Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
Thẩm Mạn tìm hiểu xong tin tức mới nhất về vụ án lừa gạt trẻ nhỏ lại vội vàng quay trở về phòng thẩm vấn. Cô chỉ mới đi có mười mấy phút, trong thời gian ngắn như vậy đáng lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì bất ngờ. Vậy mà khi cô vừa đứng ở cửa phòng thẩm vấn chuẩn bị gõ cửa lại nghe được bên trong truyền đến tiếng kêu đau đớn...
“A!”
“Ay da!”
...
Chân mày Thẩm Mạn lập tức nhíu lại, không để ý tới chuyện gõ cửa nữa. Rõ ràng bên trong đã đánh nhau, cô không lo lắng Lâm Côn sẽ bị đánh, chỉ lo lắng anh đánh người ta quá nặng, tấn công cảnh sát chính là tội nặng, nếu như đánh cảnh sát bị thương nặng, vậy tội danh này sẽ càng nặng hơn, nghiêm trọng cũng có thể bắn chết không chừng!
Thẩm Mạn vừa muốn phá cửa vào, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên mở ra, hai tay cô giơ cao cứng đờ ở giữa không trung, chỉ thấy Lâm Côn nghênh ngang từ bên trong đi ra, trong miệng ngậm điếu thuốc lá lệch một bên, một tay vẫy vẫy chào hỏi cô, tay kia cầm điện thoại di động nói: “Thị trưởng Khương...”
Thị trưởng Khương?
Thành phố Trung Cảng chỉ có một thị trưởng Khương, đó chính là Khương Phong. Đây gần như là chuyện mỗi một người dân ở thành phố Trung Cảng đều biết nữa là Thẩm Mạn một nhân viên nhà nước. Đầu Thẩm Mạn lập tức ong lên, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Lâm Côn, dáng vẻ người này vô lại luôn cà lơ phất phơ lại quen biết với thị trưởng Khương?
“Đồng chí Thẩm Mạn, mau gọi người tới đây!” Trong phòng truyền đến âm thanh, Thẩm Mạn tỉnh táo lại, vội vàng sang nơi âm thanh phát ra, cô nhìn thấy Kim Kha đang đưa tay che miệng nhìn cô, rõ ràng âm thanh vừa rồi chính là do anh ta phát ra, trên mặt đất của phòng thẩm vấn còn có hai cảnh sát đang nằm rên rỉ kêu đau.
Cảnh tượng này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Thẩm Mạn. Cô dùng ánh mắt nhìn lướt qua, kiểm tra Kim Kha một lượt, cũng may anh ta chỉ che miệng, trên người tạm thời không nhìn ra vết thương thảm hại không nỡ nhìn nào, nghĩ tới đám móc túi người Tây trước đây bị cắt mất ngón tay, cô lại cảm giác sởn tóc gáy.
“Được.” Thẩm Mạn nhìn Kim Kha gật đầu một cái, ngay sau đó đứng ở cửa phòng thẩm vấn kêu lên: “Có ai không? Cục trưởng Kim và hai đồng nghiệp bị thương, mọi người nhanh tới đây giúp đỡ đưa bọn họ đến bệnh viện!”
Hàng lang trống trải, âm thanh lập tức có hiệu quả truyền đi cực tốt. Thẩm Mạn vừa kêu lên một tiếng, lập tức có một đám cảnh sát chen chúc chạy đến, tất cả mọi người đỡ Kim Kha từ trong phòng thẩm vấn đi ra, hai người cảnh sát kia cũng được đưa ra ngoài. Vốn cần đưa ba người đi bệnh viện, nhưng Kim Kha cố ý ở lại, anh ta cũng ra lệnh cho người bao vây xung quanh Lâm Côn đang gọi điện thoại: “Nhanh... Nhanh khống chế anh ta lại cho tôi, người này tấn công cảnh sát!”
Cục trưởng mới nhận chức vừa ra lệnh một tiếng, những cảnh sát bao vây xung quanh đều giống như uống máu gà, phẫn nộ xông lên, tất cả đều muốn tranh nhau để lại ấn tượng tốt cho cục trưởng mới tới, để sau này phát triển ở trong Cục cảnh sát.
Bị mười mấy cảnh sát vây quanh, còng tay sáng loáng lắc lư ở trước mắt, Lâm Côn lại vẫn thản nhiên, hoàn toàn không có vẻ gì khẩn trương, cuối cùng anh cười nói vào điện thoại: “Được thị trưởng Khương, tôi đây ở lại Cục cảnh sát chờ ông.” Sau đó anh ung dung cúp điện thoại, cười với đám cảnh sát xung quanh.
Những cảnh sát này không phải là người điếc, bọn họ đương nhiên nghe được câu nói cuối cùng kia của Lâm Côn. Khi nghe được mấy chữ thị trưởng Khương, tất cả mọi người bao gồm cả Kim Kha đều run lên, ánh mắt nhìn về phía Lâm Côn cũng trở nên thận trọng hơn. Nếu như cuộc điện thoại kia là thật, vậy người này tuyệt đối không đơn giản chỉ là một tên vô lại bình thường.
Ngoại trừ gọi điện thoại cho Khương Phong, Lâm Côn còn có biện pháp giải quyết khác, trực tiếp nhất chính là đưa ra chứng nhận đặc vụ 007, chỉ có điều anh không muốn khoa trương như vậy. Hơn nữa trước đó Khương Phong chủ động gọi điện thoại cho anh, nói có chuyện gì đều có thể tìm anh ta, có điều kiện tốt như vậy không cần đến chính là lãng phí, lãng phí là điều không tốt, chỉ huy trưởng Lâm Côn của chúng ta luôn có thói quen tốt là cực kỳ tiết kiệm.
Lâm Côn tùy tiện đi tới một cái ghế bên cạnh ngồi xuống, đám cảnh sát vây quanh anh lập tức tránh ra một con đường, tất cả do dự nhìn về phía Kim Kha, Kim Kha che miệng, ánh mắt hung ác nhưng cũng không nói gì.
Sau khi Khương Phong nhận được điện thoại, lập tức gọi tài xế chở anh ta đến Cục cảnh sát khu Nam Thành. Bình thường những chuyện này anh ta hoàn toàn không cần tự mình đứng ra, chỉ cần gọi điện thoại cho Trương Thiên Chính Cục trưởng Cục cảnh sát trung tâm của thành phố Trung Cảng là được. Cục cảnh sát trung tâm quản lý Cục cảnh sát ở bốn khu lớn trong thành phố Trung Cảng, địa vị của Cục trưởng Cục cảnh sát trung tâm thành phố càng cao hơn các Cục trưởng Cục cảnh sát ở bốn khu lớn trong thành phố.
Chiếc Audi màu đen của Khương Phong dừng ở cửa lớn của Cục cảnh sát khu Nam Thành, vẻ mặt Khương Phong nghiêm túc từ trên xe bước xuống, thư ký Trương Ngạn đi theo bên cạnh. Đám cảnh sát đang đi ra đi vào ở cửa lớn của Cục cảnh sát nhìn thấy phó thị trưởng, trong lòng lập tức kinh ngạc, tất cả đều lễ phép hô lên: “Thị trưởng Khương...”
Khương Phong mặc dù là phó thị trưởng, nhưng nhiều người thích gọi anh ta là thị trưởng Khương, thứ nhất là có ý a dua lấy lòng, thứ hai là thành tích của Khương Phong ở thành phố Trung Cảng rõ như ban ngày, so với Trần Định vị thị trưởng thật sự của thành phố Trung Cảng này, ở trong lòng dân chúng càng hy vọng Khương Phong có thể trở thành người đứng đầu thành phố Trung Cảng hơn, dẫn dắt thành phố Trung Cảng phát triển nhanh hơn.
Khương Phong khẽ gật đầu chào hỏi mấy cảnh sát kia rồi đi nhanh vào đại sảnh của Cục cảnh sát. Anh ta vừa đi vào đại sảnh lập tức có một cảnh sát tới đón: “Thị trưởng Khương...”
“Cục trưởng mới tới ở đâu?” Vẻ mặt Khương Phong nghiêm túc hỏi.
“Ở trên lâu.” Người cảnh sát này hết sức lo sợ nói: “Trong cục không biết thị trưởng Khương tới, tôi sẽ lập tức đi thông báo cho Cục trưởng Kim biết, để anh ấy lập tức đi ra đón tiếp ngài!”
“Không cần phiền phức như vậy, anh trực tiếp dẫn tôi đi tới đó là được.” Khương Phong nói.
“Vâng, thị trưởng Khương.” Người cảnh sát này đáp lại một tiếng, vội vàng đi trước dẫn đường cho Khương Phong lên lầu hai. Lúc này đám người trong hành lang lầu hai còn chưa rời đi, ngược lại càng có nhiều người tập trung lại hơn, tất cả đều là cảnh sát trong cục, những cảnh sát này có một ít người đi qua xem náo nhiệt, một ít người khác lại cố ý muốn lấy lòng cục trưởng mới.
Lâm Côn ngồi trên ghế trong hành lang hút thuốc, nhưng không ai dám đi tới còng tay anh, Kim Kha nhíu mày, trong miệng đau đớn khiến gương mặt anh ta hơi vặn vẹo, anh ta trước sau vẫn hung hăng trừng mắt với Lâm Côn, nếu như cuộc điện thoại vừa rồi là giả, anh ta không lột da người này ra cũng không được!
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Khương Phong nghiêm túc hô lên một tiếng, tất cả mọi người nghe tiếng quay đầu lại. Trong nháy mắt khi nhìn thấy được Khương Phong, trên mặt tất cả mọi người đều nghiêm lại. Thị trưởng Khương quả nhiên tới thật. Có người lại liếc mắt nhìn về phía Lâm Côn, trong giây lát cách nhìn về tên vô lại này lập tức thay đổi, chỉ một cuộc điện thoại lại có thể khiến cho thị trưởng Khương đích thân tới đây thì người này làm sao có thể là vô lại được. Chỉ có thể nói là người ta che giấu quá sâu mà thôi.
Lâm Côn tuy có vẻ cà lơ phất phơ nhưng anh lại rất lễ phép với Khương Phong, thứ nhất tuổi tác của Khương Phong tuyệt đối đủ để làm anh lớn của anh, thứ hai người ta dù sao cũng là phó thị trưởng, anh gọi một cuộc điện thoại bảo người ta tới, dù nói thế nào phần ân tình này cũng đủ lớn, lễ phép là chuyện nên làm.
“Thị trưởng Khương.” Lâm Côn lễ phép cười nói.
“Ừ.” Khương Phong gật đầu coi như chào hỏi, xung quanh có nhiều ánh mắt nhìn như vậy, anh ta không thể biểu hiện quan hệ quá mức thân thiết với Lâm Côn được, tuy nhiên trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Côn vẫn lộ ra một chút thân mật.
Lâm Côn không rõ những chuyện trong quan trường, nhưng EQ cơ bản của anh vẫn cực cao, đặc biệt là giỏi về đoán ý qua lời nói và sắc mặt người khác. Anh cũng biết làm người không thể quá phô trương, sau khi chào hỏi anh lại hết sức giấu mình, nếu như những cảnh sát xung quanh này không biết rõ mọi chuyện, sẽ thật sự cho rằng anh chẳng qua xuất phát từ lễ phép bình thường mới chào hỏi Khương Phong.
Khương Phong không có ý định xử lý chuyện này ở trước mặt nhiều người như vậy, anh ta cho mọi người xung quanh rời đi, thị trưởng cùng cục trưởng mới nhậm chức ở chỗ này, những cảnh sát xung quanh này đương nhiên phải nghe theo thị trưởng.
Khương Phong cho Lâm Côn một ánh mắt ra hiệu xong dẫn theo thư ký Trương Ngạn đi vào phòng thẩm vấn gần đó, trên mặt của Kim Kha u ám, dẫn theo hai người cảnh sát cấp dưới cùng đi vào phòng thẩm vấn. Thị trưởng Khương người ta muốn kín đáo xử lý chuyện này cũng là chuyện tốt đối với Kim Kha, không quan tâm kết quả thế nào, đều có thể giữ uy nghiêm cho cục trưởng mới là anh ta. Thẩm Mạn đứng ở bên ngoài phòng thẩm vấn do dự một lát, cuối cùng cũng theo vào cùng.
Cửa phòng thẩm vấn đóng lại, trong phòng sáng ánh đèn. Mấy người ngồi dưới đèn theo thứ tự là Khương Phong, Trương Ngạn, Lâm Côn, Kim Kha và hai cấp dưới của anh ta, cùng với Thẩm Mạn đi vào cuối cùng. Thẩm Mạn theo vào không phải vì chuyện gì khác, mà muốn biết rốt cuộc Lâm Côn là người thế nào, trong lúc vô thức cô sinh ra hiếu kỳ về Lâm Côn.
Khương Phong nhìn Kim Kha, gương mặt giãn ra, tươi cười. Trong chính trị từ trước đến nay chú ý nhất chính là mặt cười giết người, anh ta giả vờ quan tâm nói: “Tiểu Kim à, miệng của cậu không sao chứ? Nếu không đi xử lý trước một chút, chúng ta lại bàn công việc sau. Thân thể chính là vốn liếng của cách mạng, phải chăm sóc thân thể tốt mới được.”
“Tôi không sao.” Kim Kha thản nhiên nói, thái độ không thể nói là chống đối nhưng cũng không có bao nhiêu tôn kính, từ đầu đến cuối anh ta luôn dùng một tay che miệng, hai cái răng cửa của anh ta bị gãy nát, miệng cũng bắt đầu sưng lên, anh ta không muốn để cho Khương Phong nhìn thấy được chuyện xấu mặt của mình. Phải biết rằng anh ta là người bên phía thị trưởng Trần Định.
“Được rồi, vậy chúng ta lại bàn công việc.” Khương Phong mỉm cười dùng giọng quan nói, ánh mắt nhìn về phía Lâm Côn: “Lâm Côn, cậu nói chi tiết về chuyện đã xảy ra cho mọi người chúng tôi nghiêm túc nghe xem.”
Những lời này lại giống như những cuộc họp thông thường ở thành phố vậy, Lâm Côn không quen với kiểu nói chuyện này, nhưng anh cũng không thể làm trái ý của Khương Phong. Vì vậy anh lại nói hết đầu đuôi mọi chuyện. Trong lúc đó, Kim Kha không hề mở miệng phản bác. Đợi sau khi Lâm Côn nói xong, Kim Kha lập tức nói: “Thị trưởng Khương, tôi không rõ lắm về chuyện em họ tôi đập phá nhà hàng, nhưng chuyện anh ta tấn công cảnh sát lại có chứng cứ rõ ràng, tôi hi vọng thị trưởng Khương có thể xử lý công bằng, nếu không tôi đành phải quấy rầy tới thị trưởng Trần.”
Thị uy, tuyệt đối là trắng trợn thị uy, Khương Phong hơi nhíu mày, nhưng sắc mặt lập tức khôi phục lại, cười nói: “Tiểu Kim à, nếu như cậu sợ tôi xử sự không công bằng, cậu có thể gọi điện thoại cho thị trưởng Trần, chuyện này có liên quan không nhỏ, tôi cũng không muốn một mình tự làm chủ.”
Kim Kha hừ một tiếng, mặt sa sầm không nói gì, anh ta cũng chỉ nói như vậy thôi, bây giờ bộ dạng anh ta chật vật không thể tả. Còn có chuyện tồi tệ ngày hôm nay, nếu thật sự gọi Trần Định tới, anh ta cũng không dám chắc người kia có chịu tới không.
Im lặng ngắn ngủi qua đi, Khương Phong chủ động mở miệng nói: “Tiểu Kim, nếu cậu không có ý kiến gì nữa, vậy chuyện này sẽ do tôi xử lý, tôi tạm thời không nói tới chuyện em họ cậu đập nhà hàng, chỉ nói chuyện Lâm Côn tấn công cảnh sát...”
“A!”
“Ay da!”
...
Chân mày Thẩm Mạn lập tức nhíu lại, không để ý tới chuyện gõ cửa nữa. Rõ ràng bên trong đã đánh nhau, cô không lo lắng Lâm Côn sẽ bị đánh, chỉ lo lắng anh đánh người ta quá nặng, tấn công cảnh sát chính là tội nặng, nếu như đánh cảnh sát bị thương nặng, vậy tội danh này sẽ càng nặng hơn, nghiêm trọng cũng có thể bắn chết không chừng!
Thẩm Mạn vừa muốn phá cửa vào, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên mở ra, hai tay cô giơ cao cứng đờ ở giữa không trung, chỉ thấy Lâm Côn nghênh ngang từ bên trong đi ra, trong miệng ngậm điếu thuốc lá lệch một bên, một tay vẫy vẫy chào hỏi cô, tay kia cầm điện thoại di động nói: “Thị trưởng Khương...”
Thị trưởng Khương?
Thành phố Trung Cảng chỉ có một thị trưởng Khương, đó chính là Khương Phong. Đây gần như là chuyện mỗi một người dân ở thành phố Trung Cảng đều biết nữa là Thẩm Mạn một nhân viên nhà nước. Đầu Thẩm Mạn lập tức ong lên, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Lâm Côn, dáng vẻ người này vô lại luôn cà lơ phất phơ lại quen biết với thị trưởng Khương?
“Đồng chí Thẩm Mạn, mau gọi người tới đây!” Trong phòng truyền đến âm thanh, Thẩm Mạn tỉnh táo lại, vội vàng sang nơi âm thanh phát ra, cô nhìn thấy Kim Kha đang đưa tay che miệng nhìn cô, rõ ràng âm thanh vừa rồi chính là do anh ta phát ra, trên mặt đất của phòng thẩm vấn còn có hai cảnh sát đang nằm rên rỉ kêu đau.
Cảnh tượng này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Thẩm Mạn. Cô dùng ánh mắt nhìn lướt qua, kiểm tra Kim Kha một lượt, cũng may anh ta chỉ che miệng, trên người tạm thời không nhìn ra vết thương thảm hại không nỡ nhìn nào, nghĩ tới đám móc túi người Tây trước đây bị cắt mất ngón tay, cô lại cảm giác sởn tóc gáy.
“Được.” Thẩm Mạn nhìn Kim Kha gật đầu một cái, ngay sau đó đứng ở cửa phòng thẩm vấn kêu lên: “Có ai không? Cục trưởng Kim và hai đồng nghiệp bị thương, mọi người nhanh tới đây giúp đỡ đưa bọn họ đến bệnh viện!”
Hàng lang trống trải, âm thanh lập tức có hiệu quả truyền đi cực tốt. Thẩm Mạn vừa kêu lên một tiếng, lập tức có một đám cảnh sát chen chúc chạy đến, tất cả mọi người đỡ Kim Kha từ trong phòng thẩm vấn đi ra, hai người cảnh sát kia cũng được đưa ra ngoài. Vốn cần đưa ba người đi bệnh viện, nhưng Kim Kha cố ý ở lại, anh ta cũng ra lệnh cho người bao vây xung quanh Lâm Côn đang gọi điện thoại: “Nhanh... Nhanh khống chế anh ta lại cho tôi, người này tấn công cảnh sát!”
Cục trưởng mới nhận chức vừa ra lệnh một tiếng, những cảnh sát bao vây xung quanh đều giống như uống máu gà, phẫn nộ xông lên, tất cả đều muốn tranh nhau để lại ấn tượng tốt cho cục trưởng mới tới, để sau này phát triển ở trong Cục cảnh sát.
Bị mười mấy cảnh sát vây quanh, còng tay sáng loáng lắc lư ở trước mắt, Lâm Côn lại vẫn thản nhiên, hoàn toàn không có vẻ gì khẩn trương, cuối cùng anh cười nói vào điện thoại: “Được thị trưởng Khương, tôi đây ở lại Cục cảnh sát chờ ông.” Sau đó anh ung dung cúp điện thoại, cười với đám cảnh sát xung quanh.
Những cảnh sát này không phải là người điếc, bọn họ đương nhiên nghe được câu nói cuối cùng kia của Lâm Côn. Khi nghe được mấy chữ thị trưởng Khương, tất cả mọi người bao gồm cả Kim Kha đều run lên, ánh mắt nhìn về phía Lâm Côn cũng trở nên thận trọng hơn. Nếu như cuộc điện thoại kia là thật, vậy người này tuyệt đối không đơn giản chỉ là một tên vô lại bình thường.
Ngoại trừ gọi điện thoại cho Khương Phong, Lâm Côn còn có biện pháp giải quyết khác, trực tiếp nhất chính là đưa ra chứng nhận đặc vụ 007, chỉ có điều anh không muốn khoa trương như vậy. Hơn nữa trước đó Khương Phong chủ động gọi điện thoại cho anh, nói có chuyện gì đều có thể tìm anh ta, có điều kiện tốt như vậy không cần đến chính là lãng phí, lãng phí là điều không tốt, chỉ huy trưởng Lâm Côn của chúng ta luôn có thói quen tốt là cực kỳ tiết kiệm.
Lâm Côn tùy tiện đi tới một cái ghế bên cạnh ngồi xuống, đám cảnh sát vây quanh anh lập tức tránh ra một con đường, tất cả do dự nhìn về phía Kim Kha, Kim Kha che miệng, ánh mắt hung ác nhưng cũng không nói gì.
Sau khi Khương Phong nhận được điện thoại, lập tức gọi tài xế chở anh ta đến Cục cảnh sát khu Nam Thành. Bình thường những chuyện này anh ta hoàn toàn không cần tự mình đứng ra, chỉ cần gọi điện thoại cho Trương Thiên Chính Cục trưởng Cục cảnh sát trung tâm của thành phố Trung Cảng là được. Cục cảnh sát trung tâm quản lý Cục cảnh sát ở bốn khu lớn trong thành phố Trung Cảng, địa vị của Cục trưởng Cục cảnh sát trung tâm thành phố càng cao hơn các Cục trưởng Cục cảnh sát ở bốn khu lớn trong thành phố.
Chiếc Audi màu đen của Khương Phong dừng ở cửa lớn của Cục cảnh sát khu Nam Thành, vẻ mặt Khương Phong nghiêm túc từ trên xe bước xuống, thư ký Trương Ngạn đi theo bên cạnh. Đám cảnh sát đang đi ra đi vào ở cửa lớn của Cục cảnh sát nhìn thấy phó thị trưởng, trong lòng lập tức kinh ngạc, tất cả đều lễ phép hô lên: “Thị trưởng Khương...”
Khương Phong mặc dù là phó thị trưởng, nhưng nhiều người thích gọi anh ta là thị trưởng Khương, thứ nhất là có ý a dua lấy lòng, thứ hai là thành tích của Khương Phong ở thành phố Trung Cảng rõ như ban ngày, so với Trần Định vị thị trưởng thật sự của thành phố Trung Cảng này, ở trong lòng dân chúng càng hy vọng Khương Phong có thể trở thành người đứng đầu thành phố Trung Cảng hơn, dẫn dắt thành phố Trung Cảng phát triển nhanh hơn.
Khương Phong khẽ gật đầu chào hỏi mấy cảnh sát kia rồi đi nhanh vào đại sảnh của Cục cảnh sát. Anh ta vừa đi vào đại sảnh lập tức có một cảnh sát tới đón: “Thị trưởng Khương...”
“Cục trưởng mới tới ở đâu?” Vẻ mặt Khương Phong nghiêm túc hỏi.
“Ở trên lâu.” Người cảnh sát này hết sức lo sợ nói: “Trong cục không biết thị trưởng Khương tới, tôi sẽ lập tức đi thông báo cho Cục trưởng Kim biết, để anh ấy lập tức đi ra đón tiếp ngài!”
“Không cần phiền phức như vậy, anh trực tiếp dẫn tôi đi tới đó là được.” Khương Phong nói.
“Vâng, thị trưởng Khương.” Người cảnh sát này đáp lại một tiếng, vội vàng đi trước dẫn đường cho Khương Phong lên lầu hai. Lúc này đám người trong hành lang lầu hai còn chưa rời đi, ngược lại càng có nhiều người tập trung lại hơn, tất cả đều là cảnh sát trong cục, những cảnh sát này có một ít người đi qua xem náo nhiệt, một ít người khác lại cố ý muốn lấy lòng cục trưởng mới.
Lâm Côn ngồi trên ghế trong hành lang hút thuốc, nhưng không ai dám đi tới còng tay anh, Kim Kha nhíu mày, trong miệng đau đớn khiến gương mặt anh ta hơi vặn vẹo, anh ta trước sau vẫn hung hăng trừng mắt với Lâm Côn, nếu như cuộc điện thoại vừa rồi là giả, anh ta không lột da người này ra cũng không được!
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Khương Phong nghiêm túc hô lên một tiếng, tất cả mọi người nghe tiếng quay đầu lại. Trong nháy mắt khi nhìn thấy được Khương Phong, trên mặt tất cả mọi người đều nghiêm lại. Thị trưởng Khương quả nhiên tới thật. Có người lại liếc mắt nhìn về phía Lâm Côn, trong giây lát cách nhìn về tên vô lại này lập tức thay đổi, chỉ một cuộc điện thoại lại có thể khiến cho thị trưởng Khương đích thân tới đây thì người này làm sao có thể là vô lại được. Chỉ có thể nói là người ta che giấu quá sâu mà thôi.
Lâm Côn tuy có vẻ cà lơ phất phơ nhưng anh lại rất lễ phép với Khương Phong, thứ nhất tuổi tác của Khương Phong tuyệt đối đủ để làm anh lớn của anh, thứ hai người ta dù sao cũng là phó thị trưởng, anh gọi một cuộc điện thoại bảo người ta tới, dù nói thế nào phần ân tình này cũng đủ lớn, lễ phép là chuyện nên làm.
“Thị trưởng Khương.” Lâm Côn lễ phép cười nói.
“Ừ.” Khương Phong gật đầu coi như chào hỏi, xung quanh có nhiều ánh mắt nhìn như vậy, anh ta không thể biểu hiện quan hệ quá mức thân thiết với Lâm Côn được, tuy nhiên trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Côn vẫn lộ ra một chút thân mật.
Lâm Côn không rõ những chuyện trong quan trường, nhưng EQ cơ bản của anh vẫn cực cao, đặc biệt là giỏi về đoán ý qua lời nói và sắc mặt người khác. Anh cũng biết làm người không thể quá phô trương, sau khi chào hỏi anh lại hết sức giấu mình, nếu như những cảnh sát xung quanh này không biết rõ mọi chuyện, sẽ thật sự cho rằng anh chẳng qua xuất phát từ lễ phép bình thường mới chào hỏi Khương Phong.
Khương Phong không có ý định xử lý chuyện này ở trước mặt nhiều người như vậy, anh ta cho mọi người xung quanh rời đi, thị trưởng cùng cục trưởng mới nhậm chức ở chỗ này, những cảnh sát xung quanh này đương nhiên phải nghe theo thị trưởng.
Khương Phong cho Lâm Côn một ánh mắt ra hiệu xong dẫn theo thư ký Trương Ngạn đi vào phòng thẩm vấn gần đó, trên mặt của Kim Kha u ám, dẫn theo hai người cảnh sát cấp dưới cùng đi vào phòng thẩm vấn. Thị trưởng Khương người ta muốn kín đáo xử lý chuyện này cũng là chuyện tốt đối với Kim Kha, không quan tâm kết quả thế nào, đều có thể giữ uy nghiêm cho cục trưởng mới là anh ta. Thẩm Mạn đứng ở bên ngoài phòng thẩm vấn do dự một lát, cuối cùng cũng theo vào cùng.
Cửa phòng thẩm vấn đóng lại, trong phòng sáng ánh đèn. Mấy người ngồi dưới đèn theo thứ tự là Khương Phong, Trương Ngạn, Lâm Côn, Kim Kha và hai cấp dưới của anh ta, cùng với Thẩm Mạn đi vào cuối cùng. Thẩm Mạn theo vào không phải vì chuyện gì khác, mà muốn biết rốt cuộc Lâm Côn là người thế nào, trong lúc vô thức cô sinh ra hiếu kỳ về Lâm Côn.
Khương Phong nhìn Kim Kha, gương mặt giãn ra, tươi cười. Trong chính trị từ trước đến nay chú ý nhất chính là mặt cười giết người, anh ta giả vờ quan tâm nói: “Tiểu Kim à, miệng của cậu không sao chứ? Nếu không đi xử lý trước một chút, chúng ta lại bàn công việc sau. Thân thể chính là vốn liếng của cách mạng, phải chăm sóc thân thể tốt mới được.”
“Tôi không sao.” Kim Kha thản nhiên nói, thái độ không thể nói là chống đối nhưng cũng không có bao nhiêu tôn kính, từ đầu đến cuối anh ta luôn dùng một tay che miệng, hai cái răng cửa của anh ta bị gãy nát, miệng cũng bắt đầu sưng lên, anh ta không muốn để cho Khương Phong nhìn thấy được chuyện xấu mặt của mình. Phải biết rằng anh ta là người bên phía thị trưởng Trần Định.
“Được rồi, vậy chúng ta lại bàn công việc.” Khương Phong mỉm cười dùng giọng quan nói, ánh mắt nhìn về phía Lâm Côn: “Lâm Côn, cậu nói chi tiết về chuyện đã xảy ra cho mọi người chúng tôi nghiêm túc nghe xem.”
Những lời này lại giống như những cuộc họp thông thường ở thành phố vậy, Lâm Côn không quen với kiểu nói chuyện này, nhưng anh cũng không thể làm trái ý của Khương Phong. Vì vậy anh lại nói hết đầu đuôi mọi chuyện. Trong lúc đó, Kim Kha không hề mở miệng phản bác. Đợi sau khi Lâm Côn nói xong, Kim Kha lập tức nói: “Thị trưởng Khương, tôi không rõ lắm về chuyện em họ tôi đập phá nhà hàng, nhưng chuyện anh ta tấn công cảnh sát lại có chứng cứ rõ ràng, tôi hi vọng thị trưởng Khương có thể xử lý công bằng, nếu không tôi đành phải quấy rầy tới thị trưởng Trần.”
Thị uy, tuyệt đối là trắng trợn thị uy, Khương Phong hơi nhíu mày, nhưng sắc mặt lập tức khôi phục lại, cười nói: “Tiểu Kim à, nếu như cậu sợ tôi xử sự không công bằng, cậu có thể gọi điện thoại cho thị trưởng Trần, chuyện này có liên quan không nhỏ, tôi cũng không muốn một mình tự làm chủ.”
Kim Kha hừ một tiếng, mặt sa sầm không nói gì, anh ta cũng chỉ nói như vậy thôi, bây giờ bộ dạng anh ta chật vật không thể tả. Còn có chuyện tồi tệ ngày hôm nay, nếu thật sự gọi Trần Định tới, anh ta cũng không dám chắc người kia có chịu tới không.
Im lặng ngắn ngủi qua đi, Khương Phong chủ động mở miệng nói: “Tiểu Kim, nếu cậu không có ý kiến gì nữa, vậy chuyện này sẽ do tôi xử lý, tôi tạm thời không nói tới chuyện em họ cậu đập nhà hàng, chỉ nói chuyện Lâm Côn tấn công cảnh sát...”