-
Chương 40
Hai giờ, chỉ trong vòng hai giờ ải Nam Quan của Bắc Quốc đã thất thủ, ải này đồn trú khoảng hai vạn binh của Bắc Quốc thế nhưng đối mặt với sự công kích trăm vạn quân của Nam Thiên Quốc sớm đã không chống nổi, phần lớn không bị diệt sát thì cũng đầu hàng, kẻ nào bỏ chạy lập tức bị binh đoàn kị binh của Phan Nghĩ đuổi giết diệt sát không tha.
Chiến trường tin tức là tối trọng yếu, một khi địch nhân chưa biết tung tích của ta thì ta vẫn còn nắm giữ lợi ích tối đa, Kim Nam không thể tha cho bất cứ một cái binh sĩ Bắc Quốc nào ở Nam Quan này chạy trốn được, bởi lẽ nếu chúng chạy trốn thì sẽ lộ tin tức Nam Thiên Quốc tấn công, để bọn chúng sống chính là hại chết thêm nhiều quân binh Nam Thiên Quốc hơn nữa.
Không dừng lại, ngay sau khi công kích xong ải Nam Quan, Kim Nam ngay lập tức hạ lệnh cấp tốc tiến đánh Vân Nam thành, hắn nhất định phải tốc chiến tốc thắng, để khi cái Tần Hoài Công kia đem binh trở về thì hắn vẫn có thể ở thế cao hơn mà đánh, mất thành trì thì coi như đội quân của Tần Hoài Công có nhà mà không thể về, cũng như có áo giáp mặc mà như không mặc, tất phải đầu hàng, đến lúc đó quân binh Bắc Quốc đại loạn, Kim Nam thừa thắng xông lên nhất định đánh cho Tần Hoài Công đại bại.
Vân Nam thành binh sĩ phòng bị khá là lỏng lẻo, thường chỉ có vài binh sĩ canh cổng thành để cho dân chúng đi qua, còn phần lớn đều đang đồn trú trong doanh trại.
“Tình hình Vân Nam thành thế nào, tướng giữ thành hiện giờ là ai”.
“Quốc sư, Vân Nam thành đa phần binh lính đều đang nghỉ ngơi, tướng thành Vân Nam ban đầu là Lưu Cung, nhưng nghe tin Đế Quốc Nhật Minh tấn công nên đã đem binh đến Giang Nam trợ chiến rồi, thành trì này hiện do một tướng tên là Mộng Điền canh giữ”.
“Mộng Điền là kẻ thế nào”
“Bẩm quốc sư, kẻ này vốn là một tên bán thịt chó, nhờ xu nịnh Lưu Cung nên mới được ban cho cái chức tướng, thực chất kẻ này là một tên nghiện rượu vũ phu, là kẻ vô chi không có mưu kế, quân binh canh phòng Vân Nam thành đều bị hắn cho về doanh trại để dễ bề quản lí, nghe nói hôm nay hắn còn mở một cái đại tiệc nhằm chúc mừng hắn lấy vợ bé thì phải”.
“Ha ha ha, trời giúp ta rồi. Ngươi mau lập tức chuẩn bị, tối nay chúng ta sẽ lập tức công thành ».
« Quốc sư, không phải ngài nói phải tốc chiến tốc thắng sao, nếu đánh luôn ta vẫn có thể lấy được ngay tại sao phải chờ đến tối ».
Kim Nam lắc đầu cười nói « Ngươi thực sự không hiểu ư, trời cho ta cái cơ hội tốt như vậy, có thể đánh cái Vân Nam thành này mà không hao tổn một binh một tốt nào thì tội gì chúng ta hy sinh, hơn nữa nếu vẫn có thể giữ được tin tức tốt, chúng ta vẫn chưa bị phát giác thì sau này tấn công các cái thành trì khác còn nhanh hơn, Vân Nam thành này chính là một cửa ải quan trọng chúng ta phải cẩn thận, đây chính là kế sách lùi một bước tiến hai bước ».
Cái võ tướng kia gật gù thán phục, đúng là như vậy, nếu đánh thì cũng chưa chắc có thể lấy được ngay, chi bằng cứ chờ đã.
Trời vừa sẩm tối, Kim Nam đã ngay lập tức cho triệu tập một vạn binh quân đoàn Đế Quốc Nhật Minh, cái quân đoàn này đã cùng hắn vào sinh ra tử, hơn nữa còn rất sùng kính hắn, bọn họ còn là vũ khí công thành trong đêm nguy hiểm nhất dành cho địch quân, nhớ khi xưa tấn công Hải Thành , bọn họ chỉ có một vạn binh mà tấn công giết gần như toàn bộ hai vạn binh trong Hải Thành vô thanh vô tức không một tiếng động, có thể nói đạo binh này là kì binh, một vũ khí vô cùng sắc bén.
Lần này trong Vân Nam thành có trữ tồn sáu vạn binh đa phần là xạ thủ, xạ thủ một khi bị tiếp cận chính là vô dụng, một vạn binh quân đoàn Đế Quốc Nhật Minh này Kim Nam nắm chắc hoàn toàn có thể giết chết cái sáu vạn kia một cách vô thanh vô tức.
Để cho chắc chắn, Kim Nam còn cử thêm năm nghìn binh Quân Đoàn Đen của mình phối hợp tấn công, những binh sĩ Quân Đoàn Đen ẩn nấp trong các binh sĩ của đội quân Nam Thiên Quốc lúc này bước ra đều đeo mặt nạ, không một binh sĩ nào biết từ đâu xuất hiện ra cái đạo binh này, binh sĩ Quân Đoàn Đen đều là cao thủ nội khí tầng một sơ kì, đem đi diệt sát binh sĩ thường nhân chính là để họ phí phạm khả năng, nhưng Kim Nam muốn nắm chắc phần thắng trong trận này nên không thể không làm vậy.
Những binh sĩ quân đoàn Đế Quốc Nhật Minh được lệnh lập tức tiến công, họ mon men đi núp vào sau những lùm cây, mỗi khi binh sĩ quan sát của Bắc Quốc nhìn xuống là họ lập tức ẩn nấp, khi bọn chúng quay đi thì họ từ từ tiến nhập sát chân thành Vân Nam.
Năm nghìn binh sĩ Quân Đoàn Đen là kì binh khỏe mạnh vô cùng, ho nhanh chóng tiến sát chân thành từ từ thiết lập một cái thang bằng người, việc còn lại để cho những binh sĩ của quân đoàn Đế Quốc Nhật Minh kia lo, còn bản thân binh sĩ Quân Đoàn Đen vốn đã là cao thủ, chỉ cần nhún mình là họ đã có thể có mặt trên mặt thành.
Những binh sĩ quân đoàn Đế Quốc Nhật Minh tức tốc lao lên mặt thành, những thanh kiếm dài của họ rút ra dưới ánh đuốc ánh lên màu sáng chói, nhất thời làm binh sĩ Bắc Quốc canh phòng chú ý, bọn chúng vừa quay đầu lại đã lập tức bị những thanh kiếm dài của binh đoàn Đế Quốc Nhật Minh kia chém cho một nhát, một nhát chém không tiếng động, những cái binh sĩ Bắc Quốc kia đã bị chém cho rơi rụng thủ cấp.
« Roạt roạt roạt », tiếng kiếm chém ra tuy nhỏ nhưng mà nhiều tiếng chém kết hợp lại cũng vang lên âm thanh khá lớn, trên thành Vân Nam có khoảng một nghìn binh canh giữ, tất cả đều đã bị binh đoàn Đế Quốc Nhật Minh và Quân Đoàn Đen diệt sát toàn bộ, vô thanh vô tức.
Mặt thành Vân Nam lúc này trống không, ngay sau đó binh đoàn Đế Quốc Nhật Minh liền tiến tiếp đến doanh trại đồn trú binh đoàn Bắc Quốc, năm nghìn binh sĩ Quân Đoàn Đen được lệnh mở cổng thành.
Đại lượng quân Nam Thiên Quốc lập tức tràn vào như thủy triều, thế nhưng vẫn là rất nhẹ nhàng, họ được lệnh tiến vào không được phép gây ra âm thanh lớn, chẳng mấy chốc quanh doanh trại đồn trú binh lính Bắc Quốc đã bị quân đoàn Nam Thiên Quốc vây kín không một kẽ hở.
Trong doanh trại lúc này, Mộng Điền vẫn đang say sưa bù khú, những cái thống lĩnh dưới trướng của hắn cũng là đang say mèm, Kim Nam liền đích thân dẫn năm nghìn binh sĩ Quân Đoàn Đen vui vẻ tiến vào như đi dự hội.
« Ha ha, hỷ sự, là một cái hỷ sự, không biết tại hạ có thể tham gia góp vui hay không » Kim Nam cười lớn bước vào trướng hội, nơi các cái thống lĩnh của Mộng Điền và hắn ta đang uống rượu vui vẻ cười nói.
Mộng Điền kia thấy vậy liền trợn tròn mắt ngạc nhiên, lát sau phẫn nộ quát lớn « Kẻ này là kẻ nào, dám đến quấy phá hỷ sự của bổn tướng, mau, lôi ra chém cho ta ».
Kim Nam tiếp tục cười lớn, hắn vừa cười vừa chỉ vào mặt cái Mộng Điền kia, cứ như cái tên Mộng Điền trước mặt đang diễn tuồng chọc cười hắn vậy. Mộng Điền kia tức giận sôi máu thét lớn « Các ngươi làm gì mà lại chậm trễ như vậy, còn không lôi hắn đi ta thì đừng trách bổn tướng xử phạt theo quân pháp.
« Hừ, quân pháp ư, ngươi sớm đã là kẻ không chấp hành quân pháp rồi còn ra lệnh cho người ta, lôi ra chém phải lôi ngươi đầu tiên ». Kim Nam quắc ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Mộng Điền kia, khiến Mộng Điền cảm thấy run sợ, đây là cái loại uy áp gì mà lại bá đạo như vậy, người này tất không phải người thường, Mộng Điền vẫn đang chờ các binh sĩ ngoài trướng tiến vào những mãi mà không thấy, thực ra những cái binh sĩ đó đã sớm bị các binh sĩ Quân Đoàn Đen của Kim Nam giết chết từ lâu rồi.
Các thống lĩnh kia thấy vậy, là muốn lấy lòng Mộng Điền kia, lập tức đều rút kiếm ra tiến đến muốn lấy mạng Kim Nam, ngay lập tức xuất hiện khoảng hơn mười người mặc trang phục đen mặt bịt kín, mỗi người tung một đường đao những cái thống lĩnh kia liền chết ngay tại chỗ, trên mặt vẫn còn giữ nguyên sự ngơ ngác, lát sau đầu của bọn chúng đã rụng xuống.
Mộng Điền kia thấy vậy liền run cầm cập, bản thân hắn chỉ là một tên bán thịt chó vốn đã không biết đánh đấm nay rơi vào tình cảnh này thì liền không biết làm gì, nhưng vẫn cố giữ giọng run rẩy nói « Ngươi định làm gì bổn tướng, ngươi phải biết xung quanh đây đều là người của bổn tướng, ngươi giết ta thì cũng đừng mong toàn mạng ».
« Ha ha, khá khen cho một tên bán thịt chó mà cũng có dũng khí đến như vậy, nào các anh em, mau dẫn Mộng Điền đại tướng quân đây ra ngoài để cho ngài ấy xem sáu vạn binh của ngài ấy, chú ý nhẹ tay thôi nhé »
Những binh sĩ Quân Đoàn Đen nghe thấy vậy liền tiến lên, hai người đã lập tức chế trụ Mộng Điền kia không thể cử động, Mộng Điền hận nghiến răng nói « Nhẹ nhàng, như thế này mà nhẹ nhàng à, các ngươi định đùa ta đấy hả ». Mộng điền hai tay bị chế trụ đến vặn xoắn mặt sớm đã tím ngắt.
Thế nhưng đó vẫn không phải là điều làm Mộng Điền suy sụp nhất, Mộng Điền vừa mới tiến ra khỏi chủ trướng đã lập tức hoa mắt, cái gì đây, đây là cái gì, Mộng Điền tự hỏi, trước mắt hắn là người, toàn là người, nhìn đâu cũng thấy người, hay nói chính xác hơn là binh sĩ.
Cái sáu vạn binh của hắn lúc này đều đã bị chói chặt quỳ giữa quảng trường doanh trại, toàn bộ sáu vạn, là toàn bộ sáu vạn người nha, cái số lượng này vốn đã cực kì đông, thế nhưng so với những cái binh sĩ vây xung quanh kia vẫn là không đáng kể.
Mộng Điền sợ đến cứng đơ cả người, kể từ bao giờ, từ bao giờ mà lại có nhiều binh lính như vậy xuất hiện tại đây, nếu thực sự bị tấn công thì một nghìn cái binh lính kia làm cái trò gì vậy, là một nghìn người a, nếu bị tấn công thì vẫn phải phát ra tín hiệu báo động chứ, bọn chúng không thể nào lại bị vô thanh vô tức giết chết được, làm được điều này trừ phi tất cả đều là cao thủ nội khí tầng hai trở lên, hơn nữa còn phải vượt trội số lượng gấp nhiều lần, quốc gia nào lại có nhiều cao thủ như vậy chứ, chuyện này không có khả năng tuyệt đối không có khả năng.
Lòng sợ hãi đến phát điên, Mộng Điền lập tức lăn ra bất tỉnh, hắn quá sợ hãi, một phần cũng là quá kinh ngạc.
Kim Nam lúc này mới đắc ý bước lên cười nói « Các binh sĩ Bắc Quốc, ta là quốc sư của Nam Thiên Quốc, chỉ huy cuộc tấn công tiêu diệt Bắc Quốc lần này, ta thấy các ngươi cũng còn khá trẻ, quy thuận Nam Thiên Quốc thì còn giữ được mạng sống, bằng không diệt sát toàn bộ, ngay cả gia tộc cũng không tha ». Kim Nam nói như vậy chỉ là để dọa những cái binh sĩ kia, nếu họ thực sự không đầu hàng, hắn cũng sẽ không giết gia tộc bọn họ, bởi nếu là như vậy, Kim Nam có khác gì cái Bắc Quốc trước kia chứ.
Các binh sĩ kia vỗn là đang ngủ, bỗng dưng thấy mình bị chói lôi ra ngoài quảng trường này, xung quanh toàn là địch nhân sớm đã run sợ, nay thấy Kim Nam nói như vậy thì lập tức đều gào thét « Quốc sư, ta đồng ý, đồng ý quy thuận ».
Kim Nam mỉm cười sung sướng, thêm sáu vạn binh nữa, hắn đã thu phục được thêm sáu vạn binh nữa, cái đạo binh này hắn thu phục cũng không có chỉ để đấy, mà hắn còn dùng bọn chúng nữa.
Sau khi khống chế được đại bộ phận binh lính Bắc Quốc ở Vân Nam thành, Kim Nam lập tức cho quân tiếp tục khống chế các vùng quan trọng phụ cận, phế bỏ các quan lại địa phương hiện hành, thay vào đó là chia binh Nam Thiên Quốc trấn giữ.
Lục phủ Vân Nam quận nội trong một hôm đều thuộc về Nam Thiên Quốc, tin tức báo về Lý Nam Đế mừng như điên, sớm đã không chịu nổi liền đem thêm mười vạn binh nữa đích thân tiến đến Vân Nam, ông ta là cũng muốn đi chinh phạt Bắc Quốc.
Lịch sử Nam Thiên Quốc chưa từng đi chinh phạt bất cứ quốc gia nào, thì giờ đây Nam Thiên Quốc đã mở gia một thời đại mới, thời đại hùng cứ bốn phương.
…
Đế Quốc Nhật Minh sau khi tiến công Giang Nam thì đã nắm giữ được một số thành trì ven biển quan trọng như Lâm Hải thành, Cối Kê thành, Gia Hưng thành, lập tức thiết lập chiến tuyến phòng thủ quan trọng tiếp tục vươn dài cánh tay lên phía Bắc muốn chiếm lấy thành Từ Châu, từ đó kiểm soát vùng Đông Bắc Bắc Quốc, tiến quân chiếm lấy Đông Đảo.
Tần Hoài Công sau khi đi được mười lăm ngày cũng đã gần đến Giang Nam, đã tiến vào Phàn Dương thành, lập tức nhận được truyền tin thư.
‘Chúa công, Nam Thiên Quốc đem trăm vạn binh tấn công Vân Nam thành, Vân Nam thành thất thủ, bọn chúng tiếp tục tiến đến Xương Khê, hiện Xương Khê thành nguy ngập, xin chúa công thu xếp đại cục trở về trợ giúp, Xương Khê thành chỉ còn trụ được hai ngày nữa, Xương Khê thất thủ chúng tất tiến về Thượng Dung, Kỳ Dương kinh sẽ nguy ngập, xin chúa công cử viện binh ứng cứu… »
Đọc được nửa bức thư Tần Hoài Công liền hoảng sợ không thôi, trăm vạn binh, ở đâu ra mà Nam Thiên Quốc lại có nhiều binh đến như vậy, đọc tiếp đến việc uy hiếp Kỳ Dương kinh thì Tần Hoài Công liền xanh mặt choáng váng đầu óc.
Phàn Dương cách Kỳ Dương kinh xa đến mấy chục vạn dặm, bây giờ trở về thì e là có nhanh như hỏa xa cũng không kịp. Lần này Tần Hoài Công hối hận vô cùng, chính vì một cái tức giận nhất thời mà hắn ta đã kéo đại bộ phận binh lính đi không để lại phòng thủ chút nào.
Muốn sớm đem binh tiêu diệt Đế Quốc Nhật Minh nhưng xem ra bây giờ Tần Hoài Công đã biết mình bị mắc mưu, đã bị hai cái quốc gia này hợp sức tính kế, hắn phụt ra một búng máu rồi thét lớn « Mau, mau chuẩn bị kị binh, toàn bộ theo ta lập tức trở về Kỳ Dương, những cái binh sĩ khác từ từ di chuyển trở về, toàn bộ chư hầu dồn đại bộ phận lực lượng trợ giúp đế đô ».
« Chúa công, vậy còn Giang Nam thì sao, chẳng lẽ để mất không cho Đế Quốc Nhật Minh ».
« Tần Hoài Công ánh mắt điên cuồng nói, tuy nhiên vẫn có chút tỉnh táo « Đế Quốc Nhật Minh chỉ là một lũ ô hợp, đem binh đi diệt không khó, cái nguy hiểm là bọn Nam Thiên Quốc kia, ngươi nên nhớ khí xưa An Dương Vương chỉ nắm trong tay một phần năm quân số chúng ta, đã gần như khiến chúng ta tận diệt cùng cái Nam Thiên Quốc kia ».
« Chúa thượng, không thể coi thường Đế Quốc Nhật Minh được, cái quốc gia này là cái nôi sản sinh ra võ sĩ của thế gian, lần này bọn chúng tấn công tuyệt đối nguy hiểm không kém Nam Thiên Quốc ».
« Ngươi nói cũng đúng, mau, mau cho Nhan Hãn thống lĩnh tám mươi vạn binh đi chặn đánh Đế Quốc Nhật Minh, dùng kế sách ly gián, hối lộ các cái lãnh chúa để bọn chúng tan rã, bọn lãnh chúa này vốn ham của nhất định sẽ đánh tan được Đế Quốc Nhật Minh, còn lại toàn bộ theo ta về Kỳ Dương, tuyệt đối không được chậm trễ ».
« Vâng thưa chúa công » Cái võ tướng kia lập tức cúi mình lui ra tức tốc phân bố nhiệm vụ.
Tần Hoài Công ánh mắt lúc này vẫn đỏ như máu, gằn giọng lên « Vân Nam thủ thành đại tướng Lưu Cung đâu ».
« Có mạt tướng ». Lưu Cung kia nghe thấy sự tình thì đã sợ hãi run rẩy, nay nghe thấy Tần Hoài Công gọi tên thì liền lập cập bước lên, hắn chính là thủ thành Vân Nam, Vân Nam thất thủ mà không chút tin tức báo về thì hắn sẽ phải chịu tội đầu tiên.
Tần Hoài Công đứng dậy, ánh mắt trở lên hòa hoãn, bình tĩnh bước tới nói « Tại sao Vân Nam thất thủ không có một cái tin tức báo về ».
« Cái này, cái này.. » Lưu Cung ấp úng không nói được gì.
Một cái võ tướng khác thấy vậy liền bước lên nói « Chúa thượng, Lưu Cung này dung túng thuộc hạ, thần nghe nói hắn ưa chuộng một tên bán thịt chó, liền cho tên này giữ chức tướng thủ thành, chúa công, cho người như vậy thì bảo sao Vân Nam mất mà lại không ai biết cơ chứ.
Lưu Cung nghe thấy lời này lập tức suy sụp, thân thể khụy xuống mắt trống rỗng, hắn ta đã biết mình tất phải chết rồi. Tần Hoài Công nhếch khẽ mép lạnh lùng trợn tròn mắt, một kiếm rút ra chém tới tấp đên Lưu Cung kia.
Tiếng gào thét không ngừng vang lên, Lưu Cung kia không bị giết chết ngay tức khắc, mà là bị Tần Hoài Công từ từ băm vằm, thống khổ vô cùng. Tần Hoài Công bị mất thành trì thua lớn như vậy, đã điên cuồng lắm rồi, nay lại xuất hiện tên này trước mắt thì sao không thể chém cho xả hận cơ chứ.
« Chúng tướng nghe lệnh, lập tức nhổ trại, theo ta tiến về Kỳ Dương ». Tần Hoài Công ngay sau đó dẫn quân kị binh tiên phong di dời, trong lòng hắn ta vừa căm phẫn vừa sợ, tại sao cái Nam Thiên Quốc này lại có nhiều binh đến vậy, một trăm vạn binh, phải biết rằng cái quốc gia này mới thống nhất trở lại, nội tình còn chưa ổn định lấy đâu ra lắm binh như thế, hơn nữa lại còn vô thanh vô tức chiếm Vân Nam thì đã là cực kì nguy hiểm rồi.
Theo lý mà nói, Kha Vũ kia sau khi diệt sát cái tên họ Triệu kia thì phải khiến Nam Thiên Quốc đại loạn chứ « Không lẽ ». Tần Hoài Công vừa đi vừa suy nghĩ bất chợt thốt lên kinh sợ, Kha Vũ kia là một cường giả tầng bốn, lần này nếu giết Triệu Kim Nam kia thì Nam Thiên Quốc tất đại loạn, trừ phi Kha Vũ không giết được Triệu Kim Nam kia mà lại bị hắn giết ngược lại mới dẫn đến sự tình ngày hôm nay, nếu đúng là như vậy thì mọi chuyện coi như chấm hết, giết được Kha Vũ chứng tỏ Triệu Kim Nam kia đạt đến cái đẳng cấp ít nhất là trên cường giả tầng bốn sơ kì, cái loại đẳng cấp này thì Tần Hoài Công còn đánh đấm gì nữa cơ chứ, người ta chỉ cần trực tiếp tìm đến hắn diệt sát Tần Hoài Công hắn là xong
Chiến trường tin tức là tối trọng yếu, một khi địch nhân chưa biết tung tích của ta thì ta vẫn còn nắm giữ lợi ích tối đa, Kim Nam không thể tha cho bất cứ một cái binh sĩ Bắc Quốc nào ở Nam Quan này chạy trốn được, bởi lẽ nếu chúng chạy trốn thì sẽ lộ tin tức Nam Thiên Quốc tấn công, để bọn chúng sống chính là hại chết thêm nhiều quân binh Nam Thiên Quốc hơn nữa.
Không dừng lại, ngay sau khi công kích xong ải Nam Quan, Kim Nam ngay lập tức hạ lệnh cấp tốc tiến đánh Vân Nam thành, hắn nhất định phải tốc chiến tốc thắng, để khi cái Tần Hoài Công kia đem binh trở về thì hắn vẫn có thể ở thế cao hơn mà đánh, mất thành trì thì coi như đội quân của Tần Hoài Công có nhà mà không thể về, cũng như có áo giáp mặc mà như không mặc, tất phải đầu hàng, đến lúc đó quân binh Bắc Quốc đại loạn, Kim Nam thừa thắng xông lên nhất định đánh cho Tần Hoài Công đại bại.
Vân Nam thành binh sĩ phòng bị khá là lỏng lẻo, thường chỉ có vài binh sĩ canh cổng thành để cho dân chúng đi qua, còn phần lớn đều đang đồn trú trong doanh trại.
“Tình hình Vân Nam thành thế nào, tướng giữ thành hiện giờ là ai”.
“Quốc sư, Vân Nam thành đa phần binh lính đều đang nghỉ ngơi, tướng thành Vân Nam ban đầu là Lưu Cung, nhưng nghe tin Đế Quốc Nhật Minh tấn công nên đã đem binh đến Giang Nam trợ chiến rồi, thành trì này hiện do một tướng tên là Mộng Điền canh giữ”.
“Mộng Điền là kẻ thế nào”
“Bẩm quốc sư, kẻ này vốn là một tên bán thịt chó, nhờ xu nịnh Lưu Cung nên mới được ban cho cái chức tướng, thực chất kẻ này là một tên nghiện rượu vũ phu, là kẻ vô chi không có mưu kế, quân binh canh phòng Vân Nam thành đều bị hắn cho về doanh trại để dễ bề quản lí, nghe nói hôm nay hắn còn mở một cái đại tiệc nhằm chúc mừng hắn lấy vợ bé thì phải”.
“Ha ha ha, trời giúp ta rồi. Ngươi mau lập tức chuẩn bị, tối nay chúng ta sẽ lập tức công thành ».
« Quốc sư, không phải ngài nói phải tốc chiến tốc thắng sao, nếu đánh luôn ta vẫn có thể lấy được ngay tại sao phải chờ đến tối ».
Kim Nam lắc đầu cười nói « Ngươi thực sự không hiểu ư, trời cho ta cái cơ hội tốt như vậy, có thể đánh cái Vân Nam thành này mà không hao tổn một binh một tốt nào thì tội gì chúng ta hy sinh, hơn nữa nếu vẫn có thể giữ được tin tức tốt, chúng ta vẫn chưa bị phát giác thì sau này tấn công các cái thành trì khác còn nhanh hơn, Vân Nam thành này chính là một cửa ải quan trọng chúng ta phải cẩn thận, đây chính là kế sách lùi một bước tiến hai bước ».
Cái võ tướng kia gật gù thán phục, đúng là như vậy, nếu đánh thì cũng chưa chắc có thể lấy được ngay, chi bằng cứ chờ đã.
Trời vừa sẩm tối, Kim Nam đã ngay lập tức cho triệu tập một vạn binh quân đoàn Đế Quốc Nhật Minh, cái quân đoàn này đã cùng hắn vào sinh ra tử, hơn nữa còn rất sùng kính hắn, bọn họ còn là vũ khí công thành trong đêm nguy hiểm nhất dành cho địch quân, nhớ khi xưa tấn công Hải Thành , bọn họ chỉ có một vạn binh mà tấn công giết gần như toàn bộ hai vạn binh trong Hải Thành vô thanh vô tức không một tiếng động, có thể nói đạo binh này là kì binh, một vũ khí vô cùng sắc bén.
Lần này trong Vân Nam thành có trữ tồn sáu vạn binh đa phần là xạ thủ, xạ thủ một khi bị tiếp cận chính là vô dụng, một vạn binh quân đoàn Đế Quốc Nhật Minh này Kim Nam nắm chắc hoàn toàn có thể giết chết cái sáu vạn kia một cách vô thanh vô tức.
Để cho chắc chắn, Kim Nam còn cử thêm năm nghìn binh Quân Đoàn Đen của mình phối hợp tấn công, những binh sĩ Quân Đoàn Đen ẩn nấp trong các binh sĩ của đội quân Nam Thiên Quốc lúc này bước ra đều đeo mặt nạ, không một binh sĩ nào biết từ đâu xuất hiện ra cái đạo binh này, binh sĩ Quân Đoàn Đen đều là cao thủ nội khí tầng một sơ kì, đem đi diệt sát binh sĩ thường nhân chính là để họ phí phạm khả năng, nhưng Kim Nam muốn nắm chắc phần thắng trong trận này nên không thể không làm vậy.
Những binh sĩ quân đoàn Đế Quốc Nhật Minh được lệnh lập tức tiến công, họ mon men đi núp vào sau những lùm cây, mỗi khi binh sĩ quan sát của Bắc Quốc nhìn xuống là họ lập tức ẩn nấp, khi bọn chúng quay đi thì họ từ từ tiến nhập sát chân thành Vân Nam.
Năm nghìn binh sĩ Quân Đoàn Đen là kì binh khỏe mạnh vô cùng, ho nhanh chóng tiến sát chân thành từ từ thiết lập một cái thang bằng người, việc còn lại để cho những binh sĩ của quân đoàn Đế Quốc Nhật Minh kia lo, còn bản thân binh sĩ Quân Đoàn Đen vốn đã là cao thủ, chỉ cần nhún mình là họ đã có thể có mặt trên mặt thành.
Những binh sĩ quân đoàn Đế Quốc Nhật Minh tức tốc lao lên mặt thành, những thanh kiếm dài của họ rút ra dưới ánh đuốc ánh lên màu sáng chói, nhất thời làm binh sĩ Bắc Quốc canh phòng chú ý, bọn chúng vừa quay đầu lại đã lập tức bị những thanh kiếm dài của binh đoàn Đế Quốc Nhật Minh kia chém cho một nhát, một nhát chém không tiếng động, những cái binh sĩ Bắc Quốc kia đã bị chém cho rơi rụng thủ cấp.
« Roạt roạt roạt », tiếng kiếm chém ra tuy nhỏ nhưng mà nhiều tiếng chém kết hợp lại cũng vang lên âm thanh khá lớn, trên thành Vân Nam có khoảng một nghìn binh canh giữ, tất cả đều đã bị binh đoàn Đế Quốc Nhật Minh và Quân Đoàn Đen diệt sát toàn bộ, vô thanh vô tức.
Mặt thành Vân Nam lúc này trống không, ngay sau đó binh đoàn Đế Quốc Nhật Minh liền tiến tiếp đến doanh trại đồn trú binh đoàn Bắc Quốc, năm nghìn binh sĩ Quân Đoàn Đen được lệnh mở cổng thành.
Đại lượng quân Nam Thiên Quốc lập tức tràn vào như thủy triều, thế nhưng vẫn là rất nhẹ nhàng, họ được lệnh tiến vào không được phép gây ra âm thanh lớn, chẳng mấy chốc quanh doanh trại đồn trú binh lính Bắc Quốc đã bị quân đoàn Nam Thiên Quốc vây kín không một kẽ hở.
Trong doanh trại lúc này, Mộng Điền vẫn đang say sưa bù khú, những cái thống lĩnh dưới trướng của hắn cũng là đang say mèm, Kim Nam liền đích thân dẫn năm nghìn binh sĩ Quân Đoàn Đen vui vẻ tiến vào như đi dự hội.
« Ha ha, hỷ sự, là một cái hỷ sự, không biết tại hạ có thể tham gia góp vui hay không » Kim Nam cười lớn bước vào trướng hội, nơi các cái thống lĩnh của Mộng Điền và hắn ta đang uống rượu vui vẻ cười nói.
Mộng Điền kia thấy vậy liền trợn tròn mắt ngạc nhiên, lát sau phẫn nộ quát lớn « Kẻ này là kẻ nào, dám đến quấy phá hỷ sự của bổn tướng, mau, lôi ra chém cho ta ».
Kim Nam tiếp tục cười lớn, hắn vừa cười vừa chỉ vào mặt cái Mộng Điền kia, cứ như cái tên Mộng Điền trước mặt đang diễn tuồng chọc cười hắn vậy. Mộng Điền kia tức giận sôi máu thét lớn « Các ngươi làm gì mà lại chậm trễ như vậy, còn không lôi hắn đi ta thì đừng trách bổn tướng xử phạt theo quân pháp.
« Hừ, quân pháp ư, ngươi sớm đã là kẻ không chấp hành quân pháp rồi còn ra lệnh cho người ta, lôi ra chém phải lôi ngươi đầu tiên ». Kim Nam quắc ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Mộng Điền kia, khiến Mộng Điền cảm thấy run sợ, đây là cái loại uy áp gì mà lại bá đạo như vậy, người này tất không phải người thường, Mộng Điền vẫn đang chờ các binh sĩ ngoài trướng tiến vào những mãi mà không thấy, thực ra những cái binh sĩ đó đã sớm bị các binh sĩ Quân Đoàn Đen của Kim Nam giết chết từ lâu rồi.
Các thống lĩnh kia thấy vậy, là muốn lấy lòng Mộng Điền kia, lập tức đều rút kiếm ra tiến đến muốn lấy mạng Kim Nam, ngay lập tức xuất hiện khoảng hơn mười người mặc trang phục đen mặt bịt kín, mỗi người tung một đường đao những cái thống lĩnh kia liền chết ngay tại chỗ, trên mặt vẫn còn giữ nguyên sự ngơ ngác, lát sau đầu của bọn chúng đã rụng xuống.
Mộng Điền kia thấy vậy liền run cầm cập, bản thân hắn chỉ là một tên bán thịt chó vốn đã không biết đánh đấm nay rơi vào tình cảnh này thì liền không biết làm gì, nhưng vẫn cố giữ giọng run rẩy nói « Ngươi định làm gì bổn tướng, ngươi phải biết xung quanh đây đều là người của bổn tướng, ngươi giết ta thì cũng đừng mong toàn mạng ».
« Ha ha, khá khen cho một tên bán thịt chó mà cũng có dũng khí đến như vậy, nào các anh em, mau dẫn Mộng Điền đại tướng quân đây ra ngoài để cho ngài ấy xem sáu vạn binh của ngài ấy, chú ý nhẹ tay thôi nhé »
Những binh sĩ Quân Đoàn Đen nghe thấy vậy liền tiến lên, hai người đã lập tức chế trụ Mộng Điền kia không thể cử động, Mộng Điền hận nghiến răng nói « Nhẹ nhàng, như thế này mà nhẹ nhàng à, các ngươi định đùa ta đấy hả ». Mộng điền hai tay bị chế trụ đến vặn xoắn mặt sớm đã tím ngắt.
Thế nhưng đó vẫn không phải là điều làm Mộng Điền suy sụp nhất, Mộng Điền vừa mới tiến ra khỏi chủ trướng đã lập tức hoa mắt, cái gì đây, đây là cái gì, Mộng Điền tự hỏi, trước mắt hắn là người, toàn là người, nhìn đâu cũng thấy người, hay nói chính xác hơn là binh sĩ.
Cái sáu vạn binh của hắn lúc này đều đã bị chói chặt quỳ giữa quảng trường doanh trại, toàn bộ sáu vạn, là toàn bộ sáu vạn người nha, cái số lượng này vốn đã cực kì đông, thế nhưng so với những cái binh sĩ vây xung quanh kia vẫn là không đáng kể.
Mộng Điền sợ đến cứng đơ cả người, kể từ bao giờ, từ bao giờ mà lại có nhiều binh lính như vậy xuất hiện tại đây, nếu thực sự bị tấn công thì một nghìn cái binh lính kia làm cái trò gì vậy, là một nghìn người a, nếu bị tấn công thì vẫn phải phát ra tín hiệu báo động chứ, bọn chúng không thể nào lại bị vô thanh vô tức giết chết được, làm được điều này trừ phi tất cả đều là cao thủ nội khí tầng hai trở lên, hơn nữa còn phải vượt trội số lượng gấp nhiều lần, quốc gia nào lại có nhiều cao thủ như vậy chứ, chuyện này không có khả năng tuyệt đối không có khả năng.
Lòng sợ hãi đến phát điên, Mộng Điền lập tức lăn ra bất tỉnh, hắn quá sợ hãi, một phần cũng là quá kinh ngạc.
Kim Nam lúc này mới đắc ý bước lên cười nói « Các binh sĩ Bắc Quốc, ta là quốc sư của Nam Thiên Quốc, chỉ huy cuộc tấn công tiêu diệt Bắc Quốc lần này, ta thấy các ngươi cũng còn khá trẻ, quy thuận Nam Thiên Quốc thì còn giữ được mạng sống, bằng không diệt sát toàn bộ, ngay cả gia tộc cũng không tha ». Kim Nam nói như vậy chỉ là để dọa những cái binh sĩ kia, nếu họ thực sự không đầu hàng, hắn cũng sẽ không giết gia tộc bọn họ, bởi nếu là như vậy, Kim Nam có khác gì cái Bắc Quốc trước kia chứ.
Các binh sĩ kia vỗn là đang ngủ, bỗng dưng thấy mình bị chói lôi ra ngoài quảng trường này, xung quanh toàn là địch nhân sớm đã run sợ, nay thấy Kim Nam nói như vậy thì lập tức đều gào thét « Quốc sư, ta đồng ý, đồng ý quy thuận ».
Kim Nam mỉm cười sung sướng, thêm sáu vạn binh nữa, hắn đã thu phục được thêm sáu vạn binh nữa, cái đạo binh này hắn thu phục cũng không có chỉ để đấy, mà hắn còn dùng bọn chúng nữa.
Sau khi khống chế được đại bộ phận binh lính Bắc Quốc ở Vân Nam thành, Kim Nam lập tức cho quân tiếp tục khống chế các vùng quan trọng phụ cận, phế bỏ các quan lại địa phương hiện hành, thay vào đó là chia binh Nam Thiên Quốc trấn giữ.
Lục phủ Vân Nam quận nội trong một hôm đều thuộc về Nam Thiên Quốc, tin tức báo về Lý Nam Đế mừng như điên, sớm đã không chịu nổi liền đem thêm mười vạn binh nữa đích thân tiến đến Vân Nam, ông ta là cũng muốn đi chinh phạt Bắc Quốc.
Lịch sử Nam Thiên Quốc chưa từng đi chinh phạt bất cứ quốc gia nào, thì giờ đây Nam Thiên Quốc đã mở gia một thời đại mới, thời đại hùng cứ bốn phương.
…
Đế Quốc Nhật Minh sau khi tiến công Giang Nam thì đã nắm giữ được một số thành trì ven biển quan trọng như Lâm Hải thành, Cối Kê thành, Gia Hưng thành, lập tức thiết lập chiến tuyến phòng thủ quan trọng tiếp tục vươn dài cánh tay lên phía Bắc muốn chiếm lấy thành Từ Châu, từ đó kiểm soát vùng Đông Bắc Bắc Quốc, tiến quân chiếm lấy Đông Đảo.
Tần Hoài Công sau khi đi được mười lăm ngày cũng đã gần đến Giang Nam, đã tiến vào Phàn Dương thành, lập tức nhận được truyền tin thư.
‘Chúa công, Nam Thiên Quốc đem trăm vạn binh tấn công Vân Nam thành, Vân Nam thành thất thủ, bọn chúng tiếp tục tiến đến Xương Khê, hiện Xương Khê thành nguy ngập, xin chúa công thu xếp đại cục trở về trợ giúp, Xương Khê thành chỉ còn trụ được hai ngày nữa, Xương Khê thất thủ chúng tất tiến về Thượng Dung, Kỳ Dương kinh sẽ nguy ngập, xin chúa công cử viện binh ứng cứu… »
Đọc được nửa bức thư Tần Hoài Công liền hoảng sợ không thôi, trăm vạn binh, ở đâu ra mà Nam Thiên Quốc lại có nhiều binh đến như vậy, đọc tiếp đến việc uy hiếp Kỳ Dương kinh thì Tần Hoài Công liền xanh mặt choáng váng đầu óc.
Phàn Dương cách Kỳ Dương kinh xa đến mấy chục vạn dặm, bây giờ trở về thì e là có nhanh như hỏa xa cũng không kịp. Lần này Tần Hoài Công hối hận vô cùng, chính vì một cái tức giận nhất thời mà hắn ta đã kéo đại bộ phận binh lính đi không để lại phòng thủ chút nào.
Muốn sớm đem binh tiêu diệt Đế Quốc Nhật Minh nhưng xem ra bây giờ Tần Hoài Công đã biết mình bị mắc mưu, đã bị hai cái quốc gia này hợp sức tính kế, hắn phụt ra một búng máu rồi thét lớn « Mau, mau chuẩn bị kị binh, toàn bộ theo ta lập tức trở về Kỳ Dương, những cái binh sĩ khác từ từ di chuyển trở về, toàn bộ chư hầu dồn đại bộ phận lực lượng trợ giúp đế đô ».
« Chúa công, vậy còn Giang Nam thì sao, chẳng lẽ để mất không cho Đế Quốc Nhật Minh ».
« Tần Hoài Công ánh mắt điên cuồng nói, tuy nhiên vẫn có chút tỉnh táo « Đế Quốc Nhật Minh chỉ là một lũ ô hợp, đem binh đi diệt không khó, cái nguy hiểm là bọn Nam Thiên Quốc kia, ngươi nên nhớ khí xưa An Dương Vương chỉ nắm trong tay một phần năm quân số chúng ta, đã gần như khiến chúng ta tận diệt cùng cái Nam Thiên Quốc kia ».
« Chúa thượng, không thể coi thường Đế Quốc Nhật Minh được, cái quốc gia này là cái nôi sản sinh ra võ sĩ của thế gian, lần này bọn chúng tấn công tuyệt đối nguy hiểm không kém Nam Thiên Quốc ».
« Ngươi nói cũng đúng, mau, mau cho Nhan Hãn thống lĩnh tám mươi vạn binh đi chặn đánh Đế Quốc Nhật Minh, dùng kế sách ly gián, hối lộ các cái lãnh chúa để bọn chúng tan rã, bọn lãnh chúa này vốn ham của nhất định sẽ đánh tan được Đế Quốc Nhật Minh, còn lại toàn bộ theo ta về Kỳ Dương, tuyệt đối không được chậm trễ ».
« Vâng thưa chúa công » Cái võ tướng kia lập tức cúi mình lui ra tức tốc phân bố nhiệm vụ.
Tần Hoài Công ánh mắt lúc này vẫn đỏ như máu, gằn giọng lên « Vân Nam thủ thành đại tướng Lưu Cung đâu ».
« Có mạt tướng ». Lưu Cung kia nghe thấy sự tình thì đã sợ hãi run rẩy, nay nghe thấy Tần Hoài Công gọi tên thì liền lập cập bước lên, hắn chính là thủ thành Vân Nam, Vân Nam thất thủ mà không chút tin tức báo về thì hắn sẽ phải chịu tội đầu tiên.
Tần Hoài Công đứng dậy, ánh mắt trở lên hòa hoãn, bình tĩnh bước tới nói « Tại sao Vân Nam thất thủ không có một cái tin tức báo về ».
« Cái này, cái này.. » Lưu Cung ấp úng không nói được gì.
Một cái võ tướng khác thấy vậy liền bước lên nói « Chúa thượng, Lưu Cung này dung túng thuộc hạ, thần nghe nói hắn ưa chuộng một tên bán thịt chó, liền cho tên này giữ chức tướng thủ thành, chúa công, cho người như vậy thì bảo sao Vân Nam mất mà lại không ai biết cơ chứ.
Lưu Cung nghe thấy lời này lập tức suy sụp, thân thể khụy xuống mắt trống rỗng, hắn ta đã biết mình tất phải chết rồi. Tần Hoài Công nhếch khẽ mép lạnh lùng trợn tròn mắt, một kiếm rút ra chém tới tấp đên Lưu Cung kia.
Tiếng gào thét không ngừng vang lên, Lưu Cung kia không bị giết chết ngay tức khắc, mà là bị Tần Hoài Công từ từ băm vằm, thống khổ vô cùng. Tần Hoài Công bị mất thành trì thua lớn như vậy, đã điên cuồng lắm rồi, nay lại xuất hiện tên này trước mắt thì sao không thể chém cho xả hận cơ chứ.
« Chúng tướng nghe lệnh, lập tức nhổ trại, theo ta tiến về Kỳ Dương ». Tần Hoài Công ngay sau đó dẫn quân kị binh tiên phong di dời, trong lòng hắn ta vừa căm phẫn vừa sợ, tại sao cái Nam Thiên Quốc này lại có nhiều binh đến vậy, một trăm vạn binh, phải biết rằng cái quốc gia này mới thống nhất trở lại, nội tình còn chưa ổn định lấy đâu ra lắm binh như thế, hơn nữa lại còn vô thanh vô tức chiếm Vân Nam thì đã là cực kì nguy hiểm rồi.
Theo lý mà nói, Kha Vũ kia sau khi diệt sát cái tên họ Triệu kia thì phải khiến Nam Thiên Quốc đại loạn chứ « Không lẽ ». Tần Hoài Công vừa đi vừa suy nghĩ bất chợt thốt lên kinh sợ, Kha Vũ kia là một cường giả tầng bốn, lần này nếu giết Triệu Kim Nam kia thì Nam Thiên Quốc tất đại loạn, trừ phi Kha Vũ không giết được Triệu Kim Nam kia mà lại bị hắn giết ngược lại mới dẫn đến sự tình ngày hôm nay, nếu đúng là như vậy thì mọi chuyện coi như chấm hết, giết được Kha Vũ chứng tỏ Triệu Kim Nam kia đạt đến cái đẳng cấp ít nhất là trên cường giả tầng bốn sơ kì, cái loại đẳng cấp này thì Tần Hoài Công còn đánh đấm gì nữa cơ chứ, người ta chỉ cần trực tiếp tìm đến hắn diệt sát Tần Hoài Công hắn là xong
Bình luận facebook