Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Lâm Tiểu Trúc hành động đột ngột, cho nên Hạ Sơn dù ngồi bên cạnh nàng lại không kịp phản ứng, mà thực ra cho dù kịp hắn cũng không có lý do để ngăn cản. Kinh ngạc nhìn Lâm Tiểu Trúc, liếc mắt nhìn Ngô Bình Cường, buồn bực đáp “không biết” trong lòng không hiểu vì sao mà mất hứng.
Đám đại hán thấy hai tiểu cô nương xinh đẹp đi về phía chủ tử, dù có chút kinh ngạc nhưng không đến nỗi không có quy củ như bọn nhỏ, vẫn ngồi im ăn bánh nhưng lực chú ý lại tập trung chỗ hai người.
Bọn đại hán gặp hai cái xinh đẹp tiểu cô nương thẳng hướng chủ tử bên kia đi, mặc dù có chút kinh ngạc, đổ không giống bọn nhỏ như vậy không quy củ, vẫn ngồi ở chỗ kia ăn bánh, nhưng lực chú ý lại ở Lâm Tiểu Trúc hòa Ngô Thái Vân trên người.
Bên này có khác thường, bên kia tất nhiên không thể không biết. Viên Thiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy Lâm Tiểu Trúc cùng một tiểu nữ tử đi về chỗ hắn, trong mắt hiện lên một tia hứng chí.
Thái độ của Viên Thiên đối với Lâm Tiểu Trúc, lão nhân râu dê Viên Lâm đã biết rõ, ngay cả liên tinh khí đan cũng đưa cho nàng một viên thì nàng có thỉnh cầu gì đó chắc sẽ đáp ứng, vì vậy liền múc thêm một chén cháo nữa. Nam tử hoa phục lại không biết chân tướng, cảm thấy hành vi của Lâm Tiểu Trúc và Ngô Thái Vân không hợp quy củ liền đứng lên ngăn các nàng lại, trầm giọng “chuyện gì?”
Lâm Tiểu Trúc thấy Viên Thiên vẫn cầm chén cháo trong tay chứ chưa có ăn thì thở phào một hơi, dừng chân, cụp mắt nói “vào tháng chín, ở những nơi ẩm thấp trong rừng thưa có một loại thực vật tên hồi dại sinh trưởng, nhìn rất giống bát giác cực nhưng vật đó có độc, nếu ăn lầm sẽ gây nôn mửa, đi tả, đau đầu, thậm chí có thể dẫn tới hôn mê, tử vong”
Thanh âm của nàng không lớn nhưng lọt vào tai mọi người lại như tiếng sấm giữa trời quang, ai nấy đều im lặng, kinh nghi nhìn Viên Lâm. Đại quản sự Viên Lâm luôn trung tâm với công tử, rất được trọng dụng, công tử ăn gì đều do hắn thu xếp, chưa từng qua tay người ngoài. Những lời này của nàng chẳng phải nói Viên Lâm có ý gì sao?
Tay của Viên Lâm run lên, mặt biến sắc, ánh mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc co rút lại, sau đó chuyển sang Viên Thiên, há miệng như muốn giải thích gì đó.
Viên Thiên giơ tay lên ra hiệu cho hắn, mắt lại nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc. Ngũ quan tuấn mỹ được ánh lửa chiếu rọi càng thêm xuất sắc, đôi mắt như hắc ngọc càng thâm thúy hơn cả ban ngày, như một cái hồ sâu không thấy đáy làm cho người ta không rõ cảm xúc của hắn.
Viên Lâm cảm thấy bất an. Công tử tuy nhỏ tuổi nhưng hiếm ai nhìn thấu suy nghĩ của hắn, hiện giờ lại không cho mình giải thích, không biết là tin hay không tin.
Đám nhỏ thấy sắc mặt những người này thay đổi, tuy không hiểu ý của Lâm Tiểu Trúc nhưng cũng không dám bàn tán nữa, trong không khí chỉ còn vang lên tiếng lửa cháy tí tách cùng tiếng gió thổi qua tán lá.
Ngô Thái Vân đứng ở trung tâm, có thể tiếp cận công tử tuấn mỹ, lòng tràn đầy vui mừng phút chốc chuyển sang sợ hãi. Khuông mặt nhỏ bé diễm lệ trở nên trắng bệch, hai tay kích động không biết để vào đâu, hai chân không tự chủ được mà run lên.
Lâm Tiểu Trúc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cứ đứng yên để mặc Viên Thiên đánh giá mình. Từ khi ký kế ước bán mình, Viên Thiên đã từng thử thăm dò nàng, cho thấy hắn rất nghi ngờ nàng. Nếu nàng từ nay về sau sẽ dung nhập vào đội ngũ của bọn họ, nếu không giải tỏa, rất có khả năng hắn sẽ quên mất nàng, không chú ý tới nàng nữa mà điều này rất bất lợi cho nàng. Tình cảnh như đêm nay cũng là bất đắc dĩ. Hương vị kia nếu nàng không nhận ra thì thôi, đã nhận ra rồi chẳng lẽ lại thấy chết mà không cứu? cho dù hắn ăn ít, không chết người nhưng thiếu niên này dọc đường cũng có quan tâm đến nàng, nàng đâu đành lòng biết hắn trúng độc mà không lên tiếng. Nàng cũng biết khi nói ra những lời này, Viên Lâm chắc chắn sẽ có bất mãn với nàng, Viên Thiên cũng sẽ càng hoài nghi nàng. Nhưng con người sống phải có lương tâm, nàng không làm gì thẹn với lòng là được, nói ra rồi, nàng sẽ không có gì bất an.
Thấy Lâm Tiểu Trúc bị mình nhìn chằm chằm mà vẫn trấn định, ánh mắt Viên Thiên càng lúc càng sáng lên, biểu tình trên mặt cũng nhu hòa hơn, khẽ cười một tiếng nói “ý ngươi là trong bát cháo này có hồi dại?”
“Trong thôn từng có người ăn qua hồi dại, suýt chút nữa thì chết, cho nên ta đối với thứ này nhớ rất kỹ. Bát giác có tám cánh, mà tám cánh hoa của hồi dại lại hình như miệng chim ưng, mùi vị cũng khác nhau, có chút giống như mùi của long não và lá thông. Nếu dùng lưỡi liếm sẽ có cảm giác hơi rát miệng” nếu đã nói ra thì phải nói cho tường tận, nên Lâm Tiểu Trúc thuật lại từng chút một “thứ này có hình dáng giống như bát giác, nếu như không biết thì rất dễ nhận lầm”
Viên Thiên nhìn Lâm Tiểu Trúc tươi cười trên mặt dần rộng mở nhưng không chạm đến đáy mắt, các đại hán nhìn nàng cũng thêm một phần ngưng trọng.
Tiểu nha đầu này thực không đơn giản. Ý của nàng, đứa nhỏ nghe cũng hiểu được nhưng mỗi câu mỗi chữ của nàng lại không chịu nói rõ, chỉ như khách quan nói về hồi dại mà thôi. Về phần trong cháo có hồi dại hay không, người bỏ nó có biết nó có độc hay không, có nhận lấm nó là bát giác hay không thì tự các ngươi tìm hiểu lấy, không liên quan gì tới nàng.
Lâm Tiểu Trúc ở trong lòng thở dài một hơi. Kiếp trước bị hơn hai mươi năm giáo dục, phương thức nói chuyện, làm việc đều đã xâm nhập vào xương cốt, dù có thay đổi thân thể cũng không thể xóa bỏ được. Khi cùng người trong thôn nói chuyện, mọi người không có nhiều kiến thức nên chỉ thấy nàng thông minh chứ không nghĩ nhiều. Giờ cùng tiểu hồ ly Viên Thiên giao tiếp, nếu muốn giấu diếm thực không có khả năng. Khi bán mình, nàng đã bị nhìn thấu, bây giờ sao có thể che giấu được. Nếu còn nói tiếp, tiểu hồ ly kia nhất định sẽ truy hỏi tiếp, chi bằng nói rõ mọi chuyện,biểu lộ sự thật tình của mình. Dù sao nàng cũng có một gia gia xuất sắc, nói năng có trật tự, tư duy sắc bén một chút cũng là bình thường.
“Vậy ngươi lại đây nhìn xem trong cháo có bỏ hồi dại hay không?” Viên Thiên cũng coi như phúc hậu, không có ép nàng nàng mà thu lại khí thế tấn công.
“Dạ” Lâm Tiểu Trúc tiến lên cầm cá vá được làm đơn giản bằng lá trúc đảo qua đảo lại trong nồi, chốc lát sau đã vớt ra cái gì đó màu mâu, đặt vào lòng bàn tay nhìn nhì, không nói gì mà đưa cho Viên Thiên.
“Nhất, nhị, tam…” Viên Thiên đếm một hồi, đếm được mười cái, đưa lên miệng cắn thử thì quả nhiên đầu lưỡi có cảm giác hơi tê dại,quay sang hỏi Viên Lâm “hái ở đâu?”
“Hồi công tử, ở khe núi bên cạnh.” Viên Lâm nghe hỏi thở dài một hơi nhẹ nhõm, vung trường bào quỳ xuống, vẻ mặt xấu hổ “tiểu nhân nghĩ gà rừng dù ngon nhưng nếu có thêm chút gia vị sẽ càng ngon hơn, mà đi vội vàng nên ngoài trừ muối, tiểu nhân không mang theo gia vị gì khác, thấy thứ này ở khe núi, cứ tưởng là bát giác. Tiểu nhân ngu dốt không biết, suýt chút nữa đã làm hại công tử, thỉnh công tử trách phạt”
Viên Thiên gật đầu, giọng điệu nhẹ nhàng như đang nói chuyện nhà “dù vô ý hại người nhưng lại hành sự lỗ mãng, suýt chút nữa làm hư đại sự, phạt ngươi đi làm hạ dịch nửa năm, có phục hay không?”
“Tiểu nhân tâm phục khẩu phục.” Viên Lâm dập đầu.
“Lâm Tiểu Trúc.” Viên Thiên quay sang Lâm Tiểu Trúc, “Hôm nay ít nhiều cũng nhờ có ngươi, ngươi muốn được thưởng gì?”
Đám đại hán thấy hai tiểu cô nương xinh đẹp đi về phía chủ tử, dù có chút kinh ngạc nhưng không đến nỗi không có quy củ như bọn nhỏ, vẫn ngồi im ăn bánh nhưng lực chú ý lại tập trung chỗ hai người.
Bọn đại hán gặp hai cái xinh đẹp tiểu cô nương thẳng hướng chủ tử bên kia đi, mặc dù có chút kinh ngạc, đổ không giống bọn nhỏ như vậy không quy củ, vẫn ngồi ở chỗ kia ăn bánh, nhưng lực chú ý lại ở Lâm Tiểu Trúc hòa Ngô Thái Vân trên người.
Bên này có khác thường, bên kia tất nhiên không thể không biết. Viên Thiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy Lâm Tiểu Trúc cùng một tiểu nữ tử đi về chỗ hắn, trong mắt hiện lên một tia hứng chí.
Thái độ của Viên Thiên đối với Lâm Tiểu Trúc, lão nhân râu dê Viên Lâm đã biết rõ, ngay cả liên tinh khí đan cũng đưa cho nàng một viên thì nàng có thỉnh cầu gì đó chắc sẽ đáp ứng, vì vậy liền múc thêm một chén cháo nữa. Nam tử hoa phục lại không biết chân tướng, cảm thấy hành vi của Lâm Tiểu Trúc và Ngô Thái Vân không hợp quy củ liền đứng lên ngăn các nàng lại, trầm giọng “chuyện gì?”
Lâm Tiểu Trúc thấy Viên Thiên vẫn cầm chén cháo trong tay chứ chưa có ăn thì thở phào một hơi, dừng chân, cụp mắt nói “vào tháng chín, ở những nơi ẩm thấp trong rừng thưa có một loại thực vật tên hồi dại sinh trưởng, nhìn rất giống bát giác cực nhưng vật đó có độc, nếu ăn lầm sẽ gây nôn mửa, đi tả, đau đầu, thậm chí có thể dẫn tới hôn mê, tử vong”
Thanh âm của nàng không lớn nhưng lọt vào tai mọi người lại như tiếng sấm giữa trời quang, ai nấy đều im lặng, kinh nghi nhìn Viên Lâm. Đại quản sự Viên Lâm luôn trung tâm với công tử, rất được trọng dụng, công tử ăn gì đều do hắn thu xếp, chưa từng qua tay người ngoài. Những lời này của nàng chẳng phải nói Viên Lâm có ý gì sao?
Tay của Viên Lâm run lên, mặt biến sắc, ánh mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc co rút lại, sau đó chuyển sang Viên Thiên, há miệng như muốn giải thích gì đó.
Viên Thiên giơ tay lên ra hiệu cho hắn, mắt lại nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc. Ngũ quan tuấn mỹ được ánh lửa chiếu rọi càng thêm xuất sắc, đôi mắt như hắc ngọc càng thâm thúy hơn cả ban ngày, như một cái hồ sâu không thấy đáy làm cho người ta không rõ cảm xúc của hắn.
Viên Lâm cảm thấy bất an. Công tử tuy nhỏ tuổi nhưng hiếm ai nhìn thấu suy nghĩ của hắn, hiện giờ lại không cho mình giải thích, không biết là tin hay không tin.
Đám nhỏ thấy sắc mặt những người này thay đổi, tuy không hiểu ý của Lâm Tiểu Trúc nhưng cũng không dám bàn tán nữa, trong không khí chỉ còn vang lên tiếng lửa cháy tí tách cùng tiếng gió thổi qua tán lá.
Ngô Thái Vân đứng ở trung tâm, có thể tiếp cận công tử tuấn mỹ, lòng tràn đầy vui mừng phút chốc chuyển sang sợ hãi. Khuông mặt nhỏ bé diễm lệ trở nên trắng bệch, hai tay kích động không biết để vào đâu, hai chân không tự chủ được mà run lên.
Lâm Tiểu Trúc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cứ đứng yên để mặc Viên Thiên đánh giá mình. Từ khi ký kế ước bán mình, Viên Thiên đã từng thử thăm dò nàng, cho thấy hắn rất nghi ngờ nàng. Nếu nàng từ nay về sau sẽ dung nhập vào đội ngũ của bọn họ, nếu không giải tỏa, rất có khả năng hắn sẽ quên mất nàng, không chú ý tới nàng nữa mà điều này rất bất lợi cho nàng. Tình cảnh như đêm nay cũng là bất đắc dĩ. Hương vị kia nếu nàng không nhận ra thì thôi, đã nhận ra rồi chẳng lẽ lại thấy chết mà không cứu? cho dù hắn ăn ít, không chết người nhưng thiếu niên này dọc đường cũng có quan tâm đến nàng, nàng đâu đành lòng biết hắn trúng độc mà không lên tiếng. Nàng cũng biết khi nói ra những lời này, Viên Lâm chắc chắn sẽ có bất mãn với nàng, Viên Thiên cũng sẽ càng hoài nghi nàng. Nhưng con người sống phải có lương tâm, nàng không làm gì thẹn với lòng là được, nói ra rồi, nàng sẽ không có gì bất an.
Thấy Lâm Tiểu Trúc bị mình nhìn chằm chằm mà vẫn trấn định, ánh mắt Viên Thiên càng lúc càng sáng lên, biểu tình trên mặt cũng nhu hòa hơn, khẽ cười một tiếng nói “ý ngươi là trong bát cháo này có hồi dại?”
“Trong thôn từng có người ăn qua hồi dại, suýt chút nữa thì chết, cho nên ta đối với thứ này nhớ rất kỹ. Bát giác có tám cánh, mà tám cánh hoa của hồi dại lại hình như miệng chim ưng, mùi vị cũng khác nhau, có chút giống như mùi của long não và lá thông. Nếu dùng lưỡi liếm sẽ có cảm giác hơi rát miệng” nếu đã nói ra thì phải nói cho tường tận, nên Lâm Tiểu Trúc thuật lại từng chút một “thứ này có hình dáng giống như bát giác, nếu như không biết thì rất dễ nhận lầm”
Viên Thiên nhìn Lâm Tiểu Trúc tươi cười trên mặt dần rộng mở nhưng không chạm đến đáy mắt, các đại hán nhìn nàng cũng thêm một phần ngưng trọng.
Tiểu nha đầu này thực không đơn giản. Ý của nàng, đứa nhỏ nghe cũng hiểu được nhưng mỗi câu mỗi chữ của nàng lại không chịu nói rõ, chỉ như khách quan nói về hồi dại mà thôi. Về phần trong cháo có hồi dại hay không, người bỏ nó có biết nó có độc hay không, có nhận lấm nó là bát giác hay không thì tự các ngươi tìm hiểu lấy, không liên quan gì tới nàng.
Lâm Tiểu Trúc ở trong lòng thở dài một hơi. Kiếp trước bị hơn hai mươi năm giáo dục, phương thức nói chuyện, làm việc đều đã xâm nhập vào xương cốt, dù có thay đổi thân thể cũng không thể xóa bỏ được. Khi cùng người trong thôn nói chuyện, mọi người không có nhiều kiến thức nên chỉ thấy nàng thông minh chứ không nghĩ nhiều. Giờ cùng tiểu hồ ly Viên Thiên giao tiếp, nếu muốn giấu diếm thực không có khả năng. Khi bán mình, nàng đã bị nhìn thấu, bây giờ sao có thể che giấu được. Nếu còn nói tiếp, tiểu hồ ly kia nhất định sẽ truy hỏi tiếp, chi bằng nói rõ mọi chuyện,biểu lộ sự thật tình của mình. Dù sao nàng cũng có một gia gia xuất sắc, nói năng có trật tự, tư duy sắc bén một chút cũng là bình thường.
“Vậy ngươi lại đây nhìn xem trong cháo có bỏ hồi dại hay không?” Viên Thiên cũng coi như phúc hậu, không có ép nàng nàng mà thu lại khí thế tấn công.
“Dạ” Lâm Tiểu Trúc tiến lên cầm cá vá được làm đơn giản bằng lá trúc đảo qua đảo lại trong nồi, chốc lát sau đã vớt ra cái gì đó màu mâu, đặt vào lòng bàn tay nhìn nhì, không nói gì mà đưa cho Viên Thiên.
“Nhất, nhị, tam…” Viên Thiên đếm một hồi, đếm được mười cái, đưa lên miệng cắn thử thì quả nhiên đầu lưỡi có cảm giác hơi tê dại,quay sang hỏi Viên Lâm “hái ở đâu?”
“Hồi công tử, ở khe núi bên cạnh.” Viên Lâm nghe hỏi thở dài một hơi nhẹ nhõm, vung trường bào quỳ xuống, vẻ mặt xấu hổ “tiểu nhân nghĩ gà rừng dù ngon nhưng nếu có thêm chút gia vị sẽ càng ngon hơn, mà đi vội vàng nên ngoài trừ muối, tiểu nhân không mang theo gia vị gì khác, thấy thứ này ở khe núi, cứ tưởng là bát giác. Tiểu nhân ngu dốt không biết, suýt chút nữa đã làm hại công tử, thỉnh công tử trách phạt”
Viên Thiên gật đầu, giọng điệu nhẹ nhàng như đang nói chuyện nhà “dù vô ý hại người nhưng lại hành sự lỗ mãng, suýt chút nữa làm hư đại sự, phạt ngươi đi làm hạ dịch nửa năm, có phục hay không?”
“Tiểu nhân tâm phục khẩu phục.” Viên Lâm dập đầu.
“Lâm Tiểu Trúc.” Viên Thiên quay sang Lâm Tiểu Trúc, “Hôm nay ít nhiều cũng nhờ có ngươi, ngươi muốn được thưởng gì?”
Bình luận facebook