• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bí mật bị thời gian vùi lấp (1 Viewer)

  • Chương 12

Tống Dực không nói gì, chỉ hướng ánh mắt về phía khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Tôi cảm thấy người lạnh run, vội vàng nép vào người anh, anh lập tức cởi áo khoác ra khoác lên người tôi. Tôi dựa vào vai anh, cảm thấy toàn thân lúc lạnh lúc nóng, đầu óc dần dần mơ hồ, trong lòng tràn đầy khổ sở, sau khi tỉnh lại anh sẽ hoàn toàn biến mất, vì thế liền nắm chặt lấy tay anh, lệ rơi ướt đầm vai áo anh.

Có phải lúc tâm trạng người ta cực tệ, sức chống cự với ngoại lực cũng thấp đi rất nhiều phải không ?

Lúc tôi đứng dưới trời tuyết chờ Tống Dực, cả người đều đông cứng cả, cũng không bị cảm mạo, thế mà đêm qua chỉ chịu gió lạnh thổi một chút, ngủ trên sàn nhà một lúc, tôi lại bị cảm.

Tôi choáng váng cố đứng lên, uống hai viên Tylenol[1], sau đó lại bò lên giường tiếp tục ngủ. Nói là ngủ, kỳ thật cũng không phải ngủ, mà chỉ là một loại trạng thái tiếp cận với chợp mắt, hết thảy sự tình xung quanh trải qua tôi đều biết, vẫn có thể nghe được loáng thoáng những tiếng động vọng lại từ bên ngoài hàng xóm, nhưng đầu óc vẫn mơ mơ màng màng, giống như đang ở trong mưa tuyết, giữa những bông tuyết mù mịt không rõ, lại đột nhiên xuất hiện một cái hình ảnh không đầy đủ nằm lơ lửng

Tống Dực đi ở phía trước, tôi cố gắng chạy theo, cứ nghĩ là có thể đuổi tới nơi rồi, nhưng không hiểu vì sao, hình ảnh lại thay đổi, anh lại không đi trên đường nữa, anh ngồi trong xe, tôi dốc toàn lực gọi anh, dốc toàn lực đuổi theo anh, nhưng chiếc xe không dừng lại.

Đột nhiên, Ma Lạt Năng xuất hiện ở phía trước, nàng giang hai tay ra, vội vàng chặn ngang trước đầu xe, cái xe phanh kít lại, suýt nữa thì hất bay nàng đi.

Mái tóc dài của nàng bay tung lên, chiếc áo khoác màu đỏ tươi bay phần phật trong gió lạnh. Tống Dực bước xuống khỏi xe, đi về phía nàng. Tôi giơ tay về phía anh, muốn gọi anh, nhưng không thể thốt ra được nửa tiếng. Rốt cuộc anh đi tới bên cạnh Ma Lạt Năng, ôm nàng vào lòng, tôi thấy hai thân hình một đen một đỏ từ từ hòa vào làm một trong gió lạnh.

Ma Lạt Năng gác đầu vào vai anh cười đầy hạnh phúc, Tống Dực lại ngẩng đầu nhìn tôi, cơ hồ không thể nhìn rõ được khuôn mặt anh dưới lớp tuyết mù mịt, chỉ có thể nhìn rõ đôi mắt chứa đầy bi thương. Sự bi thương đó làm người ta không thở nổi, giống như ngưng tụ hết thảy hắc ám nơi thế gian, khiến người ta cảm thấy chủ nhân của ánh mắt này, cho dù có đứng dưới ánh mặt trời sáng lạn tới đâu, kỳ thật vẫn như đang sống dưới bóng đêm dưới đáy địa ngục.

Đừng thế, đừng như thế ! Tôi thầm hò hét. Anh thuộc về ánh mặt trời, em có thể không cần anh phải yêu em, nhưng xin anh, xin anh hãy vui vẻ!

Hết thảy trước mắt tôi đều biến mất, chỉ có đôi mắt bi thương của anh là vẫn rõ ràng như vậy. Tôi không kiềm nổi khẽ giơ tay chạm vào ánh mắt anh, mong có thể mang ánh mặt trời trả lại vào trong đó.

Tôi đã chạm được vào mặt anh, có điều sự bi ai trong đôi mắt anh càng thêm đậm đặc, tôi liền chạm nhẹ vào lông mày anh : "Nếu tương lai em còn được cười một vạn lần, em nguyện ý mang chín nghìn chín trăm chín mươi chín lần kia tặng cả cho anh, em chỉ lưu lại một lần, em muốn dùng cái lần duy nhất đó, cùng mỉm cười với anh một lần."

Anh cầm lấy những ngón tay tôi, sức mạnh bàn tay anh, độ ấm của bàn tay anh sao chân thật thế, chân thật như không phải trong mơ.

"Mạn Mạn, giờ chúng ta phải tới bệnh viện." Anh nửa ôm nửa đỡ tôi xuống giường, dùng áo khoác dài và khăn quàng cổ trùm kín người tôi. Chân tay tôi như nhũn ra, đầu nặng chân nhẹ, không phân rõ đây là cảnh thật hay mơ nữa.

Ra khỏi đại lâu, những bông tuyết mảnh mai vẫn nhẹ nhàng tung bay, cả trời đất đều mù mịt không rõ. Trong lòng tôi thầm tưởng, đây chắc chắn là một giấc mơ. Giây phút đó, tôi thấy thoải mái hơn hẳn, liền vươn tay lên dịu dàng ôm lấy cổ anh, cả người dựa hẳn vào lòng anh. Ít nhất, ở trong mộng, anh vẫn thuộc về tôi.

Anh hơi sững lại một chút, rồi lại trở lại bình thường, kệ tôi dựa vào lòng mình, lại dùng chính áo khoác của mình bao chặt lấy tôi.

Tống Dực giơ tay vẫy taxi, tôi dựa đầu vào vai anh mỉm cười, đây đúng là một giấc mộng hạnh phúc !

Giữa những bông tuyết bay mù mịt đầy trời, tôi thoáng thấy bóng chiếc Mục Mã Nhân của Lục Lệ Thành, cả chiếc xe như đã được phủ kín một chiếc áo choàng bằng tuyết, cửa kính xe mở một nửa, bên trong thấp thoáng một bóng người mơ hồ.

Tôi mơ mơ hồ hồ nhớ lại cái đêm không trăng nào đó, anh ta đứng hút thuốc một mình trong bóng tối, liên tiếp hết điếu này tới điếu khác.

Tống Dực đỡ tôi tiến vào xe taxi, lúc xe chạy, tôi không nhịn nổi phải quay đầu lại nhìn xung quanh, thấy nửa mẩu thuốc lá bay vèo vào trong đám mưa tuyết, con tuấn mã màu đen kia ngoặt mạnh một cái, rít gào lên rồi lao đi, hất đám tuyết đọng trên mình bay tung tóe giữa không trung.

Tống Dực sờ nhẹ lên trán tôi, mày nhăn lại ưu phiền : "Đang nhìn gì thế ?"

Tôi mỉm cười : "Giấc mộng của em càng ngày càng kỳ quái nha, lại mơ thấy chiếc Mục Mã Nhân của Lục Lệ Thành đứng dưới sân nhà em, anh ta đang sầu não ngồi hút thuốc nha."

Tống Dực không nói gì, chỉ hướng ánh mắt về phía khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Tôi cảm thấy người lạnh run, vội vàng nép vào người anh, anh lập tức cởi áo khoác ra khoác lên người tôi. Tôi dựa vào vai anh, cảm thấy toàn thân lúc lạnh lúc nóng, đầu óc dần dần mơ hồ, lòng tràn đầy khổ sở, sau khi tỉnh lại anh sẽ hoàn toàn biến mất, vì thế liền nắm chặt lấy tay anh, lệ rơi ướt đầm vai áo anh.

Lúc tôi tỉnh lại, trước mắt toàn là một màu trắng, tôi vẫn không phân biệt nổi, rốt cuộc mình đang tỉnh lại giữa giấc mộng, hay mình đang tỉnh lại thật. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc bay đầy mũi, tay tôi vừa khẽ động, đã cảm thấy đau, lúc đó mới phát hiện ra nó đang bị gắn với một sợi dây truyền dịch. Thần trí của tôi dần dần khôi phục, thầm nghĩ xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.Ma Lạt Năng vừa cầm một cái cặp lồng giữ ấm vào, thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào tay mình đầy nghiên cứu, vội chạy tới vài bước, kéo tay tôi dúi lại vào chăn : "Cậu ngoan ngoãn một chút đi."

"Mình nhớ là mình đã uống hai viên thuốc cảm rồi cơ mà, sao vừa uống xong đã vào bệnh viện rồi ? Chẳng lẽ loại thuốc kia là giả sao ?

Hai mắt Ma Lạt Năng quầng đen như mắt gấu mèo : "Xem ra không có việc gì rồi, đã biết giỡn nhảm rồi mà." Nàng uống một ngụm nước, im lặng một lát, đột nhiên cất cao giọng, bắt đầu mắng tôi ầm ĩ : "Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả ? Có biết cái gì gọi là phát sốt không hả ? Tylenol* có thể chữa sốt cao sao ? Mình thấy cái đầu cậu không cần bị sốt cao đã chập mạch mất rồi. Mình nói cho cậu biết, mình phải canh bên giường cậu suốt một ngày một đêm, bao giờ ra viện tiền công trông bệnh một xu cũng không được thiếu."

Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong giấc mộng lộn xộn tôi có thể nghe thấy thanh âm của Ma Lạt Năng lúc ẩn lúc hiện, rốt cuộc lúc nào là mộng, lúc nào là thật ?

"Ai đưa mình tới viện thế ?"

Vẻ tức giận trên mặt Ma Lạt Năng chợt biến mất, mỉm cười đáp : "Là Lục Lệ Thành. Tống Dực thấy cậu không đi làm, lại không gọi điện xin phép nghỉ, liền gọi điện cho Lục Lệ Thành. Anh ta thấy chuyện này kỳ quặc, liền tới nhà tìm cậu. Cậu có biết thầy thuốc nói gì không ? May mà phát hiện sớm, nếu không cậu sẽ bị rất nguy hiểm."

Tôi mông lung nhớ lại, hóa ra là nằm mơ thật.

Ma Lạt Năng khẽ nói : "Mạn Mạn, rốt cuộc Lục Lệ Thành đối với cậu như thế nào ?'

“Sao ?"

Vẻ mặt tôi mơ mơ hồ hồ, khiến Ma Lạt Năng vô cùng bất mãn : "Mình đang hỏi cậu, Lục Lệ Thành đối với cậu có tốt hay không ?"

Tôi không biết phải trả lời như thế nào, cũng không thể không trả lời, chỉ đành đáp : " Mình muốn gặp anh ấy"

Ma Lạt Năng đưa điện thoại cho tôi, mặt dí sát vào mặt tôi : "Tô Mạn, cho dù cậu thích anh ta đi chăng nữa, cũng chẳng nợ nần gì anh ta, trước mặt anh ta cậu có cốt khí một chút đi."

Tôi nhìn nàng đầy vẻ đáng thương, ý bảo nàng cho tôi chút không gian riêng tư.

Nàng bất mãn hừ lạnh một tiếng : "Đồ trọng sắc khinh bạn" rồi đi khỏi phòng bệnh.

"Alo, tôi là Tô Mạn đây."

“Sao thế ?"

"Nghe nói anh đưa tôi tới bệnh viện, cám ơn anh rất nhiều."

“Không cần khách khí"

“Anh, anh có thể tới viện thăm tôi một chút được không ?"

Đáp lại chỉ là sự im lặng, trong những tạp âm từ đầu bên kia truyền lại, có thể nghe thấy tiếng nhạc đầy tịch mịch

Gió hoang vần vũ, không quan tâm tới những thống khổ của con người, phảng phất như muốn vét sạch hết thảy. Chuyện cũ dù đã phủ đầy bụi bặm, nhưng những quả pháo hoa ngày xưa ấy, thoáng giống như sắc đèn rực rỡ hôm nay. Có lẽ ở một thời điểm nào đó, có một kẻ nào đó chợt rơi lầm vào trong giấc mộng, thầm giữ lại bao ký ức trong tim. Đợi một lần trái tim xoay chuyển, đợi một lần sóng tình cuồn cuộn, gặp lại nhau sau một đời người. Làm sao thờ ơ cho được, như trời cao vĩnh viễn không đổi thay..... Không tưởng chỉ sợ là vô dụng, sóng tình nếu như cuồn cuộn, nào ai có thể làm ngơ, dễ dàng buông tha chút ảnh hình của tình yêu. Mãnh liệt như con sóng, tan rã như băng tuyết, tâm chỉ âm thầm loạn nhịp, tiền thế đã xa mất rồi, kiếp sau thế mà không gặp, tình không sâu ai trót mà đau....

Tôi sững sờ ngồi nghe, mấy phen rơi lệ, không tưởng chỉ sợ là vô dụng, sóng tình nếu như cuồn cuộn, nào ai có thể làm ngơ

"Đây là bài hát gì thế"

"Một bài hát rất cũ rồi, "Dã phong" của Lâm Ức Liên"

Trong đầu tôi như hiện ra một bức tranh rất thật - lúc này anh ta đang ngồi trước khung cửa sổ của căn nhà gỗ nhỏ, lẳng lặng hút thuốc trong bóng đêm, lẳng lặng nghe bài hát này. Trời đất tịch mịch, thứ duy nhất làm bạn chính là mẩu thuốc lá trong tay kia. Có lẽ cửa sổ đang mở ra, gió lạnh tùy ý lùa vào phòng. Có một thời điểm nào đó, người ta cũng có chút kích thích muốn được ngược đãi thân thể mình.

Tôi không nhịn nổi liền hỏi : "Anh đang ở Xương Bình à ?"

"Ừm"

"Thế thì tôi, tôi cứ ngỡ là anh đang ở trong nội thành, ngại quá, đã quấy rầy anh rồi." Hai câu cuối, tôi không phải nói một cách khách khí, mà đúng là tôi cảm thấy đang quấy rầy anh ta thật.

Tôi đang muốn ngắt điện thoại, đã nghe thấy anh ta đột nhiên thốt lên : "Hai tiếng nữa gặp lại."

"Không..." Điện thoại đã bị ngắt, chữ "Cần" vừa mới ra tới đầu lưỡi.

Ma Lạt Năng đi tới đi lui ngoài hành lang mấy lần liền, thấy tôi đã gọi điện thoại xong, mới lập tức chạy vào : "Chậc, chậc, nói gì thế ? Sao nói lâu thế ?"

Tôi nhìn nàng chăm chú : "Rốt cuộc cậu quen Lục Lệ Thành như thế nào ?"

Ma Lạt Năng bối rối đứng bật dậy, đi đi lại lại trong phòng : "Không trả lời có được không ?"

"Mình có thể đi hỏi anh ấy"

Ma Lạt Năng đứng sững trước mặt tôi, đối mặt với ánh mắt của tôi, rốt cuộc đáp : "Anh ấy chính là cái người mình gặp lúc xem mắt đó, là người thích mình đó... Mình... lúc đó mình không biết rằng anh ấy là người cậu thích, mình chỉ nghĩ là thực trùng hợp, không ngờ lại cùng một công ty với cậu, còn định đợi lúc nào cậu từ Mỹ trở về sẽ dọa cho cậu nhảy dựng. Mạn Mạn, thật xin lỗi !"

Tôi cũng bị dọa nhảy dựng thật, có điều cũng không phải vì anh ta : "Cậu, cậu và Lục Lệ Thành rốt cuộc đã phát triển tới tình trạng nào rồi ?"

"Mình... Hai bọn mình mới chỉ cầm tay, tối lúc chào từ biệt, thỉnh thoảng mới ôm một cái, đúng là thỉnh thoảng, ít lắm." Ma Lạt Năng vừa nói vừa cúi đầu : "Cậu còn muốn biết gì nữa không ? Nếu cậu muốn biết rõ ngọn ngành chuyện này, mình tình nguyện tự nói cho cậu, không muốn cậu nghe được từ miệng anh ấy"

"Không còn gì nữa" Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại.

Ma Lạt Năng ngồi vào cạnh tôi, khẽ nói : "Cha mẹ mình thực vừa lòng với Lục Lệ Thành, nhất là cha mình, rất thích anh ta. Cho nên dưới sự tác động của cha mẹ mình, mối quan hệ giữa hai bọn mình phát triển có vẻ nhanh. Anh ấy đối với mình cũng tốt lắm, lúc đó mình đã nói trong message rồi đó, mỗi ngày mình đều nhận được một bó hoa, là anh ấy tặng đó. Nếu không phải mình gặp được Tống Dực, có lẽ chỉ hai ba tháng nữa, bọn mình sẽ đính hôn."

"Cậu yêu anh ấy sao ?" Khó khăn lắm tôi mới thốt ra được những lời này, chính bản thân mình cũng không biết mình hỏi mấy câu này vì động cơ gì.

Ma Lạt Năng cười buồn bã : "Mình không biết. Chỉ biết lúc đó mình rất thích nói chuyện với anh ấy, anh ấy có thể làm mình cười, nếu không có Tống Dực, anh ấy cũng là người khiến mình không cự tuyệt bước chân vào ngưỡng cửa hôn nhân. Nhưng mà, có Tống Dực, hết thảy đều sẽ không như thế. Tống Dực giống như giấc mộng đẹp nhất trong lòng mình, cho tới bây giờ, mình cũng không dám tin là giấc mộng ấy đã trở thành sự thật." Ma Lạt Năng lại nhìn tôi đầy áy náy : "Thật xin lỗi"

"Cậu có làm sai gì đâu, sao cứ phải xin lỗi mình như thế ?"

Ma Lạt Năng như trút được gánh nặng, cẩn thận nhấc tay qua dây truyền dịch của tôi, ôm lấy tôi : "Suốt đời suốt kiếp đều là bạn bè!"

Tôi dùng một cánh tay ôm lấy lưng nàng : " Suốt đời suốt kiếp". Trước kia, lúc ôm nhau sau khi cãi nhau sau xong, chúng tôi thường nói mấy chữ này. Những câu nói vào thời điểm đó, được thốt ra dễ dàng với đầy hạnh phúc và niềm vui, còn hôm nay, lại mang theo những ước hẹn ngầm đầy bi tráng của tôi.

Ma Lạt Năng cầm lấy cái cặp lồng giữ ấm trên bàn, vừa đút cho tôi uống từng thìa canh, vừa hỏi đầy thận trọng : "Bây giờ quan hệ giữa cậu và Lục Lệ Thành ... như thế nào ?"

Trong đầu tôi bắt đầu nảy ra những phương án để có thể giải quyết cái bài toán phức tạp này một cách hợp lý và ăn khớp - Lục Lệ Thành thích Ma Lạt Năng, Lục Lệ Thành đã từng hò hẹn với Ma Lạt Năng, Ma Lạt Năng đá Lục Lệ Thành. Tôi có vị trí nào giữa những thứ đó ? Ừm ! Đúng rồi, tôi thích Lục Lệ Thành. Tôi vừa suy tư vừa thong thả trả lời : "Anh ấy là người rất thông minh, chắc mình mới vào công ty được một thời gian thì đã phát hiện ra tình cảm của mình đối với anh ấy, nhưng chắc tính cách của mình cũng không phải loại mà anh ấy thích, nên anh ấy vẫn làm bộ như không biết, còn cố tình điều mình sang phòng của Tống Dực. Chuyến công tác tới nước Mỹ của mình cũng là do anh ấy sắp xếp, mình nghĩ đó chắc cũng coi như một kiểu bồi thường đi. Chắc là không thể đáp lại tình cảm của mình, nên mới hỗ trợ mình trong sự nghiệp. Lúc mình ở New York vẫn email cho anh ấy, nhưng anh ấy không trả lời bao giờ. Nhưng lúc mình từ Mỹ trở về, anh ấy lại đối với mình tốt hơn trước rất nhiều, lại còn tự tới sân bay đón mình nữa. Cái buổi sáng lúc cậu báo mình chuẩn bị gặp Tống Dực đó, đột nhiên anh ấy nói cho mình biết rằng, anh ấy đã trót thích một người, nhưng người kia không thích anh ấy, bây giờ anh ấy sẽ suy nghĩ về tình cảm của mình lại một lần nữa. Mình vô cùng đau khổ, cũng không ăn trưa, nên tối hôm đó gặp cậu, mới đột nhiên té xỉu. Sau đó mình gặp anh ấy ở nhà hàng, không kiềm chế nổi đã òa khóc, anh ấy liền dẫn mình vào buồng vệ sinh tư nhân, có lẽ vì mình khóc lóc thảm thiết quá, có lẽ rốt cuộc mình cũng khiến anh ấy cảm động, rốt cuộc anh ấy đồng ý kết giao với mình. Sau đó, như vừa nãy đó, mình đã biết anh ấy và cậu đã từng hò hẹn."

Làm một người kiểm toán chuyên tìm ra những chứng cứ giả mạo, am hiểu sâu nhất chính là nguyên lý việc lập lờ đánh lận, thật giả lẫn lộn một lúc, thời gian, địa điểm sự kiện đều vô cùng ăn khớp, ngay cả chính tôi còn tin rằng sự thật đúng là như vậy, huống chi là Ma Lạt Năng ? Lúc này đây Ma Lạt Năng hoàn toàn tin rằng người tôi yêu là Lục Lệ Thành.

Vẻ mặt nàng như rất khó chịu, vẻ như sắp khóc tới nơi. Tôi mỉm cười vỗ vỗ tay nàng, nói rất chân thành : "Vừa rồi anh ấy có nói qua điện thoại, anh ấy sẽ đối xử tốt với mình. Người đã tới từng này tuổi rồi, ai mà chẳng bạn trai bạn gái cũ ? Mấu chốt là hiện tại và tương lai"

Vừa nói hết, tôi ngẩng đầu lên, thấy Tống Dực đã đứng ở cửa từ lúc nào, sắc mặt hơi tái nhợt. Ma Lạt Năng bối rối nhảy dựng lên, lúng ta lúng túng hỏi : "Anh đến từ lúc nào ?"

Tống Dực nhìn nàng, mỉm cười, trong mắt lộ rõ ra vẻ dịu dàng : "Vừa tới xong"

Lúc đó Ma Lạt Năng mới cười thoải mái, như hoa nở rộ, nắm chặt tay anh nói : "Bên ngoài có lạnh lắm không ạ ?"

Tống Dực lắc đầu, tia nhìn dừng lại ở đôi mắt thâm đen của Ma Lạt Năng, trong mắt hàm chứa đầy vẻ đau lòng : "Mệt không ?"

Tôi nhắm mắt lại, khóa chặt cửa lòng, cự tuyệt xem, cự tuyệt nghe ! Nhìn ánh mắt anh như thế, đúng là anh yêu nàng ấy thật sự!

Ma Lạt Năng ghé sát tai tôi gọi khe khẽ, tôi nhắm chặt hai mắt, không phản ứng. Nàng cố hạ giọng nói với Tống Dực : "Mạn Mạn nói Lục Lệ Thành lát nữa sẽ tới, chúng ta ngồi đây chờ anh ta tới rồi hãy đi. Em chỉ sợ chẳng may lúc Mạn Mạn tỉnh lại muốn làm gì đó, lại không có ai hỗ trợ."

"Được"

Ma Lạt Năng khe khẽ hỏi Tống Dực lát nữa sẽ tới đâu ăn cơm, nghe qua thì có vẻ như nàng để Tống Dực lựa chọn, nhưng chính nàng lại chọn đông bác tây, lúc thì muốn ăn món cay Tứ Xuyên, lúc lại muốn ăn đồ ăn Quảng Đông, lúc lại thấy nhà kia quá xa, lúc lại thấy nhà này phục vụ không tốt. Những câu nói nhỏ nhẹ hàm chứa sự nũng nịu rất tùy hứng, bởi vì biết mình được cưng chiều, nên mới kiêu ngạo.

Trong nháy mắt lúc Lục Lệ Thành đẩy cửa ra, tôi cảm giác muốn dập đầu lạy tạ anh ta. Sau khi anh ta và Tống Dực trao đổi vài câu khách sáo, Tống Dực và Ma Lạt Năng cùng đi mất.

“Bọn họ đi rồi, cô có thể mở mắt ra rồi."

Tôi mở mắt ra, thấy Lục Lệ Thành khoanh tay trước ngực, khóe miệng nhếch lên cười chế giễu : “Giả vờ ngủ có tới mức nội thương hay không ? Có cần khăn tay không ?"

Tôi liếc anh ta một cái : "Hai ta đồng bệnh tương liên, làm gì phải vội nấu nhau đến thế[2]?"

Anh ta nhíu mày đáp thản nhiên : "Hứa Liên Sương đã kể cho cô nghe rằng cô ấy và tôi đã từng hò hẹn sao ?"

"Đúng"

Anh ta cười, liếc xéo tôi một cái : "Năm nay tôi đã ba mươi ba tuổi rồi, là một người đàn ông bình thường khỏe mạnh, chắc không đến nỗi phải khiến cô cho rằng tôi chỉ mới hò hẹn với một người con gái duy nhất là Hứa Liên Sương chứ ?"

Tôi thản nhiên cười nhạo anh ta : "Hẹn hò chắc không ít, bất quá muốn đi tới bước đàm hôn luận gả chắc cũng không nhiều lắm đi ?"

Nụ cười của anh ta lập tức cứng đờ trên mặt, hàm chứa vài phần phẫn nộ, quát lớn : " Cô chẳng biết cái gì cả, đừng có mà nói bừa"

Lần đầu tiên có thể chiếm thế thượng phong trong trận khẩu chiến với anh ta, thế mà tôi chẳng thấy vui vẻ chút nào, chỉ mệt mỏi đáp :" Vô cùng cảm tạ anh có thể tới đây, bây giờ anh có thể về được rồi, tôi có thể tự chăm sóc cho mình được."

Anh ta thản nhiên nói : "Không phải cô nói hai chúng ta đồng bệnh tương liên sao ? Một người âm thầm đau lòng, sau bằng hai người cùng ôm nhau khóc, tôi muốn mời cô ăn cơm, cô có muốn đi không ?"

Tôi nghĩ một lát, rồi lập tức nhổ cây kim truyền dịch trên tay ra, anh ta chẳng những không ngăn cản, lại đưa cho tôi một miếng bông để cầm máu.

Tôi khoác áo khoác vào, Lục Lệ Thành thấy trên giường bệnh còn có mũ, khăn quàng cổ,liền đưa cho tôi, tôi lập tức lùi lại : "Tôi không muốn dùng" Anh ta lập tức tiện tay ném trở lại giường bệnh. Tôi lại đau lòng, chạy tới nhặt lên, cẩn thận nhét vào trong túi.

Hai người lén lút chuồn xuống tầng một, anh ta bảo tôi trốn ở một góc, đợi anh ta đi lái xe tới. Đợi tới khi vào trong xe của anh ta rồi, tôi mới thở phào một hơi.

"Ăn cơm ở đâu bây giờ ?"

Tôi nói tên một nhà hàng Tứ Xuyên chuyên đồ ăn cay, nhưng tới khi xe dừng lại, lại phát hiện ra đó là một tiệm cơm Hoài Dương.

Tôi trừng mắt nhìn anh ta, anh ta liền vỗ vỗ vào đầu tôi mấy cái, cười tủm tỉm đáp : "Tay nghề của vị đầu bếp ở đây đứng hàng thứ nhất đấy." rồi kéo tôi và nhà hàng.

Anh ta không hỏi tôi lấy nửa câu, cứ thế tự gọi mấy món ăn liền, thấy tôi vẫn trừng mắt nhìn, anh ta liền nói : "Quán ăn này tôi vốn quen, những món ăn mà tôi gọi đều là những món đặc trưng của quán hết"

Mấy món đặc trưng của nhà hàng này hương vị rất nhạt, căn cứ vào cái vị giác còn đang bị cảm mạo của tôi, thật tôi chẳng phát hiện ra được nó khác biệt ở chỗ nào. Đề nghị uống rượu của tôi bị Lục Lệ Thành vin vào cớ phải lái xe bác bỏ hoàn toàn, lại gọi một bình trà hoa cúc, lại cho thêm mấy thìa đường, rót cho tôi một ly, còn nói với tôi : "Lấy trà thay rượu, cũng thế thôi."

Tôi bắt đầu có cảm giác mình bị mắc lừa. Trừng mắt nhìn anh ta, căn bản anh ta không để ý, mắng anh ta, tôi cũng không đủ sức, mà cũng không dám. Cho nên tôi chỉ đành cúi đầu và cơm.

Nhớ lại sự khác thường của anh ta lúc tới sân bay đón tôi, tôi cúi đầu hỏi : "Có phải lúc tôi xuống phi cơ anh đã biết rồi không ?"

Thế mà Lục Lệ Thành cũng biết tôi muốn hỏi cái gì : "Đúng vậy, chính vì biết cô bị Hứa Liên Sương đào góc tường nên mới đi đón cô."

Đột nhiên tôi cảm thấy no ngang, liền đẩy chén cơm ra bên cạnh : "Tống Dực không phải bạn trai của tôi. Lúc tôi nằm trong viện, đã nghĩ kỹ lại một lần, từ đầu cho tới cuối anh ấy cũng chưa từng nói thích tôi, tất cả đều chỉ xuất phát từ một mình tôi, tự tôi ảo tưởng. Vì thế Ma Lạt Năng không sai chút nào, sai lầm duy nhất của cô ấy chính là đã có lỗi với anh, anh có thể lấy cớ này để chỉ trích cô ấy, nhưng đừng có lôi chuyện của tôi ra để phát tiết bất mãn của anh"

Câu cuối cùng tôi nói rất nhanh, vẻ mặt nghiêm chỉnh, nhưng thật hiếm thấy là Lục Lệ Thành không hề phản bác, ngược lại nói rất nghiêm chỉnh : "Được, từ sau tôi sẽ không nói như vậy nữa."

Tôi ngơ ngẩn cả cười, sao thái độ của anh ta lại tốt như thế chứ ? Làm nhất thời tôi không thể thích ứng được : "Thật xin lỗi ! Vừa rồi tôi nóng tính quá, người khác không coi tôi ra gì thì không sao, nhưng tôi không chịu nổi nếu có người nói xấu Ma Lạt Năng trước mặt tôi"

Lục Lệ Thành ôn hòa đáp lại : "Tôi có thể hiểu được. Tôi có một anh trai, một chị gái, nếu ai nói xấu họ trước mặt tôi, chắc chắn tôi cũng nổi nóng. Anh em như tay chân, tình thâm máu mủ, chỉ là tôi không ngờ tình cảm giữa cô và Hứa Liên Sương lại sâu đậm như vậy."

"Còn không phải vì bị chính sách con một làm hại sao ! Bất quá chúng tôi cũng chẳng kém gì chị em có quan hệ huyết thống. Ma Lạt Năng là người tốt lắm, cô ấy rất coi trọng tình cảm, cũng không phải loại con gái đứng núi này trông núi nọ, như bây giờ, chẳng qua có nguyên nhân đặc thù...."

Lục Lệ Thành nhíu mày, cắt đứt lời tôi : "Nam chưa cưới, nữ chưa gả, ai cũng có quyền tự do lựa chọn. Kể ra cô ấy cũng là người rõ ràng, vừa quen Tống Dực xong đã gọi điện cho tôi, nói rằng cô ấy gặp được người trong mộng, xin tôi bỏ qua cho cô ấy."

Tôi không nhịn nổi liền hỏi : "Chuyện đó xảy ra lúc nào vậy ?"

Quả nhiên giống hệt như tôi dự đoán. Từ lúc Tống Dực và Ma Lạt Năng biết nhau cho tới lúc rơi vào bể tình, tổng cộng không tới vài ngày, mà lúc đó Tống Dực còn đi Singapore, nếu không với tính cách của Ma Lạt Năng, đời nào tới ngày đó Tống Dực mới được gặp tôi.

Tôi uống một ngụm trà hoa cúc, không hiểu sao nó lại đắng nghét như vậy, lại xúc thêm hai thìa đường đổ vào. Lục Lệ Thành nhìn động tác của tôi, bình tĩnh nói : "Tôi không hiểu nổi cái gọi là tình yêu sét đánh, cho nên cũng không lường được, bất quá cũng là tò mò nữa, nên mới dò hỏi một chút, không ngờ lại là Tống Dực. Có vẻ như bát tự của anh ta khắc với bát tự*** của tôi, khéo tôi phải tìm một thầy địa lý chuyển vận cho tôi mất." Lục Lệ Thành thản nhiên tự giễu, nụ cười nhàn nhạt khiến người ta không thể biết được cảm xúc thực sự ẩn phía sau.

Uống hết trà, ăn no cơm xong, anh ta hỏi tôi : "Đưa cô trở lại bệnh viện nhé ?"

Tôi lắc đầu : "Hết sốt rồi, còn về bệnh viện làm gì nữa ?"

Anh ta cũng gật đầu : "Đúng, vốn mắc tâm bệnh, nếu ở thêm mấy ngày nữa, được hai người kia cùng chăm sóc, phỏng chừng bệnh cũ chưa hết, lại phát thêm bệnh mới mất"

Đang chìm đắm trong bi thương vô biên vô hạn, thế mà tôi cũng có thể tức giận được, cực kỳ muốn xông lên bóp chết anh ta, nhưng con người hơn nhau ở chỗ biết mình biết người.

"Tôi muốn về nhà"

"Được" Anh ta liền cầm lấy chìa khóa.

" Không phải nhà trong nội thành đâu, là nhà ở vùng ngoại thành, nhà cha mẹ tôi cơ."

“Được" Anh ta cầm chìa khóa đứng dậy.

“Ở Phòng Sơn, từ đây lái xe tới đó phải mất hai tiếng đồng hồ đấy."

"Được" Anh ta bắt đầu đi ra ngoài.

Tôi liền đi theo anh ta, cẩn thận nhắc nhở : "Phòng Sơn ở mạn Tây Nam của Bắc KInh, Xương Bình ở mạn Đông Bắc của Bắc Kinh, sau đó anh về bằng cách nào ?"

Anh ta dựa vào cửa xe, đợi tôi lên xe xong, ngón tay khẽ xỏ vào cái khoen đeo chìa khóa lúc lắc, những chiếc chìa khóa chạm vào nhau leng keng : " Cô quản thúc tôi hả ?"

Tôi bị anh ta chặn họng tức suýt hộc máu, lập tức ngậm miệng lại, bước lên xe. Đúng là đột nhiên tôi muốn về nhà, không muốn trở lại một mình trong căn phòng lạnh lẽo kia, nhưng đã muộn thế này rồi, không còn xe trạm, mà taxi cũng không chịu đi xa như thế, tôi không sợ, tài xế người ta cũng sợ ! Vì thế tôi chỉ nói chơi như vậy, không ngờ anh ta lại coi là thật. Một khi đã như vậy, tôi cũng chẳng thèm khách khí nữa.

Cũng phải hơn mười giờ tối, đêm đã khuya, trời giá rét, con đường có vẻ như trống trải lạnh lẽo, Lục Lệ Thành đúng là chạy hết ga, chiếc Mục Mã Nhân lướt nhanh như gió trên quốc lộ. Tôi nhìn những cửa hàng được trang trí rực rỡ, mới nhớ ra đã sắp vào năm mới, quên mất không kiểm tra tài khoản của mình ở ngân hàng, liền nghiêng đầu hỏi Lục Lệ Thành : " Nếu bây giờ tôi đưa đơn xin nghỉ việc, công ty sẽ bắt tôi bồi thường bao nhiêu tiền ?"

Một lát sau Lục Lệ Thành mới nói : "Hợp đồng là chết, người mới là sống. Nếu cô đưa đơn xin thôi việc, nhất định Tống Dực sẽ thay cô lo chu toàn, cho dù phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, chắc cũng chẳng bao nhiêu đâu."

Lòng tôi rối như tơ vò, ngẩn người nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe.

"Cô cảm thấy bây giờ xin thôi việc là ý kiến hay sao? Cô đã phải giả bộ vất vả đến như thế trước mặt Hứa Liên Sương, thì phải giải thích với cô ấy như thế nào về việc cô xin thôi việc ?"

"Tôi tới MG là vì anh, bây giờ tôi đã tóm được anh rồi, nên tôi nghỉ việc cũng là bình thường mà."

Lục Lệ Thành phá lên cười : "Sao cô không hỏi xem tôi có nguyện diễn trò cùng cô không ?"

"Không phải hôm đó anh đã diễn trò giúp tôi rồi sao ? Tôi và anh đều có lợi, thế không phải quá tốt hay sao ?? Tôi có thể lừa được Ma Lạt Năng, mà anh cũng có thể che giấu được sự thương tổn của anh...."

“Tôi không bị thương tổn"

Tôi khoát tay, mặc cho anh ta mạnh miệng, nếu không bị thương tổn, thì ngày đó việc gì phải giả bộ làm bạn trai tôi trước mặt Ma Lạt Năng ?

"Rồi, căn bản là anh không thích Hứa Liên Sương ! Vậy có thể chứng minh anh không bị thương tổn."

Anh ta cười im lặng trong chốc lát, rồi mới chậm rãi đáp : "Nếu cô thích nghỉ việc thì cứ nghỉ việc, tôi cũng lười chẳng thèm dính dáng tới ! Bất quá nếu Hứa Liên Sương tới hỏi tôi, tôi liền nói thẳng nói thật, Tô Mạn tới MG chỉ vì muốn theo đuổi Tống Dực, hiện giờ Tống Dực đã bị cô cướp lấy, nên cô ấy có nghỉ việc cũng là chuyện bình thường"

"Lục Lệ Thành !"

"Tai tôi cũng không bị điếc, cô cũng không cần phải hét lớn như thế."

Tôi nhìn chằm chằm anh ta trong giây lát, đột nhiên cảm thấy hết thảy đều không có ý nghĩa, đúng là tôi hoàn toàn không có tư cách yêu cầu anh ta giúp tôi diễn trò. Tôi liền hạ cửa kính xe xuống, để gió lạnh thổi tạt vào mặt, rất muốn hét to lên, nhưng ngay cả sức để hét cũng không có.

Lục Lệ Thành đột nhiên điều khiển cho cửa kính trồi lên.

Tôi lại hạ xuống.

Anh ta lại bấm nút cho cửa kính trồi lên. Tôi đang định hạ xuống anh ta đã khóa cửa kính lại.

Tôi cố gắng bấm nút, nhưng vẫn không thể nào hạ cửa kính xuống được, cảm giác đau khổ bị dồn nén rốt cuộc đã bùng nổ, tôi gục người xuống khóc lớn : " Rốt cuộc anh muốn thế nào ? Rốt cuộc anh muốn như thế nào chứ ? Vì sao anh lại đối xử như vậy với em ? Vì sao chứ ?"

Tống Dực, vì sao chứ ? Rốt cuộc là vì cái gì ? Rốt cuộc em đã sai ở chỗ nào ? Vì sao lại là Ma Lạt Năng ? Vì sao chứ ?

Lục Lệ Thành hoảng sợ, vội vàng tạt xe vào lề đường, ban đầu còn muốn an ủi tôi, sau phát hiện ra đối tượng mà tôi đang lảm nhảm kia căn bản không phải anh ta, liền im lặng, chỉ châm một điếu thuốc, lẳng lặng đứng hút, mặc cho tôi gào khóc một mình.

"Đêm giáng sinh, công việc bận như vậy, thế mà anh ấy cố tình ngồi máy bay hơn mười mấy tiếng tới New York gặp tôi, chỉ vì muốn cùng tôi đón Giáng sinh, ngày hôm sau lại ngồi máy bay hơn mười mấy giờ quay lại Bắc Kinh. Tối đêm Giáng sinh, chúng tôi ngồi trong một nhà hàng có thể quan sát được toàn cảnh của Manhattan, chúng tôi cùng trượt băng trong Center Park, anh ấy nắm tay tôi, kéo tôi xoay tròn trên mặt băng, chúng tôi cùng nhau cười đùa, lúc trót trượt chân, vì để bảo vệ tôi, anh ấy thà chịu ngã một mình. Tôi không rõ, tôi không thể nào hiểu nổi, chẳng lẽ tôi đã sai rồi sao ? Là tôi tự ảo tưởng, chỉ mình tôi tình nguyện ...."

Tôi nghẹn ngào thốt không nên lời, Lục Lệ Thành dúi hộp khăn giấy vào tay tôi, tôi rút khăn ra lau mắt, lại lau cả nước mũi : "Anh ấy chưa bao giờ nói là thích tôi, có điều, tôi cứ nghĩ rằng những cử chỉ đó của anh ấy đã chứng tỏ ý tứ của anh ấy. Anh ấy cũng chưa bao giờ nói rằng tôi là bạn gái của anh ấy, thế mà tôi đã tự nghĩ mình là bạn gái của anh ấy. Tôi không hiểu, tôi hoàn toàn không hiểu, vì sao lại như thế chứ ?"

Tôi lại rút một cái khăn giấy ra lau nước mắt : "Vì sao lại là Ma Lạt Năng chứ ? Nếu là người khác, tôi có thể khóc lóc, kêu gào, tôi có thể đi giành lại, chất vấn, có điều bây giờ tôi chẳng thể làm gì cả... Ngay cả người để tôi than thở kể lể cũng không có. Trước kia, mỗi khi tôi khó chịu, tôi có thể đi tìm Ma Lạt Năng, cô ấy sẽ nghe tôi lải nhải, cùng tôi uống rượu, cùng khổ sở với tôi, giúp tôi đưa ra ý kiến, còn bây giờ tôi chỉ đành tự hỏi mình, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra chứ ?"

Cả một hộp khăn giấy đã bị tôi dùng hết sạch, những cảm xúc mà tôi đã đè nén rốt cuộc đã bộc lộ hoàn toàn. Tôi không phong độ, không rộng lượng, kỳ thực, tôi thực nhỏ mọn, tôi thật không cam long, tôi rất ích kỷ, tôi không phải một người con gái có thể bình tĩnh có lý trí xử lý sự tình không thản nhiên như không.

Trong ánh mắt của Lục Lệ Thành lóe lên những tia sáng khinh thường : "Có lẽ tôi có thể nói cho cô biết vì sao"

Tôi cầm tờ khăn giấy chặn vào mắt mình, bắt mình phải bình tĩnh trở lại.

"Tô Mạn, rốt cuộc cô biết được bao nhiêu về Hứa Liên Sương ?"

Tôi nhắm mắt lại đáp : "Cũng đủ khiến tôi hết lòng tin tưởng cô ấy, trân trọng cô ấy."

"Cô có biết cha của Hứa Liên Sương là ai không ?"

"Chính là người đẻ ra Hứa Liên Sương"

Lục Lệ Thành cười : "Cũng không sai ! Vẫn còn tính hài hước, hy vọng có thể tiếp tục bảo trì. Cha của Hứa Liên Sương là Hứa Trọng Tấn."

Hứa Trọng Tấn? Cái tên này nghe cũng thật quen tai, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi ?

Lục Lệ Thành cũng không bắt tôi phải hao phí tế bào não để suy nghĩ nữa : "Hiện giờ chúng ta đang cố gắng lôi kéo một vị khách hàng cực kỳ lớn, là nhân vật số một của xí nghiệp XX lũng đoạn năng lượng nguyên tử của Trung Quốc, nhân viên dưới quyền có khoảng một trăm sáu mươi bảy vạn người."

“Thì sao chứ ? Đây là Bắc Kinh mà ! Chỉ cần một cái biển hiệu đổ, đè chết mười người, thì chín người trong đó đã là quan rồi."

Lục Lệ Thành nhìn tôi đầy khinh thường : "Rốt cuộc cô có đúng là người đang làm việc trong giới tài chính không hả ? Rốt cuộc cô có biết năng lượng nguyên tử có ý nghĩa như thế nào đối với Trung Quốc không ? Thôi để tôi nói hộ vậy, trên sơ yếu lí lịch của Hứa Trọng Tấn, đã từng có lần làm tỉnh trưởng tỉnh xx, tôi có thể nói rõ ràng cho cô, chức vị hiện tại của ông ấy, còn có quyền lực hơn cái chức kia nhiều."

"Gì chứ ?" Tôi kêu lên sợ hãi, tuy rằng trong Bắc Kinh chỗ nào cũng toàn quan chức, nhưng cấp tỉnh trưởng thì cả Trung Quốc cũng không có bao nhiêu.

Bên môi Lục Lệ Thành lại hiện ra nụ cười châm chọc quen thuộc : "Bây giờ cô còn dám nói cô hiểu hết Hứa Liên Sương sao ?"

Ký ức về mối quan hệ giữa tôi và Ma Lạt Năng lập tức nhảy lên trong đầu. Chúng tôi quen nhau trên mạng, chúng tôi nói chuyện rất nhiều, sau đó dần phát triển ra ngoài hiện thực, cùng đi dạo phố, cùng ăn cơm, cùng đi du lịch, cùng làm rất nhiều chuyện. Nàng thường bắt tôi mời khác, còn nói lương của tôi cao hơn lương nàng. Nàng cùng mua hàng trên Taobao cùng tôi, chỉ vì muốn tiết kiệm 200 tệ. Sự hiểu biết của tôi đối với tủ quần áo của nàng chẳng kém gì so với tủ quần áo của tôi, quần áo đẹp của nàng rất nhiều, nhưng không hàng hiệu, bộ đắt nhất cũng chỉ trị giá ba nghìn tệ, mà hồi đó là bị tôi xúi mua, vì nàng mặc vào quá đẹp. Tôi chỉ biết nàng làm việc ở phòng nhân sự của một công ty của Đức tại khu công nghiệp, mà thực ra nàng cũng chỉ biết tôi làm việc trong một công ty kiểm toán, ngay cả việc tôi là kiểm toán hay kế toán thuế cũng chịu, bởi khác nghề như cách núi, tôi cũng lười giải thích cho nàng, mà nàng cũng lười nghe. Dù sao những thứ đó cũng chẳng ảnh hưởng tới việc chúng tôi cùng tham khảo ý kiến của nhau xem nhãn hiệu son nào tốt, đồ ăn ở nhà hàng nào ngon.

Tôi và Ma Lạt Năng đều ở phòng thuê trong nội thành. Năm kia, cha tôi khuyên tôi nên mua một căn hộ độc thân, Ma Lạt Năng nói nàng không muốn là nô lệ của phòng ở, nên vẫn tiếp tục ở phòng thuê. Sau giá nhà cửa ở Bắc Kinh leo thang ầm ầm, nàng lại càng không thể mua được nổi. Tôi cũng chưa bao giờ tới nhà cha mẹ Ma Lạt Năng, mà nàng cũng chưa bao giờ tới nhà cha mẹ tôi. Chỉ có một lần, mẹ tôi lên thăm tôi, lúc đó Ma Lạt Năng cũng tới tìm tôi, ba chúng tôi cùng ăn một bữa cơm. Dù sao cũng chỉ là hai bọn tôi kết bạn với nhau, chứ không phải kết bạn với cha mẹ của đối phương, nên chúng tôi cũng chưa bao giờ hỏi han tới chuyện trong nhà của nhau. Thái độ của tôi là : đối phương muốn nói, tôi sẽ đồng ý nghe. Không muốn nói, tôi cũng tuyệt không căn vặn. Thái độ của Ma Lạt Năng cũng như thế, đó cũng là nguyên nhân khiến chúng tôi có thể hợp ý nhau, trở thành bạn thân cho tới giờ.

Từ đầu tới giờ, Ma Lạt Năng cũng chưa bao giờ lừa tôi, chẳng qua nàng chỉ không nói cho tôi biết nàng là con gái của một cán bộ cao cấp. Đương nhiên, cũng bởi tôi quá trì độn, tuy Ma Lạt Năng chỉ lớn hơn tôi có một tuổi, nhưng mỗi lần tôi gặp khó khăn, nàng đều giang tay tương trợ. Có một lần tôi và nàng đi du lịch ở Tây Song Bản Nạp[3], gặp phải hướng dẫn viên du lịch đen, cả hai đều bị lừa đảo, bị hãm ở trong một khách sạn đen, tôi nóng ruột tới mức chỉ muốn nhảy chồm chồm lên, nhưng nàng ta chỉ cười hì hì như không có chuyện gì xảy ra, sau đúng là không có chuyện gì thật, đám quản lý ở khách sạn kia còn khách khí tiễn chúng tôi ra tận cửa, tôi cứ tưởng là nhờ tôi gọi 110. Lúc tôi đi xem mặt gặp phải vô lại, bị theo dõi, bị gọi điện quấy rầy, khổ sở tới mức chỉ muốn trốn khỏi Bắc Kinh, là nàng giúp tôi bãi bình, tôi chỉ biết người này hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi, mà lại không biết vì sao hắn ta có thể biến mất, tôi cứ tưởng là Ma Lạt Năng nhờ bạn bè trên giang hồ đánh cho hắn một trận. Tôi muốn vào MG, nàng giúp tôi bịa ra sơ yếu lý lịch, chẳng những có đơn vị công tác cụ thể, ngay cả người làm chứng cũng đủ cả, tôi lại cứ tưởng bởi vì Ma Lạt Năng làm trong phòng nhân sự, quan hệ rộng....

Từng chuyện từng chuyện dù lớn hay nhỏ cũng lần lượt hiện ra trong đầu tôi, rốt cuộc tôi đã phát hiện ra một sự thực : đúng là Ma Lạt Năng không phải người bình thường.

Tôi không biết nên giận hay nên vui, chỉ khẽ thì thào : “Thế mà tôi lại có vinh hạnh được kết bạn với nữ thái tử."

Lục Lệ Thành rít mạnh một hơi, rồi từ từ nhả khói thành vòng tròn : "Điều này có lẽ có thể trả lời cho câu hỏi vì sao Tống Dực lại lựa chọn như vậy"

Tim của tôi đau nhói lên, dạ dày tôi như bị một người nào đó túm chặt lấy lắc qua lắc lại : “Có thể mở cửa xe được không ? Không khí trong xe bí bức quá."

Anh ta mở khóa, tôi lập tức đẩy cửa xe ra, nhảy xuống xe, chạy vội ra phía phía lan can đường cao tốc ngồi nôn ọe.Lục Lệ Thành cũng vội vàng xuống xe, một tay cuốn gọn lấy mái tóc của tôi, một tay túm áo khoác giúp tôi,

Sau lưng chúng tôi, một chiếc xe lao vụt qua, đèn xe lướt vụt qua khiến khung cảnh trước mắt chúng tôi vừa sáng bừng lên lại tối sầm lại.

Sau khi nôn sạch mật xanh mật vàng xong, tôi vẫn không cảm thấy trong bụng dễ chịu hơn chút nào, vẫn như bị ai đó vần vò chèn ép, đầu óc vẫn ong ong lên.

Lục Lệ Thành đưa cho tôi một chai nước, tôi liền súc miệng mấy cái, anh ta liền đẩy tôi lên xe : "Bên ngoài lạnh lắm"

Tôi không chịu lên xe, anh ta liền nói : "Tôi không hút thuốc lá nữa rồi."

Tôi lắc đầu : " Không liên quan gì tới anh, cho tôi một điếu thuốc"

Anh đưa cho tôi một điếu, lại bật lửa, tay kia khum lại chắn gió hộ tôi. Tôi run run giơ tay ra châm thuốc, châm hai lần mà thuốc vẫn chưa cháy. Anh ta liền giật lấy điếu thuốc, ngậm vào miệng, ghé đầu ào bật lửa hít sâu một hơi, châm xong thuốc.

Anh ta đưa điếu thuốc cho tôi. Tôi cầm lấy điếu thuốc, hít vào mấy hơi, thân mình hơi run lập cập. Anh ta liền mở rộng cửa xe ra, đẩy tôi ra trước cửa xe, lại bật máy sưởi tới mức cao nhất, thổi thẳng vào người tôi. Anh ta đứng cạnh tôi, cũng tự châm một điếu thuốc.

Tôi hút xong một điếu, cảm giác ong ong trong đầu rốt cuộc đã yên tĩnh được vài phần, nicotine tuy độc, nhưng đôi khi cũng có tác dụng tốt : "Cho tôi một điếu nữa"

Lục Lệ Thành lại lấy một điếu thuốc nữa, châm lửa giúp tôi, sau đó lại đưa cho tôi : "Tôi cảm thấy như tôi đang làm hư học sinh ngoan"

Tôi rít một hơi thuốc : “Không phải, anh là thiên sứ cứu giúp đời tôi"

Anh ta cười méo xệch.

Anh ta chưa mặc áo khoác đã xuống xe, đứng lâu trong gió lạnh, cũng không khỏi hơi run lên một chút.

"Đi thôi" Tôi ho khan vài tiếng, lên xe. Anh ta đóng hộ cửa xe lại, búng đầu mẩu thuốc lá ra xa, rồi mới lên xe.

Trong xe tối đen, những ánh đèn xe bên ngoài lướt qua bọn tôi lúc sáng lúc tôi, anh ta nhìn đồng hồ trên xe nói : "Chắc giờ cô cũng không muốn về nhà rồi nhỉ ?"

Tôi không biết vì cái gì, nhưng tâm trạng lại cực kỳ dễ chịu, cười nói :"Chúng ta đi nhảy đi, tôi biết một chỗ, DJ ở đó mix nhạc rất tuyệt."

Lục Lệ Thành không đáp lại lời tôi, mà lại thò tay ra đằng sau lôi ra một cái túi nilon, lại bật đèn trên đỉnh xe lên, bới bới trong chốc lát rồi đưa một đống thuốc cho tôi :" Uống thuốc đi đã"

Tôi nhận thuốc, cầm lấy chai nước, rồi uống sạch thuốc : "Bây giờ anh không giống thiên sứ, mà giống mẹ tôi hơn."

Anh ta tắt đèn trên vòm xe đi, rồi nổ máy. Anh ta điều chỉnh lại máy sưởi cho phù hợp, sau đó lại bật nhạc, tiếng đàn violin nhẹ nhàng vang lên như nước. Trong tiếng âm nhạc như than như khóc, anh ta chuyên tâm lái chiếc Mục Mã Nhân, tốc độ càng lúc càng nhanh, chạy thẳng vào bóng đêm thăm thẳm.

Trong tiếng động cơ, tôi cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, liền hỏi : " Anh cho tôi uống thuốc gì vậy ?"

"Thuốc cảm mạo, thuốc an thần."

"Anh, anh lấy đi lúc nào thế ?"

"Lúc rời khỏi bệnh viện."

Hai mí mắt tôi như treo nặng ngàn cân, rốt cuộc cũng không mở ra nổi nữa : "Lục Lệ Thành, anh... thật đáng sợ."

Nói xong câu đó, tôi đã chìm vào mộng đẹp.

[1] Tylenol : thuốc giảm đau

[2] Lấy ý từ câu cuối bài thơ của Tào Thực :

Trử đậu nhiên đậu cơ

Đậu tại phủ trung khấp

Bản thị đồng căn sinh

Tương tiễn hà thái cấp .

Dịch thơ :

Nấu đậu đốt cành đậu

Đậu ở trong nồi khóc

Sinh ra cùng một gốc

Sao nỡ đốt thiêu nhau

Tào Thực là em của Tào Phi, con thứ ba của Tào Tháo, trong lịch sử nổi tiếng là người giỏi thơ hay chữ.

Theo như trong sách Tam Quốc Diễn Nghĩa thì Tào Thực và Tào Phi từng được Tào Tháo cân nhắc chọn làm người kế nghiệp, nhưng sau đó vì ý kiến không nên "phế trưởng lập thứ" mà Tào Phi được chọn làm người kế nghiệp. Tào Thực trước cũng ỷ mình có tài nên cũng không coi anh ra gì, thường nói mình hay chữ đáng lẽ nên được kế nghiệp mới phải. Vì vậy sau khi lên ngôi Nguỵ vương, Tào Phi nhân việc Tào Thực không về chịu tang bố để bắt tội Tào Thực.

Mẹ của hai anh em sợ Tào Thực bị bắt tội chết, nên khóc xin Tào Phi, Phi cũng nói chủ yếu là muốn thử cái tài của Tào Thực. Trên điện Tào Phi ra đề bắt Tào Thực trong 7 bước chân phải làm đuợc 1 bài thơ. Tào Thực xin đề bài thì Tào Phi chỉ tay lên bức tranh trên tường có vẽ 2 con trâu húc nhau, một con bị ngã xuống vực. Tào Thực đi hết 7 buớc làm 1 bài thơ, ai cũng phục tài của Tào Thực. Tào Phi cũng chịu là giỏi nhưng lại bắt làm 1 bài thơ lấy "anh em" làm đề bài, nhưng không đuợc phạm vào chữ "anh em". Tào Thực không cần nghĩ đọc luôn bài thơ trên. Tào Thực đọc xong sụp xuống khóc, Tào Phi nghe thơ cũng trạnh lòng rơi nước mắt, mẹ Tào Phi ở đằng sau chạy ra nói: "Anh sao nỡ chẹt em thế", đến lúc ấy Tào Phi mới tha tội cho em nhưng phong vuơng ở xa bắt phải đi ngay, không có chiếu gọi không đuợc tự tiện về triều.

[3] Châu tự trị dân tộc Thái Tây Song Bản Nạp, ngắn gọn là Tây Song Bản Nạp hay Xip Xoong Pan Na hoặc Xisoang Banna, là châu tự trị dân tộc Thái ở phía tây nam tỉnh Vân Nam, Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, giáp giới với Lào và Myanma. Thủ phủ của châu là Cảnh Hồng (Jinghong), nằm trên bờ sông Mê Kông. Là trung tâm du lịch của Trung Quốc cùng với Côn Minh - 2 trung tâm du lịch lớn nhất của Vân Nam. Có vị trí ngang với tỉnh Lai Châu của Việt Nam - có địa hình thấp hơn Hà Giang. ( Nguồn wiki)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom