Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: Chương 17
Thời Thất vừa khóc vừa nhận lấy đồ ăn vặt chưa bị Hắc Ngạo ăn mất.
Nàng khóc sưng cả mắt, quai hàm phồng lên, chứa rác trong cái túi mang bên người, rút khăn tay ra lau mũi.
"Đừng khóc."
"Ngươi đừng như thế ở trên đường..." Thời Thất nuốt miếng ăn trong miệng xuống: "Bị người ta nhìn thấy không hay đâu."
Hắc Ngạo suy nghĩ một lúc, gật đầu và chân thành nói: "Được, lần sau làm lúc không có người."
Nước mắt khó khăn lắm mới thu về được của Thời Thất lại muốn rơi xuống.
Hắc Ngạo cười xấu xa rồi ôm eo thon của nàng: "Đùa nàng thôi."
Thời Thất hất tay hắn ra, nhìn nhà ở dần dần tập trung ở đầu đường cuối ngõ: "Ta mệt rồi."
"Bên kia có quán trà, tới nghỉ ngơi đi."
Thời Thất gật đầu, vào quán trà đối diện theo Hắc Ngạo.
Nàng gục xuống bàn nhìn người người qua lại ngoài cửa, Thời Thất nhìn lướt qua bỗng nhiên nhìn thấy một người mặc trang phục màu xanh, thân hình cao gầy, mặt mũi lãnh đạm như sương mù trong núi, con mắt Thời Thất bỗng chốc mở to rồi vỗ bàn và đuổi theo không hề suy nghĩ.
Hắc Ngạo chọn trà xong trở về chỉ thấy bóng dáng Thời Thất biến mất, hắn nhíu mày rồi quay người đuổi theo.
Thời Thất xách váy lên chạy nhanh, hai mắt dán chặt vào bóng dáng kia, sắp hoàng hôn nên bên đường có nhiều yêu quái tụ tập hơn, thoáng cái hắn đã biến mất trong dòng người đông đúc.
Thời Thất dừng bước thở dốc, hai tay buông thõng bên chân nắm chặt lại.
Đã là hoàng hôn, ráng chiều hạ xuống bao trùm chợ yêu quái.
Thời Thất nhìn phía xa, môi run run, không khỏi rơi lệ.
"Nhị ca..."
Nàng gọi thầm một câu.
Đó là chắc chắn nhị ca của nàng, nàng sẽ không nhận nhầm.
Nhị ca Thời Thất rời tộc từ nhiều năm trước, từ đó chẳng còn tin tức của ca ca nữa.
Phụ thân giận nhị ca ngỗ nghịch nên không cho phép tộc nhân nhắc tới tên hắn, nếu như bị nghe thấy sẽ bị trừng phạt, ngoài ra ông còn đốt hết tất cả những thứ có liên quan tới Thời Nhị.
Thời Thất vẫn chẳng hiểu nổi một người vô cùng ôn hòa tại sao lại trở nên cố chấp phản nghịch vì một chữ "tình", rời xa quê hương, bỏ lại người nhà, từ đó quên đi quá khứ.
Hắn rõ ràng là người khiêm nhường, bất cứ lúc nào cũng bảo vệ chu đáo mỗi người, là người làm phụ thân yêu thích nhất trong số nhiều người con và làm tộc nhân tin tưởng, nhưng cuối cùng...!kiên quyết rời đi.
Thời Thất lau nước mắt, quay người đi tìm Hắc Ngạo.
Nhưng quay đầu mới phát hiện ra mình vô tình chạy tới con đường hoàn toàn xa lạ.
Thời Thất mờ mịt chớp mắt mấy cái, ngửi ngửi rồi nhíu mày.
Có lẽ bởi vì nhiều yêu quái nên mùi của Hắc Ngạo bị che lấp, nàng mím môi, luống cuống mờ mịt nhìn cảnh đường phố xa lạ.
