Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61-65
Bab 61 Chương 61: Cuộc đời thật bất công!
Thấy Minh Châu chịu nhẫn nhịn mình, Quốc Dũng hừ mũi không nói gì nữa, ánh mắt của anh ta lại rơi xuống trên người cô gái xinh đẹp phía xa.
Minh Châu cắn răng chịu đựng, cô ta cố gắng đè nén sự tức giận xuống, gương mặt đau khổ nhưng vẫn duy trì nụ cười giả tạo, bước từng bước khó nhọc đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi cô ta rời đi, Quốc Dũng cũng chẳng thèm để ý tới, tâm trạng anh ta đang không tốt nên xoay người đi tới cửa thông với ban công. Vừa đẩy cửa bước ra ngoài, luồng không khí nóng hầm hập đã phả vào mặt lại khiến tâm trạng Quốc Dũng càng thêm bực bội. Anh ta cau có trở lại trong phòng, bước tới bên bàn rượu liền một lúc uống mấy ly champagne.
“Không hiểu bà già đã kiếm cái loại ngu xuẩn như thế từ đâu về, thành sự thì ít mà bại sự thì nhiều.” Quốc Dũng lẩm bẩm chửi, anh ta bực tức không có chỗ xả liền ném mấy ly rượu đã cạn vào trong gầm bàn.
Toàn bộ hành động xấu xí của Quốc Dũng đều lọt cả vào ánh mắt nghiền ngẫm của Duy Hoàng. Anh ấy liền vẫy tay gọi một nhân viên phục vụ đi tới nói gì đó. Chứng kiến điều này, Gia Ly liền âm thầm cười lạnh.
Cái tên đàn ông ngu xuẩn này tự nhiên lại chạy tới đây ăn vạ, còn làm ra loại hành động như kia, sợ là căn bản anh ta cũng không biết bản lĩnh của Duy Hoàng, xem ra cậu hai nhà họ Vũ hôm nay sẽ gặp xui xẻo rồi! Chỉ là bản thân Gia Ly cũng khá thắc mắc tại sao anh ta lại cố chấp muốn tìm mình.
Không biết Gia Ly nghĩ tới điều gì, ngay lập tức đáy mắt cô lại lộ ra tia giảo hoạt.
Lúc này Minh Châu vẫn như một con ngốc trốn ở trong nhà vệ sinh. Cô ta nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp với cặp mắt đỏ đầy giận dữ của mình qua tấm gương. Nghĩ thế nào Minh Châu cũng không thể chấp nhận được chuyện vừa xảy ra.
Nhất là cái cảm giác ghê tởm đến từ ánh mắt của Quốc Dũng và Gia Ly, cô ta bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình thật hèn mọn, những gì cô ta cố gắng trong khoảng thời gian vừa qua, tất cả… đều trở nên vô nghĩa.
Cuộc đời thật bất công!
Tại sao người với người lại có sự chênh lệch đến thế?
Ngay từ khi sinh ra cô ta đã phải nỗ lực hết sức để vươn lên, trong khi Gia Ly chẳng cần phải làm gì đã có tất cả.
Cũng như hiện tại, cô ta phải liều mạng đeo bám mãi mới có thể níu vào được một gã sở khanh; thì Gia Ly tưởng rằng bất hạnh hơn khi lấy trúng một người chồng què, tuy nhiên anh ta lại rất yêu thương bảo vệ vợ. Không những thế, những người đàn ông mà Gia Ly quen, dù chỉ một người cũng đã khiến cô ta ngưỡng mộ đến không thở nổi rồi.
Nhìn lại mình, cô ta đã đặt cược tất cả vào Quốc Dũng, nhưng éo le một nỗi, trong mắt anh ta, cô ta chẳng là gì, rẻ mạt và rách rưới đến đáng thương.
Ngay từ cái khoảnh khắc khi nãy, Minh Châu đã hiểu tất cả, cô ta biết bản thân mình đã mù quáng đi sai nước cờ mất rồi.
Hối hận cũng không thể thay đổi được gì, nhưng có thể vẫn chưa quá muộn.
Minh Châu lấy giấy ướt lau đi vệt nước mắt nhoè trên mặt, sau đó mở túi chậm rãi lấy ra hộp phấn phủ, từng nhịp như con rối vỗ lớp kem mịn che đi dấu vết tủi hờn này. Cuối cùng tô một chút son đỏ, khẽ mỉm cười. Cô gái trong gương giờ đây lại tràn đầy tự tin.
Nhà họ Vũ chính là một thế gia có tiếng tại thành phố T, nếu như cô ta không thể danh chính ngôn thuận bước vào, thì cần phải khôn ngoan lợi dụng ngược lại, biến nó trở thành bước đệm cho bản thân, như vậy mới không uổng phí tâm sức của cô ta.
Điều chỉnh xong tâm trạng, Minh Châu tự tin quay trở lại phòng tiệc. Ở đây hiện giờ đã bắt đầu vào phiên đấu giá. Cô ta nhanh chóng tìm vị trí của Quốc Dũng, do dự một chút cô ta lại nhìn về phía Gia Ly, sau đó tiến đến gần.
Dưới sự sắp xếp của người phụ trách, trên sân khấu đang bày ra một dãy tủ kính được che vải nhung màu đỏ thắm. Lần lượt từng món đồ cổ sẽ được đưa ra để bán đấu giá, bao gồm cả đá quý và ngọc từ thô cho đến những sản phẩm tinh xảo đã được chế tác. Mà đương nhiên là càng về sau thì giá trị của vật phẩm sẽ càng cao bởi chất lượng hoặc sự độc đáo hiếm lạ của nó.
Cũng có nhiều người chơi không thích mua sản phẩm đã chế tác sẵn, họ thích mua những khối ngọc thô, sau đó mang về tỉ mỉ dựng hình tạo nét, nói chung cũng là một thú chơi của bộ môn nghệ thuật này.
Những người tham gia tiệc đấu giá không có ngồi, mà họ đứng dưới sân khấu. Ai không tham gia thì có thể tới những tủ quầy mới được đẩy ra ở gần đó để trực tiếp mua một vài món đồ hợp gu, hoặc là đi lựa ngọc thô ẩn trong đống đá vụn giống như Gia Ly đang làm.
“Chỉ có bọn nít ranh mới thích chơi trò khám phá như thế này.” Duy Hoàng vòng tay trước ngực cười trêu chọc Gia Ly. Tối nay anh ấy chẳng khác nào hộ hoa sứ giả nhiệt tình hoàn thành nhiệm vụ của mình.
“Em cảm thấy rất vui.” Cô cầm mấy viên đá cuội cỡ nắm đấm đưa cho bác thợ ngồi ngay đó. Người đàn ông trung tuổi nhận lấy, dùng một loại máy cắt nhỏ cắt bỏ đi lớp đá nâu bên ngoài, sau đó mài nhẵn phần lõi, cuối dùng là đánh bóng.
Gia Ly đứng bên cạnh hồi hộp nhìn theo từng động tác của ông ta cho tới khi cầm viên đá trên tay, cô như vẫn không dám tin vào mắt mình.
Gương mặt nhỏ nhắn của Gia Ly ánh lên niềm hạnh phúc, mắt lấp lánh ý cười, giơ lên trước mặt Duy Hoàng: “Anh thấy chưa? Thạch anh tóc đỏ, loại sợi tóc đỏ rực rỡ đồng trục này cực hiếm nhé, lần này em lắm lộc sắp phát tài rồi đấy!”
“Ừ, chúc mừng em!” Lộc to lắm đấy!
“Em không hứng thú với mấy món đồ trên kia à?” Duy Hoàng hất cằm về phía sân khấu ở vị trí trung tâm của phòng tiệc hỏi.
Gia Ly bĩu môi: “Không thú vị. Em chờ cả mấy tháng chỉ để chơi cái trò này thôi.”
Đột nhiên Duy Hoàng bật cười xấu xa, nháy mắt khiêu khích hỏi: “Em rất thích chơi trò phiêu lưu nhỉ?”
“Anh đâu cần phải ngạc nhiên như vậy, chuyện em từng nghịch ngợm ra sao cả thành phố T này, nếu như muốn biết liền hỏi ra được.” Gia Ly phì cười đáp.
Sắc mặt Duy Hoàng hơi ngượng ngùng, “Thực ra anh hỏi thế thôi…”
Gia Ly gật đầu rồi lại tiếp tục đi lựa đá, tới khi trên sân khấu sản phẩm cuối cùng được đưa lên, buổi bán đấu giá mới gần như kết thúc.
Đấy là một chiếc trâm cài tóc hình phượng hoàng bằng vàng ròng tinh xảo. Mắt và những điểm nhấn trên đuôi phượng hoàng đều có khảm đá quý. Chiếc trâm sẽ vô cùng phù hợp với những ai là fans cosplay.
Mọi người bàn luận sôi nổi. Chỉ riêng có Gia Ly vẫn bình thản chơi trò cọ đá của mình, lần này có thêm vài cậu nhóc cùng tham gia. Dường như còn chơi trò thách đấu. Bọn họ vui vẻ bên đống lớn thành quả, vui hơn cả khi được đưa ra ngoài chơi trò mạo hiểm.
Bên sân khấu.
Đợi cho tiếng nghị luận của mọi người dần bình ổn, người chủ trì mới bắt đầu nói giá khởi điểm.
Chiếc trâm cài tóc này có vẻ như rất được mọi người coi trọng.
“Chiếc trâm Phượng cổ này thì không cần tôi phải nói nhiều, ai cũng đã biết về tầm quan trọng, cũng như xét về phong thủy nó có ý nghĩa như thế nào phải không! Vậy nên, người nào trả giá cao sẽ mua được!”
Người chủ trì vừa dứt lời phía dưới liền náo nhiệt lên.
“Giá khởi điểm 2 triệu!” Người chủ trì hô lên : “Mức nhảy cóc tối thiểu cũng là 2 triệu.”
Ông ta vừa dứt lời thì đám đông đã nhao nhao trả giá, trong nháy mắt giá trị của chiếc trâm cài tóc đã lên tới con số vài tỷ.
Sau một hồi tranh chấp, cuối cùng chiếc trâm cũng không về tay những người khác, nó thành vật sở hữu của Duy Hoàng.
“Muốn hù người sao? Cái trâm ghẻ này tuy đẹp mắt nhưng giá cũng không cao đến mức như vậy.” Gia Ly bĩu môi giễu cợt Duy Hoàng.
“Có những thứ giá trị không nằm ở vật chất.” Duy Hoàng thản nhiên đáp, có trời mới biết vì muốn gây hứng thú cho Gia Ly mà anh đã phải mạo hiểm mang chiếc trâm này ra làm chuột bạch. Vậy mà người ta vốn dĩ chẳng thèm để ý tới, còn anh suýt thì bị mất cả chì lẫn chài.
Cũng đúng lúc này, đột nhiên Gia Ly cảm thấy đau bụng dữ dội, chẳng kịp nói câu nào cô dúi túi đá vụn vào tay Duy Hoàng rồi vội chạy về phía nhà vệ sinh.
Bab 62 Chương 62: Anh có mua bảo hiểm không?
Minh Châu nhếch miệng cười đắc ý.
Cái dạ dày vốn dĩ không tốt của Gia Ly khi uống phải thứ nước có hàm lượng cồn cao hoặc quá ngọt sẽ lập tức gây ra phản ứng đau đớn. Chính vì thế mà khi nãy cô ta đã cố tình nhắc phục vụ đưa tới cái bàn gần chỗ Gia Ly thêm vài ly cocktail có đặc điểm như trên. Gia Ly không hề nghi ngờ nên đã vô tình uống phải, sau thời gian lên men giờ là lúc chúng phát tác.
Trong khi Gia Ly đang ở trong nhà vệ sinh ôm bụng nôn mửa thì Minh Châu đã tới báo cáo công trạng với Quốc Dũng. Nghe cô ta nói xong, Quốc Dũng trừng mắt nhìn cô ta một cái rồi vội vàng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Minh Châu nhìn theo bóng lưng vội vã của anh ta âm thầm nguyền rủa, sau đó xoay người đi tạo dựng các mối quan hệ mới, hiếm có dịp nhiều đại gia tụ tập một chỗ như thế này, mối làm ăn béo bở sao có thể bỏ lỡ.
Rất nhanh Quốc Dũng đã tới bên ngoài nhà vệ sinh nữ, anh ta ung dung đứng bên ngoài chờ đợi, liên tục tạo dáng nghĩ xem mình nên đóng vai vào một tình huống trùng hợp như thế nào để có thể để lại ấn tượng tốt nhất.
Nhưng tiếc là anh ta chờ đợi rất lâu, vẫn không thấy người ra.
Buổi đấu giá cũng đã tan, vài người không muốn tham dự tiệc khuya đã rục rịch ra về, vài người đi ngang qua nhà vệ sinh thấy anh ta đứng đó đều nhìn bằng ánh mắt khó hiểu, cứ như biến thái đội lốt một người đàn ông nho nhã đẹp trai vậy.
Cơ mà họ nghĩ thế cũng đúng thôi, anh ta so với biến thái cũng chẳng khác nhau là mấy.
Kẻ có ý định tán tỉnh chị dâu, cướp người phụ nữ của người khác về tay để lợi dụng cho mục đích cá nhân, so với loại cặn bã còn không bằng.
Nhưng anh ta đâu thèm để ý đến mấy thứ đó, miễn sao đạt được mục đích, quá trình chẳng quan trọng. Tới khi anh ta ổn định được công ty khai thác khoáng sản Vũ Gia, lợi dụng các mối quan hệ của Gia Ly và tiềm lực của Vạn An đưa Vũ Gia vào tốp một, tốp hai toàn quốc, khi đấy cho dù cả thiên hạ có cười chê thì anh ta cũng sẽ vẫn rất thoải mái, bởi vì vị thế của anh ta đã được đẩy lên một tầm cao chót vót rồi, đâu cần so đo với đám sâ bọ bên dưới.
Chỉ là dường như con đường anh ta chọn giống như người đi rừng, càng muốn leo lên núi cao lại càng nhiều trắc trở. Nhưng nói cho vui vậy chứ loại mục đích hèn hạ này của Quốc Dũng chỉ đáng để người ta cười chê.
Đương nhiên rồi, anh ta đã đứng canh ở cửa nhà vệ sinh nữ gần một giờ đồng hồ, dáng vẻ sốt ruột lo lắng chỉ muốn đập cửa xông vào nhưng lại sợ làm như vậy thì người bên trong sẽ biết chính anh ta sai người gây chuyện nên cứ chần chừ đi đi lại lại.
Rốt cuộc mười lăm phút nữa trôi qua, Quốc Dũng cũng không kiên trì nổi nữa, đập cửa gọi vọng vào trong: “Gia Ly, em ở trong đó phải không? Em ổn chứ?”
“Không gọi chị dâu nữa à?” Giọng nói lạnh nhạt chợt vang lên sau lưng anh ta.
Quốc Dũng trợn mắt quay phắt người lại chỉ thấy Gia Ly đang vòng hai tay trước ngực đứng tựa lưng vào cánh cửa thông với cầu thang bộ. Ánh sáng của bóng đèn neon trên trần hành lang hắt xuống gương mặt cô tạo ra mảng đối lập, nửa sáng nửa tối cùng ánh mắt lấp lánh sáng khiến cho người nhìn như bị hút sâu vào trong vẻ đẹp yêu dị ấy.
Anh ta nhìn không chớp mắt, cũng quên luôn trả lời.
“Cô Trần không sao chứ? Có người nói với tôi thấy cô vào đây rất lâu rồi chưa ra ngoài.” Quốc Dũng vụng về nói, tình huống này anh ta chưa từng nghĩ tới nên chẳng biết ứng đáp ra sao.
Dù gì thì hiện tại cũng đã gặp được người, thế là đủ rồi.
“Nhận sự quan tâm đấy của cậu hai tôi có nên cảm kích không? Anh muốn tìm tôi có việc gì?” Gia Ly nhìn dáng vẻ thâm tình giả tạo của người trước mắt mà cảm thấy cơn lợm giọng lại trào lên. Cô cố nhịn xuống sự khó chịu để giải đáp tính tò mò của mính thì mới có thể yên tâm ra về được.
“Gia Ly, anh thích em.” Quốc Dũng mềm giọng nói: “Ngay từ lần đầu tiên gặp em anh đã thích rồi, em chính là một cô gái hoàn hảo, anh không thể để em bị vùi dập bởi anh ta được. Hãy đồng ý để anh có thể che chở cho em, anh sẽ giúp em, anh có thể làm được tất cả mọi chuyện cho em.”
“Ha ha ha…” Gia Ly ôm bụng cười, Duy Hoàng đứng ở góc khuất gần đấy cũng thế, cười khoái trá.
“Anh nói thật lòng…” Quốc Dũng Trưng ra bộ mặt khổ sở. Nếu như so với nam diễn viên nổi tiếng, anh ta chắc chắn ăn đứt về tài năng này.
“Mẹ kiếp, Quốc Dũng, ha ha ha… anh không nhìn xem đây là chỗ nào?” Gia Ly chỉ tay vào tấm biển nhà vệ sinh ngay đó ôm bụng cười rũ rượi. “Tôi mất mặt thay anh.”
Lúc này Quốc Dũng cũng ý thức được hành động ngu xuẩn của mình, nhưng đâm lao thì phải theo lao anh ta bước vội tới bên cạnh Gia Ly gấp gáp nói: “Em có đồng ý không?”
“Anh có mua bảo hiểm không?” Đột nhiên Gia Ly hỏi một câu chẳng hề liên quan tới nội dung cuộc nói chuyện.
Quốc Dũng ngây ngô đáp: “Có.”
“Anh muốn biết câu trả lời chứ gì?”
“Ừ!” Ánh mắt anh ta ngập tràn hy vọng, rõ ràng anh ta chiếm lợi thế hơn so với Tuấn Phong, anh ta biết mà.
Gia Ly hất cằm về phía cánh cửa nhà vệ sinh. Quốc Dũng mừng rỡ đi vội vào, khóe miệng cong lên không nghĩ rằng Gia Ly lại mạnh bạo đến vậy.
Gia Ly sỏ hai tay vào túi quần âu thong dong đi theo phía sau, gương mặt cũng rất vui vẻ.
Bab 63 Chương 63: Xem ra anh ta cũng không thông minh
Ở bên ngoài hành lang nhà vệ sinh.
Duy Hoàng đang cầm thiết bị liên lạc nội bộ điên cuồng nhắn tin: [Mẹ nó, Tuấn Phong! Vợ cậu có tiền án hành hung người bao giờ chưa?]
Tuấn Phong đang ở trong phòng thẩm vấn nhìn thấy tin nhắn của Duy Hoàng liền đứng dậy đi ra ngoài. Không lâu sau máy của Duy Hoàng đã báo có tin nhắn: [Tớ không rõ, chả phải cậu là trùm tin tức à?]
Duy Hoàng: [Cậu là chồng của người ta.]
Tuấn Phong: [Vậy đã xảy ra chuyện gì?]
Duy Hoàng: [Gia Ly rủ Quốc Dũng vào nhà vệ sinh một lúc rồi, im ắng lắm!]
Tuấn Phong trợn mắt: [Ý cậu là... Không có khả năng, cô ấy sẽ không… cậu mau vào xem tình huống đi!]
Anh không yên tâm lại nhắn thêm một tin nữa: [Bảo cô ấy cố nhẫn nhịn đợi tớ về sẽ giải quyết.]
Duy Hoàng: [Ở đời mấy ai học được chữ “ngờ”, thôi để tớ vào xem! Xuân Lan cũng không phải dạng vừa, bà ta mà điên lên rất có thể tống cổ được vợ cậu vào tù ấy chứ!]
Tuy sẽ không thực sự làm được nhưng loại danh tiếng này đồn ra với một người như Gia Ly vẫn quá mất mặt!
Trong khi hai người đàn ông nói chuyện, thì ở bên trong nhà vệ sinh Gia Ly đang chễm chệ ngồi trên mặt kệ chậu rửa tay, còn Quốc Dũng đang dựa vào vách tường nhà vệ sinh ôm ngực thở dốc. Duy Hoàng đi vào chính là bắt gặp cảnh tượng như vậy. Anh vội vàng nhìn Gia Ly một lượt từ trên xuống dưới, sau đó là nhìn Quốc Dũng bằng ánh mắt khó hiểu.
Quốc Dũng đối mặt với ánh mắt soi mói của Duy Hoàng liền khó chịu cau mày bám tường lẳng lặng bước ra ngoài.
Gương mặt đẹp trai của Duy Hoàng chợt ngây ngốc, sửng sốt. Chuyện quái gì đã xảy ra thế?
Anh ấy chăm chú nhìn cái dáng đi của Quốc Dũng rồi suy đoán nhưng lại cảm thấy không đúng. Rốt cuộc bằng kinh nghiệm gần ba mươi năm cuộc đời, Duy Hoàng vẫn chẳng hiểu Gia Ly đã làm gì anh ta.
“Em… anh ta bị làm sao vậy?” Duy Hoàng không nhịn được tò mò liền hỏi.
“Hoạt động quá sức ấy mà!” Gia Ly nhắn thêm mấy ký tự rồi khóa máy điện thoại, tụt xuống khỏi bệ, lưu loát cất nó vào trong túi quần.
“Hoạt động gì?” Duy Hoàng ngơ ngác.
“Trồng cây chuối trên thành bồn cầu.” Gia Ly nói một câu rồi đi tới trước mặt Duy Hoàng mỉm cười: “Anh ta còn bị một ám thị tâm lý tạm thời nữa!”
“Hả?”
“Thôi em về đây ạ!” Gia Ly nháy mắt với Duy Hoàng nhất thời khiến anh ấy lần nữa đứng ngây người mất vài giây.
Sau khi bóng dáng Gia Ly biến mất thì thiết bị liên lạc của Tuấn Phong lại bắt đầu rung lên: [Vợ cậu biết thôi miên!]
[???] Tuấn Phong chột dạ giật mình. Như vậy chẳng phải là Gia Ly đang ngấm ngầm cảnh cáo anh? Chỉ sợ việc làm của anh đã làm cho cô rất đau lòng mới khiến cô làm ra loại hành động như thế.
Duy Hoàng cũng âm thầm cầu nguyện cho người anh em của mình.
***
Đêm đã khuya, Gia Ly vội vàng bước vào thang máy bấm số xuống tầng hầm để xe, cô muốn về nhà, cần phải ngủ một giấc để có thể bình tĩnh đối mặt với sự thật. Mặc dù thông tin mà Đạt cung cấp cho cô không nhiều, nhưng với những gì Gia Ly đã biết, tất cả cũng đã đủ để cô đưa ra kết luận rồi.
Thiếu một bằng chứng xác đáng nữa, chính là bản giám định gen ADN kia, con sói già nhà cô có mà chạy đằng trời. Chỉ là, sau khi lớp mặt nạ mỏng manh này bị xé rách, đối mặt lại có chút ngượng ngùng.
Gia Ly nhìn hình ảnh đơn bạc của mình trong chiếc gương phản chiếu trên vách thang máy khẽ thở dài, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ như vừa lạc vào một hồi ức nào đấy về cái năm bé xíu. Trong một bữa tiệc, lần đầu tiên Gia Ly ngỗ nghịch gặp một anh trai có nụ cười ấm áp như ánh sáng của bình minh.
Đã từng có lúc cô nghĩ rằng nếu như… Hôn ước này không được thực hiện, liệu hai người có giống như một loại quan hệ tình một đêm hợp rồi tan hay không?
Biết sao được, âu cũng là duyên phận!
Không gian yên tĩnh xung quanh chẳng có bất cứ ai làm phiền lại thuận lợi cho Gia Ly cứ nghĩ ngợi vẩn vơ. Cũng đúng thôi, giờ là mấy giờ chứ? Lúc này hầu như khách khứa đến dự buổi bán đấu giá cũng đã về gần hết hoặc đang tham gia tiệc khuya trên lầu. Một mình Gia Ly đứng trong thang máy thảnh thơi chờ đợi con số đang lùi dần.
Sau tiếng “Ting” Cánh cửa thang máy vừa mở ra bỗng có một bóng đen lao tới muốn túm lấy Gia Ly, nhưng cô đã nhanh nhẹn né tránh rồi lách người luồn ra bên ngoài.
Quốc Dũng trừng mắt nhìn, anh ta thở phì phò, gương mặt trở nên dữ tợn. Bàn tay to lớn giơ lên chỉ vào gương mặt xinh đẹp lạnh lùng rồi lại hạ xuống. Anh ta đang cảm thấy rất tức giận vì lúc nãy đã bị Gia Ly lừa. Nhưng mọi chuyện là do tự anh ta làm nên rốt cuộc cũng chỉ biết cắn răng chấp nhận. Hơn nữa khi đó Duy Hoàng lại xộc vào, mà anh ta lại không thể mất mặt trước vị tổng giám đốc của chuỗi nhà hàng cao cấp kia được. Vậy nên mới im lặng bỏ đi, giờ anh ta muốn bắt cô lại để hỏi cho ra nhẽ.
“Cô Trần, tôi đối với cô là thật lòng mến mộ mà sao cô lại nhẫn tâm với tôi thế?”
Gia Ly cười nói: "Tôi khuyên anh đừng tùy tiện nói ra những câu tương tự như vậy, lại trở thành trò cười cho thiên hạ!"
Quốc Dũng tức giận muốn điên lên, anh ta nghĩ mãi cũng chẳng sao hiểu nổi lúc đó bản thân mình bị trúng loại tà thuật gì lại ngu si tham gia cái trò thách đấu đấy. Chuyện này, đúng là nhục mà!
Tất nhiên là Quốc Dũng không thể biết, thời điểm Gia Ly đi phía sau anh ta đã âm thầm giở trò.
Một loại ống xịt chứa hợp chất có tên là Scopolamine (hay còn gọi là Burundanga - nó được mệnh danh là “hơi thở của quỷ”). Đây là chất gây ra biểu hiện mất trí nhớ và làm mất ý thức tạm thời. Scopolamine không màu, không mùi vị, có thể gây ra tình trạng hoang tưởng ảo giác rất mạnh. Đặc biệt là chỉ từ 2 - 3 phút sau khi hít vào, Scopolamine sẽ ngăn chặn không để hình thành lên ký ức, vì vậy, những sự kiện xảy ra trong giai đoạn thuốc ảnh hưởng tới não bộ, sẽ không được ghi lại.
Quốc Dũng cứ mơ màng làm theo như con rối bị Gia Ly chơi khăm. Một người luôn tự tin kênh kiệu bị vả mặt vô cùng đau đớn.
May cho anh ta là lúc đó cũng không có người nào khác, nhưng mà Gia Ly có quay chụp lại hay không thì anh ta không biết.
“Ở với Tuấn Phong vài ngày rồi, chắc cô Trần cũng đã hiểu loại tính cách quái gở của anh ta. Tôi luôn ở đây để giúp cô, nếu cô muốn thoát khỏi anh ta cũng đừng e ngại!” Quốc Dũng trưng ra gương mặt chính nghĩa nói.
Gia Ly nhìn lại, cô cảm thấy thật đáng tiếc cho một vẻ ngoài hào nhoáng mà bên trong mục nát này.
“Tính cách anh ấy như vậy là do đâu cả hai chúng ta đều biết. Tôi cảm thấy, dù sao bản thân tôi cũng rất phù hợp với Tuấn Phong. Cậu hai nên đi tìm một đối tượng khác. Loại tư tưởng dâm ô loạn luân với chị dâu này, tôi thấy anh vẫn nên giữ lại dùng một mình thì tốt hơn. Thân xác này của anh cũng khá phù hợp với những bộ phim chủ để đó đấy. Thế nhé!” Gia Ly trào phúng nói một tràng sau đó chẳng thèm để ý tới sắc mặt đần thối ngơ ngác của Quốc Dũng mà bước thẳng ra chiếc xe gần đó mở cửa ngồi vào, vèo một cái phóng ra ngoài.
"Tôi nói muốn dâm ô loạn luân hồi nào, lại còn chủ đề phim…Mẹ kiếp! Gia Ly…”Anh ta gầm lên trong hầm để xe nhá nhem ánh sáng, gương mặt hung dữ như ác ma vừa bò ra từ đại ngục. Quốc Dũng tức run người, anh ta biết rõ là Gia Ly cố ý hạ nhục mình để trả thù cho Tuấn Phong, vì thế lại càng muốn chiếm lấy sự bảo vệ này từ cô.
"Xem ra anh ta cũng không thông minh, loại người thế này chơi cũng chẳng thú vị." Gia Ly vừa đánh lái vô lăng vừa lẩm bẩm. Khóe môi còn cong lên vẻ giễu cợt coi thường.
"Ở đời này không có gì là tuyệt đối cả. Xuân Lan mưu mô bao nhiêu thì con trai của bà ta lại vô dụng bấy nhiêu, rõ là quy luật bù trừ." Gia Ly cười tự tin lái xe vào biệt thự gật đầu chào ông chú đầu bếp đang chờ ở cửa nhà rồi đi lên phòng.
Nhưng có lẽ vì Gia Ly quá vội mà không kịp nhìn rõ sắc mặt có chút không đúng của ông ấy mất rồi.
Bab 64 Chương 64: Em nên gọi anh là gì?
Ở trong một hộp đêm cao cấp, Minh Châu đang ngồi bên cạnh một gã đàn ông có vẻ ngoài hung ác, gương mặt cô ta tươi cười không ngừng buông lời đưa đẩy lấy lòng, chẳng biết gã đàn ông đó vừa nói gì, chỉ thấy đám thanh niên ngồi xung quanh liên tục gật gù rối rít hùa theo.
“Anh Đông, lần này em có thể đổi vận được hay không đều nhờ cả vào anh đấy, đừng để nó thoát như lần trước nhé!” Minh Châu khôn khéo nói.
“Ván này tao sẽ đòi lại cả món nợ lúc trước, dám làm đám anh em của tao mất hứng. Bà nó!” Đông nốc một hơi cạn sạch cốc bia, bàn tay anh ta không e dè chụp lấy Minh Châu kéo sát cô ta vào lòng. Cái miệng với hàm răng ố vàng do hút nhiều thuốc lá chu lên nham nhở cười.
Minh Châu nhịn xuống cảm giác buồn nôn thành thục mở cúc quần Đông ra, tiếp đó luồn tay vào sục sạo trước ánh mắt thèm thuồng và tiếng vỗ tay cổ vũ của đám đàn em bên cạnh.
Chẳng có trò quái dị nào mà cô ta chưa từng tham gia, 3P, 4P cũng đâu có gì xa lạ, đánh đổi một chút để nhận lại nhiều lợi ích hơn cô ta luôn sẵn sàng. Huống chi đám đàn ông này cũng chỉ như hòn đá kê chân, là đám nam sủng trong hậu cung bẩn thỉu của cô ta mà thôi.
Không bao lâu sau, gian phòng bao vang lên từng trận reo hò phấn khích, âm thanh dâm loạn hỗn tạp liên tục vọng ra ngoài.
***
Sáng sớm hôm sau, Gia Ly theo thói quen dậy sớm mà mơ màng tỉnh giấc. Cô hé mắt nhìn thời gian trên điện thoại, mới hơn năm giờ nhưng trời đã sáng rõ như vậy rồi. Bởi vì là chủ nhật nên Gia Ly lại yên tâm ngủ tiếp. Thời gian này dường như cô đã quá mệt mỏi mà lúc nào lơ mơ buồn ngủ, có lẽ cho cô ngủ cả ngày quên ăn quên uống cũng được. (Mọi người biết vì sao không à?)
Nhưng ngay khi cô nhắm mắt lại giây trước, giây sau đã mở bừng ra, rồi lập tức xoay người nhìn sang phần giường bên cạnh.
Mắt cô trừng lớn, chớp chớp.
Người đàn ông với gương mặt của Phong Vũ đang nằm đó, ung dung nghiêng người chống tay vào thái dương mỉm cười với cô.
Trong thoáng chốc Gia Ly không biết nên xưng hô như thế nào. Ngay cả phản ứng cô cũng quên luôn rồi.
Phong Vũ - Tổng giám đốc tập đoàn Hoành Phi mấy năm nay vẫn luôn là tâm điểm chú ý của những nhà quyền quý muốn mai mối thân cận. Anh chính là mẫu người đàn ông lý tưởng của các cô gái tại thành phố T rộng lớn và phồn hoa này. Không những nhiều tiền mà lý lịch lại sạch sẽ, chưa từng thấy bên cạnh anh có người phụ nữ nào, ngay đến một chút xíu chuyện xấu của anh cũng chưa từng nghe nói qua.
Ai có thể nghĩ tới, anh với cậu cả phế vật của nhà họ Vũ kia lại là một. Người trước thì tựa như thần tiên ở trên trời, người sau lại vô dụng chẳng khiến bất cứ ai chú ý.
Nhưng mà cái người đàn ông xuất sắc này lại lừa cô.
Nghĩ đến bản thân mình bị anh xoay vòng, Gia Ly liền nghiến răng chẳng nói chẳng rằng giơ tay véo mạnh vào má anh một cái, giọng nói the thé cũng đồng thời vang lên: “Phong tổng, anh làm gì ở trên giường của tôi thế?”
Tuấn Phong bị véo má đau chảy cả nước mắt ra, nhất thời hoang mang chẳng biết nói gì, xưng hô như thế này là Gia Ly đã nhận ra anh hay chưa? Giờ thì diễn tiếp hay là thôi.
Gia Ly thấy anh vẫn nằm bất động nhìn chằm chằm vào mình lại càng thêm bất mãn, ngón tay trên mặt anh tiếp tục tăng thêm lực, nhất định đã để lại vết bầm.
Cô quát lớn: “Anh nhìn cái gì đó?”
Tuấn Phong chớp chớp mắt, phục hồi lại tinh thần tỉnh bơ đáp: “À, không có gì.”
Gia Ly: [Vẫn chưa chịu hối cải, không dám thừa nhận, ngang bướng đến tận cùng hay sao?]
“Sao anh vào được đây, anh chán sống rồi à?” Cô diễn cùng anh.
Không để cho Tuấn Phong có cơ hội nói chuyện, Gia Ly lại nói tiếp: “Anh đúng là cái đồ hồ ly tinh chuyên quen thói xấu. Anh có biết anh xuất hiện ở đây giờ này thể hiện điều gì không?”
“Anh nhớ em!” Tuấn Phong mỉm cười đáp. Ánh mắt long lanh cố tỏ ra là bản thân đang tủi thân vì bị bắt nạt.
Gia Ly buông má anh ra, nhìn đầu ngón tay bị dính một lớp mỏng phấn trang điểm liền không cam lòng. Cô trào phúng cười nói:“Tôi đã kết hôn, không thể say mê quấn quýt với một người như anh, hiện tại anh lại leo lên giường của tôi, ở ngay chỗ này? Anh nghĩ xem so với cái loại tiện nhân bì ổi tôi còn đáng xấu hổ hơn gấp bao nhiêu lần!”
Nghe chính miệng cô nói ra những điều như thế, sắc mặt tuấn Phong chợt thay đổi.
Ạnh nhìn vào ánh mắt cô, đáy lòng liền cảm thấy hối hận và đau đớn. Nhưng quả thực anh không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Biểu cảm đau khổ của Tuấn Phong đều bị Gia Ly nhận ra, dù vậy cô không muốn lật tẩy anh nhanh như thế. Tuy rằng cô vẫn cố chấp muốn nghe chính anh thừa nhận mọi chuyện, nhưng cục tức khi bị anh coi như con ngốc mà đùa bỡn thời gian qua cô nuốt không trôi.
Tuấn Phong nghĩ giây lát, trong khi người bên cạnh đang mong chờ được nghe câu trả lời từ anh thì người đàn ông bất ngờ nhào sang đè cô xuống rồi hôn lên đôi môi anh đào ấy. Nụ hôn qua đi, Gia Ly liền thở dài lộ ra biểu tình tủi thân khổ sở, người ta nói đúng, trong tình yêu, phụ nữ thường hay thua thiệt bởi luôn yêu quá sâu đậm và bao dung quá nhiều. Với Gia Ly, sự tức giận của cô lớn nhường ấy, thế mà chỉ một nụ hôn nó đã tan tành như mây khói, có sót lại chắc là chỉ một chút hờn tủi mà thôi.
