Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86: Kết thúc mối tình đơn phương
K vốn tiếp thu thông tin rất tốt, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc anh thích ứng được nhanh với chúng. Nói như vậy là, thời gian qua anh đơn phương tiểu thư nhà mình, hơn hết cô ấy đã có chồng?
Anh từng nghe chủ nhân đề cập về dì của mình rằng năm đó người đã bị hại, nào ai ngờ được Dạ Vũ lại chính là con gái của người ấy. Thậm chí, đối tượng kết hôn của cô lại là Sở Duật Phong?
Đột nhiên anh cảm thấy ông trời đúng là có sở thích trêu ngươi con người. Những tưởng có thể thành đôi, nào biết rằng là quan hệ chủ - tớ.
“Tôi có thể nói chuyện riêng với Dạ Vũ không?”
“Đương nhiên là không.”
Trên đời này làm gì có ai ngu ngốc đến mức để vợ mình ở riêng với kẻ đơn phương cô ấy? Huống hồ, bó hoa chói mắt kia càng làm Sở Duật Phong khó chịu.
“Vậy tôi vào trong trước. Ngoài trời rất lạnh, mong tiểu thư có thể vào trong kẻo lại cảm lạnh.”
Đến cả xưng hô cũng thay đổi, chứng tỏ người đàn ông này đã chịu tổn thương sâu sắc. Nhưng xét một khía cạnh khác, nó lại là một kết thúc đẹp cho mối tình đơn phương.
Tại thư phòng, K điềm nhiên thông báo kết quả với Mạc Vũ Trạch, đồng thời những tin tức tuyệt mật mà anh khổ công lấy được cũng kể nốt. Dù cố gắng che giấu nhưng làm gì có chuyện Vũ Trạch không nhận ra sự khác thường trong tâm tình thân tín.
“Đây là toàn bộ những gì thuộc hạ biết được. Nếu không còn gì, thuộc hạ xin phép cáo lui.”
“Dạ Vũ là tiểu thư của Mạc gia.”
“Vâng ạ, thuộc hạ đã nghe được từ Sở Duật… từ Sở thiếu gia. Thuộc hạ rất vui vì người đã khôi phục ký ức.”
Mạc Vũ Trạch quan sát K, chỉ thấy mỗi vẻ mặt đơ quen thuộc cùng với giọng nói hơi trầm hơn mọi khi một tí. Người ta tổn thương như thế, nếu như anh nói gì thêm có phải là xát muối vào vết đau lòng không nhỉ?
“Lần này cậu đã lập công lớn, giúp Mạc gia tìm thấy người thân. Kỳ nghỉ phép tiếp theo sẽ dài hơn lần này.”
“Thuộc hạ cảm ơn.”
“Được rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng ạ.”
Vừa ra ngoài, K lại tình cờ chạm mặt Dạ Vũ. Sở Duật Phong không có ở đây, chắc là cô ấy có chuyện riêng muốn nói với boss. Cũng may anh đã đặt bó hoa ở bên ngoài, không thì lại nhiều chuyện xảy ra thêm nữa.
“Chào tiểu thư.”
Nói xong K vội vàng rời đi theo hướng khác, bước chân nhanh đến nỗi chỉ hai ba giây đã khuất bóng đằng sau bức tường. Dạ Vũ cảm thấy hình như mối quan hệ của hai người thật sự không thể như trước được nữa, cũng không tìm cách nói chuyện với K.
Một tháng sau, sau khi kiểm tra sức khỏe, nhìn thấy toàn bộ thông số đều ở mức tốt nhất thì gia đình Mạc mới đồng ý cho cô cùng Sở gia về Châu Giang. Đương nhiên, hai vị phụ huynh còn dặn cô mỗi tuần thăm họ một lần.
“Nếu thằng nhóc này không đối xử tốt với con thì cứ nói chúng ta, Mạc gia chúng ta không sợ Sở gia.”
Mạc phu nhân dặn dò Dạ Vũ, lưu luyến cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô. Trong thời gian qua, ai ai cũng nhận thấy tình cảm thật lòng mà Sở Duật Phong dành cho Dạ Vũ, nó không ngoa chứ anh chăm sóc cho cô còn nhiều hơn cả họ. Tuy nhiên, bản tính con người dễ thay đổi, lỡ đâu nó trăng hoa bên ngoài thì người khổ chỉ có con bé.
“Con xin thề sẽ không bao giờ phản bội Dạ Vũ.”
“Lời cậu nói thì ai mà tin được. Nhớ lời cảnh cáo của tôi, tâm trạng Dạ Vũ không tốt hoặc xảy ra chuyện gì thì cậu không xong với chúng tôi đâu.”
“Vâng thưa bác. Nhưng con nghĩ rằng mẹ con sẽ trừng trị con đầu tiên nếu chuyện đó xảy ra.”
“Đúng đúng, chị thông gia cứ yên tâm, tôi sẽ theo dõi sát sao thằng nhóc thối này.”
Có được lời hứa từ Sở phu nhân, Mạc phu nhân mới hài lòng. Về phần ông Mạc, có lẽ thành kiến của ông ấy về Sở Duật Phong chỉ giảm chứ không chấm hết. Với sự rời đi này, chắc chắn ông là người buồn nhất vì Dạ Vũ là điều duy nhất khiến ông nhớ đến em gái mình. Nếu như không phải con bé đã kết hôn với cậu ta, nhất định ông sẽ tìm một tấm chồng tốt hơn, gần hơn.
“Con nhớ chăm sóc sức khỏe.”
Đột nhiên Dạ Vũ tiến lại ôm chầm lấy ông. Đây là bác của cô, là anh trai của mẹ cô, chí ít cô cũng nên thể hiện chút ít tình cảm để ông ấy vui lòng.
“Con cảm ơn, nhất định con sẽ đến thăm mọi người thường xuyên.”
Ngồi trên xe, nhìn ngắm khung cảnh thành phố cứ lướt qua, Dạ Vũ phần nào lưu luyến. Đúng như tên gọi Châu Ly, nơi này mang đến một cảm giác lung linh hệt như ánh sao trên trời đêm vậy. Ngoại trừ Mạc gia, ở đây nhà nào nhà nấy đều xinh đẹp, lại mang hơi hướng cổ điển.
Châu Ly, hẹn gặp lại!
Anh từng nghe chủ nhân đề cập về dì của mình rằng năm đó người đã bị hại, nào ai ngờ được Dạ Vũ lại chính là con gái của người ấy. Thậm chí, đối tượng kết hôn của cô lại là Sở Duật Phong?
Đột nhiên anh cảm thấy ông trời đúng là có sở thích trêu ngươi con người. Những tưởng có thể thành đôi, nào biết rằng là quan hệ chủ - tớ.
“Tôi có thể nói chuyện riêng với Dạ Vũ không?”
“Đương nhiên là không.”
Trên đời này làm gì có ai ngu ngốc đến mức để vợ mình ở riêng với kẻ đơn phương cô ấy? Huống hồ, bó hoa chói mắt kia càng làm Sở Duật Phong khó chịu.
“Vậy tôi vào trong trước. Ngoài trời rất lạnh, mong tiểu thư có thể vào trong kẻo lại cảm lạnh.”
Đến cả xưng hô cũng thay đổi, chứng tỏ người đàn ông này đã chịu tổn thương sâu sắc. Nhưng xét một khía cạnh khác, nó lại là một kết thúc đẹp cho mối tình đơn phương.
Tại thư phòng, K điềm nhiên thông báo kết quả với Mạc Vũ Trạch, đồng thời những tin tức tuyệt mật mà anh khổ công lấy được cũng kể nốt. Dù cố gắng che giấu nhưng làm gì có chuyện Vũ Trạch không nhận ra sự khác thường trong tâm tình thân tín.
“Đây là toàn bộ những gì thuộc hạ biết được. Nếu không còn gì, thuộc hạ xin phép cáo lui.”
“Dạ Vũ là tiểu thư của Mạc gia.”
“Vâng ạ, thuộc hạ đã nghe được từ Sở Duật… từ Sở thiếu gia. Thuộc hạ rất vui vì người đã khôi phục ký ức.”
Mạc Vũ Trạch quan sát K, chỉ thấy mỗi vẻ mặt đơ quen thuộc cùng với giọng nói hơi trầm hơn mọi khi một tí. Người ta tổn thương như thế, nếu như anh nói gì thêm có phải là xát muối vào vết đau lòng không nhỉ?
“Lần này cậu đã lập công lớn, giúp Mạc gia tìm thấy người thân. Kỳ nghỉ phép tiếp theo sẽ dài hơn lần này.”
“Thuộc hạ cảm ơn.”
“Được rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng ạ.”
Vừa ra ngoài, K lại tình cờ chạm mặt Dạ Vũ. Sở Duật Phong không có ở đây, chắc là cô ấy có chuyện riêng muốn nói với boss. Cũng may anh đã đặt bó hoa ở bên ngoài, không thì lại nhiều chuyện xảy ra thêm nữa.
“Chào tiểu thư.”
Nói xong K vội vàng rời đi theo hướng khác, bước chân nhanh đến nỗi chỉ hai ba giây đã khuất bóng đằng sau bức tường. Dạ Vũ cảm thấy hình như mối quan hệ của hai người thật sự không thể như trước được nữa, cũng không tìm cách nói chuyện với K.
Một tháng sau, sau khi kiểm tra sức khỏe, nhìn thấy toàn bộ thông số đều ở mức tốt nhất thì gia đình Mạc mới đồng ý cho cô cùng Sở gia về Châu Giang. Đương nhiên, hai vị phụ huynh còn dặn cô mỗi tuần thăm họ một lần.
“Nếu thằng nhóc này không đối xử tốt với con thì cứ nói chúng ta, Mạc gia chúng ta không sợ Sở gia.”
Mạc phu nhân dặn dò Dạ Vũ, lưu luyến cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô. Trong thời gian qua, ai ai cũng nhận thấy tình cảm thật lòng mà Sở Duật Phong dành cho Dạ Vũ, nó không ngoa chứ anh chăm sóc cho cô còn nhiều hơn cả họ. Tuy nhiên, bản tính con người dễ thay đổi, lỡ đâu nó trăng hoa bên ngoài thì người khổ chỉ có con bé.
“Con xin thề sẽ không bao giờ phản bội Dạ Vũ.”
“Lời cậu nói thì ai mà tin được. Nhớ lời cảnh cáo của tôi, tâm trạng Dạ Vũ không tốt hoặc xảy ra chuyện gì thì cậu không xong với chúng tôi đâu.”
“Vâng thưa bác. Nhưng con nghĩ rằng mẹ con sẽ trừng trị con đầu tiên nếu chuyện đó xảy ra.”
“Đúng đúng, chị thông gia cứ yên tâm, tôi sẽ theo dõi sát sao thằng nhóc thối này.”
Có được lời hứa từ Sở phu nhân, Mạc phu nhân mới hài lòng. Về phần ông Mạc, có lẽ thành kiến của ông ấy về Sở Duật Phong chỉ giảm chứ không chấm hết. Với sự rời đi này, chắc chắn ông là người buồn nhất vì Dạ Vũ là điều duy nhất khiến ông nhớ đến em gái mình. Nếu như không phải con bé đã kết hôn với cậu ta, nhất định ông sẽ tìm một tấm chồng tốt hơn, gần hơn.
“Con nhớ chăm sóc sức khỏe.”
Đột nhiên Dạ Vũ tiến lại ôm chầm lấy ông. Đây là bác của cô, là anh trai của mẹ cô, chí ít cô cũng nên thể hiện chút ít tình cảm để ông ấy vui lòng.
“Con cảm ơn, nhất định con sẽ đến thăm mọi người thường xuyên.”
Ngồi trên xe, nhìn ngắm khung cảnh thành phố cứ lướt qua, Dạ Vũ phần nào lưu luyến. Đúng như tên gọi Châu Ly, nơi này mang đến một cảm giác lung linh hệt như ánh sao trên trời đêm vậy. Ngoại trừ Mạc gia, ở đây nhà nào nhà nấy đều xinh đẹp, lại mang hơi hướng cổ điển.
Châu Ly, hẹn gặp lại!
Bình luận facebook