Thời Thất đi đường bằng cảm giác, càng đi nhà ở xung quanh càng ít, lông mày nàng nhíu chặt hơn, chuẩn bị quay người trở lại thì vào đúng lúc này Thời Thất nghe thấy đằng kia có tiếng nói quen thuộc.
"Thường Viên các người muốn chết à?"
Đó là...!Lộ Thanh?
Bước chân Thời Thất dừng lại, suy nghĩ một lát rồi cẩn thận đi tới.
Nàng náu sau cây, giữ im lặng nhìn phía trước thấy mấy người Tuyết Ương bị bao vây, Thời Thất nhìn quanh, ngoại trừ Thường Viên còn có thêm một nam tử cao to, trông gương mặt hung dữ là biết không phải hạng người dễ chọc vào.
"Tiểu cô nương rất phách lối nha, Thường Viên nói ngươi có quạt Đoạt Hồn? Không ngại thì lấy ra cho chúng ta sáng mắt ra."
Tuyết Ương vô cảm bảo vệ mấy người Lộ Thanh ở sau lưng, cười nhạo: "Vậy cũng phải xem các ngươi có mạng nhìn thấy hay không!"
Nghe xong lời này sắc mặt Thường Viên bỗng tối sầm: "Ngươi có ý gì?! Có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"
Tuyết Ương liếc mắt: "Tất nhiên là biết, không phải là kẻ già đầu rồi còn mượn danh tiếng người khác nối giáo cho giặc à?"
Lời này lập tức khiến Bá Huy tức giận, ông ta giơ tay đánh về phía Tuyết Ương, Tuyết Ương nghiêng đầu né tránh lấy quạt chặn cổ tay Bá Huy lại.
Đánh nhau xảy ra bất ngờ, Thời Thất nơm nớp lo sợ xem động tĩnh, thấy mấy người cùng nhau ra tay, Tuyết Ương mới đầu còn đánh tốt, về sau gắng gượng chống đỡ.
Làm...!làm sao bây giờ...
Thời Thất nuốt nước bọt, sáng nay nếu không phải Tuyết Ương ra tay giúp đỡ thì có thể nàng xảy ra chuyện rồi, bây giờ người ta gặp nguy hiểm, sao nàng có thể chạy.
Thời Thất quyết tâm, cắn môi rồi hiện nguyên hình xông tới.
Sói trắng nhỏ nhắn lúc này như một vệt sáng trắng, nàng cố nhảy lên rồi há mồm cắn cổ tay Bá Huy.
Dù gì Thời Thất cũng là một con sói, hàm răng của nàng sắc bén, lực cắn rất mạnh, đau đớn đột ngột khiến Bá Huy kêu ra tiếng.
Mọi người vây xem không biết con chó con lao ra từ chỗ nào, hồi lâu chưa hoàn hồn.
"Thời..."
Mắt thấy Lộ Thanh sắp gọi tên Thời Thất, Tuyết Ương nhấc chân đá, nàng ấy lập tức hiểu ra và ngậm miệng.
Bá Huy nhăn mặt, rốt cuộc vô cùng giận dữ, ông ta mở bàn tay làm đại đao màu đen xuất hiện.
Bá Huy cầm đao chém Thời Thất, Thời Thất sợ tới toàn thân mềm nhũn, vội nhả tay Bá Huy ra rồi quay đầu nhảy lên người Tuyết Ương nhắm chặt con mắt lại.
Nói sao thì Bá Huy cũng là bá chủ một phương, Tuyết Ương quá trẻ không phải đối thủ, lúc trường đao sắp chém xuống thì hai tiếng keng keng vang lên, hai luồng chú quang [1] một trắng một đen đập vào trường đao, rắc rắc một tiếng rồi thanh đao màu đen gãy đôi.
[1] Ánh sáng pháp thuật.
Thời Thất vểnh tai lên, cẩn thẩn thò đầu ra thì thấy hai bóng dáng cao gầy đứng ở phía xa, một trầm tính lạnh lùng, một kiêu căng khó thuần, cùng nhau sóng vai đi tới....
Nàng khóc sưng cả mắt, quai hàm phồng lên, chứa rác trong cái túi mang bên người, rút khăn tay ra lau mũi.
"Đừng khóc."
"Ngươi đừng như thế ở trên đường..." Thời Thất nuốt miếng ăn trong miệng xuống: "Bị người ta nhìn thấy không hay đâu."
Hắc Ngạo suy nghĩ một lúc, gật đầu và chân thành nói: "Được, lần sau làm lúc không có người."
Nước mắt khó khăn lắm mới thu về được của Thời Thất lại muốn rơi xuống.
Hắc Ngạo cười xấu xa rồi ôm eo thon của nàng: "Đùa nàng thôi."
Thời Thất hất tay hắn ra, nhìn nhà ở dần dần tập trung ở đầu đường cuối ngõ: "Ta mệt rồi."
"Bên kia có quán trà, tới nghỉ ngơi đi."
Thời Thất gật đầu, vào quán trà đối diện theo Hắc Ngạo.
Nàng gục xuống bàn nhìn người người qua lại ngoài cửa, Thời Thất nhìn lướt qua bỗng nhiên nhìn thấy một người mặc trang phục màu xanh, thân hình cao gầy, mặt mũi lãnh đạm như sương mù trong núi, con mắt Thời Thất bỗng chốc mở to rồi vỗ bàn và đuổi theo không hề suy nghĩ.
Hắc Ngạo chọn trà xong trở về chỉ thấy bóng dáng Thời Thất biến mất, hắn nhíu mày rồi quay người đuổi theo.
Thời Thất xách váy lên chạy nhanh, hai mắt dán chặt vào bóng dáng kia, sắp hoàng hôn nên bên đường có nhiều yêu quái tụ tập hơn, thoáng cái hắn đã biến mất trong dòng người đông đúc.
Thời Thất dừng bước thở dốc, hai tay buông thõng bên chân nắm chặt lại.
Đã là hoàng hôn, ráng chiều hạ xuống bao trùm chợ yêu quái.
Thời Thất nhìn phía xa, môi run run, không khỏi rơi lệ.
"Nhị ca..."
Nàng gọi thầm một câu.
Đó là chắc chắn nhị ca của nàng, nàng sẽ không nhận nhầm.
Nhị ca Thời Thất rời tộc từ nhiều năm trước, từ đó chẳng còn tin tức của ca ca nữa.
Phụ thân giận nhị ca ngỗ nghịch nên không cho phép tộc nhân nhắc tới tên hắn, nếu như bị nghe thấy sẽ bị trừng phạt, ngoài ra ông còn đốt hết tất cả những thứ có liên quan tới Thời Nhị.
Thời Thất vẫn chẳng hiểu nổi một người vô cùng ôn hòa tại sao lại trở nên cố chấp phản nghịch vì một chữ "tình", rời xa quê hương, bỏ lại người nhà, từ đó quên đi quá khứ.
Hắn rõ ràng là người khiêm nhường, bất cứ lúc nào cũng bảo vệ chu đáo mỗi người, là người làm phụ thân yêu thích nhất trong số nhiều người con và làm tộc nhân tin tưởng, nhưng cuối cùng...!kiên quyết rời đi.
Thời Thất lau nước mắt, quay người đi tìm Hắc Ngạo.
Nhưng quay đầu mới phát hiện ra mình vô tình chạy tới con đường hoàn toàn xa lạ.
Thời Thất mờ mịt chớp mắt mấy cái, ngửi ngửi rồi nhíu mày.
Có lẽ bởi vì nhiều yêu quái nên mùi của Hắc Ngạo bị che lấp, nàng mím môi, luống cuống mờ mịt nhìn cảnh đường phố xa lạ.
Thời Thất đi đường bằng cảm giác, càng đi nhà ở xung quanh càng ít, lông mày nàng nhíu chặt hơn, chuẩn bị quay người trở lại thì vào đúng lúc này Thời Thất nghe thấy đằng kia có tiếng nói quen thuộc.
