Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41: Hóng chuyện
“Vậy ở lại đây nghe cẩn thận đi.”
Châu Như Chương không có cả dũng khí ngẩng đầu nhìn Ngụy đại nhân. Vừa rồi cô ta mê muội thế nào mới cảm thấy tướng mạo Ngụy đại nhân rất hiếm có, nhất quyết muốn lại gần nhìn cho kỹ.
Đều tại Cố Minh Châu, cô ta nghe nói Ngụy đại nhân bị Cố Minh Châu hết đá lại đấm nhưng không hề tức giận, chắc chắn không tàn nhẫn độc ác như lời đồn nên giờ cô ta mới lơ là sơ ý.
“Lúc Cổ đại tiểu thư xảy ra chuyện ở chùa Kim Tháp, cô cũng ở trong chùa phải không?”
Nghe Ngụy Nguyên Kham hỏi, Châu Như Chương chợt chột dạ, chẳng lẽ Ngụy đại nhân nghi ngờ mình?
Châu Như Chương đáp: “Phải, cả mẹ ta cũng ở đó, còn cả rất nhiều nữ quyển nữa.”
Ngụy Nguyên Kham hỏi tiếp: “Ta xem tài liệu vụ án, là cô đi cùng Cổ đại tiểu thư đến thiền phòng, sau khi tới thiên phòng cô đã đi đâu?”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Lâm phu nhân hơi khó coi. Lúc ấy Châu tam phu nhân bảo Châu Như Chương đi thay quần áo với Châu Châu, Châu Như Chương lại vứt Châu Châu ở thiền phòng rồi bỏ đi. Châu Châu xảy
ra chuyện, Châu Như Chương giả vờ quan tâm, nói trước mặt mọi người rằng Châu Châu bị người ta ôm ấp..
Đúng rồi, nếu không phải Ngụy đại nhân nhắc đến chuyện này thì bà cũng quên mất, rốt cuộc vị Ngụy đại nhân này có động tay động chân với Châu Châu của bà không?
“Ta…” Châu Như Chương không dám nói dối: “Ta đi nói chuyện với mấy vị tiểu thư, lúc sau mới nghe nói không thấy Châu Châu đâu nữa, ta không biết gì hết.”
Ngụy Nguyên Kham lại hỏi: “Cô không nhìn thấy một hòa thượng có gương mặt xấu xí sao?”
“Không… không thấy.” Châu Như Chương vừa nói vừa nhìn Bạch ma ma trên mặt đất: “Bạch ma ma ở cùng ta, bọn ta không thấy gì cả. Bạch ma ma, ma ma nói có phải không?”
Bạch ma ma đau đến tái mặt, nào còn tâm trí suy nghĩ mấy chuyện này, bà ta chỉ có thể liên tục gật đầu.
Châu Như Chương siết chặt chiếc khăn tay, cô ta vẫn nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, không ai bước lên đỡ cô ta dậy. Hôm nay cô ta chịu đủ tủi nhục rồi, nghĩ đến đây, cô ta không nhịn được mà bật khóc thút thít.
Ngụy Nguyên Kham lạnh lùng nhìn Châu Như Chương, vị Châu nhị tiểu thư một lòng muốn bám víu vào nhà họ Thôi mà không tiếc lợi dụng cả người tỷ tỷ đã mất này thực sự khiến người ta chán ghét.
“Phiền Hoài Viễn hầu phu nhân đưa nô tỳ nhà họ Châu này ra ngoài, hộ vệ của ta sẽ áp giải bà ta đến nha môn chờ thẩm vấn.” Ngụy Nguyên Kham lạnh nhạt nói.
Nghe thấy ba chữ “chờ thẩm vấn”, Châu Như Chương mở to hai mắt. Cô ta tới để nghe lén bí mật chứ không phải đến cho Ngụy đại nhân thẩm vấn.
Bạch ma ma cũng kêu khóc như nghiêng trời lật đất: “Tiểu thư cứu nô tỳ với! Nô tỳ không làm gì hết, tại sao phải vào đại lao, đại nhân tha mạng… nô tỳ không dám nữa…”
Châu Như Chương muốn nói đỡ vài câu cho nô tỳ nhà mình nhưng ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm của Ngụy Nguyên Kham, cô ta lập tức im bặt.
Ngụy Nguyên Kham nói: “Người ở cùng khổ chủ trước khi khổ chủ xảy ra chuyện là đáng ngờ nhất.”
Châu Như Chương thấy Bạch ma ma sắp sửa bị kéo đi, muốn ngăn cản nhưng lại há miệng không nói được lên lời. Rốt cuộc là sao đây, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
“Ngụy đại nhân.” Khó khăn lắm Châu Như Chương mới đủ sức thốt được thành lời: “Ngài nể mặt tỷ phu của ta, bỏ qua cho Bạch ma ma đi. Tỷ phu của ta, tỷ phu của ta chính là Định Ninh hầu Thôi Trinh, Thường
Thắng tướng quân tiếng tăm lừng lẫy của Đại Chu.”
Không hiểu sau nói xong câu này, Châu Như Chương lại cảm thấy người mình càng lạnh thêm. May mà lúc ấy Châu tam phu nhận biết tin dẫn người tới đúng lúc, nếu không chắc chắn Châu Như Chương sẽ lập tức xui
lơ ngã khuỵu xuống đất.
“Có chuyện gì vậy?” Châu tam phu nhân bước lên kéo tay Châu Như Chương.
Châu Như Chương bổ nhào vào lòng mẹ òa khóc.
Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham lướt qua người nhà họ Châu, lướt đến đâu tất cả mọi người đều vô thức cúi đầu đến đấy.
Tuy trong lòng Châu tam phu nhân rét run nhưng vẫn và bình tĩnh: “Ngụy Tam gia còn nhớ ta chứ? Năm năm trước chúng ta đã từng gặp nhau, lúc ấy ta cũng từ Kim Lăng về kinh, nửa đường xe ngựa hỏng, may gặp
được Ngụy Tam gia giúp đỡ. Ngụy Tam gia không chỉ giúp ta sửa xe mà còn tặng đồ ăn, cuối cùng còn bảo vệ bọn ta đi một đoạn đường rất dài.”
Châu tam phu nhân nhớ rất rõ, bà ta còn nghĩ nếu có thể kết thân với nhà họ Ngụy thì thật đúng là chuyện tốt ngang trời. Ngụy tam công tử hiền hòa lương thiện thể này, nên duyên với Như Chương là vừa hợp.
Không ngờ về kinh chưa lâu đã nghe nhà họ Ngụy xảy ra chuyện, bà ta sợ bị nhà họ Ngụy liên lụy nên giấu nhẹm chuyện này đi. Bây giờ bà ta lại không thể không lôi chuyện này ra.
Cố Minh Châu nghe Châu tam phu nhân nói vậy cũng nhớ tới chuyện đó. Năm ấy, sau khi Châu tam phu nhân từ Kim Lăng về kinh có nhắc đến một người trẻ tuổi tài giỏi tuấn tú trước mặt bà nội.
Bà ta nói người đó khiêm tốn lễ phép, đối nhân xử thể luôn vui vẻ lịch sự, xuất thân phú quý lại không hề làm cao, ai nhìn thấy hắn cũng thấy vui vẻ. May mà trên đường có người thanh niên đó giúp đỡ, bọn họ mới có
thể thuận lợi về đến kinh thành, còn nói phải mời thanh niên đó đến nhà họ Cố chơi.
Nhưng lúc ấy nhà họ Cố vội vàng lo liệu chuyện liên hôn với nhà họ Thôi nên chuyện này bị đẩy lùi lại.
Chẳng lẽ người thanh niên mà Châu tam phu nhân nhắc tới chính là Ngụy Tam gia?
Thật đúng là làm người ta kinh ngạc.
Cố Minh Châu cảm thấy có thể cô vừa vô tình hóng hớt được một chuyện rồi.
Vừa rồi cô đã cảm thấy lúc trông thấy người nhà họ Châu, sắc mặt Ngụy đại nhân càng lạnh nhạt vô tình.
Chẳng lẽ năm đó Châu tam phu nhân đã hứa hẹn với Ngụy đại nhân chuyện gì đó, về sau lại phát hiện nhà họ Ngụy dính dáng đến án mưu phản nên trở mặt nuốt lời, vì thế Ngụy đại nhân mới sinh lòng oán hận?
Ánh mắt Cố Minh Châu dừng trên mặt Châu Như Chương. Ngụy đại nhân khôn khéo như thế chắc sẽ không coi trọng Châu Như Chương, nhưng năm năm trước Ngụy đại nhân vẫn là một thiếu niên, ai chẳng từng
làm một hai chuyện hoang đường khi còn trẻ dại.
Hiện tại Ngụy đại nhân đã nhìn thấu nhà họ Châu, e rằng ân tình năm đó đều đã cạn sạch, chỉ còn lại uất hận. Bây giờ Châu tam phu nhân lại nhắc tới chuyện đó, không phải đang biện hộ cho nhà họ Châu mà là rạch
lên vết sẹo của Ngụy đại nhân.
Gương mặt Ngụy Nguyên Kham cứng đờ, ánh mắt trở nên vô cùng nặng nề: “Châu tam phu nhân đang nói đỡ với bản quan, mong bản quan nhắm mắt làm ngơ, bao che cho nhà họ Châu sao?”
“Không… Không…” Châu tam phu nhân vội nói: “Ta không có ý đó… Ngụy đại nhân hiểu lầm rồi.”
“Tốt nhất là không có.” Ngụy Nguyên Kham cất giọng u ám.
Châu tam phu nhân nuốt một ngụm nước bọt, gần như không dám thở mạnh.
Ngụy Nguyên Kham lấy lại tinh thần, phát hiện Cổ đại tiểu thư đã dẫn người hầu sang bên cạnh chơi hoa lá cỏ cây từ bao giờ.
Cố Minh Châu ngẩng đầu, làm như lơ đãng nhìn thoáng qua Ngụy Nguyên Kham. Sao cô lại cảm thấy mặt Ngụy đại nhân hơi đỏ, đỏ đến mức khác thường, lại còn đỏ không đồng đều, thành từng mảng một…
Chẳng lẽ là bị dị ứng lông thỏ?
Cố Minh Châu bể Nguyên Tiêu đang nằm trên mặt đất lên, dẫn Bảo Đồng chạy vào sâu trong vườn, đề phòng lát nữa Ngụy đại nhân nổi nóng tàn sát người vô tội.
Sau khi dẫn ma ma quản sự nhà họ Châu đi, Ngụy Nguyên Kham mới lại đi ra ngoài.
Lâm phu nhân sai quân sự đi tiễn, hy vọng lần này Ngụy đại nhân đi là đi hẳn, không quay lại nữa.
Ngụy Nguyên Kham vừa ra khỏi nhà họ Cố đã trông thấy Phùng An Bình trước mặt. Trong tay Phùng An Bình cầm đủ mấy món đồ chơi nhỏ, đang hứng chỉ bừng bừng đi về phía nhà họ Cố. Trông thấy Ngụy Nguyên
Kham, y thoáng ngẩn ngươi, sau đó khom mình hành lễ: “Ngụy đại nhân.”
Phùng An Bình nhìn cửa lớn nhà họ Cổ sau lưng Ngụy Nguyên Kham: “Ngụy đại nhân tới thẩm vấn phải không?”
Ngụy Nguyên Kham không nói gì, Phùng An Bình lại giơ món đồ trong tay lên: “Tri phủ đại nhân cho bọn ta về nghỉ ngơi chốc lát, ta đi qua tiệm tạp hóa, vừa hay nhìn thấy mấy thứ này liền mua về dỗ dành biểu
muội.”
Không biết là y dỗ dành biểu muội hay là biểu muội dỗ y, Ngụy Nguyên Kham tỉnh bơ nhận dây cương, sau đó lập tức phi người bay lên lưng ngựa.
“Ngụy đại nhân!” Phùng An Bình bỗng nhiên nói: “Sao mặt ngài lại đỏ vậy? Hình như nổi mẩn hoa đào rồi… Nhưng mùa này làm gì có hoa đào?”
Bị Phùng An Bình nói vậy, Ngụy Nguyên Kham chợt cảm thấy trên mặt rất ngứa. Hắn giơ tay gãi gãi nhưng lại không hết ngứa mà chỉ càng thêm khó chịu.
Ngụy Nguyên Kham nhìn về phía mu bàn tay, mấy sợi lông thỏ vẫn dính trên mặt không chịu rơi xuống. Hắn đưa mắt nhìn về cửa lớn nhà họ Cố.
Không vội, món nợ này có thể từ từ tính.
Sơ Cứu sắp xếp xong cho Diêm Hạo thì chạy ngay tới nhà họ Cố, đến nơi còn chưa kịp thở đã nghe Tam gia dặn dò: “Gọi Nhiếp Thầm tới, ta có việc căn dặn.”
Hắn muốn bảo Nhiếp Thầm chuyển lời cho Cổ đại tiểu thư, vở kịch của bọn họ vẫn chưa diễn xong đâu.