Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Da thịt Lý Xuân Sinh quý giá không phải là giả, nhưng anh ta đã thề phải tập võ trở thành đại hiệp, Lâm Côn nói chuyện nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay nhưng lập tức kích thích sự nhiệt huyết đối với lý tưởng trong lòng nên anh ta đành cắn răng đứng trung bình tấn lại.
Lâm Côn thoả mãn cười, thằng nhóc này vẫn tính là nhân tài đáng để rèn luyện, anh đi vào trong nhà xách chai bia ướp lạnh ra, ngồi ở bên chân tường vừa ngậm điếu thuốc Đại Thanh Cáp Mô của Mạc Bắc, vừa uống bia giám sát Lý Xuân Sinh đứng trung bình tấn.
Mặt trời càng lúc càng nóng bức, Lý Xuân Thành phơi nắng tới mức gương mặt trắng nõn đỏ ửng lên, mồ hôi theo gò má chảy xuống, anh ta là một người da thịt quý giá, bình thường sử dụng một đống mỹ phẩm dưỡng da, mỗi khi ra cửa đều phải bôi kem chống nắng, nhưng kem chống nắng có lợi hại tới mấy cũng không chống lại nổi cái nắng gay gắt của mùa hè tháng bảy.
Liếm giọt mồ hôi mặn chát lăn xuống khóe miệng, Lý Xuân Sinh đỏ mắt mong chờ nhìn về phía Lâm Côn, cổ họng theo bản năng nuốt ực một cái, mùi bia ướp lạnh truyền đến giống như hương lúa mạch mùa xuân.
“Sư phụ cũng thật quá đáng...” Lý Xuân Sinh ai oán nói: “Tôi đứng trung bình tấn ở dưới ánh mặt trời, ngài làm sư phụ không cổ vũ tôi thì thôi lại vừa hút thuốc vừa uống bia ướp lạnh, không phải khiến tôi nhìn thấy càng thêm thèm sao?”
Lâm Côn cười ha ha: “Thằng nhóc cậu nên biết đủ đi, trước đây khi tôi đứng trung bình tấn, người giám sát tôi còn khốn kiếp hơn tôi nhiều, người ta uống rượu đỏ đắt tiền, hút xì gà Cu Ba thượng đẳng, tôi đây còn chưa là gì đâu.” Anh vừa nói trong đầu lại nhớ lại tình cảnh trước đây khi lão Hồ tự mình giám sát anh đứng trung bình tấn, trong lòng cảm thấy ấm áp.
“Nếu như cậu ngại mệt thì đừng đứng ở đó chịu tội, lấy hết bia ướp lạnh qua, hai chúng ta uống cho vui vẻ, tuy nhiên sau khi uống xong cậu đừng tiếp tục gọi tôi là sư phụ nữa, gọi anh đi.”
“Không thèm!” Lý Xuân Sinh cảnh giác nhìn Lâm Côn, vẻ mặt kiên định nói: “Sư phụ, tôi sẽ không bị sư phụ lừa đâu, tôi vẫn muốn theo sư phụ học võ công hành hiệp trượng nghĩa, đây là lý tưởng lớn nhất cả đời này của tôi!”
“Ha ha, được!” Lâm Côn cười giảo hoạt, nói: “Nếu cậu đã nói như vậy, sau này cũng đừng nói người làm sư phụ như tôi đây là quá đáng, xét thấy cậu kiên định với lý tưởng của mình, sư phụ chuẩn bị thưởng cho cậu một chút...”
“Sư phụ, thưởng cái gì vậy?” Hai mắt Lý Xuân Sinh lập tức sáng ngời, không tự chủ được nhìn về phía chai bia ướp lạnh, hiện tại thứ đáng quý nhất đối với anh ta chính là thoải mái uống một ngụm lớn!
Lâm Côn mỉm cười thản nhiên nói: “Thưởng đứng trung bình tấn thêm nửa giờ.” Lời này lọt vào trong tai Lý Xuân Sinh lập tức lại biến thành một đợt sóng lớn đầy đau thương. Đây mà coi là thưởng sao?
Từ vẻ mặt nhăn nhó khổ sở của Lý Xuân Sinh, Lâm Côn nhìn ra được sự mất mát trong lòng thằng nhóc này, cười an ủi: “Xuân Sinh à, sư phụ làm vậy cũng là muốn tốt cho cậu, tăng thêm giờ huấn luyện cho cậu cũng là trợ giúp cậu sớm ngày tiến bộ.”
Vừa nghe anh nói lời này, hai mắt của Lý Xuân Sinh lại lập tức sáng lên, dáng vẻ không biết sợ, khẽ gật đầu nói. “Được!”
Cho tới trưa thì buổi huấn luyện mới kết thúc, Lý Xuân Sinh ngồi dưới đất duỗi thắt lưng đau nhức. Lâm Côn đối xử với người đệ tử này cũng không tính là quá tệ, tự mình giúp anh ta xoa bóp cơ bắp, khiến đau đớn trên người anh ta được giảm bớt không ít.
Đến trưa cũng nên ăn cơm trưa rồi, bụng của hai thầy trò đều kêu rột rột, Lý Xuân Sinh cố ý mời Lâm Côn đi tới nhà hàng của chị mình ăn cơm, Lâm Côn thật sự lười phải đi qua đi lại, đi một chuyến này phải mất hơn bốn mươi phút nên anh đề nghị tùy tiện đi đến một nhà hàng nhỏ gần đó để ăn, nói là đề nghị thật ra chính là mệnh lệnh.
Cách khu biệt thự Hải Thần không xa lại có một con phố buôn bán có phong cảnh rất đặc biệt, kích thước không lớn nhưng mọi thứ đều đầy đủ hết. Nơi đây là do một tay của người xây dựng khu biệt thự Hải Thần xây dựng ra, ngay cả tên cũng giống với khu biệt thự Hải Thần... Thương Cảnh Hải Thần.
Ở trong một góc buôn bán rất bình thường có một quán mì, Lâm Côn bảo Lý Xuân Sinh dừng xe, Lý Xuân Sinh vốn đang muốn mời sư phụ ăn một bữa ngon, nhưng sư phụ ra lệnh anh ta không dám không nghe theo.
Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Côn tới quán mì này, ở đây kinh doanh cực kỳ tốt. Bên trong đã có người ngồi kín chỗ, Lâm Côn và Lý Xuân Sinh chỉ đành phải ngồi ở bên ngoài dưới cái ô che nắng lớn, trời đang nắng to ngồi ở bên ngoài ăn thật ra cũng rất tốt, gió mát từ trên biển thổi tới, miệng ăn mì.
Hai chén mì thịt heo cùng hai chai Coca được bưng lên, hai thầy trò bắt đầu ăn, mì này làm rất ngon, chủ yếu là nước dung nêm nếm rất vừa miệng, đồng thời giá cả vừa phải, hoàn toàn không bởi vì gần bờ biển mà lấy giá trên trời.
Lý Xuân Sinh vừa ăn vừa khen, điện thoại di động trong túi anh ta đột nhiên đổ chuông, lấy ra xem mới biết là bên phía nhà hàng gọi tới, sau khi anh ta nghe điện thoại xong sắc mặt lập liền thay đổi: “Được, tôi sẽ lập tức trở lại!”
Lý Xuân Sinh cúp điện thoại rồi đứng lên nói với Lâm Côn: “Sư phụ, nhà hàng xảy ra chút chuyện, tôi phải trở về một chuyến!” Trên mặt anh ta lộ rõ sự sốt ruột.
“Đừng gấp, có chuyện gì vậy?” Lâm Côn hỏi.
“Có người gây sự ở trong nhà hàng, đập không ít đồ.” Lý Xuân Sinh lo lắng nói.
“Đi thôi, tôi đi với cậu qua đó xem thử.” Lâm Côn để đũa xuống đứng lên. Trong lòng Lý Xuân Sinh đầy cảm kích nhìn Lâm Côn, nhưng không nói những lời khách khí dư thừa, hai thầy trò lại đi về phía chiếc xe.
Chiếc xe Toyota Prado màu trắng vừa lái đi, trong quán mì lại có một người phụ nữ dáng người tròn trịa đuổi theo, nhìn về phía đuôi xe la lớn: “Này, các anh còn chưa trả tiền!” Bà quay đầu nhìn lại thì thấy dưới đáy chai Coca trên bàn là một tờ mệnh giá một trăm đồng, bà chủ này nửa tin nửa ngờ lấy tờ tiền ra, soi trước ánh mặt trời, sau đó lại xoa xoa lên hoa văn in trên tờ tiền, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Đừng thấy bộ dạng Lý Xuân Sinh bình thường tùy tiện, thỉnh thoảng đầu óc còn giống như không được bình thường, nhưng một khi gặp phải chuyện anh ta bình tĩnh lạ thường, trên đường đi hai tay nắm ở trên tay lái, tốc độ không quá nhanh. Điều này làm cho Lâm Côn lại có cách nhìn khác đối với người đồ đệ này, người này bình thường tỏ vẻ ngốc nghếch tuyệt đối là giả vờ.
Chiếc Toyota Prado màu trắng dừng ở cửa của nhà hàng, ở cửa có một đám người vây quanh xem náo nhiệt. Lâm Côn và Lý Xuân Sinh từ trên xe bước xuống, còn không chờ bọn họ chen chân vào trong đám người, lại nghe bên trong truyền ra một tiếng gào thét đầy kiêu ngạo: “Nhanh gọi ông chủ của các người ra đây, bằng không tôi sẽ lập tức đập nát cửa hàng của các người!”
“Tôi chính là ông chủ ở đây!” Chen qua đám người, Lý Xuân Sinh đứng ở cửa nhà hàng kêu lên, giọng nói không có bao nhiêu sắc bén nhưng tuyệt đối là rất có khí thế, đồng thời trên mặt anh ta khẽ cười nhạt, sau khi nhìn nụ cười này người ta tuyệt đối sẽ không cảm thấy thân thiết, trái lại có một sự thâm trầm.
Trong đại sảnh tầng một của nhà hàng có ba cái bàn bị đập. Ba cái bàn này đều làm bằng gỗ lim loại tốt, bàn bị đập ngã trái ngã phải, đĩa thủy tinh phía trên bị ném vỡ đầy đất, xung quanh hoàn toàn hỗn loạn.
Gây chuyện là ba người trẻ tuổi, người vừa hét ầm lên chính là một người trẻ tuổi béo mập dẫn đầu kia, nhìn qua dáng vẻ người này khoảng hai mươi mấy tuổi, cao một mét rưỡi, trên người mặc một cái áo thun ba lỗ màu đen, trên cái cổ tròn vo đeo một vòng vàng to bằng ngón út, trên cánh tay còn có hình xăm.
Hai người trẻ tuổi khác ăn mặc tương tự với người béo mập này, cũng thấp bé, mặc áo ba lỗ cùng màu, chỉ có điều trên cổ hai người trẻ tuổi này không có đeo vòng vàng, so với khí thế của người trẻ tuổi béo mập kia thì kém hơn nhiều, vừa nhìn là biết đàn em đi theo.
Đứng ở xung quanh ba người trẻ tuổi này là mấy nữ nhân viên phục vụ đang nơm nớp lo sợ, mấy nữ nhân viên phục vụ đều khiếp sợ, trên mặt đất bên cạnh có một nam nhân viên phục vụ đang nằm, nam nhân viên phục vụ này dùng một tay che trán, toàn thân mềm nhũn, máu theo kẽ tay anh ta chảy ra.
“Má nó, mày chính là ông chủ của nơi này sao?” Người trẻ tuổi béo mập tức giận đi về phía Lý Xuân Sinh, bàn tay múp míp giơ lên. “Mày mở nhà hàng nát gì vậy, ong đây tới ăn bữa cơm cuối cùng lại bị khinh bỉ, nếu như bây giờ mày không cho ông đây một lời giải thích hợp lý, ông đây sẽ đập tan cái nhà hàng nát của mày!”
Hai người trẻ tuổi khác cũng đi qua, trong miệng ngậm cây tăm hất mặt lên trời, dáng vẻ rất khiêu khích.
Lý Xuân Sinh không giận, cười nói: “Người anh em, thức ăn chỗ chúng tôi không hợp với khẩu vị của anh sao?”
“Ông đây còn chưa dùng bữa!” Người trẻ tuổi béo mập phun nước bọt nói.
“Vậy chúng tôi đắc tội anh ở chỗ nào vậy?” Chân mày Lý Xuân Sinh hơi nhíu lại, trên mặt vẫn tươi cười không đổi.
“Mẹ nó, ông đây tới đây ăn, thêm tiền bảo bọn họ mang thức ăn lên nhanh một chút, các người dựa vào cái gì lại không nhận!”
“Cho nên anh lại đập phá nhà hàng của tôi?”
“Đập nhà hàng của mày cũng là đáng đời!” Người béo mập trẻ tuổi giận dữ gầm thét lên: “Mày biết thân phận của ông đây là gì không? Bây giờ ông đây sẽ nói cho mày biết, nếu mày không lấy lại công bằng cho ông, ông đây sẽ sai người cho đóng cửa nhà hàng này lại!”
“Ha ha...” Lý Xuân Sinh cười lạnh: “Người anh em này, mẹ nó, anh thật là uy phong nhỉ!” Trên mặt anh ta đột nhiên trở nên lạnh lùng, sau đó quyết đoán vung tay tát tới.
Bốp!!!
Một cái tát vang dội đánh mạnh vào trên mặt của người trẻ tuổi béo mập, trực tiếp khiến cho gương mặt người kia xoay qua một bên, chờ tới khi anh ta quay đầu lại, trên mặt thình lình xuất hiện thêm năm dấu ngón tay, khóe miệng tràn ra một vết máu.
Không đợi người trẻ tuổi béo mập quay đầu lại, Lý Xuân Sinh quyết đoán lại đạp một cái, một đạp này rất mạnh, lập tức lại nghe “bịch” một tiếng, người trẻ tuổi béo mập bị đạp trúng bụng dưới, khẽ rên lên một tiếng, hai tay che bụng dưới lưng cong lại, lùi về phía sau hai bước, trên mặt đau đớn vặn vẹo một hồi.
Lý Xuân Sinh đột ngột đánh người chỉ trong nháy mắt, mọi người xung quanh đều kinh ngạc há hốc miệng, chẳng ai nghĩ tới người luôn tươi cười này lại đột nhiên ra tay, hơn nữa còn ra tay ác như vậy.
“Sh*t, đánh nó!” Người trẻ tuổi béo mập căm giận hét lên một tiếng, hai người trẻ tuổi bên cạnh lập tức lao về phía Lý Xuân Sinh.
Ánh mắt của mọi người lập tức sáng ngời nhìn về phía Lý Xuân Sinh, ánh mắt các nữ nhân viên phục vụ đầy kinh diễm nhìn về phía anh ta, chờ mong phó Boss bình thường luôn không nghiêm túc của các cô có thể đánh bẹp ba kẻ vô lại này. Đồng thời hình tượng Lý Xuân Sinh trong lòng các cô cũng thay đổi long trời lỡ đất, trước đây bọn họ đều cho rằng phó Boss của mình đầu óc không bình thường suốt ngày lêu lổng, không nghĩ tới vừa rồi lại...
Trong nháy mắt, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong của hầu hết mọi người muốn thấy đám vô lại bị giáo huấn, đợi tư thế hào hùng mạnh mẽ của anh, nhưng trong ánh mắt Lý Xuân Sinh lại hiện lên một tia giảo hoạt, nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt giống như hung thần vọt tới, anh ta quyết đoán trốn đến phía sau Lâm Côn...
Lâm Côn thoả mãn cười, thằng nhóc này vẫn tính là nhân tài đáng để rèn luyện, anh đi vào trong nhà xách chai bia ướp lạnh ra, ngồi ở bên chân tường vừa ngậm điếu thuốc Đại Thanh Cáp Mô của Mạc Bắc, vừa uống bia giám sát Lý Xuân Sinh đứng trung bình tấn.
Mặt trời càng lúc càng nóng bức, Lý Xuân Thành phơi nắng tới mức gương mặt trắng nõn đỏ ửng lên, mồ hôi theo gò má chảy xuống, anh ta là một người da thịt quý giá, bình thường sử dụng một đống mỹ phẩm dưỡng da, mỗi khi ra cửa đều phải bôi kem chống nắng, nhưng kem chống nắng có lợi hại tới mấy cũng không chống lại nổi cái nắng gay gắt của mùa hè tháng bảy.
Liếm giọt mồ hôi mặn chát lăn xuống khóe miệng, Lý Xuân Sinh đỏ mắt mong chờ nhìn về phía Lâm Côn, cổ họng theo bản năng nuốt ực một cái, mùi bia ướp lạnh truyền đến giống như hương lúa mạch mùa xuân.
“Sư phụ cũng thật quá đáng...” Lý Xuân Sinh ai oán nói: “Tôi đứng trung bình tấn ở dưới ánh mặt trời, ngài làm sư phụ không cổ vũ tôi thì thôi lại vừa hút thuốc vừa uống bia ướp lạnh, không phải khiến tôi nhìn thấy càng thêm thèm sao?”
Lâm Côn cười ha ha: “Thằng nhóc cậu nên biết đủ đi, trước đây khi tôi đứng trung bình tấn, người giám sát tôi còn khốn kiếp hơn tôi nhiều, người ta uống rượu đỏ đắt tiền, hút xì gà Cu Ba thượng đẳng, tôi đây còn chưa là gì đâu.” Anh vừa nói trong đầu lại nhớ lại tình cảnh trước đây khi lão Hồ tự mình giám sát anh đứng trung bình tấn, trong lòng cảm thấy ấm áp.
“Nếu như cậu ngại mệt thì đừng đứng ở đó chịu tội, lấy hết bia ướp lạnh qua, hai chúng ta uống cho vui vẻ, tuy nhiên sau khi uống xong cậu đừng tiếp tục gọi tôi là sư phụ nữa, gọi anh đi.”
“Không thèm!” Lý Xuân Sinh cảnh giác nhìn Lâm Côn, vẻ mặt kiên định nói: “Sư phụ, tôi sẽ không bị sư phụ lừa đâu, tôi vẫn muốn theo sư phụ học võ công hành hiệp trượng nghĩa, đây là lý tưởng lớn nhất cả đời này của tôi!”
“Ha ha, được!” Lâm Côn cười giảo hoạt, nói: “Nếu cậu đã nói như vậy, sau này cũng đừng nói người làm sư phụ như tôi đây là quá đáng, xét thấy cậu kiên định với lý tưởng của mình, sư phụ chuẩn bị thưởng cho cậu một chút...”
“Sư phụ, thưởng cái gì vậy?” Hai mắt Lý Xuân Sinh lập tức sáng ngời, không tự chủ được nhìn về phía chai bia ướp lạnh, hiện tại thứ đáng quý nhất đối với anh ta chính là thoải mái uống một ngụm lớn!
Lâm Côn mỉm cười thản nhiên nói: “Thưởng đứng trung bình tấn thêm nửa giờ.” Lời này lọt vào trong tai Lý Xuân Sinh lập tức lại biến thành một đợt sóng lớn đầy đau thương. Đây mà coi là thưởng sao?
Từ vẻ mặt nhăn nhó khổ sở của Lý Xuân Sinh, Lâm Côn nhìn ra được sự mất mát trong lòng thằng nhóc này, cười an ủi: “Xuân Sinh à, sư phụ làm vậy cũng là muốn tốt cho cậu, tăng thêm giờ huấn luyện cho cậu cũng là trợ giúp cậu sớm ngày tiến bộ.”
Vừa nghe anh nói lời này, hai mắt của Lý Xuân Sinh lại lập tức sáng lên, dáng vẻ không biết sợ, khẽ gật đầu nói. “Được!”
Cho tới trưa thì buổi huấn luyện mới kết thúc, Lý Xuân Sinh ngồi dưới đất duỗi thắt lưng đau nhức. Lâm Côn đối xử với người đệ tử này cũng không tính là quá tệ, tự mình giúp anh ta xoa bóp cơ bắp, khiến đau đớn trên người anh ta được giảm bớt không ít.
Đến trưa cũng nên ăn cơm trưa rồi, bụng của hai thầy trò đều kêu rột rột, Lý Xuân Sinh cố ý mời Lâm Côn đi tới nhà hàng của chị mình ăn cơm, Lâm Côn thật sự lười phải đi qua đi lại, đi một chuyến này phải mất hơn bốn mươi phút nên anh đề nghị tùy tiện đi đến một nhà hàng nhỏ gần đó để ăn, nói là đề nghị thật ra chính là mệnh lệnh.
Cách khu biệt thự Hải Thần không xa lại có một con phố buôn bán có phong cảnh rất đặc biệt, kích thước không lớn nhưng mọi thứ đều đầy đủ hết. Nơi đây là do một tay của người xây dựng khu biệt thự Hải Thần xây dựng ra, ngay cả tên cũng giống với khu biệt thự Hải Thần... Thương Cảnh Hải Thần.
Ở trong một góc buôn bán rất bình thường có một quán mì, Lâm Côn bảo Lý Xuân Sinh dừng xe, Lý Xuân Sinh vốn đang muốn mời sư phụ ăn một bữa ngon, nhưng sư phụ ra lệnh anh ta không dám không nghe theo.
Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Côn tới quán mì này, ở đây kinh doanh cực kỳ tốt. Bên trong đã có người ngồi kín chỗ, Lâm Côn và Lý Xuân Sinh chỉ đành phải ngồi ở bên ngoài dưới cái ô che nắng lớn, trời đang nắng to ngồi ở bên ngoài ăn thật ra cũng rất tốt, gió mát từ trên biển thổi tới, miệng ăn mì.
Hai chén mì thịt heo cùng hai chai Coca được bưng lên, hai thầy trò bắt đầu ăn, mì này làm rất ngon, chủ yếu là nước dung nêm nếm rất vừa miệng, đồng thời giá cả vừa phải, hoàn toàn không bởi vì gần bờ biển mà lấy giá trên trời.
Lý Xuân Sinh vừa ăn vừa khen, điện thoại di động trong túi anh ta đột nhiên đổ chuông, lấy ra xem mới biết là bên phía nhà hàng gọi tới, sau khi anh ta nghe điện thoại xong sắc mặt lập liền thay đổi: “Được, tôi sẽ lập tức trở lại!”
Lý Xuân Sinh cúp điện thoại rồi đứng lên nói với Lâm Côn: “Sư phụ, nhà hàng xảy ra chút chuyện, tôi phải trở về một chuyến!” Trên mặt anh ta lộ rõ sự sốt ruột.
“Đừng gấp, có chuyện gì vậy?” Lâm Côn hỏi.
“Có người gây sự ở trong nhà hàng, đập không ít đồ.” Lý Xuân Sinh lo lắng nói.
“Đi thôi, tôi đi với cậu qua đó xem thử.” Lâm Côn để đũa xuống đứng lên. Trong lòng Lý Xuân Sinh đầy cảm kích nhìn Lâm Côn, nhưng không nói những lời khách khí dư thừa, hai thầy trò lại đi về phía chiếc xe.
Chiếc xe Toyota Prado màu trắng vừa lái đi, trong quán mì lại có một người phụ nữ dáng người tròn trịa đuổi theo, nhìn về phía đuôi xe la lớn: “Này, các anh còn chưa trả tiền!” Bà quay đầu nhìn lại thì thấy dưới đáy chai Coca trên bàn là một tờ mệnh giá một trăm đồng, bà chủ này nửa tin nửa ngờ lấy tờ tiền ra, soi trước ánh mặt trời, sau đó lại xoa xoa lên hoa văn in trên tờ tiền, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Đừng thấy bộ dạng Lý Xuân Sinh bình thường tùy tiện, thỉnh thoảng đầu óc còn giống như không được bình thường, nhưng một khi gặp phải chuyện anh ta bình tĩnh lạ thường, trên đường đi hai tay nắm ở trên tay lái, tốc độ không quá nhanh. Điều này làm cho Lâm Côn lại có cách nhìn khác đối với người đồ đệ này, người này bình thường tỏ vẻ ngốc nghếch tuyệt đối là giả vờ.
Chiếc Toyota Prado màu trắng dừng ở cửa của nhà hàng, ở cửa có một đám người vây quanh xem náo nhiệt. Lâm Côn và Lý Xuân Sinh từ trên xe bước xuống, còn không chờ bọn họ chen chân vào trong đám người, lại nghe bên trong truyền ra một tiếng gào thét đầy kiêu ngạo: “Nhanh gọi ông chủ của các người ra đây, bằng không tôi sẽ lập tức đập nát cửa hàng của các người!”
“Tôi chính là ông chủ ở đây!” Chen qua đám người, Lý Xuân Sinh đứng ở cửa nhà hàng kêu lên, giọng nói không có bao nhiêu sắc bén nhưng tuyệt đối là rất có khí thế, đồng thời trên mặt anh ta khẽ cười nhạt, sau khi nhìn nụ cười này người ta tuyệt đối sẽ không cảm thấy thân thiết, trái lại có một sự thâm trầm.
Trong đại sảnh tầng một của nhà hàng có ba cái bàn bị đập. Ba cái bàn này đều làm bằng gỗ lim loại tốt, bàn bị đập ngã trái ngã phải, đĩa thủy tinh phía trên bị ném vỡ đầy đất, xung quanh hoàn toàn hỗn loạn.
Gây chuyện là ba người trẻ tuổi, người vừa hét ầm lên chính là một người trẻ tuổi béo mập dẫn đầu kia, nhìn qua dáng vẻ người này khoảng hai mươi mấy tuổi, cao một mét rưỡi, trên người mặc một cái áo thun ba lỗ màu đen, trên cái cổ tròn vo đeo một vòng vàng to bằng ngón út, trên cánh tay còn có hình xăm.
Hai người trẻ tuổi khác ăn mặc tương tự với người béo mập này, cũng thấp bé, mặc áo ba lỗ cùng màu, chỉ có điều trên cổ hai người trẻ tuổi này không có đeo vòng vàng, so với khí thế của người trẻ tuổi béo mập kia thì kém hơn nhiều, vừa nhìn là biết đàn em đi theo.
Đứng ở xung quanh ba người trẻ tuổi này là mấy nữ nhân viên phục vụ đang nơm nớp lo sợ, mấy nữ nhân viên phục vụ đều khiếp sợ, trên mặt đất bên cạnh có một nam nhân viên phục vụ đang nằm, nam nhân viên phục vụ này dùng một tay che trán, toàn thân mềm nhũn, máu theo kẽ tay anh ta chảy ra.
“Má nó, mày chính là ông chủ của nơi này sao?” Người trẻ tuổi béo mập tức giận đi về phía Lý Xuân Sinh, bàn tay múp míp giơ lên. “Mày mở nhà hàng nát gì vậy, ong đây tới ăn bữa cơm cuối cùng lại bị khinh bỉ, nếu như bây giờ mày không cho ông đây một lời giải thích hợp lý, ông đây sẽ đập tan cái nhà hàng nát của mày!”
Hai người trẻ tuổi khác cũng đi qua, trong miệng ngậm cây tăm hất mặt lên trời, dáng vẻ rất khiêu khích.
Lý Xuân Sinh không giận, cười nói: “Người anh em, thức ăn chỗ chúng tôi không hợp với khẩu vị của anh sao?”
“Ông đây còn chưa dùng bữa!” Người trẻ tuổi béo mập phun nước bọt nói.
“Vậy chúng tôi đắc tội anh ở chỗ nào vậy?” Chân mày Lý Xuân Sinh hơi nhíu lại, trên mặt vẫn tươi cười không đổi.
“Mẹ nó, ông đây tới đây ăn, thêm tiền bảo bọn họ mang thức ăn lên nhanh một chút, các người dựa vào cái gì lại không nhận!”
“Cho nên anh lại đập phá nhà hàng của tôi?”
“Đập nhà hàng của mày cũng là đáng đời!” Người béo mập trẻ tuổi giận dữ gầm thét lên: “Mày biết thân phận của ông đây là gì không? Bây giờ ông đây sẽ nói cho mày biết, nếu mày không lấy lại công bằng cho ông, ông đây sẽ sai người cho đóng cửa nhà hàng này lại!”
“Ha ha...” Lý Xuân Sinh cười lạnh: “Người anh em này, mẹ nó, anh thật là uy phong nhỉ!” Trên mặt anh ta đột nhiên trở nên lạnh lùng, sau đó quyết đoán vung tay tát tới.
Bốp!!!
Một cái tát vang dội đánh mạnh vào trên mặt của người trẻ tuổi béo mập, trực tiếp khiến cho gương mặt người kia xoay qua một bên, chờ tới khi anh ta quay đầu lại, trên mặt thình lình xuất hiện thêm năm dấu ngón tay, khóe miệng tràn ra một vết máu.
Không đợi người trẻ tuổi béo mập quay đầu lại, Lý Xuân Sinh quyết đoán lại đạp một cái, một đạp này rất mạnh, lập tức lại nghe “bịch” một tiếng, người trẻ tuổi béo mập bị đạp trúng bụng dưới, khẽ rên lên một tiếng, hai tay che bụng dưới lưng cong lại, lùi về phía sau hai bước, trên mặt đau đớn vặn vẹo một hồi.
Lý Xuân Sinh đột ngột đánh người chỉ trong nháy mắt, mọi người xung quanh đều kinh ngạc há hốc miệng, chẳng ai nghĩ tới người luôn tươi cười này lại đột nhiên ra tay, hơn nữa còn ra tay ác như vậy.
“Sh*t, đánh nó!” Người trẻ tuổi béo mập căm giận hét lên một tiếng, hai người trẻ tuổi bên cạnh lập tức lao về phía Lý Xuân Sinh.
Ánh mắt của mọi người lập tức sáng ngời nhìn về phía Lý Xuân Sinh, ánh mắt các nữ nhân viên phục vụ đầy kinh diễm nhìn về phía anh ta, chờ mong phó Boss bình thường luôn không nghiêm túc của các cô có thể đánh bẹp ba kẻ vô lại này. Đồng thời hình tượng Lý Xuân Sinh trong lòng các cô cũng thay đổi long trời lỡ đất, trước đây bọn họ đều cho rằng phó Boss của mình đầu óc không bình thường suốt ngày lêu lổng, không nghĩ tới vừa rồi lại...
Trong nháy mắt, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong của hầu hết mọi người muốn thấy đám vô lại bị giáo huấn, đợi tư thế hào hùng mạnh mẽ của anh, nhưng trong ánh mắt Lý Xuân Sinh lại hiện lên một tia giảo hoạt, nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt giống như hung thần vọt tới, anh ta quyết đoán trốn đến phía sau Lâm Côn...