Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Nhạn Quy không thể không bái phục tâm tư tỉ mỉ của nam nhân này, ai cũng không ngờ được tất ra hóa ra chỉ là một cái bẫy.
Bên phía Lâm tướng quân đã đưa bồ câu truyền tin cho Nguyên Chính Tự, nói với y chuyện ở kinh thành đã được ông ta khống chế, chỉ cần y ngoan ngoãn chăm sóc Uyển Nhị, ông ta đảm bảo y sẽ được ngồi lên hoàng vị.
Có bức thư này của Lâm Quý Phục, Nguyên Chính Tự sau này không cần phải lo nữa, dẫn theo mười vạn đại quân tách ra, tiến vào kinh thành.
Lần này dẫn quân, Nguyên Chính Tự không mang theo Lâm Chỉ Uyển, chỉ đưa Nhạc Vận cùng đi.
Suốt chặng đường, có Nhạc Vận ân cần ở bên, Nguyên Chính Tự hoàn toàn quên mất mình còn có một chính thê là Lâm Chỉ Uyển, y định để nàng mãi mãi ở lại Bắc Cương, cũng không muốn nhìn thấy nàng nữa.
Đến lúc đó cho dù Lâm tướng quân muốn làm khó y, cũng phải xem rõ thân phận của mình.
Giang sơn hòa bình và thịnh vượng ở kinh thành, hoàn toàn không biết có một cơn bão đang sắp ập tới.
Phủ ngự thân vương.
Nhi nữ gả đi giống như bát nước đổ, mặc dù Nhạn Quy vẫn chưa gả đi, nhưng phu phụ Nhạn Hồng đã có cảm giác như thế.
Để tiện cho Nhạn Quy về nhà gặp người thân, phủ ngự thân vương đã mở cửa sau cho người của Nhạn phủ, họ có thể tùy ý ra vào.
Ngày này, Nhạn phu nhân lòng đầy tâm tư tới tìm Nhạn Quy.
Nguyên Trăn đã vào cung, lúc này Nhạn Quy đang ở phủ, đang cảm thấy buồn chán, thì mẫu thân lại tới.
Nàng vui vẻ bước tới nghênh đón: “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tới thăm con rồi.”
Nhạn phu nhân gật đầu nói với Nhạn Quy: “Không phải mấy ngày trước mới tới rồi sao! Con nhớ đến thế sao không tự mình về phủ xem thử?”
Bọn họ đồng ý nàng tới ở là một chuyện, con gái nhớ họ lại là một chuyện khác.
Nhạn Quy lè lưỡi ra, ngại ngùng nói: “Vương gia nói phải…”
“Được rồi, con khôn cha mẹ nào răng. Hôm nay mẹ tới là vì chuyện của con và vương gia.”
Gương mặt xinh xắn của Nhạn Quy đột nhiên trở nên nghiêm túc, nàng dường như đoán ra được mục đích lần này tới đây của mẫu thân.
“Con và vương gia cứ như vậy mãi cũng không phải cách, bây giờ thái tử phi đã mang thai, các con còn không suy nghĩ đến chuyện thành thân sao?”
Từ khi xác định rõ quan hệ với vương gia, nàng cũng không phải chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cũng từng nghe vương gia nói, sau khi chuyện này kết thúc, mới tính chuyện của bọn họ.
Bởi vì quan hệ giữa bọn họ không phải là quan hệ bình thường, mà thời điểm cũng chưa chín muồi, nên cũng không tiện nói ra.
Nhạn Quy không hiểu mối quan hệ giữa hai người bọn họ còn có gì bất thường, từ nhỏ đến lớn nàng đều ở Nhạn phủ, hắn là hoàng thân quốc thích, chẳng có chút liên quan nào.
Nhạn Quy mỉm cười nói: “Mẫu thân yên tâm, không lâu nữa đâu.”
Nhìn con gái cười rất ngọt ngào, biết ở đây sẽ không chịu thiệt thòi, sống rất thoải mái.
Bà cũng đã từng bàn với chồng mình, cảm thấy phải tìm một lý do thích hợp nói với bà ấy, nhưng vẫn chưa tìm được.
“Nếu hai người quyết định rồi thì con phải báo trước cho mẹ biết. Ài đây là chuyện gì chứ, đều nói cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, chuyện thành thân của con, mẫu thân và phụ thân của con thật sự không có tư cách quyết định thay con.”
Nhạn Quy nghe vậy cảm thấy bối rối, sao lại không có tư cách chứ, lẽ nào vì vương gia để ý tới nàng, tất cả đều phải dựa vào ý kiến của vương gia sao?
Nhạn phu nhân ngồi một lúc, rồi định quay về.
Cũng không biết mấy lời của Nhạn phu nhân khiến Nhạn Quy nghe thấy cảm thấy có chút thương cảm hay không, nên mới đề nghị muốn cùng mẫu thân nàng quay về ở một thời gian.
Sau này thành thân rồi, cơ hội về càng ít đi.
Nhạn phu nhân cũng cảm thấy không tệ, có những lời thật sự bà không tiện nói, vẫn là để phu quân của mình nói thì hơn!
Hoàng cung.
Nguyên Trăn đang cùng hoàng đế chơi cờ, nhưng nhìn kỹ, cờ của bọn họ giống như đang dàn trận.
Sắc mặt của Hoàng đế cũng không còn như khi nãy: “Tự làm tự chịu, tự nhận lấy diệt vong!”
Một lúc sau, hắn lại thở dài nói.
“Đôi khi con người ta luôn phải trả giá cho những hành động của mình, đây là hoàng gia, lẽ nào hoàng huynh lẽ nào vẫn chưa thích ứng được sao.”
Triều Hòa Đế làm sao không biết, nói cho cùng thì cũng là cốt nhục của ông ta, là nhi tử của ông ta.
Từ nhỏ đã không cho y một chút quan tâm yêu thương nào, cuối cùng vẫn phải trơ mắt nhìn y từng bước đi vào địa ngục, không ra được.
Nguyên Chính Tự vẫn đang lên kế hoạch chi tiết trong đầu mà không biết rằng nhất cử nhất động của y, lời nói việc làm của y, quá trình hành động thậm chí mất bao lâu nữa để tới kinh thành, đều bị người ta nhìn thấu mồn một.
Một cái lồng khổng lồ đang chờ y chui vào.
Kinh thành sớm đã trang bị vũ khí, những ngày qua mọi người đều rất thư thái, chờ giải quyết xong chuyện này sẽ chính là lúc trời quang mây tạnh.
Nguyên Chính Tự dẫn binh tiến cung vào một đêm không trăng không sao, y tưởng rằng mình đã chuẩn bị mọi chuyện, chỉ đợi tiến cung cắt đầu lão hoàng đế đó, khoác hoàng bào lên người.
Hoàng đế không cho người bắt y trước, ông ta muốn xem thử tên tiểu tử này vì hoàng vị mà có thể làm được tới mức nào.
Khi kiếm của y kề sát cổ hoàng đế, hoàng đế mới hạ quyết tâm, từ bỏ đứa nghịch tử này.
Khi Nguyên Chính Tự đang cầm trên tay tấm vé chiến thắng, những binh sĩ khi nãy vẫn còn nghe lời đột nhiên đổi hướng, chĩa mũi kiếm về phía y.
Nguyên Chính Tự sững sờ hét lên: “Hỗn xược, mau nhìn kiếm của các ngươi đang chĩa vào ai, một lũ thấp hèn không cần mạng nữa sao.”
Nhưng không ai nghe hắn cả, vẫn chĩa thanh kiếm về phía y.
Cùng lúc đó, có người đẩy cửa tẩm điện hoàng đế ra, ung dung đi vào giữa hàng quân đang tự động nhường đường.
Nguyên Chính Tự nhìn thấy người đó là Nguyên Trăn, trong lòng đột nhiên ngộ ra, phát hiện có điều không ổn.
Tại sao binh lính y dẫn theo đều tự giác nhường đường cho Nguyên Trăn, tại sao bọn họ lại đột nhiên chĩa mũi kiếm về phía y?
“Nhị hoàng tử quả nhiên là con cháu tốt của hoàng gia, chuyện giết cha cướp ngôi mà cũng có thể làm được.”
Khuôn mặt của Nguyên Chính Tự bây giờ còn tái nhợt hơn cả ngọn nến đang cháy.
Thanh kiếm trong tay cũng bắt đầu run lên.
“Hoàng, hoàng thúc.”
Y bất giác gọi lên một tiếng, phát hiện bản thân chỉ cần gặp phải Nguyên Trăn thì chẳng có chuyện tốt lành gì, gặp phải hắn lúc nào cũng thất bại thảm hại.
“Bổn vương không phải là hoàng thúc của người, hoàng gia không có đứa con xấu xa như ngươi.”
Nguyên Trăn tỏ vẻ rất điềm nhiên, nhưng Nguyên Chính Tự nghe vào tai thì lại như ngàn mũi kiếm đang chĩa thẳng vào y, còn sắc bén đáng sợ hơn cả kiếm.
“Mau bỏ kiếm xuống.” Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng quát tháo của hoàng đế.
Khiến Nguyên Chính Tự bỗng dưng hiểu ra bản thân y đã không còn đường lui nữa rôi, lui là chết, không lui cũng chết, sao không đồng quy vu tận.
Người trước mắt tuy là phụ thân y, nhưng có ngày nào làm tròn bổn phận của một người cha đúng nghĩa không?
Từ nhỏ đến lớn trong mắt ông ta chỉ có đại ca, cho dù y làm tốt hơn bao nhiêu, trong mắt chỉ là cảm giác đáng tiếc, đáng tiếc y không phải con trưởng, là sỉ nhục của huyết mạch hoàng gia sao?
Thanh kiếm trong tay không những không buông lỏng, thậm chí còn kề sát vào cổ hoàng đế.
Bỗng chốc, một vệt máu chảy dài trên thân kiếm.
Hoàng đế vô cùng sửng sốt, ông ta không ngờ tên tiểu tử này lại nhẫn tâm như vậy, cuối cùng cũng tức giận, quát lên: “Ta là phụ thân của ngươi, ngươi thật muốn giết ta?”
“Trừ phi ông bảo bọn họ để ta đi.” Nguyên Chính đáp, nếu ép y, chuyện giết cha cũng không phải là không làm được.
Hoàng đế nhắm mắt lại, lần mở mắt ra chính là tuyệt tình.
Ông ta nhìn Nguyên Trăn, trong đầu chỉ có sát ý lạnh lẽo.
Sau khi Nguyên Trăn nhận được tín hiệu, cũng không muốn lãng phí thêm thời gian.
Chỉ thấy hắn giơ tay lên vẫy nhẹ một cái, bỗng chốc một mớ phi đao lao tới, nhanh tới mức Nguyên Chính Tự không kịp phản ứng lại, tay cầm kiếm bị phi đao chặt đứt.
Kiếm theo đó mà rơi xuống đất, còn Nguyên Chính Tự cũng đau đến mức ôm chặt cổ tay đã mất đi bàn tay đó, lăn qua lăn lại.
Hoàng đế được cứu, bỗng chốc kề kiếm vào cổ Nguyên Chính Tự.
Tình hình mất khống chế, Nguyên Chính Tự biết mình không còn đường lui nữa.
Người phóng phi đao khi nãy cũng nhanh chóng hiện thân, hóa ra là Tiết Tuân.
Thời điểm Nguyên Chính Tự nhìn thấy Tiết Tuân, hai mắt y đỏ hoe, tên đầy tớ này không chỉ đánh y, mà còn chặt đứt một tay của y, Nguyên Chính Tự tức đến mức hét lên.
“A…”
“Người đâu, chặn miệng nó cho ta.” Hoàng đế tỏ vẻ chán ghét, ra lệnh, sau đó thái giám lấy một mảnh vải nhét vào miệng Nguyên Chính Tự.
Bây giờ bao nhiêu oán hận bực tức trong lòng cũng không thể trút ra được.
Tình hình nhanh chóng được khống chế, niệm tình mấy binh sĩ này đều bị Nguyên Chính Tự mê hoặc, cho nên chỉ phạt nhẹ.
Trận bức vua thoái vị giống như trẻ con quậy phá này nhanh chóng được hạ màn.
Nguyên Chính Tự bị giáng làm thường dân, phải đi ăn xin dọc đường đến Bắc Cương, suốt đời không được phép trở lại kinh thành.
Nhạc Vận còn đang mơ tưởng mình được làm hoàng hậu, sau khi nhận được tin này cũng ngất xỉu tại chỗ.
Mãi cho đến khi Nguyên Chính Tự mặc quần áo thường dân xuất hiện trước mặt nàng ta, nàng ta mới phải chấp nhận sự thật.
Vì là thiếp của y nên phải cùng y đi ăn xin dọc đường, sống cuộc đời bị hắt hủi, tủi nhục.
Nhạc Vận đâu có chịu làm ăn mày, còn phải hầu hạ một tên nam nhân bị cụt tay.
Nàng ta muốn chạy, chạy đến phủ tướng quân, bảo Lâm tướng quân cứu nàng ta, muốn nói tất cả mọi chuyện là do nhị hoàng tử ép buộc, ở Bắc Cương y còn ức hiếp nàng ta và tiểu thư, cầu xin tướng quân cứu nàng ta và tiểu thư trở về tướng phủ, sống những ngày tháng tuy có hơn mệt nhọc nhưng đơn giản.
Nhưng Nguyên Chính Tự nào có cho nàng ta cơ hội này, cho dù hắn có cụt một tay cũng là nam nhân lực lưỡng khỏe mạnh.
Hơn nữa, còn phải chịu đả kích lớn như thế, là một quý tử từ áng mây cao rơi xuống dưới đất, vẻ kiêu ngạo ăn sâu trong căn cốt khiến y càng trở nên tàn bạo.
Ngày nào y cũng lấy Nhạc Vận ra để trút giận, không đánh thì là mắng.
Đánh đến cuối cùng, Nhạc Vận cũng quen bị đòn luôn, ngày nào không đánh nàng ta, nàng ta liền cảm động đến rơi nước mắt, hầu hạ y như hầu hạ hoàng đế vậy.
Nhưng Nhạc Vận càng như vậy khiến y càng tức thêm, từ kinh thành đến tận Bắc Cương, Nhạc Vận bị đánh đến mức ngoài gương mặt ra thì chẳng còn chỗ nào lành lặn.
Viên lạc ở Bắc Cương của bọn họ đã bị niêm phong, chỉ đành ngủ ngoài đầu đường xó chợ.
Lâm Chỉ Uyển thì không biết tung tích ở đâu.
Lâm tướng quân cũng phái rất nhiều người đi tìm, nhưng đều không tìm được.
Không ai biết, khi Nguyên Chính Tự bỏ nàng ta lại đây để đến kinh thành, Quỷ Bà lần trước giúp Lâm Chỉ Uyển khống chế Nhạn Quy đã tìm đến.
Bà ta đưa Lâm Chỉ Uyển đến núi Ô Nha.
Trở thành đệ tử kế thừa của bà ta.
Bà ta không ngờ Lâm Chỉ Uyển lại điên tới mức sử dụng bí tích đó. Nhưng rất tốt, người điên mới có tư cách trở thành đệ tử của bà ta, mới có thể có được chân truyền của bà ta.
Nguyên Chính Tự và Nhạc Vận ăn xin suốt chặng đường tới Bắc Cương, ở đây cũng nghênh đón một đôi nam nữ khác.
Đó là Nhạn Quy và Nguyên Trăn.
Nam nhân mặc một thân hoa phục ngồi trên một con thiên lý câu, trong lòng còn có một nữ tử xinh đẹp.
Bọn họ cưỡi cùng một con ngựa, phía sau cũng có một con, tư thế ngẩng cao đầu đi ngang qua con đường chính của tiểu trấn.
Một đám ăn xin bên đường, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm nữ nhân một thân áo gấm lướt ngang qua trước mắt mình.
Không ngờ Nhạn Quy lâu ngày không gặp lại trở lại xinh đẹp như vậy, còn đẹp hơn Lâm Chỉ Uyển ba phần, trước đây sao y không nhận ra, lại đi cưới sao chổi như Lâm Chỉ Uyển, đưa bản thân rơi xuống vực thẳm vạn kiếp bất phục như thế, từ đầu đến cuối, Lâm tướng quân chẳng một lòng với y, trước giờ ông ta chỉ trung thành với một người, chính là Cửu hoàng thúc.
Biết bao nhiêu ngày đêm mơ được trở về kinh thành, mơ thấy Nhạn Quy và Cửu hoàng thúc, y đau đớn rơi lệ cầu xin tha thứ, nhưng đáp án nhận được chính là sự ngông cuồng tự đại của nam nhân, và sự thù hận ngút trời của nữ nhân.
Y biết mình không thể quay về nữa, y đột nhiên chạy ra khỏi đám người, nhìn bóng ảnh trên đường đang dần dần rời đi, càng thêm hối hận.
Đôi nam nữ người trước người sau, người ngẩng đầu hỏi han, người cúi đầu giải đáp, giống như một đôi phu thê bình thường đang đi du ngoạn, Nguyên Trăn đã từng ở đây mười năm, so với khi Nguyên Trăn rời đi chẳng có thay đổi gì nhiều.
Đây là lần đầu tiên Nhạn Quy tới đây, có rất nhiều thứ hấp dẫn mới khiến nàng tò mò, nam nhân kiên nhẫn giải đáp cho nàng, không hề thấy chán.
“Vương gia, hình như ta vừa nhìn thấy nhị hoàng tử.”
“Ừ, gọi tên đi, y không còn là hoàng tử nữa.”
“Được. Chúng ta còn mấy ngày nữa mới tới Hoàng đô của Bắc Điện?”
“Nếu nàng muốn tới sớm, chúng ta có thể tăng tốc.”
“Ừ. Ta rất muốn gặp người đó.”
“Được.”
Bên phía Lâm tướng quân đã đưa bồ câu truyền tin cho Nguyên Chính Tự, nói với y chuyện ở kinh thành đã được ông ta khống chế, chỉ cần y ngoan ngoãn chăm sóc Uyển Nhị, ông ta đảm bảo y sẽ được ngồi lên hoàng vị.
Có bức thư này của Lâm Quý Phục, Nguyên Chính Tự sau này không cần phải lo nữa, dẫn theo mười vạn đại quân tách ra, tiến vào kinh thành.
Lần này dẫn quân, Nguyên Chính Tự không mang theo Lâm Chỉ Uyển, chỉ đưa Nhạc Vận cùng đi.
Suốt chặng đường, có Nhạc Vận ân cần ở bên, Nguyên Chính Tự hoàn toàn quên mất mình còn có một chính thê là Lâm Chỉ Uyển, y định để nàng mãi mãi ở lại Bắc Cương, cũng không muốn nhìn thấy nàng nữa.
Đến lúc đó cho dù Lâm tướng quân muốn làm khó y, cũng phải xem rõ thân phận của mình.
Giang sơn hòa bình và thịnh vượng ở kinh thành, hoàn toàn không biết có một cơn bão đang sắp ập tới.
Phủ ngự thân vương.
Nhi nữ gả đi giống như bát nước đổ, mặc dù Nhạn Quy vẫn chưa gả đi, nhưng phu phụ Nhạn Hồng đã có cảm giác như thế.
Để tiện cho Nhạn Quy về nhà gặp người thân, phủ ngự thân vương đã mở cửa sau cho người của Nhạn phủ, họ có thể tùy ý ra vào.
Ngày này, Nhạn phu nhân lòng đầy tâm tư tới tìm Nhạn Quy.
Nguyên Trăn đã vào cung, lúc này Nhạn Quy đang ở phủ, đang cảm thấy buồn chán, thì mẫu thân lại tới.
Nàng vui vẻ bước tới nghênh đón: “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tới thăm con rồi.”
Nhạn phu nhân gật đầu nói với Nhạn Quy: “Không phải mấy ngày trước mới tới rồi sao! Con nhớ đến thế sao không tự mình về phủ xem thử?”
Bọn họ đồng ý nàng tới ở là một chuyện, con gái nhớ họ lại là một chuyện khác.
Nhạn Quy lè lưỡi ra, ngại ngùng nói: “Vương gia nói phải…”
“Được rồi, con khôn cha mẹ nào răng. Hôm nay mẹ tới là vì chuyện của con và vương gia.”
Gương mặt xinh xắn của Nhạn Quy đột nhiên trở nên nghiêm túc, nàng dường như đoán ra được mục đích lần này tới đây của mẫu thân.
“Con và vương gia cứ như vậy mãi cũng không phải cách, bây giờ thái tử phi đã mang thai, các con còn không suy nghĩ đến chuyện thành thân sao?”
Từ khi xác định rõ quan hệ với vương gia, nàng cũng không phải chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cũng từng nghe vương gia nói, sau khi chuyện này kết thúc, mới tính chuyện của bọn họ.
Bởi vì quan hệ giữa bọn họ không phải là quan hệ bình thường, mà thời điểm cũng chưa chín muồi, nên cũng không tiện nói ra.
Nhạn Quy không hiểu mối quan hệ giữa hai người bọn họ còn có gì bất thường, từ nhỏ đến lớn nàng đều ở Nhạn phủ, hắn là hoàng thân quốc thích, chẳng có chút liên quan nào.
Nhạn Quy mỉm cười nói: “Mẫu thân yên tâm, không lâu nữa đâu.”
Nhìn con gái cười rất ngọt ngào, biết ở đây sẽ không chịu thiệt thòi, sống rất thoải mái.
Bà cũng đã từng bàn với chồng mình, cảm thấy phải tìm một lý do thích hợp nói với bà ấy, nhưng vẫn chưa tìm được.
“Nếu hai người quyết định rồi thì con phải báo trước cho mẹ biết. Ài đây là chuyện gì chứ, đều nói cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, chuyện thành thân của con, mẫu thân và phụ thân của con thật sự không có tư cách quyết định thay con.”
Nhạn Quy nghe vậy cảm thấy bối rối, sao lại không có tư cách chứ, lẽ nào vì vương gia để ý tới nàng, tất cả đều phải dựa vào ý kiến của vương gia sao?
Nhạn phu nhân ngồi một lúc, rồi định quay về.
Cũng không biết mấy lời của Nhạn phu nhân khiến Nhạn Quy nghe thấy cảm thấy có chút thương cảm hay không, nên mới đề nghị muốn cùng mẫu thân nàng quay về ở một thời gian.
Sau này thành thân rồi, cơ hội về càng ít đi.
Nhạn phu nhân cũng cảm thấy không tệ, có những lời thật sự bà không tiện nói, vẫn là để phu quân của mình nói thì hơn!
Hoàng cung.
Nguyên Trăn đang cùng hoàng đế chơi cờ, nhưng nhìn kỹ, cờ của bọn họ giống như đang dàn trận.
Sắc mặt của Hoàng đế cũng không còn như khi nãy: “Tự làm tự chịu, tự nhận lấy diệt vong!”
Một lúc sau, hắn lại thở dài nói.
“Đôi khi con người ta luôn phải trả giá cho những hành động của mình, đây là hoàng gia, lẽ nào hoàng huynh lẽ nào vẫn chưa thích ứng được sao.”
Triều Hòa Đế làm sao không biết, nói cho cùng thì cũng là cốt nhục của ông ta, là nhi tử của ông ta.
Từ nhỏ đã không cho y một chút quan tâm yêu thương nào, cuối cùng vẫn phải trơ mắt nhìn y từng bước đi vào địa ngục, không ra được.
Nguyên Chính Tự vẫn đang lên kế hoạch chi tiết trong đầu mà không biết rằng nhất cử nhất động của y, lời nói việc làm của y, quá trình hành động thậm chí mất bao lâu nữa để tới kinh thành, đều bị người ta nhìn thấu mồn một.
Một cái lồng khổng lồ đang chờ y chui vào.
Kinh thành sớm đã trang bị vũ khí, những ngày qua mọi người đều rất thư thái, chờ giải quyết xong chuyện này sẽ chính là lúc trời quang mây tạnh.
Nguyên Chính Tự dẫn binh tiến cung vào một đêm không trăng không sao, y tưởng rằng mình đã chuẩn bị mọi chuyện, chỉ đợi tiến cung cắt đầu lão hoàng đế đó, khoác hoàng bào lên người.
Hoàng đế không cho người bắt y trước, ông ta muốn xem thử tên tiểu tử này vì hoàng vị mà có thể làm được tới mức nào.
Khi kiếm của y kề sát cổ hoàng đế, hoàng đế mới hạ quyết tâm, từ bỏ đứa nghịch tử này.
Khi Nguyên Chính Tự đang cầm trên tay tấm vé chiến thắng, những binh sĩ khi nãy vẫn còn nghe lời đột nhiên đổi hướng, chĩa mũi kiếm về phía y.
Nguyên Chính Tự sững sờ hét lên: “Hỗn xược, mau nhìn kiếm của các ngươi đang chĩa vào ai, một lũ thấp hèn không cần mạng nữa sao.”
Nhưng không ai nghe hắn cả, vẫn chĩa thanh kiếm về phía y.
Cùng lúc đó, có người đẩy cửa tẩm điện hoàng đế ra, ung dung đi vào giữa hàng quân đang tự động nhường đường.
Nguyên Chính Tự nhìn thấy người đó là Nguyên Trăn, trong lòng đột nhiên ngộ ra, phát hiện có điều không ổn.
Tại sao binh lính y dẫn theo đều tự giác nhường đường cho Nguyên Trăn, tại sao bọn họ lại đột nhiên chĩa mũi kiếm về phía y?
“Nhị hoàng tử quả nhiên là con cháu tốt của hoàng gia, chuyện giết cha cướp ngôi mà cũng có thể làm được.”
Khuôn mặt của Nguyên Chính Tự bây giờ còn tái nhợt hơn cả ngọn nến đang cháy.
Thanh kiếm trong tay cũng bắt đầu run lên.
“Hoàng, hoàng thúc.”
Y bất giác gọi lên một tiếng, phát hiện bản thân chỉ cần gặp phải Nguyên Trăn thì chẳng có chuyện tốt lành gì, gặp phải hắn lúc nào cũng thất bại thảm hại.
“Bổn vương không phải là hoàng thúc của người, hoàng gia không có đứa con xấu xa như ngươi.”
Nguyên Trăn tỏ vẻ rất điềm nhiên, nhưng Nguyên Chính Tự nghe vào tai thì lại như ngàn mũi kiếm đang chĩa thẳng vào y, còn sắc bén đáng sợ hơn cả kiếm.
“Mau bỏ kiếm xuống.” Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng quát tháo của hoàng đế.
Khiến Nguyên Chính Tự bỗng dưng hiểu ra bản thân y đã không còn đường lui nữa rôi, lui là chết, không lui cũng chết, sao không đồng quy vu tận.
Người trước mắt tuy là phụ thân y, nhưng có ngày nào làm tròn bổn phận của một người cha đúng nghĩa không?
Từ nhỏ đến lớn trong mắt ông ta chỉ có đại ca, cho dù y làm tốt hơn bao nhiêu, trong mắt chỉ là cảm giác đáng tiếc, đáng tiếc y không phải con trưởng, là sỉ nhục của huyết mạch hoàng gia sao?
Thanh kiếm trong tay không những không buông lỏng, thậm chí còn kề sát vào cổ hoàng đế.
Bỗng chốc, một vệt máu chảy dài trên thân kiếm.
Hoàng đế vô cùng sửng sốt, ông ta không ngờ tên tiểu tử này lại nhẫn tâm như vậy, cuối cùng cũng tức giận, quát lên: “Ta là phụ thân của ngươi, ngươi thật muốn giết ta?”
“Trừ phi ông bảo bọn họ để ta đi.” Nguyên Chính đáp, nếu ép y, chuyện giết cha cũng không phải là không làm được.
Hoàng đế nhắm mắt lại, lần mở mắt ra chính là tuyệt tình.
Ông ta nhìn Nguyên Trăn, trong đầu chỉ có sát ý lạnh lẽo.
Sau khi Nguyên Trăn nhận được tín hiệu, cũng không muốn lãng phí thêm thời gian.
Chỉ thấy hắn giơ tay lên vẫy nhẹ một cái, bỗng chốc một mớ phi đao lao tới, nhanh tới mức Nguyên Chính Tự không kịp phản ứng lại, tay cầm kiếm bị phi đao chặt đứt.
Kiếm theo đó mà rơi xuống đất, còn Nguyên Chính Tự cũng đau đến mức ôm chặt cổ tay đã mất đi bàn tay đó, lăn qua lăn lại.
Hoàng đế được cứu, bỗng chốc kề kiếm vào cổ Nguyên Chính Tự.
Tình hình mất khống chế, Nguyên Chính Tự biết mình không còn đường lui nữa.
Người phóng phi đao khi nãy cũng nhanh chóng hiện thân, hóa ra là Tiết Tuân.
Thời điểm Nguyên Chính Tự nhìn thấy Tiết Tuân, hai mắt y đỏ hoe, tên đầy tớ này không chỉ đánh y, mà còn chặt đứt một tay của y, Nguyên Chính Tự tức đến mức hét lên.
“A…”
“Người đâu, chặn miệng nó cho ta.” Hoàng đế tỏ vẻ chán ghét, ra lệnh, sau đó thái giám lấy một mảnh vải nhét vào miệng Nguyên Chính Tự.
Bây giờ bao nhiêu oán hận bực tức trong lòng cũng không thể trút ra được.
Tình hình nhanh chóng được khống chế, niệm tình mấy binh sĩ này đều bị Nguyên Chính Tự mê hoặc, cho nên chỉ phạt nhẹ.
Trận bức vua thoái vị giống như trẻ con quậy phá này nhanh chóng được hạ màn.
Nguyên Chính Tự bị giáng làm thường dân, phải đi ăn xin dọc đường đến Bắc Cương, suốt đời không được phép trở lại kinh thành.
Nhạc Vận còn đang mơ tưởng mình được làm hoàng hậu, sau khi nhận được tin này cũng ngất xỉu tại chỗ.
Mãi cho đến khi Nguyên Chính Tự mặc quần áo thường dân xuất hiện trước mặt nàng ta, nàng ta mới phải chấp nhận sự thật.
Vì là thiếp của y nên phải cùng y đi ăn xin dọc đường, sống cuộc đời bị hắt hủi, tủi nhục.
Nhạc Vận đâu có chịu làm ăn mày, còn phải hầu hạ một tên nam nhân bị cụt tay.
Nàng ta muốn chạy, chạy đến phủ tướng quân, bảo Lâm tướng quân cứu nàng ta, muốn nói tất cả mọi chuyện là do nhị hoàng tử ép buộc, ở Bắc Cương y còn ức hiếp nàng ta và tiểu thư, cầu xin tướng quân cứu nàng ta và tiểu thư trở về tướng phủ, sống những ngày tháng tuy có hơn mệt nhọc nhưng đơn giản.
Nhưng Nguyên Chính Tự nào có cho nàng ta cơ hội này, cho dù hắn có cụt một tay cũng là nam nhân lực lưỡng khỏe mạnh.
Hơn nữa, còn phải chịu đả kích lớn như thế, là một quý tử từ áng mây cao rơi xuống dưới đất, vẻ kiêu ngạo ăn sâu trong căn cốt khiến y càng trở nên tàn bạo.
Ngày nào y cũng lấy Nhạc Vận ra để trút giận, không đánh thì là mắng.
Đánh đến cuối cùng, Nhạc Vận cũng quen bị đòn luôn, ngày nào không đánh nàng ta, nàng ta liền cảm động đến rơi nước mắt, hầu hạ y như hầu hạ hoàng đế vậy.
Nhưng Nhạc Vận càng như vậy khiến y càng tức thêm, từ kinh thành đến tận Bắc Cương, Nhạc Vận bị đánh đến mức ngoài gương mặt ra thì chẳng còn chỗ nào lành lặn.
Viên lạc ở Bắc Cương của bọn họ đã bị niêm phong, chỉ đành ngủ ngoài đầu đường xó chợ.
Lâm Chỉ Uyển thì không biết tung tích ở đâu.
Lâm tướng quân cũng phái rất nhiều người đi tìm, nhưng đều không tìm được.
Không ai biết, khi Nguyên Chính Tự bỏ nàng ta lại đây để đến kinh thành, Quỷ Bà lần trước giúp Lâm Chỉ Uyển khống chế Nhạn Quy đã tìm đến.
Bà ta đưa Lâm Chỉ Uyển đến núi Ô Nha.
Trở thành đệ tử kế thừa của bà ta.
Bà ta không ngờ Lâm Chỉ Uyển lại điên tới mức sử dụng bí tích đó. Nhưng rất tốt, người điên mới có tư cách trở thành đệ tử của bà ta, mới có thể có được chân truyền của bà ta.
Nguyên Chính Tự và Nhạc Vận ăn xin suốt chặng đường tới Bắc Cương, ở đây cũng nghênh đón một đôi nam nữ khác.
Đó là Nhạn Quy và Nguyên Trăn.
Nam nhân mặc một thân hoa phục ngồi trên một con thiên lý câu, trong lòng còn có một nữ tử xinh đẹp.
Bọn họ cưỡi cùng một con ngựa, phía sau cũng có một con, tư thế ngẩng cao đầu đi ngang qua con đường chính của tiểu trấn.
Một đám ăn xin bên đường, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm nữ nhân một thân áo gấm lướt ngang qua trước mắt mình.
Không ngờ Nhạn Quy lâu ngày không gặp lại trở lại xinh đẹp như vậy, còn đẹp hơn Lâm Chỉ Uyển ba phần, trước đây sao y không nhận ra, lại đi cưới sao chổi như Lâm Chỉ Uyển, đưa bản thân rơi xuống vực thẳm vạn kiếp bất phục như thế, từ đầu đến cuối, Lâm tướng quân chẳng một lòng với y, trước giờ ông ta chỉ trung thành với một người, chính là Cửu hoàng thúc.
Biết bao nhiêu ngày đêm mơ được trở về kinh thành, mơ thấy Nhạn Quy và Cửu hoàng thúc, y đau đớn rơi lệ cầu xin tha thứ, nhưng đáp án nhận được chính là sự ngông cuồng tự đại của nam nhân, và sự thù hận ngút trời của nữ nhân.
Y biết mình không thể quay về nữa, y đột nhiên chạy ra khỏi đám người, nhìn bóng ảnh trên đường đang dần dần rời đi, càng thêm hối hận.
Đôi nam nữ người trước người sau, người ngẩng đầu hỏi han, người cúi đầu giải đáp, giống như một đôi phu thê bình thường đang đi du ngoạn, Nguyên Trăn đã từng ở đây mười năm, so với khi Nguyên Trăn rời đi chẳng có thay đổi gì nhiều.
Đây là lần đầu tiên Nhạn Quy tới đây, có rất nhiều thứ hấp dẫn mới khiến nàng tò mò, nam nhân kiên nhẫn giải đáp cho nàng, không hề thấy chán.
“Vương gia, hình như ta vừa nhìn thấy nhị hoàng tử.”
“Ừ, gọi tên đi, y không còn là hoàng tử nữa.”
“Được. Chúng ta còn mấy ngày nữa mới tới Hoàng đô của Bắc Điện?”
“Nếu nàng muốn tới sớm, chúng ta có thể tăng tốc.”
“Ừ. Ta rất muốn gặp người đó.”
“Được.”
Bình luận facebook