-
Chương 12
Nói xong liếc nhìn Tiểu Mãn mắng:
- Còn thất thần làm gì, mau nâng hoàng thượng lên.
- Đáng tiếc, đáng tiếc, lại là nữ nhân.
Thái hậu đúng là sợ Vương hoàng hậu không đấu với mình, chẳng những phái Thôi ma ma đến trước mặt nàng mách lẻo, còn rải rác tin tức cả cung trên dưới đều biết.
Mới vừa rồi Tư Mã Duệ chỉ tùy ý liếc nhìn một cái, hoàn toàn không nhìn rõ trên mặt thêu cái gì, bị Du Phức Nghi hỏi như vậy, vội vàng thò đầu lại gần cẩn thận quan sát, sau đó pha trò nói:
- Trẫm nói lá thông ngươi tú không tồi, lần sau tú cho trẫm một cái hà bao thanh tùng.
- Thần thiếp có tính tình thế nào, không phải hoàng thượng không biết, người nhấc chân bỏ đi không để ý tới tần thiếp là được rồi, cùng tần thiếp so đo, còn không phải là tự mình tìm phiền phức sao? Trời rất nóng, cần gì vậy.
Ai ngờ Tư Mã Duệ nghe xong cũng không tức giận, cười ha ha, vỗ đùi nói:
- Trẫm nghĩ ra rồi, khó trách ngươi lại diễn trò giả khóc, miệng lưỡi luôn mồm muốn trẫm rời đi, là ngươi sợ hãi, muốn đánh lui trống lớn?
- Giỏi cho Đức phi nhà ngươi, trẫm nhọc lòng cố sức giúp muội muội ngươi chọn lựa hiền tế, lại cho ngươi thể diện cố ý sai lễ bộ thị lang đi ban chỉ, cuối cùng ngươi đối đãi trẫm thế nào? Muốn ngươi làm hà bao, ngươi ra sức khước từ, triệu ngươi thị tẩm ngươi giả vờ bệnh, qua cầu rút ván diễn trò rất trôi chảy, nghĩ trẫm là người dễ tính, tùy ý ngươi muốn chọc ghẹo thế nào cũng được, đúng không?
Trong đầu nhớ đến hình ảnh của thái phó, bị dọa phải thu chân, lại nghe nàng "Xì" một tiếng, hắn tức muốn hộc máu giận dữ hét:
- Hôm nay, mặc kệ ngươi nói cái khỉ gì, dù ngươi có kéo ai ra, thì trẫm cũng nhất định phải thị tẩm ngươi...
- Nương nương, Tam hoàng tử tới thỉnh an người.
Giọng Lý Nguyên Bảo đột nhiên vang lên.
#####
Mành bị xốc lên, Tư Mã Diễm một thân y phục nguyệt bạch đi vào, cúi người dập đầu nói:
Bị đoạt hà bao, Tư Mã Diễm nhăn nhó, không dám đòi Tư Mã Duệ, đành đáng thương nhìn Du Phức Nghi.
Ta không bằng tiểu hài tử sao? Tư Mã Duệ lại bị chọc đến chỗ đau, lần này đối tượng không phải là Du Phức Nghi, hắn có thể hạ thủ được.
Vì thế nhấc chân đạp Triệu Hữu Phúc ngã sấp xuống đất, nghiến răng nghiến lợi mắng:
Là nô tài cùng mình lớn lên, thời niên thiếu không ít lần vì chính mình gánh tội thay bị đánh chịu mắng.
Tư Mã Duệ đá xong liền hối hận, Du Phức Nghi cho hắn bậc thang, hắn ù đầu mới không cần, trong miệng hừ lạnh một tiếng:
- Nơi này đã có Đức phi hầu hạ, cần ngươi làm gì? Mau cút ra ngoài cho trẫm!
- Nô tài liền cút.
Triệu Hữu Phúc lập tức từ trên mặt đất bò dậy, dứt khoát chạy.
- Còn thất thần làm gì, mau nâng hoàng thượng lên.
- Đáng tiếc, đáng tiếc, lại là nữ nhân.
Thái hậu đúng là sợ Vương hoàng hậu không đấu với mình, chẳng những phái Thôi ma ma đến trước mặt nàng mách lẻo, còn rải rác tin tức cả cung trên dưới đều biết.
Mới vừa rồi Tư Mã Duệ chỉ tùy ý liếc nhìn một cái, hoàn toàn không nhìn rõ trên mặt thêu cái gì, bị Du Phức Nghi hỏi như vậy, vội vàng thò đầu lại gần cẩn thận quan sát, sau đó pha trò nói:
- Trẫm nói lá thông ngươi tú không tồi, lần sau tú cho trẫm một cái hà bao thanh tùng.
- Thần thiếp có tính tình thế nào, không phải hoàng thượng không biết, người nhấc chân bỏ đi không để ý tới tần thiếp là được rồi, cùng tần thiếp so đo, còn không phải là tự mình tìm phiền phức sao? Trời rất nóng, cần gì vậy.
Ai ngờ Tư Mã Duệ nghe xong cũng không tức giận, cười ha ha, vỗ đùi nói:
- Trẫm nghĩ ra rồi, khó trách ngươi lại diễn trò giả khóc, miệng lưỡi luôn mồm muốn trẫm rời đi, là ngươi sợ hãi, muốn đánh lui trống lớn?
- Giỏi cho Đức phi nhà ngươi, trẫm nhọc lòng cố sức giúp muội muội ngươi chọn lựa hiền tế, lại cho ngươi thể diện cố ý sai lễ bộ thị lang đi ban chỉ, cuối cùng ngươi đối đãi trẫm thế nào? Muốn ngươi làm hà bao, ngươi ra sức khước từ, triệu ngươi thị tẩm ngươi giả vờ bệnh, qua cầu rút ván diễn trò rất trôi chảy, nghĩ trẫm là người dễ tính, tùy ý ngươi muốn chọc ghẹo thế nào cũng được, đúng không?
Trong đầu nhớ đến hình ảnh của thái phó, bị dọa phải thu chân, lại nghe nàng "Xì" một tiếng, hắn tức muốn hộc máu giận dữ hét:
- Hôm nay, mặc kệ ngươi nói cái khỉ gì, dù ngươi có kéo ai ra, thì trẫm cũng nhất định phải thị tẩm ngươi...
- Nương nương, Tam hoàng tử tới thỉnh an người.
Giọng Lý Nguyên Bảo đột nhiên vang lên.
#####
Mành bị xốc lên, Tư Mã Diễm một thân y phục nguyệt bạch đi vào, cúi người dập đầu nói:
Bị đoạt hà bao, Tư Mã Diễm nhăn nhó, không dám đòi Tư Mã Duệ, đành đáng thương nhìn Du Phức Nghi.
Ta không bằng tiểu hài tử sao? Tư Mã Duệ lại bị chọc đến chỗ đau, lần này đối tượng không phải là Du Phức Nghi, hắn có thể hạ thủ được.
Vì thế nhấc chân đạp Triệu Hữu Phúc ngã sấp xuống đất, nghiến răng nghiến lợi mắng:
Là nô tài cùng mình lớn lên, thời niên thiếu không ít lần vì chính mình gánh tội thay bị đánh chịu mắng.
Tư Mã Duệ đá xong liền hối hận, Du Phức Nghi cho hắn bậc thang, hắn ù đầu mới không cần, trong miệng hừ lạnh một tiếng:
- Nơi này đã có Đức phi hầu hạ, cần ngươi làm gì? Mau cút ra ngoài cho trẫm!
- Nô tài liền cút.
Triệu Hữu Phúc lập tức từ trên mặt đất bò dậy, dứt khoát chạy.
Bình luận facebook