Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-41
Biến thái đừng chạy! Lại đây để ta yêu - Chương 22-1
Khi ta tỉnh dậy, ta đang bị trói chặt như bánh chưng, nằm trên chiếc bàn làm bếp ở phòng bếp của trường
Tiếng bước chân lại gần, ta căng thẳng nhìn, sau đó thất thố rên lên "Hiệu trưởng tại sao lại là bà!!?"
Bất cứ ai ta cũng đều nghi ngờ, chỉ trừ Trần Dung!
Trần Dung mặc một bộ áo ni lông, dùng ánh mắt thản nhiên nhìn ta "Cô Hạ à sao cô lại thích tò mò vào chuyện của người khác như thế?"
Bà ta cầm con dao to lớn trên tay, ánh mắt đăm chiêu nhìn ta "Thật sự tôi đã cho rằng trường học sẽ có thêm một giáo viên tốt, ai ngờ được chính tay tôi sẽ phải tiễn cô sang thế giới bên kia nhanh như vậy"
"Bà tại sao bà lại làm hại lũ trẻ!!!" Ta không nhịn được chất vấn
"Ta chưa bao giờ làm hại một đứa trẻ nào!" Trần Dung kinh ngạc thốt lên "Ta yêu thương chúng còn không kịp, tại sao phải làm hại chúng!!?"
Nói đoạn bà ta nhìn ra phía cửa sổ "Ah" một tiếng "Ý cô là những cái xương kia?"
Ánh mắt Trần Dung nhanh chóng trở nên lạnh băng "Đó là những kẻ dám làm tổn thương những đứa trẻ mà ta yêu quý, những tên cha mẹ rác rưởi!"
Ta rùng mình
Hoá ra những cái xác đó là
"Tại sao bọn chúng lại có thể ra tay bóc lột, đánh đập những đứa trẻ của ta!!?" Trần Dung lồng lộn kêu lên "Những đứa con bé bỏng thật dễ dàng bị tổn thương, bị chính cha mẹ ghét bỏ"
"Vậy nên ta giúp chúng đưa những tên làm cha mẹ bất nhân này giết đi" Trần Dung nở một nụ cười dịu dàng "Sau đó ta mang chúng, từng đứa một về trại trẻ mà ta tư nhân lập ra, chăm sóc cho chúng, thay những người kia yêu thương chúng"
Ta hết nói nổi luôn rồi Trần Dung quả thực là đã điên không nhẹ!
"Cô giáo Hạ" Trần Dung đột ngột gọi ta, ánh mắt trống rỗng "Tại sao con người lại có thể tàn nhẫn với cốt nhục của mình như thế bọn họ có được mà không biết quý trọng còn tôi tôi đời này không có hi vọng có được cốt nhục của riêng tôi"
Nước mắt của người đàn bà lăn xuống trên khoé mắt
"Bởi vậy tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ đó!" Trần Dung dịu dàng nói, sau đó tiến lại gần ta
"Mặc dù tôi rất thích cô nhưng mà cô biết quá nhiều rồi" Trần Dung mỉm cười, bàn tay lại dứt khoát giơ lên con dao trên tay
---
Vương Giản có bí mật nhưng là bí mật khác a :> chương sau các nàng sẽ rõ
Like like like mạnh tay nào các chế
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Khi ta tỉnh dậy, ta đang bị trói chặt như bánh chưng, nằm trên chiếc bàn làm bếp ở phòng bếp của trường
Tiếng bước chân lại gần, ta căng thẳng nhìn, sau đó thất thố rên lên "Hiệu trưởng tại sao lại là bà!!?"
Bất cứ ai ta cũng đều nghi ngờ, chỉ trừ Trần Dung!
Trần Dung mặc một bộ áo ni lông, dùng ánh mắt thản nhiên nhìn ta "Cô Hạ à sao cô lại thích tò mò vào chuyện của người khác như thế?"
Bà ta cầm con dao to lớn trên tay, ánh mắt đăm chiêu nhìn ta "Thật sự tôi đã cho rằng trường học sẽ có thêm một giáo viên tốt, ai ngờ được chính tay tôi sẽ phải tiễn cô sang thế giới bên kia nhanh như vậy"
"Bà tại sao bà lại làm hại lũ trẻ!!!" Ta không nhịn được chất vấn
"Ta chưa bao giờ làm hại một đứa trẻ nào!" Trần Dung kinh ngạc thốt lên "Ta yêu thương chúng còn không kịp, tại sao phải làm hại chúng!!?"
Nói đoạn bà ta nhìn ra phía cửa sổ "Ah" một tiếng "Ý cô là những cái xương kia?"
Ánh mắt Trần Dung nhanh chóng trở nên lạnh băng "Đó là những kẻ dám làm tổn thương những đứa trẻ mà ta yêu quý, những tên cha mẹ rác rưởi!"
Ta rùng mình
Hoá ra những cái xác đó là
"Tại sao bọn chúng lại có thể ra tay bóc lột, đánh đập những đứa trẻ của ta!!?" Trần Dung lồng lộn kêu lên "Những đứa con bé bỏng thật dễ dàng bị tổn thương, bị chính cha mẹ ghét bỏ"
"Vậy nên ta giúp chúng đưa những tên làm cha mẹ bất nhân này giết đi" Trần Dung nở một nụ cười dịu dàng "Sau đó ta mang chúng, từng đứa một về trại trẻ mà ta tư nhân lập ra, chăm sóc cho chúng, thay những người kia yêu thương chúng"
Ta hết nói nổi luôn rồi Trần Dung quả thực là đã điên không nhẹ!
"Cô giáo Hạ" Trần Dung đột ngột gọi ta, ánh mắt trống rỗng "Tại sao con người lại có thể tàn nhẫn với cốt nhục của mình như thế bọn họ có được mà không biết quý trọng còn tôi tôi đời này không có hi vọng có được cốt nhục của riêng tôi"
Nước mắt của người đàn bà lăn xuống trên khoé mắt
"Bởi vậy tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ đó!" Trần Dung dịu dàng nói, sau đó tiến lại gần ta
"Mặc dù tôi rất thích cô nhưng mà cô biết quá nhiều rồi" Trần Dung mỉm cười, bàn tay lại dứt khoát giơ lên con dao trên tay
---
Vương Giản có bí mật nhưng là bí mật khác a :> chương sau các nàng sẽ rõ
Like like like mạnh tay nào các chế
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Bình luận facebook