"Thường Viên các người muốn chết à?"
Đó là...!Lộ Thanh?
Bước chân Thời Thất dừng lại, suy nghĩ một lát rồi cẩn thận đi tới.
Nàng náu sau cây, giữ im lặng nhìn phía trước thấy mấy người Tuyết Ương bị bao vây, Thời Thất nhìn quanh, ngoại trừ Thường Viên còn có thêm một nam tử cao to, trông gương mặt hung dữ là biết không phải hạng người dễ chọc vào.
"Tiểu cô nương rất phách lối nha, Thường Viên nói ngươi có quạt Đoạt Hồn? Không ngại thì lấy ra cho chúng ta sáng mắt ra."
Tuyết Ương vô cảm bảo vệ mấy người Lộ Thanh ở sau lưng, cười nhạo: "Vậy cũng phải xem các ngươi có mạng nhìn thấy hay không!"
Nghe xong lời này sắc mặt Thường Viên bỗng tối sầm: "Ngươi có ý gì?! Có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"
Tuyết Ương liếc mắt: "Tất nhiên là biết, không phải là kẻ già đầu rồi còn mượn danh tiếng người khác nối giáo cho giặc à?"
Lời này lập tức khiến Bá Huy tức giận, ông ta giơ tay đánh về phía Tuyết Ương, Tuyết Ương nghiêng đầu né tránh lấy quạt chặn cổ tay Bá Huy lại.
Đánh nhau xảy ra bất ngờ, Thời Thất nơm nớp lo sợ xem động tĩnh, thấy mấy người cùng nhau ra tay, Tuyết Ương mới đầu còn đánh tốt, về sau gắng gượng chống đỡ.
Làm...!làm sao bây giờ...
Thời Thất nuốt nước bọt, sáng nay nếu không phải Tuyết Ương ra tay giúp đỡ thì có thể nàng xảy ra chuyện rồi, bây giờ người ta gặp nguy hiểm, sao nàng có thể chạy.
Thời Thất quyết tâm, cắn môi rồi hiện nguyên hình xông tới.
Sói trắng nhỏ nhắn lúc này như một vệt sáng trắng, nàng cố nhảy lên rồi há mồm cắn cổ tay Bá Huy.
Dù gì Thời Thất cũng là một con sói, hàm răng của nàng sắc bén, lực cắn rất mạnh, đau đớn đột ngột khiến Bá Huy kêu ra tiếng.
Mọi người vây xem không biết con chó con lao ra từ chỗ nào, hồi lâu chưa hoàn hồn.
"Thời..."
Mắt thấy Lộ Thanh sắp gọi tên Thời Thất, Tuyết Ương nhấc chân đá, nàng ấy lập tức hiểu ra và ngậm miệng.
Bá Huy nhăn mặt, rốt cuộc vô cùng giận dữ, ông ta mở bàn tay làm đại đao màu đen xuất hiện.
Bá Huy cầm đao chém Thời Thất, Thời Thất sợ tới toàn thân mềm nhũn, vội nhả tay Bá Huy ra rồi quay đầu nhảy lên người Tuyết Ương nhắm chặt con mắt lại.
Nói sao thì Bá Huy cũng là bá chủ một phương, Tuyết Ương quá trẻ không phải đối thủ, lúc trường đao sắp chém xuống thì hai tiếng keng keng vang lên, hai luồng chú quang [1] một trắng một đen đập vào trường đao, rắc rắc một tiếng rồi thanh đao màu đen gãy đôi.
[1] Ánh sáng pháp thuật.
Thời Thất vểnh tai lên, cẩn thẩn thò đầu ra thì thấy hai bóng dáng cao gầy đứng ở phía xa, một trầm tính lạnh lùng, một kiêu căng khó thuần, cùng nhau sóng vai đi tới....
Bình luận facebook