-
Chương 45
Luồng lực lượng lớn lao kia sao khi đánh thẳng vào kinh mạch Kim Nam liền ngay tức khắc bị lực lượng trung hòa trong cơ thể hắn kéo đến vùng đan điền tiến vào cái khối đan nhỏ mà Kim Nam vừa kết lại kia, khiến cho khối đan này trở lên to lớn hơn một chút.
Vội vã ngồi xuống điều tức thân thể, Kim Nam vận dụng luồng nội lực hùng hậu mà hắn mới có được đi khắp cơ thể phối hợp với thân thể hắn nhanh chóng trị thương các kinh mạch vừa bị luồng lực lượng kia đả kích. Hắn cần phải thật nhanh chữa trị thân thể, bởi nếu lại tiếp tục hứng chịu thiên kiếp mà cái thân thể hắn không ở trạng thái hoàn mỹ nhất thì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bị đánh cho tung xác.
“Nội khí tầng hai hậu kì đỉnh phong, Nhập Lượng hậu kì cảnh giới”. Kim Nam vui sướng mừng rỡ thốt lên.
Nếu cứ như cái cách hắn tăng tiến tu vi như thế này, thì chẳng mấy chốc hắn sẽ lại đạt đến cảnh giới như trước kia hắn đã từng đạt được, Kim Nam có cảm giác, đại đạo đối với hắn không còn xa nữa.
“Thật không ngờ tên tiểu tử ngươi lại có Lôi Mộc thụ Thái Cổ… Tiểu tử, ngươi mau nói cho ta biết từ đâu ngươi có được thứ này”.
Thần Kim Quy từ nãy đến giờ vẫn quan sát Kim Nam hắn độ thiên kiếp, ông ta định rằng nếu Kim Nam không thể chống đỡ nổi thì sẽ lập tức hiện ra bản thể mà chống đỡ thiên kiếp cho Kim Nam hắn. Nhưng ông ta đã ngạc nhiên đến mức không ngờ rằng, Kim Nam hắn lại có loại Mộc Thụ hấp thu Lôi Nguyên tồn tại chỉ có ở Thái cổ thời đại, loại Lôi Mộc thụ Thái Cổ này thế giới mới đã sớm tuyệt chủng từ lâu rồi.
“Thần Kim Quy, ông thực sự biết đây là gì ?”. Kim Nam nghe thấy thần Kim Quy nói như vậy thì liền tò mò hỏi.
“Đây là một trong bát đại Mộc Thụ Thái Cổ thời đại, thời đại Thái Cổ không tu luyện giả tu tiên không chỉ hứng chịu Lôi kiếp, mà còn hứng chịu Thổ Kiếp, Hỏa kiếp, Thủy kiếp… mỗi một công pháp tu tiên thì lại có thiên phạt hoàn toàn khác nhau, không đơn giản chỉ là lôi kiếp. Chỉ là qua thời gian, tân giới đản sinh các loại thiên phạt kia cũng từ từ mà biến mất”.
“Có loại chuyện này...” Kim Nam đúng là đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, Thái Cổ thời đại thực sự còn bao nhiêu chuyện mà hắn chưa biết nữa đây.
Kim Nam đang định cất giọng để đặt vấn đề hỏi tiếp thì ánh sáng vàng kim nhàn nhạt và hình dấu ấn Kim Quy đã dần thu liễm lại và biến mất. Kim Nam biết thần Kim Quy hẳn là thấy hắn qua cơn nguy hiểm nên không muốn nói chuyện nữa rồi, trải qua bao nhiêu lần Kim Nam cũng chính là hiểu tính cách của lão rùa già này, nếu bây giờ hắn có hỏi tiếp chắc chắn sẽ không có tiếng nói nào trả lời.
Lúc này Kim Nam mới để ý đến thân thể mình, thân thể hắn vốn không phải là to lớn vạm vỡ lắm, thậm chí lúc trước không tu luyện nội khí thì hắn còn gầy đến giơ xương, khi tu luyện vào rồi thì mới đỡ hơn một chút, vậy mà hiện giờ thân thể hắn hoàn toàn là những bắp cơ, không lớn lắm nhưng nhìn vào trông sẽ thấy rất khỏe khoắn, ra hắn có một chút trắng lên hơn và sáng bóng như ngọc. Khẽ vận nội khí Kim Nam thấy cảm giác như xưa của hắn lại ùa về tràn ngập.
Hiện giờ Kim nam đã chính thức hình thành nội đan, trước đây khi tu luyện nội khí, cơ thể hắn chính là không có nội đan hay cả cơ thể hắn đều tràn ngập là nội khí. Hiện giờ hắn không chỉ là Nhân Tiên lưỡng thể, mà còn có tích tụ nội đan. Huy động nội lực Kim Nam cảm thấy còn nhanh hơn rất nhiều so với trước đây, hắn đã biết nguyên do, chắc chắn trước đây nội khí tản mát khắp thân thể, khi hắn huy động chắc chắn sẽ tốn thời gian hơn rất nhiều so với hiện giờ chỉ tập trung huy động nội khí tại nội đan ở đan điền.
Quần áo hắn sau khi hứng chịu Thiên kiếp và thân thể hắn bỗng dưng biến đổi to hơn thành ra có một số chỗ bị rách nát. Khẽ lắc đầu cười nhẹ, Kim Nam đứng thẳng lên vận chuyển các bó cơ thấy linh hoạt hơn rất nhiều. Hắn bước tới chỗ các binh sĩ Quân Đoàn Đen kia mỉm cười nhìn họ.
Chính các binh sĩ này đã giúp hắn đột phá lực lượng, mặc dù cái sự giúp đỡ của họ đem đến nguy hiểm cho hắn nhưng hắn vẫn không thể không cảm kích họ. Luồng Tín Ngưỡng lực họ vẫn liên tục cung cấp ra hùng hậu như ban đầu, thế nhưng số lượng Tín Ngưỡng lực đó đối với Kim Nam chỉ vừa đủ để cho kinh mạch hắn lưu chuyển mà thôi, nó không thể khiến hắn tiếp tục trùng kích hứng chịu Thiên Kiếp được nữa.
Các binh sĩ kia sau khi thấy Kim Nam bước đến thì mừng rỡ cực độ.
“Đại ca, người thật cường hãn, lôi kiếp to như vậy mà người cũng đỡ được”.
Một binh sĩ thấy thế liền tiên phong cười nói nịnh nọt hắn, các cái binh sĩ còn lại cũng cười lớn hô hào :
“Đại ca, người thật uy phong, bọn đệ được theo đại ca quyết không hối tiếc”.
Kim Nam mỉm cười trầm mặc một chút sau đó cất giọng nói:
“Hiện giờ chúng ta có một chuyện phải làm trước tiên, phải trở về Nam Thiên Quốc, ta cần lấy một vật sau đó chúng ta sẽ đến Nam Hải Long Cung”.
Kim Nam bất giác lại nhớ đến một thứ, đó chính là thứ trấn phái của Triệu thánh tông ‘Đại Đỉnh Thuần vu’. Thứ này khi ông nội hắn còn sống là siêu cấp vũ khí, nghe nói khi sử dụng đến mức tối cao của kiện chí bảo này thậm chí còn có thể kiến tạo một mảng sơ cấp thế giới nhỏ. Thứ này trước khi đi Nam Hải hắn nhất định phải lấy, Nam Hải Long Cung tuy là thế lực yếu nhất nhưng với cái thực lực của hắn hiện giờ thì cũng không thể dễ dàng mà có thể đối phó, có thêm thứ siêu cấp vũ khí này dù sao cũng sẽ giúp ích hắn rất nhiều.
“Được, đại ca, chúng đệ nghe theo huynh”. Các cái binh sĩ kia tất cả đều hô vang lên nhất loạt hưởng ứng.
Ngay ngày hôm sau Quân Đoàn Đen và Kim Nam hắn đã bắt đầu chuyến đi trở về Nam Thiên Quốc. Lý Nam Đế hiện tại cũng từ từ rút binh theo Kim Nam sau đó ông ta chia ba đội quân Nam Thiên Quốc ra. Vân Nam sớm đã chiếm được nên cũng chỉ cần cử binh đến tạm thời đồn trú canh phòng. Hai vùng còn lại là Quế Dương và Võ Lăng, Lý Nam Đế đều phải cử những đội binh tinh nhuệ nhất đến công chiếm.
Quế Dương chỉ trong hai ngày đã thất thủ, võ tướng Bắc triều Lại Vân khống chế thành trì này vì vội vã hấp tấp nên đã rơi vào thảm cảnh bị loạn tiễn giết chết.
Võ Lăng cũng không chống cự được lâu, tướng thủ thành là Ngoa Hùng đã phải đem binh ra đầu hàng, ba vùng đất Vân Nam, Quế Dương, Võ Lăng chính thức xác nhập vào lãnh thổ Nam Thiên Quốc. Nam Thiên Quốc bỗng chốc rộng thêm gấp rưỡi liền ngay lập tức trở thành một quốc gia có sức ảnh hưởng quân sự lớn lao nhất trên đại địa.
Đúng như Kim Nam dự đoán, Đại Mông Cổ đế quốc quả thực là một quốc gia thâm hiểm. Chỉ sau một ngày Lý Nam Đế rút binh, cái đại quốc này đã lập tức đem hơn trăm vạn thiết kị xâm chiếm Nhạn môn quan, đánh chiếm Ung Châu. Sau hai ngày đã nhanh chóng tiến đến chiếm được Kỳ Dương, nếu Lý Nam Đế không nhanh chóng rút quân thì rất có thể sẽ đụng độ phải đội quân đông đảo và hùng mạnh này.
Thiết kị đại Mông Cổ đế quốc hung danh vang khắp thiên hạ. Ngay cả khi thời đại cực thịnh nhất của Bắc Quốc cũng chưa từng dám bắt cái đại Mông Cổ đế quốc này triều cống chút nào. Lý Nam Đế sau khi biết được chuyện này liền cực độ thán phục dự đoán của Kim Nam, ông ta cũng tự trách mình bản thân sao lại có ý nghĩ điên rồ như vậy may mà vẫn là Kim Nam hắn nhắc nhở kịp lúc.
Quân đoàn Đế Quốc Nhật Minh ở trong quân đội Nam Thiên Quốc cũng đã được Kim Nam hạ lệnh cho trở về đại quốc, họ vẫn còn lưu luyến Kim Nam hắn nhưng cũng không thể đi theo hắn được, dù sao họ cũng không phải là con dân của cái đất nước này. Quân đoàn này phải mất đến hai tháng mới hội tụ được với quân đội Đế Quốc Nhật Minh.
Đế Quốc Nhật Minh sau khi chiếm đóng được một phần Giang Nam, chiếm được Từ Châu đã vươn binh đến Liêu Đông xây dựng thành trì thiết lập đại bộ phận lực lượng vây hãm đất nước Đông Đảo.
Vua Đông Đảo là Hà Sa biết mình thua thế liền đem binh ra đầu hàng. Quân đội Đế Quốc Nhật Minh ban đầu tiến binh Bắc Quốc chỉ có sáu mươi vạn, nhưng sau một thời gian xâm chiếm thành trì củng cố thế lực cộng thêm chiếm được Đông Đảo quốc gia, binh lính đã vượt trội tăng lên đến con số gần hai trăm vạn binh, trở thành một cái quốc gia hùng cường tiếp theo trên đại địa sau Nam Thiên Quốc.
Nhan Hãn thống lĩnh tám mươi vạn binh của Tần Hoài Công đi đánh Đế Quốc Nhật Minh nhưng đại kế của hắn chưa thành thì Tần Hoài Công đã chết, hắn đành phải liều mạng chiếm lấy một vùng đất nhỏ của Giang Nam xưng hùng một phương tự lấy vương hiệu là Nhan Vương, cử sứ thần sang hòa hảo với Đế Quốc Nhật Minh chấp nhận triều cống cho đế quốc này.
Bắc Quốc kể từ thời kì hưng thịnh xưng hùng hoành tảo tứ phương mấy vạn năm nay thì đến đây đã lụi bại. Nội thổ bị chia làm nhiều phần, trong đó Nam Thiên Quốc chiếm được hai phần, Đế Quốc Nhật Minh chiếm được hai phần, đại Mông Cổ đế quốc chiếm đến tận ba phần, còn lại chính là các thế lực chư hầu còn sót lại nổi lên tự xưng vương hiệu chấp nhận lần lượt triều cống cho một trong ba cái đại quốc này.
Bắc Quốc chính thức tận diệt đã ứng nghiệm với câu nói của Kim Nam khi nói với Thiên Hoàng. “Hừ, ta e rằng sau này sẽ không còn cái gọi là Bắc Quốc nữa đâu…”.
….
Triệu Thánh Tông sớm đã bị sụp đổ cùng với Cổ Loa thánh thành, hiện giờ Kim Nam hắn trở lại cũng chỉ hy vọng khi bới cái đống đổ nát tro tàn kia lên vẫn còn có thể thấy Thuần Vu đại đỉnh.
Không làm Kim Nam thất vọng, tìm kiếm qua di tích đại điện cũ thì Quân Đoàn Đen của hắn đã phát hiện ra một cái đỉnh thật lớn bị vùi trong lớp đất đen. (Căn bản lâu rồi nên tro nó cũng hòa vào với đất nên đất mới thành màu đen ý mà) Đỉnh này rộng khoảng hai trượng hết sức nặng nề, phải cần đến mười cái binh sĩ Quân Đoàn Đen mới khiêng lên nổi.
Mặt đỉnh chạm khắc những kí tự cổ xưa, Kim Nam để ý liền giật mình. Những kí tự này giống hệt với những kí tự trên những trang phục của đám người ở hòn đảo kì bí kia. Kim Nam thầm nghĩ chắc chắn có sự liên quan mật thiết nào đó giữa hai thứ này.
Đại đỉnh tuy nặng thật nhưng Kim Nam chỉ cần một mình hắn cũng đã có thể nhấc được, điều đó chứng tỏ tu vi vượt trội của hắn đã giúp ích cho hắn rất nhiều. Các binh sĩ Quân Đoàn Đen phải gồng mình đỏ cả mặt mới có thể nhấc nổi đại đỉnh này, vậy mà Kim Nam hắn chỉ nhẹ nhàng là đã có thể nhấc lên, khiến họ lắc đầu lè lưỡi không thôi.
Cầm đại đỉnh Thuần Vu Kim Nam nhìn một chút đánh giá. Đỉnh này so với những chiếc đỉnh bình thường thì cũng không khác gì lắm. Kim Nam liền vận nội lực nhỏ một giọt máu vào trên thân mình đại đỉnh. Bất chợt có một tiếng kim loại ùng ùng vang lên phát ra từ phía đại đỉnh.
“Ùng ùng…”. Đại đỉnh kia vẫn tiếp tục kêu, không những vậy, đại đỉnh còn phát ra bốn luồng sáng ở trên nắp đỉnh. Mỗi một luồng sáng đều phát ra từ một cái lỗ, tượng trưng cho tứ linh. Các cái luồng sáng kia sau khi phát ra cũng tự động thu liễm, duy chỉ có hình Huyền Vũ là vẫn tiếp tục phát sáng.
Giọng nói của thần Kim Quy bất chợt vang lên :
“Tiểu Tử khá lắm, không ngờ sớm như vậy ngươi đã tìm được chí bảo kết nối linh thú. Ta tạm thời sẽ tiến nhập vào chí bảo này cư ngụ, từ bây giờ ngươi mỗi lúc nguy hiểm có thể lợi dụng chí bảo này gọi phân thân của ta ra chiến đấu, lưu ý nó chỉ là phân thân chỉ có thực lực một phần mười của ta mà thôi. Nhưng chỉ với một phần mười đấy thôi cũng đã đủ để bảo vệ ngươi rồi. Ta dù sao cũng có thần lực, một cái tu luyện giả bình thường dù có cường hãn thì vẫn có khả năng bị thần lực của ta khắc chế. Tạm thời nói như vậy cho ngươi biết đã, ta đi đây…”.
Thần Kim Quy vừa chấm dứt lời nói, thì cái dấu ấn hình Kim Quy trên thân thể Kim Nam bắt đầu sáng chói lên một cái. Một trận đau nhức từ ngực hắn truyền đến, cái dấu ấn kia từ từ hóa thành một cái móng rùa bay ra từ thân thể hắn nhanh chóng tiến nhập vào lỗ sáng màu vàng nhạt có hình Huyền Vũ kia.
“Uỳnh…”. Một luồng kình lực phát ra từ đại đỉnh nhất thời đẩy bay Kim Nam ra xa vài trượng, các binh sĩ Quân Đoàn Đen đứng cạnh đó liền bị hất tung lên. Kim Nam thầm rủa một cái : “Lão rùa già này làm cái trò gì vậy chứ, mẹ khiếp, tiến nhập đại đỉnh thì có cần phải phô trương như vậy hay không”.
“Tiểu tử, bổn thần nghe thấy rồi đấy nhé !...”.
“Oạch”. Kim Nam bất tất liền thốt lên toát vài giọt mồ hôi cười hà hà. Cái thần Kim Quy này công nhận tai cũng thính thật.
Đại đỉnh kia sau khi tiếp nhận thần Kim Quy liền thu nhỏ lại chỉ vừa bằng lòng bàn tay, Kim Nam chỉ khẽ giơ tay lên là cái đại đỉnh này đã lập tức bay vào trong tay hắn, khá là vừa vặn.
“Đại ca, đây là vật mà huynh nói sao”.
Binh sĩ quân đoàn đen kia cất giọng lên hỏi, Kim Nam liền khẽ gật đầu.
“Vậy hiện giờ đã có vật huynh cần rồi, có phải là chúng ta sẽ đi đến Nam Hải Long Cung ngay hay không”.
“Chờ đã, các đệ đừng vội, Nam Hải thế lực hùng hậu, các đệ hiện giờ tu vi vẫn còn rất thấp, trước tiên ta phải khiến các đệ tăng tiến tu vi một chút đã sau đó mới có thể khởi hành”.
“Giúp bọn đệ tăng tiến tu vi, chẳng nhẽ huynh vẫn còn Thần Tuyền ư”.
“Đúng vậy, ta hiện giờ sẽ làm một cuộc khảo sát, ta sẽ cho các đệ tỉ thí với nhau, người nào thắng cuộc ta sẽ ban cho một đại lượng Thần Tuyền để tăng tiến tu vi, từ bây giờ hễ ai trong các đệ có tu vi cao hơn thì sẽ chính thức được làm lão đại”.
“Tỉ thí ngay bây giờ hay sao?”.
“Đúng thế, ngay bây giờ”.
“Bọn đệ đồng ý…”. Các cái binh sĩ kia sau khi nghe thấy Thần Tuyền vẫn còn thì sớm đã vui mừng, nhưng họ vẫn không biết là Kim Nam hắn sẽ phân phát thế nào, nay nghe thấy có thể tỉ thí để lấy Thần Tuyền tất cả đều khởi động chuẩn bị nội lực liên tục lưu chuyển để ở trạng thái tốt nhất.
Theo lệnh của Kim Nam tất cả đều chia ra để bắt cặp thi đấu. Cổ Loa thánh thành di tích hoang tàn thê lương bỗng chốc trở thành một võ đài nhộn nhịp sôi nổi.
Những tiếng pặc pặc do va đập cơ bắp và thịt liên tục vang lên, còn có thêm cả những tiếng xèn xèn do va đập nội khí nữa. Chỉ trong vòng chưa đầy ba khắc thời gian, Kim Nam đã lựa chọn được hơn ba trăm người có thành tích xuất sắc nhất.
Những người này đều được hắn lập tức phân phát Thần Tuyền, dựa theo chỉ thị của hắn ngay sau đó bế quan tu luyện.
Những binh sĩ còn lại được lệnh theo Kim Nam đi về Ô Diên đế đô, hắn cần phải hoàn thành một công việc trước kia đã hứa giúp Lý Nam Đế sau đó mới có thể yên tâm mà đi Nam Hải Long Cung được.
Ô Diên đại đô kể từ trước trận chiến với Bắc Quốc đã sớm hoàn thành. Chỉ có điều quân tình bận bịu nên Kim Nam chưa thể đến tham quan một lượt.
Lần này dẫn những anh em Quân Đoàn Đen đến Kim Nam đã không chịu nổi mà thốt lên:
“Hùng vĩ, thực sự quá hùng vĩ..”.
Kim Nam trước khi phác thảo bản kế hoạch kiến tạo cái đế đô này sớm đã tưởng tượng ra khung cảnh hùng tráng của nó, nhưng khi đối mặt thật sự thì hắn cũng không khỏi giật mình bởi vì nó còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn trước đây.
Từng khối kiến trúc nhà và cung điện đan xen lẫn nhau một cách rất đẹp mắt, sau khi thành trì này xây dựng xong thì đã thu hút một đại lượng thương buôn rất giàu có đến cư ngụ, dân chúng Nam Thiên Quốc cũng hướng về đế đô này để định cư, tạo thành cho Ô Diên không chỉ đẹp đẽ mà còn đông đúc nhộn nhịp. Từng cái nữ nhân xinh đẹp dạo bước thưởng ngoạn trong thành trì này cùng với khối kiến trúc đẹp đẽ kia khiến cho người nào nếu chưa từng nhìn mà lạc vào sẽ không ngần ngại mà thốt lên “Chẳng lẽ ta đã lạc vào tiên giới hay sao”.
Các binh sĩ Quân Đoàn Đen kia sau khi nhìn thấy cảnh này thì cũng trầm trồ kinh ngạc không thôi.
Vội vã ngồi xuống điều tức thân thể, Kim Nam vận dụng luồng nội lực hùng hậu mà hắn mới có được đi khắp cơ thể phối hợp với thân thể hắn nhanh chóng trị thương các kinh mạch vừa bị luồng lực lượng kia đả kích. Hắn cần phải thật nhanh chữa trị thân thể, bởi nếu lại tiếp tục hứng chịu thiên kiếp mà cái thân thể hắn không ở trạng thái hoàn mỹ nhất thì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bị đánh cho tung xác.
“Nội khí tầng hai hậu kì đỉnh phong, Nhập Lượng hậu kì cảnh giới”. Kim Nam vui sướng mừng rỡ thốt lên.
Nếu cứ như cái cách hắn tăng tiến tu vi như thế này, thì chẳng mấy chốc hắn sẽ lại đạt đến cảnh giới như trước kia hắn đã từng đạt được, Kim Nam có cảm giác, đại đạo đối với hắn không còn xa nữa.
“Thật không ngờ tên tiểu tử ngươi lại có Lôi Mộc thụ Thái Cổ… Tiểu tử, ngươi mau nói cho ta biết từ đâu ngươi có được thứ này”.
Thần Kim Quy từ nãy đến giờ vẫn quan sát Kim Nam hắn độ thiên kiếp, ông ta định rằng nếu Kim Nam không thể chống đỡ nổi thì sẽ lập tức hiện ra bản thể mà chống đỡ thiên kiếp cho Kim Nam hắn. Nhưng ông ta đã ngạc nhiên đến mức không ngờ rằng, Kim Nam hắn lại có loại Mộc Thụ hấp thu Lôi Nguyên tồn tại chỉ có ở Thái cổ thời đại, loại Lôi Mộc thụ Thái Cổ này thế giới mới đã sớm tuyệt chủng từ lâu rồi.
“Thần Kim Quy, ông thực sự biết đây là gì ?”. Kim Nam nghe thấy thần Kim Quy nói như vậy thì liền tò mò hỏi.
“Đây là một trong bát đại Mộc Thụ Thái Cổ thời đại, thời đại Thái Cổ không tu luyện giả tu tiên không chỉ hứng chịu Lôi kiếp, mà còn hứng chịu Thổ Kiếp, Hỏa kiếp, Thủy kiếp… mỗi một công pháp tu tiên thì lại có thiên phạt hoàn toàn khác nhau, không đơn giản chỉ là lôi kiếp. Chỉ là qua thời gian, tân giới đản sinh các loại thiên phạt kia cũng từ từ mà biến mất”.
“Có loại chuyện này...” Kim Nam đúng là đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, Thái Cổ thời đại thực sự còn bao nhiêu chuyện mà hắn chưa biết nữa đây.
Kim Nam đang định cất giọng để đặt vấn đề hỏi tiếp thì ánh sáng vàng kim nhàn nhạt và hình dấu ấn Kim Quy đã dần thu liễm lại và biến mất. Kim Nam biết thần Kim Quy hẳn là thấy hắn qua cơn nguy hiểm nên không muốn nói chuyện nữa rồi, trải qua bao nhiêu lần Kim Nam cũng chính là hiểu tính cách của lão rùa già này, nếu bây giờ hắn có hỏi tiếp chắc chắn sẽ không có tiếng nói nào trả lời.
Lúc này Kim Nam mới để ý đến thân thể mình, thân thể hắn vốn không phải là to lớn vạm vỡ lắm, thậm chí lúc trước không tu luyện nội khí thì hắn còn gầy đến giơ xương, khi tu luyện vào rồi thì mới đỡ hơn một chút, vậy mà hiện giờ thân thể hắn hoàn toàn là những bắp cơ, không lớn lắm nhưng nhìn vào trông sẽ thấy rất khỏe khoắn, ra hắn có một chút trắng lên hơn và sáng bóng như ngọc. Khẽ vận nội khí Kim Nam thấy cảm giác như xưa của hắn lại ùa về tràn ngập.
Hiện giờ Kim nam đã chính thức hình thành nội đan, trước đây khi tu luyện nội khí, cơ thể hắn chính là không có nội đan hay cả cơ thể hắn đều tràn ngập là nội khí. Hiện giờ hắn không chỉ là Nhân Tiên lưỡng thể, mà còn có tích tụ nội đan. Huy động nội lực Kim Nam cảm thấy còn nhanh hơn rất nhiều so với trước đây, hắn đã biết nguyên do, chắc chắn trước đây nội khí tản mát khắp thân thể, khi hắn huy động chắc chắn sẽ tốn thời gian hơn rất nhiều so với hiện giờ chỉ tập trung huy động nội khí tại nội đan ở đan điền.
Quần áo hắn sau khi hứng chịu Thiên kiếp và thân thể hắn bỗng dưng biến đổi to hơn thành ra có một số chỗ bị rách nát. Khẽ lắc đầu cười nhẹ, Kim Nam đứng thẳng lên vận chuyển các bó cơ thấy linh hoạt hơn rất nhiều. Hắn bước tới chỗ các binh sĩ Quân Đoàn Đen kia mỉm cười nhìn họ.
Chính các binh sĩ này đã giúp hắn đột phá lực lượng, mặc dù cái sự giúp đỡ của họ đem đến nguy hiểm cho hắn nhưng hắn vẫn không thể không cảm kích họ. Luồng Tín Ngưỡng lực họ vẫn liên tục cung cấp ra hùng hậu như ban đầu, thế nhưng số lượng Tín Ngưỡng lực đó đối với Kim Nam chỉ vừa đủ để cho kinh mạch hắn lưu chuyển mà thôi, nó không thể khiến hắn tiếp tục trùng kích hứng chịu Thiên Kiếp được nữa.
Các binh sĩ kia sau khi thấy Kim Nam bước đến thì mừng rỡ cực độ.
“Đại ca, người thật cường hãn, lôi kiếp to như vậy mà người cũng đỡ được”.
Một binh sĩ thấy thế liền tiên phong cười nói nịnh nọt hắn, các cái binh sĩ còn lại cũng cười lớn hô hào :
“Đại ca, người thật uy phong, bọn đệ được theo đại ca quyết không hối tiếc”.
Kim Nam mỉm cười trầm mặc một chút sau đó cất giọng nói:
“Hiện giờ chúng ta có một chuyện phải làm trước tiên, phải trở về Nam Thiên Quốc, ta cần lấy một vật sau đó chúng ta sẽ đến Nam Hải Long Cung”.
Kim Nam bất giác lại nhớ đến một thứ, đó chính là thứ trấn phái của Triệu thánh tông ‘Đại Đỉnh Thuần vu’. Thứ này khi ông nội hắn còn sống là siêu cấp vũ khí, nghe nói khi sử dụng đến mức tối cao của kiện chí bảo này thậm chí còn có thể kiến tạo một mảng sơ cấp thế giới nhỏ. Thứ này trước khi đi Nam Hải hắn nhất định phải lấy, Nam Hải Long Cung tuy là thế lực yếu nhất nhưng với cái thực lực của hắn hiện giờ thì cũng không thể dễ dàng mà có thể đối phó, có thêm thứ siêu cấp vũ khí này dù sao cũng sẽ giúp ích hắn rất nhiều.
“Được, đại ca, chúng đệ nghe theo huynh”. Các cái binh sĩ kia tất cả đều hô vang lên nhất loạt hưởng ứng.
Ngay ngày hôm sau Quân Đoàn Đen và Kim Nam hắn đã bắt đầu chuyến đi trở về Nam Thiên Quốc. Lý Nam Đế hiện tại cũng từ từ rút binh theo Kim Nam sau đó ông ta chia ba đội quân Nam Thiên Quốc ra. Vân Nam sớm đã chiếm được nên cũng chỉ cần cử binh đến tạm thời đồn trú canh phòng. Hai vùng còn lại là Quế Dương và Võ Lăng, Lý Nam Đế đều phải cử những đội binh tinh nhuệ nhất đến công chiếm.
Quế Dương chỉ trong hai ngày đã thất thủ, võ tướng Bắc triều Lại Vân khống chế thành trì này vì vội vã hấp tấp nên đã rơi vào thảm cảnh bị loạn tiễn giết chết.
Võ Lăng cũng không chống cự được lâu, tướng thủ thành là Ngoa Hùng đã phải đem binh ra đầu hàng, ba vùng đất Vân Nam, Quế Dương, Võ Lăng chính thức xác nhập vào lãnh thổ Nam Thiên Quốc. Nam Thiên Quốc bỗng chốc rộng thêm gấp rưỡi liền ngay lập tức trở thành một quốc gia có sức ảnh hưởng quân sự lớn lao nhất trên đại địa.
Đúng như Kim Nam dự đoán, Đại Mông Cổ đế quốc quả thực là một quốc gia thâm hiểm. Chỉ sau một ngày Lý Nam Đế rút binh, cái đại quốc này đã lập tức đem hơn trăm vạn thiết kị xâm chiếm Nhạn môn quan, đánh chiếm Ung Châu. Sau hai ngày đã nhanh chóng tiến đến chiếm được Kỳ Dương, nếu Lý Nam Đế không nhanh chóng rút quân thì rất có thể sẽ đụng độ phải đội quân đông đảo và hùng mạnh này.
Thiết kị đại Mông Cổ đế quốc hung danh vang khắp thiên hạ. Ngay cả khi thời đại cực thịnh nhất của Bắc Quốc cũng chưa từng dám bắt cái đại Mông Cổ đế quốc này triều cống chút nào. Lý Nam Đế sau khi biết được chuyện này liền cực độ thán phục dự đoán của Kim Nam, ông ta cũng tự trách mình bản thân sao lại có ý nghĩ điên rồ như vậy may mà vẫn là Kim Nam hắn nhắc nhở kịp lúc.
Quân đoàn Đế Quốc Nhật Minh ở trong quân đội Nam Thiên Quốc cũng đã được Kim Nam hạ lệnh cho trở về đại quốc, họ vẫn còn lưu luyến Kim Nam hắn nhưng cũng không thể đi theo hắn được, dù sao họ cũng không phải là con dân của cái đất nước này. Quân đoàn này phải mất đến hai tháng mới hội tụ được với quân đội Đế Quốc Nhật Minh.
Đế Quốc Nhật Minh sau khi chiếm đóng được một phần Giang Nam, chiếm được Từ Châu đã vươn binh đến Liêu Đông xây dựng thành trì thiết lập đại bộ phận lực lượng vây hãm đất nước Đông Đảo.
Vua Đông Đảo là Hà Sa biết mình thua thế liền đem binh ra đầu hàng. Quân đội Đế Quốc Nhật Minh ban đầu tiến binh Bắc Quốc chỉ có sáu mươi vạn, nhưng sau một thời gian xâm chiếm thành trì củng cố thế lực cộng thêm chiếm được Đông Đảo quốc gia, binh lính đã vượt trội tăng lên đến con số gần hai trăm vạn binh, trở thành một cái quốc gia hùng cường tiếp theo trên đại địa sau Nam Thiên Quốc.
Nhan Hãn thống lĩnh tám mươi vạn binh của Tần Hoài Công đi đánh Đế Quốc Nhật Minh nhưng đại kế của hắn chưa thành thì Tần Hoài Công đã chết, hắn đành phải liều mạng chiếm lấy một vùng đất nhỏ của Giang Nam xưng hùng một phương tự lấy vương hiệu là Nhan Vương, cử sứ thần sang hòa hảo với Đế Quốc Nhật Minh chấp nhận triều cống cho đế quốc này.
Bắc Quốc kể từ thời kì hưng thịnh xưng hùng hoành tảo tứ phương mấy vạn năm nay thì đến đây đã lụi bại. Nội thổ bị chia làm nhiều phần, trong đó Nam Thiên Quốc chiếm được hai phần, Đế Quốc Nhật Minh chiếm được hai phần, đại Mông Cổ đế quốc chiếm đến tận ba phần, còn lại chính là các thế lực chư hầu còn sót lại nổi lên tự xưng vương hiệu chấp nhận lần lượt triều cống cho một trong ba cái đại quốc này.
Bắc Quốc chính thức tận diệt đã ứng nghiệm với câu nói của Kim Nam khi nói với Thiên Hoàng. “Hừ, ta e rằng sau này sẽ không còn cái gọi là Bắc Quốc nữa đâu…”.
….
Triệu Thánh Tông sớm đã bị sụp đổ cùng với Cổ Loa thánh thành, hiện giờ Kim Nam hắn trở lại cũng chỉ hy vọng khi bới cái đống đổ nát tro tàn kia lên vẫn còn có thể thấy Thuần Vu đại đỉnh.
Không làm Kim Nam thất vọng, tìm kiếm qua di tích đại điện cũ thì Quân Đoàn Đen của hắn đã phát hiện ra một cái đỉnh thật lớn bị vùi trong lớp đất đen. (Căn bản lâu rồi nên tro nó cũng hòa vào với đất nên đất mới thành màu đen ý mà) Đỉnh này rộng khoảng hai trượng hết sức nặng nề, phải cần đến mười cái binh sĩ Quân Đoàn Đen mới khiêng lên nổi.
Mặt đỉnh chạm khắc những kí tự cổ xưa, Kim Nam để ý liền giật mình. Những kí tự này giống hệt với những kí tự trên những trang phục của đám người ở hòn đảo kì bí kia. Kim Nam thầm nghĩ chắc chắn có sự liên quan mật thiết nào đó giữa hai thứ này.
Đại đỉnh tuy nặng thật nhưng Kim Nam chỉ cần một mình hắn cũng đã có thể nhấc được, điều đó chứng tỏ tu vi vượt trội của hắn đã giúp ích cho hắn rất nhiều. Các binh sĩ Quân Đoàn Đen phải gồng mình đỏ cả mặt mới có thể nhấc nổi đại đỉnh này, vậy mà Kim Nam hắn chỉ nhẹ nhàng là đã có thể nhấc lên, khiến họ lắc đầu lè lưỡi không thôi.
Cầm đại đỉnh Thuần Vu Kim Nam nhìn một chút đánh giá. Đỉnh này so với những chiếc đỉnh bình thường thì cũng không khác gì lắm. Kim Nam liền vận nội lực nhỏ một giọt máu vào trên thân mình đại đỉnh. Bất chợt có một tiếng kim loại ùng ùng vang lên phát ra từ phía đại đỉnh.
“Ùng ùng…”. Đại đỉnh kia vẫn tiếp tục kêu, không những vậy, đại đỉnh còn phát ra bốn luồng sáng ở trên nắp đỉnh. Mỗi một luồng sáng đều phát ra từ một cái lỗ, tượng trưng cho tứ linh. Các cái luồng sáng kia sau khi phát ra cũng tự động thu liễm, duy chỉ có hình Huyền Vũ là vẫn tiếp tục phát sáng.
Giọng nói của thần Kim Quy bất chợt vang lên :
“Tiểu Tử khá lắm, không ngờ sớm như vậy ngươi đã tìm được chí bảo kết nối linh thú. Ta tạm thời sẽ tiến nhập vào chí bảo này cư ngụ, từ bây giờ ngươi mỗi lúc nguy hiểm có thể lợi dụng chí bảo này gọi phân thân của ta ra chiến đấu, lưu ý nó chỉ là phân thân chỉ có thực lực một phần mười của ta mà thôi. Nhưng chỉ với một phần mười đấy thôi cũng đã đủ để bảo vệ ngươi rồi. Ta dù sao cũng có thần lực, một cái tu luyện giả bình thường dù có cường hãn thì vẫn có khả năng bị thần lực của ta khắc chế. Tạm thời nói như vậy cho ngươi biết đã, ta đi đây…”.
Thần Kim Quy vừa chấm dứt lời nói, thì cái dấu ấn hình Kim Quy trên thân thể Kim Nam bắt đầu sáng chói lên một cái. Một trận đau nhức từ ngực hắn truyền đến, cái dấu ấn kia từ từ hóa thành một cái móng rùa bay ra từ thân thể hắn nhanh chóng tiến nhập vào lỗ sáng màu vàng nhạt có hình Huyền Vũ kia.
“Uỳnh…”. Một luồng kình lực phát ra từ đại đỉnh nhất thời đẩy bay Kim Nam ra xa vài trượng, các binh sĩ Quân Đoàn Đen đứng cạnh đó liền bị hất tung lên. Kim Nam thầm rủa một cái : “Lão rùa già này làm cái trò gì vậy chứ, mẹ khiếp, tiến nhập đại đỉnh thì có cần phải phô trương như vậy hay không”.
“Tiểu tử, bổn thần nghe thấy rồi đấy nhé !...”.
“Oạch”. Kim Nam bất tất liền thốt lên toát vài giọt mồ hôi cười hà hà. Cái thần Kim Quy này công nhận tai cũng thính thật.
Đại đỉnh kia sau khi tiếp nhận thần Kim Quy liền thu nhỏ lại chỉ vừa bằng lòng bàn tay, Kim Nam chỉ khẽ giơ tay lên là cái đại đỉnh này đã lập tức bay vào trong tay hắn, khá là vừa vặn.
“Đại ca, đây là vật mà huynh nói sao”.
Binh sĩ quân đoàn đen kia cất giọng lên hỏi, Kim Nam liền khẽ gật đầu.
“Vậy hiện giờ đã có vật huynh cần rồi, có phải là chúng ta sẽ đi đến Nam Hải Long Cung ngay hay không”.
“Chờ đã, các đệ đừng vội, Nam Hải thế lực hùng hậu, các đệ hiện giờ tu vi vẫn còn rất thấp, trước tiên ta phải khiến các đệ tăng tiến tu vi một chút đã sau đó mới có thể khởi hành”.
“Giúp bọn đệ tăng tiến tu vi, chẳng nhẽ huynh vẫn còn Thần Tuyền ư”.
“Đúng vậy, ta hiện giờ sẽ làm một cuộc khảo sát, ta sẽ cho các đệ tỉ thí với nhau, người nào thắng cuộc ta sẽ ban cho một đại lượng Thần Tuyền để tăng tiến tu vi, từ bây giờ hễ ai trong các đệ có tu vi cao hơn thì sẽ chính thức được làm lão đại”.
“Tỉ thí ngay bây giờ hay sao?”.
“Đúng thế, ngay bây giờ”.
“Bọn đệ đồng ý…”. Các cái binh sĩ kia sau khi nghe thấy Thần Tuyền vẫn còn thì sớm đã vui mừng, nhưng họ vẫn không biết là Kim Nam hắn sẽ phân phát thế nào, nay nghe thấy có thể tỉ thí để lấy Thần Tuyền tất cả đều khởi động chuẩn bị nội lực liên tục lưu chuyển để ở trạng thái tốt nhất.
Theo lệnh của Kim Nam tất cả đều chia ra để bắt cặp thi đấu. Cổ Loa thánh thành di tích hoang tàn thê lương bỗng chốc trở thành một võ đài nhộn nhịp sôi nổi.
Những tiếng pặc pặc do va đập cơ bắp và thịt liên tục vang lên, còn có thêm cả những tiếng xèn xèn do va đập nội khí nữa. Chỉ trong vòng chưa đầy ba khắc thời gian, Kim Nam đã lựa chọn được hơn ba trăm người có thành tích xuất sắc nhất.
Những người này đều được hắn lập tức phân phát Thần Tuyền, dựa theo chỉ thị của hắn ngay sau đó bế quan tu luyện.
Những binh sĩ còn lại được lệnh theo Kim Nam đi về Ô Diên đế đô, hắn cần phải hoàn thành một công việc trước kia đã hứa giúp Lý Nam Đế sau đó mới có thể yên tâm mà đi Nam Hải Long Cung được.
Ô Diên đại đô kể từ trước trận chiến với Bắc Quốc đã sớm hoàn thành. Chỉ có điều quân tình bận bịu nên Kim Nam chưa thể đến tham quan một lượt.
Lần này dẫn những anh em Quân Đoàn Đen đến Kim Nam đã không chịu nổi mà thốt lên:
“Hùng vĩ, thực sự quá hùng vĩ..”.
Kim Nam trước khi phác thảo bản kế hoạch kiến tạo cái đế đô này sớm đã tưởng tượng ra khung cảnh hùng tráng của nó, nhưng khi đối mặt thật sự thì hắn cũng không khỏi giật mình bởi vì nó còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn trước đây.
Từng khối kiến trúc nhà và cung điện đan xen lẫn nhau một cách rất đẹp mắt, sau khi thành trì này xây dựng xong thì đã thu hút một đại lượng thương buôn rất giàu có đến cư ngụ, dân chúng Nam Thiên Quốc cũng hướng về đế đô này để định cư, tạo thành cho Ô Diên không chỉ đẹp đẽ mà còn đông đúc nhộn nhịp. Từng cái nữ nhân xinh đẹp dạo bước thưởng ngoạn trong thành trì này cùng với khối kiến trúc đẹp đẽ kia khiến cho người nào nếu chưa từng nhìn mà lạc vào sẽ không ngần ngại mà thốt lên “Chẳng lẽ ta đã lạc vào tiên giới hay sao”.
Các binh sĩ Quân Đoàn Đen kia sau khi nhìn thấy cảnh này thì cũng trầm trồ kinh ngạc không thôi.
Bình luận facebook