Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 2 - Chương 85: Nhưng hôm nay quả thật cậu không muốn nhịn nữa
Lưng Chu Tư Việt như dính vào ghế sofa, không hề nhúc nhích, sau cổ hở một đoạn, vừa gầy lại trắng, cậu thấp giọng nói: “Bẩn, vẫn chưa tắm.”
Đinh Tiễn nói: “Em không chê anh.”
Cậu im lặng.
Đinh Tiễn: “Nhanh lên nào.”
Cậu dịch lưng một chút, cúi đầu dùng sức xoa mặt một cái, sau đó đứng lên khỏi ghế, đến khi cậu đi tới trước giường, Đinh Tiễn đứng trên giường, như vậy mà đem so, vừa khéo lại cao hơn cậu một đoạn.
Vừa vặn có thể ôm lấy đầu cậu, kéo đầu cậu vào ngực mình.
Cô vừa tắm xong, trên người thoang thoảng mùi sữa tắm mát mẻ. Rốt cuộc Chu Tư Việt cũng để ý đến bộ lễ phục bó sát của cô, “Em mặc như vậy làm gì?”
Đinh Tiễn ôm một lúc rồi buông tay, hai tay đặt lên vai cậu, Chu Tư Việt thuận thế ôm lấy eo cô, vừa ôm người nằm xuống giường, vừa nghe cô nói: “Vốn chị Tôn định đón gió tẩy trần cho anh, kết quả anh vừa ra đã chạy đến đây, cũng chẳng cản được.”
“Em không cần phải để ý đến chị ta.”
Đinh Tiễn a lên: “Nhưng chị ấy vẫn luôn giúp anh mà, tại sao chị ấy lại giúp anh như thế?”
Chu Tư Việt im lặng một lúc nói: “Anh đã đồng ý đợi tốt nghiệp xong sẽ đến công ty chị ta.”
Tuy công ty hoạt hình Duy Lạp không phải là xí nghiệp lớn gì, nhưng cũng coi như đầu sỏ trong giới hoạt hình, có điều Đinh Tiễn biết đây tuyệt đối không phải là lĩnh vực cậu nên đi theo, cô không dám tin, vỗ mạnh vai cậu, “Anh bán mình hả?”
Chu Tư Việt nói: “Trong tay bà chị này có ba công ty, tình hình lợi nhuận chỉ có chị ta rõ nhất, chị ta có dã tâm lớn, nhìn Tô Bách Tòng cũng biết cái nghề mạng thông minh nhân tạo sau này sẽ không thua thiệt, hai năm qua chị ta đã chuẩn bị cho một công ty khoa học công nghệ internet mới rồi, muốn để anh phụ trách đội kỹ thuật.”
Tôn Nguyên Hương còn đồng ý cho cậu mười phần trăm cổ phần.
Có thể nói là dùng hết thành ý, nhưng dù sao đây cũng là gà đẻ trứng vàng.
Thì ra là vậy.
“Có điều đừng làm khó chị đại nhà người ta nha, chị Tôn tốt lắm í.”
Chu Tư Việt liếc cô: “Chị ta đối tốt với em lắm à.”
“Chị ấy đối xử tốt lắm.”
Cậu gật đầu: “Vậy là được rồi, những thứ khác không quan trọng.”
Nói đến đây, từ đầu chí cuối cậu chẳng hề nhìn cô.
Đinh Tiễn lại nói rất nhiều chuyện liên quan đến giáo sư Diệp và Phan Vĩnh Trinh, lải nhải một đống chuyện.
Những chuyện có thể nghĩ ra đều đã nói hết.
Lại còn nhắc đến Đinh Tuấn Thông nữa.
Chu Tư Việt ôm người đến sofa, vừa ôm cô vừa mở laptop lên, cậu kiên nhẫn lắng nghe, luôn ừ một tiếng tỏ ý mình đang nghe, thế nhưng lại không dám nhìn cô.
Đinh Tiễn ép cậu quay đầu sang, nhưng cậu lại dời mắt đi chỗ khác.
“Anh không cần tránh em.” Đinh Tiễn nói: “Em biết anh đã khóc.”
Chu Tư Việt hất cằm ra khỏi tay cô, ừ một tiếng rất nhỏ, rồi nghiêng người mò lấy thuốc trên ghế.
Đinh Tiễn kéo cậu về lại, “Chu Tư Việt, anh còn có em, còn có giáo sư Diệp, còn có bác gái nữa, còn có nhiều người như vậy, em biết có lẽ mỗi một ai trong bọn em đều không thay thế được trọng lượng của chú Chu trong lòng anh, có lẽ, dù có gom nhiều người bọn em lại cũng chẳng địch nổi trọng lượng của chú ấy, nhưng mà, người yêu anh còn rất nhiều…”
Lời bị cắt đứt, Chu Tư Việt giơ tay kéo cô vào lòng, giọng trầm thấp: “Không thể dùng sức nặng để đong đếm chuyện tình cảm được, mỗi một người đều là cá thể đặc biệt, ở trong lòng anh ông ấy không giống các em, mà em ở trong lòng anh cũng khác hẳn bọn họ, nếu muốn nói là lời từ biệt, thì từ ngày ông ấy được chẩn đoán là bị ung thư phổi, anh đã nói hết lời từ biệt cả rồi, mỗi một lần rời khỏi bệnh viện, anh cũng luôn xem như đó là lần cuối cùng, anh sợ mình về không kịp, mà mỗi lần anh quay về, thấy người vẫn nằm trên giường bệnh kia, là anh lại thấy ông trời đã giấu thời gian đi rồi, nhưng mỗi khi rời đi anh đều sợ, cứ thế hành hạ cũng hơn một năm rồi. Nếu như bảo khổ sở, thì người bây giờ khổ sở nhất tuyệt đối không phải anh, mà là mẹ anh.”
Đinh Tiễn nửa quỳ trên ghế, nhẹ gác cằm lên vai cậu, đau lòng ôm lấy cậu.
Cô biết thời gian đó cậu tự hành hạ mình không còn hình người, cũng biết hai năm qua cậu nhận hết mọi đau khổ, vất vả lắm mọi chuyện mới đi theo chiều hướng tốt, nhưng…
Cô nói: “Em theo anh về.”
Đinh Tiễn lại ôm lấy cậu, không đợi cậu nói đã đột nhiên mở miệng:
“Còn nữa, em yêu anh.” Chàng trai cứng đờ sống lưng, Đinh Tiễn ôm lấy mặt cậu, để cậu đối mắt với mình, rồi nói tiếp: “Chị Tôn nói chúng ta yêu nhau còn hơi sớm, nhưng em cảm thấy không hề sớm, năm năm rồi, Chu Tư Việt, em yêu anh năm năm rồi, em đủ hiểu anh như thế nào, biết vì sao anh lại cau mày, cũng biết lúc nào thì anh vui vẻ thật, không phải em luôn nói đó sao, em nghiêm túc muốn có tương lai cùng anh.”
Cậu cúi đầu, chôn mặt giữa hõm cổ cô, Đinh Tiễn nghe thấy một tiếng nặng nề nhưng lại rất rõ ràng: “Ừ.”
Không khí lạnh lẽo ùa đến, ngoài cửa số gió lạnh thổi qua.
Bên trong căn phòng, hai người mượn cơ thể đối phương để hấp thụ ấm áp.
Cô đã từng nói, cậu trông giống robot vì có thể nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, dù một giây trước đang còn thân mật với nhau, thì một giây sau cũng có thể mặc quần áo vào tiếp tục làm việc.
Mà bây giờ, cô thật sự hy vọng cậu chính là một robot.
Để thanh kiếm sắc bén của mọi người, cùng bao sinh ly tử biệt trên thế gian này chẳng thể nào khiến cậu tổn thương được.
Giáo sư Diệp đã nói, khi mọi thiên tài đã trải qua đau khổ nhất định, thì mới biết mình không khác gì người thường.
Anthony cũng đã nói, bất kể đêm qua có khóc rấm rứt như thế nào, thì sáng sớm tỉnh lại thành phố này vẫn nườm nượp xe cộ như cũ.
Chỉ có chúng ta, sau khi trải qua hết vui buồn ly biệt này đến vui buồn ly biệt khác, mới trưởng thành giữa cô đơn tịch mịch.
Đinh Tiễn dỗ Chu Tư Việt lên giường ngủ, có lẽ là vì quá mệt mỏi nên cậu rất nghe lời, ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, dáng người cao lớn vùi trong chăn, khiến người ta đau lòng.
Đinh Tiễn sờ tóc cậu.
Cậu phát hiện ra, mơ màng nói: “Nửa tháng chưa gội đầu.”
Đinh Tiễn đứng bên mép giường, như mắc phải chứng OCD vậy, chải chuốt gọn gàng cho cậu từ từng sợi một, thấp giọng đáp: “Vẫn rất đẹp trai.”
Cậu hoàn toàn lâm vào giấc ngủ.
Đinh Tiễn ngủ cả buổi chiều, đầu óc rất tỉnh táo, rồi lại ngồi trên sàn nhà nhìn cậu một đêm, lại phát hiện chàng trai này càng nhìn càng điển trai, cậu lúc ngủ rất yên tĩnh dễ bảo, nhưng lông mày lại nhíu chặt, thoạt nhìn như dã thú vừa được thuần phục, đang lâm vào giấc ngủ mê.
Kiếp sau đừng đẹp trai như thế nữa, cũng đừng thông minh như thế nữa, làm một người bình thường đi, dù có tiền hay không, em đều sẵn lòng yêu anh.
Cô ôm chân ngồi trên sàn nhìn cậu, nghĩ đến đó thì tự mình bật cười, hình như có thể kết luận kiếp sau cô còn xuất sắc hơn cậu nữa.
À còn nữa, nhất định em phải sống lâu hơn anh, như thế anh cũng không cần phải chịu đau đớn vì cảnh biệt ly nữa.
Cám ơn anh đã thích một người bình thường như em, rất cám ơn anh.
…
Trên phố đồn đại, cái vị trí ở cục xây dựng đô thị có độc, ai lên cũng bị bắt cả, liên tiếp hai cục trưởng đương nhiệm đều bị bắt vì tội tham ô, đây cũng coi như là cảnh báo cho những người kế nhiệm.
Không mấy ngày sau lãnh đạo chính thức phê duyệt, Dương Hưng thành lập tổ chuyên án chống tham nhũng, bắt đầu điều tra kỹ tất cả những người có liên quan trong thời gian Triệu Chấn Hải tại vị.
Đổng Chính Phi chính thức bị bắt, cậu ta nói, mình bị tổng thanh tra của bộ kỹ thuật Xích Mã xúi giục, Dương Hưng hỏi cậu ta là ai.
Đổng Chính Phi nói là Viên Phi, không hề nhắc đến tên của Tô Bách Tòng.
Mà trong ba tấm ảnh chụp màn hình video do Tôn Nguyên Hương cung cấp, không đủ chứng minh nội dung cuộc điện thoại, cũng không thể chứng minh Đổng Chính Phi có liên lạc trực tiếp với Tô Bách Tòng.
Một tháng sau, Dương Hưng chính thức bắt Viên Phi, Xích Mã tổ chức buổi họp báo xin lỗi, bày tỏ sẽ xử lý nghiêm túc vấn đề này, đối với sự kiện lần này, Xích Mã sẽ quyên ra năm triệu vật tư cho quân đội quốc gia.
Lúc Dương Hưng đọc được tin, tức đến mức nghiến chặt răng.
…
Chu Tư Việt và Đinh Tiễn đến Quảng Đông đưa tro cốt của Chu Tông Đường về Bắc Kinh, sau khi an táng thì để Lý Cẩm Hội ở lại Bắc Kinh, phòng ngầm dưới đất đến tháng mười là hết hạn thuê, Chu Tư Việt đành thuê một căn nhỏ cho Lý Cẩm Hội ở, hai phòng ngủ một phòng khách, còn có một phòng bếp nhỏ, cũng không đắt lắm.
Còn mình cuối tuần dẫn Đinh Tiễn về.
Thời gian đó Chu Tư Việt mất ngủ, cứ nửa đêm là thức, sau đó ngồi một mình trong phòng khách, nhìn ảnh của Chu Tông Đường trên tường đến ngẩn người, cứ mãi ngồi thế đến tận khi trời sáng.
Có lúc Đinh Tiễn ngủ say, không phát hiện, nhưng có lúc tỉnh, liền trợn tròn mắt ngồi cùng cậu đến sáng, cô không nói gì, cũng chẳng quấy rầy cậu, chỉ là nằm nghiêng trên giường, trợn tròn mắt đến khi trời sáng.
Có đôi lời cậu đã nói sai rồi.
Người khổ sở nhất không phải Lý Cẩm Hội, mà là cậu.
Lòng Lý Cẩm Hội rất yên tĩnh, làm việc nghỉ ngơi đúng giờ, đến tám giờ tổi là ngủ, bốn giờ sáng dậy niệm kinh, cũng không ăn thịt.
Không khí như thế, duy trì gần hơn nửa năm.
Cho đến khi vụ án của Chu Tông Đường có khởi sắc, Dương Hưng nói, phê duyệt công trình năm đó do chính Triệu Chấn Hải tự ký, nhưng Triệu Chấn Hải đã cho người giấu văn bản có chữ ký ấy đi rồi, mấy ngày nay điều tra được một thư ký, anh ta mới dám giao tài liệu ra, nhưng cậu cũng biết lật án tương đương với việc đánh vào mặt tư pháp, bọn tôi sẽ làm một tài liệu giải thích rõ, thuận tiện tôi sẽ giúp cậu đòi lại tiền coi như bồi thường cho bố cậu.
Lý Cẩm Hội nghe được những tin này thì cũng chẳng vui vẻ gì, chỉ lạnh lùng nói: “Mẹ không muốn nghe người ta bàn tán về bố con nữa, để ông ấy yên nghỉ đi, còn số tiền đó cứ đem đi quyên góp hết, thay mẹ cám ơn cảnh sát Dương.”
Vụ án của Triệu Chấn Hải bị thẩm tra trước sau hai năm, mà hai năm đấy Xích Mã cũng có scandal không ngừng, Tô Bách Tòng cũng luôn chiếm tiêu đề các bài báo trong giới khoa học công nghệ.
Ngay cả Diệp Thường Thanh cũng không nhắc đến anh ta với Đinh Tiễn nữa.
Từ năm bốn Chu Tư Việt đã vào công ty khoa học công nghệ mới thành lập kia của Tôn Nguyên Hương rồi, đến khi tốt nghiệp, Tôn Nguyên Hương bắt đầu tuyển người, trong nhóm người đầu tiên đến khảo hạch thì có một người nhìn khá quen mắt.
Lúc ấy công ty vẫn không có nhiều người, sau khi Đinh Tiễn lên năm bốn liền chuyển đến ở nhà cậu thuê, ban ngày lúc không có tiết thì sẽ đến văn phòng của Chu Tư Việt đi nét trên máy tính.
Hôm đó, Tôn Nguyên Hương cầm một chồng sơ yếu lý lịch đến, thì thầm: “Tôi cảm thấy Lưu Tiểu Phong này không tệ, đại học Giao thông, còn vô địch ACM* nữa.”
(*Như đã chú thích, ACM-ICPC là cuộc thi lập trình quốc tế lâu đời và danh giá nhất dành cho sinh viên các trường đại học và cao đẳng trên toàn cầu.)
Đinh Tiễn đang đi nét giật mình, ngẩng đầu nhìn sao: “Ở đâu ạ, Lưu Tiểu Phong? Cho em xem với.”
Tôn Nguyên Hương ha một tiếng, “Kích động gì thế, bạn cũ hả?”
Đinh Tiễn không để ý đến chị ta, lấy sơ yếu lý lịch tới xem ảnh, đúng rồi này.
Chu Tư Việt đang vùi trên ghế viết chương trình, ngẩng đầu lên, đập một phát lên đầu cô, “Vẽ của em đi.”
Đinh Tiễn chỉ vào sơ yếu lý lịch, “Lưu Tiểu Phong…”
“Có là Lưu đại gia cũng vô dụng.” Nói rồi, Chu Tư Việt quét mắt nhìn Tôn Nguyên Hương, lại lần nữa cúi đầu viết chương trình: “Không chọn người này.”
Tôn Nguyên Hương lại vui vẻ nói nhỏ, “Tôi là sếp, tôi chọn!”
“Vậy tôi từ chức.”
“Cậu dám!” Tôn Nguyên Hương không dám tin nhìn cậu, “Không phải chứ, một ông anh đẹp trai như cậu mà còn sợ tên tóc húi cua đó à, không đến nỗi mỗi bản sơ yếu này mà dọa cậu sợ rồi chứ? Sơ yếu lý lịch của cậu còn nạm vàng nhiều hơn cả cậu ta, chẳng lẽ cậu còn lo con nhóc này chạy theo người ta à.”
Chu Tư Việt khinh thường hừ một tiếng.
Buổi tối cơm nước xong xuôi về đến nhà, vẫn như cũ, đầu tiên đè lên cửa hôn một lát, hôn đến khi cô nóng lên người nhũn cả ra, thì sau đó sẽ ôm người ném vào phòng tắm để cô tỉnh táo lại, có một lần, Đinh Tiễn không chịu đựng nổi, dùng sức ma sát chân cậu.
Nhưng vẫn bị Chu Tư Việt ném vào, Đinh Tiễn tức giận đứng trong phòng tắm cách một tấm cửa kêu to: “Mẹ nó, anh là đồ ninja rùa!”
Chu Tư Việt kiên quyết vững dạ, có lần hỏng nhất cũng chỉ để cô dùng tay giúp mình.
Kết quả tối nay sát thương tẩu hỏa có chút không bình thường, Chu Tư Việt vừa hôn vừa dẫn cô nàng đi đến trên giường.
Đinh Tiễn dùng sức cố kẹp chặt hông cậu, bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ cậu, thử gọi tên cậu, “Chu Tư Việt Chu Tư Việt.”
“Ừ?”
Người đàn ông vùi đầu vào hõm cổ cô, hôn đến mức lạc giọng, mang theo dục vọng.
“Em biết vì sao hôm nay anh không chịu chọn Lưu Tiểu Phong.”
“Ừ.”
Cậu vừa hôn vừa đi.
“Vì anh cảm thấy với sơ yếu lý lịch của cậu ấy thì cần gì phải ở công ty này, đúng không?”
“Đại khái vậy.”
“Không phải ghen thật chứ?”
“Không phải.” Cậu thả người lên giường, rất thẳng thắn mà nói, vừa nói vừa đẩy quần áo cô lên, cúi đầu hôn cô.
“Làm sao anh biết cậu ấy đến vì anh?”
Cả người Đinh Tiễn tê dại, mặc cho cậu đi, tay lùa vào trong tóc cậu.
“Trên thông báo tuyển dụng Trí Liên lấy tên anh là người phụ trách, mấy hôm trước cậu ta gửi thư cho anh.”
Cô à một tiếng, hai mắt Chu Tư Việt đỏ lừ, không nói câu nào liền cúi đầu hôn cô, “Đau thì nói với anh.”
Trong mắt cô gái dưới thân ngập tràn nước xuân, Chu Tư Việt chống người, nhìn Đinh Tiễn nằm bên dưới, sau đó từ từ đi vào.
…
Bất kể cậu yêu thương cô gái dưới người bao nhiêu lần, cũng cảm thấy không đủ.
Nhưng hôm nay quả thật cậu không muốn nhịn nữa.
Yêu nhiều năm như thế rồi, cậu chỉ khẽ đụng nhẹ.
Đinh Tiễn nói: “Em không chê anh.”
Cậu im lặng.
Đinh Tiễn: “Nhanh lên nào.”
Cậu dịch lưng một chút, cúi đầu dùng sức xoa mặt một cái, sau đó đứng lên khỏi ghế, đến khi cậu đi tới trước giường, Đinh Tiễn đứng trên giường, như vậy mà đem so, vừa khéo lại cao hơn cậu một đoạn.
Vừa vặn có thể ôm lấy đầu cậu, kéo đầu cậu vào ngực mình.
Cô vừa tắm xong, trên người thoang thoảng mùi sữa tắm mát mẻ. Rốt cuộc Chu Tư Việt cũng để ý đến bộ lễ phục bó sát của cô, “Em mặc như vậy làm gì?”
Đinh Tiễn ôm một lúc rồi buông tay, hai tay đặt lên vai cậu, Chu Tư Việt thuận thế ôm lấy eo cô, vừa ôm người nằm xuống giường, vừa nghe cô nói: “Vốn chị Tôn định đón gió tẩy trần cho anh, kết quả anh vừa ra đã chạy đến đây, cũng chẳng cản được.”
“Em không cần phải để ý đến chị ta.”
Đinh Tiễn a lên: “Nhưng chị ấy vẫn luôn giúp anh mà, tại sao chị ấy lại giúp anh như thế?”
Chu Tư Việt im lặng một lúc nói: “Anh đã đồng ý đợi tốt nghiệp xong sẽ đến công ty chị ta.”
Tuy công ty hoạt hình Duy Lạp không phải là xí nghiệp lớn gì, nhưng cũng coi như đầu sỏ trong giới hoạt hình, có điều Đinh Tiễn biết đây tuyệt đối không phải là lĩnh vực cậu nên đi theo, cô không dám tin, vỗ mạnh vai cậu, “Anh bán mình hả?”
Chu Tư Việt nói: “Trong tay bà chị này có ba công ty, tình hình lợi nhuận chỉ có chị ta rõ nhất, chị ta có dã tâm lớn, nhìn Tô Bách Tòng cũng biết cái nghề mạng thông minh nhân tạo sau này sẽ không thua thiệt, hai năm qua chị ta đã chuẩn bị cho một công ty khoa học công nghệ internet mới rồi, muốn để anh phụ trách đội kỹ thuật.”
Tôn Nguyên Hương còn đồng ý cho cậu mười phần trăm cổ phần.
Có thể nói là dùng hết thành ý, nhưng dù sao đây cũng là gà đẻ trứng vàng.
Thì ra là vậy.
“Có điều đừng làm khó chị đại nhà người ta nha, chị Tôn tốt lắm í.”
Chu Tư Việt liếc cô: “Chị ta đối tốt với em lắm à.”
“Chị ấy đối xử tốt lắm.”
Cậu gật đầu: “Vậy là được rồi, những thứ khác không quan trọng.”
Nói đến đây, từ đầu chí cuối cậu chẳng hề nhìn cô.
Đinh Tiễn lại nói rất nhiều chuyện liên quan đến giáo sư Diệp và Phan Vĩnh Trinh, lải nhải một đống chuyện.
Những chuyện có thể nghĩ ra đều đã nói hết.
Lại còn nhắc đến Đinh Tuấn Thông nữa.
Chu Tư Việt ôm người đến sofa, vừa ôm cô vừa mở laptop lên, cậu kiên nhẫn lắng nghe, luôn ừ một tiếng tỏ ý mình đang nghe, thế nhưng lại không dám nhìn cô.
Đinh Tiễn ép cậu quay đầu sang, nhưng cậu lại dời mắt đi chỗ khác.
“Anh không cần tránh em.” Đinh Tiễn nói: “Em biết anh đã khóc.”
Chu Tư Việt hất cằm ra khỏi tay cô, ừ một tiếng rất nhỏ, rồi nghiêng người mò lấy thuốc trên ghế.
Đinh Tiễn kéo cậu về lại, “Chu Tư Việt, anh còn có em, còn có giáo sư Diệp, còn có bác gái nữa, còn có nhiều người như vậy, em biết có lẽ mỗi một ai trong bọn em đều không thay thế được trọng lượng của chú Chu trong lòng anh, có lẽ, dù có gom nhiều người bọn em lại cũng chẳng địch nổi trọng lượng của chú ấy, nhưng mà, người yêu anh còn rất nhiều…”
Lời bị cắt đứt, Chu Tư Việt giơ tay kéo cô vào lòng, giọng trầm thấp: “Không thể dùng sức nặng để đong đếm chuyện tình cảm được, mỗi một người đều là cá thể đặc biệt, ở trong lòng anh ông ấy không giống các em, mà em ở trong lòng anh cũng khác hẳn bọn họ, nếu muốn nói là lời từ biệt, thì từ ngày ông ấy được chẩn đoán là bị ung thư phổi, anh đã nói hết lời từ biệt cả rồi, mỗi một lần rời khỏi bệnh viện, anh cũng luôn xem như đó là lần cuối cùng, anh sợ mình về không kịp, mà mỗi lần anh quay về, thấy người vẫn nằm trên giường bệnh kia, là anh lại thấy ông trời đã giấu thời gian đi rồi, nhưng mỗi khi rời đi anh đều sợ, cứ thế hành hạ cũng hơn một năm rồi. Nếu như bảo khổ sở, thì người bây giờ khổ sở nhất tuyệt đối không phải anh, mà là mẹ anh.”
Đinh Tiễn nửa quỳ trên ghế, nhẹ gác cằm lên vai cậu, đau lòng ôm lấy cậu.
Cô biết thời gian đó cậu tự hành hạ mình không còn hình người, cũng biết hai năm qua cậu nhận hết mọi đau khổ, vất vả lắm mọi chuyện mới đi theo chiều hướng tốt, nhưng…
Cô nói: “Em theo anh về.”
Đinh Tiễn lại ôm lấy cậu, không đợi cậu nói đã đột nhiên mở miệng:
“Còn nữa, em yêu anh.” Chàng trai cứng đờ sống lưng, Đinh Tiễn ôm lấy mặt cậu, để cậu đối mắt với mình, rồi nói tiếp: “Chị Tôn nói chúng ta yêu nhau còn hơi sớm, nhưng em cảm thấy không hề sớm, năm năm rồi, Chu Tư Việt, em yêu anh năm năm rồi, em đủ hiểu anh như thế nào, biết vì sao anh lại cau mày, cũng biết lúc nào thì anh vui vẻ thật, không phải em luôn nói đó sao, em nghiêm túc muốn có tương lai cùng anh.”
Cậu cúi đầu, chôn mặt giữa hõm cổ cô, Đinh Tiễn nghe thấy một tiếng nặng nề nhưng lại rất rõ ràng: “Ừ.”
Không khí lạnh lẽo ùa đến, ngoài cửa số gió lạnh thổi qua.
Bên trong căn phòng, hai người mượn cơ thể đối phương để hấp thụ ấm áp.
Cô đã từng nói, cậu trông giống robot vì có thể nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, dù một giây trước đang còn thân mật với nhau, thì một giây sau cũng có thể mặc quần áo vào tiếp tục làm việc.
Mà bây giờ, cô thật sự hy vọng cậu chính là một robot.
Để thanh kiếm sắc bén của mọi người, cùng bao sinh ly tử biệt trên thế gian này chẳng thể nào khiến cậu tổn thương được.
Giáo sư Diệp đã nói, khi mọi thiên tài đã trải qua đau khổ nhất định, thì mới biết mình không khác gì người thường.
Anthony cũng đã nói, bất kể đêm qua có khóc rấm rứt như thế nào, thì sáng sớm tỉnh lại thành phố này vẫn nườm nượp xe cộ như cũ.
Chỉ có chúng ta, sau khi trải qua hết vui buồn ly biệt này đến vui buồn ly biệt khác, mới trưởng thành giữa cô đơn tịch mịch.
Đinh Tiễn dỗ Chu Tư Việt lên giường ngủ, có lẽ là vì quá mệt mỏi nên cậu rất nghe lời, ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, dáng người cao lớn vùi trong chăn, khiến người ta đau lòng.
Đinh Tiễn sờ tóc cậu.
Cậu phát hiện ra, mơ màng nói: “Nửa tháng chưa gội đầu.”
Đinh Tiễn đứng bên mép giường, như mắc phải chứng OCD vậy, chải chuốt gọn gàng cho cậu từ từng sợi một, thấp giọng đáp: “Vẫn rất đẹp trai.”
Cậu hoàn toàn lâm vào giấc ngủ.
Đinh Tiễn ngủ cả buổi chiều, đầu óc rất tỉnh táo, rồi lại ngồi trên sàn nhà nhìn cậu một đêm, lại phát hiện chàng trai này càng nhìn càng điển trai, cậu lúc ngủ rất yên tĩnh dễ bảo, nhưng lông mày lại nhíu chặt, thoạt nhìn như dã thú vừa được thuần phục, đang lâm vào giấc ngủ mê.
Kiếp sau đừng đẹp trai như thế nữa, cũng đừng thông minh như thế nữa, làm một người bình thường đi, dù có tiền hay không, em đều sẵn lòng yêu anh.
Cô ôm chân ngồi trên sàn nhìn cậu, nghĩ đến đó thì tự mình bật cười, hình như có thể kết luận kiếp sau cô còn xuất sắc hơn cậu nữa.
À còn nữa, nhất định em phải sống lâu hơn anh, như thế anh cũng không cần phải chịu đau đớn vì cảnh biệt ly nữa.
Cám ơn anh đã thích một người bình thường như em, rất cám ơn anh.
…
Trên phố đồn đại, cái vị trí ở cục xây dựng đô thị có độc, ai lên cũng bị bắt cả, liên tiếp hai cục trưởng đương nhiệm đều bị bắt vì tội tham ô, đây cũng coi như là cảnh báo cho những người kế nhiệm.
Không mấy ngày sau lãnh đạo chính thức phê duyệt, Dương Hưng thành lập tổ chuyên án chống tham nhũng, bắt đầu điều tra kỹ tất cả những người có liên quan trong thời gian Triệu Chấn Hải tại vị.
Đổng Chính Phi chính thức bị bắt, cậu ta nói, mình bị tổng thanh tra của bộ kỹ thuật Xích Mã xúi giục, Dương Hưng hỏi cậu ta là ai.
Đổng Chính Phi nói là Viên Phi, không hề nhắc đến tên của Tô Bách Tòng.
Mà trong ba tấm ảnh chụp màn hình video do Tôn Nguyên Hương cung cấp, không đủ chứng minh nội dung cuộc điện thoại, cũng không thể chứng minh Đổng Chính Phi có liên lạc trực tiếp với Tô Bách Tòng.
Một tháng sau, Dương Hưng chính thức bắt Viên Phi, Xích Mã tổ chức buổi họp báo xin lỗi, bày tỏ sẽ xử lý nghiêm túc vấn đề này, đối với sự kiện lần này, Xích Mã sẽ quyên ra năm triệu vật tư cho quân đội quốc gia.
Lúc Dương Hưng đọc được tin, tức đến mức nghiến chặt răng.
…
Chu Tư Việt và Đinh Tiễn đến Quảng Đông đưa tro cốt của Chu Tông Đường về Bắc Kinh, sau khi an táng thì để Lý Cẩm Hội ở lại Bắc Kinh, phòng ngầm dưới đất đến tháng mười là hết hạn thuê, Chu Tư Việt đành thuê một căn nhỏ cho Lý Cẩm Hội ở, hai phòng ngủ một phòng khách, còn có một phòng bếp nhỏ, cũng không đắt lắm.
Còn mình cuối tuần dẫn Đinh Tiễn về.
Thời gian đó Chu Tư Việt mất ngủ, cứ nửa đêm là thức, sau đó ngồi một mình trong phòng khách, nhìn ảnh của Chu Tông Đường trên tường đến ngẩn người, cứ mãi ngồi thế đến tận khi trời sáng.
Có lúc Đinh Tiễn ngủ say, không phát hiện, nhưng có lúc tỉnh, liền trợn tròn mắt ngồi cùng cậu đến sáng, cô không nói gì, cũng chẳng quấy rầy cậu, chỉ là nằm nghiêng trên giường, trợn tròn mắt đến khi trời sáng.
Có đôi lời cậu đã nói sai rồi.
Người khổ sở nhất không phải Lý Cẩm Hội, mà là cậu.
Lòng Lý Cẩm Hội rất yên tĩnh, làm việc nghỉ ngơi đúng giờ, đến tám giờ tổi là ngủ, bốn giờ sáng dậy niệm kinh, cũng không ăn thịt.
Không khí như thế, duy trì gần hơn nửa năm.
Cho đến khi vụ án của Chu Tông Đường có khởi sắc, Dương Hưng nói, phê duyệt công trình năm đó do chính Triệu Chấn Hải tự ký, nhưng Triệu Chấn Hải đã cho người giấu văn bản có chữ ký ấy đi rồi, mấy ngày nay điều tra được một thư ký, anh ta mới dám giao tài liệu ra, nhưng cậu cũng biết lật án tương đương với việc đánh vào mặt tư pháp, bọn tôi sẽ làm một tài liệu giải thích rõ, thuận tiện tôi sẽ giúp cậu đòi lại tiền coi như bồi thường cho bố cậu.
Lý Cẩm Hội nghe được những tin này thì cũng chẳng vui vẻ gì, chỉ lạnh lùng nói: “Mẹ không muốn nghe người ta bàn tán về bố con nữa, để ông ấy yên nghỉ đi, còn số tiền đó cứ đem đi quyên góp hết, thay mẹ cám ơn cảnh sát Dương.”
Vụ án của Triệu Chấn Hải bị thẩm tra trước sau hai năm, mà hai năm đấy Xích Mã cũng có scandal không ngừng, Tô Bách Tòng cũng luôn chiếm tiêu đề các bài báo trong giới khoa học công nghệ.
Ngay cả Diệp Thường Thanh cũng không nhắc đến anh ta với Đinh Tiễn nữa.
Từ năm bốn Chu Tư Việt đã vào công ty khoa học công nghệ mới thành lập kia của Tôn Nguyên Hương rồi, đến khi tốt nghiệp, Tôn Nguyên Hương bắt đầu tuyển người, trong nhóm người đầu tiên đến khảo hạch thì có một người nhìn khá quen mắt.
Lúc ấy công ty vẫn không có nhiều người, sau khi Đinh Tiễn lên năm bốn liền chuyển đến ở nhà cậu thuê, ban ngày lúc không có tiết thì sẽ đến văn phòng của Chu Tư Việt đi nét trên máy tính.
Hôm đó, Tôn Nguyên Hương cầm một chồng sơ yếu lý lịch đến, thì thầm: “Tôi cảm thấy Lưu Tiểu Phong này không tệ, đại học Giao thông, còn vô địch ACM* nữa.”
(*Như đã chú thích, ACM-ICPC là cuộc thi lập trình quốc tế lâu đời và danh giá nhất dành cho sinh viên các trường đại học và cao đẳng trên toàn cầu.)
Đinh Tiễn đang đi nét giật mình, ngẩng đầu nhìn sao: “Ở đâu ạ, Lưu Tiểu Phong? Cho em xem với.”
Tôn Nguyên Hương ha một tiếng, “Kích động gì thế, bạn cũ hả?”
Đinh Tiễn không để ý đến chị ta, lấy sơ yếu lý lịch tới xem ảnh, đúng rồi này.
Chu Tư Việt đang vùi trên ghế viết chương trình, ngẩng đầu lên, đập một phát lên đầu cô, “Vẽ của em đi.”
Đinh Tiễn chỉ vào sơ yếu lý lịch, “Lưu Tiểu Phong…”
“Có là Lưu đại gia cũng vô dụng.” Nói rồi, Chu Tư Việt quét mắt nhìn Tôn Nguyên Hương, lại lần nữa cúi đầu viết chương trình: “Không chọn người này.”
Tôn Nguyên Hương lại vui vẻ nói nhỏ, “Tôi là sếp, tôi chọn!”
“Vậy tôi từ chức.”
“Cậu dám!” Tôn Nguyên Hương không dám tin nhìn cậu, “Không phải chứ, một ông anh đẹp trai như cậu mà còn sợ tên tóc húi cua đó à, không đến nỗi mỗi bản sơ yếu này mà dọa cậu sợ rồi chứ? Sơ yếu lý lịch của cậu còn nạm vàng nhiều hơn cả cậu ta, chẳng lẽ cậu còn lo con nhóc này chạy theo người ta à.”
Chu Tư Việt khinh thường hừ một tiếng.
Buổi tối cơm nước xong xuôi về đến nhà, vẫn như cũ, đầu tiên đè lên cửa hôn một lát, hôn đến khi cô nóng lên người nhũn cả ra, thì sau đó sẽ ôm người ném vào phòng tắm để cô tỉnh táo lại, có một lần, Đinh Tiễn không chịu đựng nổi, dùng sức ma sát chân cậu.
Nhưng vẫn bị Chu Tư Việt ném vào, Đinh Tiễn tức giận đứng trong phòng tắm cách một tấm cửa kêu to: “Mẹ nó, anh là đồ ninja rùa!”
Chu Tư Việt kiên quyết vững dạ, có lần hỏng nhất cũng chỉ để cô dùng tay giúp mình.
Kết quả tối nay sát thương tẩu hỏa có chút không bình thường, Chu Tư Việt vừa hôn vừa dẫn cô nàng đi đến trên giường.
Đinh Tiễn dùng sức cố kẹp chặt hông cậu, bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ cậu, thử gọi tên cậu, “Chu Tư Việt Chu Tư Việt.”
“Ừ?”
Người đàn ông vùi đầu vào hõm cổ cô, hôn đến mức lạc giọng, mang theo dục vọng.
“Em biết vì sao hôm nay anh không chịu chọn Lưu Tiểu Phong.”
“Ừ.”
Cậu vừa hôn vừa đi.
“Vì anh cảm thấy với sơ yếu lý lịch của cậu ấy thì cần gì phải ở công ty này, đúng không?”
“Đại khái vậy.”
“Không phải ghen thật chứ?”
“Không phải.” Cậu thả người lên giường, rất thẳng thắn mà nói, vừa nói vừa đẩy quần áo cô lên, cúi đầu hôn cô.
“Làm sao anh biết cậu ấy đến vì anh?”
Cả người Đinh Tiễn tê dại, mặc cho cậu đi, tay lùa vào trong tóc cậu.
“Trên thông báo tuyển dụng Trí Liên lấy tên anh là người phụ trách, mấy hôm trước cậu ta gửi thư cho anh.”
Cô à một tiếng, hai mắt Chu Tư Việt đỏ lừ, không nói câu nào liền cúi đầu hôn cô, “Đau thì nói với anh.”
Trong mắt cô gái dưới thân ngập tràn nước xuân, Chu Tư Việt chống người, nhìn Đinh Tiễn nằm bên dưới, sau đó từ từ đi vào.
…
Bất kể cậu yêu thương cô gái dưới người bao nhiêu lần, cũng cảm thấy không đủ.
Nhưng hôm nay quả thật cậu không muốn nhịn nữa.
Yêu nhiều năm như thế rồi, cậu chỉ khẽ đụng nhẹ.
Bình luận facebook