Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Lâm Côn dẫn theo Lâm Lâm đến một nhà hàng thức ăn cho trẻ em ở trung tâm thành phố dùng bữa tối, sau đó hai cha con lại quay trở về khu biệt thự, lúc này mặt trời chiều tuyệt đẹp ở phía xa đã nhuộm cả mặt biển thành màu đỏ.
Lâm Côn và Lâm Lâm ngồi ở ban công tầng hai, cùng ngắm nhìn phía xa, nơi chân trời chỗ biển và trời tiếp xúc với nhau, Lâm Lâm đột nhiên quay đầu lại hỏi Lâm Côn: “Cha, cha đã nghĩ xong nên làm sinh nhật cho mẹ thế nào chưa?”
“Rồi.” Lâm Côn cười gật đầu.
“Nhưng con còn chưa nghĩ ra nên tặng mẹ cái gì.” Cậu bé có chút chán nản nói.
“Tặng giấy khen cho mẹ con, cái này còn tốt hơn bất kỳ món quà nào khác, mẹ con cũng nhất định sẽ rất vui.” Lâm Côn cười an ủi.
“Thật không?” Lâm Lâm kinh ngạc nghi ngờ nói.
“Cha nói con còn không tin sao?” Lâm Côn cười hiền từ, nói.
“Tin...” Lâm Lâm cười hắc hắc. “Cha, cha kể chuyện cho con đi. Cha kể ngày xưa cha ở Châu Phi cứu giúp bộ lạc voi thế nào, đánh bại quân đoàn sư tử thế nào đi.”
“Được.”
Lâm Côn bắt đầu chậm rãi nói, ở cùng Lâm Lâm mấy ngày qua, năng lực kể chuyện của anh đã tăng lên trên diện rộng, chỉ cần con trai tùy tiện nói ra một đề tài, anh lập tức lại có thể bịa ra một câu chuyện, có đôi khi Lâm Côn âm thầm nghĩ, nếu không mình ra một quyển sách chuyên kể truyện cho trẻ con thì thế nào?
Buổi chiều rất tốt, chẳng qua lúc mặt trời sắp lặn, mặt trời rời đi nhanh hơn, giống như bị một trận gió nhẹ nhàng thổi qua, lại chìm xuống, ánh mặt trời từ từ tiêu tan, mặt biển phía xa càng lúc càng mơ hồ, trên bờ cát sáng lên ánh lửa trại, truyền đến âm thanh vui vẻ của một đám người trẻ tuổi, khiến đàn hải âu đang ầm ĩ phía xa cũng phải vỗ cánh bay đi.
Năng lực kể chuyện của Lâm Côn thật sự không tốt lắm, một câu chuyện kể hơn hai giờ, cho dù trong đó luôn có những phần đặc sắc, nhưng vẫn khiến cho Lâm Lâm ở trên ghế mây ngủ say.
Lâm Côn nhẹ nhàng ôm Lâm Lâm vào trong phòng ngủ, đắp chăn cho con trai xong, anh cầm một lon bia ướp lạnh, một lần nữa trở lại ban công, gió đêm mát lạnh, bãi cát phía xa náo nhiệt, trước cửa biệt thự thỉnh thoảng có người đi ngang qua, anh lẳng lặng nhìn tất cả những điều này, giống như đang nhìn một bức tranh vậy.
Trăng non giống như lưỡi câu, ánh sao lập lòe, đêm đã khuya. Lâm Côn lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho Sở Tĩnh Dao, hỏi xem khi nào thì cô trở về, như vậy cũng xem như làm hết trách nhiệm của người chồng, nhưng không chờ anh bấm số xong, điện thoại di động đã rung lên hai cái, Sở Tĩnh Dao gửi tin nhắn qua: Lâm Lâm ngủ chưa?
‘--Ngủ rồi.’
Lâm Côn cười gõ vào hai chữ, khi anh vừa muốn ấn gửi đi, đột nhiên anh dừng lại, tiếp theo anh lại gửi thêm vào trong tin nhắn: Xong việc thì mau trở về, con trai có quà muốn tặng cho em.
Sau đó anh gửi tin nhắn đi.
Điện thoại di động lập tức lại rung lên hai cái. Sở Tĩnh Dao nhắn lại một hàng chữ: ‘Biết rồi, anh cũng đi ngủ sớm một chút.’
Khóe miệng Lâm Côn cong lên, khẽ cười một tiếng, cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng, nhớ tới dáng vẻ động lòng người của Sở Tĩnh Dao, trong lòng anh càng cảm thấy ngọt ngào hơn. Anh để điện thoại di dộng xuống, vừa mới chuẩn bị bỏ vào trong túi, điện thoại di động đột nhiên rung lên, lại là một tin nhắn được gửi tới, lần này không phải là Sở Tĩnh Dao mà là Chương Tiểu Nhã.
‘--Hoàng hôn chiếu vào trên người của anh, tôi yêu người đàn ông này.’
Một câu nói rất có vẻ nho nhã, Lâm Côn nhíu mày nhìn, đây là một tin nhắn có ảnh, hình ảnh vẫn đang chậm rãi hiện ra, chờ một lát, hình ảnh hiện rõ, bên trong là dáng vẻ của anh khi ngồi ở trên ban công nhìn về phía xa, trên bức ảnh hiện ra gương mặt góc cạnh của anh ở dưới ánh hoàng hôn, rắn rỏi và anh khí như vậy...
“Thật đúng là đẹp trai!”
Lâm Côn tự luyến bị mình trong hình thu hút, trong giây lát quên đoạn tin nhắn có vẻ nho nhã trước đó, anh còn đang mê luyến gương mặt mạnh mẽ anh khí của mình, lập tức lại nhận được một tin nhắn qua, vẫn là Chương Tiểu Nhã gửi – ‘Anh Lâm, anh... Có nhận được tin nhắn và ảnh em mới gửi qua không?’
Trong những hàng chữ này lộ ra sự ngượng ngùng của cô gái nhỏ. Tới lúc này Lâm Côn mới bừng tỉnh, rời khỏi sự say mê cổ quái đối với chính mình, quay về nhìn câu nói nho nhã ở đầu tin nhắn, rõ ràng là cô gái nhỏ này đang tỏ tình với mình, anh khẽ nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó nhắn trở lại: ‘Không nhận được.’
Sau đó, sau đó lại không có sau đó nữa, điện thoại di động không rung nữa, bóng đêm càng thêm ảm đạm tối tăm, trong không trung buổi đêm yên tĩnh, giống như chôn sâu vô số linh hồn oan nghiệt đang lập lòe gào thét.
Trong biệt thự số 6, Chương Tiểu Nhã tức đến mức thiếu chút nữa phát khóc, lúc chạng vạng tối cô ở trong biệt thự nhà mình lén chụp ảnh Lâm Côn ngồi ở trên ban công, hơn hai giờ sau đó, cô mới lấy được đủ dũng khí soạn ảnh chụp thành tin nhắn có hình gửi đi, còn kèm theo một câu văn vẻ như vậy, kết quả đợi một hồi sau, Lâm Côn vẫn không có nhắn lại, cô lại gửi một tin nhắn qua để xác định một chút...
Những điều này đều không phải là chuyện quan trọng, trọng điểm là cô gửi xong tin nhắn thứ hai còn chưa tới mấy giây, Lâm Côn lại nhắn tin trả lời, còn chưa chờ được cô xem trong tin nhắn viết gì, điện thoại di động lại cạch một tiếng rơi vào trong bồn cầu...
“F*ck!”
Chương Tiểu Nhã một cô gái con nhà danh giá ngồi ở trên bồn cầu trong phòng vệ sinh, khó có được một lần phát ra một câu chửi thô tục, tâm tình cô cực kỳ khó chịu, muốn trút tất cả tức giận vào cái điện thoại nằm ở trong bồn cầu, vì vậy quyết đoán kéo cần xả nước, muốn trực tiếp cho con IP6 đáng chết này trôi ra Thái Bình Dương, kết quả bi kịch. Ngay sau đó lại xảy ra sự cố, sửa đổi lớn nhất của IP6 trong các đời sau chính là từ nhỏ biến thành lớn, lại nghe ục ục một tiếng, nó đã làm tắc đường ống nước. Kết quả sau cùng chính là, cho dù trong lòng cô phát điên thế nào đi nữa, cũng không thể không mượn điện thoại của Lục Đình ngoan ngoãn gọi điện thoại cho bên sửa ống nước.
Cô có tâm tình gì nữa chứ...
Lâm Côn ngồi ở trên ban công, đương nhiên anh không tưởng tượng nổi trong biệt thự bên cạnh, cô gái nhỏ vừa tỏ tình với anh lại xảy ra chuyện gì, chỉ thấy nhân viên thông cống vội vàng đi vào trong, sau đó lại vội vàng đi ra, trong tay cầm một cái IP6 ướt sũng, trong không khí thoang thoảng một mùi khó ngửi.
Gần đến 12h đêm, Sở Tĩnh Dao mới dừng xe ở cửa chính, Sở Tĩnh Dao từ trên xe bước xuống, bước chân mệt mỏi đi giày cao gót, trở lại biệt thự, cô vào trong tủ lạnh cầm chai nước suối uống, sau đó lại nhìn thấy Lâm Côn đang đứng ở cửa.
“Có đói bụng không?” Lâm Côn cười hỏi, người đàn ông này bình thường lộ ra bộ dạng lông bông, khí chất lưu manh côn đồ, lúc này lại giống như một ông chồng tiêu chuẩn, dựa ở trên khung cửa, trên gương mặt đầy quan tâm hỏi.
Sở Tĩnh Dao hơi sửng sốt, trong lòng giống như có một dòng điện chạy qua, vẻ mặt của cô có phần mất tự nhiên cười nói: “Không đói bụng...” Cô còn nói chưa dứt lời, cái bụng của cô đã không chịu thua kém lại kêu ục ục một tiếng, ngay lập tức, mặt cô càng đỏ hơn, vội vàng cúi đầu, ánh mắt không dám nhìn Lâm Côn nữa.
“Chờ một lát, anh đi làm đồ ăn cho em.”
Khi Sở Tĩnh Dao ngẩng đầu, Lâm Côn đã xuống lầu, nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông này, trong lòng cô lại có cảm giác nói không ra lời, giống như một dòng điện chạy qua, lại giống như một làn gió ấm áp thổi qua, cô khẽ mỉm cười, cầm nước khoáng ngồi xuống trên chiếc ghế bên quầy bar nhỏ ở tầng hai.
Dưới lâu bay tới mùi thơm mê người, Lâm Côn cầm khay thức ăn đi lên, bụng của Sở Tĩnh Dao lập tức lại không chịu thua kém ục ục một tiếng, may là lần này âm thanh không lớn, bị tiếng cười đột nhiên vang lên che giấu.
“Cười gì vậy?” Lâm Côn kỳ quái nhìn Sở Tĩnh Dao, hỏi cô.
“Không... Không có gì.” Sở Tĩnh Dao có chút lúng túng nói, gương mặt trắng mịn của cô thoáng ửng đỏ, Lâm Côn đặt khay thức ăn ở trước mặt cô, bên trong đặt một phần thức ăn cho trẻ cỡ lớn.
“Cái này...”
“Buổi tối, anh và con đi tới nhà hàng thức ăn cho trẻ, con nói em thích loại này cỡ lớn, nên anh mua một phần mang về.” Lâm Côn nhe răng cười, nhìn gương mặt Sở Tĩnh Dao càng thêm ửng đỏ, anh cười nói: “Em cứ yên tâm ăn đi, anh không chê cười em, ở nhà hàng anh còn ăn tới hai phần!”
Sở Tĩnh Dao hé miệng cười.
Lâm Côn xoay người đi đến trong phòng khách, cầm tờ giấy khen Lâm Lâm nhận được ngày hôm nay, anh mở ra dán ở trên ngực đứng ngay trước mặt Sở Tĩnh Dao, nói: “Cái này... Con trai đưa quà sinh nhật cho em, anh sớm xem qua rồi, ban đầu con muốn chờ em trở về sẽ tự mình đưa cho em, nhưng chờ một hồi nó lại ngủ mất.”
Nhìn tờ giấy khen, trên mặt Sở Tĩnh Dao lộ ra vẻ hài lòng khó có thể nói nên lời, khóe miệng cong lên, cười vui vẻ.
Sở Tĩnh Dao rất nhanh đã ăn xong, thật ra cô cũng không ăn được bao nhiêu, buổi tối ăn nhiều cô sợ béo, Lâm Côn thu dọn bàn ăn xuống dưới lầu, khi anh trở lại tầng hai, Sở Tĩnh Dao đang đứng ở bên cửa sổ nhìn phong cảnh tối đen như mực bên ngoài.
“Mẹ nó ơi, đi ngủ sớm một chút thôi.” Lâm Côn trêu ghẹo nhìn cô gọi.
“Ừ.” Sở Tĩnh Dao quay đầu lại, khẽ mỉm cười, ánh mắt cô nhìn về phía Lâm Côn dịu dàng như gió xuân, hiện tại thái độ của cô đối với Lâm Côn rất khó đoán, chính bản thân cô cũng không hiểu rõ được. Có đôi khi cô sẽ cảm thấy người đàn ông trước mắt này chính là tên lưu manh, có đôi khi lại cảm động như vậy, trong vô hình dường như luôn luôn có một sức mạnh, đang dần dần đẩy cô về phía anh...
“Sẽ không phải là mình thích anh ấy chứ?” Trong lòng Sở Tĩnh Dao thầm giật mình tự hỏi, một cảm giác sợ hãi nói không nên lời lập tức lại nhấn chìm cô, cô phát hiện mình hình như có phần rối loạn rồi.
“Anh có chuyện muốn nói với em một chút.” Lâm Côn đi về phía Sở Tĩnh Dao.
“Anh nói đi.”
“Ngày kia là sinh nhật em, anh chuẩn bị cùng với em... Em đừng hiểu lầm, đây cũng là vì Lâm Lâm, Lâm Lâm hi vọng hai chúng ta có thể yêu thương nhau, cho dù là diễn kịch, cũng phải diễn cho thật đúng chứ?”
“Ừ.” Sở Tĩnh Dao mỉm cười gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, ngày kia hết giờ làm tôi sẽ về nhà sớm.”
“Em không cần về nhà, trực tiếp đi tới nhà hàng là được, anh đã thuê ở một nhà hàng bên biển, chờ Lâm Lâm tan học, anh đón con qua đó trước. Chờ tới lúc đó anh gửi địa chỉ nhà hàng cho em, hết giờ làm em trực tiếp qua đó là được.”
“Được, sau này anh gửi hóa đơn cho tôi.”
“Không cần, một bữa cơm anh vẫn mời được.” Lâm Côn cười nói, sau đó anh lại đột nhiên trêu ghẹo nói: “Vợ à, nếu không... Chúng ta uống thêm chút bia đi?” Nói xong, ánh mắt anh đột nhiên trở nên nóng rực, nhìn gương mặt trắng nõn động lòng người của Sở Tĩnh Dao, nhịp tim đập đột nhiên trở nên mạnh mẽ.
Không nói dối, giờ phút này trong lòng Lâm Côn nghĩ tới chuyện này, thật ra cũng chẳng trách được anh, đổi lại thành bất kỳ một người đàn ông nào, tối lửa tắt đèn ở cùng với người phụ nữ cấp bậc nữ thần như Sở Tĩnh Dao, hai người trên danh nghĩa còn là vợ chồng, hơn nữa đêm qua còn thiếu chút lại quan hệ thân mật, anh vốn ở Mạc Bắc nhịn lâu như vậy, dục hỏa trong thân thể sớm lại bốc khói cuồn cuộn, chỉ chờ một cây đuốc đốt lên…
Sở Tĩnh Dao lại bình tĩnh hơn nhiều, cô lạnh lùng trừng mắt với Lâm Côn, đột nhiên giống như biến thành người khác, lạnh lùng nói: “Không phải đã nói đừng gọi tôi là vợ sao, sau này anh lại gọi nữa đừng trách tôi trở mặt.” Nói xong, cô xoay người đi vào phòng ngủ, cô còn quay đầu lại còn bổ sung một câu: “Tối nay anh đừng đến phòng tôi nữa.”
Lâm Côn đứng tại chỗ thoáng sửng sốt, khóe miệng nở nụ cười bất đắc dĩ, lắc đầu, thật đúng là lòng dạ của phụ nữ như kim dưới đáy biển, trước đó không phải còn tốt sao, cuối cùng chỉ vừa nói một câu đã lập tức trở mặt.
Sở Tĩnh Dao trở lại trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong bóng tối, gương mặt của cô nóng lên, trái tim cũng đập loạn... Vừa rồi cô đột nhiên tức giận, chẳng qua là để che giấu cho sự hoảng loạn của mình.
Lâm Côn và Lâm Lâm ngồi ở ban công tầng hai, cùng ngắm nhìn phía xa, nơi chân trời chỗ biển và trời tiếp xúc với nhau, Lâm Lâm đột nhiên quay đầu lại hỏi Lâm Côn: “Cha, cha đã nghĩ xong nên làm sinh nhật cho mẹ thế nào chưa?”
“Rồi.” Lâm Côn cười gật đầu.
“Nhưng con còn chưa nghĩ ra nên tặng mẹ cái gì.” Cậu bé có chút chán nản nói.
“Tặng giấy khen cho mẹ con, cái này còn tốt hơn bất kỳ món quà nào khác, mẹ con cũng nhất định sẽ rất vui.” Lâm Côn cười an ủi.
“Thật không?” Lâm Lâm kinh ngạc nghi ngờ nói.
“Cha nói con còn không tin sao?” Lâm Côn cười hiền từ, nói.
“Tin...” Lâm Lâm cười hắc hắc. “Cha, cha kể chuyện cho con đi. Cha kể ngày xưa cha ở Châu Phi cứu giúp bộ lạc voi thế nào, đánh bại quân đoàn sư tử thế nào đi.”
“Được.”
Lâm Côn bắt đầu chậm rãi nói, ở cùng Lâm Lâm mấy ngày qua, năng lực kể chuyện của anh đã tăng lên trên diện rộng, chỉ cần con trai tùy tiện nói ra một đề tài, anh lập tức lại có thể bịa ra một câu chuyện, có đôi khi Lâm Côn âm thầm nghĩ, nếu không mình ra một quyển sách chuyên kể truyện cho trẻ con thì thế nào?
Buổi chiều rất tốt, chẳng qua lúc mặt trời sắp lặn, mặt trời rời đi nhanh hơn, giống như bị một trận gió nhẹ nhàng thổi qua, lại chìm xuống, ánh mặt trời từ từ tiêu tan, mặt biển phía xa càng lúc càng mơ hồ, trên bờ cát sáng lên ánh lửa trại, truyền đến âm thanh vui vẻ của một đám người trẻ tuổi, khiến đàn hải âu đang ầm ĩ phía xa cũng phải vỗ cánh bay đi.
Năng lực kể chuyện của Lâm Côn thật sự không tốt lắm, một câu chuyện kể hơn hai giờ, cho dù trong đó luôn có những phần đặc sắc, nhưng vẫn khiến cho Lâm Lâm ở trên ghế mây ngủ say.
Lâm Côn nhẹ nhàng ôm Lâm Lâm vào trong phòng ngủ, đắp chăn cho con trai xong, anh cầm một lon bia ướp lạnh, một lần nữa trở lại ban công, gió đêm mát lạnh, bãi cát phía xa náo nhiệt, trước cửa biệt thự thỉnh thoảng có người đi ngang qua, anh lẳng lặng nhìn tất cả những điều này, giống như đang nhìn một bức tranh vậy.
Trăng non giống như lưỡi câu, ánh sao lập lòe, đêm đã khuya. Lâm Côn lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho Sở Tĩnh Dao, hỏi xem khi nào thì cô trở về, như vậy cũng xem như làm hết trách nhiệm của người chồng, nhưng không chờ anh bấm số xong, điện thoại di động đã rung lên hai cái, Sở Tĩnh Dao gửi tin nhắn qua: Lâm Lâm ngủ chưa?
‘--Ngủ rồi.’
Lâm Côn cười gõ vào hai chữ, khi anh vừa muốn ấn gửi đi, đột nhiên anh dừng lại, tiếp theo anh lại gửi thêm vào trong tin nhắn: Xong việc thì mau trở về, con trai có quà muốn tặng cho em.
Sau đó anh gửi tin nhắn đi.
Điện thoại di động lập tức lại rung lên hai cái. Sở Tĩnh Dao nhắn lại một hàng chữ: ‘Biết rồi, anh cũng đi ngủ sớm một chút.’
Khóe miệng Lâm Côn cong lên, khẽ cười một tiếng, cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng, nhớ tới dáng vẻ động lòng người của Sở Tĩnh Dao, trong lòng anh càng cảm thấy ngọt ngào hơn. Anh để điện thoại di dộng xuống, vừa mới chuẩn bị bỏ vào trong túi, điện thoại di động đột nhiên rung lên, lại là một tin nhắn được gửi tới, lần này không phải là Sở Tĩnh Dao mà là Chương Tiểu Nhã.
‘--Hoàng hôn chiếu vào trên người của anh, tôi yêu người đàn ông này.’
Một câu nói rất có vẻ nho nhã, Lâm Côn nhíu mày nhìn, đây là một tin nhắn có ảnh, hình ảnh vẫn đang chậm rãi hiện ra, chờ một lát, hình ảnh hiện rõ, bên trong là dáng vẻ của anh khi ngồi ở trên ban công nhìn về phía xa, trên bức ảnh hiện ra gương mặt góc cạnh của anh ở dưới ánh hoàng hôn, rắn rỏi và anh khí như vậy...
“Thật đúng là đẹp trai!”
Lâm Côn tự luyến bị mình trong hình thu hút, trong giây lát quên đoạn tin nhắn có vẻ nho nhã trước đó, anh còn đang mê luyến gương mặt mạnh mẽ anh khí của mình, lập tức lại nhận được một tin nhắn qua, vẫn là Chương Tiểu Nhã gửi – ‘Anh Lâm, anh... Có nhận được tin nhắn và ảnh em mới gửi qua không?’
Trong những hàng chữ này lộ ra sự ngượng ngùng của cô gái nhỏ. Tới lúc này Lâm Côn mới bừng tỉnh, rời khỏi sự say mê cổ quái đối với chính mình, quay về nhìn câu nói nho nhã ở đầu tin nhắn, rõ ràng là cô gái nhỏ này đang tỏ tình với mình, anh khẽ nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó nhắn trở lại: ‘Không nhận được.’
Sau đó, sau đó lại không có sau đó nữa, điện thoại di động không rung nữa, bóng đêm càng thêm ảm đạm tối tăm, trong không trung buổi đêm yên tĩnh, giống như chôn sâu vô số linh hồn oan nghiệt đang lập lòe gào thét.
Trong biệt thự số 6, Chương Tiểu Nhã tức đến mức thiếu chút nữa phát khóc, lúc chạng vạng tối cô ở trong biệt thự nhà mình lén chụp ảnh Lâm Côn ngồi ở trên ban công, hơn hai giờ sau đó, cô mới lấy được đủ dũng khí soạn ảnh chụp thành tin nhắn có hình gửi đi, còn kèm theo một câu văn vẻ như vậy, kết quả đợi một hồi sau, Lâm Côn vẫn không có nhắn lại, cô lại gửi một tin nhắn qua để xác định một chút...
Những điều này đều không phải là chuyện quan trọng, trọng điểm là cô gửi xong tin nhắn thứ hai còn chưa tới mấy giây, Lâm Côn lại nhắn tin trả lời, còn chưa chờ được cô xem trong tin nhắn viết gì, điện thoại di động lại cạch một tiếng rơi vào trong bồn cầu...
“F*ck!”
Chương Tiểu Nhã một cô gái con nhà danh giá ngồi ở trên bồn cầu trong phòng vệ sinh, khó có được một lần phát ra một câu chửi thô tục, tâm tình cô cực kỳ khó chịu, muốn trút tất cả tức giận vào cái điện thoại nằm ở trong bồn cầu, vì vậy quyết đoán kéo cần xả nước, muốn trực tiếp cho con IP6 đáng chết này trôi ra Thái Bình Dương, kết quả bi kịch. Ngay sau đó lại xảy ra sự cố, sửa đổi lớn nhất của IP6 trong các đời sau chính là từ nhỏ biến thành lớn, lại nghe ục ục một tiếng, nó đã làm tắc đường ống nước. Kết quả sau cùng chính là, cho dù trong lòng cô phát điên thế nào đi nữa, cũng không thể không mượn điện thoại của Lục Đình ngoan ngoãn gọi điện thoại cho bên sửa ống nước.
Cô có tâm tình gì nữa chứ...
Lâm Côn ngồi ở trên ban công, đương nhiên anh không tưởng tượng nổi trong biệt thự bên cạnh, cô gái nhỏ vừa tỏ tình với anh lại xảy ra chuyện gì, chỉ thấy nhân viên thông cống vội vàng đi vào trong, sau đó lại vội vàng đi ra, trong tay cầm một cái IP6 ướt sũng, trong không khí thoang thoảng một mùi khó ngửi.
Gần đến 12h đêm, Sở Tĩnh Dao mới dừng xe ở cửa chính, Sở Tĩnh Dao từ trên xe bước xuống, bước chân mệt mỏi đi giày cao gót, trở lại biệt thự, cô vào trong tủ lạnh cầm chai nước suối uống, sau đó lại nhìn thấy Lâm Côn đang đứng ở cửa.
“Có đói bụng không?” Lâm Côn cười hỏi, người đàn ông này bình thường lộ ra bộ dạng lông bông, khí chất lưu manh côn đồ, lúc này lại giống như một ông chồng tiêu chuẩn, dựa ở trên khung cửa, trên gương mặt đầy quan tâm hỏi.
Sở Tĩnh Dao hơi sửng sốt, trong lòng giống như có một dòng điện chạy qua, vẻ mặt của cô có phần mất tự nhiên cười nói: “Không đói bụng...” Cô còn nói chưa dứt lời, cái bụng của cô đã không chịu thua kém lại kêu ục ục một tiếng, ngay lập tức, mặt cô càng đỏ hơn, vội vàng cúi đầu, ánh mắt không dám nhìn Lâm Côn nữa.
“Chờ một lát, anh đi làm đồ ăn cho em.”
Khi Sở Tĩnh Dao ngẩng đầu, Lâm Côn đã xuống lầu, nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông này, trong lòng cô lại có cảm giác nói không ra lời, giống như một dòng điện chạy qua, lại giống như một làn gió ấm áp thổi qua, cô khẽ mỉm cười, cầm nước khoáng ngồi xuống trên chiếc ghế bên quầy bar nhỏ ở tầng hai.
Dưới lâu bay tới mùi thơm mê người, Lâm Côn cầm khay thức ăn đi lên, bụng của Sở Tĩnh Dao lập tức lại không chịu thua kém ục ục một tiếng, may là lần này âm thanh không lớn, bị tiếng cười đột nhiên vang lên che giấu.
“Cười gì vậy?” Lâm Côn kỳ quái nhìn Sở Tĩnh Dao, hỏi cô.
“Không... Không có gì.” Sở Tĩnh Dao có chút lúng túng nói, gương mặt trắng mịn của cô thoáng ửng đỏ, Lâm Côn đặt khay thức ăn ở trước mặt cô, bên trong đặt một phần thức ăn cho trẻ cỡ lớn.
“Cái này...”
“Buổi tối, anh và con đi tới nhà hàng thức ăn cho trẻ, con nói em thích loại này cỡ lớn, nên anh mua một phần mang về.” Lâm Côn nhe răng cười, nhìn gương mặt Sở Tĩnh Dao càng thêm ửng đỏ, anh cười nói: “Em cứ yên tâm ăn đi, anh không chê cười em, ở nhà hàng anh còn ăn tới hai phần!”
Sở Tĩnh Dao hé miệng cười.
Lâm Côn xoay người đi đến trong phòng khách, cầm tờ giấy khen Lâm Lâm nhận được ngày hôm nay, anh mở ra dán ở trên ngực đứng ngay trước mặt Sở Tĩnh Dao, nói: “Cái này... Con trai đưa quà sinh nhật cho em, anh sớm xem qua rồi, ban đầu con muốn chờ em trở về sẽ tự mình đưa cho em, nhưng chờ một hồi nó lại ngủ mất.”
Nhìn tờ giấy khen, trên mặt Sở Tĩnh Dao lộ ra vẻ hài lòng khó có thể nói nên lời, khóe miệng cong lên, cười vui vẻ.
Sở Tĩnh Dao rất nhanh đã ăn xong, thật ra cô cũng không ăn được bao nhiêu, buổi tối ăn nhiều cô sợ béo, Lâm Côn thu dọn bàn ăn xuống dưới lầu, khi anh trở lại tầng hai, Sở Tĩnh Dao đang đứng ở bên cửa sổ nhìn phong cảnh tối đen như mực bên ngoài.
“Mẹ nó ơi, đi ngủ sớm một chút thôi.” Lâm Côn trêu ghẹo nhìn cô gọi.
“Ừ.” Sở Tĩnh Dao quay đầu lại, khẽ mỉm cười, ánh mắt cô nhìn về phía Lâm Côn dịu dàng như gió xuân, hiện tại thái độ của cô đối với Lâm Côn rất khó đoán, chính bản thân cô cũng không hiểu rõ được. Có đôi khi cô sẽ cảm thấy người đàn ông trước mắt này chính là tên lưu manh, có đôi khi lại cảm động như vậy, trong vô hình dường như luôn luôn có một sức mạnh, đang dần dần đẩy cô về phía anh...
“Sẽ không phải là mình thích anh ấy chứ?” Trong lòng Sở Tĩnh Dao thầm giật mình tự hỏi, một cảm giác sợ hãi nói không nên lời lập tức lại nhấn chìm cô, cô phát hiện mình hình như có phần rối loạn rồi.
“Anh có chuyện muốn nói với em một chút.” Lâm Côn đi về phía Sở Tĩnh Dao.
“Anh nói đi.”
“Ngày kia là sinh nhật em, anh chuẩn bị cùng với em... Em đừng hiểu lầm, đây cũng là vì Lâm Lâm, Lâm Lâm hi vọng hai chúng ta có thể yêu thương nhau, cho dù là diễn kịch, cũng phải diễn cho thật đúng chứ?”
“Ừ.” Sở Tĩnh Dao mỉm cười gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, ngày kia hết giờ làm tôi sẽ về nhà sớm.”
“Em không cần về nhà, trực tiếp đi tới nhà hàng là được, anh đã thuê ở một nhà hàng bên biển, chờ Lâm Lâm tan học, anh đón con qua đó trước. Chờ tới lúc đó anh gửi địa chỉ nhà hàng cho em, hết giờ làm em trực tiếp qua đó là được.”
“Được, sau này anh gửi hóa đơn cho tôi.”
“Không cần, một bữa cơm anh vẫn mời được.” Lâm Côn cười nói, sau đó anh lại đột nhiên trêu ghẹo nói: “Vợ à, nếu không... Chúng ta uống thêm chút bia đi?” Nói xong, ánh mắt anh đột nhiên trở nên nóng rực, nhìn gương mặt trắng nõn động lòng người của Sở Tĩnh Dao, nhịp tim đập đột nhiên trở nên mạnh mẽ.
Không nói dối, giờ phút này trong lòng Lâm Côn nghĩ tới chuyện này, thật ra cũng chẳng trách được anh, đổi lại thành bất kỳ một người đàn ông nào, tối lửa tắt đèn ở cùng với người phụ nữ cấp bậc nữ thần như Sở Tĩnh Dao, hai người trên danh nghĩa còn là vợ chồng, hơn nữa đêm qua còn thiếu chút lại quan hệ thân mật, anh vốn ở Mạc Bắc nhịn lâu như vậy, dục hỏa trong thân thể sớm lại bốc khói cuồn cuộn, chỉ chờ một cây đuốc đốt lên…
Sở Tĩnh Dao lại bình tĩnh hơn nhiều, cô lạnh lùng trừng mắt với Lâm Côn, đột nhiên giống như biến thành người khác, lạnh lùng nói: “Không phải đã nói đừng gọi tôi là vợ sao, sau này anh lại gọi nữa đừng trách tôi trở mặt.” Nói xong, cô xoay người đi vào phòng ngủ, cô còn quay đầu lại còn bổ sung một câu: “Tối nay anh đừng đến phòng tôi nữa.”
Lâm Côn đứng tại chỗ thoáng sửng sốt, khóe miệng nở nụ cười bất đắc dĩ, lắc đầu, thật đúng là lòng dạ của phụ nữ như kim dưới đáy biển, trước đó không phải còn tốt sao, cuối cùng chỉ vừa nói một câu đã lập tức trở mặt.
Sở Tĩnh Dao trở lại trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong bóng tối, gương mặt của cô nóng lên, trái tim cũng đập loạn... Vừa rồi cô đột nhiên tức giận, chẳng qua là để che giấu cho sự hoảng loạn của mình.