Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Cô muốn làm trợ lý riêng của tôi không?
Sở phu nhân vừa đi vừa lấy điện thoại ra giả vờ xem gương mặt mình như thế nào, nhưng chủ yếu bà muốn ngắm hai đứa trẻ thông qua camera. Nhìn thấy bầu không khí lãng mạn đằng sau, trái tim người làm mẹ như bà cũng cảm thấy vui lây. Ha ha thằng con đầu gỗ này của bà cuối cùng cũng có thể dần yêu thích con bé rồi!
Sở phu nhân đi đến một xích đu rồi ngồi xuống, bà nói với con trai mình: "Con đưa Dạ Vũ ngồi cạnh mẹ đi."
Sở Duật Phong làm theo, sau đó anh chỉ tay về cái ghế đá ở cách đó không xa. "Vậy con qua đó, cần gì thì mẹ gọi con."
"Ừm ừm đi đi.”
Dạ Vũ ngồi bên cạnh Sở phu nhân, cả người cô cứng đờ vì hồi hộp. Làm gì có ai nói chuyện với bậc trưởng bối mà không lo lắng cơ chứ?
“Dạ Vũ.”
“Vâng ạ.”
“Cuộc sống của con trước khi gả vào đây như thế nào?” Thật sự, dù đây là hôn ước mà cha mẹ chồng của bà thỏa thuận với Hàn gia, nhưng bà thật sự không thích vị tiểu thư Hàn Ngọc kia cho lắm. Dù cho thân phận của cô gái đó coi như là xứng với Sở gia, nhưng nhân cách lại không hề tốt một chút nào, vừa tự cao lại hay xem mình là trung tâm vũ trụ mà bắt mọi người phục vụ mình.
Lúc đầu, bà cũng khá bất ngờ khi bọn họ còn có một con gái nữa, tuổi tác lớn hơn cả Hàn Ngọc tên là Nhữ Dạ Vũ. Có lẽ vì thân phận của mẹ cô bé nên bọn họ chỉ đành giấu giếm, cho đến lúc bà nhắc lại việc hôn ước này thì không biết vì lý do gì mà họ lại đẩy cho Dạ Vũ. Tuy nhiên, bà hài lòng Dạ Vũ hơn Hàn Ngọc rất nhiều, dù đôi chân cô bé không đi lại được nhưng tính cách vô cùng hiền lành lại lương thiện.
Dạ Vũ cân nhắc từ ngữ rồi mới trả lời: “Con đang làm việc ở một tiệm hoa ngay trung tâm thành phố, buổi tối có thời gian rảnh con phiên dịch cho vài bộ phim hoặc sách nước ngoài để kiếm thêm tiền ạ.”
“Con biết được bao nhiêu ngôn ngữ?”
“Ba ạ, tiếng Anh, tiếng Pháp và tiếng Hàn.”
Sở phu nhân hoàn toàn chẳng nghĩ đến việc này, bà không ngờ cô gái trông có vẻ yếu ớt này lại có thể giỏi giang đến mức đó. Quả thật không được trông mặt mà bắt hình dong, có lẽ thằng ngốc nhà bà cưới được một bảo bối rồi!
“Thu nhập hàng tháng của con như thế nào? Đủ trang trải cuộc sống không?”
“Dạ đủ ạ.”
Sở Duật Phong ở đằng xa, nhìn thấy hai người phụ nữ trò chuyện vui vẻ với nhau thì vô cùng ngạc nhiên. Cô ta có thể khiến mẹ anh hài lòng đến mức đó ư? Thính giác anh cũng không quá tệ, khi nghe được Dạ Vũ biết cả tiếng Pháp, gương mặt anh dần dãn ra. Chậc, cô gái này…
Sở phu nhân gọi Sở Duật Phong lại, chắc chắn tâm tình bà ấy lúc này đang vô cùng hào hứng vì có một cô con dâu tài giỏi đến như vậy. “Hôm nay cũng trễ rồi, hai đứa nghỉ ngơi ở nhà chính một đêm rồi sáng mai hẵng về.”
Dạ Vũ muốn từ chối, nhưng không biết Sở Duật Phong nghĩ gì lại gật đầu. “Vậy con đưa cô ấy lên lầu trước, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
“Đi đi, mẹ muốn coi phim một lát.”
Thế là, Dạ Vũ được Sở Duật Phong bế thẳng lên phòng. Nhìn căn phòng với một gam màu xám âm u lạnh lẽo này, khóe miệng cô giật giật. Đặt Dạ Vũ ngồi lên giường, anh lấy ra một xấp tài liệu rồi đưa cho cô. “Cho cô một tiếng, dịch hai trang đầu cho tôi.”
Dạ Vũ nhìn sơ qua, là hợp đồng về một hạng mục đầu tư nguồn vốn bằng tiếng Pháp. Cô không dám nói bản thân thành thạo ngôn ngữ này, nhưng ít nhất những gì cơ bản thì cô đều nắm vững cả. “Anh… muốn tôi dịch thật à?”
“Ừ, tôi muốn xem xem khả năng của cô đến đâu.”
“Ừm vậy để tôi thử xem.”
Hai người ai làm việc nấy, Dạ Vũ ngồi trên giường mày mò với hợp đồng trong khi Sở Duật Phong ngồi vào bàn làm việc của mình rồi đánh máy. Đúng một tiếng sau, anh quay người lại thì thấy cô gái vẫn còn đang chăm chú với xấp tài liệu. “Sao rồi?”
“Kha khá từ học thuật nên tôi dựa vào tình huống mà dịch ra, anh… xem thử xem.” Thật lòng cô cũng hơi hồi hộp, sợ rằng anh ta sẽ nói mình bốc phét hay nói quá gì đó, dù sao thì làm gì có ai tin tưởng cô bao giờ chứ?
Sở Duật Phong liếc sơ qua, ánh mắt anh hiện lên một chút vui vẻ. Dù một vài chỗ hơi thô, nhưng không thể không nói khả năng phiên dịch cùng sắp xếp câu từ của cô gái này vô cùng tốt. “Dạ Vũ?”
Đây là lần đầu tiên Sở Duật Phong gọi tên khiến cho Dạ Vũ càng căng thẳng hơn. Có khi nào anh ta đang tức giận vì trình độ của cô thấp quá không? “Có… có chuyện gì à?”
“Cô muốn làm trợ lý riêng của tôi không?”
Sở phu nhân đi đến một xích đu rồi ngồi xuống, bà nói với con trai mình: "Con đưa Dạ Vũ ngồi cạnh mẹ đi."
Sở Duật Phong làm theo, sau đó anh chỉ tay về cái ghế đá ở cách đó không xa. "Vậy con qua đó, cần gì thì mẹ gọi con."
"Ừm ừm đi đi.”
Dạ Vũ ngồi bên cạnh Sở phu nhân, cả người cô cứng đờ vì hồi hộp. Làm gì có ai nói chuyện với bậc trưởng bối mà không lo lắng cơ chứ?
“Dạ Vũ.”
“Vâng ạ.”
“Cuộc sống của con trước khi gả vào đây như thế nào?” Thật sự, dù đây là hôn ước mà cha mẹ chồng của bà thỏa thuận với Hàn gia, nhưng bà thật sự không thích vị tiểu thư Hàn Ngọc kia cho lắm. Dù cho thân phận của cô gái đó coi như là xứng với Sở gia, nhưng nhân cách lại không hề tốt một chút nào, vừa tự cao lại hay xem mình là trung tâm vũ trụ mà bắt mọi người phục vụ mình.
Lúc đầu, bà cũng khá bất ngờ khi bọn họ còn có một con gái nữa, tuổi tác lớn hơn cả Hàn Ngọc tên là Nhữ Dạ Vũ. Có lẽ vì thân phận của mẹ cô bé nên bọn họ chỉ đành giấu giếm, cho đến lúc bà nhắc lại việc hôn ước này thì không biết vì lý do gì mà họ lại đẩy cho Dạ Vũ. Tuy nhiên, bà hài lòng Dạ Vũ hơn Hàn Ngọc rất nhiều, dù đôi chân cô bé không đi lại được nhưng tính cách vô cùng hiền lành lại lương thiện.
Dạ Vũ cân nhắc từ ngữ rồi mới trả lời: “Con đang làm việc ở một tiệm hoa ngay trung tâm thành phố, buổi tối có thời gian rảnh con phiên dịch cho vài bộ phim hoặc sách nước ngoài để kiếm thêm tiền ạ.”
“Con biết được bao nhiêu ngôn ngữ?”
“Ba ạ, tiếng Anh, tiếng Pháp và tiếng Hàn.”
Sở phu nhân hoàn toàn chẳng nghĩ đến việc này, bà không ngờ cô gái trông có vẻ yếu ớt này lại có thể giỏi giang đến mức đó. Quả thật không được trông mặt mà bắt hình dong, có lẽ thằng ngốc nhà bà cưới được một bảo bối rồi!
“Thu nhập hàng tháng của con như thế nào? Đủ trang trải cuộc sống không?”
“Dạ đủ ạ.”
Sở Duật Phong ở đằng xa, nhìn thấy hai người phụ nữ trò chuyện vui vẻ với nhau thì vô cùng ngạc nhiên. Cô ta có thể khiến mẹ anh hài lòng đến mức đó ư? Thính giác anh cũng không quá tệ, khi nghe được Dạ Vũ biết cả tiếng Pháp, gương mặt anh dần dãn ra. Chậc, cô gái này…
Sở phu nhân gọi Sở Duật Phong lại, chắc chắn tâm tình bà ấy lúc này đang vô cùng hào hứng vì có một cô con dâu tài giỏi đến như vậy. “Hôm nay cũng trễ rồi, hai đứa nghỉ ngơi ở nhà chính một đêm rồi sáng mai hẵng về.”
Dạ Vũ muốn từ chối, nhưng không biết Sở Duật Phong nghĩ gì lại gật đầu. “Vậy con đưa cô ấy lên lầu trước, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
“Đi đi, mẹ muốn coi phim một lát.”
Thế là, Dạ Vũ được Sở Duật Phong bế thẳng lên phòng. Nhìn căn phòng với một gam màu xám âm u lạnh lẽo này, khóe miệng cô giật giật. Đặt Dạ Vũ ngồi lên giường, anh lấy ra một xấp tài liệu rồi đưa cho cô. “Cho cô một tiếng, dịch hai trang đầu cho tôi.”
Dạ Vũ nhìn sơ qua, là hợp đồng về một hạng mục đầu tư nguồn vốn bằng tiếng Pháp. Cô không dám nói bản thân thành thạo ngôn ngữ này, nhưng ít nhất những gì cơ bản thì cô đều nắm vững cả. “Anh… muốn tôi dịch thật à?”
“Ừ, tôi muốn xem xem khả năng của cô đến đâu.”
“Ừm vậy để tôi thử xem.”
Hai người ai làm việc nấy, Dạ Vũ ngồi trên giường mày mò với hợp đồng trong khi Sở Duật Phong ngồi vào bàn làm việc của mình rồi đánh máy. Đúng một tiếng sau, anh quay người lại thì thấy cô gái vẫn còn đang chăm chú với xấp tài liệu. “Sao rồi?”
“Kha khá từ học thuật nên tôi dựa vào tình huống mà dịch ra, anh… xem thử xem.” Thật lòng cô cũng hơi hồi hộp, sợ rằng anh ta sẽ nói mình bốc phét hay nói quá gì đó, dù sao thì làm gì có ai tin tưởng cô bao giờ chứ?
Sở Duật Phong liếc sơ qua, ánh mắt anh hiện lên một chút vui vẻ. Dù một vài chỗ hơi thô, nhưng không thể không nói khả năng phiên dịch cùng sắp xếp câu từ của cô gái này vô cùng tốt. “Dạ Vũ?”
Đây là lần đầu tiên Sở Duật Phong gọi tên khiến cho Dạ Vũ càng căng thẳng hơn. Có khi nào anh ta đang tức giận vì trình độ của cô thấp quá không? “Có… có chuyện gì à?”
“Cô muốn làm trợ lý riêng của tôi không?”