Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48: 48: Chớp Mắt Đã Gần Nửa Đời
Tối ngày hôm đó, Bắc Mộc Xướng Nguyệt lững thững đi đến Cung Nam Khâu.
Cả một người hơi men nồng nặc đẩy cửa bước vào.
Ánh nến vàng heo hắt trong căn phòng rộng lớn và tĩnh mịch.
Tịnh Lạc cũng giống như hắn, trong lòng đều đang loạn cả lên.
Nhưng nàng ta không có cách nào thể hiện những thứ này ra ngoài, nàng ta không muốn để Bắc Mộc Xướng Nguyệt biết được nàng ta đã biết được chuyện gì.
Đối với Bắc Mộc Xướng Nguyệt mà nói, những chuyện liên quan đến Ly thương, trừ phi là hắn tự nói ra, nếu không cũng không muốn người khác biết tới.
Ly Thương chính là chiếc vảy ngược không thể chạm của Bắc Mộc Xướng Nguyệt.
Tịnh Lạc biết Bắc Mộc Xướng Nguyệt không muốn nói ra những chuyện này, nàng ta cũng không có đủ can đảm để hỏi.
Chỉ sợ rằng hỏi rồi lại không chấp nhận nổi câu trả lời từ chính miệng hắn nói ra.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt sà vào lòng Tịnh Lạc, ôm lấy nàng ta chặt cứng.
Hắn như đứa trẻ vừa chịu uất ức liền trở về nũng nịu.
Đôi vai của hắn gánh vác quá nhiều thứ, thật sự là rất nặng nề.
Hắn ôm lấy Tịnh Lạc, lại chẳng nói một câu nào.
Tịnh Lạc cũng không hỏi nhiều, yên lặng khẽ vỗ về hắn.
Ôm một giấc mộng dài, đi đến cuối cùng vẫn là phải tỉnh dậy.
Dù muốn dù không, hắn vẫn phải chấp nhận một sự thật rằng nàng sẽ rời xa hắn.
Chấp nhận những sự rời đi, là một chuyện rất quen thuộc của người làm đế vương.
Hắn tưởng hắn đã sớm trở nên lãnh cảm với những lần tiễn biệt như thế, nhưng hắn lại nhận ra rằng đứng trước nàng tất cả những cảm xúc của hắn cũng trở về lại như người bình thường.
Nức lên nghẹn ngào, trong cơn mơ hồ không nhìn rõ được mọi chuyện, hắn khẽ bi ai than thở.
“Ly Thương, ta hối hận rồi!”
Tịnh Lạc sững sờ, cánh tay bất động giữa khoảng không trống rỗng.
Hắn… vừa nói gì?
Tịnh Lạc thấy như tai mình ù lên, trái tim quặn thắt.
Hắn, hối hận rồi? Là lần đầu tiên hắn thừa nhận hắn hối hận vì một điều nào đó, vì một người nào đó.
Mà người hắn nhắc đến, lại là Ly Thương.
Đã có một lúc nào đó, Tịnh Lạc từng nghĩ tới việc sẽ thế nào nếu hắn thừa nhận tình cảm của hắn đối với Ly Thương.
Có lẽ rằng bản thân Tịnh Lạc sẽ bị lãng quên đi mất.
Tịnh Lạc thực sự rất ghen tị, ghen tị Ly Thương quen biết với Bắc Mộc Xướng Nguyệt từ rất sớm.
Ghen tị Ly Thương có thể ngày ngày ở bên Bắc Mộc Xướng Nguyệt, không kể thời gian.
Ghen tị Ly Thương có thể sánh vai cùng Bắc Mộc Xướng Nguyệt xông pha khắp nhân thế.
Mà nàng ta, chỉ có thể ở chốn cung này an phận thủ thường làm một thê tử.
Không muốn thừa nhận nhưng cũng không dám phủ nhận một sự thật rằng, Bắc Mộc Xướng Nguyệt yêu Ly Thương hơn cả yêu Tịnh Lạc.
Tịnh Lạc thở dài, có những chuyện vốn dĩ không thay đổi được.
“Nguyệt, chàng nói xem chúng ta làm sao vậy chứ? Trong lòng đều có tình, lại không cách nào có được người mình yêu.”
—————
Sáng sớm tảo triều, Bắc Mộc Xướng Nguyệt đã rời đi khi bình minh còn chưa ló dạng.
Lúc hắn thức dậy, đầu vẫn còn nhức nhối đau.
Tịnh Lạc mệt mỏi không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Hắn sau cơn say, cũng không còn nhớ bản thân hôm qua đã nói gì.
Hắn chỉ biết, trong một lúc nào đó hắn đã gọi tên Ly Thương.
Trong giấc mộng miên man, bóng lưng thanh mảnh của nàng phiêu du bước trên đường rộng lớn.
Hắn gọi lớn tên nàng, nàng không quay đầu lại.
Hắn đuổi theo nàng, nàng lại biến mất không dấu vết.
Hoá ra, thâm tâm hắn lại sợ mất nàng nhiều đến vậy.
Một mình bước đi trong chốn cấm cung, bức tường dày cao không thấy được thiên hạ bên ngoài.
Mái đình nhọn cao chọc trời, lại sững sững cô đơn giữa chốn rộng lớn.
Nào có ai thấu hiểu được, cảm giác một mình bước đi, ngoảnh đầu chờ đợi cũng không nhìn thấy người đuổi theo là loại cảm giác thế nào.
Ngày hắn còn là một tiểu hài tử, cho dù không được Tiên Đế công nhận thân phận hoàng tử, nhưng lại vô cùng tự do tự tại.
Hắn có thể đi đến bất cứ đâu hắn muốn, làm bất cứ điều gì mà hắn thích.
Hắn của bây giờ, nhìn lại chính mình cũng không còn nhớ được bản thân của ngày xưa đó rốt cuộc sao lại có thể vô âu vô lo như vậy.
Hắn của bây giờ, một tay nhuốm đầy máu.
Hạn Dực từng nói với hắn rằng làm một Đế Vương phải quen với chuyện bị phản bội.
Hắn đã học, học cách để quen với mọi thứ.
Hắn không tin tưởng bất kì một ai, kể cả Ly Thương.
Mà đến khi hắn bất giác nhìn lại, lại nhận ra rằng bên cạnh không còn một ai cả.
Hắn, vì một ngôi vị đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt dừng bước chân, hắn đưa hai bàn tay lên ngắm nhìn.
Bao nhiêu người đã bỏ mạng dưới tay hắn rồi? Hắn cũng không nhớ nữa.
Hắn ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh, những gì hắn đang làm, thật sự xứng đáng sao?
Một cái chớp mắt, đã là gần nửa đời người.
Sương mờ gió tuyết, trái tim cũng hoá đá trong màn mưa dày.
Nửa đời mải mê kiếm tìm, ngoảnh đầu nhìn lại cảnh cũ vẫn còn mà người đã rời đi.
Năm dài tháng rộng, tưởng rằng có thể an yên phiêu bạt khắp thiên hạ, đến cuối cùng lại trói chân ở một nơi cô đơn.
Gương mặt cố nhân, nụ cười khuynh thành mà ta đã bỏ lỡ.
Liệu, ta có còn tìm lại được không?
Bắc Mộc Xướng Nguyệt cười dài, cái gọi là càng ở trên cao càng lạnh lẽo hắn cuối cùng cũng hiểu.
Nào có thứ gọi là vĩnh hằng, chỉ người cam chịu gánh lấy nỗi đau một đời.
Hắn nhấc bước rời đi, ưu phiền gánh nặng đều để lại nơi đáy lòng.
Một ngày êm đềm không có bóng Ly Thương thật sự quá tẻ nhạt.
Hắn ngồi ở ngự thư phòng phê tấu chương, nhìn ra bên ngoài đã là xế chiều.
Hạn Dực pha cho hắn một tách trà ấm, sắp xếp lại những bản chương quan trọng.
“Bệ hạ, chuyện của Tịnh Thái Huy, không thể tiếp tục che đậy nữa.”
Ba ngày kể từ thảm sát Tịnh Phủ, sở dĩ chưa một tin tức nào được truyền ra ngoài là do Bắc Mộc Xướng Nguyệt đã ra lệnh giấu nhẹm đi.
Hắn ở trên buổi triều, lấy cớ Tịnh Thái Huy bệnh nặng phải nghỉ dưỡng.
Mấy ngày nay bận rộn việc đón tiếp Sứ thần Đông Quốc, cũng không có ai quá để tâm đến việc đó.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt vẫn chưa biết phải dùng cách nào để giải quyết chuyện này.
Tịnh Lạc vừa sinh con, bây giờ không thể chịu được đả kích này.
Cho dù tội danh âm mưu phản quốc của Tịnh Thái Huy đã có đủ bằng chứng, nhưng nghĩ đến Tịnh Lạc hắn lại không muốn đội cái tội danh lớn này lên Tịnh Gia.
Vốn dĩ Tịnh Lạc lên ngôi Hoàng Hậu, rất nhiều quần thần đã có ý phản đối.
Nếu Tịnh Gia vướn vào tội phản quốc, e rằng sẽ có người lợi dụng cơ hội mà dâng tấu phế hậu.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt muốn bảo vệ Tịnh Lạc của hắn.
Hắn không muốn để nàng ta trở thành tâm điểm đầu sóng ngọn gió.
Nhưng Tịnh Gia diệt vong, không thể giấu được lâu.
Hiện tại Tịnh Lạc đã hạ sinh tiểu hoàng tử mẫu tử an bình, cũng có thể yên tâm phần nào.
Mà một lí do khác, hắn muốn giải quyết chuyện này êm đẹp.
Để không bất kì một ai biết rằng Tịnh Gia là chết trong tay Ly Thương.
“Ta biết! Ở buổi triều ngày mai, ta sẽ giải quyết chuyện này.”.
Cả một người hơi men nồng nặc đẩy cửa bước vào.
Ánh nến vàng heo hắt trong căn phòng rộng lớn và tĩnh mịch.
Tịnh Lạc cũng giống như hắn, trong lòng đều đang loạn cả lên.
Nhưng nàng ta không có cách nào thể hiện những thứ này ra ngoài, nàng ta không muốn để Bắc Mộc Xướng Nguyệt biết được nàng ta đã biết được chuyện gì.
Đối với Bắc Mộc Xướng Nguyệt mà nói, những chuyện liên quan đến Ly thương, trừ phi là hắn tự nói ra, nếu không cũng không muốn người khác biết tới.
Ly Thương chính là chiếc vảy ngược không thể chạm của Bắc Mộc Xướng Nguyệt.
Tịnh Lạc biết Bắc Mộc Xướng Nguyệt không muốn nói ra những chuyện này, nàng ta cũng không có đủ can đảm để hỏi.
Chỉ sợ rằng hỏi rồi lại không chấp nhận nổi câu trả lời từ chính miệng hắn nói ra.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt sà vào lòng Tịnh Lạc, ôm lấy nàng ta chặt cứng.
Hắn như đứa trẻ vừa chịu uất ức liền trở về nũng nịu.
Đôi vai của hắn gánh vác quá nhiều thứ, thật sự là rất nặng nề.
Hắn ôm lấy Tịnh Lạc, lại chẳng nói một câu nào.
Tịnh Lạc cũng không hỏi nhiều, yên lặng khẽ vỗ về hắn.
Ôm một giấc mộng dài, đi đến cuối cùng vẫn là phải tỉnh dậy.
Dù muốn dù không, hắn vẫn phải chấp nhận một sự thật rằng nàng sẽ rời xa hắn.
Chấp nhận những sự rời đi, là một chuyện rất quen thuộc của người làm đế vương.
Hắn tưởng hắn đã sớm trở nên lãnh cảm với những lần tiễn biệt như thế, nhưng hắn lại nhận ra rằng đứng trước nàng tất cả những cảm xúc của hắn cũng trở về lại như người bình thường.
Nức lên nghẹn ngào, trong cơn mơ hồ không nhìn rõ được mọi chuyện, hắn khẽ bi ai than thở.
“Ly Thương, ta hối hận rồi!”
Tịnh Lạc sững sờ, cánh tay bất động giữa khoảng không trống rỗng.
Hắn… vừa nói gì?
Tịnh Lạc thấy như tai mình ù lên, trái tim quặn thắt.
Hắn, hối hận rồi? Là lần đầu tiên hắn thừa nhận hắn hối hận vì một điều nào đó, vì một người nào đó.
Mà người hắn nhắc đến, lại là Ly Thương.
Đã có một lúc nào đó, Tịnh Lạc từng nghĩ tới việc sẽ thế nào nếu hắn thừa nhận tình cảm của hắn đối với Ly Thương.
Có lẽ rằng bản thân Tịnh Lạc sẽ bị lãng quên đi mất.
Tịnh Lạc thực sự rất ghen tị, ghen tị Ly Thương quen biết với Bắc Mộc Xướng Nguyệt từ rất sớm.
Ghen tị Ly Thương có thể ngày ngày ở bên Bắc Mộc Xướng Nguyệt, không kể thời gian.
Ghen tị Ly Thương có thể sánh vai cùng Bắc Mộc Xướng Nguyệt xông pha khắp nhân thế.
Mà nàng ta, chỉ có thể ở chốn cung này an phận thủ thường làm một thê tử.
Không muốn thừa nhận nhưng cũng không dám phủ nhận một sự thật rằng, Bắc Mộc Xướng Nguyệt yêu Ly Thương hơn cả yêu Tịnh Lạc.
Tịnh Lạc thở dài, có những chuyện vốn dĩ không thay đổi được.
“Nguyệt, chàng nói xem chúng ta làm sao vậy chứ? Trong lòng đều có tình, lại không cách nào có được người mình yêu.”
—————
Sáng sớm tảo triều, Bắc Mộc Xướng Nguyệt đã rời đi khi bình minh còn chưa ló dạng.
Lúc hắn thức dậy, đầu vẫn còn nhức nhối đau.
Tịnh Lạc mệt mỏi không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Hắn sau cơn say, cũng không còn nhớ bản thân hôm qua đã nói gì.
Hắn chỉ biết, trong một lúc nào đó hắn đã gọi tên Ly Thương.
Trong giấc mộng miên man, bóng lưng thanh mảnh của nàng phiêu du bước trên đường rộng lớn.
Hắn gọi lớn tên nàng, nàng không quay đầu lại.
Hắn đuổi theo nàng, nàng lại biến mất không dấu vết.
Hoá ra, thâm tâm hắn lại sợ mất nàng nhiều đến vậy.
Một mình bước đi trong chốn cấm cung, bức tường dày cao không thấy được thiên hạ bên ngoài.
Mái đình nhọn cao chọc trời, lại sững sững cô đơn giữa chốn rộng lớn.
Nào có ai thấu hiểu được, cảm giác một mình bước đi, ngoảnh đầu chờ đợi cũng không nhìn thấy người đuổi theo là loại cảm giác thế nào.
Ngày hắn còn là một tiểu hài tử, cho dù không được Tiên Đế công nhận thân phận hoàng tử, nhưng lại vô cùng tự do tự tại.
Hắn có thể đi đến bất cứ đâu hắn muốn, làm bất cứ điều gì mà hắn thích.
Hắn của bây giờ, nhìn lại chính mình cũng không còn nhớ được bản thân của ngày xưa đó rốt cuộc sao lại có thể vô âu vô lo như vậy.
Hắn của bây giờ, một tay nhuốm đầy máu.
Hạn Dực từng nói với hắn rằng làm một Đế Vương phải quen với chuyện bị phản bội.
Hắn đã học, học cách để quen với mọi thứ.
Hắn không tin tưởng bất kì một ai, kể cả Ly Thương.
Mà đến khi hắn bất giác nhìn lại, lại nhận ra rằng bên cạnh không còn một ai cả.
Hắn, vì một ngôi vị đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt dừng bước chân, hắn đưa hai bàn tay lên ngắm nhìn.
Bao nhiêu người đã bỏ mạng dưới tay hắn rồi? Hắn cũng không nhớ nữa.
Hắn ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh, những gì hắn đang làm, thật sự xứng đáng sao?
Một cái chớp mắt, đã là gần nửa đời người.
Sương mờ gió tuyết, trái tim cũng hoá đá trong màn mưa dày.
Nửa đời mải mê kiếm tìm, ngoảnh đầu nhìn lại cảnh cũ vẫn còn mà người đã rời đi.
Năm dài tháng rộng, tưởng rằng có thể an yên phiêu bạt khắp thiên hạ, đến cuối cùng lại trói chân ở một nơi cô đơn.
Gương mặt cố nhân, nụ cười khuynh thành mà ta đã bỏ lỡ.
Liệu, ta có còn tìm lại được không?
Bắc Mộc Xướng Nguyệt cười dài, cái gọi là càng ở trên cao càng lạnh lẽo hắn cuối cùng cũng hiểu.
Nào có thứ gọi là vĩnh hằng, chỉ người cam chịu gánh lấy nỗi đau một đời.
Hắn nhấc bước rời đi, ưu phiền gánh nặng đều để lại nơi đáy lòng.
Một ngày êm đềm không có bóng Ly Thương thật sự quá tẻ nhạt.
Hắn ngồi ở ngự thư phòng phê tấu chương, nhìn ra bên ngoài đã là xế chiều.
Hạn Dực pha cho hắn một tách trà ấm, sắp xếp lại những bản chương quan trọng.
“Bệ hạ, chuyện của Tịnh Thái Huy, không thể tiếp tục che đậy nữa.”
Ba ngày kể từ thảm sát Tịnh Phủ, sở dĩ chưa một tin tức nào được truyền ra ngoài là do Bắc Mộc Xướng Nguyệt đã ra lệnh giấu nhẹm đi.
Hắn ở trên buổi triều, lấy cớ Tịnh Thái Huy bệnh nặng phải nghỉ dưỡng.
Mấy ngày nay bận rộn việc đón tiếp Sứ thần Đông Quốc, cũng không có ai quá để tâm đến việc đó.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt vẫn chưa biết phải dùng cách nào để giải quyết chuyện này.
Tịnh Lạc vừa sinh con, bây giờ không thể chịu được đả kích này.
Cho dù tội danh âm mưu phản quốc của Tịnh Thái Huy đã có đủ bằng chứng, nhưng nghĩ đến Tịnh Lạc hắn lại không muốn đội cái tội danh lớn này lên Tịnh Gia.
Vốn dĩ Tịnh Lạc lên ngôi Hoàng Hậu, rất nhiều quần thần đã có ý phản đối.
Nếu Tịnh Gia vướn vào tội phản quốc, e rằng sẽ có người lợi dụng cơ hội mà dâng tấu phế hậu.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt muốn bảo vệ Tịnh Lạc của hắn.
Hắn không muốn để nàng ta trở thành tâm điểm đầu sóng ngọn gió.
Nhưng Tịnh Gia diệt vong, không thể giấu được lâu.
Hiện tại Tịnh Lạc đã hạ sinh tiểu hoàng tử mẫu tử an bình, cũng có thể yên tâm phần nào.
Mà một lí do khác, hắn muốn giải quyết chuyện này êm đẹp.
Để không bất kì một ai biết rằng Tịnh Gia là chết trong tay Ly Thương.
“Ta biết! Ở buổi triều ngày mai, ta sẽ giải quyết chuyện này.”.
Bình luận facebook