Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1301
Chương 1301: Kết thúc bia đỡ đạn 01
Edit: Baby
Beta: Sakura
Loại cảm giác đau đớn khi bị nổ tung phảng phất còn ở trên người, linh hồn không trở về trong tinh không, lúc Bách Hợp bị đánh bay bỗng nhiên Lý Duyên Tỷ xuất hiện chặn linh hồn của cô đáng lý phải quay trở về trong tinh không.
Hòn đảo nhỏ nổ tung dần biến mất, cảnh vật bốn phía vặn vẹo cuối cùng hóa thành một ngôi sao sáng bị anh nắm trong tay. Bách Hợp mê man ở trong ngực anh, chịu ảnh hưởng từ vụ nổ trong nhiệm vụ nên bây giờ cô vẫn chưa tỉnh lại. Như vậy cũng tốt, không tỉnh lại thì không cần chịu đau khổ chia ly.
Lý Duyên Tỷ cúi đầu, trong mắt để lộ sự không nỡ, cô đi chuyến này, không biết còn cơ hội gặp lại nhau nữa không. Anh im lặng, ôm chặt Bách Hợp vào ngực, anh không còn lựa chọn nào khác là đưa Bách Hợp trở về, ngoài giải quyết bị thất tình cắn trả thì anh còn một tâm nguyện.
Là hi vọng khi cô biết mình bị đưa trở về đừng khóc. Lý Duyên Tỷ khẽ mím môi, ngôi sao trong tay anh phát ra ánh sáng mạnh mẽ bao phủ thân thể mình, tinh thần lực bắt đầu tập trung về phía Bách Hợp, sau đó cùng Lý Duyên Tỷ biến mất ở trong thân thể của cô.
Cô giống như bị vụ nổ tung này đẩy đến một nơi rất xa, không biết thời gian qua bao lâu, cô bị cảm giác đau đớn khi rơi xuống đánh thức.
Bách Hợp mở mắt, cô giống như đã ở trong bóng tối một thời gian rất dài, không thích ứng với ánh sáng mặt trời, cô đưa che mắt, ký ức dần trở lại. Lần tỉnh táo cuối cùng là cô đang ở trên một hòn đảo nhỏ trong nhiệm vụ chờ chết.
Theo lý mà nói thì sau khi cô chết đi phải trở về tinh không, nhưng cô phát hiện mình không trở về trong tinh không mà lại tới một nơi xa lạ. khi nhận ra điều này, Bách Hợp nhanh chóng cảnh giác, nhìn chung quanh, cô đang ở trên một bãi cỏ, cách đó không xa là một khu rừng rậm, phía trước có một cái hồ yên tĩnh rộng mênh mông.
Nhìn cảnh vật, Bách Hợp nghĩ trước tiên sợ rằng bản thân vì nguyên nhân gì đó không trở về tinh không mà tiến vào nhiệm vụ. Cô nhắm hai mắt lại cố gắng tiếp thu nội dung kịch và trí nhớ của chủ cũ. Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không có gì xuất hiện. Bách Hợp nhíu mày, chẳng lẽ lần này xảy ra sai lầm gì với nội dung kịch và trí nhớ của chủ cũ?
Cô cảm thấy tình huống như vậy là phiền phức nhất, chưa có nội dung và kí ức, chuyện này đồng nghĩa với việc bản thân cô phải tự tìm hiểu, tạo thành một độ khó cho nhiệm vụ này. Cô phát hiện thêm một việc, quần áo đang mặc nhìn rất quen thuộc, là bộ quần áo bản thân mặc ở trong tinh không. Bộ quần áo trước đây đã bị Lý Duyên Tỷ xé rách, không biết anh tìm bộ quần áo này ở đâu đưa cho cô. Hơn nữa, cơ thể lần này giống như rất dễ dàng điều khiển. Khi tiến vào nhiệm vụ đều cần một quá trình thích ứng, dù tinh thần lực của cô tăng lên sẽ nhanh chóng điều khiển được thân thể của chủ cx. Nhưng dù sao đi nữa vẫn có cảm giác không khỏe khi mới tỉnh lại.
Nhưng hiện tại cũng không hề có một chỗ nào không thoải mái. Giống như đây chính là thân thể của cô, như mới tỉnh lại từ một giấc mơ đẹp. Lâu rồi Bách Hợp mới có cảm giác thoải mái như vậy, cô định đứng dậy nhưng nhanh chóng phát hiện có cái gì không đúng, dường như có hơi thở thay đổi cách đó không xa, cô quay đầu nhìn chỉ thấy xa xa có hai người bay đến. Cô muốn tránh, nhưng nơi này ngoài bãi cỏ chính là rừng cây, hai người kia bay trên không, nhìn một cái liền biết không phải người thường, với tốc độ của cô không thể tránh đi mà còn có thể sẽ chọc giận bọn họ, vì vậy cô phân vân rồi thành thành thật thật ngồi tại chỗ.
Hai người sau khi đáp xuống đất lạnh lùng nhìn cô, đây là hai người nam nhân khoảng ba mươi tuổi, trên người mặc trường bào màu xanh, có chòm râu, một người tiến lên: “Nơi này là lãnh địa của Lý thị, tại sao ngươi lại xông vào?”
Hai người cảnh giác nhìn Bách Hợp, hiện tại trên người Bách Hợp không có khí tức của yêu tộc nhìn giống như một người bình thường không có tu vi, nhưng nơi này là lãnh địa của Long tộc, tuy không phải là trung tâm tộc nhưng xung quanh nơi này có tầng tầng lớp lớp hộ vệ canh gác, nhưng hôm nay hai người bọn họ vô tình cảm giác được khí tức xa lạ trong tộc, tưởng là một yêu thú mạnh nào đó xông vào lãnh địa của Lý thị, muốn đến mời đại yêu này mời đi nhưng không nghĩ đến mà một tiểu yêu không có chút yêu lực nào, nhìn giống như một thiếu nữ bình thường ngồi trên bãi cỏ.
Tuy hai người không cảm giác được linh lực và yêu lực trên người Bách Hợp nhưng nghĩ đến cô có thể bỏ qua tầng tầng hộ vệ xuất hiện ở đây, bộ dáng hai người vẫn như gặp đối thủ lớn.
“Làm sao ngươi xông vào đây?”
Sau khi một người hỏi, người kia thấy Bách Hợp không lên tiếng thì hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra sát ý, bước về phía trước một bước, u ám nhìn chằm chằm Bách Hợp.
Báo động trong đầu Bách Hợp vang lên, người này không phải hù dọa cô mà sinh ra sát ý thật sự, không nói một lời lập tức muốn động thủ, hai người này vừa bay từ trên không tới, người tu tiên hầu hết làm việc đều theo lòng mình, giết một người không phải là chuyện gì lớn, mắt thấy hai người lộ ra sự không kiên nhẫn, Bách Hợp không nói không biết mình đến nơi nào như thế nào, nghe ý trong lời bọn họ thì nơi này thuộc về một thế lực, có người canh giữ, nếu cô nói mình không biết đi vào nơi này như thế nào thì chắc chắn sẽ sẽ chọc giận hai người, có thể sẽ đem cô về sau đó dùng một số phương pháp để tìm ra lý do cô đến nơi này.
Người tu tiên có phương pháp khiến người khác nói thật nhưng không tốt đẹp, rất có khả năng sẽ bị lục soát hồn, đơn giản mà dễ dàng nhưng với người bị tra là vô cùng thống khổ. Bây giờ cô không có một chút sức mạnh, khi Bách Hợp vừa tỉnh đã biết bản thân trở thành một người bình thường, không có chút linh lực nào trong cơ thể, cô không phải là đối thủ của hai người này, tất nhiên là không dám cứng rắn với bọn họ.
Vì vậy khi người thứ hai hỏi, trên mặt lộ ra sự không kiên nhẫn, Bách Hợp khó khăn trả lời:
“Hai vị đại nhân tha mạng, ta là người hầu của Lý gia, không cẩn thận đi nhầm đến nơi này.” Cô cúi thấp đầu, nhanh chóng quỳ xuống, làm ra vẻ sợ hãi.
Từ trong lời nói hai người thì đây là lãnh địa của Lý gia, Bách Hợp suy đoán Lý gia này nhất định là có thế lực, trong giới tu tiên gia tộc có thế lực, ngoài nhận đệ tử có linh căn thì sẽ thu nhận người phàm làm việc vặt.
Ở mới vừa tỉnh hồn lại lúc Bách Hợp liền đã phát hiện trong thân thể của mình không có chút nào không vui linh lực, chính cô cảm giác được, trước mắt hai cái này người tu tiên cũng rất có thể sẽ nhìn ra được, không có linh lực, cũng không quá có thể là đệ tử. Hơn nữa nếu là đại gia tộc, Bách Hợp giả mạo đệ tử có khả năng rất có thể sẽ bị vạch trần, nhưng nếu là giả mạo người làm liền không giống nhau, người làm vốn chính là kẻ hèn trong tu tiên giới, rất nhiều thế gia chỉ sợ cũng không dám nói mình nhớ hai phần mười trở lên người làm.
Cô nói mình là người hầu là an toàn nhất!
Quả nhiên, hai người đang cảnh giác nhưng khi nghe Bách Hợp tự xưng người hầu của Lý thị, ánh mắt lập tức thay đổi, trở nên lạnh lùng và hờ hững, sát ý trong lòng giống như thủy triều xuống, tuy người hầu mệnh tiện nhưng hai người không có hứng thú giết người yếu ớt như vậy. Người hầu cấp cao còn có linh lực hay yêu lực nhưng nữ nhân trước mắt không có một chút linh lực nào cả, có thể thấy được hẳn là loại ti tiện nhất, xác thực là có khả năng không hiểu quy củ, đi lầm đường.
Nghĩ tới đây trong mắt hai người lộ ra vẻ xem thường:
“Không được đi vào hồ Thủy Nguyệt, đây không phải là nơi người như ngươi có thể tới, phát hiện một lần nữa sẽ giết không tha!”
Hai người lạnh lùng nói xong, thậm chí không nhìn lại Bách Hợp, xoay người bay lên trời đi mất.
Để lại một mình Bách Hợp, mới tìm được đường sống trong chỗ chết dọa cô toát ra một tầng mồ hôi lạnh sau lưng. Nếu như vừa nãy chết không rõ ràng ở nơi này, ngay cả trí nhớ hay nội dung đều không nhận thì thật sự quá an uổng. Hai người này đi rồi, Bách Hợp ngồi tại chỗ một lúc, sợ lại có người tới, cô mạnh mẽ đứng dậy, quan sát bốn phía.
Trước mặt Bách Hợp là một hồ nước không nhìn được bờ bên kia, phía sau là một rừng cây rậm rạp. Nhìn hướng hai người bay tới, nơi trung tâm Lý gia không phải hướng rừng cây. Mà cô cũng không có chút linh lực nào, không có khả năng cưỡi mây đạp gió như bọn họ, chỉ có thể đi dọc theo bờ hồ về phía trước.
Cho dù hiện tại Bách Hợp không có linh lực nhưng vẫn cảm giác được linh lực tràn đầy xung quanh hồ này, là một nơi tu tiên rất tốt, nếu tu luyện ở nơi này, tốc độ tu luyện của cô sẽ tăng lên gấp mấy lần. Âm thầm ghi nhớ nơi này, cô chậm rãi đi dọc theo bờ hồ, vận may của cô không tồi, đi hai canh giờ thì thấy một dãy nhà hào hùng tráng lệ.
Nhà ở Lý thị xây dựa vào núi, tuy trong giới tu tiên có nhiều người thích đào động phủ nhưng nếu là đại thế gia thì lại thích hưởng thụ sự xa xỉ. Trèo lên một đường, cô tỏ vẻ sợ hãi của người hầu, một đường không làm người khác chú ý, đi vào Lý thị.
Làm cô thở phào nhẹ nhõm, là người nơi này không hề tò mò mới người xa lạ bỗng nhiên xuất hiện. Khi biết cô là một người làm, một người nam nhân trung niên có khuôn mặt âm u thu xếp cho cô trở thành một thị nữ cấp thấp, ở cùng một đám thị nữ cấp thấp trong một căn phòng.
Edit: Baby
Beta: Sakura
Loại cảm giác đau đớn khi bị nổ tung phảng phất còn ở trên người, linh hồn không trở về trong tinh không, lúc Bách Hợp bị đánh bay bỗng nhiên Lý Duyên Tỷ xuất hiện chặn linh hồn của cô đáng lý phải quay trở về trong tinh không.
Hòn đảo nhỏ nổ tung dần biến mất, cảnh vật bốn phía vặn vẹo cuối cùng hóa thành một ngôi sao sáng bị anh nắm trong tay. Bách Hợp mê man ở trong ngực anh, chịu ảnh hưởng từ vụ nổ trong nhiệm vụ nên bây giờ cô vẫn chưa tỉnh lại. Như vậy cũng tốt, không tỉnh lại thì không cần chịu đau khổ chia ly.
Lý Duyên Tỷ cúi đầu, trong mắt để lộ sự không nỡ, cô đi chuyến này, không biết còn cơ hội gặp lại nhau nữa không. Anh im lặng, ôm chặt Bách Hợp vào ngực, anh không còn lựa chọn nào khác là đưa Bách Hợp trở về, ngoài giải quyết bị thất tình cắn trả thì anh còn một tâm nguyện.
Là hi vọng khi cô biết mình bị đưa trở về đừng khóc. Lý Duyên Tỷ khẽ mím môi, ngôi sao trong tay anh phát ra ánh sáng mạnh mẽ bao phủ thân thể mình, tinh thần lực bắt đầu tập trung về phía Bách Hợp, sau đó cùng Lý Duyên Tỷ biến mất ở trong thân thể của cô.
Cô giống như bị vụ nổ tung này đẩy đến một nơi rất xa, không biết thời gian qua bao lâu, cô bị cảm giác đau đớn khi rơi xuống đánh thức.
Bách Hợp mở mắt, cô giống như đã ở trong bóng tối một thời gian rất dài, không thích ứng với ánh sáng mặt trời, cô đưa che mắt, ký ức dần trở lại. Lần tỉnh táo cuối cùng là cô đang ở trên một hòn đảo nhỏ trong nhiệm vụ chờ chết.
Theo lý mà nói thì sau khi cô chết đi phải trở về tinh không, nhưng cô phát hiện mình không trở về trong tinh không mà lại tới một nơi xa lạ. khi nhận ra điều này, Bách Hợp nhanh chóng cảnh giác, nhìn chung quanh, cô đang ở trên một bãi cỏ, cách đó không xa là một khu rừng rậm, phía trước có một cái hồ yên tĩnh rộng mênh mông.
Nhìn cảnh vật, Bách Hợp nghĩ trước tiên sợ rằng bản thân vì nguyên nhân gì đó không trở về tinh không mà tiến vào nhiệm vụ. Cô nhắm hai mắt lại cố gắng tiếp thu nội dung kịch và trí nhớ của chủ cũ. Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không có gì xuất hiện. Bách Hợp nhíu mày, chẳng lẽ lần này xảy ra sai lầm gì với nội dung kịch và trí nhớ của chủ cũ?
Cô cảm thấy tình huống như vậy là phiền phức nhất, chưa có nội dung và kí ức, chuyện này đồng nghĩa với việc bản thân cô phải tự tìm hiểu, tạo thành một độ khó cho nhiệm vụ này. Cô phát hiện thêm một việc, quần áo đang mặc nhìn rất quen thuộc, là bộ quần áo bản thân mặc ở trong tinh không. Bộ quần áo trước đây đã bị Lý Duyên Tỷ xé rách, không biết anh tìm bộ quần áo này ở đâu đưa cho cô. Hơn nữa, cơ thể lần này giống như rất dễ dàng điều khiển. Khi tiến vào nhiệm vụ đều cần một quá trình thích ứng, dù tinh thần lực của cô tăng lên sẽ nhanh chóng điều khiển được thân thể của chủ cx. Nhưng dù sao đi nữa vẫn có cảm giác không khỏe khi mới tỉnh lại.
Nhưng hiện tại cũng không hề có một chỗ nào không thoải mái. Giống như đây chính là thân thể của cô, như mới tỉnh lại từ một giấc mơ đẹp. Lâu rồi Bách Hợp mới có cảm giác thoải mái như vậy, cô định đứng dậy nhưng nhanh chóng phát hiện có cái gì không đúng, dường như có hơi thở thay đổi cách đó không xa, cô quay đầu nhìn chỉ thấy xa xa có hai người bay đến. Cô muốn tránh, nhưng nơi này ngoài bãi cỏ chính là rừng cây, hai người kia bay trên không, nhìn một cái liền biết không phải người thường, với tốc độ của cô không thể tránh đi mà còn có thể sẽ chọc giận bọn họ, vì vậy cô phân vân rồi thành thành thật thật ngồi tại chỗ.
Hai người sau khi đáp xuống đất lạnh lùng nhìn cô, đây là hai người nam nhân khoảng ba mươi tuổi, trên người mặc trường bào màu xanh, có chòm râu, một người tiến lên: “Nơi này là lãnh địa của Lý thị, tại sao ngươi lại xông vào?”
Hai người cảnh giác nhìn Bách Hợp, hiện tại trên người Bách Hợp không có khí tức của yêu tộc nhìn giống như một người bình thường không có tu vi, nhưng nơi này là lãnh địa của Long tộc, tuy không phải là trung tâm tộc nhưng xung quanh nơi này có tầng tầng lớp lớp hộ vệ canh gác, nhưng hôm nay hai người bọn họ vô tình cảm giác được khí tức xa lạ trong tộc, tưởng là một yêu thú mạnh nào đó xông vào lãnh địa của Lý thị, muốn đến mời đại yêu này mời đi nhưng không nghĩ đến mà một tiểu yêu không có chút yêu lực nào, nhìn giống như một thiếu nữ bình thường ngồi trên bãi cỏ.
Tuy hai người không cảm giác được linh lực và yêu lực trên người Bách Hợp nhưng nghĩ đến cô có thể bỏ qua tầng tầng hộ vệ xuất hiện ở đây, bộ dáng hai người vẫn như gặp đối thủ lớn.
“Làm sao ngươi xông vào đây?”
Sau khi một người hỏi, người kia thấy Bách Hợp không lên tiếng thì hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra sát ý, bước về phía trước một bước, u ám nhìn chằm chằm Bách Hợp.
Báo động trong đầu Bách Hợp vang lên, người này không phải hù dọa cô mà sinh ra sát ý thật sự, không nói một lời lập tức muốn động thủ, hai người này vừa bay từ trên không tới, người tu tiên hầu hết làm việc đều theo lòng mình, giết một người không phải là chuyện gì lớn, mắt thấy hai người lộ ra sự không kiên nhẫn, Bách Hợp không nói không biết mình đến nơi nào như thế nào, nghe ý trong lời bọn họ thì nơi này thuộc về một thế lực, có người canh giữ, nếu cô nói mình không biết đi vào nơi này như thế nào thì chắc chắn sẽ sẽ chọc giận hai người, có thể sẽ đem cô về sau đó dùng một số phương pháp để tìm ra lý do cô đến nơi này.
Người tu tiên có phương pháp khiến người khác nói thật nhưng không tốt đẹp, rất có khả năng sẽ bị lục soát hồn, đơn giản mà dễ dàng nhưng với người bị tra là vô cùng thống khổ. Bây giờ cô không có một chút sức mạnh, khi Bách Hợp vừa tỉnh đã biết bản thân trở thành một người bình thường, không có chút linh lực nào trong cơ thể, cô không phải là đối thủ của hai người này, tất nhiên là không dám cứng rắn với bọn họ.
Vì vậy khi người thứ hai hỏi, trên mặt lộ ra sự không kiên nhẫn, Bách Hợp khó khăn trả lời:
“Hai vị đại nhân tha mạng, ta là người hầu của Lý gia, không cẩn thận đi nhầm đến nơi này.” Cô cúi thấp đầu, nhanh chóng quỳ xuống, làm ra vẻ sợ hãi.
Từ trong lời nói hai người thì đây là lãnh địa của Lý gia, Bách Hợp suy đoán Lý gia này nhất định là có thế lực, trong giới tu tiên gia tộc có thế lực, ngoài nhận đệ tử có linh căn thì sẽ thu nhận người phàm làm việc vặt.
Ở mới vừa tỉnh hồn lại lúc Bách Hợp liền đã phát hiện trong thân thể của mình không có chút nào không vui linh lực, chính cô cảm giác được, trước mắt hai cái này người tu tiên cũng rất có thể sẽ nhìn ra được, không có linh lực, cũng không quá có thể là đệ tử. Hơn nữa nếu là đại gia tộc, Bách Hợp giả mạo đệ tử có khả năng rất có thể sẽ bị vạch trần, nhưng nếu là giả mạo người làm liền không giống nhau, người làm vốn chính là kẻ hèn trong tu tiên giới, rất nhiều thế gia chỉ sợ cũng không dám nói mình nhớ hai phần mười trở lên người làm.
Cô nói mình là người hầu là an toàn nhất!
Quả nhiên, hai người đang cảnh giác nhưng khi nghe Bách Hợp tự xưng người hầu của Lý thị, ánh mắt lập tức thay đổi, trở nên lạnh lùng và hờ hững, sát ý trong lòng giống như thủy triều xuống, tuy người hầu mệnh tiện nhưng hai người không có hứng thú giết người yếu ớt như vậy. Người hầu cấp cao còn có linh lực hay yêu lực nhưng nữ nhân trước mắt không có một chút linh lực nào cả, có thể thấy được hẳn là loại ti tiện nhất, xác thực là có khả năng không hiểu quy củ, đi lầm đường.
Nghĩ tới đây trong mắt hai người lộ ra vẻ xem thường:
“Không được đi vào hồ Thủy Nguyệt, đây không phải là nơi người như ngươi có thể tới, phát hiện một lần nữa sẽ giết không tha!”
Hai người lạnh lùng nói xong, thậm chí không nhìn lại Bách Hợp, xoay người bay lên trời đi mất.
Để lại một mình Bách Hợp, mới tìm được đường sống trong chỗ chết dọa cô toát ra một tầng mồ hôi lạnh sau lưng. Nếu như vừa nãy chết không rõ ràng ở nơi này, ngay cả trí nhớ hay nội dung đều không nhận thì thật sự quá an uổng. Hai người này đi rồi, Bách Hợp ngồi tại chỗ một lúc, sợ lại có người tới, cô mạnh mẽ đứng dậy, quan sát bốn phía.
Trước mặt Bách Hợp là một hồ nước không nhìn được bờ bên kia, phía sau là một rừng cây rậm rạp. Nhìn hướng hai người bay tới, nơi trung tâm Lý gia không phải hướng rừng cây. Mà cô cũng không có chút linh lực nào, không có khả năng cưỡi mây đạp gió như bọn họ, chỉ có thể đi dọc theo bờ hồ về phía trước.
Cho dù hiện tại Bách Hợp không có linh lực nhưng vẫn cảm giác được linh lực tràn đầy xung quanh hồ này, là một nơi tu tiên rất tốt, nếu tu luyện ở nơi này, tốc độ tu luyện của cô sẽ tăng lên gấp mấy lần. Âm thầm ghi nhớ nơi này, cô chậm rãi đi dọc theo bờ hồ, vận may của cô không tồi, đi hai canh giờ thì thấy một dãy nhà hào hùng tráng lệ.
Nhà ở Lý thị xây dựa vào núi, tuy trong giới tu tiên có nhiều người thích đào động phủ nhưng nếu là đại thế gia thì lại thích hưởng thụ sự xa xỉ. Trèo lên một đường, cô tỏ vẻ sợ hãi của người hầu, một đường không làm người khác chú ý, đi vào Lý thị.
Làm cô thở phào nhẹ nhõm, là người nơi này không hề tò mò mới người xa lạ bỗng nhiên xuất hiện. Khi biết cô là một người làm, một người nam nhân trung niên có khuôn mặt âm u thu xếp cho cô trở thành một thị nữ cấp thấp, ở cùng một đám thị nữ cấp thấp trong một căn phòng.
Bình luận facebook