Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-58
Chương 58: Thêm bạn
Lê Thiên Thần đi tới phòng Bình An, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vừa nhìn vào liền thấy Bình An nằm ngủ nghiêng trên chiếc giường trắng, cái chăn bằng tơ tằm trắng đắp lên nửa gương mặt cô chỉ để lột ra cái trán trơn bóng cùng chiếc mũi thanh tú khéo léo. Giấc ngủ của cô dường như không được yên ổn lắm bởi đôi mày thanh tú đang nhẹ chau lại.
Anh rón rén đến gần ngồi xuống mép giường, ánh đèn nhu hòa đầu giường đọng trong mắt anh phản xạ ra tia sáng lấp lánh, anh cụp mắt xuống thâm tình lưu luyến ngắm nhìn cô.
Cô gầy đi không ít, khuôn mặt vốn tròn trịa kiểu trẻ con sau lần ngã bệnh đó đã không thấy tăm hơi, cằm nhọn ra, khuôn mặt chỉ còn nhỏ cỡ bàn tay, ít đi mấy phần ngây thơ ngoan ngoãn, nhiều thêm mấy phần thành thục điền đạm. Nhưng cho dù cô thế nào, một cái nhăn mày, một nụ cười của cô cũng đều làm cho anh thấy quyến luyến.
Không phải là anh không hối hận! Lúc cô còn yêu anh thì anh tìm đủ lý do để cho mình không bị cô hấp dẫn, cho rằng mình thờ ơ với cô, nhưng hóa ra trong lúc vô tình cô đã chiếm cứ vị trí lớn nhất trong lòng anh.
Anh rất muốn giữ lại vẻ tốt đẹp của cô, nhưng đã đánh mất lòng cô rồi thì liệu anh còn có thể dùng được gì để giữ cô lại bên cạnh anh?
“Bình An...” Anh sửa lại góc chăn cho cô, nhỏ giọng nỉ non, “Anh hối hận rồi, em có thể cho anh thêm một cơ hội không. Anh sẽ không làm cho em thương tâm nữa đâu.”
Người đang say giấc mộng không hề cử động.
Lê Thiên Thần âm thầm cười khổ, giờ khắc này, anh thật sự thành tâm dốc hết tất cả để đổi lại được cô động lòng lần nữa.
“Hôm nay nghe thấy em suýt nữa thì gặp chuyện không may, anh mới biết rằng anh sợ mất em biết chừng nào. Bình An, anh yêu em.” Lê Thiên Thần cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, “Cả đời này anh sẽ không buông em ra nữa đâu.”
Anh chăm chú nhìn cô thật sâu trong chốc lát rồi mới chậm rãi đứng dậy, nhẹ chân rời khỏi phòng.
Nệm lõm xuống giờ đã khôi phục sự bằng phẳng, tiếng đóng cửa rất nhỏ truyền vào tai, Bình An từ từ mở mắt, bình tĩnh đau thương nơi đáy mắt cô không tiếng động chảy xuôi.
Đối với thâm tình này của Lê Thiên Thần, cô ngoài cảm thấy buồn cười còn có nỗi thương cảm khó hiểu.
Cô đã dùng tính mạng mình để khóc tang cho tình yêu liều lĩnh trước kia, sau khi trải qua nỗi tuyệt vọng hoàn toàn, cô không thể nào lại động lòng vì Lê Thiên Thần nữa.
Lê Thiên Thần và cô kiếp này đã không còn như trong kiếp trước. Một đời một kiếp, khi người bạn yêu phản bội bạn, bạn vẫn cam tâm tình nguyện trở lại bên anh ta sao?
Bất quá như vậy cũng tốt, cứ để cho Lê Thiên Thần thể nghiệm một chút nỗi uất ức và thống khổ mà cô đã từng phải chịu, phương pháp tốt nhất để trả thù một người chẳng phải là khiến cho anh ta yêu mình đó sao?
Bởi vì lời tâm sự vừa rồi của Lê Thiên Thần, cảm xúc xao động bất an của cô đột nhiên bình tĩnh lại, một chút thương cảm khó hiểu kia cũng biến mất. Bình An nhắm mắt lại, khóe miệng gợn lên một nụ cười mỉa mai nhàn nhạt, rồi dần dần đi vào giấc mộng.
Hôm sau, sáng sớm Bình An đã rời giường, rửa mặt chải đầu xong thì xuống lầu, phát hiện Lê Thiên Thần đã ở trong phòng khách rồi.
“Dì Liên ơi, ba con đâu?” Bình An làm như không có việc gì gật đầu chào anh ta một cái, sau đó mới hỏi Dì Liên đang chuẩn bị bữa sáng.
“Ông chủ vẫn chưa xuống.” Dì Liên cười nói, “Cô chủ hôm nay dậy sớm quá nhỉ.”
Bình An nhìn đồng hồ thì phát hiện mới có bảy giờ, hèn gì ba còn chưa xuống tới. Lê Thiên Thần thế mà lại đến sớm.
Lê Thiên Thần đi tới, sóng mắt như mặt hồ gợn lăn tăn lóe ra ánh sáng dịu dàng, thanh âm êm ái khôn tả, “Bình An, mấy ngày nay em không nên ra khỏi nhà, chờ bên Cục Cảnh sát bắt được người rồi em hãy đi.”
“Tôi muốn đến bệnh viện một chuyến.” Bình An mỉm cười với anh ta, khẽ nói.
Lê Thiên Thần nao nao, thế này mới nhận ra hình như đã rất lâu rồi Bình An không còn cười với anh, đừng nói chi là nói chuyện ôn hòa với anh như vậy. Từ sau khi cô bị bệnh, thái độ của cô với anh y như con nhím xù lông, anh đến gần một bước cũng không được.
Bởi vì nụ cười khẽ này của cô, tâm trạng hậm hực mấy ngày qua của anh lập tức trở nên sáng sủa, thanh âm càng dịu dàng, “Sao vậy? Cảm thấy không thoải mái hả? Để anh đi với em.”
“Hôm nay anh không bận sao?” Cũng sắp bước sang năm mới rồi, sang năm Lê Thiên Thần sẽ phải đến công ty chi nhánh, hơn nữa hiện tại còn phải họp tổng kết nghiệp vụ công ty, đáng lý ra anh ta phải rất bận mới đúng.
“Anh không yên tâm để em đi ra ngoài một mình.” Lê Thiên Thần nói.
Bình An cười nói, “Tôi không việc gì, chỉ muốn đi thăm Khâu Thiếu Triết thôi. Anh ấy đã cứu tôi mà tôi còn chưa cám ơn anh ấy.”
Mắt Lê Thiên Thần thoáng qua một tia tối sầm, “Em không thể đi ra ngoài một mình, gọi điện thoại nói cám ơn anh ta được rồi. Sau này bắt được hung thủ rồi thì chúng ta lại tự tới cửa cám ơn.”
Chúng ta? Cô và anh ta khi nào thì có thể trở thành chúng ta? Khóe miệng Bình An hơi nhếch lên, cúi đầu húp cháo, khiến Lê Thiên Thần không nhìn thấy được nụ cười giễu cợt của cô, “Không đi thăm anh ấy thì tôi áy náy lắm, tôi sẽ nói chú Đinh đi theo tôi được rồi, anh cứ đi làm việc của anh đi.”
“Đừng nói nữa, anh đi với em.” Lê Thiên Thần nói giọng kiên quyết, nếu không ở cạnh cô, anh ta nhất định sẽ lo lắng hãi hùng cả ngày.
Phương Hữu Lợi xuống cầu thang đi vào phòng ăn, thấy Lê Thiên Thần đã tới thì kinh ngạc, “Thiên Thần, sao hôm nay tới sớm vậy?”
“Chú Phương, chào buổi sáng.” Lê Thiên Thần cười chào hỏi, “Bình An muốn đến bệnh viện cám ơn Khâu Thiếu Triết, con đưa cô ấy qua đó.”
Phương Hữu Lợi nhíu nhíu mày, Bình An tự mình đến nói một tiếng cám ơn với Khâu Thiếu Triết là phải, nhưng nghĩ tới bên ngoài còn nguy hiểm, ông lại có chút do dự.
“Nếu không thể không đến bệnh viện, vậy để cho Thiên Thần đi cùng con đi, nếu không ba tìm hai hộ vệ đi với con.” Phương Hữu Lợi nói.
Bình An đành phải gật đầu đồng ý cho Lê Thiên Thần theo cô đến bệnh viện.
Ăn xong bữa sáng, Lê Thiên Thần liền lái xe đưa Bình An tới bệnh viện nhân dân. Khâu Thiếu Triết nằm ở phòng bệnh hạng nhất, không có người nhà đồng ý thì những người khác không thể đi vào.
May Lê Thiên Thần lợi dụng quan hệ, nhờ y ta bệnh viện đi vào nói một tiếng với Khâu Thiếu Triết, được Khâu Thiếu Triết đồng ý, bảo vệ mới để cho họ đi vào tầng VIP.
Khâu Thiếu Triết mặc áo khoác xanh bên ngoài bộ đồng phục bệnh nhân ngồi trên giường bệnh sang trọng xem ti vi, sắc mặt đỏ thắm, trông hoàn toàn không giống như bệnh nhân mà giống như đang nghỉ dưỡng ở nơi này thì đúng hơn.
Thấy Bình An xách giỏ trái cây tới, Khâu Thiếu Triết nhếch miệng nở nụ cười, “Khách sáo chi vậy?”
Nhưng khi nhìn thấy Lê Thiên Thần đi theo sau lưng Bình An thì nụ cười nhạt xuống, “Anh Lê cũng tới à.”
Bình An để giỏ trái cây xuống, áy náy cười cười với Khâu Thiếu Triết, “Anh không sao chứ? Anh Khâu, cám ơn anh đã cản giúp tôi.”
Khâu Thiếu Triết thật ra cũng mới chỉ hai mươi hai tuổi, bình thường ăn mặc chững chạc chẳng qua là muốn ra vẻ đại ca trước mặt bạn bè. Hôm nay đầu tóc anh hơi rối, ngồi xếp bằng ở trên giường mỉm cười rạng rỡ với Bình An trông đẹp trai như ánh mặt trời, hoàn toàn khác xa hình tượng công tử phong lưu mà Bình An chán ghét trước đây.
“Dầu gì chúng ta cũng cùng chung hoạn nạn, cũng có thể coi như là bạn bè sống chết có nhau rồi, còn gọi là Anh Khâu thì nghe đau lòng lắm đó.” Khâu Thiếu Triết hờn dỗi kêu lên. Anh đã làm đến thế rồi, sao cô còn có thể đối xử với anh lạnh nhạt như vậy.
Bình An lắc đầu cười khẽ. Cô luôn giữ lòng đề phòng và cảnh giác ở mức cao đối với tất cả những người có thể tổn thương cô ở kiếp trước, chưa từng nghĩ tới Khâu Thiếu Triết sẽ trở thành ân nhân cứu mạng của cô. Tối qua cô đã suy nghĩ thật lâu xem nên dùng thái độ gì để đối đãi với Khâu Thiếu Triết? Tiếp tục lãnh đạm với anh như trước đây là không có khả năng rồi đấy, vậy thà rằng trở thành bạn bè còn hơn. Cô cảm thấy bản chất của Khâu Thiếu Triết không xấu, cho nên bất kể kiếp trước rốt cuộc là anh ta bị Đỗ Hiểu Mị lợi dụng hay lúc ấy chỉ là đúng dịp, cô đều muốn biến anh thành người phe mình.
Trả thù Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị, cô cũng cần có người có thể giúp cô.
Cô vươn tay, khóe miệng tràn ra nụ cười xán lạn tinh khiết, “Tôi tên là Phương Bình An, anh có thể gọi tôi là Bình An.”
Khâu Thiếu Triết... Cô quyết định tin tưởng người này một lần, chàng trai này có lẽ có thể trở thành bạn tốt.
“Khâu Thiếu Triết.” Khâu Thiếu Triết vươn tay, mặt mày hớn hở, không thèm để vào mắt sắc mặt âm trầm của Lê Thiên Thần.
“Lưng của anh... không sao chứ?” Thái độ của Bình An đối với Khâu Thiếu Triết trở thân thiết ôn hòa không ít, không còn khách sáo xa cách như lúc trước.
“A, cũng tốt, chỉ tổn thương một chút, mấy ngày nữa là có thể xuất viện.” Khâu Thiếu Triết cười nói. Thật ra nếu anh biết người kia cầm trong tay là axit sunfuric, chưa chắc anh đã đỡ thay cô. Lúc ấy thật ra anh cũng không nghĩ nhiều như vậy, mà theo bản năng liền kéo cô qua che chở, phần nhiều là do thói quen thương hương tiếc ngọc trước giờ của anh thôi. Nhưng bởi vì sự kiện này mà đã khiến ông già nhìn mình bằng cặp mắt khác, lại có thể trở thành bạn bè với Phương Bình An, anh cảm thấy chút đau đớn này thật đáng giá.
Anh muốn Phương Bình An sẽ từng chút từng chút bị anh cảm động, sau đó yêu anh.
“Vậy thì tốt.” Bình An thở phào nhẹ nhõm, “Thật xin lỗi, tại tôi mà hại anh ra nông nỗi này.”
Khâu Thiếu Triết khoát tay cười, “Tôi là đàn ông, chịu thương tích không có gì đáng ngại, em là con gái mà bị hắt lên mặt thì coi như tiêu.”
“Thiếu Triết, anh thật sự là một người tốt.” Bình An chân thành cảm tạ.
Gương mặt tuấn tú của Khâu Thiếu Triết không tự chủ đỏ lên, lớn như vậy rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên có người nói anh tốt, “Ai muốn làm người tốt chứ, lúc ấy tôi cũng đâu muốn cứu em, cũng không biết dây thần kinh nào bị chạm nữa.”
Hành động theo bản năng càng có thể nhìn ra bản chất của một người. Bình An nhìn anh khẽ mỉm cười, Lê Thiên Thần đứng cạnh nhìn thấy thì bụng dạ phát chua, ánh mắt nhìn Khâu Thiếu Triết sâu xa thêm mấy phần.
Bị Bình An nhìn như thế có chút không được tự nhiên, Khâu Thiếu Triết lại hỏi, “Tóm lại em đã đắc tội với ai vậy? Để tới nỗi xuống tay ác đến thế.”
Nói đến kẻ tạt axit, sắc mặt Bình An nặng nề, “Tôi còn muốn hỏi anh, tối qua anh có thấy rõ dáng dấp bề ngoài của kẻ kia không? Tôi hình như không biết người ta.”
“Toàn thân cao thấp của người đó chỉ nhìn thấy được đôi mắt, tôi sao thấy rõ được. À, bất quá theo dáng người thì hẳn là một phụ nữ.” Khâu Thiếu Triết nói, “Gần đây em có giành đàn ông với người nào không?”
“Nhảm.” Bình An tức giận trợn mắt nhìn anh ta, “Có phải người đó nhận lầm người không?”
“Nhận lầm người mà còn có thể gọi em là Cô Phương?” Khâu Thiếu Triết cười nhạo một tiếng.
Lê Thiên Thần nhíu chặt hai hàng lông mày. Phụ nữ? Anh nghĩ ngay tới Đỗ Hiểu Mị, nhưng tối qua Đỗ Hiểu Mị vẫn ở lại công ty làm thêm giờ, chính mắt anh nhìn thấy, cho nên không thể nào là cô ta.
Vậy thì còn có ai?
Bình An cũng cảm thấy vô cùng nghi hoặc, cô thật sự nghĩ không ra gần đây mình đắc tội với ai.
“Tôi đã nói với cảnh sát rồi, tin là rất nhanh sẽ bắt được hung thủ. Mấy ngày tới em đừng ra khỏi nhà là được.” Khâu Thiếu Triết thấy vẻ mặt Bình An lo lắng liền trấn an cô mấy câu.
Bình An gật gật đầu đồng ý, lại hỏi thăm thêm về tình huống của người kia, nhưng tiếc là hôm qua Khâu Thiếu Triết cũng không thấy rõ lắm.
Không bao lâu, giờ thăm bệnh đã hết.
Lê Thiên Thần đi tới phòng Bình An, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vừa nhìn vào liền thấy Bình An nằm ngủ nghiêng trên chiếc giường trắng, cái chăn bằng tơ tằm trắng đắp lên nửa gương mặt cô chỉ để lột ra cái trán trơn bóng cùng chiếc mũi thanh tú khéo léo. Giấc ngủ của cô dường như không được yên ổn lắm bởi đôi mày thanh tú đang nhẹ chau lại.
Anh rón rén đến gần ngồi xuống mép giường, ánh đèn nhu hòa đầu giường đọng trong mắt anh phản xạ ra tia sáng lấp lánh, anh cụp mắt xuống thâm tình lưu luyến ngắm nhìn cô.
Cô gầy đi không ít, khuôn mặt vốn tròn trịa kiểu trẻ con sau lần ngã bệnh đó đã không thấy tăm hơi, cằm nhọn ra, khuôn mặt chỉ còn nhỏ cỡ bàn tay, ít đi mấy phần ngây thơ ngoan ngoãn, nhiều thêm mấy phần thành thục điền đạm. Nhưng cho dù cô thế nào, một cái nhăn mày, một nụ cười của cô cũng đều làm cho anh thấy quyến luyến.
Không phải là anh không hối hận! Lúc cô còn yêu anh thì anh tìm đủ lý do để cho mình không bị cô hấp dẫn, cho rằng mình thờ ơ với cô, nhưng hóa ra trong lúc vô tình cô đã chiếm cứ vị trí lớn nhất trong lòng anh.
Anh rất muốn giữ lại vẻ tốt đẹp của cô, nhưng đã đánh mất lòng cô rồi thì liệu anh còn có thể dùng được gì để giữ cô lại bên cạnh anh?
“Bình An...” Anh sửa lại góc chăn cho cô, nhỏ giọng nỉ non, “Anh hối hận rồi, em có thể cho anh thêm một cơ hội không. Anh sẽ không làm cho em thương tâm nữa đâu.”
Người đang say giấc mộng không hề cử động.
Lê Thiên Thần âm thầm cười khổ, giờ khắc này, anh thật sự thành tâm dốc hết tất cả để đổi lại được cô động lòng lần nữa.
“Hôm nay nghe thấy em suýt nữa thì gặp chuyện không may, anh mới biết rằng anh sợ mất em biết chừng nào. Bình An, anh yêu em.” Lê Thiên Thần cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, “Cả đời này anh sẽ không buông em ra nữa đâu.”
Anh chăm chú nhìn cô thật sâu trong chốc lát rồi mới chậm rãi đứng dậy, nhẹ chân rời khỏi phòng.
Nệm lõm xuống giờ đã khôi phục sự bằng phẳng, tiếng đóng cửa rất nhỏ truyền vào tai, Bình An từ từ mở mắt, bình tĩnh đau thương nơi đáy mắt cô không tiếng động chảy xuôi.
Đối với thâm tình này của Lê Thiên Thần, cô ngoài cảm thấy buồn cười còn có nỗi thương cảm khó hiểu.
Cô đã dùng tính mạng mình để khóc tang cho tình yêu liều lĩnh trước kia, sau khi trải qua nỗi tuyệt vọng hoàn toàn, cô không thể nào lại động lòng vì Lê Thiên Thần nữa.
Lê Thiên Thần và cô kiếp này đã không còn như trong kiếp trước. Một đời một kiếp, khi người bạn yêu phản bội bạn, bạn vẫn cam tâm tình nguyện trở lại bên anh ta sao?
Bất quá như vậy cũng tốt, cứ để cho Lê Thiên Thần thể nghiệm một chút nỗi uất ức và thống khổ mà cô đã từng phải chịu, phương pháp tốt nhất để trả thù một người chẳng phải là khiến cho anh ta yêu mình đó sao?
Bởi vì lời tâm sự vừa rồi của Lê Thiên Thần, cảm xúc xao động bất an của cô đột nhiên bình tĩnh lại, một chút thương cảm khó hiểu kia cũng biến mất. Bình An nhắm mắt lại, khóe miệng gợn lên một nụ cười mỉa mai nhàn nhạt, rồi dần dần đi vào giấc mộng.
Hôm sau, sáng sớm Bình An đã rời giường, rửa mặt chải đầu xong thì xuống lầu, phát hiện Lê Thiên Thần đã ở trong phòng khách rồi.
“Dì Liên ơi, ba con đâu?” Bình An làm như không có việc gì gật đầu chào anh ta một cái, sau đó mới hỏi Dì Liên đang chuẩn bị bữa sáng.
“Ông chủ vẫn chưa xuống.” Dì Liên cười nói, “Cô chủ hôm nay dậy sớm quá nhỉ.”
Bình An nhìn đồng hồ thì phát hiện mới có bảy giờ, hèn gì ba còn chưa xuống tới. Lê Thiên Thần thế mà lại đến sớm.
Lê Thiên Thần đi tới, sóng mắt như mặt hồ gợn lăn tăn lóe ra ánh sáng dịu dàng, thanh âm êm ái khôn tả, “Bình An, mấy ngày nay em không nên ra khỏi nhà, chờ bên Cục Cảnh sát bắt được người rồi em hãy đi.”
“Tôi muốn đến bệnh viện một chuyến.” Bình An mỉm cười với anh ta, khẽ nói.
Lê Thiên Thần nao nao, thế này mới nhận ra hình như đã rất lâu rồi Bình An không còn cười với anh, đừng nói chi là nói chuyện ôn hòa với anh như vậy. Từ sau khi cô bị bệnh, thái độ của cô với anh y như con nhím xù lông, anh đến gần một bước cũng không được.
Bởi vì nụ cười khẽ này của cô, tâm trạng hậm hực mấy ngày qua của anh lập tức trở nên sáng sủa, thanh âm càng dịu dàng, “Sao vậy? Cảm thấy không thoải mái hả? Để anh đi với em.”
“Hôm nay anh không bận sao?” Cũng sắp bước sang năm mới rồi, sang năm Lê Thiên Thần sẽ phải đến công ty chi nhánh, hơn nữa hiện tại còn phải họp tổng kết nghiệp vụ công ty, đáng lý ra anh ta phải rất bận mới đúng.
“Anh không yên tâm để em đi ra ngoài một mình.” Lê Thiên Thần nói.
Bình An cười nói, “Tôi không việc gì, chỉ muốn đi thăm Khâu Thiếu Triết thôi. Anh ấy đã cứu tôi mà tôi còn chưa cám ơn anh ấy.”
Mắt Lê Thiên Thần thoáng qua một tia tối sầm, “Em không thể đi ra ngoài một mình, gọi điện thoại nói cám ơn anh ta được rồi. Sau này bắt được hung thủ rồi thì chúng ta lại tự tới cửa cám ơn.”
Chúng ta? Cô và anh ta khi nào thì có thể trở thành chúng ta? Khóe miệng Bình An hơi nhếch lên, cúi đầu húp cháo, khiến Lê Thiên Thần không nhìn thấy được nụ cười giễu cợt của cô, “Không đi thăm anh ấy thì tôi áy náy lắm, tôi sẽ nói chú Đinh đi theo tôi được rồi, anh cứ đi làm việc của anh đi.”
“Đừng nói nữa, anh đi với em.” Lê Thiên Thần nói giọng kiên quyết, nếu không ở cạnh cô, anh ta nhất định sẽ lo lắng hãi hùng cả ngày.
Phương Hữu Lợi xuống cầu thang đi vào phòng ăn, thấy Lê Thiên Thần đã tới thì kinh ngạc, “Thiên Thần, sao hôm nay tới sớm vậy?”
“Chú Phương, chào buổi sáng.” Lê Thiên Thần cười chào hỏi, “Bình An muốn đến bệnh viện cám ơn Khâu Thiếu Triết, con đưa cô ấy qua đó.”
Phương Hữu Lợi nhíu nhíu mày, Bình An tự mình đến nói một tiếng cám ơn với Khâu Thiếu Triết là phải, nhưng nghĩ tới bên ngoài còn nguy hiểm, ông lại có chút do dự.
“Nếu không thể không đến bệnh viện, vậy để cho Thiên Thần đi cùng con đi, nếu không ba tìm hai hộ vệ đi với con.” Phương Hữu Lợi nói.
Bình An đành phải gật đầu đồng ý cho Lê Thiên Thần theo cô đến bệnh viện.
Ăn xong bữa sáng, Lê Thiên Thần liền lái xe đưa Bình An tới bệnh viện nhân dân. Khâu Thiếu Triết nằm ở phòng bệnh hạng nhất, không có người nhà đồng ý thì những người khác không thể đi vào.
May Lê Thiên Thần lợi dụng quan hệ, nhờ y ta bệnh viện đi vào nói một tiếng với Khâu Thiếu Triết, được Khâu Thiếu Triết đồng ý, bảo vệ mới để cho họ đi vào tầng VIP.
Khâu Thiếu Triết mặc áo khoác xanh bên ngoài bộ đồng phục bệnh nhân ngồi trên giường bệnh sang trọng xem ti vi, sắc mặt đỏ thắm, trông hoàn toàn không giống như bệnh nhân mà giống như đang nghỉ dưỡng ở nơi này thì đúng hơn.
Thấy Bình An xách giỏ trái cây tới, Khâu Thiếu Triết nhếch miệng nở nụ cười, “Khách sáo chi vậy?”
Nhưng khi nhìn thấy Lê Thiên Thần đi theo sau lưng Bình An thì nụ cười nhạt xuống, “Anh Lê cũng tới à.”
Bình An để giỏ trái cây xuống, áy náy cười cười với Khâu Thiếu Triết, “Anh không sao chứ? Anh Khâu, cám ơn anh đã cản giúp tôi.”
Khâu Thiếu Triết thật ra cũng mới chỉ hai mươi hai tuổi, bình thường ăn mặc chững chạc chẳng qua là muốn ra vẻ đại ca trước mặt bạn bè. Hôm nay đầu tóc anh hơi rối, ngồi xếp bằng ở trên giường mỉm cười rạng rỡ với Bình An trông đẹp trai như ánh mặt trời, hoàn toàn khác xa hình tượng công tử phong lưu mà Bình An chán ghét trước đây.
“Dầu gì chúng ta cũng cùng chung hoạn nạn, cũng có thể coi như là bạn bè sống chết có nhau rồi, còn gọi là Anh Khâu thì nghe đau lòng lắm đó.” Khâu Thiếu Triết hờn dỗi kêu lên. Anh đã làm đến thế rồi, sao cô còn có thể đối xử với anh lạnh nhạt như vậy.
Bình An lắc đầu cười khẽ. Cô luôn giữ lòng đề phòng và cảnh giác ở mức cao đối với tất cả những người có thể tổn thương cô ở kiếp trước, chưa từng nghĩ tới Khâu Thiếu Triết sẽ trở thành ân nhân cứu mạng của cô. Tối qua cô đã suy nghĩ thật lâu xem nên dùng thái độ gì để đối đãi với Khâu Thiếu Triết? Tiếp tục lãnh đạm với anh như trước đây là không có khả năng rồi đấy, vậy thà rằng trở thành bạn bè còn hơn. Cô cảm thấy bản chất của Khâu Thiếu Triết không xấu, cho nên bất kể kiếp trước rốt cuộc là anh ta bị Đỗ Hiểu Mị lợi dụng hay lúc ấy chỉ là đúng dịp, cô đều muốn biến anh thành người phe mình.
Trả thù Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị, cô cũng cần có người có thể giúp cô.
Cô vươn tay, khóe miệng tràn ra nụ cười xán lạn tinh khiết, “Tôi tên là Phương Bình An, anh có thể gọi tôi là Bình An.”
Khâu Thiếu Triết... Cô quyết định tin tưởng người này một lần, chàng trai này có lẽ có thể trở thành bạn tốt.
“Khâu Thiếu Triết.” Khâu Thiếu Triết vươn tay, mặt mày hớn hở, không thèm để vào mắt sắc mặt âm trầm của Lê Thiên Thần.
“Lưng của anh... không sao chứ?” Thái độ của Bình An đối với Khâu Thiếu Triết trở thân thiết ôn hòa không ít, không còn khách sáo xa cách như lúc trước.
“A, cũng tốt, chỉ tổn thương một chút, mấy ngày nữa là có thể xuất viện.” Khâu Thiếu Triết cười nói. Thật ra nếu anh biết người kia cầm trong tay là axit sunfuric, chưa chắc anh đã đỡ thay cô. Lúc ấy thật ra anh cũng không nghĩ nhiều như vậy, mà theo bản năng liền kéo cô qua che chở, phần nhiều là do thói quen thương hương tiếc ngọc trước giờ của anh thôi. Nhưng bởi vì sự kiện này mà đã khiến ông già nhìn mình bằng cặp mắt khác, lại có thể trở thành bạn bè với Phương Bình An, anh cảm thấy chút đau đớn này thật đáng giá.
Anh muốn Phương Bình An sẽ từng chút từng chút bị anh cảm động, sau đó yêu anh.
“Vậy thì tốt.” Bình An thở phào nhẹ nhõm, “Thật xin lỗi, tại tôi mà hại anh ra nông nỗi này.”
Khâu Thiếu Triết khoát tay cười, “Tôi là đàn ông, chịu thương tích không có gì đáng ngại, em là con gái mà bị hắt lên mặt thì coi như tiêu.”
“Thiếu Triết, anh thật sự là một người tốt.” Bình An chân thành cảm tạ.
Gương mặt tuấn tú của Khâu Thiếu Triết không tự chủ đỏ lên, lớn như vậy rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên có người nói anh tốt, “Ai muốn làm người tốt chứ, lúc ấy tôi cũng đâu muốn cứu em, cũng không biết dây thần kinh nào bị chạm nữa.”
Hành động theo bản năng càng có thể nhìn ra bản chất của một người. Bình An nhìn anh khẽ mỉm cười, Lê Thiên Thần đứng cạnh nhìn thấy thì bụng dạ phát chua, ánh mắt nhìn Khâu Thiếu Triết sâu xa thêm mấy phần.
Bị Bình An nhìn như thế có chút không được tự nhiên, Khâu Thiếu Triết lại hỏi, “Tóm lại em đã đắc tội với ai vậy? Để tới nỗi xuống tay ác đến thế.”
Nói đến kẻ tạt axit, sắc mặt Bình An nặng nề, “Tôi còn muốn hỏi anh, tối qua anh có thấy rõ dáng dấp bề ngoài của kẻ kia không? Tôi hình như không biết người ta.”
“Toàn thân cao thấp của người đó chỉ nhìn thấy được đôi mắt, tôi sao thấy rõ được. À, bất quá theo dáng người thì hẳn là một phụ nữ.” Khâu Thiếu Triết nói, “Gần đây em có giành đàn ông với người nào không?”
“Nhảm.” Bình An tức giận trợn mắt nhìn anh ta, “Có phải người đó nhận lầm người không?”
“Nhận lầm người mà còn có thể gọi em là Cô Phương?” Khâu Thiếu Triết cười nhạo một tiếng.
Lê Thiên Thần nhíu chặt hai hàng lông mày. Phụ nữ? Anh nghĩ ngay tới Đỗ Hiểu Mị, nhưng tối qua Đỗ Hiểu Mị vẫn ở lại công ty làm thêm giờ, chính mắt anh nhìn thấy, cho nên không thể nào là cô ta.
Vậy thì còn có ai?
Bình An cũng cảm thấy vô cùng nghi hoặc, cô thật sự nghĩ không ra gần đây mình đắc tội với ai.
“Tôi đã nói với cảnh sát rồi, tin là rất nhanh sẽ bắt được hung thủ. Mấy ngày tới em đừng ra khỏi nhà là được.” Khâu Thiếu Triết thấy vẻ mặt Bình An lo lắng liền trấn an cô mấy câu.
Bình An gật gật đầu đồng ý, lại hỏi thăm thêm về tình huống của người kia, nhưng tiếc là hôm qua Khâu Thiếu Triết cũng không thấy rõ lắm.
Không bao lâu, giờ thăm bệnh đã hết.
Bình luận facebook