Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123: Không đi
Ngụy Nguyên Kham nhìn Nhiếp Thẩm, sau đó cúi đầu xem tài liệu cứ như thể chẳng đề để ý đến lời y nói.
Nhiếp Thầm thở phào nhẹ nhõm, Ngụy đại nhân xuất thân hiển hách, công tư phân minh, lần này đến phủ Thái Nguyên chỉ nhằm điều tra án, bẩm báo rõ những việc liên quan đến vụ án và đại cục là được, những tiểu tiết khác chắc ngài ấy sẽ không để tâm đến.
“Trước khi tìm đến ta, các ngươi đã nhận của Định Ninh hầu hai trăm lượng bạc.” Ngụy Nguyên Kham nói: “Bây giờ Định Ninh hầu giao việc cho các ngươi làm cũng là điều rất hiển nhiên.”
Quả nhiên Ngụy đại nhân đã đồng ý, Nhiếp Thẩm vô cùng khâm phục Tưởng cô nương, suy đoán của Tưởng cô nương hoàn toàn chính xác.
Ngụy đại nhân thông minh như thế, không cần nói quá rõ ràng, dạo gần đây, có cảm giác… cách làm việc và phán đoán về các tình tiết vụ án của Tưởng cô nương giống hệt với Trường lão gia.
Nhiếp Thẩm suy nghĩ lung tung, lẽ nào… lẽ nào… Tưởng cô nương là con gái của Trưởng lão gia thật?
Ngụy Nguyên Kham nói tiếp: “Ngoài việc đó ra, Định Ninh hầu tìm các ngươi chắc chắn có liên quan đến vụ án này, từ chối Định Ninh hầu có khả năng sẽ để lỡ mất một số manh mối.”
“Đại nhân thanh minh!” Nhiếp Thầm khom lưng khen ngợi: “Định Ninh hầu cũng biết rõ người trong phường chúng tiểu nhân làm việc cho đại nhân, tìm đến chúng tiểu nhân thứ nhất là vì muốn thăm dò rõ tin tức, cũng là để thể hiện lòng thành với đại nhân…”
“Cho dù Định Ninh hầu muốn chúng tiểu nhân đi điều tra việc gì thì chắc chắn đều không sợ chúng tiểu nhân tiết lộ cho đại nhân. Như vậy xem ra xét trong vụ án này thì Định Ninh hầu đứng ở bên phía đại nhân.”
Ngụy Nguyên Kham vẫn thản nhiên. Nhà họ Triệu có liên quan đến vụ án ngựa chiến, Thôi Trịnh một mực bao che mới liên lụy đến cả tộc Thôi thị, xưa nay người này luôn bận tâm đến lợi ích của tộc Thôi thì nên lựa chọn thế này cũng không có gì là lạ.
Ngụy Nguyên Kham nói: “Nếu Thôi Trịnh nhắc đến vụ binh biến Sơn Tây thì bẩm báo lại với ta không sót một chữ nào.”
Lúc xảy ra binh biển Sơn Tây,lão Định Ninh hầu vẫn còn sống, mà trong số những võ tướng tụ tập lại trong vụ binh biến Sơn Tây này có rất nhiều người nguyên quán tại Sơn Tây, đã từng xung phong nơi chiến trường cùng với lão Định Ninh hầu, có lẽ lão Định Ninh hầu biết rõ sự tình bên trong, Nếu có thể thu thập được một số manh mối từ Thôi Trịnh thì tốt quá.
Nghĩ đến đây, Ngụy Nguyên Kham lại khẽ nhướng mày lên. Cố đại tiểu thư nghe được vụ binh biến Sơn Tây từ Vương đại, bây giờ lại cho Nhiếp Thầm đến đây nói ra những lời này chứng tỏ vụ án hiện tại có liên quan mật thiết đến vụ binh biến đó. Chắc chắn cô đã tìm được điểm đáng nghi mới bên trong nhà họ Thôi rồi.
Ngụy Nguyên Kham đặt chiếc bút lông trong tay xuống, hắn vừa hiểu ra thông tin mà Triệu nhị lão gia để lại, bên phía cô cũng đã có suy đoán, thảo nào không bảo Nhiếp Thầm hỏi hắn rốt cuộc con cá Triệu nhị lão gia về là có ý gì.
Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham dừng lại trên tấm bản đồ đang treo. Nghe Vương đại nhắc đến vụ binh biển Sơn Tây là hắn lập tức nhớ tới Du Lâm vệ. Lúc Thát Đát tràn vào phía Nam biên giới đã tấn công Du Lâm vệ, những tướng lĩnh đã về hưu trong “cuộc binh biến Sơn Tây” đã nghênh chiến Thát Đát ở Du Lâm vệ.
Du Lâm vệ là một trong Cửu biên trọng trấn, nằm dọc theo biên cương Đại Chu, từ Ninh Hạ vệ đến Lâm Du vệ, sau đó chạy về phủ Đại Đồng, là đường ranh giới quan trọng nhất của Đại Chu. Đầu tiên đường ranh ấy đi xuống dưới rồi vòng ngược lên trên, cực kì giống với hình vẽ mà Triệu nhị lão gia đã vẽ trong lòng bàn tay hắn, cộng thêm con cá đó nữa thì đáp án lại càng rõ ràng hơn.
(*) Cứu biến trong trận: Hay Cửu biên, Cửu trấn là chín thị trấn quân sự quan trọng được thành lập phía Bắc dọc theo phòng tuyến Vạn Lý Trường Thành.
Cá đồng âm với chữ “Du”, có lẽ còn có ý chỉ con cá lọt lưới, Triệu nhị lão gia muốn nói rằng vụ án ngựa chiến này có liên quan đến cuộc binh biến mười hai năm trước. Tất nhiên con cá lọt lưới của cuộc binh biến chính là những tướng lĩnh đã cầm đầu cuộc binh biến Sơn Tây.
Người phụ nữ ở hẻm Đông mở tiêu cục, mà tiêu cục thì không thể tách rời khỏi người ngựa được. Có lẽ người phụ nữ và những thang tử thủ dưới trướng cô ta chính là “con cá” Triệu nhị lão gia nhắc tới.
Thôi Trịnh có thể điều tra ra những điều này đã giúp hắn tiết kiệm được công sức. Nhà họ Thôi và nhà họ Cổ là họ hàng cùng huyết thống, hai anh em họ này không hiểu lẫn nhau hay là còn có ý đồ khác, đứng một bên xem sẽ rõ ràng hơn.
Nếu đã không có chuyện gì nữa, Nhiếp Thầm hành lễ xin Ngụy Nguyên Kham cho cáo lui.
Chuyện đêm nay xem như là thuận lợi, nghe có vẻ như Ngụy đại nhân không hề có gì bất mãn với người trong phường, Nhiếp Thẩm lui dần ra sau, đến cửa đang định rời đi.
“Các ngươi làm việc cho Thôi Trịnh không phải chỉ để điều tra vụ án này đúng không?”
Giọng nói lạnh lùng của Ngụy Nguyên Kham vang lên: “Lôi kéo được khách hàng như Định Ninh hầu thì trong tương lai, việc làm ăn sẽ ùa đến không ngớt.”
Con người mà đến một xâu tiền cũng chẳng chịu bỏ qua ấy, bảo cô không có suy nghĩ này thì tuyệt đối hắn không tin.
Sống lưng Nhiếp Thầm hơi cứng đờ, ch ắc chắn hành động căng thẳng trong vô thức này sẽ không thoát khỏi cặp mắt của Ngụy đại nhân, nên, không giải thích gì thêm mà chờ đợi lời tiếp theo.
Ngụy Nguyên Kham lạnh lùng nói: “Người trong phương cần nuôi gia đình nên buôn bán kiếm sống qua ngày là đúng, hy vọng các ngươi có thể phân biệt rõ nặng nhẹ ”
Sơ Cửu rùng mình, Tam gia vẫn không kiềm chế được mà nói ra, nhưng cứ nói ngon ngọt dụ dỗ bọn họ không được ư? Tại sao phải cố gắng lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác. Giống như năm xưa Ngụy lão thái gia cãi nhau với thái phu nhân, trông có vẻ giống chiếm thế thượng phong, cuối cùng vẫn phải ăn cơm nguội hơn nửa tháng. Sớm biết có
ngày hôm nay thì việc gì ban đầu… Người thông minh cũng thích tự chuốc lấy phiền phức.
“Đại nhân yên tâm.” Nhiếp Thầm dõng dạc khẳng định: “Tuy người trong phường chúng tiểu nhân rất thích tiền nhưng vẫn phân rõ thị phi.”
Sơ Cửu thở dài một hơi, chỉ e tên Nhiếp Thẩm này cũng là kẻ ngốc nghếch, phấn rõ thị phi cái gì, rõ ràng ý Tam gia muốn là bọn họ phải một lòng một dạ đi theo nhà họ Ngụy.
Nhiếp Thầm lui xuống, trong phút chốc căn phòng trở lại yên tĩnh như ban đầu. Ngụy Nguyên Kham nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có lẽ đêm nay Thôi Trịnh sẽ lợi dụng người trong phường để điều tra các manh mối liên quan đến tình tiết vụ án. Vậy cứ để bọn họ đi tìm, dù có thu hoạch được gì thì những tin tức ấy cũng sẽ được dâng đến trước mặt hắn. Ngụy
Nguyên Kham bình tĩnh tiếp tục xem công văn.
Sơ Cứu chớp mắt, xem ra Tam gia không định ra ngoài thật. Nghĩ thế, hắn ta bèn bước ra khỏi phòng, ôm kiếm tựa lưng vào tường. Không ra ngoài cũng hay, bôn ba liên tục cả ngày lẫn đêm thế này, giày dưới chân hắn ta đã mòn vẹt mất mấy đôi rồi, giày mòn vẫn phải tự bỏ tiền ra mua lại hụt mất một khoản tiền dành dụm cưới vợ.
“Sơ Cửu, rót nước.” Giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng.
Hả, Sơ Cửu cảm thấy kỳ lạ, chẳng phải vừa mới rót nước xong sao?
Trời đã tối, Vương đại cẩn thận mở cửa ra, quan sát khắp xung quanh, phát hiện không có ai trông chừng mới lách mình đi ra khỏi nhà họ Vương, nhanh chóng chạy ra ngoài thôn.
Ngoại trừ Vương đại ra, trên đoạn đường chẳng có ai nhưng Vương đại không hề sợ hãi, gã cực kì quen thuộc con đường này, đi đi về về đã nhiều bận, cho dù phải lần mò trong bóng tối cũng tìm ra được nơi, gã chỉ sợ có người theo đuổi. Nhưng gã không thể không đi làm việc này, những người nên thông báo gã đều phải thông báo hết, để tránh xảy ra chuyện gì bất trắc.
Vương đại chạy nhanh như bay, ra khỏi đường lớn lại ngoặt vào hẻm nhỏ, cuối cùng đến trước một điền trang. Điền trang ấy không to, mảnh đất cũng chẳng hề màu mỡ, quan to hiển quý không thèm để mắt đến mảnh
đất như thế, lương thực trồng ở đây cũng chẳng phát triển tốt lắm, sau khi nộp hết tiền thuê đất người tá điền cũng chỉ miễn cưỡng đủ ăn.
Vương đại lau mồ hôi lấm tấm trên trán, gõ gõ cánh cửa điền trang. Đợi một lúc lâu mới có tiếng người đáp lại.
Cửa mở ra, một ông cụ bưng đèn lên soi rõ gương mặt Vương đại, sau đó hỏi dò: “Muộn thế này rồi sao ngươi lại đến đây? Có chuyện gì gấp?”
Vương đại bước vào sân, đóng cửa kỹ càng rồi mới đáp: “Các người còn ở đây làm gì? Chẳng phải đã gửi tín hiệu bảo các người lập tức rời khỏi phủ Thái Nguyên sao?”
Ông cụ chẳng hề nôn nóng, chống cây gậy chậm rãi bước lên trước, một bên chân của ông đã mất từ lâu, năm ngoái ngã làm bên chân còn lại bị thương nên đi lại cực kì khó khăn.
“Ta đi đâu được?” Ông cụ hỏi: “Rời khỏi phủ Thái Nguyên sẽ chết dọc đường thôi.” Nghe được động tĩnh, người bên trong điền trang đều nhô đầu ra xem tình hình.
“Quay vào đi.” Ông lão huơ huơ tay: “Không có chuyện gì hết.”
“Vậy bọn họ thì sao?” Vương đại hỏi dồn: “Bọn họ phải làm sao?”
“Toàn là những kẻ già yếu bệnh tật cả.” Ông cụ vô cùng bình tĩnh: Cho dù triều đình điều tra cũng chưa chắc đã có thể tra ra được điều gì.”
Vừa dứt câu, ông cụ lại nhìn Vương đại: “Vả lại…có người anh em của người chết ngay trước mặt, cho dù bảo ta lập tức đi gặp Diêm vương ta cũng có thể nhắm mắt xuôi tay rồi, đây gọi là thiện ác đến cuối ắt có báo.”
