Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16-20
Chương 16: Đó là nhà cháu
Đóa Đóa tìm quanh một vòng, đưa cánh tay phải trắng nõn của mình ra, chỉ vào biệt thự Vân Sơn trên đỉnh núi.
“Chỗ đó là nhà cháu”.
Ai nấy đều nhìn theo hướng tay chỉ của Đóa Đóa, thoạt tiên yên lặng trong chốc lát, sau đó thì cười ầm lên.
“Cô bé, cháu có biết căn biệt thự đó bao nhiêu tiền không?”.
Lần này, Mã Linh Nhi cũng không giả vờ nữa, dứt khoát xé bỏ mặt nạ.
Dù sao hôm nay cô ta mời mẹ con Vương Thuyền Quyên qua đây là để sỉ nhục bọn họ một phen.
“Vương Thuyền Quyên, cậu dạy con gái thế nào vậy? Sao nó lại không có gia giáo gì hết vậy?”, Thượng Quan Uyển Nhi nói giọng chói tai.
“Tôi cảm thấy con gái cậu chỉ đang quấy phá thôi, bình thường cậu chiều nó thế nào đấy? Suốt một ngày chỉ biết nói dối”, Dương Y Y cũng không buông tha.
Vương Thuyền Quyên cũng đã nhìn rõ bộ mặt xấu xa của bọn họ, cô ôm con gái vào lòng, nghiêm túc nói: “Đóa Đóa nhà tôi không nói dối”.
Mọi người đều cười ầm lên.
Vừa rồi giọng cô không lớn, nhưng mỗi một vị khách ở đây đều nghe được rõ ràng.
Vương Thuyền Quyên cũng được tính là người nổi tiếng ở thành phố Minh Châu này, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành, vóc dáng cũng không có gì để chê, có thể gọi là mê hồn.
Chỉ tiếc là đời tư khá loạn, chưa kết hôn đã mang thai, trở thành con điếm trong mắt mọi người.
Bây giờ, tiền lương mỗi tháng của cô chỉ có ba bốn nghìn tệ.
Ai sẽ mua một căn biệt thự trăm triệu tệ cho cô?
Người tình lúc trước của cô sao? Rõ ràng là không có khả năng này.
Ở thành phố Minh Châu, người có thể chi ra hơn một trăm triệu tệ tiền mặt có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Người phụ nữ này chắc chắn là điên rồi”.
“Đúng là đáng tiếc, vẻ ngoài đẹp là vậy nhưng lại bị mắc chứng ảo tưởng”.
“Sao cô ta không nói toàn bộ bất động sản Thiên Long là nhà của cô ta luôn đi?”.
…
Mã Linh Nhi khoanh hai tay trước ngực, đi trên đôi giày cao gót của mình, nhanh chóng đến gần Vương Thuyền Quyên, dùng giọng điệu người ở trên cao nói: “Vương Thuyền Quyên, cậu làm tôi thất vọng quá. Cậu có biết mấy năm nay, mỗi tối tôi đều nằm mơ sẽ sỉ nhục cậu như thế nào, tôi muốn trả thù cậu năm xưa đã cướp mất người đàn ông mà tôi thích nhất, tôi không phục”.
Vương Thuyền Quyên yên lặng đứng nghe.
“Nhưng tôi không ngờ rằng, bây giờ cậu đã biến thành thế này, đúng là khiến người ta chán ghét. Đừng nói là cậu bây giờ một tháng chỉ được mấy nghìn tệ tiền lương, cho dù là bố cậu cũng không mua nổi căn biệt thự Vân Sơn đó”.
Từ Hạo đi đến bên cạnh vợ mình, khoác tay phải lên vai vợ, bỏ đá xuống giếng: “Vợ à, em so đo với loại rác rưởi này làm gì? Có lẽ cô ta thấy hai chúng ta vào ở trong biệt thự xa hoa như vậy, bị kích động nên mới nói năng loạn xạ thôi”.
“Vẫn là chồng nói có lý”.
Mã Linh Nhi ôm vai Từ Hạo, sau đó nhẹ nhàng hôn lên má ông ta.
Vù…
Đúng lúc này, một chiếc xe BMW chạy vào, cửa xe được mở ra, một người đàn ông gương mặt tuấn tú, vóc người cường tráng bước xuống.
Chính là Tần Cao Văn mà mọi người đã nhìn thấy lúc trước.
Đi theo Tần Cao Văn là nhân viên bán biệt thự lần trước.
Trong tay cô ta cầm một xấp tài liệu dày, cung kính đi theo sau Tần Cao Văn.
“Anh đã làm xong thủ tục giao nhận biệt thự rồi, bây giờ hai mẹ con em có thể dọn vào đó ở”.
Tần Cao Văn nở nụ cười, vô cùng dịu dàng.
Đóa Đóa lập tức ngẩng đầu, ngây thơ hỏi: “Chú nói thật sao chú siêu nhân?”.
Đương nhiên là thật.
“Hai mẹ con cậu mà cũng có thể mua nổi biệt thự ở đây, đừng ở đó giả vờ nữa, mất mặt lắm”, Thượng Quan Uyển Nhi nói tiếp.
Không đợi Tần Cao Văn lên tiếng, nhân viên bán hàng ở bên cạnh đã tiến lên, phản bác: “Thưa cô, mong cô nói chuyện tôn trọng khách VIP của chúng tôi một chút, nếu không, tôi có quyền đuổi cô ra khỏi biệt thự của chúng tôi”.
Thượng Quan Uyển Nhi sững sờ.
Khách VIP?
Những người khác cũng đưa mắt nhìn nhau.
“Cô… vừa nói cái gì?”.
Thượng Quan Uyển Nhi lắp bắp hỏi.
“Tôi nói anh Tần đây là khách VIP của bất động sản Thiên Long. Trước đây không lâu, anh ấy vừa mới mua biệt thự Vân Sơn, hôm nay đến đây để làm thủ tục sang tên”.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Mỗi một chữ mà nhân viên bán hàng vừa nói đều như sấm sét đánh xuống đất bằng, vang vọng bên tai bọn họ, làm dấy lên vô số ngọn sóng to lớn, hồi lâu không thể bình phục.
Sao… lại như vậy?
Thế mà thật sự có người mua được biệt thự Vân Sơn.
Căn biệt thự giá hơn trăm triệu tệ tiền mặt đấy.
Bốp!
Mã Linh Nhi cảm thấy có một cái tát vô hình đánh vào mặt mình, khiến cơ thể cô ta run rẩy, cảm thấy mặt mình đau nhức.
Sao chuyện lại biến thành thế này?
Không phải Vương Thuyền Quyên là một đứa nghèo kiết xác sao?
Sao có thể vào ở trong biệt thự Vân Sơn?
Chuyện… chuyện này không khoa học.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Thuyền Quyên với ánh mắt rất phức tạp, trong đó có kinh ngạc, ngưỡng mộ và cả đố kị.
“Thưa cô, mong cô hãy xin lỗi khách hàng VIP của chúng tôi, nếu không tôi có tư cách đuổi cô ra khỏi bất động sản Thiên Long của chúng tôi”.
Nhân viên bán hàng đến trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi, bức ép.
Sau chuyện lần trước, thái độ của nhân viên bán hàng đối với Tần Cao Văn đã thay đổi một trăm tám mươi độ, không dám coi thường anh nữa.
Ngay cả cách đối xử với người khác trong thời gian làm việc cũng đã thay đổi rất lớn.
Dù đối phương có tiền hay không có tiền, cô ta vẫn đối xử vô cùng tôn trọng, không dám làm càn như trước nữa.
Hết cách, cô ta bị tát vào mặt nên sợ rồi.
“Tôi…”.
Thượng Quan Uyển Nhi hơi hoảng sợ, trong lòng rất không phục.
Sao chuyện lại thành ra như vậy?
Không nên như vậy chứ!
Hôm nay, mấy người bọn họ hợp tác với nhau muốn làm Vương Thuyền Quyên bẽ mặt, khiến cô xấu hổ không có chỗ chui xuống, nhằm trả mối thù năm xưa.
Bây giờ thì tốt rồi…
Bị vả mặt bôm bốp.
Loại cảm giác này không dễ chịu, vô cùng không dễ chịu.
“Không xin lỗi phải không? Bảo vệ, mời cô gái này ra ngoài”.
Không lâu sau, vài người mặc đồng phục bảo vệ đi tới, bắt lấy Thượng Quan Uyển Nhi, chuẩn bị lôi cô ta ra ngoài.
Nếu thật sự bị quăng ra ngoài trước mặt nhiều người như vậy thì mới gọi là mất mặt, Thượng Quan Uyển Nhi không quan tâm được gì hơn nữa.
“Tôi xin lỗi, là tôi không tốt!”.
Thượng Quan Uyển Nhi vội nói: “Tôi không nên nói năng tùy tiện, sau này tôi sẽ không làm vậy nữa”.
Nhân viên bán hàng liếc nhìn Tần Cao Văn, anh gật đầu rồi cô ta mới nói: “Thả cô ấy ra đi”.
Mặc dù Thượng Quan Uyển Nhi không bị quăng ra ngoài, nhưng mặt mũi cũng đã mất gần hết.
“Bên trong biệt thự đã thu xếp xong rồi chứ?”.
Vừa rồi Tần Cao Văn không đi theo hai mẹ con Vương Thuyền Quyên qua đây là vì anh đi làm thủ tục giao nhận bất động sản, nhân tiện đưa cho nhân viên bán hàng một khoản tiền để cô ta mua sắm đầy đủ đồ gia dụng cho căn biệt thự đó.
Căn biệt thự đã được trang hoàng xong, có thể dọn tới ở luôn.
“Anh yên tâm, tất cả đã chuẩn bị xong xuôi”.
Nhân viên bán hàng gật đầu đáp.
“Vậy thì tốt, đưa chúng tôi đến đó xem xem”.
Tần Cao Văn ngồi xổm xuống, ôm Đóa Đóa vào lòng, dịu dàng nói: “Chú siêu nhân dẫn Đóa Đóa của chúng ta đi xem nhà mới nhé”.
Chương 17: Tinh nhuệ ra quân
Đóa Đóa vui vẻ kêu lên: “Tốt quá rồi, cuối cùng chúng ta cũng có thể dọn vào nhà mới rồi”.
Lúc đang nói lời này, Đóa Đóa đắc ý liếc nhìn Mã Linh Nhi.
Ai bảo cô coi thường mẹ con cháu?
Hừ!
Cô bé hơi nũng nịu hừ một tiếng.
Nhìn mấy người họ lên xe, tiến đến biệt thự Vân Sơn xa hoa nhất, trong mắt Thượng Quan Uyển Nhi tràn đầy sự ngưỡng mộ và đố kị.
“Căn biệt thự này có gì đáng xem chứ? Chúng ta đi theo xem biệt thự Vân Sơn đi”.
“Đúng, tôi cảm thấy rất có lý, chúng ta đi xem biệt thự Vân Sơn nào”.
“So với biệt thự Vân Sơn, căn này giống nhà chỗ nào?”.
…
Đoàn người chẳng quan tâm đến cảm giác của Mã Linh Nhi, nối đuôi nhau đi ra giống như ong vò vẽ. Chốc lát sau, hơn một trăm người khách đều đã đi hết, sân nhà rộng lớn chỉ còn lại hai người Mã Linh Nhi và Từ Hạo.
Nhìn theo phương hướng mà bọn họ đi, Mã Linh Nhi siết chặt nắm tay, cơ thể không ngừng run lên vì tức giận.
Dựa vào cái gì!
Dựa vào cái gì?
Hôm nay rõ ràng là bọn họ chuyển nhà, Mã Linh Nhi phải là tâm điểm chú ý mới đúng.
Nhưng mọi thứ lại bị Vương Thuyền Quyên cướp đi mất.
Giống như người con trai mà cô ta yêu thầm thời đại học vậy, Mã Linh Nhi cảm thấy tôn nghiêm của mình lại bị giẫm đạp một lần nữa.
Cô ta không phục!
Từ Hạo cũng cảm thấy mất mặt, cảm giác đau rát trên mặt truyền ra.
Ban đầu ông ta vẫn cảm thấy mình có vốn liếng để khoe khoang, có thể mua được biệt thự Thiên Long mà rất nhiều người mong ước.
Nhưng khi so sánh với biệt thự Vân Sơn thì biệt thự này tức khắc bị nghiền nát thành mảnh vụn.
Đó chính là sự khác biệt một trời một vực, giống như so sánh con kiến với con voi vậy.
Đây không phải là tự chuốc lấy phiền não hay sao?
“Vợ à, em… em…”.
“Cút ra cho tôi!”.
Không đợi ông ta nói xong, Mã Linh Nhi đã quát lớn một tiếng.
Từ Hạo rất hiểu chuyện, vợ bảo ông ta cút, ông ta không nói hai lời lập tức chạy ra khỏi phòng.
Mã Linh Nhi siết chặt hai nắm đấm, móng tay sắp cắm vào da thịt, cơ thể không ngừng run rẩy, cắn răng tới mức chảy máu.
“Vương Thuyền Quyên, cậu đợi đấy cho tôi, sẽ có một ngày tôi sẽ trả thù!”.
Chuyện ngày hôm nay khiến mâu thuẫn giữa Vương Thuyền Quyên và Mã Linh Nhi càng thêm sâu, đồng thời cũng khiến cô ta kiên định quyết tâm trả thù rửa hận.
“Rồi sẽ có một ngày tôi bắt cậu nếm trải nỗi nhục nhã tương tự!”.
…
Cổng lớn của biệt thự Vân Sơn được mở ra, Vương Thuyền Quyên đứng đấy, giống như bước vào giấc mơ.
Diện tích của căn biệt thự này phải hơn sáu trăm mét vuông, đó là chưa tính sân vườn và núi giả ở xung quanh, chỉ mới là diện tích của tòa nhà.
Nếu cộng thêm vườn cây cảnh và vật phẩm khác thuộc biệt thự, ít nhất cũng phải hơn tám trăm mét vuông.
Trong vườn trồng đầy các loại hoa, đua nhau khoe sắc, vô cùng tươi tốt, đủ mọi kiểu dáng.
Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy hai chú bươm bướm bay lượn trên những đóa hoa.
Trong sân có hồ nhân tạo, nhiều loại cá đang bơi lội tung tăng.
“Đây mới gọi là biệt thự chân chính!”.
“Lộng lẫy quá!”.
“Cả đời này tôi chỉ cần có thể ở đây một ngày, không, chỉ cần ở đây một tiếng đồng hồ thôi cũng đủ rồi”.
…
Đóa Đóa không thể che giấu được niềm vui trong lòng, vui vẻ reo lên: “Tốt quá, cuối cùng chúng ta cũng có nhà mới rồi!”.
Tần Cao Văn nhìn Đóa Đóa, ánh mắt đong đầy tình yêu thương.
Vương Thuyền Quyên đứng đó, trong lòng vô cùng phức tạp, nhất thời không biết nên nói gì, nước mắt tràn mi.
Tần Cao Văn nhẹ nhàng đặt tay trái lên vai cô, tiếp đó nói một cách dịu dàng: “Anh đã nói nỗi khổ mà em và con gái đã phải chịu trong những năm qua, sẽ có ngày anh bù đắp lại hết cho em”.
Một giọt nước mắt rơi lên tay, Vương Thuyền Quyên không nói gì, nhưng ánh mắt lại truyền đạt bao nhiêu điều muốn nói.
Cô đột nhiên cảm thấy nỗi khổ mà mình phải nếm trải, sự giày vò mà mình phải chịu đựng những năm qua đều đáng giá.
Cô không gửi gắm sai người.
Trong lúc hồ đồ cho đi lần đầu tiên của mình, cô không gặp phải một kẻ ăn chơi trác táng, vô tích sự, mà ngược lại gặp được một Tần Cao Văn ưu tú hơn bất kì ai.
Ở thế giới ngầm.
“Kế hoạch thế nào rồi?”.
Vương Bưu ngồi trên ghế sofa châm một điếu thuốc, hỏi cấp dưới đang quỳ trước mặt.
Người nói chuyện cùng hắn là một gã đầu trọc, thân hình vô cùng cường tráng, chỉ có một con mắt. Gã thường xuyên để trần cánh tay, trên cánh tay có xăm hình một con hổ dữ.
Đó là một trong những sát thủ mạnh nhất dưới trướng Vương Bưu, biệt danh là Vua Hổ.
Lúc hắn đánh nhau thì cực kì hung ác, như một con dã thú, điên cuồng như hổ dữ, biệt danh này vô cùng phù hợp với hắn.
Vua Hổ nhếch mép cười lạnh lùng, nói: “Đại ca yên tâm, anh em thuộc hạ đều đã tập hợp đầy đủ, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, bọn họ đều sẽ ra quân”.
“Vậy còn tạm được”, Vương Bưu gật đầu, sau đó phun nước bọt mắng chửi: “Nhớ rõ, lần này tuyệt đối không được thất bại, tối hôm nay tôi phải nhìn thấy đầu của nó”.
“Đại ca yên tâm, không thành vấn đề”, Vua Hổ cam đoan.
“Nhân tiện đưa con ả đó về đây cho tôi, tôi muốn thưởng thức hương vị của cô ta. Nói thế nào cô ta cũng là người đẹp nhất thành phố Minh Châu, chắc chắn rất mê hồn”.
Trong mắt Vua Hổ lóe lên vẻ tà dâm, trong lòng vô cùng hứng khởi.
Mặc dù bình thường Vương Bưu rất hung ác tàn nhẫn, nhưng lại rất có nghĩa khí với anh em dưới trướng. Người phụ nữ mà hắn chơi qua, những người khác đều có phần.
Chỉ cần đưa Vương Thuyền Quyên về đây, để Vương Bưu hưởng xong, đám người Vua Hổ cũng có thể gần gũi người đẹp.
Đó là người đẹp hàng đầu Minh Châu đấy, chỉ nghĩ đến gương mặt của cô ta thôi cũng đủ khiến người ta sướng run lên, bộ phận nào đó đã có phản ứng đặc biệt.
“Anh yên tâm, đại ca, tôi nhất định không phụ sự kỳ vọng của anh”.
Vương Bưu gật đầu nói: “Mau đi làm đi”.
“Vâng!”.
Vua Hổ vừa rời đi, Dương Hạo đã từ ngoài cửa vào.
Anh ta hơi dè dặt, vẻ mặt cung kính đứng bên Vương Bưu, hỏi: “Anh Bưu, chuyện đó…”.
“Anh muốn nói cái gì?”.
Vương Bưu không hề có thiện cảm với Dương Hạo, thậm chí là có chút chán ghét. Lần trước nếu không vì nhận nhiệm vụ của anh ta thì hai cao thủ dưới trướng hắn đã không phải hi sinh.
“Nếu các anh em chơi thỏa thích rồi, có thể thưởng người phụ nữ đó cho tôi không?”.
Dương Hạo đứng một bên xoa xoa tay, cổ họng không ngừng nuốt nước bọt.
Khi xưa, vì theo đuổi Vương Thuyền Quyên, anh ta đã tiêu tốn vô số thời gian và tâm sức, nhưng người phụ nữ đó không biết điều, sử dụng hết mọi cách vẫn không có tiến triển.
Bây giờ xem ra cưỡng ép vẫn có hiệu quả nhất.
“Được thì được, nhưng anh chỉ có thể húp phần thừa các anh em để lại, hơn nữa…”.
Dương Hạo hiểu ngay lập tức lời nói phía sau của hắn có ý gì.
Anh ta vội vàng lấy thẻ ngân hàng ra đặt lên bàn, cung kính nói: “Đây là một triệu tệ”.
Vương Bưu rất hài lòng.
“Anh càng lúc càng hiểu chuyện rồi đấy!”.
Dương Hạo không nói gì, trong lòng vẫn có chút không cam tâm, nhưng trừ cách này ra, anh ta không nghĩ ra được cách nào tốt hơn để có được Vương Thuyền Quyên.
Chỉ cần anh ta có thể lên giường cùng báu vật tuyệt sắc đó, cái giá có lớn thế nào cũng đáng.
“Anh Bưu, tôi còn chuyện quan trọng cần nói”.
Chương 18: Giở trò bắt cóc
Một tên đàn em của Vương Bưu đột nhiên nói: “Em cảm thấy tên Tần Cao Văn này không đơn giản, anh vẫn nên cử thêm một vài cao thủ nữa đi”.
“Cút!”.
Vương Bưu quát thẳng vào mặt hắn.
Hai người họ hoàn toàn khinh thường Tần Cao Văn.
Lần trước đúng là có phần khinh địch, chỉ cử có hai cao thủ đi, nhưng lần này thì khác.
Vua Hổ cộng với anh em của hắn, tính ra tổng cộng hai, ba chục người, hơn nữa trong tay còn có vũ khí nóng.
Có lợi hại cỡ nào, cũng đâu thể tránh được súng đạn?
Màn đêm dần buông.
Cuối cùng cũng đến giờ tan trường.
Hôm nay Tần Cao Văn có một số chuyện cần xử lý, nên không đến đón Vương Thuyền Quyên tan học, nhưng cô cũng không quan tâm.
Vốn dĩ Tần Cao Văn từng nói, Vương Thuyền Quyên có thể không cần đi làm mà ở nhà, anh sẽ nuôi được cô.
Nhưng Vương Thuyền Quyên đã từ chối.
Hiện giờ Đóa Đóa vẫn chưa biết mối quan hệ giữa cô và Tần Cao Văn, nếu như vô hình chung để anh bao nuôi, thì không biết phải giải thích với con gái như thế nào.
Vương Thuyền Quyên đi xuống lầu, đang chuẩn bị lên chiếc xe điện của mình, thì bỗng cảm thấy đằng sau cổ có gì đó lạnh toát.
Cô giật mình kinh hãi.
“Đứng im!”.
Đằng sau vọng đến một giọng nói trầm dày và lạnh lùng, khiến cơ thể Vương Thuyền Quyên run lên.
Cúi đầu nhìn xuống, một mũi dao sắc nhọn đang kề vào cổ, chỉ cần dùng một lực nhẹ, là có thể cứa đứt cổ họng cô.
Tính mạng Vương Thuyền Quyên bị đe dọa.
“Nếu muốn sống, thì hãy ngoan ngoãn nghe theo lời tao, nếu dám lên tiếng thì tao sẽ đâm chết mày”.
Vương Thuyền Quyên gật đầu, không lên tiếng.
Người đứng sau lưng Vương Thuyền Quyên chính là Vua Hổ, chỉ nhìn bóng lưng xinh đẹp của người con gái đang đứng trước mặt đây thôi, đã khiến trái tim con người ta phải rung động rồi.
Lúc này hắn không kìm được mà tưởng tượng, đợi đến khi Vương Bưu nếm đủ các dư vị xong, người phụ nữ này nằm dưới cơ thể hắn trông sẽ như thế nào?
Bốp!
Hắn đánh một cái vào gáy của Vương Thuyền Quyên, lập tức khiến cô ngất đi.
Đợi đến khi Vương Thuyền Quyên tỉnh lại, phát hiện ra bản thân đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, ánh đèn xung quanh sáng chói mắt.
Hai tay hai chân cô đều bị trói chặt, miệng còn bị nhét một miếng giẻ, chỉ có thể phát ra tiếng ư ử.
Vương Thuyền Quyên bị trói trên một cây cột.
Nhìn ra xa, xung quanh có mười mấy người mặc đồ đen, trong tay cầm vũ khí nóng, tên nào tên nấy cơ thể cường tráng, hung hăng dữ tợn.
Trái tim cô bỗng chốc như rơi xuống vực thẳm.
Có vẻ như…
Tình hình không được tốt lắm.
Tên đầu hói lúc trước đến trước mặt Vương Thuyền Quyên, nuốt nước miếng, cổ họng phát ra âm thanh rõ rệt.
Hắn hoàn toàn không hề che giấu sự thèm thuồng đối với Vương Thuyền Quyên.
“Mày không cần lo, bây giờ tao chưa giết mày ngay đâu, đợi đến khi giải quyết xong thằng con hoang đó, mới từ từ giày vò mày sau”.
Ánh mắt Vương Thuyền Quyên mang vẻ khó hiểu.
Thằng con hoang nào?
Khoan đã…
Lẽ nào là Tần Cao Văn?
“Tao biết nó rất giỏi đánnh nhau, lần trước còn hại chết hai cao thủ của bọn tao, nhưng nó có lợi hại thế nào, cũng làm sao tránh được súng đạn?”.
Đóa Đóa không kể chuyện xảy ra trên đường đi học, nên cô không hay biết gì cả.
Mà đối với Tần Cao Văn, đó chỉ là một sự cố cỏn con trong cuộc sống, không đáng nói.
Trước đây lúc anh làm việc ở thế giới ngầm, mỗi ngày đều bị ám sát ít nhất vài ba lần, sớm đã quen rồi, mỗi ngày phải giết ít nhất năm, sáu người.
Từ lâu anh đã làm bạn với máu và xác chết, nên đối với Tần Cao Văn mà nói, chỉ làm gãy tay một, hai người là một sự bao dung và nhân từ rất lớn.
“Ưm… ưm ưm…”.
Vương Thuyền Quyên muốn nói gì đó, nhưng miệng đã bị miếng giẻ bịt lại, không thể phát ra tiếng.
Tên đầu hói lấy miếng giẻ từ miệng cô ra: “Mày muốn nói gì à?”.
“Các anh… đừng có động vào anh ấy”.
Trong lòng Vương Thuyền Quyên đầy sợ hãi.
Cô chưa hiểu rõ Tần Cao Văn, chỉ biết là đối phương rất giàu có, còn tài đánh nhau thế nào thì hoàn toàn không biết.
Ở đây có tận hai, ba mươi người, lát nữa anh đến nhất định sẽ thua thiệt.
Có giỏi đánh nhau mấy thì cũng làm gì được?
Tục ngữ có câu, ba đánh một chẳng chột cũng què, huống hồ bọn họ còn có vũ khí nóng trong tay.
Một khi Tần Cao Văn đến đây, thì chưa kịp ra tay đã bị đánh cho tơi bời rồi.
Vua Hổ cười lạnh nói: “Đừng có ở đó mà đùa nữa, thằng khốn đó đắc tội với anh Bưu, mày nghĩ bọn tao sẽ dễ dàng tha cho nó thế à?”.
Câu này khiến chân tay Vương Thuyền Quyên lạnh toát.
Vương Bưu, một trong ba ông trùm lớn của thế giới ngầm.
Phía dưới hắn có tới vài trăm tay sai, sao Tần Cao Văn lại động vào hắn chứ?
“Tao rất mong chờ được giết nó trước mặt mày, cảnh đó nhất định sẽ rất thú vị”.
Trên mặt Vua Hổ lộ rõ vẻ say sưa, cứ như hắn đã tưởng tượng ra khung cảnh lúc đó rồi vậy.
“Đồ… đồ khốn nạn!”.
Vương Thuyền Quyên bỗng cảm thấy câu nói của mình vô cùng bất lực, nhưng cô không thể nghĩ ra từ ngữ gì kịch liệt hơn.
“Cô em đây thật đáng yêu thật đấy, nếu không phải đại ca có bí mật, thì anh đã nóng lòng thưởng thức cô em rồi”.
Câu nói này khiến Vương Thuyền Quyên không rét mà run.
Tại biệt thự Vân Sơn.
“Chú siêu nhân, sao mẹ vẫn chưa về?”.
Đóa Đóa làm bài tập xong, ngồi trên ghé sofa, hai mắt cứ nhìn ra ngoài cửa.
“Đóa Đóa đi ngủ trước đi, chú siêu nhân ra ngoài xem sao nhé?”.
Đóa Đóa ôm lấy cánh tay của Tần Cao Văn, lắc đầu nói: “Căn phòng lớn thế này Đóa Đóa ngủ một mình sợ lắm”.
“Vậy được, chú dẫn Đóa Đóa cùng đi tìm nhé”.
Tần Cao Văn bế Đóa Đóa lên, mở cửa xe rồi đặt con bé vào trong, lúc này chuông điện thoại chợt reo lên.
Là số của Vương Thuyền Quyên.
Nhưng sau khi bắt máy thì đầu bên kia lại vọng ra tiếng của một người đàn ông lạ mặt.
“Có phải Tần Cao Văn không?”.
Anh lạnh lùng đáp: “Phải”.
“Hiện giờ Vương Thuyền Quyên đang ở trong tay bọn tao, nếu muốn cứu nó, thì hãy đến tiểu khu Đằng Long, nhớ chỉ được đi một mình. Còn nữa, cấm không được báo công an, nếu không nó sẽ chết thảm lắm đấy”.
Ánh mắt Tần Cao Văn liền trở nên sắc lạnh, sát khí toát ra.
Đóa Đóa không biết chuyện gì xảy ra, vội vàng ôm lấy hai cánh tay nói: “Chú ơi, lạnh!”
Tần Cao Văn cúp máy, rồi cất điện thoại đi.
Anh cố nở nụ cười, quay sang nói với Đóa Đóa: “Không sao, chắc tại nhiệt độ giảm xuống thôi”.
Ánh mắt anh lóe lên vẻ lạnh lùng.
Nếu như để những người ở thế giới ngầm trước đây nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị dọa cho mất mật.
Đây chính là dấu hiệu cho thấy Tần Cao Văn bắt đầu nổi giận.
Sẽ có người gặp họa.
Ai dám động vào người phụ nữ của anh… đều phải chết!
Anh khởi động xe, đạp mạnh chân ga, đi về phía tiểu khu Đằng Long.
Tiểu khu Đằng Long là một khu đất bỏ hoang có những căn nhà đổ nát, bên trong vốn không ai sinh sống, thường xuyên có những tên vô gia cư qua đêm ở đây.
Đây cũng là khu vực trung lập mà phía công an không quản lý.
Thi thoảng có xảy ra mấy vụ xô xát đổ máu, cũng sẽ không quá gây chú ý.
Bọn chúng chọn vị trí này, cũng là vì ý đồ đó.
Đám người này muốn giết Tần Cao Văn.
Đúng là đang tự tìm đường chết.
“Một lát nữa thằng ngu đó sẽ đến đây”.
Vua Hổ cúp điện thoại xong, đến trước mặt Vương Thuyền Quyên nói: “Bọn tao sẽ từ từ giày vò mày trước mặt nó, để nó sống không bằng chết”.
Chương 19: Không chịu nổi
Vương Thuyền Quyên để lộ vẻ lo lắng trên khuôn mặt. Cô hét lên: “Các người là đồ đáng chết”.
“Không chỉ có một người từng nói với chúng tôi như vậy đâu”.
Vua Hổ khoanh tay trước ngực, chẳng hề bận tâm.
Cùng lúc này, bên trong KTV do Vương Bưu mở ra ở thế giới ngầm.
“Không…không ổn mất rồi”.
Cô gái nằm dưới đất rên rỉ. Âm thanh vang vọng trong căn phòng. Trên mặt cô gái trang điểm đậm hiện lên sự thỏa mãn và mơ màng, đôi mắt trở nên vô hồn.
Người đàn ông dừng lại, ngồi quay về ghế sô pha, châm một điếu thuốc, khuôn mặt lộ vẻ đăm chiêu.
Cô gái ngồi dậy, sà vào người Vương Bưu. Cô ta sau khi được tận hưởng cảm giác đê mê thì lúc này vẫn đang bồi hồi nhớ lại trải nghiệm đó.
“Anh Bưu, hình như anh vẫn chưa ổn”.
Bộ phận nào đó trên cơ thể của Vương Bưu vẫn cứ cương cứng. Hắn vẫn có thể chiến đấu thêm vài trận nữa.
“Cút!”
Cô gái run rẩy nhưng lập tức bật cười: “Anh Bưu, anh như vậy làm gì chứ?”
Bốp!
Vương Bưu tát thẳng vào mặt cô gái và chửi: “Ông kêu cút thì cút. Không nghe thấy à?”
Cô gái ôm mặt, đôi mắt ánh lên sự kinh ngạc.
Dù sớm biết đàn ông sẽ lật mặt nhanh hơn cả lật bánh tráng nhưng Vương Bưu đúng là nhanh quá.
Rõ ràng vừa rồi còn mây mưa mà sao chớp mắt đã đuổi cô ta đi rồi.
“Trong vòng hai giây, biến mất khỏi tầm mắt của tôi”.
Sự hung hãn, bá đạo của người đàn ông này không phải là lần đầu tiên những người phụ nữ được lĩnh giáo.
Cô ta lập tức quay người rời khỏi phòng.
“Gọi Dương Hạo vào đây!”
“Dạ!”
Vài phút sau, Dương Hạo đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy cơ thể trần truồng của Vương Bưu thì anh ta vô thức cúi đầu xuống.
Vương Bưu lấy chiếc khăn tắm ở bên cạnh che đi phần thân dưới của mình, thế nhưng một chỗ nào đó trên cơ thể vẫn lồi lên thấy rõ.
“Anh Bưu, anh tìm tôi có việc gì không?”
Vương Bưu vứt đầu thuốc xuống đất và hỏi: “Người phụ nữ tên là Vương Thuyền Quyên xinh đẹp tới mức nào vậy?”
Mỗi lần nhắc tới Vương Thuyền Quyên là đôi mắt Vương Hạo lại sáng lên như sao. Có thể nói đó là người phụ nữ cả đời này mà anh ta khao khát.
“Tôi nói thế anh như thế này nhé. Người phụ nữ vừa rồi phục vụ anh mà so với Vương Thuyền Quyên ấy, thì đúng là cục shit!”
Nét mặt Vương Bưu trùng xuống. Hắn lạnh lùng nói: “Ý của anh là tôi là một con chó à?”
Vì chỉ có chó mới ăn shit mà thôi.
Vương Hạo bị dọa sợ toát mồ hôi hột, vội vàng xua tay: “Không phải anh Bưu, anh hiểu lầm rồi. Tôi không hề có ý đó”.
“Nhưng dù có nói gì thì lần đầu của cô ta đã không còn nữa rồi”.
Vương Bưu ngồi dựa vào ghế sô pha, tỏ ra tiếc nuối.
Vương Hạo vội vàng sà tới, cười nói: “Anh Bưu đừng lo. Vương Thuyền Quyên còn trẻ lắm, hơn nữa tôi đảm bảo chơi cô ta sẽ vô cùng khác lạ, nhất định sẽ khá hơn rất nhiều so với những người phụ nữ trước đây mà anh từng cưng chiều”.
“Thật không?”
Vương Bưu vuốt cằm, cảm thấy đầy hứng thú với Vương Thuyền Quyên.
Ba nhân vật đại ca của thế giới ngầm thành phố Minh Châu có sở thích khác nhau. Vương Bưu háo sắc, Mã Thiên Long mê rượu, Trương Thiên Dực thì mê cờ bạc.
“Đương nhiên rồi. Tôi tuyệt đối không dám lừa anh”.
Vương Bưu khẽ nhắm mắt, nở nụ cười lạnh lùng. Hắn lấy điện thoại ra gọi cho Vua Hổ.
“Đại ca, có việc gì không ạ?”
Vua Hổ đang đợi Tần Cao Văn. Nhìn thấy số của Vương Bưu gọi tới thì vội vàng nghe máy và nói bằng giọng cung kính: “Thằng nhóc đó sắp tới rồi, anh em của chúng ta cũng đã mai phục hết cả rồi. Chỉ cần nó tới là sẽ bị sa lưới, chắc chắn sẽ bị đánh cho ra cám”.
Vương Bưu không có hứng thú với Tần Cao Văn. Hắn tin rằng thuộc hạ của hắn có thể xử lý anh một cách dễ dàng.
Giờ hắn không thể đợi thêm được nữa. Hắn muốn được thưởng thức mùi vị của Vương Thuyền Quyên.
Hắn đã chơi chán cái thể lại toàn mùi phấn trang điểm rồi. Dù họ có xinh đẹp thì cũng chẳng gợi nổi cho hắn chút hứng thú nào.
Mỗi lần mây mưa với những người phụ nữ đó, bọn họ thì cảm thấy thỏa mãn, nhưng Vương Bưu thì chưa bao giờ thật sự được giải phóng.
“Những chuyện đó không cần phải nói đâu. Cô gái tên Vương Thuyền Quyên rốt cuộc trông như thế nào?”
Đám đông chỉ biết cô là người đẹp số một của thành phố Minh Châu, còn cụ thể nhan nhắc thế nào thì không nhiều người biết đến.
Vua Hổ quay qua nhìn Vương Thuyền Quyên rồi vô thức nuốt nước bọt.
Cô gái này đúng là vô cùng xinh đẹp. Một vẻ đẹp không tì vết, ngũ quan sắt nét, cơ thể duyên dáng. Nhất là đôi chân dài kia, thật chỉ muốn mặc sức tưởng tượng.
“Đẹp ạ! Vô cùng đẹp, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào đẹp như vậy”.
Nếu không phải vì đang có nhiều anh em ở đây thì có lẽ Vua Hổ đã chẳng thể kìm chế, mà đã xử lý cô gái luôn rồi.
“Vậy đưa Vương Thuyền Quyên về đây trước, để tôi cưng chiều cô ấy. Còn về phía Tần Cao Văn để cho thuộc hạ xử lý là được rồi”, giọng điệu Vương Bưu dấy lên sự hào hứng.
“Không thành vấn đề đại ca”.
Vua Hổ tắt máy, xoay hai tay, đi tới trước mặt Vương Thuyền Quyên, túm tóc cô gái và hít một hơi thật sâu.
Đợi sau khi đại ca dùng xong thì Vua Hổ nhất định sẽ trở thành người thứ hai thưởng thức hương vị của Vương Thuyền Quyên.
“Các…các người định làm gì?”
Giọng nói của Vương Thuyền Quyên khẽ run lên, đôi mắt ánh lên sự sợ hãi giống như một con thỏ nhỏ khiến người khác cảm thấy đáng thương.
Điều này càng khiến suy nghĩ dã thú của Vua Hổ bị kích thích.
“Vương Thuyền Quyên, nhất định bọn tôi sẽ cho cô có một đêm khó quên suốt đời”.
Sau đó Vua Hổ vác Vương Thuyền Quyên rời đi. Cô ra sức giãy giụa và gào khóc: “Đồ khốn, mau thả tôi ra!”
“Hehe, thả cô sao? Nằm mơ đi, có thể chơi một đêm với cô gái như cô thì dù ông có chết cũng thấy đáng”.
Nhìn thấy Vua Hổ vác Vương Thuyền Quyên biến mất trong bóng tối, những người anh em còn lại cảm thấy ngưỡng mộ.
“Nghiêm túc vào, sau khi xử lý thằng Tần Cao Văn, quay về cũng sẽ có phần của mấy đứa”.
Giọng nói của Vua Hổ từ xa vọng lại khiến cho cái đám kia trở nên hào hứng.
Mười mấy tên xử lý Tần Cao Văn chẳng phải là quá dễ dàng sao?
Thậm chí phần lớn bọn chúng đều cảm thấy chuyện này đúng là chuyện bé xé ra to.
Đối phương có mạnh thì đã làm sao?
Tiểu khu Đằng Long.
Vua Hổ sắp xếp hai người canh chừng. Lúc này bọn họ đang ở trên đỉnh tòa nhà, tay cầm kính viễn vọng, nhìn chăm chăm vào cánh cửa duy nhất ở phía trước.
Cả hai đều cầm súng trong tay.
Mặc dù Tần Cao Văn xuất hiện ở cửa nhưng bọn họ nắm chắc rằng có thể giết anh ngay khi anh tiếp cận vị trí đó chứ không để cho anh cơ hội bước vào trong.
Đây là một kế hoạch không chút sơ hở. Một khi Tần Cao Văn xông vào thì sẽ tự mình sa lưới.
“Số một chú ý, tôi thấy chiếc xe sắp đi vào rồi”.
Người đứng bên trái của tòa nhà nói khẽ vào bộ đàm.
Số hai ở bên còn lại cũng đáp lại: “Số hai nghe rõ!”
Khi cả hai người tưởng rằng chiếc xe của Tần Cao Văn sẽ tiến vào tiểu khu thì anh đột nhiên lùi lại và biến mất trong màn đêm.
Điều này khiến bọn họ hết sức bực bội.
“Chuyện gì vậy số hai?”
Tay súng số hai bên trai cũng đơ mặt.
“Tôi cũng không rõ!”
Hai người cho rằng một lúc nữa Tần Cao Văn sẽ lại xuất hiện trong tầm ngắm nhưng bọn chúng đợi cả nửa tiếng mà vẫn không thấy bóng dáng của anh đâu.
Tần Cao Văn giống như là bốc hơi vậy.
Chương 20: Cố tình làm bậy
Sát thủ số hai nằm rạp xuống, đến cả hơi thở cũng dần thắt lại. Hắn dồn toàn bộ sự tập trung vào cánh cửa, không cả chớp mắt.
Thêm nửa tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không thấy bóng dáng của Tần Cao Văn đâu.
Thằng này lẽ nào vừa lâm trận đã bỏ chạy sao?
Đúng là đồ tham sống sợ chết.
Xem ra bọn họ đã đánh giá cao Tần Cao Văn rồi. Anh căn bản là một kẻ bạc nhược vô tình vô nghĩa.
Đột nhiên…
Hắn cảm thấy cổ họng lạnh ngắt, nhìn xuống dưới thì bỗng thấy một con dao đang kề sát cổ. Điều này khiến số 2 ớn lạnh.
“Không cần nhìn cái cửa đó nữa đâu. Tôi ở đây”.
Tần Cao Văn khiến hắn sợ chết khiếp. Không phải là kẻ này đã rút ra ngoài rồi sao?
Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây vậy?
“Tôi biết anh đang nghĩ gì. Chắc chắn là đang không dám tin và cho rằng tôi đã bỏ chạy rồi đúng không?”
Hắn không hề nói gì, chỉ gật đầu lia lịa.
“Đồ đần!”
Rẹt!
Dứt lời, Tần Cao Văn đã cứa ngang cổ họng của hắn, máu tươi xối ra ướt sũng áo nạn nhân.
Chút trò vặt vãnh này không thể nào che mắt Tần Cao Văn. Anh chỉ cần đứng bên ngoài là có thể nhìn rõ được những mưu tính bên trong.
Để tỏ vẻ là bản thân có thể bị lừa, anh đã lái xe tới trước của rồi lại lùi ra, lẳng lặng trèo lên đỉnh tòa nhà, dùng dây vắt ngang qua hai cột
Và bắt đầu dịch chuyển.
Và rồi trừ khử một tên mà thần không biết quỷ không hay.
“Số hai, số hai! Phía bên đó có động tĩnh gì không?"
Tần Cao Văn không hề đáp lại.
Thậm chí còn tắt cả bộ đàm.
Phía bên số một.
“Chuyện gì vậy? Tại sao lại không lên tiếng? Lẽ nào xảy ra chuyện rồi sao?”
Số một cảm thấy ớn lạnh.
“Đoán đúng rồi đấy”.
Một giọng nói vang lên phía sau. Hắn đứng bật dậy. Người phía sau lúc này đã chĩa thẳng súng vào đầu của hắn.
“Mày…mày vào kiểu gì vậy?”
Hắn nhìn Tần Cao Văn, đôi mắt dấy lên sự kinh ngạc và sợ hãi.
Không thể nào!
Cả tiểu khu Đằng Long chỉ có một lối vào duy nhất, Tần Cao Văn muốn vào trong thì phải đi qua cửa đó.
“Anh quản được chắc!”
Pằng!
Tần Cao Văn bắn xuyên đầu hắn.
Tiếng súng vọng trong bóng đêm, kinh động đám người ở trên núi và cả trong tiểu khu Đằng Long đang ẩn nấp.
“Phía bên đại ca có động tĩnh”.
Một tên gầy còm đi tới trước mặt một tên chột. Sau khi tên đầu trọc chết thì hắn trở thành kẻ cầm đầu của đội nhóm này.
“Nhắn tin cho số một, hỏi nó xem có chuyện gì?”
Kẻ thuộc hạ đáp lại với vẻ đắc ý: “Em biết rồi đại ca!”
Một lúc sau, có tin nhắn từ phía số một vọng tới.
“Đại ca, nó nói là Tần Cao Văn đã bị bắn chết rồi”.
Tên thuộc hạ vô cùng hứng thú, giọng nói run lên vì sung sướng.
Tên chột thở dài, buông súng xuống với vẻ thất vọng: “Thật không biết đại ca đang nghĩ cái gì. Một thứ vô dụng như thế mà đáng để cử tới hai, ba chục anh em hay sao?”
Hắn còn cảm thấy khinh thường Long Tranh Hổ Đấu. Rõ ràng là có thể dễ dàng xử lý được Tần Cao Văn, vậy mà hai tên đó lại còn bị chặt đứt tay.
Khiến cho bang phái của bọn hắn bị mất mặt.
“Đại ca, chúng ta mau đi thôi. Lát nữa về được hưởng đã đời cô gái Vương Thuyền Quyên rồi”.
Chỉ cần là đàn ông thì không thể nào không nổi lên ý đồ đối với Vương Thuyền Quyên.
Cô gái đó đúng là kiệt tác xuất sắc. Dù là cơ thể hay là dáng người thì cũng đều là sốt một. Trên người còn phát là khí chất thuần khiết ngời ngời khiến tất cả đám đàn ông đều phát điên.
Tên chột chảy cả nước bọt, vội nói: “Có thể có được người đẹp số một Minh Châu thì chúng ta cũng coi như có phúc khí rồi”.
Reng.
Tiếng điện thoại lại vang lên, một tin nhắn được chuyển tới.
“Đại ca mau xem!”
Tên mặt sẹo bên cạnh đưa điện thoại cho tên chột, kích động nói: “Vừa này số một ở trong xe của Tần Cao Văn, gửi tới hình ảnh của một cô gái với thân hình bốc lửa đang đợi anh em chúng ta ạ”.
Tên chột cười he he và nói: “Định mệnh đêm nay cho chúng ta một bữa no nê rồi”.
“Ông nín đã gần cả tháng, cuối cùng cũng được xả rồi”.
“Số một biết điều đấy, hiểu được nỗi khổ của anh em”.
“Tạm thời không thể thưởng thức Vương Thuyền Quyên thì có thể chơi với đứa khác cũng không tệ”.
…
Tên chột hô lớn: “Anh em, đi mau!”
“Dạ!”
Đám đông cầm vũ khí trong tay nhao nhao lao về phía trước.
Một lúc sau, bọn chúng đã tới tiểu khu Đằng Long nhưng không hề phát hiện ra tung tích của số một và số hai.
“Hai đứa nó chạy đâu rồi?”
Tên chột sờ cằm, tò mò lên tiếng.
“Để em nhắn tin cho nó”.
Tên mặt sẹo sau khi gửi tin thì lập tức nhận được tin trả lời.
“Đại ca, nó nói đang ở khu đường hầm thoát nước!”
Tên chột chau mày: “Nó ở đường thoát nước làm gì?”
Tên mặt sẹo không hề trả lời bởi vì những gì xảy ra ngay sau đó đã giải thích cho sự nghi ngờ của tên chột.
“Tôi xin anh đừng tới đây. Chỉ cần đừng tới, dù có là điều kiện gì thì tôi cũng có thể đáp ứng”.
Từ khu thoát nước bên cạnh, một giọng nữ khóc lóc, van xin vọng lại.
“Không có cửa đâu!”
Một giọng nam trầm thấp vang lên.
Giọng nói này vô cùng quen thuộc. Đó chính là giọng của số một.
“Không ngờ thằng đó biết chơi đáo để, chạy tới khu thoát nước để chơi à”.
Tên chột nở nụ cười giảo hoạt.
“Chơi như vậy mới thú vị, anh em! Lên!”
Tên mặt sẹo cùng với đám phía sau lao về phía khu thoát nước như ong vỡ tổ. Tất cả đều nhảy xuống.
Khu vực thoát nước bỏ không của tiểu khu Đằng Long cũng không bẩn, khá là sạch.
Thế nhưng sau khi mấy tên nhảy xuống thì phát hiện ra tình hình không ổn.
Bên dưới chẳng có ai cả.
Bầu không khí còn dấy lên một sự quỷ dị.
“Sau lại thế? Vừa rồi rõ ràng nghe thấy bên ngoài có tiếng động mà”.
Tên mặt sẹo tỏ ra lo lắng.
“Xin anh…Đừng tới đây. Xin anh!”
Âm thanh yếu ớt vang lên trong không gian!
“Đại ca, ở phía bên đó!”
Tất cả đám đông đều tiến lên vài bước. Bọn chúng càng đi về phía âm thanh thì càng ngửi thấy một thứ mùi rất nồng xộc lên mũi.
Chạy được một đoạn, bọn chúng bèn khựng lại và đứng ngây như phỗng.
Toàn bộ âm thanh lúc nãy là do một chiếc máy ghi âm phát ra. Bên cạnh còn có vài bình ga.
Tên chột cảm thấy tê dại da đầu.
Dường như hắn ý thức được điều gì đó.
Tên mặt sẹo run rẩy: “Đại ca…Sao lại thế?”
“Hỏng bét, chúng ta bị lừa rồi”.
Mấy tên quay người định bỏ chạy thì phát hiện ra cửa phía trên đã bị ai đó dùng dây sắt buộc chặt.
Bọn chúng không mở ra được.
Một lúc sau, một bóng hình cao lớn xuất hiện trong tầm nhìn của chúng.
Tần Cao Văn.
“Mày là ai?”
Tên chột ngẩng đầu hung hăng chửi rủa.
“Các người muốn giết tôi mà lại không biết tôi trông như thế nào à?”
Tần Cao Văn cầm bật lửa trong tay, chỉ cần anh vứt bật lửa xuống thì những kẻ khác sẽ chết không có chỗ chôn.
Đóa Đóa tìm quanh một vòng, đưa cánh tay phải trắng nõn của mình ra, chỉ vào biệt thự Vân Sơn trên đỉnh núi.
“Chỗ đó là nhà cháu”.
Ai nấy đều nhìn theo hướng tay chỉ của Đóa Đóa, thoạt tiên yên lặng trong chốc lát, sau đó thì cười ầm lên.
“Cô bé, cháu có biết căn biệt thự đó bao nhiêu tiền không?”.
Lần này, Mã Linh Nhi cũng không giả vờ nữa, dứt khoát xé bỏ mặt nạ.
Dù sao hôm nay cô ta mời mẹ con Vương Thuyền Quyên qua đây là để sỉ nhục bọn họ một phen.
“Vương Thuyền Quyên, cậu dạy con gái thế nào vậy? Sao nó lại không có gia giáo gì hết vậy?”, Thượng Quan Uyển Nhi nói giọng chói tai.
“Tôi cảm thấy con gái cậu chỉ đang quấy phá thôi, bình thường cậu chiều nó thế nào đấy? Suốt một ngày chỉ biết nói dối”, Dương Y Y cũng không buông tha.
Vương Thuyền Quyên cũng đã nhìn rõ bộ mặt xấu xa của bọn họ, cô ôm con gái vào lòng, nghiêm túc nói: “Đóa Đóa nhà tôi không nói dối”.
Mọi người đều cười ầm lên.
Vừa rồi giọng cô không lớn, nhưng mỗi một vị khách ở đây đều nghe được rõ ràng.
Vương Thuyền Quyên cũng được tính là người nổi tiếng ở thành phố Minh Châu này, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành, vóc dáng cũng không có gì để chê, có thể gọi là mê hồn.
Chỉ tiếc là đời tư khá loạn, chưa kết hôn đã mang thai, trở thành con điếm trong mắt mọi người.
Bây giờ, tiền lương mỗi tháng của cô chỉ có ba bốn nghìn tệ.
Ai sẽ mua một căn biệt thự trăm triệu tệ cho cô?
Người tình lúc trước của cô sao? Rõ ràng là không có khả năng này.
Ở thành phố Minh Châu, người có thể chi ra hơn một trăm triệu tệ tiền mặt có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Người phụ nữ này chắc chắn là điên rồi”.
“Đúng là đáng tiếc, vẻ ngoài đẹp là vậy nhưng lại bị mắc chứng ảo tưởng”.
“Sao cô ta không nói toàn bộ bất động sản Thiên Long là nhà của cô ta luôn đi?”.
…
Mã Linh Nhi khoanh hai tay trước ngực, đi trên đôi giày cao gót của mình, nhanh chóng đến gần Vương Thuyền Quyên, dùng giọng điệu người ở trên cao nói: “Vương Thuyền Quyên, cậu làm tôi thất vọng quá. Cậu có biết mấy năm nay, mỗi tối tôi đều nằm mơ sẽ sỉ nhục cậu như thế nào, tôi muốn trả thù cậu năm xưa đã cướp mất người đàn ông mà tôi thích nhất, tôi không phục”.
Vương Thuyền Quyên yên lặng đứng nghe.
“Nhưng tôi không ngờ rằng, bây giờ cậu đã biến thành thế này, đúng là khiến người ta chán ghét. Đừng nói là cậu bây giờ một tháng chỉ được mấy nghìn tệ tiền lương, cho dù là bố cậu cũng không mua nổi căn biệt thự Vân Sơn đó”.
Từ Hạo đi đến bên cạnh vợ mình, khoác tay phải lên vai vợ, bỏ đá xuống giếng: “Vợ à, em so đo với loại rác rưởi này làm gì? Có lẽ cô ta thấy hai chúng ta vào ở trong biệt thự xa hoa như vậy, bị kích động nên mới nói năng loạn xạ thôi”.
“Vẫn là chồng nói có lý”.
Mã Linh Nhi ôm vai Từ Hạo, sau đó nhẹ nhàng hôn lên má ông ta.
Vù…
Đúng lúc này, một chiếc xe BMW chạy vào, cửa xe được mở ra, một người đàn ông gương mặt tuấn tú, vóc người cường tráng bước xuống.
Chính là Tần Cao Văn mà mọi người đã nhìn thấy lúc trước.
Đi theo Tần Cao Văn là nhân viên bán biệt thự lần trước.
Trong tay cô ta cầm một xấp tài liệu dày, cung kính đi theo sau Tần Cao Văn.
“Anh đã làm xong thủ tục giao nhận biệt thự rồi, bây giờ hai mẹ con em có thể dọn vào đó ở”.
Tần Cao Văn nở nụ cười, vô cùng dịu dàng.
Đóa Đóa lập tức ngẩng đầu, ngây thơ hỏi: “Chú nói thật sao chú siêu nhân?”.
Đương nhiên là thật.
“Hai mẹ con cậu mà cũng có thể mua nổi biệt thự ở đây, đừng ở đó giả vờ nữa, mất mặt lắm”, Thượng Quan Uyển Nhi nói tiếp.
Không đợi Tần Cao Văn lên tiếng, nhân viên bán hàng ở bên cạnh đã tiến lên, phản bác: “Thưa cô, mong cô nói chuyện tôn trọng khách VIP của chúng tôi một chút, nếu không, tôi có quyền đuổi cô ra khỏi biệt thự của chúng tôi”.
Thượng Quan Uyển Nhi sững sờ.
Khách VIP?
Những người khác cũng đưa mắt nhìn nhau.
“Cô… vừa nói cái gì?”.
Thượng Quan Uyển Nhi lắp bắp hỏi.
“Tôi nói anh Tần đây là khách VIP của bất động sản Thiên Long. Trước đây không lâu, anh ấy vừa mới mua biệt thự Vân Sơn, hôm nay đến đây để làm thủ tục sang tên”.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Mỗi một chữ mà nhân viên bán hàng vừa nói đều như sấm sét đánh xuống đất bằng, vang vọng bên tai bọn họ, làm dấy lên vô số ngọn sóng to lớn, hồi lâu không thể bình phục.
Sao… lại như vậy?
Thế mà thật sự có người mua được biệt thự Vân Sơn.
Căn biệt thự giá hơn trăm triệu tệ tiền mặt đấy.
Bốp!
Mã Linh Nhi cảm thấy có một cái tát vô hình đánh vào mặt mình, khiến cơ thể cô ta run rẩy, cảm thấy mặt mình đau nhức.
Sao chuyện lại biến thành thế này?
Không phải Vương Thuyền Quyên là một đứa nghèo kiết xác sao?
Sao có thể vào ở trong biệt thự Vân Sơn?
Chuyện… chuyện này không khoa học.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Thuyền Quyên với ánh mắt rất phức tạp, trong đó có kinh ngạc, ngưỡng mộ và cả đố kị.
“Thưa cô, mong cô hãy xin lỗi khách hàng VIP của chúng tôi, nếu không tôi có tư cách đuổi cô ra khỏi bất động sản Thiên Long của chúng tôi”.
Nhân viên bán hàng đến trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi, bức ép.
Sau chuyện lần trước, thái độ của nhân viên bán hàng đối với Tần Cao Văn đã thay đổi một trăm tám mươi độ, không dám coi thường anh nữa.
Ngay cả cách đối xử với người khác trong thời gian làm việc cũng đã thay đổi rất lớn.
Dù đối phương có tiền hay không có tiền, cô ta vẫn đối xử vô cùng tôn trọng, không dám làm càn như trước nữa.
Hết cách, cô ta bị tát vào mặt nên sợ rồi.
“Tôi…”.
Thượng Quan Uyển Nhi hơi hoảng sợ, trong lòng rất không phục.
Sao chuyện lại thành ra như vậy?
Không nên như vậy chứ!
Hôm nay, mấy người bọn họ hợp tác với nhau muốn làm Vương Thuyền Quyên bẽ mặt, khiến cô xấu hổ không có chỗ chui xuống, nhằm trả mối thù năm xưa.
Bây giờ thì tốt rồi…
Bị vả mặt bôm bốp.
Loại cảm giác này không dễ chịu, vô cùng không dễ chịu.
“Không xin lỗi phải không? Bảo vệ, mời cô gái này ra ngoài”.
Không lâu sau, vài người mặc đồng phục bảo vệ đi tới, bắt lấy Thượng Quan Uyển Nhi, chuẩn bị lôi cô ta ra ngoài.
Nếu thật sự bị quăng ra ngoài trước mặt nhiều người như vậy thì mới gọi là mất mặt, Thượng Quan Uyển Nhi không quan tâm được gì hơn nữa.
“Tôi xin lỗi, là tôi không tốt!”.
Thượng Quan Uyển Nhi vội nói: “Tôi không nên nói năng tùy tiện, sau này tôi sẽ không làm vậy nữa”.
Nhân viên bán hàng liếc nhìn Tần Cao Văn, anh gật đầu rồi cô ta mới nói: “Thả cô ấy ra đi”.
Mặc dù Thượng Quan Uyển Nhi không bị quăng ra ngoài, nhưng mặt mũi cũng đã mất gần hết.
“Bên trong biệt thự đã thu xếp xong rồi chứ?”.
Vừa rồi Tần Cao Văn không đi theo hai mẹ con Vương Thuyền Quyên qua đây là vì anh đi làm thủ tục giao nhận bất động sản, nhân tiện đưa cho nhân viên bán hàng một khoản tiền để cô ta mua sắm đầy đủ đồ gia dụng cho căn biệt thự đó.
Căn biệt thự đã được trang hoàng xong, có thể dọn tới ở luôn.
“Anh yên tâm, tất cả đã chuẩn bị xong xuôi”.
Nhân viên bán hàng gật đầu đáp.
“Vậy thì tốt, đưa chúng tôi đến đó xem xem”.
Tần Cao Văn ngồi xổm xuống, ôm Đóa Đóa vào lòng, dịu dàng nói: “Chú siêu nhân dẫn Đóa Đóa của chúng ta đi xem nhà mới nhé”.
Chương 17: Tinh nhuệ ra quân
Đóa Đóa vui vẻ kêu lên: “Tốt quá rồi, cuối cùng chúng ta cũng có thể dọn vào nhà mới rồi”.
Lúc đang nói lời này, Đóa Đóa đắc ý liếc nhìn Mã Linh Nhi.
Ai bảo cô coi thường mẹ con cháu?
Hừ!
Cô bé hơi nũng nịu hừ một tiếng.
Nhìn mấy người họ lên xe, tiến đến biệt thự Vân Sơn xa hoa nhất, trong mắt Thượng Quan Uyển Nhi tràn đầy sự ngưỡng mộ và đố kị.
“Căn biệt thự này có gì đáng xem chứ? Chúng ta đi theo xem biệt thự Vân Sơn đi”.
“Đúng, tôi cảm thấy rất có lý, chúng ta đi xem biệt thự Vân Sơn nào”.
“So với biệt thự Vân Sơn, căn này giống nhà chỗ nào?”.
…
Đoàn người chẳng quan tâm đến cảm giác của Mã Linh Nhi, nối đuôi nhau đi ra giống như ong vò vẽ. Chốc lát sau, hơn một trăm người khách đều đã đi hết, sân nhà rộng lớn chỉ còn lại hai người Mã Linh Nhi và Từ Hạo.
Nhìn theo phương hướng mà bọn họ đi, Mã Linh Nhi siết chặt nắm tay, cơ thể không ngừng run lên vì tức giận.
Dựa vào cái gì!
Dựa vào cái gì?
Hôm nay rõ ràng là bọn họ chuyển nhà, Mã Linh Nhi phải là tâm điểm chú ý mới đúng.
Nhưng mọi thứ lại bị Vương Thuyền Quyên cướp đi mất.
Giống như người con trai mà cô ta yêu thầm thời đại học vậy, Mã Linh Nhi cảm thấy tôn nghiêm của mình lại bị giẫm đạp một lần nữa.
Cô ta không phục!
Từ Hạo cũng cảm thấy mất mặt, cảm giác đau rát trên mặt truyền ra.
Ban đầu ông ta vẫn cảm thấy mình có vốn liếng để khoe khoang, có thể mua được biệt thự Thiên Long mà rất nhiều người mong ước.
Nhưng khi so sánh với biệt thự Vân Sơn thì biệt thự này tức khắc bị nghiền nát thành mảnh vụn.
Đó chính là sự khác biệt một trời một vực, giống như so sánh con kiến với con voi vậy.
Đây không phải là tự chuốc lấy phiền não hay sao?
“Vợ à, em… em…”.
“Cút ra cho tôi!”.
Không đợi ông ta nói xong, Mã Linh Nhi đã quát lớn một tiếng.
Từ Hạo rất hiểu chuyện, vợ bảo ông ta cút, ông ta không nói hai lời lập tức chạy ra khỏi phòng.
Mã Linh Nhi siết chặt hai nắm đấm, móng tay sắp cắm vào da thịt, cơ thể không ngừng run rẩy, cắn răng tới mức chảy máu.
“Vương Thuyền Quyên, cậu đợi đấy cho tôi, sẽ có một ngày tôi sẽ trả thù!”.
Chuyện ngày hôm nay khiến mâu thuẫn giữa Vương Thuyền Quyên và Mã Linh Nhi càng thêm sâu, đồng thời cũng khiến cô ta kiên định quyết tâm trả thù rửa hận.
“Rồi sẽ có một ngày tôi bắt cậu nếm trải nỗi nhục nhã tương tự!”.
…
Cổng lớn của biệt thự Vân Sơn được mở ra, Vương Thuyền Quyên đứng đấy, giống như bước vào giấc mơ.
Diện tích của căn biệt thự này phải hơn sáu trăm mét vuông, đó là chưa tính sân vườn và núi giả ở xung quanh, chỉ mới là diện tích của tòa nhà.
Nếu cộng thêm vườn cây cảnh và vật phẩm khác thuộc biệt thự, ít nhất cũng phải hơn tám trăm mét vuông.
Trong vườn trồng đầy các loại hoa, đua nhau khoe sắc, vô cùng tươi tốt, đủ mọi kiểu dáng.
Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy hai chú bươm bướm bay lượn trên những đóa hoa.
Trong sân có hồ nhân tạo, nhiều loại cá đang bơi lội tung tăng.
“Đây mới gọi là biệt thự chân chính!”.
“Lộng lẫy quá!”.
“Cả đời này tôi chỉ cần có thể ở đây một ngày, không, chỉ cần ở đây một tiếng đồng hồ thôi cũng đủ rồi”.
…
Đóa Đóa không thể che giấu được niềm vui trong lòng, vui vẻ reo lên: “Tốt quá, cuối cùng chúng ta cũng có nhà mới rồi!”.
Tần Cao Văn nhìn Đóa Đóa, ánh mắt đong đầy tình yêu thương.
Vương Thuyền Quyên đứng đó, trong lòng vô cùng phức tạp, nhất thời không biết nên nói gì, nước mắt tràn mi.
Tần Cao Văn nhẹ nhàng đặt tay trái lên vai cô, tiếp đó nói một cách dịu dàng: “Anh đã nói nỗi khổ mà em và con gái đã phải chịu trong những năm qua, sẽ có ngày anh bù đắp lại hết cho em”.
Một giọt nước mắt rơi lên tay, Vương Thuyền Quyên không nói gì, nhưng ánh mắt lại truyền đạt bao nhiêu điều muốn nói.
Cô đột nhiên cảm thấy nỗi khổ mà mình phải nếm trải, sự giày vò mà mình phải chịu đựng những năm qua đều đáng giá.
Cô không gửi gắm sai người.
Trong lúc hồ đồ cho đi lần đầu tiên của mình, cô không gặp phải một kẻ ăn chơi trác táng, vô tích sự, mà ngược lại gặp được một Tần Cao Văn ưu tú hơn bất kì ai.
Ở thế giới ngầm.
“Kế hoạch thế nào rồi?”.
Vương Bưu ngồi trên ghế sofa châm một điếu thuốc, hỏi cấp dưới đang quỳ trước mặt.
Người nói chuyện cùng hắn là một gã đầu trọc, thân hình vô cùng cường tráng, chỉ có một con mắt. Gã thường xuyên để trần cánh tay, trên cánh tay có xăm hình một con hổ dữ.
Đó là một trong những sát thủ mạnh nhất dưới trướng Vương Bưu, biệt danh là Vua Hổ.
Lúc hắn đánh nhau thì cực kì hung ác, như một con dã thú, điên cuồng như hổ dữ, biệt danh này vô cùng phù hợp với hắn.
Vua Hổ nhếch mép cười lạnh lùng, nói: “Đại ca yên tâm, anh em thuộc hạ đều đã tập hợp đầy đủ, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, bọn họ đều sẽ ra quân”.
“Vậy còn tạm được”, Vương Bưu gật đầu, sau đó phun nước bọt mắng chửi: “Nhớ rõ, lần này tuyệt đối không được thất bại, tối hôm nay tôi phải nhìn thấy đầu của nó”.
“Đại ca yên tâm, không thành vấn đề”, Vua Hổ cam đoan.
“Nhân tiện đưa con ả đó về đây cho tôi, tôi muốn thưởng thức hương vị của cô ta. Nói thế nào cô ta cũng là người đẹp nhất thành phố Minh Châu, chắc chắn rất mê hồn”.
Trong mắt Vua Hổ lóe lên vẻ tà dâm, trong lòng vô cùng hứng khởi.
Mặc dù bình thường Vương Bưu rất hung ác tàn nhẫn, nhưng lại rất có nghĩa khí với anh em dưới trướng. Người phụ nữ mà hắn chơi qua, những người khác đều có phần.
Chỉ cần đưa Vương Thuyền Quyên về đây, để Vương Bưu hưởng xong, đám người Vua Hổ cũng có thể gần gũi người đẹp.
Đó là người đẹp hàng đầu Minh Châu đấy, chỉ nghĩ đến gương mặt của cô ta thôi cũng đủ khiến người ta sướng run lên, bộ phận nào đó đã có phản ứng đặc biệt.
“Anh yên tâm, đại ca, tôi nhất định không phụ sự kỳ vọng của anh”.
Vương Bưu gật đầu nói: “Mau đi làm đi”.
“Vâng!”.
Vua Hổ vừa rời đi, Dương Hạo đã từ ngoài cửa vào.
Anh ta hơi dè dặt, vẻ mặt cung kính đứng bên Vương Bưu, hỏi: “Anh Bưu, chuyện đó…”.
“Anh muốn nói cái gì?”.
Vương Bưu không hề có thiện cảm với Dương Hạo, thậm chí là có chút chán ghét. Lần trước nếu không vì nhận nhiệm vụ của anh ta thì hai cao thủ dưới trướng hắn đã không phải hi sinh.
“Nếu các anh em chơi thỏa thích rồi, có thể thưởng người phụ nữ đó cho tôi không?”.
Dương Hạo đứng một bên xoa xoa tay, cổ họng không ngừng nuốt nước bọt.
Khi xưa, vì theo đuổi Vương Thuyền Quyên, anh ta đã tiêu tốn vô số thời gian và tâm sức, nhưng người phụ nữ đó không biết điều, sử dụng hết mọi cách vẫn không có tiến triển.
Bây giờ xem ra cưỡng ép vẫn có hiệu quả nhất.
“Được thì được, nhưng anh chỉ có thể húp phần thừa các anh em để lại, hơn nữa…”.
Dương Hạo hiểu ngay lập tức lời nói phía sau của hắn có ý gì.
Anh ta vội vàng lấy thẻ ngân hàng ra đặt lên bàn, cung kính nói: “Đây là một triệu tệ”.
Vương Bưu rất hài lòng.
“Anh càng lúc càng hiểu chuyện rồi đấy!”.
Dương Hạo không nói gì, trong lòng vẫn có chút không cam tâm, nhưng trừ cách này ra, anh ta không nghĩ ra được cách nào tốt hơn để có được Vương Thuyền Quyên.
Chỉ cần anh ta có thể lên giường cùng báu vật tuyệt sắc đó, cái giá có lớn thế nào cũng đáng.
“Anh Bưu, tôi còn chuyện quan trọng cần nói”.
Chương 18: Giở trò bắt cóc
Một tên đàn em của Vương Bưu đột nhiên nói: “Em cảm thấy tên Tần Cao Văn này không đơn giản, anh vẫn nên cử thêm một vài cao thủ nữa đi”.
“Cút!”.
Vương Bưu quát thẳng vào mặt hắn.
Hai người họ hoàn toàn khinh thường Tần Cao Văn.
Lần trước đúng là có phần khinh địch, chỉ cử có hai cao thủ đi, nhưng lần này thì khác.
Vua Hổ cộng với anh em của hắn, tính ra tổng cộng hai, ba chục người, hơn nữa trong tay còn có vũ khí nóng.
Có lợi hại cỡ nào, cũng đâu thể tránh được súng đạn?
Màn đêm dần buông.
Cuối cùng cũng đến giờ tan trường.
Hôm nay Tần Cao Văn có một số chuyện cần xử lý, nên không đến đón Vương Thuyền Quyên tan học, nhưng cô cũng không quan tâm.
Vốn dĩ Tần Cao Văn từng nói, Vương Thuyền Quyên có thể không cần đi làm mà ở nhà, anh sẽ nuôi được cô.
Nhưng Vương Thuyền Quyên đã từ chối.
Hiện giờ Đóa Đóa vẫn chưa biết mối quan hệ giữa cô và Tần Cao Văn, nếu như vô hình chung để anh bao nuôi, thì không biết phải giải thích với con gái như thế nào.
Vương Thuyền Quyên đi xuống lầu, đang chuẩn bị lên chiếc xe điện của mình, thì bỗng cảm thấy đằng sau cổ có gì đó lạnh toát.
Cô giật mình kinh hãi.
“Đứng im!”.
Đằng sau vọng đến một giọng nói trầm dày và lạnh lùng, khiến cơ thể Vương Thuyền Quyên run lên.
Cúi đầu nhìn xuống, một mũi dao sắc nhọn đang kề vào cổ, chỉ cần dùng một lực nhẹ, là có thể cứa đứt cổ họng cô.
Tính mạng Vương Thuyền Quyên bị đe dọa.
“Nếu muốn sống, thì hãy ngoan ngoãn nghe theo lời tao, nếu dám lên tiếng thì tao sẽ đâm chết mày”.
Vương Thuyền Quyên gật đầu, không lên tiếng.
Người đứng sau lưng Vương Thuyền Quyên chính là Vua Hổ, chỉ nhìn bóng lưng xinh đẹp của người con gái đang đứng trước mặt đây thôi, đã khiến trái tim con người ta phải rung động rồi.
Lúc này hắn không kìm được mà tưởng tượng, đợi đến khi Vương Bưu nếm đủ các dư vị xong, người phụ nữ này nằm dưới cơ thể hắn trông sẽ như thế nào?
Bốp!
Hắn đánh một cái vào gáy của Vương Thuyền Quyên, lập tức khiến cô ngất đi.
Đợi đến khi Vương Thuyền Quyên tỉnh lại, phát hiện ra bản thân đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, ánh đèn xung quanh sáng chói mắt.
Hai tay hai chân cô đều bị trói chặt, miệng còn bị nhét một miếng giẻ, chỉ có thể phát ra tiếng ư ử.
Vương Thuyền Quyên bị trói trên một cây cột.
Nhìn ra xa, xung quanh có mười mấy người mặc đồ đen, trong tay cầm vũ khí nóng, tên nào tên nấy cơ thể cường tráng, hung hăng dữ tợn.
Trái tim cô bỗng chốc như rơi xuống vực thẳm.
Có vẻ như…
Tình hình không được tốt lắm.
Tên đầu hói lúc trước đến trước mặt Vương Thuyền Quyên, nuốt nước miếng, cổ họng phát ra âm thanh rõ rệt.
Hắn hoàn toàn không hề che giấu sự thèm thuồng đối với Vương Thuyền Quyên.
“Mày không cần lo, bây giờ tao chưa giết mày ngay đâu, đợi đến khi giải quyết xong thằng con hoang đó, mới từ từ giày vò mày sau”.
Ánh mắt Vương Thuyền Quyên mang vẻ khó hiểu.
Thằng con hoang nào?
Khoan đã…
Lẽ nào là Tần Cao Văn?
“Tao biết nó rất giỏi đánnh nhau, lần trước còn hại chết hai cao thủ của bọn tao, nhưng nó có lợi hại thế nào, cũng làm sao tránh được súng đạn?”.
Đóa Đóa không kể chuyện xảy ra trên đường đi học, nên cô không hay biết gì cả.
Mà đối với Tần Cao Văn, đó chỉ là một sự cố cỏn con trong cuộc sống, không đáng nói.
Trước đây lúc anh làm việc ở thế giới ngầm, mỗi ngày đều bị ám sát ít nhất vài ba lần, sớm đã quen rồi, mỗi ngày phải giết ít nhất năm, sáu người.
Từ lâu anh đã làm bạn với máu và xác chết, nên đối với Tần Cao Văn mà nói, chỉ làm gãy tay một, hai người là một sự bao dung và nhân từ rất lớn.
“Ưm… ưm ưm…”.
Vương Thuyền Quyên muốn nói gì đó, nhưng miệng đã bị miếng giẻ bịt lại, không thể phát ra tiếng.
Tên đầu hói lấy miếng giẻ từ miệng cô ra: “Mày muốn nói gì à?”.
“Các anh… đừng có động vào anh ấy”.
Trong lòng Vương Thuyền Quyên đầy sợ hãi.
Cô chưa hiểu rõ Tần Cao Văn, chỉ biết là đối phương rất giàu có, còn tài đánh nhau thế nào thì hoàn toàn không biết.
Ở đây có tận hai, ba mươi người, lát nữa anh đến nhất định sẽ thua thiệt.
Có giỏi đánh nhau mấy thì cũng làm gì được?
Tục ngữ có câu, ba đánh một chẳng chột cũng què, huống hồ bọn họ còn có vũ khí nóng trong tay.
Một khi Tần Cao Văn đến đây, thì chưa kịp ra tay đã bị đánh cho tơi bời rồi.
Vua Hổ cười lạnh nói: “Đừng có ở đó mà đùa nữa, thằng khốn đó đắc tội với anh Bưu, mày nghĩ bọn tao sẽ dễ dàng tha cho nó thế à?”.
Câu này khiến chân tay Vương Thuyền Quyên lạnh toát.
Vương Bưu, một trong ba ông trùm lớn của thế giới ngầm.
Phía dưới hắn có tới vài trăm tay sai, sao Tần Cao Văn lại động vào hắn chứ?
“Tao rất mong chờ được giết nó trước mặt mày, cảnh đó nhất định sẽ rất thú vị”.
Trên mặt Vua Hổ lộ rõ vẻ say sưa, cứ như hắn đã tưởng tượng ra khung cảnh lúc đó rồi vậy.
“Đồ… đồ khốn nạn!”.
Vương Thuyền Quyên bỗng cảm thấy câu nói của mình vô cùng bất lực, nhưng cô không thể nghĩ ra từ ngữ gì kịch liệt hơn.
“Cô em đây thật đáng yêu thật đấy, nếu không phải đại ca có bí mật, thì anh đã nóng lòng thưởng thức cô em rồi”.
Câu nói này khiến Vương Thuyền Quyên không rét mà run.
Tại biệt thự Vân Sơn.
“Chú siêu nhân, sao mẹ vẫn chưa về?”.
Đóa Đóa làm bài tập xong, ngồi trên ghé sofa, hai mắt cứ nhìn ra ngoài cửa.
“Đóa Đóa đi ngủ trước đi, chú siêu nhân ra ngoài xem sao nhé?”.
Đóa Đóa ôm lấy cánh tay của Tần Cao Văn, lắc đầu nói: “Căn phòng lớn thế này Đóa Đóa ngủ một mình sợ lắm”.
“Vậy được, chú dẫn Đóa Đóa cùng đi tìm nhé”.
Tần Cao Văn bế Đóa Đóa lên, mở cửa xe rồi đặt con bé vào trong, lúc này chuông điện thoại chợt reo lên.
Là số của Vương Thuyền Quyên.
Nhưng sau khi bắt máy thì đầu bên kia lại vọng ra tiếng của một người đàn ông lạ mặt.
“Có phải Tần Cao Văn không?”.
Anh lạnh lùng đáp: “Phải”.
“Hiện giờ Vương Thuyền Quyên đang ở trong tay bọn tao, nếu muốn cứu nó, thì hãy đến tiểu khu Đằng Long, nhớ chỉ được đi một mình. Còn nữa, cấm không được báo công an, nếu không nó sẽ chết thảm lắm đấy”.
Ánh mắt Tần Cao Văn liền trở nên sắc lạnh, sát khí toát ra.
Đóa Đóa không biết chuyện gì xảy ra, vội vàng ôm lấy hai cánh tay nói: “Chú ơi, lạnh!”
Tần Cao Văn cúp máy, rồi cất điện thoại đi.
Anh cố nở nụ cười, quay sang nói với Đóa Đóa: “Không sao, chắc tại nhiệt độ giảm xuống thôi”.
Ánh mắt anh lóe lên vẻ lạnh lùng.
Nếu như để những người ở thế giới ngầm trước đây nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị dọa cho mất mật.
Đây chính là dấu hiệu cho thấy Tần Cao Văn bắt đầu nổi giận.
Sẽ có người gặp họa.
Ai dám động vào người phụ nữ của anh… đều phải chết!
Anh khởi động xe, đạp mạnh chân ga, đi về phía tiểu khu Đằng Long.
Tiểu khu Đằng Long là một khu đất bỏ hoang có những căn nhà đổ nát, bên trong vốn không ai sinh sống, thường xuyên có những tên vô gia cư qua đêm ở đây.
Đây cũng là khu vực trung lập mà phía công an không quản lý.
Thi thoảng có xảy ra mấy vụ xô xát đổ máu, cũng sẽ không quá gây chú ý.
Bọn chúng chọn vị trí này, cũng là vì ý đồ đó.
Đám người này muốn giết Tần Cao Văn.
Đúng là đang tự tìm đường chết.
“Một lát nữa thằng ngu đó sẽ đến đây”.
Vua Hổ cúp điện thoại xong, đến trước mặt Vương Thuyền Quyên nói: “Bọn tao sẽ từ từ giày vò mày trước mặt nó, để nó sống không bằng chết”.
Chương 19: Không chịu nổi
Vương Thuyền Quyên để lộ vẻ lo lắng trên khuôn mặt. Cô hét lên: “Các người là đồ đáng chết”.
“Không chỉ có một người từng nói với chúng tôi như vậy đâu”.
Vua Hổ khoanh tay trước ngực, chẳng hề bận tâm.
Cùng lúc này, bên trong KTV do Vương Bưu mở ra ở thế giới ngầm.
“Không…không ổn mất rồi”.
Cô gái nằm dưới đất rên rỉ. Âm thanh vang vọng trong căn phòng. Trên mặt cô gái trang điểm đậm hiện lên sự thỏa mãn và mơ màng, đôi mắt trở nên vô hồn.
Người đàn ông dừng lại, ngồi quay về ghế sô pha, châm một điếu thuốc, khuôn mặt lộ vẻ đăm chiêu.
Cô gái ngồi dậy, sà vào người Vương Bưu. Cô ta sau khi được tận hưởng cảm giác đê mê thì lúc này vẫn đang bồi hồi nhớ lại trải nghiệm đó.
“Anh Bưu, hình như anh vẫn chưa ổn”.
Bộ phận nào đó trên cơ thể của Vương Bưu vẫn cứ cương cứng. Hắn vẫn có thể chiến đấu thêm vài trận nữa.
“Cút!”
Cô gái run rẩy nhưng lập tức bật cười: “Anh Bưu, anh như vậy làm gì chứ?”
Bốp!
Vương Bưu tát thẳng vào mặt cô gái và chửi: “Ông kêu cút thì cút. Không nghe thấy à?”
Cô gái ôm mặt, đôi mắt ánh lên sự kinh ngạc.
Dù sớm biết đàn ông sẽ lật mặt nhanh hơn cả lật bánh tráng nhưng Vương Bưu đúng là nhanh quá.
Rõ ràng vừa rồi còn mây mưa mà sao chớp mắt đã đuổi cô ta đi rồi.
“Trong vòng hai giây, biến mất khỏi tầm mắt của tôi”.
Sự hung hãn, bá đạo của người đàn ông này không phải là lần đầu tiên những người phụ nữ được lĩnh giáo.
Cô ta lập tức quay người rời khỏi phòng.
“Gọi Dương Hạo vào đây!”
“Dạ!”
Vài phút sau, Dương Hạo đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy cơ thể trần truồng của Vương Bưu thì anh ta vô thức cúi đầu xuống.
Vương Bưu lấy chiếc khăn tắm ở bên cạnh che đi phần thân dưới của mình, thế nhưng một chỗ nào đó trên cơ thể vẫn lồi lên thấy rõ.
“Anh Bưu, anh tìm tôi có việc gì không?”
Vương Bưu vứt đầu thuốc xuống đất và hỏi: “Người phụ nữ tên là Vương Thuyền Quyên xinh đẹp tới mức nào vậy?”
Mỗi lần nhắc tới Vương Thuyền Quyên là đôi mắt Vương Hạo lại sáng lên như sao. Có thể nói đó là người phụ nữ cả đời này mà anh ta khao khát.
“Tôi nói thế anh như thế này nhé. Người phụ nữ vừa rồi phục vụ anh mà so với Vương Thuyền Quyên ấy, thì đúng là cục shit!”
Nét mặt Vương Bưu trùng xuống. Hắn lạnh lùng nói: “Ý của anh là tôi là một con chó à?”
Vì chỉ có chó mới ăn shit mà thôi.
Vương Hạo bị dọa sợ toát mồ hôi hột, vội vàng xua tay: “Không phải anh Bưu, anh hiểu lầm rồi. Tôi không hề có ý đó”.
“Nhưng dù có nói gì thì lần đầu của cô ta đã không còn nữa rồi”.
Vương Bưu ngồi dựa vào ghế sô pha, tỏ ra tiếc nuối.
Vương Hạo vội vàng sà tới, cười nói: “Anh Bưu đừng lo. Vương Thuyền Quyên còn trẻ lắm, hơn nữa tôi đảm bảo chơi cô ta sẽ vô cùng khác lạ, nhất định sẽ khá hơn rất nhiều so với những người phụ nữ trước đây mà anh từng cưng chiều”.
“Thật không?”
Vương Bưu vuốt cằm, cảm thấy đầy hứng thú với Vương Thuyền Quyên.
Ba nhân vật đại ca của thế giới ngầm thành phố Minh Châu có sở thích khác nhau. Vương Bưu háo sắc, Mã Thiên Long mê rượu, Trương Thiên Dực thì mê cờ bạc.
“Đương nhiên rồi. Tôi tuyệt đối không dám lừa anh”.
Vương Bưu khẽ nhắm mắt, nở nụ cười lạnh lùng. Hắn lấy điện thoại ra gọi cho Vua Hổ.
“Đại ca, có việc gì không ạ?”
Vua Hổ đang đợi Tần Cao Văn. Nhìn thấy số của Vương Bưu gọi tới thì vội vàng nghe máy và nói bằng giọng cung kính: “Thằng nhóc đó sắp tới rồi, anh em của chúng ta cũng đã mai phục hết cả rồi. Chỉ cần nó tới là sẽ bị sa lưới, chắc chắn sẽ bị đánh cho ra cám”.
Vương Bưu không có hứng thú với Tần Cao Văn. Hắn tin rằng thuộc hạ của hắn có thể xử lý anh một cách dễ dàng.
Giờ hắn không thể đợi thêm được nữa. Hắn muốn được thưởng thức mùi vị của Vương Thuyền Quyên.
Hắn đã chơi chán cái thể lại toàn mùi phấn trang điểm rồi. Dù họ có xinh đẹp thì cũng chẳng gợi nổi cho hắn chút hứng thú nào.
Mỗi lần mây mưa với những người phụ nữ đó, bọn họ thì cảm thấy thỏa mãn, nhưng Vương Bưu thì chưa bao giờ thật sự được giải phóng.
“Những chuyện đó không cần phải nói đâu. Cô gái tên Vương Thuyền Quyên rốt cuộc trông như thế nào?”
Đám đông chỉ biết cô là người đẹp số một của thành phố Minh Châu, còn cụ thể nhan nhắc thế nào thì không nhiều người biết đến.
Vua Hổ quay qua nhìn Vương Thuyền Quyên rồi vô thức nuốt nước bọt.
Cô gái này đúng là vô cùng xinh đẹp. Một vẻ đẹp không tì vết, ngũ quan sắt nét, cơ thể duyên dáng. Nhất là đôi chân dài kia, thật chỉ muốn mặc sức tưởng tượng.
“Đẹp ạ! Vô cùng đẹp, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào đẹp như vậy”.
Nếu không phải vì đang có nhiều anh em ở đây thì có lẽ Vua Hổ đã chẳng thể kìm chế, mà đã xử lý cô gái luôn rồi.
“Vậy đưa Vương Thuyền Quyên về đây trước, để tôi cưng chiều cô ấy. Còn về phía Tần Cao Văn để cho thuộc hạ xử lý là được rồi”, giọng điệu Vương Bưu dấy lên sự hào hứng.
“Không thành vấn đề đại ca”.
Vua Hổ tắt máy, xoay hai tay, đi tới trước mặt Vương Thuyền Quyên, túm tóc cô gái và hít một hơi thật sâu.
Đợi sau khi đại ca dùng xong thì Vua Hổ nhất định sẽ trở thành người thứ hai thưởng thức hương vị của Vương Thuyền Quyên.
“Các…các người định làm gì?”
Giọng nói của Vương Thuyền Quyên khẽ run lên, đôi mắt ánh lên sự sợ hãi giống như một con thỏ nhỏ khiến người khác cảm thấy đáng thương.
Điều này càng khiến suy nghĩ dã thú của Vua Hổ bị kích thích.
“Vương Thuyền Quyên, nhất định bọn tôi sẽ cho cô có một đêm khó quên suốt đời”.
Sau đó Vua Hổ vác Vương Thuyền Quyên rời đi. Cô ra sức giãy giụa và gào khóc: “Đồ khốn, mau thả tôi ra!”
“Hehe, thả cô sao? Nằm mơ đi, có thể chơi một đêm với cô gái như cô thì dù ông có chết cũng thấy đáng”.
Nhìn thấy Vua Hổ vác Vương Thuyền Quyên biến mất trong bóng tối, những người anh em còn lại cảm thấy ngưỡng mộ.
“Nghiêm túc vào, sau khi xử lý thằng Tần Cao Văn, quay về cũng sẽ có phần của mấy đứa”.
Giọng nói của Vua Hổ từ xa vọng lại khiến cho cái đám kia trở nên hào hứng.
Mười mấy tên xử lý Tần Cao Văn chẳng phải là quá dễ dàng sao?
Thậm chí phần lớn bọn chúng đều cảm thấy chuyện này đúng là chuyện bé xé ra to.
Đối phương có mạnh thì đã làm sao?
Tiểu khu Đằng Long.
Vua Hổ sắp xếp hai người canh chừng. Lúc này bọn họ đang ở trên đỉnh tòa nhà, tay cầm kính viễn vọng, nhìn chăm chăm vào cánh cửa duy nhất ở phía trước.
Cả hai đều cầm súng trong tay.
Mặc dù Tần Cao Văn xuất hiện ở cửa nhưng bọn họ nắm chắc rằng có thể giết anh ngay khi anh tiếp cận vị trí đó chứ không để cho anh cơ hội bước vào trong.
Đây là một kế hoạch không chút sơ hở. Một khi Tần Cao Văn xông vào thì sẽ tự mình sa lưới.
“Số một chú ý, tôi thấy chiếc xe sắp đi vào rồi”.
Người đứng bên trái của tòa nhà nói khẽ vào bộ đàm.
Số hai ở bên còn lại cũng đáp lại: “Số hai nghe rõ!”
Khi cả hai người tưởng rằng chiếc xe của Tần Cao Văn sẽ tiến vào tiểu khu thì anh đột nhiên lùi lại và biến mất trong màn đêm.
Điều này khiến bọn họ hết sức bực bội.
“Chuyện gì vậy số hai?”
Tay súng số hai bên trai cũng đơ mặt.
“Tôi cũng không rõ!”
Hai người cho rằng một lúc nữa Tần Cao Văn sẽ lại xuất hiện trong tầm ngắm nhưng bọn chúng đợi cả nửa tiếng mà vẫn không thấy bóng dáng của anh đâu.
Tần Cao Văn giống như là bốc hơi vậy.
Chương 20: Cố tình làm bậy
Sát thủ số hai nằm rạp xuống, đến cả hơi thở cũng dần thắt lại. Hắn dồn toàn bộ sự tập trung vào cánh cửa, không cả chớp mắt.
Thêm nửa tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không thấy bóng dáng của Tần Cao Văn đâu.
Thằng này lẽ nào vừa lâm trận đã bỏ chạy sao?
Đúng là đồ tham sống sợ chết.
Xem ra bọn họ đã đánh giá cao Tần Cao Văn rồi. Anh căn bản là một kẻ bạc nhược vô tình vô nghĩa.
Đột nhiên…
Hắn cảm thấy cổ họng lạnh ngắt, nhìn xuống dưới thì bỗng thấy một con dao đang kề sát cổ. Điều này khiến số 2 ớn lạnh.
“Không cần nhìn cái cửa đó nữa đâu. Tôi ở đây”.
Tần Cao Văn khiến hắn sợ chết khiếp. Không phải là kẻ này đã rút ra ngoài rồi sao?
Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây vậy?
“Tôi biết anh đang nghĩ gì. Chắc chắn là đang không dám tin và cho rằng tôi đã bỏ chạy rồi đúng không?”
Hắn không hề nói gì, chỉ gật đầu lia lịa.
“Đồ đần!”
Rẹt!
Dứt lời, Tần Cao Văn đã cứa ngang cổ họng của hắn, máu tươi xối ra ướt sũng áo nạn nhân.
Chút trò vặt vãnh này không thể nào che mắt Tần Cao Văn. Anh chỉ cần đứng bên ngoài là có thể nhìn rõ được những mưu tính bên trong.
Để tỏ vẻ là bản thân có thể bị lừa, anh đã lái xe tới trước của rồi lại lùi ra, lẳng lặng trèo lên đỉnh tòa nhà, dùng dây vắt ngang qua hai cột
Và bắt đầu dịch chuyển.
Và rồi trừ khử một tên mà thần không biết quỷ không hay.
“Số hai, số hai! Phía bên đó có động tĩnh gì không?"
Tần Cao Văn không hề đáp lại.
Thậm chí còn tắt cả bộ đàm.
Phía bên số một.
“Chuyện gì vậy? Tại sao lại không lên tiếng? Lẽ nào xảy ra chuyện rồi sao?”
Số một cảm thấy ớn lạnh.
“Đoán đúng rồi đấy”.
Một giọng nói vang lên phía sau. Hắn đứng bật dậy. Người phía sau lúc này đã chĩa thẳng súng vào đầu của hắn.
“Mày…mày vào kiểu gì vậy?”
Hắn nhìn Tần Cao Văn, đôi mắt dấy lên sự kinh ngạc và sợ hãi.
Không thể nào!
Cả tiểu khu Đằng Long chỉ có một lối vào duy nhất, Tần Cao Văn muốn vào trong thì phải đi qua cửa đó.
“Anh quản được chắc!”
Pằng!
Tần Cao Văn bắn xuyên đầu hắn.
Tiếng súng vọng trong bóng đêm, kinh động đám người ở trên núi và cả trong tiểu khu Đằng Long đang ẩn nấp.
“Phía bên đại ca có động tĩnh”.
Một tên gầy còm đi tới trước mặt một tên chột. Sau khi tên đầu trọc chết thì hắn trở thành kẻ cầm đầu của đội nhóm này.
“Nhắn tin cho số một, hỏi nó xem có chuyện gì?”
Kẻ thuộc hạ đáp lại với vẻ đắc ý: “Em biết rồi đại ca!”
Một lúc sau, có tin nhắn từ phía số một vọng tới.
“Đại ca, nó nói là Tần Cao Văn đã bị bắn chết rồi”.
Tên thuộc hạ vô cùng hứng thú, giọng nói run lên vì sung sướng.
Tên chột thở dài, buông súng xuống với vẻ thất vọng: “Thật không biết đại ca đang nghĩ cái gì. Một thứ vô dụng như thế mà đáng để cử tới hai, ba chục anh em hay sao?”
Hắn còn cảm thấy khinh thường Long Tranh Hổ Đấu. Rõ ràng là có thể dễ dàng xử lý được Tần Cao Văn, vậy mà hai tên đó lại còn bị chặt đứt tay.
Khiến cho bang phái của bọn hắn bị mất mặt.
“Đại ca, chúng ta mau đi thôi. Lát nữa về được hưởng đã đời cô gái Vương Thuyền Quyên rồi”.
Chỉ cần là đàn ông thì không thể nào không nổi lên ý đồ đối với Vương Thuyền Quyên.
Cô gái đó đúng là kiệt tác xuất sắc. Dù là cơ thể hay là dáng người thì cũng đều là sốt một. Trên người còn phát là khí chất thuần khiết ngời ngời khiến tất cả đám đàn ông đều phát điên.
Tên chột chảy cả nước bọt, vội nói: “Có thể có được người đẹp số một Minh Châu thì chúng ta cũng coi như có phúc khí rồi”.
Reng.
Tiếng điện thoại lại vang lên, một tin nhắn được chuyển tới.
“Đại ca mau xem!”
Tên mặt sẹo bên cạnh đưa điện thoại cho tên chột, kích động nói: “Vừa này số một ở trong xe của Tần Cao Văn, gửi tới hình ảnh của một cô gái với thân hình bốc lửa đang đợi anh em chúng ta ạ”.
Tên chột cười he he và nói: “Định mệnh đêm nay cho chúng ta một bữa no nê rồi”.
“Ông nín đã gần cả tháng, cuối cùng cũng được xả rồi”.
“Số một biết điều đấy, hiểu được nỗi khổ của anh em”.
“Tạm thời không thể thưởng thức Vương Thuyền Quyên thì có thể chơi với đứa khác cũng không tệ”.
…
Tên chột hô lớn: “Anh em, đi mau!”
“Dạ!”
Đám đông cầm vũ khí trong tay nhao nhao lao về phía trước.
Một lúc sau, bọn chúng đã tới tiểu khu Đằng Long nhưng không hề phát hiện ra tung tích của số một và số hai.
“Hai đứa nó chạy đâu rồi?”
Tên chột sờ cằm, tò mò lên tiếng.
“Để em nhắn tin cho nó”.
Tên mặt sẹo sau khi gửi tin thì lập tức nhận được tin trả lời.
“Đại ca, nó nói đang ở khu đường hầm thoát nước!”
Tên chột chau mày: “Nó ở đường thoát nước làm gì?”
Tên mặt sẹo không hề trả lời bởi vì những gì xảy ra ngay sau đó đã giải thích cho sự nghi ngờ của tên chột.
“Tôi xin anh đừng tới đây. Chỉ cần đừng tới, dù có là điều kiện gì thì tôi cũng có thể đáp ứng”.
Từ khu thoát nước bên cạnh, một giọng nữ khóc lóc, van xin vọng lại.
“Không có cửa đâu!”
Một giọng nam trầm thấp vang lên.
Giọng nói này vô cùng quen thuộc. Đó chính là giọng của số một.
“Không ngờ thằng đó biết chơi đáo để, chạy tới khu thoát nước để chơi à”.
Tên chột nở nụ cười giảo hoạt.
“Chơi như vậy mới thú vị, anh em! Lên!”
Tên mặt sẹo cùng với đám phía sau lao về phía khu thoát nước như ong vỡ tổ. Tất cả đều nhảy xuống.
Khu vực thoát nước bỏ không của tiểu khu Đằng Long cũng không bẩn, khá là sạch.
Thế nhưng sau khi mấy tên nhảy xuống thì phát hiện ra tình hình không ổn.
Bên dưới chẳng có ai cả.
Bầu không khí còn dấy lên một sự quỷ dị.
“Sau lại thế? Vừa rồi rõ ràng nghe thấy bên ngoài có tiếng động mà”.
Tên mặt sẹo tỏ ra lo lắng.
“Xin anh…Đừng tới đây. Xin anh!”
Âm thanh yếu ớt vang lên trong không gian!
“Đại ca, ở phía bên đó!”
Tất cả đám đông đều tiến lên vài bước. Bọn chúng càng đi về phía âm thanh thì càng ngửi thấy một thứ mùi rất nồng xộc lên mũi.
Chạy được một đoạn, bọn chúng bèn khựng lại và đứng ngây như phỗng.
Toàn bộ âm thanh lúc nãy là do một chiếc máy ghi âm phát ra. Bên cạnh còn có vài bình ga.
Tên chột cảm thấy tê dại da đầu.
Dường như hắn ý thức được điều gì đó.
Tên mặt sẹo run rẩy: “Đại ca…Sao lại thế?”
“Hỏng bét, chúng ta bị lừa rồi”.
Mấy tên quay người định bỏ chạy thì phát hiện ra cửa phía trên đã bị ai đó dùng dây sắt buộc chặt.
Bọn chúng không mở ra được.
Một lúc sau, một bóng hình cao lớn xuất hiện trong tầm nhìn của chúng.
Tần Cao Văn.
“Mày là ai?”
Tên chột ngẩng đầu hung hăng chửi rủa.
“Các người muốn giết tôi mà lại không biết tôi trông như thế nào à?”
Tần Cao Văn cầm bật lửa trong tay, chỉ cần anh vứt bật lửa xuống thì những kẻ khác sẽ chết không có chỗ chôn.
Bình luận facebook