• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố (2 Viewers)

  • Chương 106-109

Chương 106: Đồng tâm hiệp lực

Tần Cao Văn gật đầu nói: “Thế thì có vấn đề gì không?”.

Giang Sơn vẫn ngáp dài ngáp ngắn, rõ ràng vẫn chưa ngủ đủ.

Hắn dùng tay dụi mắt nói: “Nhưng đám người này cứ hơn 3 giờ sáng hàng ngày là bắt đầu tập luyện, bọn họ tự quy định rất nghiêm ngặt”.

Tần Cao Văn im lặng ngồi nghe.

“Chẳng phải anh nói mỗi ngày có một tiếng ăn cơm sao? Bọn họ đã rút ngắn thời gian ăn cơm còn 40 phút, ăn xong liền bắt đầu tập luyện”.

Tần Cao Văn nuốt nước bọt.

Trong lòng anh có một dòng hơi ấm chảy qua.

“Tôi hỏi bọn họ vì sao phải thể hiện nghiêm khắc như thế, anh đoán xem bọn họ trả lời tôi như thế nào?”.

Giang Sơn nhìn Tần Cao Văn tiếp tục nói.

Tần Cao Văn không thích nghe đồ đệ vòng vo, nên giục luôn: “Đừng có dài dòng nữa, mau nói xem thế nào”.

“Bọn họ nói với tôi rằng anh đối xử với bọn họ rất tốt, không thể phụ niềm hi vọng của anh, bọn họ nhất định sẽ cố gắng gấp nhiều lần để báo đáp anh”.

Ban đầu Tần Cao Văn còn có chút lo lắng, sợ biểu hiện của bọn họ thấp hơn mong đợi của anh.

Nhưng bây giờ anh đã nghĩ sai.

Giống như lúc trước xây dựng khu vui chơi vậy, bọn họ luôn có thể đảm bảo hoàn công trước thời hạn, mà chất lượng tuyệt đối bảo đảm.

Đám người này quả thực rất được.

“Chờ đến hơn sáu giờ, tôi sẽ để anh xem thành quả luyện tập hơn nửa tháng nay, tôi dám đảm bảo anh nhất định sẽ ngạc nhiên cho mà xem”.

Cả tuần nay Tần Cao Văn dành toàn bộ thời gian bận tổ chức sinh nhật cho Đóa Đóa, căn bản không có thời gian đi kiểm tra.

Thực lực của bọn họ rốt cuộc đã tăng lên đến mức nào thì Tần Cao Văn cũng không rõ nữa.

Nghe Giang Sơn nói vậy, Tần Cao Văn còn cảm thấy có chút mong chờ.

“Được, vậy để tôi xem xem bọn họ có lợi hại như anh nói không”.

Thần thái Giang Sơn trở nên nghiêm túc nói: “Sư phụ, những lời vừa rồi tôi nói đều là sự thật, căn bản không hề chém gió, nếu anh nhìn thấy thì bản thân sẽ cảm thấy ngạc nhiên ngay, bây giờ tôi ở cùng với bọn họ còn có cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ ấy chứ”.

Hắn không hề nói khoác, Giang Sơn cảm thấy bản thân có thể bị bọn họ vượt lên bất cứ lúc nào, dù sao đám người này quá giỏi, không khác gì yêu nghiệt.

Sáu giờ, bọn họ bắt đầu đi ăn cơm.

Thời gian ăn cơm tổng cộng chưa đến mười phút, ăn xong lại chuẩn bị cắm đầu vào luyện tập.

Từ đầu đến cuối không có một ai đến nói chuyện với Tần Cao Văn, vì bọn họ biết cách cảm ơn Tần Cao Văn tốt nhất đó chính là không ngừng nâng cao bao thân.

Chờ đến một ngày nào đó Tần Cao Văn cần đến bọn họ, bọn họ có thể đứng ra một mình đảm đương một phía.

“Được rồi, dừng lại cả đi!”.

Khi lệnh của Giang Sơn hô lên, tất cả mọi người đều dừng lại việc luyện tập, và đứng nghiêm trang tại đó.

Sau đó Giang Sơn nói: “Chúng ta vào mật thất để kiểm tra mức độ tăng trưởng sức mạnh của các người xem sao”.

“Rõ!”.

Tất cả mọi người đồng thanh hô lên, giọng nói vang tận mây xanh.

Mười phút sau, bọn họ đều đến mật thất.

Chỗ lối vào của mật thất có đặt hai người máy, mức độ cao nhất của bọn họ là 1000 cân.

“Cát Thiên Phi!”.

Chủ thầu mà trước đây Tần Cao Văn thân quen đứng ra trước, anh ta ưỡn ngực hét lên: “Có!”.

“Bây giờ bắt đầu kiểm tra sức mạnh của anh!”.

“Rõ!”.

Sau đó Cát Thiên Phi nắm chặt nắm đấm, đấm một phát lên thân người máy.

Tần Cao Văn từng gặp rất nhiều cao thủ giỏi, nhưng cảnh tượng xuất hiện trước mặt thực sự khiến anh hơi ngạc nhiên.

Đương nhiên cũng chỉ ở mức hơi ngạc nhiên mà thôi.

Độ mạnh của cú đấm mà anh ta đánh lên người máy này thế mà lại nặng đến cả 500 cân.

Có hơi tiến bộ.

Những người khác cũng đều lần lượt xông lên, sau đó bọn họ chuẩn bị cho Tần Cao Văn không ít bất ngờ, người có thực lực yếu nhất cũng hơn 850 cân.

Người cao nhất thậm chí còn vượt quá cả 1000 cân, khiến người máy này gãy làm đôi.

Biểu hiện của Giang Sơn có hơi đắc ý, nhìn Tần Cao Văn nói: “Sư phụ thấy sao, vừa rồi tôi không lừa anh đúng không, bọn họ biểu hiện thế nào?”.

“Tốt hơn một chút so với tôi tưởng tượng”.

Tần Cao Văn trả lời thật.

Trong lòng anh chỉ có thể đạt đến mức độ này, nhưng Tần Cao Văn không phải là người tầm thường, nên người bình thường cho rằng biểu hiện của bọn họ vừa nãy đã đủ lợi hại lắm rồi.

Sau đó là kiểm tra về tốc độ.

Một trăm mét chạy nhanh nhất thế mà lại chỉ dùng đến tám giây.

Bọn họ đều rất lợi hại.

“Sư phụ, đám đồ đệ này của anh sẽ có một ngày nhất định trở thành trụ cột mạnh nhất của anh”.

Khi nói, Giang Sơn còn không quên dùng tay tự vỗ vào ngực mình.

Hơi có vẻ như mèo khen mèo dài đuôi.

“Đừng ở đó mà nhiều lời nữa”.

Trước đây có không ít người luyện tập là vì số tiền kia của Tần Cao Văn, nhưng bây giờ thái độ của bọn họ đã thay đổi.

Gần như không còn liên quan gì mấy đến tiền nữa.

Tần Cao Văn nói tiếp: “Lần này mọi người thể hiện đều khá tốt, chuyện lần trước tôi hứa với mọi người nhất định sẽ thực hiện”.

Nếu trước đây biết Tần Cao Văn sẽ phát thưởng cho bọn họ, ai nấy chắc chắn sẽ xúc động rất nhiều.

Nhưg lần này vẻ mặt của bọn họ vô cùng bình thản, không lộ ra chút cảm xúc nào.

“Tôi quyết định cho bọn người mỗi người năm triệu”.

Khuôn mặt của đám người đó không có chút biểu cảm gì, đến cảm xúc từ sâu đáy lòng cũng không chút gợn sóng, nhưng Giang Sơn ở bên cạnh thì khác.

Sau khi Giang Sơn nghe thấy, khóe miệng hơi giật giật, có tiền cũng không thể như thế được, vung tay cái là đi luôn vài chục triệu tệ rồi.

Hắn sát người lại nói: “Sư phụ, tôi nói với anh này, thời gian này tôi thực sự rất khó khăn, ăn không ngon, ngủ không yên, anh xem vì giám sát bọn họ, có thể nói là dốc hết ruột gan, hết lòng hết dạ...”.

Còn chưa nói hết đã bị Tần Cao Văn ngắt lời.

Thời gian tiếp xúc với Giang Sơn không quá dài, nhưng tính cách của đối phương thì anh có thể gần như hiểu rõ.

“Cho dù thế nào thì anh cũng là đại sư huynh của bọn họ, thời gian này biểu hiện của anh cũng chỉ coi như tạm được”.

Giang Sơn biết tiền thưởng của bản thân coi như đi tong, nên mặt mày ủ rũ.

“Nhưng không có công lao cũng có khổ lao, anh cũng có năm triệu”.

Giang Sơn phấn khởi nói: “Sư phụ, anh nói thật không thế?”.

“Thật”.

Giang Sơn khó mà kiềm được niềm vui sướng trong lòng, gần như nhảy cẫng lên.

Nhưng vừa nhìn thấy những người dưới trướng hắn đều thể hiện rất đỗi bình tĩnh, giống như thể mấy triệu tệ này không liên quan gì đến họ vậy.

Giang Sơn liền không dám thể hiện quá phấn khích.

Tần Cao Văn nhìn mọi người nói: “Đây chỉ là giai đoạn huấn luyện đầu tiên của mọi người, đồng thời cũng là giai đoạn huấn luyện đơn giản nhất, hoàn thành đợt huấn luyện này xong, tôi còn có phương pháp huấn luyện khắc nghiệt hơn, đồng thời cũng mạnh hơn dành cho mọi người”.

Mỗi người đều tập chung tinh thần, chăm chú im lặng lắng nghe.

Bọn họ cảm thấy trong cơ thể bùng cháy ngọn lửa hừng hực.

Tần Cao Văn lại nói: “Sẽ có một ngày tôi có thể khiến cho thực lực của mọi người trở nên vô cùng mạnh, tôi sẽ đưa mọi người ra quốc tế, thậm chí ở mức độ cao hơn nữa, mọi người phải nghiêm khắc với bản thân, đương nhiên, tôi cũng sẽ càng nghiêm khắc với mọi người hơn”.

Giang Sơn đứng một bên cũng bị cảm hóa.

Bây giờ mục tiêu của hắn đã không chỉ là giết chết ông Hai để báo thù cho bạn gái nữa.

Giống như Tần Cao Văn đã nói, thứ mà hắn theo đuổi chính là biển cả và những vì sao.
Chương 107: Phong ba không ngừng

Ban đầu Giang Sơn vô cùng hận Tần Cao Văn.

Trong lòng hắn, Mã Thiên Long là một người hoàn hảo, khiến một phái Thiên Long le lói trở nên tỏa ánh sáng rực rỡ, trở thành một thế lực mà thế giới ngầm không thể coi thường.

Giang Sơn khi đó đã bỏ qua mọi nhược điểm của Mã Thiên Long.

Đối với những hung ác tàn bạo của hắn, Giang Sơn đều bỏ qua.

Sau đó Tần Cao Văn có ơn cứu mạng hắn, Giang Sơn liền cảm kích Tần Cao Văn.

Nếu không phải đối phương đứng ra trong lúc cấp bách, thì e rằng Giang Sơn đã chết từ lâu rồi.

Và bây giờ hắn đối với Tần Cao Văn còn là cả sự tôn sùng.

Vô cùng tôn sùng.

Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, thực lực của Tần Cao Văn vẫn chưa hề phát huy hết hoàn toàn, cũng sẽ có một ngày anh nhất định trở thành bá chủ một phương.

Thậm chí là bước ra quốc tế.

Giang Sơn cảm thấy bản thân vô cùng may mắn, may mà trong lúc cấp bách đã đưa ra lựa chọn đúng đắn, không để cho cuộc đời hắn trở nên không thể cứu vãn.

...

Nhà ông Hai.

Mấy hôm nay tâm trạng ông Hai rất không tốt.

Cả ngày nhăn nhó mặt mày.

Trước đây mỗi buổi chiều ông Hai đều ra ngoài chạy vài vòng thể dục thể thao, nhưng bây giờ thói quen đó đã bị dừng lại.

Trong đầu ông ta luôn nghĩ đến cảnh tượng có liên quan tới Tần Cao Văn.

Video quay cảnh đối quyết giữa anh và Thiên Lôi tông sư, ông Hai không biết đã xem bao nhiêu lần.

Mang lại cho ông ta một cú sốc lớn.

Ông ta vẫn đủ tự tin có thể đánh thắng được Tần Cao Văn.

Nhưng chưa bao giờ đoán được thực lực của đối phương có thể đạt đến mức độ này, vốn dĩ muốn mượn dao giết người, bây giờ xem ra phải đích thân ra tay rồi.

Ông Hai tắt máy tính, dùng tay day trán.

“Ông Vương!”.

Bên ngoài có người bước tới, thân thể to cao, khuôn mặt hơi đen, mặc bộ quần áo màu xanh lam.

Đây là thuộc hạ thân tín nhất của ông Hai.

Ông ta cung kính nói: “Xin hỏi ông Hai có gì dặn dò không?”.

“Tôi có chuyện muốn ông đi làm cho tôi”.

Ông Hai nhìn ông Vương nói.

“Chuyện gì vậy?”.

Ông Vương tò mò.

“Ông lại đây!”.

Ông ta đi đến bên cạnh ông Hai, ông Hai ghé vào tai ông Vương nói nhỏ vài câu.

Khuôn mặt ông ta dần dần nở nụ cười.

“Tôi hiểu rồi, thưa ông Hai”.

Thấy ông Vương rời khỏ phòng, ông Hai thở phào, ông ta dựa vào ghế, chìm vào suy tư.

Chỉ cần kế hoạch tiếp theo được tiến hành thuận lợi, Tần Cao Văn mọc cánh cũng khó mà thoát được.

Đối đầu với ông Hai thì chỉ có đường chết.

Ông ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho bất kỳ ai đối đầu với ông ta.

Lôi ảnh của Tần Cao Văn ra đặt lên trên bức tường bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng, sau đó ông ta dùng một con dao găm rạch nát tấm ảnh.

“Tần Cao Văn, ngày chết của cậu sắp đến rồi!”.

...

Buổi tối.

Vốn dĩ Tần Cao Văn muốn đưa Vương Thuyền Quyên cùng anh tham gia yến tiệc, nhưng Vương Thuyền Quyên tan làm rất muộn, hôm nào cũng bận bịu ở công ty.

Bây giờ Tần Cao Văn đã không còn lo lắng sự an nguy của Vương Thuyền Quyên nữa, từ khi anh đối quyết với Thiên Lôi tông sư, hơn nữa sau khi giết chết ông ta xong, Tần Cao Văn đã hoàn toàn nổi tiếng.

Bây giờ đừng nói là ra tay với Vương Thuyền Quyên, cho dù có ý đồ không đúng với Vương Thuyền Quyên thì tất cả mọi người cũng đều không dám.

Bọn họ sợ Tần Cao Văn.

Đó là một cao thủ đỉnh cao thực thụ.

Tần Cao Văn lái xe đến nhà họ Phùng.

Hôm qua Phùng Thiên Vũ không hề đưa thiệp mời cho Tần Cao Văn, anh cảm thấy bản thân không cần thiết.

Vừa đi vào đến cửa biệt thự, lại bị một người chặn lại.

Đây là người nhà họ Phùng, cũng là con trai của Phùng Thiên Vũ, tên là Phùng Thiệu Thiên.

Phùng Thiệu Thiên khoanh hai tay trước ngực, nhìn Tần Cao Văn với vẻ chán ghét.

“Anh làm cái gì đấy?”.

Tần Cao Văn dửng dưng trả lời: “Tôi đến dự tiệc”.

Hôm nay Tần Cao Văn là nhân vật chính của cả yến tiệc này, nếu anh không đến thì Phùng Thiên Vũ không dám tự ý khai tiệc.

Phùng Thiệu Thiên nhìn Tần Cao Văn từ đầu đến chân, anh ăn mặc xuềnh xoàng quá mức, căn bản không thể nào là khách được gia tộc bọn họ mời đến.

Một lúc sau anh ta lại nói: “Nếu anh đã đến dự tiệc, vậy thiệp mời đâu?”.

“Không có”.

Nghe thấy Tần Cao Văn nói vậy, sắc mặt của Phùng Thiệu Thiên có hơi khó coi, nếu anh đã không có thiệp mời, lại ăn mặc bộ dạng này mà cũng đòi tham dự yến tiệc nhà bọn họ thì e rằng vẫn chưa đủ tư cách.

“Vậy mày mau cút đi cho tao!”.

Trước đây Phùng Thiệu Thiên đã gặp không ít tình trạng như thế này rồi, vì thế thể hiện rõ sự tức giận, Tần Cao Văn rõ ràng là muốn trêu đùa bọn họ.

Tần Cao Văn nghiêm túc nói: “Những gì tôi vừa nói đều là sự thật”.

“Bố mày bảo mày mau cút đi, mày không nghe thấy à? Có phải mày điếc rồi không?”.

Thái độ của anh ta nói với Tần Cao Văn vô cùng ác liệt.

“Cậu đừng có mà hối hận”.

Phùng Thiệu Thiên như thể nghe thấy một câu chuyện hài vậy.

Nếu để cho Tần Cao Văn vào trong thật, bố của anh ta mà truy cứu thì lúc đó anh ta mới hối hận.

Phùng Thiệu Thiên tuyệt đối sẽ không cho loại rác rưởi này vào trong nhà bọn họ.

“Tao cho mày hai phút nữa, nếu mày không cút thì tao sẽ cho bảo vệ ra xử mày”.

Đám người nhìn người bằng nửa con mắt này đúng là khiến người ta xấu hổ.

Tần Cao Văn không muốn nói nhiều với anh ta.

Bản thân đã cho nhà họ Phùng cơ hội, nhưng con trai của nhà bọn họ lại không biết trân trọng, vậy thì việc gì phải lấy lòng người khác chứ.

Đúng lúc Tần Cao Văn quay người chuẩn bị rời đi, chuông điện thoại đột nhiên reo lên, sau đó đầu dây bên kia vọng đến là giọng nói quen thuộc của Phùng Thiên Vũ.

Phùng Thiên Vũ vẫn e dè thận trọng như hôm qua, và còn mang theo niềm mong chờ.

“Xin hỏi Tần tiên sinh, sao cậu vẫn chưa đến vậy?”.

Tần Cao Văn đứng ở đó nói: “Không phải tôi không đến, mà là người của ông không cho tôi vào, vì tôi không có thiệp mời, cậu ta nói tôi là rác rưởi”.

Rầm!

Phùng Thiên Vũ như chết lặng ở đầu dây bên kia, trong đầu ông ta như muốn nổ tung hết ra.

Người của ông ta đều là một lũ ngu ngốc hết sao?

Thế mà lại không biết đến Tần Cao Văn.

Dám chặn anh ở ngoài, có phải là đầu óc toàn bã đậu không?

Phùng Thiên Vũ vội vàng nói: “Tôi xin lỗi, xin Tần tiên sinh hãy chờ thêm chút nữa, tôi bây giờ ra ngay, tôi xin cậu đấy”.

Nể thái độ thành khẩn của Phùng Thiên Vũ, Tần Cao Văn quyết định cho ông ta một cơ hội nữa.

Vốn dĩ đã hạ quyết tâm đi về, nhưng anh lại dừng bước.

Phùng Thiệu Thiên nhìn thấy Tần Cao Văn vẫn chưa đi, sắc mặt càng trở nên lạnh lùng hơn.

“Bố mày bảo mày cút đi mà không nghe thấy hả? Có phải mày muốn tao phải ra tay không?”.

Anh ta đến phía sau lưng Tần Cao Văn, chỉ tay về bóng lưng anh rồi chửi.

Tần Cao Văn dửng dưng nói: “Tôi đang cho gia tộc cậu cơ hội đấy”.

“Mày không đi đúng không? Vậy được, bố mày bây giờ sẽ gọi bảo vệ ra xử mày”.

Anh ta lấy bộ đàm ra gọi một đám bảo vệ đến.

Tất cả bảo vệ đều cầm côn điện, bao vây lấy Tần Cao Văn.

“Đánh ngất thằng cha này rồi lôi hắn ra ngoài cho tôi”.

“Rõ!”.

Đúng lúc toàn bộ bảo vệ đang chuẩn bị ra tay với Tần Cao Văn, một giọng nói đột nhiên vang lên.

“Mấy người đang làm gì thế hả?”.

Mọi người đều dồn sự chú ý về phía giọng nói vừa phát ra, Phùng Thiên Vũ đi tới.

Thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
Chương 108: Quỳ xuống xin lỗi

Nhìn thấy bố mình, Phùng Thiệu Thiên vội vàng bước tới: “Bố, sao bố lại ra ngoài, không phải bố ở trong tiếp đón khách sao?”

Bốp!

Tiếng bạt tai vang lên bôm bốp, lập tức khiến đám đông chú ý.

Tất cả đám bảo vệ đều há mồm trợn mắt, mấy người bảo vệ cầm dùi cui, đứng ngây như tượng và như mất đi ý thức.

Chuyện gì thế này?

Tại sao Phùng Thiên Vũ lại ra tay với con trai của mình vậy?

Điều này khiến Phùng Thiệu Thiên cảm thấy uất ức lắm. Anh ta chẳng làm gì sai, tại sao bố lại vô duyên vô cớ đánh anh ta?

“Sao bố lại đánh con?”

Lúc này Phùng Thiên Vũ không có tâm trạng mà đi đôi co với con trai. Ông ta đi tới trước mặt Tần Cao Văn và cúi khom xuống.

Điều này càng khiến người khác cảm thấy khó hiểu. Tại sao Phùng Thiên Vũ lại cúi mình trước một kẻ như ăn mày thế kia.

Kẻ đó là cái thá gì chứ?

“Xin lỗi cậu Tần!”

Mấy tiếng cậu Tần như bom nổ dội xuống mặt hồ phẳng lặng tạo nên vô vàn lớp sóng.

Gần đây, Tần Cao Văn đã gây ra không ít chấn động, có thể nói là trước giờ chưa từng có.

Chỉ dựa vào một mình anh mà đã có thể tiêu diệt được cả Vương Bưu và thuộc hạ của hắn, hơn nữa còn xử lý cả Mã Thiên Long. Và không lâu trước đó còn tiêu diệt của Thiên Lôi tông sư.

Đây là một kẻ mạnh tuyệt đối.

Phùng Thiệu Thiên dường như nghĩ ra được điều gì đó.

Lẽ nào người này chính là…

Tần Cao Văn thản nhiên nói: “Tối qua ông đích thân tới nhà tôi gửi thiệp mời, tôi đã tới rồi, đây là cách ông tiếp đón tôi đấy hả?”

Phùng Thiên Vũ như muốn khóc tới nơi.

Ông ta cảm thấy vô cùng hối hận.

Thật không hiểu nổi là thằng con của mình nó nghĩ cái gì.

Khó khăn lắm mới mời được Tần Cao Văn tới. Vậy mà cái thằng này nó lại chặn anh ở ngoài, đầu nó úng nước rồi chắc?

Phùng Thiệu Thiên khẽ run rẩy.

May mà vừa rồi anh ta không ra tay với Tần Cao Văn, nếu không với thực lực của đám bảo vệ này thì có lẽ đã bị anh đánh gục trong nháy mắt rồi.

Anh ta di chuyển cơ thể một cách khó khăn, bước tới trước Tần Cao Văn, lắp bắp nói: “Thật sự xin lỗi cậu Tần, tôi không cố ý, tôi không biết là cậu”.

“Giờ biết xin lỗi rồi đấy à?”

Tần Cao Văn nói với vẻ thản nhiên: “Trước đó tôi đã nói với cậu như thế nào rồi?”

Bụp!

Anh ta quỳ phụp xuống đất, cúi gằm mặt không dám lên tiếng.

“Cậu Tần, tôi biết con trai tôi có điều không phải, cậu đừng chấp kẻ tiểu nhân, có thể nào nể tình chút được không?”, Phùng Thiên Vũ lên tiếng.

Tần Cao Văn nhìn Phùng Thiên Vũ và nói: “ Bảo cậu ta đứng dậy đi”.

Anh không muốn truy cứu sâu.

Nghe Tần Cao Văn nói vậy, Phùng Thiên Vũ mới thở phào.

“Cảm ơn cậu Tần, cảm ơn”

“Ừ!”



Tần Cao Văn bước vào trong biệt thự, hôm nay anh ăn mặc vô cùng sang trọng, rõ ràng là trông hết sức khác biệt và nổi bật giữa đám đông \.

Có không ít ánh mắt đổ dồn về phía Tần Cao Văn, không phải họ bị thu hút bởi sức hấp dẫn của anh mà là còn vì hiếu kỳ.

Vì một người như vậy thì sao lại có đủ tư cách tới dự buổi tiệc nhà họ Phùng chứ?

Quan trọng hơn là Phùng Thiệu Thiên còn tỏ là vô cùng tôn kính với anh, luôn đối đãi một cách chu đáo.

Có phải là đầu óc Phùng Thiệu Thiên có vấn đề không vậy?

Tần Cao Văn ngồi trên ghế sô pha: “Không cần phải như vậy”.

“Cậu Tần, sao cậu lại nói như vậy chứ? Có thể phục vụ cậu là vinh hạnh của tôi”.

Tần Cao Văn nói: “Dù thế nào thì giờ ông cũng là ông chủ, ông vẫn còn những việc quan trọng hơn cần phải xử lý, không cần cứ lòng vòng quanh tôi làm gì”.

“Vậy cậu Tần, tôi xin phép thất lễ nhé”.

Ông ta cung kính nói với Tần Cao Văn.

“Ông đi bận đi”.

“Cảm ơn cậu Tần”.

Thực ra hôm nay Phùng Thiên Vũ vẫn còn chút chuyện cần phải xử lý, ông ta vốn định dành hết thời gian cho Tần Cao Văn nhưng anh đã nói rõ ràng như vậy thì ông ta cũng không muốn để Tần Cao Văn làm khó mình nữa.

Càng lúc càng có nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Tần Cao Văn.

“Gã đó là ai vậy? Sao tôi thấy quen thế?”

“Tôi cũng không biết, hình như đã gặp ở đâu rồi”.

“Nhưng hình như tôi không có ấn tượng gì cả’.



Mỗi người một suy nghĩ.

Nhưng trong mắt bọn họn, Tần Cao Văn chỉ là một tên hề.

Tần Cao Văn không thèm quan tâm khi người khác chỉ trỏ mình, anh lấy một ly rượu, lặng lẽ thưởng thức.

“Đã nói đừng có làm phiền rồi mà”.

Tần Cao Văn đột nhiên nghe thấy một giọng nữ vọng tới, vừa dịu dàng lại vừa ngọt ngào.

Tần Cao Văn lập tức bị thu hút, anh ngẩng đầu nhìn thì thấy một cô gái với dáng người duyên dáng, mặc váy liền thân màu lam đang đứng trước mặt gần đó.

Cô gái này trông vô cùng xinh đẹp. Khuôn mặt dường như không tỳ vết, trắng nõn và tinh tế như tượng tạc, không chút khuyết điểm.

Một người đàn ông trung niên đứng trước mặt cô gái. Mặt người này bóng loáng, tóc tai thì rụng gần hết.

Người đàn ông trung niên dùng khăn lau mồ hôi trán: “Thiến Thiến, anh đã theo đuổi em mấy năm rồi, tại sao em không chấp nhận anh? Anh mặt nào cũng đều ưu tú cả, theo anh có gì không tốt chứ?”

Người đàn ông trung niên này tên là Nhạc Sơn Hà, là bậc thầy giám định ngọc thạch ở thành phố Minh Châu.

Năm nay Nhạc Sơn Hà đã tầm hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẫn chưa kết hôn, cuộc sống riêng tư khá là phức tạp.

Cô gái chính là Phùng Thiến Thiến người hôm qua cùng Phùng Thiên Vũ tới gửi thiệp mời cho Tần Cao Văn.

Phùng Thiến Thiến cảm thấy bất mãn: “Anh Nhạc, hi vọng anh có lòng tự trọng, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không có chút hứng thú nào với anh cả, tại sao anh cứ không tin?”

Nhạc Sơn Hà vẫn cứ bám lấy: “Thiến Thiến, sao em lại như thế chứ? Anh đã theo đuổi em mấy năm rồi, không thể nào có chuyện em không thích anh được. Ở bên anh nhé, chúng ta đúng là trai tài gái sắc đấy”.

Tần Cao Văn thật chỉ muốn nôn ra ngay lập tức.

Hai người bọn họ hợp lại mà cũng được gọi là trai tài gái sắc sao?

Nói là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu thì còn hợp lý.

Tần Cao Văn đã gặp những kẻ mặt dày nhưng mặt cực dày như Nhạc Sơn Hà thì đúng là lần đầu.

Phùng Thiến Thiến sốt ruột nói: “Ông Nhạc, nếu như ông cứ như vậy…thì tôi nghĩ sau này chúng ta không cần gặp mặt nữa”.

“Thiến Thiến ở bên anh được không? Anh rất yêu em, quan trọng hơn cả là anh còn đẹp trai nữa, chẳng có gì phải soi cả. Anh lại có tiền như thế này, tại sao em lại không chịu?”

Tần Cao Văn thầm thở dài.

Phùng Thiến Thiến nhìn xung quanh rồi cuối cùng dừng lại trước Tần Cao Văn.

“Thật ngại quá ông Nhạc, tôi đã có bạn trai rồi”.

Câu nói này đối với Nhạc Sơn Hà không khác gì sét đánh ngang tai.

Nhưng chắc chắn anh ta sẽ không tin.

“Không, anh không tin!”

Nhạc Sơn Hà lắc đầu nguầy nguậy: “Chắc chắn là em lừa anh, đúng không? Em muốn thử thách sự chân thành của anh”.
Chương 109: Cô ấy là của tôi

Phùng Thiến Thiến thầm oán trách trong lòng, rốt cuộc kiếp trước mình đã tạo nghiệt gì mới gặp phải loại người này?

“Tôi nói thật!”.

Tiếp đó, Phùng Thiến Thiến đến bên cạnh Tần Cao Văn, không chờ sự cho phép của anh đã khoác tay anh.

“Đây chính là bạn trai tôi”.

Nếu là trường hợp bình thường, Tần Cao Văn chắc chắn sẽ không ra tay giúp đỡ những chuyện thế này. Nhưng anh thật sự không ưa nổi sự đeo bám của Nhạc Sơn Hà, anh ta hơi quá đáng rồi.

Tần Cao Văn nắm tay Phùng Thiến Thiến, nói: “Sau này còn dám quấy rầy bạn gái tôi nữa, tôi sẽ đánh gãy chân anh”.

Giọng nói của anh không lớn, nhưng Nhạc Sơn Hà như bị sét đánh, cơ thể lảo đảo.

Nhạc Sơn Hà siết chặt nắm tay, cơ bắp toàn thân vì thế mà không ngừng run lên, nghiến răng chửi: “Tên khốn nhà anh, anh đợi đấy cho tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho anh”.

Nhạc Sơn Hà lăn lộn ở giới giám định ngọc thạch nhiều năm, từ lâu đã tích lũy mối quan hệ sâu rộng. Theo anh ta thấy, anh ta muốn giết chết Tần Cao Văn thì chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Tần Cao Văn nghiêm túc trả lời: “Tôi cũng nói với anh lần cuối, nếu còn để tôi biết anh quấy rầy Thiến Thiến nhà tôi, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết”.

“Khốn nạn!”, Nhạc Sơn Hà hung hăng chửi một câu.

Cho dù trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng bất mãn, nhưng cũng không còn cách nào khác, bởi vì anh ta biết mình không phải đối thủ của Tần Cao Văn.

Nếu thật sự lấy cứng chọi cứng với Tần Cao Văn, người chịu thiệt sẽ chỉ là anh ta.

Thấy Nhạc Sơn Hà rời đi, Phùng Thiến Thiến mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cho đến bây giờ, cô ấy vẫn khoác tay Tần Cao Văn quên buông ra.

“Cô định khoác tay tôi đến bao giờ?”, Tần Cao Văn lạnh nhạt hỏi.

Lúc này, Phùng Thiến Thiến mới ý thức được vừa rồi mình đã thất thố, vội vàng rút tay lại, vẻ mặt áy náy.

“Ngại quá, anh Tần, vừa rồi chưa được anh cho phép mà đã…”.

Tần Cao Văn cười đáp: “Không có gì”.

Lúc này, Phùng Thiến Thiến mới thở phào nhẹ nhõm, gương mặt cô ấy hơi đỏ lên, giống như ráng chiều nhàn nhạt hiện lên, trông vô cùng xinh đẹp động lòng người.

Sau đó, Phùng Thiến Thiến nói: “Anh Tần, tôi xin lỗi anh vì những chuyện mà anh trai tôi đã gây ra trước đó, tôi vừa nghe kể hết rồi”.

“Không sao”, Tần Cao Văn có vẻ không quan tâm.

“Đúng là khốn nạn!”.

Choang!

Nhạc Sơn Hà quăng ly rượu trên tay xuống đất, làm vang lên tiếng động rõ to.

Bởi vì không khí ở đây vô cùng ồn ào, vả lại ly rượu rơi vỡ là chuyện bình thường, nên không ai để ý đến.

“Sao thế, anh Nhạc?”.

Ở gần đó, một người đàn ông xấp xỉ tuổi với Nhạc Sơn Hà nâng một ly rượu vang trong tay, tiến lên phía trước, tò mò hỏi.

Nhạc Sơn Hà đau khổ trả lời: “Tôi thất tình rồi, tôi sống còn có ý nghĩa gì”.

Nghe anh ta nói vậy, người đàn ông bên cạnh giật giật khóe miệng.

Người đàn ông đó tên là Mạc Thiên Thủy, cũng là bậc thầy giám định hàng đầu của thành phố Minh Châu giống như Nhạc Sơn Hà.

Anh ta nhớ rất rõ, Nhạc Sơn Hà thường xuyên chơi bời ở bên ngoài, đến bây giờ vẫn chưa hề yêu đương đàng hoàng, sao có thể tính là thất tình?

“Anh Nhạc, anh có bạn gái từ lúc nào thế?”.

Nhạc Sơn Hà bất mãn nói: “Chẳng lẽ các anh đã quên những gì tôi nói với các anh lúc trước rồi sao? Trong lòng tôi luôn xem Thiến Thiến là người tình trong mơ của mình, cả đời chỉ cưới một mình cô ấy”.

Bây giờ Mạc Thiên Thủy đã hiểu ra thế nào là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Nhạc Sơn Hà đã phát huy mấy chữ nằm mơ giữa ban ngày đến cực hạn.

Anh ta không tin những lời Nhạc Sơn Hà vừa nói. Phùng Thiến Thiến là một trong ba nữ thần của thành phố Minh Châu, cô ấy thật sự có bạn trai thì nhất định sẽ thu hút sự chú ý rất lớn, nhưng đến bây giờ vẫn không có chút tin tức nào, sao anh ta lại dám khẳng định như vậy?

Mạc Thiên Thủy nói với Nhạc Sơn Hà: “Anh Nhạc, có lẽ anh nhầm lẫn gì rồi, bọn tôi không nghe thấy tin tức này”.

“Tôi không hề nhầm lẫn, những gì tôi nói là sự thật, sao các anh không tin tôi?”.

Thấy người kia nghi ngờ mình, Mạc Thiên Thủy vô cùng tức giận mắng chửi: “Tôi chưa bao giờ nghĩ Thiến Thiến yêu dấu của tôi lại ở cùng với loại đàn ông thô kệch như vậy. Tôi có vẻ ngoài đẹp trai tuấn tú thế này mà cô ấy lại không thèm nhìn tôi lấy một cái”.

Xem ra chuyện này là thật.

Mạc Thiên Thủy thở dài, thầm nghĩ trong lòng: “Phùng Thiến Thiến người ta cũng không bị mù, sao có thể đến với anh được”.

Sau đó, Nhạc Sơn Hà lại nói: “Tôi nhất định sẽ trả thù người đàn ông đó, tôi nhất định phải cho anh ta biết kết cục khi tranh giành phụ nữ với tôi”.

“Trả thù, làm sao trả thù?”, khóe miệng Mạc Thiên Thủy lộ ra nụ cười đùa cợt.

Anh ta nói tiếp: “Đừng nói là anh định đi đánh anh ta đấy chứ?”.

Nhạc Sơn Hà vẫn chưa có gan làm vậy, anh ta chỉ tính sơ bước đầu đã biết mình không phải đối thủ của Tần Cao Văn, thực lực giữa hai người chênh lệch quá lớn.

Tần Cao Văn vô cùng đáng sợ, muốn đánh bại anh ta quá khó.

“Tôi… tôi không đánh lại anh ta”, Nhạc Sơn Hà vô cùng thẳng thắn thừa nhận điều này.

Ánh mắt Mạc Thiên Thủy vô thức liếc về phía Phùng Thiến Thiến, phát hiện ánh mắt cô ấy nhìn Tần Cao Văn quả nhiên khác với người bình thường.

Cho dù hai người không phải người yêu, chắc chắn cũng có quan hệ mờ ám.

Điều này khiến Mạc Thiên Thủy lập tức nổi giận, anh ta cũng có suy nghĩ không yên phận với Phùng Thiến Thiến.

“Anh không đánh lại anh ta, lẽ nào không thể dùng cách khác để đối phó anh ta sao?”.

Lời nói của Mạc Thiên Thủy lập tức thu hút sự chú ý của Nhạc Sơn Hà.

“Người anh em, anh nói vậy là có ý gì?”.

Anh ta quay đầu nhìn người kia, trên mặt đầy vẻ hiếu kỳ.

“Anh có nghe qua câu nói dùng sở trường của mình thắng sở đoản của đối phương chưa?”.

Nhạc Sơn Hà lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.

“Người anh em, vẫn là chiêu của anh cao siêu, tôi biết tiếp theo nên làm gì rồi”.



Phùng Thiên Vũ làm xong mọi việc rồi mới từ trên lầu đi xuống, đến bên cạnh Tần Cao Văn.

“Thật ngại quá, cậu Tần, vừa rồi có một số chuyện làm chậm trễ, nếu có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo, hi vọng cậu có thể bỏ qua”.

“Ừ”.

Tần Cao Văn không để tâm, anh tựa vào ghế sofa, nói: “Chín giờ hơn tôi phải về rồi”.

Nghe vậy, sắc mặt của Phùng Thiên Vũ chợt trở nên khó coi. Nói cách khác, Tần Cao Văn chỉ có thể ở đây hơn một tiếng đồng hồ nữa thôi.

Ông ta không phải người tham lam, lần này Tần Cao Văn có thể đến đây, ông ta đã cảm thấy rất vui, sao có thể cầu xin cậu ở lâu hơn.

“Cậu Tần, không sao cả, cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào”.

Tần Cao Văn gật đầu.

“Anh Tần, bây giờ anh có thời gian không?”.

Một giọng nói khiến Tần Cao Văn buồn nôn vang lên bên tai, anh ngẩng đầu nhìn lên, Nhạc Sơn Hà đang cầm ly rượu vang đi tới.

“Anh muốn làm gì?”, Tần Cao Văn còn không nhìn thẳng vào anh ta. Anh không muốn để ý tới loại người ghê tởm như anh ta.

Nhạc Sơn Hà nở nụ cười, nói: “Tôi có một trò chơi nho nhỏ muốn mời anh Tần chơi cùng, không biết anh có thời gian hay không?”.

“Trò chơi gì?”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom