Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: 14: Chiến Thần
“Mạnh Tường, có trách thì trách ngươi phản ứng quá chậm! Bây giờ, chiến trường này là do ta định đoạt.”
Ly Thương thúc ngựa, vượt qua rào cản an toàn của chính mình mà lao vào đối đầu trực diện.
Binh sĩ vừa thoát khỏi độc trận ban nãy còn chưa kịp hoàn hồn, đã phải tiếp nhận đợt sóng công kích mạnh mẽ của nàng.
Dưới đường kiếm sắc bén điêu luyện, chỉ trong phút chốc mười mấy binh sĩ đã bỏ mạng.
Thảo nguyên xanh mướt thoáng chốc đã đẫm máu.
Mạnh Tường run người, giật mình nhìn lên Ly Thương.
Ánh mắt đó sắc sảo và thâm sâu đến kì lạ.
Binh sĩ bên cạnh Mạnh Tường đều bị doạ đến khiếp sợ, chỉ dám lùi lại một bước, e ngại không tiến lên.
Mạnh Tường nghiến răng, tức đến sôi cả máu.
Chĩa mũi kiếm về phía nàng dõng dạc hô lớn:
“Ta yêu cầu một trận quyết đấu giữa ta và ngươi!”
Ly Thương đẩy tầm mắt, nàng lấy một chiếc khăn trắng cẩn thận lau đi vết máu bám trên kiếm của mình.
Mục đích hiện đã đạt được, Mạnh Tường quả nhiên không làm nàng thất vọng.
Trên chiến trường, phàm là kẻ mất bình tình, trở nên bốc đồng nhanh nhất lại là kẻ thua cuộc.
Nếu ngay cả chút tố chất này cũng không có, vậy thì không đáng để vào trong mắt.
Ly Thương vứt đi chiếc khăn trên tay, hướng kiếm về phía Mạnh Tường mà đáp:
“Được, toại nguyện cho ngươi.”
Nàng kéo dây cương, gót ngựa chuyển động, phi nhanh trên bãi cỏ tiến về phía trước.
Mạnh Tường cùng lú giật dây cương, hùng hồn tiến lên.
Ngay khi hai con ngựa chạy giao qua nhau, Mạnh Tường lập tức một tay kéo cương giữ ngựa, một tay vung kiếm về phía nàng.
Từng chiêu từng chiêu đều là muốn lấy mạng, Ly Thương lại chỉ tránh né không đáp trả.
Nàng rõ ràng muốn thăm dò thực lực của Mạnh Tường.
Còn Mạnh Tường, đối với kẻ địch từ lúc giao đấu đã không phản đòn liền nghĩ rằng nàng đang xem thường mình, liền quyết liệt ra đòn muốn chứng minh bản thân.
Một kiếm chém xuống, Ly Thương lúc này nâng kiếm một đường chặn lại.
Lực đạo từ kiếm truyền đến tay nàng, trong một khắc đó, tay nàng đã run lên.
Tuy đường kiếm chiến đấu của Mạnh Tướng thâm sâu khó đoán, nhưng về kinh nghiệm thực tiễn lại ít hơn nàng.
Nếu chỉ so thực lực nàng nhất định nắm phần thắng.
Thế nhưng điều khiến nàng chật vật khó khăn lại chính là sức mạnh của Mạnh Tường.
Dẫu sao nàng cũng chỉ là một nử nhân, lực đạo có cố gắng rèn luyện, khi phóng thích ra ngoài cũng không thể bằng một nam tử trưởng thành.
Trận đấu càng kéo dài sẽ chỉ thiệt về nàng.
Ly Thương quyết định một chiêu quyết định.
Nhân cơ hội Mạnh Tường tấn công trực diện, Ly Thương xoay chuôi kiếm đập mạnh vào tay Mạnh Tường.
Nàng luyện độc, dĩ nhiên hiểu rõ huyệt đạo kinh mạch trên người.
Huyệt đạo một khi bị đánh trùng, phạm vi lực tuy nhỏ nhưng sẽ gây tê tay một khắc nhỏ.
Bấy nhiêu đủ để nàng phản công.
Ly Thương xoay người, một cước đá vào phần ngực của Mạnh Tường.
Mạnh Tường bị tấn công bất ngờ, liền đó ngã ngựa nằm oạp xuống đất.
Ly Thương cướp lấy thời cơ một kiếm chém xuống, trực tiếp cắt đứt động mạch trên cổ Mạnh Tường.
Đường kiếm chém sâu đã ngay lập tức cướp mạng Mạnh Tường.
Binh sĩ phía xa nhìn thấy chủ tướng bị giết, run sợ đến nói lắp.
“Quái… quái vật! Rõ… rõ ràng là quái vật! A!”
Sợ hãi đến tháo chạy không thấy bóng người.
Sở dĩ đám binh lính kia gọi nàng một tiếng quái vật cũng không sai.
Hình ảnh nử nhân đứng giữa chiến trường, thây phơi máu đổ, máu ướt chiến bào, gương mặt lạnh nhạt điềm tĩnh như không, thực đáng sợ.
Nàng, gọi một tiếng chiến thần.
Nàng, là nỗi ám ảnh của binh sĩ trên chiến trường.
Ly Thương quay gót, chậm rãi rời đi.
Một ải ngày hôm nay, xem như may mắn thoát được rồi.
—————
Quân doanh ở biên giới phía đông là của nàng.
Gần đó là huyện thành Đông Quan.
Trên tường thành, nhân ảnh một người cao lớn sừng sững hướng mắt về nơi xa xăm.
Gió thổi ngàn dặm, lòng người mênh mông.
“Bệ hạ, chúng ta như vậy thực sự sẽ ổn sao?”
Hạn Dực công công đứng một bên dâng một chén trà về phía hắn.
Không sai, Hạn Dực là công công thân tính bên cạnh Bắc Mộc Xướng Nguyệt, nếu Hạn Dực ở đây, cũng đồng nghĩa người đang đứng đây là Bắc Mộc Xướng Nguyệt.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt đưa mắt nhìn về nơi xa, hắn biết phía bên kia ngọn núi, phía bên kia thảo nguyên chính là nàng, chính là doanh trại của nàng.
Hắn nhớ dáng vẻ của nàng.
Thời gian trôi qua nhanh quá, hắn lại nhớ nàng rồi!
Nửa tháng trước, hắn đã dẫn quân tiếp viện đến đóng quân ở Đông Quan, chỉ còn cách nàng một ngọn núi một thảo nguyên.
Nhưng hắn lại không hề tiếp tục hành quân tiến lên, mà hạ lệnh đóng quân tại Đông Quan chờ đợi.
Hạn Dực nhìn hắn, biết rõ lòng hắn lúc này chính là một mớ tơ vò.
Kế hoạch tự dày công sắp xếp, lại phải tự mình thực hiện.
Biết rõ chuyện này sau khi kết thúc, e là không thể quay lại nhưng vẫn phải kiên trì đến cùng.
“Bệ hạ, người không sợ Ly Tướng Quân hận người sao?”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt nhắm nghiền mắt.
Cảnh quang trơ trọi trước mắt nhưng lòng lại chính là phong ba bao tố.
Hắn quay người, xoay gót rời đi.
“Chiến trường chính là tàn khốc như vậy.
Nếu nàng ấy đã không đủ mạnh vậy chỉ đành trở thành con mồi cho kẻ mạnh khác.”
“Ly Thương sống chết, can gì đến ta?”1.
Ly Thương thúc ngựa, vượt qua rào cản an toàn của chính mình mà lao vào đối đầu trực diện.
Binh sĩ vừa thoát khỏi độc trận ban nãy còn chưa kịp hoàn hồn, đã phải tiếp nhận đợt sóng công kích mạnh mẽ của nàng.
Dưới đường kiếm sắc bén điêu luyện, chỉ trong phút chốc mười mấy binh sĩ đã bỏ mạng.
Thảo nguyên xanh mướt thoáng chốc đã đẫm máu.
Mạnh Tường run người, giật mình nhìn lên Ly Thương.
Ánh mắt đó sắc sảo và thâm sâu đến kì lạ.
Binh sĩ bên cạnh Mạnh Tường đều bị doạ đến khiếp sợ, chỉ dám lùi lại một bước, e ngại không tiến lên.
Mạnh Tường nghiến răng, tức đến sôi cả máu.
Chĩa mũi kiếm về phía nàng dõng dạc hô lớn:
“Ta yêu cầu một trận quyết đấu giữa ta và ngươi!”
Ly Thương đẩy tầm mắt, nàng lấy một chiếc khăn trắng cẩn thận lau đi vết máu bám trên kiếm của mình.
Mục đích hiện đã đạt được, Mạnh Tường quả nhiên không làm nàng thất vọng.
Trên chiến trường, phàm là kẻ mất bình tình, trở nên bốc đồng nhanh nhất lại là kẻ thua cuộc.
Nếu ngay cả chút tố chất này cũng không có, vậy thì không đáng để vào trong mắt.
Ly Thương vứt đi chiếc khăn trên tay, hướng kiếm về phía Mạnh Tường mà đáp:
“Được, toại nguyện cho ngươi.”
Nàng kéo dây cương, gót ngựa chuyển động, phi nhanh trên bãi cỏ tiến về phía trước.
Mạnh Tường cùng lú giật dây cương, hùng hồn tiến lên.
Ngay khi hai con ngựa chạy giao qua nhau, Mạnh Tường lập tức một tay kéo cương giữ ngựa, một tay vung kiếm về phía nàng.
Từng chiêu từng chiêu đều là muốn lấy mạng, Ly Thương lại chỉ tránh né không đáp trả.
Nàng rõ ràng muốn thăm dò thực lực của Mạnh Tường.
Còn Mạnh Tường, đối với kẻ địch từ lúc giao đấu đã không phản đòn liền nghĩ rằng nàng đang xem thường mình, liền quyết liệt ra đòn muốn chứng minh bản thân.
Một kiếm chém xuống, Ly Thương lúc này nâng kiếm một đường chặn lại.
Lực đạo từ kiếm truyền đến tay nàng, trong một khắc đó, tay nàng đã run lên.
Tuy đường kiếm chiến đấu của Mạnh Tướng thâm sâu khó đoán, nhưng về kinh nghiệm thực tiễn lại ít hơn nàng.
Nếu chỉ so thực lực nàng nhất định nắm phần thắng.
Thế nhưng điều khiến nàng chật vật khó khăn lại chính là sức mạnh của Mạnh Tường.
Dẫu sao nàng cũng chỉ là một nử nhân, lực đạo có cố gắng rèn luyện, khi phóng thích ra ngoài cũng không thể bằng một nam tử trưởng thành.
Trận đấu càng kéo dài sẽ chỉ thiệt về nàng.
Ly Thương quyết định một chiêu quyết định.
Nhân cơ hội Mạnh Tường tấn công trực diện, Ly Thương xoay chuôi kiếm đập mạnh vào tay Mạnh Tường.
Nàng luyện độc, dĩ nhiên hiểu rõ huyệt đạo kinh mạch trên người.
Huyệt đạo một khi bị đánh trùng, phạm vi lực tuy nhỏ nhưng sẽ gây tê tay một khắc nhỏ.
Bấy nhiêu đủ để nàng phản công.
Ly Thương xoay người, một cước đá vào phần ngực của Mạnh Tường.
Mạnh Tường bị tấn công bất ngờ, liền đó ngã ngựa nằm oạp xuống đất.
Ly Thương cướp lấy thời cơ một kiếm chém xuống, trực tiếp cắt đứt động mạch trên cổ Mạnh Tường.
Đường kiếm chém sâu đã ngay lập tức cướp mạng Mạnh Tường.
Binh sĩ phía xa nhìn thấy chủ tướng bị giết, run sợ đến nói lắp.
“Quái… quái vật! Rõ… rõ ràng là quái vật! A!”
Sợ hãi đến tháo chạy không thấy bóng người.
Sở dĩ đám binh lính kia gọi nàng một tiếng quái vật cũng không sai.
Hình ảnh nử nhân đứng giữa chiến trường, thây phơi máu đổ, máu ướt chiến bào, gương mặt lạnh nhạt điềm tĩnh như không, thực đáng sợ.
Nàng, gọi một tiếng chiến thần.
Nàng, là nỗi ám ảnh của binh sĩ trên chiến trường.
Ly Thương quay gót, chậm rãi rời đi.
Một ải ngày hôm nay, xem như may mắn thoát được rồi.
—————
Quân doanh ở biên giới phía đông là của nàng.
Gần đó là huyện thành Đông Quan.
Trên tường thành, nhân ảnh một người cao lớn sừng sững hướng mắt về nơi xa xăm.
Gió thổi ngàn dặm, lòng người mênh mông.
“Bệ hạ, chúng ta như vậy thực sự sẽ ổn sao?”
Hạn Dực công công đứng một bên dâng một chén trà về phía hắn.
Không sai, Hạn Dực là công công thân tính bên cạnh Bắc Mộc Xướng Nguyệt, nếu Hạn Dực ở đây, cũng đồng nghĩa người đang đứng đây là Bắc Mộc Xướng Nguyệt.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt đưa mắt nhìn về nơi xa, hắn biết phía bên kia ngọn núi, phía bên kia thảo nguyên chính là nàng, chính là doanh trại của nàng.
Hắn nhớ dáng vẻ của nàng.
Thời gian trôi qua nhanh quá, hắn lại nhớ nàng rồi!
Nửa tháng trước, hắn đã dẫn quân tiếp viện đến đóng quân ở Đông Quan, chỉ còn cách nàng một ngọn núi một thảo nguyên.
Nhưng hắn lại không hề tiếp tục hành quân tiến lên, mà hạ lệnh đóng quân tại Đông Quan chờ đợi.
Hạn Dực nhìn hắn, biết rõ lòng hắn lúc này chính là một mớ tơ vò.
Kế hoạch tự dày công sắp xếp, lại phải tự mình thực hiện.
Biết rõ chuyện này sau khi kết thúc, e là không thể quay lại nhưng vẫn phải kiên trì đến cùng.
“Bệ hạ, người không sợ Ly Tướng Quân hận người sao?”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt nhắm nghiền mắt.
Cảnh quang trơ trọi trước mắt nhưng lòng lại chính là phong ba bao tố.
Hắn quay người, xoay gót rời đi.
“Chiến trường chính là tàn khốc như vậy.
Nếu nàng ấy đã không đủ mạnh vậy chỉ đành trở thành con mồi cho kẻ mạnh khác.”
“Ly Thương sống chết, can gì đến ta?”1.
Bình luận facebook