Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Lâm Côn không muốn nghe nhưng Lục Đình vẫn muốn nói. Mọi chuyện trước sau là thế này, phòng thí nghiệm quốc phòng của nhà họ Chương gần đây đã nghiên cứu ra một sản phẩm mới, là chế tạo vũ khí chiến tranh mới, trước mắt đã đạt được tiến triển ban đầu. Đây vốn là tin tức tuyệt mật, không hiểu sao lại bị người ngoài biết được, ông cụ Chương lo lắng những thế lực khủng bố bên ngoài vì muốn lấy được phương án chế tạo loại vũ khí mới này mà bắt cóc cô cháu gái Chương Tiểu Nhã để uy hiếp, cho nên đề nghị Cục An ninh Quốc gia cho người tới bảo vệ cô.
Sau khi Lâm Côn nghe xong, sửng sốt hai giây, rồi nhếch miệng cười với Lục Đình: “Lục mỹ nữ, còn chuyện gì khác nữa không? Nếu không có, tôi phải đi tưới rau rồi!”
Nhìn Lâm Côn đi dép lê, quần đùi mặc trên người màu xanh như đi biển, bên trên mặc một chiếc áo thun ba lỗ màu trắng, tay xách thùng nước nhỏ chầm chậm tưới từng luống rau, dáng vẻ giống như là một người trẻ tuổi sống ở nông thôn. Trong lòng Lục Đình thầm cảm thán, nếu không biết người này là Vua Sói của Mạc Bắc, ai có thể tưởng tượng được anh có tài năng lớn như vậy?
Khóe miệng Lục Đình cười nhẹ nhàng, trở về biệt thự số sáu, Chương Tiểu Nhã đứng ở cửa lớn nhìn Lục Đình một cách kì quái, có chút cảnh giác hỏi: “Chị Lục Đình, chị đi đâu vậy?” Nói xong, cô hướng tầm mắt sang biệt thự số bảy, Lâm Côn đang đứng trước ga ra tưới rau.
“Không khí buổi sáng rất trong lành, đi dạo loanh quanh thôi, mà phong cảnh của khu này tốt thật!” Lục Đình cười nói, cố ý nhìn theo tầm mắt của Chương Tiểu Nhã, như không có chuyện gì nhìn Lâm Côn: “Tiểu Nhã, em thích anh ta sao?”
“Thích...” Chương Tiểu Nhã đột nhiên nở một nụ cười hạnh phúc của cô gái nhỏ, ngọt nào nói: “Thích cảm giác anh ấy mang đến làm lòng em xao động.”
Lông mi Lục Đình thoáng nhíu lại, đối với một người không biết yêu như cô mà nói, một người đàn ông khiến tim một cô gái đập nhanh là có ý nghĩa gì, cô chỉ nhìn thấy trên TV, chưa từng trải qua, tiếp theo cô đương nhiên không biết nói thế nào, vì thế thuận miệng hỏi: “Em hiểu anh ta sao?”
“Đương nhiên rồi!”
“Thật chứ?”
“À thì...” Chương Tiểu Nhã đột nhiên bị hỏi như vậy có chút chột dạ, thì thào: “Bây giờ chưa thực sự hiểu rõ, về sau từ từ tìm hiểu là được, dù sao em rất thích anh Lâm, thích từ tận đáy lòng.”
“Anh ta có vợ có con em cũng không ngại?” Lục Đình cười hỏi.
“Chị Lục Đình!” Chương Tiểu Nhã sờ sờ miệng nhỏ, ủy khuất nói: “Chị có thể tâm sự được hay không vậy...”
“Được rồi, chúng ta nhanh chóng trở về ăn sáng thôi, ăn xong buổi sáng em có tiết trên lớp mà, chị đưa em đi học.”
“Sau này chị sẽ đi theo em như hình với bóng sao?”
“Đương nhiên, sau này chị chính là vệ sĩ của em, dù em không tin chị thì cũng phải tin tưởng ông nội em, ông ấy để chị tới bảo vệ em nhất định có lý do của ông ấy, cho nên em nhất định phải nghe lời chị.”
“Được rồi.” Chương Tiểu Nhã lưu luyến nhìn thoáng qua Lâm Côn vẫn đang tưới rau, đi theo Lục Đình vào trong nhà. Cô không phải không nghĩ tới chuyện qua chào hỏi Lâm Côn, nói một câu ‘Chào buổi sáng’, chỉ là không hiểu sao, cô đột nhiên sợ bản thân quá thân thiết khiến anh Lâm chán ghét.
Tưới rau bón phân xong xuôi, Lâm Côn kéo cái ghế nằm, ngồi trong vườn nhỏ biệt thự phơi nắng, trong tay cầm tờ báo được giao vào mỗi sáng, chăm chú đọc.
Sáng nay đầu đề lớn nhất là tình hình của Cục cảnh sát trung tâm thành phố, Cục trưởng cục cảnh sát khu Nam Thành của thành phố Trung Cảng Trương Thiên Chính được điều động bổ nhiệm làm Cục trưởng mới Cục cảnh sát trung tâm thành phố, theo những gì trên báo viết, lần bổ nhiệm này đã qua một cuộc họp lớn rồi cuối cùng do chính phó thị trưởng Khương Phong tự mình ký thư bổ nhiệm.
Lâm Côn suy nghĩ, phó thị trưởng Khương Phong và Trương Thiên Chính anh đều gặp qua, ấn tượng hai người này để lại trong anh rất tốt, chỉ là anh không nghĩ tới, trong này nói tới đủ loại đấu tranh chính trị.
Phong Bưu hai ngày trước tới tìm anh gây chuyện đến giờ không có động tĩnh gì, đây là việc làm Lâm Côn hài lòng nhất. Ít nhất trong suy nghĩ của anh, tên kia cũng khá biết trên dưới, nếu còn dám tới làm phiền anh, anh nhất định đốt cháy tòa nhà sáu tầng kia chỉ bằng một mồi lửa. Ông đây là Vua Sói Mạc Bắc, là một con rồng ẩn mình dưới sông, còn sợ những tên côn đồ này hay sao?
Hút thuốc xem xong tờ báo, Lâm Côn dựa vào ghế ngửa lên nhìn trời xanh, trong đầu suy nghĩ kĩ càng, đầu tiên là hai ngày nữa sẽ tới sinh nhật của Sở Tĩnh Dao, anh thân là chồng của cô, đây là sinh nhật đầu tiên, dù xuất phát từ lý do nào anh cũng nên tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho cô vợ xinh đẹp này của mình.
Nhưng mà, anh sống hơn hai mươi mấy năm, không phải ở nơi nông thôn hẻo lánh hiểm trở cũng là Mạc Bắc không có chim bay qua kia, trừ những cuộc liên hoan thỉnh thoảng tổ chức trong quân đội, anh chưa từng trải qua những bữa tiệc khác, mà anh còn là người không thích ồn ào. Người khác bắt đầu liên hoan, phần lớn thời gian anh đều ngồi trong căn nhà ngói đỏ cấp hai của Lão Hồ, cầm mấy xiên thịt bò cao cấp, uống chỗ rượu đỏ quý tịch thu được từ những phần tử khủng bố, sau đó ngậm một điếu xì gà thượng hạng…
Đôi khi anh nghĩ, nếu những kẻ khủng bố kia thông minh một chút, bỏ thuốc chuột vào trong ly rượu đỏ của anh, không chừng đã giết anh đến ngàn lần, đâu cần phải hao tâm phí sức nghĩ cách giết anh như hiện tại.
Suy nghĩ lệch lạc, nhanh chóng quay trở lại vấn đề chính, vẫn là bữa tiệc sinh nhật, trong đầu lờ mờ nhớ đến những gì đã từng thấy trong TV, hình như là -- trong một nhà hàng khung cảnh tao nhã nào đó, trên bàn có một ngọn nến, mang lên một chiếc bánh sinh nhật có cắm nến, sau đó hai người cùng uống rượu đỏ...
Còn có, bên bờ biển, dùng nến xếp thành một trái tim, bên trong viết ‘Sinh nhật vui vẻ’, đợi hai người cùng đi tới bên bờ biển, tiếp tục xuất hiện pháo hoa, lãng mạn mà kì diệu...
Lâm Côn cân nhắc tới lui, ý đầu tiên vẫn đáng tin hơn rất nhiều, so với những thứ này đơn giản hơn nhiều. Còn cái ý tưởng thứ hai, sau khi được anh tính toán kỹ, hoàn toàn có thể đợi ăn tối ở nhà hàng xong, rồi mới tới bờ biển ngắm pháo hoa, đón làn gió mát rượi ban đêm, nhìn pháo hoa nở rộ đầy trời...
“Ây dà, mình quả thật là thiên tài!” Lâm Côn tự khen mình một câu, phát hiện bản thân chính là người cực kỳ tài giỏi việc gì cũng làm được, mà còn làm tốt nữa. Không phải có công việc tổ chức sự kiện gì đó sao, sau này anh hoàn toàn có thể nghĩ tới việc đổi nghề.
Anh bên này đang suy nghĩ, điện thoại đột nhiên vang lên, anh và Lâm Lâm giống nhau, đều sử dụng iphone 6 đời mới nhất, nhưng mà Lâm Lâm là dùng điện thoại chính hãng, anh lại dùng hàng nhái rẻ tiền, tiếng nhạc chuông cao vút như tiếng tu la tù và thổi vang khắp chốn, có thể dọa người khác đau tim.
Là một dãy số xa lạ, Lâm Côn ấy nút nghe xong, trực tiếp ‘alo’ một tiếng, bên kia lập tức vang lên một giọng nói nịnh hót: “A, là Lâm Côn, anh Lâm sao?”
Âm thanh này có phần quen tai, nhưng Lâm Côn tạm thời chưa nhớ ra, anh vừa muốn mở miệng hỏi đối phương là ai, bên kia đã tự động khai báo: “Anh Lâm, em là Từ Quảng Nguyên, quản lý trung tâm sửa xe Quảng Nguyên, Từ Quảng Nguyên...”
Trong đầu Lâm Côn lập tức hiện ra bộ mặt béo ú, hình tượng người đàn ông thích nịnh hót, trong đầu không nhịn được mắng thầm: “Anh đã ngoài ba mươi rồi, vẫn luôn miệng gọi tôi là anh, đây là ám chỉ ông đây già hơn anh sao?” Ngoài miệng lại thản nhiên nói: “À, Tiểu Từ, có chuyện gì?” Nếu anh ta đã gọi mình là anh, vậy mình cũng nên tận dụng cơ hội để lên mặt thôi.
Âm thanh nịnh hót của Từ Nghiễm Nguyên vang lên: “Anh Lâm, xe của anh đã xong rồi, anh định khi nào tới lấy?”
“Sửa xong rồi?” Lâm Côn kinh ngạc hỏi, mới chỉ vài ngày thôi mà, chiếc Jetta cũ này đúng là bị hỏng trong hỏng ngoài, không ngờ nhanh như vậy đã sửa xong, thật sự không thể không khiến người khác kinh ngạc. Rất có khả năng do Từ Quảng Nguyên động tay chân.
Mặc kệ là thế nào, Lâm Côn quyết định đến xem rồi tính, nếu Từ Quảng Nguyên thật sự làm gì xe của anh, đánh tên kia một trận là điều nên làm, còn phải cho anh ta nếm chút khổ sở, để về sau sửa chữa ô tô cho tập đoàn Thiên Sở, anh ta không dám làm thế nữa.
Nghĩ đến chuyện có thể sẽ lái xe về, Lâm Côn không lái chiếc QQ nhỏ đi đến trung tâm sửa chữa, mà trực tiếp gọi taxi, anh vừa xuống taxi, Từ Quảng Nguyên vẫn đứng ở cửa chủ động chạy ra đón, trên gương mặt béo ú nở nụ cười giả dối, khiến Lâm Côn nhìn phát ngán.
“Anh Lâm, nhanh như vậy đã tới rồi!” Từ Quảng Nguyên cười nịnh hót nói, Lâm Côn không quan tâm đến mấy chuyện này, nhàn nhạt đáp lại một câu: “Xe ở đâu, đưa tôi đi xem.”
“Được anh Lâm, ở bên này.” Từ Quảng Nguyên dẫn đường phía trước, anh ta khách sáo với Lâm Côn như vậy chẳng qua là vì câu nói trước kia của Tần Tuyết, Lâm Côn là người quan trọng với Sở Tướng Quốc.
Bảo dưỡng ô tô cho tập đoàn Thiên Sở gần như nuôi sống toàn bộ cái xưởng sửa chữa ô tô Quảng Nguyên này. Đầu năm nay ngã theo chiều gió, Từ Quảng Nguyên anh ta là người làm ăn càng hiểu rõ điều này, nếu không chăm sóc chu đáo vị bên cạnh, anh tùy tiện ở trước mặt chủ tịch Sở nói một câu, có khả năng đá đổ bát cơm của anh ta.
Từ Quảng Nguyên đưa Lâm Côn tới một nhà kho sau xưởng sửa chữa, quy cách của nhà kho rất cao, bên trong gọn gàng sạch sẽ, trong đó chỗ nào cũng có loại xe sang trọng, Lâm Côn nhìn thoáng qua, xe dưới 50 vạn căn bản không thể tìm thấy ở trong này, giống như anh không thể tìm thấy xe của mình.
“Xe của tôi đâu?” Lâm Côn nhíu mày hỏi, trong lòng thầm nghĩ tên Từ Quảng Nguyên này sẽ không giỡn mặt mình chứ.
“Anh Lâm, đừng vội, ở đây.” Từ Quảng Nguyên tiếp tục đưa Lâm Côn đi về phía trước, ấn chiếc điều khiển từ xa trong tay, cửa cuốn của một nhà kho nhỏ bên trong nhà kho chậm rãi mở ra, một chiếc xe được bọc vải chống bụi xuất hiện, “Anh Lâm, xe của anh...”
Lâm Côn chậm rãi đi tới, nhíu nhíu mày nhìn Từ Quảng Nguyên, anh ta chủ động đi lên kéo tấm vải chống bụi ra, một chiếc Jetta mới tinh xuất hiện trước mặt, anh vốn muốn đổi thiết bị động cơ bên trong xe, không nghĩ thay đổi bề ngoài xe, kết quả Từ Quảng Nguyên tự mình hành động, thay đổi một lượt bên ngoài xe của anh. Sơn lại vỏ xe lần nữa, đầu xe có đèn típ nhỏ cũng đổi thành đèn pha lớn, lắp thêm hai cái thông gió, đấy là tất nhiên, bởi vì sau khi thay đổi động cơ, máy giảm nhiệt vốn có của xe không thể hoạt động đủ được, mặt sau xe cũng cho thêm lốp dự phòng, lốp xe cũng thay thành loại mới tinh dành cho xe đua…
Vì thế, đây không thể coi là chiếc Jetta cũ của anh nữa, mà là một chiếc xe xứng với tên thật của nó, chiếc xe Jetta màu đen.
“Sao nào, anh Lâm, anh vừa lòng chứ?” Từ Quảng Nguyên ở một bên nịnh hót hỏi.
“Ừ. Bề ngoài rất tốt, nhưng quan trọng là bên trong.” Lâm Côn vừa nói vừa đi tới bên xe, mở nắp xe kiểm tra bên trong, vốn muốn đổi lại động cơ, đổi tốc độ chạy, sau đó thêm thắt một vài chi tiết nhỏ để nâng cấp xe. Từ Quảng Nguyên ở một bên nịnh nọt cười nói: “Anh Lâm, anh cứ an tâm, đây là xe em tự mình sửa lại, tay nghề của Từ Quảng Nguyên em tuyệt đối là số một ở thành phố này, những thiết bị trong xe đều được nhập về từ nước ngoài bằng máy bay, đảm bảo tuyệt đối vừa nhập về lập tức ráp vào.”
“Không giở trò?” Lâm Côn kiểm tra xe xong, quả thật không có dấu hiệu giở trò, ngược lại là thêm không ít thiết bị, trong đó có lắp một thiết bị nén khí, cái này cũng không ít tiền đâu!
Từ Quảng Nguyên lập tức cười rộ lên: “Anh Lâm, em có lừa gạt ai cũng không dám lừa anh đâu, em muốn động tay chân với anh, về sau sao còn được sửa xe cho tập đoàn Thiên Sở nữa. Anh Lâm, anh cũng là người hiểu xe, trên xe này em thêm vào không ít thiết bị, những thứ này đều là bản thân em bỏ tiền ra, em đây không vì cái gì khác, chỉ nhờ anh ở trước mặt chủ tịch Sở nói giúp em vài câu.”
Lâm Côn cười ha ha nói: “Được rồi, nói tốt thì miễn đi, tôi đảm bảo trước mặt ông ấy không nói bừa về anh, tập đoàn Thiên Sở chuyên bảo trì xe ở đây, anh cũng gian lận bên trong không ít đâu.”
Từ Quảng Nguyên cũng không giấu giếm, than vãn: “Anh Lâm, đầu năm nay làm ăn không tốt, thành phố chúng ta đều như vậy.”
Lâm Côn cười, không nói thêm gì nữa, ngồi vào trong khởi động xe, phát hiện rất nhiều thứ trong xe cũng thay đổi. Da bộc ghế xe trước đây vốn cũng là da thật nhưng đã cũ kĩ, giờ tất cả đều được thay bằng da mới thật sự, xem ra tên Từ Quảng Nguyên này cũng thật có lòng, lo hết mọi thứ...
Sau khi Lâm Côn nghe xong, sửng sốt hai giây, rồi nhếch miệng cười với Lục Đình: “Lục mỹ nữ, còn chuyện gì khác nữa không? Nếu không có, tôi phải đi tưới rau rồi!”
Nhìn Lâm Côn đi dép lê, quần đùi mặc trên người màu xanh như đi biển, bên trên mặc một chiếc áo thun ba lỗ màu trắng, tay xách thùng nước nhỏ chầm chậm tưới từng luống rau, dáng vẻ giống như là một người trẻ tuổi sống ở nông thôn. Trong lòng Lục Đình thầm cảm thán, nếu không biết người này là Vua Sói của Mạc Bắc, ai có thể tưởng tượng được anh có tài năng lớn như vậy?
Khóe miệng Lục Đình cười nhẹ nhàng, trở về biệt thự số sáu, Chương Tiểu Nhã đứng ở cửa lớn nhìn Lục Đình một cách kì quái, có chút cảnh giác hỏi: “Chị Lục Đình, chị đi đâu vậy?” Nói xong, cô hướng tầm mắt sang biệt thự số bảy, Lâm Côn đang đứng trước ga ra tưới rau.
“Không khí buổi sáng rất trong lành, đi dạo loanh quanh thôi, mà phong cảnh của khu này tốt thật!” Lục Đình cười nói, cố ý nhìn theo tầm mắt của Chương Tiểu Nhã, như không có chuyện gì nhìn Lâm Côn: “Tiểu Nhã, em thích anh ta sao?”
“Thích...” Chương Tiểu Nhã đột nhiên nở một nụ cười hạnh phúc của cô gái nhỏ, ngọt nào nói: “Thích cảm giác anh ấy mang đến làm lòng em xao động.”
Lông mi Lục Đình thoáng nhíu lại, đối với một người không biết yêu như cô mà nói, một người đàn ông khiến tim một cô gái đập nhanh là có ý nghĩa gì, cô chỉ nhìn thấy trên TV, chưa từng trải qua, tiếp theo cô đương nhiên không biết nói thế nào, vì thế thuận miệng hỏi: “Em hiểu anh ta sao?”
“Đương nhiên rồi!”
“Thật chứ?”
“À thì...” Chương Tiểu Nhã đột nhiên bị hỏi như vậy có chút chột dạ, thì thào: “Bây giờ chưa thực sự hiểu rõ, về sau từ từ tìm hiểu là được, dù sao em rất thích anh Lâm, thích từ tận đáy lòng.”
“Anh ta có vợ có con em cũng không ngại?” Lục Đình cười hỏi.
“Chị Lục Đình!” Chương Tiểu Nhã sờ sờ miệng nhỏ, ủy khuất nói: “Chị có thể tâm sự được hay không vậy...”
“Được rồi, chúng ta nhanh chóng trở về ăn sáng thôi, ăn xong buổi sáng em có tiết trên lớp mà, chị đưa em đi học.”
“Sau này chị sẽ đi theo em như hình với bóng sao?”
“Đương nhiên, sau này chị chính là vệ sĩ của em, dù em không tin chị thì cũng phải tin tưởng ông nội em, ông ấy để chị tới bảo vệ em nhất định có lý do của ông ấy, cho nên em nhất định phải nghe lời chị.”
“Được rồi.” Chương Tiểu Nhã lưu luyến nhìn thoáng qua Lâm Côn vẫn đang tưới rau, đi theo Lục Đình vào trong nhà. Cô không phải không nghĩ tới chuyện qua chào hỏi Lâm Côn, nói một câu ‘Chào buổi sáng’, chỉ là không hiểu sao, cô đột nhiên sợ bản thân quá thân thiết khiến anh Lâm chán ghét.
Tưới rau bón phân xong xuôi, Lâm Côn kéo cái ghế nằm, ngồi trong vườn nhỏ biệt thự phơi nắng, trong tay cầm tờ báo được giao vào mỗi sáng, chăm chú đọc.
Sáng nay đầu đề lớn nhất là tình hình của Cục cảnh sát trung tâm thành phố, Cục trưởng cục cảnh sát khu Nam Thành của thành phố Trung Cảng Trương Thiên Chính được điều động bổ nhiệm làm Cục trưởng mới Cục cảnh sát trung tâm thành phố, theo những gì trên báo viết, lần bổ nhiệm này đã qua một cuộc họp lớn rồi cuối cùng do chính phó thị trưởng Khương Phong tự mình ký thư bổ nhiệm.
Lâm Côn suy nghĩ, phó thị trưởng Khương Phong và Trương Thiên Chính anh đều gặp qua, ấn tượng hai người này để lại trong anh rất tốt, chỉ là anh không nghĩ tới, trong này nói tới đủ loại đấu tranh chính trị.
Phong Bưu hai ngày trước tới tìm anh gây chuyện đến giờ không có động tĩnh gì, đây là việc làm Lâm Côn hài lòng nhất. Ít nhất trong suy nghĩ của anh, tên kia cũng khá biết trên dưới, nếu còn dám tới làm phiền anh, anh nhất định đốt cháy tòa nhà sáu tầng kia chỉ bằng một mồi lửa. Ông đây là Vua Sói Mạc Bắc, là một con rồng ẩn mình dưới sông, còn sợ những tên côn đồ này hay sao?
Hút thuốc xem xong tờ báo, Lâm Côn dựa vào ghế ngửa lên nhìn trời xanh, trong đầu suy nghĩ kĩ càng, đầu tiên là hai ngày nữa sẽ tới sinh nhật của Sở Tĩnh Dao, anh thân là chồng của cô, đây là sinh nhật đầu tiên, dù xuất phát từ lý do nào anh cũng nên tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho cô vợ xinh đẹp này của mình.
Nhưng mà, anh sống hơn hai mươi mấy năm, không phải ở nơi nông thôn hẻo lánh hiểm trở cũng là Mạc Bắc không có chim bay qua kia, trừ những cuộc liên hoan thỉnh thoảng tổ chức trong quân đội, anh chưa từng trải qua những bữa tiệc khác, mà anh còn là người không thích ồn ào. Người khác bắt đầu liên hoan, phần lớn thời gian anh đều ngồi trong căn nhà ngói đỏ cấp hai của Lão Hồ, cầm mấy xiên thịt bò cao cấp, uống chỗ rượu đỏ quý tịch thu được từ những phần tử khủng bố, sau đó ngậm một điếu xì gà thượng hạng…
Đôi khi anh nghĩ, nếu những kẻ khủng bố kia thông minh một chút, bỏ thuốc chuột vào trong ly rượu đỏ của anh, không chừng đã giết anh đến ngàn lần, đâu cần phải hao tâm phí sức nghĩ cách giết anh như hiện tại.
Suy nghĩ lệch lạc, nhanh chóng quay trở lại vấn đề chính, vẫn là bữa tiệc sinh nhật, trong đầu lờ mờ nhớ đến những gì đã từng thấy trong TV, hình như là -- trong một nhà hàng khung cảnh tao nhã nào đó, trên bàn có một ngọn nến, mang lên một chiếc bánh sinh nhật có cắm nến, sau đó hai người cùng uống rượu đỏ...
Còn có, bên bờ biển, dùng nến xếp thành một trái tim, bên trong viết ‘Sinh nhật vui vẻ’, đợi hai người cùng đi tới bên bờ biển, tiếp tục xuất hiện pháo hoa, lãng mạn mà kì diệu...
Lâm Côn cân nhắc tới lui, ý đầu tiên vẫn đáng tin hơn rất nhiều, so với những thứ này đơn giản hơn nhiều. Còn cái ý tưởng thứ hai, sau khi được anh tính toán kỹ, hoàn toàn có thể đợi ăn tối ở nhà hàng xong, rồi mới tới bờ biển ngắm pháo hoa, đón làn gió mát rượi ban đêm, nhìn pháo hoa nở rộ đầy trời...
“Ây dà, mình quả thật là thiên tài!” Lâm Côn tự khen mình một câu, phát hiện bản thân chính là người cực kỳ tài giỏi việc gì cũng làm được, mà còn làm tốt nữa. Không phải có công việc tổ chức sự kiện gì đó sao, sau này anh hoàn toàn có thể nghĩ tới việc đổi nghề.
Anh bên này đang suy nghĩ, điện thoại đột nhiên vang lên, anh và Lâm Lâm giống nhau, đều sử dụng iphone 6 đời mới nhất, nhưng mà Lâm Lâm là dùng điện thoại chính hãng, anh lại dùng hàng nhái rẻ tiền, tiếng nhạc chuông cao vút như tiếng tu la tù và thổi vang khắp chốn, có thể dọa người khác đau tim.
Là một dãy số xa lạ, Lâm Côn ấy nút nghe xong, trực tiếp ‘alo’ một tiếng, bên kia lập tức vang lên một giọng nói nịnh hót: “A, là Lâm Côn, anh Lâm sao?”
Âm thanh này có phần quen tai, nhưng Lâm Côn tạm thời chưa nhớ ra, anh vừa muốn mở miệng hỏi đối phương là ai, bên kia đã tự động khai báo: “Anh Lâm, em là Từ Quảng Nguyên, quản lý trung tâm sửa xe Quảng Nguyên, Từ Quảng Nguyên...”
Trong đầu Lâm Côn lập tức hiện ra bộ mặt béo ú, hình tượng người đàn ông thích nịnh hót, trong đầu không nhịn được mắng thầm: “Anh đã ngoài ba mươi rồi, vẫn luôn miệng gọi tôi là anh, đây là ám chỉ ông đây già hơn anh sao?” Ngoài miệng lại thản nhiên nói: “À, Tiểu Từ, có chuyện gì?” Nếu anh ta đã gọi mình là anh, vậy mình cũng nên tận dụng cơ hội để lên mặt thôi.
Âm thanh nịnh hót của Từ Nghiễm Nguyên vang lên: “Anh Lâm, xe của anh đã xong rồi, anh định khi nào tới lấy?”
“Sửa xong rồi?” Lâm Côn kinh ngạc hỏi, mới chỉ vài ngày thôi mà, chiếc Jetta cũ này đúng là bị hỏng trong hỏng ngoài, không ngờ nhanh như vậy đã sửa xong, thật sự không thể không khiến người khác kinh ngạc. Rất có khả năng do Từ Quảng Nguyên động tay chân.
Mặc kệ là thế nào, Lâm Côn quyết định đến xem rồi tính, nếu Từ Quảng Nguyên thật sự làm gì xe của anh, đánh tên kia một trận là điều nên làm, còn phải cho anh ta nếm chút khổ sở, để về sau sửa chữa ô tô cho tập đoàn Thiên Sở, anh ta không dám làm thế nữa.
Nghĩ đến chuyện có thể sẽ lái xe về, Lâm Côn không lái chiếc QQ nhỏ đi đến trung tâm sửa chữa, mà trực tiếp gọi taxi, anh vừa xuống taxi, Từ Quảng Nguyên vẫn đứng ở cửa chủ động chạy ra đón, trên gương mặt béo ú nở nụ cười giả dối, khiến Lâm Côn nhìn phát ngán.
“Anh Lâm, nhanh như vậy đã tới rồi!” Từ Quảng Nguyên cười nịnh hót nói, Lâm Côn không quan tâm đến mấy chuyện này, nhàn nhạt đáp lại một câu: “Xe ở đâu, đưa tôi đi xem.”
“Được anh Lâm, ở bên này.” Từ Quảng Nguyên dẫn đường phía trước, anh ta khách sáo với Lâm Côn như vậy chẳng qua là vì câu nói trước kia của Tần Tuyết, Lâm Côn là người quan trọng với Sở Tướng Quốc.
Bảo dưỡng ô tô cho tập đoàn Thiên Sở gần như nuôi sống toàn bộ cái xưởng sửa chữa ô tô Quảng Nguyên này. Đầu năm nay ngã theo chiều gió, Từ Quảng Nguyên anh ta là người làm ăn càng hiểu rõ điều này, nếu không chăm sóc chu đáo vị bên cạnh, anh tùy tiện ở trước mặt chủ tịch Sở nói một câu, có khả năng đá đổ bát cơm của anh ta.
Từ Quảng Nguyên đưa Lâm Côn tới một nhà kho sau xưởng sửa chữa, quy cách của nhà kho rất cao, bên trong gọn gàng sạch sẽ, trong đó chỗ nào cũng có loại xe sang trọng, Lâm Côn nhìn thoáng qua, xe dưới 50 vạn căn bản không thể tìm thấy ở trong này, giống như anh không thể tìm thấy xe của mình.
“Xe của tôi đâu?” Lâm Côn nhíu mày hỏi, trong lòng thầm nghĩ tên Từ Quảng Nguyên này sẽ không giỡn mặt mình chứ.
“Anh Lâm, đừng vội, ở đây.” Từ Quảng Nguyên tiếp tục đưa Lâm Côn đi về phía trước, ấn chiếc điều khiển từ xa trong tay, cửa cuốn của một nhà kho nhỏ bên trong nhà kho chậm rãi mở ra, một chiếc xe được bọc vải chống bụi xuất hiện, “Anh Lâm, xe của anh...”
Lâm Côn chậm rãi đi tới, nhíu nhíu mày nhìn Từ Quảng Nguyên, anh ta chủ động đi lên kéo tấm vải chống bụi ra, một chiếc Jetta mới tinh xuất hiện trước mặt, anh vốn muốn đổi thiết bị động cơ bên trong xe, không nghĩ thay đổi bề ngoài xe, kết quả Từ Quảng Nguyên tự mình hành động, thay đổi một lượt bên ngoài xe của anh. Sơn lại vỏ xe lần nữa, đầu xe có đèn típ nhỏ cũng đổi thành đèn pha lớn, lắp thêm hai cái thông gió, đấy là tất nhiên, bởi vì sau khi thay đổi động cơ, máy giảm nhiệt vốn có của xe không thể hoạt động đủ được, mặt sau xe cũng cho thêm lốp dự phòng, lốp xe cũng thay thành loại mới tinh dành cho xe đua…
Vì thế, đây không thể coi là chiếc Jetta cũ của anh nữa, mà là một chiếc xe xứng với tên thật của nó, chiếc xe Jetta màu đen.
“Sao nào, anh Lâm, anh vừa lòng chứ?” Từ Quảng Nguyên ở một bên nịnh hót hỏi.
“Ừ. Bề ngoài rất tốt, nhưng quan trọng là bên trong.” Lâm Côn vừa nói vừa đi tới bên xe, mở nắp xe kiểm tra bên trong, vốn muốn đổi lại động cơ, đổi tốc độ chạy, sau đó thêm thắt một vài chi tiết nhỏ để nâng cấp xe. Từ Quảng Nguyên ở một bên nịnh nọt cười nói: “Anh Lâm, anh cứ an tâm, đây là xe em tự mình sửa lại, tay nghề của Từ Quảng Nguyên em tuyệt đối là số một ở thành phố này, những thiết bị trong xe đều được nhập về từ nước ngoài bằng máy bay, đảm bảo tuyệt đối vừa nhập về lập tức ráp vào.”
“Không giở trò?” Lâm Côn kiểm tra xe xong, quả thật không có dấu hiệu giở trò, ngược lại là thêm không ít thiết bị, trong đó có lắp một thiết bị nén khí, cái này cũng không ít tiền đâu!
Từ Quảng Nguyên lập tức cười rộ lên: “Anh Lâm, em có lừa gạt ai cũng không dám lừa anh đâu, em muốn động tay chân với anh, về sau sao còn được sửa xe cho tập đoàn Thiên Sở nữa. Anh Lâm, anh cũng là người hiểu xe, trên xe này em thêm vào không ít thiết bị, những thứ này đều là bản thân em bỏ tiền ra, em đây không vì cái gì khác, chỉ nhờ anh ở trước mặt chủ tịch Sở nói giúp em vài câu.”
Lâm Côn cười ha ha nói: “Được rồi, nói tốt thì miễn đi, tôi đảm bảo trước mặt ông ấy không nói bừa về anh, tập đoàn Thiên Sở chuyên bảo trì xe ở đây, anh cũng gian lận bên trong không ít đâu.”
Từ Quảng Nguyên cũng không giấu giếm, than vãn: “Anh Lâm, đầu năm nay làm ăn không tốt, thành phố chúng ta đều như vậy.”
Lâm Côn cười, không nói thêm gì nữa, ngồi vào trong khởi động xe, phát hiện rất nhiều thứ trong xe cũng thay đổi. Da bộc ghế xe trước đây vốn cũng là da thật nhưng đã cũ kĩ, giờ tất cả đều được thay bằng da mới thật sự, xem ra tên Từ Quảng Nguyên này cũng thật có lòng, lo hết mọi thứ...