Tuy là thế cũng chưa thể tha thứ ngay được.
Cô đỏ mắt, nũng nịu kéo cổ áo anh kìm giọng hỏi: “Em nên gọi anh là gì?”
“Gọi là chồng.” Tuấn Phong tỉnh bơ đáp.
Gia Ly bật cười, rồi bất chợt cô vùng lên lật người áp chế Tuấn Phong ở dưới: “Anh chơi có vui không? Còn muốn dối lừa em đến bao giờ?”
Tuấn phong đưa tay lên chạm vào gò má cô, trầm giọng nói: “Anh xuất hiện trong bộ dáng này là em hiểu rồi còn gì!”
Anh vừa nói xong, thì liền chống tay ngồi dậy, sau đó vươn người lấy lọ nước tẩy trang và bông thuần thục đặt cô ngồi ổn định trong lòng mình sau đó bắt đầu lau đi nhưng nốt tàn nhang, mụn thịt trên mặt. Có thể nói là đã có sự chuẩn bị từ trước.
Gia Ly chợt sửng sốt, nhìn gương mặt Tuấn Phong xuất hiện ngay sau đó, nỗi tức giận lại ùa đến làm cô tức phát run.
“Tên khốn! Anh có biết thời gian qua đối với em kinh khủng như thế nào không?
Bab 65 Chương 65: Ly, đừng giận anh nữa, nhé!
Gia Ly nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đựng nhiều tâm sự của anh, lòng càng thêm khó chịu. Cô đẩy mạnh người đàn ông ra đứng dậy đến bên tủ lấy quần áo rồi vào thẳng nhà tắm.
Giây lát sau tiếng nước chảy vang lên, Tuấn Phong vẫn bất động ngồi đó, nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia. Cả người anh bỗng toát lên vẻ cô đơn đến đáng thương. Anh bỏ miếng bông tẩy trang và gương nhỏ trong tay xuống mặt tủ cạnh giường, đứng dậy đi tới bên cửa sổ sát đất kéo tấm rèm ra sau đó mệt mỏi ngồi dựa lưng vào tấm kính mắt nhắm lại.
Người đàn ông bất động ngồi đó cho tới khi Gia Ly quay trở lại. Ánh sáng xuyên qua lớp kính chiếu lên tấm lưng anh tựa như một vòng hào quang đang phát sáng. Gương mặt anh tuấn cũng chợt đẹp lạ thường, y hệt một con búp bê sứ hoàn hảo.
Gia Ly bước đến gần, cách anh hai bước chân liền dừng lại, cô đứng đó nhìn người đàn ông của mình đang im lặng ngồi đó. Lúc này anh chẳng khác gì một đứa trẻ tội nghiệp vô hại.
“Anh Phong, anh biết em đi làm giám định gen, biết bác sĩ là bạn của em không thể mua chuộc được nên mới chấp nhận bại lộ thân phận hay sao?” Gia Ly nghiến răng hỏi.
“Em thừa biết nếu như anh muốn, việc tráo kết quả cũng chẳng khó khăn gì.” Anh ngước mắt nhìn cô, ngữ điệu tha thiết.
“Đúng vậy. Nay chủ nhật, em về nhà thăm mẹ một chút.” Giọng cô buồn bã xoay người.
“Ly, đừng giận anh nữa, nhé!” Tuấn Phong nhìn tấm lưng của cô khó khăn nói.
“Không, em không giận anh. Dù sao thì em cũng không cần phải lo lắng tới chuyện xấu của mình bị bại lộ nữa, em ổn rồi.” Gia Ly đi nhanh ra ngoài, một mạch tới nhà để xe mở cửa ra ngồi vào, gục đầu lên vô lăng cắn chặt môi cố ngăn lại tiếng nức nở. Hốc mắt cô nóng bừng nhưng không hề có một giọt nước mắt nào chảy ra.
Mọi chuyện như thế là xong rồi đúng không?
Nhưng sao lòng cô vẫn nặng trĩu, vẫn đau đớn và khó chịu đến vậy?
Gia Ly lái xe nhanh chóng rời khỏi nhà của Tuấn Phong, cô cứ vậy lang thang trên đường, gương mặt u ám không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, chỉ có bàn tay là gồng lên nắm chặt lấy vô lăng như đang cố níu giữ một thứ gì đó không thể xác định được.
Mà lúc này, Tuấn Phong cũng vẫn giữ nguyên tư thế cũ, gương mặt anh tái đi, tay ôm ngực ho dữ dội. Một dòng máu loãng theo khóe môi chảy ra rồi bị anh dùng mu bàn tay quệt đi để lại một vệt mờ quỷ dị.
Đây chính là di chứng của loại chất độc khi xưa Xuân Lan đã hại anh.
Bao năm nay nhờ sự hỗ trợ của những người bạn, Tuấn Phong đã tập hợp được rất nhiều những nhà khoa học và bác sĩ hàng đầu về độc để tìm ra thuốc giải nhưng vẫn vô phương. Cùng lắm cũng chỉ có thể áp chế nó lại, đôi chân của anh được như hiện tại chính là một kỳ tích với tỉ lệ thành công một trên một trăm triệu may mắn rồi.
Lúc trước anh đã muốn từ hôn với Gia Ly là vì thế. Hơn nữa, anh không dám chắc có thể đảm bảo an toàn được cho cô, Xuân Lan rất có thể sẽ ở trong bóng tối mà âm thầm ra tay bất cứ lúc nào… Chỉ là anh lại không cam lòng nhường cô lại cho một người đàn ông khác. Không muốn nhường.
Anh ích kỷ vậy đấy.
Nhẫn tâm đứng nhìn cô hoang mang khi vướng vào một mối quan hệ tuyệt vọng.
Ép buộc cô phải nhanh chóng trưởng thành, phải tự mình đối mặt và vượt qua khó khăn.
Tất cả chỉ là muốn cô dùng một khoảng thời gian ngắn nhất để trở nên mạnh mẽ.
Khóe miệng người đàn ông nhếch lên vẽ ra một nụ cười méo mó. Tiếng cười đượm vẻ thê lương cùng âm thanh tắc nghẽn khẽ vang lên trong không gian trống trải.
***
“Mẹ!” Bác Đào vừa mở cổng Gia Ly liền lái xe vào sân sau đó chạy thẳng vào phòng khách tìm bà Lam Anh.
“Gì mà hấp tấp vậy, con bây giờ đã khác xưa, đi đứng chú ý vào!” Bà Lam Anh hạ cuốn tạp chí xuống, giơ tay đẩy gọng kính cau mày nhắc nhở.
Gia Ly bĩu môi không để ý ngồi xuống bên cạnh ôm lấy cánh tay gầy gò của bà ấy, nũng nịu: “Mẹ, chồng con không có nhà, con ở với mẹ mấy hôm nhé!”
“Thằng bé đấy nhìn thì có vẻ mạnh mẽ nhưng nó so với con chỉ là miếng bánh mì nhúng nước.” Bà Lam Anh lại tiếp tục giơ quyển tạp chí lên đọc.
“Mẹ nói như vậy là có ý gì?” Gia Ly ngây ngô hỏi.
“Ở đây chơi một ngày thôi, tối về nhà con đi.” Bà Lam Anh tỏ ra lạnh nhạt nói.
Nếu bà ấy không biết chuyện của hai đứa nhóc thì có lẽ sẽ tin là thật, cách đây vài phút ông chú đầu bếp đã bí mật nhắn tin cho bà ấy rồi. Chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, may là Tuấn Phong đã sớm tỉnh ngộ, chứ bà ấy thừa biết, một khi để cô con gái này mang bằng chứng xác đáng đến trước mặt thì hậu quả hẳn là khó lường.
Còn giờ, cùng lắm là giận dỗi một chút, tỏ ra hối lỗi giải thích một chút là xong… chỉ là không biết thằng bé đã kịp nói gì chưa?
Mà bà ấy đoán chắc là Tuấn Phong còn chưa có nói gì thì người đã bỏ chạy? Nhưng cũng có thể thằng bé cố tình không nói.
Chuyện của bọn nhỏ người làm mẹ như bà ấy cũng chẳng thể giúp được nhiều. Chỉ là với một người đã gần đất xa trời, tự nhiên thế giới quan cũng trở nên nhạy cảm và thấu hiểu hơn. Sự thật một khi đã được tiết lộ thì cần phải nói đến cùng, không nên giữ lại khiến nảy sinh hiểu lầm không đáng có. Gia Ly có quyền và cần thiết được nghe giải thích. Hiện nay con bé đã bước hẳn xuống thuyền lại càng phải phân biệt được rõ ràng ai là địch ai là đồng minh để mà đối phó.
Theo như bà ấy được biết, Xuân Lan đang tìm cách liên lạc để trở lại bên Hoàng Minh. Sự kiện xảy ra vào hai mươi lăm năm trước chỉ có rất ít người biết, trong đó có bà Lam Anh, ông Vũ và La Hàm.
Xuân Lan tên thật là Niran Yod, con gái riêng của ông Niran với một người đàn bà gốc Việt. Ông ta là một người đàn ông nổi tiếng sợ vợ, thuộc một gia tộc khá có tiếng tăm tại Hat Yai, Thái lan. Bởi vì Yod là con gái riêng nên ngay từ khi được cha đón về, bà ta luôn phải chịu rất nhiều sự dày vò của mẹ cả. Chính vì vậy nên mới nảy sinh loại tâm lý phá hoại.
Chuyện là Hoàng Minh - Người đứng đầu của bang phái hắc đạo lớn nhất Thái Lan tuyên bố sẽ kết hôn với con gái của ông Niran. Yod ngỡ rằng người đàn ông mà bà ta đã từng gặp này sẽ chọn bà ta, nhưng ông ta lại lấy cô chị con gái dòng chính của nhà Niran. Khi đó Yod đã điên cuồng phản đối khiến rất nhiều người biết chuyện bà ta tranh chấp anh rể với chị gái, tin tức này đã trở thành trò cười cho cả hai giới hắc bạch đạo của Thái Lan hồi bấy giờ.
Mà loại thanh danh này đương nhiên khiến cho vợ của ông Niran rất tức giận, bà ta đã sắp xếp để vu oan cho Yod trở thành hung thủ hạ độc một đàn em trung thành của Hoàng Minh khiến ông ta ban lệnh truy sát Yod. Yod đã trốn tới Việt Nam đổi tên thành Xuân Lan.
Đây là một con cáo già xảo trá rất giỏi dùng độc. Trước kia bà ta đã khiến người chị kia của bà ta không thể có con, còn thành công mang thai con của Hoàng Minh rồi trốn đi, bao nhiêu năm nay vẫn qua mặt được mạng lưới truy sát của Hoàng Minh ung dung sống dưới danh nghĩa bà chủ của nhà họ Vũ.
Một người đàn bà nguy hiểm như thế, thực lòng bà Lam Anh cũng rất lo lắng cho an toàn của bọn trẻ. Nhưng dù sao thì không thể trốn tránh mãi được, bà cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa, chỉ mong sớm nhìn thấy thành quả, vậy là được rồi.
***
Gia Ly lái xe rời khỏi nhà họ Trần. Cô do dự chẳng biết có nên quay lại nhà gặp Tuấn Phong hay không nên cứ lang thang vô định mãi chưa muốn quay về.
Đột nhiên khi xe chạy tới trước cổng của một cái khách sạn liền nhìn thấy Minh Châu.
Cô ta đang nổi giận đùng đùng xông ra ngoài, chỉ thẳng tay vào mặt người đàn ông, mà không ai khác chính là gã đàn ông có gương mặt hung dữ kia: “Cút! Cái loại hèn nhát nhà anh, bạn gái bị người ta ức hiếp cũng không dám lên tiếng! Có bản lĩnh thì anh cút xa ra cho tôi, tốt nhất đừng để tôi gặp lại!”
Thấy Minh Châu chịu nhẫn nhịn mình, Quốc Dũng hừ mũi không nói gì nữa, ánh mắt của anh ta lại rơi xuống trên người cô gái xinh đẹp phía xa.
Minh Châu cắn răng chịu đựng, cô ta cố gắng đè nén sự tức giận xuống, gương mặt đau khổ nhưng vẫn duy trì nụ cười giả tạo, bước từng bước khó nhọc đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi cô ta rời đi, Quốc Dũng cũng chẳng thèm để ý tới, tâm trạng anh ta đang không tốt nên xoay người đi tới cửa thông với ban công. Vừa đẩy cửa bước ra ngoài, luồng không khí nóng hầm hập đã phả vào mặt lại khiến tâm trạng Quốc Dũng càng thêm bực bội. Anh ta cau có trở lại trong phòng, bước tới bên bàn rượu liền một lúc uống mấy ly champagne.
“Không hiểu bà già đã kiếm cái loại ngu xuẩn như thế từ đâu về, thành sự thì ít mà bại sự thì nhiều.” Quốc Dũng lẩm bẩm chửi, anh ta bực tức không có chỗ xả liền ném mấy ly rượu đã cạn vào trong gầm bàn.
Toàn bộ hành động xấu xí của Quốc Dũng đều lọt cả vào ánh mắt nghiền ngẫm của Duy Hoàng. Anh ấy liền vẫy tay gọi một nhân viên phục vụ đi tới nói gì đó. Chứng kiến điều này, Gia Ly liền âm thầm cười lạnh.
Cái tên đàn ông ngu xuẩn này tự nhiên lại chạy tới đây ăn vạ, còn làm ra loại hành động như kia, sợ là căn bản anh ta cũng không biết bản lĩnh của Duy Hoàng, xem ra cậu hai nhà họ Vũ hôm nay sẽ gặp xui xẻo rồi! Chỉ là bản thân Gia Ly cũng khá thắc mắc tại sao anh ta lại cố chấp muốn tìm mình.
Không biết Gia Ly nghĩ tới điều gì, ngay lập tức đáy mắt cô lại lộ ra tia giảo hoạt.
Lúc này Minh Châu vẫn như một con ngốc trốn ở trong nhà vệ sinh. Cô ta nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp với cặp mắt đỏ đầy giận dữ của mình qua tấm gương. Nghĩ thế nào Minh Châu cũng không thể chấp nhận được chuyện vừa xảy ra.
Nhất là cái cảm giác ghê tởm đến từ ánh mắt của Quốc Dũng và Gia Ly, cô ta bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình thật hèn mọn, những gì cô ta cố gắng trong khoảng thời gian vừa qua, tất cả… đều trở nên vô nghĩa.
Cuộc đời thật bất công!
Tại sao người với người lại có sự chênh lệch đến thế?
Ngay từ khi sinh ra cô ta đã phải nỗ lực hết sức để vươn lên, trong khi Gia Ly chẳng cần phải làm gì đã có tất cả.
Cũng như hiện tại, cô ta phải liều mạng đeo bám mãi mới có thể níu vào được một gã sở khanh; thì Gia Ly tưởng rằng bất hạnh hơn khi lấy trúng một người chồng què, tuy nhiên anh ta lại rất yêu thương bảo vệ vợ. Không những thế, những người đàn ông mà Gia Ly quen, dù chỉ một người cũng đã khiến cô ta ngưỡng mộ đến không thở nổi rồi.
Nhìn lại mình, cô ta đã đặt cược tất cả vào Quốc Dũng, nhưng éo le một nỗi, trong mắt anh ta, cô ta chẳng là gì, rẻ mạt và rách rưới đến đáng thương.
Ngay từ cái khoảnh khắc khi nãy, Minh Châu đã hiểu tất cả, cô ta biết bản thân mình đã mù quáng đi sai nước cờ mất rồi.
Hối hận cũng không thể thay đổi được gì, nhưng có thể vẫn chưa quá muộn.
Minh Châu lấy giấy ướt lau đi vệt nước mắt nhoè trên mặt, sau đó mở túi chậm rãi lấy ra hộp phấn phủ, từng nhịp như con rối vỗ lớp kem mịn che đi dấu vết tủi hờn này. Cuối cùng tô một chút son đỏ, khẽ mỉm cười. Cô gái trong gương giờ đây lại tràn đầy tự tin.
Nhà họ Vũ chính là một thế gia có tiếng tại thành phố T, nếu như cô ta không thể danh chính ngôn thuận bước vào, thì cần phải khôn ngoan lợi dụng ngược lại, biến nó trở thành bước đệm cho bản thân, như vậy mới không uổng phí tâm sức của cô ta.
Điều chỉnh xong tâm trạng, Minh Châu tự tin quay trở lại phòng tiệc. Ở đây hiện giờ đã bắt đầu vào phiên đấu giá. Cô ta nhanh chóng tìm vị trí của Quốc Dũng, do dự một chút cô ta lại nhìn về phía Gia Ly, sau đó tiến đến gần.
Dưới sự sắp xếp của người phụ trách, trên sân khấu đang bày ra một dãy tủ kính được che vải nhung màu đỏ thắm. Lần lượt từng món đồ cổ sẽ được đưa ra để bán đấu giá, bao gồm cả đá quý và ngọc từ thô cho đến những sản phẩm tinh xảo đã được chế tác. Mà đương nhiên là càng về sau thì giá trị của vật phẩm sẽ càng cao bởi chất lượng hoặc sự độc đáo hiếm lạ của nó.
Cũng có nhiều người chơi không thích mua sản phẩm đã chế tác sẵn, họ thích mua những khối ngọc thô, sau đó mang về tỉ mỉ dựng hình tạo nét, nói chung cũng là một thú chơi của bộ môn nghệ thuật này.
Những người tham gia tiệc đấu giá không có ngồi, mà họ đứng dưới sân khấu. Ai không tham gia thì có thể tới những tủ quầy mới được đẩy ra ở gần đó để trực tiếp mua một vài món đồ hợp gu, hoặc là đi lựa ngọc thô ẩn trong đống đá vụn giống như Gia Ly đang làm.
“Chỉ có bọn nít ranh mới thích chơi trò khám phá như thế này.” Duy Hoàng vòng tay trước ngực cười trêu chọc Gia Ly. Tối nay anh ấy chẳng khác nào hộ hoa sứ giả nhiệt tình hoàn thành nhiệm vụ của mình.
“Em cảm thấy rất vui.” Cô cầm mấy viên đá cuội cỡ nắm đấm đưa cho bác thợ ngồi ngay đó. Người đàn ông trung tuổi nhận lấy, dùng một loại máy cắt nhỏ cắt bỏ đi lớp đá nâu bên ngoài, sau đó mài nhẵn phần lõi, cuối dùng là đánh bóng.
Gia Ly đứng bên cạnh hồi hộp nhìn theo từng động tác của ông ta cho tới khi cầm viên đá trên tay, cô như vẫn không dám tin vào mắt mình.
Gương mặt nhỏ nhắn của Gia Ly ánh lên niềm hạnh phúc, mắt lấp lánh ý cười, giơ lên trước mặt Duy Hoàng: “Anh thấy chưa? Thạch anh tóc đỏ, loại sợi tóc đỏ rực rỡ đồng trục này cực hiếm nhé, lần này em lắm lộc sắp phát tài rồi đấy!”
“Ừ, chúc mừng em!” Lộc to lắm đấy!
“Em không hứng thú với mấy món đồ trên kia à?” Duy Hoàng hất cằm về phía sân khấu ở vị trí trung tâm của phòng tiệc hỏi.
Gia Ly bĩu môi: “Không thú vị. Em chờ cả mấy tháng chỉ để chơi cái trò này thôi.”
Đột nhiên Duy Hoàng bật cười xấu xa, nháy mắt khiêu khích hỏi: “Em rất thích chơi trò phiêu lưu nhỉ?”
“Anh đâu cần phải ngạc nhiên như vậy, chuyện em từng nghịch ngợm ra sao cả thành phố T này, nếu như muốn biết liền hỏi ra được.” Gia Ly phì cười đáp.
Sắc mặt Duy Hoàng hơi ngượng ngùng, “Thực ra anh hỏi thế thôi…”
Gia Ly gật đầu rồi lại tiếp tục đi lựa đá, tới khi trên sân khấu sản phẩm cuối cùng được đưa lên, buổi bán đấu giá mới gần như kết thúc.
Đấy là một chiếc trâm cài tóc hình phượng hoàng bằng vàng ròng tinh xảo. Mắt và những điểm nhấn trên đuôi phượng hoàng đều có khảm đá quý. Chiếc trâm sẽ vô cùng phù hợp với những ai là fans cosplay.
Mọi người bàn luận sôi nổi. Chỉ riêng có Gia Ly vẫn bình thản chơi trò cọ đá của mình, lần này có thêm vài cậu nhóc cùng tham gia. Dường như còn chơi trò thách đấu. Bọn họ vui vẻ bên đống lớn thành quả, vui hơn cả khi được đưa ra ngoài chơi trò mạo hiểm.
Bên sân khấu.
Đợi cho tiếng nghị luận của mọi người dần bình ổn, người chủ trì mới bắt đầu nói giá khởi điểm.
Chiếc trâm cài tóc này có vẻ như rất được mọi người coi trọng.
“Chiếc trâm Phượng cổ này thì không cần tôi phải nói nhiều, ai cũng đã biết về tầm quan trọng, cũng như xét về phong thủy nó có ý nghĩa như thế nào phải không! Vậy nên, người nào trả giá cao sẽ mua được!”
Người chủ trì vừa dứt lời phía dưới liền náo nhiệt lên.
“Giá khởi điểm 2 triệu!” Người chủ trì hô lên : “Mức nhảy cóc tối thiểu cũng là 2 triệu.”
Ông ta vừa dứt lời thì đám đông đã nhao nhao trả giá, trong nháy mắt giá trị của chiếc trâm cài tóc đã lên tới con số vài tỷ.
Sau một hồi tranh chấp, cuối cùng chiếc trâm cũng không về tay những người khác, nó thành vật sở hữu của Duy Hoàng.
“Muốn hù người sao? Cái trâm ghẻ này tuy đẹp mắt nhưng giá cũng không cao đến mức như vậy.” Gia Ly bĩu môi giễu cợt Duy Hoàng.
“Có những thứ giá trị không nằm ở vật chất.” Duy Hoàng thản nhiên đáp, có trời mới biết vì muốn gây hứng thú cho Gia Ly mà anh đã phải mạo hiểm mang chiếc trâm này ra làm chuột bạch. Vậy mà người ta vốn dĩ chẳng thèm để ý tới, còn anh suýt thì bị mất cả chì lẫn chài.
Cũng đúng lúc này, đột nhiên Gia Ly cảm thấy đau bụng dữ dội, chẳng kịp nói câu nào cô dúi túi đá vụn vào tay Duy Hoàng rồi vội chạy về phía nhà vệ sinh.
Bab 62 Chương 62: Anh có mua bảo hiểm không?
Minh Châu nhếch miệng cười đắc ý.
Cái dạ dày vốn dĩ không tốt của Gia Ly khi uống phải thứ nước có hàm lượng cồn cao hoặc quá ngọt sẽ lập tức gây ra phản ứng đau đớn. Chính vì thế mà khi nãy cô ta đã cố tình nhắc phục vụ đưa tới cái bàn gần chỗ Gia Ly thêm vài ly cocktail có đặc điểm như trên. Gia Ly không hề nghi ngờ nên đã vô tình uống phải, sau thời gian lên men giờ là lúc chúng phát tác.
Trong khi Gia Ly đang ở trong nhà vệ sinh ôm bụng nôn mửa thì Minh Châu đã tới báo cáo công trạng với Quốc Dũng. Nghe cô ta nói xong, Quốc Dũng trừng mắt nhìn cô ta một cái rồi vội vàng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Minh Châu nhìn theo bóng lưng vội vã của anh ta âm thầm nguyền rủa, sau đó xoay người đi tạo dựng các mối quan hệ mới, hiếm có dịp nhiều đại gia tụ tập một chỗ như thế này, mối làm ăn béo bở sao có thể bỏ lỡ.
Rất nhanh Quốc Dũng đã tới bên ngoài nhà vệ sinh nữ, anh ta ung dung đứng bên ngoài chờ đợi, liên tục tạo dáng nghĩ xem mình nên đóng vai vào một tình huống trùng hợp như thế nào để có thể để lại ấn tượng tốt nhất.
Nhưng tiếc là anh ta chờ đợi rất lâu, vẫn không thấy người ra.
Buổi đấu giá cũng đã tan, vài người không muốn tham dự tiệc khuya đã rục rịch ra về, vài người đi ngang qua nhà vệ sinh thấy anh ta đứng đó đều nhìn bằng ánh mắt khó hiểu, cứ như biến thái đội lốt một người đàn ông nho nhã đẹp trai vậy.
Cơ mà họ nghĩ thế cũng đúng thôi, anh ta so với biến thái cũng chẳng khác nhau là mấy.
Kẻ có ý định tán tỉnh chị dâu, cướp người phụ nữ của người khác về tay để lợi dụng cho mục đích cá nhân, so với loại cặn bã còn không bằng.
Nhưng anh ta đâu thèm để ý đến mấy thứ đó, miễn sao đạt được mục đích, quá trình chẳng quan trọng. Tới khi anh ta ổn định được công ty khai thác khoáng sản Vũ Gia, lợi dụng các mối quan hệ của Gia Ly và tiềm lực của Vạn An đưa Vũ Gia vào tốp một, tốp hai toàn quốc, khi đấy cho dù cả thiên hạ có cười chê thì anh ta cũng sẽ vẫn rất thoải mái, bởi vì vị thế của anh ta đã được đẩy lên một tầm cao chót vót rồi, đâu cần so đo với đám sâ bọ bên dưới.
Chỉ là dường như con đường anh ta chọn giống như người đi rừng, càng muốn leo lên núi cao lại càng nhiều trắc trở. Nhưng nói cho vui vậy chứ loại mục đích hèn hạ này của Quốc Dũng chỉ đáng để người ta cười chê.
Đương nhiên rồi, anh ta đã đứng canh ở cửa nhà vệ sinh nữ gần một giờ đồng hồ, dáng vẻ sốt ruột lo lắng chỉ muốn đập cửa xông vào nhưng lại sợ làm như vậy thì người bên trong sẽ biết chính anh ta sai người gây chuyện nên cứ chần chừ đi đi lại lại.
Rốt cuộc mười lăm phút nữa trôi qua, Quốc Dũng cũng không kiên trì nổi nữa, đập cửa gọi vọng vào trong: “Gia Ly, em ở trong đó phải không? Em ổn chứ?”
“Không gọi chị dâu nữa à?” Giọng nói lạnh nhạt chợt vang lên sau lưng anh ta.
Quốc Dũng trợn mắt quay phắt người lại chỉ thấy Gia Ly đang vòng hai tay trước ngực đứng tựa lưng vào cánh cửa thông với cầu thang bộ. Ánh sáng của bóng đèn neon trên trần hành lang hắt xuống gương mặt cô tạo ra mảng đối lập, nửa sáng nửa tối cùng ánh mắt lấp lánh sáng khiến cho người nhìn như bị hút sâu vào trong vẻ đẹp yêu dị ấy.
Anh ta nhìn không chớp mắt, cũng quên luôn trả lời.
“Cô Trần không sao chứ? Có người nói với tôi thấy cô vào đây rất lâu rồi chưa ra ngoài.” Quốc Dũng vụng về nói, tình huống này anh ta chưa từng nghĩ tới nên chẳng biết ứng đáp ra sao.
Dù gì thì hiện tại cũng đã gặp được người, thế là đủ rồi.
“Nhận sự quan tâm đấy của cậu hai tôi có nên cảm kích không? Anh muốn tìm tôi có việc gì?” Gia Ly nhìn dáng vẻ thâm tình giả tạo của người trước mắt mà cảm thấy cơn lợm giọng lại trào lên. Cô cố nhịn xuống sự khó chịu để giải đáp tính tò mò của mính thì mới có thể yên tâm ra về được.
“Gia Ly, anh thích em.” Quốc Dũng mềm giọng nói: “Ngay từ lần đầu tiên gặp em anh đã thích rồi, em chính là một cô gái hoàn hảo, anh không thể để em bị vùi dập bởi anh ta được. Hãy đồng ý để anh có thể che chở cho em, anh sẽ giúp em, anh có thể làm được tất cả mọi chuyện cho em.”
“Ha ha ha…” Gia Ly ôm bụng cười, Duy Hoàng đứng ở góc khuất gần đấy cũng thế, cười khoái trá.
“Anh nói thật lòng…” Quốc Dũng Trưng ra bộ mặt khổ sở. Nếu như so với nam diễn viên nổi tiếng, anh ta chắc chắn ăn đứt về tài năng này.
“Mẹ kiếp, Quốc Dũng, ha ha ha… anh không nhìn xem đây là chỗ nào?” Gia Ly chỉ tay vào tấm biển nhà vệ sinh ngay đó ôm bụng cười rũ rượi. “Tôi mất mặt thay anh.”
Lúc này Quốc Dũng cũng ý thức được hành động ngu xuẩn của mình, nhưng đâm lao thì phải theo lao anh ta bước vội tới bên cạnh Gia Ly gấp gáp nói: “Em có đồng ý không?”
“Anh có mua bảo hiểm không?” Đột nhiên Gia Ly hỏi một câu chẳng hề liên quan tới nội dung cuộc nói chuyện.
Quốc Dũng ngây ngô đáp: “Có.”
“Anh muốn biết câu trả lời chứ gì?”
“Ừ!” Ánh mắt anh ta ngập tràn hy vọng, rõ ràng anh ta chiếm lợi thế hơn so với Tuấn Phong, anh ta biết mà.
Gia Ly hất cằm về phía cánh cửa nhà vệ sinh. Quốc Dũng mừng rỡ đi vội vào, khóe miệng cong lên không nghĩ rằng Gia Ly lại mạnh bạo đến vậy.
Gia Ly sỏ hai tay vào túi quần âu thong dong đi theo phía sau, gương mặt cũng rất vui vẻ.
Bab 63 Chương 63: Xem ra anh ta cũng không thông minh
Ở bên ngoài hành lang nhà vệ sinh.
Duy Hoàng đang cầm thiết bị liên lạc nội bộ điên cuồng nhắn tin: [Mẹ nó, Tuấn Phong! Vợ cậu có tiền án hành hung người bao giờ chưa?]
Tuấn Phong đang ở trong phòng thẩm vấn nhìn thấy tin nhắn của Duy Hoàng liền đứng dậy đi ra ngoài. Không lâu sau máy của Duy Hoàng đã báo có tin nhắn: [Tớ không rõ, chả phải cậu là trùm tin tức à?]
Duy Hoàng: [Cậu là chồng của người ta.]
Tuấn Phong: [Vậy đã xảy ra chuyện gì?]
Duy Hoàng: [Gia Ly rủ Quốc Dũng vào nhà vệ sinh một lúc rồi, im ắng lắm!]
Tuấn Phong trợn mắt: [Ý cậu là... Không có khả năng, cô ấy sẽ không… cậu mau vào xem tình huống đi!]
Anh không yên tâm lại nhắn thêm một tin nữa: [Bảo cô ấy cố nhẫn nhịn đợi tớ về sẽ giải quyết.]
Duy Hoàng: [Ở đời mấy ai học được chữ “ngờ”, thôi để tớ vào xem! Xuân Lan cũng không phải dạng vừa, bà ta mà điên lên rất có thể tống cổ được vợ cậu vào tù ấy chứ!]
Tuy sẽ không thực sự làm được nhưng loại danh tiếng này đồn ra với một người như Gia Ly vẫn quá mất mặt!
Trong khi hai người đàn ông nói chuyện, thì ở bên trong nhà vệ sinh Gia Ly đang chễm chệ ngồi trên mặt kệ chậu rửa tay, còn Quốc Dũng đang dựa vào vách tường nhà vệ sinh ôm ngực thở dốc. Duy Hoàng đi vào chính là bắt gặp cảnh tượng như vậy. Anh vội vàng nhìn Gia Ly một lượt từ trên xuống dưới, sau đó là nhìn Quốc Dũng bằng ánh mắt khó hiểu.
Quốc Dũng đối mặt với ánh mắt soi mói của Duy Hoàng liền khó chịu cau mày bám tường lẳng lặng bước ra ngoài.
Gương mặt đẹp trai của Duy Hoàng chợt ngây ngốc, sửng sốt. Chuyện quái gì đã xảy ra thế?
Anh ấy chăm chú nhìn cái dáng đi của Quốc Dũng rồi suy đoán nhưng lại cảm thấy không đúng. Rốt cuộc bằng kinh nghiệm gần ba mươi năm cuộc đời, Duy Hoàng vẫn chẳng hiểu Gia Ly đã làm gì anh ta.
“Em… anh ta bị làm sao vậy?” Duy Hoàng không nhịn được tò mò liền hỏi.
“Hoạt động quá sức ấy mà!” Gia Ly nhắn thêm mấy ký tự rồi khóa máy điện thoại, tụt xuống khỏi bệ, lưu loát cất nó vào trong túi quần.
“Hoạt động gì?” Duy Hoàng ngơ ngác.
“Trồng cây chuối trên thành bồn cầu.” Gia Ly nói một câu rồi đi tới trước mặt Duy Hoàng mỉm cười: “Anh ta còn bị một ám thị tâm lý tạm thời nữa!”
“Hả?”
“Thôi em về đây ạ!” Gia Ly nháy mắt với Duy Hoàng nhất thời khiến anh ấy lần nữa đứng ngây người mất vài giây.
Sau khi bóng dáng Gia Ly biến mất thì thiết bị liên lạc của Tuấn Phong lại bắt đầu rung lên: [Vợ cậu biết thôi miên!]
[???] Tuấn Phong chột dạ giật mình. Như vậy chẳng phải là Gia Ly đang ngấm ngầm cảnh cáo anh? Chỉ sợ việc làm của anh đã làm cho cô rất đau lòng mới khiến cô làm ra loại hành động như thế.
Duy Hoàng cũng âm thầm cầu nguyện cho người anh em của mình.
***
Đêm đã khuya, Gia Ly vội vàng bước vào thang máy bấm số xuống tầng hầm để xe, cô muốn về nhà, cần phải ngủ một giấc để có thể bình tĩnh đối mặt với sự thật. Mặc dù thông tin mà Đạt cung cấp cho cô không nhiều, nhưng với những gì Gia Ly đã biết, tất cả cũng đã đủ để cô đưa ra kết luận rồi.
Thiếu một bằng chứng xác đáng nữa, chính là bản giám định gen ADN kia, con sói già nhà cô có mà chạy đằng trời. Chỉ là, sau khi lớp mặt nạ mỏng manh này bị xé rách, đối mặt lại có chút ngượng ngùng.
Gia Ly nhìn hình ảnh đơn bạc của mình trong chiếc gương phản chiếu trên vách thang máy khẽ thở dài, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ như vừa lạc vào một hồi ức nào đấy về cái năm bé xíu. Trong một bữa tiệc, lần đầu tiên Gia Ly ngỗ nghịch gặp một anh trai có nụ cười ấm áp như ánh sáng của bình minh.
Đã từng có lúc cô nghĩ rằng nếu như… Hôn ước này không được thực hiện, liệu hai người có giống như một loại quan hệ tình một đêm hợp rồi tan hay không?
Biết sao được, âu cũng là duyên phận!
Không gian yên tĩnh xung quanh chẳng có bất cứ ai làm phiền lại thuận lợi cho Gia Ly cứ nghĩ ngợi vẩn vơ. Cũng đúng thôi, giờ là mấy giờ chứ? Lúc này hầu như khách khứa đến dự buổi bán đấu giá cũng đã về gần hết hoặc đang tham gia tiệc khuya trên lầu. Một mình Gia Ly đứng trong thang máy thảnh thơi chờ đợi con số đang lùi dần.
Sau tiếng “Ting” Cánh cửa thang máy vừa mở ra bỗng có một bóng đen lao tới muốn túm lấy Gia Ly, nhưng cô đã nhanh nhẹn né tránh rồi lách người luồn ra bên ngoài.
Quốc Dũng trừng mắt nhìn, anh ta thở phì phò, gương mặt trở nên dữ tợn. Bàn tay to lớn giơ lên chỉ vào gương mặt xinh đẹp lạnh lùng rồi lại hạ xuống. Anh ta đang cảm thấy rất tức giận vì lúc nãy đã bị Gia Ly lừa. Nhưng mọi chuyện là do tự anh ta làm nên rốt cuộc cũng chỉ biết cắn răng chấp nhận. Hơn nữa khi đó Duy Hoàng lại xộc vào, mà anh ta lại không thể mất mặt trước vị tổng giám đốc của chuỗi nhà hàng cao cấp kia được. Vậy nên mới im lặng bỏ đi, giờ anh ta muốn bắt cô lại để hỏi cho ra nhẽ.
“Cô Trần, tôi đối với cô là thật lòng mến mộ mà sao cô lại nhẫn tâm với tôi thế?”
Gia Ly cười nói: "Tôi khuyên anh đừng tùy tiện nói ra những câu tương tự như vậy, lại trở thành trò cười cho thiên hạ!"
Quốc Dũng tức giận muốn điên lên, anh ta nghĩ mãi cũng chẳng sao hiểu nổi lúc đó bản thân mình bị trúng loại tà thuật gì lại ngu si tham gia cái trò thách đấu đấy. Chuyện này, đúng là nhục mà!
Tất nhiên là Quốc Dũng không thể biết, thời điểm Gia Ly đi phía sau anh ta đã âm thầm giở trò.
Một loại ống xịt chứa hợp chất có tên là Scopolamine (hay còn gọi là Burundanga - nó được mệnh danh là “hơi thở của quỷ”). Đây là chất gây ra biểu hiện mất trí nhớ và làm mất ý thức tạm thời. Scopolamine không màu, không mùi vị, có thể gây ra tình trạng hoang tưởng ảo giác rất mạnh. Đặc biệt là chỉ từ 2 - 3 phút sau khi hít vào, Scopolamine sẽ ngăn chặn không để hình thành lên ký ức, vì vậy, những sự kiện xảy ra trong giai đoạn thuốc ảnh hưởng tới não bộ, sẽ không được ghi lại.
Quốc Dũng cứ mơ màng làm theo như con rối bị Gia Ly chơi khăm. Một người luôn tự tin kênh kiệu bị vả mặt vô cùng đau đớn.
May cho anh ta là lúc đó cũng không có người nào khác, nhưng mà Gia Ly có quay chụp lại hay không thì anh ta không biết.
“Ở với Tuấn Phong vài ngày rồi, chắc cô Trần cũng đã hiểu loại tính cách quái gở của anh ta. Tôi luôn ở đây để giúp cô, nếu cô muốn thoát khỏi anh ta cũng đừng e ngại!” Quốc Dũng trưng ra gương mặt chính nghĩa nói.
Gia Ly nhìn lại, cô cảm thấy thật đáng tiếc cho một vẻ ngoài hào nhoáng mà bên trong mục nát này.
“Tính cách anh ấy như vậy là do đâu cả hai chúng ta đều biết. Tôi cảm thấy, dù sao bản thân tôi cũng rất phù hợp với Tuấn Phong. Cậu hai nên đi tìm một đối tượng khác. Loại tư tưởng dâm ô loạn luân với chị dâu này, tôi thấy anh vẫn nên giữ lại dùng một mình thì tốt hơn. Thân xác này của anh cũng khá phù hợp với những bộ phim chủ để đó đấy. Thế nhé!” Gia Ly trào phúng nói một tràng sau đó chẳng thèm để ý tới sắc mặt đần thối ngơ ngác của Quốc Dũng mà bước thẳng ra chiếc xe gần đó mở cửa ngồi vào, vèo một cái phóng ra ngoài.
"Tôi nói muốn dâm ô loạn luân hồi nào, lại còn chủ đề phim…Mẹ kiếp! Gia Ly…”Anh ta gầm lên trong hầm để xe nhá nhem ánh sáng, gương mặt hung dữ như ác ma vừa bò ra từ đại ngục. Quốc Dũng tức run người, anh ta biết rõ là Gia Ly cố ý hạ nhục mình để trả thù cho Tuấn Phong, vì thế lại càng muốn chiếm lấy sự bảo vệ này từ cô.
"Xem ra anh ta cũng không thông minh, loại người thế này chơi cũng chẳng thú vị." Gia Ly vừa đánh lái vô lăng vừa lẩm bẩm. Khóe môi còn cong lên vẻ giễu cợt coi thường.
"Ở đời này không có gì là tuyệt đối cả. Xuân Lan mưu mô bao nhiêu thì con trai của bà ta lại vô dụng bấy nhiêu, rõ là quy luật bù trừ." Gia Ly cười tự tin lái xe vào biệt thự gật đầu chào ông chú đầu bếp đang chờ ở cửa nhà rồi đi lên phòng.
Nhưng có lẽ vì Gia Ly quá vội mà không kịp nhìn rõ sắc mặt có chút không đúng của ông ấy mất rồi.
Bab 64 Chương 64: Em nên gọi anh là gì?
Ở trong một hộp đêm cao cấp, Minh Châu đang ngồi bên cạnh một gã đàn ông có vẻ ngoài hung ác, gương mặt cô ta tươi cười không ngừng buông lời đưa đẩy lấy lòng, chẳng biết gã đàn ông đó vừa nói gì, chỉ thấy đám thanh niên ngồi xung quanh liên tục gật gù rối rít hùa theo.
“Anh Đông, lần này em có thể đổi vận được hay không đều nhờ cả vào anh đấy, đừng để nó thoát như lần trước nhé!” Minh Châu khôn khéo nói.
“Ván này tao sẽ đòi lại cả món nợ lúc trước, dám làm đám anh em của tao mất hứng. Bà nó!” Đông nốc một hơi cạn sạch cốc bia, bàn tay anh ta không e dè chụp lấy Minh Châu kéo sát cô ta vào lòng. Cái miệng với hàm răng ố vàng do hút nhiều thuốc lá chu lên nham nhở cười.
Minh Châu nhịn xuống cảm giác buồn nôn thành thục mở cúc quần Đông ra, tiếp đó luồn tay vào sục sạo trước ánh mắt thèm thuồng và tiếng vỗ tay cổ vũ của đám đàn em bên cạnh.
Chẳng có trò quái dị nào mà cô ta chưa từng tham gia, 3P, 4P cũng đâu có gì xa lạ, đánh đổi một chút để nhận lại nhiều lợi ích hơn cô ta luôn sẵn sàng. Huống chi đám đàn ông này cũng chỉ như hòn đá kê chân, là đám nam sủng trong hậu cung bẩn thỉu của cô ta mà thôi.
Không bao lâu sau, gian phòng bao vang lên từng trận reo hò phấn khích, âm thanh dâm loạn hỗn tạp liên tục vọng ra ngoài.
***
Sáng sớm hôm sau, Gia Ly theo thói quen dậy sớm mà mơ màng tỉnh giấc. Cô hé mắt nhìn thời gian trên điện thoại, mới hơn năm giờ nhưng trời đã sáng rõ như vậy rồi. Bởi vì là chủ nhật nên Gia Ly lại yên tâm ngủ tiếp. Thời gian này dường như cô đã quá mệt mỏi mà lúc nào lơ mơ buồn ngủ, có lẽ cho cô ngủ cả ngày quên ăn quên uống cũng được. (Mọi người biết vì sao không à?)
Nhưng ngay khi cô nhắm mắt lại giây trước, giây sau đã mở bừng ra, rồi lập tức xoay người nhìn sang phần giường bên cạnh.
Mắt cô trừng lớn, chớp chớp.
Người đàn ông với gương mặt của Phong Vũ đang nằm đó, ung dung nghiêng người chống tay vào thái dương mỉm cười với cô.
Trong thoáng chốc Gia Ly không biết nên xưng hô như thế nào. Ngay cả phản ứng cô cũng quên luôn rồi.
Phong Vũ - Tổng giám đốc tập đoàn Hoành Phi mấy năm nay vẫn luôn là tâm điểm chú ý của những nhà quyền quý muốn mai mối thân cận. Anh chính là mẫu người đàn ông lý tưởng của các cô gái tại thành phố T rộng lớn và phồn hoa này. Không những nhiều tiền mà lý lịch lại sạch sẽ, chưa từng thấy bên cạnh anh có người phụ nữ nào, ngay đến một chút xíu chuyện xấu của anh cũng chưa từng nghe nói qua.
Ai có thể nghĩ tới, anh với cậu cả phế vật của nhà họ Vũ kia lại là một. Người trước thì tựa như thần tiên ở trên trời, người sau lại vô dụng chẳng khiến bất cứ ai chú ý.
Nhưng mà cái người đàn ông xuất sắc này lại lừa cô.
Nghĩ đến bản thân mình bị anh xoay vòng, Gia Ly liền nghiến răng chẳng nói chẳng rằng giơ tay véo mạnh vào má anh một cái, giọng nói the thé cũng đồng thời vang lên: “Phong tổng, anh làm gì ở trên giường của tôi thế?”
Tuấn Phong bị véo má đau chảy cả nước mắt ra, nhất thời hoang mang chẳng biết nói gì, xưng hô như thế này là Gia Ly đã nhận ra anh hay chưa? Giờ thì diễn tiếp hay là thôi.
Gia Ly thấy anh vẫn nằm bất động nhìn chằm chằm vào mình lại càng thêm bất mãn, ngón tay trên mặt anh tiếp tục tăng thêm lực, nhất định đã để lại vết bầm.
Cô quát lớn: “Anh nhìn cái gì đó?”
Tuấn Phong chớp chớp mắt, phục hồi lại tinh thần tỉnh bơ đáp: “À, không có gì.”
Gia Ly: [Vẫn chưa chịu hối cải, không dám thừa nhận, ngang bướng đến tận cùng hay sao?]
“Sao anh vào được đây, anh chán sống rồi à?” Cô diễn cùng anh.
Không để cho Tuấn Phong có cơ hội nói chuyện, Gia Ly lại nói tiếp: “Anh đúng là cái đồ hồ ly tinh chuyên quen thói xấu. Anh có biết anh xuất hiện ở đây giờ này thể hiện điều gì không?”
“Anh nhớ em!” Tuấn Phong mỉm cười đáp. Ánh mắt long lanh cố tỏ ra là bản thân đang tủi thân vì bị bắt nạt.
Gia Ly buông má anh ra, nhìn đầu ngón tay bị dính một lớp mỏng phấn trang điểm liền không cam lòng. Cô trào phúng cười nói:“Tôi đã kết hôn, không thể say mê quấn quýt với một người như anh, hiện tại anh lại leo lên giường của tôi, ở ngay chỗ này? Anh nghĩ xem so với cái loại tiện nhân bì ổi tôi còn đáng xấu hổ hơn gấp bao nhiêu lần!”
Nghe chính miệng cô nói ra những điều như thế, sắc mặt tuấn Phong chợt thay đổi.
Ạnh nhìn vào ánh mắt cô, đáy lòng liền cảm thấy hối hận và đau đớn. Nhưng quả thực anh không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Biểu cảm đau khổ của Tuấn Phong đều bị Gia Ly nhận ra, dù vậy cô không muốn lật tẩy anh nhanh như thế. Tuy rằng cô vẫn cố chấp muốn nghe chính anh thừa nhận mọi chuyện, nhưng cục tức khi bị anh coi như con ngốc mà đùa bỡn thời gian qua cô nuốt không trôi.
Tuấn Phong nghĩ giây lát, trong khi người bên cạnh đang mong chờ được nghe câu trả lời từ anh thì người đàn ông bất ngờ nhào sang đè cô xuống rồi hôn lên đôi môi anh đào ấy. Nụ hôn qua đi, Gia Ly liền thở dài lộ ra biểu tình tủi thân khổ sở, người ta nói đúng, trong tình yêu, phụ nữ thường hay thua thiệt bởi luôn yêu quá sâu đậm và bao dung quá nhiều. Với Gia Ly, sự tức giận của cô lớn nhường ấy, thế mà chỉ một nụ hôn nó đã tan tành như mây khói, có sót lại chắc là chỉ một chút hờn tủi mà thôi.
Tuy là thế cũng chưa thể tha thứ ngay được.
Cô đỏ mắt, nũng nịu kéo cổ áo anh kìm giọng hỏi: “Em nên gọi anh là gì?”
“Gọi là chồng.” Tuấn Phong tỉnh bơ đáp.
Gia Ly bật cười, rồi bất chợt cô vùng lên lật người áp chế Tuấn Phong ở dưới: “Anh chơi có vui không? Còn muốn dối lừa em đến bao giờ?”
Tuấn phong đưa tay lên chạm vào gò má cô, trầm giọng nói: “Anh xuất hiện trong bộ dáng này là em hiểu rồi còn gì!”
Anh vừa nói xong, thì liền chống tay ngồi dậy, sau đó vươn người lấy lọ nước tẩy trang và bông thuần thục đặt cô ngồi ổn định trong lòng mình sau đó bắt đầu lau đi nhưng nốt tàn nhang, mụn thịt trên mặt. Có thể nói là đã có sự chuẩn bị từ trước.
Gia Ly chợt sửng sốt, nhìn gương mặt Tuấn Phong xuất hiện ngay sau đó, nỗi tức giận lại ùa đến làm cô tức phát run.
“Tên khốn! Anh có biết thời gian qua đối với em kinh khủng như thế nào không?
Bab 65 Chương 65: Ly, đừng giận anh nữa, nhé!
Gia Ly nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đựng nhiều tâm sự của anh, lòng càng thêm khó chịu. Cô đẩy mạnh người đàn ông ra đứng dậy đến bên tủ lấy quần áo rồi vào thẳng nhà tắm.
Giây lát sau tiếng nước chảy vang lên, Tuấn Phong vẫn bất động ngồi đó, nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia. Cả người anh bỗng toát lên vẻ cô đơn đến đáng thương. Anh bỏ miếng bông tẩy trang và gương nhỏ trong tay xuống mặt tủ cạnh giường, đứng dậy đi tới bên cửa sổ sát đất kéo tấm rèm ra sau đó mệt mỏi ngồi dựa lưng vào tấm kính mắt nhắm lại.
Người đàn ông bất động ngồi đó cho tới khi Gia Ly quay trở lại. Ánh sáng xuyên qua lớp kính chiếu lên tấm lưng anh tựa như một vòng hào quang đang phát sáng. Gương mặt anh tuấn cũng chợt đẹp lạ thường, y hệt một con búp bê sứ hoàn hảo.
Gia Ly bước đến gần, cách anh hai bước chân liền dừng lại, cô đứng đó nhìn người đàn ông của mình đang im lặng ngồi đó. Lúc này anh chẳng khác gì một đứa trẻ tội nghiệp vô hại.
“Anh Phong, anh biết em đi làm giám định gen, biết bác sĩ là bạn của em không thể mua chuộc được nên mới chấp nhận bại lộ thân phận hay sao?” Gia Ly nghiến răng hỏi.
“Em thừa biết nếu như anh muốn, việc tráo kết quả cũng chẳng khó khăn gì.” Anh ngước mắt nhìn cô, ngữ điệu tha thiết.
“Đúng vậy. Nay chủ nhật, em về nhà thăm mẹ một chút.” Giọng cô buồn bã xoay người.
“Ly, đừng giận anh nữa, nhé!” Tuấn Phong nhìn tấm lưng của cô khó khăn nói.
“Không, em không giận anh. Dù sao thì em cũng không cần phải lo lắng tới chuyện xấu của mình bị bại lộ nữa, em ổn rồi.” Gia Ly đi nhanh ra ngoài, một mạch tới nhà để xe mở cửa ra ngồi vào, gục đầu lên vô lăng cắn chặt môi cố ngăn lại tiếng nức nở. Hốc mắt cô nóng bừng nhưng không hề có một giọt nước mắt nào chảy ra.
Mọi chuyện như thế là xong rồi đúng không?
Nhưng sao lòng cô vẫn nặng trĩu, vẫn đau đớn và khó chịu đến vậy?
Gia Ly lái xe nhanh chóng rời khỏi nhà của Tuấn Phong, cô cứ vậy lang thang trên đường, gương mặt u ám không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, chỉ có bàn tay là gồng lên nắm chặt lấy vô lăng như đang cố níu giữ một thứ gì đó không thể xác định được.
Mà lúc này, Tuấn Phong cũng vẫn giữ nguyên tư thế cũ, gương mặt anh tái đi, tay ôm ngực ho dữ dội. Một dòng máu loãng theo khóe môi chảy ra rồi bị anh dùng mu bàn tay quệt đi để lại một vệt mờ quỷ dị.
Đây chính là di chứng của loại chất độc khi xưa Xuân Lan đã hại anh.
Bao năm nay nhờ sự hỗ trợ của những người bạn, Tuấn Phong đã tập hợp được rất nhiều những nhà khoa học và bác sĩ hàng đầu về độc để tìm ra thuốc giải nhưng vẫn vô phương. Cùng lắm cũng chỉ có thể áp chế nó lại, đôi chân của anh được như hiện tại chính là một kỳ tích với tỉ lệ thành công một trên một trăm triệu may mắn rồi.
Lúc trước anh đã muốn từ hôn với Gia Ly là vì thế. Hơn nữa, anh không dám chắc có thể đảm bảo an toàn được cho cô, Xuân Lan rất có thể sẽ ở trong bóng tối mà âm thầm ra tay bất cứ lúc nào… Chỉ là anh lại không cam lòng nhường cô lại cho một người đàn ông khác. Không muốn nhường.
Anh ích kỷ vậy đấy.
Nhẫn tâm đứng nhìn cô hoang mang khi vướng vào một mối quan hệ tuyệt vọng.
Ép buộc cô phải nhanh chóng trưởng thành, phải tự mình đối mặt và vượt qua khó khăn.
Tất cả chỉ là muốn cô dùng một khoảng thời gian ngắn nhất để trở nên mạnh mẽ.
Khóe miệng người đàn ông nhếch lên vẽ ra một nụ cười méo mó. Tiếng cười đượm vẻ thê lương cùng âm thanh tắc nghẽn khẽ vang lên trong không gian trống trải.
***
“Mẹ!” Bác Đào vừa mở cổng Gia Ly liền lái xe vào sân sau đó chạy thẳng vào phòng khách tìm bà Lam Anh.
“Gì mà hấp tấp vậy, con bây giờ đã khác xưa, đi đứng chú ý vào!” Bà Lam Anh hạ cuốn tạp chí xuống, giơ tay đẩy gọng kính cau mày nhắc nhở.
Gia Ly bĩu môi không để ý ngồi xuống bên cạnh ôm lấy cánh tay gầy gò của bà ấy, nũng nịu: “Mẹ, chồng con không có nhà, con ở với mẹ mấy hôm nhé!”
“Thằng bé đấy nhìn thì có vẻ mạnh mẽ nhưng nó so với con chỉ là miếng bánh mì nhúng nước.” Bà Lam Anh lại tiếp tục giơ quyển tạp chí lên đọc.
“Mẹ nói như vậy là có ý gì?” Gia Ly ngây ngô hỏi.
“Ở đây chơi một ngày thôi, tối về nhà con đi.” Bà Lam Anh tỏ ra lạnh nhạt nói.
Nếu bà ấy không biết chuyện của hai đứa nhóc thì có lẽ sẽ tin là thật, cách đây vài phút ông chú đầu bếp đã bí mật nhắn tin cho bà ấy rồi. Chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, may là Tuấn Phong đã sớm tỉnh ngộ, chứ bà ấy thừa biết, một khi để cô con gái này mang bằng chứng xác đáng đến trước mặt thì hậu quả hẳn là khó lường.
Còn giờ, cùng lắm là giận dỗi một chút, tỏ ra hối lỗi giải thích một chút là xong… chỉ là không biết thằng bé đã kịp nói gì chưa?
Mà bà ấy đoán chắc là Tuấn Phong còn chưa có nói gì thì người đã bỏ chạy? Nhưng cũng có thể thằng bé cố tình không nói.
Chuyện của bọn nhỏ người làm mẹ như bà ấy cũng chẳng thể giúp được nhiều. Chỉ là với một người đã gần đất xa trời, tự nhiên thế giới quan cũng trở nên nhạy cảm và thấu hiểu hơn. Sự thật một khi đã được tiết lộ thì cần phải nói đến cùng, không nên giữ lại khiến nảy sinh hiểu lầm không đáng có. Gia Ly có quyền và cần thiết được nghe giải thích. Hiện nay con bé đã bước hẳn xuống thuyền lại càng phải phân biệt được rõ ràng ai là địch ai là đồng minh để mà đối phó.
Theo như bà ấy được biết, Xuân Lan đang tìm cách liên lạc để trở lại bên Hoàng Minh. Sự kiện xảy ra vào hai mươi lăm năm trước chỉ có rất ít người biết, trong đó có bà Lam Anh, ông Vũ và La Hàm.
Xuân Lan tên thật là Niran Yod, con gái riêng của ông Niran với một người đàn bà gốc Việt. Ông ta là một người đàn ông nổi tiếng sợ vợ, thuộc một gia tộc khá có tiếng tăm tại Hat Yai, Thái lan. Bởi vì Yod là con gái riêng nên ngay từ khi được cha đón về, bà ta luôn phải chịu rất nhiều sự dày vò của mẹ cả. Chính vì vậy nên mới nảy sinh loại tâm lý phá hoại.
Chuyện là Hoàng Minh - Người đứng đầu của bang phái hắc đạo lớn nhất Thái Lan tuyên bố sẽ kết hôn với con gái của ông Niran. Yod ngỡ rằng người đàn ông mà bà ta đã từng gặp này sẽ chọn bà ta, nhưng ông ta lại lấy cô chị con gái dòng chính của nhà Niran. Khi đó Yod đã điên cuồng phản đối khiến rất nhiều người biết chuyện bà ta tranh chấp anh rể với chị gái, tin tức này đã trở thành trò cười cho cả hai giới hắc bạch đạo của Thái Lan hồi bấy giờ.
Mà loại thanh danh này đương nhiên khiến cho vợ của ông Niran rất tức giận, bà ta đã sắp xếp để vu oan cho Yod trở thành hung thủ hạ độc một đàn em trung thành của Hoàng Minh khiến ông ta ban lệnh truy sát Yod. Yod đã trốn tới Việt Nam đổi tên thành Xuân Lan.
Đây là một con cáo già xảo trá rất giỏi dùng độc. Trước kia bà ta đã khiến người chị kia của bà ta không thể có con, còn thành công mang thai con của Hoàng Minh rồi trốn đi, bao nhiêu năm nay vẫn qua mặt được mạng lưới truy sát của Hoàng Minh ung dung sống dưới danh nghĩa bà chủ của nhà họ Vũ.
Một người đàn bà nguy hiểm như thế, thực lòng bà Lam Anh cũng rất lo lắng cho an toàn của bọn trẻ. Nhưng dù sao thì không thể trốn tránh mãi được, bà cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa, chỉ mong sớm nhìn thấy thành quả, vậy là được rồi.
***
Gia Ly lái xe rời khỏi nhà họ Trần. Cô do dự chẳng biết có nên quay lại nhà gặp Tuấn Phong hay không nên cứ lang thang vô định mãi chưa muốn quay về.
Đột nhiên khi xe chạy tới trước cổng của một cái khách sạn liền nhìn thấy Minh Châu.
Cô ta đang nổi giận đùng đùng xông ra ngoài, chỉ thẳng tay vào mặt người đàn ông, mà không ai khác chính là gã đàn ông có gương mặt hung dữ kia: “Cút! Cái loại hèn nhát nhà anh, bạn gái bị người ta ức hiếp cũng không dám lên tiếng! Có bản lĩnh thì anh cút xa ra cho tôi, tốt nhất đừng để tôi gặp lại!”
Bình luận facebook