• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố (1 Viewer)

  • Chương 220: Bất bình

Tên mập chỉ vào cái bụng mỡ của mình và khiến nó rung lên.

“Trước đây tiền bảo kê mỗi tháng đóng một lần. Giờ khác rồi, mỗi tuần đóng một lần. Nếu hôm nay cô không nộp thì đừng nghĩ tới việc buôn bán ở đây nữa”.

Những người khách khác nghe thấy đều tỏ ra không hài lòng. Đây chẳng phải là đang ức hiếp người quá đáng sao?

Bà chủ quán tiếp tục nói: “Anh Trần, tôi cũng chỉ là buôn bán nhỏ lẻ, nếu như một tháng nộp mấy chục nghìn tệ phí bảo kê thì tôi sống kiểu gì đây?”

“Mẹ kiếp cô sống hay chết là việc của cô. Ông không cần biết. Hôm nay nếu cô không nộp phí bảo kê thì tôi sẽ không để yên cái chỗ này đâu”.

Sắc mặt bà chủ trông vô cùng khó xử.

“Anh Trần, anh xem tháng này mới được bảy, tám ngày. Tôi đã đưa anh hơn mười nghìn tệ rồi. Nếu còn đưa cho anh nữa thì…”

Rầm!.

Tên mập đập mạnh tay xuống bàn, không để cho cô gái tiếp tục nói. Hắn chỉ thẳng vào mặt cô gái: “Ông nói cho mà biết, hôm nay không nộp tiền cũng được. Ngày mai tôi không dám đảm bảo cái tiệm này còn làm ăn buôn bán được đâu nhé?”

“Nếu như thật sự có tên côn đồ nào tới gây sự với cô, khiến khách của cô bị thương thì tôi không quản nổi đâu đấy”.

Đây là sự uy hiếp rõ rành rành còn gì nữa.

Tần Cao Văn phát hiện có không ít người đều tỏ ra vô cùng tức giận. Nhưng thấy cảnh tượng này thì họ cũng chỉ biết cúi đầu lặng lẽ, không dám đứng ra nói gì.

Điều này khiến anh cảm thấy ngạc nhiên.

Bà chủ quán nghiến răng một hồi lâu rồi nói: “Không thành vấn đề anh Trần, tôi đồng ý nộp”.

“Vậy mới phải chứ”.

Tên mập sờ cằm: “Nhưng giờ giá khác rồi. Trước đây một tuần là mười nghìn tệ, giờ một tuần là một trăm nghìn tệ”.

Cả hiện trường xôn xao. Một tuần một trăm nghìn tệ sao?

Người khác sao kiếm được nhiều tiền như vậy? Họ có còn để người ta sống được hay không đây?

Dù bọn họ cảm thấy bất mãn thì cũng chỉ biết im lặng.

Thậm chí có không ít người cảm thấy hối hận. Nếu sớm biết như thế này thì họ đã không tới đây ăn cơm rồi. Không tới thì sẽ không gặp phải rắc rối này.

“Một tuần một trăm nghìn tệ, tôi thật sự không kiếm được”.

Thấy đối phương hết lần này đến lần khác dồn ép cô gái, nếu cô không chịu thì sẽ ép tiếp khiến Tần Cao Văn thật sự không nhịn được nữa.

Nếu như đến tiền bảo kê cũng mấy trăm nghìn tệ thì đi ăn xin luôn cho rồi.

Tên mập nói tiếp: “Nếu không bỏ được tiền ra thì cũng được thôi. Tôi có một cách giúp cô từ nay về sau không cần phải nộp phí bảo kê nữa, chịu không?”

Những người có một chút kinh nghiệm sống đều hiểu ra ý của tên mập nói là gì. Tuy nhiên bà chủ quán là một cô gái đơn thuần, nên đối với những suy nghĩ dơ dáy đó thì cô gái không hiểu cho lắm.

“Cách gì vậy anh mập!”

Tên mập nói: “Sau này lúc nào tôi cần cô phục vụ tôi thì cô phải phục vụ tôi, cần ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của tôi. Để tôi thích chơi thế nào thì chơi”.

Vụt!

Sắc mặt cô gái tái mét.

Dù lúc này cô gái đã trưởng thành và chưa hề có trải nghiệm về chuyện nam nữ thì cũng đã hiểu ý tứ trong lời nói của tên mập là gì rồi.

“Anh mập tôi…”

Tên mập nói tiếp: “Còn nếu cô vừa không chấp nhận lời yêu cầu của tôi vừa không bỏ được tiền ra đây thì ngại quá, tôi phải dỡ cái quán này rồi”.

Bà chủ quán sợ hãi nói: “Anh mập, anh để tôi nghĩ cách được không? Cho tôi thêm hai ngày, sau hai ngày tôi nhất định sẽ nộp tiền cho anh”.

Dù không cam chịu nhưng cũng chỉ biết làm theo, ai bảo thế lực của kẻ này mạnh làm gì? Đây là người mà cô không thể động vào được.

“Hai ngày sao? Hai ngày cái rắm ấy!”

Thái độ của tên mập vô cùng kiên định. Hắn quát lên: “Cô phải nghe theo sự sắp xếp của tôi, phải thực hiện ngay một trong hai lựa chọn. Nếu không đừng trách sao tôi không khách sáo”.

Cô gái tỏ ra vô cùng hoang mang.

Thấy cô ấy không chịu nói gì, tên mập lại gầm lên: “Xem ra cô muốn tôi đập quán của cô đúng không? Được! Anh em đâu! Ra tay”.

Khi mấy tên mặc đồ đen chuẩn bị ra tay thì một giọng nói vang lên.

“Có giỏi thì thử xem!”

Giọng nói này thu hút sự chú ý của đám đông. Tất cả đều quay ra nhìn và thấy một người đàn ông cao to, vạm vỡ bước ra.

Đó chính là Tần Cao Văn.

Anh chắp tay trước ngực, chậm rãi đi về phía tên mập. Lúc này có một người trung niên đứng dậy.

Người này giữ anh lại: “Người anh em, nghe tôi khuyên một câu, chuyện này cậu không quản nổi đâu. Bọn họ là người của nhà họ Mã đấy”.

Nếu chỉ là côn đồ bình thường thì có lẽ sẽ có không ít người đã vì nghĩa hiệp mà đứng ra giúp đỡ cô gái đòi lại công bằng rồi.

Thế nhưng đây là những người mà họ không động vào được

Tần Cao Văn thản nhiên nói: “Tôi không cần biết bọn họ có phải là người nhà họ Mã hay nhà họ Lưu. Chỉ cần làm những chuyện vô lý trước mặt tôi thì tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được”.

Tên mập quay qua soi Tần Cao Văn từ đầu đến chân và nhổ nước bọt.

“Thật không ngờ có người dám bật lại ông đây. Đòi chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân sao?”

Tần Cao Văn nói: “Tôi cho anh ba giây, lập tức quỳ xuống xin lỗi bà chủ, hơn nữa còn phải trả lại toàn bộ tiền bảo kê trước đó, sau đó dẫn thuộc hạ của anh cút khỏi đây. Nếu không thì…”

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Tần Cao Văn. Họ nhìn anh như nhìn một tên ngốc với cái đầu có vấn đề khi dám nói như vậy với tên mập họ Trần.

Lẽ nào anh không biết sau lưng kẻ này có thể lực mạnh tới mức nào chống lưng hay sao?

Tên mập lạnh giọng chửi rủa: “Mẹ kiếp, có giỏi thì mày nói lại lần nữa xem. Dám tỏ ra ngông cuồng trước mặt ông à, mày có tin tao đập gãy chân mày không?”

“Dựa vào anh sao?”

Đám vô dụng bên cạnh hắn, Tần Cao Văn chẳng thèm bận tâm. Anh chỉ ung dung nói: “Anh thật sự không chịu nghe theo ý tôi à?”

Bà chủ là một cô gái lương thiện, không muốn khiến người khác chịu thiệt bèn chạy tới bên cạnh Tần Cao Văn.

“Thôi bỏ đi anh gì ơi. Chuyện của tôi, không liên quan tới anh, anh vẫn nên là…”

“Không có gì”.

Tần Cao Văn cắt ngang lời của bà chủ quán: “Nếu như tôi không nhìn thấy thì thôi, còn tôi đã thấy rồi thì không thể làm ngơ được”.

Có không ít người bật cười giống như nghe thấy chuyện phiếm vậy.

Tần Cao Văn sẽ chịu thiệt là cái chắc.

Bà chủ quán tỏ ra nóng ruột lắm: “Thôi bỏ đi người anh em. Đây thật sự là những người mà anh không động vào được đâu. Anh mau rời đi”.

Tên mập nhổ thêm bãi nước bọt nữa.

“Đã đắc tội với ông rồi, giờ muốn đi, không dễ vậy đâu. Không phải là mày thích bị đánh cho sưng mặt hay sao? Hôm nay ông sẽ cho mày một trận ra trò”.

Ngay sau đó hắn hạ lệnh, đám đàn em đồng loạt lao lên vây lấy Tần Cao Văn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom