Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: 1: Vì Người Là Quân Ta Là Thần
Tường thành náo nhiệt, cờ đỏ tung bay trong gió.
Truyền kì lịch sử, viết thêm một chương “Hoàng Đế nhất kiến chung tình, tình yêu đáng ngưỡng mộ của Hoàng Đế Bắc Mộc Xướng Nguyệt và Tân Hậu Tịnh Lạc”.
Hắn trên đại điện, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tân Hậu, giương đôi mắt ngạo nghễ nhìn thiên hạ.
Nàng một thân chiến bào, máu ướt đẫm tay, bội kiếm vắt bên lưng.
Mặt còn cảm nhận được mùi tanh nồng ấm nóng của máu.
Từng bậc đi lên là từng nỗi đau, mà nàng đã trải qua.
Gió đông thổi qua lòng nàng, cũng không lạnh bằng ánh mắt hắn nhìn nàng.
Nước mắt chảy ngược, là đau đớn không thể tả.
Nàng nhìn hắn, hắn nhìn nàng.
Thâm tình dành cho hắn, lạnh lùng hắn trả lại cho nàng.
“Ly tướng quân, nàng đến chúc mừng đại hôn của trẫm sao?”
Nàng nắm chặt tay, cảm nhận trái đắng nơi thâm tâm.
Rốt cuộc, hắn xem nàng là gì.
“Ta đến chỉ muốn hỏi người một câu.”
Nàng 15 năm chinh chiến, bảo vệ người một đời hạnh phúc.
Nàng một đời vì một nụ cười của ngài, đã không tiếc cả thân mình.
Vẫn chưa từng hỏi qua, trong lòng người liệu có vị trí dành cho nàng?
Hắn vòng tay ôm Tân Hậu, ý bảo vệ.
Lại lạnh lùng, ghét bỏ đến không muốn nhìn mặt nàng:
“Nàng hỏi đi!”
Lời đến miệng, thực lòng vẫn không thể thốt ra.
Ánh mắt hắn như xoáy vào tim nàng, cào xé đến từng mảnh xương.
Gió trời lồng lộng thổi, quần thần lặng im nhìn nàng và hắn diễn một vở thê lương.
Đại điện lạnh lẽo đến ghê người, hắn- bậc đế vương giẫm qua sóng gió mà đứng lên.1
Nàng mím chặt môi.
Chưa bao giờ nàng có cảm giác giữa nàng với hắn lại là khoảng cách xa như vậy.
Nàng đã từng nghĩ, chỉ cần nàng cố gắng nhiều hơn, thì nàng có thể tiến lại gần hắn thêm một bước.1
Nhưng thời khắc này chứng minh cho nàng thấy, nếu khoảng cách của nàng và hắn là một vạn trượng, nàng tình nguyện vì hắn bước đến chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng, thì hắn cũng sẽ lùi lại đủ chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng để nàng mãi mãi không bao giờ có thể chạm lấy.
Nàng cố gắng bao nhiêu, tiến gần hắn bấy nhiêu, hắn cũng sẽ rời xa nàng bấy nhiêu.
“Chủ thượng, ta chỉ muốn hỏi người.
Rốt cuộc, người có từng yêu ta hay chưa?”
Cả triều thần vì một câu của nàng mà ồn ào bàn tán, Tân Hậu trong vòng tay hắn lại giật mình đưa mắt khiếp đảm nhìn nàng, lại sợ hãi nhìn hắn.
Có lẽ là do ảo mộng của nàng, cũng có thể là thật, nhưng trong một khắc lời nàng thốt ra, đáy mắt hắn dao động.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt, điều ta muốn hỏi, cả đời cũng chỉ là câu đó.
Dẫu ta biết, người sẽ chẵn bao giờ nói ra điều ta muốn nghe.
Dẫu ta biết, câu trả lời luôn là không.
Nhưng mà ta, vẫn muốn nghe từ chính miệng người.
Ta vẫn là chấp mê bất ngộ, muốn ngủ vùi trong chút thương hại cuối cùng của người.
Hy vọng người, niệm tình ta vì người chinh chiến bao năm, để cho ta vùi trong ảo mộng lâu thêm một chút, đừng lạnh lùng đánh vỡ bức rào chắn cuối cùng của ta.
Hắn xoa tay Tân Hậu, ý bảo nàng yên tâm.
Nàng hướng ánh mắt chờ đợi về phía hắn, cổ họng đã nếm đủ vị đắng.
Hắn, cao ngạo bước xuống từng bậc từng bậc một.
Đó là lần duy nhất trong đời, nàng nhìn thấy hắn tình nguyện đi về phía nàng.
Hắn bước tới, chìa tay lau đi vệt máu vươn trên mặt nàng.
Thế nhưng vẫn là một biểu cảm lạnh nhạt, tựa hồ tất cả những gì hắn cho nàng đều là giả.
“Ly Thương, đừng vượt quá bổn phận.”
Hắn dùng ánh mắt sắc như dao nhọn, ghim vào nàng không thương tiếc.
Hắn như muốn nói rằng, nàng chỉ là thuộc hạ của ta, đừng vọng tưởng nữa.
Nàng cười.
Đã biết vẫn còn không chịu tỉnh.
Ly Thương quỳ xuống, cung kính hành lễ:
“Chủ thượng, thuộc hạ thất lễ rồi.
Thứ cho thuộc hạ còn phải ra chiến trận, hôm nay không thể ở lại chúc mừng người đến tận hứng.”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt vẫn ở vị trí cao cao tại thượng đó, hy vọng nhìn thấy một chút biểu cảm từ gương mặt lạnh của nàng.
Nhưng cuối cùng, vẫn chỉ là bộ dạng phục tùng của thường ngày.
Nhàm chán, quá nhàm chán!
Hắn thở dài một hơi, quay gót đi hướng về phía Tân Hậu.
“Được rồi, nàng đi đi!”
Ly Thương chỉ cười, là nụ cười vừa chua xót vừa bi thương.
Nàng quay đầu rời khỏi đại điện, mang theo một trái tim đã nguội lạnh.
Tình quân thần bao nhiêu năm, cuối cùng vẫn chỉ là nàng tự mình đa tình.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt, hôm nay đại hôn rồi.
Chỉ là không phải cùng nàng, mà cùng một nữ tử khác.
Tiết Liệt Quân Chạy theo gót nàng, lòng muốn quan tâm nhưng lại không biết ngỏ lời thế nào.
Y chỉ dám nhỏ giọng hỏi nàng:
“Ly Tướng Quân, người… không sao chứ?”
“Ly Tướng Quân, là bệ hạ đã phụ người, xin người nén bi thương.”1
Ly Thương quay đầu nhìn lại đại điện tưng bừng náo nhiệt, bản thân chỉ có thể tự mình nhận lấy đau thương do chính mình vọng tưởng.
Tiết Liệt Quân à, ngươi nói xem ta nên khóc hay nên cười, từ đầu đến cuối đều chỉ có ta tự đa tình, sao gọi là phụ đây?
“Tiết Liệt, ta không hận Chủ Thượng, cũng không dám buồn phiền vì người.
Bởi vì cả đời này, Ly Thương chỉ là thuộc hạ của Bắc Mộc Xướng Nguyệt, Bắc Mộc Xướng Nguyệt mãi mãi là chủ của ta.”.
Truyền kì lịch sử, viết thêm một chương “Hoàng Đế nhất kiến chung tình, tình yêu đáng ngưỡng mộ của Hoàng Đế Bắc Mộc Xướng Nguyệt và Tân Hậu Tịnh Lạc”.
Hắn trên đại điện, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tân Hậu, giương đôi mắt ngạo nghễ nhìn thiên hạ.
Nàng một thân chiến bào, máu ướt đẫm tay, bội kiếm vắt bên lưng.
Mặt còn cảm nhận được mùi tanh nồng ấm nóng của máu.
Từng bậc đi lên là từng nỗi đau, mà nàng đã trải qua.
Gió đông thổi qua lòng nàng, cũng không lạnh bằng ánh mắt hắn nhìn nàng.
Nước mắt chảy ngược, là đau đớn không thể tả.
Nàng nhìn hắn, hắn nhìn nàng.
Thâm tình dành cho hắn, lạnh lùng hắn trả lại cho nàng.
“Ly tướng quân, nàng đến chúc mừng đại hôn của trẫm sao?”
Nàng nắm chặt tay, cảm nhận trái đắng nơi thâm tâm.
Rốt cuộc, hắn xem nàng là gì.
“Ta đến chỉ muốn hỏi người một câu.”
Nàng 15 năm chinh chiến, bảo vệ người một đời hạnh phúc.
Nàng một đời vì một nụ cười của ngài, đã không tiếc cả thân mình.
Vẫn chưa từng hỏi qua, trong lòng người liệu có vị trí dành cho nàng?
Hắn vòng tay ôm Tân Hậu, ý bảo vệ.
Lại lạnh lùng, ghét bỏ đến không muốn nhìn mặt nàng:
“Nàng hỏi đi!”
Lời đến miệng, thực lòng vẫn không thể thốt ra.
Ánh mắt hắn như xoáy vào tim nàng, cào xé đến từng mảnh xương.
Gió trời lồng lộng thổi, quần thần lặng im nhìn nàng và hắn diễn một vở thê lương.
Đại điện lạnh lẽo đến ghê người, hắn- bậc đế vương giẫm qua sóng gió mà đứng lên.1
Nàng mím chặt môi.
Chưa bao giờ nàng có cảm giác giữa nàng với hắn lại là khoảng cách xa như vậy.
Nàng đã từng nghĩ, chỉ cần nàng cố gắng nhiều hơn, thì nàng có thể tiến lại gần hắn thêm một bước.1
Nhưng thời khắc này chứng minh cho nàng thấy, nếu khoảng cách của nàng và hắn là một vạn trượng, nàng tình nguyện vì hắn bước đến chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng, thì hắn cũng sẽ lùi lại đủ chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng để nàng mãi mãi không bao giờ có thể chạm lấy.
Nàng cố gắng bao nhiêu, tiến gần hắn bấy nhiêu, hắn cũng sẽ rời xa nàng bấy nhiêu.
“Chủ thượng, ta chỉ muốn hỏi người.
Rốt cuộc, người có từng yêu ta hay chưa?”
Cả triều thần vì một câu của nàng mà ồn ào bàn tán, Tân Hậu trong vòng tay hắn lại giật mình đưa mắt khiếp đảm nhìn nàng, lại sợ hãi nhìn hắn.
Có lẽ là do ảo mộng của nàng, cũng có thể là thật, nhưng trong một khắc lời nàng thốt ra, đáy mắt hắn dao động.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt, điều ta muốn hỏi, cả đời cũng chỉ là câu đó.
Dẫu ta biết, người sẽ chẵn bao giờ nói ra điều ta muốn nghe.
Dẫu ta biết, câu trả lời luôn là không.
Nhưng mà ta, vẫn muốn nghe từ chính miệng người.
Ta vẫn là chấp mê bất ngộ, muốn ngủ vùi trong chút thương hại cuối cùng của người.
Hy vọng người, niệm tình ta vì người chinh chiến bao năm, để cho ta vùi trong ảo mộng lâu thêm một chút, đừng lạnh lùng đánh vỡ bức rào chắn cuối cùng của ta.
Hắn xoa tay Tân Hậu, ý bảo nàng yên tâm.
Nàng hướng ánh mắt chờ đợi về phía hắn, cổ họng đã nếm đủ vị đắng.
Hắn, cao ngạo bước xuống từng bậc từng bậc một.
Đó là lần duy nhất trong đời, nàng nhìn thấy hắn tình nguyện đi về phía nàng.
Hắn bước tới, chìa tay lau đi vệt máu vươn trên mặt nàng.
Thế nhưng vẫn là một biểu cảm lạnh nhạt, tựa hồ tất cả những gì hắn cho nàng đều là giả.
“Ly Thương, đừng vượt quá bổn phận.”
Hắn dùng ánh mắt sắc như dao nhọn, ghim vào nàng không thương tiếc.
Hắn như muốn nói rằng, nàng chỉ là thuộc hạ của ta, đừng vọng tưởng nữa.
Nàng cười.
Đã biết vẫn còn không chịu tỉnh.
Ly Thương quỳ xuống, cung kính hành lễ:
“Chủ thượng, thuộc hạ thất lễ rồi.
Thứ cho thuộc hạ còn phải ra chiến trận, hôm nay không thể ở lại chúc mừng người đến tận hứng.”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt vẫn ở vị trí cao cao tại thượng đó, hy vọng nhìn thấy một chút biểu cảm từ gương mặt lạnh của nàng.
Nhưng cuối cùng, vẫn chỉ là bộ dạng phục tùng của thường ngày.
Nhàm chán, quá nhàm chán!
Hắn thở dài một hơi, quay gót đi hướng về phía Tân Hậu.
“Được rồi, nàng đi đi!”
Ly Thương chỉ cười, là nụ cười vừa chua xót vừa bi thương.
Nàng quay đầu rời khỏi đại điện, mang theo một trái tim đã nguội lạnh.
Tình quân thần bao nhiêu năm, cuối cùng vẫn chỉ là nàng tự mình đa tình.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt, hôm nay đại hôn rồi.
Chỉ là không phải cùng nàng, mà cùng một nữ tử khác.
Tiết Liệt Quân Chạy theo gót nàng, lòng muốn quan tâm nhưng lại không biết ngỏ lời thế nào.
Y chỉ dám nhỏ giọng hỏi nàng:
“Ly Tướng Quân, người… không sao chứ?”
“Ly Tướng Quân, là bệ hạ đã phụ người, xin người nén bi thương.”1
Ly Thương quay đầu nhìn lại đại điện tưng bừng náo nhiệt, bản thân chỉ có thể tự mình nhận lấy đau thương do chính mình vọng tưởng.
Tiết Liệt Quân à, ngươi nói xem ta nên khóc hay nên cười, từ đầu đến cuối đều chỉ có ta tự đa tình, sao gọi là phụ đây?
“Tiết Liệt, ta không hận Chủ Thượng, cũng không dám buồn phiền vì người.
Bởi vì cả đời này, Ly Thương chỉ là thuộc hạ của Bắc Mộc Xướng Nguyệt, Bắc Mộc Xướng Nguyệt mãi mãi là chủ của ta.”.
Bình luận facebook