Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Buổi trưa tại dãy hành lang công ty, Thiên Dịch kinh ngạc nói lớn
"nhị tỷ, chị nói bác hai sẽ ở nhà chúng ta một thời gian sao?"
Thiên Băng ngạc nhiên gật đầu
"ừ sao vậy? Bác hai là bác của chúng ta, mặc dù không có quan hệ ruột thịt nhưng bác ấy đối xử với chúng ta rất tốt, xem chúng ta như người của Ấn Gia vậy"
Cậu nhíu mày khó chịu rồi cố gắng bình tĩnh
"em biết, nhưng em có cảm giác ông ta không phải loại người tốt lành gì, chị và Phàm ca nên cẩn thận"
Cô ngạc nhiên rồi cao mày
"tiểu Dịch, sao em lại có suy nghĩ như vậy? Lẽ ra chúng ta phải nên tôn trọng bác hai mới đúng, toàn bộ tài sản Ấn Gia bác ấy đều không lấy thứ gì mà còn giao lại tất cả cho những người ngoài như chúng ta"
Thiên Dịch nheo mày nghiêm nghị nói
"nhị tỷ, chị không nhớ bức thư mà ba mẹ nuôi để lại trước khi chết sao? Bức thư ấy là di chúc có nói toàn bộ tài sản đều giao cho ba anh em chúng ta giữ, ngay cả bác hai cũng không có quyền lấy đi thứ gì, nhờ bảng di chúc đó nên ông ta mới không độc chiếm tài sản Ấn Gia được"
Thiên Băng nheo mày
"mặc dù vậy nhưng chị có cảm giác em không thích bác hai dù chỉ một chút, đừng nói xấu bác ấy khi em không có chứng cứ với lại bác hai hiền lành như thế, sao có thể nói bác ấy muốn độc chiếm toàn bộ tài sản của Ấn Gia chứ"
Thiên Dịch nghoảnh mặt đi, trầm giọng nói khẽ
"có thể chị sẽ không tin em, vì chị và Phàm ca làm gì biết bản chất thật của ông ta thế nào?"
Rồi cậu bước đi dần khiến Thiên Băng khó hiểu lẩm bẩm
"bản chất thật của bác hai à?"
Buổi chiều, Thiên Băng trở về Ấn Gia thì thấy Ấn Nhật Đông đang tưới cây sau vườn, cô khoanh tay đứng nhìn vóc dáng người đàn ông đó rồi thầm nghĩ
( bác hai trông bình thường như thế, sao tiểu Dịch lại nói ông ấy muốn độc chiếm tài sản chứ)
Bỗng Ấn Nhật Đông quay lại thấy cô thì lên tiếng
"Thiên Băng, có chuyện gì sao?"
Cô bật cười tiến lại gần chống nạnh nhìn ông ta
"không có, cháu thấy ngạc nhiên vì bác đã trở về thôi, nhớ từ lúc khi ba mẹ nuôi mất thì bác là người dạy bảo cháu và Phàm ca quản lí cả Ấn Gia. Nghĩ lại thì công ơn của bác và ba mẹ nuôi cháu có đền đáp cũng không hết"
Ông ta lại cười
"ta trước giờ đều xem ba chúng cháu là cháu ruột của ta, và Thiên Băng, cháu giống hệt như đứa cháu ruột của ta vậy? Nhưng tiếc là nó đã mất rất lâu rồi"
Ông ta vừa nói xong, thở dài một hơi khiến cô thắc mắc hỏi
"bác hai, cháu cũng từng biết ba nuôi cháu vốn có một đứa con gái 5 tuổi, nhưng họ chưa bao giờ kể cho chúng cháu nghe về cô con gái đã mất của họ, cháu có lần nghe thấy đứa con gái đó có phải bị bắt cóc không?"
Ấn Nhật Đông tiếp lời
"đó là một câu chuyện bi thương, năm đó cháu gái ta chỉ mới có 5 tuổi, nhà Ấn Gia trước giờ vốn rất nhiều kẻ thù, vì khi xưa ba mẹ con đã làm rất nhiều điều tàn nhẫn với nhiều người nên chúng đâm ra hận thù và bắt cóc cháu gái ta, chúng bắt giao ra 3 tỷ nếu không sẽ giết con bé không thương tiếc, lúc ấy ba mẹ nuôi cháu rất sợ hãi nên đã chuẩn bị tiền theo yêu cầu của chúng nhưng...khi đến chỗ nhận lại cháu gái ta bị nhốt trong xe thì quả bom đã phát nổ, Nhật Thiên lúc đấy kịp lúc kéo tay vợ mình ra khỏi đấy, kết quả cháu biết rồi đấy, bọn bắt cóc không những lấy tiền mà còn không giữ lời, giết cả cháu gái ta bằng một vụ nổ, sau chuyện đó mẹ nuôi Minh Yểu cháu rất tuyệt vọng, vì chuyện đó nên em trai ta mới vào cô nhi viện nhận nuôi một đứa con gái để vợ nó không phát điên, không ngờ lại bắt gặp được cháu giống hệt như cháu gái ta, đúng là may mắn"
Thiên Băng nghe những lời kể đó cô bật cười nhẹ, vì nếu cô không giống con gái họ, thì có được sống một cuộc sống như ngày hôm nay không?
Cô nghoảnh lưng đi lên tiếng
"bác hai, cảm ơn bác đã kể cho cháu nghe, và có lẽ cháu phải cảm ơn con gái ruột ba mẹ nuôi cháu, cảm ơn vì cô ấy đã nhường cuộc sống của mình cho cả ba anh em cháu"
Rồi cô bước đi mất, Ấn Nhật Đông lại hiện ra nét mặt âm hiểm, ông ta cười nhếch ngẫm nghĩ
(Ta cũng phải cảm ơn ông trời, vì đã cho ta những đứa cháu biết nghe lời như ba cháu đây a)
Vài ngày sau, tại căn cứ tổ chức Ấn Thiên.
Cả ba người Băng, Dịch, Phàm đều đi trên dãy hành lang được trải dài bằng thảm đỏ, cách hai bên là một dãy thuộc hạ mặc áo đen cúi đầu chào.
Lúc này, Ấn Nhật Đông bước ra, tay cầm điếu cày cười nói
"Dực Phàm, Thiên Băng hai cháu đến rồi, ta có việc cần nhờ hai cháu đây, chúng ta sẽ bàn bạc một chút"
Thiên Băng tiếp lời
"Bác hai, tiểu Dịch thì sao?"
Ấn Nhật Đông bật cười nhạt, nheo mắt nói
"cứ để nó chơi với đám thuộc hạ vậy? Dù gì đi vào trong cũng chẳng làm gì được"
Thiên Dịch nhíu mày, cậu nắm chặt hai lòng bàn tay cắn răng tức giận thì Thiên Băng lên tiếng
"bác hai, như vậy thật quá đáng, cứ để tiểu Dịch vào cùng chúng ta, em ấy đôi lúc cũng có những ý kiến sáng suốt"
Rồi cô nhìn Thiên Dịch, mỉm cười nói
"tiểu Dịch, đi thôi"
Ấn Nhật Đông quay mặt đi, dù ông đang có thái độ khó chịu xem thường
Tại phòng họp của tổ chức, cả 4 người ngồi vào ghế tập trung bàn việc quan trọng. Sau một hồi Ấn Nhật Đông cũng cất giọng nói
"thật ra... lần này ta muốn có vài yêu cầu về tổ chức Ấn Thiên, nó đã hoạt động hơn 20 năm cho đến nay, cũng đã đến lúc thay đổi một số chính sách"
Dực Phàm lên tiếng
"thật ra bọn cháu đã nói với nhau về việc này rồi, bọn cháu quyết định cải tạo lại tổ chức từ bỏ không làm việc xấu nữa"
Đột nhiên nghe lời này, Ấn Nhật Đông ngạc nhiên đứng dậy đập mạnh tay vào bàn khiến cả ba người Dịch, Băng, Phàm giật mình. Rồi ông ta quát
"Từ bao giờ các cháu đã tự mình quyết định chuyện này hả? Sao có thể tự thay đổi mà chưa có ý kiến của ta?"
Thiên Băng khoanh tay dựa lưng vào ghế tiếp lời
"bác hai, xin lỗi vì đã tự động thay đổi toàn bộ chính sách nhưng cháu thấy một tổ chức tốt thì không nên làm điều xấu nữa, huống hồ gì Ấn Gia vốn rất nhiều kẻ thù, chi bằng lần này tổ chức chúng ta thay đổi làm việc thiện, chẳng phải tốt hơn sao?"
Ấn Nhật Đông nhăn mặt, lớn tiếng nói
"vớ vẩn, các cháu đang nghĩ gì vậy? Một tổ chức tội phạm hoạt động hơn 20 năm bây giờ muốn cải tạo quy chánh à?
Các cháu có quyền gì mà dám thay đổi chuyện này chứ? Huống hồ các cháu còn không thuộc dòng máu của Ấn Gia"
Nghe lời nói này, cả ba người Băng, Dịch, Phàm đều bức xúc.
Dực Phàm đứng dậy nói
"bác hai, bác bình tĩnh đã, thật ra chuyện này đều có nguyên nhân"
"nguyên nhân?"
Ấn Nhật Đông nhíu mày, trợn mắt nói rồi ông ta tiếp hỏi
"ai là người đề nghị chuyện này hả?"
Thiên Dịch lên tiếng
"là cháu đấy"
Đột nhiên ông ta nghiếng răng tức giận hơn rồi nhanh chóng lấy gạt tàn trên bàn ném vào đầu Thiên Dịch, làm trán cậu bắt đầu chảy máu dọc xuống cằm, Thiên Băng giật mình thì ông ta chỉ tay vào mặt Thiên Dịch quát lớn
"lại là mày, sao có thể nghe lời thằng vô tích sự này chứ? Nó thậm chí còn không có quyền can thiệp, ta không đồng ý chuyện thay đổi tổ chức, nếu em trai ta còn sống chẳng phải tức chết vì chuyện này sao? Lại đi giao quyền cai quản cho ba thứ con hoang như chúng bây"
Thiên Dịch bật cười, mặc cho vết thương đang rỉ máu trên trán, cậu lên tiếng
"bác hai, cháu tin ba có mục đích rõ ràng mới giao toàn bộ những gì của Ấn Gia cho bọn cháu, chắc ông ấy cũng đồng ý chuyện chúng cháu làm, còn bác hai chỉ là anh trai của ba nuôi cháu, đặc biệt còn không có tư cách lên tiếng khi bác chẳng có phần chỗ đứng nào trong Ấn Gia, cũng như tổ chức Ấn Thiên đây, mà...bác và ba cháu phải có bất hòa gì đó nên ông ấy mới không cho bác chỗ đứng trong Ấn Gia nhỉ?"
Ấn Nhật Đông đang tức lại càng tức thêm, ông ta khựng nói
"mày..."
Thiên Băng lên tiếng
"đủ rồi, bác hai cháu rất tôn trọng bác, nhưng việc bác làm tiểu Dịch bị thương không thể chấp nhận được, chuyện này chúng ta sẽ nói sau"
Rồi cô nắm tay Thiên Dịch nói
"tiểu Dịch đi thôi, chị băng vết thương cho em"
Hai người đi mất, Ấn Nhật Đông nghiếng răng
"khốn kiếp, ngay cả Thiên Băng cũng bênh vực tên tiểu tử kia?"
Dực Phàm trầm giọng nói
"bác hai, bác đừng tức giận nữa, đúng là mọi chuyện cũng có lỗi của cháu, cháu cũng là người quyết định chuyện thay đổi tổ chức mà quên hỏi ý kiến bác."
Nghe vậy ông ta cố bình tĩnh rồi quay đi nói
"chuyện này cháu không thể làm thế được, cháu cũng biết...một tội phạm dù có từ bỏ làm việc xấu nhưng thâm tâm đã bị vấy bẩn rồi, Dực Phàm cháu không được làm người tốt, tàn nhẫn vô tâm mới là thứ cần được tồn tại, đó là điều mà Ấn Gia ta luôn nhớ kĩ"
Dực Phàm gật đầu
"vâng, cháu biết rồi"
"nhị tỷ, chị nói bác hai sẽ ở nhà chúng ta một thời gian sao?"
Thiên Băng ngạc nhiên gật đầu
"ừ sao vậy? Bác hai là bác của chúng ta, mặc dù không có quan hệ ruột thịt nhưng bác ấy đối xử với chúng ta rất tốt, xem chúng ta như người của Ấn Gia vậy"
Cậu nhíu mày khó chịu rồi cố gắng bình tĩnh
"em biết, nhưng em có cảm giác ông ta không phải loại người tốt lành gì, chị và Phàm ca nên cẩn thận"
Cô ngạc nhiên rồi cao mày
"tiểu Dịch, sao em lại có suy nghĩ như vậy? Lẽ ra chúng ta phải nên tôn trọng bác hai mới đúng, toàn bộ tài sản Ấn Gia bác ấy đều không lấy thứ gì mà còn giao lại tất cả cho những người ngoài như chúng ta"
Thiên Dịch nheo mày nghiêm nghị nói
"nhị tỷ, chị không nhớ bức thư mà ba mẹ nuôi để lại trước khi chết sao? Bức thư ấy là di chúc có nói toàn bộ tài sản đều giao cho ba anh em chúng ta giữ, ngay cả bác hai cũng không có quyền lấy đi thứ gì, nhờ bảng di chúc đó nên ông ta mới không độc chiếm tài sản Ấn Gia được"
Thiên Băng nheo mày
"mặc dù vậy nhưng chị có cảm giác em không thích bác hai dù chỉ một chút, đừng nói xấu bác ấy khi em không có chứng cứ với lại bác hai hiền lành như thế, sao có thể nói bác ấy muốn độc chiếm toàn bộ tài sản của Ấn Gia chứ"
Thiên Dịch nghoảnh mặt đi, trầm giọng nói khẽ
"có thể chị sẽ không tin em, vì chị và Phàm ca làm gì biết bản chất thật của ông ta thế nào?"
Rồi cậu bước đi dần khiến Thiên Băng khó hiểu lẩm bẩm
"bản chất thật của bác hai à?"
Buổi chiều, Thiên Băng trở về Ấn Gia thì thấy Ấn Nhật Đông đang tưới cây sau vườn, cô khoanh tay đứng nhìn vóc dáng người đàn ông đó rồi thầm nghĩ
( bác hai trông bình thường như thế, sao tiểu Dịch lại nói ông ấy muốn độc chiếm tài sản chứ)
Bỗng Ấn Nhật Đông quay lại thấy cô thì lên tiếng
"Thiên Băng, có chuyện gì sao?"
Cô bật cười tiến lại gần chống nạnh nhìn ông ta
"không có, cháu thấy ngạc nhiên vì bác đã trở về thôi, nhớ từ lúc khi ba mẹ nuôi mất thì bác là người dạy bảo cháu và Phàm ca quản lí cả Ấn Gia. Nghĩ lại thì công ơn của bác và ba mẹ nuôi cháu có đền đáp cũng không hết"
Ông ta lại cười
"ta trước giờ đều xem ba chúng cháu là cháu ruột của ta, và Thiên Băng, cháu giống hệt như đứa cháu ruột của ta vậy? Nhưng tiếc là nó đã mất rất lâu rồi"
Ông ta vừa nói xong, thở dài một hơi khiến cô thắc mắc hỏi
"bác hai, cháu cũng từng biết ba nuôi cháu vốn có một đứa con gái 5 tuổi, nhưng họ chưa bao giờ kể cho chúng cháu nghe về cô con gái đã mất của họ, cháu có lần nghe thấy đứa con gái đó có phải bị bắt cóc không?"
Ấn Nhật Đông tiếp lời
"đó là một câu chuyện bi thương, năm đó cháu gái ta chỉ mới có 5 tuổi, nhà Ấn Gia trước giờ vốn rất nhiều kẻ thù, vì khi xưa ba mẹ con đã làm rất nhiều điều tàn nhẫn với nhiều người nên chúng đâm ra hận thù và bắt cóc cháu gái ta, chúng bắt giao ra 3 tỷ nếu không sẽ giết con bé không thương tiếc, lúc ấy ba mẹ nuôi cháu rất sợ hãi nên đã chuẩn bị tiền theo yêu cầu của chúng nhưng...khi đến chỗ nhận lại cháu gái ta bị nhốt trong xe thì quả bom đã phát nổ, Nhật Thiên lúc đấy kịp lúc kéo tay vợ mình ra khỏi đấy, kết quả cháu biết rồi đấy, bọn bắt cóc không những lấy tiền mà còn không giữ lời, giết cả cháu gái ta bằng một vụ nổ, sau chuyện đó mẹ nuôi Minh Yểu cháu rất tuyệt vọng, vì chuyện đó nên em trai ta mới vào cô nhi viện nhận nuôi một đứa con gái để vợ nó không phát điên, không ngờ lại bắt gặp được cháu giống hệt như cháu gái ta, đúng là may mắn"
Thiên Băng nghe những lời kể đó cô bật cười nhẹ, vì nếu cô không giống con gái họ, thì có được sống một cuộc sống như ngày hôm nay không?
Cô nghoảnh lưng đi lên tiếng
"bác hai, cảm ơn bác đã kể cho cháu nghe, và có lẽ cháu phải cảm ơn con gái ruột ba mẹ nuôi cháu, cảm ơn vì cô ấy đã nhường cuộc sống của mình cho cả ba anh em cháu"
Rồi cô bước đi mất, Ấn Nhật Đông lại hiện ra nét mặt âm hiểm, ông ta cười nhếch ngẫm nghĩ
(Ta cũng phải cảm ơn ông trời, vì đã cho ta những đứa cháu biết nghe lời như ba cháu đây a)
Vài ngày sau, tại căn cứ tổ chức Ấn Thiên.
Cả ba người Băng, Dịch, Phàm đều đi trên dãy hành lang được trải dài bằng thảm đỏ, cách hai bên là một dãy thuộc hạ mặc áo đen cúi đầu chào.
Lúc này, Ấn Nhật Đông bước ra, tay cầm điếu cày cười nói
"Dực Phàm, Thiên Băng hai cháu đến rồi, ta có việc cần nhờ hai cháu đây, chúng ta sẽ bàn bạc một chút"
Thiên Băng tiếp lời
"Bác hai, tiểu Dịch thì sao?"
Ấn Nhật Đông bật cười nhạt, nheo mắt nói
"cứ để nó chơi với đám thuộc hạ vậy? Dù gì đi vào trong cũng chẳng làm gì được"
Thiên Dịch nhíu mày, cậu nắm chặt hai lòng bàn tay cắn răng tức giận thì Thiên Băng lên tiếng
"bác hai, như vậy thật quá đáng, cứ để tiểu Dịch vào cùng chúng ta, em ấy đôi lúc cũng có những ý kiến sáng suốt"
Rồi cô nhìn Thiên Dịch, mỉm cười nói
"tiểu Dịch, đi thôi"
Ấn Nhật Đông quay mặt đi, dù ông đang có thái độ khó chịu xem thường
Tại phòng họp của tổ chức, cả 4 người ngồi vào ghế tập trung bàn việc quan trọng. Sau một hồi Ấn Nhật Đông cũng cất giọng nói
"thật ra... lần này ta muốn có vài yêu cầu về tổ chức Ấn Thiên, nó đã hoạt động hơn 20 năm cho đến nay, cũng đã đến lúc thay đổi một số chính sách"
Dực Phàm lên tiếng
"thật ra bọn cháu đã nói với nhau về việc này rồi, bọn cháu quyết định cải tạo lại tổ chức từ bỏ không làm việc xấu nữa"
Đột nhiên nghe lời này, Ấn Nhật Đông ngạc nhiên đứng dậy đập mạnh tay vào bàn khiến cả ba người Dịch, Băng, Phàm giật mình. Rồi ông ta quát
"Từ bao giờ các cháu đã tự mình quyết định chuyện này hả? Sao có thể tự thay đổi mà chưa có ý kiến của ta?"
Thiên Băng khoanh tay dựa lưng vào ghế tiếp lời
"bác hai, xin lỗi vì đã tự động thay đổi toàn bộ chính sách nhưng cháu thấy một tổ chức tốt thì không nên làm điều xấu nữa, huống hồ gì Ấn Gia vốn rất nhiều kẻ thù, chi bằng lần này tổ chức chúng ta thay đổi làm việc thiện, chẳng phải tốt hơn sao?"
Ấn Nhật Đông nhăn mặt, lớn tiếng nói
"vớ vẩn, các cháu đang nghĩ gì vậy? Một tổ chức tội phạm hoạt động hơn 20 năm bây giờ muốn cải tạo quy chánh à?
Các cháu có quyền gì mà dám thay đổi chuyện này chứ? Huống hồ các cháu còn không thuộc dòng máu của Ấn Gia"
Nghe lời nói này, cả ba người Băng, Dịch, Phàm đều bức xúc.
Dực Phàm đứng dậy nói
"bác hai, bác bình tĩnh đã, thật ra chuyện này đều có nguyên nhân"
"nguyên nhân?"
Ấn Nhật Đông nhíu mày, trợn mắt nói rồi ông ta tiếp hỏi
"ai là người đề nghị chuyện này hả?"
Thiên Dịch lên tiếng
"là cháu đấy"
Đột nhiên ông ta nghiếng răng tức giận hơn rồi nhanh chóng lấy gạt tàn trên bàn ném vào đầu Thiên Dịch, làm trán cậu bắt đầu chảy máu dọc xuống cằm, Thiên Băng giật mình thì ông ta chỉ tay vào mặt Thiên Dịch quát lớn
"lại là mày, sao có thể nghe lời thằng vô tích sự này chứ? Nó thậm chí còn không có quyền can thiệp, ta không đồng ý chuyện thay đổi tổ chức, nếu em trai ta còn sống chẳng phải tức chết vì chuyện này sao? Lại đi giao quyền cai quản cho ba thứ con hoang như chúng bây"
Thiên Dịch bật cười, mặc cho vết thương đang rỉ máu trên trán, cậu lên tiếng
"bác hai, cháu tin ba có mục đích rõ ràng mới giao toàn bộ những gì của Ấn Gia cho bọn cháu, chắc ông ấy cũng đồng ý chuyện chúng cháu làm, còn bác hai chỉ là anh trai của ba nuôi cháu, đặc biệt còn không có tư cách lên tiếng khi bác chẳng có phần chỗ đứng nào trong Ấn Gia, cũng như tổ chức Ấn Thiên đây, mà...bác và ba cháu phải có bất hòa gì đó nên ông ấy mới không cho bác chỗ đứng trong Ấn Gia nhỉ?"
Ấn Nhật Đông đang tức lại càng tức thêm, ông ta khựng nói
"mày..."
Thiên Băng lên tiếng
"đủ rồi, bác hai cháu rất tôn trọng bác, nhưng việc bác làm tiểu Dịch bị thương không thể chấp nhận được, chuyện này chúng ta sẽ nói sau"
Rồi cô nắm tay Thiên Dịch nói
"tiểu Dịch đi thôi, chị băng vết thương cho em"
Hai người đi mất, Ấn Nhật Đông nghiếng răng
"khốn kiếp, ngay cả Thiên Băng cũng bênh vực tên tiểu tử kia?"
Dực Phàm trầm giọng nói
"bác hai, bác đừng tức giận nữa, đúng là mọi chuyện cũng có lỗi của cháu, cháu cũng là người quyết định chuyện thay đổi tổ chức mà quên hỏi ý kiến bác."
Nghe vậy ông ta cố bình tĩnh rồi quay đi nói
"chuyện này cháu không thể làm thế được, cháu cũng biết...một tội phạm dù có từ bỏ làm việc xấu nhưng thâm tâm đã bị vấy bẩn rồi, Dực Phàm cháu không được làm người tốt, tàn nhẫn vô tâm mới là thứ cần được tồn tại, đó là điều mà Ấn Gia ta luôn nhớ kĩ"
Dực Phàm gật đầu
"vâng, cháu biết rồi"
Bình luận facebook