Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1291
Chương 1291: Đảo tàn sát đẫm máu 19
Edit: Jolly
Beta: Sakura
Trong lòng người đàn ông này nghĩ Bách Hợp có chút đáng sợ, cũng bắt đầu lo lắng cho chính mình khi trời sáng, thậm chí hắn hy vọng thời gian trôi qua chậm một chút, nhưng khi hắn ta dẫn đội quét dấu vân tay đi qua cây cầu, hắn không phát hiện trên đỉnh đầu mình, người mà bọn hắn trăm phương ngàn kế muốn tìm, đang lạnh lùng nhìn bọn hắn đi qua trước mắt mình.
Bách Hợp đợi đám người này rời khỏi, nhìn thấy bọn họ từ cuối cầu đi về một hướng khác, hai bên cũng không cho người canh gác, cô mới chậm rãi di chuyển. Động tác khó khăn vô cùng, bản thân muốn duy trì thân thể kề sát vào phù điêu vừa di chuyển, càng huống hồ chi trên phù điêu không có chỗ ra tay, Bách Hợp càng tốn sức nhiều hơn khi bám vào.
Sắp di chuyển đến chính giữa, cô còn nghĩ đến kết quả xấu nhất, nếu như động đến máy báo động, liền nhảy xuống rời đi, nhưng bây giờ cô đã di chuyển tới giữa cây cầu, máy báo động cũng không vang lên, khi gần đến cuối nhịp cầu, máy báo động như cũ không phát ra tí tiếng vang nào cả, mãi đến khi rời xa phạm vi của máy, Bách Hợp mới từ vách phù điêu nhảy xuống đất, một đoạn ngắn chừng mười mét, cô mất 30 phút di chuyển!
Toàn bộ ngón tay bị trầy chảy máu, lúc nảy khẩn trương cũng không phát hiện, bây giờ phục hồi tinh thân liền cảm thấy đau, cô giũ giũ hai cánh tay. Lúc nãy đội truy tìm đã đi ra, đã gần bốn giờ sáng trời cũng sắp sáng, trời sáng hành động của cô càng bất lợi, cho nên cô phải nhanh chóng rời khỏi đây trước khi trời sáng.
Từ cây cầu đi ra, phía trước là tòa nhà bốn tầng, đây là căn biệt thự cuối cùng của dãy, bên trong đèn đuốc sáng trưng. Phía sau nữa là bờ biển bát ngát.
Sóng biển vỗ bờ âm thanh từng đợt từng đợt vang lên, xen lẫn hương vị tanh mặn, Bách Hợp hóp lưng lại như mèo đi về hướng căn biệt thự, cuối hành lang là cầu thang lên xuống, đầu bên kia nối với sân thượng, đối diện xéo là lầu hai cánh khoảng 3 mét, trên sân thượng đủ loại hoa không biết tên, bên dưới rất nhiều thủ vệ súng vác vai đạn lên nòng. Bách Hợp thở sâu một hơi, nhìn lầu nhỏ, bò lên sân thượng, đột nhiên thả người nhảy về phía lầu hai đối diện.
Cô lăn một vòng vào trong khóm hoa, những thứ này không biết là hoa gì, toàn thân đều đây gai, đâm hết vào da thịt của cô, đau nhức nhưng không dám hô lên. Bách Hợp cắn răng nhảy khỏi bụi hoa nếu không nhanh chống chúng sẽ đâm sâu vào da thịt, cô nghiêng mình tránh vào trong góc tường, nhổ những cái gai còn dính trên da xuống, từ từ di chuyển theo hướng lầu 3, lúc cô bò lên đúng ngay giữa căn phòng, một cửa thủy tinh cực lớn xuất hiện trước mắt cô, bên kia là cửa sổ khóa trái, Bách Hợp leo lên xem xét, trong phòng im ắng không có người, cô cẩn thận dùng linh lực phá bỏ khóa mở cửa sổ leo vào, trốn sau bức màn.
Cửa phòng tắm trong phòng đang đóng, bên trong cửa thủy tinh lộ ra bóng dáng mơ hồ của người đàn ông, bên trong đang mở nước nóng, hiển nhiên là có người đang tắm.
Ánh mắt cô xuyên thấu qua tấm màn nhìn về phía phòng tắm, trong phòng có hai máy báo động, người ở nơi này dường như vô cùng sợ chết. Nhưng nhìn cách bài trí cũng không giống như các phòng khác cô từng nhìn thấy. Ngoại trừ 2 máy cảnh báo ra, thoạt nhìn xa hoa sạch sẽ, giống như chưa từng nhiễm bụi trần.
Bách Hợp trốn nơi này cũng không dám động. Cô còn chưa nghĩ ra cách đi qua máy báo động này mà không làm nó vang lên, xa xa truyền đến tiếng chó sủa, xen lẫn tiếng nói của người:
“Bên này có mùi!” người nói chuyện âm thanh có chút kích động, trong lòng Bách Hợp trầm xuống, hiển nhiên những người này dẫn thêm càng nhiều chó, đã tìm được vị trí của cô, cô đang do dự nên lao ra hay không, có nên trốn về phía bờ biển không. Không đợi Bách Hợp nghĩ kỹ, cửa phòng tắm đột nhiên ‘rắc’ một tiếng bị người mở ra, bên trong một người đàn ông trần trụi toàn thân mang theo bọt nước, hung hung hổ hổ bước ra: “Một đám ăn hại, cả đêm ồn ào, không để gia đây ngủ nghĩ, một ‘Con mồi’ bắt cũng không xong…”
Lúc hắn nói chuyện không ôn hòa như trong trí nhớ của Diêu Bách Hợp, người nam nhân nghênh ngang từ trong phòng tắm đi ra, là cơn ác mộng lớn nhất trong cuộc đời này của cô!
Người lừa cô bé lên thuyền đến hòn đảo ma quỷ này, lại để cho nguyên chủ bị hành hạ làm nhục cho tới chết – tên ma quỷ Hoa Đống Minh
Bách Hợp híp mắt, khoé miệng nhẹ nhàng nhếch, thật không ngờ rằng đạp phá thiết hài vô mịch xứ, đắc lai toàn bất phí công phu, người mà trong câu chuyện không biết lừa gạt biết bao nhiêu người, bây giờ cũng lọt vào tay cô! Hoa Đống Minh trần trụi từ phòng tắm đi ra, trong tay còn cầm một khẩu súng, cẩn thận nhìn ngò xung quanh, hắn làm việc này thời gian lâu rồi, để đạt được tài phú và địa vị đặc thù, lương tâm hắn đã sớm mục nát.
Chính bản thân hắn cũng biết việc xấu mình làm quá nhiều, tránh gặp báo ứng nên lúc nào cũng mang theo khẩu súng kè kè bên mình. Chỉ sợ là lúc ngủ cũng không dám buông nó ra. Bây giờ đang trong phòng hắn, hắn cũng không có cảm giác an toàn, hắn nhìn thấy quá nhiều thủ pháp giết người đáng sợ đủ kiểu dáng, một người xem mạng người như cỏ rác như hắn, chính mình lại sợ chết.
Hắn đi đến cửa sổ, không chút hay biết tử thần phía sau mình. Hắn không phát hiện cửa sổ lúc trước còn đóng bây giờ đã hư mất, bức màn nhẹ nhàng run động, hắn kéo cửa sổ ra, nhìn thấy cách đó không xa đám người truy tìm và chó săn đang đi về hướng này, thấy bọn họ sắp tới đâu, hắn khó chịu hô to:
“Ồn chết được…!” Tối nay nghe đâu trên đảo có người đào thoát, chuyện này ‘Hoa Đống Minh’ cũng biết, nhưng hắn không ngờ rằng cả đám người cả đêm cũng không bắt được ‘Con mồi’ làm cho hắn suốt đêm không ngủ được. Hiện tại ngủ không đủ giấc, tính tình rất táo bạo, toàn bộ đều nhờ rượu ngon thêm thuốc cấm để nâng cao tinh thần, đầu vốn đau, gần sáng mà trận ồn ào cũng chưa xong, thật khó khăn mới tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, không ngờ rằng đám người đó còn chạy đến đây. Hoa Đống Minh vừa quát xong, đem cửa sổ đóng lại, tay cầm súng nhẹ buông, bức màn lay động, theo bản năng hắn cảm thấy có chút không thích hợp, thân thể khẩn trương đưa tay muốn kéo bức màn, đáng tiếc động tác của hắn không nhanh bằng Bách Hợp.
Lúc hắn chưa kịp bóp cò, Bách Hợp đã nắm bức màn phủ xuống mặt hắn. Bức màn bị kéo tiếng ‘Ken két’ vang lên, tuy là đang đêm tối, căn phòng của Hoa Đống Minh ở lầu 3, hơn nữa cửa sổ được đóng kín, phòng cách âm cũng rất tốt, âm thanh cũng không truyền ra ngoài.
Thân thể của hắn bị tấm màn che kín, tay cầm súng không cách nào động đậy, trong nhất thời ngay cả thở cũng khó khăn, chính lúc hắn bối rối, Bách Hợp một cước đạp vào đầu gối của hắn, thân thể hắn mềm nhũn, cánh tay quơ quơ vừa muốn nắm lấy thứ gì đó để ổn định thân mình vừa muốn kéo tấm màn ra, nhưng cánh tay bị một bàn tay lạnh buốt khác nắm lấy, ngay lập tức cánh tay bị bẻ ra sau vang lên tiếng ‘răng rắc’, Hoa Đống Minh muốn há mồm kêu thét, Bách Hợp đã dùng tay ghìm chặt cổ hắn, cũng thuận tay giật tấm màn kéo ra, vốn âm thanh la hét lập tức biến thành tiếng hít thở khó khăn, miệng hắn há to, trong đầu nhất thời có chút thẩn thờ.
Khẩu súng cầm trong tay lúc cổ tay bị bẻ gảy còn đang treo trên ngón tay, nguy hiểm trước mắt, Hoa Đống Minh cũng không manh động muốn gở cánh tay đang bóp chặt cổ gã, ngược lại cố nén cảm giác đau đớn cùng hô hấp khó khăn, đem cây súng còn treo trên ngón tay hắn đánh tới sau lưng cô ta.
Hắn đoán rằng người đang ghìm chặt hắn có thể là ‘Con mồi’ đã đào thoát tối nay. Hắn là một trong những ‘nhân viên Nghiệp vụ’ trên đảo, phụ trách cung cấp con mồi, con mồi trốn thoát này không biết có phải là do hắn mang đến không, nhưng có lẽ không có khả năng, bởi vì những người qua tay hắn hắn đều biết, không thể nào có nhân vật lợi hại như vậy. Trong lòng hắn đang mắng tên nào khốn kiếp không nên dẫn một người không nên dẫn lên đảo, đem tới phiền phức lớn, hắn dự tính đem con mồi này giết chết, sau đó sẽ đề nghị với ‘King’ giết chết người đã mang ‘Con mồi’ này tới.
Hoa Đống Minh trong lòng đang oán trách, trong đầu thiếu dưỡng khí nên hoa mắt chóng mặt, ngón tay hắn sắp chạm tới khẩu súng, hắn còn chưa kịp mừng, một cánh tay khác đột nhiên bẻ gảy cổ tay hắn.
“Hoa Đống Minh.” Bách Hợp mỉm cười gọi tên hắn ta, nhìn khuôn mặt tím xanh của hắn, hơi nới lỏng tay ra một chút. Hắn há to miệng hết sức hít thở, vừa mới thở được hai cái, còn chưa kịp kêu to, cổ lại bị ghìm chặt. Sắc mặt Hoa Đống Minh như tro tàn, một bộ dạng sắp chết.
Bách Hợp ném khẩu súng trong tay hắn trên mặt đất, một cước giẫm lên, một tay trống đang mò ra sau lưng mình: “Hoặc giả nên gọi là Hoa tiên sinh, có thể tên của ngươi cùng ‘Tùy Ý tiên sinh, Lão Ưng tiên sinh’ giống nhau, chỉ là danh hiệu mà thôi.” Tuy lời nói của Bách Hợp mang theo cợt nhã nhưng ánh mắt lạnh băng, trong tay lấy ra một con dao găm, nhìn miệng hắn đang há hốc hít thở, cô đem dao găm cắn trên miệng, một tay kéo đầu lưỡi hắn ra, ánh mắt Hoa tiên sinh lộ vẽ sợ hãi, mũi thở dồn dập, cánh tay Bách Hợp buộc chặt, để cho dầu hắn ngưỡng cao lên, mặt hắn ngang tầm mặt Bách Hợp, nhìn rõ ràng khuôn mặt cô.
Hoa tiên sinh nghi hoặc, khuôn mặt này hình như nhìn thấy qua ở đâu rồi, tuy nhiên nghĩ mãi không ra, hắn dốc sức giãy dụa, chân còn đạp trên mặt đất, mới nãy hắn còn ngu xuẩn bọn người kia cả đêm không bắt được người, còn đến làm phiền hắn. mà bây giờ hắn lại oán trách đám người này tới chậm, hắn hận đám người này không lập tức xuất hiện dưới lầu, phát hiện hắn gặp chuyện.
Edit: Jolly
Beta: Sakura
Trong lòng người đàn ông này nghĩ Bách Hợp có chút đáng sợ, cũng bắt đầu lo lắng cho chính mình khi trời sáng, thậm chí hắn hy vọng thời gian trôi qua chậm một chút, nhưng khi hắn ta dẫn đội quét dấu vân tay đi qua cây cầu, hắn không phát hiện trên đỉnh đầu mình, người mà bọn hắn trăm phương ngàn kế muốn tìm, đang lạnh lùng nhìn bọn hắn đi qua trước mắt mình.
Bách Hợp đợi đám người này rời khỏi, nhìn thấy bọn họ từ cuối cầu đi về một hướng khác, hai bên cũng không cho người canh gác, cô mới chậm rãi di chuyển. Động tác khó khăn vô cùng, bản thân muốn duy trì thân thể kề sát vào phù điêu vừa di chuyển, càng huống hồ chi trên phù điêu không có chỗ ra tay, Bách Hợp càng tốn sức nhiều hơn khi bám vào.
Sắp di chuyển đến chính giữa, cô còn nghĩ đến kết quả xấu nhất, nếu như động đến máy báo động, liền nhảy xuống rời đi, nhưng bây giờ cô đã di chuyển tới giữa cây cầu, máy báo động cũng không vang lên, khi gần đến cuối nhịp cầu, máy báo động như cũ không phát ra tí tiếng vang nào cả, mãi đến khi rời xa phạm vi của máy, Bách Hợp mới từ vách phù điêu nhảy xuống đất, một đoạn ngắn chừng mười mét, cô mất 30 phút di chuyển!
Toàn bộ ngón tay bị trầy chảy máu, lúc nảy khẩn trương cũng không phát hiện, bây giờ phục hồi tinh thân liền cảm thấy đau, cô giũ giũ hai cánh tay. Lúc nãy đội truy tìm đã đi ra, đã gần bốn giờ sáng trời cũng sắp sáng, trời sáng hành động của cô càng bất lợi, cho nên cô phải nhanh chóng rời khỏi đây trước khi trời sáng.
Từ cây cầu đi ra, phía trước là tòa nhà bốn tầng, đây là căn biệt thự cuối cùng của dãy, bên trong đèn đuốc sáng trưng. Phía sau nữa là bờ biển bát ngát.
Sóng biển vỗ bờ âm thanh từng đợt từng đợt vang lên, xen lẫn hương vị tanh mặn, Bách Hợp hóp lưng lại như mèo đi về hướng căn biệt thự, cuối hành lang là cầu thang lên xuống, đầu bên kia nối với sân thượng, đối diện xéo là lầu hai cánh khoảng 3 mét, trên sân thượng đủ loại hoa không biết tên, bên dưới rất nhiều thủ vệ súng vác vai đạn lên nòng. Bách Hợp thở sâu một hơi, nhìn lầu nhỏ, bò lên sân thượng, đột nhiên thả người nhảy về phía lầu hai đối diện.
Cô lăn một vòng vào trong khóm hoa, những thứ này không biết là hoa gì, toàn thân đều đây gai, đâm hết vào da thịt của cô, đau nhức nhưng không dám hô lên. Bách Hợp cắn răng nhảy khỏi bụi hoa nếu không nhanh chống chúng sẽ đâm sâu vào da thịt, cô nghiêng mình tránh vào trong góc tường, nhổ những cái gai còn dính trên da xuống, từ từ di chuyển theo hướng lầu 3, lúc cô bò lên đúng ngay giữa căn phòng, một cửa thủy tinh cực lớn xuất hiện trước mắt cô, bên kia là cửa sổ khóa trái, Bách Hợp leo lên xem xét, trong phòng im ắng không có người, cô cẩn thận dùng linh lực phá bỏ khóa mở cửa sổ leo vào, trốn sau bức màn.
Cửa phòng tắm trong phòng đang đóng, bên trong cửa thủy tinh lộ ra bóng dáng mơ hồ của người đàn ông, bên trong đang mở nước nóng, hiển nhiên là có người đang tắm.
Ánh mắt cô xuyên thấu qua tấm màn nhìn về phía phòng tắm, trong phòng có hai máy báo động, người ở nơi này dường như vô cùng sợ chết. Nhưng nhìn cách bài trí cũng không giống như các phòng khác cô từng nhìn thấy. Ngoại trừ 2 máy cảnh báo ra, thoạt nhìn xa hoa sạch sẽ, giống như chưa từng nhiễm bụi trần.
Bách Hợp trốn nơi này cũng không dám động. Cô còn chưa nghĩ ra cách đi qua máy báo động này mà không làm nó vang lên, xa xa truyền đến tiếng chó sủa, xen lẫn tiếng nói của người:
“Bên này có mùi!” người nói chuyện âm thanh có chút kích động, trong lòng Bách Hợp trầm xuống, hiển nhiên những người này dẫn thêm càng nhiều chó, đã tìm được vị trí của cô, cô đang do dự nên lao ra hay không, có nên trốn về phía bờ biển không. Không đợi Bách Hợp nghĩ kỹ, cửa phòng tắm đột nhiên ‘rắc’ một tiếng bị người mở ra, bên trong một người đàn ông trần trụi toàn thân mang theo bọt nước, hung hung hổ hổ bước ra: “Một đám ăn hại, cả đêm ồn ào, không để gia đây ngủ nghĩ, một ‘Con mồi’ bắt cũng không xong…”
Lúc hắn nói chuyện không ôn hòa như trong trí nhớ của Diêu Bách Hợp, người nam nhân nghênh ngang từ trong phòng tắm đi ra, là cơn ác mộng lớn nhất trong cuộc đời này của cô!
Người lừa cô bé lên thuyền đến hòn đảo ma quỷ này, lại để cho nguyên chủ bị hành hạ làm nhục cho tới chết – tên ma quỷ Hoa Đống Minh
Bách Hợp híp mắt, khoé miệng nhẹ nhàng nhếch, thật không ngờ rằng đạp phá thiết hài vô mịch xứ, đắc lai toàn bất phí công phu, người mà trong câu chuyện không biết lừa gạt biết bao nhiêu người, bây giờ cũng lọt vào tay cô! Hoa Đống Minh trần trụi từ phòng tắm đi ra, trong tay còn cầm một khẩu súng, cẩn thận nhìn ngò xung quanh, hắn làm việc này thời gian lâu rồi, để đạt được tài phú và địa vị đặc thù, lương tâm hắn đã sớm mục nát.
Chính bản thân hắn cũng biết việc xấu mình làm quá nhiều, tránh gặp báo ứng nên lúc nào cũng mang theo khẩu súng kè kè bên mình. Chỉ sợ là lúc ngủ cũng không dám buông nó ra. Bây giờ đang trong phòng hắn, hắn cũng không có cảm giác an toàn, hắn nhìn thấy quá nhiều thủ pháp giết người đáng sợ đủ kiểu dáng, một người xem mạng người như cỏ rác như hắn, chính mình lại sợ chết.
Hắn đi đến cửa sổ, không chút hay biết tử thần phía sau mình. Hắn không phát hiện cửa sổ lúc trước còn đóng bây giờ đã hư mất, bức màn nhẹ nhàng run động, hắn kéo cửa sổ ra, nhìn thấy cách đó không xa đám người truy tìm và chó săn đang đi về hướng này, thấy bọn họ sắp tới đâu, hắn khó chịu hô to:
“Ồn chết được…!” Tối nay nghe đâu trên đảo có người đào thoát, chuyện này ‘Hoa Đống Minh’ cũng biết, nhưng hắn không ngờ rằng cả đám người cả đêm cũng không bắt được ‘Con mồi’ làm cho hắn suốt đêm không ngủ được. Hiện tại ngủ không đủ giấc, tính tình rất táo bạo, toàn bộ đều nhờ rượu ngon thêm thuốc cấm để nâng cao tinh thần, đầu vốn đau, gần sáng mà trận ồn ào cũng chưa xong, thật khó khăn mới tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, không ngờ rằng đám người đó còn chạy đến đây. Hoa Đống Minh vừa quát xong, đem cửa sổ đóng lại, tay cầm súng nhẹ buông, bức màn lay động, theo bản năng hắn cảm thấy có chút không thích hợp, thân thể khẩn trương đưa tay muốn kéo bức màn, đáng tiếc động tác của hắn không nhanh bằng Bách Hợp.
Lúc hắn chưa kịp bóp cò, Bách Hợp đã nắm bức màn phủ xuống mặt hắn. Bức màn bị kéo tiếng ‘Ken két’ vang lên, tuy là đang đêm tối, căn phòng của Hoa Đống Minh ở lầu 3, hơn nữa cửa sổ được đóng kín, phòng cách âm cũng rất tốt, âm thanh cũng không truyền ra ngoài.
Thân thể của hắn bị tấm màn che kín, tay cầm súng không cách nào động đậy, trong nhất thời ngay cả thở cũng khó khăn, chính lúc hắn bối rối, Bách Hợp một cước đạp vào đầu gối của hắn, thân thể hắn mềm nhũn, cánh tay quơ quơ vừa muốn nắm lấy thứ gì đó để ổn định thân mình vừa muốn kéo tấm màn ra, nhưng cánh tay bị một bàn tay lạnh buốt khác nắm lấy, ngay lập tức cánh tay bị bẻ ra sau vang lên tiếng ‘răng rắc’, Hoa Đống Minh muốn há mồm kêu thét, Bách Hợp đã dùng tay ghìm chặt cổ hắn, cũng thuận tay giật tấm màn kéo ra, vốn âm thanh la hét lập tức biến thành tiếng hít thở khó khăn, miệng hắn há to, trong đầu nhất thời có chút thẩn thờ.
Khẩu súng cầm trong tay lúc cổ tay bị bẻ gảy còn đang treo trên ngón tay, nguy hiểm trước mắt, Hoa Đống Minh cũng không manh động muốn gở cánh tay đang bóp chặt cổ gã, ngược lại cố nén cảm giác đau đớn cùng hô hấp khó khăn, đem cây súng còn treo trên ngón tay hắn đánh tới sau lưng cô ta.
Hắn đoán rằng người đang ghìm chặt hắn có thể là ‘Con mồi’ đã đào thoát tối nay. Hắn là một trong những ‘nhân viên Nghiệp vụ’ trên đảo, phụ trách cung cấp con mồi, con mồi trốn thoát này không biết có phải là do hắn mang đến không, nhưng có lẽ không có khả năng, bởi vì những người qua tay hắn hắn đều biết, không thể nào có nhân vật lợi hại như vậy. Trong lòng hắn đang mắng tên nào khốn kiếp không nên dẫn một người không nên dẫn lên đảo, đem tới phiền phức lớn, hắn dự tính đem con mồi này giết chết, sau đó sẽ đề nghị với ‘King’ giết chết người đã mang ‘Con mồi’ này tới.
Hoa Đống Minh trong lòng đang oán trách, trong đầu thiếu dưỡng khí nên hoa mắt chóng mặt, ngón tay hắn sắp chạm tới khẩu súng, hắn còn chưa kịp mừng, một cánh tay khác đột nhiên bẻ gảy cổ tay hắn.
“Hoa Đống Minh.” Bách Hợp mỉm cười gọi tên hắn ta, nhìn khuôn mặt tím xanh của hắn, hơi nới lỏng tay ra một chút. Hắn há to miệng hết sức hít thở, vừa mới thở được hai cái, còn chưa kịp kêu to, cổ lại bị ghìm chặt. Sắc mặt Hoa Đống Minh như tro tàn, một bộ dạng sắp chết.
Bách Hợp ném khẩu súng trong tay hắn trên mặt đất, một cước giẫm lên, một tay trống đang mò ra sau lưng mình: “Hoặc giả nên gọi là Hoa tiên sinh, có thể tên của ngươi cùng ‘Tùy Ý tiên sinh, Lão Ưng tiên sinh’ giống nhau, chỉ là danh hiệu mà thôi.” Tuy lời nói của Bách Hợp mang theo cợt nhã nhưng ánh mắt lạnh băng, trong tay lấy ra một con dao găm, nhìn miệng hắn đang há hốc hít thở, cô đem dao găm cắn trên miệng, một tay kéo đầu lưỡi hắn ra, ánh mắt Hoa tiên sinh lộ vẽ sợ hãi, mũi thở dồn dập, cánh tay Bách Hợp buộc chặt, để cho dầu hắn ngưỡng cao lên, mặt hắn ngang tầm mặt Bách Hợp, nhìn rõ ràng khuôn mặt cô.
Hoa tiên sinh nghi hoặc, khuôn mặt này hình như nhìn thấy qua ở đâu rồi, tuy nhiên nghĩ mãi không ra, hắn dốc sức giãy dụa, chân còn đạp trên mặt đất, mới nãy hắn còn ngu xuẩn bọn người kia cả đêm không bắt được người, còn đến làm phiền hắn. mà bây giờ hắn lại oán trách đám người này tới chậm, hắn hận đám người này không lập tức xuất hiện dưới lầu, phát hiện hắn gặp chuyện.
Bình luận facebook