Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1285
Chương 1285: Đảo tàn sát đẫm máu 13
Edit: Jolly
Beta:Sakura
Trong tay hắn ta còn đang cằm cái kẹp nướng thịt cũng ‘Choang’ một tiếng rơi xuống, lão ta lúc này mới hồi phục tinh thần, đang chuẩn bị hét lên, Bách Hợp đã chạy qua hắn cười lạnh, một tay nắm tóc ông ta, một tay kia cũng gọn gàng đem cằm bẻ ‘Răng rắc’ một tiếng, động tác cô cũng không ôn nhu, ngược lại dẫn theo ác ý, khiến cho lão ta há mồm hét lên biến thành thống khổ kêu rên.
“Mùi vị thịt nướng ngon không?”
Cô hỏi một câu, lão ta vội vàng cầu xin: “Tôi cho cô tiền…”
Lời của ông ta chưa nói hết, Bách Hợp nhìn cô gái đáng thương trên bàn cơm kia hai mắt híp híp, bắt ông ta lại, nhắm ngay một bên lò nướng còn đang cháy mạnh, đè ót ông ta xuống, đem mặt ông ta nhấn xuống: “Tiền không phải vạn năng đâu.” Cô lạnh lùng nói ra những lời này trong tiếng ‘Xì xì’ thịt nướng vang lên, lão ta căn bản không thể mở miệng kêu la, mùi thịt nướng cháy khét rất nhanh truyền tới, hai tay của lão ta còn đang liều mạng quơ quào, cơ bắp toàn thân kéo căng, hai chân giảy giụa, nhưng hết lần này tới lần khác kêu không ra tiếng.
“Bây giờ còn muốn ăn thịt nướng không?”
Bách Hợp hỏi một tiếng, lão ta nói không ra lời, cô ấn chặt hai ba phút, mùi hôi thối của cơ thể sau khi chết truyền đến, thân thể dưới tay cô không còn vùng vẫy, cô mới buông tay ra, thân thể lão ta vô lực ngã xuống, khuôn mặt đã bị in dấu cháy đen, ngũ quan nhìn không ra, dường như gương mặt bị bàn ủi ủi phỏng vậy, cô lạnh lùng liếc nhìn thi thể lão ta, mới nhìn qua cô gái trên bàn.
Cô gái còn chưa tắt thở, lúc này giống như cá bị cạo vảy, miệng mở rộng hít thở. Không biết bọn súc sinh trên đảo này sẽ xử trí những người như cô ấy như thế nào. Cô đã không thể sống, nhưng chưa tắt thở, nhưng rõ ràng không sống được, Bách Hợp căn bản cũng không cách nào cứu được cô ta.
“…” ánh mắt cô gái cầu khẩn nhìn chằm chằm vào Bách Hợp. Bách Hợp đi đến thi thể gả thủ vệ vừa nãy bị dao găm xuyên thủng, đem dao găm của mình lấy về, lúc đi qua cạnh bàn ăn, nhân viên phục vụ còn chưa hoàn toàn tắt thở, cô một cước giẫm lên đầu của hắn ta, ‘Bành’ một tiếng, lúc này còn chút hơi sức giãy dụa rất nhanh đã không còn động đậy.
“Tôi không cứu được cô.” Cô nói xong, đưa tay vắt dao găm vào bên hông, trên thực tế việc duy nhất cô có thể làm cho cô gái đáng thương này, chính là giảm bớt thống khổ cô ta, để cho cô ta chết nhanh hơn một chút.
Ánh mắt cô gái lộ lệ quang, trong mắt lộ ra khát vọng sống. Nhưng trên đảo này không có ai trị liệu cho cô ta, cô ta không thể sống nổi! Bách Hợp nói khẽ: “Xin lỗi.” tiếng vừa nói ra, trong ánh mắt cô gái lộ vẻ phức tạp mang theo giải thoát, Bách Hợp dùng hai tay nâng đầu cô ta, dùng sức vặn, đôi mắt cô ta nhanh chóng khép lại. Bách Hợp lau chùi mi mắt đã khép lại kia, che khuất đi hào quang trong đôi mắt ấy.
Nơi này ‘Lão Ưng tiên sinh’ dùng cơm xem ra là có thời gian nhất định, tối đa nửa tiếng đồng hồ sẽ có người phát hiện bất thường rồi gõ cửa, thậm chí còn có thể không tới nửa giờ. Thời gian của cô không còn nhiều, ánh mắt Bách Hợp nhìn tới đủ loại hương liệu, lão già này ăn cơm món gì phối liệu gì đều đầy đủ hết, rất nhiều đồ vật hiếm có hắn đều có, Bách Hợp đem những thứ này toàn bộ trộn lẫn với nhau, mặc bộ đồ nhân viên phục vụ đem hương liệu bỏ vô túi. Cực nhanh nhảy lên lầu.
Phòng giải trí trên lầu có cánh cửa tiếp giáp với căn khác, tốc độ Bách Hợp cực nhanh đem hương liệu vun vãi mỗi nơi một ít, cô biết rõ người trên đảo dùng chó săn truy đuổi cô, loại chó săn này khứu giác vô cùng linh mẫn, cô có thể lẫn qua máy camera, nhưng lại khó lẫn tránh những cái mũi của nó, loại hương liệu này có thể trợ giúp cô.
Bách Hợp đem những hương liệu nãy vun vãi mỗi nơi một ít, ít nhất có thể kéo dài truy đuổi của bọn họ, cô vẩy đầy hương liệu khắp gian phòng giải trí rồi khóa lại, cô tiện tay phá vỡ ổ khóa, qua phòng bên cạnh bài trí cũng không khác nhau lắm.
Sở dĩ thiết kế như vậy, chỉ sợ là đảm bảo thỏa mãn của những người biến thái này, đám bọn họ có khi sẽ muốn giao lưu trao đổi lẫn nhau, nếu như có người muốn chơi chung con mồi, vậy bọn họ mở cửa, nơi này sẽ biến thành một gian cực lớn cùng các loại dụng cụ đủ loại. còn nếu không muốn người khác “Quấy rầy’ niềm vui thú của chính mình, thì họ sẽ khóa cửa lại không cho người khác nhìn thấy hành động của họ.
Biệt thự bên đây cũng không có người, nhưng chiếm diện tích không nhỏ, bởi vậy bên cạnh vẫn là thiết kế giống nhau, cô lại vun vẫy hương liệu, cũng chuẩn bị phá vở ổ khóa đóng lại, vừa mới ‘Cạch’ một tiếng vang nhỏ, bên cạnh liền truyền đến một giọng nam hung ác cảnh cáo: “Ai?”
Tiếng vừa nói ra, hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, há mồm đột nhiên kêu lớn: “Người đâu! Bên đây có người!”
Bách Hợp nghe thấy tiếng hét này, không khỏi nguyền rủa hai câu, không ngờ tới tối nay bên này lại có ‘Thợ săn’, hơn nữa lại đúng lúc sử dụng tù thất, hắn hẳn là biết tối nay bên cạnh có người hay không, người này phản ứng cực nhanh, vốn là phát ra một tiếng nghi vấn, rất nhanh kịp phản ứng bên cạnh chắc không có người, thì thấy không đúng, cho nên hắn liền la lên.
Lúc này Bách Hợp còn chưa phá vỡ ổ khóa, nhưng người đàn ông đã cấp tốc xuống lầu, tiếng mở cửa truyền đến, hơn nữa dưới lầu cũng có người bắt đầu mở cửa, tiếng bước chân dồn dập vang lên, Bách Hợp chửi thầm một tiếng, theo đường cũ lui về, nhưng cô cũng phát hiện bên phòng ‘Lão Ưng tiên sinh’ cũng bắt đầu có người tới, cô chỉ có thể lần theo mái nhà mà đi, cửa phòng bên đó đã bị phá vỡ, cô nhảy lên tầng cao nhất, cũng theo máy nhà bên trên sân thượng chạy thật nhanh theo hướng khác, dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, toàn bộ chú ý của khu biệt thự bị cô dẫn đến, bộ phận lực lượng vũ trang đều chạy tới biệt thự.
“Phát hiện mục tiêu nhân vật!” Chung quanh Bách Hợp đều nghe thấy người nói như vậy.
Mà một nơi khác, lúc cô tiến vào phạm vị biệt thự chừng 10 phút, nhóm thủ vệ bên cửa chính đã đem con chó săn bị điện giật tróc da tróc thịt, chứng minh chỗ này lưới điện cao thế không có vấn đề. Bọn họ thất kinh, trong lúc nhất thời lại có chút khó xử.
Lưới điện cũng không có vấn đề, vậy ‘Con mồi’ đi đây đây? Mùi tới đây thì biến mất, ngoài ra cũng không thấy tung tích của cô, điện áp trên lưới điện đủ khiến cho cô trong nháy mắt mất đi tánh mạng, chuyện này thật là kỳ quái! Thủ lĩnh thủ vệ có vẻ không cam lòng cầm máy bộ đàm lên, cậu phải giẫm lên lưới điện xem thử như thế nào, rốt cục là cô ta đi đâu. Hắn sẽ không tin cô ta biết thuật độn thổ, hôm nay nếu hắn không tìm ra người, chỉ sợ ngày mai thi thể của hắn sẽ bị cho chó ăn.
Điện thoại đã kết nối với người quản lý khu biệt thự, yêu cầu bọn họ tạm ngắt điện thế. Sau khi nhận được xác nhận toàn bộ điện cao thế đã ngắt, thủ lĩnh do dự một chút, cho người kéo một con chó săn hung dữ bước vô lưới điện!
Lúc bắt đầu chó săn chết sống không chịu đi, lại bị cưỡng ép lôi đi, lúc giẫm lên lưới điện xác thực toàn bộ đã bị ngắt. Chó săn vui vẻ vẫy đuôi, trong lòng thủ lĩnh nhẹ nhàng thở ra, mấy người còn lại phía sau tiếp tục dẫn chó săn tiến vào lưới điện.
‘Gâu gâu gâu!’ Những con chó này bắt đầu điên cuồng kêu lớn, biểu hiện như vậy chứng minh ‘Con mồi’ xác thực từ nơi này tiến vào biệt thự, mấy người nhìn nhau mắt muốn rớt ra ngoài, thật không thể tin vào sự thật này. Lưới điện cao thế ngoại trừ lốp xe đặc chế có thể ra vào, đế giày bình thường không có khả năng cách điện, rốt cục cô ta làm sao vào đây, chẳng lẽ cứ như vậy bước qua lưới điện đi vào sao? Chẳng lẽ cô thật sự biết thuật độn thổ?
Một đám người truy đuổi Bách Hợp trong lòng sinh ra vài phần bóng mờ. Đám chó săn liều mạng sủa vang, sắc mặt thủ lĩnh âm trầm, mặc dù hắn đã chuẩn bị tâm lý nhiệm vụ thất bại, nhưng công việc thì hắn vẫn phải làm. Hắn áp tai vào máy bộ đàm lên tiếng cảnh báo, cảnh báo nói: “‘Con mồi’ đã vào trong khu biệt thự, xin chú ý!”
“Tít tít tít, phát hiện ‘Con mồi’…” tiếng thủ lĩnh truyền vào máy tới lần thứ ba chưa xong, đầu bên kia máy bộ đàm âm thanh so với hắn càng dồn dập lớn tiếng nhắc nhở, hiển nhiên xác thực ‘Con mồi’ xuất hiện trong khu biệt thự.
Tin tức này từ máy bộ đàm truyền vào tai của nhóm người truy tung, mọi người nhìn thoáng qua nhau, đều không hẹn mà nở nụ cười khổ, trong đầu đồng thời hiện lên ba chữ ‘Gặp quỷ rồi!
Rõ ràng điện cao thế bày ra kia, nhưng một cô gái như cô ta có thể thần không biết quỷ không hay từ nơi này vượt qua vào trong khu biệt thự, mọi người cảm thấy khó giải quyết vô cùng, nhân vật mục tiêu đã vào khu vực bảo vệ, tất cả mọi người đều biết sau khi tin tức truyền ra, cấp trên sẽ tức giận đến cỡ nào. Quan trọng nhất trong khu này không ai được xảy ra chuyện, một khi có người xảy ra chuyện, chỉ sợ không ít người sẽ bị chôn cùng, bây giờ mọi người chỉ có thể cầu nguyện, hy vọng cấp trên đừng đem tội lỗi đỗ lên đầu bọn họ, dù sao loại chuyện này, thật sự sống đến tuổi này, chưa bao giờ thấy qua.
“Đi!” một đoàn người dẫn chó chạy vào khu biệt thự, lúc này bên trong vô cùng náo nhiệt.
Hành tung của Bách Hợp đã bị phát hiện, còi báo động vang lên, cùng với âm thanh chạy trốn truyền đến, kèm theo tiếng chó sủa càng ngày càng gần. Tuy Bách Hợp đang trốn trên nóc ngà, nhưng trong lòng cũng đang lo lắng.
Nhưng càng là tình huống nguy cấp, cô càng không thể loạn, hiện tại không nên bị phát hiện cũng bị phát hiện rồi, trên thực tế những người dẫn chó săn, sớm muộn gì cũng tìm được cô, hôm nay chẳng qua phát hiện sớm hơn một chút mà thôi, dù sao cũng bị phát hiện rồi, chẳng thà thừa cơ hội đánh cuộc một lần!
Edit: Jolly
Beta:Sakura
Trong tay hắn ta còn đang cằm cái kẹp nướng thịt cũng ‘Choang’ một tiếng rơi xuống, lão ta lúc này mới hồi phục tinh thần, đang chuẩn bị hét lên, Bách Hợp đã chạy qua hắn cười lạnh, một tay nắm tóc ông ta, một tay kia cũng gọn gàng đem cằm bẻ ‘Răng rắc’ một tiếng, động tác cô cũng không ôn nhu, ngược lại dẫn theo ác ý, khiến cho lão ta há mồm hét lên biến thành thống khổ kêu rên.
“Mùi vị thịt nướng ngon không?”
Cô hỏi một câu, lão ta vội vàng cầu xin: “Tôi cho cô tiền…”
Lời của ông ta chưa nói hết, Bách Hợp nhìn cô gái đáng thương trên bàn cơm kia hai mắt híp híp, bắt ông ta lại, nhắm ngay một bên lò nướng còn đang cháy mạnh, đè ót ông ta xuống, đem mặt ông ta nhấn xuống: “Tiền không phải vạn năng đâu.” Cô lạnh lùng nói ra những lời này trong tiếng ‘Xì xì’ thịt nướng vang lên, lão ta căn bản không thể mở miệng kêu la, mùi thịt nướng cháy khét rất nhanh truyền tới, hai tay của lão ta còn đang liều mạng quơ quào, cơ bắp toàn thân kéo căng, hai chân giảy giụa, nhưng hết lần này tới lần khác kêu không ra tiếng.
“Bây giờ còn muốn ăn thịt nướng không?”
Bách Hợp hỏi một tiếng, lão ta nói không ra lời, cô ấn chặt hai ba phút, mùi hôi thối của cơ thể sau khi chết truyền đến, thân thể dưới tay cô không còn vùng vẫy, cô mới buông tay ra, thân thể lão ta vô lực ngã xuống, khuôn mặt đã bị in dấu cháy đen, ngũ quan nhìn không ra, dường như gương mặt bị bàn ủi ủi phỏng vậy, cô lạnh lùng liếc nhìn thi thể lão ta, mới nhìn qua cô gái trên bàn.
Cô gái còn chưa tắt thở, lúc này giống như cá bị cạo vảy, miệng mở rộng hít thở. Không biết bọn súc sinh trên đảo này sẽ xử trí những người như cô ấy như thế nào. Cô đã không thể sống, nhưng chưa tắt thở, nhưng rõ ràng không sống được, Bách Hợp căn bản cũng không cách nào cứu được cô ta.
“…” ánh mắt cô gái cầu khẩn nhìn chằm chằm vào Bách Hợp. Bách Hợp đi đến thi thể gả thủ vệ vừa nãy bị dao găm xuyên thủng, đem dao găm của mình lấy về, lúc đi qua cạnh bàn ăn, nhân viên phục vụ còn chưa hoàn toàn tắt thở, cô một cước giẫm lên đầu của hắn ta, ‘Bành’ một tiếng, lúc này còn chút hơi sức giãy dụa rất nhanh đã không còn động đậy.
“Tôi không cứu được cô.” Cô nói xong, đưa tay vắt dao găm vào bên hông, trên thực tế việc duy nhất cô có thể làm cho cô gái đáng thương này, chính là giảm bớt thống khổ cô ta, để cho cô ta chết nhanh hơn một chút.
Ánh mắt cô gái lộ lệ quang, trong mắt lộ ra khát vọng sống. Nhưng trên đảo này không có ai trị liệu cho cô ta, cô ta không thể sống nổi! Bách Hợp nói khẽ: “Xin lỗi.” tiếng vừa nói ra, trong ánh mắt cô gái lộ vẻ phức tạp mang theo giải thoát, Bách Hợp dùng hai tay nâng đầu cô ta, dùng sức vặn, đôi mắt cô ta nhanh chóng khép lại. Bách Hợp lau chùi mi mắt đã khép lại kia, che khuất đi hào quang trong đôi mắt ấy.
Nơi này ‘Lão Ưng tiên sinh’ dùng cơm xem ra là có thời gian nhất định, tối đa nửa tiếng đồng hồ sẽ có người phát hiện bất thường rồi gõ cửa, thậm chí còn có thể không tới nửa giờ. Thời gian của cô không còn nhiều, ánh mắt Bách Hợp nhìn tới đủ loại hương liệu, lão già này ăn cơm món gì phối liệu gì đều đầy đủ hết, rất nhiều đồ vật hiếm có hắn đều có, Bách Hợp đem những thứ này toàn bộ trộn lẫn với nhau, mặc bộ đồ nhân viên phục vụ đem hương liệu bỏ vô túi. Cực nhanh nhảy lên lầu.
Phòng giải trí trên lầu có cánh cửa tiếp giáp với căn khác, tốc độ Bách Hợp cực nhanh đem hương liệu vun vãi mỗi nơi một ít, cô biết rõ người trên đảo dùng chó săn truy đuổi cô, loại chó săn này khứu giác vô cùng linh mẫn, cô có thể lẫn qua máy camera, nhưng lại khó lẫn tránh những cái mũi của nó, loại hương liệu này có thể trợ giúp cô.
Bách Hợp đem những hương liệu nãy vun vãi mỗi nơi một ít, ít nhất có thể kéo dài truy đuổi của bọn họ, cô vẩy đầy hương liệu khắp gian phòng giải trí rồi khóa lại, cô tiện tay phá vỡ ổ khóa, qua phòng bên cạnh bài trí cũng không khác nhau lắm.
Sở dĩ thiết kế như vậy, chỉ sợ là đảm bảo thỏa mãn của những người biến thái này, đám bọn họ có khi sẽ muốn giao lưu trao đổi lẫn nhau, nếu như có người muốn chơi chung con mồi, vậy bọn họ mở cửa, nơi này sẽ biến thành một gian cực lớn cùng các loại dụng cụ đủ loại. còn nếu không muốn người khác “Quấy rầy’ niềm vui thú của chính mình, thì họ sẽ khóa cửa lại không cho người khác nhìn thấy hành động của họ.
Biệt thự bên đây cũng không có người, nhưng chiếm diện tích không nhỏ, bởi vậy bên cạnh vẫn là thiết kế giống nhau, cô lại vun vẫy hương liệu, cũng chuẩn bị phá vở ổ khóa đóng lại, vừa mới ‘Cạch’ một tiếng vang nhỏ, bên cạnh liền truyền đến một giọng nam hung ác cảnh cáo: “Ai?”
Tiếng vừa nói ra, hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, há mồm đột nhiên kêu lớn: “Người đâu! Bên đây có người!”
Bách Hợp nghe thấy tiếng hét này, không khỏi nguyền rủa hai câu, không ngờ tới tối nay bên này lại có ‘Thợ săn’, hơn nữa lại đúng lúc sử dụng tù thất, hắn hẳn là biết tối nay bên cạnh có người hay không, người này phản ứng cực nhanh, vốn là phát ra một tiếng nghi vấn, rất nhanh kịp phản ứng bên cạnh chắc không có người, thì thấy không đúng, cho nên hắn liền la lên.
Lúc này Bách Hợp còn chưa phá vỡ ổ khóa, nhưng người đàn ông đã cấp tốc xuống lầu, tiếng mở cửa truyền đến, hơn nữa dưới lầu cũng có người bắt đầu mở cửa, tiếng bước chân dồn dập vang lên, Bách Hợp chửi thầm một tiếng, theo đường cũ lui về, nhưng cô cũng phát hiện bên phòng ‘Lão Ưng tiên sinh’ cũng bắt đầu có người tới, cô chỉ có thể lần theo mái nhà mà đi, cửa phòng bên đó đã bị phá vỡ, cô nhảy lên tầng cao nhất, cũng theo máy nhà bên trên sân thượng chạy thật nhanh theo hướng khác, dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, toàn bộ chú ý của khu biệt thự bị cô dẫn đến, bộ phận lực lượng vũ trang đều chạy tới biệt thự.
“Phát hiện mục tiêu nhân vật!” Chung quanh Bách Hợp đều nghe thấy người nói như vậy.
Mà một nơi khác, lúc cô tiến vào phạm vị biệt thự chừng 10 phút, nhóm thủ vệ bên cửa chính đã đem con chó săn bị điện giật tróc da tróc thịt, chứng minh chỗ này lưới điện cao thế không có vấn đề. Bọn họ thất kinh, trong lúc nhất thời lại có chút khó xử.
Lưới điện cũng không có vấn đề, vậy ‘Con mồi’ đi đây đây? Mùi tới đây thì biến mất, ngoài ra cũng không thấy tung tích của cô, điện áp trên lưới điện đủ khiến cho cô trong nháy mắt mất đi tánh mạng, chuyện này thật là kỳ quái! Thủ lĩnh thủ vệ có vẻ không cam lòng cầm máy bộ đàm lên, cậu phải giẫm lên lưới điện xem thử như thế nào, rốt cục là cô ta đi đâu. Hắn sẽ không tin cô ta biết thuật độn thổ, hôm nay nếu hắn không tìm ra người, chỉ sợ ngày mai thi thể của hắn sẽ bị cho chó ăn.
Điện thoại đã kết nối với người quản lý khu biệt thự, yêu cầu bọn họ tạm ngắt điện thế. Sau khi nhận được xác nhận toàn bộ điện cao thế đã ngắt, thủ lĩnh do dự một chút, cho người kéo một con chó săn hung dữ bước vô lưới điện!
Lúc bắt đầu chó săn chết sống không chịu đi, lại bị cưỡng ép lôi đi, lúc giẫm lên lưới điện xác thực toàn bộ đã bị ngắt. Chó săn vui vẻ vẫy đuôi, trong lòng thủ lĩnh nhẹ nhàng thở ra, mấy người còn lại phía sau tiếp tục dẫn chó săn tiến vào lưới điện.
‘Gâu gâu gâu!’ Những con chó này bắt đầu điên cuồng kêu lớn, biểu hiện như vậy chứng minh ‘Con mồi’ xác thực từ nơi này tiến vào biệt thự, mấy người nhìn nhau mắt muốn rớt ra ngoài, thật không thể tin vào sự thật này. Lưới điện cao thế ngoại trừ lốp xe đặc chế có thể ra vào, đế giày bình thường không có khả năng cách điện, rốt cục cô ta làm sao vào đây, chẳng lẽ cứ như vậy bước qua lưới điện đi vào sao? Chẳng lẽ cô thật sự biết thuật độn thổ?
Một đám người truy đuổi Bách Hợp trong lòng sinh ra vài phần bóng mờ. Đám chó săn liều mạng sủa vang, sắc mặt thủ lĩnh âm trầm, mặc dù hắn đã chuẩn bị tâm lý nhiệm vụ thất bại, nhưng công việc thì hắn vẫn phải làm. Hắn áp tai vào máy bộ đàm lên tiếng cảnh báo, cảnh báo nói: “‘Con mồi’ đã vào trong khu biệt thự, xin chú ý!”
“Tít tít tít, phát hiện ‘Con mồi’…” tiếng thủ lĩnh truyền vào máy tới lần thứ ba chưa xong, đầu bên kia máy bộ đàm âm thanh so với hắn càng dồn dập lớn tiếng nhắc nhở, hiển nhiên xác thực ‘Con mồi’ xuất hiện trong khu biệt thự.
Tin tức này từ máy bộ đàm truyền vào tai của nhóm người truy tung, mọi người nhìn thoáng qua nhau, đều không hẹn mà nở nụ cười khổ, trong đầu đồng thời hiện lên ba chữ ‘Gặp quỷ rồi!
Rõ ràng điện cao thế bày ra kia, nhưng một cô gái như cô ta có thể thần không biết quỷ không hay từ nơi này vượt qua vào trong khu biệt thự, mọi người cảm thấy khó giải quyết vô cùng, nhân vật mục tiêu đã vào khu vực bảo vệ, tất cả mọi người đều biết sau khi tin tức truyền ra, cấp trên sẽ tức giận đến cỡ nào. Quan trọng nhất trong khu này không ai được xảy ra chuyện, một khi có người xảy ra chuyện, chỉ sợ không ít người sẽ bị chôn cùng, bây giờ mọi người chỉ có thể cầu nguyện, hy vọng cấp trên đừng đem tội lỗi đỗ lên đầu bọn họ, dù sao loại chuyện này, thật sự sống đến tuổi này, chưa bao giờ thấy qua.
“Đi!” một đoàn người dẫn chó chạy vào khu biệt thự, lúc này bên trong vô cùng náo nhiệt.
Hành tung của Bách Hợp đã bị phát hiện, còi báo động vang lên, cùng với âm thanh chạy trốn truyền đến, kèm theo tiếng chó sủa càng ngày càng gần. Tuy Bách Hợp đang trốn trên nóc ngà, nhưng trong lòng cũng đang lo lắng.
Nhưng càng là tình huống nguy cấp, cô càng không thể loạn, hiện tại không nên bị phát hiện cũng bị phát hiện rồi, trên thực tế những người dẫn chó săn, sớm muộn gì cũng tìm được cô, hôm nay chẳng qua phát hiện sớm hơn một chút mà thôi, dù sao cũng bị phát hiện rồi, chẳng thà thừa cơ hội đánh cuộc một lần!
Bình luận facebook