Nhiếp Thầm thở phào nhẹ nhõm, Ngụy đại nhân xuất thân hiển hách, công tư phân minh, lần này đến phủ Thái Nguyên chỉ nhằm điều tra án, bẩm báo rõ những việc liên quan đến vụ án và đại cục là được, những tiểu tiết khác chắc ngài ấy sẽ không để tâm đến.
“Trước khi tìm đến ta, các ngươi đã nhận của Định Ninh hầu hai trăm lượng bạc.” Ngụy Nguyên Kham nói: “Bây giờ Định Ninh hầu giao việc cho các ngươi làm cũng là điều rất hiển nhiên.”
Quả nhiên Ngụy đại nhân đã đồng ý, Nhiếp Thẩm vô cùng khâm phục Tưởng cô nương, suy đoán của Tưởng cô nương hoàn toàn chính xác.
Ngụy đại nhân thông minh như thế, không cần nói quá rõ ràng, dạo gần đây, có cảm giác… cách làm việc và phán đoán về các tình tiết vụ án của Tưởng cô nương giống hệt với Trường lão gia.
Nhiếp Thẩm suy nghĩ lung tung, lẽ nào… lẽ nào… Tưởng cô nương là con gái của Trưởng lão gia thật?
Ngụy Nguyên Kham nói tiếp: “Ngoài việc đó ra, Định Ninh hầu tìm các ngươi chắc chắn có liên quan đến vụ án này, từ chối Định Ninh hầu có khả năng sẽ để lỡ mất một số manh mối.”
“Đại nhân thanh minh!” Nhiếp Thầm khom lưng khen ngợi: “Định Ninh hầu cũng biết rõ người trong phường chúng tiểu nhân làm việc cho đại nhân, tìm đến chúng tiểu nhân thứ nhất là vì muốn thăm dò rõ tin tức, cũng là để thể hiện lòng thành với đại nhân…”
“Cho dù Định Ninh hầu muốn chúng tiểu nhân đi điều tra việc gì thì chắc chắn đều không sợ chúng tiểu nhân tiết lộ cho đại nhân. Như vậy xem ra xét trong vụ án này thì Định Ninh hầu đứng ở bên phía đại nhân.”
Ngụy Nguyên Kham vẫn thản nhiên. Nhà họ Triệu có liên quan đến vụ án ngựa chiến, Thôi Trịnh một mực bao che mới liên lụy đến cả tộc Thôi thị, xưa nay người này luôn bận tâm đến lợi ích của tộc Thôi thì nên lựa chọn thế này cũng không có gì là lạ.
Ngụy Nguyên Kham nói: “Nếu Thôi Trịnh nhắc đến vụ binh biến Sơn Tây thì bẩm báo lại với ta không sót một chữ nào.”
Lúc xảy ra binh biển Sơn Tây,lão Định Ninh hầu vẫn còn sống, mà trong số những võ tướng tụ tập lại trong vụ binh biến Sơn Tây này có rất nhiều người nguyên quán tại Sơn Tây, đã từng xung phong nơi chiến trường cùng với lão Định Ninh hầu, có lẽ lão Định Ninh hầu biết rõ sự tình bên trong, Nếu có thể thu thập được một số manh mối từ Thôi Trịnh thì tốt quá.
Nghĩ đến đây, Ngụy Nguyên Kham lại khẽ nhướng mày lên. Cố đại tiểu thư nghe được vụ binh biến Sơn Tây từ Vương đại, bây giờ lại cho Nhiếp Thầm đến đây nói ra những lời này chứng tỏ vụ án hiện tại có liên quan mật thiết đến vụ binh biến đó. Chắc chắn cô đã tìm được điểm đáng nghi mới bên trong nhà họ Thôi rồi.
Ngụy Nguyên Kham đặt chiếc bút lông trong tay xuống, hắn vừa hiểu ra thông tin mà Triệu nhị lão gia để lại, bên phía cô cũng đã có suy đoán, thảo nào không bảo Nhiếp Thầm hỏi hắn rốt cuộc con cá Triệu nhị lão gia về là có ý gì.
Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham dừng lại trên tấm bản đồ đang treo. Nghe Vương đại nhắc đến vụ binh biển Sơn Tây là hắn lập tức nhớ tới Du Lâm vệ. Lúc Thát Đát tràn vào phía Nam biên giới đã tấn công Du Lâm vệ, những tướng lĩnh đã về hưu trong “cuộc binh biến Sơn Tây” đã nghênh chiến Thát Đát ở Du Lâm vệ.
Du Lâm vệ là một trong Cửu biên trọng trấn, nằm dọc theo biên cương Đại Chu, từ Ninh Hạ vệ đến Lâm Du vệ, sau đó chạy về phủ Đại Đồng, là đường ranh giới quan trọng nhất của Đại Chu. Đầu tiên đường ranh ấy đi xuống dưới rồi vòng ngược lên trên, cực kì giống với hình vẽ mà Triệu nhị lão gia đã vẽ trong lòng bàn tay hắn, cộng thêm con cá đó nữa thì đáp án lại càng rõ ràng hơn.
(*) Cứu biến trong trận: Hay Cửu biên, Cửu trấn là chín thị trấn quân sự quan trọng được thành lập phía Bắc dọc theo phòng tuyến Vạn Lý Trường Thành.
Cá đồng âm với chữ “Du”, có lẽ còn có ý chỉ con cá lọt lưới, Triệu nhị lão gia muốn nói rằng vụ án ngựa chiến này có liên quan đến cuộc binh biến mười hai năm trước. Tất nhiên con cá lọt lưới của cuộc binh biến chính là những tướng lĩnh đã cầm đầu cuộc binh biến Sơn Tây.
Người phụ nữ ở hẻm Đông mở tiêu cục, mà tiêu cục thì không thể tách rời khỏi người ngựa được. Có lẽ người phụ nữ và những thang tử thủ dưới trướng cô ta chính là “con cá” Triệu nhị lão gia nhắc tới.
Thôi Trịnh có thể điều tra ra những điều này đã giúp hắn tiết kiệm được công sức. Nhà họ Thôi và nhà họ Cổ là họ hàng cùng huyết thống, hai anh em họ này không hiểu lẫn nhau hay là còn có ý đồ khác, đứng một bên xem sẽ rõ ràng hơn.
Nếu đã không có chuyện gì nữa, Nhiếp Thầm hành lễ xin Ngụy Nguyên Kham cho cáo lui.
Chuyện đêm nay xem như là thuận lợi, nghe có vẻ như Ngụy đại nhân không hề có gì bất mãn với người trong phường, Nhiếp Thẩm lui dần ra sau, đến cửa đang định rời đi.
“Các ngươi làm việc cho Thôi Trịnh không phải chỉ để điều tra vụ án này đúng không?”
Giọng nói lạnh lùng của Ngụy Nguyên Kham vang lên: “Lôi kéo được khách hàng như Định Ninh hầu thì trong tương lai, việc làm ăn sẽ ùa đến không ngớt.”
Con người mà đến một xâu tiền cũng chẳng chịu bỏ qua ấy, bảo cô không có suy nghĩ này thì tuyệt đối hắn không tin.
Sống lưng Nhiếp Thầm hơi cứng đờ, ch ắc chắn hành động căng thẳng trong vô thức này sẽ không thoát khỏi cặp mắt của Ngụy đại nhân, nên, không giải thích gì thêm mà chờ đợi lời tiếp theo.
Ngụy Nguyên Kham lạnh lùng nói: “Người trong phương cần nuôi gia đình nên buôn bán kiếm sống qua ngày là đúng, hy vọng các ngươi có thể phân biệt rõ nặng nhẹ ”
Sơ Cửu rùng mình, Tam gia vẫn không kiềm chế được mà nói ra, nhưng cứ nói ngon ngọt dụ dỗ bọn họ không được ư? Tại sao phải cố gắng lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác. Giống như năm xưa Ngụy lão thái gia cãi nhau với thái phu nhân, trông có vẻ giống chiếm thế thượng phong, cuối cùng vẫn phải ăn cơm nguội hơn nửa tháng. Sớm biết có
ngày hôm nay thì việc gì ban đầu… Người thông minh cũng thích tự chuốc lấy phiền phức.
“Đại nhân yên tâm.” Nhiếp Thầm dõng dạc khẳng định: “Tuy người trong phường chúng tiểu nhân rất thích tiền nhưng vẫn phân rõ thị phi.”
Sơ Cửu thở dài một hơi, chỉ e tên Nhiếp Thẩm này cũng là kẻ ngốc nghếch, phấn rõ thị phi cái gì, rõ ràng ý Tam gia muốn là bọn họ phải một lòng một dạ đi theo nhà họ Ngụy.
Nhiếp Thầm lui xuống, trong phút chốc căn phòng trở lại yên tĩnh như ban đầu. Ngụy Nguyên Kham nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có lẽ đêm nay Thôi Trịnh sẽ lợi dụng người trong phường để điều tra các manh mối liên quan đến tình tiết vụ án. Vậy cứ để bọn họ đi tìm, dù có thu hoạch được gì thì những tin tức ấy cũng sẽ được dâng đến trước mặt hắn. Ngụy
Nguyên Kham bình tĩnh tiếp tục xem công văn.
Sơ Cứu chớp mắt, xem ra Tam gia không định ra ngoài thật. Nghĩ thế, hắn ta bèn bước ra khỏi phòng, ôm kiếm tựa lưng vào tường. Không ra ngoài cũng hay, bôn ba liên tục cả ngày lẫn đêm thế này, giày dưới chân hắn ta đã mòn vẹt mất mấy đôi rồi, giày mòn vẫn phải tự bỏ tiền ra mua lại hụt mất một khoản tiền dành dụm cưới vợ.
“Sơ Cửu, rót nước.” Giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng.
Hả, Sơ Cửu cảm thấy kỳ lạ, chẳng phải vừa mới rót nước xong sao?
Trời đã tối, Vương đại cẩn thận mở cửa ra, quan sát khắp xung quanh, phát hiện không có ai trông chừng mới lách mình đi ra khỏi nhà họ Vương, nhanh chóng chạy ra ngoài thôn.
Ngoại trừ Vương đại ra, trên đoạn đường chẳng có ai nhưng Vương đại không hề sợ hãi, gã cực kì quen thuộc con đường này, đi đi về về đã nhiều bận, cho dù phải lần mò trong bóng tối cũng tìm ra được nơi, gã chỉ sợ có người theo đuổi. Nhưng gã không thể không đi làm việc này, những người nên thông báo gã đều phải thông báo hết, để tránh xảy ra chuyện gì bất trắc.
Vương đại chạy nhanh như bay, ra khỏi đường lớn lại ngoặt vào hẻm nhỏ, cuối cùng đến trước một điền trang. Điền trang ấy không to, mảnh đất cũng chẳng hề màu mỡ, quan to hiển quý không thèm để mắt đến mảnh
đất như thế, lương thực trồng ở đây cũng chẳng phát triển tốt lắm, sau khi nộp hết tiền thuê đất người tá điền cũng chỉ miễn cưỡng đủ ăn.
Vương đại lau mồ hôi lấm tấm trên trán, gõ gõ cánh cửa điền trang. Đợi một lúc lâu mới có tiếng người đáp lại.
Cửa mở ra, một ông cụ bưng đèn lên soi rõ gương mặt Vương đại, sau đó hỏi dò: “Muộn thế này rồi sao ngươi lại đến đây? Có chuyện gì gấp?”
Vương đại bước vào sân, đóng cửa kỹ càng rồi mới đáp: “Các người còn ở đây làm gì? Chẳng phải đã gửi tín hiệu bảo các người lập tức rời khỏi phủ Thái Nguyên sao?”
Ông cụ chẳng hề nôn nóng, chống cây gậy chậm rãi bước lên trước, một bên chân của ông đã mất từ lâu, năm ngoái ngã làm bên chân còn lại bị thương nên đi lại cực kì khó khăn.
“Ta đi đâu được?” Ông cụ hỏi: “Rời khỏi phủ Thái Nguyên sẽ chết dọc đường thôi.” Nghe được động tĩnh, người bên trong điền trang đều nhô đầu ra xem tình hình.
“Quay vào đi.” Ông lão huơ huơ tay: “Không có chuyện gì hết.”
“Vậy bọn họ thì sao?” Vương đại hỏi dồn: “Bọn họ phải làm sao?”
“Toàn là những kẻ già yếu bệnh tật cả.” Ông cụ vô cùng bình tĩnh: Cho dù triều đình điều tra cũng chưa chắc đã có thể tra ra được điều gì.”
Vừa dứt câu, ông cụ lại nhìn Vương đại: “Vả lại…có người anh em của người chết ngay trước mặt, cho dù bảo ta lập tức đi gặp Diêm vương ta cũng có thể nhắm mắt xuôi tay rồi, đây gọi là thiện ác đến cuối ắt có báo.”
Bình luận facebook