Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103-105
Chương 103: Chấn động Minh Châu
Sau khi làm xong nhưng chuyện trên thì Tần Cao Văn mỉm cười quay lại xe ô tô.
Đóa Đóa không hề hay biết những chuyện vừa xảy ra. Cô bé ngẩng đầu hỏi bố với vẻ ngây thơ: “Bố ơi, vừa rồi bố ra ngoài làm gì vậy ạ?”
“Vừa rồi bên ngoài có mấy người xấu, bố ra dạy cho họ một bài học”.
Đóa Đóa tỏ ra lo lắng, vội vàng hỏi: “Bố không sao chứ ạ?”
“Yên tâm, bố cực ok, kẻ xấu thông thường không phải là đối thủ của bố”.
Đóa Đóa ôm chặt lấy Tần Cao Văn: “Bố ơi, cảm ơn bố. Bố đối xử với Đóa Đóa tốt quá ạ”.
Nhìn vẻ đáng yêu ngây thơ của cô con gái, Tần Cao Văn thấy yêu lắm, anh xoa đầu cô bé.
“Đây đều là những điều bố nên làm mà”.
Mấy năm trước khi Tần Cao Văn không có ở đây, Đóa Đóa đã phải chịu rất nhiều uất ức. Giờ anh trở về, nên hạ quyết tâm sẽ khiến Vương Thuyền Quyên và Đóa Đóa sống những ngày tháng hạnh phúc nhất.
Vương Thuyền Quyên nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì cảm động lắm, nước mắt cứ thế rơi xuống. Những điều mong ngóng trước đây cuối cùng đã thành hiện thực.
…
Sau khi đoạn video của Tần Cao Văn được up lên mạng thì đã gây nên làn sóng khắp thành phố Minh Châu.
Khiến cho cả khu vực ầm ầm dạy sóng. Không ít người đã chia sẻ và tải xuống.
Và cũng rất nhiều người cảm thấy sốc.
“Có phải là tôi đang nằm mơ không? Lợi hại quá đi mất”.
“Chỉ dùng có một chiêu mà đã có thể giết được Thiên Lôi tông sư”.
“Hơn nữa còn cả những cao thủ của ông Hai nữa”.
“Con người này thật đáng sợ”.
…
Tần Cao Văn một lần nữa lại tạo ra được kỳ tích, giống như tình huống trước đây, anh đã tát bôm bốp vào mặt những kẻ khác.
Khi mà tất cả mọi người đều cho rằng Tần Cao Văn chắc chắn sẽ chết, không thể nào đánh lại được Thiên Lôi tông sư thì anh lại điên cuồng hóa dữ thành lành.
Hơn nữa còn không tốn chút sức lực nào.
Lần này Tần Cao Văn đã nổi tiếng thực sự rồi.
Sẽ không còn ai dám khinh thường anh nữa.
Ông Hai vẫn chưa biết những chuyện xảy ra. Ông ta đang đợi thuộc hạ của mình lôi cổ Tần Cao Văn về.
Ông ta ngả lưng vào ghế nghe một bài nhạc xưa, trên bàn là một ly rượu vang.
Cả cơ thể ông ta lắc lư nhẹ nhàng theo tiết tấu của điệu nhạc, trong đầu không ngừng hoan tưởng về việc bọn họ đang hành hạ Tần Cao Văn như thế nào.
Hai, ba năm kể từ khi ông Hai xuất hiện, ông ta chưa từng gặp phải đối thủ nào như vậy.
Dù đối thủ đối đầu có đáng sợ tới mức nào thì ông ta cũng dễ dàng xử lý được.
Nhưng Tần Cao Văn lại là một ngoại lệ.
Đương nhiên đây cũng là ngoại lệ duy nhất.
Cảm xúc của ông ta dành cho Tần Cao Văn hết sức phức tạp.
Cũng không hẳn chỉ toàn sự uất hận.
Mà mơ hồ có cả sự đố kỵ. Nếu như hồi còn trẻ ông ta có được thực lực như vậy thì e rằng ông Hai lúc này đã có nhiều thành tựu hơn rồi.
Chứ không phải chỉ bị hạn chế là hoàng đế thế giới ngầm của mỗi thành phố Minh CHâu.
Mà sẽ còn có nhiều thành tựu lớn hơn nữa.
Đúng lúc này, từ bên ngoài có tiếng gõ cửa vọng vào. Ông Hai vội vàng tắt nhạc, ly rượu trên tay cũng được đặt xuống bàn.
Sắp có thể được ra tay với Tần Cao Văn rồi. Đây là một chuyện vô cùng thần thánh.
Nên ông ta nhất định phải chuẩn bị cho tốt, phải hưởng thụ cả quá trình diễn ra.
Không biết lần sau gặp được một đối thủ như Tần Cao Văn là khi nào, cũng có thể cả đời này ông ta sẽ không gặp nữa vì dù sao thì giờ ông ta cũng đã trung niên rồi.
Ông Hai bước tới, mở cửa. Nhưng đứng trước mặt không phải là Phong, Vũ, Lôi, Điện như ông ta nghĩ mà là một người khác.
Một thuộc hạ mà trước giờ không thân với ông ta.
“Cậu tới làm gì? Bọn họ đâu?”
Tên thuộc hạ kia khựng lại một hồi rồi nói với ông Hai: “Ông Hai, tôi muốn báo một tin xấu”.
“Có phải là Tần Cao Văn bị bọn họ giết chết, không bắt sống được rồi phải không?”
Trước đó, đã hơn một lần ông Hai nói rằng nhất định phải bắt sống mang về.
Xem ra phải trị tội đám Phong, Vũ, Lôi, Điện này mới được. Giờ mấy đứa đó làm ăn kiểu gì thế không biết? Càng ngày càng không biết nghe lời?
Tên thuộc hạ lại nói tiếp: “Ông Hai, không phải như ông nghĩ. Phong, Vũ, Lôi, Điện đều đã chết hết rồi ạ”.
Ầm!
Tin tức này nổ ầm ầm trong đầu của ông Hai.
Ông ta loạng choạng, vội vàng tì vào tay nắm cửa: “Cậu vừa nói gì?”
Tin tức này gây ra cú sốc quá lớn khiến ông ta nhất thời không thể chấp nhận. Ông ta không dám tin đó là sự thật.
Tên thuộc hạ lại nói với ông Hai: “Ông Hai, những gì tôi vừa nói đều là sự thật. Không chỉ có Phong, Vũ, Lôi, Điện chết mà đến cả đám người Mã Thiên Hạo cũng vậy. Thiên Lôi tông sư cũng không phải là đối thủ của Tần Cao Văn”.
Ông Hai chưa bao giờ phải chịu một cú đả kích lớn như thế. Nói giống như việc ông ta từ thiên đường rơi xuống địa ngục vậy.
Ông ta cảm thấy đầu óc choáng váng, cả cơ thể đứng không vững.
Một hồi lâu sau, ông ta gắng gượng bình tĩnh lại.
“Tên Tần Cao Văn đáng sợ như vậy cơ à?”
Ông ta đanh mặt nói.
Tên thuộc hạ này khi đó cũng có mặt và đã chứng kiến toàn bộ quá trình.
Hắn nói với ông Hai: “Hầu như là giết người trong nháy mắt”.
“Một chiêu một đứa à?”
Tên thuộc hạ gật đầu.
Ông Hai hít một hơi thật sâu, không nói gì. Giờ ông ta cần phải đánh giá lại Tần Cao Văn từ đầu.
Đối phương là một kẻ hết sức đáng sợ, mạnh hơn nhiều so với hắn tưởng tượng. Muốn trừ khử anh, nhất định phải có kế hoạch dài hạn, không thể xốc nổi được
Đương nhiên, nếu như đơn độc chiến đấu thì ông Hai vẫn có thể chắc chắn là sẽ đánh bại được anh.
Tần Cao Văn có thể hạ gục một tông sư trong chớp mắt thì thực lực của anh cùng lắm cũng chỉ đạt tới cảnh giới tông sư mà thôi.
Mà bản lĩnh của ông Hai thì lợi hại hơn như vậy một chút.
“Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi”.
Ông Hai ngồi xuống ghế, nói như mất hơi.
Người thuộc hạ bèn hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, tiếp theo ông Hai có cần tôi làm gì không?”
“Giờ tôi chỉ muốn cậu làm giúp tôi một chuyện đó là mau cút”.
Tên thuộc hạ vội vàng nói: “Tôi biết rồi, vậy tôi đi ngay”.
…
Tại nhà họ Trương.
Trương Vân Sơn đang cân nhắc tới một vấn đề.
Đó là tiếp theo nên xử lý Vương Thuyền Quyên như thế nào.
Sau khi Tần Cao Văn chết, Vương Thuyền Quyền sẽ trở thành quả phụ một lần nữa, hơn nữa cô còn vừa mới mở một công ty, nên là nguồn lực vẫn còn khá hùng hậu.
Nhà họ Trương bọn họ có nên ra tay thay thế không?
Hay là cứ thế khiến công ty của Vương Thuyền Quyên bị hủy diệt luôn?
Trương Vân Sơn cảm thấy hơi khó xử.
Còn nữa, rốt cuộc có nên để Vương Thuyền Quyên bước vào nhà họ Trương bọn họ một lần nữa hay thôi?
Chuyện lần trước đối phương gây ra đúng là có phần quá đáng nhưng Vương Thuyền Quyên là người đẹp số một thành phố Minh Châu đấy.
Nói là số một Minh Châu vẫn còn chưa được thỏa đáng cho lắm.
Vương Thuyền Quyên có thể nói là người đẹp hàng đầu của cả tỉnh Thiên Hải.
Vậy tiếp theo nên làm gì?
Cộc cộc!
Có tiếng gõ cửa từ ngoài vọng vào.
“Bố đang ở trong phòng làm việc ạ?”
Là con trai Trương Thiên Khoát đã tới.
Trương Vân Sơn nói: “Cửa không khóa, con vào đi”.
Trương Thiên Khoát mở cửa bước vào.
Chương 104: Đáng để coi trọng
“Tần Cao Văn chết chưa?”
Vừa hỏi xong thì Trương Vân Sơn bỗng cảm thấy mình hơi nóng vội. Điều trên là đương nhiên rồi, tại sao ông ta lại phải nhiều lời chứ.
Thế nhưng câu trả lời của Trương Thiên Khoát khiến cho Trương Vân Sơn không dám tin.
“Tần Cao Văn vẫn chưa chết”.
Câu nói vừa rồi như sét đánh ngang tai Trương Vân Sơn khiến cho ông ta tái mặt và đứng bật dậy.
Sao sự việc lại thành ra như vậy?
Tần Cao Văn vẫn chưa chết sao?
Trương Vân Sơn nói tiếp: “Có phải là hắn đưa người bỏ chạy và đã trốn được sự truy sát của Thiên Lôi tông sư rồi không?”
Đây là lời giải thích hợp lý nhất. Bản lĩnh của Thiên Lôi tông sư mạnh như vậy, trừ khử một tên Tần Cao Văn thì có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Lần này Thiên Lôi tông sư đích thân ra mặt thì chắc chắn là thành công rồi, vậy mà cuối cùng kế hoạch lại thất bại thì chắc chắn là do Tần Cao Văn đã chạy thoát.
Ông ta không bao giờ tin Tần Cao Văn có thực lực có thể đánh bại được Thiên Lôi tông sư.
Trương Thiên Khoát thất thần lắc đầu.
Anh ta lấy điện thoại ra đưa cho bố xem: “Đây là quá trình quyết đấu của bọn họ, bố xem đi”.
Sau khi xem xong video, Trương Vân Sơn đứng ngây như phỗng với vẻ không dám tin.
Dù có thể nào thì ông ta cũng không thể tưởng tượng ra nổi kết quả lại khác xa so với tưởng tượng của mình như vậy. Tần Cao Văn rốt cuộc là người hay là thần, mà đến cả Thiên Lôi tông sư anh cũng có thể hạ gục một cách dễ dàng như vậy?
Đúng vậy, đúng là hạ gục trong chớp mắt.
Hôm nay chỉ dùng một chiêu mà anh đã đánh bại được Thiên Lôi tông sư.
Trước đó, ông ta không thể nào tưởng tượng nổi rằng Tần Cao Văn có thể làm được.
Giờ xem ra muốn trừ khử Tần Cao Văn thì phải có kế hoạch dài hạn.
Chứ không được hành sự hấp tấp.
Trương Vân Sơn đặt điện thoại xuống: “Vậy tiếp theo con có kế hoạch gì?”
“Con thấy chúng ta vẫn không cần lo lắng”.
Câu nói của con trai khiến Trương Vân Sơn cảm thấy tò mò, lẽ nào thằng bé định bỏ qua cho Tần Cao Văn?
“Sao con lại nói vậy?”
Trương Thiên Khoát trả lời: “Không chỉ có mỗi hai gia tộc chúng ta đối phó với Tần Cao Văn mà giờ ông Hai cũng muốn giết chết hắn nữa”.
Trước đó, hai gia tộc bọn họ không hề nghe được thông tin này. Hôm nay nếu không phải Trương Thiên Khoát tới tận nơi phát hiện ra Phong, Vũ, Lôi, Điện thì có lẽ là đến giờ họ cũng chưa biết gì.
Ông ta tò mò hỏi: “Sao con dám khẳng định chứ? Không phải lần trước nói ông Hai còn cử người đi lôi kéo Tần Cao Văn sao?”
“Nếu bố nghĩ vậy thì lầm lớn rồi”.
Trương Thiên Khoát bèn thuật lại toàn bộ sự việc ở hiện trường cho Trương Vân Sơn.
Ông ta nghe xong thì thất kinh. Phong, Vũ, Lôi, Điện, trước đây ông ta đã từng nghe qua về thực lực của mấy kẻ này. Họ đáng sợ tới mức nào thì có lẽ không cần phải nói nhiều.
Ông ta không ngờ, Tần Cao Văn khi đối đầu với những kẻ hàng đầu như thế thì tới cuối cùng vẫn giành thắng lợi trong nháy mắt.
Tần Cao Văn đúng là một đối thủ đáng sợ.
“Được, vậy làm theo cách của con đi”.
Trương Thiên Khoát nói: “Con biết rồi”.
…
Cộc cộc!
Tần Cao Văn đang đọc sách trong phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa vọng vào.
Anh cảm thấy hơi tò mò.
Sau khi mở cửa ra, anh nhìn thấy Thượng Quan Thiên Long đứng trước cửa đang xách hai cái túi, bên trong toàn là những thứ có giá trị.
Thượng Quan Thiên Long nói với Tần Cao Văn: “Cậu Tần, lần này chúc mừng cậu toàn thắng, tôi đã chuẩn bị chút quà mọn, mang tới tận nơi, hi vọng cậu có thể nhận lấy”.
Tần Cao Văn vốn định từ chối nhưng suy nghĩ một lúc thì cảm thấy như vậy khiến người ta bị tổn thương.
Nên anh đã nhận quà và nói tiếp: “Vậy cảm ơn nhiều nhé”.
Thượng Quan Thiên Long vui lắm, vội vàng nói với Tần Cao Văn: “Có gì phải cảm ơn chứ, nếu cậu Tần nói vậy thì khách sáo với tôi quá”.
“Tôi một mình ở nhà, không biết nấu cơm, ông về đi”.
Thượng Quan Thiên Long co giật khóe miệng, không hề cảm thấy bất mãn với cách cư xử của Tần Cao Văn.
Chỉ là ông ta không ngờ đối phương lại thẳng thừng như vậy.
“Tôi biết rồi, vậy tôi đi nhé”.
Tần Cao Văn gật đầu.
Tần Cao Văn đóng cửa lại, đang định quay lại phòng khách, nhưng chưa đi được mấy bước thì lại có tiếng gõ cửa vọng tới. Tiếng gõ lần này còn gấp gáp hơn lần trước.
Tần Cao Văn vẫn tưởng là Thượng Quan Thiên Long nên tỏ ra khó chịu.
Vừa rồi không phải nói rõ với ông ta rồi sao? Đừng làm phiền người khác mà sao không hiểu vậy?
Sau khi mở cửa thì Tần Cao Văn phát hiện ra mình đã lầm. Người đứng trước mặt không phải là Thượng Quan Thiên Long mà là kẻ lạ mặt.
Những kẻ này xếp thành hàng dài, đếm sơ qua thì cũng phải tầm sáu, bảy mươi người.
Tay họ đều cầm đồ.
Tần Cao Văn co giật khóe miệng, có lẽ đây đều là những người tới tặng quà cả.
“Anh Tần, xin anh nhận lấy món quà này được không”.
“Anh Tần, mong anh nể mặt nhận của tôi đi”.
“Của tôi, của tôi, anh Tần!”
…
Tần Cao Văn vội vàng đóng cửa lại, bất luận là bên ngoài có gõ thế nào thì anh cũng không đáp lại.
Giờ thì anh đã thật sự được trải nghiệm cái cảm giác mười năm không người hỏi, một đêm thành danh vạn người theo rồi.
Tại nhà họ Phùng.
Gia tộc xếp vị trí khá cao ở thành phố Minh Châu.
Xếp thứ nhất là gia tộc Thượng Quan, tiếp đến là họ Vương, họ Trương, rồi nhà họ Dương.
Giờ nhà họ Dương đã bị Tần Cao Văn hạ gục, thì đương nhiên nhà họ Phùng trở thành gia tộc xếp ngay sau.
Trên đời này ai cũng thích thuận nước đẩy thuyền cả và chỉ bằng ngôn từ thôi thì đến cả lợn có khi cũng mọc cánh biết bay.
Đương nhiên nhà họ Phùng cũng không ngoại lệ.
Phùng Thiên Vũ ở trong phòng, kỹ càng chuẩn bị quà cho Tần Cao Văn.
Trước khi Tần Cao Văn đối quyết với Thiên Lôi tông sư, ông ta cũng có suy nghĩ giống như những người khác, cho rằng, cuộc chiến này không có gì phải bàn cãi, Tần Cao Văn thua là cái chắc.
Nhưng anh lại tạo ra kỳ tích một lần nữa.
Nhân vật thuộc cấp bậc tông sư mà cũng không phải là đối thủ của Tần Cao Văn.
Phùng Thiên Vũ ý thức được rằng, Tần Cao Văn là đối tượng đáng để ông ta la liếm.
Giờ anh mới có hơn hai mươi tuổi mà đã có được thành tựu kinh người như vậy. Sau này, chắc chắn sẽ trở thành nhân vật bá chủ một phương.
Không biết chừng có một ngày có thể trở thành võ vương.
Tới lúc đó nhà họ Phùng bọn họ cũng có thể được ké chút lợi lạc.
Vì vậy nhất định phải chuẩn bị quà cáp kỹ càng.
“Bố đang làm gì vậy?”
Phùng THiên Vũ nghe thấy tiếng con gái thì khẽ ngẩng đầu nói: “Đương nhiên là chuẩn bị quà cho Tần Cao Văn. Lần này cậu ta đã nổi danh thật rồi”.
Nhìn bố mình, Phùng Thiến Thiến bèn nói: “Con không đồng ý với cách nói của bố”.
Câu nói của con gái khiến Phùng Thiên Vũ tò mò.
“Ý của con là gì?”
Phùng Thiến Thiến đi tới bên cạnh bố: “Bố, bố làm như vậy sẽ không khiến Tần Cao Văn nhớ tới mình đâu!”
“Vậy con có cao kiến gì không?”
Phùng Thiên Vũ nhìn con gái rượu của mình và hỏi.
Chương 105: Mở tiệc chiêu đãi
“Bố nghĩ xem, lần này sau khi anh Tần nổi tiếng, không biết bao nhiêu người sẽ tranh nhau tặng quà anh ấy, quà bố chuẩn bị có tinh xảo đến mấy, cũng chưa chắc để lại được ấn tượng gì với người ta”.
Con gái nói rất đúng
Lúc trước Phùng Thiên Vũ cứ cuống quýt, hao tâm chuẩn bị mấy ngày liền, loại ra hàng trăm loại quà tặng, cuối cùng mới chọn được món quà này, ấy thế mà vẫn chưa hài lòng lắm.
Ông ta nói với con gái: “Con gái rượu à, những gì con nói bố đều biết, nhưng bây giờ chúng ta không tặng quà cho cậu Tần, thì rốt cuộc nên làm gì? Quan trọng là cậu ấy kết hôn rồi, nếu không có khi bố còn được làm bố vợ của cậu ấy cũng nên”.
Nghe bố tâng bốc bản thân, Phùng Thiến Thiến khẽ đỏ mặt, nói: “Bố, con nói nghiêm túc mà, sao bố lại trêu con”.
“Bố cũng nói nghiêm túc mà”, Phùng Thiên Vũ nói với vẻ nghiêm nghị.
Vùng dân tộc tổng cộng có ba đại mỹ nhân, người đứng đầu là Vương Thuyền Quyên, tiếp đến là Phùng Thiến Thiến, còn một người nữa là Trương Vũ Tuyết, em gái của Trương Thiên Khoát.
Năm 20 tuổi, Trương Vũ Tuyết được người nhà cho ra nước ngoài du học, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Không ai biết hiện giờ Trương Vũ Tuyết trông như thế nào, nhưng theo như những bức ảnh được cô ấy gửi đi, thì đó quả là một tuyệt sắc giai nhân.
“Bố, bố còn như thế nữa là con mặc kệ bố đấy”.
Thấy con gái rượu hình như có vẻ tức giận thật, Phùng Thiên Vũ vội nói: “Là tại bố không tốt, bố không nên trêu con, bố biết sai rồi, con đừng giận bố nhé”.
Phùng Thiến Thiến đáp: “Con thấy cách tốt nhất bây giờ chính là tổ chức một buổi tiệc cho anh Tần, để anh ấy đến nhà chúng ta”.
“Con đảm bảo cách này trước đây chưa có ai khác làm. Bố nghĩ mà xem, nếu như anh Tần có qua lại với nhà chúng ta, sau khi người khác biết được, tự nhiên sẽ nghĩ nhà chúng ta có quan hệ thân thiết với anh ấy”.
Lời con gái nói giống như mở ra một cánh cửa mới cho Phùng Thiên Vũ.
Ông ta lấy tay vuốt cằm suy nghĩ, qua vài ba phút mới nói: “Được, cứ làm theo cách của con đi, con mau đi chuẩn bị, tối nay hai bố con mình sẽ đến thăm cậu Tần một chuyến”.
“Vâng ạ!”.
Phùng Thiến Thiến có vẻ rất phấn khích.
Mấy ngày nay Tần Cao Văn không đi đón Vương Thuyền Quyên, bởi vì anh vẫn còn việc rất quan trọng ở nhà cần xử lý.
Bây giờ là thời khắc quan trọng trong việc huấn luyện đám tay chân của anh, bắt buộc phải để bọn họ nắm vững căn bản.
Gốc không vững, thì ngọn cũng lung lay.
Đạo lý này từ xưa đến nay chưa từng thay đổi.
Đầu tiên bỏ ra hơn một năm để bọn họ nắm vững cơ sở, dạy bọn họ những chiêu thức đơn giản nhất, cho bọn họ nắm rõ một cách tuyệt đối.
Đến lúc đó tất cả mọi vấn đề đều có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Ding dong!
Tần Cao Văn tưởng là Vương Thuyền Quyên bấm chuông, trong lòng thấy hơi khó chịu, rõ ràng lúc đi có cầm chìa khóa, tại sao không trực tiếp mở cửa vào?
Sau khi mở cửa, Tần Cao Văn thấy hai người xa lạ, cảm thấy hơi bất ngờ.
“Xin hỏi… hai người là?”.
Nhìn Phùng Thiên Vũ đang đứng trước mặt, Tần Cao Văn đầy sự hiếu kỳ.
Trước đây anh chưa từng tiếp xúc với Phùng Thiên Vũ hay Phùng Thiến Thiến.
Phùng Thiên Vũ khom người với Tần Cao Văn, nói: “Cậu Tần, có thể cậu không biết tôi, nhưng tôi thì có biết cậu”.
Việc này còn phải nói sao?
Sau khi Tần Cao Văn đánh bại tông sư Thiên Lôi, đừng nói là người, giờ đây đến cả con chó ở vùng Minh Châu nhìn thấy anh cũng phải chào.
Tần Cao Văn nói: “Ông biết tôi, vậy thì rốt cuộc ông đến tìm tôi là có việc gì, tôi không muốn nhận quà nữa đâu, bất kể là ai tặng tôi cũng không nhận”.
“Cậu Tần, cậu đừng hiểu nhầm, tôi không có ý đó đâu”.
Ông ta nhìn Tần Cao Văn nói: “Tôi muốn hỏi cậu Tần một chút, tối mai cậu có rảnh không?”.
“Có việc gì thế?”.
Ông ta vội vàng lấy thiệp mời đã chuẩn bị từ trước ra đưa cho Tần Cao Văn, nói: “Cậu Tần, đây là bữa tiệc mà tôi chuẩn bị riêng cho cậu, nếu như tối mai cậu có thời gian, thì mong cậu hãy nể mặt tôi đến tham dự nhé”.
Tần Cao Văn không hề nhận thiệp ngay.
Phùng Thiến Thiến đứng bên cạnh thấy Tần Cao Văn không có phản ứng gì, vội vàng nói: “Anh Tần làm ơn, hãy nể mặt đi, chúng tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, nếu như anh không đến thì những đồ đó sẽ bị lãng phí mất”.
Tần Cao Văn có thể cảm nhận được hai bố con Phùng Thiên Vũ rất chân thành.
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi…”.
Hai người đầy ắp sự mong đợi, căng thẳng nhìn Tần Cao Văn, sợ đối phương từ chối.
Nếu vậy thì tất cả những gì bọn họ chuẩn bị trước đó đều công cốc rồi.
“Tôi có thời gian, mai tôi sẽ tới”.
Trong lòng hai bố con như đặt được một tảng đá nặng xuống.
Hai người bọn họ gập người nói với Tần Cao Văn: “Cảm ơn cậu Tần, cảm ơn cậu”.
“Đừng có một câu cậu Tần hai câu cậu Tần nữa, đầu tôi sắp ong hết cả rồi, mau đi đi”.
Giờ anh vẫn còn việc quan trọng hơn phải làm, không muốn lãng phí thời gian với hai người bọn họ.
Phùng Thiên Vũ nói: “Được, cậu Tần, mai nhất định đừng quên tới tham dự nhé”.
“Ừm”.
…
Ngày hôm sau.
Hôm nay Tần Cao Văn thức dậy vô cùng sớm.
Ba rưới sáng đã dậy rồi.
Bởi vì anh có một việc rất quan trọng cần làm.
Đó là lén lút kiểm tra.
Anh muốn xem xem đám tay chân đó có thực sự nghe lời, ngày nào cũng bắt đầu tập luyện vào đúng bốn giờ sáng không.
Lúc Tần Cao Văn đến nơi tập luyện mới là ba giờ 45 phút.
Vốn cho rằng đám người đó chắc chắn vẫn đang tắm hay mới ngủ dậy, nhưng cảnh tượng diễn ra trước mắt lại khiến Tần Cao Văn rất bất ngờ.
Bọn họ đã bắt đầu luyện tập từ lâu rồi.
Giữa trời gió lạnh, bọn họ đứng im bất động như sắt và cọc gỗ vậy.
Đây là quy trình tập luyện mà Tần Cao Văn đề ra, mỗi ngày bọn họ bắt buộc phải dành một tiếng để đứng tấn, bất luận chuyện gì xảy ra cũng không được động đậy.
Tần Cao Văn nhẹ nhàng tiến đến sau lưng một học viên, lấy ra một con rắn độc giả đã chuẩn bị từ trước, đặt thẳng lên cổ của anh ta.
Nhưng học viên đó vẫn không nhúc nhích.
Lúc Tần Cao Văn xuất hiện trước mắt bọn họ, tất cả vẫn không chớp mắt.
Bọn họ lúc này chính là một tổng thể.
Tần Cao Văn rất hài lòng, chưa bao giờ hài lòng như vậy.
Giang Sơn ở bên cạnh ngáp một cái, uể oải đi tới.
“Sao giờ anh mới đến?”.
Tần Cao Văn nhìn Giang Sơn có vẻ bất mãn nói.
Giang Sơn ngáp cái nữa rồi trả lời: “Anh kiếm được đám người này ở đâu ra thế, tôi nói anh nghe, bọn họ như một đám người điên vậy”.
“Tại sao?”.
Giờ đây sức mạnh của Giang Sơn đã được nâng cao hơn rất nhiều, tầm nhìn của hắn cũng trở nên bao quát hơn.
Trong các trường hợp bình thường tuyết đối sẽ không dùng những từ ngữ cực đoan như vậy để miêu tả một người nào đó, trừ phi biểu hiện của bọn họ thực sự dị thường đến mức khiến người khác kinh ngạc.
“Chẳng phải anh quy định mỗi ngày tập luyện lúc bốn giờ sao?”.
Sau khi làm xong nhưng chuyện trên thì Tần Cao Văn mỉm cười quay lại xe ô tô.
Đóa Đóa không hề hay biết những chuyện vừa xảy ra. Cô bé ngẩng đầu hỏi bố với vẻ ngây thơ: “Bố ơi, vừa rồi bố ra ngoài làm gì vậy ạ?”
“Vừa rồi bên ngoài có mấy người xấu, bố ra dạy cho họ một bài học”.
Đóa Đóa tỏ ra lo lắng, vội vàng hỏi: “Bố không sao chứ ạ?”
“Yên tâm, bố cực ok, kẻ xấu thông thường không phải là đối thủ của bố”.
Đóa Đóa ôm chặt lấy Tần Cao Văn: “Bố ơi, cảm ơn bố. Bố đối xử với Đóa Đóa tốt quá ạ”.
Nhìn vẻ đáng yêu ngây thơ của cô con gái, Tần Cao Văn thấy yêu lắm, anh xoa đầu cô bé.
“Đây đều là những điều bố nên làm mà”.
Mấy năm trước khi Tần Cao Văn không có ở đây, Đóa Đóa đã phải chịu rất nhiều uất ức. Giờ anh trở về, nên hạ quyết tâm sẽ khiến Vương Thuyền Quyên và Đóa Đóa sống những ngày tháng hạnh phúc nhất.
Vương Thuyền Quyên nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì cảm động lắm, nước mắt cứ thế rơi xuống. Những điều mong ngóng trước đây cuối cùng đã thành hiện thực.
…
Sau khi đoạn video của Tần Cao Văn được up lên mạng thì đã gây nên làn sóng khắp thành phố Minh Châu.
Khiến cho cả khu vực ầm ầm dạy sóng. Không ít người đã chia sẻ và tải xuống.
Và cũng rất nhiều người cảm thấy sốc.
“Có phải là tôi đang nằm mơ không? Lợi hại quá đi mất”.
“Chỉ dùng có một chiêu mà đã có thể giết được Thiên Lôi tông sư”.
“Hơn nữa còn cả những cao thủ của ông Hai nữa”.
“Con người này thật đáng sợ”.
…
Tần Cao Văn một lần nữa lại tạo ra được kỳ tích, giống như tình huống trước đây, anh đã tát bôm bốp vào mặt những kẻ khác.
Khi mà tất cả mọi người đều cho rằng Tần Cao Văn chắc chắn sẽ chết, không thể nào đánh lại được Thiên Lôi tông sư thì anh lại điên cuồng hóa dữ thành lành.
Hơn nữa còn không tốn chút sức lực nào.
Lần này Tần Cao Văn đã nổi tiếng thực sự rồi.
Sẽ không còn ai dám khinh thường anh nữa.
Ông Hai vẫn chưa biết những chuyện xảy ra. Ông ta đang đợi thuộc hạ của mình lôi cổ Tần Cao Văn về.
Ông ta ngả lưng vào ghế nghe một bài nhạc xưa, trên bàn là một ly rượu vang.
Cả cơ thể ông ta lắc lư nhẹ nhàng theo tiết tấu của điệu nhạc, trong đầu không ngừng hoan tưởng về việc bọn họ đang hành hạ Tần Cao Văn như thế nào.
Hai, ba năm kể từ khi ông Hai xuất hiện, ông ta chưa từng gặp phải đối thủ nào như vậy.
Dù đối thủ đối đầu có đáng sợ tới mức nào thì ông ta cũng dễ dàng xử lý được.
Nhưng Tần Cao Văn lại là một ngoại lệ.
Đương nhiên đây cũng là ngoại lệ duy nhất.
Cảm xúc của ông ta dành cho Tần Cao Văn hết sức phức tạp.
Cũng không hẳn chỉ toàn sự uất hận.
Mà mơ hồ có cả sự đố kỵ. Nếu như hồi còn trẻ ông ta có được thực lực như vậy thì e rằng ông Hai lúc này đã có nhiều thành tựu hơn rồi.
Chứ không phải chỉ bị hạn chế là hoàng đế thế giới ngầm của mỗi thành phố Minh CHâu.
Mà sẽ còn có nhiều thành tựu lớn hơn nữa.
Đúng lúc này, từ bên ngoài có tiếng gõ cửa vọng vào. Ông Hai vội vàng tắt nhạc, ly rượu trên tay cũng được đặt xuống bàn.
Sắp có thể được ra tay với Tần Cao Văn rồi. Đây là một chuyện vô cùng thần thánh.
Nên ông ta nhất định phải chuẩn bị cho tốt, phải hưởng thụ cả quá trình diễn ra.
Không biết lần sau gặp được một đối thủ như Tần Cao Văn là khi nào, cũng có thể cả đời này ông ta sẽ không gặp nữa vì dù sao thì giờ ông ta cũng đã trung niên rồi.
Ông Hai bước tới, mở cửa. Nhưng đứng trước mặt không phải là Phong, Vũ, Lôi, Điện như ông ta nghĩ mà là một người khác.
Một thuộc hạ mà trước giờ không thân với ông ta.
“Cậu tới làm gì? Bọn họ đâu?”
Tên thuộc hạ kia khựng lại một hồi rồi nói với ông Hai: “Ông Hai, tôi muốn báo một tin xấu”.
“Có phải là Tần Cao Văn bị bọn họ giết chết, không bắt sống được rồi phải không?”
Trước đó, đã hơn một lần ông Hai nói rằng nhất định phải bắt sống mang về.
Xem ra phải trị tội đám Phong, Vũ, Lôi, Điện này mới được. Giờ mấy đứa đó làm ăn kiểu gì thế không biết? Càng ngày càng không biết nghe lời?
Tên thuộc hạ lại nói tiếp: “Ông Hai, không phải như ông nghĩ. Phong, Vũ, Lôi, Điện đều đã chết hết rồi ạ”.
Ầm!
Tin tức này nổ ầm ầm trong đầu của ông Hai.
Ông ta loạng choạng, vội vàng tì vào tay nắm cửa: “Cậu vừa nói gì?”
Tin tức này gây ra cú sốc quá lớn khiến ông ta nhất thời không thể chấp nhận. Ông ta không dám tin đó là sự thật.
Tên thuộc hạ lại nói với ông Hai: “Ông Hai, những gì tôi vừa nói đều là sự thật. Không chỉ có Phong, Vũ, Lôi, Điện chết mà đến cả đám người Mã Thiên Hạo cũng vậy. Thiên Lôi tông sư cũng không phải là đối thủ của Tần Cao Văn”.
Ông Hai chưa bao giờ phải chịu một cú đả kích lớn như thế. Nói giống như việc ông ta từ thiên đường rơi xuống địa ngục vậy.
Ông ta cảm thấy đầu óc choáng váng, cả cơ thể đứng không vững.
Một hồi lâu sau, ông ta gắng gượng bình tĩnh lại.
“Tên Tần Cao Văn đáng sợ như vậy cơ à?”
Ông ta đanh mặt nói.
Tên thuộc hạ này khi đó cũng có mặt và đã chứng kiến toàn bộ quá trình.
Hắn nói với ông Hai: “Hầu như là giết người trong nháy mắt”.
“Một chiêu một đứa à?”
Tên thuộc hạ gật đầu.
Ông Hai hít một hơi thật sâu, không nói gì. Giờ ông ta cần phải đánh giá lại Tần Cao Văn từ đầu.
Đối phương là một kẻ hết sức đáng sợ, mạnh hơn nhiều so với hắn tưởng tượng. Muốn trừ khử anh, nhất định phải có kế hoạch dài hạn, không thể xốc nổi được
Đương nhiên, nếu như đơn độc chiến đấu thì ông Hai vẫn có thể chắc chắn là sẽ đánh bại được anh.
Tần Cao Văn có thể hạ gục một tông sư trong chớp mắt thì thực lực của anh cùng lắm cũng chỉ đạt tới cảnh giới tông sư mà thôi.
Mà bản lĩnh của ông Hai thì lợi hại hơn như vậy một chút.
“Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi”.
Ông Hai ngồi xuống ghế, nói như mất hơi.
Người thuộc hạ bèn hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, tiếp theo ông Hai có cần tôi làm gì không?”
“Giờ tôi chỉ muốn cậu làm giúp tôi một chuyện đó là mau cút”.
Tên thuộc hạ vội vàng nói: “Tôi biết rồi, vậy tôi đi ngay”.
…
Tại nhà họ Trương.
Trương Vân Sơn đang cân nhắc tới một vấn đề.
Đó là tiếp theo nên xử lý Vương Thuyền Quyên như thế nào.
Sau khi Tần Cao Văn chết, Vương Thuyền Quyền sẽ trở thành quả phụ một lần nữa, hơn nữa cô còn vừa mới mở một công ty, nên là nguồn lực vẫn còn khá hùng hậu.
Nhà họ Trương bọn họ có nên ra tay thay thế không?
Hay là cứ thế khiến công ty của Vương Thuyền Quyên bị hủy diệt luôn?
Trương Vân Sơn cảm thấy hơi khó xử.
Còn nữa, rốt cuộc có nên để Vương Thuyền Quyên bước vào nhà họ Trương bọn họ một lần nữa hay thôi?
Chuyện lần trước đối phương gây ra đúng là có phần quá đáng nhưng Vương Thuyền Quyên là người đẹp số một thành phố Minh Châu đấy.
Nói là số một Minh Châu vẫn còn chưa được thỏa đáng cho lắm.
Vương Thuyền Quyên có thể nói là người đẹp hàng đầu của cả tỉnh Thiên Hải.
Vậy tiếp theo nên làm gì?
Cộc cộc!
Có tiếng gõ cửa từ ngoài vọng vào.
“Bố đang ở trong phòng làm việc ạ?”
Là con trai Trương Thiên Khoát đã tới.
Trương Vân Sơn nói: “Cửa không khóa, con vào đi”.
Trương Thiên Khoát mở cửa bước vào.
Chương 104: Đáng để coi trọng
“Tần Cao Văn chết chưa?”
Vừa hỏi xong thì Trương Vân Sơn bỗng cảm thấy mình hơi nóng vội. Điều trên là đương nhiên rồi, tại sao ông ta lại phải nhiều lời chứ.
Thế nhưng câu trả lời của Trương Thiên Khoát khiến cho Trương Vân Sơn không dám tin.
“Tần Cao Văn vẫn chưa chết”.
Câu nói vừa rồi như sét đánh ngang tai Trương Vân Sơn khiến cho ông ta tái mặt và đứng bật dậy.
Sao sự việc lại thành ra như vậy?
Tần Cao Văn vẫn chưa chết sao?
Trương Vân Sơn nói tiếp: “Có phải là hắn đưa người bỏ chạy và đã trốn được sự truy sát của Thiên Lôi tông sư rồi không?”
Đây là lời giải thích hợp lý nhất. Bản lĩnh của Thiên Lôi tông sư mạnh như vậy, trừ khử một tên Tần Cao Văn thì có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Lần này Thiên Lôi tông sư đích thân ra mặt thì chắc chắn là thành công rồi, vậy mà cuối cùng kế hoạch lại thất bại thì chắc chắn là do Tần Cao Văn đã chạy thoát.
Ông ta không bao giờ tin Tần Cao Văn có thực lực có thể đánh bại được Thiên Lôi tông sư.
Trương Thiên Khoát thất thần lắc đầu.
Anh ta lấy điện thoại ra đưa cho bố xem: “Đây là quá trình quyết đấu của bọn họ, bố xem đi”.
Sau khi xem xong video, Trương Vân Sơn đứng ngây như phỗng với vẻ không dám tin.
Dù có thể nào thì ông ta cũng không thể tưởng tượng ra nổi kết quả lại khác xa so với tưởng tượng của mình như vậy. Tần Cao Văn rốt cuộc là người hay là thần, mà đến cả Thiên Lôi tông sư anh cũng có thể hạ gục một cách dễ dàng như vậy?
Đúng vậy, đúng là hạ gục trong chớp mắt.
Hôm nay chỉ dùng một chiêu mà anh đã đánh bại được Thiên Lôi tông sư.
Trước đó, ông ta không thể nào tưởng tượng nổi rằng Tần Cao Văn có thể làm được.
Giờ xem ra muốn trừ khử Tần Cao Văn thì phải có kế hoạch dài hạn.
Chứ không được hành sự hấp tấp.
Trương Vân Sơn đặt điện thoại xuống: “Vậy tiếp theo con có kế hoạch gì?”
“Con thấy chúng ta vẫn không cần lo lắng”.
Câu nói của con trai khiến Trương Vân Sơn cảm thấy tò mò, lẽ nào thằng bé định bỏ qua cho Tần Cao Văn?
“Sao con lại nói vậy?”
Trương Thiên Khoát trả lời: “Không chỉ có mỗi hai gia tộc chúng ta đối phó với Tần Cao Văn mà giờ ông Hai cũng muốn giết chết hắn nữa”.
Trước đó, hai gia tộc bọn họ không hề nghe được thông tin này. Hôm nay nếu không phải Trương Thiên Khoát tới tận nơi phát hiện ra Phong, Vũ, Lôi, Điện thì có lẽ là đến giờ họ cũng chưa biết gì.
Ông ta tò mò hỏi: “Sao con dám khẳng định chứ? Không phải lần trước nói ông Hai còn cử người đi lôi kéo Tần Cao Văn sao?”
“Nếu bố nghĩ vậy thì lầm lớn rồi”.
Trương Thiên Khoát bèn thuật lại toàn bộ sự việc ở hiện trường cho Trương Vân Sơn.
Ông ta nghe xong thì thất kinh. Phong, Vũ, Lôi, Điện, trước đây ông ta đã từng nghe qua về thực lực của mấy kẻ này. Họ đáng sợ tới mức nào thì có lẽ không cần phải nói nhiều.
Ông ta không ngờ, Tần Cao Văn khi đối đầu với những kẻ hàng đầu như thế thì tới cuối cùng vẫn giành thắng lợi trong nháy mắt.
Tần Cao Văn đúng là một đối thủ đáng sợ.
“Được, vậy làm theo cách của con đi”.
Trương Thiên Khoát nói: “Con biết rồi”.
…
Cộc cộc!
Tần Cao Văn đang đọc sách trong phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa vọng vào.
Anh cảm thấy hơi tò mò.
Sau khi mở cửa ra, anh nhìn thấy Thượng Quan Thiên Long đứng trước cửa đang xách hai cái túi, bên trong toàn là những thứ có giá trị.
Thượng Quan Thiên Long nói với Tần Cao Văn: “Cậu Tần, lần này chúc mừng cậu toàn thắng, tôi đã chuẩn bị chút quà mọn, mang tới tận nơi, hi vọng cậu có thể nhận lấy”.
Tần Cao Văn vốn định từ chối nhưng suy nghĩ một lúc thì cảm thấy như vậy khiến người ta bị tổn thương.
Nên anh đã nhận quà và nói tiếp: “Vậy cảm ơn nhiều nhé”.
Thượng Quan Thiên Long vui lắm, vội vàng nói với Tần Cao Văn: “Có gì phải cảm ơn chứ, nếu cậu Tần nói vậy thì khách sáo với tôi quá”.
“Tôi một mình ở nhà, không biết nấu cơm, ông về đi”.
Thượng Quan Thiên Long co giật khóe miệng, không hề cảm thấy bất mãn với cách cư xử của Tần Cao Văn.
Chỉ là ông ta không ngờ đối phương lại thẳng thừng như vậy.
“Tôi biết rồi, vậy tôi đi nhé”.
Tần Cao Văn gật đầu.
Tần Cao Văn đóng cửa lại, đang định quay lại phòng khách, nhưng chưa đi được mấy bước thì lại có tiếng gõ cửa vọng tới. Tiếng gõ lần này còn gấp gáp hơn lần trước.
Tần Cao Văn vẫn tưởng là Thượng Quan Thiên Long nên tỏ ra khó chịu.
Vừa rồi không phải nói rõ với ông ta rồi sao? Đừng làm phiền người khác mà sao không hiểu vậy?
Sau khi mở cửa thì Tần Cao Văn phát hiện ra mình đã lầm. Người đứng trước mặt không phải là Thượng Quan Thiên Long mà là kẻ lạ mặt.
Những kẻ này xếp thành hàng dài, đếm sơ qua thì cũng phải tầm sáu, bảy mươi người.
Tay họ đều cầm đồ.
Tần Cao Văn co giật khóe miệng, có lẽ đây đều là những người tới tặng quà cả.
“Anh Tần, xin anh nhận lấy món quà này được không”.
“Anh Tần, mong anh nể mặt nhận của tôi đi”.
“Của tôi, của tôi, anh Tần!”
…
Tần Cao Văn vội vàng đóng cửa lại, bất luận là bên ngoài có gõ thế nào thì anh cũng không đáp lại.
Giờ thì anh đã thật sự được trải nghiệm cái cảm giác mười năm không người hỏi, một đêm thành danh vạn người theo rồi.
Tại nhà họ Phùng.
Gia tộc xếp vị trí khá cao ở thành phố Minh Châu.
Xếp thứ nhất là gia tộc Thượng Quan, tiếp đến là họ Vương, họ Trương, rồi nhà họ Dương.
Giờ nhà họ Dương đã bị Tần Cao Văn hạ gục, thì đương nhiên nhà họ Phùng trở thành gia tộc xếp ngay sau.
Trên đời này ai cũng thích thuận nước đẩy thuyền cả và chỉ bằng ngôn từ thôi thì đến cả lợn có khi cũng mọc cánh biết bay.
Đương nhiên nhà họ Phùng cũng không ngoại lệ.
Phùng Thiên Vũ ở trong phòng, kỹ càng chuẩn bị quà cho Tần Cao Văn.
Trước khi Tần Cao Văn đối quyết với Thiên Lôi tông sư, ông ta cũng có suy nghĩ giống như những người khác, cho rằng, cuộc chiến này không có gì phải bàn cãi, Tần Cao Văn thua là cái chắc.
Nhưng anh lại tạo ra kỳ tích một lần nữa.
Nhân vật thuộc cấp bậc tông sư mà cũng không phải là đối thủ của Tần Cao Văn.
Phùng Thiên Vũ ý thức được rằng, Tần Cao Văn là đối tượng đáng để ông ta la liếm.
Giờ anh mới có hơn hai mươi tuổi mà đã có được thành tựu kinh người như vậy. Sau này, chắc chắn sẽ trở thành nhân vật bá chủ một phương.
Không biết chừng có một ngày có thể trở thành võ vương.
Tới lúc đó nhà họ Phùng bọn họ cũng có thể được ké chút lợi lạc.
Vì vậy nhất định phải chuẩn bị quà cáp kỹ càng.
“Bố đang làm gì vậy?”
Phùng THiên Vũ nghe thấy tiếng con gái thì khẽ ngẩng đầu nói: “Đương nhiên là chuẩn bị quà cho Tần Cao Văn. Lần này cậu ta đã nổi danh thật rồi”.
Nhìn bố mình, Phùng Thiến Thiến bèn nói: “Con không đồng ý với cách nói của bố”.
Câu nói của con gái khiến Phùng Thiên Vũ tò mò.
“Ý của con là gì?”
Phùng Thiến Thiến đi tới bên cạnh bố: “Bố, bố làm như vậy sẽ không khiến Tần Cao Văn nhớ tới mình đâu!”
“Vậy con có cao kiến gì không?”
Phùng Thiên Vũ nhìn con gái rượu của mình và hỏi.
Chương 105: Mở tiệc chiêu đãi
“Bố nghĩ xem, lần này sau khi anh Tần nổi tiếng, không biết bao nhiêu người sẽ tranh nhau tặng quà anh ấy, quà bố chuẩn bị có tinh xảo đến mấy, cũng chưa chắc để lại được ấn tượng gì với người ta”.
Con gái nói rất đúng
Lúc trước Phùng Thiên Vũ cứ cuống quýt, hao tâm chuẩn bị mấy ngày liền, loại ra hàng trăm loại quà tặng, cuối cùng mới chọn được món quà này, ấy thế mà vẫn chưa hài lòng lắm.
Ông ta nói với con gái: “Con gái rượu à, những gì con nói bố đều biết, nhưng bây giờ chúng ta không tặng quà cho cậu Tần, thì rốt cuộc nên làm gì? Quan trọng là cậu ấy kết hôn rồi, nếu không có khi bố còn được làm bố vợ của cậu ấy cũng nên”.
Nghe bố tâng bốc bản thân, Phùng Thiến Thiến khẽ đỏ mặt, nói: “Bố, con nói nghiêm túc mà, sao bố lại trêu con”.
“Bố cũng nói nghiêm túc mà”, Phùng Thiên Vũ nói với vẻ nghiêm nghị.
Vùng dân tộc tổng cộng có ba đại mỹ nhân, người đứng đầu là Vương Thuyền Quyên, tiếp đến là Phùng Thiến Thiến, còn một người nữa là Trương Vũ Tuyết, em gái của Trương Thiên Khoát.
Năm 20 tuổi, Trương Vũ Tuyết được người nhà cho ra nước ngoài du học, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Không ai biết hiện giờ Trương Vũ Tuyết trông như thế nào, nhưng theo như những bức ảnh được cô ấy gửi đi, thì đó quả là một tuyệt sắc giai nhân.
“Bố, bố còn như thế nữa là con mặc kệ bố đấy”.
Thấy con gái rượu hình như có vẻ tức giận thật, Phùng Thiên Vũ vội nói: “Là tại bố không tốt, bố không nên trêu con, bố biết sai rồi, con đừng giận bố nhé”.
Phùng Thiến Thiến đáp: “Con thấy cách tốt nhất bây giờ chính là tổ chức một buổi tiệc cho anh Tần, để anh ấy đến nhà chúng ta”.
“Con đảm bảo cách này trước đây chưa có ai khác làm. Bố nghĩ mà xem, nếu như anh Tần có qua lại với nhà chúng ta, sau khi người khác biết được, tự nhiên sẽ nghĩ nhà chúng ta có quan hệ thân thiết với anh ấy”.
Lời con gái nói giống như mở ra một cánh cửa mới cho Phùng Thiên Vũ.
Ông ta lấy tay vuốt cằm suy nghĩ, qua vài ba phút mới nói: “Được, cứ làm theo cách của con đi, con mau đi chuẩn bị, tối nay hai bố con mình sẽ đến thăm cậu Tần một chuyến”.
“Vâng ạ!”.
Phùng Thiến Thiến có vẻ rất phấn khích.
Mấy ngày nay Tần Cao Văn không đi đón Vương Thuyền Quyên, bởi vì anh vẫn còn việc rất quan trọng ở nhà cần xử lý.
Bây giờ là thời khắc quan trọng trong việc huấn luyện đám tay chân của anh, bắt buộc phải để bọn họ nắm vững căn bản.
Gốc không vững, thì ngọn cũng lung lay.
Đạo lý này từ xưa đến nay chưa từng thay đổi.
Đầu tiên bỏ ra hơn một năm để bọn họ nắm vững cơ sở, dạy bọn họ những chiêu thức đơn giản nhất, cho bọn họ nắm rõ một cách tuyệt đối.
Đến lúc đó tất cả mọi vấn đề đều có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Ding dong!
Tần Cao Văn tưởng là Vương Thuyền Quyên bấm chuông, trong lòng thấy hơi khó chịu, rõ ràng lúc đi có cầm chìa khóa, tại sao không trực tiếp mở cửa vào?
Sau khi mở cửa, Tần Cao Văn thấy hai người xa lạ, cảm thấy hơi bất ngờ.
“Xin hỏi… hai người là?”.
Nhìn Phùng Thiên Vũ đang đứng trước mặt, Tần Cao Văn đầy sự hiếu kỳ.
Trước đây anh chưa từng tiếp xúc với Phùng Thiên Vũ hay Phùng Thiến Thiến.
Phùng Thiên Vũ khom người với Tần Cao Văn, nói: “Cậu Tần, có thể cậu không biết tôi, nhưng tôi thì có biết cậu”.
Việc này còn phải nói sao?
Sau khi Tần Cao Văn đánh bại tông sư Thiên Lôi, đừng nói là người, giờ đây đến cả con chó ở vùng Minh Châu nhìn thấy anh cũng phải chào.
Tần Cao Văn nói: “Ông biết tôi, vậy thì rốt cuộc ông đến tìm tôi là có việc gì, tôi không muốn nhận quà nữa đâu, bất kể là ai tặng tôi cũng không nhận”.
“Cậu Tần, cậu đừng hiểu nhầm, tôi không có ý đó đâu”.
Ông ta nhìn Tần Cao Văn nói: “Tôi muốn hỏi cậu Tần một chút, tối mai cậu có rảnh không?”.
“Có việc gì thế?”.
Ông ta vội vàng lấy thiệp mời đã chuẩn bị từ trước ra đưa cho Tần Cao Văn, nói: “Cậu Tần, đây là bữa tiệc mà tôi chuẩn bị riêng cho cậu, nếu như tối mai cậu có thời gian, thì mong cậu hãy nể mặt tôi đến tham dự nhé”.
Tần Cao Văn không hề nhận thiệp ngay.
Phùng Thiến Thiến đứng bên cạnh thấy Tần Cao Văn không có phản ứng gì, vội vàng nói: “Anh Tần làm ơn, hãy nể mặt đi, chúng tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, nếu như anh không đến thì những đồ đó sẽ bị lãng phí mất”.
Tần Cao Văn có thể cảm nhận được hai bố con Phùng Thiên Vũ rất chân thành.
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi…”.
Hai người đầy ắp sự mong đợi, căng thẳng nhìn Tần Cao Văn, sợ đối phương từ chối.
Nếu vậy thì tất cả những gì bọn họ chuẩn bị trước đó đều công cốc rồi.
“Tôi có thời gian, mai tôi sẽ tới”.
Trong lòng hai bố con như đặt được một tảng đá nặng xuống.
Hai người bọn họ gập người nói với Tần Cao Văn: “Cảm ơn cậu Tần, cảm ơn cậu”.
“Đừng có một câu cậu Tần hai câu cậu Tần nữa, đầu tôi sắp ong hết cả rồi, mau đi đi”.
Giờ anh vẫn còn việc quan trọng hơn phải làm, không muốn lãng phí thời gian với hai người bọn họ.
Phùng Thiên Vũ nói: “Được, cậu Tần, mai nhất định đừng quên tới tham dự nhé”.
“Ừm”.
…
Ngày hôm sau.
Hôm nay Tần Cao Văn thức dậy vô cùng sớm.
Ba rưới sáng đã dậy rồi.
Bởi vì anh có một việc rất quan trọng cần làm.
Đó là lén lút kiểm tra.
Anh muốn xem xem đám tay chân đó có thực sự nghe lời, ngày nào cũng bắt đầu tập luyện vào đúng bốn giờ sáng không.
Lúc Tần Cao Văn đến nơi tập luyện mới là ba giờ 45 phút.
Vốn cho rằng đám người đó chắc chắn vẫn đang tắm hay mới ngủ dậy, nhưng cảnh tượng diễn ra trước mắt lại khiến Tần Cao Văn rất bất ngờ.
Bọn họ đã bắt đầu luyện tập từ lâu rồi.
Giữa trời gió lạnh, bọn họ đứng im bất động như sắt và cọc gỗ vậy.
Đây là quy trình tập luyện mà Tần Cao Văn đề ra, mỗi ngày bọn họ bắt buộc phải dành một tiếng để đứng tấn, bất luận chuyện gì xảy ra cũng không được động đậy.
Tần Cao Văn nhẹ nhàng tiến đến sau lưng một học viên, lấy ra một con rắn độc giả đã chuẩn bị từ trước, đặt thẳng lên cổ của anh ta.
Nhưng học viên đó vẫn không nhúc nhích.
Lúc Tần Cao Văn xuất hiện trước mắt bọn họ, tất cả vẫn không chớp mắt.
Bọn họ lúc này chính là một tổng thể.
Tần Cao Văn rất hài lòng, chưa bao giờ hài lòng như vậy.
Giang Sơn ở bên cạnh ngáp một cái, uể oải đi tới.
“Sao giờ anh mới đến?”.
Tần Cao Văn nhìn Giang Sơn có vẻ bất mãn nói.
Giang Sơn ngáp cái nữa rồi trả lời: “Anh kiếm được đám người này ở đâu ra thế, tôi nói anh nghe, bọn họ như một đám người điên vậy”.
“Tại sao?”.
Giờ đây sức mạnh của Giang Sơn đã được nâng cao hơn rất nhiều, tầm nhìn của hắn cũng trở nên bao quát hơn.
Trong các trường hợp bình thường tuyết đối sẽ không dùng những từ ngữ cực đoan như vậy để miêu tả một người nào đó, trừ phi biểu hiện của bọn họ thực sự dị thường đến mức khiến người khác kinh ngạc.
“Chẳng phải anh quy định mỗi ngày tập luyện lúc bốn giờ sao?”.