• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Binh Vương Thần Cấp (2 Viewers)

  • Chương 296-300

Chương 296 Lời nói của Lâm Trạch Dương

Khi Lâm Trạch Dương xuất hiện, phóng viên cũng không quá hưng phấn, bởi vì phóng viên trong phòng họp đông đến mức thiếu chút nữa tất cả mọi người cùng nhau ngã xuống đất, dường như sắp xảy ra sự cố lớn.

Sau một hồi điều chỉnh, mọi người đã bình tĩnh lại một chút, lúc này hiện trường mới khôi phục lại được trật tự.

Lâm Trạch Dương đứng ở trước mặt mọi người, tất cả phóng viên kích động đưa ra hàng loạt vấn đề bằng nhiều giọng khác nhau. Trời ạ, hiện giờ Lâm Trạch Dương đang là 1 cái “tiêu đề tin tức di động”, bất kỳ tin tức nào liên quan đến Lâm Trạch Dương chắc chắn sẽ trở thành hot search trong thời gian ngắn. Vì vậy, bọn họ đương nhiên đều hy vọng Lâm Trạch Dương có thể giải đáp thắc mắc của bọn họ.

Lâm Trạch Dương giơ tay đưa ép về phía trước một chút.

Hành động của Lâm Trạch Dương rất bình thường, chỉ là để người khác bình tĩnh lại mà thôi. Nhưng trong khung cảnh sôi động như vậy, không ai có thể nghe theo mệnh lệnh của anh. Các phóng viên đều là những người rất bốc đồng, nếu không thì họ cũng sẽ không làm cái nghề này. Tất nhiên, những người như vậy làm sao có thể bị người khác điều khiển dễ dàng được.

Nhưng mà, điều kỳ lạ chính là sau khi Lâm Trạch Dương thực hiện động tác này, ánh mắt của tất cả các phóng viên đều chú ý vào tay Lâm Trạch Dương, thậm chí còn ngừng nói chuyện.

Đó là một loại cảm giác rất kỳ lạ, rõ ràng tay Lâm Trạch Dương chỉ là tùy ý cử động, nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác anh có một loại thần thông nào đó, có thể khuấy động không khí trong không gian này, phảng phất như tay anh đang điều khiển không gian.

Lâm Trạch Dương phát hiện ra tất cả mọi người đều đang nhìn mình, không khỏi mỉm cười. Vừa rồi cái vẫy tay nhẹ nhàng của anh không hề bình thường, anh điều động khí trong thân thể, sau đó tiến hành dẫn dắt khí trong không gian xung quanh, tiếp theo áp xuống thân thể mọi người.

Sở dĩ bọn họ im lặng là bởi vì họ cảm nhận được sự áp lực và bầu không khí căng thẳng.

Tất nhiên, ở hiện trường không ai có thể nghĩ điều này liên quan đến Lâm Trạch Dương, chuyện như vậy thực sự quá mức khó tưởng tượng, chỉ có trong cuộc thi võ thuật, Lâm Trạch Dương vượt trội hơn tất cả những người khác, dễ dàng đánh bại người đàn ông Nhật Bản, chỉ Lâm Trạch Dương mới có thể làm được.

Lâm Trạch Dương đối mặt với phóng viên, bắt đầu nói chuyện qua microphone.

"Thật ra con người tôi vốn không thích giải thích sự việc với người không quen, nếu bị hiểu lầm thì hiểu lầm thôi. Bởi vì tôi không quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Cuộc sống của tôi chỉ là của riêng tôi, không liên quan gì đến người khác. Nếu thật sự có người hiểu lầm tôi, vì điều đó mà làm tổn thương tôi thì tôi sẽ đánh trả."

Câu đầu tiên của Lâm Trạch Dương khơi dậy sự kích động của các phóng viên trong nháy mắt.

"Lâm Trạch Dương tiên sinh, ý tứ những lời này của anh, tôi có thể lý giải là, anh là một người cực kỳ ích kỷ, trong nhận thức chỉ có bản thân, bất luận kẻ nào khác cũng không đáng để vào mắt." Phóng viên dù sao vẫn là phóng viên, gặp qua rất nhiều sự việc lớn, rất nhanh liền bình tĩnh lại, hỏi ra một câu hết sức xảo quyệt.

"Lâm Trạch Dương tiên sinh, những từ anh vừa nói, tôi có thể cho rằng anh đã thừa nhận chuyện trước đó và chuyện anh nói năng lỗ mãng với Trần Bá Trực, đã thực sự chửi rủa fan hâm mộ của Trần Bá Trực."

"Lâm Trạch Dương tiên sinh, đây có phải cũng là quan điểm của công ty Kiều Lan Nữ mà anh kinh doanh không, các anh sẽ chỉ làm những việc có lợi cho mình, ý ở đây chính là công ty Kiều Lan Nữ của các anh có thể vì lợi ích mà không từ thủ đoạn." Lời nói của những phóng viên này càng lúc càng quá đáng, mang theo ý tứ công kích mãnh liệt, thậm chí không đơn thuần là công kích Lâm Trạch Dương, mà còn muốn tiến hành công kích cả công ty Kiều Lan Nữ.

Nếu một khi những phát ngôn này được lan truyền ra ngoài, thậm chí còn không cần được chứng thực, Lâm Trạch Dương nhất định sẽ gặp khó khăn, mà thậm chí môi trường phát triển của Kiều Lan Nữ cũng sẽ bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng.

Mặc dù các phóng viên rất sắc bén khi đặt câu hỏi, nhưng họ sẽ không quá làm khó và sẽ không trực tiếp công kích người khác. Thật ra đây cũng là thủ đoạn của Lý Hoán và Trần Bá Trực.

Lý Hoán ở trong giới truyền thông có danh tiếng không nhỏ, là một sự tồn tại quan trọng. Đoạn thời gian gần đây trên tiêu đề thành phố lại càng có bộ dáng của người đứng đầu, vì vậy Lý Hoán càng nước lên thì thuyền lên*, danh tiếng trong giới truyền thông cũng ngày càng khởi sắc.

*ý chỉ sự thăng tiến.

Lý Hoán chỉ cần dặn dò những phóng viên này đừng khách khí với Lâm Trạch Dương, những phóng viên này ngay từ đầu đã đến để gây rắc rối cho Lâm Trạch Dương, vì vậy lời nói và câu hỏi mà họ đặt ra đều rất xảo quyệt, ý tứ công kích cũng cao hơn.

Lâm Trạch Dương khựng lại, ho khan, những phóng viên lẽ ra phải tiếp tục ồn ào, vậy mà lần nữa yên tĩnh lại, tất cả mọi người lần nữa nhìn về phía Lâm Trạch Dương.

Trong trí tưởng tượng của mọi người, lúc này Lâm Trạch Dương nhất định sẽ tức giận đến mức thở hổn hển, bất kể Lâm Trạch Dương là người như thế nào, khi bị chất vấn như vậy, không ai có thể giữ bình tĩnh.

Tuy nhiên, Lâm Trạch Dương vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt bắt đầu quét qua người các phóng viên.

Các phóng viên bị ánh mắt của Lâm Trạch Dương quét qua vậy mà đều nhịn không được cúi đầu. Đôi mắt của Lâm Trạch Dương rất sáng, mà lại cực kỳ sạch sẽ, trắng đen rõ ràng, giống như đôi mắt của một đứa trẻ con, vô cùng tinh khiết, khiến những người này có cảm giác như đủ loại ý nghĩ bẩn thỉu trong lòng của mình đang bị phơi bày giữa ban ngày.

"Tôi cảm thấy vấn đề mà mọi người vừa nêu là một vấn đề rất hay. Kỳ thật, tôi là một người ích kỷ. Trước khi làm bất cứ việc gì, tôi cũng đều nghĩ đến bản thân mình trước."

Giọng nói của Lâm Trạch Dương lại một lần nữa phát ra. Lần này tất cả phóng viên đều ngây cả người, đây là một xã hội coi trọng hài hòa, một xã hội coi trọng đoàn kết, mặc dù mọi người đều ích kỷ, nhưng không ai dám công khai thừa nhận sự ích kỷ của mình.

Tên Lâm Trạch Dương này rốt cuộc muốn làm cái quái gì vậy? Có phải là anh ta điên rồi không?

Rất nhanh, ánh mắt của tất cả các phóng viên đều nóng lên, chỉ bằng việc mượn hai câu vừa rồi của Lâm Trạch Dương đã đủ để trở thành tiêu đề của ngày hôm nay và gây ra chấn động.

"Tôi cảm thấy điều đầu tiên mà một người cần có chính là sự ích kỷ. Mọi người đều nói, hãy đối xử tốt với người khác và cống hiến cho xã hội. Tôi cảm thấy đây là một câu nói rất ngu ngốc. Nếu chính bạn còn chưa sống tốt, thì làm sao mà bạn có thể giúp đỡ người khác được? Nếu như chính bạn còn sống không tốt, thì làm sao bạn có thể đóng góp cho xã hội được?

Làm sao một người có thể sống tốt nếu anh ta không ích kỷ? Vì vậy nên tôi cho rằng một người cần phải ích kỷ. Đây mới là trách nhiệm lớn nhất đối với bản thân, cũng là trách nhiệm lớn nhất với cha mẹ và xã hội.

Nếu mỗi chúng ta đều ích kỷ, nếu mỗi người đều có thể sống tốt cuộc đời của chính mình, mỗi người đều sống cho mình thì trên đời này còn ai cần giúp đỡ?"

Giọng nói của Lâm Trạch Dương rơi xuống một lần nữa, sau đó…

Một lần nữa tất cả phóng viên đều rơi vào im lặng, hoặc là nói tất cả mọi người đều phải trợn mắt há hốc mồm.

Không ai có thể ngờ được, ích kỷ còn có thể giải thích như vậy, mà dường như cũng thực sự rất có đạo lý, căn bản không có biện pháp để phản bác lại.
Chương 297 Hoàn cảnh khó khăn

Sự ích kỷ mà Lâm Trạch Dương nhắc tới không phải là thứ ích kỷ chúng ta biết, mà là khi có chuyện xảy ra, con người phải biết đối xử tốt với bản thân và nghĩ tới mình trước.

Ví dụ, nếu có một người tới vay tiền chúng ta, nhưng ta đã làm việc chăm chỉ nhiều năm và định dùng số tiền đó để đạt được mục tiêu nào đó trong cuộc sống, vậy thì vì chính bản thân mình, tốt hơn hết là không cho họ vay tiền.

Sự thật cho thấy, vay tiền không phải là vấn đề nguy hiểm đến tính mạng đối với nhiều người.

“Tôi muốn giải thích một chút về chuyện đã xảy ra trước đó. Tôi và Nicole đã quay chung một cảnh. Sau khi quay xong, chúng tôi đi dự tiệc ăn mừng, đúng lúc đó Trần Bá Trực xuất hiện.

Khi ấy tôi tất nhiên không biết Trần Bá Trực là ai, sau khi được nghe giới thiệu mới biết. Tôi cực kỳ kính trọng Trần Bá Trực, chỉ cần là người thành công thì chắc chắn là người biết cố gắng, sự cố gắng này xứng đáng nhận được sự kính trọng từ bất cứ ai.

Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng tuy ta nên tôn trọng sự cố gắng đó, nhưng không cần phải hạ thấp bản thân mình. Mọi người thường hay nói chúng sinh bình đẳng, Trần Bá Trực dù là thiên vương nhưng cũng là con người, vậy nên tôi coi ông ấy như bạn bè.”

Tiếp theo, Lâm Trạch Dương nói ra nguồn gốc của đoạn ghi âm kia, đồng thời anh cũng nói ra những mâu thuẫn của mình với Dương Mộc.

Cuối cùng, anh tóm tắt lại những gì mình đã làm.

“Tôi không cảm thấy mình đã làm gì sai. Tôi vẫn giữ câu nói đó, tôi sẽ tôn trọng thành công và sự nỗ lực của mọi người. Nhưng đó không phải lý do tôi cần hạ thấp bản thân và chịu đựng những sai lầm của ông ấy. Tôi cũng cảm thấy rằng chẳng có gì đáng để khiến tôi phải cúi đầu trên cái thế giới này. Nếu cảm thấy tôi nói không đúng, mọi người có thể phản bác tôi, thậm chí mắng tôi cũng được, vì đó là tự do của mọi người, mọi người có quyền làm vậy. Những gì tôi muốn nói chỉ có thế thôi, cảm ơn tất cả mọi người.”

Nói xong, Lâm Trạch Dương bỏ micro xuống, sau đó xoay người đi thẳng ra khỏi phòng họp.

Phóng viên trong phòng họp lúc này vẫn đang trong trạng thái sững sờ, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Sau khi Lâm Trạch Dương đã rời đi được một lúc, toàn khán phòng lúc này mới nổ tung. Ánh mắt của các phóng viên đều sáng rực lên, bọn họ không có rời khỏi phòng họp mà cầm luôn máy tính đứng đó viết tin.

Câu nói của Lâm Trạch Dương thật sự quá bùng nổ, chỉ cần đặt bừa một tiêu đề cũng có thể giật tít thu hút sự chú ý của vô số người.

Trong nháy mắt, các tiêu đề cứ như măng mọc sau mưa xuất hiện trên mạng. Phía dưới bài báo còn có vài hình ảnh, tất cả đều là gương mặt bình tĩnh của Lâm Trạch Dương cùng với ánh mắt như không quan tâm đến bất cứ thứ gì. Sự nổi bật như vậy khiến người ta có muốn quên cũng không quên được.

Trong những bài báo đó, câu nói của Lâm Trạch Dương đều được đưa vào, còn đoạn nói về sự ích kỷ cũng được tách ra riêng, sau đó nhảy lên top của mọi diễn đàn và được ghim lên đầu.

Chỉ trong nháy mắt, câu nói của Lâm Trạch Dương đã gây bão toàn cộng đồng mạng, mọi người đều nhao nhao đưa ra ý kiến của mình.

[Ở thời đại này, nếu thế giới chỉ toàn kẻ ích kỷ, vậy thì chúng ta làm sao có thể sống sót, làm sao có thể nhận được sự tha thứ, làm sao có thể trưởng thành được như thế này? Loại người như kia không nên xuất hiện ở trong xã hội.]

[Đúng là nói nhăng nói cuội. Nếu không có sự giúp đỡ sẻ chia thì lấy đâu ra một xã hội phát triển thịnh vượng thế này. Chúng ta có thể sống trong một đất nước vững vàng thế này, không phải là nhờ sự sẻ chia vị tha của những người đi trước à? Nếu họ không hy sinh mọi thứ thậm chí cả tính mạng của mình, thì bây giờ chúng ta đến bữa cơm no cũng chẳng thể có.]

[Thật sự quá vô lý. Với loại người này, tôi kêu gọi mọi người kiên quyết tẩy chay, phong sát đi. Lâm Trạch Dương này hình như vẫn là tổng giám đốc của công ty Kiều Lan Nữ. Sau này nếu thấy sản phẩm của công ty đó, tôi nhất định sẽ không bao giờ mua. Mọi người hãy cùng tôi đồng lòng, kiên quyết loại bỏ thứ bại hoại của xã hội này đi.]

Từ lúc đầu, phát ngôn này trong nháy mắt đã chiếm các vị trí nổi bật trên các diễn đàn và được mọi người ủng hộ. Thậm chí một số người nổi tiếng, được gọi là trí thức đại chúng đã bày tỏ sự tán thành với quan điểm này của anh.

Vậy nên, với ý kiến gần như là phiến diện, bây giờ Lâm Trạch Dương thật sự đang đứng ở phe đối lập với tất cả mọi người, dù chưa có nhiều người thật sự biết đến anh.

Nói cách khác, rất nhiều người trên mạng vốn dĩ không quan tâm tới Lâm Trạch Dương là ai, bọn họ chỉ cảm thấy ghét phát ngôn quá phô trương của anh.

Trước việc này, những người xung quanh Lâm Trạch Dương đã vội tới chạy vòng vòng. Triệu Cẩn Du đã chuẩn bị đi tìm công ty quan hệ công chúng để đính chính lại danh tiếng cho Lâm Trạch Dương, nhưng khi gọi điện thoại cô lại cảm thấy có chút tuyệt vọng.

“Xin chào, tôi tới từ công ty Kiều Lan Nữ, hy vọng công ty của anh có thể PR cho chúng tôi.”

“Được, không thành vấn đề, cho hỏi chị cần PR nội dung gì?”

“Là về Lâm Trạch Dương” Triệu Cẩn Du còn chưa nói nội dung, phía bên kia đã cúp máy.

“Lâm Trạch Dương tổng giám đốc của Kiều Lan Nữ phải không? Xin lỗi, công ty của chúng tôi không có cách nào để giúp chị.”

“Chúng tôi có thể trả gấp đôi, gấp ba, gấp mười lần.” Triệu Cẩn Du biết sự tình đang rất nghiêm trọng, vậy nên cô đành cắn răng không để ý tới giá.

“Không phải là vấn đề ít tiền hay nhiều tiền. Tôi xin lỗi, phía chúng tôi không thể giúp gì được cho chị.”

“Nghe tôi nói đã.” Triệu Cẩn Du còn muốn nói thêm, nhưng người ở đầu bên kia đã cúp máy, không cho cô cơ hội.

Kế đến, Triệu Cẩn Du tất cả những công ty quan hệ công chúng mà cô biết cô đều gọi qua một lần, nhưng gần như không có ai đồng ý, thậm chí còn có một số nhân viên công ty mắng Triệu Cẩn Du và Lâm Trạch Dương.

Triệu Cẩn Du lúc này đã vội đến váng đầu.

“Được rồi, tôi đã nói là không thành vấn đề mà. Nếu Kiều Lan Nữ vì chuyện này mà bị ảnh hưởng nghiêm trọng, chúng ta liền công bố tin Lâm Trạch Dương tôi từ chức vị trí tổng giám đốc này.” Lâm Trạch Dương bất đắc dĩ lắc đầu với Triệu Cẩn Du.

Triệu Cẩn Du cắn răng, không biết nên nói gì.

“Lâm Trạch Dương, nếu không thì để tôi nói với báo chí vào câu. Chắc tôi vẫn có chút sức ảnh hưởng.” Nicole cũng cau mày nói.

Lâm Trạch Dương cười nhìn về phía Nicole, nói: “Bây giờ tình huống trên mạng thế này, có nói gì cũng vô dụng. Vậy nên, cô không cần phải nhảy vào vũng nước đục này.”
Chương 298 Và cứ thế đi.

Lời Lâm Trạch Dương nói không phải không có lý.

Bây giờ nếu muốn làm một phép ẩn dụ, những lời nói không tốt của Lâm Trạch Dương trên mạng cũng giống như thủy triều vậy, một trận thủy triều không thể ngăn cản. Dù Nicole có là một ngọn núi lớn đi chăng nữa cũng không thể chặn lại đợt thủy triều này, thậm chí còn có thể bị nó vùi lấp luôn không chừng.

“Nicole, tôi cũng rất muốn giúp Lâm Trạch Dương, nhưng với vấn đề hiện tại, quả thật nó không phải thứ em thích và muốn thì có thể ngay tức khắc thay đổi được, chúng ta chỉ có thể chờ mà thôi. Thời gian chính là liều thuốc tốt nhất, chị tin sau một thời gian khi mọi thứ đã lắng xuống, mọi người sẽ quên Lâm Trạch Dương.” Triệu Cẩn Du có vẻ bất đắc dĩ khi nói những lời này, đúng là cô bất đắc dĩ thật, giờ cô chỉ có thể đem tất cả mọi kỳ vọng đặt vào những hot search đang được dân mạng tìm kiếm.

Có lẽ ngày mai sẽ có tin tức nào đó nổi lên trên top, rồi sau đó mọi người sẽ quên đi Lâm Trạch Dương. Đây là chuyện rất có thể xảy ra, dù sao bây giờ mỗi ngày trôi qua đều có rất nhiều chuyện xảy ra mà người ta không thể tưởng tượng được. Sự chú ý của dân mạng luôn bị những thứ mới mẻ hấp dẫn mà.

Nicole suy nghĩ một lát, sau đó cũng chỉ có thể bất lực lắc đầu. Vụ việc lần này có thể sẽ chìm xuống, nhưng sau này Lâm Trạch Dương cũng không còn khả năng nổi tiếng trong giới giải trí nữa, vì anh đã để lại vết nhơ trong giới rồi.

Đối với việc này, Lâm Trạch Dương đương nhiên không hề để ý. Anh chưa hề tính tới chuyện sẽ tiến vào giới giải trí, càng không muốn trở nên nổi tiếng. Trước đây anh ở lại Hoa Hạ là vì anh muốn có một cuộc sống yên bình, nhưng đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chuyện này rồi chuyện kia cứ liên tục kéo vào đời anh không ngừng!

Sự việc của Lâm Trạch Dương cũng không vì thời gian trôi qua mà dịu xuống, ngược lại còn có xu hướng càng ngày càng nổi hơn.

Ngay ngày hôm sau, có thêm vài người có tiếng trong giới giải trí vào cuộc, đổ thêm dầu vào lửa, một diễn viên nổi tiếng đã chỉ trích Lâm Trạch Dương không thương tiếc.

“Lâm Trạch Dương nhất định phải đứng ra nói xin lỗi, phải đến xin lỗi Trần Thiên Vương. Có lẽ Trần Thiên Vương không để bụng, nhưng chuyện này không thể coi như chưa từng xảy ra được.” Nam diễn viên tên Liễu Sinh này là một tiểu thịt tươi có danh tiếng, số lượng fan thậm chí còn có phần hơi khủng bố, đã cán mốc mấy triệu người.

Hơn nữa, gần đây Liễu Sinh có một bộ phim được đầu tư lớn sắp công chiếu, vậy nên hắn được tuyên truyền rất bài bản, danh tiếng trong giới càng ngày càng tăng.

Có Liễu Sinh tham gia, vụ việc của Lâm Trạch Dương đang muốn giảm xuống, trong nháy mắt lại nhảy lên top 1 hot search. Fan não tàn của Liễu Sinh càng hăng máu lao vào xâu xé Lâm Trạch Dương, nói chuyện không hề có chút khách khí nào.

Fan của Trần Thiên Vương tất nhiên cũng tham gia. Một ít người qua đường cũng không ngại chuyện chưa đủ to nên đều cùng nhau góp một chân vào.

Lần này chuyện của Lâm Trạch Dương quả nhiên đã trở thành sự kiện lớn mang tính quốc dân.

Bên trong văn phòng City Headlines.

“Trần Thiên Vương, không ngờ ông có thể mời được Liễu Sinh đấy, lúc này đúng là chẳng còn chuyện ngoài ý muốn nào có thể xảy ra được nữa. Bọn họ muốn im lặng kéo dài thời gian, sau đó để cho mọi người dần quên đi chuyện này sao? Haha, Lâm Trạch Dương lần này tránh vỏ dưa lại gặp phải vỏ dừa rồi.”

Trần Thiên Vương cũng trưng ra vẻ mặt đắc ý, bật cười thành tiếng mà nói: “Bộ phim sắp tới của Liễu Sinh chính là hợp tác với tôi, tôi lại là tiền bối trong nghề của cậu ta, muốn nhờ cậu ta làm chút chuyện đương nhiên là có thể, haha.”

Hai người lại cười to thêm lần nữa, trong tiếng cười tràn ngập sự đắc ý và ác độc như Diêm Vương như đã tuyên án tử cho người nào đó vậy, một nụ cười mang đầy quyền lực.

Bên trong văn phòng của Lâm Trạch Dương.

Triệu Vũ Yên nhìn Lâm Trạch Dương, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng nói: “Lâm tổng, tình hình bây giờ thật sự quá nghiêm trọng. Đừng nói là trực tuyến, ngay cả ở thực tế chúng tôi cũng bị ảnh hưởng rồi. Bây giờ bên ngoài đã có không ít người vây quanh, những người này đều là rình chặn anh, muốn anh xin lỗi Trần Thiên Vương.”

Nói tới đây, lồng ngực Triệu Cẩn Du phập phồng vài cái. Cô vừa thấy bực vừa thấy sợ, những fan kia sao có thể vô lý như vậy, hơn nữa còn rất lớn tiếng.

Lâm Trạch Dương suy nghĩ một lát, sau đó đứng lên.

“Lâm tổng, anh đi đâu vậy.” Triệu Cẩn Du vội vàng đi theo.

“Không phải cô nói bọn họ chặn tôi ngoài cửa sao? Tôi ra đuổi bọn họ đi, nếu không đến lúc tan làm, bọn họ gây ảnh hưởng tới nhân viên công ty chúng ta thì phải làm sao? Nếu mọi người không thể về nhà đúng giờ thì sẽ phải ở lại công ty ăn cơm, đã thế còn đổ mọi trách nhiệm lên đầu tôi, bắt tôi trả tiền cơm, vậy thì tôi chịu thiệt lớn rồi!” Lâm Trạch Dương lo lắng nhìn về phía Triệu Cẩn Du, sốt ruột nói.

Lo lắng thì không có gì là sai, nhưng suy nghĩ và cách tư duy này… Đại ca, giờ anh vẫn lo về chỗ tiền ăn đó à? Đầu óc của anh cấu tạo theo kiểu gì vậy? Anh có thể suy nghĩ bình thường như một con người bình thường được không?

Triệu Cẩn Du chưa kịp nói gì, Lâm Trạch Dương đã đi ra ngoài.

“Lâm tổng, anh chuẩn bị giải quyết vấn đề này như nào?” Triệu Cẩn Du sửng sốt một lát mới nhớ tới vấn đề quan trọng nhất hiện giờ. Tài năng nổi bật nhất của fan não tàn chính là không bao giờ nói chuyện bằng đạo lý, nếu không đã chẳng bị người khác gọi là fan não tàn.

Vậy nên, Triệu Cẩn Du rất lo lắng cho Lâm Trạch Dương, vội vàng đuổi theo anh.

“Mọi người đều đến tìm tôi à.” Khi Triệu Vũ Yên đuổi tới dưới lầu đã thấy Lâm Trạch Dương lúc này đang đứng trước hai mươi tới ba mươi fan.

Tất nhiên, những người hâm mộ này đều là fan của Trần Thiên Vương.

“Lâm Trạch Dương, mày bắt buộc phải xin lỗi Trần Thiên Vương, phải xin lỗi công khai, nếu không tao không bỏ qua cho mày đâu.” Một fan đứng đầu trong nhóm người trực tiếp bước ra, dùng ánh mắt cao ngạo nhìn Lâm Trạch Dương.

“Chuyện này là không thể rồi, tôi đã nói tôi không có làm sai chuyện gì, vấn đề này tôi không muốn nhắc tới nữa. Nếu mấy người không có việc gì khác, vậy thì mau tránh ra đi. Các người đang ở đây làm mất trật tự công cộng, tôi có thể báo cảnh sát bắt các người.” Lâm Trạch Dương không chút do dự nói với những người đó.

Triệu Vũ Yên thấy vậy không khỏi gật gật đầu, cảm thấy biện pháp xử lý của Lâm Trạch Dương rất tốt, có thể dọa được những fan kia rồi.

“Ha, còn dám đe dọa bọn tao? Để tao nói cho mày biết, người bọn tao không sợ nhất chính là mấy người trong đồn cảnh sát. Nếu hôm nay mày không đưa ra được kết quả mà bọn tao hài lòng, bọn tao nhất định sẽ không đi.” Người đứng đầu nhóm fan kia tất nhiên cũng chẳng phải người dễ đụng chạm gì, ánh mắt hắn có vẻ rất hung dữ, giọng nói càng thêm kiên định.

Triệu Cẩn Du cảm thấy hơi lo lắng, đối phó với những người thế này thật sự rất nan giải, bọn họ không hề biết sợ, hơn nữa cũng không dùng lý lẽ như người thường để nói chuyện.

Dựa theo lý thuyết mà nói, lúc này Lâm Trạch Dương nhất định sẽ rất tức giận, nhưng thực tế lại không hề.

Lâm Trạch Dương xoay người lại, rút điện thoại ra gọi điện: “Alo, xin chào, tôi là người của công ty Guerlain Woman. Chúng tôi bây giờ đang đứng dưới sảnh, không biết vì sao lại có một nhóm người đến đây làm loạn. Bọn họ không cho phép nhân viên của chúng tôi ra vào và có thái độ rất tệ. Tôi cảm thấy bọn họ có âm mưu xấu với công ty chúng tôi, không biết chừng bọn họ còn có thể cướp giật và đánh người gây thương tích nữa. Mong các anh nhanh tới đưa họ tới đồn cảnh sát đi.”

Sau đó, bóng dáng Lâm Trạch Dương liền biến mất ở góc đường, chỉ để lại một đám fan của Trần Thiên Vương đứng đó ngơ ngác nhìn nhau.
Chương 299 Đẹp trai đến bùng nổ

Lâm Trạch Dương cứ vậy mà rời đi.

Tất cả fan của Trần Thiên Vương lúc này đều chỉ cảm thấy muốn chửi thề: “Thảo nê mã” (Nói lái của đmm). Lâm Trạch Dương không tranh luận với bọn họ, cũng không thèm nói với bọn họ thêm vài câu, thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn mà trực tiếp báo cảnh sát đến bắt bọn họ luôn sau đó rời đi.

Theo logic thì chuyện này là không sai, nhưng người bình thường làm gì có cách giải quyết thẳng thắn và dứt khoát như vậy đâu cơ chứ? Anh ta không phải là tổng giám đốc của Guerlain Woman sao? Không phải anh ta rất biết cách tranh luận sao? Ngay cả Trần Thiên Vương anh ta cũng dám mắng không phải sao? Tại sao chưa nói gì cả mà đã báo cảnh sát rồi?

Triệu Cần Du cũng sửng sốt một lát, sau đó trên mặt cô xuất hiện một nụ cười thật lớn. Đúng vậy, sao lại không gọi cảnh sát chứ?

Triệu Cẩn Du lần nữa cảm thấy Lâm Trạch Dương thật sự là một người khiến đối phương cảm thấy rất khó để nắm bắt, giống như tất cả mọi chuyện cho dù có khó khăn đến mấy khi qua tay Lâm Trạch Dương giải quyết đều sẽ trở nên rất dễ dàng vậy.

Ngay sau đó, cảnh sát đã tới, những người hâm mộ kia bị đuổi ra ngoài và bị cảnh sát cảnh cáo không nhẹ.

Thế nhưng, mọi chuyện chắc chắn không thể trôi qua dễ dàng như vậy.

Những người hâm mộ kia tuy đã rời đi nhưng rất nhanh đã trở lại, và khi trở lại bọn họ còn kéo theo nhiều người hơn, thậm chí một số người còn bắt đầu livestream. Đừng đánh giá thấp sức mạnh của những người hâm mộ, đặc biệt là người hâm mộ của các ngôi sao nổi tiếng. Họ là người có rất nhiều năng lượng, hơn thế nữa, khi họ tập hợp lại, năng lượng của họ sẽ bùng nổ đến mức không tưởng tượng được.

Khi Lâm Trạch Dương và Triệu Cẩn Du vào bãi đỗ xe, xung quanh đột nhiên xuất hiện hơn trăm người vây lấy họ.

Lâm Trạch Dương lại lần nữa bị đám fan của Trần Thiên Vương vây quanh. Vì trong đám fan này có người mở livestream, có người cầm điện thoại chụp ảnh, nên Lâm Trạch Dương giống như đang bị một đám phóng viên làm phiền vậy.

“Lâm Trạch Dương, mau nói xin lỗi Trần Thiên Vương đi.” Có fan đứng trong đám đông gào lên, sau đó mọi người nhao nhao kêu lên, lặp lại cùng một yêu cầu như thế, thanh thế có vẻ rất lớn.

Một số người đang livestream bắt đầu thuật lại tình hình: “Chúng tôi đều là fan của Trần Thiên Vương. Bây giờ chúng tôi đang đòi lại công bằng cho Trần Thiên Vương, mời mọi người cùng xem xét với chúng tôi một lát, nghiêm túc nhìn rõ xem Lâm Trạch Dương kia là loại người thế nào!”

Lâm Trạch Dương không khỏi nhíu mày, anh không hề sợ hãi, nhưng tâm trạng của những người này đều có vẻ đang bị kích động quá mức, bất cứ lúc nào họ cũng có thể xông lên để gây ra thương tích cho mình. Lâm Trạch Dương đương nhiên không sợ những người này sẽ làm tổn thương mình, nhưng Triệu Cẩn Du ở bên cạnh anh thì có.

Lâm Trạch Dương kéo Triệu Cần Du ra sau lưng mình, sau đó nhìn mọi người, nói: “Tôi đã nói với mấy người, chuyện này tôi không làm gì sai, vậy nên tôi sẽ không xin lỗi. Đây là chuyện sẽ không thay đổi được, mấy người không cần phải phí sức thuyết phục tôi làm gì.”

“Thằng khốn chết tiệt, mày muốn chết đúng không?” Đột nhiên có người hét to một câu, sau đó cầm theo một thanh gỗ đập về phía Lâm Trạch Dương.

Cảnh này khiến tất cả mọi người hoảng sợ, có người nhịn không được mà hét lên. Đương nhiên không ai ngờ tới chuyện này sẽ xảy ra.

“Hừ!” Lâm Trạch Dương cười lạnh, bước về phía trước đạp một cước, sau đó người này bị anh đạp bay ra ngoài.

Người nọ lúc bị đạp bay ra đã nhịn không được mà gào lên thảm thiết, tiếng kêu rất thê thảm, tất nhiên là bằng chứng rõ nhất cho việc hắn đang đau muốn chết.

“Á!” Đột nhiên lại có thêm một tiếng thét chói tai nữa vang lên.

Thì ra ngay lúc Lâm Trạch Dương tiến về phía trước lại có người lấy ra một con dao, lặng lẽ tới gần Triệu Cẩn Du. Lúc này, hắn đã đâm thẳng con dao về phía cô.

Lâm Trạch Dương lúc nãy cũng đã nhận ra người này, vì không ngờ tới chuyện hắn dám cầm theo dao nên không để ý lắm, vậy nên khi chuyện xảy ra lông mày của anh nhíu lại. Anh và Triệu Cẩn Du bây giờ cách nhau hơn ba mét, nhưng gã kia chỉ còn cách cô có nửa mét mà thôi.

“Lâm Trạch Dương, tao biết mày có thể đánh nhau được. Nhưng thế thì sao? Tao không sợ mày đâu nên có giỏi thì mày lại đây mà đánh chết tao này! Nếu không tao sẽ giết hết mấy đứa làm tổn thương tới Trần Thiên Vương như chúng mày!” Thanh niên này trông rất kích động, ánh mắt hắn chứa đầy sự điên cuồng.

Gương mặt Lâm Trạch Dương lạnh như băng nhìn gã, ánh mắt anh như móng vuốt cắm chặt vào bàn tay nắm dao của gã, như muốn chọc thủng bàn tay này ra vậy. Sau đó anh bước về phía trước một bước.

Thanh niên kia trong nháy mắt cảm thấy lạnh gáy, da gà khắp cơ thể đều dựng lên, gã theo bản năng rụt người lại, sau đó gào lên rồi về phía Lâm Trạch Dương.

“Mày dám tiến thêm một bước, tao sẽ làm thật đấy!” Đây là hành động phản kháng lại nỗi sợ hãi theo bản năng của người.

Sắc mặt Lâm Trạch Dương không có bất cứ thay đổi gì, bước lên trước thêm bước nữa, ánh mắt anh lạnh lùng, bước đi vững vàng, giống như trên thế giới này chẳng có gì cản bước được anh vậy.

“Đi chết đi!” Sự sợ hãi của gã đã đến giới hạn, chó cùng rứt giậu, gã không khống chế được cảm xúc của mình nữa mà liều mạng đâm dao về phía Triệu Cẩn Du.

Có thể tưởng tượng được rằng, nếu một dao này đâm xuống, dù không gây ra vết thương chí mạng cho Triệu Cẩn Du thì nhất định cũng sẽ để lại thương tích gây nên sẹo, mà vết sẹo để lại ở vị trí dễ nhìn thấy như vậy nhất định sẽ khiến cho phụ nữ phát điên.

Có người trong đám đông bên cạnh hét toáng lên, một số ít con gái trong số đó đều nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy đầu, tất nhiên bọn họ đang cực kỳ sợ hãi.

“Đừng để tao nhìn thấy mày nữa, nếu không tao sẽ không nhịn được mà giết mày đấy!”

Thời gian giống như dừng lại, mọi người có mặt ở đó đều đang hoảng sợ đến mức ngừng thở thì đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Lúc này, mọi người xung quanh mới dám mở mắt ra, sau đó đồng loạt trợn trừng mắt.

Lâm Trạch Dương một tay bắt lấy con dao, máu tươi đang ròng ròng chảy xuống. Máu của anh trong bãi đỗ xe không có quá nhiều đèn lại nổi bật lạ thường, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, thậm chí còn có thể nghe được tiếng máu nhỏ tí tách xuống đất.

Sắc mặt của Lâm Trạch Dương bây giờ lạnh lùng như ma quỷ mới trồi lên từ địa ngục. Trong ánh mắt anh như có dao bắn ra, như thể có khả năng băm người ta thành ngàn mảnh.

Thanh niên bị Lâm Trạch Dương nhìn chằm chằm, hai chân lập tức mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất, sau đó từ đũng quần của hắn chảy ra một dòng chất lỏng.

“Cô không sao chứ?” m thanh lần nữa vang lên. Nhưng lần này không còn cảm giác lạnh lùng như băng ngàn năm nữa, mà giờ giống như hoa nở vào mùa xuân, tràn ngập ấm áp.

Lâm Trạch Dương vừa mới có vẻ mặt như Diêm Vương khiến người khác sợ hãi tột độ, bây giờ lại đang cười tươi như hoa. Nét cười trên mặt anh như ly trà sữa ấm được cầm trong tay vào mùa đông, khiến người khác cảm thấy ấm áp và an toàn, thậm chí vì hơi ấm quá mãnh liệt mà làm người khác không dám nhìn thẳng.

Điều không ai để ý tới chính là, khi Lâm Trạch Dương làm ra những hành động này, anh cũng thu bàn tay đầy máu tươi của mình lại.

Nhất thời, toàn bộ bãi đỗ xe rơi vào im lặng. Một số fan nữ vốn phẫn nộ tới mức muốn giết chết Lâm Trạch Dương, mà giờ đây ánh mắt thẳng tắp, ngây ngốc nhìn Lâm Trạch Dương, trong mắt họ như có những ngôi sao đang bay loạn xạ.
Chương 300 Lòng có mãnh hổ ngửi tường vi*

*Lòng có mãnh hổ ngửi tường vi: dù trong lòng có yếu mềm, lo lắng nhưng vẫn cứng cỏi, dũng cảm không ngừng khiêu chiến những thử thách mới.

Không nhìn thấy màu đen, thì làm sao mà phân biệt được màu trắng khác với màu đen? Trước giờ vẫn vậy, nếu như không có so sánh thì sao biết được rốt cuộc nó tốt ở điểm nào?

Tình huống bây giờ cũng tương tự như vậy, bởi vì vừa nãy mọi người đều chứng kiến khuôn mặt lạnh băng đầy sát khí giống như diêm vương của Lâm Trạch Dương rồi cho nên bây giờ khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hệt như nắng gắt giữa trời đông kia, tất cả bọn họ đều bị dọa cho mất hồn.

Làm sao mà trên đời này lại có thể có một người vừa là ác quỷ vừa là thiên thần, vừa là băng nhưng lại cũng vừa là lửa, tồn tại ở cả hai loại trạng thái hoàn toàn trái ngược nhau như vậy được cơ chứ?

Chẳng bao lâu sau, video Lâm Trạch Dương bảo vệ Nicole được đào lại. Ban đầu các ý kiến trên mạng đang nghiêng về một phía, cuối cùng lại xuất hiện sự đổi chiều. Dường như có một sức mạnh ngoan cường đang dần dần sinh trưởng do những lời nói nhắm vào Lâm Trạch Dương lúc này.

“Tôi không tin một người đàn ông như thế lại là một kẻ bỉ ổi được! Mọi người không phát hiện ra những chi tiết nhỏ khi Lâm Trạch Dương đối mặt với phụ nữ đều rất dịu dàng và tinh tế hay sao? Để cho người phụ nữ không phải chịu bất kỳ gánh nặng tâm lý nào nên bản thân anh ấy đã một mình chịu đựng tất cả sự đau khổ!”

“Tôi nói này, trên thế giới mấy ai có thể làm được điều này chứ? Các người có nhìn thấy Lâm Trạch Dương lặng lẽ giấu bàn tay bị thương của mình đi không? Đám đàn ông mấy người luôn miệng nói muốn đối xử tốt với phụ nữ chúng tôi, luôn oán trách rằng các người chưa đủ tốt hay sao mà lại không tìm được bạn gái. Vậy thì xin mấy người hãy nhìn vào Lâm Trạch Dương mà học hỏi kia kìa! Tôi không mong mấy người hoàn hảo được như anh ấy, nhưng chỉ cần học được một phần mười thôi, tôi liền sẵn lòng ở bên sát cánh cùng các người cả đời!”

“Tôi không biết tin đồn lúc trước ở trên mạng có phải là thật hay không, nhưng tôi quyết định bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ không nghi ngờ Lâm Trạch Dương nữa, tôi sẽ trở thành fan não tàn của anh ấy, muốn động đến Lâm Trạch Dương thì phải bước qua xác tôi trước!”

Lúc đầu chủ yếu là các cô gái đăng bài ủng hộ, sau đó dần dần có thêm các bạn nam gia nhập vào. Sau cùng, rốt cuộc cũng bắt đầu có người giải thích những lời nói dễ gây hiểu lầm trước kia của Lâm Trạch Dương:

“Gần đây có một đoạn thời gian tôi rất bận cho nên không chú ý đến việc xảy ra trên mạng. Bây giờ chúng ta đến xem nhận xét về Lâm Trạch Dương đang được lan truyền trên mạng. Ích kỷ quả thật là một từ mang nghĩa xấu, diễn tả một người tự cho mình là trung tâm, khi xảy ra bất kỳ vấn đề gì thì đều chỉ nghĩ đến bản thân mình mà thôi…”

“Nhưng các từ ngữ trong tiếng Trung của chúng ta quá phong phú, cùng một từ nhưng có nhiều cách hiểu khác nhau khi được đặt trong các ngữ cảnh khác nhau. Dựa vào biểu hiện của Lâm Trạch Dương cùng những lời mà anh ấy nói, tôi có lý do để tin tưởng cái gọi là ích kỷ của Lâm Trạch Dương chỉ là để thể hiện mong muốn đối tốt với bản thân anh ấy hơn một chút…”

“Đúng vậy, đối xử với bản thân tốt một chút, hầu hết mọi người đều quên mất điều này. Khi đi làm, chúng ta phải kiêng dè lãnh đạo, đồng nghiệp và khách hàng, kiêng cái này nể cái nọ... Trong cuộc sống, chúng ta phải chăm sóc cho vợ con, bố mẹ và bạn bè. Có thể nói, mọi việc chúng ta làm chuyện gì cũng đều phải nghĩ cho người khác trước... Nếu nói như vậy chúng ta không làm được việc gì cho bản thân cả.”

“Chúng ta làm việc chăm chỉ và muốn mua một bộ quần áo cho bản thân, ăn thêm một chút đồ ăn ngon, để bản thân được phép thư giãn một chút nhưng vẫn phải quan tâm đến người khác và suy xét nhiều việc khác, có phải đến ngay cả việc này cũng không làm được không? Mua quần áo cho bản thân thì tốn tiền, ăn nhiều thêm một chút thì sợ béo, muốn thả lỏng bản thân thì lại lo rằng như thế sẽ lãng phí thời gian… như vậy, chúng ta sống để được gì? Tiêu tiền cho bản thân sẽ khiến tốc độ tăng trưởng kinh tế chậm lại và trở nên béo, như thế thì ta sẽ lại lãng phí thêm nhiều thời gian hơn để điều chỉnh cơ thể, mà lãng phí thời gian thì cũng chính là đang lãng phí cuộc đời.

Đây có phải là thiếu trách nhiệm với gia đình, bạn bè, công ty, sếp, đồng nghiệp không? Đương nhiên là không! Tại sao lại không được phép ích kỷ thêm một chút? Bạn luôn khiến bản thân căng thẳng, vì người khác mà sống cuộc sống mình không thích và gò ép bản thân vào khuôn khổ, bạn như thế có thể làm được điều gì tốt chứ?

Lâm Trạch Dương có nói một câu mà tôi cảm thấy rất đồng tình, chỉ có tôi sống tốt, chỉ có mỗi một người sống tốt thì tất cả chúng ta mới có một cuộc sống tốt đẹp hơn được!”

Đây là bài nhận xét của một vị học giả nổi tiếng, là nhà xã hội học rất có tiếng trong giới, từng đại diện Trung Quốc nhận nhiều giải thưởng lớn, có địa vị tuyệt đối và là giáo sư của một trường đại học nổi tiếng cho nên mỗi lời nói ra đều có sức ảnh hưởng đáng kể đối với cộng đồng. Vị học giả này vừa đăng bài thể hiện quan điểm của mình lên mạng xong thì các bình luận ồn ào ban đầu lập tức dừng lại, không phải ai cũng dám khiêu chiến với người có địa vị nhất định, hơn nữa còn là người làm việc trong lĩnh vực chuyên môn.

Vậy nên trong thời gian này trên mạng trở nên yên tĩnh hơn hẳn, giống như mọi người đều bị ngắt kết nối trên mạng nên không thể bình luận thêm được gì về chuyện này vậy. Đối với phía Lâm Trạch Dương mà nói, đây đúng là kỳ tích xuất hiện, mở đầu làn sóng khiến cho gió phải đổi chiều!

Ngay trong lúc đó, lại xuất hiện thêm một bài viết mới: “Nếu như để tôi đánh giá về Lâm Trạch Dương, tôi chỉ có thể nói bằng một câu thơ: Lòng có mãnh hổ ngửi tường vy.”

Sau khi bài viết xuất hiện, những bình luận trên mạng đảo ngược lại ngay trong chốc lát. Lúc này, những người đã tung tin nhằm bôi đen Lâm Trạch Dương đều phải im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn những cuộc trò chuyện náo nhiệt trên mạng rồi bắt đầu đổi hướng, chạy sang phía cạnh Lâm Trạch Dương để khen ngợi một cách trắng trợn.

“Người trẻ tuổi phải có biểu hiện của người trẻ tuổi, nếu như cứ hành xử giống như lão già cổ hủ, vậy thì sao chúng ta có thể tiến bộ được? Chúng ta tất nhiên phải nói về sự phân chia cấp bậc trong tự nhiên, nhưng cũng không thể vì vậy mà không để ý đúng sai được.”

“Những thứ cũ cũng có giá trị của chính nó, nhưng không thể không nói thứ mới là vô dụng.”

“Tôi ủng hộ Lâm Trạch Dương, tôi thấy anh ấy không sai, mà nếu không sai thì tại sao lại phải xin lỗi?”

“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!” Trần Bá Trực tức giận ném điện thoại, điện thoại bị ném rơi xuống đất rồi tức khắc vỡ tan tành thành nhiều mảnh.

Lý Hoán siết chặt bút trong tay, chiếc bút chịu tác động lực quá lớn dường như không chịu nổi đã bị bẻ cong, mắt ông ta tràn đầy sự tức giận: “Đám người này đều trở nên ngớ ngẩn hết rồi sao? Mấy đứa con gái này chưa nhìn thấy trai đẹp bao giờ à? Mới một thằng đàn ông thôi mà đã đủ để khiến cho bọn nó mất hết lý trí, sẵn sàng chạy theo bênh vực! Đúng là một đám vô dụng!”

Trần Bá Trực vẫn rất tức giận, lồng ngực liên tục phập phồng lên xuống. Rõ ràng tình hình đã tốt lên, thậm chí tối hôm qua Trần Bá Trực còn tổ chức tiệc chúc mừng cùng Lý Hoán, chúc mừng bọn họ thuận lợi đạp đổ Lâm Trạch Dương.

Hôm nay Trần Bá Trực qua đây còn dự định chè chén say sưa lần cuối, xem kết cục thê thảm của Lâm Trạch Dương rồi cười lớn hả hê, bắt đầu cuộc sống mới của bản thân sau khi nhổ được cái gai chướng mắt kia. Vậy mà cái tên Lâm Trạch Dương cỏn con kia cứ như con gián đập mãi không chết, đã bị dồn tới bước đường này rồi mà còn trở mình được, lại còn muốn quấy phá cuộc sống của ông ta nữa ư? Hừ! Còn lâu ông ta mới để cho tên đó được toại nguyện!

“Tức giận không có ý nghĩa gì cả, dựa theo các bình luận hiện giờ trên mạng, việc muốn đạp đổ Lâm Trạch Dương bây giờ hoàn toàn là không thể. Nếu muốn làm cho tới cùng, chắc chắn ông sẽ tự mình gậy ông đập lưng ông mà thôi! Không thể mạo hiểm như thế được!” Tinh thần Lý Hoán u ám đến cực điểm, tuy nhiên vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh để phân tích vấn đề thiệt hơn.

“Vậy thì phải làm sao bây giờ?” Trần Bá Trực cũng biết các bình luận trên mạng bây giờ đang có chiều hướng gây bất lợi nhiều hơn cho bản thân mình, thế nên ông ta không hề cam lòng chút nào.

“Ông có dám làm liều lần này không?” Lý Hoán ghé đầu gần vào Trần Bá Trực, rù rì kế hoạch mới.

Trần Bá Trực nghe xong, lúc đầu khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó lông mày nhăn lại, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy vẻ phẫn nộ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Chương 10...
Truyền Kỳ Binh Vương
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Long đô binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom