Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Sau đợt sửa chữa lớn này, chiếc Jetta cũ như được hồi sinh lần nữa, cắm chìa khóa khởi động xe, lập tức nghe thấy một tiếng nổ trầm thấp, toàn bộ thân xe cũng theo đó mà khẽ run lên, giống như thú dữ sắp lao ra.
Thích, Lâm Côn thích cảm giác này, đã lái thì phải lái một chiếc dũng mãnh như vậy, thế mới hợp với tính cách của một người lính như anh. Từ Quảng Nguyên đứng bên ngoài há miệng như muốn nói gì đó, nhưng Lâm Côn lại không thèm quan tâm đến anh ta, trựa tiếp kéo cần số, đạp mạnh chân ga, nghe thấy một tiếng động như gầm thét, Jetta đã lao thẳng ra ngoài, mạnh mẽ lao đi cũng đủ cho thấy động cơ dũng mãnh của nó, hệt như một con thú dữ!
Lúc đầu chiếc Jetta cũ này muốn tăng tốc một trăm cây số phải mất ít nhất mười giây, nhưng sau khi được thay mới toàn bộ động cơ, thời gian tăng tốc đã giảm đi một nửa. Lâm Côn lái chiếc Jetta cũ rời khỏi xưởng sửa xe, trên đường đi lướt nhanh như gió, ngay lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt xung quanh, một chiếc Jetta ngang ngược điên cuồng như vậy, chắc chắn là chiếc đầu tiên ở thành phố Trung Cảng này.
Nghe tiếng động cơ của chiếc Jetta ngày càng xa, Từ Quảng Nguyên không thể làm gì hơn ngoài lắc đầu cười khổ, anh ta thở dài: “Aiz, đầu năm nay làm ăn đúng là khó khăn…”
Lâm Côn không điều khiển chiếc Jetta vừa được thay mới toàn bộ này chạy như điên trên đường, chỉ là kiểm tra thử một chút động cơ là được, dù sao cũng phải tuân thủ luật giao thông. Tuy nói cái xe này phạm luật gì anh cũng không cần lo, nhưng nếu đã cầm tiền của người ta, lại làm con rể của người ta, vậy thì vào lúc cần thiết bản thân cũng cần phải chừng mực một chút, không thể cứ luôn gây phiền toái mãi được. Trong lòng nghĩ vậy, Lâm Côn có lúc còn cảm thấy năng lực giác ngộ của mình thật là cao.
Chạy xe dạo quanh trên đường một lúc, sau đó Lâm Côn mới đi đến chợ nông sản, anh định đến thăm Trương Đại Tráng. Lần trước gặp lại sau bao lâu xa cách, hai người ngồi trò chuyện với nhau cả buổi trưa, anh nghĩ lần này đến phải mời hai vợ chồng họ cùng đi ăn cơm trưa, tiện thể xem có thể giúp gì cho họ không.
Lâm Côn biết rõ điều kiện nhà Trương Đại Tráng, trong nhà có một đứa em gái, còn có người cha mang nhiều bệnh tật. Khi còn nhỏ, anh ta phải cùng mẹ ra đồng làm việc, mỗi lần như thế anh ta luôn cố gắng liều mạng làm việc, chỉ vì để mẹ mình đỡ vất vả hơn một chút. Anh ta chẳng những hiếu thảo, lại còn rất yêu thương em gái, Lâm Côn nhớ rõ, khi còn nhỏ bọn họ cùng ra sông bắt cá, bắt được cá mang lên bờ nướng ăn. Cá mới được bắt lên, vừa tươi vừa ngon, lần nào Trương Đại Tráng cũng chỉ ăn một hai con cá nhỏ, còn lại đều mang về cho em gái và cha mẹ ăn. Dù vậy, Lâm Côn vẫn rất hâm mộ Trương Đại Tráng, ít nhất anh ta còn có cha mẹ và em gái để quan tâm, còn anh thì sao, từ nhỏ đã không cha không mẹ.
Chuyện cũ từng chút dâng trào trong lòng, vô thức đã đi đến cổng lớn chợ nông sản, bảo vệ phụ trách quản lý đậu xe nhíu mày thành một đường thẳng, nhìn nhìn chiếc Jetta mới tinh màu đen, hừ mũi, chỉ vào một chỗ trống dơ bẩn không người đậu, nói: “Đi, đậu sang bên kia!”
Trước mặt tên bảo vệ kia có một chỗ đậu xe sạch sẽ còn trống, tuy nói đậu xe ở chỗ nào cũng giống nhau, dù là đậu ở một chỗ dơ bẩn cũng không thể làm bẩn xe, nhưng quan trọng là Lâm Côn ngứa mắt cái kiểu chèn ép coi khinh người khác của tên bảo vệ này. Cho nên trực tiếp kéo cần số, lái thẳng về phía người bảo vệ, tên kia hoảng sợ thét chói tai, nhảy sang một bên giống như tên thái giám.
“Sh*t, mày lái xe kiểu gì vậy, muốn đụng chết người à?” Tên bảo vệ gân cổ lên, chỉ thẳng vào Lâm Côn mà hét.
Lâm Côn đẩy cửa bước xuống xe, bước tới với vẻ mặt lạnh lẽo, anh chỉ vào mặt tên bảo vệ, lạnh giọng mắng: “F*ck, còn nói nữa ông đây đánh mày!”
Tên bảo vệ nghe vậy liền run lên, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Lâm Côn trừng mắt nhìn tên bảo vệ, xoay người đi vào trong chợ nông sản, một lúc sau tên bảo vệ mới lấy lại bình tĩnh, cả người giống như con heo đực bị thiến, ỉu xìu chẳng còn khí thế gì nữa.
Chợ nông sản rất lớn, Lâm Côn đi lòng vòng rất lâu mới tìm được gian hàng của Trương Đại Tráng. Nhưng mà trước gian hàng là một mớ hỗn độn, các loại hoa rơi lả tả trên đất, xung quanh đều là mảnh vụn của chậu hoa vỡ và bùn đất. Nhìn giống như vừa mới bị đập phá, hơn nữa Lâm Côn không thấy vợ chồng Trương Đại Tráng trong tiệm, dưới đất còn có một vũng máu.
Trong lòng Lâm Côn lập tức lo lắng, anh đi đến chỗ gian hàng bên cạnh, hỏi chị gái bán phân bón hóa học: “Chị gái, hàng hoa bên cạnh đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Người phụ nữ này khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, vóc người tròn trịa, nhìn qua thì thấy là người thật thà chất phác, nghe Lâm Côn hỏi, chị ta khẽ thở dài nói: “Aizz… Bị đập phá đó, đầu năm nay buôn bán thật không dễ dàng…”
“Có người bị thương không chị?”
“Cậu em nhà bên kia, bị chém vào đầu, cấp cứu 120 đã đưa đi rồi.” Chị gái này vừa nói vừa khua tay múa chân, tả vết chém kia dài cỡ nào.
“Vậy chị có biết xe cấp cứu đưa người đó đi bệnh viện nào không?” Lâm Côn vội vàng hỏi.
“Cậu là gì của cậu ta?” Chị gái cảnh giác hỏi.
“Tôi là bạn từ thuở nhỏ của Đại Tráng.”
“À, vậy cậu mau đến bệnh viện xem thử đi, ở bệnh viện gần đây thôi, đi về hướng Bắc chợ nông sản là thấy.”
“Được, cảm ơn chị gái!” Lâm Côn vội vàng tạm biệt chị gái kia, nhanh chóng ra khỏi chợ, lái xe đến bệnh viện gần đó.
Chợ nông sản là một khu thuộc quản lý của Bắc Thành, trong bệnh viện, Trương Đại Tráng vừa làm xong phẫu thuật khâu vết thương, vì bị mất máu quá nhiều, cho nên sắc mặt anh ta hơi nhợt nhạt, trên người anh ta không chỉ có một vết thương, xương cánh tay và xương sườn cũng bị gãy, bây giờ y tá đang bó bột cho anh ta.
Hà Thúy Hoa cũng bị thương, một cánh tay bị bó bột, trên mặt còn có mấy vết bầm đen, góc má bên trái còn bị sưng to, cô trông chừng bên giường bệnh của chồng mình, nắm tay chồng và nói: “Đại Tráng, nếu không… Nếu không chúng ta gọi cho Côn Tử đi?”
Trương Đại Tráng lắc đầu, giọng không còn chút sức lực trả lời: “Không được, chuyện này tuyệt đối không thể nói với Côn Tử, với tính tình của cậu ấy, nhất định sẽ đi tìm đám người Hoàng Phi kia tính sổ, bọn chúng cũng không phải hạng hiền lành gì, Côn tử chắc chắn sẽ chịu thiệt.”
Hà Thúy Hoa thở dài, nói: “Được rồi… Đại Tráng, sau này chúng ta phải làm sao đây, sạp hoa không thể tiếp tục bán nữa rồi.” Giọng nói của cô đầy sự bất lực, không biết phải làm sao.
“Haizz, chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.” Trương Đại Tráng nắm tay Hà Thúy Hoa, cười an ủi cô: “Bà xã, em đừng lo, ông trời sẽ không cắt hết đường sống của chúng ta, chờ anh khỏe lại…”
Còn không đợi ta nói hết, y tá đang bó bột lạnh lùng nói: “Đừng có nói chuyện, vỡ hết bột bây giờ, có thời gian rảnh để nói chuyện, chi bằng nhanh chóng đi đóng tiền thuốc đi.”
“Được rồi, tôi lập tức đi đây.” Hà Thúy Hoa vội vàng nói. Cuộc sống này nếu không có điều kiện, thì không ai dám ngạo mạn.
Lâm Côn dừng xe bên ngoài cửa bệnh viện, anh xuống xe chạy vào trong, vừa vào đến sảnh của bệnh viện, đúng lúc thấy Hà Thúy Hoa đang lúng túng đứng trước cửa sổ đóng tiền, trên tay siết chặt mấy đồng tiền lẻ trong túi.
Vừa nhìn đã biết là Hà Thúy Hoa không có đủ tiền, Lâm Côn chạy đến, chào hỏi với cô: “Vợ Đại Tráng!”
Hà Thúy Hoa nghe có người gọi mình, cô quay đầu, nhìn thấy Lâm Côn thì như nhìn thấy người thân, trong đầu dâng lên một nỗi tủi thân, chóp mũi cũng có chút cay cay.
“Đại Tráng sao rồi?” Lâm Côn ân cần hỏi.
“Không sao, anh ấy đang bó bột…” Vừa nói xong, nước mắt của Hà Thúy Hoa cũng chảy xuống, cô cúi đầu, cố gắng không để Lâm Côn nhìn thấy.
“Thúy Hoa cô yên tâm, chuyện của Đại Tráng cũng là chuyện của Lâm Côn tôi, ai động vào anh em tôi, tôi sẽ không tha cho kẻ đó!” Lâm Côn nghiến răng nói, lấy thẻ ngân hàng trong túi ra: “Đây, đi đóng tiền thuốc trước đi.”
Hà Thúy Hoa gật đầu: “Cảm ơn anh, Côn tử.”
Đóng tiền thuốc xong, Hà Thúy Hoa dẫn Lâm Côn đến phòng bệnh, vừa nhìn thấy Lâm Côn, Trương Đại Tráng liền trách cứ Hà Thúy Hoa: “Chẳng phải đã dặn em đừng nói với Côn Tử sao, sao em…”
“Đại Tráng.” Lâm Côn cắt ngang lời anh ta: “Không phải là Thúy Hoa nói cho tôi đâu, là vừa nãy tôi đến chợ nông sản tìm cậu, mới biết được chuyện này. Thằng nhóc nhà cậu còn xem tôi là anh em sao, chuyện lớn như vậy cũng không nói với tôi!” Giọng nói của anh chứa đầy vẻ không hài lòng.
“Côn Tử…”
Trương Đại Tráng thở dài, có chút khó nói: “Không phải tôi không muốn nói với cậu, mà những kẻ đó chúng ta chọc không nổi.”
Lúc này, cô y tá đến bó bột cho Trương Đại Tráng không nhịn được nói: “Các người muốn sao đây, có thể im lặng một chút không, tôi đang bó bột đấy, bệnh nhân mà cứ nói chuyện mãi, thì làm sao bó chuẩn được?”
“Xin lỗi cô y tá, chúng tôi ra ngoài nói.” Lâm Côn nói xin lỗi với y tá một tiếng, nhanh chóng kéo Hà Thúy Hoa ra ngoài phòng bệnh: “Thúy Hoa, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cô nói rõ với tôi đi.”
Nhìn vẻ mặt đầy nghi ngờ của Lâm Côn, Hà Thúy Hoa nói hết chuyện hôm nay ra…
Trước đó bọn người Hoàng Phi đến thu phí bảo kê ở cửa hàng hoa, lúc đầu bọn chúng nói một tuần sau sẽ đến thu tiền, nhưng kết quả là tối qua Hoàng Phi và mấy tên côn đồ khác đi chơi mạt chược, thua không ít tiền, tâm tình không tốt nên sáng nay kéo người đến cửa hàng hoa gây khó dễ, muốn Trương Đại Tráng đóng tiền bảo kê. Trong tay Trương Đại Tráng cũng đang cầm tiền, nhưng đó là tiền để gửi về quê mua thuốc thua cho cha, không thể đưa cho Hoàng Phi, kết quả hắn ta tức giận, dẫn người đến đập phá cửa hàng hoa, còn đánh luôn cả vợ chồng họ.
Sau khi Lâm Côn nghe xong, anh nắm chặt quả đấm, sát khí trong mắt cuồn cuộn tỏa ra, làm Hà Thúy Hoa đứng đối diện cũng bị sợ hãi, vội vàng nói: “Côn Tử, hay là bỏ qua đi, đám người Hoàng Phi đó cũng không dễ chọc, là những tên ác ôn có tiếng quanh đây, đánh tôi và Đại Tráng thì cũng thôi đi, đừng để liên lụy tới anh.”
Hà Thúy Hoa thật lòng khuyên nhủ Lâm Côn, những lời này làm Lâm Côn cảm thấy ấm lòng, Trương Đại Tráng là người thật thà, Hà Thúy Hoa cũng vậy, Lâm Côn thu lại sát khí trong mắt, cười nói: “Vợ Đại Tráng cô yên tâm, trong lòng tôi hiểu rõ, cô vào chăm sóc Đại Tráng trước đi, tôi ra ngoài có chút chuyện.”
“Côn Tử…” Hà Thúy Hoa gọi Lâm Côn lại, nhưng anh đã xoay người đi, Hà Thúy Hoa chợt nhớ lại những lời Trương Đại Tráng đã từng nói —— Người anh em của anh, mỗi lần anh bị đánh, cậu ấy sẽ đánh lại những kẻ đã ức hiếp anh thảm hại hơn…
Thích, Lâm Côn thích cảm giác này, đã lái thì phải lái một chiếc dũng mãnh như vậy, thế mới hợp với tính cách của một người lính như anh. Từ Quảng Nguyên đứng bên ngoài há miệng như muốn nói gì đó, nhưng Lâm Côn lại không thèm quan tâm đến anh ta, trựa tiếp kéo cần số, đạp mạnh chân ga, nghe thấy một tiếng động như gầm thét, Jetta đã lao thẳng ra ngoài, mạnh mẽ lao đi cũng đủ cho thấy động cơ dũng mãnh của nó, hệt như một con thú dữ!
Lúc đầu chiếc Jetta cũ này muốn tăng tốc một trăm cây số phải mất ít nhất mười giây, nhưng sau khi được thay mới toàn bộ động cơ, thời gian tăng tốc đã giảm đi một nửa. Lâm Côn lái chiếc Jetta cũ rời khỏi xưởng sửa xe, trên đường đi lướt nhanh như gió, ngay lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt xung quanh, một chiếc Jetta ngang ngược điên cuồng như vậy, chắc chắn là chiếc đầu tiên ở thành phố Trung Cảng này.
Nghe tiếng động cơ của chiếc Jetta ngày càng xa, Từ Quảng Nguyên không thể làm gì hơn ngoài lắc đầu cười khổ, anh ta thở dài: “Aiz, đầu năm nay làm ăn đúng là khó khăn…”
Lâm Côn không điều khiển chiếc Jetta vừa được thay mới toàn bộ này chạy như điên trên đường, chỉ là kiểm tra thử một chút động cơ là được, dù sao cũng phải tuân thủ luật giao thông. Tuy nói cái xe này phạm luật gì anh cũng không cần lo, nhưng nếu đã cầm tiền của người ta, lại làm con rể của người ta, vậy thì vào lúc cần thiết bản thân cũng cần phải chừng mực một chút, không thể cứ luôn gây phiền toái mãi được. Trong lòng nghĩ vậy, Lâm Côn có lúc còn cảm thấy năng lực giác ngộ của mình thật là cao.
Chạy xe dạo quanh trên đường một lúc, sau đó Lâm Côn mới đi đến chợ nông sản, anh định đến thăm Trương Đại Tráng. Lần trước gặp lại sau bao lâu xa cách, hai người ngồi trò chuyện với nhau cả buổi trưa, anh nghĩ lần này đến phải mời hai vợ chồng họ cùng đi ăn cơm trưa, tiện thể xem có thể giúp gì cho họ không.
Lâm Côn biết rõ điều kiện nhà Trương Đại Tráng, trong nhà có một đứa em gái, còn có người cha mang nhiều bệnh tật. Khi còn nhỏ, anh ta phải cùng mẹ ra đồng làm việc, mỗi lần như thế anh ta luôn cố gắng liều mạng làm việc, chỉ vì để mẹ mình đỡ vất vả hơn một chút. Anh ta chẳng những hiếu thảo, lại còn rất yêu thương em gái, Lâm Côn nhớ rõ, khi còn nhỏ bọn họ cùng ra sông bắt cá, bắt được cá mang lên bờ nướng ăn. Cá mới được bắt lên, vừa tươi vừa ngon, lần nào Trương Đại Tráng cũng chỉ ăn một hai con cá nhỏ, còn lại đều mang về cho em gái và cha mẹ ăn. Dù vậy, Lâm Côn vẫn rất hâm mộ Trương Đại Tráng, ít nhất anh ta còn có cha mẹ và em gái để quan tâm, còn anh thì sao, từ nhỏ đã không cha không mẹ.
Chuyện cũ từng chút dâng trào trong lòng, vô thức đã đi đến cổng lớn chợ nông sản, bảo vệ phụ trách quản lý đậu xe nhíu mày thành một đường thẳng, nhìn nhìn chiếc Jetta mới tinh màu đen, hừ mũi, chỉ vào một chỗ trống dơ bẩn không người đậu, nói: “Đi, đậu sang bên kia!”
Trước mặt tên bảo vệ kia có một chỗ đậu xe sạch sẽ còn trống, tuy nói đậu xe ở chỗ nào cũng giống nhau, dù là đậu ở một chỗ dơ bẩn cũng không thể làm bẩn xe, nhưng quan trọng là Lâm Côn ngứa mắt cái kiểu chèn ép coi khinh người khác của tên bảo vệ này. Cho nên trực tiếp kéo cần số, lái thẳng về phía người bảo vệ, tên kia hoảng sợ thét chói tai, nhảy sang một bên giống như tên thái giám.
“Sh*t, mày lái xe kiểu gì vậy, muốn đụng chết người à?” Tên bảo vệ gân cổ lên, chỉ thẳng vào Lâm Côn mà hét.
Lâm Côn đẩy cửa bước xuống xe, bước tới với vẻ mặt lạnh lẽo, anh chỉ vào mặt tên bảo vệ, lạnh giọng mắng: “F*ck, còn nói nữa ông đây đánh mày!”
Tên bảo vệ nghe vậy liền run lên, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Lâm Côn trừng mắt nhìn tên bảo vệ, xoay người đi vào trong chợ nông sản, một lúc sau tên bảo vệ mới lấy lại bình tĩnh, cả người giống như con heo đực bị thiến, ỉu xìu chẳng còn khí thế gì nữa.
Chợ nông sản rất lớn, Lâm Côn đi lòng vòng rất lâu mới tìm được gian hàng của Trương Đại Tráng. Nhưng mà trước gian hàng là một mớ hỗn độn, các loại hoa rơi lả tả trên đất, xung quanh đều là mảnh vụn của chậu hoa vỡ và bùn đất. Nhìn giống như vừa mới bị đập phá, hơn nữa Lâm Côn không thấy vợ chồng Trương Đại Tráng trong tiệm, dưới đất còn có một vũng máu.
Trong lòng Lâm Côn lập tức lo lắng, anh đi đến chỗ gian hàng bên cạnh, hỏi chị gái bán phân bón hóa học: “Chị gái, hàng hoa bên cạnh đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Người phụ nữ này khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, vóc người tròn trịa, nhìn qua thì thấy là người thật thà chất phác, nghe Lâm Côn hỏi, chị ta khẽ thở dài nói: “Aizz… Bị đập phá đó, đầu năm nay buôn bán thật không dễ dàng…”
“Có người bị thương không chị?”
“Cậu em nhà bên kia, bị chém vào đầu, cấp cứu 120 đã đưa đi rồi.” Chị gái này vừa nói vừa khua tay múa chân, tả vết chém kia dài cỡ nào.
“Vậy chị có biết xe cấp cứu đưa người đó đi bệnh viện nào không?” Lâm Côn vội vàng hỏi.
“Cậu là gì của cậu ta?” Chị gái cảnh giác hỏi.
“Tôi là bạn từ thuở nhỏ của Đại Tráng.”
“À, vậy cậu mau đến bệnh viện xem thử đi, ở bệnh viện gần đây thôi, đi về hướng Bắc chợ nông sản là thấy.”
“Được, cảm ơn chị gái!” Lâm Côn vội vàng tạm biệt chị gái kia, nhanh chóng ra khỏi chợ, lái xe đến bệnh viện gần đó.
Chợ nông sản là một khu thuộc quản lý của Bắc Thành, trong bệnh viện, Trương Đại Tráng vừa làm xong phẫu thuật khâu vết thương, vì bị mất máu quá nhiều, cho nên sắc mặt anh ta hơi nhợt nhạt, trên người anh ta không chỉ có một vết thương, xương cánh tay và xương sườn cũng bị gãy, bây giờ y tá đang bó bột cho anh ta.
Hà Thúy Hoa cũng bị thương, một cánh tay bị bó bột, trên mặt còn có mấy vết bầm đen, góc má bên trái còn bị sưng to, cô trông chừng bên giường bệnh của chồng mình, nắm tay chồng và nói: “Đại Tráng, nếu không… Nếu không chúng ta gọi cho Côn Tử đi?”
Trương Đại Tráng lắc đầu, giọng không còn chút sức lực trả lời: “Không được, chuyện này tuyệt đối không thể nói với Côn Tử, với tính tình của cậu ấy, nhất định sẽ đi tìm đám người Hoàng Phi kia tính sổ, bọn chúng cũng không phải hạng hiền lành gì, Côn tử chắc chắn sẽ chịu thiệt.”
Hà Thúy Hoa thở dài, nói: “Được rồi… Đại Tráng, sau này chúng ta phải làm sao đây, sạp hoa không thể tiếp tục bán nữa rồi.” Giọng nói của cô đầy sự bất lực, không biết phải làm sao.
“Haizz, chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.” Trương Đại Tráng nắm tay Hà Thúy Hoa, cười an ủi cô: “Bà xã, em đừng lo, ông trời sẽ không cắt hết đường sống của chúng ta, chờ anh khỏe lại…”
Còn không đợi ta nói hết, y tá đang bó bột lạnh lùng nói: “Đừng có nói chuyện, vỡ hết bột bây giờ, có thời gian rảnh để nói chuyện, chi bằng nhanh chóng đi đóng tiền thuốc đi.”
“Được rồi, tôi lập tức đi đây.” Hà Thúy Hoa vội vàng nói. Cuộc sống này nếu không có điều kiện, thì không ai dám ngạo mạn.
Lâm Côn dừng xe bên ngoài cửa bệnh viện, anh xuống xe chạy vào trong, vừa vào đến sảnh của bệnh viện, đúng lúc thấy Hà Thúy Hoa đang lúng túng đứng trước cửa sổ đóng tiền, trên tay siết chặt mấy đồng tiền lẻ trong túi.
Vừa nhìn đã biết là Hà Thúy Hoa không có đủ tiền, Lâm Côn chạy đến, chào hỏi với cô: “Vợ Đại Tráng!”
Hà Thúy Hoa nghe có người gọi mình, cô quay đầu, nhìn thấy Lâm Côn thì như nhìn thấy người thân, trong đầu dâng lên một nỗi tủi thân, chóp mũi cũng có chút cay cay.
“Đại Tráng sao rồi?” Lâm Côn ân cần hỏi.
“Không sao, anh ấy đang bó bột…” Vừa nói xong, nước mắt của Hà Thúy Hoa cũng chảy xuống, cô cúi đầu, cố gắng không để Lâm Côn nhìn thấy.
“Thúy Hoa cô yên tâm, chuyện của Đại Tráng cũng là chuyện của Lâm Côn tôi, ai động vào anh em tôi, tôi sẽ không tha cho kẻ đó!” Lâm Côn nghiến răng nói, lấy thẻ ngân hàng trong túi ra: “Đây, đi đóng tiền thuốc trước đi.”
Hà Thúy Hoa gật đầu: “Cảm ơn anh, Côn tử.”
Đóng tiền thuốc xong, Hà Thúy Hoa dẫn Lâm Côn đến phòng bệnh, vừa nhìn thấy Lâm Côn, Trương Đại Tráng liền trách cứ Hà Thúy Hoa: “Chẳng phải đã dặn em đừng nói với Côn Tử sao, sao em…”
“Đại Tráng.” Lâm Côn cắt ngang lời anh ta: “Không phải là Thúy Hoa nói cho tôi đâu, là vừa nãy tôi đến chợ nông sản tìm cậu, mới biết được chuyện này. Thằng nhóc nhà cậu còn xem tôi là anh em sao, chuyện lớn như vậy cũng không nói với tôi!” Giọng nói của anh chứa đầy vẻ không hài lòng.
“Côn Tử…”
Trương Đại Tráng thở dài, có chút khó nói: “Không phải tôi không muốn nói với cậu, mà những kẻ đó chúng ta chọc không nổi.”
Lúc này, cô y tá đến bó bột cho Trương Đại Tráng không nhịn được nói: “Các người muốn sao đây, có thể im lặng một chút không, tôi đang bó bột đấy, bệnh nhân mà cứ nói chuyện mãi, thì làm sao bó chuẩn được?”
“Xin lỗi cô y tá, chúng tôi ra ngoài nói.” Lâm Côn nói xin lỗi với y tá một tiếng, nhanh chóng kéo Hà Thúy Hoa ra ngoài phòng bệnh: “Thúy Hoa, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cô nói rõ với tôi đi.”
Nhìn vẻ mặt đầy nghi ngờ của Lâm Côn, Hà Thúy Hoa nói hết chuyện hôm nay ra…
Trước đó bọn người Hoàng Phi đến thu phí bảo kê ở cửa hàng hoa, lúc đầu bọn chúng nói một tuần sau sẽ đến thu tiền, nhưng kết quả là tối qua Hoàng Phi và mấy tên côn đồ khác đi chơi mạt chược, thua không ít tiền, tâm tình không tốt nên sáng nay kéo người đến cửa hàng hoa gây khó dễ, muốn Trương Đại Tráng đóng tiền bảo kê. Trong tay Trương Đại Tráng cũng đang cầm tiền, nhưng đó là tiền để gửi về quê mua thuốc thua cho cha, không thể đưa cho Hoàng Phi, kết quả hắn ta tức giận, dẫn người đến đập phá cửa hàng hoa, còn đánh luôn cả vợ chồng họ.
Sau khi Lâm Côn nghe xong, anh nắm chặt quả đấm, sát khí trong mắt cuồn cuộn tỏa ra, làm Hà Thúy Hoa đứng đối diện cũng bị sợ hãi, vội vàng nói: “Côn Tử, hay là bỏ qua đi, đám người Hoàng Phi đó cũng không dễ chọc, là những tên ác ôn có tiếng quanh đây, đánh tôi và Đại Tráng thì cũng thôi đi, đừng để liên lụy tới anh.”
Hà Thúy Hoa thật lòng khuyên nhủ Lâm Côn, những lời này làm Lâm Côn cảm thấy ấm lòng, Trương Đại Tráng là người thật thà, Hà Thúy Hoa cũng vậy, Lâm Côn thu lại sát khí trong mắt, cười nói: “Vợ Đại Tráng cô yên tâm, trong lòng tôi hiểu rõ, cô vào chăm sóc Đại Tráng trước đi, tôi ra ngoài có chút chuyện.”
“Côn Tử…” Hà Thúy Hoa gọi Lâm Côn lại, nhưng anh đã xoay người đi, Hà Thúy Hoa chợt nhớ lại những lời Trương Đại Tráng đã từng nói —— Người anh em của anh, mỗi lần anh bị đánh, cậu ấy sẽ đánh lại những kẻ đã ức hiếp anh thảm hại hơn…