• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Binh Vương Bỉm Sữa (2 Viewers)

  • Chương 9: Có người xúi giục

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyenapp và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********



Nghe nói vậy, Liễu Tuyên không biết nên làm thế nào cho phải, đành nhăn nhó trả lời: "Chị quên không hỏi giúp em rồi, nếu có cơ hội, chắc chắn chị sẽ hỏi giúp em... Nhưng không phải bây giờ đang có cơ hội sao? Em tự hỏi anh ta đi."



Anh nợ em một câu yêu thương!








Ngụy Tử Thiến thẹn thùng nói: "Người ta xấu hổ mà!"



...



Anh nợ em một câu yêu thương!








Thành Bắc được coi như khu thành cũ của thành phố Vân, so với những khu nội thành khác, nơi này cách xa trung tâm thành phố nhất, cũng là khu nghèo nhất, bẩn nhất.



Lần quy hoạch này chủ yếu liên quan đến đất đai của các gia đình ở thôn Vọng Vân Đông và thôn Vọng Vân Tây. Khi Trần Mặc đỗ xe ở ven đường có rãnh nước bẩn chảy qua, Liễu Tuyên và Ngụy Tử Thiến bước xuống xe, hai người đều không nhịn được phải che miệng lại.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Một mùi khó ngửi bốc lên trong không khí, khiến người ta buồn nôn liên tục, những con chó ghẻ toàn thân bẩn thỉu chạy loạn đầy đường, hình như bên trong rãnh nước bẩn ven đường còn có xác một con lợn chết.



Nhìn thế nào cũng không thấy nơi này giống một khu nội thành của thành phố Vân, thậm chí còn không bằng cả nông thôn.



Anh nợ em một câu yêu thương!









Thấy có xe đỗ, không ít đứa trẻ để chân trần, cả người toàn bùn đất chạy đến xem. Mấy người đàn ông cởi trần đứng cách đó không xa đang lén lút nói gì đó, ánh mắt sỗ sàng đánh giá Liễu Tuyên và Ngụy Tử Thiến, thỉnh thoảng còn cười phá lên.



"Tổng giám đốc Liễu, đây chính là nơi chúng ta định xây dựng cơ sở phụ tùng ô tô sao?" Ngụy Tử Thiến không thể tin nổi.



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Chính là chỗ này." Liễu Tuyên dùng ống tay áo che mũi, thở sâu, cô cũng không ngờ rằng ở đây lại kinh khủng như vậy.



Nhưng không sao, đợi sau này xây xong cơ sở phụ tùng ô tô rồi, chắc chắn cảnh tượng ở đây sẽ rực rỡ hẳn lên.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Trần Mặc ngược lại không cảm thấy có vấn đề gì, đừng nói đến loại hoàn cảnh này, lúc đi châu Phi, vì để chờ mục tiêu mà anh có thể ngâm mình dưới hố rác một ngày một đêm...



"Đi thôi, chúng ta qua bên kia."



Anh nợ em một câu yêu thương!








Ba người chậm rãi đi lên phía trước từng bước, không bao lâu liền nhìn thấy một ngôi nhà ngói thấp bé, một bà lão lớn tuổi đang ngồi trước cửa nhà.



Liễu Tuyên tiến lên, mỉm cười hỏi: "Bà ơi, cho cháu hỏi bà là chủ ngôi nhà này ạ?"



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Đúng, cháu có chuyện gì không?" Bà lão ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt nhăn nheo như vỏ quýt toàn khói bụi đen sì.



"À, cháu là nhà đầu tư đến từ thành phố Vân, muốn phỏng vấn bà một chút. Nếu cho bà rời khỏi đây đến sống ở một căn nhà cao tầng rộng rãi, bà có đồng ý không ạ?"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Ai ngờ Liễu Tuyên vừa nói xong, bà lão đã nhanh nhẹn cầm batoong đánh về phía cô.



Chuyện này xảy ra quá đột ngột, mặt đường lại gập ghềnh, Liễu Tuyên đi giày cao gót suýt nữa ngã xuống đất.



Anh nợ em một câu yêu thương!








May mà có Ngụy Tử Thiến đỡ lấy eo cô.



Mà cây gậy đang đánh tới kia cũng bị Trần Mặc cản lại.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Có vẻ bà lão rất tức giận, đột nhiên thu gậy về, chỉ vào mặt Liễu Tuyên chửi ầm lên: "Chúng tôi đang sống ở đây rất tốt, vì sao lại bắt chúng tôi dọn đi? Mấy người đều là người xấu, là quỷ hút máu, muốn chúng tôi dọn đi, phá hủy nhà cửa của chúng tôi, không có cửa đâu!"



"Bà ơi, cháu..."



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Ai là bà của cô, có gọi tổ tông cũng vô ích, tôi sống ở đây mấy chục năm rồi, có chết cũng phải chết ở chỗ này, mấy người cút đi, rời khỏi đây mau!"



Liễu Tuyên còn muốn nói điều gì lại bị Trần Mặc dùng ánh mắt ngăn cản.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Anh đã nhận ra, chắc chắn bà lão này bị ai đó xúi giục.



Ba người lên xe tiếp tục đi về phía trước, bà lão nhìn ba người đi xa, sờ 300 tệ trong túi, bật cười vui vẻ.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Mà trong một hẻm nhỏ cách đó không xa, một gã thanh niên với cánh tay bó bột ném mẩu thuốc lá đi, sau đó gọi một cú điện thoại: "Trưởng thôn, có vẻ họ sắp đến nhà ông rồi đó, nên làm gì không cần tôi dạy ông nữa chứ? Tôi biết rất rõ con ông đang học ở lớp nào trường nào đấy nhé!"



...



Anh nợ em một câu yêu thương!








Trên xe Audi, Liễu Tuyên buồn bực nhìn Trần Mặc: "Anh nói là bà ấy bị ai đó xúi giục sao?"



"Anh thấy có vẻ như vậy, mà nếu như anh không đoán sai, trưởng thôn cũng bị bọn họ mua chuộc rồi, xem ra việc quy hoạch này sẽ có không ít khó khăn đây."



Anh nợ em một câu yêu thương!








Liễu Tuyên: "..."



Không lâu sau, chiếc xe Audi dừng trước cổng một ngôi nhà mái bằng.



Anh nợ em một câu yêu thương!








So với những ngôi nhà thấp bé kia, ngôi nhà này có vẻ khá khang trang.



Đây là nhà trưởng thôn, Liễu Tuyên đã trao đổi qua với ông ta ở trong điện thoại rồi.



Anh nợ em một câu yêu thương!










Trưởng thôn cực kì đồng ý về việc quy hoạch cái thôn này. Dù sao Liễu Tuyên đã đồng ý với ông ta rằng sẽ bán nhà tầng cho người trong thôn theo giá gốc, ngay cả người già trên 65 tuổi cũng có nhà dưỡng lão riêng.



Vả lại, Liễu Tuyên còn cung cấp cho mỗi hộ gia đình một bộ đồ dùng trong nhà đơn giản nữa.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Hành động này đã có ưu thế hơn những nhà đầu tư lòng dạ hiểm độc khác rất nhiều rồi.



Thôn Vọng Vân Đông và thôn Vọng Vân Tây tuy là hai thôn nhưng về mặt quản lý hành chính lại chỉ có một trưởng thôn phụ trách, mà trưởng thôn lại biết nhìn nhận tình hình của thôn Vọng Vân bây giờ, nơi đây chính là xó xỉnh bị thành phố Thiên Vân lãng quên.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Người trẻ tuổi trong thôn đều ra ngoài làm việc hết với hy vọng rời khỏi nơi này vào thành phố mua nhà tầng, nhưng bây giờ giá nhà đang tăng lên như cưỡi tên lửa, mong muốn mua nhà cứ xa vời không thể chạm được.



Bây giờ có một cơ hội tốt như vậy bày ra trước mắt, đương nhiên trưởng thôn rất muốn bắt lấy nó.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Nhưng tối hôm qua, có một đám người đến nhà ông ta...



Cửa lớn đóng chặt, Liễu Tuyên đi phía trước, Ngụy Tử Thiến và Trần Mặc theo sau.



Anh nợ em một câu yêu thương!






Nhớ đọc truyện trên Truyện*88.vip để ủng hộ team nha !!!



Trong sân được quét dọn khá sạch sẽ, một đám lợn con kêu gào ầm ĩ trong chuồng. Thấy có người đến, chú chó to lớn ngoài cổng không ngừng sủa loạn, thè cái lưỡi dài để lộ ra hai cái răng nanh lớn, còn chảy cả nước dãi, trông cực kì đáng sợ.





Anh nợ em một câu yêu thương!






Nếu không phải có dây xích buộc nó lại, nói không chừng nó đã sớm nhào lên rồi.



Liễu Tuyên và Ngụy Tử Thiến lui về sau nửa bước.





Anh nợ em một câu yêu thương!






"Trưởng thôn Tiền, chú có nhà không? Cháu là Liễu Tuyên đây."



Liễu Tuyên gọi hai tiếng nhưng không có ai trả lời, đang muốn mở miệng lần nữa, Trần Mặc lại đánh gãy lời cô: "Không cần, trưởng thôn Tiền đang cố ý né tránh em, nhìn thấy không? Nhà ai lại xích chó ở đó chứ."





Anh nợ em một câu yêu thương!






Liễu Tuyên đỡ trán: "Rốt cuộc là ai đang nhằm vào chúng ta vậy."



"Hỏi một chút là biết."





Anh nợ em một câu yêu thương!






Trần Mặc nói xong liền đi đến chỗ con chó.



"Trần Mặc, đừng..."





Anh nợ em một câu yêu thương!






Liễu Tuyên và Ngụy Tử Thiến đồng thời hô lên, nhưng cảnh tượng tiếp theo lại làm cho hai người phải trợn mắt há mồm.



Con chó vốn đang không ngừng sủa, hai mắt đầy vẻ thù địch, bỗng nhiên lại ngoan ngoãn hẳn đi.





Anh nợ em một câu yêu thương!






Nó nằm rạp xuống mặt đất, cả cơ thể dựa vào trong lòng Trần Mặc.



Trần Mặc đưa lưng về phía hai người, thúc dục nội kình, ngón giữa và ngón trỏ tay phải khép lại, nhẹ nhàng điểm một cái lên huyệt vị nào đó trên cổ con chó, sau đó đứng dậy, tiến vào nhà chính.





Anh nợ em một câu yêu thương!






Nhìn lại con chó lớn kia, thế mà đã ngủ.



Trưởng thôn Tiền đang nằm trên giường, lúc nhìn thấy Liễu Tuyên đứng trước mặt, cảm thấy cực kì xấu hổ: "Tổng giám đốc Liễu, tôi..."





Anh nợ em một câu yêu thương!






"Trưởng thôn Tiền, vì sao chú lại đổi ý, dù sao cũng phải cho cháu một lý do chứ!"



Trưởng thôn Tiền thở dài: "Tổng giám đốc Liễu, không phải là tôi không đồng ý, mà là tôi không còn lựa chọn nào khác, con trai tôi còn nhỏ..."





Anh nợ em một câu yêu thương!






Liễu Tuyên gật đầu, ý bảo cô đã hiểu rõ.



Không cần nhiều lời, chắc chắn trưởng thôn Tiền đã bị vài người uy hiếp.





Anh nợ em một câu yêu thương!






Lúc Liễu Tuyên đang muốn hỏi là ai lại nhìn thấy ánh mắt Trần Mặc đưa tới, lập tức chuyển lời: "Chuyện này cứ như vậy đi, trưởng thôn Tiền, chúng cháu đi trước."



Trưởng thôn Tiền từ trên giường đứng lên, đi theo đằng sau Liễu Tuyên xin lỗi mãi.





Anh nợ em một câu yêu thương!






Chỉ là Liễu Tuyên không để ý đến ông ta.



"Tổng giám đốc Liễu, thật sự không phải tôi lật lọng, tôi cũng có nỗi khổ tâm riêng..."





Anh nợ em một câu yêu thương!






Đến khi Liễu Tuyên lên xe, trưởng thôn Tiền vẫn còn lải nhải không ngừng.



Trần Mặc còn chưa lên xe bỗng nhiên xoay người lại, túm lấy tay trưởng thôn Tiền lắc lắc, cười nói: "Trưởng thôn Tiền, thật sự rất cảm ơn ông, cảm ơn ông đã phối hợp với công ty chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng để mọi người được chuyển đến ở nhà tầng mới."





Anh nợ em một câu yêu thương!






Trưởng thôn: "..."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
  • Dịch giả:Hài chút thôi
Chương 346
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Đệ nhất binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom