Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Mặt Lâm Côn lập tức đen lại, vừa rồi trong lòng còn khen ngợi người đồ đệ này cam đảm, rất không tầm thường, kết quả không nghĩ tới thằng nhóc này cuối cùng lại đột nhiên trốn đến phía sau mình, còn hô to một tiếng: “Sư phụ, đánh bọn họ!”
Điều này làm cho Lâm Côn bỗng nhiên nghĩ đến một bộ phim, bên trong có lời kịch rất kinh điển: “Vượng Tài, thả...”
Nhưng không để cho Lâm Côn suy nghĩ nhiều, hai người trẻ tuổi trước mặt đã đằng đằng sát khí lao tới, hai người không biết sống chết nắm chặt nắm đấm, xông tới đánh của chúng ta.
Đánh nhau với đám vô lại không ra gì này, từ trước đến nay chỉ huy Lâm lười phải ra tay, anh trực tiếp vươn chân đá hai cái ra ngoài, hai người trẻ tuổi chỉ cảm thấy có tiếng gió đảo qua, theo bản năng trên lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh, tiếp theo lại nghe hai tiếng động nặng nề vang lên, âm thanh không lớn không nhỏ...
A!!!
Hai người này đồng thời hét thảm chói tai giống như lưỡi đao sắc bén cắt lên bên tai màng, âm thanh tê tâm liệt phổi không lời nào có thể diễn tả được, hai người che đũng quần lại nhảy loạn.
Đám người đứng ngoài xem đều thấy ớn lạnh sống lưng, đây không phải bởi vì tiếng kêu thảm thiết đầy khoa trương của hai người trẻ tuổi, mà bọn họ căn bản không nhìn thấy rõ chuyện gì xảy ra, hai người kia đã ở đó nhảy nhót.
Khi mọi người đang ngạc nhiên, hai tên lưu manh ngừng kêu, xung quanh trong nháy mắt trở nên yên ắng...
Đúng lúc này, Lý Xuân Sinh đột nhiên từ phía sau Lâm Côn vọt ra, lao về phía hai người đang che đũng quần đau trứng kêu gào thảm thiết, anh ta đầy ung dung lại vút vút đá chân ra, một chân đá vào trên lưng một người, cái chân còn lại đá vào trên bụng một người khác.
Hai người kia kêu thảm lảo đảo lùi về phía sau, bịch một tiếng ngã xuống đất.
Lý Xuân Sinh vững vàng rơi xuống đất, người này giơ tay lên làm ra tư thế phủi phủi tay, cố ý bày ra dáng vẻ rất gợi đòn.
Đám người vây xem lấy lại tinh thần, ánh mắt đều nhìn về phía anh ta, cũng không biết ai là người đầu tiên vỗ tay, những người xung quanh lập tức vỗ tay theo, ánh mắt mọi người nhìn về phía anh ta đầy sùng bái, nóng rực, bọn họ hoàn toàn không chú ý tới Lâm Côn, mặt Lâm Côn đen như đít nồi nhìn người đồ đệ của mình, trong lòng...
Lý Xuân Sinh quay đầu nhếch miệng cười, Lâm Côn thật sự hận không thể đánh rơi hết răng cửa của người này.
Hai tên đàn em ngã xuống, người trẻ tuổi béo mập dẫn đầu thoáng cái lại co rúm người, một tay che năm vết ngón tay trên gương mặt mập mạp, trong ánh mắt nhìn về phía Lý Xuân Sinh đầy khiếp sợ.
Lý Xuân Sinh đi tới, người trẻ tuổi béo mập lập tức run sợ nói: “Đừng... đừng tới đây, ông đây... tÔng đâyôi là người có thân phận, mày... Nếu như mày dám đụng đến ông, cẩn thận... Cẩn thận mày sẽ gặp phải xui xẻo!”
Lý Xuân Sinh đi tới, không chút khách khí lại một tát đánh vào trên gương mặt của người trẻ tuổi béo mập, đánh cho người này đau đớn kêu lên, lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cả người nhất thời càng co rúm lại.
“Không phải anh rất giỏi kêu gào sao? Bây giờ anh kêu lên cho tôi xem nào!” Lý Xuân Sinh giơ tay lên đánh lên đầu của người trẻ tuổi béo mập, uy hiếp nói: “Với bộ dạng nhát gan của anh còn nói có thân phận, nhiều lắm chỉ có giấy chứng minh thư còn chạy tới ra vẻ ta đây với tôi à? Còn bảo tôi phải trả lại công bằng cho anh, anh muốn tôi trả lại công bằng thế nào?”
Người trẻ tuổi béo mập bị đánh tới rụt cổ liên tục lùi về phía sau, đột nhiên anh ta ngẩng đầu lên hét một câu: “Anh tôi là Kim Kha!”
Động tác trên tay của Lý Xuân Sinh dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lâm Côn cười hỏi: “Sư phụ, Kim Kha là ai vậy?”
Lâm Côn đen mặt, lắc đầu.
Lý Xuân Sinh quay đầu, lại một tát đánh vào trên mặt người trẻ tuổi béo mập, nổi giận mắng: “A, Kim Kha là con rùa nào, đào than đá ở Triều Tiên hay quay AV ở Nhật hả?”
…
“Kim Kha là cục trưởng mới tới của chúng tôi.” Trong cục cảnh sát khu Nam Thành, Thẩm Mạn khẽ nói với Lâm Côn.
“Cục trưởng thì lợi hại sao?” Lâm Côn cười nói, lúc này anh đang cùng Thẩm Mạn đứng ở trong hành lang của Cục cảnh sát. Lý Xuân Sinh và ba người gây sự bị đánh kia còn ở bên trong làm biên bản ghi chép, anh bị Thẩm Mạn lặng lẽ dẫn ra ngoài.
Chân mày Thẩm Mạn hơi nhíu lại, bất đắc dĩ nhìn Lâm Côn nói: “Sao lúc nào anh cũng có thể gây sự như vậy?”
Bộ dạng Lâm Côn rất vô tội nói: “Cảnh sát Thẩm, cô nói vậy là oan cho tôi, tôi là công dân tốt luôn tuân thủ theo pháp luật, lại nói hai chúng ta gặp nhau mấy lần, có lần nào tôi không phải là hóa thân chính nghĩa, tiêu diệt những thế lực tà ác trong bóng tối ở dưới chân chứ?”
Thẩm Mạn suy nghĩ lại cũng thấy đúng là như vậy, nhưng cô vẫn nhíu mày hỏi: “Lần này thì sao?”
“Là ba thằng nhóc này không có mắt, chạy đến nhà hàng chị đồ đệ của tôi gây sự, tôi làm sư phụ sao có thể không quan tâm được chứ?” Lâm Côn cười nói: “Hơn nữa, tôi làm vậy cũng tính là giúp dân trừ hại, ba thằng nhãi này vốn rất khốn kiếp, không dạy dỗ bọn chúng một chút, bọn chúng thật sự không biết mình họ gì nữa.”
“Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa.”
“Cô xem lại cô đi, vừa rồi cô hỏi tôi, hiện tại lại không cho tôi nói nữa, phải nói phụ nữ các cô thật sự khó giao tiếp.” Lâm Côn lắc đầu than thở xong lại lấy điếu thuốc từ trong túi ra đốt.
“Ở đây không được hút thuốc.” Thẩm Mạn nhíu mày nghiêm túc nói.
Lâm Côn thoải mái rít sâu một hơi, phun một vòng khói thuốc về phía Thẩm Mạn, vòng khói thuốc này cực kỳ tinh xảo, không ngờ là hình một trái tim, anh toét miệng cười nói: “Được rồi cảnh sát Thẩm, làm gì phải nghiêm túc như vậy chứ, ‘trái tim’ này tặng cô.”
Thẩm Mạn nhăn mũi xua tay đánh tan vòng khói, vòng khói lập tức tan ra, cô có chút bất đắc dĩ nhìn Lâm Côn nói: “Tại sao anh không lo lắng chút nào vậy? Người các anh đánh lại là em trai của cục trưởng chúng tôi!”
Vẻ mặt Lâm Côn đột nhiên chăm chú hỏi: “Em trai ruột sao?”
Thẩm Mạn lập tức thoải mái. Cuối cùng người này cũng cảm giác được nguy cơ. Cô nói: “Hình như là em họ.”
Lâm Côn đột nhiên cười, nói: “Vậy không phải lo, đừng nói là em họ, cho dù là em trai ruột tới, tôi cũng vẫn sẽ đánh không tha. Cô giúp tôi gọi Kim Kha kia tới, tôi muốn nói chuyện với anh ta, em họ anh ta đập nhà hàng của chị đồ đệ tôi, khẳng định không thể thiếu được chuyện đền tiền, hơn nữa còn phải xin lỗi đồ đệ của tôi!”
“Anh...” Thẩm Mạn bất đắc dĩ nhìn người trước mắt này, tại sao người này lại hoàn toàn không có chút tính giác ngộ nào vậy? Cô nể tình trước đây anh từng giúp mình, mới cố ý qua nói cho anh biết nội tình, vốn muốn anh đề phòng một chút vì người bị đánh chính là em họ của cục trưởng mới. Không ngờ anh hoàn toàn không lo lắng, còn muốn chủ động đi tìm cục trưởng mới lý luận, đây không phải là trên người không có rận còn tìm ngứa sao?
Thẩm Mạn thật sự cạn lời với anh, cô vừa muốn dạy dỗ anh thêm vài câu, tăng thêm cho anh chút tính giác ngộ, để anh hiểu rõ ràng hiện thực thì phía hàng lang đối diện lại có một người trẻ tuổi mặc quần áo cảnh sát đi tới. Nhìn qua người này cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, quân hàm trên vai là ba sao hai gạch. Trên mặt người này không giận vẫn uy nghiêm, có dáng vẻ hống hách kiêu ngạo nói không nên lời, đồng thời lại vô cùng nghiêm túc. Đây chính là Kim Kha cục trưởng mới của Cục cảnh sát khu Nam Thành!
Mới hơn ba mươi tuổi lại làm tới Cục trưởng Cục cảnh sát của khu Nam Thành, hơn nữa còn là cấp bậc ba sao hai gạch, quan trọng là vị cục trưởng mới này không phải là cảnh sát địa phương của thành phố Trung Cảng, mà trực tiếp nhảy dù từ tỉnh thành tới. Điều này khiến người ta không nhịn được suy nghĩ, cục trưởng mới này nhất định có thân thế bối cảnh không tầm thường.
Nhìn thấy Thẩm Mạn đang nói chuyện cùng một người đàn ông xa lạ, Kim Kha lại đi tới, hôm nay là ngày đầu tiên anh ta tới Cục cảnh sát báo danh, điều khiến ánh mắt anh ta sáng lên không phải khí thế của Cục cảnh sát Nam Thành, cũng không phải các đồng nghiệp mới nhiệt tình hoan nghênh, mà là nữ cảnh sát xinh đẹp lúc này đang đứng cách anh ta không xa.
Thành phố Trung Cảng sinh ra rất nhiều người đẹp, nhưng dưới mí mắt của mình lại có một nữ cảnh sát xinh đẹp như thế, điều này ít nhiều làm cho Kim Kha cảm giác bất ngờ và kinh ngạc, từ lần đầu tiên khi anh ta nhìn thấy Thẩm Mạn, trong lòng đã quyết định sớm hay muộn gì mình cũng phải quy tắc ngầm với nữ cảnh sát xinh đẹp này, biến cô thành đồ chơi của mình!
Tư tưởng của cục trưởng mới này rất tà ác, nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc. “Đồng chí Thẩm, người này có tình huống gì vậy?”
“Cục trưởng Kim...” Thẩm Mạn vừa mở miệng gọi một tiếng, Lâm Côn lập tức lại tiếp lời, dáng vẻ giống như bình thường không đàng hoàng, rất gợi đòn. “Cục trưởng Kim, tôi đang muốn đi tìm anh đây.”
“Hả?” Chân mày Kim Kha thoáng nhíu lại, anh ta xác định mình không quen biết người có dáng vẻ vô lại trước mặt này, giọng nói không vui hỏi ngược: “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Ừ...” Lâm Côn nghiêm trang nói: “Em họ anh dẫn theo hai thằng nhóc đập nhà hàng đồ đệ của tôi, anh cũng nên lấy lại công bằng cho tôi chứ?”
Thẩm Mạn thấy mình không còn lời nào để nói nữa. Ban đầu cô tưởng vừa rồi anh nóng đầu mới nói ra những lời không có tính giác ngộ như vậy, không nghĩ tới ở trước mặt cục trưởng mới Kim Kha mà anh vẫn thật sự dám đòi lại công bằng!
Sắc mặt Kim Kha lập tức sa sầm lại, anh ta có biết chuyện Từ Hữu Khánh em họ anh ta bị đánh, sở dĩ anh ta qua đây cũng là muốn hỏi một chút về chuyện này, không nghĩ tới người này đánh người xong còn dám đi gặp anh ta đòi lại công bằng, ánh mắt Kim Kha không kiềm chế được lộ ra sát khí.
Anh ta không có trực tiếp nhằm về phía Lâm Côn mà tỏ ra có chút sửng sốt sau đó khóe miệng cong lên cười lạnh, cố ý hỏi Thẩm Mạn: “Đồng chí Thẩm Mạn, cô có thể giải thích cho tôi biết rốt cuộc có tình huống gì xảy ra hay không?”
Kim Kha cố ý hỏi như vậy, một là tỏ ra mình làm lãnh đạo thận trọng vững vàng, mặt khác vì thấy Thẩm Mạn và Lâm Côn đứng riêng ở chỗ này, anh ta suy đoán quan hệ của bọn họ khẳng định không bình thường, Lâm Côn đánh em họ của anh ta, anh ta không dễ dàng tha thứ được, Thẩm Mạn nhất định sẽ thay Lâm Côn xin tha, cứ như vậy Thẩm Mạn lại thiếu anh ta một ân tình, anh ta cũng có thể hộp tình hợp lý kéo gần quan hệ với Thẩm Mạn.
“Cục trưởng Kim, tình hình là...” Thẩm Mạn vừa mở miệng lại bị Lâm Côn cắt ngang, anh trực tiếp nói vào trọng tâm: “Có gì phải giải thích chứ? Tôi cũng không tin cục trưởng Kim lại không biết?”
Kim Kha tức giận hít sâu một hơi, trước đây anh ta cũng làm cảnh sát, cho tới bây giờ chưa từng gặp phải người nào như vậy. Anh ta sa sầm mặt, giọng điệu nghiêm khắc nói với Lâm Côn: “Nơi này là Cục cảnh sát, anh tốt nhất nên hiểu quy tắc một chút!”
“Quy tắc gì?” Lâm Côn mỉa mai hỏi ngược lại. “Con người tôi cái gì cũng hiểu, chỉ không hiểu quy tắc là thế nào thôi?”
Kim Kha tức giận nhìn Thẩm Mạn nói: “Dẫn anh ta đến phòng thẩm vấn cho tôi, tôi muốn đích thân thẩm vấn anh ta!”
Điều này làm cho Lâm Côn bỗng nhiên nghĩ đến một bộ phim, bên trong có lời kịch rất kinh điển: “Vượng Tài, thả...”
Nhưng không để cho Lâm Côn suy nghĩ nhiều, hai người trẻ tuổi trước mặt đã đằng đằng sát khí lao tới, hai người không biết sống chết nắm chặt nắm đấm, xông tới đánh của chúng ta.
Đánh nhau với đám vô lại không ra gì này, từ trước đến nay chỉ huy Lâm lười phải ra tay, anh trực tiếp vươn chân đá hai cái ra ngoài, hai người trẻ tuổi chỉ cảm thấy có tiếng gió đảo qua, theo bản năng trên lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh, tiếp theo lại nghe hai tiếng động nặng nề vang lên, âm thanh không lớn không nhỏ...
A!!!
Hai người này đồng thời hét thảm chói tai giống như lưỡi đao sắc bén cắt lên bên tai màng, âm thanh tê tâm liệt phổi không lời nào có thể diễn tả được, hai người che đũng quần lại nhảy loạn.
Đám người đứng ngoài xem đều thấy ớn lạnh sống lưng, đây không phải bởi vì tiếng kêu thảm thiết đầy khoa trương của hai người trẻ tuổi, mà bọn họ căn bản không nhìn thấy rõ chuyện gì xảy ra, hai người kia đã ở đó nhảy nhót.
Khi mọi người đang ngạc nhiên, hai tên lưu manh ngừng kêu, xung quanh trong nháy mắt trở nên yên ắng...
Đúng lúc này, Lý Xuân Sinh đột nhiên từ phía sau Lâm Côn vọt ra, lao về phía hai người đang che đũng quần đau trứng kêu gào thảm thiết, anh ta đầy ung dung lại vút vút đá chân ra, một chân đá vào trên lưng một người, cái chân còn lại đá vào trên bụng một người khác.
Hai người kia kêu thảm lảo đảo lùi về phía sau, bịch một tiếng ngã xuống đất.
Lý Xuân Sinh vững vàng rơi xuống đất, người này giơ tay lên làm ra tư thế phủi phủi tay, cố ý bày ra dáng vẻ rất gợi đòn.
Đám người vây xem lấy lại tinh thần, ánh mắt đều nhìn về phía anh ta, cũng không biết ai là người đầu tiên vỗ tay, những người xung quanh lập tức vỗ tay theo, ánh mắt mọi người nhìn về phía anh ta đầy sùng bái, nóng rực, bọn họ hoàn toàn không chú ý tới Lâm Côn, mặt Lâm Côn đen như đít nồi nhìn người đồ đệ của mình, trong lòng...
Lý Xuân Sinh quay đầu nhếch miệng cười, Lâm Côn thật sự hận không thể đánh rơi hết răng cửa của người này.
Hai tên đàn em ngã xuống, người trẻ tuổi béo mập dẫn đầu thoáng cái lại co rúm người, một tay che năm vết ngón tay trên gương mặt mập mạp, trong ánh mắt nhìn về phía Lý Xuân Sinh đầy khiếp sợ.
Lý Xuân Sinh đi tới, người trẻ tuổi béo mập lập tức run sợ nói: “Đừng... đừng tới đây, ông đây... tÔng đâyôi là người có thân phận, mày... Nếu như mày dám đụng đến ông, cẩn thận... Cẩn thận mày sẽ gặp phải xui xẻo!”
Lý Xuân Sinh đi tới, không chút khách khí lại một tát đánh vào trên gương mặt của người trẻ tuổi béo mập, đánh cho người này đau đớn kêu lên, lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cả người nhất thời càng co rúm lại.
“Không phải anh rất giỏi kêu gào sao? Bây giờ anh kêu lên cho tôi xem nào!” Lý Xuân Sinh giơ tay lên đánh lên đầu của người trẻ tuổi béo mập, uy hiếp nói: “Với bộ dạng nhát gan của anh còn nói có thân phận, nhiều lắm chỉ có giấy chứng minh thư còn chạy tới ra vẻ ta đây với tôi à? Còn bảo tôi phải trả lại công bằng cho anh, anh muốn tôi trả lại công bằng thế nào?”
Người trẻ tuổi béo mập bị đánh tới rụt cổ liên tục lùi về phía sau, đột nhiên anh ta ngẩng đầu lên hét một câu: “Anh tôi là Kim Kha!”
Động tác trên tay của Lý Xuân Sinh dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lâm Côn cười hỏi: “Sư phụ, Kim Kha là ai vậy?”
Lâm Côn đen mặt, lắc đầu.
Lý Xuân Sinh quay đầu, lại một tát đánh vào trên mặt người trẻ tuổi béo mập, nổi giận mắng: “A, Kim Kha là con rùa nào, đào than đá ở Triều Tiên hay quay AV ở Nhật hả?”
…
“Kim Kha là cục trưởng mới tới của chúng tôi.” Trong cục cảnh sát khu Nam Thành, Thẩm Mạn khẽ nói với Lâm Côn.
“Cục trưởng thì lợi hại sao?” Lâm Côn cười nói, lúc này anh đang cùng Thẩm Mạn đứng ở trong hành lang của Cục cảnh sát. Lý Xuân Sinh và ba người gây sự bị đánh kia còn ở bên trong làm biên bản ghi chép, anh bị Thẩm Mạn lặng lẽ dẫn ra ngoài.
Chân mày Thẩm Mạn hơi nhíu lại, bất đắc dĩ nhìn Lâm Côn nói: “Sao lúc nào anh cũng có thể gây sự như vậy?”
Bộ dạng Lâm Côn rất vô tội nói: “Cảnh sát Thẩm, cô nói vậy là oan cho tôi, tôi là công dân tốt luôn tuân thủ theo pháp luật, lại nói hai chúng ta gặp nhau mấy lần, có lần nào tôi không phải là hóa thân chính nghĩa, tiêu diệt những thế lực tà ác trong bóng tối ở dưới chân chứ?”
Thẩm Mạn suy nghĩ lại cũng thấy đúng là như vậy, nhưng cô vẫn nhíu mày hỏi: “Lần này thì sao?”
“Là ba thằng nhóc này không có mắt, chạy đến nhà hàng chị đồ đệ của tôi gây sự, tôi làm sư phụ sao có thể không quan tâm được chứ?” Lâm Côn cười nói: “Hơn nữa, tôi làm vậy cũng tính là giúp dân trừ hại, ba thằng nhãi này vốn rất khốn kiếp, không dạy dỗ bọn chúng một chút, bọn chúng thật sự không biết mình họ gì nữa.”
“Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa.”
“Cô xem lại cô đi, vừa rồi cô hỏi tôi, hiện tại lại không cho tôi nói nữa, phải nói phụ nữ các cô thật sự khó giao tiếp.” Lâm Côn lắc đầu than thở xong lại lấy điếu thuốc từ trong túi ra đốt.
“Ở đây không được hút thuốc.” Thẩm Mạn nhíu mày nghiêm túc nói.
Lâm Côn thoải mái rít sâu một hơi, phun một vòng khói thuốc về phía Thẩm Mạn, vòng khói thuốc này cực kỳ tinh xảo, không ngờ là hình một trái tim, anh toét miệng cười nói: “Được rồi cảnh sát Thẩm, làm gì phải nghiêm túc như vậy chứ, ‘trái tim’ này tặng cô.”
Thẩm Mạn nhăn mũi xua tay đánh tan vòng khói, vòng khói lập tức tan ra, cô có chút bất đắc dĩ nhìn Lâm Côn nói: “Tại sao anh không lo lắng chút nào vậy? Người các anh đánh lại là em trai của cục trưởng chúng tôi!”
Vẻ mặt Lâm Côn đột nhiên chăm chú hỏi: “Em trai ruột sao?”
Thẩm Mạn lập tức thoải mái. Cuối cùng người này cũng cảm giác được nguy cơ. Cô nói: “Hình như là em họ.”
Lâm Côn đột nhiên cười, nói: “Vậy không phải lo, đừng nói là em họ, cho dù là em trai ruột tới, tôi cũng vẫn sẽ đánh không tha. Cô giúp tôi gọi Kim Kha kia tới, tôi muốn nói chuyện với anh ta, em họ anh ta đập nhà hàng của chị đồ đệ tôi, khẳng định không thể thiếu được chuyện đền tiền, hơn nữa còn phải xin lỗi đồ đệ của tôi!”
“Anh...” Thẩm Mạn bất đắc dĩ nhìn người trước mắt này, tại sao người này lại hoàn toàn không có chút tính giác ngộ nào vậy? Cô nể tình trước đây anh từng giúp mình, mới cố ý qua nói cho anh biết nội tình, vốn muốn anh đề phòng một chút vì người bị đánh chính là em họ của cục trưởng mới. Không ngờ anh hoàn toàn không lo lắng, còn muốn chủ động đi tìm cục trưởng mới lý luận, đây không phải là trên người không có rận còn tìm ngứa sao?
Thẩm Mạn thật sự cạn lời với anh, cô vừa muốn dạy dỗ anh thêm vài câu, tăng thêm cho anh chút tính giác ngộ, để anh hiểu rõ ràng hiện thực thì phía hàng lang đối diện lại có một người trẻ tuổi mặc quần áo cảnh sát đi tới. Nhìn qua người này cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, quân hàm trên vai là ba sao hai gạch. Trên mặt người này không giận vẫn uy nghiêm, có dáng vẻ hống hách kiêu ngạo nói không nên lời, đồng thời lại vô cùng nghiêm túc. Đây chính là Kim Kha cục trưởng mới của Cục cảnh sát khu Nam Thành!
Mới hơn ba mươi tuổi lại làm tới Cục trưởng Cục cảnh sát của khu Nam Thành, hơn nữa còn là cấp bậc ba sao hai gạch, quan trọng là vị cục trưởng mới này không phải là cảnh sát địa phương của thành phố Trung Cảng, mà trực tiếp nhảy dù từ tỉnh thành tới. Điều này khiến người ta không nhịn được suy nghĩ, cục trưởng mới này nhất định có thân thế bối cảnh không tầm thường.
Nhìn thấy Thẩm Mạn đang nói chuyện cùng một người đàn ông xa lạ, Kim Kha lại đi tới, hôm nay là ngày đầu tiên anh ta tới Cục cảnh sát báo danh, điều khiến ánh mắt anh ta sáng lên không phải khí thế của Cục cảnh sát Nam Thành, cũng không phải các đồng nghiệp mới nhiệt tình hoan nghênh, mà là nữ cảnh sát xinh đẹp lúc này đang đứng cách anh ta không xa.
Thành phố Trung Cảng sinh ra rất nhiều người đẹp, nhưng dưới mí mắt của mình lại có một nữ cảnh sát xinh đẹp như thế, điều này ít nhiều làm cho Kim Kha cảm giác bất ngờ và kinh ngạc, từ lần đầu tiên khi anh ta nhìn thấy Thẩm Mạn, trong lòng đã quyết định sớm hay muộn gì mình cũng phải quy tắc ngầm với nữ cảnh sát xinh đẹp này, biến cô thành đồ chơi của mình!
Tư tưởng của cục trưởng mới này rất tà ác, nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc. “Đồng chí Thẩm, người này có tình huống gì vậy?”
“Cục trưởng Kim...” Thẩm Mạn vừa mở miệng gọi một tiếng, Lâm Côn lập tức lại tiếp lời, dáng vẻ giống như bình thường không đàng hoàng, rất gợi đòn. “Cục trưởng Kim, tôi đang muốn đi tìm anh đây.”
“Hả?” Chân mày Kim Kha thoáng nhíu lại, anh ta xác định mình không quen biết người có dáng vẻ vô lại trước mặt này, giọng nói không vui hỏi ngược: “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Ừ...” Lâm Côn nghiêm trang nói: “Em họ anh dẫn theo hai thằng nhóc đập nhà hàng đồ đệ của tôi, anh cũng nên lấy lại công bằng cho tôi chứ?”
Thẩm Mạn thấy mình không còn lời nào để nói nữa. Ban đầu cô tưởng vừa rồi anh nóng đầu mới nói ra những lời không có tính giác ngộ như vậy, không nghĩ tới ở trước mặt cục trưởng mới Kim Kha mà anh vẫn thật sự dám đòi lại công bằng!
Sắc mặt Kim Kha lập tức sa sầm lại, anh ta có biết chuyện Từ Hữu Khánh em họ anh ta bị đánh, sở dĩ anh ta qua đây cũng là muốn hỏi một chút về chuyện này, không nghĩ tới người này đánh người xong còn dám đi gặp anh ta đòi lại công bằng, ánh mắt Kim Kha không kiềm chế được lộ ra sát khí.
Anh ta không có trực tiếp nhằm về phía Lâm Côn mà tỏ ra có chút sửng sốt sau đó khóe miệng cong lên cười lạnh, cố ý hỏi Thẩm Mạn: “Đồng chí Thẩm Mạn, cô có thể giải thích cho tôi biết rốt cuộc có tình huống gì xảy ra hay không?”
Kim Kha cố ý hỏi như vậy, một là tỏ ra mình làm lãnh đạo thận trọng vững vàng, mặt khác vì thấy Thẩm Mạn và Lâm Côn đứng riêng ở chỗ này, anh ta suy đoán quan hệ của bọn họ khẳng định không bình thường, Lâm Côn đánh em họ của anh ta, anh ta không dễ dàng tha thứ được, Thẩm Mạn nhất định sẽ thay Lâm Côn xin tha, cứ như vậy Thẩm Mạn lại thiếu anh ta một ân tình, anh ta cũng có thể hộp tình hợp lý kéo gần quan hệ với Thẩm Mạn.
“Cục trưởng Kim, tình hình là...” Thẩm Mạn vừa mở miệng lại bị Lâm Côn cắt ngang, anh trực tiếp nói vào trọng tâm: “Có gì phải giải thích chứ? Tôi cũng không tin cục trưởng Kim lại không biết?”
Kim Kha tức giận hít sâu một hơi, trước đây anh ta cũng làm cảnh sát, cho tới bây giờ chưa từng gặp phải người nào như vậy. Anh ta sa sầm mặt, giọng điệu nghiêm khắc nói với Lâm Côn: “Nơi này là Cục cảnh sát, anh tốt nhất nên hiểu quy tắc một chút!”
“Quy tắc gì?” Lâm Côn mỉa mai hỏi ngược lại. “Con người tôi cái gì cũng hiểu, chỉ không hiểu quy tắc là thế nào thôi?”
Kim Kha tức giận nhìn Thẩm Mạn nói: “Dẫn anh ta đến phòng thẩm vấn cho tôi, tôi muốn đích thân thẩm vấn anh ta!”