Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Hai con hổ làm bạn đi cùng nhau. Non nước hữu tình, núi non trùng điệp, sóng nước dập dềnh, những cảnh đẹp này đã làm trái tim trống rỗng của Khổng Tử Viết đầy ắp, để cô không nghĩ tới những chuyện khiến cô lòng đau như cắt kia nữa.
Nếu tình yêu chỉ là thương tổn, vậy cô thà không yêu nữa!
Khi hai con hổ đi tới biên giới giữa hai nước Cừ Quốc và Hồng Quốc thì trời đã tối. Ăn xong bữa tối, Khổng Tử Viết bảo Tiểu Ban Điểm bò lên cây ngủ trước, còn cô thì mặc nữ trang, đội mũ sa che mặt, cầm ngân lượng cướp được rồi đi vào trong thành.
Từ lúc cô phát hiện ra toàn quốc khắp nơi đều dán chân dung tìm cô, cô liền không tùy tiện vào thành nữa. Nhưng hôm nay là một ngày đáng để kỉ niệm. Kiếp trước mỗi lần tới ngày này, cha cô đều nấu một bát mì trường thọ cho cô để mừng sinh nhật. Hôm nay cô muốn tìm một chỗ để ăn mì trường thọ, sau đó kiếm một người đàn ông vừa ý để ở cùng mình, có lẽ chỉ là nói chuyện phiếm, có lẽ…sẽ làm một số chuyện không tiện nói ra.
Người phụ nữ không còn khái niệm tình yêu cũng sẽ không còn khái niệm trinh tiết đời thường nữa.
Chỉ cần cô muốn thì cô sẽ dám làm!
Đi mãi rồi lại chọn lựa, cuối cùng Khổng Tử Viết dừng lại ở “Tây Sở Các” trông có vẻ xa hoa nhất, cô bước chân qua bậc cửa rồi vào thẳng trong quán.
Trong quán đầy tiểu quan đứng đó, cô giống như một khách làng chơi thực thụ, mỉm cười ôm eo mĩ nam rồi véo một cái, làm mĩ nam cười không ngớt cứ kêu “oan gia”. Khổng Tử Viết mỉm cười rồi thưởng một thỏi bạc.
Tú bà trong “Tây Sở Các” thấy Khổng Tử Viết cử chỉ phóng đãng, ra tay hào phóng, mụ liền tưởng cô là tay già đời làng chơi, bèn đứng dậy đón tiếp cô.
Khổng Tử Viết nhìn mụ tú bà thấy hơi quen mặt, cô nghĩ một chốc rồi mỉm cười móc hai tờ ngân phiếu đưa cho mụ, khách sáo nói: “Làm phiền ma ma tìm cho một nhã gian, sau đó gọi người tới hầu hạ.”
Mụ tú bà cúi đầu nhìn số tiền trên tờ ngân phiếu, mụ lập tức cười không thấy mắt mũi đâu, nói ngay: “Cô nương ra tay mạnh bạo thế này, ma ma ta nhất định sẽ kiếm cho cô nương hai báu vật!”
Khổng Tử Viết gật đầu, cùng mụ tú bà lên lầu đi vào một căn nhã gian trang trí tinh tế.
Mụ tú bà lui ra, một người hầu nhanh nhẹn lập tức bày rượu và đồ nguội lên, sau đó ngoan ngoãn lui ra cửa, hình như chẳng hề tò mò về gương mặt sau mũ sa của Khổng Tử Viết chút nào. Coi đi, đây mới chính là tinh thần chuyên nghiệp đấy!
Khổng Tử Viết vừa lòng gật đầu, tiện tay móc một thỏi bạc ra ném cho người hầu kia.
Có lẽ vì cô ra tay mạnh quá nên ném thỏi bạc ra đã đả tên người hầu kia lùi hai bước rồi tông thẳng vào một người khác nữa!
Tên người hầu nhịn đau, vội cúi đầu xin lỗi.
Người bị tông kia nói một tiếng “không sao” rồi lại đi tiếp.
Chỉ nhìn một cái, Khổng Tử Viết liền nhận ra người ấy chính là…Bách Lí Lam!
Y, sao y lại xuất hiện ở đây?
Nhìn dáng vẻ văn nhã của Bách Lí Lam thì không giống người ra vào kĩ viện. Nhưng đàn ông thế nào mới giống kẻ hay ra vào kĩ viện đây?
Khổng Tử Viết lắc đầu cười, vứt ngay câu hỏi không thể có được đáp án kia đi, cô cầm một chén rượu đưa vào trong mũ sa rồi ngửa cổ uống cạn.
Lúc này, mụ tú bà đã dẫn hai tiểu quan tới.
Hai gã tiểu quan kia quả nhiên rất nhiệt tình, lập tức tấn công trái phải, dựa vào người Khổng Tử Viết rồi khiêu khích, ước gì có thể lột sạch quần áo Khổng Tử Viết rồi thể hiện công phu của mình ngay lập tức!
Khổng Tử Viết nắm chặt tay hai gã tiểu quan, cười gượng nói với mụ tú bà: “Ma ma à, bà có thể đổi hai người ngây thơ hơn được không? Hai vị này thái độ công tác rất nhiệt tình, nhưng lại làm ta sinh ảo giác rằng ta là kẻ bị chơi chứ không phải kẻ bỏ tiền ra chơi!”
Mụ tú bà đực mặt ra, rồi lập tức nháy mắt ra hiệu cho hai gã tiểu quan bảo hai người rời đi, sau đó mụ mới ướm hỏi: “Giọng nói của cô nương rất giống một người bạn của ta.”
Khổng Tử Viết bỏ cái mũ sa xuống, cười nói: “A Hương tỷ, lâu rồi không gặp.”
Hóa ra mụ tú bà của “Tây Sở Các” này chính là A Hương tỷ từng tặng “Tung yêu cầm” cho Khổng Tử Viết!
Ha ha…đời người chỗ nào không gặp lại nhau chứ?!
A Hương tỷ gặp lại Khổng Tử Viết, lòng mừng rỡ vô cùng. Uống vài chén rồi hai người ba hoa chuyện trò đủ thứ chuyện trên đời, càng nói càng ăn ý, chỉ hận gặp nhau quá muộn màng!
A Hương tỷ khen Khổng Tử Viết là một cô gái thẳng tính!
Khổng Tử Viết khen A Hương tỷ là một người đàn bà có sự nghiệp!
Lại uống vài chén, A Hương tỷ đứng dậy rồi cười mờ ám với Khổng Tử Viết, sau đó lắc mông đi luôn.
Chẳng bao lâu sau, A Hương tỷ lại dẫn hai gã tiểu quan mới đi vào phòng Khổng Tử Viết.
Một gã tiểu quan vận y bào màu hồng, cười ngượng ngùng trông giống một đóa hoa sen e thẹn.
Gã tiểu quan còn lại thì vận y bào màu xanh. Ngũ quan gã khôi ngô hơn người, ánh mắt hờ hững, khí chất như một đóa hoa mai trong tuyết lạnh, trông gã vẫn có thể xem là một mĩ nam có cá tính!
Lần đầu nhìn thấy Khổng Tử Viết, hai người đó đều ngẩn ngơ, dù thế nào cũng không ngờ được trên đời này còn có một trang tuyệt sắc không giống người thường thế này!
Khổng Tử Viết uể oải ngả người trên đệm, mái tóc xoăn trắng bạc xõa tung sau lưng như một thác nước màu bạc đổ xuống.
Nốt chu sa đỏ tươi ở giữa trán làm tôn lên làn da trắng nõn của cô. Sống mũi thẳng tắp, vừa nhìn đã biết cô là một người bướng bỉnh cứng đầu. Làn môi mềm mại đầy đặn, khóe môi còn sót lại ý cười ngả ngớn như một cọng lông vũ chọc ngoáy vào lòng người. Áo váy cô không chỉnh tề, cổ áo còn hơi mở ra lộ ra xương quai xanh gợi cảm, cùng với bờ vai nhẵn nhụi trắng mịn.
Một cô gái thế này hình như trời sinh nên phải đứng ở chỗ cao nhìn xuống!
Chẳng gì có thể khiến cô dừng chân, chẳng gì có thể đáng để cô quyến luyến, chẳng gì có thể ở lại trong tim cô!
Gã áo hồng đỏ mặt khi Khổng Tử Viết quan sát, gã áo xanh thì bĩu môi lúc cô nhìn chăm chú.
A Hương tỷ thấy thế, bèn cười ha ha, nói với Khổng Tử Viết: “Tử Viết, vì muội mà tỷ tỷ đưa hẳn vốn gốc ra đấy! Hai người này là đầu bài trong ‘Tây Sở Các’. Muội à, đừng có phụ tấm lòng của tỷ tỷ ta, hãy thoải mái hưởng thụ đi.
Người mặc áo hồng tên là Lan Chỉ Thủy, còn người mặc áo xanh tên là Mai Vận Chi. Đêm nay hai người này là của muội đấy! Nếu muội thích thì sau này cứ ở chỗ tỷ tỷ, các công tử trong lầu tùy cho muội sai khiến! À, có công tử thân thế trong sạch thì tỷ tỷ sẽ tặng muội để muội nếm thử trước nhé!” Nói xong A Hương tỷ rất biết điều liền ra khỏi nhã gian, lại còn đóng cửa lại nữa.
Khổng Tử Viết chẳng ngờ A Hương tỷ lại “thơm thảo” đến thế, một lúc đưa tới hai đầu bài để cho cô qua đêm, thật là…thật là làm cô thấy hơi sợ khi được chiều!
Hai gã tiểu quan thấy A Hương tỷ đi rồi, thế là chia nhau ngồi trái phải Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết nhìn Lan Chỉ Thủy ngồi bên tay trái mình một cái, trong nháy mắt liền thấy như xuân về hoa nở. Liếc Mai Vận Chi bên tay phải mình một cái thì cũng trông thấy hoa, nhưng là…mai nở ngày đông. Lạnh quá!
Lan Chỉ Thủy mặt như hoa đào, sóng mắt long lanh, nhẹ nhàng rót rượu cho Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết hỏi: “Biết hát không?”
Lan Chỉ Thủy gật đầu đáp: “Sơ sơ, cô nương…muốn nghe gì?”
Khổng Tử Viết ngẫm nghĩ rồi nói: “Tùy ngươi. Chỉ cần đừng để ta nghe rồi muốn khóc là được.”
Lan Chỉ Thủy phì cười, liếc mắt đưa tình nhìn cô một cái rồi nói: “Cô nương hơn người. Chỉ Thủy phải xấu hổ rồi.”
Khổng Tử Viết lại quay qua hỏi Mai Vận Chi, “Ngươi biết múa không?”
Mai Vận Chi cụp mắt, thờ ơ đáp: “Không.”
Khổng Tử Viết lại hỏi: “Hát?”
Mai Vận Chi lắc đầu, “Cũng không.”
Khổng Tử Viết ngửa cổ uống cạn chén rượu, cười than vãn: “Ôi…coi bộ chỉ cần có vẻ ngoài coi được là kiếm cơm được rồi.”
Mai Vận Chi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô, “Ta biết thổi tiêu.”
Khổng Tử Viết ngẩn ra rồi vỗ tay cười nói: “Được được, ngươi thổi tiêu, Chỉ Thủy hát!”
Tiếng tiêu vang lên, tiếng ca cũng cất lên, Khổng Tử Viết nhắm mắt lại vừa uống rượu, vừa lắng nghe tiếng nhạc tiếng ca.
Cô không hiểu âm nhạc, nhưng lại thấy hai người này phối hợp rất ăn ý, thậm chí có thể nói là âm thanh của tự nhiên. Nhưng tiếng tiêu tiếng ca ấy lại không gạt đi nỗi buồn man mác trong lòng cô, hình như còn khơi ra nỗi cô đơn cô giấu kín trong lòng.
Một khúc kết thúc, hình như Khổng Tử Viết đang ngủ.
Mai Vận Chi và Lan Chỉ Thủy nhìn nhau một cái, không kìm được chau mày. Người phụ nữ này hình như chẳng coi hai người họ là cái thá gì cả!
Lan Chỉ Thủy đi tới chỗ Khổng Tử Viết, ngồi xổm cạnh cô rồi hỏi nhỏ nhẹ: “Cô nương, Chỉ Thủy hát không hay sao?”
Khổng Tử Viết mở mắt ra, cười nói: “Không phải ngươi hát không hay đâu.”
Mai Vận Chi lạnh lùng nói: “Vậy thì là tiếng tiêu của Vận Chi không lọt tai cô nương chẳng?”
Khổng Tử Viết nhướn mày cười, bất ngờ đứng dậy rồi nhảy lên mặt bàn, chống nạnh nói: “Các ngươi hát không hợp tâm trạng của ta. Bây giờ ta dạy các người một bài hát. Các ngươi mà hát hay thì ta sẽ rất vui!” Khổng Tử Viết mặc kệ hai người kia nghĩ thế nào, cô gân cổ lên bắt đầu hát “Chúc thọ ca”.
Cô vừa hát vừa khoa chân múa tay , “Chúc bạn phúc thọ ngang trời, chúc bạn sinh nhật vui vẻ, năm nào cũng có sinh nhật, năm nào cũng có ngày hôm nay, chúc mừng bạn, chúc mừng bạn…”
Mai Vận Chi gõ bát đũa, Lan Chỉ Thủy thì hát hò cũng Khổng Tử Viết. Khổng Tử Viết cười, rồi lại nhảy, uống rồi làm ầm ĩ cả lên, cuối cùng say bất tỉnh nhân sự trong bầu không khí vui vẻ.
Giá phải trả khi say rượu ngoài đầu đau như búa bổ ra, còn phải chịu trách nhiệm với một loạt vấn đề rượu vào loạn tính.
Khổng Tử Viết mở mắt ra liền nhìn thấy một đống quần áo vứt trên đất, cô còn có cảm giác không biết mình đang ở đâu nữa. Cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước khi say đêm qua, cô thấy mình vẫn nên nhắm mắt lại, tiếp tục giả ngủ cho tới khi người đàn ông nằm cạnh cô đi trước. Hay phải nói là cho tới khi hai người đàn ông nằm cạnh cô đi trước nhỉ?
Khổng Tử Viết đợi mãi vẫn không thấy hai người kia đi trước, cô mới bừng tỉnh ngộ, hóa ra cô mới là người phải đi trước! Suy cho cùng thì chỗ này cũng là phòng của người ta, mà cô…chỉ là một khách làng chơi thôi.
Nghĩ đến đây cô bèn ngồi dậy, xuống giường, vừa nhặt áo váy lên vừa nói với người đàn ông đằng sau: “Đêm qua rất tuyệt, cảm ơn…ngươi…các ngươi…” Người ngủ cùng cô đêm qua rốt cuộc là “ngươi” hay là “các ngươi”, Khổng Tử Viết cũng không rõ nữa?! Chẳng những thế, thậm chí cô còn không nhớ sau khi say đã có chuyện gì kia?
Nhưng những điều này không quan trọng nữa. Điều quan trọng là cô không biến thành bạch hổ sau khi say rượu rồi dọa chết ai cả. Điều quan trọng là đêm qua cô rất vui, không thể vì chuyện đêm qua mà hôm nay lại đấm ngực dậm chân được, điều quan trọng là, cô không quan tâm đêm qua đã có chuyện gì nên không cần phải giả tạo tự kiểm điểm làm gì sất. Cô đã dám tới đây uống rượu thì không sợ chuyện bất ngờ xảy ra!
Ha…cô đúng là một con bạch hổ kiêu hãnh.
Khổng Tử Viết vừa lồng chân vào váy thì kinh hoảng nhận ra tấm y bào dưới chân cô không phải màu hồng, cũng không phải màu xanh, mà là…màu chu sa cực kì mờ ám!
Đây không phải chuyện đùa rồi, Khổng Tử Viết cứng người tại trận, trơ mặt ra quay đầu lại nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, chẳng hay là…thần thánh phương nào?
Người đàn ông đó đã tỉnh từ lâu, lúc này đang quyến rũ nằm nghiêng trên giường. Gã thấy Khổng Tử Viết đang nhìn mình, gã ngáp một cái rồi chống người dậy, trần truồng xuống giường, hoàn toàn không để ý tới tình cảnh của mình lúc này.
Mái tóc gã xõa tung như một tấm lụa đen nhánh, đôi mắt hẹp dài vẫn còn đang ngái ngủ, gã từng bước đi tới chỗ Khổng Tử Viết đang ngây ra như phỗng, sau đó…khom lưng kéo tấm y bào màu chu sa bị Khổng Tử Viết dẫm dưới chân ra, rồi thong thả mặc vào người.
Động tác ấy, thần thái ấy hệt như bên cạnh không có người, coi Khổng Tử Viết như vô hình!
Khổng Tử Viết bị kích thích đến độ choáng váng cho tới khi gã đàn ông kia mở cửa đi ra ngoài, cô mới sực tỉnh lại, cô vươn cánh tay ra, há mồm muốn gọi người kia lại, nhưng…cuối cùng không phát ra tiếng nào.
Hồ Li…người đó là Hồ Li không thể nào giả được!
Khổng Tử Viết không biết tại sao Hồ Li lại có thể chạy lên giường cô được, nhưng hiển nhiên là người đàn ông đã cùng cô điên loan đảo phượng đêm qua đúng là Hồ Li!
Nhìn những dấu hôn trên người mình, rồi nhớ tới những vết cào trên người Hồ Li, ai còn dám mạnh mồm nói đêm qua bọn họ chỉ ôm nhau ngủ, giữa hai người vẫn là mối quan hệ nam nữ trong sáng chứ?
Ôi…lớn chuyện rồi!
Lúc đầu cô không từ mà biệt, nay lại chạy tới “Tây Sở Các” tìm vui, cho dù là cái nào cũng là tội không thể tha thứ! Nếu…nếu cô sớm ngoảnh đầu lại nhìn thì chắc chắn sẽ không thốt ra cái câu ngu ngốc kia… “Đêm qua rất tuyệt, cảm ơn…ngươi…các ngươi…”
Khốn kiếp!
Khổng Tử Viết vừa thầm chửi rủa, vừa mặc quần áo qua loa, sau đó xông ra ngoài phòng như một cơn lốc xoáy. Cô phải đi hỏi A Hương tỷ cho rõ ràng, rốt cuộc đêm qua là chuyện gì thế hả?! Giải thích cho cô được không vậy?
Lúc Khổng Tử Viết chạy xuống cầu thang liền đụng phải một người ở chỗ rẽ, cô liên tục nói “xin lỗi” rồi lại xách váy chạy tiếp.
Thế nhưng người kia lại tóm chặt lấy cổ tay cô, hân hoan gọi một tiếng “Tử Viết!”
Khổng Tử Viết sững sờ, thầm kêu chết cha, nhưng không thể không quay đầu lại, cô giả bộ cũng vui mừng gọi, “Bách Lí Lam!”
Bách Lí Lam rất kích động, y nắm chặt lấy cổ tay cô không buông, “Tử Viết, ta đã tìm nàng rất lâu rồi. Nàng…sao nàng lại tới đây thế?”
Khổng Tử Viết cười lúng túng, chuẩn bị kiếm một cái cớ để đối phó với câu hỏi của y, ai ngờ một giọng nói khác đã nói hộ đáp án cho cô: “Nàng ấy à? Nàng tới chơi tiểu quan đấy.”
Giọng nói ấy chẳng hề xa lạ với Khổng Tử Viết, thậm chí còn có thể nói là rất quen, chính là kẻ bên gối cô đêm qua---Hồ Li!
Hồ Li cười châm biếm, vừa mân mê cái tua màu vàng thắt bên hông, vừa rảo bước lên cầu thang tới trước mặt Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết rút cái tay bị Bách Lí Lam nắm lại, cô định rụt cổ chạy trốn, nhưng phía trước và phía sau đều đã bị Bách Lí Lam và Hồ Li chặn mất rồi. Cô quay đầu qua bên trái để tìm đường mới, ai ngờ lại nhìn thấy Lan Chỉ Thủy! Cô thầm khóc thét, lại quay qua bên phải, kết quả…trông thấy A Hương tỷ và Mai Vận Chi đang cùng đi tới.
Quỷ tha ma bắt, A Hương tỷ chào hỏi Bách Lí Lam xong còn nói thẳng với cô: “Tử Viết muội tử, đêm qua chơi có vui?”
Khổng Tử Viết mặt có dày đến mấy cũng phải đỏ ửng mặt mày. Cô nuốt nước bọt, làm bộ bình thản nói: “Cũng được.”
Rầm một tiếng! Hồ Li đấm vào lan can, u ám nghiến răng nói: “Cũng được?”
Khổng Tử Viết ngẩn ra, thử hỏi: “Ngươi…ngươi muốn nghe ‘rất tuyệt’ hay là ‘rất tệ’ hả?”
Hồ Li nghiến răng ken két, ước gì có thể lột da lóc xương cô ra để xem trái tim có màu gì ngay lập tức!
Trong bầu không khí quái đản ấy, A Hương bước lên tươi cười nói: “Tử Viết muội tử, không phải tỷ tỷ nói muội đâu, muội có thể có một đêm xuân với chủ tử thực là một chuyện tốt vô cùng, đáng ra phải nói là ‘rất tuyệt’ mới đúng chứ.”
Lúc này Khổng Tử Viết đã hiểu được thế nào là nhân quả.
A Hương tỷ là người của Hồ Li, đương nhiên biết Hồ Li đang tìm cô, nhưng lại tỉnh bơ kiếm Lan Chỉ Thủy và Mai Vận Chi tới để chuốc say cô, sau đó dùng chiêu lập lờ đánh lận con đen để Hồ Li thay thế hai gã tiểu quan kia, rồi gạo nấu thành cơm với cô!
Dù Khổng Tử Viết biết mình là người bị đùa giỡn, nhưng cô vẫn không thể nào hùng hồn đứng trước mặt Hồ Li rồi mắng gã vô sỉ, đê tiện, hạ lưu, dám nhân lúc cô say rượu mà cưỡng ép cô điên loan đảo phượng với gã!
Cô xin thề, từ nay về sau cô không dám đi chơi thanh lâu kĩ viện nữa! Sao cô lại có thể ngã hai vào hai cái hố ở cùng một chỗ cơ chứ? Cái hố đầu tiên là Vệ Đông Li, cái hố thứ hai là Hồ Li, cả hai cái đều làm cô mặt mũi bầm dập!
Ôi…có oan hay không cơ chứ? Cô định tới “Tây Sở Các” để tầm hoan mua vui, kết quả thì sao….lại bị người ta “làm” chứ! Con mẹ nó vui thật!
Thôi được rồi, cô không nói gì mà đã đi, rồi lại tầm hoan mua vui. Cô là kẻ có tội, cô đáng đời, cô không thể chất vấn Hồ Li, cô tự câm được chưa nào?!
Khổng Tử Viết khẽ than mọt tiếng, cười gượng với A Hương tỷ: “A Hương tỷ, tỷ đừng đùa ta nữa!”
A Hương tỷ đỏ mặt, cụp mắt xuống rồi nói nhỏ nhẹ: “Tử Viết muội tử, xin lỗi.” rồi lại ám chỉ nhìn Hồ Li một cái, “Tình cảm của chủ tử chúng ta dành cho Tử Viết muội tử là chân thật, là một tình lang hiếm có trên đời này, muội tử phải trân trọng nhé?”
Hồ Li hừ lạnh một tiếng, xoay người ngồi lên ghế, cay nghiệt nói: “Kĩ nữ vô tình, tiểu quan vô tình! Trái tim ta màu đen, cũng không cầu xin người khác! Sau này ai còn dám nói tình cảm gì gì đó với ta nữa đều là đồ chó má! Cái gì là tình cảm chứ? Tình cảm chính là thứ hạ tiện bị người ta dẫm đạp dưới chân! Ai bỏ ra nhiều hơn thì người đó phải chịu tội!
Sau này tiểu gia ta sẽ làm một tiểu quan ở ‘Tây Sở Các’! Cho tiền thì là đại gia, không có tiền thì biến!”
A Hương tỷ nghĩ bụng: Chủ tử bắt đầu làm “người đàn ông chanh chua chửi bóng chửi gió” vì Tử Viết muội tử rồi. Chủ tử vừa mở miệng ra, đúng là không giống người thường.
Lan Chỉ Thủy và Mai Vận Chi đưa mắt nhìn nhau, người không giữ mình né ra một xó rồi tiếp tục xem kịch hay.
Bách Lí Lam đực ra đang cố nuốt những gì mình nghe thấy. Gỉa, tất cả đều là giả phải không?
Lần đầu tiên Khổng Tử Viết thấy Hồ Li khí thế như vậy, làm cô hơi sợ, khuyên không được, mà không khuyên cũng chẳng xong. Cô hít sâu một hơi rồi nhìn Hồ Li mặt mũi hầm hầm, cô đành nói một câu “xin lỗi” rồi quay người đi ra ngoài cửa.
Hồ Li thấy cô sắp đi, gã tức đến nỗi lật bàn rồi gào lên: “Khổng Tử Viết, nàng thử ra khỏi cánh cửa ấy xem! Ta…ta…nàng phải trả tiền đêm qua đã, không thì đừng có hòng ra khỏi đây! Không thì tiểu gia ta sẽ lột da nàng ra đấy!”
Khổng Tử Viết biết Hồ Li đang cố giữ mình lại, nhưng cô lại không muốn ở lại đây. Cô ghét bị người ta tính kế, ghét bị người ta coi như quân cờ mà sắp đặt. Hồ Li thích cô, cô biết, nhưng cô không thể nào thông cảm cho cách làm của gã.
Khổng Tử Viết quay lại, móc hết tiền trong người ra đặt lên bàn trước mặt Hồ Li, sau đó xoay người đi tiếp.
Hồ Li chế nhạo: “Nàng đứng lại cho ta! Nàng tưởng chút tiền cỏn con này mà đủ cho một đêm ta bị nàng giày vò hả?”
Khổng Tử Viết không thể nhịn được nữa, cô quay đầu lại quát lên: “Hồ Li! Ngươi coi mình là xử nam hay sao?! Còn không biết ngượng mà đòi tiền khai bao?!”
Hồ Li đập bàn, đứng dậy, há mồm hét còn to gấp mười lần Khổng Tử Viết: “Đúng! Ta là xử nam đấy! Nàng đừng có hòng vỗ mông bỏ chạy! Cho nàng hay, nàng phải bỏ đủ vàng ra cho tới khi ta thỏa mãn mới thôi! Không thì nàng đừng có mơ ra khỏi nơi này!”
Khổng Tử Viết giật cả mình vì khí thế của Hồ Li, mãi mới sực tỉnh lại, khóe miệng giật giật, cô nhịn cười nói: “Ngươi…ngươi muốn bao nhiêu vàng đây?”
Hồ Li dựng ngón giữa lên hình như muốn nói một con số chính xác, nhưng cuối cùng chỉ hừ mũi, hò hét: “Ta nói rồi, thật nhiều vàng cho tới khi ta vừa lòng mới thôi! Nàng không hiểu hay sao?!”
Khổng Tử Viết nhìn mặt trời ngoài cửa, cô mệt mỏi nói: “Hồ Li, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Trước ta không nói gì đã bỏ đi là lỗi của ta. Chuyện đêm qua là lỗi của ai đây? Hồ Li ngươi tốt với ta, ta biết chứ. Dù đêm ta ngươi tính kế ta, thì ta cũng không muốn so đo với ngươi. Nhưng chúng ta không chung đường. Ta ghét những lừa gạt tính toán giữa người với người. Kiếp này ta không muốn yêu ai nữa, chỉ muốn làm bạn cùng thú hoang trong núi thôi. Thế giới của ta không thích hợp với ngươi, mà thế giới của ngươi ta cũng không muốn dung nhập.” Nói xong Khổng Tử Viết bước chân ra khỏi cửa.
Trong đại sảnh chợt vang lên tiếng người gào thét.
A Hương tỷ gào lên the thé: “Chủ tử chủ tử, đừng có nuốt bạc! Chủ tử, đừng…tháo đai lưng, xà nhà cao lắm, không vắt lên treo cổ được đâu. Chủ tử chủ tử, bình tĩnh lại đã, đừng…đừng khóc mà…”
Khổng Tử Viết khựng lại, nhưng vẫn đi tiếp.
Hồ Li thấy Khổng Tử Viết quyết tâm như thế, gã hận nghiến răng, một mạch đuổi theo cô, dang hai tay ra chặn đường Khổng Tử Viết. Gã không nói gì mà cứ trợn mắt nhìn cô như thế!
Khổng Tử Viết bất lực hỏi: “Hồ Li, cuối cùng thì ngươi muốn thế nào?”
Hồ Li nghiến răng nói: “Khổng Tử Viết, ta cho nàng hay! Ta không muốn thấy nàng, cũng chưa bao giờ thích nàng cả! Chuyện đêm qua ta coi như chưa từng có! Nàng cũng đừng nhớ làm gì!”
Khổng Tử Viết gật gù, “Ừ, biết rồi.”
Hồ Li hất cằm rồi nói tiếp: “Giờ ta chính là Phi Sắc từng được nàng cứu mạng!”
Khổng Tử Viết nhướn mày, hỏi: “Thì sao?”
Hồ Li hung dữ đáp: “Chẳng sao cả! Giờ ta muốn báo ân! Sau này ta sẽ ở cạnh nàng làm sai vặt cho tới khi bị dã thú ăn thịt thì thôi!”
Lần này thì Khổng Tử Viết hiểu ý Hồ Li rồi. Coi bộ gã đã quyết bám theo mình rồi.
Khổng Tử Viết biết không lay chuyển được gã, bèn nheo mắt cười nói: “Được. Trước đó không lâu ta vừa nhận một con Tiểu Ban Điểm làm tọa kị, sau này ngươi sẽ có trách nhiệm chăm sóc nó.”
Khóe môi gã lập tức nhếch lên, nhưng lại bị gã cố kìm nén, làm bộ “ta không quan tâm”, gã đáp một tiếng rồi ngẫm nghĩ lại bổ sung thêm một câu, “Yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
Thế nhưng lúc Khổng Tử Viết chính thức giới thiệu Tiểu Ban Điểm cho Hồ Li, Hồ Li mới biết hóa ra Tiểu Ban Điểm không phải một con ngựa lốm đốm đáng yêu, mà là một con hổ Ban Lan hết sức hung hãn!
Nước mắt Hồ Li lại chảy ròng ròng.
Từ đó về sau, Hồ Li luôn tự nhủ thế này: Không phải ta muốn khóc đâu, mà là cuộc đời ép ta phải khóc!
Từ ngày Hồ Li xung phong làm chân sai vặt cho Khổng Tử Viết, Khổng Tử Viết liền trở thành trùm trong “Tây Sở Các”! Cô độc chiếm một góc hậu viện để “nuôi hoa trồng cỏ”.
Khụ…đừng có hiểu lầm, đừng tưởng Khổng Tử Viết đổi tính, tay cầm cuốc chim mà trồng hoa cỏ. “Hoa” này không phải hoa kia, “cỏ” này cũng chẳng phải cỏ kia đâu, vẫn chỉ mĩ nữ và mĩ nam thôi.
Ngày nào cô cũng nằm trên xích đu, nghe Mai Vận Chi thổi tiêu, Lan Chỉ Thủy hát, nhìn đám vũ cơ nhảy múa, cuộc đời như cá gặp nước.
Khổng Tử Viết bảo Hồ Li là tên sai vặt, phải đứng ở cửa chờ nghe lệnh hầu hạ. Hồ Li liền đứng ở cửa, lén lút dòm ngó động tĩnh trong phòng. Hễ thấy Lan Chỉ Thủy đấm chân cho Khổng Tử Viết, Mai Vận Chi rót trà cho cô, gã liền trợn trừng mắt nhìn họ, gặm khung cửa bằng răng, quăng đế giày đánh người hầu, lấy móng tay cạy ván cửa! Những âm thanh ấy quả thực khủng bố đến cực điểm!
Còn Bách Lí Lam, y lại đứng từ xa nhìn Khổng Tử Viết rồi khe khẽ thở dài.
Mặt trời từ đông sang tây, Bách Lí Lam đã thở dài ba trăm tám mươi mốt lần mà vẫn không thấy Khổng Tử Viết bớt phóng túng. Y không thể nhịn được nữa bèn đi vào phòng cô, đuổi hết đám mĩ nam mĩ nữ xung quanh cô đi, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô, trịnh trọng mà nói: “Tử Viết, nàng không thể cứ…cứ chán nản mãi thế này được!”
Khổng Tử Viết nhếch mép cười, cô biết thực ra Bách Lí Lam muốn nói là “nàng không thể cứ phóng túng mãi thế này được!”, nhưng cho dù là “chán nản” hay “phóng túng” đều không thích hợp với cô.
Khổng Tử Viết đứng dậy, chân trần tới bên bàn, cô rót cho Bách Lí Lam một chén trà, “Ta không nghĩ nghe hát, xem múa là chán nản đâu. Mà ta còn thấy mình đang thúc đẩy tăng trưởng kinh tế, ủng hộ sự nghiệp nghệ thuật đấy chứ. Nếu ngươi không nghĩ thế thì ngươi có thể cho ta hay, sao ngươi cứ ở đây mãi chán nản giống ta thế?”
Bách Lí Lam bị cô hỏi liền nghẹn họng luôn.
Mãi sau y run run hàng mi, chua xót nói: “Tử Viết, ta biết nàng là một người con gái không giống người thường. Cũng biết rằng lúc nàng cần được giúp, ta không nên nghi ngờ nàng có ý đồ bất chính mà ta lại khoanh tay đứng nhìn.” Y nắm lấy bàn tay cô, nghiêm túc chân thành nói: “Tử Viết, chuyện phụ hoàng gả nàng cho Tiểu Bảo, ta đã nghĩ ra cách giải quyết rồi, chắc chắn sẽ trả tự do lại cho nàng! Tử Viết, nàng đừng trốn tránh ta, cũng đừng ở đây nữa, cùng ta rời khỏi đây đi, ta sẽ chăm sóc nàng…”
Khổng Tử Viết rút tay về, ngồi trên xích đu, uể oải ngáp một cái rồi chế nhạo: “Chậc chậc…ngươi tưởng mình là ai hả? Dựa vào cái gì mà đòi dạy dỗ ta? Bách Lí Lam, ta nói thật lòng cho ngươi hay, con người ta ấy à, “không đàn ông không vui”, đợi ta chơi chán ở đây rồi sẽ tới chơi chỗ khác.”
Bách Lí Lam nghe câu này, mặt y trắng bệch, run run nói: “Tử Viết, sao…sao nàng lại ra nông nỗi này?”
Khổng Tử Viết cười khẩy nói: “Người phụ nữ không có tình yêu, ngươi còn trông mong ta như thế nào đây? Chẳng lẽ còn muốn ta chân thành nữa hay sao? Sau đó lúc bị tổn thương còn phải tiếp tục ca ngợi tình yêu tươi đẹp ư? Bách Lí Lam, ngươi đi đi, chúng ta không cùng đường đâu.” Chẳng đợi y nói tiếp, Khổng Tử Viết đã sốt ruột chau mày, gào ra ngoài cửa, “Hồ Li, tiễn khách!”
Hồ Li thò đầu vào, cân nhắc từ rồi nói: “Tử Viết, ta thấy Bách Lí Lam nói…”
Khổng Tử Viết không vui nheo mắt lại, lạnh lùng quát: “Tiểu Ban Điểm, tiễn khách!”
Một tiếng hổ gầm vang lên. Tiểu Ban Điểm rảo bước tới ép Bách Lí Lam phải lui ra ngoài cửa.
Còn Hồ Li thì sao, gã đã biến mất dạng đầu tiên rồi. Khổng Tử Viết đưa mắt nhìn quanh căn phòng đã vắng vẻ, cô đưa tay gọi Tiểu Ban Điểm về, xoa xoa đầu nó, ôm cổ nó rồi mệt mỏi nhắm mắt lại.
Từ miệng Hồ Li cô được biết từ lúc cô không nói gì mà bỏ đi, ai cũng rơi vào trạng thái điên cuồng trước nay chưa từng có. Bách Lí Phượng mặc kệ cái chân, chạy tới đánh cho Vệ Đông Li một trận! Vệ Đông Li bị gãy hai cái xương sườn và một cánh tay, nhưng kì lạ là hắn không hề đánh trả! Một ngày sau, Tiêu Doãn vì làm việc không có hiệu quả mà đã bị Vệ Đông Li ngũ mã phanh thây! Tiêu Doãn chết cực kì thê thảm khiến lòng người sợ hãi.
Tiếp sau đó, Khổng Tử Viết bản sao kia liền biến mất. Hồng Đế trách Hồ Li làm ăn chẳng ra sao, phạt ba năm bổng lộc của gã. Bách Lí Lam bắt đầu ngầm nắm quyền, từng bước tới gần hoàng vị.
Trước mắt Cừ Đế lại phái một vị “Hãn Vực Đại tướng quân” đi khai quật “Long huyệt bảo tàng”.
Quân đội của “Hãn Vực Đại tướng quân” đang tiến thẳng vào “ Qủy Vực sa mạc”, cảnh tượng hoàng tráng vô cùng.
Thế nhưng Hồ Li lại nói, tất cả chẳng qua chỉ là thủ đoạn che mắt của “Hãn Vực Đại tướng quân” kia! Đại quân tiến vào vào “Qủy Vực sa mạc” là thật, tìm báu vật là giả!
Hành động này của “Hãn Vực Đại tướng quân” chẳng qua muốn dụ địch vào, để hai nước Hồng Duệ tưởng rằng “Long huyệt bảo tàng” đang ở trong “Qủy Vực sa mạc”. Nếu hai nước Hồng Duệ trúng kế rồi phái binh tiến vào “Qủy Vực sa mạc” để tranh cướp bảo vật, sẽ lập tức trúng mai phục của quân đội Cừ Quốc, cũng sẽ mất phương hướng trong sa mạc rồi bị chôn sống trong cát bụi kia!
Mà quân đội đi tìm bảo vật của Cừ Quốc lúc này hẳn đã lẻn vào trong “Long huyệt bảo tàng”, muốn thần không biết quỷ không hay đào bảo vật lên rồi mang về Cừ Quốc.
Theo những đầu mối chắc chắn mà Hồ Li đã suy luận thì “Long huyệt bảo tàng” hẳn vẫn ở trong Cừ Quốc. Nên cho dù quân đội tìm bảo vật của Cừ Quốc có đi thế nào thì cuối cùng vẫn sẽ tới biên giới giữa hai nước, sau đó vượt qua nơi này tiến vào Cừ Quốc để đào “Long huyệt bảo tàng” lên!
Còn Bách Lí Lam, chẳng những y đã biết được thân phận quốc sư của Hồ Li, còn bị Hồng Đế đẩy cho trọng trách, lệnh cho y phải dùng bất cứ giá nào cũng phải đoạt được “Long huyệt bảo tàng”!
Hồng Đế sợ sau khi Bách Lí Lam có được “Long huyệt bảo tàng”, y sẽ nổi lòng nuốt trọn bảo tàng nên đã giở chiêu bài tình thân, đón Tiểu Bảo vào trong hoàng cung để tiện “chăm sóc”.
Còn sao Hồ Li lại tới đây, là vì trong mắt Hồng Đế, Hồ Li là một vị quốc sư có thể bốc quẻ xem bói, nên đương nhiên Hồng Đế phải phái gã tới cùng đi với Bách Lí Lam để giúp y hoàn thành nhiệm vụ.
Đáng lẽ, một cơ hội lập công tốt như thế, Hoàng hậu nương nương nhất định phải tranh thủ về cho Bách Lí Huyền. Nhưng Bách Lí Huyền bị nhiễm bệnh lậu, cả ngày nằm trên giường, hắn đã rất lâu chưa ra khỏi phủ rồi.
Những mối quan hệ phức tạp đan xen, sự tín nhiệm đầy nguy cơ, những âm mưu đấu đá tranh giành, còn có câu đố chưa tới phút cuối cùng thì mãi mãi không thể nào giải đáp được…nhưng điều đó đều là những chuyện Khổng Tử Viết sợ còn tránh không kịp.
Cô không muốn bị cuốn vào trong vòng hỗn loạn này, nhưng cô lại có một dự cảm rất mạnh biết mình không thể nào tránh được! Vì…cô muốn tìm được khối hồn phách kia của Ân Tà Ma Quân!
Khổng Tử Viết không cam lòng bị người ta sắp đặt, càng không muốn yếu thế trước vận mệnh!
Cô chọc tức Bách Lí Lam để y bỏ đi là vì không muốn hai người có quá nhiều tình cảm lằng nhằng. Nếu có một ngày xung đột, cô sẽ không nương tay đâu. Tương tự, cô cũng không hi vọng Bách Lí Lam nhẹ tay đắn đo quá nhiều.
Khổng Tử Viết buộc phải thừa nhận rằng cô đã từng động lòng với Bách Lí Lam. Song sự động lòng ấy chỉ trong chốc lát, chẳng qua nổi sự mài mòn của năm tháng. Nếu trong khoảnh khắc cô động lòng ấy, Bách Lí Lam có thể nắm chặt tay cô, cho cô một vĩnh hằng có thể chạm tới thì lúc này sao lại có chuyện dây dưa tình cảm thế này?
Nếu cô chọn Bách Lí Lam ngay từ đầu thì có lẽ trong cuộc đời tầm thường này cô sẽ tìm thấy niềm vui giản đơn. Vui vẻ vì một ánh mắt dịu dàng, ngượng ngùng vì một nhành hoa cài trên mái tóc, nhưng Khổng Tử Viết không còn là một cô gái bé nhỏ khao khát tình yêu mà không dám yêu nữa rồi. Cô là một tay già đời trưởng thành trong những cuộc đấu đá tranh giành. Nên một Bách Lí Lam tao nhã vô song không thể là chén trà trong tay cô được.
Cho dù như thế, Khổng Tử Viết vẫn coi Bách Lí Lam là bạn bè, cô không muốn làm y phải buồn phải đau lòng. Nên cô xa lánh y, thậm chí còn giễu cợt y. Chỉ có kẻ từng trải qua mật ngọt chết ruồi mới hiểu được đôi khi, sự lạnh lùng xa cách còn tốt hơn sự nhiệt tình giả tạo.
Lúc này Khổng Tử Viết đã nghĩ rất nhiều, lại như chẳng nghĩ gì cả.
Cô ôm cổ Tiểu Ban Điểm, thì thào bên tai nó: “Tiểu Ban Điểm, ngươi có biết hay không, ta rất tham sống sợ chết? Ngươi có biết chỉ có tìm được khối hồn phách kia của Ân Tà Ma Quân ta mới có thể nhảy ra khỏi vòng luân hồi chết tiệt kia!”
Hồ Li quay lại liền nghe thấy Khổng Tử Viết nói thế, gã thầm cả kinh. Dù gã không hiểu sao Khổng Tử Viết lại muốn nhảy ra khỏi luân hồi, nhưng có thể hiểu được từ trong ngữ khí của cô, đối với cô mà nói, khối hồn phách kia của Ân Tà Ma Quân rất quan trọng, hình như…có thể thay đổi vận mệnh của cô.
Khổng Tử Viết từng nói với gã về thân thế kì lạ của cô, nhưng lúc nào Hồ Li cũng nghĩ Khổng Tử Viết chưa nói hết bí mật ra. Ít nhất trong vấn đề sống chết luân hồi này, cô vẫn chưa thẳng thắn bộc lộ.
Thế nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Hồ Li cũng đã hạ quyết tâm nhất định phải giúp Khổng Tử Viết có được “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” và “Tinh Hạch Tử”, sau đó tìm được khối hồn phách kia của Ân Tà Ma Quân để hoàn thành nguyện vọng của Khổng Tử Viết!
Ngoài cửa, Hồ Li lặng lẽ xoay người bỏ đi, bắt đầu chuẩn bị đoạt bảo vật.
Trong phòng, Khổng Tử Viết vò đầu Tiểu Ban Điểm, đùa vui ầm ĩ với nó.
Tiểu Ban Điểm vung móng lên lột áo của Khổng Tử Viết ra.
Khổng Tử Viết che ngực, giơ chân đá văng Tiểu Ban Điểm, cười mắng: “Con súc sinh này! Dám cào rách quần áo của ta!”
Tiểu Ban Điểm không khuất phục lại bò lên, giơ móng xé rách váy của Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết biết Tiểu Ban Điểm muốn cô biến thành bạch hổ để chơi cùng nó, thế là cô ra tay tụt váy xuống, biến thành bạch hổ, rồi nhào vào Tiểu Ban Điểm đang ngoe nguẩy đuôi!
Hai con hổ chơi đuổi bắt trong phòng, làm vỡ không ít đồ bằng ngọc và bình hoa.
Trời tối dần, Hồ Li mang cơm tới liền trông thấy Tiểu Ban Điểm đang thè lưỡi ra liếm láp cổ Khổng Tử Viết, cử chỉ thân mật tự nhiên, Hồ Li nổi cơn tam bành, một ngọn lửa ghen tị bốc lên trong lòng gã. Gã cũng mặc kệ cả nỗi sợ, hùng hổ chạy tới bên Khổng Tử Viết, ôm lấy cái đầu hổ của cô, nhét vào lòng, vừa lau nước dãi trên cổ cô vừa hung dữ lườm Tiểu Ban Điểm, cảnh cáo nó bằng ánh mắt rằng không cho nó liếm cổ Khổng Tử Viết nữa! Bằng không lột da, xử chết!
Tiểu Ban Điểm nheo mắt lại, vung móng lên định đập nát mặt Hồ Li!
Khổng Tử Viết lập tức gầm lên: “Dừng móng! Không phải đã bảo ngươi không được làm người khác bị thương rồi sao!”
Tiểu Ban Điểm tức hồng hộc, nó rụt móng lại, đứng dậy xoay mông lại với Hồ Li để thể hiện sự khinh thường của mình.
Khổng Tử Viết cúi đầu bật cười, cạy nắp cặp lồng cơm Hồ Li xách tới, ngậm một cái đùi bò chuyên chuẩn bị cho Tiểu Ban Điểm, đích thân mang tới trước mặt nó.
Tiểu Ban Điểm kiêu căng hất cằm lên, không chịu ăn thức ăn Hồ Li mang tới.
Khổng Tử Viết dụi đầu vào cổ nó, nó lập tức mềm nhũn, há mồm ra tha cái đùi bò Khổng Tử Viết ngậm trong mồm rồi ăn ngấu nghiến.
Hồ Li thấy Tiểu Ban Điểm bắt đầu ăn cái đùi bò, trong mắt gã xẹt qua một nụ cười bỉ ổi, gã nghĩ bụng: Ai bảo ngươi lúc nào cũng tranh Tử Viết với ta cơ! Lần này không cho ngươi tiêu chảy chết thì coi như ta chưa mạnh tay!
Tâm trạng Hồ Li vui vẻ, dang rộng hai tay lao vào người Khổng Tử Viết.
Tiểu Ban Điểm đang ăn nhưng vẫn lặng lẽ để ý mọi cử động của Hồ Li. Lúc này thấy Hồ Li nhào vào Khổng Tử Viết, nó lập tức dựng đuôi lên giật gã mạnh một cái!
Hồ Li ngã xuống đất rầm một cái, gã ôm chỗ kín la hét thảm thiết.
Khổng Tử Viết nghĩ bụng chết cha, vội biến thân thành người, đưa tay kiểm tra chỗ kín của Hồ Li.
Hồ Li nằm trên đất, miệng còn rên rỉ “đau”, đôi mắt lại dán chặt vào cơ thể mĩ miều của Khổng Tử Viết, không dời đi nửa tấc.
Khổng Tử Viết thấy gã cứ nhìn cơ thể mình chằm chằm, cô tức quá đập đầu gã, “Còn nhìn à! Đợi đấy, ta đi kiếm đại phu cho ngươi!” Cô nhanh nhẹn mặc một bộ áo váy khác vào rồi ba chân bốn cẳng chạy ra tiền viện.
Hồ Li vốn định kéo Khổng Tử Viết lại, nhưng gã vừa đưa tay ra thì Tiểu Ban Điểm đã lập tức tiến lên gầm gừ, không cho gã lại gần Khổng Tử Viết một phân nào.
Hồ Li run rẩy rụt tay lại, vừa mong ngóng Khổng Tử Viết mau quay lại, vừa mong thuốc của Tiểu Ban Điểm nhanh phát huy tác dụng.
Sự thật là…Hồ Li đã đợi được thuốc của Tiểu Ban Điểm phát huy tác dụng, nhưng…không thể đợi được Khổng Tử Viết quay về.
Nếu tình yêu chỉ là thương tổn, vậy cô thà không yêu nữa!
Khi hai con hổ đi tới biên giới giữa hai nước Cừ Quốc và Hồng Quốc thì trời đã tối. Ăn xong bữa tối, Khổng Tử Viết bảo Tiểu Ban Điểm bò lên cây ngủ trước, còn cô thì mặc nữ trang, đội mũ sa che mặt, cầm ngân lượng cướp được rồi đi vào trong thành.
Từ lúc cô phát hiện ra toàn quốc khắp nơi đều dán chân dung tìm cô, cô liền không tùy tiện vào thành nữa. Nhưng hôm nay là một ngày đáng để kỉ niệm. Kiếp trước mỗi lần tới ngày này, cha cô đều nấu một bát mì trường thọ cho cô để mừng sinh nhật. Hôm nay cô muốn tìm một chỗ để ăn mì trường thọ, sau đó kiếm một người đàn ông vừa ý để ở cùng mình, có lẽ chỉ là nói chuyện phiếm, có lẽ…sẽ làm một số chuyện không tiện nói ra.
Người phụ nữ không còn khái niệm tình yêu cũng sẽ không còn khái niệm trinh tiết đời thường nữa.
Chỉ cần cô muốn thì cô sẽ dám làm!
Đi mãi rồi lại chọn lựa, cuối cùng Khổng Tử Viết dừng lại ở “Tây Sở Các” trông có vẻ xa hoa nhất, cô bước chân qua bậc cửa rồi vào thẳng trong quán.
Trong quán đầy tiểu quan đứng đó, cô giống như một khách làng chơi thực thụ, mỉm cười ôm eo mĩ nam rồi véo một cái, làm mĩ nam cười không ngớt cứ kêu “oan gia”. Khổng Tử Viết mỉm cười rồi thưởng một thỏi bạc.
Tú bà trong “Tây Sở Các” thấy Khổng Tử Viết cử chỉ phóng đãng, ra tay hào phóng, mụ liền tưởng cô là tay già đời làng chơi, bèn đứng dậy đón tiếp cô.
Khổng Tử Viết nhìn mụ tú bà thấy hơi quen mặt, cô nghĩ một chốc rồi mỉm cười móc hai tờ ngân phiếu đưa cho mụ, khách sáo nói: “Làm phiền ma ma tìm cho một nhã gian, sau đó gọi người tới hầu hạ.”
Mụ tú bà cúi đầu nhìn số tiền trên tờ ngân phiếu, mụ lập tức cười không thấy mắt mũi đâu, nói ngay: “Cô nương ra tay mạnh bạo thế này, ma ma ta nhất định sẽ kiếm cho cô nương hai báu vật!”
Khổng Tử Viết gật đầu, cùng mụ tú bà lên lầu đi vào một căn nhã gian trang trí tinh tế.
Mụ tú bà lui ra, một người hầu nhanh nhẹn lập tức bày rượu và đồ nguội lên, sau đó ngoan ngoãn lui ra cửa, hình như chẳng hề tò mò về gương mặt sau mũ sa của Khổng Tử Viết chút nào. Coi đi, đây mới chính là tinh thần chuyên nghiệp đấy!
Khổng Tử Viết vừa lòng gật đầu, tiện tay móc một thỏi bạc ra ném cho người hầu kia.
Có lẽ vì cô ra tay mạnh quá nên ném thỏi bạc ra đã đả tên người hầu kia lùi hai bước rồi tông thẳng vào một người khác nữa!
Tên người hầu nhịn đau, vội cúi đầu xin lỗi.
Người bị tông kia nói một tiếng “không sao” rồi lại đi tiếp.
Chỉ nhìn một cái, Khổng Tử Viết liền nhận ra người ấy chính là…Bách Lí Lam!
Y, sao y lại xuất hiện ở đây?
Nhìn dáng vẻ văn nhã của Bách Lí Lam thì không giống người ra vào kĩ viện. Nhưng đàn ông thế nào mới giống kẻ hay ra vào kĩ viện đây?
Khổng Tử Viết lắc đầu cười, vứt ngay câu hỏi không thể có được đáp án kia đi, cô cầm một chén rượu đưa vào trong mũ sa rồi ngửa cổ uống cạn.
Lúc này, mụ tú bà đã dẫn hai tiểu quan tới.
Hai gã tiểu quan kia quả nhiên rất nhiệt tình, lập tức tấn công trái phải, dựa vào người Khổng Tử Viết rồi khiêu khích, ước gì có thể lột sạch quần áo Khổng Tử Viết rồi thể hiện công phu của mình ngay lập tức!
Khổng Tử Viết nắm chặt tay hai gã tiểu quan, cười gượng nói với mụ tú bà: “Ma ma à, bà có thể đổi hai người ngây thơ hơn được không? Hai vị này thái độ công tác rất nhiệt tình, nhưng lại làm ta sinh ảo giác rằng ta là kẻ bị chơi chứ không phải kẻ bỏ tiền ra chơi!”
Mụ tú bà đực mặt ra, rồi lập tức nháy mắt ra hiệu cho hai gã tiểu quan bảo hai người rời đi, sau đó mụ mới ướm hỏi: “Giọng nói của cô nương rất giống một người bạn của ta.”
Khổng Tử Viết bỏ cái mũ sa xuống, cười nói: “A Hương tỷ, lâu rồi không gặp.”
Hóa ra mụ tú bà của “Tây Sở Các” này chính là A Hương tỷ từng tặng “Tung yêu cầm” cho Khổng Tử Viết!
Ha ha…đời người chỗ nào không gặp lại nhau chứ?!
A Hương tỷ gặp lại Khổng Tử Viết, lòng mừng rỡ vô cùng. Uống vài chén rồi hai người ba hoa chuyện trò đủ thứ chuyện trên đời, càng nói càng ăn ý, chỉ hận gặp nhau quá muộn màng!
A Hương tỷ khen Khổng Tử Viết là một cô gái thẳng tính!
Khổng Tử Viết khen A Hương tỷ là một người đàn bà có sự nghiệp!
Lại uống vài chén, A Hương tỷ đứng dậy rồi cười mờ ám với Khổng Tử Viết, sau đó lắc mông đi luôn.
Chẳng bao lâu sau, A Hương tỷ lại dẫn hai gã tiểu quan mới đi vào phòng Khổng Tử Viết.
Một gã tiểu quan vận y bào màu hồng, cười ngượng ngùng trông giống một đóa hoa sen e thẹn.
Gã tiểu quan còn lại thì vận y bào màu xanh. Ngũ quan gã khôi ngô hơn người, ánh mắt hờ hững, khí chất như một đóa hoa mai trong tuyết lạnh, trông gã vẫn có thể xem là một mĩ nam có cá tính!
Lần đầu nhìn thấy Khổng Tử Viết, hai người đó đều ngẩn ngơ, dù thế nào cũng không ngờ được trên đời này còn có một trang tuyệt sắc không giống người thường thế này!
Khổng Tử Viết uể oải ngả người trên đệm, mái tóc xoăn trắng bạc xõa tung sau lưng như một thác nước màu bạc đổ xuống.
Nốt chu sa đỏ tươi ở giữa trán làm tôn lên làn da trắng nõn của cô. Sống mũi thẳng tắp, vừa nhìn đã biết cô là một người bướng bỉnh cứng đầu. Làn môi mềm mại đầy đặn, khóe môi còn sót lại ý cười ngả ngớn như một cọng lông vũ chọc ngoáy vào lòng người. Áo váy cô không chỉnh tề, cổ áo còn hơi mở ra lộ ra xương quai xanh gợi cảm, cùng với bờ vai nhẵn nhụi trắng mịn.
Một cô gái thế này hình như trời sinh nên phải đứng ở chỗ cao nhìn xuống!
Chẳng gì có thể khiến cô dừng chân, chẳng gì có thể đáng để cô quyến luyến, chẳng gì có thể ở lại trong tim cô!
Gã áo hồng đỏ mặt khi Khổng Tử Viết quan sát, gã áo xanh thì bĩu môi lúc cô nhìn chăm chú.
A Hương tỷ thấy thế, bèn cười ha ha, nói với Khổng Tử Viết: “Tử Viết, vì muội mà tỷ tỷ đưa hẳn vốn gốc ra đấy! Hai người này là đầu bài trong ‘Tây Sở Các’. Muội à, đừng có phụ tấm lòng của tỷ tỷ ta, hãy thoải mái hưởng thụ đi.
Người mặc áo hồng tên là Lan Chỉ Thủy, còn người mặc áo xanh tên là Mai Vận Chi. Đêm nay hai người này là của muội đấy! Nếu muội thích thì sau này cứ ở chỗ tỷ tỷ, các công tử trong lầu tùy cho muội sai khiến! À, có công tử thân thế trong sạch thì tỷ tỷ sẽ tặng muội để muội nếm thử trước nhé!” Nói xong A Hương tỷ rất biết điều liền ra khỏi nhã gian, lại còn đóng cửa lại nữa.
Khổng Tử Viết chẳng ngờ A Hương tỷ lại “thơm thảo” đến thế, một lúc đưa tới hai đầu bài để cho cô qua đêm, thật là…thật là làm cô thấy hơi sợ khi được chiều!
Hai gã tiểu quan thấy A Hương tỷ đi rồi, thế là chia nhau ngồi trái phải Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết nhìn Lan Chỉ Thủy ngồi bên tay trái mình một cái, trong nháy mắt liền thấy như xuân về hoa nở. Liếc Mai Vận Chi bên tay phải mình một cái thì cũng trông thấy hoa, nhưng là…mai nở ngày đông. Lạnh quá!
Lan Chỉ Thủy mặt như hoa đào, sóng mắt long lanh, nhẹ nhàng rót rượu cho Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết hỏi: “Biết hát không?”
Lan Chỉ Thủy gật đầu đáp: “Sơ sơ, cô nương…muốn nghe gì?”
Khổng Tử Viết ngẫm nghĩ rồi nói: “Tùy ngươi. Chỉ cần đừng để ta nghe rồi muốn khóc là được.”
Lan Chỉ Thủy phì cười, liếc mắt đưa tình nhìn cô một cái rồi nói: “Cô nương hơn người. Chỉ Thủy phải xấu hổ rồi.”
Khổng Tử Viết lại quay qua hỏi Mai Vận Chi, “Ngươi biết múa không?”
Mai Vận Chi cụp mắt, thờ ơ đáp: “Không.”
Khổng Tử Viết lại hỏi: “Hát?”
Mai Vận Chi lắc đầu, “Cũng không.”
Khổng Tử Viết ngửa cổ uống cạn chén rượu, cười than vãn: “Ôi…coi bộ chỉ cần có vẻ ngoài coi được là kiếm cơm được rồi.”
Mai Vận Chi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô, “Ta biết thổi tiêu.”
Khổng Tử Viết ngẩn ra rồi vỗ tay cười nói: “Được được, ngươi thổi tiêu, Chỉ Thủy hát!”
Tiếng tiêu vang lên, tiếng ca cũng cất lên, Khổng Tử Viết nhắm mắt lại vừa uống rượu, vừa lắng nghe tiếng nhạc tiếng ca.
Cô không hiểu âm nhạc, nhưng lại thấy hai người này phối hợp rất ăn ý, thậm chí có thể nói là âm thanh của tự nhiên. Nhưng tiếng tiêu tiếng ca ấy lại không gạt đi nỗi buồn man mác trong lòng cô, hình như còn khơi ra nỗi cô đơn cô giấu kín trong lòng.
Một khúc kết thúc, hình như Khổng Tử Viết đang ngủ.
Mai Vận Chi và Lan Chỉ Thủy nhìn nhau một cái, không kìm được chau mày. Người phụ nữ này hình như chẳng coi hai người họ là cái thá gì cả!
Lan Chỉ Thủy đi tới chỗ Khổng Tử Viết, ngồi xổm cạnh cô rồi hỏi nhỏ nhẹ: “Cô nương, Chỉ Thủy hát không hay sao?”
Khổng Tử Viết mở mắt ra, cười nói: “Không phải ngươi hát không hay đâu.”
Mai Vận Chi lạnh lùng nói: “Vậy thì là tiếng tiêu của Vận Chi không lọt tai cô nương chẳng?”
Khổng Tử Viết nhướn mày cười, bất ngờ đứng dậy rồi nhảy lên mặt bàn, chống nạnh nói: “Các ngươi hát không hợp tâm trạng của ta. Bây giờ ta dạy các người một bài hát. Các ngươi mà hát hay thì ta sẽ rất vui!” Khổng Tử Viết mặc kệ hai người kia nghĩ thế nào, cô gân cổ lên bắt đầu hát “Chúc thọ ca”.
Cô vừa hát vừa khoa chân múa tay , “Chúc bạn phúc thọ ngang trời, chúc bạn sinh nhật vui vẻ, năm nào cũng có sinh nhật, năm nào cũng có ngày hôm nay, chúc mừng bạn, chúc mừng bạn…”
Mai Vận Chi gõ bát đũa, Lan Chỉ Thủy thì hát hò cũng Khổng Tử Viết. Khổng Tử Viết cười, rồi lại nhảy, uống rồi làm ầm ĩ cả lên, cuối cùng say bất tỉnh nhân sự trong bầu không khí vui vẻ.
Giá phải trả khi say rượu ngoài đầu đau như búa bổ ra, còn phải chịu trách nhiệm với một loạt vấn đề rượu vào loạn tính.
Khổng Tử Viết mở mắt ra liền nhìn thấy một đống quần áo vứt trên đất, cô còn có cảm giác không biết mình đang ở đâu nữa. Cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước khi say đêm qua, cô thấy mình vẫn nên nhắm mắt lại, tiếp tục giả ngủ cho tới khi người đàn ông nằm cạnh cô đi trước. Hay phải nói là cho tới khi hai người đàn ông nằm cạnh cô đi trước nhỉ?
Khổng Tử Viết đợi mãi vẫn không thấy hai người kia đi trước, cô mới bừng tỉnh ngộ, hóa ra cô mới là người phải đi trước! Suy cho cùng thì chỗ này cũng là phòng của người ta, mà cô…chỉ là một khách làng chơi thôi.
Nghĩ đến đây cô bèn ngồi dậy, xuống giường, vừa nhặt áo váy lên vừa nói với người đàn ông đằng sau: “Đêm qua rất tuyệt, cảm ơn…ngươi…các ngươi…” Người ngủ cùng cô đêm qua rốt cuộc là “ngươi” hay là “các ngươi”, Khổng Tử Viết cũng không rõ nữa?! Chẳng những thế, thậm chí cô còn không nhớ sau khi say đã có chuyện gì kia?
Nhưng những điều này không quan trọng nữa. Điều quan trọng là cô không biến thành bạch hổ sau khi say rượu rồi dọa chết ai cả. Điều quan trọng là đêm qua cô rất vui, không thể vì chuyện đêm qua mà hôm nay lại đấm ngực dậm chân được, điều quan trọng là, cô không quan tâm đêm qua đã có chuyện gì nên không cần phải giả tạo tự kiểm điểm làm gì sất. Cô đã dám tới đây uống rượu thì không sợ chuyện bất ngờ xảy ra!
Ha…cô đúng là một con bạch hổ kiêu hãnh.
Khổng Tử Viết vừa lồng chân vào váy thì kinh hoảng nhận ra tấm y bào dưới chân cô không phải màu hồng, cũng không phải màu xanh, mà là…màu chu sa cực kì mờ ám!
Đây không phải chuyện đùa rồi, Khổng Tử Viết cứng người tại trận, trơ mặt ra quay đầu lại nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, chẳng hay là…thần thánh phương nào?
Người đàn ông đó đã tỉnh từ lâu, lúc này đang quyến rũ nằm nghiêng trên giường. Gã thấy Khổng Tử Viết đang nhìn mình, gã ngáp một cái rồi chống người dậy, trần truồng xuống giường, hoàn toàn không để ý tới tình cảnh của mình lúc này.
Mái tóc gã xõa tung như một tấm lụa đen nhánh, đôi mắt hẹp dài vẫn còn đang ngái ngủ, gã từng bước đi tới chỗ Khổng Tử Viết đang ngây ra như phỗng, sau đó…khom lưng kéo tấm y bào màu chu sa bị Khổng Tử Viết dẫm dưới chân ra, rồi thong thả mặc vào người.
Động tác ấy, thần thái ấy hệt như bên cạnh không có người, coi Khổng Tử Viết như vô hình!
Khổng Tử Viết bị kích thích đến độ choáng váng cho tới khi gã đàn ông kia mở cửa đi ra ngoài, cô mới sực tỉnh lại, cô vươn cánh tay ra, há mồm muốn gọi người kia lại, nhưng…cuối cùng không phát ra tiếng nào.
Hồ Li…người đó là Hồ Li không thể nào giả được!
Khổng Tử Viết không biết tại sao Hồ Li lại có thể chạy lên giường cô được, nhưng hiển nhiên là người đàn ông đã cùng cô điên loan đảo phượng đêm qua đúng là Hồ Li!
Nhìn những dấu hôn trên người mình, rồi nhớ tới những vết cào trên người Hồ Li, ai còn dám mạnh mồm nói đêm qua bọn họ chỉ ôm nhau ngủ, giữa hai người vẫn là mối quan hệ nam nữ trong sáng chứ?
Ôi…lớn chuyện rồi!
Lúc đầu cô không từ mà biệt, nay lại chạy tới “Tây Sở Các” tìm vui, cho dù là cái nào cũng là tội không thể tha thứ! Nếu…nếu cô sớm ngoảnh đầu lại nhìn thì chắc chắn sẽ không thốt ra cái câu ngu ngốc kia… “Đêm qua rất tuyệt, cảm ơn…ngươi…các ngươi…”
Khốn kiếp!
Khổng Tử Viết vừa thầm chửi rủa, vừa mặc quần áo qua loa, sau đó xông ra ngoài phòng như một cơn lốc xoáy. Cô phải đi hỏi A Hương tỷ cho rõ ràng, rốt cuộc đêm qua là chuyện gì thế hả?! Giải thích cho cô được không vậy?
Lúc Khổng Tử Viết chạy xuống cầu thang liền đụng phải một người ở chỗ rẽ, cô liên tục nói “xin lỗi” rồi lại xách váy chạy tiếp.
Thế nhưng người kia lại tóm chặt lấy cổ tay cô, hân hoan gọi một tiếng “Tử Viết!”
Khổng Tử Viết sững sờ, thầm kêu chết cha, nhưng không thể không quay đầu lại, cô giả bộ cũng vui mừng gọi, “Bách Lí Lam!”
Bách Lí Lam rất kích động, y nắm chặt lấy cổ tay cô không buông, “Tử Viết, ta đã tìm nàng rất lâu rồi. Nàng…sao nàng lại tới đây thế?”
Khổng Tử Viết cười lúng túng, chuẩn bị kiếm một cái cớ để đối phó với câu hỏi của y, ai ngờ một giọng nói khác đã nói hộ đáp án cho cô: “Nàng ấy à? Nàng tới chơi tiểu quan đấy.”
Giọng nói ấy chẳng hề xa lạ với Khổng Tử Viết, thậm chí còn có thể nói là rất quen, chính là kẻ bên gối cô đêm qua---Hồ Li!
Hồ Li cười châm biếm, vừa mân mê cái tua màu vàng thắt bên hông, vừa rảo bước lên cầu thang tới trước mặt Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết rút cái tay bị Bách Lí Lam nắm lại, cô định rụt cổ chạy trốn, nhưng phía trước và phía sau đều đã bị Bách Lí Lam và Hồ Li chặn mất rồi. Cô quay đầu qua bên trái để tìm đường mới, ai ngờ lại nhìn thấy Lan Chỉ Thủy! Cô thầm khóc thét, lại quay qua bên phải, kết quả…trông thấy A Hương tỷ và Mai Vận Chi đang cùng đi tới.
Quỷ tha ma bắt, A Hương tỷ chào hỏi Bách Lí Lam xong còn nói thẳng với cô: “Tử Viết muội tử, đêm qua chơi có vui?”
Khổng Tử Viết mặt có dày đến mấy cũng phải đỏ ửng mặt mày. Cô nuốt nước bọt, làm bộ bình thản nói: “Cũng được.”
Rầm một tiếng! Hồ Li đấm vào lan can, u ám nghiến răng nói: “Cũng được?”
Khổng Tử Viết ngẩn ra, thử hỏi: “Ngươi…ngươi muốn nghe ‘rất tuyệt’ hay là ‘rất tệ’ hả?”
Hồ Li nghiến răng ken két, ước gì có thể lột da lóc xương cô ra để xem trái tim có màu gì ngay lập tức!
Trong bầu không khí quái đản ấy, A Hương bước lên tươi cười nói: “Tử Viết muội tử, không phải tỷ tỷ nói muội đâu, muội có thể có một đêm xuân với chủ tử thực là một chuyện tốt vô cùng, đáng ra phải nói là ‘rất tuyệt’ mới đúng chứ.”
Lúc này Khổng Tử Viết đã hiểu được thế nào là nhân quả.
A Hương tỷ là người của Hồ Li, đương nhiên biết Hồ Li đang tìm cô, nhưng lại tỉnh bơ kiếm Lan Chỉ Thủy và Mai Vận Chi tới để chuốc say cô, sau đó dùng chiêu lập lờ đánh lận con đen để Hồ Li thay thế hai gã tiểu quan kia, rồi gạo nấu thành cơm với cô!
Dù Khổng Tử Viết biết mình là người bị đùa giỡn, nhưng cô vẫn không thể nào hùng hồn đứng trước mặt Hồ Li rồi mắng gã vô sỉ, đê tiện, hạ lưu, dám nhân lúc cô say rượu mà cưỡng ép cô điên loan đảo phượng với gã!
Cô xin thề, từ nay về sau cô không dám đi chơi thanh lâu kĩ viện nữa! Sao cô lại có thể ngã hai vào hai cái hố ở cùng một chỗ cơ chứ? Cái hố đầu tiên là Vệ Đông Li, cái hố thứ hai là Hồ Li, cả hai cái đều làm cô mặt mũi bầm dập!
Ôi…có oan hay không cơ chứ? Cô định tới “Tây Sở Các” để tầm hoan mua vui, kết quả thì sao….lại bị người ta “làm” chứ! Con mẹ nó vui thật!
Thôi được rồi, cô không nói gì mà đã đi, rồi lại tầm hoan mua vui. Cô là kẻ có tội, cô đáng đời, cô không thể chất vấn Hồ Li, cô tự câm được chưa nào?!
Khổng Tử Viết khẽ than mọt tiếng, cười gượng với A Hương tỷ: “A Hương tỷ, tỷ đừng đùa ta nữa!”
A Hương tỷ đỏ mặt, cụp mắt xuống rồi nói nhỏ nhẹ: “Tử Viết muội tử, xin lỗi.” rồi lại ám chỉ nhìn Hồ Li một cái, “Tình cảm của chủ tử chúng ta dành cho Tử Viết muội tử là chân thật, là một tình lang hiếm có trên đời này, muội tử phải trân trọng nhé?”
Hồ Li hừ lạnh một tiếng, xoay người ngồi lên ghế, cay nghiệt nói: “Kĩ nữ vô tình, tiểu quan vô tình! Trái tim ta màu đen, cũng không cầu xin người khác! Sau này ai còn dám nói tình cảm gì gì đó với ta nữa đều là đồ chó má! Cái gì là tình cảm chứ? Tình cảm chính là thứ hạ tiện bị người ta dẫm đạp dưới chân! Ai bỏ ra nhiều hơn thì người đó phải chịu tội!
Sau này tiểu gia ta sẽ làm một tiểu quan ở ‘Tây Sở Các’! Cho tiền thì là đại gia, không có tiền thì biến!”
A Hương tỷ nghĩ bụng: Chủ tử bắt đầu làm “người đàn ông chanh chua chửi bóng chửi gió” vì Tử Viết muội tử rồi. Chủ tử vừa mở miệng ra, đúng là không giống người thường.
Lan Chỉ Thủy và Mai Vận Chi đưa mắt nhìn nhau, người không giữ mình né ra một xó rồi tiếp tục xem kịch hay.
Bách Lí Lam đực ra đang cố nuốt những gì mình nghe thấy. Gỉa, tất cả đều là giả phải không?
Lần đầu tiên Khổng Tử Viết thấy Hồ Li khí thế như vậy, làm cô hơi sợ, khuyên không được, mà không khuyên cũng chẳng xong. Cô hít sâu một hơi rồi nhìn Hồ Li mặt mũi hầm hầm, cô đành nói một câu “xin lỗi” rồi quay người đi ra ngoài cửa.
Hồ Li thấy cô sắp đi, gã tức đến nỗi lật bàn rồi gào lên: “Khổng Tử Viết, nàng thử ra khỏi cánh cửa ấy xem! Ta…ta…nàng phải trả tiền đêm qua đã, không thì đừng có hòng ra khỏi đây! Không thì tiểu gia ta sẽ lột da nàng ra đấy!”
Khổng Tử Viết biết Hồ Li đang cố giữ mình lại, nhưng cô lại không muốn ở lại đây. Cô ghét bị người ta tính kế, ghét bị người ta coi như quân cờ mà sắp đặt. Hồ Li thích cô, cô biết, nhưng cô không thể nào thông cảm cho cách làm của gã.
Khổng Tử Viết quay lại, móc hết tiền trong người ra đặt lên bàn trước mặt Hồ Li, sau đó xoay người đi tiếp.
Hồ Li chế nhạo: “Nàng đứng lại cho ta! Nàng tưởng chút tiền cỏn con này mà đủ cho một đêm ta bị nàng giày vò hả?”
Khổng Tử Viết không thể nhịn được nữa, cô quay đầu lại quát lên: “Hồ Li! Ngươi coi mình là xử nam hay sao?! Còn không biết ngượng mà đòi tiền khai bao?!”
Hồ Li đập bàn, đứng dậy, há mồm hét còn to gấp mười lần Khổng Tử Viết: “Đúng! Ta là xử nam đấy! Nàng đừng có hòng vỗ mông bỏ chạy! Cho nàng hay, nàng phải bỏ đủ vàng ra cho tới khi ta thỏa mãn mới thôi! Không thì nàng đừng có mơ ra khỏi nơi này!”
Khổng Tử Viết giật cả mình vì khí thế của Hồ Li, mãi mới sực tỉnh lại, khóe miệng giật giật, cô nhịn cười nói: “Ngươi…ngươi muốn bao nhiêu vàng đây?”
Hồ Li dựng ngón giữa lên hình như muốn nói một con số chính xác, nhưng cuối cùng chỉ hừ mũi, hò hét: “Ta nói rồi, thật nhiều vàng cho tới khi ta vừa lòng mới thôi! Nàng không hiểu hay sao?!”
Khổng Tử Viết nhìn mặt trời ngoài cửa, cô mệt mỏi nói: “Hồ Li, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Trước ta không nói gì đã bỏ đi là lỗi của ta. Chuyện đêm qua là lỗi của ai đây? Hồ Li ngươi tốt với ta, ta biết chứ. Dù đêm ta ngươi tính kế ta, thì ta cũng không muốn so đo với ngươi. Nhưng chúng ta không chung đường. Ta ghét những lừa gạt tính toán giữa người với người. Kiếp này ta không muốn yêu ai nữa, chỉ muốn làm bạn cùng thú hoang trong núi thôi. Thế giới của ta không thích hợp với ngươi, mà thế giới của ngươi ta cũng không muốn dung nhập.” Nói xong Khổng Tử Viết bước chân ra khỏi cửa.
Trong đại sảnh chợt vang lên tiếng người gào thét.
A Hương tỷ gào lên the thé: “Chủ tử chủ tử, đừng có nuốt bạc! Chủ tử, đừng…tháo đai lưng, xà nhà cao lắm, không vắt lên treo cổ được đâu. Chủ tử chủ tử, bình tĩnh lại đã, đừng…đừng khóc mà…”
Khổng Tử Viết khựng lại, nhưng vẫn đi tiếp.
Hồ Li thấy Khổng Tử Viết quyết tâm như thế, gã hận nghiến răng, một mạch đuổi theo cô, dang hai tay ra chặn đường Khổng Tử Viết. Gã không nói gì mà cứ trợn mắt nhìn cô như thế!
Khổng Tử Viết bất lực hỏi: “Hồ Li, cuối cùng thì ngươi muốn thế nào?”
Hồ Li nghiến răng nói: “Khổng Tử Viết, ta cho nàng hay! Ta không muốn thấy nàng, cũng chưa bao giờ thích nàng cả! Chuyện đêm qua ta coi như chưa từng có! Nàng cũng đừng nhớ làm gì!”
Khổng Tử Viết gật gù, “Ừ, biết rồi.”
Hồ Li hất cằm rồi nói tiếp: “Giờ ta chính là Phi Sắc từng được nàng cứu mạng!”
Khổng Tử Viết nhướn mày, hỏi: “Thì sao?”
Hồ Li hung dữ đáp: “Chẳng sao cả! Giờ ta muốn báo ân! Sau này ta sẽ ở cạnh nàng làm sai vặt cho tới khi bị dã thú ăn thịt thì thôi!”
Lần này thì Khổng Tử Viết hiểu ý Hồ Li rồi. Coi bộ gã đã quyết bám theo mình rồi.
Khổng Tử Viết biết không lay chuyển được gã, bèn nheo mắt cười nói: “Được. Trước đó không lâu ta vừa nhận một con Tiểu Ban Điểm làm tọa kị, sau này ngươi sẽ có trách nhiệm chăm sóc nó.”
Khóe môi gã lập tức nhếch lên, nhưng lại bị gã cố kìm nén, làm bộ “ta không quan tâm”, gã đáp một tiếng rồi ngẫm nghĩ lại bổ sung thêm một câu, “Yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
Thế nhưng lúc Khổng Tử Viết chính thức giới thiệu Tiểu Ban Điểm cho Hồ Li, Hồ Li mới biết hóa ra Tiểu Ban Điểm không phải một con ngựa lốm đốm đáng yêu, mà là một con hổ Ban Lan hết sức hung hãn!
Nước mắt Hồ Li lại chảy ròng ròng.
Từ đó về sau, Hồ Li luôn tự nhủ thế này: Không phải ta muốn khóc đâu, mà là cuộc đời ép ta phải khóc!
Từ ngày Hồ Li xung phong làm chân sai vặt cho Khổng Tử Viết, Khổng Tử Viết liền trở thành trùm trong “Tây Sở Các”! Cô độc chiếm một góc hậu viện để “nuôi hoa trồng cỏ”.
Khụ…đừng có hiểu lầm, đừng tưởng Khổng Tử Viết đổi tính, tay cầm cuốc chim mà trồng hoa cỏ. “Hoa” này không phải hoa kia, “cỏ” này cũng chẳng phải cỏ kia đâu, vẫn chỉ mĩ nữ và mĩ nam thôi.
Ngày nào cô cũng nằm trên xích đu, nghe Mai Vận Chi thổi tiêu, Lan Chỉ Thủy hát, nhìn đám vũ cơ nhảy múa, cuộc đời như cá gặp nước.
Khổng Tử Viết bảo Hồ Li là tên sai vặt, phải đứng ở cửa chờ nghe lệnh hầu hạ. Hồ Li liền đứng ở cửa, lén lút dòm ngó động tĩnh trong phòng. Hễ thấy Lan Chỉ Thủy đấm chân cho Khổng Tử Viết, Mai Vận Chi rót trà cho cô, gã liền trợn trừng mắt nhìn họ, gặm khung cửa bằng răng, quăng đế giày đánh người hầu, lấy móng tay cạy ván cửa! Những âm thanh ấy quả thực khủng bố đến cực điểm!
Còn Bách Lí Lam, y lại đứng từ xa nhìn Khổng Tử Viết rồi khe khẽ thở dài.
Mặt trời từ đông sang tây, Bách Lí Lam đã thở dài ba trăm tám mươi mốt lần mà vẫn không thấy Khổng Tử Viết bớt phóng túng. Y không thể nhịn được nữa bèn đi vào phòng cô, đuổi hết đám mĩ nam mĩ nữ xung quanh cô đi, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô, trịnh trọng mà nói: “Tử Viết, nàng không thể cứ…cứ chán nản mãi thế này được!”
Khổng Tử Viết nhếch mép cười, cô biết thực ra Bách Lí Lam muốn nói là “nàng không thể cứ phóng túng mãi thế này được!”, nhưng cho dù là “chán nản” hay “phóng túng” đều không thích hợp với cô.
Khổng Tử Viết đứng dậy, chân trần tới bên bàn, cô rót cho Bách Lí Lam một chén trà, “Ta không nghĩ nghe hát, xem múa là chán nản đâu. Mà ta còn thấy mình đang thúc đẩy tăng trưởng kinh tế, ủng hộ sự nghiệp nghệ thuật đấy chứ. Nếu ngươi không nghĩ thế thì ngươi có thể cho ta hay, sao ngươi cứ ở đây mãi chán nản giống ta thế?”
Bách Lí Lam bị cô hỏi liền nghẹn họng luôn.
Mãi sau y run run hàng mi, chua xót nói: “Tử Viết, ta biết nàng là một người con gái không giống người thường. Cũng biết rằng lúc nàng cần được giúp, ta không nên nghi ngờ nàng có ý đồ bất chính mà ta lại khoanh tay đứng nhìn.” Y nắm lấy bàn tay cô, nghiêm túc chân thành nói: “Tử Viết, chuyện phụ hoàng gả nàng cho Tiểu Bảo, ta đã nghĩ ra cách giải quyết rồi, chắc chắn sẽ trả tự do lại cho nàng! Tử Viết, nàng đừng trốn tránh ta, cũng đừng ở đây nữa, cùng ta rời khỏi đây đi, ta sẽ chăm sóc nàng…”
Khổng Tử Viết rút tay về, ngồi trên xích đu, uể oải ngáp một cái rồi chế nhạo: “Chậc chậc…ngươi tưởng mình là ai hả? Dựa vào cái gì mà đòi dạy dỗ ta? Bách Lí Lam, ta nói thật lòng cho ngươi hay, con người ta ấy à, “không đàn ông không vui”, đợi ta chơi chán ở đây rồi sẽ tới chơi chỗ khác.”
Bách Lí Lam nghe câu này, mặt y trắng bệch, run run nói: “Tử Viết, sao…sao nàng lại ra nông nỗi này?”
Khổng Tử Viết cười khẩy nói: “Người phụ nữ không có tình yêu, ngươi còn trông mong ta như thế nào đây? Chẳng lẽ còn muốn ta chân thành nữa hay sao? Sau đó lúc bị tổn thương còn phải tiếp tục ca ngợi tình yêu tươi đẹp ư? Bách Lí Lam, ngươi đi đi, chúng ta không cùng đường đâu.” Chẳng đợi y nói tiếp, Khổng Tử Viết đã sốt ruột chau mày, gào ra ngoài cửa, “Hồ Li, tiễn khách!”
Hồ Li thò đầu vào, cân nhắc từ rồi nói: “Tử Viết, ta thấy Bách Lí Lam nói…”
Khổng Tử Viết không vui nheo mắt lại, lạnh lùng quát: “Tiểu Ban Điểm, tiễn khách!”
Một tiếng hổ gầm vang lên. Tiểu Ban Điểm rảo bước tới ép Bách Lí Lam phải lui ra ngoài cửa.
Còn Hồ Li thì sao, gã đã biến mất dạng đầu tiên rồi. Khổng Tử Viết đưa mắt nhìn quanh căn phòng đã vắng vẻ, cô đưa tay gọi Tiểu Ban Điểm về, xoa xoa đầu nó, ôm cổ nó rồi mệt mỏi nhắm mắt lại.
Từ miệng Hồ Li cô được biết từ lúc cô không nói gì mà bỏ đi, ai cũng rơi vào trạng thái điên cuồng trước nay chưa từng có. Bách Lí Phượng mặc kệ cái chân, chạy tới đánh cho Vệ Đông Li một trận! Vệ Đông Li bị gãy hai cái xương sườn và một cánh tay, nhưng kì lạ là hắn không hề đánh trả! Một ngày sau, Tiêu Doãn vì làm việc không có hiệu quả mà đã bị Vệ Đông Li ngũ mã phanh thây! Tiêu Doãn chết cực kì thê thảm khiến lòng người sợ hãi.
