Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Trên đó cũng không quá cao, Dương Cẩm Ngưng lê từng bước về phía trước. Thân thể của cô bị những cành cây mọc ở sườn núi cứa vào, cô không quan tâm rốt cuộc đau ở đâu, chỉ bám víu vào cành cây để lê về phía trước. Trên sườn núi có một ít dây leo, bò lên các tảng đá lớn, cô cầm lấy đám dây leo ấy, chậm rãi leo lên. Cô không biết trôi qua bao lâu, tới khi cô leo được đến vị trí trước khi rơi xuống, mặt trời đã từ tự lặn xuống.
Cô biết, đây là cơ hội tốt nhất của cô, nếu như cô bỏ đi, rời xa thành phố này, cô có thể mai danh ẩn tích mà sinh sống, không cần lo lắng tiếp tục cuộc sống nước sôi lửa bỏng ở Cố gia. Mà Cố gia, tất nhiên cũng sẽ bởi vì cô gặp đại nạn mà đối xử tốt với Dương gia, duy nhất chỉ có một điểm không tốt là cô không thể trở lại Dương gia, có thể sau này còn nhiều cơ hội giải thích với với bọn họ.
Dù cô đã vì bản thân mà nghĩ muốn trốn chạy khỏi khỏi Cố gia, nhưng cô vẫn đứng bất động tại chỗ.
Cô đã từng muốn thoát khỏi ngôi nhà đó, thoát khỏi người đàn ông kia nữa. Trong ngôi nhà đó, cô không có cảm giác an toàn, cô không biết chồng cô thật ra là dạng người gì. Cô vốn tưởng rằng anh là một người đàn ông bình tĩnh, thế nhưng hóa ra cô không hiểu gì về anh hết. Loại cảm giác xa lạ này, gần như có thể bức cô phát điên, cô mới nghĩ tới chuyện bỏ trốn.
Nhưng tiếng nổ trước đó, cô muốn xác định người đàn ông kia cuối cùng là sống hay chết, bất kể trước kia anh đối xử với cô như thế nào. Ít nhất, cô cũng đã từng muốn cùng chung sống với người đó tới già, ít nhất, cô từng vì một lời khen của người đó mà vui mừng, ít nhất, cô biết anh không thích đồ ngọt nhưng vẫn thoải mái ăn bánh ga-tô cô làm.
Có phải chúng ta ai cũng phải đợi tới khi người bên cạnh rời xa mình rồi thì mới bằng lòng xóa bỏ những khuyết điểm, cố gắng suy nghĩ về ưu điểm của đối phương?
Con đường này rất cũ, không có đá, hẳn là trước đây dự kiến mở một đường lớn, nhưng không biết vì sao lại bỏ hoang. Cây cỏ hai bên đường đều dính bụi, có vài khóm nở hoa, những bông hoa màu vàng khẽ lung lay trong gió. Dường này lâu rồi chưa sửa xong, chỉ có một vết bánh xe.
Cô đi theo vết bánh xe ấy, xe chạy tới một nơi rất xa. Cô không biết đây là chỗ nào, khắp nơi đều là cây, ngay cả con đường cũng nhìn không rõ lắm. Nhưng tới cuối đường thì cô trông thấy một đống tro tàn, có thể thấy chút thân xe, sớm đã bị hủy hoại, toàn bộ chiếc xe vô cùng thê thảm.
Cô yên lặng nhìn chiếc xe, ngay cả sắt vụn cũng không nhìn ra.
Cô từng tốn nhiều thời gian suy nghĩ anh rốt cuộc là người đàn ông thế nào. Trước khi cưới, cô chỉ biết, mình được gả cho một người đàn ông trong mắt người khác rất ưu tú. Cô vừa giả bộ như không thèm để ý đến người đàn ông này, lại vừa tự cảm thấy thỏa mãn. Chí ít cô được gả cho một người đàn ông rất tài giỏi. Về sau, bọn họ rốt cục cũng quyết định cùng nhau sống tốt, nhưng khi cô phát hiện anh và Diệp Vãn Hi có quan hệ, cô lại càng ghét anh giấu cô giữ một người phụ nữ bên mình. Sau đó, chính cô muốn rời khỏi anh, muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này.
Nhưng toàn bộ những thứ này chính cô cũng không muốn thừa nhận. Cô sợ, có một ngày mình yêu anh, nhưng anh lại không yêu mình, cho nên thà rằng buông tay.
Cô sợ bản thân giống những người phụ nữ liều lĩnh để yêu, cô chỉ sợ, lúc cô yêu anh, anh cũng không yêu cô.
Dương Cẩm Ngưng đứng tại chỗ rất lâu, nhìn toàn bộ đống đổ nát này, nhưng cũng không thể nào khóc được.
Cô đứng rất lâu, đột nhiên lông mày khẽ nhíu lại.
Cố Thừa Đông căn bản không phải là người như vậy, anh vốn không có khả năng chạy trốn một mình, Nghĩ như vậy, cô lập tức quan sát những dấu vết xung quanh, có một vết rất dài, nhưng quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện vết sâu cạn với trước đó không giống nhau.
Khi cô tìm được những đám cỏ đã bị dè, chứng minh cô đoán đúng, niềm vui tràn ngập trong đầu cô. Cô theo vết những cây cỏ bên sườn núi, tìm được một đường xuống phía dưới.
Lúc Dương Cẩm Ngưng tìm được Cố Thừa Đông, anh đang cố gắng đứng lên, cũng không biết bị thương đến thế nào, cả người căn bản đứng không vững. Nếu như không phải tình huống này, cô nhất định sẽ cười nhạo anh, không ngờ anh cũng có lúc nhếch nhác như vậy. Cô tiến tới, ôm chặt lấy anh. Thật tốt, anh vẫn còn sống.
Cô ôm anh, không hề nhận thấy sự kinh ngạc trong mắt anh, không hề cảm thấy toàn thân anh cứng đờ.
Thật tốt quá, anh còn sống. Cô biết, người như anh sẽ không thể dễ dàng chết như vậy, anh sẽ không để người khác nắm lấy số phận của mình. Anh là Cố Thừa Đông, Cố Thừa Đông rất mạnh mẽ trong lòng cô.
Cô khó khắn lắm mới buông anh ra, sống sót sau tai nạn quả thật là một niềm hạnh phúc.
Bọn họ còn sống, đây chính là điều tốt nhất rồi.
Giờ cô mới phát hiện, trên tay cô, chỗ nào cũng có chất lỏng màu đỏ.
“Anh làm sao vậy?” Nụ cười cứng lại trên bờ môi của cô.
Cô Thừa Đông im lặng gạt bàn tay đang chuẩn bị lại sờ lên người mình ra: “Sao còn chưa đi?”
Đi? Cô ngơ ngác nhìn anh. Anh bảo cô đi, hóa ra không phải nghĩ tới sự an toàn của cô, mà là giúp cô đạt được ý nguyện? Cô đã quá nhiều lần đã muốn bỏ đi, anh đương nhiên sẽ không giữ lại. Dù sao cô cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, anh cần gì cứ phải tâm tâm niệm niệm mong cô quay về. Cô muốn đi, thì anh cho cô một cơ hội.
Động cơ của cô, vĩnh viễn nằm gọn trong tầm mắt của anh. cho dù cô muốn làm cái gì anh cũng cao ngạo nhìn cô chơi đùa. Lúc nào tâm trạng anh vui vẻ thì anh sẽ giúp cô, lúc anh không vui, anh sẽ giày vò cô.
Cô cắn chặt môi, trong phút chốc sự ghê tởm anh lại quay về trong đầu cô.
“Tôi đi ngay bây giờ!” Sau khi sống sót, so đo càng nhiều. Cô xoay người rời đi, đi rất nhanh, cũng rất cố sức, chân bị cây cỏ quấn lấy, cô không gở ra được, trong lòng bực bội, kéo mãi, rồi dùng chân đạp ra.
Cô đứng tại chỗ hờn dỗi, suy nghĩ vì sao câu nói đầu tiên của anh lại khơi dậy sự tức giận của mình như vậy?
Bản thân cô trở nên vô dụng như vậy từ khi nào?
Cô dừng vài giây, xoay người, phát hiện Cố Thừa Đông vẫn đứng ở đó. Đúng vậy, anh cho cô cơ hội, là chính cô tự chạy về, tự khiến bản thân mình tức giận?
Cô đi đến trước mặt anh, phát hiện trước ngực anh đỏ sẫm.
“Anh bị làm sao vậy?” Anh hình như bị thương ở đâu đó.
Anh không để ý đến cô, tự mình đi về phía trước, đây là dưới sướn núi, căn bản nhìn không thấy đường. Anh cũng không muốn đi lên trên, một mực đi xuống phía dưới, “Cô đi bây giờ, vẫn còn kịp.”
Nếu như cô đi, cô có thể thoát khỏi quan hệ với Cố gia, anh có thể nói trước mặt mọi người, tất cả quyền lựa chọn đều là do cô.
Cô đuổi theo. “Anh còn chưa nói anh bị làm sao”.
Cô cố chấp đỡ lấy cánh tay anh, mặc kệ sự bài xích của anh đối với mình. Thật là, lẽ ra người có quyền bài xích phải là cô mới đúng! Quả nhiên, người nào tính khí cao ngạo lúc nào cũng là bên có lý.
Cố Thừa Đông không để ý đến cô, cô cũng chỉ có ý tốt đỡ anh, cũng không biết anh muốn đi đâu.
“Đây là con đường quay về?”. Thấy mặt trời sắp lặn, cô không khỏi lo lắng, hiện tại ngay cả một bóng ma cũng không thấy, cô tuyệt không muốn ở vùng đất hoang vu này. Trước đó trên ti-vi diễn ra cảnh nam nữ chính một mình ở sơn động, quan hệ hai bên ngày càng gần gũi, đặt trong hoàn cảnh hiện tại, e rằng sẽ thất bại.
“Cô có cảm thấy hôm nay chết thật tốt không?” Cố Thừa Đông vừa khôi phục lại hình dạng khó gần, sắc mặt bình thường, nhưng cách nói châm biếm vẫn như cũ.
Anh đang nhắc nhở cô, cứ như vậy quay về, rất có khả năng gặp mặt Cố Hoài Đông, như vậy thì ngày hôm nay chính là thời kỳ của bọn họ.
“Anh không muốn chết cùng tôi?” Cô cười, phát hiện ra bản thân cười đến mức dư thừa.
Cố Thừa Đông nghiêng người nhìn cô một cái, hình như cảm thấy cùng cô nói nhiều như vậy, thật lãng phí thời gian.
Bọn họ vẫn tiếp tục đi thật lâu, đi lâu tới mức chân của cô rất đau. Đến khi cô cảm thấy bản thân cũng không đi được nữa, thì rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh sáng ở phía trước không xa. Cô lần đầu tiên cảm nhận được, ánh sáng thì ra đẹp đến vậy. Mặc kệ nó tự nhiên hay không tự nhiên, mặc kệ nó đẹp hay không đẹp, hiện tại nó cho cô niềm hi vọng, như vậy đủ rồi.
“Chúng ta đi nhanh một chút đi.” Tâm trạng cô kích động, kéo tay anh, vẫn đi về phía trước.
Cố Thừa Đông lại chỉ đứng tại chỗ bắt lấy cánh tay cô, lông mày dần dãn ra.
Dương Cẩm Ngưng dìu Cố Thừa Đông đi tới một ngôi nhà, giải thích rằng mình bị bọn lừa đảo gạt hết tiền, hiện tại bị lạc đường, trời đã tối, mới bất đắc dĩ xin tá túc.
Bọn họ gặp được một đôi vợ chồng già, con cái đi làm bên ngoài, bọn họ một mình sống ở đây. Rất nhiệt tình để hai người vào ở lại, đồng thời còn đưa cơm nước và thu xếp chỗ nghỉ ngơi cho hai người.
Dương Cẩm Ngưng dìu Cố Thừa Đông vào phòng mà ông bà cụ cung cấp, cô nhìn thấy mình qua tấm gương treo bên song cửa sổ, tóc rối, quần áo bẩn, trên mặt vẫn còn dính chút bụi bặm, cô muốn mau đi tắm rửa sạch sẽ.
Cố Thừa Đông ngồi ở bên giường, nhìn dáng vẻ muốn đi ra ngoài của cô, gọi cô lại, “Đi mượn cho tôi một con dao nhỏ, hơ qua lửa rồi đem đến đây.”
Dương Cẩm Ngưng hơi sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu.
Dương Cẩm Ngưng mới nhớ tới anh lúc này vẫn còn bị thương, vì cô nghĩ đến dáng vẻ nhếch nhát của mình trước nên có phần áy náy, cô nên lo cho anh trước mới đúng. Có thể là do nghĩ tới sự chán ghét của anh với mình, nên cô lại nghĩ mình không cần phải lo lắng cho anh.
Tuy trong lòng cực kì “Không muốn”, cô vẫn làm theo yêu cầu của anh.
Khi cô đi vào phòng, Cố Thừa Đông cởi quần áo bỏ ra. Anh đã cởi tới mảnh vải cuối cùng, cô cũng không để ý. Cô đi qua, phát hiện trên ngực anh, có một lỗ hổng đã bị máu che kín.
Vết súng?
Anh bị trúng đạn?
Dáng vẻ của anh, không giống người bị trọng thương.
Lẽ nào đó là áo chống đạn?
Đưa con dao cho Cố Thừa Đông, cô nhịn không được tò mò, anh muốn làm gì?
Cố Thừa Đông liếc mắt nhìn cô, cô cũng nhìn anh không hề kiêng nể. Thấy anh như vậy, cô liền ngồi xuống, tay tùy tiện sờ soạng, đột nhiên phát hiện cái gì cứng cứng, cô cầm lấy, không ngờ là một khẩu súng.
“Anh …” Cô nhìn thẳng anh.
Cố Thừa Đông ngay cả mở miệng cũng lười biếng.
Cô buông khẩu súng trong tay, mắt nhìn anh dùng dao rạch vết thương lấy viên đạn ra, rồi lại tự xé áo băng bó vết thương.
Cô gần như sợ đến mức choáng váng, chỉ nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt mãi đến khi Cố Thừa Đông hoàn tất.
Rốt cuộc là cô vữa trải qua chuyện gì? Bắn nhau? Đại nạn không chết?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Có lẽ có người nghĩ rằng, mạch truyện chuyển biến quá nhanh, nhưng đây là cốt truyện tôi muốn viết. Tôi cảm thấy, khi cái chết ở trước mặt, rất nhiều chuyện người ta sẽ không cần phải so đo tính toán nữa.
Cô biết, đây là cơ hội tốt nhất của cô, nếu như cô bỏ đi, rời xa thành phố này, cô có thể mai danh ẩn tích mà sinh sống, không cần lo lắng tiếp tục cuộc sống nước sôi lửa bỏng ở Cố gia. Mà Cố gia, tất nhiên cũng sẽ bởi vì cô gặp đại nạn mà đối xử tốt với Dương gia, duy nhất chỉ có một điểm không tốt là cô không thể trở lại Dương gia, có thể sau này còn nhiều cơ hội giải thích với với bọn họ.
Dù cô đã vì bản thân mà nghĩ muốn trốn chạy khỏi khỏi Cố gia, nhưng cô vẫn đứng bất động tại chỗ.
Cô đã từng muốn thoát khỏi ngôi nhà đó, thoát khỏi người đàn ông kia nữa. Trong ngôi nhà đó, cô không có cảm giác an toàn, cô không biết chồng cô thật ra là dạng người gì. Cô vốn tưởng rằng anh là một người đàn ông bình tĩnh, thế nhưng hóa ra cô không hiểu gì về anh hết. Loại cảm giác xa lạ này, gần như có thể bức cô phát điên, cô mới nghĩ tới chuyện bỏ trốn.
Nhưng tiếng nổ trước đó, cô muốn xác định người đàn ông kia cuối cùng là sống hay chết, bất kể trước kia anh đối xử với cô như thế nào. Ít nhất, cô cũng đã từng muốn cùng chung sống với người đó tới già, ít nhất, cô từng vì một lời khen của người đó mà vui mừng, ít nhất, cô biết anh không thích đồ ngọt nhưng vẫn thoải mái ăn bánh ga-tô cô làm.
Có phải chúng ta ai cũng phải đợi tới khi người bên cạnh rời xa mình rồi thì mới bằng lòng xóa bỏ những khuyết điểm, cố gắng suy nghĩ về ưu điểm của đối phương?
Con đường này rất cũ, không có đá, hẳn là trước đây dự kiến mở một đường lớn, nhưng không biết vì sao lại bỏ hoang. Cây cỏ hai bên đường đều dính bụi, có vài khóm nở hoa, những bông hoa màu vàng khẽ lung lay trong gió. Dường này lâu rồi chưa sửa xong, chỉ có một vết bánh xe.
Cô đi theo vết bánh xe ấy, xe chạy tới một nơi rất xa. Cô không biết đây là chỗ nào, khắp nơi đều là cây, ngay cả con đường cũng nhìn không rõ lắm. Nhưng tới cuối đường thì cô trông thấy một đống tro tàn, có thể thấy chút thân xe, sớm đã bị hủy hoại, toàn bộ chiếc xe vô cùng thê thảm.
Cô yên lặng nhìn chiếc xe, ngay cả sắt vụn cũng không nhìn ra.
Cô từng tốn nhiều thời gian suy nghĩ anh rốt cuộc là người đàn ông thế nào. Trước khi cưới, cô chỉ biết, mình được gả cho một người đàn ông trong mắt người khác rất ưu tú. Cô vừa giả bộ như không thèm để ý đến người đàn ông này, lại vừa tự cảm thấy thỏa mãn. Chí ít cô được gả cho một người đàn ông rất tài giỏi. Về sau, bọn họ rốt cục cũng quyết định cùng nhau sống tốt, nhưng khi cô phát hiện anh và Diệp Vãn Hi có quan hệ, cô lại càng ghét anh giấu cô giữ một người phụ nữ bên mình. Sau đó, chính cô muốn rời khỏi anh, muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này.
Nhưng toàn bộ những thứ này chính cô cũng không muốn thừa nhận. Cô sợ, có một ngày mình yêu anh, nhưng anh lại không yêu mình, cho nên thà rằng buông tay.
Cô sợ bản thân giống những người phụ nữ liều lĩnh để yêu, cô chỉ sợ, lúc cô yêu anh, anh cũng không yêu cô.
Dương Cẩm Ngưng đứng tại chỗ rất lâu, nhìn toàn bộ đống đổ nát này, nhưng cũng không thể nào khóc được.
Cô đứng rất lâu, đột nhiên lông mày khẽ nhíu lại.
Cố Thừa Đông căn bản không phải là người như vậy, anh vốn không có khả năng chạy trốn một mình, Nghĩ như vậy, cô lập tức quan sát những dấu vết xung quanh, có một vết rất dài, nhưng quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện vết sâu cạn với trước đó không giống nhau.
Khi cô tìm được những đám cỏ đã bị dè, chứng minh cô đoán đúng, niềm vui tràn ngập trong đầu cô. Cô theo vết những cây cỏ bên sườn núi, tìm được một đường xuống phía dưới.
Lúc Dương Cẩm Ngưng tìm được Cố Thừa Đông, anh đang cố gắng đứng lên, cũng không biết bị thương đến thế nào, cả người căn bản đứng không vững. Nếu như không phải tình huống này, cô nhất định sẽ cười nhạo anh, không ngờ anh cũng có lúc nhếch nhác như vậy. Cô tiến tới, ôm chặt lấy anh. Thật tốt, anh vẫn còn sống.
Cô ôm anh, không hề nhận thấy sự kinh ngạc trong mắt anh, không hề cảm thấy toàn thân anh cứng đờ.
Thật tốt quá, anh còn sống. Cô biết, người như anh sẽ không thể dễ dàng chết như vậy, anh sẽ không để người khác nắm lấy số phận của mình. Anh là Cố Thừa Đông, Cố Thừa Đông rất mạnh mẽ trong lòng cô.
Cô khó khắn lắm mới buông anh ra, sống sót sau tai nạn quả thật là một niềm hạnh phúc.
Bọn họ còn sống, đây chính là điều tốt nhất rồi.
Giờ cô mới phát hiện, trên tay cô, chỗ nào cũng có chất lỏng màu đỏ.
“Anh làm sao vậy?” Nụ cười cứng lại trên bờ môi của cô.
Cô Thừa Đông im lặng gạt bàn tay đang chuẩn bị lại sờ lên người mình ra: “Sao còn chưa đi?”
Đi? Cô ngơ ngác nhìn anh. Anh bảo cô đi, hóa ra không phải nghĩ tới sự an toàn của cô, mà là giúp cô đạt được ý nguyện? Cô đã quá nhiều lần đã muốn bỏ đi, anh đương nhiên sẽ không giữ lại. Dù sao cô cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, anh cần gì cứ phải tâm tâm niệm niệm mong cô quay về. Cô muốn đi, thì anh cho cô một cơ hội.
Động cơ của cô, vĩnh viễn nằm gọn trong tầm mắt của anh. cho dù cô muốn làm cái gì anh cũng cao ngạo nhìn cô chơi đùa. Lúc nào tâm trạng anh vui vẻ thì anh sẽ giúp cô, lúc anh không vui, anh sẽ giày vò cô.
Cô cắn chặt môi, trong phút chốc sự ghê tởm anh lại quay về trong đầu cô.
“Tôi đi ngay bây giờ!” Sau khi sống sót, so đo càng nhiều. Cô xoay người rời đi, đi rất nhanh, cũng rất cố sức, chân bị cây cỏ quấn lấy, cô không gở ra được, trong lòng bực bội, kéo mãi, rồi dùng chân đạp ra.
Cô đứng tại chỗ hờn dỗi, suy nghĩ vì sao câu nói đầu tiên của anh lại khơi dậy sự tức giận của mình như vậy?
Bản thân cô trở nên vô dụng như vậy từ khi nào?
Cô dừng vài giây, xoay người, phát hiện Cố Thừa Đông vẫn đứng ở đó. Đúng vậy, anh cho cô cơ hội, là chính cô tự chạy về, tự khiến bản thân mình tức giận?
Cô đi đến trước mặt anh, phát hiện trước ngực anh đỏ sẫm.
“Anh bị làm sao vậy?” Anh hình như bị thương ở đâu đó.
Anh không để ý đến cô, tự mình đi về phía trước, đây là dưới sướn núi, căn bản nhìn không thấy đường. Anh cũng không muốn đi lên trên, một mực đi xuống phía dưới, “Cô đi bây giờ, vẫn còn kịp.”
Nếu như cô đi, cô có thể thoát khỏi quan hệ với Cố gia, anh có thể nói trước mặt mọi người, tất cả quyền lựa chọn đều là do cô.
Cô đuổi theo. “Anh còn chưa nói anh bị làm sao”.
Cô cố chấp đỡ lấy cánh tay anh, mặc kệ sự bài xích của anh đối với mình. Thật là, lẽ ra người có quyền bài xích phải là cô mới đúng! Quả nhiên, người nào tính khí cao ngạo lúc nào cũng là bên có lý.
Cố Thừa Đông không để ý đến cô, cô cũng chỉ có ý tốt đỡ anh, cũng không biết anh muốn đi đâu.
“Đây là con đường quay về?”. Thấy mặt trời sắp lặn, cô không khỏi lo lắng, hiện tại ngay cả một bóng ma cũng không thấy, cô tuyệt không muốn ở vùng đất hoang vu này. Trước đó trên ti-vi diễn ra cảnh nam nữ chính một mình ở sơn động, quan hệ hai bên ngày càng gần gũi, đặt trong hoàn cảnh hiện tại, e rằng sẽ thất bại.
“Cô có cảm thấy hôm nay chết thật tốt không?” Cố Thừa Đông vừa khôi phục lại hình dạng khó gần, sắc mặt bình thường, nhưng cách nói châm biếm vẫn như cũ.
Anh đang nhắc nhở cô, cứ như vậy quay về, rất có khả năng gặp mặt Cố Hoài Đông, như vậy thì ngày hôm nay chính là thời kỳ của bọn họ.
“Anh không muốn chết cùng tôi?” Cô cười, phát hiện ra bản thân cười đến mức dư thừa.
Cố Thừa Đông nghiêng người nhìn cô một cái, hình như cảm thấy cùng cô nói nhiều như vậy, thật lãng phí thời gian.
Bọn họ vẫn tiếp tục đi thật lâu, đi lâu tới mức chân của cô rất đau. Đến khi cô cảm thấy bản thân cũng không đi được nữa, thì rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh sáng ở phía trước không xa. Cô lần đầu tiên cảm nhận được, ánh sáng thì ra đẹp đến vậy. Mặc kệ nó tự nhiên hay không tự nhiên, mặc kệ nó đẹp hay không đẹp, hiện tại nó cho cô niềm hi vọng, như vậy đủ rồi.
“Chúng ta đi nhanh một chút đi.” Tâm trạng cô kích động, kéo tay anh, vẫn đi về phía trước.
Cố Thừa Đông lại chỉ đứng tại chỗ bắt lấy cánh tay cô, lông mày dần dãn ra.
Dương Cẩm Ngưng dìu Cố Thừa Đông đi tới một ngôi nhà, giải thích rằng mình bị bọn lừa đảo gạt hết tiền, hiện tại bị lạc đường, trời đã tối, mới bất đắc dĩ xin tá túc.
Bọn họ gặp được một đôi vợ chồng già, con cái đi làm bên ngoài, bọn họ một mình sống ở đây. Rất nhiệt tình để hai người vào ở lại, đồng thời còn đưa cơm nước và thu xếp chỗ nghỉ ngơi cho hai người.
Dương Cẩm Ngưng dìu Cố Thừa Đông vào phòng mà ông bà cụ cung cấp, cô nhìn thấy mình qua tấm gương treo bên song cửa sổ, tóc rối, quần áo bẩn, trên mặt vẫn còn dính chút bụi bặm, cô muốn mau đi tắm rửa sạch sẽ.
Cố Thừa Đông ngồi ở bên giường, nhìn dáng vẻ muốn đi ra ngoài của cô, gọi cô lại, “Đi mượn cho tôi một con dao nhỏ, hơ qua lửa rồi đem đến đây.”
Dương Cẩm Ngưng hơi sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu.
Dương Cẩm Ngưng mới nhớ tới anh lúc này vẫn còn bị thương, vì cô nghĩ đến dáng vẻ nhếch nhát của mình trước nên có phần áy náy, cô nên lo cho anh trước mới đúng. Có thể là do nghĩ tới sự chán ghét của anh với mình, nên cô lại nghĩ mình không cần phải lo lắng cho anh.
Tuy trong lòng cực kì “Không muốn”, cô vẫn làm theo yêu cầu của anh.
Khi cô đi vào phòng, Cố Thừa Đông cởi quần áo bỏ ra. Anh đã cởi tới mảnh vải cuối cùng, cô cũng không để ý. Cô đi qua, phát hiện trên ngực anh, có một lỗ hổng đã bị máu che kín.
Vết súng?
Anh bị trúng đạn?
Dáng vẻ của anh, không giống người bị trọng thương.
Lẽ nào đó là áo chống đạn?
Đưa con dao cho Cố Thừa Đông, cô nhịn không được tò mò, anh muốn làm gì?
Cố Thừa Đông liếc mắt nhìn cô, cô cũng nhìn anh không hề kiêng nể. Thấy anh như vậy, cô liền ngồi xuống, tay tùy tiện sờ soạng, đột nhiên phát hiện cái gì cứng cứng, cô cầm lấy, không ngờ là một khẩu súng.
“Anh …” Cô nhìn thẳng anh.
Cố Thừa Đông ngay cả mở miệng cũng lười biếng.
Cô buông khẩu súng trong tay, mắt nhìn anh dùng dao rạch vết thương lấy viên đạn ra, rồi lại tự xé áo băng bó vết thương.
Cô gần như sợ đến mức choáng váng, chỉ nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt mãi đến khi Cố Thừa Đông hoàn tất.
Rốt cuộc là cô vữa trải qua chuyện gì? Bắn nhau? Đại nạn không chết?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Có lẽ có người nghĩ rằng, mạch truyện chuyển biến quá nhanh, nhưng đây là cốt truyện tôi muốn viết. Tôi cảm thấy, khi cái chết ở trước mặt, rất nhiều chuyện người ta sẽ không cần phải so đo tính toán nữa.
Bình luận facebook