Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-142
Chương 142: Thủ đoạn cực kỳ
Lúc đưa Bình An về đến cửa Phương gia, một tia không vui trong lòng Nghiêm Túc cũng đã biến mất. Nhìn ánh mắt sáng ngời linh động, còn có nụ cười dí dỏm đáng yêu của Bình An, nghĩ đến việc cô sẽ là của anh, anh chỉ cảm thấy thỏa mãn không cách gì diễn tả, làm gì còn có chuyện tâm tình không vui?
“Đến nhà em rồi, hẹn gặp lại.” Thấy cửa nhà mình, Bình An tháo dây an toàn, cười nói tạm biệt với Nghiêm Túc.
Nghiêm Túc xuống xe giúp cô mở cửa xe, ôm cô vào lòng không để cho cô đi, “Mai có đến trường đi học không?”
“Có chứ, mới thứ sáu mà.” Bình An mềm mại dựa vào khuôn ngực rắn chắc ấm áp, ngửi mùi nước hoa Oriental đặc biệt của anh.
“Chiều anh đến đón em, buổi tối ăn cơm với nhau nhé?” Thanh âm của Nghiêm Túc trầm thấp hấp dẫn, nghe thôi cũng đủ để cảm thấy trái tim tê dại rồi.
“Dạ.” Bình An nhỏ giọng đáp, cảm thấy nhiệt độ trên người anh dường như càng ngày càng nóng bỏng, “Vậy, em vào nhé.”
Nghiêm Túc đưa một tay kéo lấy cô, đôi tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, cúi đầu hôn lên môi cô, dịu dàng liếm hôn, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua môi cô, chẳng có chút ý vội vã đòi hỏi nhiều hơn nào, giống như đang thưởng thức mỹ vị của thế gian.
Tay anh chậm rãi chuyển qua trên eo nhỏ của cô, nhiệt độ bàn tay nóng bỏng dán sát vào da thịt cô.
“Ưm...” Bình An quay đầu đi, dồn dập thở khẽ, sắc mặt đỏ ửng như ráng mây chiều.
Nghiêm Túc đè cái ót của cô lại, áp thân thể mềm mại quyến rũ của cô sát vào người anh hơn, đầu lưỡi đẩy nhẹ môi cô ra, linh hoạt chui vào trong miệng cô, quấn lấy lưỡi của cô dùng sức mút.
Môi của cô thật mềm... Mùi vị rất ngọt... Anh hoàn toàn luyến tiếc không muốn buông cô ra.
Bình An bị hôn đến môi tê dại, nãy giờ vẫn giữ tư thế ngước đầu cũng mệt chết được nên đành phải vươn tay gắt gao ôm cổ của anh để không phải đứng quá mệt.
“Bình An, Bình An...” Nghiêm Túc thở hổn hển nặng nề rời khỏi môi cô, dời những nụ hôn ướt át mỏng mịn lên gương mặt cô, lưu lại mấy dấu ấn màu đỏ trên chiếc cổ trắng nõn mềm mại của cô, bàn tay trên eo cô dường như cũng tự có ý thức của riêng nó mà kìm lòng không được nắm lấy phần mềm mại trẻ trung trước ngực cô, dùng sức xoa nhẹ mấy cái.
“Đau.” Bình An cau mày, vỗ vào bờ vai anh.
Hơi thở của Nghiêm Túc nặng nề dồn dập, cổ họng phát ra một tiếng lẩm bẩm chưa đủ rất nhỏ, máu toàn thân anh đều tập trung vào một điểm phía dưới thân, vừa sưng vừa căng, gần như sắp cầm giữ không nổi. Anh dùng sức ôm cô thật chặt, hạ thân cọ xát vào bụng của cô, “Làm đau em phải không?”
Có thể dễ dàng khiến cho một người đàn ông nảy sinh dục vọng đối với mình, đặc biệt một người ưu tú như Nghiêm Túc, ai mà chẳng cảm thấy rất hãnh diện tự hào. Nhưng hiện tại, Bình An cảm nhận được phần cương cứng nóng bỏng đó của anh thì chẳng dám cảm thấy kiêu ngạo một chút nào, ngộ nhỡ anh không nhịn được, chẳng phải là cô sẽ phải trả giá đắt sao?
“Em muốn vào nhà.” Bình An vùi mặt ở trước ngực anh, cô là người đã từng trải qua hôn nhân nên rất rõ ràng phản ứng của thân thể, thật sự nếu bây giờ mà không dừng lại thì một tia lý trí cuối cùng của cô có thể cũng sẽ mất đi.
Cô không muốn quan hệ của cô với Nghiêm Túc phát triển quá nhanh, từ từ đi từng bước mới có thể hiểu biết đối phương tốt hơn.
Nghiêm Túc hít sâu một hơi, buông thân thể của cô ra, thanh âm khàn khàn trầm đục nói, “Vào đi, đêm nay nghỉ ngơi cho thật tốt nhé.”
Bình An gật đầu một cái, giọng anh mặc dù bình tĩnh nhưng đôi mắt sâu thẳm tối tăm, như còn chưa bình ổn lại như thường.
“Dạ, hẹn gặp lại.” Cô vội vàng nói lời tạm biệt, xoay người chạy vào cửa chính.
Nghiêm Túc nhìn theo bóng lưng của cô cười khổ than một tiếng, cúi đầu thấy thân dưới phồng lên càng cảm thấy không thể tin được. Trước kia, anh muốn gì mà không có, chưa bao giờ phải uất ức cố nén dục vọng như vậy, cũng chưa bao giờ dễ dàng lập tức có phản ứng với người nào như vậy. Cô đã phá vỡ vài kỷ lục trong lòng anh.
Nhưng cho dù là vậy, anh cũng cảm thấy vui vẻ chịu đựng, ước gì được nuông chiều cô nhiều hơn một chút nữa.
Trước kia không nghĩ là mình sẽ yêu bất cứ người nào, nhưng lần này lại ngã thật mạnh.
Thấy cửa sổ lầu hai phía nam sáng lên, anh mới lái xe rời đi. Lúc này ánh mắt anh đã khôi phục trấn tĩnh, khóe miệng mang theo nụ cười thỏa mãn, đáy mắt có sự dịu dàng mà ngay cả anh cũng không hề phát giác.
Bình An mặt đỏ ửng chạy vào nhà, chào hỏi Dì Liên đang lau dọn ở phòng khách rồi liền vội vã lên lầu. Nhìn cô gái trong gương ánh mắt sáng lấp lánh, hai gò má ửng hồng không khác gì cô mèo con vừa biết yêu, cô che mặt ah lên một tiếng. Thật quá mất mặt, thật không có tiền đồ mà, sao có thể bị dụ dỗ dễ dàng như vậy chứ.
Nhưng mà, nụ hôn của anh... cảm giác thật sự tốt vô cùng.
Cô thả lỏng thân thể nằm vào bồn tắm. Cô không muốn vì thù hận mà đánh mất chính mình, đánh mất một hạnh phúc có thể chạm tay đến. Hủy diệt Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị tất nhiên là chuyện chính yếu, nhưng cuộc sống vui vẻ hạnh phúc của cô và ba còn quan trọng hơn. Cô không dám khẳng định Nghiêm Túc sẽ là hạnh phúc của cô, nhưng ít ra được ở cạnh bên anh như hiện tại, cô cảm thấy rất vui vẻ.
Còn có thể dựa hơi Nghiêm Túc mà đối phó với Lê Thiên Thần nữa chứ, đừng để cho hắn ta luôn cho là cô không thể không có hắn, đồng thời còn có thể phủi sạch tất cả những lời đồn trước kia, điểm này mới là quan trọng nhất.
Cô sẽ không để cho Lê Thiên Thần lợi dụng danh nghĩa của cô mà chiếm được các tiện nghi và được đối xử tốt.
Từ phòng tắm ra ngoài, Bình An gọi điện thoại cho Phương Hữu Lợi, hôm nay bọn họ đi vội vàng, không biết tình hình bây giờ thế nào rồi?
“Ba, ba còn chưa nghỉ ngơi hả?” Điện thoại được tiếp, Phương Hữu Lợi nghe máy, giọng Bình An mềm mại hẳn đi.
Giọng nói ấm trầm nhưng uể oải của Phương Hữu Lợi truyền đến, “Vẫn còn ở chi nhánh công ty. Dạ tiệc kết thúc rồi hả con? Về nhà chưa? Tối nay vui không?”
“Kết thúc rồi ạ, tối nay quả thật rất vui, con đang ở nhà.” Bình An nhất nhất trả lời từng ý, “Ba à, chuyện khó giải quyết lắm sao? Ba phải chú ý nghỉ ngơi đó.”
“Cũng không phải là quá khó, chỉ là sự cố ngoài ý muốn, đầu tiên trấn an những người bị thương bên này xong rồi nói sau. Sẽ không có vấn đề gì đâu.” Phương Hữu Lợi nói.
“Người thân của người bị thương thì sao ạ? Có làm ầm ĩ gì không?” Bồi thường tiền bạc không phải là vấn đề, chỉ sợ người thân quậy lớn chuyện mà thôi.
“Đã đáp ứng bồi thường hợp lý cho bọn họ.” Phương Hữu Lợi nói, “Được rồi, con đi ngủ sớm một chút đi, mai còn phải đi học đấy.”
Bình An cảm giác dường như ba có chuyện gì đó chưa nói hết, nhưng không hỏi thêm nữa, “Ba, ba cũng về khách sạn sớm rồi nghỉ ngơi đi, chuyện xử lý mai hẵng tính.”
“Ba biết rồi, ngủ ngon.” Phương Hữu Lợi dịu dàng nói.
Bình An cúp máy, sau đó lập tức gọi cho Hồng Dịch Vũ để tìm hiểu rõ tình huống. Hồng Dịch Vũ đang ở bệnh viện thảo luận vấn đề bồi thường với người thân của người bị thương, nhận được điện thoại của Bình An thì lập tức ra chỗ vắng để nghe máy.
“... Thương thế đều không phải là quá nghiêm trọng, tổng cộng có sáu người bị thương ở bệnh viện, người thân của họ đa số cũng tương đối có lý trí. Chỉ có hai người tương đối không tốt nhưng đã bồi thường rất hợp lý rồi. Anh và Chủ Tịch cũng hoài nghi mấy người đang cố ý làm khó này là bị người ta xúi giục. Đã cho bọn họ tùy ý ra điều kiện rồi thế mà họ còn lớn tiếng muốn đi kiện công ty... Bên phía Chính phủ cũng có người đang giở trò quỷ, chúng ta còn phải tiếp tục đi đàm phán, hy vọng có thể tận lực để chuyện lớn hóa nhỏ, công trình không bị đình trệ mới tốt. Nếu tất cả công trình của chúng ta bị ngưng lại chờ điều tra thì tổn thất sẽ rất nặng.” Hồng Dịch Vũ không hề giấu diếm mà kể tất cả mọi chuyện với Bình An.
“Trước đây không phải đã ngừng tất cả các công trình để kiểm nghiệm vật liệu xây dựng sao?” Bình An hỏi.
Hồng Dịch Vũ nói, “Vật liệu xây dựng không đủ tiêu chuẩn chất lượng đã được đổi, công trình lần này gặp chuyện không may là nơi đã được ra lệnh dừng lại để kiểm tra, những công nhân này là những người đi kiểm tra nền công trình đó.”
“Có phải ai đó đang giở trò quỷ đúng không?” Bình An hỏi thì hỏi thế, chứ thật ra thì trong lòng cô đã đoán được là ai.
“Rất có khả năng đó.” Hồng Dịch Vũ ậm ừ nói.
“Tóm lại là vì tiền mà thôi. Chỉ cần các công trình khác không tìm thấy có vi phạm gì thì Chính phủ cũng không làm gì được. Nhưng có lẽ ba em sẽ lại cả nể người thân...”
Giọng Bình An thấp xuống, trong trẻo nhưng vẫn lộ ra hàn ý, “Anh không cần phải kiêng nể làm gì, việc gì nên làm thì cứ làm, có một số người có muốn giảng đạo lý với họ cũng không được đâu, không bằng cứ dùng chút thủ đoạn khiến bọn họ sợ hãi thì sẽ lược bớt được nhiều phiền toái đó.”
Hồng Dịch Vũ ngẩn ra, ngay sau đó hiểu ý của Bình An, “Anh hiểu.”
“Có một số việc cũng không cần phải cho ba em biết.” Bình An nhàn nhạt nói.
“Hiểu rồi.” Hồng Dịch Vũ cười nhẹ, Bình An này... có đôi khi thật làm cho anh phải nhìn bằng một cặp mắt khác xưa. Rõ ràng là một cô bé lớn lên trong lồng son, nhưng tuyệt đối không giống như những thiên kim nũng nịu ỷ lại, cô thà tình nguyện vất vả mở cửa hàng chứ không nguyện ý làm tiểu thư. Khi Phương Hữu Lợi muốn bồi dưỡng cô làm người thừa kế, anh còn có chút lo lắng, bây giờ xem ra lo lắng của anh là thừa rồi.
Cái mà Bình An thiếu chỉ là kinh nghiệm, chỉ cần rèn luyện thì tương lai cô hẳn sẽ không là người đơn giản đâu.
Sáng sớm hôm sau, lúc Bình An xuống lầu chuẩn bị ăn điểm tâm thì thấy trong phòng khách là Lê Thiên Thần mà cả đêm qua không thấy tăm hơi, tâm tình vốn sáng rỡ như nắng mai hơi trầm xuống, hắn còn chưa hết hy vọng ư?
“Bình An, chào buổi sáng.” Thấy Bình An, Lê Thiên Thần vội vàng đứng lên, dịu dàng chào hỏi.
Bình An liếc anh ta một cái, tròng mắt vương đầy tơ máu, cằm râu ria cũng không cạo sạch sẽ, xem ra tối qua ngủ không được ngon lắm nhỉ, mà hôm nay thoạt nhìn cũng không thấy tác phong nhanh nhẹn khí chất tao nhã lịch sự như bình thường.
Dì Liên đang chuẩn bị bữa ăn sáng, thấy Bình An xuống lầu liền cười nói, “Cậu Lê sáng sớm đã đến, đợi rất lâu rồi đó.”
“Có chuyện gì sao?” Bình An đi tới bàn ăn ngồi xuống, thái độ vô cùng lãnh đạm.
“Tối hôm qua... Nghiêm Túc đưa em về à?” Lê Thiên Thần đi theo Bình An, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mặt Bình An.
“Ừ.” Bình An cố ý lộ ra nụ cười ngọt ngào, “Đương nhiên là anh ấy đưa về rồi, sao hỏi thế?”
Lê Thiên Thần hận nụ cười ngọt ngào của cô, “Anh ta là một gã bay bướm, không thật lòng với em đâu, em ở cùng với anh ta sẽ không hạnh phúc.”
“Chẳng lẽ ở bên cạnh anh tôi mới hạnh phúc sao?” Bình An lạnh lùng hỏi, “Tôi ở chung với ai, tương lai có hạnh phúc hay không, cũng đâu có liên quan gì đến anh.”
“Em sẽ phải hối hận.” Lê Thiên Thần căm hận kêu lên, “Hôm nay anh trở về chi nhánh công ty, từ nay về sau chuyện của em anh sẽ không hỏi tới nữa. Sau này em đừng có mà hối hận đó.”
Hắn làm cứ như là cô nhất định sẽ hối hận vì hôm nay lựa chọn Nghiêm Túc, nhất định sẽ khóc lóc trở lại bên cạnh hắn ta.
“Vậy thì không tiễn.” Bình An nhàn nhạt nói, mắt chỉ nhìn vào tờ báo mới ra hôm nay. Dạ tiệc từ thiện hôm qua đã được đưa tin, việc Nghiêm Túc bỏ ra một số tiền lớn để mua vòng cổ đã trở thành tiêu điểm đăng trên trang nhất.
Chẳng qua, việc chiếc vòng cổ kia cuối cùng lại xuất hiện trên người cô mới là sự kiện nổi bật nhất của buổi tiệc.
囧, cuộc sống khiêm tốn của cô sắp tiêu rồi.
Lúc đưa Bình An về đến cửa Phương gia, một tia không vui trong lòng Nghiêm Túc cũng đã biến mất. Nhìn ánh mắt sáng ngời linh động, còn có nụ cười dí dỏm đáng yêu của Bình An, nghĩ đến việc cô sẽ là của anh, anh chỉ cảm thấy thỏa mãn không cách gì diễn tả, làm gì còn có chuyện tâm tình không vui?
“Đến nhà em rồi, hẹn gặp lại.” Thấy cửa nhà mình, Bình An tháo dây an toàn, cười nói tạm biệt với Nghiêm Túc.
Nghiêm Túc xuống xe giúp cô mở cửa xe, ôm cô vào lòng không để cho cô đi, “Mai có đến trường đi học không?”
“Có chứ, mới thứ sáu mà.” Bình An mềm mại dựa vào khuôn ngực rắn chắc ấm áp, ngửi mùi nước hoa Oriental đặc biệt của anh.
“Chiều anh đến đón em, buổi tối ăn cơm với nhau nhé?” Thanh âm của Nghiêm Túc trầm thấp hấp dẫn, nghe thôi cũng đủ để cảm thấy trái tim tê dại rồi.
“Dạ.” Bình An nhỏ giọng đáp, cảm thấy nhiệt độ trên người anh dường như càng ngày càng nóng bỏng, “Vậy, em vào nhé.”
Nghiêm Túc đưa một tay kéo lấy cô, đôi tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, cúi đầu hôn lên môi cô, dịu dàng liếm hôn, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua môi cô, chẳng có chút ý vội vã đòi hỏi nhiều hơn nào, giống như đang thưởng thức mỹ vị của thế gian.
Tay anh chậm rãi chuyển qua trên eo nhỏ của cô, nhiệt độ bàn tay nóng bỏng dán sát vào da thịt cô.
“Ưm...” Bình An quay đầu đi, dồn dập thở khẽ, sắc mặt đỏ ửng như ráng mây chiều.
Nghiêm Túc đè cái ót của cô lại, áp thân thể mềm mại quyến rũ của cô sát vào người anh hơn, đầu lưỡi đẩy nhẹ môi cô ra, linh hoạt chui vào trong miệng cô, quấn lấy lưỡi của cô dùng sức mút.
Môi của cô thật mềm... Mùi vị rất ngọt... Anh hoàn toàn luyến tiếc không muốn buông cô ra.
Bình An bị hôn đến môi tê dại, nãy giờ vẫn giữ tư thế ngước đầu cũng mệt chết được nên đành phải vươn tay gắt gao ôm cổ của anh để không phải đứng quá mệt.
“Bình An, Bình An...” Nghiêm Túc thở hổn hển nặng nề rời khỏi môi cô, dời những nụ hôn ướt át mỏng mịn lên gương mặt cô, lưu lại mấy dấu ấn màu đỏ trên chiếc cổ trắng nõn mềm mại của cô, bàn tay trên eo cô dường như cũng tự có ý thức của riêng nó mà kìm lòng không được nắm lấy phần mềm mại trẻ trung trước ngực cô, dùng sức xoa nhẹ mấy cái.
“Đau.” Bình An cau mày, vỗ vào bờ vai anh.
Hơi thở của Nghiêm Túc nặng nề dồn dập, cổ họng phát ra một tiếng lẩm bẩm chưa đủ rất nhỏ, máu toàn thân anh đều tập trung vào một điểm phía dưới thân, vừa sưng vừa căng, gần như sắp cầm giữ không nổi. Anh dùng sức ôm cô thật chặt, hạ thân cọ xát vào bụng của cô, “Làm đau em phải không?”
Có thể dễ dàng khiến cho một người đàn ông nảy sinh dục vọng đối với mình, đặc biệt một người ưu tú như Nghiêm Túc, ai mà chẳng cảm thấy rất hãnh diện tự hào. Nhưng hiện tại, Bình An cảm nhận được phần cương cứng nóng bỏng đó của anh thì chẳng dám cảm thấy kiêu ngạo một chút nào, ngộ nhỡ anh không nhịn được, chẳng phải là cô sẽ phải trả giá đắt sao?
“Em muốn vào nhà.” Bình An vùi mặt ở trước ngực anh, cô là người đã từng trải qua hôn nhân nên rất rõ ràng phản ứng của thân thể, thật sự nếu bây giờ mà không dừng lại thì một tia lý trí cuối cùng của cô có thể cũng sẽ mất đi.
Cô không muốn quan hệ của cô với Nghiêm Túc phát triển quá nhanh, từ từ đi từng bước mới có thể hiểu biết đối phương tốt hơn.
Nghiêm Túc hít sâu một hơi, buông thân thể của cô ra, thanh âm khàn khàn trầm đục nói, “Vào đi, đêm nay nghỉ ngơi cho thật tốt nhé.”
Bình An gật đầu một cái, giọng anh mặc dù bình tĩnh nhưng đôi mắt sâu thẳm tối tăm, như còn chưa bình ổn lại như thường.
“Dạ, hẹn gặp lại.” Cô vội vàng nói lời tạm biệt, xoay người chạy vào cửa chính.
Nghiêm Túc nhìn theo bóng lưng của cô cười khổ than một tiếng, cúi đầu thấy thân dưới phồng lên càng cảm thấy không thể tin được. Trước kia, anh muốn gì mà không có, chưa bao giờ phải uất ức cố nén dục vọng như vậy, cũng chưa bao giờ dễ dàng lập tức có phản ứng với người nào như vậy. Cô đã phá vỡ vài kỷ lục trong lòng anh.
Nhưng cho dù là vậy, anh cũng cảm thấy vui vẻ chịu đựng, ước gì được nuông chiều cô nhiều hơn một chút nữa.
Trước kia không nghĩ là mình sẽ yêu bất cứ người nào, nhưng lần này lại ngã thật mạnh.
Thấy cửa sổ lầu hai phía nam sáng lên, anh mới lái xe rời đi. Lúc này ánh mắt anh đã khôi phục trấn tĩnh, khóe miệng mang theo nụ cười thỏa mãn, đáy mắt có sự dịu dàng mà ngay cả anh cũng không hề phát giác.
Bình An mặt đỏ ửng chạy vào nhà, chào hỏi Dì Liên đang lau dọn ở phòng khách rồi liền vội vã lên lầu. Nhìn cô gái trong gương ánh mắt sáng lấp lánh, hai gò má ửng hồng không khác gì cô mèo con vừa biết yêu, cô che mặt ah lên một tiếng. Thật quá mất mặt, thật không có tiền đồ mà, sao có thể bị dụ dỗ dễ dàng như vậy chứ.
Nhưng mà, nụ hôn của anh... cảm giác thật sự tốt vô cùng.
Cô thả lỏng thân thể nằm vào bồn tắm. Cô không muốn vì thù hận mà đánh mất chính mình, đánh mất một hạnh phúc có thể chạm tay đến. Hủy diệt Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị tất nhiên là chuyện chính yếu, nhưng cuộc sống vui vẻ hạnh phúc của cô và ba còn quan trọng hơn. Cô không dám khẳng định Nghiêm Túc sẽ là hạnh phúc của cô, nhưng ít ra được ở cạnh bên anh như hiện tại, cô cảm thấy rất vui vẻ.
Còn có thể dựa hơi Nghiêm Túc mà đối phó với Lê Thiên Thần nữa chứ, đừng để cho hắn ta luôn cho là cô không thể không có hắn, đồng thời còn có thể phủi sạch tất cả những lời đồn trước kia, điểm này mới là quan trọng nhất.
Cô sẽ không để cho Lê Thiên Thần lợi dụng danh nghĩa của cô mà chiếm được các tiện nghi và được đối xử tốt.
Từ phòng tắm ra ngoài, Bình An gọi điện thoại cho Phương Hữu Lợi, hôm nay bọn họ đi vội vàng, không biết tình hình bây giờ thế nào rồi?
“Ba, ba còn chưa nghỉ ngơi hả?” Điện thoại được tiếp, Phương Hữu Lợi nghe máy, giọng Bình An mềm mại hẳn đi.
Giọng nói ấm trầm nhưng uể oải của Phương Hữu Lợi truyền đến, “Vẫn còn ở chi nhánh công ty. Dạ tiệc kết thúc rồi hả con? Về nhà chưa? Tối nay vui không?”
“Kết thúc rồi ạ, tối nay quả thật rất vui, con đang ở nhà.” Bình An nhất nhất trả lời từng ý, “Ba à, chuyện khó giải quyết lắm sao? Ba phải chú ý nghỉ ngơi đó.”
“Cũng không phải là quá khó, chỉ là sự cố ngoài ý muốn, đầu tiên trấn an những người bị thương bên này xong rồi nói sau. Sẽ không có vấn đề gì đâu.” Phương Hữu Lợi nói.
“Người thân của người bị thương thì sao ạ? Có làm ầm ĩ gì không?” Bồi thường tiền bạc không phải là vấn đề, chỉ sợ người thân quậy lớn chuyện mà thôi.
“Đã đáp ứng bồi thường hợp lý cho bọn họ.” Phương Hữu Lợi nói, “Được rồi, con đi ngủ sớm một chút đi, mai còn phải đi học đấy.”
Bình An cảm giác dường như ba có chuyện gì đó chưa nói hết, nhưng không hỏi thêm nữa, “Ba, ba cũng về khách sạn sớm rồi nghỉ ngơi đi, chuyện xử lý mai hẵng tính.”
“Ba biết rồi, ngủ ngon.” Phương Hữu Lợi dịu dàng nói.
Bình An cúp máy, sau đó lập tức gọi cho Hồng Dịch Vũ để tìm hiểu rõ tình huống. Hồng Dịch Vũ đang ở bệnh viện thảo luận vấn đề bồi thường với người thân của người bị thương, nhận được điện thoại của Bình An thì lập tức ra chỗ vắng để nghe máy.
“... Thương thế đều không phải là quá nghiêm trọng, tổng cộng có sáu người bị thương ở bệnh viện, người thân của họ đa số cũng tương đối có lý trí. Chỉ có hai người tương đối không tốt nhưng đã bồi thường rất hợp lý rồi. Anh và Chủ Tịch cũng hoài nghi mấy người đang cố ý làm khó này là bị người ta xúi giục. Đã cho bọn họ tùy ý ra điều kiện rồi thế mà họ còn lớn tiếng muốn đi kiện công ty... Bên phía Chính phủ cũng có người đang giở trò quỷ, chúng ta còn phải tiếp tục đi đàm phán, hy vọng có thể tận lực để chuyện lớn hóa nhỏ, công trình không bị đình trệ mới tốt. Nếu tất cả công trình của chúng ta bị ngưng lại chờ điều tra thì tổn thất sẽ rất nặng.” Hồng Dịch Vũ không hề giấu diếm mà kể tất cả mọi chuyện với Bình An.
“Trước đây không phải đã ngừng tất cả các công trình để kiểm nghiệm vật liệu xây dựng sao?” Bình An hỏi.
Hồng Dịch Vũ nói, “Vật liệu xây dựng không đủ tiêu chuẩn chất lượng đã được đổi, công trình lần này gặp chuyện không may là nơi đã được ra lệnh dừng lại để kiểm tra, những công nhân này là những người đi kiểm tra nền công trình đó.”
“Có phải ai đó đang giở trò quỷ đúng không?” Bình An hỏi thì hỏi thế, chứ thật ra thì trong lòng cô đã đoán được là ai.
“Rất có khả năng đó.” Hồng Dịch Vũ ậm ừ nói.
“Tóm lại là vì tiền mà thôi. Chỉ cần các công trình khác không tìm thấy có vi phạm gì thì Chính phủ cũng không làm gì được. Nhưng có lẽ ba em sẽ lại cả nể người thân...”
Giọng Bình An thấp xuống, trong trẻo nhưng vẫn lộ ra hàn ý, “Anh không cần phải kiêng nể làm gì, việc gì nên làm thì cứ làm, có một số người có muốn giảng đạo lý với họ cũng không được đâu, không bằng cứ dùng chút thủ đoạn khiến bọn họ sợ hãi thì sẽ lược bớt được nhiều phiền toái đó.”
Hồng Dịch Vũ ngẩn ra, ngay sau đó hiểu ý của Bình An, “Anh hiểu.”
“Có một số việc cũng không cần phải cho ba em biết.” Bình An nhàn nhạt nói.
“Hiểu rồi.” Hồng Dịch Vũ cười nhẹ, Bình An này... có đôi khi thật làm cho anh phải nhìn bằng một cặp mắt khác xưa. Rõ ràng là một cô bé lớn lên trong lồng son, nhưng tuyệt đối không giống như những thiên kim nũng nịu ỷ lại, cô thà tình nguyện vất vả mở cửa hàng chứ không nguyện ý làm tiểu thư. Khi Phương Hữu Lợi muốn bồi dưỡng cô làm người thừa kế, anh còn có chút lo lắng, bây giờ xem ra lo lắng của anh là thừa rồi.
Cái mà Bình An thiếu chỉ là kinh nghiệm, chỉ cần rèn luyện thì tương lai cô hẳn sẽ không là người đơn giản đâu.
Sáng sớm hôm sau, lúc Bình An xuống lầu chuẩn bị ăn điểm tâm thì thấy trong phòng khách là Lê Thiên Thần mà cả đêm qua không thấy tăm hơi, tâm tình vốn sáng rỡ như nắng mai hơi trầm xuống, hắn còn chưa hết hy vọng ư?
“Bình An, chào buổi sáng.” Thấy Bình An, Lê Thiên Thần vội vàng đứng lên, dịu dàng chào hỏi.
Bình An liếc anh ta một cái, tròng mắt vương đầy tơ máu, cằm râu ria cũng không cạo sạch sẽ, xem ra tối qua ngủ không được ngon lắm nhỉ, mà hôm nay thoạt nhìn cũng không thấy tác phong nhanh nhẹn khí chất tao nhã lịch sự như bình thường.
Dì Liên đang chuẩn bị bữa ăn sáng, thấy Bình An xuống lầu liền cười nói, “Cậu Lê sáng sớm đã đến, đợi rất lâu rồi đó.”
“Có chuyện gì sao?” Bình An đi tới bàn ăn ngồi xuống, thái độ vô cùng lãnh đạm.
“Tối hôm qua... Nghiêm Túc đưa em về à?” Lê Thiên Thần đi theo Bình An, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mặt Bình An.
“Ừ.” Bình An cố ý lộ ra nụ cười ngọt ngào, “Đương nhiên là anh ấy đưa về rồi, sao hỏi thế?”
Lê Thiên Thần hận nụ cười ngọt ngào của cô, “Anh ta là một gã bay bướm, không thật lòng với em đâu, em ở cùng với anh ta sẽ không hạnh phúc.”
“Chẳng lẽ ở bên cạnh anh tôi mới hạnh phúc sao?” Bình An lạnh lùng hỏi, “Tôi ở chung với ai, tương lai có hạnh phúc hay không, cũng đâu có liên quan gì đến anh.”
“Em sẽ phải hối hận.” Lê Thiên Thần căm hận kêu lên, “Hôm nay anh trở về chi nhánh công ty, từ nay về sau chuyện của em anh sẽ không hỏi tới nữa. Sau này em đừng có mà hối hận đó.”
Hắn làm cứ như là cô nhất định sẽ hối hận vì hôm nay lựa chọn Nghiêm Túc, nhất định sẽ khóc lóc trở lại bên cạnh hắn ta.
“Vậy thì không tiễn.” Bình An nhàn nhạt nói, mắt chỉ nhìn vào tờ báo mới ra hôm nay. Dạ tiệc từ thiện hôm qua đã được đưa tin, việc Nghiêm Túc bỏ ra một số tiền lớn để mua vòng cổ đã trở thành tiêu điểm đăng trên trang nhất.
Chẳng qua, việc chiếc vòng cổ kia cuối cùng lại xuất hiện trên người cô mới là sự kiện nổi bật nhất của buổi tiệc.
囧, cuộc sống khiêm tốn của cô sắp tiêu rồi.
Bình luận facebook