Tiếp sau đó, Khổng Tử Viết bản sao kia liền biến mất. Hồng Đế trách Hồ Li làm ăn chẳng ra sao, phạt ba năm bổng lộc của gã. Bách Lí Lam bắt đầu ngầm nắm quyền, từng bước tới gần hoàng vị.
Trước mắt Cừ Đế lại phái một vị “Hãn Vực Đại tướng quân” đi khai quật “Long huyệt bảo tàng”.
Quân đội của “Hãn Vực Đại tướng quân” đang tiến thẳng vào “ Qủy Vực sa mạc”, cảnh tượng hoàng tráng vô cùng.
Thế nhưng Hồ Li lại nói, tất cả chẳng qua chỉ là thủ đoạn che mắt của “Hãn Vực Đại tướng quân” kia! Đại quân tiến vào vào “Qủy Vực sa mạc” là thật, tìm báu vật là giả!
Hành động này của “Hãn Vực Đại tướng quân” chẳng qua muốn dụ địch vào, để hai nước Hồng Duệ tưởng rằng “Long huyệt bảo tàng” đang ở trong “Qủy Vực sa mạc”. Nếu hai nước Hồng Duệ trúng kế rồi phái binh tiến vào “Qủy Vực sa mạc” để tranh cướp bảo vật, sẽ lập tức trúng mai phục của quân đội Cừ Quốc, cũng sẽ mất phương hướng trong sa mạc rồi bị chôn sống trong cát bụi kia!
Mà quân đội đi tìm bảo vật của Cừ Quốc lúc này hẳn đã lẻn vào trong “Long huyệt bảo tàng”, muốn thần không biết quỷ không hay đào bảo vật lên rồi mang về Cừ Quốc.
Theo những đầu mối chắc chắn mà Hồ Li đã suy luận thì “Long huyệt bảo tàng” hẳn vẫn ở trong Cừ Quốc. Nên cho dù quân đội tìm bảo vật của Cừ Quốc có đi thế nào thì cuối cùng vẫn sẽ tới biên giới giữa hai nước, sau đó vượt qua nơi này tiến vào Cừ Quốc để đào “Long huyệt bảo tàng” lên!
Còn Bách Lí Lam, chẳng những y đã biết được thân phận quốc sư của Hồ Li, còn bị Hồng Đế đẩy cho trọng trách, lệnh cho y phải dùng bất cứ giá nào cũng phải đoạt được “Long huyệt bảo tàng”!
Hồng Đế sợ sau khi Bách Lí Lam có được “Long huyệt bảo tàng”, y sẽ nổi lòng nuốt trọn bảo tàng nên đã giở chiêu bài tình thân, đón Tiểu Bảo vào trong hoàng cung để tiện “chăm sóc”.
Còn sao Hồ Li lại tới đây, là vì trong mắt Hồng Đế, Hồ Li là một vị quốc sư có thể bốc quẻ xem bói, nên đương nhiên Hồng Đế phải phái gã tới cùng đi với Bách Lí Lam để giúp y hoàn thành nhiệm vụ.
Đáng lẽ, một cơ hội lập công tốt như thế, Hoàng hậu nương nương nhất định phải tranh thủ về cho Bách Lí Huyền. Nhưng Bách Lí Huyền bị nhiễm bệnh lậu, cả ngày nằm trên giường, hắn đã rất lâu chưa ra khỏi phủ rồi.
Những mối quan hệ phức tạp đan xen, sự tín nhiệm đầy nguy cơ, những âm mưu đấu đá tranh giành, còn có câu đố chưa tới phút cuối cùng thì mãi mãi không thể nào giải đáp được…nhưng điều đó đều là những chuyện Khổng Tử Viết sợ còn tránh không kịp.
Cô không muốn bị cuốn vào trong vòng hỗn loạn này, nhưng cô lại có một dự cảm rất mạnh biết mình không thể nào tránh được! Vì…cô muốn tìm được khối hồn phách kia của Ân Tà Ma Quân!
Khổng Tử Viết không cam lòng bị người ta sắp đặt, càng không muốn yếu thế trước vận mệnh!
Cô chọc tức Bách Lí Lam để y bỏ đi là vì không muốn hai người có quá nhiều tình cảm lằng nhằng. Nếu có một ngày xung đột, cô sẽ không nương tay đâu. Tương tự, cô cũng không hi vọng Bách Lí Lam nhẹ tay đắn đo quá nhiều.
Khổng Tử Viết buộc phải thừa nhận rằng cô đã từng động lòng với Bách Lí Lam. Song sự động lòng ấy chỉ trong chốc lát, chẳng qua nổi sự mài mòn của năm tháng. Nếu trong khoảnh khắc cô động lòng ấy, Bách Lí Lam có thể nắm chặt tay cô, cho cô một vĩnh hằng có thể chạm tới thì lúc này sao lại có chuyện dây dưa tình cảm thế này?
Nếu cô chọn Bách Lí Lam ngay từ đầu thì có lẽ trong cuộc đời tầm thường này cô sẽ tìm thấy niềm vui giản đơn. Vui vẻ vì một ánh mắt dịu dàng, ngượng ngùng vì một nhành hoa cài trên mái tóc, nhưng Khổng Tử Viết không còn là một cô gái bé nhỏ khao khát tình yêu mà không dám yêu nữa rồi. Cô là một tay già đời trưởng thành trong những cuộc đấu đá tranh giành. Nên một Bách Lí Lam tao nhã vô song không thể là chén trà trong tay cô được.
Cho dù như thế, Khổng Tử Viết vẫn coi Bách Lí Lam là bạn bè, cô không muốn làm y phải buồn phải đau lòng. Nên cô xa lánh y, thậm chí còn giễu cợt y. Chỉ có kẻ từng trải qua mật ngọt chết ruồi mới hiểu được đôi khi, sự lạnh lùng xa cách còn tốt hơn sự nhiệt tình giả tạo.
Lúc này Khổng Tử Viết đã nghĩ rất nhiều, lại như chẳng nghĩ gì cả.
Cô ôm cổ Tiểu Ban Điểm, thì thào bên tai nó: “Tiểu Ban Điểm, ngươi có biết hay không, ta rất tham sống sợ chết? Ngươi có biết chỉ có tìm được khối hồn phách kia của Ân Tà Ma Quân ta mới có thể nhảy ra khỏi vòng luân hồi chết tiệt kia!”
Hồ Li quay lại liền nghe thấy Khổng Tử Viết nói thế, gã thầm cả kinh. Dù gã không hiểu sao Khổng Tử Viết lại muốn nhảy ra khỏi luân hồi, nhưng có thể hiểu được từ trong ngữ khí của cô, đối với cô mà nói, khối hồn phách kia của Ân Tà Ma Quân rất quan trọng, hình như…có thể thay đổi vận mệnh của cô.
Khổng Tử Viết từng nói với gã về thân thế kì lạ của cô, nhưng lúc nào Hồ Li cũng nghĩ Khổng Tử Viết chưa nói hết bí mật ra. Ít nhất trong vấn đề sống chết luân hồi này, cô vẫn chưa thẳng thắn bộc lộ.
Thế nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Hồ Li cũng đã hạ quyết tâm nhất định phải giúp Khổng Tử Viết có được “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” và “Tinh Hạch Tử”, sau đó tìm được khối hồn phách kia của Ân Tà Ma Quân để hoàn thành nguyện vọng của Khổng Tử Viết!
Ngoài cửa, Hồ Li lặng lẽ xoay người bỏ đi, bắt đầu chuẩn bị đoạt bảo vật.
Trong phòng, Khổng Tử Viết vò đầu Tiểu Ban Điểm, đùa vui ầm ĩ với nó.
Tiểu Ban Điểm vung móng lên lột áo của Khổng Tử Viết ra.
Khổng Tử Viết che ngực, giơ chân đá văng Tiểu Ban Điểm, cười mắng: “Con súc sinh này! Dám cào rách quần áo của ta!”
Tiểu Ban Điểm không khuất phục lại bò lên, giơ móng xé rách váy của Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết biết Tiểu Ban Điểm muốn cô biến thành bạch hổ để chơi cùng nó, thế là cô ra tay tụt váy xuống, biến thành bạch hổ, rồi nhào vào Tiểu Ban Điểm đang ngoe nguẩy đuôi!
Hai con hổ chơi đuổi bắt trong phòng, làm vỡ không ít đồ bằng ngọc và bình hoa.
Trời tối dần, Hồ Li mang cơm tới liền trông thấy Tiểu Ban Điểm đang thè lưỡi ra liếm láp cổ Khổng Tử Viết, cử chỉ thân mật tự nhiên, Hồ Li nổi cơn tam bành, một ngọn lửa ghen tị bốc lên trong lòng gã. Gã cũng mặc kệ cả nỗi sợ, hùng hổ chạy tới bên Khổng Tử Viết, ôm lấy cái đầu hổ của cô, nhét vào lòng, vừa lau nước dãi trên cổ cô vừa hung dữ lườm Tiểu Ban Điểm, cảnh cáo nó bằng ánh mắt rằng không cho nó liếm cổ Khổng Tử Viết nữa! Bằng không lột da, xử chết!
Tiểu Ban Điểm nheo mắt lại, vung móng lên định đập nát mặt Hồ Li!
Khổng Tử Viết lập tức gầm lên: “Dừng móng! Không phải đã bảo ngươi không được làm người khác bị thương rồi sao!”
Tiểu Ban Điểm tức hồng hộc, nó rụt móng lại, đứng dậy xoay mông lại với Hồ Li để thể hiện sự khinh thường của mình.
Khổng Tử Viết cúi đầu bật cười, cạy nắp cặp lồng cơm Hồ Li xách tới, ngậm một cái đùi bò chuyên chuẩn bị cho Tiểu Ban Điểm, đích thân mang tới trước mặt nó.
Tiểu Ban Điểm kiêu căng hất cằm lên, không chịu ăn thức ăn Hồ Li mang tới.
Khổng Tử Viết dụi đầu vào cổ nó, nó lập tức mềm nhũn, há mồm ra tha cái đùi bò Khổng Tử Viết ngậm trong mồm rồi ăn ngấu nghiến.
Hồ Li thấy Tiểu Ban Điểm bắt đầu ăn cái đùi bò, trong mắt gã xẹt qua một nụ cười bỉ ổi, gã nghĩ bụng: Ai bảo ngươi lúc nào cũng tranh Tử Viết với ta cơ! Lần này không cho ngươi tiêu chảy chết thì coi như ta chưa mạnh tay!
Tâm trạng Hồ Li vui vẻ, dang rộng hai tay lao vào người Khổng Tử Viết.
Tiểu Ban Điểm đang ăn nhưng vẫn lặng lẽ để ý mọi cử động của Hồ Li. Lúc này thấy Hồ Li nhào vào Khổng Tử Viết, nó lập tức dựng đuôi lên giật gã mạnh một cái!
Hồ Li ngã xuống đất rầm một cái, gã ôm chỗ kín la hét thảm thiết.
Khổng Tử Viết nghĩ bụng chết cha, vội biến thân thành người, đưa tay kiểm tra chỗ kín của Hồ Li.
Hồ Li nằm trên đất, miệng còn rên rỉ “đau”, đôi mắt lại dán chặt vào cơ thể mĩ miều của Khổng Tử Viết, không dời đi nửa tấc.
Khổng Tử Viết thấy gã cứ nhìn cơ thể mình chằm chằm, cô tức quá đập đầu gã, “Còn nhìn à! Đợi đấy, ta đi kiếm đại phu cho ngươi!” Cô nhanh nhẹn mặc một bộ áo váy khác vào rồi ba chân bốn cẳng chạy ra tiền viện.
Hồ Li vốn định kéo Khổng Tử Viết lại, nhưng gã vừa đưa tay ra thì Tiểu Ban Điểm đã lập tức tiến lên gầm gừ, không cho gã lại gần Khổng Tử Viết một phân nào.
Hồ Li run rẩy rụt tay lại, vừa mong ngóng Khổng Tử Viết mau quay lại, vừa mong thuốc của Tiểu Ban Điểm nhanh phát huy tác dụng.
Sự thật là…Hồ Li đã đợi được thuốc của Tiểu Ban Điểm phát huy tác dụng, nhưng…không thể đợi được Khổng Tử Viết quay về.
Bình luận facebook