da thịt xuất hiện vết nứt, sau đó nhanh chóng lành lại, không ngừng lặp lại quá trình này.

Tốc độ tự lành của hắn vô cùng kinh khủng.

Khương Phục Tiên nhìn thấy mà đau lòng, nàng ta biết đây là con đường nhất định phải trải qua để trở thành cường giả.

Trần Mục đắm mình trong lôi quang, Long Phượng hư ảnh quấn quanh, hắn cố nén đau đớn không ngừng dùng Bất Diệt Kinh hấp thu vật chất lôi đình bên trong thiên lôi.

Gân cốt huyết nhục đều đang mạnh lên trong quá trình tôi luyện.

Huyết mạch đặc biệt trong cơ thể hắn đang thức tỉnh, huyết mạch của Trần gia ngưng tụ ở lồng ngực, xương ngực biến thổi, xương cốt biến thành màu vàng, trong tim chảy huyết dịch kim sắc giống như dòng sông dâng trào.

Chân Phượng Huyết Mạch và Chân Long Huyết Mạch ở hai cánh tay, hai tay sở hữu thần lực đáng sợ.

Trong mây đen xuất hiện tử quang, tử kim quang trụ nối liền thiên địa rơi xuống, Trần Mục bị quang trụ bao phủ, hắn bỗng nhiên ho ra máu.

Uy lực của tử lôi rất đáng sợ.

Trần Mục chỉ có thể đứng nhìn ở gần đó, nếu như nàng ta ra tay giúp đỡ thì sẽ chỉ phản tác dụng.

Trần Mục chỉ có thể cắn răng chịu đựng, hắn tiếp tục thôi động Bất Diệt Kinh, dùng gân cốt huyết nhục toàn thân hấp thu vật chất lôi đình xung quanh tôi luyện, nếu như hắn bỏ cuộc thì sẽ thịt nát xương tan trong thiên lôi.

Đắm mình trong lôi quang tử sắc, sinh cơ trong cơ thể Trần Mục dần dần hồi phục, sức lực càng lúc càng mạnh, ngay cả tiên lực trong cơ thể cũng đang tăng cường mạnh mẽ.

Mây đen càng lúc càng thấp, cảm giác áp bức khủng khiếp ập tới, hắc ngư cũng đang run rẩy.

Khương Phục Tiên chú ý thấy trong mây đen có lôi đình hắc sắc đang dâng trào, màu đen có nghĩa là chết chóc, là một trong những lôi đình kinh khủng nhất.

Cho dù là trong thiên kiếp cũng rất khó gặp phải.

Khi quang trụ tử sắc biến mất, hắc lôi tràn ra từ trong lôi hải, ngay lập tức Trần Mục đã bị lôi đình hắc sắc bao trùm lấy.

Hắc ngư bị dọa đến mức lùi về phía xa, sinh cơ trong mười dặm nháy mắt đã bị chôn vùi.

Da thịt Trần Mục xuất hiện vết nứt, lần này không thể lành lại, ngay cả tiên y do Khương Phục Tiên tặng hắn cũng đã hóa thành tro đen, nhục thân trở nên cháy đen.

Da thịt trắng nõn của Trần Mục biến thành màu đen với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, rất nhanh đã hoàn toàn đen sì.

Vẻ mặt Khương Phục Tiên ngưng trọng, sinh cơ trong cơ thể của vị hôn phu càng lúc càng yếu, bây giờ chỉ có thể cầu nguyện, còn căng thẳng hơn lúc nàng ta độ kiếp.

Trần Mục không hề mất đi lý trí, hắn cố chịu đựng cơn đau, kiên trì vận chuyển Bất Diệt Kinh.

Thiên lôi không có dấu hiệu biến mất, lôi đình hắc sắc mang theo u quang không ngừng rơi xuống, thiên địa đen nhánh, chỉ có Khương Phục Tiên là người tuyết.

Thiên lôi kéo dài đằng đẵng hơn một tháng, hô hấp của Trần Mục rất yếu ớt, nhưng hắn vẫn còn sống, cả người giống như than đen.

Khương Phục Tiên có thể cảm nhận được hô hấp suy yếu của vị hôn phu, nhưng hô hấp kia càng lúc càng vang dội, trong lôi quang hắc sắc có tiếng long ngâm và phượng minh, hai bóng hư ảnh vây bên cạnh Trần Mục.

Ngày thứ bốn mươi chín!

Răng rắc! Mảng lớn vật chất hắc sắc trên người Trần Mục vỡ ra, có lôi mang kim sắc tràn ra.

Sinh cơ trong cơ thể Trần Mục càng lúc càng thịnh, cuối cùng kim quang chói lọi bay lên không trung, mây đen trên bầu trời cũng bị xua tan, thiên lôi biến mất, bên Lan Hải khôi phục ánh mặt trời tươi sáng.

Trần Mục đứng giữa không trung, có kim quang chói lọi chảy khắp toàn thân, mọi chuyển động của hắn sở hữu lực lượng đáng sợ, Bất Diệt Kinh đại viên mãn, cỗ lực lượng này đủ để quét ngang phàm trần tuyệt đỉnh.

Khương Phục Tiên cười nhướng mày, thúc giục nói: “Đừng ngây ra nữa, mau mặc y phục vào đi.”

Trần Mục đến bên cạnh vị hôn thê, có chút tiếc nuối nói: “Sư tỷ, y phục nàng tự tay làm cho ta bị thiên lôi đánh hỏng rồi, thật xin lỗi!”

Sớm biết thiên lôi có thể phá hủy tiên y thì Trần Mục sẽ cởi nó ra, Khương Phục Tiên dịu dàng nói: “Yên tâm, sau này sư tỷ sẽ làm cho chàng cái tốt hơn.”

Hắc ngư bơi qua, nhiệt tình nói: “Đại ca, ngươi thật lợi hại, sau này ta sẽ theo ngươi lăn lộn.”

Trần Mục vỗ đầu hắc ngư: “Thần Côn Bằng nhất tộc không cần phải tu luyện đặc biệt, chỉ cần thuận lợi đến khi thành niên là có thể đạt đến độ cao kinh người, Trần gia có thể che chở cho ngươi lớn lên.”

“Cảm ơn đại ca!”

Hắc ngư vui vẻ thổi bong bóng.

Ưu thế của Thần tộc Tiên Thiên, khởi điểm của bọn họ là điểm cuối của đại đa số tu tiên giả.

Bọn họ quay lại thuyền tiên.

Khương Phục Tiên thôi động không gian xuyên toa trận pháp của thuyền tiên, không gian xung quanh thuyền tiên bị bóp méo, bọn họ đã trở lại Trần gia ở Hoang Châu vào buổi chiều ngày hôm đó.

Diễn võ trường của Trần gia rất náo nhiệt.

Trần Dao và Trần Hãn ngồi khoanh chân tu luyện trên đạo đài, Trần Hạo đang luyện kiếm trên lôi đài, Trần Hi cùng Tạ Nhã ngồi dưới tán cây hóng mát, Trần Dĩnh và Thất Thất nằm trên cây ăn hồ lô đường, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đuổi bắt đùa giỡn nhau trên tường viện.

Trần Mục và Khương Phục Tiên mang theo hắc ngư tiến vào diễn võ trường, trong mắt mọi người đều bất ngờ, Trần Dĩnh mỉm cười vui vẻ nói: “Phục Tiên tỷ!”

“Tam đệ!”

“Tam ca!”

“Phục Tiên tỷ!”

Mọi người đều nhiệt tình chào hỏi.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy đến bên cạnh Trần Mục làm nũng lăn lộn, sau đó bọn chúng gật gù đắc ý nhìn hắc ngư đang lơ lửng trên không trung.

Trần Mục giới thiệu nói: “Đây là Tiểu Côn, các ngươi có thể gọi hắn là Côn Tử, là hậu duệ của Côn Bằng.”

Thất Thất chạy qua, nghi hoặc nói: “Ế, Côn Bằng tử, ngươi không biết biến hình sao?”

“Biết chứ!”

Trong lúc nói chuyện hắc ngư đã biến thành hình người, trên người mặc hắc y, dáng người nhỏ nhắn, cái đầu rất to.

Mọi người nhìn thấy dáng vẻ của hắn ta thì không khỏi bật cười thành tiếng, Tiểu Côn xấu hổ biến trở lại dáng vẻ của hắc ngư, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhào đến trên người nó.

“Ha ha ha, nhột quá!”
Chương 465 Ngũ Trùng Thiên Lôi (3)

Da của Tiểu Côn rất cứng, móng vuốt sắc bén của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch giống như gãi ngứa cho nó.

Trần Mục nghiêm túc nói: “Nghe lời, đừng ăn hiếp Côn Tử, cẩn thận nó đập chết các ngươi.”

Sức lực của Côn Bằng cho dù là con non cũng không phải thứ mà Tiểu Hắc và Tiểu Bạch có thể chống đỡ được, bọn chúng đứng sau lưng Tiểu Côn, ngoan ngoãn gật đầu.

Tiểu Côn dẫn theo Tiểu Hắc và Tiểu Bạch bay tới bay lui trong Trần gia, Thất Thất biến thành Tuyết Kỳ Lân đuổi theo, bọn chúng rất nhanh đã làm quen với nhau.

Trần Dao cao hơn rất nhiều, dáng người cô bé mảnh khảnh, đã sắp cao đến vai Khương Phục Tiên, trên người mặc y phục màu trắng giống như tiểu tiên nữ thanh lãnh.

Trong mắt cô bé mang theo ý cười: “Phục Tiên tỷ, tỷ có thể chỉ dạy cho ta tu hành không?”

“Được chứ.”

Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu.

Gần đây Bạch Thanh Hoan đang bế quan ở tông môn, bọn họ đều tự mình tu luyện.

Mặc dù Trần Dao có thiên phú dị bẩm, nhưng nếu như không có người chỉ điểm thì vẫn sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành.

Khương Phục Tiên bắt đầu chỉ dạy cho Trần Dao tu luyện.

Trần Mục nhìn sang Trần Dĩnh ăn mặc giống như tiểu ma nữ: “Dĩnh Dĩnh, cha nương ra ngoài rồi?”

Trần Dĩnh có chút không vui nói: “Bọn họ đi Đông Hoang chơi, muội cũng muốn theo nhưng đều không muốn dẫn muội đi, Bắc Hoang chẳng có gì chơi vui cả.”

Trần Mục cười nhẹ nói: “Cha nương cũng cần có không gian riêng tư, ca ca dẫn muội đến Nam Hoang chơi mấy ngày.”

Trần Dĩnh cười ngọt ngào nói: “Vẫn là ca ca tốt nhất, nhưng muội muốn ở nhà với Tạ Nhã tỷ tỷ, qua một thời gian nữa muội muốn giúp tỷ ấy chăm sóc hài tử.”

Nghe vậy, Trần Mục mới chú ý đến cái bụng to của Tạ Nhã, nhìn kỹ thì còn là long phượng thai, hắn không khỏi khen ngợi: “Giỏi đấy, nhị ca.”

Trần Hạo gãi đầu cười lớn.

Trần Mục nhìn sang Tạ Nhã, nói: “Tạ Nhã tỷ, rất xin lỗi, lần này ta trở về không nghĩ đến việc chuẩn bị lễ vật đặc biệt cho tỷ.”

Tạ Nhã vội vàng lắc đầu: “Tiểu Mục, khoảng thời gian này ta đều ở nhà chơi, đại tỷ và Dĩnh Dĩnh luân phiên chăm sóc ta, không cần phải chuẩn bị lễ vật khác.”

Từ Yến bưng một bát thuốc đại bổ đi vào diễn võ trường, Trần Mục vừa cười vừa nói: “Đại nương, ngài tới thật đúng lúc, đưa bát cho ta trước đi.”

“Được được được.”

Từ Yến cười đưa bát cho hắn.

Trần Mục một tay bưng bát, tay kia phóng ra sương mù tử kim, năng lượng sinh mệnh dồi dào tràn vào trong bát thuốc, Trần Hạo cảm kích nói: “Đa tạ tam đệ!”

Trần Mục giao lại bát thuốc cho Trần Dĩnh, ôm lấy vai Trần Hạo: “Nhị ca, đều là người nhà cả, hai hài tử này đã đặt tên chưa?”

Trần Hạo gật đầu, trên mặt nở nụ cười vui vẻ, nói: “Tên là gia gia đặt cho, nam hài nhi tên là Trần Đồng, nữ hài nhi tên là Trần Tô.”

“Tên hay lắm.”

Trần Mục cũng vui mừng theo, trong nháy mắt hắn cũng sắp làm trưởng bối rồi.

Trần Dĩnh bưng bát tự mình đút cho Tạ Nhã, trong bát thuốc này có năng lượng sinh mệnh nồng đậm, hai hài tử có thể có được căn cốt càng tốt.

“Nhị ca, Tiểu Hãn, ta và sư tỷ trở về từ Lan Hải mang về rất nhiều hải sản, chúng ta đến xử lý hải sản đi, tối nay ăn đồ nướng.”

“Được, tam ca.”

Trần Hãn cười đi qua giúp đỡ.

Ba đại nam nhân bắt đầu xử lý nguyên liệu và dựng giá nướng ở diễn võ trường, Trần Hi nhìn bóng dáng bận rộn của bọn họ, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.

Chạng vạng.

Diễn võ trường dâng lên đống lửa.

Tiểu Côn và Thất Thất vây lại gần đó, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch kêu meo meo, Trần Dĩnh lớn giọng nói: “Tiểu muội, Phục Tiên tỷ, mau qua đây ăn đồ nướng.”

Khương Phục Tiên và Trần Dao nhanh chóng gật đầu.

Trần Dĩnh nháy mắt đã chạy đến tổ trạch, Trần Thiên Nam đang tu luyện trên đạo đài: “Gia gia, ngài mau đến diễn võ trường ăn đồ nướng, ca ca con và Phục Tiên tỷ cũng ở đó, bây giờ con đi thông báo cho đại bá và Lang Nguyệt tỷ.”

Lúc Trần Dĩnh thông báo cho mọi người, Trần Mục đi đến rừng cây bên ngoài Trần gia.

Đại Tráng chạy ra từ trong rừng cây, thân hình nó cường tráng, thực lực mạnh hơn so với Yêu Vương bình thường.

Trần Mục vuốt vuốt cái đầu lông tơ của Đại Tráng, nó vui vẻ đong đưa cái đuôi, sau đó đút cho nó ăn rất nhiều cá lớn.

Bình thường Đại Tráng sinh sống trong sơn lâm, Trần Dĩnh và Trần Dao thường đến thăm nó, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng thường xuyên chạy đến đây chơi, nó không hề cô đơn.

Ban đêm diễn võ trường rất náo nhiệt, mọi người vừa ăn đồ nướng vừa uống nước trái cây, cùng nhau trò chuyện.

Trần Dĩnh và Trần Dao ngồi hai bên Khương Phục Tiên, Trần Mục không có cơ hội ngồi cạnh vị hôn thê.

Hai tỷ muội đều thích Khương Phục Tiên, Trần Dĩnh chớp mắt, đơn thuần nói: “Phục Tiên tỷ, sao tỷ vẫn chưa mang thai, hai người chưa ngủ cùng nhau sao?”

Khuôn mặt đẹp của Khương Phục Tiên hơi đỏ lên, bị hỏi vấn đề này có chút ngại ngùng, nàng ta khẽ lắc đầu, vẻ mặt Trần Dĩnh khẳng định nói: “Đó chính là do ca muội không được!”

Sau khi Trần Mục nghe thấy thì ho khan không ngừng, suýt chút nữa thì phun máu, Khương Phục Tiên thay hắn giải thích nói: “Không phải vấn đề của ca muội, là vấn đề do cơ thể ta.”

“Phục Tiên tỷ chắc chắn không có vấn đề, chắc chắn là vấn đề do ca muội.” Trần Dĩnh trầm giọng nói.

Khuôn mặt Trần Dao đầy vẻ nghi hoặc.

Trần Mục đưa cho Trần Dĩnh con cá nướng: “Dĩnh Dĩnh, có xương, đừng nói chuyện, ăn từ từ.”

Trần Dĩnh cười nhận lấy: “Cảm ơn ca ca.”

“Dao Dao, muội có muốn không?”

“Không cần, muội lười phải nhổ xương.”

Trần Mục lấy một xiên đồ nướng: “Dao dao, ăn cái này đi, râu mực không có xương.”

Trần Dao ngạo kiều gật đầu, cô bé vừa ăn râu mực vừa nghiêm giọng phê bình: “Ca, đừng chỉ săn sóc muội với tỷ tỷ, huynh phải quan tâm Phục Tiên tỷ!”

Khương Phục Tiên che miệng cười nhẹ.

Trần Hi và Yến Lang Nguyệt cũng đều đang cười.

Trần Mục mở con cua đã hấp xong ra, nhúng thịt cua vào nước tương rồi tận tay đút vào miệng Khương Phục Tiên: “Sư tỷ, hương vị thế nào?”

“Rất ngon!”

Nụ cười của Khương Phục Tiên càng đẹp hơn.

Trần Mục tiếp tục bóc thịt tôm cho vị hôn thê.

Trần Thiên Nam thấy đại gia đình sôi nổi thì vô cùng vui vẻ, rất nhanh sẽ có bốn thế hệ cùng sống dưới một mái nhà, trước kia ông ta chưa từng nghĩ Trần gia có thể có được thịnh vượng như hôm nay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom