• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Binh Vương Thần Cấp (4 Viewers)

  • Chương 182-184

Chương 182 Lâm Trạch Dương nghiêm túc

Chương 182: Lâm Trạch Dương nghiêm túc

Nhiều người có thể đã có một trải nghiệm như vậy, chỉ cần không chú ý một chút thôi, sau đó sẽ bị mất đi, mất mãi mãi. Có được rất khó khăn, nhưng mất đi lại rất dễ dàng.

Lâm Trạch Dương vốn đang đến biệt thự, nhưng suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút không thích hợp, nên đã gọi điện thoại cho Lý Tuyết Tình, vậy mà điện thoại lại không có gọi được

"Số điện thoại mà ngài gọi đã ngừng hoạt động."

Lâm Trạch Dương không khỏi hơi nhíu mày, sau đó đi tới mấy nơi mà Lý Tuyết Tình có thể xuất hiện, bao gồm cả quán bar. Nhưng vẫn không tìm được tung tích của Lý Tuyết Tình.

Nói thật, ở trong lòng của Lâm Trạch Dương, Lý Tuyết Tình là một người phụ nữ rất ngoan ngoãn, sinh hoạt có quy luật, tính tình rất tốt, người còn thiện lương, chưa bao giờ làm chuyện gì khác thường cả.

Cho nên, Lý Tuyết Tình đột nhiên biến mất không tìm thấ, điều này rất không bình thường.

Đối với Lý Tuyết Tình, Lâm Trạch Dương đương nhiên là có lòng cảm kích. Lâm Trạch Dương trở lại Hoa Hạ, để trở về cuộc sống bình thường, có thể nói đều là nhờ Lý Tuyết Tình giúp Lâm Trạch Dương. Cho Lâm Trạch Dương một công việc nhàn rỗi, cho Lâm Trạch Dương một chỗ ở không tốn một xu nào.

Cho nên, không có bất kỳ sự do dự nào, Lâm Trạch Dương lập tức đi tìm Lưu Uy và Minh chủ Huyết Minh Huyết Y, nếu như hai người này đều không tìm được Lý Tuyết Tình, như vậy Lâm Trạch Dương sẽ không chút do dự mà vận dụng càng nhiều lực lượng hơn, thậm chí là bại lộ thân phận King của mình cũng không tiếc.

Lưu Uy và Huyết Y cũng không làm Lâm Trạch Dương thất vọng. Lưu Uy dù sao cũng cắm rễ ở chỗ này một thời gian dài như vậy rồi, còn được xưng là ông vua ngầm, tất nhiên không phải không có lý do.

"Tôi đã thông qua hệ thống công an để điều tra camera giám sát, Lý Tuyết Tình đi theo một người đàn ông tóc bạc rời khỏi nơi này, nhìn thì có vẻ cô ta không bị ép buộc." Lưu Uy đưa hình ảnh Lý Tuyết Tình đang lên máy bay ra.

Trên mặt Lý Tuyết Tình quả thật có mang theo chút không nỡ, còn thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn xung quanh, giống như là đang chờ chuyện gì đó xảy ra, nhưng trên người của cô lại không có đồ gì giống để trói buộc, hơn nữa thái độ của người đàn ông tóc bạc kia đối với cô rất là cung kính.

Huyết Y lúc này lại thoáng mở to hai mắt, tầm mắt tập trung nhìn vào ông lão kia, sau đó nói: "Ông lão này không phải là quản gia của Lý gia sao? Lâm Trạch Dương, bạn bè của cậu cũng là người của gia tộc lánh đời à?"

Lâm Trạch Dương không khỏi sửng sốt, sau đó nhìn về phía Huyết Y, nói: "Anh có ý gì, tôi không biết thân phận của cô ấy, nói tất cả những gì mà anh biết cho tôi đi.”

Huyết Y gật gật đầu, nói: "Lý gia là một gia tộc lánh đời, trước kia thực lực rất mạnh, ở trong tất cả các gia tộc lánh đời cũng xem như là mạnh mẽ. Nhưng Lý gia đã nhiều năm không xuất hiện thêm thiên tài. Mà cậu cũng biết đấy, một gia tộc nếu như không có người nào mạnh vô cùng ngồi đó, như vậy nó rất nhanh sẽ sụp đổ.

Đặc biệt là thế hệ này, nghe nói Lý gia chỉ có độc một người con gái, mà người con gái đó của bọn họ thế mà lại không thích tập võ. Cho nên, hiện tại tình cảnh của Lý gia lại càng nguy hiểm hơn.”

Nói đến đây, lông mày Huyết Y không khỏi nhướng lên, sau đó nhìn về phía Lâm Trạch Dương, nói: "Bạn bè của cậu không phải là trưởng nữ thân truyền của Lý gia đấy chứ?"

Ánh mắt Lâm Trạch Dương cũng không khỏi hơi nheo lại, sau đó lần nữa nhìn về phía Huyết Y, nói: "Anh còn biết cái gì nữa nhỉ?"

Huyết Y suy nghĩ một chút, sau đó tiếp tục nói: "Nghe nói, Lý gia gần đây đang tìm con rể, hình như đối tượng cũng định ra rồi. Đối phương là một gia tộc rất lớn, đối với Lý gia có trợ giúp rất lớn… Nói như vậy..."

Nói đến đây, Huyết Y lại nhìn về phía video.

Trong video Lý Tuyết Tình vừa đúng lúc quay đầu lại, trong mắt tràn ngập không nỡ và lưu luyến, còn mang theo một chút không cam lòng.

Một kết luận trong nháy mắt đã xuất hiện ở trong đầu của mọi người, Lý Tuyết Tình chính là trưởng nữ thân truyền của Lý gia, hiện tại cô ấy phải dựa theo quy định trong gia tộc, kiên cường kết hôn với một người mà mình thậm chí còn chưa từng gặp qua.

Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, sau đó nhìn về phía Lưu Uy và Huyết Y, nói: "Có cách nào để có thể tìm được Lý gia không?"

Huyết Y và Lưu Uy đều không khỏi ngẩn người, sau đó ánh mắt đã lộ ra ánh sáng lấp lóe. Rất rõ ràng, hiện tại Lâm Trạch Dương muốn làm một chuyện, rồi từ chỗ Lý gia cứu Lý Tuyết Tình ra.

Nếu như là người khác, Lưu Uy và Huyết Y nhất định sẽ cho rằng người kia đang phát điên rồi, một người muốn đối phó với một gia tộc lánh đời ư? Cho dù gia tộc lánh đời kia có yếu hơn đi nữa, nhưng người ta cũng là gia tộc lánh đời đấy!

Chẳng qua, nếu người này là Lâm Trạch Dương, có lẽ sẽ có một vở kịch kinh thiên động địa xảy ra nhỉ?

Huyết Y thậm chí còn nhịn không được mà suy nghĩ, khi Lâm Trạch Dương xuất hiện, có bao nhiêu cái cằm sẽ rơi trên mặt đất.

"Vị trí cụ thể của gia tộc lánh đời, khả năng là không có ai có thể biết, đây là thứ gốc rễ để bọn họ có thể tồn tại được, cho nên cho dù có bạn bè quen thuộc đến đâu thì cũng không có khả năng nói ra ngoài. Cho nên, tôi đang nghĩ nếu như muốn tìm được vị trí của Lý gia, hẳn là một chuyện không có khả năng, chẳng qua..."

Nói đến đây, trên mặt Huyết Y không khỏi xuất hiện vẻ tươi cười.

"Lâm Trạch Dương, hôm nay tôi vốn muốn tới tìm cậu. Bởi vì, gần đây giữa các gia tộc lánh đời sẽ cử hành một đại hội võ đạo, đến lúc đó, phần lớn các gia tộc lánh đời đều sẽ xuất hiện, tôi nghĩ rằng Lý gia cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu. Cho nên…"

Không đợi Huyết Y nói xong, âm thanh của Lâm Trạch Dương đã vang lên, nói: "Sắp xếp cho tôi một vị trí đi, khi nào xuất phát thì nói cho tôi biết, trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở chỗ này.”

Nói xong, Lâm Trạch Dương xoay người rời đi, trở lại trong sân, sau đó ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện.

Huyết Y cùng Lưu Uy đều không khỏi ngẩn người đứng ở nơi đó, đã bị dọa sợ rồi. Ngữ khí vừa rồi của Lâm Trạch Dương rất bình thản, âm thanh cũng không có to hơn, trên người cũng không cố ý toát ra loại khí chất gì, nhưng…

Nhưng mà Huyết Y và Lưu Uy ở trong nháy mắt đó, cảm giác được hô hấp của mình giống như muốn dừng lại, tim cũng không dám đập một chút nào cả, không khí giống như là đã bị rút hết sạch, đỉnh đầu giống như bị một ngọn núi lớn đè lên, chỉ cần thoáng không cẩn thận, ngọn núi kia sẽ đè xuống, sau đó bọn họ sẽ tan xương nát thịt!

Lưu Uy và Huyết Y không khỏi liếc nhau một cái, sau đó đều nhịn không được mà nuốt nước miếng, sau đó hai người lặng lẽ rời khỏi biệt thự của Lâm Trạch Dương, ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra.

Đây có lẽ mới thật sự là Lâm Trạch Dương nhỉ?

Bình thường thoạt nhìn cà lơ phất phơ, giống như chuyện gì cũng không thèm để ý, giống như một tên côn đồ, nhưng! Người này một khi nghiêm túc, sẽ giống như tu la từ địa ngục bò ra, làm cho người ta ngay cả thở cũng không dám thở, khiến cho người ta có một loại cảm giác "tính mạng của mình đã nằm trong tay Lâm Trạch Dương rồi".

Ai cũng nói giữa sinh tử có sự khủng bố rất lớn, nhưng loại khủng bố này có lẽ chỉ là bởi vì người kia chưa từng đối mặt với Lâm Trạch Dương khi nghiêm túc nhỉ?

Sau khi Lưu Uy và Huyết Y rời đi, Lâm Trạch Dương đã hoàn toàn tiến vào trạng thái tu luyện.

Gần đây tuy rằng có rất nhiều việc, nhưng hình như lại bởi vì đã trải qua rất nhiều chuyện, cho nên Lâm Trạch Dương phát hiện mình đã đạt đến một bình cảnh nhỏ, dường như tùy thời đều có thể đột phá.

Lâm Trạch Dương cũng không biết cái gọi là võ đạo kia đến tột cùng sẽ có ai tham gia, càng không biết Lý gia kia rốt cuộc là mạnh đến cỡ nào, chẳng qua Lâm Trạch Dương cũng không ngại, bởi vì những chuyện này đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn.

Bởi vì chỉ cần Lâm Trạch Dương đủ mạnh là được rồi!
Chương 183 Đại hội Võ đạo

Chương 183: Đại hội Võ đạo

Logic của Lâm Trạch Dương từ trước đến nay rất đơn giản, hơn nữa còn có chút kỳ lạ, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ, sẽ phát hiện ra logic của Lâm Trạch Dương thật ra mới là con đường ngắn nhất để đi thẳng đến chân tướng.

Chẳng lẽ không phải sao? Không có cách nào để suy đoán xem đối phương mạnh đến cỡ nào, quả thật không quan trọng cho lắm. Bởi vì chỉ cần đảm bảo mình đủ mạnh là được rồi mà?

Có lẽ ý nghĩ như vậy rất kiêu ngạo, rất tự phụ, còn có thể bởi vì kiêu ngạo như vậy mà dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng. Nhưng nếu như, bạn cũng nghiêm túc đối xử với điều đó như Lâm Trạch Dương, cố gắng như vậy để đạt được mục tiêu của mình, thế thì thường thường khi kết quả xuất hiện, bạn cũng sẽ không thất vọng đâu.

Hít sâu một hơi, Lâm Trạch Dương mở to hai mắt. Lúc này, đã là đêm khuya, trên trời không có trăng, biệt thự của Lâm Trạch Dương cũng không bật đèn, cho nên trong sân có vẻ rất tối tăm.

Nhưng lúc này đôi mắt của Lâm Trạch Dương lại càng thêm sáng ngời, giống như bóng đèn, toả ra hào quang.

Nơi này là biệt thự, hơn nữa còn được xây dựng trong núi sâu, cho nên nếu biệt thự không có cách gì phòng chống, thì chung quanh sẽ có rất nhiều côn trùng chim chóc linh tinh các loại, đây đại khái cũng là một trong những điểm đáng để mua nhất ở đây, rất thân thiết với thiên nhiên.

Nhưng trong nháy mắt này, trong nháy mắt khi Lâm Trạch Dương mở mắt ra, vạn vật đều yên lặng!

Trong vòng mười dặm chung quanh, nháy mắt đã trở nên yên tĩnh, không còn tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót, thậm chí giống như ngay cả không gian và thời gian cũng tĩnh lặng theo!

Chẳng qua, hiện tượng này xảy ra trong thời gian quá ngắn. Vì vậy, không ai sẽ để ý thấy điều đó.

Không ai phát hiện ra nó.

"Ông Cố, nếu đã tới rồi, cứ vào ngồi một chút đi, vừa đúng lúc tôi cũng có một số việc muốn nhờ ông chỉ dạy một chút." Lâm Trạch Dương nhìn về phía trước nói.

Có lẽ đối với người khác mà nói, nơi này không có một chút ánh sáng nào, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng đối với Lâm Trạch Dương của hiện tại mà nói, phía trước lại là một vùng sáng bừng, thậm chí Lâm Trạch Dương ở trong bóng đêm còn nhìn thấy cách hai mươi mét có một con muỗi, con muỗi kia đang cố gắng thoát khỏi trói buộc của mạng nhện, cánh không ngừng vỗ.

Lâm Trạch Dương đi vào trong đại sảnh, bật đèn lên.

"Ông Cố?" Lâm Trạch Dương đợi một hồi lâu, phát hiện ông Cố thế mà còn đang đứng ở trong sân không có động tĩnh gì, nhịn không được mà lại gọi một tiếng.

Thân thể ông Cố run rẩy một chút, giật mình một cái, lúc này mới tỉnh táo lại, sau đó nhịn không được mà hít sâu một hơi, mới xem như đã tạm thời đè rung động ở trong lòng xuống.

"Lâm Trạch Dương, cậu lại đột phá rồi." Cố lão vừa mới đi vào đại sảnh, đã nhịn không được mà nói với Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương gật gật đầu, cười nói: "Xem như là vậy đi, đột phá một cái cảnh giới nhỏ. Bây giờ tôi đã có thể tập hợp nội lực trong mọi bộ phận của cơ thể và sau đó tạo ra một số thay đổi đặc biệt rồi. Ví dụ, tôi tập trung nội lực vào mắt, tôi có thể nhìn trong bóng tối không có trở ngại gì, và thị lực còn có thể được tăng cường ở mức độ nhất định.”

Ông Cố không khỏi hít sâu một hơi, nói: "Không thể tưởng được, Lâm Trạch Dương cậu còn tuổi còn trẻ như vậy, vậy mà đã đạt tới Hóa Cảnh.”

Thật ra Lâm Trạch Dương đối với việc phân chia cảnh giới trong võ đạo không biết gì cả, cho nên vừa rồi hắn mới nói muốn ông Cố lão chỉ dạy cho mình một chút.

"Hóa Cảnh là gì vậy? Trên Hóa Cảnh lại là cái gì?" Lâm Trạch Dương vội vàng hỏi.

Ông Cố trầm ngâm một chút, mới nói: "Hóa Cảnh đại khái chính là ý như tạo hóa, công tham tạo hóa, đạt tới một loại cực hạn, đó chính là Hóa Cảnh. Đây là một loại cảnh giới ở trên Tông Sư. Đương nhiên, tôi cũng chỉ biết một chút như vậy mà thôi, bởi vì tôi chưa từng gặp qua người nào như vậy, thậm chí chỉ nghe nói cũng không có bao nhiêu cả.

Về phần trên Hóa Cảnh…”

Nói đến đây, ông Cố không khỏi lắc đầu lần nữa, trên mặt có bất đắc dĩ, nhưng cũng có chút khát vọng.

Trên Hóa Cảnh? Đó đại khái là cảnh giới mà tất cả những người theo đuổi võ đạo đều muốn đạt tới nhỉ? Thậm chí chỉ cần liếc mắt một cái, cả đời này đã không uổng phí nữa rồi?

Cho nên, Cố lão không nói tiếp nữa, bởi vì ở trong nhận thức của ông ta, hiện tại Lâm Trạch Dương đã đạt tới Hóa Cảnh có thể nói là kỳ tích.

Đương nhiên, Cố lão sẽ không biết, hiện tại Lâm Trạch Dương mới tu luyện đén tầng thứ hai của công pháp của hắn! Công pháp kia còn có tầng thứ ba nữa!

Lâm Trạch Dương đang dùng tốc độ nhanh chóng khó có thể tưởng tượng để tiến hành đánh sâu vào tầng thứ ba đó!

"Chẳng qua… Nghe nói Lâm Trạch Dương cậu rất nhanh sẽ đến đại hội võ đạo nhỉ, đại hội võ đạo lần này, rất nhiều gia tộc lánh đời đều sẽ tham gia, đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều cường giả chưa từng xuất thế xuất hiệnđấy, ở nơi đó có lẽ cậu sẽ có được đáp án, hay biết một ít tin tức gì đó."

Ông Cố suy nghĩ một chút, vội vàng nói.

Lâm Trạch Dương gật đầu.

Đại hội võ đạo? Lâm Trạch Dương nhất định sẽ đi!

Lý Tuyết Tình, Lâm Trạch Dương cũng nhất định sẽ mang về. Về phần có gì khó khăn, có gì gian nan? Thì không phải chỉ cần trực tiếp dùng nắm đấm đập rồi đi qua là được sao?



Thật trùng hợp, Lâm Trạch Dương vừa muốn nói với Tần Quân Dao trong khoảng thời gian này mình có chuyện, cần phải đi công tác một chuyến, bảo Tần Quân Dao chăm sóc Manh Manh.

Tần Quân Dao thế mà lại cũng có chuyện, thậm chí còn rất khinh bỉ mà nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, nói: "Anh thì có chuyện gì quan trọng cần đi ra ngoài hả, anh vẫn nên ở lại trong nhà mà trông chừng Manh Manh đi.”

Tần Quân Dao cũng nhận được tin đại hội võ đạo sắp bắt dầu, cho nên muốn đi qua góp vui một chút. Tần Quân Dao nghiên cứu ra một loại thuốc, đối với người luyện võ, sẽ có công hiệu nhất định, cho nên muốn tìm cơ hội ở trong những gia tộc lánh đời.

Nếu như có thể được một gia tộc lánh đời ủng hộ, như vậy thì con đường sau này của Tần Quân Dao tự nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió, ân oán trên giang hồ cũng sẽ xóa bỏ hết sạch, không ai có thể tới tìm cô để gây phiền toái nữa.

Cho nên, Tần Quân Dao tự nhiên là nghĩ mình muốn làm chuyện lớn, còn Lâm Trạch Dương đi ra ngoài chẳng qua chỉ là đi nghịch bùn mà thôi.

Lâm Trạch Dương cũng không tiện phản bác cái gì, cho nên đành phải không nói lời nào.

Tần Quân Dao lại lườm Lâm Trạch Dương một cái, sau đó trực tiếp rời đi.

Rất nhanh, Lâm Trạch Dương từ chỗ Lưu Uy biết được mục đích chuyến đi này của Tần Quân Dao, sau đó nhịn không được lắc đầu, nói: "Thật sự là một người phụ nữ thối làm người ta không thể bớt lo mà, tôi còn tưởng rằng cô muốn đi làm chuyện lớn gì ơ, ví dụ như kiếm được rất nhiều tiền về.”

Chỉ có chút thuốc kia của cô mà còn dám lấy ra để bêu xấu à? Đến lúc đó, sợ là lại chọc thêm đống phiền toái mà trở về.

Đương nhiên, Lâm Trạch Dương cũng không có ngăn cản Tần Quân Dao, dù sao thì làm cái gì là tự do của Tần Quân Dao.

Lại thêm hai ngày nữa trôi qua, Lâm Trạch Dương cũng chính thức bước lên con đường đi đại hội võ đạo.

Lúc này đây, thân phận của Lâm Trạch Dương là một đệ tử bình thường của Huyết Minh tham gia đại hội võ đạo lần này.

Thứ nhất, Lâm Trạch Dương quả thật không muốn nổi bật hơn, muốn khiêm tốn một chút, thứ hai, Lâm Trạch Dương quả thật không có cách nào để cao điệu mà. Trước đây Lâm Trạch Dương vẫn luôn ở nước ngoài, cho nên ở Hoa Hạ không có danh tiếng gì cả.

Nếu như, Lâm Trạch Dương chạy ra ngoài nói với người ta, tôi là Lâm Trạch Dương đấy, để tôi tham gia đại hội võ đạo di. Đại khái là chỉ cần quay qua quay lại đã bị người ta loạn côn mà đánh chết rồi?

Nhưng cho dù là như thế nào, Lâm Trạch Dương vẫn bước lên con đường đi đến đại hội võ đạo.
Chương 184 Tôi thật sự rất mạnh!

Chương 184: Tôi thật sự rất mạnh!

Cái gọi là đại hội võ đạo, thật ra không chỉ là tỷ thí ở trên lôi đài, đây còn là một bữa tiệc rất long trọng.

Trong bữa tiệc này, các gia tộc bày ra thực lực của mình, sau đó tìm đồng bọn của mình, hoặc là trao đổi một ít đồ mà tất cả mọi người đều cần đến.

Nếu như còn có người cho rằng cái gọi là đại hội võ đạo chỉ là một trận tỷ thí, vậy thì đó là sai lầm lớn đấy. Có lẽ có thể so sánh đại hội võ đạo với một salon giữa các doanh nhân nhỉ.

Lúc này đây, Huyết Minh đã đến tham gia đại hội võ đạo với sự tự tin rất lớn, cũng không phải vì ở trên lôi đài thắng thua thế nào, mà là do bọn họ đã luyện chế ra một loại viên thuốc. Loại thuốc có dược tính này rất đầy đủ, có thể bổ sung huyết khí, so với nhân sâm ngàn năm thì có tác dụng tốt hơn, là một loại bảo dược để giữ mạng cực tốt, đủ để Huyết Minh đổi lấy đủ loại lợi ích.

Lúc này, Lâm Trạch Dương đang đi ở phía sau đội người của Huyết Minh. Nghe nói đại hội võ đạo lần này sẽ được tổ chứ ở Ngưu Bối Sơn.

Ngưu Bối Sơn cũng không phải là một ngọn núi, mà là tên gọi của một trấn nhỏ, bên trong có phong cảnh không tồi, còn có cả biệt thự nghỉ dưỡng, là một chỗ tương đương với khu nghỉ dưỡng.

Chẳng qua, nơi đó quả thật là có chút hẻo lánh, thậm chí ngay cả xe cũng khó có thể đi vào.

Lúc này, đoàn người Huyết Minh đã đi lại ở bên trong một con đường nhỏ hẻo lánh, căn cứ vào hướng dẫn mà đi về phía trước.

Lâm Trạch Dương vốn là muốn đứng ở phía sau, bởi vì nơi này là đường núi, hơn nữa đều là đường núi không có người đi qua, cho nên đường cũng không phải là rất rõ ràng, thường thường bên cạnh còn có một ít cỏ dại, bụi gai linh tinh, cần phải nhổ sạch.

Bây giờ Lâm Trạch Dương có thân phận là đệ tử bé bé của Huyết Minh, cho nên rất tự nhiên mà đi lên phía trước, đảm đương công việc tạp dịch.

Trần Hồng Cường ở một bên nhìn thấy Lâm Trạch Dương lại lười biếng, không khỏi nghiêm mặt, nói: "Lâm Trạch Dương, sao cậu lại lười biếng thế? Tôi đã nói với cậu rồi, cậu có thể vào Huyết Minh đã là một chuyện rất gian nan rồi, cậu không thể lãng phí cơ hội này. Hiện tại cậu có thể làm cái gì? Không thể làm cái gì đâu.

Năng lực không đủ, như vậy thì phải dùng sự cố gắng để bổ sung, nhanh, nhổ cỏ dại này sang một bên đi, mở ra một con đường lớn khang trang cho các nhân vật lớn ở Huyết Minh của chúng ta.”

Lâm Trạch Dương rất u oán nhìn Trần Hồng Cường, nói: "Không phải tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi sao? Lâm Trạch Dương tôi là vì nể mặt Minh chủ Huyết Minh của các người mới gia nhập Huyết Minh, bởi vì tôi quá mức ưu tú, cho nên không thể tùy tiện bại lộ thân phận, sẽ khiến cho toàn bộ nhân loại đố kỵ đấy, làm sao mà anh dám để cho tôi đi làm loại công việc này thế?"

Dọc theo đường đi, Lâm Trạch Dương coi như là bị tên Trần Hồng Cường này gây phiền muốn chết luôn. Luôn bảo hắn đi làm cái này làm cái kia, càng đáng ghét hơn chính là, Trần Hồng Cường này thế mà lại không tin Lâm Trạch Dương

Quả nhiên, Trần Hồng Cường lại một lần nữa lắc đầu, thở dài, nói: "Lâm Trạch Dương à, đây cũng không phải là lý do mà cậu có thể lười biếng, cậu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện!"

Nói xong, Trần Hồng Cường lại yên lặng giúp Lâm Trạch Dương làm nốt chuyện.

Trần Hồng Cường biết rõ một đệ tử ngoại môn vừa mới gia nhập Huyết Minh, nếu cứ giống như Lâm Trạch Dương, đến cuối cùng sẽ phải trải qua một chút gì đó, trước kia hắn ta cũng đã bị bắt nạt đến mức không ra hình ra dạng gì cả.

Cho dù là hiện tại, Trần Hồng Cường vẫn thường xuyên bị bắt nạt. Không có cách nào cả, môn phái chính là như vậy mà, là một nơi chú trọng thực lực, mày không có thực lực thì chỉ có thể bị bắt nạt mà thôi.

Vào lúc Trần Hồng Cường đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng kinh hô, sau đó bắt đầu rối loạn.

"Ai đấy? Anh là ai? Anh muốn làm gì?" m thanh của minh chủ Huyết Minh Huyết Y vang lên, trong âm thanh tràn ngập sự lạnh lùng đang quát lớn.

Thì ra, đột nhiên có người từ một bên bước ra, sau đó vọt vào giữa đội ngũ.

Đột nhiên xuất hiện người che mặt, mặc quần áo cũng là quần áo đen sì, cho nên cũng không thể nhìn ra bộ dạng gì, thậm chí ngay cả dáng người cũng bị che dấu.

Người này không nói hai lời, vung tay kéo một người ở giữa đội ngũ, một tay hướng về phía bả vai của đệ tử kia. Đệ tử này trên vai mang theo một cái rương, bên trong rương chứa thuốc lần này mà Huyết Minh lấy ra trao đổi trong đại hội võ đạo này.

“To gan! Buông tay ra cho tôi!" Huyết Y mặc trang phục đơn giản không khỏi giận dữ, người đã đi tới, đồng thời ra một chưởng không chút khách khí về phía người kia.

Người kia xoay người cũng đánh ra một chưởng, sau đó hai người đã chiến đấu với nhau.

Tốc độ của hai người này đều nhanh đến cực hạn, trong nháy mắt đã không ngừng đánh ra mấy chưởng, hơn nữa sức lực của bọn họ cũng lớn đến cực hạn, mỗi một chưởng đối đầu, đều sẽ bộc phát ra một âm thanh giống như đang nổ tung, thậm chí khí lưu trong không gian cũng bởi vì hai người bọn họ mà sôi động lên.

Đệ tử Huyết Minh đứng chung quanh hai người cũng không khỏi theo bản năng mà tránh ra, chưởng phong mà hai người họ bộc phát ra đều khiến cho mặt mũi của bọn họ đau nhức, đây không phải là lúc mà bọn họ có thể tham dự chiến đấu.

Lâm Trạch Dương chỉ nhìn một hồi, lông mày không khỏi nhướng lên, hắn đã nhìn ra Minh chủ Huyết Minh Huyết Y không phải là đối thủ của người bịt mặt kia. Hiện tại sở dĩ hai người này còn dây dưa, là bởi vì đối phương không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, rồi không xuống tay ra sát chiêu mà thôi!

Cho nên, Lâm Trạch Dương dã muốn đi về phía trước.

Nhưng lúc này, Lâm Trạch Dương phát hiện Trần Hồng Cường thế mà đã nắm chặt tay mình, nói: "Lâm Trạch Dương! Cậu muốn làm gì! Cậu có biết ở phía trước có bao nhiêu nguy hiểm không, tôi biết rằng loại cơ hội này rất khó có được, nhưng cậu cũng không thể bởi vì muốn xem náo nhiệt, mà để cho mình lâm vào nguy hiểm chứ, có khi cậu còn chưa tới gần, đã bị đánh bay ra ngoài rồi!”

Khóe miệng Lâm Trạch Dương không khỏi giật giật, mình hoàn toàn đã bị khinh bỉ! Nhưng Lâm Trạch Dương có cách nào đây? Không có mà, Lâm Trạch Dương đã không biết nói với Trần Hồng Cường bao nhiêu lần, chuyện mình rất mạnh, có được hay không ạ?

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đúng lúc Lâm Trạch Dương thoáng dừng lại, bóng dáng của người bịt mặt kia chợt lóe, sau đó hai chưởng giống như hai con rồng ở trên biển, đột nhiên đánh về phía trước, bộc phát ra sức mạnh kinh người, Huyết Y rốt cục cũng không chịu nổi sức mạnh khổng lồ này nữa, bay ngược ra ngoài!

Một đám đệ tử Huyết Minh trong nháy mắt đã kinh hoảng, bọn họ thật không ngờ minh chủ lại dễ dàng bị giải quyết như vậy!

"Chết rồi, lần này chúng ta chết chắc rồi, minh chủ cũng bị xử lý rồi, chúng ta nhất định cũng không sống nổi." Trần Hồng Cường lúc này đã sợ hãi, thân thể co lại.

Lúc này Huyết Ngưng đã đứng lên, nhìn về phía người bịt mặt, nói: "Anh rốt cuộc là ai? Muốn làm gì? Huyết Minh của chúng ta có thù oán gì với anh sao?"

Người bịt mặt lắc đầu, nhưng không nói gì, chỉ là đưa tay chỉ về phía đệ tử đeo rương kia, ý rất rõ ràng, hắn ta là tới để cướp thuốc của Huyết Minh.

Huyết Ngưng nhíu chặt mày, Huyết Minh cũng không phải là đối thủ của đối phương, xem ra không có cách nào để bảo vệ những viên thuốc này rồi.

Đúng lúc Huyết Ngưng dang do dự, đột nhiên có một âm thanh vang lên.

m thanh này rất lớn, hơn nữa lúc này tất cả mọi người đều đang có tâm trạng khẩn trương, cho nên nơi này có vẻ rất là yên tĩnh, vậy nên âm thanh này rất vang dội.

"Tôi đã nói một vạn lần rồi, tôi thật sự rất mạnh rất mạnh mà!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Chương 10...
Truyền Kỳ Binh Vương
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Long đô binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom