Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
Tức giận thì tức giận vậy thôi, nhưng Đổng Đại Hải tuyệt đối không dám làm xằng làm bậy, cả đời ông ta khó khăn lắm mới tích góp được sản nghiệp này, nếu không khống chế được cảm xúc của mình sẽ dễ dàng để lửa giận này đốt cháy hết tài sản này cũng không chừng.
Trong lòng Đổng Đại Hải không ngừng tự nói với bản thân: “Bớt giận, bớt giận, bớt giận…” Nghe câu nói đùa của Sở Tĩnh Dao xong, ông ta lập tức tỉnh táo lại, cười nói với Sở Tĩnh Dao: “Cô Sở, cô đừng đùa nữa, mấy đồng bạc phí quản lý đó có là gì trong mắt của cô, khụ khụ…” Ông ta cố tình ho khan vài tiếng rồi nói thẳng: “Hôm nay tôi tới đây là vì chuyện vừa rồi.”
Đổng Đại Hải dừng lại một chút để quan sát sắc mặt của Sở Tĩnh Dao, khi thấy Sở Tĩnh Dao không có vẻ tức giận mới tiếp tục nói: “Tất cả đều là do tôi không tốt, bình thường quá nuông chiều thằng con thối tha đó nên nó mới ngang ngược không ngờ tới làm loạn ở khu biệt này của chúng ta, những người sống trong khu biệt thự này của chúng ta là ai cơ chứ, nó đắc tội nổi sao!” Câu nói này có một chút gì đó chua chát, có điều sự thực đúng là như thế. Những người sống trong khu biệt thự Hải Thần không phải giàu thì cũng sang, không thể nói mỗi người đều có thể cưỡi lên đầu lên cổ Đổng Đại Hải được, nhưng ít nhất có một nửa trong đó có địa vị xã hội không kém ông ta, còn có mười mấy người là vượt xa ông ta, thêm vào đó, ông ta vốn dĩ là một người kinh doanh khu bất động sản cao cấp, thằng con trai phá của kia chạy tới khu biệt thự này của ông ta để kiếm chuyện với mấy chủ nhà, kiểu ra vẻ ta đây thật sự không có trình độ, đây tuyệt đối là hành động hãm hại cha một cách trắng trợn.
Đổng Đại Hải luôn quan sát chú ý tới cảm xúc trên khuôn mặt Sở Tĩnh Dao, Sở Tĩnh Dao vẫn khá lễ độ với ông ta, chưa hề nhăn mặt cáu gắt với ông ta, cũng không có kiểu lạnh nhạt không quan tâm, trên khuôn mặt luôn tươi cười bình thản.
Đổng Đại Hải ngừng lại một chút muốn tiếp tục nói gì đó, lúc này Lâm Côn không nhịn được nữa chen ngang vào: “Ông chủ Đổng phải không?
“Phải phải…” Mặc dù trong lòng có lửa giận ngút trời, nhưng Đổng Đại Hải thật sự không dám cau mày nhăn mặt với Lâm Côn, trên đường tới đây ông ta đã nghe nói qua, biết người đánh con trai mình là con rể của Sở Tướng Quốc, chẳng phải nghe nói con gái của Sở Tướng Quốc chưa kết hôn đã có con sao? Từ đâu nhảy ra một thằng con rể thế này? Chi tiết cụ thể trong chuyện này thế nào, ông ta cũng chẳng cần phải nghĩ nhiều, điều duy nhất ông ta cần làm bây giờ là phải làm ra vẻ đáng thương để giải quyết êm xuôi chuyện này.
Lâm Côn cười nhạt nói: “Ông nói nhiều thế lại toàn những lời vô dụng, không bằng đưa ra chút lợi ích thực tế đi.”
Đổng Đại Hải hơi sững người, không kịp phản ứng lại. “Đây là…”
Lâm Côn nói: “Con trai ông đụng con trai tôi bị thương, ông làm cha chẳng phải nên thay con trai mình bỏ ra chút tiền, mua cho con trai tôi ít đồ bổ dưỡng sao?”
Đổng Đại Hải lập tức hiểu ra, miệng liên tục kêu phải phải nhưng trong lòng lại hết sức khó chịu, ông ta vốn dĩ cũng chuẩn bị tiền rồi, nhưng bị người khác đòi hỏi so với do mình tự đưa ra lại hoàn toàn là hai cảm giác khác nhau, bị người khác đòi phải giao ra giống như kiểu bị ăn cướp vậy.
“Đây là một chút lòng thành, hy vọng cô Sở không chê ít.” Đổng Đại Hải ngoan ngoãn lấy ra một túi giấy xám, bên trong phồng lên một cọc tiền, nhìn sơ qua cũng phải tới hơn mười vạn.
Sở Tĩnh Dao không có ý định lấy số tiền này, nếu nói ra thì chỉ mười vạn tệ làm sao có thể lọt được vào tầm mắt của cô. Hơn nữa Sở Tĩnh Dao không phải loại người được thế thì ép người như vậy, con trai của Đổng Đại Hải, Đổng Thần đúng là đã làm Lâm Lâm bị thương không sai, nhưng Lâm Côn cũng đã đánh cho anh ta một trận rất nặng rồi. Lâm Lâm cũng chẳng qua là bị chiếc Land Rover đó làm cho sợ té ngã, trầy chút da mà thôi. Còn Đổng Thần ít nhất phải nằm bệnh viện nửa năm.
“Không…” Sở Tĩnh Dao vốn dĩ định nói không cần, vừa định trả tiền lại cho Đổng Đại Hải thì lại bị Lâm Côn cướp lấy túi giấy màu xám đó, Lâm Côn vừa cầm ước lượng chiếc túi giấy, vừa hỏi: “Không chê ít? Ông chủ Đổng, dù gì ông cũng là một ông chủ lớn lại không biết xấu hổ lấy ra có tí tiền này thôi à?”
Gương mặt Đổng Đại Hải tối sầm lại, trong lòng ông ta thầm chào hỏi tổ tiên mười tám đời nhà Lâm Côn một lượt, ngoài mặt vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói: “Vậy… Theo cậu thì bao nhiêu tiền mới hợp lý?”
“À!”
Lâm Côn cười ngả ngớn, ánh mắt giảo hoạt nói: “Ông chủ Đổng, ông là người từng trải trong xã hội, tôi chẳng qua chỉ là một người dân bình thường, bao nhiêu tiền cho hợp lý thì tôi không biết, vẫn phải để ông tự mình quyết định thôi.”
Chân mày Đổng Đại Hải nhịn không được nhíu chặtt lại, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Sở Tĩnh Dao, một cái giá rõ ràng cụ thể ông ta không sợ, ông ta sợ chính là loại không giới hạn này, ông ta hy vọng lúc này Sở Tĩnh Dao có thể nói một lời, dù gì Sở Tĩnh Dao cũng con nhà giàu có được giáo dục đàng hoàng, xem chừng dễ nói chuyện hơn cái thằng vô lại trước mặt này.
Chỉ tiếc là hi vọng của Đổng Đại Hải đã bị tan vỡ, Sở Tĩnh Dao chẳng có một chút phản ứng nào, dường như căn bản không muốn nói thêm một câu nào, do dự mấy giây, Đồng Đại Hải chỉ còn cách thỏa hiệp nói: “Ba mươi vạn thì thế nào?”
Lâm Côn nhếch miệng cười, khuôn mặt lộ vẻ khinh thường, nói: “Ba mươi vạn tệ không nhiều, có điều cũng nể mặt ông chủ Đổng đã tự mình tới tận nhà xin lỗi thế này, nên tôi cũng đành miễn cưỡng nhận lấy, dù sao tuổi này rồi kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, ông chủ Đổng còn nuôi một đứa con trai phá của nữa, chúng ta đều làm cha, thôi thì tôi cũng thông cảm cho ông.”
Trước khi tới đây, Đổng Đại Hải vốn đã có sự chuẩn bị trước, nên ông ta lập tức lấy từ trong túi lấy ra thêm hai túi giấy nữa, mặt sa sầm đẩy tới trước mặt Lâm Côn, Lâm Côn cầm túi lên ước lượng, mỉm cười hài lòng. Anh lấy ra một vạn tệ từ trong túi giấy, đẩy lại về phía Đổng Đại Hải: “Ông chủ Đổng, đây là chúng tôi mua đồ bổ dưỡng cho con trai ông, chúng ta có qua có lại, sau này gặp mặt mọi người đều là bạn bè.”
Đổng Đại Hải tức đến mức mặt sắp đen như đít nồi, lửa giận trong lồng ngực bốc ngùn ngụt khiến cho khuôn mặt già của ông ta đỏ bừng, ông ta cố nuốt cơn giận đang bùng lên, quay đầu đi không nhìn Lâm Côn, cười mà còn khó coi hơn cả khóc nói với Sở Tĩnh Dao: “Cô Sở, vậy tôi không làm phiền nữa, xin phép.”
“Được, ông chủ Đổng đi thong thả.” Sở Tĩnh Dao cười lễ độ nói, đứng dậy tiễn Đổng Đại Hải ra ngoài.
“Ông chủ Đổng, tiền của ông!” Lâm Côn cầm một vạn tệ mà vừa rồi vứt cho Đổng Đại Hải cười kêu lên.
“Cám ơn, không cần.” Đổng Đại Hải sầm mặt nói, đi ra cửa.
“Ông chủ Đổng, chẳng phải vừa mới thỏa thuận là chúng ta có qua có lại sao, ông đừng khách khí với tôi nữa, cầm lấy đi.” Lâm Côn nói với cái kiểu không ép người ta tức chết không đền mạng, vừa nói vừa nhất định nhét một vạn tệ vào tay Đổng Đại Hải, nếu người ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ cảm thấy anh thật là rộng rãi, vung tay một cái là bỏ ra cả một vạn tệ.
Trong lòng Đổng Đại Hải tức giận tới mức ngứa hết cả răng lợi, trong lòng nổi giận chửi rủa: “Con mẹ nó, đây là tiền của bố mày đấy có được hay không hả?”
Mặt Đổng Đại Hải xám xịt như tro bỏ đi, Sở Tĩnh Dao quay người lại, liếc nhìn Lâm Côn nói: “Anh cứ cái kiểu được đà không tha cho người khác thế này à?”
Lâm Côn đang cặm cụi đếm tiền, bỏ tiền qua một bên: “Không tính một vạn tệ vừa rồi là vừa tròn hai mươi chín vạn tệ.” Anh cười cợt nhả với Sở Tĩnh Dao: “Ai bảo con trai của ông ta không có mắt làm bị thương con trai của anh.”
“Nhưng con trai ông ta bị thương còn nặng hơn con trai anh.” Sở Tĩnh Dao nói.
“Vậy thì đúng rồi, ai dám động vào con trai anh đều có kết cục đó, nếu anh không đập cho thằng đó thê thảm hơn con trai anh, làm sao mà xứng với nỗi ấm ức mà con trai anh đã phải chịu.” Lâm Côn khí thế hùng dũng nói.
“Anh như vậy là không đúng.” Sở Tĩnh Dao cố gắng nói lý.
Lâm Côn nhếch miệng cười, nói: “Chỉ cần dính dáng tới con trai của bà xã của anh thì chẳng có gì là đúng và không đúng cả, ai dám làm cho hai người phải chịu uất ức, anh sẽ khiến những kẻ đó phải trả giá gấp mười lần, trăm lần, ngàn lần, đây là nguyên tắc của anh.”
“Con người anh…”
“Không nói nữa, anh lên lầu xem hoạt hình với con trai đây, sói xám chuẩn bị tới thôn cừu bắt sói rồi.”
Nói rồi, Lâm Côn vui vẻ đi lên lầu, Sở Tĩnh Dao ngồi trên ghế sofa trong phòng khách mím môi, trong lòng vừa tức vừa cảm động, tức là vì không thể nói đạo lý với anh được, cảm động là vì những lời anh vừa nói khiến cho cô có cảm giác an toàn. Từ nhỏ tới lớn chỉ có hai người đàn ông mang tới cho cô cảm giác an toàn này, một người lúc này đang ngồi ở văn phòng làm việc rộng lớn trong tòa nhà tập đoàn Thiên Sở, Sở Tướng Quốc, một người khác chính là người đàn ông hệt như tên vô lại vừa mới lên lầu kia.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Sở Tĩnh Dao cầm hai mươi chín vạn tệ do Đổng Đại Hải mang đến, đi lên phòng trên lầu ba, cô để tiền ở trước mặt Lâm Côn, anh lập tức giả vờ nghiêm trang nói: “Người đẹp, anh không bán thân!”
Lúc đó, khuôn mặt Sở Tĩnh Dao muốn chán nản bao nhiêu có bấy nhiêu, ánh mắt khó hiểu nhìn Lâm Côn, không biết trong đầu người này suy nghĩ cái gì nữa, cô mặc kệ nói: “Ngồi đó mà mơ đi! Đây là tiền làm việc của anh.”
“Tiền làm việc?” Lâm Côn nghi ngờ nhìn Sở Tĩnh Dao. Đối với anh, tiền làm việc không phải là thứ gì xa lạ, ngày xưa khi còn ở trong quân khu Mạc Bắc, mỗi lần phải chấp hành nhiệm vụ thì lão Hồ đều đích thân đưa cho anh một khoản tiền rất lớn, bao nhiêu năm nay anh đã không ít lần đếm soàn soạt tiền dùng trong nhiệm vụ của quân đội quốc gia.
“Hai ngày nữa trường mẫu giáo tổ chức cho bọn nhỏ ra ngoài đi du lịch, công ty em rất bận không đi được, anh đi cùng Lâm Lâm đi, tiền này coi như là tiền làm việc của anh, không được để cho con trai em phải chịu thiệt thòi.” Sở Tĩnh Dao nói.
“Anh trông con trai mà em còn không yên tâm sao?” Lâm Côn cười nói rồi lại quay ra bảo: “Em bảo một người đàn ông như anh đưa một đứa trẻ đi du lịch, cái này liệu có phải làm khó anh không, dù sao về mặt chăm sóc con cái…”
“Điều này thì anh yêu tâm, cô giáo Phùng chủ nhiệm lớp của Lâm Lâm rất tốt, em đã liên hệ trước với bên nhà trường rồi, cô ấy sẽ giúp anh chăm sóc con. Anh chỉ cần đảm bảo sự an toàn của Lâm Lâm là được.” Sở Tĩnh Dao nói.
“Vậy thì được.” Lâm Côn tươi cười, nói: “Có điều, em không đi cùng với anh và con trai, em không cảm thấy tiếc nuối sao?”
“Công ty gần đây rất bận, thật sự không bỏ đi được.” Sở Tĩnh Dao bất đắc dĩ nói.
“Em còn cần phải quan tâm tới công việc đó?” Lâm Côn cười nói.
“Đây không phải là việc quan tâm hay không quan tâm, mà là tinh thần trách nhiệm, nếu em đã lựa chọn công việc này thì em phải toàn tâm toàn ý làm cho tốt công việc đó, nếu không em sẽ lại giống như anh, cả ngày ăn không ngồi rồi.”
“Công việc của anh rất nhẹ nhàng rất vui vẻ.” Lâm Côn nhoẻn miệng cười nói.
“Đó là anh, không phải em.” Sở Tĩnh Dao nói xong quay người đi xuống dưới lầu.
Mỗi năm, trường mẫu giáo trung tâm thành phố đều tổ chức một chuyến du lịch, chủ yếu là muốn đưa bọn trẻ đi ra ngoài khám phá cuộc sống, ngoài ra còn muốn để cho phụ huynh có nhiều cơ hội được chơi cùng, được tiếp xúc nhiều hơn với con trẻ, tăng cường tình cảm trong suốt chuyến đi.
Chủ ý này ban đầu là do Phó Quốc Bân nghĩ ra, sau khi thực hiện thì được phụ huynh rất tán thưởng, bọn trẻ cũng vui vẻ đi chơi khắp nơi, người lớn thì cũng thích cùng với đám trẻ đi ra ngoài thư giãn, các thầy cô giáo trong trường cũng có thể nhân cơ hội này dạy cho các em những thứ không thể học được trong trường lớp.
Một tuần sau, ánh sáng mặt trời rực rỡ, trời trong gió mát, mới sáng sớm, trường mẫu giáo trung tâm thành phố đã đông nghẹt người, gần như đều là những bậc phụ huynh tay xách hành lý cũng với những đứa trẻ mặt mũi vui sướng rạng ngời, một nhà ba người Lâm Côn cũng đứng trong đám đông, Lâm Côn xách một vali hành lý to trong tay, vali hành lý này là do Sở Tĩnh Dao đặc biệt mua cho hai cha con đi du lịch. Ban đầu Lâm Côn định đeo cái túi vải dù đã rách, nhưng khổ nỗi Sở Tĩnh Dao chuẩn bị cho Lâm Lâm quá nhiều đồ, túi vải dù của anh đựng không hết được.
Lâm Côn và Lâm Lâm mặc đồ đôi cha con, đồ này cũng là do Sở Tĩnh Dao đặc biệt chuẩn bị cho hai cha con anh, không chỉ bộ đồ đôi mà hai cha con mặc trên người, mà trong vali cũng có đến sáu bộ đồ đôi cha con khác nhau, ngoài đồ đôi cha con ra, còn có mũ lưỡi trai và giày cũng là giày đôi hết.
Bình thường Lâm Côn không chú ý tới ăn mặc, nhưng giờ, khi mặc lên người bộ đồ đôi cha con cao cấp này, khí chất nhìn khác hẳn, lúc này khuôn mặt với ngũ quan góc cạnh rõ nét của anh nhìn đặc biệt sáng láng, dáng vẻ đàn ông anh tuấn lộ rõ, khác biệt một trời một vực với cái kiểu tầm thường của anh trước đây.
Trong lòng Đổng Đại Hải không ngừng tự nói với bản thân: “Bớt giận, bớt giận, bớt giận…” Nghe câu nói đùa của Sở Tĩnh Dao xong, ông ta lập tức tỉnh táo lại, cười nói với Sở Tĩnh Dao: “Cô Sở, cô đừng đùa nữa, mấy đồng bạc phí quản lý đó có là gì trong mắt của cô, khụ khụ…” Ông ta cố tình ho khan vài tiếng rồi nói thẳng: “Hôm nay tôi tới đây là vì chuyện vừa rồi.”
Đổng Đại Hải dừng lại một chút để quan sát sắc mặt của Sở Tĩnh Dao, khi thấy Sở Tĩnh Dao không có vẻ tức giận mới tiếp tục nói: “Tất cả đều là do tôi không tốt, bình thường quá nuông chiều thằng con thối tha đó nên nó mới ngang ngược không ngờ tới làm loạn ở khu biệt này của chúng ta, những người sống trong khu biệt thự này của chúng ta là ai cơ chứ, nó đắc tội nổi sao!” Câu nói này có một chút gì đó chua chát, có điều sự thực đúng là như thế. Những người sống trong khu biệt thự Hải Thần không phải giàu thì cũng sang, không thể nói mỗi người đều có thể cưỡi lên đầu lên cổ Đổng Đại Hải được, nhưng ít nhất có một nửa trong đó có địa vị xã hội không kém ông ta, còn có mười mấy người là vượt xa ông ta, thêm vào đó, ông ta vốn dĩ là một người kinh doanh khu bất động sản cao cấp, thằng con trai phá của kia chạy tới khu biệt thự này của ông ta để kiếm chuyện với mấy chủ nhà, kiểu ra vẻ ta đây thật sự không có trình độ, đây tuyệt đối là hành động hãm hại cha một cách trắng trợn.
Đổng Đại Hải luôn quan sát chú ý tới cảm xúc trên khuôn mặt Sở Tĩnh Dao, Sở Tĩnh Dao vẫn khá lễ độ với ông ta, chưa hề nhăn mặt cáu gắt với ông ta, cũng không có kiểu lạnh nhạt không quan tâm, trên khuôn mặt luôn tươi cười bình thản.
Đổng Đại Hải ngừng lại một chút muốn tiếp tục nói gì đó, lúc này Lâm Côn không nhịn được nữa chen ngang vào: “Ông chủ Đổng phải không?
“Phải phải…” Mặc dù trong lòng có lửa giận ngút trời, nhưng Đổng Đại Hải thật sự không dám cau mày nhăn mặt với Lâm Côn, trên đường tới đây ông ta đã nghe nói qua, biết người đánh con trai mình là con rể của Sở Tướng Quốc, chẳng phải nghe nói con gái của Sở Tướng Quốc chưa kết hôn đã có con sao? Từ đâu nhảy ra một thằng con rể thế này? Chi tiết cụ thể trong chuyện này thế nào, ông ta cũng chẳng cần phải nghĩ nhiều, điều duy nhất ông ta cần làm bây giờ là phải làm ra vẻ đáng thương để giải quyết êm xuôi chuyện này.
Lâm Côn cười nhạt nói: “Ông nói nhiều thế lại toàn những lời vô dụng, không bằng đưa ra chút lợi ích thực tế đi.”
Đổng Đại Hải hơi sững người, không kịp phản ứng lại. “Đây là…”
Lâm Côn nói: “Con trai ông đụng con trai tôi bị thương, ông làm cha chẳng phải nên thay con trai mình bỏ ra chút tiền, mua cho con trai tôi ít đồ bổ dưỡng sao?”
Đổng Đại Hải lập tức hiểu ra, miệng liên tục kêu phải phải nhưng trong lòng lại hết sức khó chịu, ông ta vốn dĩ cũng chuẩn bị tiền rồi, nhưng bị người khác đòi hỏi so với do mình tự đưa ra lại hoàn toàn là hai cảm giác khác nhau, bị người khác đòi phải giao ra giống như kiểu bị ăn cướp vậy.
“Đây là một chút lòng thành, hy vọng cô Sở không chê ít.” Đổng Đại Hải ngoan ngoãn lấy ra một túi giấy xám, bên trong phồng lên một cọc tiền, nhìn sơ qua cũng phải tới hơn mười vạn.
Sở Tĩnh Dao không có ý định lấy số tiền này, nếu nói ra thì chỉ mười vạn tệ làm sao có thể lọt được vào tầm mắt của cô. Hơn nữa Sở Tĩnh Dao không phải loại người được thế thì ép người như vậy, con trai của Đổng Đại Hải, Đổng Thần đúng là đã làm Lâm Lâm bị thương không sai, nhưng Lâm Côn cũng đã đánh cho anh ta một trận rất nặng rồi. Lâm Lâm cũng chẳng qua là bị chiếc Land Rover đó làm cho sợ té ngã, trầy chút da mà thôi. Còn Đổng Thần ít nhất phải nằm bệnh viện nửa năm.
“Không…” Sở Tĩnh Dao vốn dĩ định nói không cần, vừa định trả tiền lại cho Đổng Đại Hải thì lại bị Lâm Côn cướp lấy túi giấy màu xám đó, Lâm Côn vừa cầm ước lượng chiếc túi giấy, vừa hỏi: “Không chê ít? Ông chủ Đổng, dù gì ông cũng là một ông chủ lớn lại không biết xấu hổ lấy ra có tí tiền này thôi à?”
Gương mặt Đổng Đại Hải tối sầm lại, trong lòng ông ta thầm chào hỏi tổ tiên mười tám đời nhà Lâm Côn một lượt, ngoài mặt vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói: “Vậy… Theo cậu thì bao nhiêu tiền mới hợp lý?”
“À!”
Lâm Côn cười ngả ngớn, ánh mắt giảo hoạt nói: “Ông chủ Đổng, ông là người từng trải trong xã hội, tôi chẳng qua chỉ là một người dân bình thường, bao nhiêu tiền cho hợp lý thì tôi không biết, vẫn phải để ông tự mình quyết định thôi.”
Chân mày Đổng Đại Hải nhịn không được nhíu chặtt lại, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Sở Tĩnh Dao, một cái giá rõ ràng cụ thể ông ta không sợ, ông ta sợ chính là loại không giới hạn này, ông ta hy vọng lúc này Sở Tĩnh Dao có thể nói một lời, dù gì Sở Tĩnh Dao cũng con nhà giàu có được giáo dục đàng hoàng, xem chừng dễ nói chuyện hơn cái thằng vô lại trước mặt này.
Chỉ tiếc là hi vọng của Đổng Đại Hải đã bị tan vỡ, Sở Tĩnh Dao chẳng có một chút phản ứng nào, dường như căn bản không muốn nói thêm một câu nào, do dự mấy giây, Đồng Đại Hải chỉ còn cách thỏa hiệp nói: “Ba mươi vạn thì thế nào?”
Lâm Côn nhếch miệng cười, khuôn mặt lộ vẻ khinh thường, nói: “Ba mươi vạn tệ không nhiều, có điều cũng nể mặt ông chủ Đổng đã tự mình tới tận nhà xin lỗi thế này, nên tôi cũng đành miễn cưỡng nhận lấy, dù sao tuổi này rồi kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, ông chủ Đổng còn nuôi một đứa con trai phá của nữa, chúng ta đều làm cha, thôi thì tôi cũng thông cảm cho ông.”
Trước khi tới đây, Đổng Đại Hải vốn đã có sự chuẩn bị trước, nên ông ta lập tức lấy từ trong túi lấy ra thêm hai túi giấy nữa, mặt sa sầm đẩy tới trước mặt Lâm Côn, Lâm Côn cầm túi lên ước lượng, mỉm cười hài lòng. Anh lấy ra một vạn tệ từ trong túi giấy, đẩy lại về phía Đổng Đại Hải: “Ông chủ Đổng, đây là chúng tôi mua đồ bổ dưỡng cho con trai ông, chúng ta có qua có lại, sau này gặp mặt mọi người đều là bạn bè.”
Đổng Đại Hải tức đến mức mặt sắp đen như đít nồi, lửa giận trong lồng ngực bốc ngùn ngụt khiến cho khuôn mặt già của ông ta đỏ bừng, ông ta cố nuốt cơn giận đang bùng lên, quay đầu đi không nhìn Lâm Côn, cười mà còn khó coi hơn cả khóc nói với Sở Tĩnh Dao: “Cô Sở, vậy tôi không làm phiền nữa, xin phép.”
“Được, ông chủ Đổng đi thong thả.” Sở Tĩnh Dao cười lễ độ nói, đứng dậy tiễn Đổng Đại Hải ra ngoài.
“Ông chủ Đổng, tiền của ông!” Lâm Côn cầm một vạn tệ mà vừa rồi vứt cho Đổng Đại Hải cười kêu lên.
“Cám ơn, không cần.” Đổng Đại Hải sầm mặt nói, đi ra cửa.
“Ông chủ Đổng, chẳng phải vừa mới thỏa thuận là chúng ta có qua có lại sao, ông đừng khách khí với tôi nữa, cầm lấy đi.” Lâm Côn nói với cái kiểu không ép người ta tức chết không đền mạng, vừa nói vừa nhất định nhét một vạn tệ vào tay Đổng Đại Hải, nếu người ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ cảm thấy anh thật là rộng rãi, vung tay một cái là bỏ ra cả một vạn tệ.
Trong lòng Đổng Đại Hải tức giận tới mức ngứa hết cả răng lợi, trong lòng nổi giận chửi rủa: “Con mẹ nó, đây là tiền của bố mày đấy có được hay không hả?”
Mặt Đổng Đại Hải xám xịt như tro bỏ đi, Sở Tĩnh Dao quay người lại, liếc nhìn Lâm Côn nói: “Anh cứ cái kiểu được đà không tha cho người khác thế này à?”
Lâm Côn đang cặm cụi đếm tiền, bỏ tiền qua một bên: “Không tính một vạn tệ vừa rồi là vừa tròn hai mươi chín vạn tệ.” Anh cười cợt nhả với Sở Tĩnh Dao: “Ai bảo con trai của ông ta không có mắt làm bị thương con trai của anh.”
“Nhưng con trai ông ta bị thương còn nặng hơn con trai anh.” Sở Tĩnh Dao nói.
“Vậy thì đúng rồi, ai dám động vào con trai anh đều có kết cục đó, nếu anh không đập cho thằng đó thê thảm hơn con trai anh, làm sao mà xứng với nỗi ấm ức mà con trai anh đã phải chịu.” Lâm Côn khí thế hùng dũng nói.
“Anh như vậy là không đúng.” Sở Tĩnh Dao cố gắng nói lý.
Lâm Côn nhếch miệng cười, nói: “Chỉ cần dính dáng tới con trai của bà xã của anh thì chẳng có gì là đúng và không đúng cả, ai dám làm cho hai người phải chịu uất ức, anh sẽ khiến những kẻ đó phải trả giá gấp mười lần, trăm lần, ngàn lần, đây là nguyên tắc của anh.”
“Con người anh…”
“Không nói nữa, anh lên lầu xem hoạt hình với con trai đây, sói xám chuẩn bị tới thôn cừu bắt sói rồi.”
Nói rồi, Lâm Côn vui vẻ đi lên lầu, Sở Tĩnh Dao ngồi trên ghế sofa trong phòng khách mím môi, trong lòng vừa tức vừa cảm động, tức là vì không thể nói đạo lý với anh được, cảm động là vì những lời anh vừa nói khiến cho cô có cảm giác an toàn. Từ nhỏ tới lớn chỉ có hai người đàn ông mang tới cho cô cảm giác an toàn này, một người lúc này đang ngồi ở văn phòng làm việc rộng lớn trong tòa nhà tập đoàn Thiên Sở, Sở Tướng Quốc, một người khác chính là người đàn ông hệt như tên vô lại vừa mới lên lầu kia.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Sở Tĩnh Dao cầm hai mươi chín vạn tệ do Đổng Đại Hải mang đến, đi lên phòng trên lầu ba, cô để tiền ở trước mặt Lâm Côn, anh lập tức giả vờ nghiêm trang nói: “Người đẹp, anh không bán thân!”
Lúc đó, khuôn mặt Sở Tĩnh Dao muốn chán nản bao nhiêu có bấy nhiêu, ánh mắt khó hiểu nhìn Lâm Côn, không biết trong đầu người này suy nghĩ cái gì nữa, cô mặc kệ nói: “Ngồi đó mà mơ đi! Đây là tiền làm việc của anh.”
“Tiền làm việc?” Lâm Côn nghi ngờ nhìn Sở Tĩnh Dao. Đối với anh, tiền làm việc không phải là thứ gì xa lạ, ngày xưa khi còn ở trong quân khu Mạc Bắc, mỗi lần phải chấp hành nhiệm vụ thì lão Hồ đều đích thân đưa cho anh một khoản tiền rất lớn, bao nhiêu năm nay anh đã không ít lần đếm soàn soạt tiền dùng trong nhiệm vụ của quân đội quốc gia.
“Hai ngày nữa trường mẫu giáo tổ chức cho bọn nhỏ ra ngoài đi du lịch, công ty em rất bận không đi được, anh đi cùng Lâm Lâm đi, tiền này coi như là tiền làm việc của anh, không được để cho con trai em phải chịu thiệt thòi.” Sở Tĩnh Dao nói.
“Anh trông con trai mà em còn không yên tâm sao?” Lâm Côn cười nói rồi lại quay ra bảo: “Em bảo một người đàn ông như anh đưa một đứa trẻ đi du lịch, cái này liệu có phải làm khó anh không, dù sao về mặt chăm sóc con cái…”
“Điều này thì anh yêu tâm, cô giáo Phùng chủ nhiệm lớp của Lâm Lâm rất tốt, em đã liên hệ trước với bên nhà trường rồi, cô ấy sẽ giúp anh chăm sóc con. Anh chỉ cần đảm bảo sự an toàn của Lâm Lâm là được.” Sở Tĩnh Dao nói.
“Vậy thì được.” Lâm Côn tươi cười, nói: “Có điều, em không đi cùng với anh và con trai, em không cảm thấy tiếc nuối sao?”
“Công ty gần đây rất bận, thật sự không bỏ đi được.” Sở Tĩnh Dao bất đắc dĩ nói.
“Em còn cần phải quan tâm tới công việc đó?” Lâm Côn cười nói.
“Đây không phải là việc quan tâm hay không quan tâm, mà là tinh thần trách nhiệm, nếu em đã lựa chọn công việc này thì em phải toàn tâm toàn ý làm cho tốt công việc đó, nếu không em sẽ lại giống như anh, cả ngày ăn không ngồi rồi.”
“Công việc của anh rất nhẹ nhàng rất vui vẻ.” Lâm Côn nhoẻn miệng cười nói.
“Đó là anh, không phải em.” Sở Tĩnh Dao nói xong quay người đi xuống dưới lầu.
Mỗi năm, trường mẫu giáo trung tâm thành phố đều tổ chức một chuyến du lịch, chủ yếu là muốn đưa bọn trẻ đi ra ngoài khám phá cuộc sống, ngoài ra còn muốn để cho phụ huynh có nhiều cơ hội được chơi cùng, được tiếp xúc nhiều hơn với con trẻ, tăng cường tình cảm trong suốt chuyến đi.
Chủ ý này ban đầu là do Phó Quốc Bân nghĩ ra, sau khi thực hiện thì được phụ huynh rất tán thưởng, bọn trẻ cũng vui vẻ đi chơi khắp nơi, người lớn thì cũng thích cùng với đám trẻ đi ra ngoài thư giãn, các thầy cô giáo trong trường cũng có thể nhân cơ hội này dạy cho các em những thứ không thể học được trong trường lớp.
Một tuần sau, ánh sáng mặt trời rực rỡ, trời trong gió mát, mới sáng sớm, trường mẫu giáo trung tâm thành phố đã đông nghẹt người, gần như đều là những bậc phụ huynh tay xách hành lý cũng với những đứa trẻ mặt mũi vui sướng rạng ngời, một nhà ba người Lâm Côn cũng đứng trong đám đông, Lâm Côn xách một vali hành lý to trong tay, vali hành lý này là do Sở Tĩnh Dao đặc biệt mua cho hai cha con đi du lịch. Ban đầu Lâm Côn định đeo cái túi vải dù đã rách, nhưng khổ nỗi Sở Tĩnh Dao chuẩn bị cho Lâm Lâm quá nhiều đồ, túi vải dù của anh đựng không hết được.
Lâm Côn và Lâm Lâm mặc đồ đôi cha con, đồ này cũng là do Sở Tĩnh Dao đặc biệt chuẩn bị cho hai cha con anh, không chỉ bộ đồ đôi mà hai cha con mặc trên người, mà trong vali cũng có đến sáu bộ đồ đôi cha con khác nhau, ngoài đồ đôi cha con ra, còn có mũ lưỡi trai và giày cũng là giày đôi hết.
Bình thường Lâm Côn không chú ý tới ăn mặc, nhưng giờ, khi mặc lên người bộ đồ đôi cha con cao cấp này, khí chất nhìn khác hẳn, lúc này khuôn mặt với ngũ quan góc cạnh rõ nét của anh nhìn đặc biệt sáng láng, dáng vẻ đàn ông anh tuấn lộ rõ, khác biệt một trời một vực với cái kiểu tầm thường của anh trước đây.